Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1831: Sát ngoài của nơi thần bí
Chỉ có điều, hắn đã bắt đầu cảm ngộ Huyền Binh chi tâm khác. Bởi vậy khi hắn bước vào tâm trận, cũng sẽ có nhiều nhiệm vụ;

Ma Thiên Trận Pháp, Vu Nhai chủ yếu tu luyện chính là thần đạo thời gian. Nếu như có thể đẩy thần đạo thời gian tới Thần Vương cảnh, như vậy hắn có sức lực có thể đại chiến với Tô Thần Hoàng.

Đương nhiên. Đối mặt với Thần Hoàng chân chính, hắn vẫn rất có khả năng bị giết chết trong chớp nhoáng.

Trận pháp Kinh Thiên, Vu Nhai vẫn không biết trận pháp Kinh Thiên rốt cuộc có lực lượng gì. Chỉ là cảm giác khí tức mộc đặc biệt nồng đậm. Nói chung, đến địa bàn tuyệt địa trận pháp Kinh Thiên, ngay cả dân thổ cư và nguyên sinh vật ẩn nấp trong đó, rèn luyện năng lực ẩn nấp;

Sát trận. Vu Nhai đương nhiên cũng muốn rèn luyện sát trận. Sát trận đối với hắn mà nói cũng vô cùng quan trọng.

Nếu như hắn không thể hoàn toàn hiểu được sát trận, cũng có nghĩa là không có cách nào giải được phiến đá thần bí.

Cuối cùng còn lại là Huyền Thiên Binh Trận. Vu Nhai không đi vào. Chỉ cần gặp phải liền trực tiếp đi vòng qua. Có trời mới biết Luyện Chân Thần không phải có thể khống chế hoặc nhìn trộm tất cả Huyền Thiên Binh Trận hay không. Vu Nhai cũng sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa được.

Về phương diện ẩn nấp; lấy địa thế để tiếp động đến cảm ngộ và phục chế lại địa thế dường như không có gì kỳ lạ này; Ngoại trừ Huyền Thiên Binh Trận và Kinh Thiên Trận Pháp ra, hắn tu luyện bốn loại tuyệt địa trận pháp khác... Đó chính là nhiệm vụ của Vu Nhai khi đi dọc đường.

Cùng lúc đó, Vu Nhai sẽ tiếp tục nghiên cứu truyền thừa của Tiểu Luyện. Dù sao phiến đá thần bí cũng cần Huyền Thiên Binh Trận mới có thể giải được. A, điểm ấy tạm thời khó giải. Nhưng cũng học trước. Chậm rãi, hắn phát hiện Huyền Binh chi đạo nhìn như khuôn sáo, nhưng có lúc có cảm giác cũng rất lộn xộn. Dường như, chỉ cần là vật có thể nắm được trong tay. Có thể là binh khí, có thể là cảm ngộ.

- Không trách được, ngay cả Lục Thiên Thần Ấn cũng có thể có Ấn đạo. Hóa ra Huyền Binh chi đạo là bao hàm toàn diện. Nếu như ta có thể hoàn toàn hiểu được Huyền Binh chi đạo bao hàm toàn diện này. Như vậy, có thể bất kỳ thứ gì vào tay, ta đều có thể biến thành thần đạo của ta.

Khi nghĩ tới đây, Vu Nhai lại không nhịn được ngạc nhiên tự nói:

- A, nếu như Huyền Binh chi đạo được ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiểu được, nói không chừng Huyền Thiên Binh Trận sẽ dễ dàng hơn. Dù sao Huyền Thiên Binh Trận được tạo ra chính bởi vô số cơ sở Huyền Binh.

Nghĩ tới đây, Vu Nhai quyết định, trong quá trình tiến về phía trước, hắn có thêm một nhiệm vụ. Đó chính là tìm hiểu Huyền Binh chi đạo...

Thời gian trôi qua giống như nước chảy. Mặt trời mọc, mặt trời lặn. Cũng không biết đã qua bao lâu, Vu Nhai bất tri bất giác đi qua không biết bao nhiêu tuyệt địa trận pháp. Hắn đã quên mất xung quanh còn có kẻ địch cường đại. Hắn chỉ biết hắn sẽ cố gắng nâng cao năng lực ẩn nấp trở thành bản năng của chính mình. Trong lúc, mặc dù hắn có gặp được người của đế quốc Huyền Binh, nhưng đều lặng lẽ đi qua, không lưu lại chút khí tức nào.

- Vu Nhai, hai tuyệt địa trận pháp tiếp qua, chính là sát ngoài của nơi thần bí. Chỗ phiến đá thần bí chỉ dẫn chính là ở đó.

Thôn Thiên Kiếm Linh không nhịn được nhắc nhở. Vu Nhai gật đầu. Phía trước đã một mảnh hỗn độn. Bầu trời cuồng bạo ở dưới lực lượng hỗn độn ảnh hưởng lại trở nên âm u khủng khiếp. Rrải qua nhiều tuyệt địa trận pháp như vậy rèn luyện, đối với hai trận pháp tuyệt địa cuối cùng, Vu Nhai đã hoàn toàn không để ý tới. Cho dù hai tuyệt địa trận pháp này là tồn tại có thể giết chết Thần Hoàng, đối với Vu Nhai cũng không có ảnh hưởng.

Nếu như là Huyền Thiên Binh Trận hoặc là Kinh Thiên Trận Pháp, vậy khẳng định sẽ tương đối phiền muộn.

Nhưng trước mắt một là Ma Thiên Trận Pháp, một là sát trận. Đối với hắn mà nói, căn bản không phải là vấn đề. Ma Thiên Trận Pháp ẩn chứa nguyên tố giết chết cấp Thần Hoàng là vô cùng nguy hiểm. Nhưng hắn có thể để Thôn Thiên Kiếm dẫn đi. Về sát trận không cần nhiều lời...

- Nơi phiến đá thần bí chỉ dẫn tới chính là chỗ này sao?

Khi Vu Nhai cuối cùng vượt qua hai tuyệt địa trận pháp cuối cùng, đi tới sát ngoài của nơi thần bí, hắn có chút ngẩn người nhìn khí hỗn độn cuồn cuộn trước mắt. Đúng vậy. Tạm thời gọi là khí hỗn độn. Vu Nhai quả thực không biết khí thể trước mắt mang theo sương mù là cái gì. Hắn chỉ cảm giác ở đây với phần chưa khai thác được của Huyền Binh Điển rất giống nhau...

Đúng vậy, trước mắt ngoại trừ khí hỗn độn cuồn cuộn ra, cái gì cũng không có. Giống như đứng ở dưới mây đen, trông mòn con mắt.

Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể lấy ra phiến đá thần bí. Sau đó, hắn chỉ thấy phiến đá thần bí thoáng run lên một cái. Quả thật hắn có một cảm giác kỳ diệu, rất muốn đi qua khí hỗn độn. Nhưng rất nhanh, hắn đã bình tĩnh trở lại. Hình như không đi vào, đối với hắn cũng không có gì ảnh hưởng.

Dường như mang theo một loại cảm giác hoài niệm. Tâm tình Vu Nhai rất cổ quái quan sát phiến đá thần bí.

- Đây rốt cuộc là có ý gì?

Khóe miệng giật giật vài cái, Vu Nhai thực sự không nói gì. Không có cách nào, hắn chỉ có thể vận dụng Quan tự quyết một lần nữa. Con mắt hắn trợn tròn nhìn hỗn độn cuồn cuộn trước mắt. Hắn thuận tiện cũng để cho hoàng hậu tiền bối quan sát. Đáng tiếc lần này bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không nhìn ra được điều gì.

Cũng không biết nếu nhảy vào thì như thế nào?

- Làm sao bây giờ?

Vu Nhai cau mày, trong lòng lại tự hỏi mình. Nhưng rất nhanh hắn nhún vai.

Còn có thể làm sao được nữa. Tiếp tục đi tới. Nếu như không tiến lên phía trước, tất cả những điều hắn làm đều sẽ thất bại trong gang tấc. Đừng nói là muốn lấy lại thân thể của Tiểu Luyện. Có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình hay không vẫn rất khó nói. Vẫn là câu nói kia. Đi tới phía trước, hay lui về phía sau đều là chết, vậy hắn sẽ không chút do dự tiến về phía trước.

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, nàng có thể giúp ta cắn nuốt những khí hỗn độn này hay không?

Kích động đi tới cũng không có ý tứ gì. Hắn cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện nhảy vào trong khí hỗn độn. Bởi vậy, Vu Nhai lại hỏi Thôn Thiên Kiếm Linh. Hiện tại, Thôn Thiên Kiếm Linh đã quen nghe Vu Nhai gọi nàng là lão bà. Lần trước hắn không gọi nàng còn cảm thấy không thói quen.

Chỉ thấy nàng gật đầu một cái nói:

- Để ta thử xem...

Cứ như vậy, Vu Nhai giơ Thôn Thiên Thần Kiếm lên, đâm vào trong hỗn độn, sau đó thần đạo cắn nuốt bạo phát...

Ầm...

Trong nháy mắt, khí hỗn độn cuồn cuộn lại bị Thôn Thiên Kiếm hút vào. Điều khiến Vu Nhai và Thôn Thiên Kiếm Linh đều đờ ra chính là không ngờ khí hỗn độn xung quanh mang theo sự vui sướng. Dường như bị Thôn Thiên Kiếm hút lấy là một chuyện đặc biệt vui vẻ.

Hoặc nói, bọn họ chính là đang chờ đợi bị Thôn Thiên Kiếm cắn nuốt hết?

Tình huống hoàn toàn không dự đoán được, hoàn toàn không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1832: Tiểu quỷ trên đe rèn sắt
Ngay thời điểm Vu Nhai và các Binh Linh choáng váng, chuyện càng kỳ lạ hơn đã phát sinh. Thôn Thiên Kiếm cắn nuốt. Không ngờ lại nuốt ra một Cánh cửa. Lấy tính cách Thôn Thiên Kiếm Linh trong lúc cắn nuốt khí hỗn độn, sao có thể làm ra một hình dạng Cánh cửa nữa. Cùng lắm là nuốt ra một cái lỗ nhỏ để Vu Nhai có thể đi mà thôi.

Đúng vậy. Nếu như ví dụ khí hỗn độn thành mây, chúng ta cầm máy hút bụi ở trong mây điên cuồng hút mây đang trôi đi. Điều này làm sao có thể sẽ hút ra một hình thái Cánh cửa chứ? Nhưng phía trước lại xuất hiện ra hình dạng một cái cửa...

Ngoại trừ Cánh cửa bên trong khí hỗn độn này ra, khí hỗn độn xung quanh đều không có cách nào cắn nuốt. Dường như Thôn Thiên Kiếm chính là một cái chìa khóa để mỏ ra Cánh cửa bên trong khí hỗn độn này.

Đúng vậy. Khí hỗn độn có thể bị hấp thu chính là một cánh cửa. Xung quanh, những nơi còn lại không thể bị hấp thu là tường.

囧...

Hiện tại Vu Nhai và Binh Linh chỉ có thể lấy loại vẻ mặt này để biểu thị tâm tình bọn họ bây giờ. Nhưng rất nhanh bọn họ lại cảm thấy thoải mái. Không quan tâm là chuyện gì xảy ra, trước mắt đã có một cánh cửa. Điều này cũng có nghĩa là hắn thật sự tìm được trung tâm nơi thần bí.

