Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1841: Binh trận của huyền binh điển
Hừ, nàng muốn báo thù cho Vu Nhai. Bởi vì nàng đang rất tức giận.

- Lão phu, lão phu... Thôi đi. Lão phu xem như nể tình Phong Doanh tỷ tỷ, truyền thừa mọi thứ cho ngươi. Chỉ có điều tối đa chính là tên gọi của những nguyên liệu ngươi gọi là mảnh vỡ 1, mảnh vỡ 2 mà thôi. Những cái khác, trong vòng năm năm rưỡi qua, ngươi đã học gần hết rồi.

Cuối cùng tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn thỏa hiệp. Đương nhiên, tuy rằng thỏa hiệp, nhưng bộ dạng vẫn rất kiêu ngạo...

- Cái gì mà năm năm rưỡi? Không phải mới qua hơn năm tháng sao?

Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên hỏi ngược lại.

- Cái này...

Trong lúc nhất thời tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn không biết nói như thế nào.

- Hơn năm tháng? Đúng vậy, vừa rồi ngươi cũng nói hơn năm tháng. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Vu Nhai cũng nghĩ tới. Hắn nhìn chằm chằm vào tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn hỏi. Không phải đã qua năm năm rưỡi sao? Vì sao lại là hơn năm tháng? Chẳng lẽ bởi vì mình mơ hồ về thời gian Thần Vương chi đạo? Không đúng. Cho dù có mơ hồ nữa cũng không có khả năng giảm mười lần như vậy.

- Được rồi được rồi. Thật ra sau khi ta biến mất ở trong đài Nguyệt Rèn, thời gian ở trong tiểu thế giới này đã phát sinh sự thay đổi. Một năm ở đây thì tương đương với một tháng phía ngoài. Nói cách khác, hiện tại đại lục Thần Huyền thật ra mới là hơn năm tháng mà thôi...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn bị ép buộc, bất đắc dĩ đáp lời. Mắt Vu Nhai đã trợn trừng lên. Khuôn mặt hắn thiếu chút nữa thì vặn vẹo. Cũng chỉ qua hơn năm tháng mà thôi. Hơn năm tháng! Ở dưới tình thế như vậy, hơn năm tháng cùng năm năm rưỡi tuyệt đối là sự khác biệt cực lớn. Hơn năm tháng, thế cục đại lục Thần Huyền sẽ không có bất kỳ thay đổi nào. Nhưng năm năm rưỡi, tuyệt đối là long trời lỡ đất.

- Không đúng. Thời gian của Vu Nhai là năm năm rưỡi. Vì sao đối với ta và Huyền Binh Điển lại chỉ là hơn năm tháng?

Thôn Thiên Kiếm Linh có chút nghi ngờ hỏi. Nàng trợn trừng mắt nhìn tiểu quỷ này. Đây tuyệt đối là ánh mắt của đại tỷ.

Không biết vì sao, Nguyệt Rèn vừa nhìn thấy Thôn Thiên Kiếm Linh lại cảm giác có chút run sợ. Xem ra thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Hắn chỉ có thể chu cái mặt mập mập, rất không suy nghĩ nói:

- Xem như nể tình Phong Doanh tỷ tỷ, ta lại bất đắt dĩ nói cho các ngươi biết. Thật ra đối với ta cũng chỉ là hơn năm tháng mà thôi. Bởi vì ta, Thôn Thiên Kiếm Linh và Huyền Binh Điển Binh Linh đều quá mức cường đại. Quy tắc thời gian ở đây căn bản không ràng buộc được. Bởi vậy ba người chúng ta chỉ có thể ngủ say, không thể ở bên trong quy tắc thời gian của thế giới này. Nếu không sẽ rơi loạn.

-Vậy còn tiền bối Vu Thuấn và hoàng hậu tiền bối ở trong Lục Thiên Thần Ấn, vì sao có thể ở trong thời gian này?

Vu Nhai vẫn không quá tin tưởng.


- Bọn họ chỉ mới trở thành Chân Thần. Lục Thiên Thần Ấn còn bị tổn hại nghiêm trọng. Nếu như bọn họ có thể trở thành Chân Thần thật sự, Lục Thiên Thần Ấn có thể hoàn toàn được chữa trị, tất nhiên cũng cần loại bọn họ ra ngoài.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn rất xác định nói.

Vu Nhai cuối cùng đã tin tưởng. Hắn cố gắng kìm chế kích động trong lòng, trong mắt lộ vẻ đặc biệt mong chờ nói:

- Nhanh, nhanh truyền kiến thức gì đó của ngươi cho ta. Ta phải lập tức thu tất cả mọi thứ vào trong Huyền Binh Điển, sau đó lập tức rời khỏi chỗ này.

- Ta vừa nói, mặc dù ta truyền thừa kiến thức của ta cho ngươi, cũng không có phương pháp thu tất cả đồ vật vào Huyền Binh Điển. Ta chỉ là Binh Linh bệ rèn, chỉ biết kiến thức rèn.

Nguyệt Rèn lại phủ nhận nói. Sau đó hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp truyền tri thức của hắn cho Vu Nhai, lại nói:

- Muốn thu vào Huyền Binh Điển, vẫn nên hỏi bản thân Huyền Binh Điển một chút.

Vu Nhai tiếp nhận tri thức của Nguyệt Rèn, sau đó quay lại tìm. Quả nhiên, tất cả đều là về rèn. Từ nguyên liệu, kỹ thuật vân vân. Chỉ có điều không có phương pháp thu tất cả đồ vật vào Huyền Binh Điển.

- Linh linh linh...

Đúng vào lúc này, Huyền Binh Điển Binh Linh lại phát ra âm thanh Linh linh linh. Sau đó trong đầu Vu Nhai lại xuất hiện một thứ mới. Nhưng lần này không phải là Luân Chuyển Thần Ấn như mấy lần trước, mà là một bộ trận pháp...

Mà khi Vu Nhai thấy những trận pháp này, hắn lại trực tiếp ngây người...

Cũng không để ý đến Vu Nhai có ngây người hay không, Huyền Binh Điển lại tự mình bay ra, mở trang bìa, thu tất cả 198 bộ Huyền Binh thu vào. Nó không thu vào bất kỳ trang bìa nào, mà thu vào trong tiểu thế giới của nó.

- Binh trận, không ngờ là binh trận!

Nguyên nhân Vu Nhai đờ ra chính vì không ngờ Huyền Binh Điển dạy cho hắn lại là binh trận. Đúng vậy, chính là Huyền Thiên Binh Trận. Hoàn toàn giống với Huyền Thiên Binh Trận mà Tiểu Luyện đã truyền cho hắn. Đương nhiên cũng toàn diện hơn rất nhiều. Trước đây, ký ức đã thức tỉnh của Tiểu Luyện cũng không nhiều.

- Không đúng. Những Huyền Thiên Binh Trận không giống. Hình như là thứ ta có thể trực tiếp nắm trong tay, mà không phải giống như các trận pháp chính khác, cần bày binh bố trận trước sau đó mới có thể phát huy ra? Còn nữa. Vì sao có thể trực tiếp truyền thừa cho ta. Không phải nói lực lượng chính của Thần Chi Nguyên Giới là không thể trực tiếp truyền thừa và trực tiếp bị nắm giữ sao?

Đột nhiên Vu Nhai lại phát hiện ra điểm khác nhau giữa binh trận của Huyền Binh Điển cùng Huyền Thiên Binh Trận. Hắn nghi ngờ tự hỏi. Trong lúc đó, hắn lại tiếp tục làm quen với những binh trận kia, hiểu kỹ hơn, nắm giữ nhiều hơn...


- Ngươi nắm giữ được sao?

Nguyệt Rèn trực tiếp đảo mắt hỏi ngược.

- Ách...

Vu Nhai nhớ lại một chút. Hóa ra hắn chỉ nắm giữ được chưa tới một phần năm binh trận. Những cái khác dường như cũng cần chậm rãi học mới được. Chỉ có điều theo Vu Nhai thấy, như vậy đã đặc biệt khủng khiếp rồi. Phải biết rằng hắn cũng phải từ từ học từng góc phù văn trận một.

- Bởi vì ngươi có Huyền Binh đại đạo và Huyền Binh chi tâm làm cơ sở, cho nên ngươi mới có thể nắm giữ được nhiều như vậy. Nếu như là hơn năm tháng trước, ngươi có khả năng nắm giữ được, sợ rằng rất ít. Hơn nữa ngươi còn học cách rèn ta...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn vẫn tính là có trách nhiệm. Có lẽ nó sợ Thôn Thiên Kiếm Linh. Có lẽ lại là thích dạy dỗ Vu Nhai. Lại nghe hắn nói:

- Về phần tại sao Huyền Binh Điển lại có Huyền Thiên Binh Trận? A, Huyền Binh Điển chính là binh điển, cũng không phải là phù điển? Lực lượng chính đương nhiên vẫn phải lấy Huyền Binh làm chủ... Phù văn, Luân Chuyển Thần Ấn đều là cơ sở. Ngươi chưa phát giác ra, bình thường ngươi vẫn vận dụng binh trận của Huyền Binh Điển sao? Giống như Khống tự quyết, Quan tự quyết, Linh tự quyết cũng phải lợi dụng sao?

Vu Nhai lại ngây người. Đúng vậy, Huyền Binh Điển vốn chính là dùng Huyền Binh làm chủ. Phù văn trận vốn chính là cấu tạo khiến Huyền Binh càng kiên cố lại cường đại hơn. Cái đó vốn chính là cơ sở. Binh trận của Huyền Binh Điển đúng là rất cần Luân Chuyển Thần Ấn tồn tại. Thu, phong, khuếch đại, ba loại này cũng không phải là nhất thiết. Nhưng khống, quan sát, linh lại vô cùng quan trọng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1842: Cảnh ngộ địa thế
Khống, có thể khống chế Huyền Binh. Có thể nói toàn bộ binh trận đều cần hắn dùng Khống tự quyết để điều khiển; quan sát, bố trí đi ra binh trận là cực lớn. Quan tự quyết có thể quan sát rõ ràng toàn bộ binh trận ở trong mắt, nắm trong tay từng chi tiết; Linh, mỗi món Huyền Binh đều có Binh Linh. Nếu như ở thời điểm chiến đấu, trong binh trận có Binh Linh bị tổn hại, có thể lập tức sử dụng Linh tự quyết để chữa trị.

Theo suy nghĩ như vậy, ý thức cũng theo sát, chìm vào trong thế giới Huyền Binh Điển.

Đại địa Huyền Binh Điển đã thay đổi rất nhiều. Bởi vì hắn hắn mô phỏng nơi khởi nguồn Nguyên Giới ở khắp nơi. Tuy rằng trong khoảng thời gian này Vu Nhai không cảm ngộ địa thế, nhưng dựa theo từng thời gian thuộc về Vu Nhai mà tính, là gần hai mươi năm, rất nhiều thứ đều bất tri bất giác tiến bước. Tạm thời không nói đến, Vu Nhai cũng không có thời gian chú ý tới địa thế. Ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời phía trên đại địa. Vô số đồ vật đang lơ lửng ở phía trên, tạo thành từng phương trận. Những cái đó chính là căn cơ Binh trận của Vu Nhai.

Từng cái một tản ra khí tức cực kỳ kinh khủng. Chỉ là bây giờ còn chưa tổ hợp lại. Bởi vậy, còn không tính là mạnh nhất. Vu Nhai đột nhiên trở nên mong đợi. Hắn rất chờ mong đấu binh trận với Luyện Chân Thần. Binh trận của bản thân mình không giống với của hắn.

Cũng không phải nói Vu Nhai không cần bố trí, mà là hắn có những đồ vật trong Huyền Binh Điển.

Hít một hơi thật sâu, Vu Nhai một lần nữa thu hồi ý thức lại, sau đó nói:

- Hiện tại ta có thể ra ngoài chưa?