Hiện tại không phải là thời gian lộ ra vẻ mặt 囧 này, mà chắc hẳn phải là hưng phấn.

Hơn nữa, Vu Nhai còn phát hiện ra, Thôn Thiên Kiếm hút những khí hỗn độn này, giống như Huyền Binh Điển hấp thu lực lượng bản nguyên của Thần Chi Nguyên Giới, tuyệt đối là vật đại bổ. Dường như những khí hỗn độn này chính là đặc biệt lưu lại cho Thôn Thiên Kiếm.

Ầm...

Trước đó không nói, ngay thời điểm Vu Nhai nhìn thấy cánh cửa hoàn hoàn chỉnh chỉnh xuất hiện phía trước, trong chớp mắt, một cảm giác huyền bí đến từ chính Thôn Thiên Kiếm chợt xuất hiện. Sau đó thần đạo cắn nuốt của hắn đã trực tiếp cảm ngộ thành Thần Vương, thuận tiện như nước chảy thành sông.

- Lão bà Thôn Thiên Kiếm, nàng cảm giác nơi này là nơi nào vậy?

Vu Nhai bình tĩnh, cũng không bước vào trong cửa, mà tìm Thôn Thiên Kiếm Linh hỏi. Chuyện trước mắt không chỉ kỳ lạ, hơn nữa còn có chút quỷ dị. Dường như người sáng lập ra cánh cửa lớn này có thể sớm dự đoán được hắn sẽ dẫn theo Thôn Thiên Kiếm xuất hiện vậy.

- Hoàn toàn không biết. Cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Có thể những khí hỗn độn này cũng không phải là chuẩn bị cho ta, mà là chuẩn bị cho người nắm giữ thần đạo cắn nuốt... Đúng vậy. Hiện tại ta cũng giống như Huyền Binh Điển, cần bế quan. Thời gian cụ thể không rõ ràng lắm. Nếu không phải là tình huống khẩn cấp gì đó, không nên triệu hoán ta.

Hơi thở của Thôn Thiên Kiếm Linh dường như có chút gấp gáp. Càng về sau, lời nói của nàng thậm chí có chút không khống chế được. Dường như nàng đang mệt muốn chết, rất muốn lập tức đi ngủ, sau đó thật sự sẽ chìm vào trong giấc ngủ say.


Vu Nhai chớp chớp mắt. Được rồi. Vu Nhai càng choáng váng hơn.

Nhưng bất kể thế nào, đều là chuyện tốt. Hiện tại hắn xuyên qua cánh cửa này, đã có thể thấy toàn cảnh bên trong cánh cửa.

Đó là một nơi hoang vu quỷ dị. Chẳng qua là khi Vu Nhai bước vào trong cửa, khi hắn đi qua cánh cửa cực lớn này, lại phát hiện ra hoang vu vẫn là hoang vu. Nhưng hình thành hoang vu không phải là cát sỏi, cũng không phải bùn đất. Mà là vô số Huyền Binh không trọn vẹn...

Thoáng cái, Vu Nhai chấn động. Không ngờ lấy mảnh vụn Huyền Binh làm cát, hình thành một nơi hoang vu, gần như là mênh mông không thấy bờ. Để được như vậy, nơi này phải có bao nhiêu mảnh vụn Huyền Binh không trọn vẹn chứ?

Kìm chế chấn động, Vu Nhai lại tiện tay hút một mảnh vụn Huyền Binh. Bên trong được chế tạo bởi rất nhiều loại nguyên liệu. Nhưng trong mảnh nhỏ đó, có ít nhất ba loại nguyên liệu, Vu Nhai xem không hiểu...

- Cái này... cái này... cái này... cái này... Không. Không... không có khả năng như vậy được. Không ngờ có nhiều mảnh vụn Huyền Binh như vậy. Có nhiều như vậy cũng không nói làm gì. Nhưng tại sao lại có thể có nhiều nguyên liệu ta xem cũng không hiểu như vậy? Không có khả năng. Không có khả năng. Không có khả năng...

Khắc Liệt Luân Tư trực tiếp nói lắp cộng thêm sự điên cuồng.

Trong nháy mắt khi Vu Nhai nhìn thấy nơi hoang vu do Huyền Binh tạo thành này, hắn lập tức từ trong Huyền Binh Điển nhảy ra ngoài. Nhiều mảnh vụn Huyền Binh như vậy. Là phần tử rèn cuồng nhiệt, hắn không ra mới là lạ. Nhưng hắn nhìn thấy có vài mảnh nhỏ, nhìn rõ ràng không hiểu, không rõ được bên trong là do nguyên liệu thế nào rèn thành. Làm rèn đại sư, tâm linh Khắc Liệt Luân Tư lập tức bi thương.

- Răng rắc, răng rắc...

Vu Nhai không để ý tới Khắc Liệt Luân Tư đang phát điên, cứ đạp lên mảnh vụn Huyền Binh đi tới.

Trong đầu hắn xuất hiện một suy nghĩ...

Nơi thần bí, trận pháp tuyệt địa của sáu đại Nguyên Giới. Phiến đá thần bí dẫn dắt. Khí hỗn độn dường như là chuẩn bị cho Thôn Thiên Kiế. Còn có dải đất đầy mảnh vụn Huyền Binh trước mắt. Tất cả rốt cuộc có liên hệ gì?

Bất kể thế nào, tiếp tục tiến sâu vào trong tìm kiếm trung tâm nơi thần bí là được. Chỉ cần tìm được, nói không chừng không chỉ có thể nhận được và khống chế nơi thần bí này, còn có thể hiểu rõ Thần Chi Nguyên Giới thậm chí là Huyền Binh Điển và Thôn Thiên Kiếm của mình. Thậm chí, còn có thể hiểu rõ tại sao mình lại xuyên qua đến đây. Nghĩ tới đây, tim Vu Nhai không khỏi hưng phấn và khẩn trương...

Nhưng ngay khi hắn hưng phấn và khẩn trương, đột nhiên thấy được một vật không tính là cao lớn.

Chỉ thấy vật này dường như đứng một mình ở giữa mảnh vụn Huyền Binh. Dường như mãi mãi không biến đổi. Chỉ là thứ này xuất hiện ở nơi này thật sự có chút cổ quái. Nếu như xuất hiện một thanh kiếm hoặc mấy cây cột gì đó, thật ra rất bình thường. Nhưng thứ xuất hiện không ngờ là một bệ rèn. Một bệ rèn thoạt nhìn đặc biệt rất bình thường, lại có chút vết hoen rỉ loang lổ...

Được rồi, điều này còn chưa phải là cổ quái nhất.

Cổ quái nhất là trên bệ rèn này còn có một tiểu nam hài đang ngồi, chỉ có khoảng ba bốn tuổi. Trong tay tiểu nam hài này đang cầm một đống mảnh vụn Huyền Binh, giống như đang cắn hạt dưa. Bộ dạng hình như đang cắn say sưa.

Ở nơi thế này mặc dù xuất hiện một người trưởng thành cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng, nói gì đến một tiểu nam hài.

Nhưng Vu Nhai xem như là người đã từng trải vô số phong sương. Thông qua Thôn Thiên Kiếm Linh thậm chí biết kiếp trước cũng có môn phái rất lợi hại. Xuất hiện một đồng tử như vậy cũng không có gì kỳ quái. Nói không chừng trên đại lục Thần Huyền thật sự có thần.

- Ách, tiểu tử, người tới là khách. Ta cũng không có gì tốt để chiêu đãi ngươi. Tùy tiện nhặt một mảnh trên mặt đất ăn đi.

Tiểu nam hài ba bốn tuổi đương nhiên cũng phát hiện ra Vu Nhai đã đến. Hắn rướn đầu, trên mặt mũm mĩm có một đôi mắt lớn một cách đặc biệt nhìnVu Nhai. Đôi mắt này không nhịn được sáng lên. Chợt mí mắt nó hạ xuống, bộ dạng giống như một lão thần, một cao nhân đắc đạo. Nhưng giọng nói lại mang theo sự non nớt của tiểu hài tử. Có loại cảm giác khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1833: Ta không muốn nhìn thấy ngươi
Dù thế nào Vu Nhai cũng không ngờ được, ở trung tâm nơi thần bí, hắn sẽ gặp phải loại tình huống quỷ dị này. Trong đầu hắn có một ý nghĩ. Đó chính là tiểu nam hài này nói không chừng là một lão yêu vạn năm. Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

- Vị này... Tiểu hài tử xấu xa, người lớn nhà ngươi đâu?

Vu Nhai vốn muốn thận trọng, vốn muốn gọi là tiền bối. Nhưng sau khi mới nói được hai chữ, hắn liền trực tiếp đổi giọng. Cần gì quan tâm hắn có phải là lão yêu vạn năm hay không, mình coi như tuổi trẻ lỗ mãng cái gì cũng không biết. Dù sao tên tiểu quỷ này thoạt nhìn cũng không phải là loại trí tuệ quá cao, biểu tình cung ngây thơ. Thoạt nhìn bộ dạng chưa trải qua sự đời.

Nếu quả thật là lão yêu vạn năm, mặc dù vẫn duy trì hình dạng hài tử, biểu tình và ánh mắt cũng không đơn thuần như vậy.

Rất rõ ràng, tiểu quỷ này có thể là lão yêu vạn năm thực sự, nhưng tính tình của hắn khẳng định vẫn là tiểu quỷ.

- Tiểu hài tử xấu xa? Tiểu tử, ngươi nói ai là tiểu hài tử xấu xa? Ngươi có biết ở đây là nơi nào hay không. Ngươi có biết ta là ai hay không? Ta coi ngươi là khách, còn chuẩn bị chiêu đãi ngươi. Không ngờ ngươi lại sỉ nhục ta như vậy. Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho ta. Đừng để cho ta lại nhìn thấy ngươi.

Tiểu nam hài nghe được mấy chữ Tiểu hài tử xấu xa liền nhảy dựng lên, đứng ở trên đe rèn sắt mắng lớn.

- Làm gì có ai mang mảnh vụn Huyền Binh đi chiêu đãi nhân loại chứ? Loại chuyện này ngoại trừ tiểu hài tử xấu xa ra, có người lớn nào làm được? A, tiểu hài tử xấu xa, vẫn là bảo người lớn nhà ngươi ra đây đi.

Vu Nhai lại hoàn toàn không tức giận. Thấy bộ dạng tiểu hài tử này tức giận tới mức sắp hỏng rồi, hắn tin tưởng chắc chắn, tiểu gia hỏa này chính là đang giả vờ thâm trầm. Hơn nữa, trải qua thử thách như vậy hắn cũng biết tiểu gia hỏa này khẳng định không có gì tâm địa thâm độc gì.

- Ách, người ở chỗ chúng ta đều ăn mảnh vụn Huyền Binh.

Ánh mắt tiểu nam hài lóe sáng, hình như không biết giải thích thế nào về vấn đề hắn mời Vu Nhai ăn mảnh vụn Huyền Binh.

A, Vu Nhai thấy ánh mắt hắn lóe lên thật sự rất muốn cười. Kỹ thuật gạt người của tiểu hài tử xấu xa này cũng quá kém đi?

- Sao? Sao lại lợi hại như vậy? Không ngờ có thể ăn mảnh vụn Huyền Binh... A, vừa rồi đã thực sự có đắc tội. Vậy không biết tiền bối có phải là do ăn mảnh vụn Huyền Binh mà lớn lên hay?

Vu Nhai cố tình thể hiện biểu tình sợ hãi một cách khoa trương, than một tiếng, sau đó hỏi.