Vu Nhai muốn ra ngoài. Hắn muốn đi ra ngoài chiến đấu. Thời gian Thần Vương chi đạo đã đạt đến Thần Vương đỉnh phong, nắm giữ Huyền Binh đại đạo cấp Thần Vương, Huyền Binh Điển đã hoàn toàn hấp thu lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên Nguyên Giới. Thôn Thiên Kiếm còn hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực. Hơn nữa còn có binh trận của Huyền Binh Điển. hiện tại ngay cả bản thân Vu Nhai cũng không biết thực lực của hắn đạt tới trình độ nào.

- Có thể. Chỉ có điều ngươi không muốn ở chỗ này nâng cao huyền khí lên sao?

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói. Lấy cảnh giới Vu Nhai bây giờ hoàn toàn có thể đẩy huyền khí lên tới Thần Vương. Tuy rằng ở thế giới này, quy tắc thời gian đã không còn tồn tại, nhưng Vu Nhai tu luyện ở trong này có thể an toàn hơn. Đợi tới khi hoàn toàn hiểu được thực lực của mình, hoàn toàn đẩy trạng thái tới đỉnh phong sau đó mới lại đi ra.

- Thế giới bên ngoài sụp đổ thì sao?

Vu Nhai chỉ hờ hững hỏi ngược lại.

- Đúng vậy, đã bắt đầu tan vỡ.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu trả lời.

- Vậy còn chờ cái gì nữa. Trực tiếp xông ra chiến đấu. Chờ sau khi tan vỡ vậy còn làm cái lông. Nếu ta đoán không lầm, tuy rằng đã qua gần nửa năm, nhưng không tìm được trung tâm nơi thần bí, sợ rằng rất nhiều người còn chưa rời khỏi đây, thậm chí số người người trà trộn vào còn nhiều hơn.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Chúng ta vẫn ra bên ngoài đột phá...

- Được. Vậy hiện tại ta lập tức mở ra cánh cửa Huyền Nguyên...

Thật ra Nguyệt Rèn lại tôn trọng ý tứ của Vu Nhai, trực tiếp từ trong Huyền Binh Điển nhảy ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng vung tay lên. Cánh cửa vào trước đó lập tức hiện ra ở trước mặt Vu Nhai. Vu Nhai không chút do dự nhảy vào. Đúng vào lúc này, hắn lại nghĩ tới điều gì:

- Đúng rồi, tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn, ngươi biết vật này không? Chính là cái vật này đã chỉ dẫn ta đến nơi này.

- Đây là... Không ngờ ẩn chứa lực lượng của sáu đại Nguyên Giới. Chỉ có điều ta cũng không biết đây là cái gì. Nhưng ta có thể cảm giác được, vật này chắc cũng là do đài Nguyệt Rèn rèn ra. Nhưng là do linh của bệ rèn trước ta rèn ra. Sau khi chủ nhân cải tạo lại đài Nguyệt Rèn và bố trí xong nơi này, ta mới xuất hiện. Có rất nhiều chuyện ta cũng không biết.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lắc đầu, lại nói:

- Cũng có thể là chủ nhân trước đã xóa đi trí nhớ trước kia của ta. Ta cũng không biết ta cùng với linh của bệ rèn trước đây có phải đúng là một người hay không. Chỉ có điều, có vật này ngươi chắc hẳn sẽ có cơ hội biết được nhiều bí mật hơn.

Thứ Vu Nhai lấy ra dĩ nhiên chính là phiến đá thần bí. Đáng tiếc. Thật không nghĩ tới ngay cả tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn cũng không biết. Vu Nhai cũng không có quá hi vọng. Hắn cảm giác người rèn ra Thần Chi Nguyên Giới có thể là cao nhân siêu cấp gì đó. Ở đại lục Thần Huyền này lưu lại chút trò chơi. Chỉ là hắn cũng có thể không hy vọng trò chơi này kết thúc như vậy, hoặc là muốn rèn luyện chủ nhân của Huyền Binh Điển.

Có trời mới biết. Có thể chỉ có giải được phiến đá thần bí, sau đó mới có thể biết rõ ràng.

Ầm...

Sau khi thu phiến đá thần bí về, Vu Nhai không nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp nhảy ra khỏi cánh cửa Huyền Nguyên. Trong nháy mắt, một tiếng động lớn vang lên. Tiểu thế giới bên trong cánh cửa Huyền Nguyên theo đó sụp đổ. Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn thật sự phải từ biệt nơi hắn đã ở chẳng biết bao nhiêu năm.

Đứng ở trên đất nơi khởi nguồn Nguyên Giới, phía trước vẫn là sát trận lúc hắn đi vào.

Sát trận vẫn vô cùng cường đại, vẫn là tồn tại có thể giết chết Thần Hoàng. Hình như toàn bộ nơi khởi nguồn Nguyên Giớicũng không có gì khác. Nhưng không biết tại sao Vu Nhai lại có thể cảm giác được khắp mặt đất đều đang chấn động...

- Cảm giác được mặt đất đang chấn động. Lẽ nào ta đã có thể cảm ngộ được địa thế ở đây sao?

Vu Nhai thì thào tự nói. Chợt hắn lập tức thử cảm ngộ. Trong lúc đó, hắn cảm giác trong ý thức có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tích lũy trong gần hai mươi năm dường như ở trong nháy mắt này đã bạo phát. Cảm giác tất cả đều giống như nước chảy thành sông. Địa thế của thế giới huyễn ảnh trong Thần Huyền Khí Điển trước đó được mô phỏng theo địa thế nơi đây, đang tiếp tục thành hình. Thế giới Huyền Binh Điển cũng đang phát sinh biến hóa.

Đúng vậy, Vu Nhai cuối cùng thật sự có thể cảm ngộ được nơi khởi nguồn Nguyên Giới này. Xung quanh không còn là địa thế bình thường không có gì lạ nữa.

Cũng chính vì hắn có thể cảm ngộ được địa thế ở đây, bởi vậy hắn có khả năng cảm ứng được toàn thế giới đang chấn động. Dù sao hiện tại chấn động vẫn rất nhỏ. Người bình thường thậm chí là ngay cả Thần Hoàng lúc này vẫn không cảm giác được sự chấn động đó.

Hít một hơi thật sâu, Vu Nhai trực tiếp bước chân vào trong sát trận phía trước, rời khỏi sát biên giới hỗn độn hoặc nói là Huyền Nguyên Chi Lực mà tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói là không có tác dụng gì.

Đúng vậy, ngoại trừ cánh cửa Huyền Nguyên kia, Huyền Nguyên Chi Lực xung quanh lại tràn ngập tạp chất.

Sát trận...

Vu Nhai chỉ cảm thấy so với lúc mới tiến vào đã dễ dàng hơn rất nhiều. Rất nhiều thứ đều rộng mở trong tỏ. Hắn dường như rất nhẹ nhàng đi ở trong sát trận này. Sau đó, sát trận giống như từng cái nút thắt. Vu Nhai đi qua chỗ nào, lại tiện tay hóa giải. Hắn không ngừng giải trận. Đương nhiên cũng có cái hắn không giải được. Dù sao trong khoảng thời gian này Vu Nhai thật sự không có thời gian đi nghiên cứu...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1843: Rừng trúc
Nếu không giải được thì vòng qua. Có thể giải được thì cứ giải. Hiện tại điều Vu Nhai cần chính là tốc độ...

Cùng lúc đó, huyền khí của Vu Nhai đang điên cuồng bạo phát. Phải biết rằng, Huyền Binh Điển không chỉ thu đài Nguyệt Rèn, loại Huyền Binh này tuyệt đối là cấp nghịch thiên, còn thu tất cả 198 loại đồ vật vào. Nó mang lại cho hắn lượng huyền khí lớn tới mức nào, có thể tưởng tượng được.

Nếu như đổi lại, hắn vẫn là Thánh Binh Sư đỉnh phong, sợ rằng sẽ trực tiếp bị những huyền khí này làm nổ tung.

Nhưng Thần Vương cần lượng huyền khí thật sự quá lớn, quá nhiều. Nếu như dựa vào số đang dược Vu Nhai móc được từ Tư Mã Tường sợ rằng ngay cả số lẻ cũng không đủ. Nhưng bây giờ hắn đã có đủ. Một khí tức cuồng bạo phóng lên cao. Nếu như đây không phải là ở trong sát trận, sợ rằng phạm vi khí tức của hắn có thể truyền ra không biết rộng tới mức nào. Đây là đang đột phá...

Theo Vu Nhai đi tới, huyền khí của hắn cũng càng lúc càng lớn mạnh. Hắn không khoanh chân ngồi xuống yên lặng tu luyện, cứ như vậy vừa cảm ngộ địa thế vừa đi tới. Tuy nói là đang cảm ngộ địa thế, nhưng tốc độ của hắn cũng không chậm. Gần như chớp mắt đã lướt qua.

Trong nháy mắt hắn đã rời khỏi sát trận gần Huyền Nguyên Chi Lực, đi tới Ma Thiên Trận Pháp. Thôn Thiên Kiếm lại giống như gió bão lao ra...

- Thôn Thiên Kiếm Linh, xem ra nàng cũng tiến bộ không ít.

Có lẽ bởi vì chịu áp lực trong thời gian dài như thế, tính tình Vu Nhai giống như đổi ngược. Có lẽ bởi vì hắn rất lo lắng đối với chuyện xảy ra trong hơn năm tháng qua. Nói chung hắn gọi Thôn Thiên Kiếm Linh là Thôn Thiên Kiếm Linh, giọng nói cũng mang theo cảm giác thành thục nào đó.

Không biết tại sao, Thôn Thiên Kiếm Linh chỉ cảm thấy đỏ mặt lên. Giọng nói Vu Nhai như vậy thật khiến người ta cảm thấy mê hoặc...

Phi phi...

Tâm tính tiểu nhi nữ thầm mắng mình một câu, sau đó Thôn Thiên Kiếm Linh tỉnh táo lại, không để cho Vu Nhai nhìn ra bất kỳ điểm nào kỳ quái nói:

- Hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực, lực lượng của ta đã phát sinh thay đổi rất lớn. Hiện tại kiếm thể của ta tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng ta lại cảm giác mình đạt đến cảnh giới tương tự như thần kiếm Kinh Thiên. Ta còn có thể cường đại hơn. Chỉ cần ngươi tiếp tục trở nên cường đại.

- Ta sẽ!

Bay đi, Vu Nhai gật đầu. Sau đó, hắn lại tiếp tục chuyên tâm cảm ngộ địa thế. Hắn có thể cảm giác được, hắn cũng không cần cảm ngộ khắp địa thế, chỉ cần, cảm ngộ một vài chỗ quan trọng nhất trong đó, sau đó có thể thông qua ký ức về toàn bộ Nơi khởi nguồn Nguyên Giới thôi diễn đi ra. Bởi vậy, hắn cũng không cần lại bay lên trên không trung, cũng không cần lo lắng nơi thần bí sẽ sụp đổ gì đó.

Đi tới tuyệt địa phù văn trận, Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ địa thế đồng thời lại tu luyện phù văn trận. Ban đầu là từ 104 góc. Thời điểm khi đi qua phù văn trận này, hắn đã đạt đến 132 góc. Đúng vậy, hắn đang điên cuồng tiến mạnh về phía trước. Nhưng khi qua tuyệt địa phù văn trận thứ hai, hắn lại chỉ đạt tới 136 góc. Vu Nhai biết, đây cũng là cực hạn tạm thời...


Bởi vì lĩnh ngộ nhiều phù văn trận, Huyền Binh Điển thậm chí phát ra âm thanh Linh linh linh đầy sung sướng. Vu Nhai thấy được, vô số phù văn xuất hiện ở trong tiểu thế giới của nó, khiến bầu không trung của đại địa này biến đổi, quay xung quanh 198 loại đồ vật kia. Sau đó vô số phù văn kia bị các đồ vật hút vào. Đúng vậy, những Huyền Binh vừa rèn ra còn chưa được khắc phù văn.

Mỉm cười, Vu Nhai lại mặc cho Huyền Binh Điển tự vận hành. Hắn tiếp tục chạy đi.

Tâm trận, vẫn không có gì biến hóa. Nhưng Vu Nhai lại chợt nhìn thấu điểm gì đó. Hình như tâm trận ở đây thật sự có không ít thiếu sót, không hoàn mỹ giống như Lạc Thiên Nguyên Giới. Ngay cả hắn cũng không có cách nào biến nó thành hoàn mỹ.