- Đương nhiên, lão phu ta chính là ăn mảnh vụn Huyền Binh mà lớn lên.

Nghe được hai chữ tiền bối, tiểu nam hài đắc ý nói.

- Thì ra là thế. Không trách được lão tiền bối ăn nhiều năm như vậy, vẫn chỉ cao thế này.

Không biết từ lúc nào Vu Nhai chạy tới bên cạnh bệ rèn. Sau đó, hắn đứng ở bên, đo tiểu nam hài đứng trên đe rèn sắt vẫn còn thấp hơn hắn.

Tiểu nam hài có phần sững sờ. Sắc mặt thoáng cái đỏ lên. Hiện tại, hắn làm sao không biết tên trước mắt đang trêu hắn.

- Đáng chết, ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại tới sỉ nhục ta. Cút ra ngoài cho ta. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.

- Nói đi. Người lớn nhà ngươi đang ở đâu?

Vu Nhai hỏi.

Trong lòng hắn bây giờ vẫn có rất nhiều nghi ngờ. Đừng thấy bây giờ Vu Nhai nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, nhưng toàn thân hắn đều duy trì trạng thái chiến đấu, chuẩn bị sẽ đối phó với nguy hiểm bất cứ lúc nào. Thật sự quỷ dị. Vô số mảnh vụn Huyền Binh, một bệ rèn cộng thêm một tiểu nam hài. Xung quanh không thấy bất kỳ căn nhà nào. Hoàn cảnh này sợ rằng nếu là người nhát gan đã sợ không dám cử động.

Hơn nữa tiểu nam hài này hình như dự đoán được mình sẽ đến, căn bản không có biểu tình bất ngờ.

- Nhà ta không có ai. Ta chính là lão đại.

Tiểu nam hài trả lời:

- Đúng vậy. Ta không phải đã nói không muốn lại nhìn thấy ngươi sao?

- Vậy ngươi có hàng xóm gì hay không? Nếu như ngươi gọi hắn ra để chứng minh ngươi chính là lão đại, vậy ta sẽ lập tức xoay người rời đi, thuận tiện còn đưa một phần hậu lễ.

Vu Nhai thử dụ dỗ thêm nói. Hắn cảm giác câu không muốn nhìn thấy ngươi này là câu cửa miệng của tiểu quỷ này.

- Ách, cái này...

Tiểu nam hài thoáng cái không nói được gì.

Trong lòng Vu Nhai đã khẳng định. Sợ rằng chỗ này cũng chỉ có một mình tiểu nam hài này. Sợ rằng tiểu nam hài này căn bản không phải là người. Theo bản năng Vu Nhai vận dụng Quan tự quyết. Hắn muốn nhìn xem tiểu gia hỏa này rốt cuộc là vật gì.

- Tiểu tử, lập tức nhắm mắt ngươi lại. Nếu không cẩn thận lão phu đào mắt của ngươi ra. Còn có, nữ nhân ở Lục Thiên Thần Ấn bên trong cơ thể ngươi cũng phải nhắm mắt lại. Hừ, ngươi tướng mạo như vậy, không thể là loại lão phu thích.

Đúng vào lúc này, chuyện càng quỷ dị hơn phát sinh. Lần này lông tơ trên người Vu Nhai thật sự dựng lên. Tiểu nam hài này không chỉ nhìn thấu mình vận dụng Quan tự quyết, còn nhìn thấy Lục Thiên Thần Ấn trong cơ thể mình. Thậm chí hắn phải xuyên qua Huyền Binh Điển mới có thể nhìn thấy Lục Thiên Thần Ấn. Nói cách khác hắn có thể thấy Huyền Binh Điển trong cơ thể mình sao?

Không chỉ như vậy, còn có thể thấy hoàng hậu tiền bối đang vận dụng lực lượng Lưu Tinh Đồng quan sát hắn.

Sợ rằng tiểu quỷ này thật sự lão yêu vạn năm.

Trên nét mặt lại không có nửa điểm kinh ngạc. Càng vào thời điểm như vậy Vu Nhai càng phải bình tĩnh. Đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn bị người khác nhìn thấu. Chỉ có điều, chí ít hắn có thể cảm giác được tiểu yêu này hoặc nói là lão yêu không có ác ý...

- Gì vậy? Ta nói này tiểu quỷ, nếu ngươi là người nơi này, vậy ngươi có biết mấy thứ này làm bằng vật liệu gì, có tác dụng gì hay không?

Thời điểm Vu Nhai suy tính phải ứng đối thế nào, Khắc Liệt Luân Tư không biết từ chỗ nào xông ra, chỉ vào mấy mảnh vụn nói. Sau đó mắt hắn nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài trước mắt, trong mắt đầy cuồng nhiệt tò mò.

- Ngay cả đồ bí đao lùn như ngươi cũng dám gọi ta là tiểu quỷ sao? Cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Xem ra câu không muốn nhìn thấy ngươi này thật sự là câu nói cửa miệng của Tiểu quỷ lão yêu. Sau đó, vẫn tính tình trẻ con liếc nhìn những nguyên liệu do Khắc Liệt Luân Tư đã chỉ, sau đó lại đắc ý nói:

- Bí đao lùn. Ngươi muốn ta nói cho ngươi biết chất liệu của những mảnh vụn Huyền Binh cũng được. Nói vài câu dễ nghe đi.

- Ách, tiểu bằng hữu đáng yêu, ta...

- Cút...

Khắc Liệt Luân Tư đáng thương sau khi đi vào liền trở nên kỳ quái. Hắn căn bản không chú ý tới lợi đối thoại giữa Vu Nhai và tiểu nam hài. Gia hỏa nhỏ như vậy đương nhiên phải gọi là tiểu bằng hữu đáng yêu. Thật dễ nghe. Đáng tiếc tiểu gia hỏa này làm sao có thể cảm thấy những lời này là êm tai.

- Xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, tràn ngập trí tuệ lại hiểu ý người, muôn đời vô song... Tiểu bằng hữu, có thể hay không...

- Cút...

Ở trong đầu Khắc Liệt Luân Tư không ngừng nói ra những từ dùng để khen người khác. Hắn còn tưởng rằng chỉ có một từ đáng yêu là không đủ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1834: Nơi khởi nguồn gốc của Nguyên Giới
Đầu óc người lùn có thể nói ra nhiều lời khen ngợi như vậy tuyệt đối là rất trâu bò. Còn nói ra tất cả.

Bắt đầu tiểu gia hỏa kia còn nghe rất thoải mái, nhưng Khắc Liệt Luân Tư lại thêm ở phía sau ba chữ Tiểu bằng hữu. Kết quả lại đổi được một chữ cút.

Vu Nhai nhìn thấy vậy, trong lòng cười thầm. Thoáng chốc, tâm tình hắn thả lỏng đi rất nhiều. Chí ít tiểu nam hài này có thể hét.

- Tiền bối vô cùng trí tuệ, không biết tiền bối thích loại nữ hài thế nào?

Vu Nhai đột nhiên nói chen vào, ném Khắc Liệt Luân Tư vừa ảo não lại ngây thơ qua một bên. Không có cách nào, vẫn để cho hắn làm tiền bối.

- Coi như ngươi còn thức thời, biết gọi lão phu là tiền bối. Ừ, lão phu thích... Binh Linh nhỏ luôn canh chừng bên cạnh thần kiếm kia của ngươi. Ta muốn nàng ra ngoài, cùng đi chơi với ta.

Tiểu nam hài bỗng nhiên đưa một ngón tay, chỉ về phía Huyền Binh Điển trong cơ thể Vu Nhai. Sau đó ngón tay chỉ về phía tiểu bằng hữu Phong Doanh. Thoáng cái Vu Nhai sợ gần chết. Hắn dùng một ngón tay chỉ, không ngờ có thể làm cho bản thân mình biết hắn chỉ chính là Phong Doanh.

Đúng vậy, Vu Nhai cũng không biết vì nguyên nhân gì, chỉ biết tiểu nam hài này chỉ chính là Phong Doanh...

- Đương nhiên không thành vấn đề. Nàng tên là Phong Doanh. Chỉ có điều tiền bối, Phong Doanh là Binh Linh của ta. Nếu để cho nàng chơi với tiền bối, có phải tiền bối nên cho ta chút lợi ích hay không?

Vu Nhai không chút do dự bán tiểu bằng hữu Phong Doanh đi. A, tiểu bằng hữu Phong Doanh ở bên trong Huyền Binh Điển đừng nói có bao nhiêu ủy khuất. Nhưng nàng không dám phản bác lại chủ nhân Vu Nhai này. Nàng cảm thấy bộ dạng tiểu nam hài này thật đáng sợ.

- Ách, ngươi muốn lợi ích gì?

Tiểu nam hài cảm thấy quả thực nên cho gia hỏa này chút lợi ích, gật đầu một cái nói.

- Nói cho ta một chút về những...

- Cút. Đồ bí đao lùn không biết tôn trọng lão nhân gia.

Khắc Liệt Luân Tư đáng thương còn muốn nói chen vào, kết quả lại bị tiểu nam hài người ta nói một chữ cút làm cho ngậm miệng. Tiểu nam hài lại nhìn về phía Vu Nhai nói:

- Ngươi sẽ không phải muốn biết chất liệu của những mảnh nhỏ này chứ?

- Đương nhiên không. Ta chỉ muốn biết tiền bối tên gọi là gì?

Vu Nhai cười nói.

- Ngươi gọi ta là Nguyệt Rèn tiền bối là được... Ừ, đây không tính là lợi ích. Cho ngươi thêm một cơ hội nói ra lợi ích.

Tiểu nam hài tự giới thiệu mình, sau đó cũng rất hào phóng cho Vu Nhai một lần thêm cơ hội. Tiền bối, chung quy phải hào phóng một chút.

- Nếu tiền bối nói đã như vậy, vãn bối không khách khí nữa. Ta muốn... Đại địa có vô số trận pháp của sáu đại Nguyên Giới bên ngoài.

Vu Nhai không lên tiếng thì thôi, lên tiếng khiến người khác kinh ngạc. Nói xong, ngón tay Vu Nhai chỉ về phía cánh cửa đã bị Thôn Thiên Kiếm Linh hút khí hỗn độn xuất hiện.

Tiểu nam hài liền ngẩng đầu. Chợt trên gương mặt non nớt kia lộ ra vẻ chế giễu. Vu Nhai dường như đã đoán được trước. Vừa thử, Vu Nhai liền phát hiện ra, tiểu nam hài này đặc biệt khủng khiếp. Vừa liếc mắt một cái đã thấy ngay bí mật của mình. Đồng thời, hắn biết ở trong này chỉ sợ cũng chỉ có một mình tiểu nam hài này. Như vậy rất rõ ràng, hắn đã tồn tại cùng với thần bí này đến bây giờ.

Nguyên nhân gì có thể khiến tiểu nam hài tồn tại cùng với nơi thần bí đến bây giờ. Hắn là thần sao?

Vu Nhai vẫn không mấy tin tưởng này trên đại lục Thần Huyền sẽ có thần. Cùng lắm chính là người vô cùng cường đại. Nếu không phải là thần, vậy chỉ có thể là Linh. Chỉ có Linh mới có khả năng sống qua nhiều năm như vậy. Nếu như nơi thần bí này cũng là tồn tại giống như Thần Chi Nguyên Giới, vậy tiểu nam hài này rất có khả năng chính là Chân Thần, là Chân Thần của nơi thần bí này.