Vu Nhai sao có tâm tình suy nghĩ nghiên cứu chủ nhân trước của đài Nguyệt Rèn cũng không nghiên cứu tâm trận, trực tiếp xông qua...

Trận pháp chính của Kinh Thiên Nguyên Giới, bây giờ Vu Nhai là có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa lực lượng sinh cơ bừng bừng. Hắn có thể cảm giác ra đây là một trận pháp, nhưng vẫn không biết là dạng trận pháp gì, vẫn không có để ý xông qua.

- A, hình như không có dân thổ cư? Lẽ nào tất cả đều bị cao thủ dân Cổ Duệ thu đi?

Vu Nhai lại phát hiện ra một vấn đề. Chợt hắn lắc đầu, vẫn tiếp tục đi tới. Hắn muốn tìm một nơi có người, bắt một người tới hỏi thăm một chút về thế cục bây giờ.

Đáng tiếc, tuy rằng hắn nhìn thấy được nơi có dấu vết của người, thậm chí có rất nhiều nơi có dấu vết tranh đấu, nhưng không có phát hiện ra một bóng người nào.

- Có lẽ tiến vào trong Huyền Thiên Binh Trận, có thể tìm được người của đế quốc Huyền Binh.

Vu Nhai đột nhiên nghĩ như thế. Đúng vậy, trước đó hắn cũng không dám tùy ý tiến vào Huyền Thiên Binh Trận. Hắn lo lắng Huyền Thiên Chân Thần có thể khống chế tất cả Huyền Thiên Binh Trận, đồng thời phát hiện ra sự hiện hữu của hắn. Trước khi không hiểu rõ thế cục, Vu Nhai không dám liều lĩnh. Không phải hắn quên đi mối thù hận. Chỉ bởi vì hắn không mất đi sự bình tĩnh. Lỗ mãng vọt vào nói không chừng chính là chịu chết.

- Cái Huyền Thiên Binh Trận kia rất yếu. Tiến vào thử một chút...

Vu Nhai quan sát. Cuối cùng, hắn nhìn thấy một tuyệt địa binh trận thoạt nhìn rất yếu. Vốn thân ảnh đang bay nhanh chợt ngừng lại. Đứng ở trước tuyệt địa binh trận này, binh trận là do trúc xanh tạo ra. Toàn bộ binh trận chính là một rừng trúc.

Hắn đưa tay vào, sau đó, linh giác tiến vào...

Trong nháy mắt, khí tức của toàn bộ rừng trúc đều thu hết vào trong đầu. Hắn có một cảm giác mình có thể nắm giữ được.

Đương nhiên, muốn nắm giữ vẫn cần phải có thời gian. Nhưng muốn lặng lẽ tiến vào, không phát ra một tiếng, lại không có vấn đề gì. Huyền Binh đại đạo cũng theo đó tản ra. Toàn thân hắn hóa thân thành trúc xanh, lặng lẽ đi về phía trước. Trước đó hắn tôi luyện năng lực ẩn nấp, lúc này đã phát huy tác dụng!

Mặt đất chấn động càng kịch liệt hơn. Không biết từ lúc nào, huyền khí của hắn đã lặng lẽ tiến vào Thần Vương. Không còn là cảm giác cuồng bạo nữa, không phóng lên cao. Hắn vẫn đi bộ. Hắn không tiếp tục đi cảm ngộ địa thế nữa, bởi vì như vậy đã đủ rồi. Kế tiếp chỉ cần không ngừng hoàn thiện huyễn ảnh ở trong Thần Huyền Khí Điển, không ngừng dung hợp đại địa với những gì trong trí nhớ cả hắn là được.

Bây giờ hắn đã làm quen với rừng trúc này. Mặc dù nơi này bị Huyền Thiên Chân Thần nắm giữ, hắn cũng muốn trộm qua, cũng muốn biến thành đồ của mình, để mình sử dụng. Tốt nhất là có thể làm lặng lẽ không một tiếng động.

Đương nhiên, Vu Nhai không quên mục đích chuyến này của hắn, là phải tìm xem có người của đế quốc Huyền Binh hay không.

- A, vẫn thật sự có người! Ừm, còn có mùi máu nồng đậm, còn mới?

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hắn nhanh chóng lẻn vào theo mùi máu. Rất nhanh, hắn liền nghe được một giọng nói quen thuộc:

- Nói, Vu Nhai ở đâu. Rốt cuộc hắn ở đâu? Nếu không nói, bọn họ chính là kết quả của ngươi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1844: Gậy ông đập lưng ông
Khi nghe được câu này, tim Vu Nhai chợt nhấc lên.

Đó là giọng nói của Tô Thần Hoàng. Hắn đang nói chuyện với ai, hắn đang tra hỏi ai? Người của Độc Cô gia sao? Hay là người Bách tộc bắt từ bên ngoài về? Khẳng định có quan hệ với mình.

Tốc độ di chuyển của hắn càng thêm điên cuồng, càng nhanh hơn. Lại nghe một giọng nói yếu ớt nói:

- Không biết. Vu Nhai cùng Lữ gia chúng ta không có bất cứ quan hệ gì. Chúng ta căn bản không biết Vu Nhai ở đâu. Lữ gia chúng ta trung thành với đại đế.

Lữ gia. Không ngờ lại là Lữ gia. Sao có thể như vậy được?

- Trung thành sao? Vậy các ngươi chấp nhận để kẻ tên gọi là Lữ Nham kia đi theo Vu Nhai là có ý gì? Các ngươi nhất định có phương pháp liên hệ với với Lữ Nham kia có đúng không? Hiện tại lập tức liên hệ cho ta. Nếu không, Lữ gia từ nay về sau biến mất ở trên đại lục Thần Huyền.

Tô Thần Hoàng nói.

Vừa dứt lời, Vu Nhai cuối cùng đã chạy tới. Mà khi hắn nhìn thấy tình hình nơi đây, một cơn tức giận gần như cuộn trào mãnh liệt. Chỉ thấy giữa rừng trúc xanh tươi có treo mấy thi thể không còn nguyên vẹn. Tất cả đều bị chủy thủ đâm chết. Phía trước còn có hai người đang bị treo ngược lên. Hai người kia còn sống. Trong đó có một người còn là Thần Vương... Thần Vương già nua.

Hai người kia hẳn là gia chủ Lữ gia cùng trưởng lão cường đại nhất của Lữ gia. Tuy rằng bọn họ còn sống, nhưng đã là người tàn tật, chỉ còn lại có một hơi thở còn bị treo ngược lên. Nếu tiếp tục như vậy nữa, cho dù bọn họ là Thần Binh Sư cũng sống không được bao lâu.

Phía dưới mỗi người bị treo ngược hoặc thi thể đều có máu và thịt nát, khiến phong cảnh trong rừng trúc đã bị phá hỏng hầu như hoàn toàn.

Tô Thần Hoàng đứng ở trước mặt bọn họ, chủy thủ trong tay đang điên cuồng nhỏ máu tươi xuống đất. Trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn. Ở bên cạnh hắn còn có hai người khác. Chắc hẳn là theo giúp hắn. Thực lực cả hai đều đạt tới cảnh giới cấp Tướng Thần Binh.

Người của Lữ gia không ngờ cũng bị mình liên lụy...

Trong đầu Vu Nhai cảm thấy bối rối. Lửa giận dâng lên. Trong nháy mắt hắn cảm thấy thất thần. Sau đó, chỉ thấy Tô Thần Hoàng thâm trầm đi tới, trong tay nắm chặt chủy thủ. Vốn loại chuyện tra hỏi này chắc chắn là do thủ hạ của hắn tới xử lý. Nhưng trong lòng hắn hình như có chút biến thái, thích tự mình động thủ. Hắn vừa đi vừa nói:

- Liên hệ với Lữ Nham. Nếu không chết!

- Chúng ta đã từng thử liên lạc, nhưng ta liên lạc không được. Hắn không phải đã chết, không phải là bị Vu Nhai thu vào tiểu thế giới Binh Linh... Chúng ta luôn trung thành với đế quốc!

Lữ gia chủ điên cuồng quát, gần như đã dùng hết chút khí lực cuối cùng.

- Phải vậy không? Đã như vậy, các ngươi hãy đi chết đi. Người vô dụng giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì. Đặc biệt còn có thể ghi hận ta. Lữ gia vẫn rất cường đại. Chỉ có điều các ngươi yên tâm. Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi. Lữ gia các ngươi tuyệt đối sẽ vẫn tiếp tục tồn tại. Chỉ có các ngươi là chết... Là chết bởi tay của Độc Cô gia. Ta tin tưởng Lữ gia nhất định sẽ phát điên, báo thù cho các ngươi.

- Ngươi...

- Có thể đi chết đi.

Tô Thần Hoàng cũng tin tưởng người của Lữ gia quả thực không liên lạc được với Lữ Nham. Đến đến tình trạng này Lữ gia chủ cho dù có cường ngạnh nữ cũng chịu không nổi. Dưới huyền khí nửa Thần Hoàng của hắn, dưới thủ đoạn được truyền thừa mấy nghìn năm của hắn, người Lữ gia không có lý nào lại chống đỡ được.

Hắc, mấy cổ thi thể này không thể đơn giản như bề ngoài nhìn thấy. Lúc còn sống bọn họ đã chịu khổ sở gấp trăm lần so với bị cắt thành thịt nát.

- Tô Thần Hoàng, Lữ gia ta cùng ngươi không đội trời chung!

- Đáng tiếc ngươi đã không nhìn thấy cảnh tượng Lữ gia vì đế quốc Huyền Binh chúng ta mà bỏ mạng. Ngươi có thể đi...

- Kẻ chết chính là ngươi, Tô Thần Hoàng...

Tô Thần Hoàng còn chưa nói hết, một giọng nói lạnh lùng tới cực điểm không biết từ nơi nào truyền tới. Nhưng Tô Thần Hoàng lại cảm giác được hướng của giọng nói đó. Không ngờ là từ phía sau tới. Hắn không ngờ lại không phát hiện ra có người lẻn tới bên cạnh hắn. Cùng lúc đó còn có thanh kiếm mang theo sự sắc bén đâm tới. Gần như là một đòn tất sát!

Trong nháy mắt này, Tô Thần Hoàng cảm giác được tính mạng bị uy hiếp nghiêm trọng. Cảm giác này, hắn đã rất lâu không cảm nhận được.

Là ai? Là người của Độc Cô gia sao? Tại sao giọng nói lại quen thuộc như vậy?

Hiện tại hắn làm gì có thời gian đi nghiên cứu tại sao giọng nói này lại quen thuộc như vậy. Tránh một kiếm tuyệt sát này mới là điều cần thiết.

Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên người gia chủ Lữ gia phía trước. Thân ảnh theo đó lóe lên, liền trực tiếp vọt đến phía sau gia chủ Lữ gia. Một kiếm tất sát này gần như cũng đến trước người gia chủ Lữ gia, nhưng lại ngừng lại...

Đúng vào lúc này, xung quanh dường như bị dừng hình ảnh. Tiếng gió thổi qua lá trúc dường như trở thành âm thanh chủ yếu của toàn thế giới. Từng đôi mắt nhìn về phía người đâm ra một kiếm tất sát kia. Ngay cả Tô Thần Hoàng cũng không ngoại lệ. Chỉ nghe thấy hắn kinh ngạc kêu lên:

- Vu Nhai...

- Vu Nhai...

Gia chủ Lữ gia cùng trưởng lão Lữ gia đồng thời rướn mí mắt nói.

Tiếng của bọn họ vừa nhỏ lại khàn khan. Có thể lần tranh cãi vừa rồi chính là toàn bộ khí lực cuối cùng của bọn họ. Ánh mắt bọn họ đều là màu đỏ. Trong mắt bọn họ hiện ra thân ảnh của Vu Nhai. Thần sắc vô cùng phức tạp.

Vu Nhai xuất hiện thật sự quá đột ngột, gần như không nhìn ra Vu Nhai đã xuất hiện như thế nào. Dường như hắn từ trong không trung đến.


- Vu Nhai, không ngờ ngươi tự đưa đầu ra..

- Các ngươi đều phải chết. Người chết sẽ không nói chuyện.

Giọng nói Vu Nhai cũng rất khẽ. Ánh mắt lạnh lùng chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Thần Hoàng phía trước, căn bản không để ý tới hai Thần Tướng phía sau. Đúng vậy, người vừa nói chính là hai Thần Tướng phía sau này. Đáng tiếc, khi Vu Nhai vừa dứt lời, thân thể của bọn họ có máu tươi bay ra. Lá trúc đột nhiên nhẹ nhàng rơi xuống, sau đó liền cắt qua trên người bọn họ...

Mỗi cái lá cây rơi xuống, đều sẽ cắt từ trên người bọn họ ra một miếng thịt. Mỗi miệng thịt rất nhỏ gần như nhìn không thấy. Mỗi lần đều chính xác vô cùng.

- A a a...

Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Bọn họ chỉ có thể phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Những âm thanh khác căn bản không phát ra được. Bọn họ cũng không có cách nào cử động, như ngơ ngác đứng ở đó mặc cho lá trúc xẹt qua phía trên người bọn.

Cục diện vô cùng quỷ dị đẫm máu...

- Vu Nhai, ngươi dám...

Tô Thần Hoàng nổi giận. Vu Nhai lại giết người ở trước mặt hắn, còn là hành hạ đến chết. Tuy rằng còn không biết Vu Nhai làm thế nào điều khiển được lá trúc, nhưng hắn không có khả năng khoanh tay đứng nhìn. Thậm chí hắn cũng quên mất Vu Nhai đã xuất hiện thế nào, quên mất rằng mình muốn bắt được Vu Nhai. Hiện tại trong đầu hắn chỉ thầm nghĩ phải giữ lại thể diện của chính mình, không thể lại để Vu Nhai làm loạn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1845: Không báo huyết thù thề không bỏ qua
A... Trên thực tế hắn còn tưởng rằng Vu Nhai vẫn là Vu Nhai gần nửa năm trước.

Nói xong, sợ rằng lực lượng nửa Thần Hoàng đã ép về phía Vu Nhai. Thân ảnh chuyển động một cách quỷ dị. Hắn tính đi vòng qua hai Thần Tướng đang bị hành hạ đến chết, chuẩn bị thu bọn họ vào tiểu thế giới Binh Linh của hắn rồi nói sau. Nhưng khi Tô Thần Hoàng sắp tới gần bọn họ, Vu Nhai bất tri bất giác lại chắn ở trước mặt Tô Thần Hoàng. Chủy thủ trong tay Tô Thần Hoàng vừa chạm nhẹ vào thanh kiếm của Vu Nhai, đã phát ra tiếng động kinh thiên...

Tô Thần Hoàng cười lạnh một tiếng. Hắn cũng dự đoán được Vu Nhai sẽ ngăn cản ở trước mặt hắn. Dù sao Vu Nhai nắm giữ thần đạo thời gian, thậm chí cũng nắm giữ năng lực ám sát và phán đoán không kém gì hắn. Bởi vậy một đòn này của Tô Thần Hoàng là khai hỏa toàn bộ hỏa lực.

Hắn tin tưởng, một đòn này mặc dù không giết chết Vu Nhai, cũng có thể khiến hắn trọng thương, không còn lực phản kháng...

- A, sao có thể như vậy được?

Nhưng lúc tiếng kim loại va chạm, phát nổ, Tô Thần Hoàng phát hiện ra hắn đã nhầm. Nhưng lại là sai lầm thái quá. Lực lượng nửa Thần Hoàng của hắn không ngờ không có cách nào áp chế được Vu Nhai. Hơn nữa hắn còn cảm giác được, huyền khí của Vu Nhai không ngờ đã đạt đến Thần Vương...

Không có khả năng. Mặc dù là Thần Vương cũng không có khả năng ngăn cản lực lượng nửa Thần Hoàng cuẩ hắn.

- Tô Thần Hoàng, ngươi chưa nghe nói qua ở trên người Vu Nhai đại đế ta, không có cái gì là không có thể phát sinh sao?

Giọng nói Vu Nhai lạnh như băng.

Đại đế... Đúng vậy, Vu Nhai chính là muốn tự xưng đại đế. Hắn đặc biệt kiên định tự xưng như vậy. Có nhiều người đã bị hắn liên lụy. Bởi vậy hắn nhất định phải đạt tiêu chuẩn đại đế. Đó là một con đường không có đường về, không báo huyết thù, thề không bỏ qua!

Tiếng nói vừa dứt, Vu Nhai đã biến mất. Lại có tiếng kim loại va chạm vang lên.

Tô Thần Hoàng phát hiện, Vu Nhai căn bản không thể sử dụng cảnh giới Thần Vương bình thường để cân nhắc. Huyền khí Thần Vương của tiểu tử này quá ổn định quá tinh thuần. Tinh thuần đến mức người khác phải giận sôi. Chỉ có điều dù vậy, Tô Thần Hoàng vẫn nắm chắc sẽ ngăn chặn được hắn. Lực lượng nửa Thần Hoàng so với Thần Vương đỉnh phong tất nhiên mạnh hơn nhiều. Huống chi Vu Nhai căn bản không phải là Thần Vương đỉnh phong gì. Hắn chỉ mới vào Thần Vương mà thôi.

- Nửa năm trước hắn vừa mới đạt được Thần Tướng. Hôm nay đã là Thần Vương. Hơn nữa, các loại thần đạo càng vô cùng khủng khiếp. Tiểu tử này giống như Huyền Binh Đại Đế nói, tuyệt đối không thể lưu lại nữa...

Đúng vậy, qua lâu như thế, Huyền Binh Đại Đế thật sự không muốn cũng không dám lưu lại Vu Nhai. Có trời mới biết Vu Nhai có phải thật sự nắm trong tay nơi thần bí này hay không. Cho dù Vu Nhai không nắm trong tay, đế quốc Huyền Binh cũng không dám mạo hiểm. Bởi vậy nếu gặp phải liền giết không tha!

Tô Thần Hoàng đồng thời cũng cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía. Nhưng sâu trong lòng, hắn đang cười một cách độc ác. Nếu như có thể giết chết Vu Nhai, vậy công lao của hắn sẽ rất lớn. Cũng không biết Vu Nhai rốt cuộc tìm được trung tâm của thế giới này không? A, hẳn là không có. Nói cách khác, nếu hắn đã nắm giữ được thế giới này, hắn còn ở trong cái nơi này cùng mình tranh đấu hay sao? Sợ rằng vừa gặp mặt, mình đã chết. Hơn nữa bây giờ bộ dạng hắn tơi tả. Y phục bị mục nát và khó coi. Cả người chính là dùng từ chật vật để hình dung...

A, mãi đến lúc này, Tô Thần Hoàng mới chú ý tới hình tượng của Vu Nhai.

Vừa rồi, hắn còn có chút lo sợ Vu Nhai lấy được quyền khống chế nơi thần bí này. Nhưng sau khi phân tích một hồi, hắn lại cảm thấy không có khả năng. Chắc là hắn đã rèn luyện ở trong mỗi tuyệt địa trận pháp, không ngừng tránh né các loại truy sát, cũng lấy thiên phú khủng khiếp đạt được cảnh giới Thần Vương.

- Rốt cuộc nên bắt Vu Nhai hay trực tiếp giết chết đây?

Huyền Binh Đại Đế ra lệnh phải giết chết, chính là không muốn mạo hiểm. Cho dù thoạt nhìn Vu Nhai không giống như nắm được nơi thần bí trong tay, cũng phải cẩn thận hành sự. Ohải biết rằng, tiểu tử này có tiếng là giỏi diễn trò.

- Trước đó kiếm đạo và sát đạo của Vu Nhai đã tựu thành Thần Vương. Thực lực bây giờ đạt được Thần Vương cảnh cũng không có gì thật sự kỳ quái. Rất có thể hắn đã buông tha tiềm lực, miễn cưỡng nâng huyền khí tới Thần Vương cảnh.

Không quan tâm là bắt hay là giết chết, Tô Thần Hoàng vẫn phải phân tích chiến lực của Vu Nhai hiện nay. Đúng vậy, hiện tại với tình hình ở nơi thần bí này, nếu như Vu Nhai không điên cuồng nâng cao thực lực, rất có khả năng phải đối mặt với cái chết.

Cho nên, Tô Thần Hoàng tự cho mình thông minh khi phân tích ra điểm ấy...

Tô Thần Hoàng càng nghĩ lại càng có lòng tin. Hắn căn bản cũng không suy nghĩ tới chuyện phải đưa tin cho người của đế quốc Huyền Binh. Hắn thầm nghĩ mình sẽ bắt hoặc giết chết Vu Nhai. Hắc, nếu như hắn đưa tin, chờ Thần Hoàng chân chính đi tới, chẳng phải là cướp công lao của hắn rồi sao?

Lại nói, hắn đưa tin, Vu Nhai cũng có thể đưa tin cho cao thủ Độc Cô gia. Nói vậy, đến lúc đó lại là cục diện hỗn loạn.

Mà nhìn bộ dạng Vu Nhai bây giờ, là bị cái chết của đám người Lữ gia làm đầu óc hôn mê, không ngờ không nghĩ tới chuyện đưa tin, không ngờ muốn dựa vào thực lực Thần Vương của hắn liều đấu với mình. Xem ra bản thân mình hành hạ người của Lữ gia đến chết thật đúng là làm rất đúng.

Lo lắng duy nhất của hắn chính là, Vu Nhai có thể đang diễn trò...

- Lữ huynh, Thân Phách huynh, còn có trưởng lão Lý gia, nhanh chóng cứu lấy gia chủ Lữ gia và vị thần trưởng lão kia. Còn lại hai người kia, các ngươi muốn tự mình động thủ thì tự mình động thủ. Nếu không muốn thì mặc cho bọn họ tiếp tục...

Vu Nhai căn bản không biết Tô Thần Hoàng đang suy nghĩ cái gì. Trong lúc tử đấu, hắn thả đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách từ trong Huyền Binh Điển ra. Đối với chuyện Vu Nhai chấp nhận rèn luyện thử thách, bọn họ cũng biết. Các Binh Linh đã nói cho bọn hắn biết. Thậm chí còn nói cho Yến đại nhân và những người của nghiệp đoàn võ học được cứu ở Huyền Binh Đế Đô lúc trước biết, để trấn an tâm tình bọn họ...

Dù sao ở thế giới Huyền Binh Điển, bọn họ đã cùng Vu Nhai trải qua thời gian dài tiến bước. Nói cách khác, Vu Nhai trải gần hai mươi năm, bọn họ cũng trải qua từng ấy năm. Không ít người ở trong tiểu thế giới Binh Linh của Vu Nhai phát sinh ra rất nhiều chuyện.

Đương nhiên, bởi vì hai mươi năm đó, đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đều có tiến bộ thần tốc, cũng đã sớm tiến vào cấp bậc Thần Tướng thậm chí đạt tới Thần Tướng đỉnh phong. Còn có gia quyến và những người có tiềm lực trong nghiệp đoàn võ học gì đó, cũng nhận được sự huấn luyện của Lý gia còn có Yến đại nhân và Hạng giáo quan, thậm chí người của nghiệp đoàn võ học cũng nghiên cứu ra không ít tuyệt kỹ hữu dụng.

Ở trong các tiểu thế giới Binh Linh của Vu Nhai, không ngờ bất tri bất giác đã luyện ra một đội ngũ cường đại.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1846: Vu Nhai VS Tô Thần Hoàng
Càng khiến cho bọn họ vui mừng chính là, tuy rằng đã trải qua gần hai mươi năm, nhưng tuổi tác bọn họ lại không có tăng lên. Bởi vì bọn họ cũng giống như Vu Nhai, từ quy tắc thời gian đi ra, khiến bọn họ vẫn phải tuân theo quy tắc của đại lục Thần Huyền.

Nói đúng hơn là, quy tắc thời gian chỉ khiến cho bọn họ biến thành cường đại hơn mà thôi.