Nói cách khác, tiểu nam hài rất có thể là Binh Linh.

Nhưng vì sao mình không nhìn ra hắn được là Binh Linh? Thời điểm tiểu nam hài tức giận không phải là linh thể vặn vẹo mà là sắc mặt đỏ bừng lên. Đây rõ ràng là biểu hiện chỉ một con người mới có thể có. Nhưng Vu Nhai lại không phải chưa từng thấy qua Binh Linh biết đỏ mặt...

Thôn Thiên Kiếm Linh cũng biết mặt đỏ!

Vì sao tiểu nam hài không để cho mình vận dụng Quan tự quyết, cũng không để hoàng hậu tiền bối vận dụng Lưu Tinh Đồng. Chỉ sợ hắn lo lắng mình sẽ nhìn thấu thân phận linh thể của hắn, khiến hắn không thể giả vờ. Nếu đã xác định như vậy, hắn liền bắt đầu đàm phán!

- Ngươi muốn nơi nguồn gốc Nguyên Giới bên ngoài kia sao? Có thể. Chỉ có điều lão phu có một điều kiện.

Sau khi tiểu nam hài kia cười lập tức thu liễm, lại nói ra một điều khiến Vu Nhai ngây người. Theo dự đoán của hắn, tiểu nam hài kia không phải đáp lời như vậy. Chỉ có điều cũng không sao. Tiểu nam hài vốn tính tình trẻ con. Có kỳ chiêu gì cũng không kỳ quái. Chí ít hắn nói có thể.

- Điều kiện gì?

Vu Nhai hỏi. Hóa ra nơi thần bí gọi nơi khởi nguồn Nguyên Giới.

- Điều kiện rất đơn giản. Để tiểu Binh Linh tên là Phong Doanh kia ở lại. Sau đó ngươi có thể lấy nơi khởi nguồn Nguyên Giới bên ngoài kia đi. Tiểu nam hài còn nói ra một điều khiến Vu Nhai lại ngây người hơn. Có thể nói là ngạc nhiên vô cùng. Tiểu gia hỏa này hoàn toàn không hành động theo lẽ thường. Còn nữa. Những lời này là có ý gì? Tiểu nam hài không phải là Chân Thần của nơi khởi nguồn Nguyên Giới này sao?

Nếu như hắn là Chân Thần, vậy mặc dù mình lưu Phong Doanh lại, hắn cũng nhất định phải đi cùng mình chứ?

- Thế nào? Còn không chịu lưu tiểu bằng hữu Phong Doanh này lại sao? Hay ngươi đang lừa dối một lão tiền bối như ta đây.

Tiểu nam hài thấy Vu Nhai ngây người không nói gì, sắc mặt lập tức chuyển thành bất mãn nói:

- Nhanh chóng thả tiểu bằng hữu Phong Doanh ra. Đúng rồi, còn cả kiếm của nàng nữa.

- Nguyệt Rèn tiền bối, những lời tiền bối nói đều là sự thật sao?

Trên mặt Vu Nhai đột nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ.

- Đương nhiên là sự thật. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ lừa dối ngươi sao? Nguyệt Rèn ta nói một là một, hai là hai. Được rồi, không cần nhiều lời vô nghĩa nữa. Thả tiểu bằng hữu Phong Doanh ra, ta lại đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới cho ngươi.

Tiểu nam hài vẫn là bộ dạng lão tiền bối nói.

- Như vậy... Tại hạ cáo từ.

Trên mặt Vu Nhai vẫn mang theo cười, sau đó lại trực tiếp xoay người. Nói xong hắn còn tiện tay đánh ra một đạo Thu tự quyết, cứng rắn thu Khắc Liệt Luân Tư đang lộ ra ánh mắt mong chờ quay về Huyền Binh Điển. Lão gia hỏa này tất nhiên không cam lòng kêu gào thảm thiết. Rất nhanh, sau khi hắn bị bắt vào Huyền Binh Điển đã bị các Binh Linh khác điên cuồng đánh một trận. Vu Nhai không muốn bán đứng Binh Linh, ngươi kêu cái gì mà kêu?

- Ách, ngươi làm gì phải đi vậy? Ngươi tới nơi này không phải là vì nơi khởi nguồn Nguyên Giới sao?

Tiểu nam hài dường như cũng bị hành động của Vu Nhai làm ngây người. Dường như tiểu tử nhân loại này không hành động theo lẽ thường của hắn. Chờ sau khi Vu Nhai đi được vài bước, hắn mới nghi ngờ kêu lên, chớp chớp đôi mắt to của hắn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1835: Cánh cửa huyền nguyên
- Đúng vậy, ta rất muốn nơi khởi nguồn Nguyên Giới này. Ta muốn vì tiểu huynh đệ của ta báo thù huyết hận. Ta muốn chiến thắng kẻ địch. Nhưng lấy thực lực trước mắt của ta lại không có cách nào chiến thắng được. Bởi vậy ta chỉ có thể cầu tới nơi khởi nguồn Nguyên Giới. Nhưng nếu như phải dùng những chiến hữu khác của ta để đổi nó, thật đáng tiếc, ta từ bỏ. Ta tình nguyện chết trận.

Vu Nhai hơi nghiêng đầu nói.

Những lời này hoàn toàn là xuất phát từ trong lòng. Tuy rằng hắn không biết có phải tiểu nam hài này đang lừa gạt hắn hay không, có phải đang xem hắn là trò tiêu khiển hay không, nhưng thật đáng tiếc, cho dù là lừa gạt hoặc tiêu khiển, Vu Nhai cũng không muốn để ý tới. Đây cũng là nghịch lân của hắn.

Tuy rằng các Binh Linh đã sớm biết tính cách Vu Nhai, nhưng nghe nói như thế vẫn vô cùng cảm động. Đặc biệt là tiểu bằng hữu Phong Doanh. Vừa rồi, thời điểm Vu Nhai cười nói ra những lời như vậy, nàng đã khẩn trương gần chết. Nàng rất sợ Vu Nhai thật sự đem nàng đi đổi lấy nơi khởi nguồn Nguyên Giới này. Đúng vậy, một Binh Linh nho nhỏ đổi lấy một mảnh đại địa, thậm chí là một trận thắng, hình như kẻ ngu si cũng biết sẽ lựa chọn thế nào.

- Một Binh Linh đổi một trận thắng lợi thậm chí là đổi lấy quyền thống trị cả đại lục Thần Huyền, ngươi cũng không muốn sao?

Tiểu nam hài hỏi ngược lại. Đúng vậy, trận thắng lợi này rất có khả năng sẽ quyết định quyền thống trị đại lục Thần Huyền. Giống như Huyền Binh Đại Đế nghĩ, nếu như hắn có thể nhận được nơi khởi nguồn Nguyên Giới, như vậy hắn rất có thể là đại đế lưu danh muôn đời, có thể thống trị toàn bộ đại lục Thần Huyền.

- Quyền thống trị đại lục Thần Huyền, ta từ trước đến nay đều không có hứng thú. Ở trong mắt ta, chỉ cần thực lực đạt được thiên hạ vô song, như vậy có thể nắm giữ tự do tuyệt đối, có thể che chở người thân và bằng hữu... Quyền thống trị, nhiều chuyện phiền phức. Đến lúc đó nói không chừng còn phải nhìn con cháu mình tranh quyền đoạt lợi, nhìn bằng hữu của mình tàn sát lẫn nhau. Chơi vui lắm sao?

Vu Nhai nhún vai một cái nói.

Kiếp trước các hoàng tử vì tranh quyền tàn sát lẫn nhau trò hay này còn nhìn thấy ít sao? Lấy tính cách Vu Nhai, hắn thật sự không muốn những điều này. Từ nhỏ đã không có người thân. Điều hắn hắn khát vọng nhất chính là người thân. Hắn làm sao có thể muốn nhìn người thân bằng hữu đấu đá lẫn nhau?

- Ngươi muốn có lực lượng chỉ là khát vọng tự do, khát vọng che chở người thân? Ngươi không muốn thật sự ngồi ôm thiên hạ sao?

Biểu tình của tiểu nam hài càng lúc càng nghiêm túc. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới Vu Nhai sẽ đáp lại như vậy.

- Đương nhiên. Nếu không ta cần lực lượng để làm gì? Nếu như không phải người thân và bằng hữu sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu như không phải hiện tại thế cục đại lục Thần Huyền khẩn trương như vậy, nếu như không phải cái mạng nhỏ của ta có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, nếu như không phải ta có cơ hội có thể trở thành đệ nhất thiên hạ, có trời mới đi đấu này đấu nọ. Ta hưởng thụ cuộc sống còn không kịp đâu.

Vu Nhai rất không có chí hướng nói.

- Nhưng ngươi phải biết rằng, một Binh Linh rất có khả năng đổi đượ tính mạng của người thân và bằng hữu ngươi.

Tiểu nam hài hiển nhiên không phải thật sự đơn thuần. Hoặc nói trên phương diện tính tình của hắn có chỗ thiếu hụt, nhưng rất nhiều đạo lý hắn đều hiểu.

- Đúng vậy. Có lẽ ta đưa Phong Doanh ra có thể đổi lấy tính mạng của rất nhiều người thân và bằng hữu khác. Dường như là chuyện trao đổi một vốn bốn lời. Nhưng người làm sao có thể sử dụng chữ Lợi để hình dung được? Nếu như lần này ta có thể làm như vậy, vậy sau đó ta vẫn có thể tiếp tục sử dụng người thân để trao đổi, sử dụng người thân để buôn bán... Không có ý tứ. Ta làm không được. Nếu như ta thất bại, ta tình nguyện chết theo tất cả người thân và bằng hữu vậy là xong chuyện. Chí ít ta không thẹn với lương tâm. Ta muốn theo người của ta cũng sẽ không trách ta chứ?

Đúng vậy, ngay cả hắn cũng không biết sau này ra sao. Nhưng trái tim hắn đã có lựa chọn. Trên phương diện này hắn thật sự không sợ chết.

Tiểu nam hài trầm mặc. Vu Nhai đứng ở nơi đó nhìn trời.

Trời u ám, giống như tâm trạng nặng nề của hắn lúc này. Hắn không tiếp tục nhìn về phía tiểu nam hài, chỉ đi từng bước một về phía cánh cửa hỗn độn. Hắn không muốn miễn cưỡng bắt tiểu nam hài này.

Hắc, tiểu gia hỏa này có thể nhìn thấu tất cả bí mật của mình. Nơi này lại còn là địa bàn của hắn, mình có thực lực như vậy sao? Cũng không nên đùa với lửa.

Từng tiếng răng rắc, răng rắc vang vọng xung quanh, lộ vẻ cô tịch và nặng nề.

- Có thể ngươi sẽ cười nhạo ta ngu ngốc. Có thể người trong thiên hạ đều sẽ cười nhạo ta ngu ngốc. Nhưng ta chính là người như vậy. Ta không muốn hi sinh bất kỳ người nào ta coi trọng. Đúng vậy, Binh Linh ở trong mắt ta cũng là người, cũng là người thân của ta... Cáo từ.

Khi Vu Nhai đi tới cánh cửa hỗn độn đã lưu lại một câu nói như vậy, sau đó cũng không quay đầu lại muốn rời đi.

- Được rồi, được rồi. Ta thua ngươi. Tuy rằng chủ nhân của ta cũng không nói gì đến chuyện phải đối phó với loại người có tính cách như thế nào, nhưng ta nghĩ chắc cũng không khác là mấy.