Bất kể thế nào, hành động cứu người của Vu Nhai trước đây lại kiến cho phía sau hắn có thêm một đám người ủng hộ cường đại...

- Gia chủ...

- Trưởng lão Lữ An...

Khi đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách đi ra, nhìn thấy tình hình của gia chủ Lữ gia và vị trưởng lão Thần Vương kia, mắt mỗi người đều hồng lên. Rất nhanh, bọn họ đã cứu được người. Sau đó tất nhiên là các loại thuốc trị liệu...

Bọn họ cũng không có thời gian để phẫn nộ, càng không có thời gian đi quan tâm tới cuộc chiến đấu của Vu Nhai...

Mà lúc này, Vu Nhai cùng Tô Thần Hoàng đã sớm biến mất ở trước mặt bọn họ. Nhưng dư âm khủng khiếp lại lan tràn ở trong rừng trúc, luôn nhắc nhở bọn họ, hiện tại Vu Nhai đang liều mình cùng một nửa Thần Hoàng...

- Tạm thời đừng để ý tới chúng ta. Vu Nhai đại đế có thể đánh thắng được Tô Thần Hoàng sao? Nếu không, các ngươi hãy đi giúp đại đế một tay đã?

Khi gia chủ Lữ gia lấy lại một chút khí lực, hắn không nhịn được hỏi. Trong miệng hắn, Vu Nhai đã biến thành Vu Nhai đại đế. Đúng vậy, thời điểm Vu Nhai xuất hiện, cứu hắn, Lữ gia hắn đã không còn là người của đế quốc Huyền Binh, mà là người của Vu Nhai đại đế.

- Yên tâm đi. Nếu Vu Nhai dám chiến đấu, vậy hắn nhất định có thể chiến thắng. Cho dù là nửa Thần Hoàng cũng không làm gì được hắn đâu.

Trưởng lão Lý Thế Đạc mỉm cười.

Gần hai mươi năm. Vu Nhai đã tiến bộ tới mức nào?

Lý Thế Đạc thật sự không biết. Hắn càng không biết Vu Nhai trong tình huống cảm ngộ các loại còn có thế giới không chịu sự ảnh hưởng của quy tắc thời gian kia, đã nhận được cái gì. Nhưng hắn tin tưởng lấy thiên phú của Vu Nhai, qua hai mươi năm này, VuNhai tuyệt đối không còn là Vu Nhai của hơn năm tháng hiện thực trước đó nữa...

Thật ra, trên đại lục rất nhiều người đều cảm thấy, nếu như Vu Nhai có thể ra đời sớm hai mươi năm thì tốt rồi. Lý Thế Đạc hắn cũng cảm thấy Vu Nhai có quá ít thời gian. Cái Vu Nhai thiếu chính là thời gian. Nhưng bây giờ đã có hai mươi năm này bù đắp. Tất cả đều sẽ có thiên hướng để tiểu tử nghịch thiên này phát triển.

Nói chung, Lý Thế Đạc hiện tại rất có lòng tin, tương lai của đại lục Thần Huyền sẽ thuộc về Vu Nhai...

Hai người Lữ gia có phần sững sờ. Bọn họ vẫn lộ ra thần sắc không quá tin tưởng. Chính bởi vì Vu Nhai quá trẻ tuổi. Nhưng từng chấn động này lại đang nhắc nhở bọn họ, Vu Nhai đánh lâu như thế còn chưa bại. Hắn sẽ không bị giết chết trong nháy mắt.


- Gia chủ, hai người kia...

Lữ Nham đột nhiên nhìn về phía hai Thần Tướng vẫn đang bị lá cây cắt qua. Khí tức của bọn họ đã trở nên yếu ớt, nhưng vẫn không chết. Lá cây vẫn đang xoay chuyển vòng quanh bọn họ. Từng miếng thịt nhỏ theo lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, không biết còn duy trì liên tục trong bao lâu nữa.

- Không cần để ý đến bọn họ. Sợ là dù chúng ta có giở thủ đoạn thế nào đi nữa cũng không làm được như những chiếc lá cây này?

Gia chủ Lữ gia nhìn hai người kia cười lạnh nói, vừa, hai người kia chính là nhìn hắn nhận ngược cũng cười nhạt và các loại giễu cợt, hiện tại hắn vừa lúc có thể trái lại, lấy lòng của bọn họ thái và xung quanh người Lữ gia thi thể, đâu còn sẽ nói với bọn họ cái gì đồng tình?

Đúng vào lúc này, gia chủ Lữ gia đột nhiên lại nghĩ tới điều gì. Trên gương mặt loang lổ đầy vết máu lộ vẻ cổ quái, nghi hoặc nói:

- Kỳ quái, đây rõ ràng là binh trận của Huyền Thiên Chân Thần. Tại sao những lá cây này lại chịu sự khống chế của Vu Nhai đại đế vậy?

Tất cả mọi người có phần sững sờ, chợt lại liếc mắt nhìn nhau. Tất cả đều cảm thấy rất nghi ngờ. Nhưng Lý Thân Phách rất thản nhiên cười nói:

- Có cái gì mà kỳ quái chứ? Không chừng Vu huynh cũng nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận.

- Không sai...

Lữ Nham cũng gật đầu.

Gia chủ Lữ gia lại có lắc đầu. Hắn vẫn chưa tin. Nửa năm qua chuyện Huyền Thiên Chân Thần đã không phải là bí mật gì nữa. Chuyện Thần Chi Nguyên Giới cũng không phải là bí mật. Hắn đã từng nhìn thấy Huyền Thiên Chân Thần thể hiện đủ loại cường đại, cũng đã nghe qua Huyền Thiên Chân Thần diễn thuyết thậm chí truyền thụ các loại binh trận. Loại Huyền Thiên Binh Trận này, không phải nửa năm là có thể học được. Có lẽ Vu Nhai sử dụng phương pháp đặc biệt nào đó.

- Đúng rồi. Chúng ta ở trong Huyền Thiên Binh Trận, nói không chừng sẽ bị Huyền Thiên Chân Thần phát hiện!

Đúng vào lúc này, gia chủ Lữ gia lại nghĩ tới điều gì, không nhịn được kinh ngạc kêu lên. Thậm chí hắn muốn đứng lên, sử dụng huyền khí sau khi bị trọng thương của hắn.

- Lữ gia chủ, ngài vẫn tỉnh táo lại đi. Nếu Vu Nhai không nói gì tới chuyện muốn chúng ta rời khỏi đây, vậy chúng ta không cần rời khỏi đây làm gì.

Lý Thế Đạc lại cười nói. Nửa năm trước, cho dù tình thế như vậy cũng có thể bị Vu Nhai phá hỏng. Vu Nhai còn có cái gì không thể làm được chứ? Hắn cũng tin tưởng Vu Nhai rất có khả năng nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận. Nhìn bộ dạng Lữ gia chủ vẫn sợ sệt, hắn lại nói:

- Nếu như chúng ta thật sự bị Huyền Thiên Chân Thần phát hiện, tại sao đến bây giờ còn chưa có Thần Hoàng tới? Ngài có thể sẽ nói Thần Hoàng còn đang chạy tới...

Dừng lại, không đợi Lữ gia chủ đáp lời, Lý Thế Đạc lại nói:

- Có lẽ thật sự đang chạy tới, nhưng như vậy thì đã sao? Mặc dù không có Huyền Thiên Binh Trận, như vậy dư âm của trận chiến đâu với nửa Thần Hoàng sợ rằng không bao lâu cũng sẽ bị phát hiện. Có thể, hiện tại đã có Thần Hoàng đang chạy tới. Chúng ta căn bản không có chỗ nào có thể trốn được. Vậy còn không bằng tin tưởng Vu Nhai đại đế...

- Nhưng thật ra ta cảm giác được Vu Nhai đại đế quả thực nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận. Hơn nữa, dường như còn đào một cái hố chờ Tô Thần Hoàng nhảy vào. Chiến đấu ở trong rừng trúc này, có thể Huyền Thiên Chân Thần còn cả Thần Hoàng khắp nơi căn bản không phát hiện được. Dư âm cuộc chiến đấu căn bản không truyền ra ngoài.

Đúng vào lúc này, có vị trưởng lão Lý gia đột nhiên suy đoán.

Lữ gia chủ và trưởng lão Lữ gia lập tức coi suy nghĩ của hắn không thể xảy ra. Nhưng ánh mắt đám người Lữ Nham lại lập tức sáng lên.

Rất có thể, rất có thể như vậy. Vu Nhai rất có thể thật sự đúng như lời vị trưởng lão Lý gia này nói. Nếu như Vu Nhai thật sự nắm giữ toàn bộ rừng trúc, như vậy tính mạng của Tô Thần Hoàng rất có thể bị hắn bắt được...

Trước đó, tuy rằng bọn họ cảm thấy Vu Nhai có thể có thế lực ngang nhau với Tô Thần Hoàng, nhưng lại không nghĩ Vu Nhai có thể giết chết Tô Thần Hoàng. Chỉ có điều bây giờ bọn họ lại có chút tin tưởng. Trong lòng bọn họ còn đặc biệt chờ mong.

Lữ gia chủ nhìn vẻ mặt của bọn họ, thực sự không nói được gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1847: Bản chất của kiếm
Bọn họ thật sự coi tiểu tử Vu Nhai kia là thần sao?

Ầm ầm ầm...

Ở trong rừng trúc, kiếm khí điên cuồng cuộn trào mãnh liệt. Từng cây trúc xanh bị dư âm của kiếm quang cắt thành mảnh nhỏ, nhưng lại rất nhanh đã sinh trưởng ra. Nếu như cái rừng trúc này không phải là Huyền Thiên Binh Trận, sợ rằng đã hoàn toàn bị hủy diệt.

Đương nhiên, bất kể là Tô Thần Hoàng hay Vu Nhai, hiện tại lấy hình thức vũ lực cũng có thể hủy diệt rừng trúc. Giống như trước đây Tô Thần Hoàng đánh nổ phù văn trận và tâm trận. Nhưng bây giờ bọn họ không có khả năng làm hành động ngu ngốc gì đối với rừng trúc này. Hai thanh Huyền Binh một dài một ngắn không ngừng va chạm vào nhau. Kỹ năng sát thủ quỷ dị ở trong tay hai người phát huy vô cùng nhuần nhuyễn...

Đúng vậy, hai người tranh đấu cũng không thuộc loại kinh thiên động địa, mà là lấy kỹ thuật ám sát đấu với kỹ thuật ám sát...

- Sao có thể như vậy được. Không thể như vậy được. Ta lấy lực lượng nửa Thần Hoàng không ngờ chỉ có khả năng miễn cưỡng ép Vu Nhai một đầu. Tuyệt kỹ giết người của ta lại còn không bằng tiểu tử đáng chết này. Đây chính là tuyệt kỹ sát thủ của Tô gia ta được truyền thừa qua mấy nghìn năm!

Có thể nói là Tô Thần Hoàng càng đánh càng kinh hãi. Gia tộc Tô Thần Hoàng vẫn luôn là hoàng tộc cái bóng phía sau, giống như Độc Cô Chiến Phong khống chế U Linh Kiếm Các vậy. Hắn nắm giữ ám hệ của hoàng tộc. Nói cách khác, Tô Thần Hoàng am hiểu nhất không phải là các loại giết chết bằng vũ lực trước đó, mà là ám sát.

Mỗi đời gia tộc Tô Thần Hoàng đều sẽ có một nửa Thần Hoàng. huyền khí của bọn họ có thể truyền thừa lại. Chỉ cần trong gia tộc có người có thể đạt được Thần Vương cảnh, như vậy khi Tô Thần Hoàng cảm thấy tuổi thọ sắp hết, sẽ truyền lực lượng của hắn xuống...

Cũng chính bởi vì khả năng truyền thừa này, Tô Thần Hoàng được Tô Thần Hoàng đời trước truyền thừa lại, mới có thể chỉ là nửa Thần Hoàng mà thôi.

Mà tuyệt kỹ Tô gia bọn họ cũng không ngừng được hoàn thiện cũng như truyền thừa xuống. Nhưng không ngờ lại không sánh bằng tuyệt kỹ của tiểu tử Vu Nhai này. Hắn căn bản cũng không biết tuyệt kỹ của Vu Nhai đến từ Lục Thiên Thần Kiếm!

- Giết!

Giọng nói Vu Nhai lạnh như băng. Huyền khí Thần Vương ở trong cơ thể hắn càng lúc càng thông thuận, tất nhiên cũng càng đánh càng hăng. Trải qua thử nghiệm vừa rồi, hắn đã xác định được, đối với hắn hiện tại Tô Thần Hoàng căn bản không tạo thành uy hiếp. Bây giờ Vu Nhai đang rèn luyện và củng cố bản thân!

Các loại đạo đang không ngừng dung hợp, dung hợp đến trong kiếm của hắn, dung hợp vào trong chiến đấu, để Vu Nhai có nhận thức rõ ràng hơn đối với cảnh giới Thần Vương của mình. Đặc biệt hắn còn phát hiện ra một chuyện sợ rằng ngay cả Nguyên Giới Chân Thần cũng không biết...

- Hóa ra kiếm đạo chi tâm cũng không phải là cực hạn của kiếm. Sau khi nắm giữ kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ, lực lượng của thanh kiếm thật ra vẫn có thể tiếp tục nâng cao. Đó chính là bản chất của kiếm. Ta rèn nhiều kiếm như vậy, ta đối với bản chất của kiếm cũng có nhận thức mới. Kiếm của ta so với thời điểm nắm giữ kiếm đạo chi tâm còn cường đại hơn. Ở dưới tình huống cùng đẳng cấp, kiếm của ta vượt qua tất cả.

Đúng vậy, Vu Nhai đánh một hồi lại đột nhiên phát hiện ra vấn đề này. Đài Nguyệt Rèn không chỉ cho hắn rèn, còn dạy cho hắn các loại bản chất của Huyền Binh. Đúng vậy, không chỉ là kiếm, bất kỳ Huyền Binh cũng giống nhau, đó là tồn tại vượt qua Tâm.

Hoặc không thể nói là vượt qua, chỉ là phối hợp với nhau để có thể cường đại hơn.

Hiện tại, mặc dù đối mặt với người nắm giữ kiếm đạo chi tâm cực hạn, ở dưới tình huống cùng đẳng cấp, Vu Nhai vẫn có thể thủ thắng.

Ầm ầm ầm...

Nghĩ đến điểm này, kiếm của Vu Nhai bất tri bất giác trở nên càng sắc bén hơn. Khi kiếm đạo của hắn vừa cảm nhận được bản chất của kiếm, trong nháy mắt đã đạt tới Thần Vương đỉnh phong.

Phối hợp kiếm đạo chi tâm hoàn mỹ và bản chất của kiếm... Vu Nhai tin tưởng, nếu như chỉ là tinh khiết kiếm đạo, cũng chính là dưới tình huống ở đây không tính đến huyền khí, kiếm đạo Thần Vương đỉnh phong của hắn có thể vượt qua kiếm mới vào Thần Hoàng bình thường.

- Kiếm đạo của hắn sao có thể đáng sợ như thế? Kiếm đạo của Vu Nhai đã đạt được Thần Hoàng sao?

Hiện tại Tô Thần Hoàng vô cùng phiền muội. Người có thực lực như hắn, có người nào không phải là thông minh tuyệt đỉnh? Hắn đã nhìn ra Vu Nhai đang xem hắn là đối thủ để rèn luyện. Cảm giác này thật sự quá tệ. Hắn cũng không muốn làm bia ngắm cho người ta rèn luyện. Nhưng vấn đề là, hắn gần như đã bỏ ra toàn lực cũng không có cách nào giết chết được Vu Nhai. Tối đa chỉ có thể áp chế được Vu Nhai. Tối đa chỉ có thể khiến cho Vu Nhai bị chút vết thương nhẹ...

Nhưng vết thương nhẹ căn bản không có tác dụng. Đặc biệt hiện tại, hắn càng lúc càng không thể đây ra bất kỳ tổn thương nào đối với Vu Nhai. Vu Nhai đang thay đổi nhanh chóng. Tô Thần Hoàng cũng cảm giác được, rất nhiều thần đạo của Vu Nhai đều tiến vào Thần Vương. Những suy đoán của hắn trước đó đã bị Vu Nhai dùng hành động thực tế phủ định.

Đúng vậy, Vu Nhai không phải buông tha tiềm lực vội vàng đạt được Thần Vương.

Hắn không chỉ phiền muộn, còn cảm thấy sợ hãi. Chỉ nửa năm Vu Nhai làm sao có thể đạt được loại cảnh giới này? Trước đó, Vu Nhai còn dựa vào đại ấn kia mới có khả năng không bị mình chém chết. Lúc này Vu Nhai lại có thể có thế lực ngang với mình...

- Đáng chết. Chẳng lẽ lại thật sự bắt không được hắn? Chẳng lẽ lại thật sự phải đợi Thần Hoàng chân chính đến sao?

Tô Thần Hoàng rất không cam lòng. Nhưng hắn không cam tâm, cũng không có cách nào. Hắn tin tưởng lấy dư âm do cuộc tranh đấu của bọn họ phát sinh, khẳng định đã có người phát hiện. Nếu như người đầu tiên phát hiện là Thần Hoàng của Độc Cô gia, chỉ sợ hắn sẽ chết không có chỗ chôn. Đương nhiên, bởi vì hắn đang ở trong Huyền Thiên Binh Trận. Càng lúc Huyền Thiên Chân Thần càng có thể nắm giữ và khống chế nhiều binh trận hơn. Giống như binh trận rừng trúc này là một trong những nơi bị ý thức của Huyền Thiên Chân Thần bao trùm. Khả năng của đế quốc Huyền Binh đã sớm phát hiện sẽ cao hơn. Nhưng điều này không thể tùy tiện đánh cược được!

- Thôi đi, vẫn đưa tin cho Thần Vũ Thần Hoàng, Huyền Thiên Chân Thần và đại đế biết.

Thời điểm Tô Thần Hoàng nhìn thấy mình không có cách nào dễ dàng bắt được Vu Nhai, hắn lập tức có quyết định. Dù nói thế nào hắn cũng là lão đại trong ám hệ của đế quốc Huyền Binh. Hắn vẫn phải đặt lợi ích của đế quốc lên hàng đầu. Đương nhiên, tính mạng của hắn cũng đứng ở vị trí thứ nhất.

Nghĩ đến đây, dĩ nhiên phải lập tức đi làm. Tô Thần Hoàng cũng không có thói quen dây dưa. Hắn bóp nát đạo cụ ma pháp truyền tin.

- Đã phát hiện ra Vu Nhai, vị trí của ta là...

Tô Thần Hoàng nói xong liền lập tức nhìn về phía Vu Nhai. Hắn tin tưởng Vu Nhai cũng sẽ lập tức đưa tin cho Độc Cô gia chủ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1848: Do ta nắm giữ
Nhưng đúng vào lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người, kêu lên một tiếng kỳ quái, tránh về phía bên cạnh. Trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn từ trên cánh tay truyền vào ý thức. Tên điên Vu Nhai này, lại còn không truyền tin cho Độc Cô gia chủ, lại còn mượn cơ hội này hạ sát thủ đối với mình?

- Vu Nhai, ta rất bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng mặc dù bây giờ ngươi có thể giết ta thì thế nào? Một khi không truyền tin cho cao thủ Thần Hoàng của Độc Cô gia, ngươi vẫn sẽ chết. Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh sẽ tới đây.

Huyền khí của Tô Thần Hoàng nhẹ nhàng chấn động. Vết thương trên cánh tay hắn đã khôi phục. Vừa nói hắn không nhịn được nở nụ cười lạnh:

- Sao vậy. Ngươi mới ý thức tới vấn đề này sao? Nhưng bây giờ đã quá trễ. Cho dù bây giờ ngươi đưa tin cho Thần Hoàng của Độc Cô gia, tốc độ của bọn họ tất nhiên cũng chậm hơn so với đế quốc Huyền Binh ta.

- Thu...

Vu Nhai lại không để ý tới, vẫn điên cuồng công kích, điên cuồng rèn luyện bản thân. Hắn cảm giác tình trạng của hắn còn chưa đạt được điều kiện tốt nhất. Hắn cảm giác trong khoảng thời gian ngắn hắn còn có thể nâng cao thực lực lên nữa.

- Đồ điên...

Tô Thần Hoàng bởi vì quá đắc ý, trái lại, bị Vu Nhai áp chế. Hắn không nhịn được thầm mắng một tiếng. Chỉ có điều tâm tình của hắn cũng không tốt lắm. Hắn không quan tâm Vu Nhai là thiên tài thế nào. Chờ đợi Vu Nhai chỉ có một con đường chết. Chết? Tới khi Vu Nhai chết, tên của hắn cũng chỉ có thể trở thành lịch sử.

- Lục Thiên thức thứ bảy...

Trong tay nắm Thôn Thiên Kiếm, Vu Nhai điên cuồng ám sát Tô Thần Hoàng. Thật ra, sở dĩ huyền khí nửa Thần Hoàng của Tô Thần Hoàng không có ưu thế lớn như vậy cũng bởi vì có liên quan đến Thôn Thiên Kiếm cường đại. Thôn Thiên Kiếm bù đắp cho sự thiếu hụt của Vu Nhai ở trên phương diện huyền khí...

Đúng vào lúc này, kiếm thế của Vu Nhai đột nhiên thay đổi. Hắn không còn lấy tuyệt kỹ Lục Thiên để chiến đấu nữa. Hắn bắt đầu dung hợp tuyệt kỹ Đoạn Thiên, Ma Thiên, Lạc Thiên và Thôn Thiên của bản thân Thôn Thiên Kiếm đến chiến đấu cùng Tô Thần Hoàng. Trước đó, hắn dùng tuyệt kỹ Lục Thiên bởi vì hắn vốn bị động. Nếu như không lấy tuyệt kỹ Lục Thiên ra đối chiến với tuyệt kỹ giết người Tô Thần Hoàng, sợ rằng sơ ý một chút sẽ bị giết chết. Nhưng bây giờ lại khác.

Vu Nhai đã thích ứng được với tiết tấu của Tô Thần Hoàng...

Ầm ầm ầm...

Các loại tuyệt kỹ hoàn mỹ đứng đầu trên đại lục Thần Huyền hiện ra ở trước mặt Tô Thần Hoàng, Vu Nhai lấy tuyệt kỹ thân pháp của Lục Thiên Thần Kiếm làm cơ sở, bạo phát ra tuyệt kỹ hoàn mỹ của các loại kiếm chữ Thiên. Giờ này phút này, Tô Thần Hoàng lại càng không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào cho Vu Nhai được nữa. Thực lực hai người đã thật sự biến thành ngang hàng. Nói cách khác, Vu Nhai đã có chiến lực nửa Thần Hoàng.


- Sao chuyện xảy ra lâu như vậy, các Thần Hoàng còn chưa tới?

Đánh một hồi, Tô Thần Hoàng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. Trước đó, hắn đã truyền tin rất lâu, tại sao còn chưa thấy Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh phát hiện. Cho dù mình trước đó không đưa tin, sợ rằng hiện tại các Thần Hoàng cũng đã phát hiện ra cuộc chiến đấu ở đây rồi chứ? Nhưng không, một người cũng không xuất hiện. Ngay cả Huyền Thiên Chân Thần cũng không phát hiện ra...

Ong ong oong...

Điều càng làm cho hắn cảm thấy quỷ dị hơn chính là, tại sao mặt đất lại đột nhiên trở nên run rẩy. Tuy rằng chấn động vẫn rất nhỏ, nhưng lấy thực lực của hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng sự run rẩy này đang không ngừng lớn lên. Đúng vậy, hiện tại Tô Thần Hoàng đã bắt đầu cảm giác được mặt đất có vấn đề. Được rồi, hiện tại ai đi quan tâm với sự chân động của mặt đất chứ? Hiện tại điều hắn để ý nhất vẫn là vấn đề tại sao các Thần Hoàng còn chưa xuất hiện?

Trong mắt lóe lên tinh quang, Tô Thần Hoàng đột nhiên phóng lên cao. Hắn muốn rời khỏi binh trận rừng trúc này...