Thời điểm Vu Nhai đi tới cánh cửa hỗn độn, tiểu nam hài cuối cùng lại lên tiếng. Giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ.

- A...

- Thua ta? Vậy chẳng phải là nói ngươi nguyện ý đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới cho ta sao?

Bộ dạng nặng nề ở trong nháy mắt này đã biến mất không thấy nữa. Vu Nhai kêu lên một tiếng liền trở về trước mặt tiểu nam hài, mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Ách, ngươi đừng nói cho ta, tất cả những gì ngươi nói vừa rồi đều là diễn kịch đấy?

Tiểu nam hài ngạc nhiên quay đầu lại.

- Cái này... Có một chút là diễn kịch. Nhưng phần lớn đều lời tâm huyết của ta. Phần diễn kịch chủ yếu nhất là một câu cuối cùng. Ta đã phát hiện một tiểu gia hỏa tiền bối cũng là Binh Linh, ta đương nhiên phải nói ra tâm tình của mình đối với Binh Linh, còn phải nói nhấn mạnh một chút. Bằng không sao có thể vuốt mông ngựa của vị tiền bối kia?

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

Nói xong, Vu Nhai vẫn theo bản năng liếc nhìn cái mông trắng trắng mềm mềm của tiểu gia hỏa này.

- Cút. Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.

Lúc này Nguyệt Rèn tiền bối mới biết được hắn lại bị đùa bỡn, không nhịn được quát lớn.

- Nguyệt Rèn ca ca. Thật ra những lời chủ nhân nói đều là lời tâm huyết. Hắn đối với chúng ta thật sự rất tốt. Chỉ là có lúc thích nói chuyện khoa trương một chút. Nghe chủ nhân nói như vậy có thể giả vờ, có thể đánh vào mặt kẻ địch.

Đúng vào lúc này, một giọng nói ngọt ngào đột nhiên xuất hiện ở trong phần đất trống trải đầy mảnh vụn Huyền Binh. Một thân ảnh nhỏ nhắn lướt đến bên cạnh tiểu nam hài, cũng cùng hắn ngồi trên bệ rèn, sau đó khẽ nói, còn nhẹ nhàng kéo bàn tay mũm mĩm của tiểu nam hài.

- Nàng... nàng... nàng làm gì vậy?

Mặt tiểu nam hài thoáng cái đã ửng hồng, còn vội vàng hất tay tiểu bằng hữu Phong Doanh ra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1836: Vật thí nghiệm thất bại
Hóa ra trước đó gia hỏa này cũng diễn trò. Tiểu gia hỏa này căn bản là một tiểu bằng hữu rất hay xấu hổ.

- Nguyệt Rèn ca ca, ca ca không thích ta sao?

Phong Doanh chớp chớp đôi mắt to của nàng, vô cùng ủy khuất nói.

Được rồi. Ngay cả tiểu bằng hữu Phong Doanh cũng học được cách diễn kịch. Vu Nhai thực sự biết cách gieo họa cho tiểu bằng hữu. Bất kể thế nào, sau khi nàng nghe được Vu Nhai nói vậy, đã quyết định đi ra giúp đỡ vị chủ nhân rất tốt này. Nếu như tiểu nam hài này thật sự muốn đổi nàng với nơi khởi nguồn Nguyên Giới, nàng cũng sẽ không chút do dự lưu lại. Vì chủ nhân, vì người thân của chủ nhân, nàng nguyện ý hi sinh!

Đúng vậy, Binh Linh cũng là người. Binh Linh cũng có thể hi sinh. Hiện tại nàng tạm thời hi sinh nhan sắc.

Chỉ có điều, thoạt nhìn tiểu nam hài này cũng không đáng sợ như lúc vừa nhìn thấy. Đặc biệt khi nhìn thấy gương mặt ửng hồng này của hắn.

Tiểu bằng hữu Phong Doanh hình như lại nghĩ tới Nguyệt ma nữ nào đó. Hình như nàng cũng có thể học được vài chiêu từ Nguyệt Lâm Sa tỷ tỷ. Tuy rằng Nguyệt Lâm Sa tỷ tỷ không đối phó được vớichủ nhân, nhưng bản thân mình nói không chừng có thể đối phó được với tiểu nam hài này, hì hì...

- Ta, ta, ta...

Tiểu nam hài trực tiếp nói lắp.

- Nguyệt Rèn ca ca, ca ca thật sự không thích Phong Doanh sao? Còn nói không ra lời.

Phong Doanh tiếp tục chớp đôi mắt to đáng yêu của nàng.

- Thích... thích!

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn dường như có chút miệng khô lưỡi khô!

- Vậy ta lưu lại cùng ca ca, ngươi không phải có thể đưa Nơi khởi nguồn Nguyên Giới cho chủ nhân sao?

Phong Doanh nói.

- Phong Doanh...

Vu Nhai có phần sững sờ, chợt quát khẽ. Bây giờ hắn làm sao lại không biết suy nghĩ của Phong Doanh. Phong Doanh là Binh Linh đầu tiên của hắn. Hắn còn xem nàng như con gái. Tính cách của Phong Doanh thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi tác bên ngoài của nàng.

Phong Doanh thoạt nhìn bảy tám tuổi, nhưng tính cách của nàng tối đa là năm tuổi. Vu Nhai làm sao có thể để con gái của mình rời đi được?

Binh Linh không cách nào lớn lên. Trước đây Vu Nhai có thể coi Phong Doanh là muội muội, nhưng theo tuổi tác và lịch duyệt tăng trưởng, Phong Doanh đã càng ngày càng giống con gái của hắn hơn. Bởi vậy hắn che chở cho nàng như người thân..

Phong Doanh không để ý đến chủ nhân Vu Nhai này, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyệt Rèn, chờ đợi câu trả lời của hắn. Trong mắt nàng mang theo sự mong chờ...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn thật sự bị Phong Doanh nhìn chịu không nổi, trực tiếp từ trên đe rèn sắt nhảy xuống. Sau đó, hắn lại có chút áo não nói:


- Được rồi được rồi. Cái gì mà ta muốn nàng lưu lại với ta, cái gì mà đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới, tất cả đều là lừa các ngươi thôi. Đây chẳng qua là thử thách do chủ nhân đời trước của ta lưu lại cho người đầu tiên nhận được Huyền Binh Điển. Hiện tại coi như tiểu tử nhà ngươi đã qua được cửa ải này...

- Cái gì, đều là giả sao?

Phong Doanh thuần khiết mở to hai mắt nhìn, hình như nàng cảm thấy rất không thoải mái khi bị gạt.

- Ách... Không có cách nào. Đó là do chủ nhân trước của ta để lại thử thách, ta nhất định phải nghe theo mới được.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nhanh chóng giải thích. Nghe được Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói vậy, Phong Doanh chỉ có thể trợn trừng mắt. Trong lúc nhất thời nàng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

Tiểu bằng hữu Phong Doanh quá đơn thuần.

- Thử thách? Xin hỏi Nguyệt Rèn tiền bối, không biết chủ nhân trước của tiền bối là ai?

Vu Nhai vội vàng hỏi.

- Không sai. Chính là thử thách, thử thách thái độ của ngươi đối với Binh Linh thế nào. Hắc, nếu như vừa rồi ngươi dùng Phong... Phong Doanh tỷ tỷ trao đổi với ta, như vậy bây giờ ngươi đã lập tức bị đưa ra khỏi nơi này, đưa ra khỏi nơi khởi nguồn Nguyên Giới. Ngươi sẽ bị tước đoạt tất cả, bao gồm Huyền Binh Điển và Thôn Thiên Kiếm của ngươi.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trực tiếp nở nụ cười lạnh nói.

Vu Nhai ngẩn người một lát, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra. Chỉ có điều rất nhanh hắn lại lộ ra biểu tình nghiêm túc. Mình vốn không làm chuyện trái với lương tâm, không cần đổ mồ hôi lạnh. Chỉ có điều giọng điệu tiểu gia hỏa này thật là lớn. Không ngờ có thể cướp đoạt Huyền Binh Điển của mình. Hơn nữa nghe nói như thế, Vu Nhai đã biết, chỉ sợ chủ nhân trước của hắn chính là người sáng lập Huyền Binh Điển và Thôn Thiên Kiếm.

Không... không. Chỉ sợ cũng là người sáng lập sáu đại Thần Chi Nguyên Giới, hơn nữa không phải một chủng tộc sáng tạo ra, mà là một người.

- May là ngươi không coi Binh Linh là nô lệ, nếu không ngươi xong đời. Chỉ có điều ngươi lại không giống như chủ nhân trước đã nói, tràn ngập lý tưởng và ham học hỏi. Mà là một bộ dạng được chăng hay chớ. Thực sự...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nhíu mày nói.

- Chủ nhân trước của tiền bối hy vọng chủ nhân Huyền Binh Điển thế nào?

Vu Nhai hỏi, có chút khẩn trương.

- Chính là tính tình trọng tình trọng nghĩa, xem Binh Linh là người. Cũng hi vọng hắn có thể đặc biệt có tình cảm mãnh liệt và ham muốn học hỏi kiến thức, không ngừng tiến lên phía trước. Hai điểm trước ngươi có, nhưng điểm sau ngươi lại không có. Nhưng chủ nhân căn bản không có nói qua loại tình huống như ngươi thì nên xử lý như thế nào. Chỉ có điều thôi đi, có hai điểm trước xem như ngươi đã vượt qua thử thách. Chí ít ngươi không chìm đắm vào trong dục vọng quyền lực ở đại lục Thần Huyền.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nói.

- Lại có ý gì? Vừa muốn ta có dục vọng, lại không cho ta có dục vọng đối với quyền lực?

- Rất đơn giản. Chính là cho ngươi không nên để ý tới cực hạn với đại lục Thần Huyền.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời.

Vu Nhai đã hiểu một chút. Có thể ở trong mắt chủ nhân trước của Nguyệt Rèn, quyền lực đại lục Thần Huyền chẳng qua là trò tiêu khiển. Nếu vậy, chẳng thà chăm chỉ tu luyện, không ngừng leo lên đỉnh cao. Chỉ có như vậy mới có khả năng nâng cao thân phận của chủ nhân Huyền Binh Điển này.

- Nếu chủ nhân đã vượt qua thử thách đầu tiên, vẫn không thể nhận được nơi khởi nguồn Nguyên Giới, vậy có phải chỉ cần chủ nhân tiếp nhận hoàn toàn thử thách sẽ có thể nhận được hay không?

Phong Doanh lúc này cũng chen vào hỏi.

- Không phải như thế, Phong Doanh tỷ tỷ.

Hắn không ngờ gọi là Phong Doanh tỷ tỷ. A, có thể bởi vì là Phong Doanh thoạt nhìn lớn hơn so với hắn. Nhưng Phong Doanh lại gọi hắn là ca ca. Mình lại gọi hắn là tiền bối. Hắn lại gọi mình tiểu tử. Chuyện gì lộn xộn vậy.

Không để ý nữa, Vu Nhai lại nghe thấy tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói:

- Không có cách nào đưa nơi khởi nguồn Nguyên Giới ra được. Ở đây chẳng qua là nơi chủ nhân trước đã thử nghiệm thất bại. Chẳng qua là để thử thách chủ nhân Huyền Binh Điển... Nếu như chủ nhân ngươi có thể thông qua tất cả thử thách, như vậy ở đây sẽ trực tiếp tan vỡ cũng như hủy diệt.