Ngay trong nháy mắt khi Tô Thần Hoàng phóng lên cao, Vu Nhai đang đánh điên cuồng lại đột nhiên ngừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Thần Hoàng vẫn còn tiếp tục phóng lên cao. Chậm rãi, khóe miệng của hắn cong lên, hiện ra một nụ cười nhạt.

Tuy rằng Tô Thần Hoàng đang điên cuồng phóng lên trên, nhưng sự chú ý của hắn vẫn ở trên người Vu Nhai. Ban đầu, hắn nhìn thấy Vu Nhai không truy sát, đã bắt đầu cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó khi hắn thấy bên khóe miệng Vu Nhai hiện lên một nụ cười nhạt, tim hắn chợt đập mạnh.

Trong nháy mắt, một cảm giác nguy hiểm từ bốn phương tám hướng tràn tới...

- Binh, trận, giết...

Vu Nhai cúi đầu phun ra ba chữ này. Trong nháy mắt, toàn bộ rừng trúc dường như bị kích hoạt. Lá trúc, cành trúc thậm chí măng dường như đều có trí tuệ, dường như trở nên linh động. Sau đó, trong nháy mắt xuất hiện từng thanh kiếm trúc do năng lượng tạo thành. Kiếm trúc khẽ động, liên tục bắn về phía Tô Thần Hoàng đang ở bên trên...

- A...

Tô Thần Hoàng không phải kêu thảm thiết, mà là kinh hãi kêu to. Thời điểm hắn phát hiện khóe miệng Vu Nhai hiện lên nụ cười nhạt, hắn đã cảnh giác. Nhưng đã quá muộn. Thật ra toàn rừng trúc biến hóa trong nháy mắt. Khi hắn phát hiện ra vấn đề, vô số kiếm trúc đã lao đến. Điều hắn có thể làm chỉ là sử dụng lực lượng nửa Thần Hoàng chấn động khiến kiếm trúc vỡ nát. Đồng thời trong lòng hắn vô cùng kinh hãi!

Tại sao lại như vậy? Tại sao Vu Nhai có thể khống chế rừng trúc? Đây chính là Huyền Thiên Binh Trận!

Không trách được vừa rồi, khi Vu Nhai nhìn thấy mình đưa tin cho Thần Hoàng lại bình tĩnh như thế, bởi vì mình căn bản sẽ không truyền đi được. Bởi vì hắn khống chế được toàn bộ binh trận rừng trúc này. Hắn lợi dụng phương pháp nào đó, ngăn cản nội dung mình truyền tin đi. Còn cả trước đó, hắn sử dụng lá trúc hành hạ thủ hạ của mình. Ban đầu vốn chỉ cho rằng hắn rèn ra những cái đó. Nhưng không nghĩ tới hắn lại mượn lực lượng của Huyền Thiên Binh Trận.

- Xem ra Huyền Thiên Chân Thần cũng không nói tất cả mọi chuyện cho các ngươi biết. Hắn cũng thật sĩ diện.

Vu Nhai ở trên khoảng không, vừa đi vừa nói. Trên mặt hắn lộ vẻ ung dung. Xung quanh vẫn đầy kiếm trúc. Mỗi một kiếm trúc giống như ngón tay của hắn, có thể khống chế linh hoạt lại nhu thuận nghe lời.

Tô Thần Hoàng đã đánh tan đợt kiếm trúc thứ nhất, y phục có chút rối loạn, có chút chật vật, biểu tình cũng vô cùng khiếp sợ.

- Lẽ nào Huyền Thiên Chân Thần cũng không nói gì về chuyện hắn là một thân hai hồn. Lẽ nào cũng không nói gì tới chuyện Luyện Khinh Vũ trước kia không phải là hắn hiện tại?

Vu Nhai vẫn đi tới từng bước một. Rừng trúc đã hóa thành địa bàn của hắn. Bất tri bất giác, hắn đã đi tới trước mặt Tô Thần Hoàng, nói:

- Linh hồn Luyện Khinh Vũ là phân thân do ở thời kỳ viễn cổ Huyền Thiên Chân Thần vì bảo toàn tính mạng đã đánh xuống. Hắn cũng nắm giữ ký ức của Huyền Thiên Chân Thần. Linh hồn Luyện Khinh Vũ trước khi chết đã truyền thừa Huyền Thiên Binh Trận lại cho ta. Ngươi nghĩ không sai, rừng trúc hiện tại do ta nắm giữ!

Tô Thần Hoàng mở to hai mắt nhìn. Hắn gần như không thể tin được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1949: Chó rơi xuống nước
Nhưng rất nhanh, hắn nhớ lại trước đây Huyền Thiên Chân Thần đã nói với Vu Nhai những lời này. Cũng chính là thời điểm khi phù văn trận kia nổ nát...

Hắn biết Luyện Khinh Vũ là phân thân của Huyền Thiên Chân Thần, nhưng hắn không biết Luyện Khinh Vũ cuối cùng đã truyền thừa Huyền Thiên Binh Trận cho Vu Nhai a.

Vu Nhai thật ra làm vậy là muốn kích thích Tô Thần Hoàng. Hắn nắm giữ binh trận là binh trận của Huyền Binh Điển. Đương nhiên, truyền thừa binh trận của Luyện Khinh Vũ cũng đưa đến tác dụng rất lớn, khiến binh trận Huyền Binh Điển của hắn có được sự nâng cao rất lớn.

- Vu Nhai thật sự nắm giữ Huyền Thiên Binh Trận sao?

Lữ gia chủ và vị trưởng lão Thần Vương kia của Lữ gia trợn tròn mắt nhìn biến hóa phía trên. Lời đối thoại giữa Vu Nhai và Tô Thần Hoàng cuối cùng cũng khiến bọn họ cũng có thời gian chỉnh sửa lại các manh mối. Sau đó, hai cường giả Lữ gia vẫn cho rằng đám người Lữ Nham tưởng tượng quá nhiều, nay lại thoáng bối rối. Nói xong, bọn họ lại theo bản năng nhìn về phía đám người Lữ Nham và Lý Thế Đạc. Đổi lại chính là thần sắc tự tin và vinh quang.

Vinh quang. Không ngờ người của Lý gia bởi vì Vu Nhai lại cảm nhận được vinh quang. Trong lòng bọn họ vô cùng chấn động. Tận đáy lòng bọn họ vốn có một chút do dự, dưới thần sắc tràn ngập vinh quang kia, đã biến mất. Bọn họ hạ quyết tâm đi theo Vu Nhai, hạ quyết tâm phản lại đế quốc Huyền Binh.

- Hừ, chỉ có nửa năm, ngươi có thể nắm giữ được bao nhiêu lực lượng Huyền Thiên Binh Trận chứ? Hơn nữa, trận pháp này đã sớm bị Huyền Thiên Chân Thần nắm trong tay. Có thể vừa rồi Chân Thần không phát hiện ra. Nhưng ta tin tưởng, chỉ cần bây giờ ngươi điều động binh trận rừng trúc với mức độ lớn như vạy, Huyền Thiên Chân Thần đã có thể phát hiện ra.

Dù sao Tô Thần Hoàng cũng đã nhiều tuổi như vậy, bản thân còn trải qua trăm trận chiến, sẽ không bởi vì chuyện trước mắt mà rối loạn đầu trận tuyến.

- Ngươi nói không sai. Hiện tại Huyền Thiên Chân Thần quả thực đã phát hiện. Nhưng trước khi hắn phái Thần Hoàng chạy tới đây, ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!

Câu cuối, Vu Nhai thốt ra mang theo sát ý cấp Thần Vương đỉnh phong.

Ầm...

Kiếm trúc cuồng bạo bắn ra ngoài. Tô Thần Hoàng căn bản ngay cả cơ hội phản bác cũng không có, chỉ có thể điên cuồng chống đỡ. Trước đây hắn đã từng tiến vào phù văn trận do Vu Nhai khống chế. Nhưng khi đó, phù văn trận không có lực công kích. Binh trận vốn chính là trận công kích. Áp lực này so với phù văn trận trước đây còn khủng khiếp hơn rất nhiều. Hắn thậm chí cũng không dám đứng tại chỗ!

Nói cách khác, hắn ở độ cao này vẫn vô cùng nguy hiểm. Hắn phải bay lên nữa. Tình huống tốt nhất chính là nhảy vào bên trong bầu trời cuồng bạo phía trên. Đúng vậy, không thể xuống dưới. Phía dưới là địa bàn của Vu Nhai.

Hiện tại trong lòng Tô Thần Hoàng chỉ có hai chữ ủy khuất.

Đúng vậy, nếu như đổi lại là trước đây, thời điểm thực lực Vu Nhai còn yếu, mặc dù tiến vào rừng trúc cũng không có việc gì. Nhưng bây giờ sức chiến đấu của Vu Nhai gần như không yếu hơn hắn. Nếu như lại để cho Vu Nhai mượn lực lượng của binh trận rừng trúc, vậy rất khả năng hắn sẽ thật sự xong đời.


- Ha ha, Vu Nhai, chỉ cần đi vào bầu trời cuồng bạo này, có thể rời khỏi bất kỳ tuyệt địa trận pháp nào. Ngươi còn làm sao động thủ được với ta.

Cuối cùng Tô Thần Hoàng đã vượt qua được vô số kiếm trúc, xông lên bầu trời đầy cuồng bạo. Hắn chợt cười to. Trước đó hắn vẫn muốn giết chết hoặc bắt lấy Vu Nhai để lập công lao. Nhưng hiện tại hắn bởi vì có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Vu Nhai lại có thể cười to...

- Tô Thần Hoàng, ngươi không phải bị mắc chứng bệnh mất trí nhớ chứ?

Giọng nói Vu Nhai vẫn bình thản như lúc ban đầu.

Tô Thần Vương có phần sững sờ, chợt sắc mặt đại biến. Vu Nhai đột nhiên biến mất. Lúc này hắn mới nhớ tới ban đầu Vu Nhai làm thế nào để thoát khỏi sự truy sát của đám người Thần Vũ Thần Hoàng. Hắn vội vàng lao xuống. Ban đầu hắn còn muốn ở phía trên nơi này lướt ngang qua một đoạn, thoát khỏi rừng trúc phía dưới rồi nói sau. Nhưng bây giờ hắn căn bản không dám. Vu Nhai biến mất. Lấy năng lực ám sát của Vu Nhai vừa rồi...

- A...

Suy nghĩ lao xuống vừa xuất hiện, Tô Thần Vương đã phát ra một tiếng hét thảm. Một thanh kiếm lặng lẽ không một tiếng động đã xuất hiện. Đó chính là than thần kiếm màu trắng bạc mang theo tính cắn nuốt của Vu Nhai. Nếu không phải sau khi hắn ý thức được Vu Nhai biến mất, lập tức sử dụng huyền khí nửa Thần Hoàng bảo vệ ở xung quanh thân, chỉ sợ hắn hiện tại đã chết. Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị thương. Bị thương không nhẹ...

Bất kể thế nào, hắn vẫn từ trên bầu trời cuồng bạo rơi xuống. Nhưng đợi hắn phía dưới vẫn kiếm trúc vô cùng vô tận.

- A...

Hắn chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng. Trong lúc dường như xuyên qua màn mưa kiếm trúc, hắn cố gắng lướt ngang.

Hắn muốn dùng toàn lực rời khỏi rừng trúc này. Đúng vào lúc này, giọng nói Vu Nhai lại truyền đến, nói:

- Tô Thần Hoàng, phương hướng ngươi muốn chạy trốn dường như là một tâm trận. Ngươi chắc chắn muốn đi hướng đó sao?

Tô Thần Hoàng có phần sững sờ. Hắn chợt phát hiện ra, sát với rừng trúc là một tuyệt địa tâm trận. Hắn vội vàng nhìn về phía trận pháp tuyệt địa khác gần đó. A, nối liền với rừng trúc có ba tuyệt địa trận pháp. Một trong đó là tâm trận. Còn lại hai trận pháp tuyệt địa. Khi hắn nhìn thấy hai tuyệt địa còn lại, hắn gần như tuyệt vọng. Còn lại hai tuyệt địa trận pháp theo thứ tự là sát trận và phù văn trận!

Tại sao mình lại muốn lựa chọn rừng trúc này để hành hạ đám người Lữ gia chứ?

Bây giờ là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa... Không đúng, xuống đất. Mặt đất đang chấn động. Có lẽ có thể từ trong lòng đất chạy trốn ra. Chí ít nếu như Vu Nhai vận dụng binh trận dưới đất, lực lượng nhất định sẽ giảm đi rất nhiều. Hiện tại hắn đã hiểu rất rõ lực chiến đấu của Vu Nhai và lực lượng rừng trúc binh trận. Cơ hội rất lớn. Nói chung tạm thời cứ trốn một hồi, rồi nói sau. Huyền Thiên Chân Thần rất nhanh sẽ phái người tới.

Nghĩ vậy, Tô Thần Hoàng dùng tốc độ cao nhất vọt xuống. Vô số kiếm trúc cũng theo sát phía sau hắn, mà đập xuống...

Ầm...

Mặt đất bị phá. Toàn thân Tô Thần Hoàng chui xuống.

Hắc, địa thế không có cách nào cảm ngộ được nhưng không đại biểu không thể đào hầm. Quả nhiên, khi hắn chui xuống dưới đất, trong nháy mắt, áp lực binh trận rừng trúc xung quanh lập tức giảm bớt đi một chút. Tuy rằng vẫn còn có áp lực, nhưng hắn tự tin có thể ứng phó. Nhưng lúc này hắn lại không nhìn thấy biểu tình của Vu Nhai. Đúng vậy, biểu tình Vu Nhai đột nhiên trở nên đặc biệt cổ quái.

Tô Thần Hoàng này có phải là tự mình muốn chết hay không?

- Thu...

Vu Nhai nhẹ nhàng thốt ra một chữ. Trong nháy mắt toàn bộ binh trận rừng trúc lại trở nên yên tĩnh. Sau đó lại thấy Vu Nhai nhẹ nhàng hạ xuống đất. Lúc này người của Lữ gia và Lý gia đều nghi hoặc nhìn Vu Nhai. Tại sao không đánh rắn giập đầu?

Lữ gia chủ nghĩ đến câu Chó rơi xuống nước không nhịn được khóe miệng giật giật vài cái.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1850: Đối mặt với Thần Hoàng
Trời ạ, không ngờ Tô Thần Hoàng biến thành chó rơi xuống nước.

- Nhìn kia. Vu Nhai đang làm cái gì vậy?

Đúng vào lúc này, Lý Thế Đạc vẫn luôn rất bình tĩnh không ngờ kinh ngạc kêu lên. Lữ gia chủ cũng vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó hắn liền trực tiếp ngây người. Hắn biết Lý Thế Đạc nói Vu Nhai đang làm cái gì. Không phải hắn không biết, mà là không dám tin tưởng.

- Địa thế. Vu Nhai chuẩn bị sử dụng địa thế để công kích. Vu Nhai đã thành công cảm ngộ địa thế nơi thần bí này rồi sao?

Trưởng lão Lữ An cũng mở to hai mắt nhìn. Tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng kiến thức không mất đi. Không ngờ Vu Nhai dẫn động địa thế của nơi thần bí. Ai cũng biết địa thế ở đây bình thường không có gì lạ, không có cách nào sử dụng địa thế để chiến đấu.

Ầm ầm ầm...

Địa thế bắt đầu điên cuồng chấn động. Mặt đất trong rừng trúc giống như sóng biển cuốn đi tất cả. Tuy rằng cảm ngộ địa thế của Vu Nhai đối với nơi khởi nguồn Nguyên Giới vân chưa phải là quá sâu khắc, còn chưa nghiên cứu thấu đáo. Nhưng trên mặt đất này đã trở nên không ổn định. Hơn nữa lúc vừa tiến vào, hắn cũng đã cảm ngộ, bởi vậy mới có thể dẫn động. Tuy rằng khả năng dẫn động còn chưa đủ mạnh.

Đúng vậy, nếu như chỉ có địa thế, Vu Nhai đương nhiên vẫn không làm gì được Tô Thần Hoàng. Nhưng hiện tại hắn đã có sức chiến đấu nửa Thần Hoàng, còn có toàn bộ binh trận rừng trúc phối hợp, Tô Thần Hoàng chết chắc rồi.

- Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Tại sao lại như vậy...

Giọng nói hoảng sợ của Tô Thần Hoàng theo Vu Nhai dẫn động địa thế truyền ra. Chỉ trong nháy mắt, Tô Thần Hoàng đã bị Vu Nhai chế tạo ra một tuyệt địa nhỏ đẩy ra ngoài. Sau đó, Vu Nhai căn bản không nói lời vô nghĩa. Vô số kiếm trúc giống như gió bão lao ra ngoài. Cả người cũng kiếm trúc bay ra. Thôn Thiên Kiếm lên mang theo kiếm ý cường đại nhất...

- Họ Vu, ngươi không... khụ, chết!

Tô Thần Hoàng bị tuyệt địa địa thế nhỏ áp chế, bị rừng trúc áp chế, trước còn bị thương, làm sao có thể ngăn cản được một đòn trí mạng của Vu Nhai. Hắn còn chưa mắng hết lời, trong mắt của hắn đã thấy một màu trắng bạc bao trùm. Chữ chết cuối cùng dường như chính hắn đang tiễn đưa mình. Thi thể hắn bị gắn ở trên một đỉnh núi nhỏ trong địa thế tuyệt địa. Hắn chết không nhắm mắt.

Đúng vậy, hiện tại trong tuyệt địa giữa rừng trúc đã xuất hiện thêm một chỗ rất nhỏ, giống như một dãy núi.

- Ực...

Lữ gia chủ theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Tô Thần Hoàng chết, một nửa Thần Hoàng chết như thế. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Hóa ra đám người Lý Thế Đạc không phải đang tự yy. Hóa ra Vu Nhai thật sự trở nên cường đại.


Toàn bộ rừng trúc thoáng cái trở nên yên tĩnh. Thần Tướng Hai bị lá trúc cắt, từ lâu chỉ còn lại có khung xương nhuốm máu.

Vu Nhai đứng ở phía dưới ngọn núi nhỏ. Không biết từ lúc nào, kiếm trúc xung quanh đã biến mất. Rừng trúc dường như lại khôi phục thành rừng trúc ban đầu. Vu Nhai không hề cử động, chỉ thản nhiên nhìn lên trên không trung. Nhìn theo ánh mắt Vu Nhai, đám người Lữ gia và Lý gia cũng không nhìn ra có gì khác biệt. Bầu trời vẫn xanh thẳm như vậy...

- Lại gặp mặt, lão Thần Hoàng đế quốc Huyền Binh. Thật không nghĩ tới nửa năm trôi qua các ngươi còn chưa chết. Huyền Thiên Chân Thần đâu? Sao hắn không tự mình đến đây vậy?

Vu Nhai đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa mở miệng tự nhiên lại khiến đám người Lữ gia và Lý gia đều sợ gần chết.

Một thân ảnh chậm rãi từ trong hư không xuất hiện. Đó là Thần Vũ Thần Hoàng, tổ gia gia Huyền Binh.

- Ngươi nắm giữ nơi thần bí?

Thần Vũ Thần Hoàng không hề động tay, giọng nói lạnh như băng, biểu tình trên mặt cũng không có gì biến hóa. Chỉ có bản thân hắn biết hiện tại hắn có bao nhiêu khiếp sợ. Vu Nhai cuối cùng đã xuất hiện, Vu Nhai lại có thể dẫn động địa thế. Vu Nhai không ngờ giết chết Tô Thần Hoàng.

Trước đó, khi nhận được thông báo từ Huyền Thiên Chân Thần, hắn vẫn không nhanh không chậm đi tới đây. Hắn tin tưởng có Tô Thần Hoàng ở đó, Vu Nhai chạy không thoát. Mặc dù Huyền Thiên Chân Thần nói Vu Nhai đã nắm giữ bộ phận Huyền Thiên Binh Trận, hắn cũng nghĩ là không quan trọng. Dù sao khống chế trận pháp cũng phải xem thực lực thế nào. Huyền Thiên Chân Thần cũng nói, Vu Nhai nhận truyền thừa từ phân thân của hắn. Phân thân Luyện Khinh Vũ của hắn chỉ nắm giữ một góc của Huyền Thiên Binh Trận.

Nhưng Vu Nhai thật sự nghịch thiên. Hắn không chỉ giết chết Tô Thần Hoàng, còn dẫn động được địa thế của nơi thần bí.

Nhiều năm qua, trái tim không hề sợ hãi, lúc này không ngờ lại run rẩy. Nếu như Vu Nhai thật sự nắm giữ nơi thần bí, như vậy đế quốc Huyền Binh sợ rằng sẽ có nguy cơ bại vong. Đồng thời hắn cũng sợ, hắn cũng sợ chết. Không chừng Vu Nhai sẽ lợi dụng nơi thần bí để giết chết hắn.

- Nếu như ngươi bây giờ không động thủ, sợ rằng Thần Hoàng của Độc Cô gia rất nhanh sẽ chạy tới.

Vu Nhai mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Thần Vũ Thần Hoàng nói.

Nếu này lão gia hỏa này cho rằng mình nắm giữ nơi khởi nguồn Nguyên Giới, vậy cứ để cho hắn nghĩ như thế đi. Vu Nhai mặc dù có nắm chắc khi đối mặt với Thần Vũ Thần Hoàng sẽ bảo vệ tính mạng một thời gian, nhưng có thể không đánh lại càng tốt hơn.

Thái độ Vu Nhai như vậy lại càng khiến Thần Vũ Thần Hoàng thêm nghi ngờ. Hắn lại càng không dám tùy tiện động thủ. Nếu như có thể kéo dân Cổ Duệ tới động thủ trước, vậy sẽ tốt hơn. Nhưng hắn đường đường là Thần Hoàng đối mặt với một nam hài không ngờ lại không dám đối thủ. Mặt mũi ơi mặt mũi!

- Thật sự không dám động thủ sao? Sợ Huyền Thiên Binh Trận của ta sao? Nếu không ngươi gọi Huyền Thiên Chân Thần tới đây đi?

Vu Nhai lại trêu chọc nói.

Trên mặt Vu Nhai mang theo mỉm cười, giống như đối diện với Thần Vũ Thần Hoàng. Trong mắt hắn lóe lên sự tự tin và khiêu khích. Dường như hắn đang nói cho Thần Vũ Thần Hoàng biết, hôm nay ta đã không cần e ngại ngươi.

Ánh mắt này khiến Thần Vũ Thần Hoàng càng kiêng kỵ. Hắn lo lắng Vu Nhai quá cường đại. Thời điểm người bình thường nhìn thấy Thần Hoàng, có người nào không run rẩy? Mặc dù không phải trong lòng run rẩy, khi cảm nhận được áp lực Thần Hoàng của hắn cũng sẽ bị ép tới run rẩy.

Thậm chí sau khi Vu Nhai giết chết Tô Thần Hoàng, trên người cũng không nhìn ra có thương tổn gì. Chủ yếu nhất vẫn bởi vì Vu Nhai không ngờ có thể dẫn động địa thế. Không chỉ vậy, có thể trên phương diện địa thế Vu Nhai rất mạnh, hắn còn quan sát được toàn cảnh nơi thần bí, hắn lại có thể thật sự nắm giữ nơi thần bí.

Có lẽ là càng già càng sợ chết, Thần Vũ Thần Hoàng đối với khiêu khích của Vu Nhai không ngờ lại không hề có hành động gì, chỉ kinh ngạc nghi ngờ không thôi nhìn hắn, cũng không nói gì.

Nói cái lông. Hiện tại mở miệng nói chuyện, đối với một Thần Hoàng mà nói, thật quá mất mặt!

- Nếu vị Thần Hoàng đại nhân này không ra tay, vậy ta có thể làm chuyện của ta trước.

Mỉm cười, Vu Nhai không tiếp tục để ý tới Thần Vũ Thần Hoàng, mà đi về phía đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top