- Nói cách khác, bất kỳ ai cũng không thể nhận được nơi khởi nguồn Nguyên Giới.

Vu Nhai sững sờ hỏi.

- Không sai. Theo chủ nhân trước của ta thấy, vật thí nghiệm thất bại chính là để hủy diệt.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu một cái nói.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1837: Tuyệt vọng cái lông
- Đúng rồi. Tiền bối Nguyệt Rèn còn chưa nói chủ nhân trước của tiền bối là ai?

Vu Nhai lại hỏi.

Tuy rằng rất đáng tiếc vì nơi khởi nguồn Nguyên Giới sẽ bị hủy diệt, nhưng không có cách nào. Đây là quy tắc của vị đại năng giả kia.

- Không biết. Sau khi ta xuất hiện, đã không thấy bóng dáng chủ nhân trước của ta nữa. Chỉ thấy ngài lưu lại một vài tin tức làm sao để thử thách chủ nhân Huyền Binh Điển cho ta. Nhưng ta biết chủ nhân trước của ta nhất định là đại năng giả thông thiên triệt địa.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời.

Vu Nhai ngẩn người một lát, lại nói:

- Như vậy chủ nhân trước của tiền bối làm sao biết được ta nhất định sẽ tới?

- Bởi vì chỉ có Thôn Thiên Kiếm mới có thể mở cánh cửa Huyền Nguyên ra.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời.

- Cánh cửa Huyền Nguyên, khí hỗn độn này chính là Huyền Nguyên Chi Lực sao? Đây là lực lượng thế nào?

Vu Nhai vội vàng hỏi.

- Không biết. Có lẽ chờ ngươi vượt qua cảnh giới mà đại lục Thần Huyền gọi là Thần Hoàng mới có thể biết được. Nói chung, bây giờ ngươi không thể hiểu được. Chỉ có điều ta có thể nói cho ngươi biết, thứ Thôn Thiên Kiếm của ngươi hấp thu chính là Huyền Nguyên Chi Lực tinh thuần. Xung quanh chính là vô số tạp chất, không thể hấp thu. Cho dù có hấp thu, đối với ngươi cũng không có bao nhiêu tác dụng... Hoặc là tiếp nhận thử thách trước. Kế tiếp nếu như ngươi không thể thông qua thử thách của ta, tuy rằng ngươi sẽ không bị cướp đoạt quyền nắm giữ Huyền Binh Điển, nhưng ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn thản nhiên nói.

- Vượt qua Thần Hoàng, phía trên Thần Hoàng còn có cảnh giới nữa sao?

- Nếu không ngươi cho rằng chủ nhân của ta vẫn chỉ là cảnh giới Thần Hoàng mà trên đại lục Thần Huyền vẫn gọi hay sao? Nếu như không có vượt qua Thần Hoàng lực, ngươi làm thế nào đối đầu với một kiếm chữ Thiên của Thần Chi Nguyên Giới? Ngươi cũng muốn hóa thân làm Huyền Binh Điển Chân Thần sao?

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn trả lời. Nếu như hóa thân làm Chân Thần, như vậy Vu Nhai cũng chỉ có thể linh thể. Vậy khác gì Kinh Thiên Chân Thần.

Vu Nhai đã hiểu, hóa ra Thần Hoàng còn có thể tiếp tục đột phá. Chỉ là trên đại lục Thần Huyền không ai đạt được. Trong lòng hắn có chút kích động.

Đúng vậy. Hắn sợ nhất chính là Thần Hoàng đã là cực hạn. Nếu không phải là cực hạn, vậy có hy vọng trở thành đệ nhất Thần Huyền. Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên kiên định, lại nói:


- Vĩnh viễn ở lại chỗ này sao? Nói cách khác, ta phải thông qua thử thách, không quan tâm là bao nhiêu năm?

- Đúng vậy, không quan tâm bao nhiêu năm, không thông qua là không thể đi ra ngoài. Như chủ nhân trước của ta đã nói, nếu như ngay cả chút thử thách như vậy còn không có cách nào thông qua, nhưng đừng ra ngoài tránh phải mất mặt xấu hổ... Huyền Nguyên, đóng!

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn gật đầu, sau đó chỉ thấy cánh cửa Huyền Nguyên bị Thôn Thiên Kiếm hút ra trực tiếp đóng cửa lại. Vu Nhai không còn có biện pháp ra ngoài. Hắn cũng không vọng tưởng có thể ra ngoài. Bởi vì Thần Chi Nguyên Giới cũng đang cố gắng muốn đột phá Trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực. Chỉ là hiện tại hắn cũng không thể ở chỗ này quá lâu.

Vu Nhai lại vội vàng hỏi:

- Không biết tiếp nhận thử thách cần phải bao lâu? Lấy thực lực trước mắt của ta mà tính thì?

- Chậm thì ba năm rưỡi, lâu thì trăm năm hoặc vĩnh viễn vẫn không có cách nào thông qua.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói.

- Chậm thì ba năm rưỡi? Ta không nhiều thời gian như vậy. Cho dù ta thông qua thử thách, nói không chừng sau khi rời khỏi đây, toàn bộ đại lục Thần Huyền đều sẽ xong đời. Người thân và bằng hữu của ta nói không chừng đều đã xong đời.

Vu Nhai sốt ruột.

- Đó là chuyện của bản thân ngươi. Ta chỉ là một Binh Linh được chủ nhân trước đặt ở chỗ này mà thôi. Ta chỉ có thể dựa theo những chuyện chủ nhân trước của ta căn dặn để làm việc. Chỉ có điều xem như nể tình Phong Doanh tỷ tỷ ta có thể nhắc nhở ngươi một chút. Chỉ cần ngươi đủ cố gắng, chỉ cần thiên phú của ngươi cũng đủ, có thể rút ngắn thời gian. Đồng thời, ngươi vẫn nắm giữ thần đạo thời gian...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lắc đầu nói.

Vu Nhai có phần sững sờ. Hắn biết hiện tại hắn không có cách nào phản bác, cũng không có cách nào làm được gì. Thực sự như Nguyệt Rèn nói. Chỉ cần hắn đủ cố gắng, chỉ cần hắn có thể đẩy thần đạo thời gian tới Thần Vương, vậy nhất định có thể rút ngắn thời gian đi rất nhiều.

- Đến đây đi. Không biết thử thách là cái gì?

Vu Nhai hít một hơi thật sâu hỏi.

- Rất đơn giản, sử dụng bệ rèn này, dùng tất cả mảnh vụn Huyền Binh trên mặt đất rèn ra tất cả mọi thứ phía trên này. Một thứ cũng không thể thiếu. Số lượng mỗi loại phải chính xác, đồng thời còn phải đạt được yêu cầu. Thế nào là có khả năng đạt được yêu cầu, do ta quyết định.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đột nhiên đánh ra một đạo linh khí. Sau đó liền xuất hiện một hình ảnh giống như ma pháp vậy. Từng loại một binh khí chợt xuất hiện.

Không, không chỉ là binh khí, còn có rất nhiều vật cổ quái. Nói ví dụ như cả cái cuốc và kéo cũng có.

Nói chung khiến Vu Nhai có cảm giác hoa cả mắt, đồng thời, hắn càng ngây người. Dù thế nào hắn cũng không ngờ được thử thách sẽ là rèn. Hắn không coi trọng rèn. Không. Không phải nói hắn không coi trọng, mà là hắn không có thời gian để coi trọng.

- Sau khi chế tạo xong, ngươi còn phải thu nhận tất cả vào bên trong Huyền Binh Điển, mới tính là thật sự hoàn thành.

- Thu nhận tất cả vào bên trong Huyền Binh Điển? Nhưng số trang t rong Huyền Binh Điển...

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Được rồi, hiện tại có thể bắt đầu. Đây là đài Nguyệt Rèn. Ta chính là Binh Linh của đài Nguyệt Rèn, cho nên có tên gọi là Nguyệt Rèn... Về phần chất liệu mảnh vụn Huyền Binh là gì. A, ta sẽ không dạy ngươi. Bản thân ngươi phải tự nghiên cứu...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói xong, lại liếc mắt nhìn Phong Doanh, sau đó kiên quyết tiến vào bên trong đài Nguyệt Rèn, liền biến mất.

Vu Nhai có chút đờ đẫn. Hình ảnh do tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đánh ra cũng không biến mất, mà lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn. Hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn. Dần dần hắn mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn những mảnh vụn Huyền Binh trong sa mạc xung quanh một chút. Hắn có chút tuyệt vọng!

- Tuyệt vọng cái lông. Ca không tin không giải quyết được. Thần đạo thời gian, nhất định phải đẩy tới Thần Vương thậm chí Thần Hoàng.

Trong lúc bất chợt, Vu Nhai rống lên một câu, sau đó liền bắt tay vào làm. Rèn, hắn cũng không xa lạ gì. Hắn biết nên bắt tay vào làm thế nào. Chỉ có điều trước tiên phải nghiên cứu rõ ràng các loại đồ vật trong hình ảnh kia. Đầu tiên, Vu Nhai vẫn đưa mắt nhìn về phía loại kiếm quen thuộc nhất.

Đó là một thanh thiết kiếm rất bình thường. Thân kiếm dài ba thước sáu, không có bất kỳ đường vân nào. Sợ rằng một thanh kiếm như vậy ném ở trong cửa hàng đồ sắt cũng sẽ không có người nào liếc mắt nhìn. Nếu như không đạt được thợ rèn bát giai, tuyệt đối không nhìn ra được thanh kiếm này có gì điểm nào thần kỳ. Nhưng Vu Nhai chỉ liếc mắt qua, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1838: Rèn rèn rèn
Cái thanh kiếm nhìn như bình thường này lại cho hắn áp lực rất lớn.

Đúng vậy, thân kiếm tản ra ý cảnh khủng khiếp nào đó. Đây tuyệt đối là tồn tại vượt qua thần kiếm bình thường. Sợ rằng đã đạt đến cảnh giới Huyền Vẫn Thần Kiếm của Độc Cô Diệt Ninh. Nhưng dù vậy so với kiếm chữ Thiên, tất nhiên vẫn kém hơn rất nhiều.

- Đúng rồi. Thanh kiếm chữ Thiên hình như chính là được rèn theo hình dạng của thanh thiết kiếm này?

Quan sát một chút, Vu Nhai thực sự không nói được điều gì. Hắn cảm giác thanh kiếm này rất giống với thanh kiếm chữ Thiên mà hắn đã từng xem qua. Đặc biệt là trên thân kiếm phát ra tính chất nào đó, gần như là đúc một khuôn. Chắc hẳn chủ nhân của chúng cũng là người sáng lập Thần Chi Nguyên Giới. Hắn càng thêm xác định. Nói cách khác, chủ nhân nơi đây đã tự mình rèn ra thân kiếm chữ Thiên?

Tuy rằng nhìn thấu một vài tính chất trên thân kiếm, nhưng Vu Nhai đối với cấu tạo của thân kiếm vẫn rất mơ hồ. Đặc biệt bên trong có chất liệu gì, hắn căn bản không nhìn ra. Giống như những mảnh vụn Huyền Binh trên mặt đất, có rất nhiều chất liệu hắn còn hoàn toàn không hiểu.

- Trời ạ, 1980 cái sao?

Đúng vào lúc này, Vu Nhai lại nhìn xuống phía dưới thân kiếm một chút. Sau đó hắn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Bên trong yêu cầu số lượng không ngờ là 1980 cái. Vu Nhai phải chế tạo ra 1980 cái thanh kiếm tương tự. Đây quả thực là hãm hại người khác mà.

Ánh mắt lại đi liếc nhìn sang những cái khác. Sau đó hắn cũng không dám nhìn nữa. Hắn thật sự sợ rằng mình sẽ trực tiếp suy sụp ở chỗ này.

Bây giờ không có thời gian suy nghĩ nhiều. Điều đầu tiên hắn cần phải làm là tìm hiểu rõ ràng chất liệu của các mảnh vụn Huyền Binh xung quanh rồi mới nói sau. Nhưng làm sao để tìm hiểu rõ ràng được những chất liệu này? Cái này Khắc Liệt Luân Tư đã dạy hắn. Cần phải không ngừng thí nghiệm, không ngừng tìm hiểu trong quá trình rèn. Lúc mới bắt đầu, Vu Nhai tất nhiên sẽ không ngu ngốc hồ hồ bằng cách rèn bất kỳ đồ vật gì.

Đương nhiên, nếu như có thể hỏi tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn là đơn giản nhất. Nhưng vừa rồi hắn đã nói rõ ràng, muốn bản thân Vu Nhai đi tìm hiểu chất liệu. Bất kể thế nào, Vu Nhai tin tưởng, chỉ cần rèn ra một cái, những cái sau sẽ đơn giản hơn. Bất kể là kiếm hay là đồ vật khác.

- A a a...

Hắng giọng hét lên một tiếng thật dài, cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, sau đó vận dụng thần đạo thời gian.

Vu Nhai cũng không muốn lãng phí một chút thời gian nào. Sau khi vận dụng thần đạo thời gian, Vu Nhai bắt đầu lựa chọn nguyên liệu. Đồng thời hắn còn bảo tất cả các Binh Linh đi ra hỗ trợ. Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn cũng không ngăn cản. Binh Linh vốn có chính là một phần thân thể của Vu Nhai, tất nhiên có thể đi ra hỗ trợ.

Đặc biệt là Khắc Liệt Luân Tư. Tuy rằng những mảnh vụn Huyền Binh này có vài chất liệu lạ nào đó, hắn chưa biết. Nhưng hắn có thể nghiên cứu. Hiệu suất của hắn còn cao hơn Vu Nhai. Đúng vậy, nói như thế nào kinh nghiệm của hắn vẫn nhiều hơn so với Vu Nhai.


- Chỉ những thứ này, thử rèn trước đã...

Khắc Liệt Luân Tư vẫn hướng dẫn Vu Nhai. Vu Nhai gật đầu. Hắn ở ngay trong thời gian của mình, đi tới trước đài Nguyệt Rèn, sau đó vận dụng huyền khí huy động đài Nguyệt Rèn. Tiếp đó hắn trực tiếp ngây ngẩn cả người. Trong nháy mắt thần đạo thời gian đã bị phá hủy...

- Tại sao bệ rèn nàylại tiêu hao huyền khí như vậy?

Vu Nhai vừa đưa huyền khí vào, trong nháy mắt đã cảm giác huyền khí Thần Tướng đỉnh phong của hắn trực tiếp tiêu hao mất một phần ba. Không chỉ là huyền khí, ngay cả trên phương diện tinh thần và lực lượng cũng tiêu hao cực lớn. Thoáng cái hắn liền kinh sợ, lập tức ngừng vận dụng thần đạo thời gian. Ngược lại không phải là hoàn toàn tiêu hao hết. Chỉ là hắn kinh sợ hành động theo bản năng. Phải biết rằng, đây chính là huyền khí Thần Tướng đỉnh phong.

Yên tĩnh. Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn vẫn không đi ra. Hắn vẫn không cho Vu Nhai bất kỳ nhắc nhở nào.

- Chỉ sợ trước tiên ta phải làm quen với bệ rèn này đã.

Vu Nhai cười khổ. Hắn đã không phải là người mới. Hắn nhớ lại tình huống vừa rồi, sau đó chỉ có thể nói, bệ rèn này rất rõ ràng vừa đặc biệt khủng khiếp lại vô cùng cường đại. Vừa rồi Vu Nhai không khống chế được, dưa huyền khí vào, thậm chí ảnh hưởng đến phương diện tinh thần, tổn hao rất lớn. Ban đầu hắn đặc biệt tự tin, Dù sao trên phương diện rèn tuy rằng bình thường hắn không có thời gian đi luyện tập, nhưng lấy thực lực của hắn bây giờ, muốn khống chế bệ rèn gì đó, còn chưa phải dễ như trở bàn tay sao?

Đáng tiếc. Hiện tại hắn mới biết được cái gọi là dễ như trở bàn tay, chẳng qua là đối với bệ rèn bình thường mà thôi.

Nói cách khác, thời gian Vu Nhai sống ở chỗ này lại phải kéo dài. Bước đầu tiên không phải là làm quen với nguyên liệu, mà là tạm thời làm quen với đài Nguyệt Rèn.

Đương nhiên, hai bước này có thể cùng đi. Vu Nhai không cầm các nguyên liệu tới bệ rèn khác nghiên cứu nữa. Hắn biết rõ, muốn rèn ra thứ trong hình, không phải đài Nguyệt Rèn trước mắt không thể làm được. Mặc dù đến lúc đó đã nghiên cứu xong các mảnh vụn Huyền Binh, hắn vẫn phải làm quen với đài Nguyệt Rèn. Như vậy không biết còn phải tốn bao nhiêu thời gian. Vậy không bằng vừa nghiên cứu lại vừa làm quen. Cùng tiến hành sẽ càng tiết kiệm thời gian hơn.

Thần đạo thời gian lại được vận dụng. Vu Nhai cẩn thận đưa huyền khí vào đài Nguyệt Rèn. Sau đó, huyền khí tất nhiên là chấn động. Những chấn động này lúc lớn lúc nhỏ, khiến Vu Nhai muốn dục tiên dục tử. Thần đạo thời gian cũng theo đó liên tục phải dừng lại...

Như vậy thật ra lại có một lợi ích. Chính là gián tiếp giúp Vu Nhai củng cố huyền khí Thần Tướng đỉnh phong.

Vu Nhai cũng tin tưởng, tiếp tục như vậy nữa, thần đạo thời gian nhất định sẽ có tiến bước lớn. Không có cách nào, hắn căn bản không có lối ra nào khác. Cho dù dục tiên dục tử chung quy vẫn tốt hơn so với trực tiếp chết già ở chỗ này.

Cố gắng, cố gắng cố gắng nữa...

Không tính là trên thần đạo thời gian của Vu Nhai, chỉ tính là ngày thứ bảy trong thời gian của đại lục Thần Huyền: Vu Nhai cuối cùng miễn cưỡng có thể khống chế được đài Nguyệt Rèn đưa huyền khí vào. Thần đạo thời gian cũng sẽ không thường xuyên phải dừng lại như lúc trước. Cuối cùng hắn đã có thể nghiên cứu mảnh vụn Huyền Binh một cách bình thường.

Ngày thứ ba mươi của đại lục Thần Huyền:

Cuối cùng Vu Nhai đã nghiên cứu ra loại chất liệu đầu tiên của mảnh vụn Huyền Binh. Đương nhiên, chỉ biết loại mảnh vụn này có thể dùng như thế nào, nên dùng ở chỗ nào, có tác dụng gì, độ cứng và độ mềm dẻo và một vài thuộc tính khác... Còn chuyện loại nguyên liệu này tên là gì, thật đáng tiếc, Vu Nhai đương nhiên không biết. Hắn chỉ có thể tự mình cho nó một cái tên tạm thời. Đúng vậy, quyết định gọi là mảnh vỡ 1.

Trong lúc đó, huyền khí của Vu Nhai trên cơ bản đã được củng cố, nhưng thần đạo thời gian vẫn không có đột phá.

Nửa năm thời gian của đại lục Thần Huyền:

Vu Nhai đã quên cả khẩn trương, quên mất tình huống bên ngoài. Bởi vì nếu hắn thật sự khẩn trương cũng vô dụng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1839: Đại đạo huyền binh
Hắn đã mất cảm giác. Bởi vì đã nửa năm trôi qua. Đương nhiên, trong lúc đó có vô số lần ảo não, có vô số lần điên cuồng mắng tiểu hài tử Nguyệt Rèn xấu xa kia. Có vô số lần mệt mỏi thời gian dừng lại vẫn còn đang ngẩn người, trong mắt lộ ra sự mơ hồ vô tận.

Cuối cùng, còn có vô số lần sử dụng phương thức liều mạng để chống cự tất cả tâm tình không tốt. Hắn không dám nghĩ tới, không dám nhớ lại.

Ầm...

Cuối cùng, nửa năm sau, thần đạo thời gian của Vu Nhai cũng đạt tới Thần Vương cảnh. Cuối cùng hắn đã nhìn thấy được hi vọng rút ngắn thời gian. Về phần những cái khác, Vu Nhai căn bản không có thời gian đi học. Thậm chí ngay cả phù văn của Huyền Binh Điển cũng chưa từng đi nghiên cứu.

Đáng nhắc tới chính là, không biết vì nguyên nhân gì, qua thời gian dài, Huyền Binh Điển Binh Linh và Thôn Thiên Kiếm Linh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Trước đây, không phải Thôn Thiên Kiếm Linh nói Huyền Binh Điển Binh Linh rất nhanh sẽ tỉnh lại sao? Mặc dù nhận được tiến cước trong phù văn trận của hắn ảnh hưởng cũng không có khả năng kéo dài nửa năm như vậy chứ?

Trong khoảng thời gian này Vu Nhai cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần, hi vọng các nàng có thể đi ra nghĩ biện pháp giúp mình một tay. Đáng tiếc, không quan tâm hắn kêu gọi thế nào, các nàng vẫn không có phản ứng...

Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể tiếp tục. Điều khiến hắn suy sụp chính là... Hắn vẫn chưa nghiên cứu xong tất cả nguyên liệu ở đây. Bây giờ nhìn thanh kiếm trong hình kia, hắn đã có thể phân tích rất cặn kẽ ra các loại cấu tạo bên trong. Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù hắn biết thanh kiếm này sử dụng các loại mảnh vụn Huyền Binh nào để rèn ra, hiện tại cũng không dám động thủ. Bởi vì những mảnh vụn Huyền Binh này còn chưa nghiên cứu thấu đáo...

Nói chung, hắn không ngừng đánh ra thần đạo thời gian cấp Thần Vương, không ngừng nghiên cứu.

Hai năm sau trong thời gian đại lục Thần Huyền:

Đúng vậy, chính là hai năm sau.

Trong lúc đó, Vu Nhai vẫn dùng thần đạo thời gian cấp Thần Vương để kéo dài thời gian dài. Hắn cũng không phát hiện ra, đã hai năm trôi qua.

Cuối cùng Vu Nhai ngộ ra được một đạo lý. Không quan tâm thần đạo thời gian cường đại thế nào, vẫn không kéo được bước chân thời gian. Đương nhiên, cũng bởi vì hắn còn chưa đủ mạnh. Dù vậy, hắn cũng không có nóng lòng đột phá huyền khí của hắn. Huyền khí Thần Tướng đỉnh phong là đủ rồi.

Dù sao, hắn không có thời gian đi cảm ngộ các thần đạo khác. Không có thời gian đẩy các thần đạo khác tới Thần Vương cảnh.

Hắn bây giờ cần tỉnh táo, hoặc nói là lạnh lùng, máy móc. Mỗi ngày đều là nghiên cứu và rèn, mệt mỏi thì ngủ. Đói thì ăn. Mỗi ngày đều phải đánh ra thời gian Thần Vương chi đạo. Thời gian Thần Vương chi đạo của hắn không ngờ lại vượt lên trước so với các nguyên tố chi đạo khác.


Oong...

Hai năm, nếu như lại sử dụng thần đạo thời gian đẩy ra ngoài, sợ rằng Vu Nhai chí ít đã sử dụng sáu năm. Sáu năm này, Hắn chỉ rèn ra được thanh kiếm đầu tiên mà thôi...

Đúng vậy, cuối cùng hắn đã nghiên cứu xong các mảnh vụn Huyền Binh. Từ mảnh vỡ 1 đến mảnh vỡ 307. Đúng vậy, các mảnh vụn Huyền Binh có tròn 307 loại chất liệu mà hắn không hiểu. Hoặc nói là đại sư rèn Khắc Liệt Luân Tư này không hiểu. Bẩn thân Khắc Liệt Luân Tư mình cũng sắp suy sụp. Hóa ra hắn căn bản không phải là đại sư rèn gì. Thời gian trôi qua lâu như vậy, trên các phương diện, Vu Nhai đã sớm vượt qua hắn rất nhiều.

- Thanh kiếm thứ nhất. Sợ rằng còn chưa đủ thành thục? Ta cần phải tiếp tục rèn, chờ rèn xong sẽ quay lại sửa chữa một lần nữa.

Giọng nói Vu Nhai có chút lạnh lùng, nói một cách máy móc. Sau đó hắn lại tiếp tục rèn thanh kiếm thứ hai...

Thời gian thuộc về đại lục Thần Huyền, ba năm sau:

1980 thanh kiếm cuối cùng đã hoàn thành. Bao gồm tu bổ. Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn đã đánh giá 1980 thanh kiếm này là sản phẩm đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng Vu Nhai có thể rèn thứ khác. Ngoại trừ kiếm ra còn có 197 loại khác. Quan sát một chút, tất cả 198 loại, mỗi loại đều cần hắn rèn 1980 cái. Hình như con số 198 này chính là tượng trưng cho sự hoàn mỹ...

Cần gì quan tâm nó tượng trưng cho cái gì. Vu Nhai không có tâm tư lo lắng nhiều như vậy. Hắn tiếp tục là được.

Rèn, hắn phải điên cuồng rèn.

Vu Nhai đã có kinh nghiệm rèn 1980 thanh kiếm, những cái khác chắc hẳn đơn giản hơn nhiều. Nhưng Vu Nhai phát hiện hắn đã nhầm. Ngoại trừ đao ra, những cái khác vẫn rất gian nan. Thật giống như chung quy còn thiếu một chút gì đó. Mãi đến hai ngày sau hắn mới chợt giật mình hiểu ra. Hắn rốt cuộc đã biết hắn thiếu cái gì. Đó chính là Huyền Binh chi tâm của hắn. Kiếm và đao đều có tâm, nhưng những cái khác lại không có.

Không. Điều đó có nghĩa là không quan tâm hắn rèn thế nào cũng không hoàn mỹ, vẫn không có cách nào đạt được yêu cầu trong hình.

Bởi vậy, Vu Nhai nhất định phải cảm ngộ tất cả Huyền Binh chi tâm trước. Đây cũng là một quá trình chật vật. Đồng thời cũng có một nguyên nhân khác. Đó chính là các Huyền Binh thần đạo khác vẫn chỉ là Thần Tướng đỉnh phong, còn chưa cảm ngộ Thần Vương!

- Xem ra Tiểu Luyện truyền thừa Huyền Binh chi đạo cho ta, ta phải cảm ngộ hoàn toàn mới được...

Trước đã nói qua, Huyền Binh chi đạo của Tiểu Luyện là bao hàm toàn diện. Chỉ có hoàn toàn cảm ngộ những thứ bao hàm toàn diện này, hắn mới có thể làm cho bất kỳ một loại Huyền Binh ở trong tay mình đều là thần đạo. Vu Nhai cũng phát hiện, 198 đồ vật phía trên, đều có thể là một binh khí, đều có thể là Huyền Binh, đều có thể có thần đạo của mình. Bởi vậy, hắn lại bắt đầu cảm ngộ và học tập Huyền Binh chi đạo.

Ngày qua ngày, năm năm thuộc về thời gian đại lục Thần Huyền:

- Huyền Binh đại đạo, hóa ra Huyền Binh chi đạo bao hàm toàn diện có thể gọi là Huyền Binh đại đạo. Ở trong Huyền Binh đại đạo chia nhỏ làm vô số Huyền Binh thần đạo. Mà bây giờ, ta cuối cùng đã cảm ngộ Huyền Binh đại đạo tới Thần Vương. Thậm chí cũng cảm ngộ Huyền Binh chi tâm...

Vu Nhai khoanh chân ngồi ở trên mảnh vụn Huyền Binh. Hiện tại các mảnh vụn Huyền Binh xung quanh vẫn không có giảm đi bao nhiêu. Bởi vì trong thời gian hai năm qua Vu Nhai cũng không rèn. Đúng vậy, hắn tốn hết hai năm để nghiên cứu Huyền Binh đại đạo và Huyền Binh chi tâm này. Trong đó, tất nhiên vẫn có không ít thời gian sử dụng ở trên Thần Vương chi đạo. Suy nghĩ lại một chút, hắn thật sự đã mất bao nhiêu thời gian...

Thôi, không dám nghĩ tới. Chí ít Vu Nhai không dám nghĩ tới nữa. So với hai năm trước mặt hắn lại càng lạnh lùng hơn. Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lóe ra thần thái mà năm năm qua chưa bao giờ có...

Hắn biết, trong nháy mắt này, Huyền Binh đại đạo đã cảm ngộ tới Thần Vương. Hiện tại bất kỳ vật gì ở trong tay hắn đều có thể hóa thành Thần Vương chi đạo. Mặc dù chỉ là một cái lá cây, hắn cũng có thể lấy Thần Vương chi đạo để điều khiển.

Đúng vậy. Chỉ cần là thứ hắn cầm, đều có thể làm được... Đấy mới là Huyền Binh đại đạo thật sự.

Nói ví dụ như, hắn cầm cục gạch Huyền Binh Điển này, hắn cũng có thể biến thành vũ khí.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 1840: Cá nằm trên thớt
Hắn cũng có thể lấy cục gạch vận dụng Thần Vương chi đạo, cũng chính là Thần Vương chi đạo của cục gạch. Hiện tại chính là Huyền Binh chi vương...

Nói cách khác, 198 loại đồ vật phía trên đều có thể biến thành vũ khí của hắn, đều nắm giữ Thần Vương chi đạo, cũng có Huyền Binh chi tâm. Mỗi đồ vật dường như đều có lực lượng chi tâm. Khi vận dụng mỗi đồ vật cũng sẽ là đẳng cấp đỉnh phong.

Huyền Binh chi tâm, nguyên tố chi tâm. Vu Nhai cuối cùng đã thật sự bước lên con đường cường giả của hắn.

- Chỉ cần nửa năm. Chỉ cần nửa năm ta có thể rèn xong tất cả, ta có thể ra ngoài. Thời gian năm năm rưỡi, bên ngoài chắc hẳn còn chưa biến động lớn? Không thể có biến hóa quá lớn được!

Ánh mắt Vu Nhai trở nên vô cùng kiên định. Nhưng nói đến thời gian năm năm rưỡi tim hắn vẫn run rẩy. Hắn không dám nghĩ tiếp nữa. Hắn phải rèn. Hắn phải tranh thủ nhanh, rời khỏi nơi quỷ quái này...

- Keng keng keng...

Cũng đúng như Vu Nhai nói, nửa năm kế tiếp, toàn bộ nơi mảnh vụn Huyền Binh vĩnh viễn chỉ có một loại âm thanh này. Từng món đồ trong mắt hắn có thể hóa thành Huyền Binh đang không ngừng thành hình. Tốc độ của Vu Nhai càng lúc càng nhanh. Chất lượng mỗi món đồ đều đạt tới tiêu chuẩn. Huyễn ảnh phía trên không ngừng chấp nhận thứ Vu Nhai rèn ra.

Về phần đài Nguyệt Rèn đã hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Từ đầu tới cuối, tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn cũng không có đi ra.

- Ba...

Cuối cùng, thời gian nửa năm đã đến. Cuối cùng Vu Nhai đã rèn xong thứ cuối cùng. Không có tiếng động kinh thiên động địa. Khi hoàn thành, hình ảnh huyễn ảo kia chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng động khẽ, sau đó trực tiếp biến mất...

- A... a...

Vu Nhai cũng không có bao nhiêu phản ứng, mà nằm ở nơi không còn mảnh vụn Huyền Binh nào. Chỉ có 198 loại Huyền Binh đang nằm trên mặt đất. Nửa năm, thời gian nửa năm này Vu Nhai gần như không ngủ. Mặc dù lấy thân thể hắn đã được Thôn Thiên Huyền Thân Quyết cải tạo cũng sắp suy sụp.

Nhưng hiện tại hắn không thể suy sụp. Hắn muốn đi ra ngoài, hắn muốn lập tức rời khỏi...

- Tiểu quỷ Nguyệt Rèn, ngươi còn không ra? Ta đã hoàn thành. Con mẹ nó ngươi nhanh lăn ra đây cho ta.

Giọng nói Vu Nhai ban đầu còn rất yếu ớt. Nhưng càng về sau hắn càng rống lên. Giọng nói của hắn khàn khàn một cách đáng sợ. Mắt hắn chậm rãi trở nên đỏ bừng.

- Ồn ào cái gì thế? Lão phu đang ngủ. A, đã hoàn thành rồi sao? Không tồi, không tồi. Một... hai... ba bốn... Hơn năm tháng. Cũng chính là thời gian năm năm rưỡi. Miễn cưỡng chấp nhận được.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn hình như vừa mới ngủ dậy, có phần chẳng biết gì, nói.

- Cái gì hơn năm tháng sao?

Vu Nhai nghi ngờ hỏi.

- Không có gì? Đúng rồi. Vừa rồi ngươi lại gọi lão phu là cái gì? Tiểu quỷ? Lăn? Ta không muốn lại nhìn thấy ngươi nữa.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn rất tùy ý lắc đầu, sau đó lại đột nhiên điên cuồng hét lên nói, bộ dạng đặc biệt khó chịu. Năm năm rưỡi trôi qua, câu cửa miệng của tiểu tử này vẫn không thay đổi. A, có lẽ, tiểu tử này cũng không biết đã tồn tại ở chỗ này bao nhiêu năm.

- Thật ra ta cũng muốn lập tức lăn ra khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng ngươi phải mở cánh cửa Huyền Nguyên ra rồi mới nói sau.

Vu Nhai và hắn gào hét với nhau. Năm năm rưỡi. Nếu như tính luôn thời gian Thần Vương chi đạo của hắn, sợ rằng phải mất gần hai mươi năm. Vu Nhai sao có thể không điên được. Nếu không có lần thử thách kia của Độc Cô Diệt Ninh, hắn thật sự đã suy sụp.

- Ngươi còn có một nhiệm vụ cuối cùng chưa hoàn thành? Thu tất cả những thứ ngươi rèn vào trong Huyền Binh Điển.

Dường như tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nghĩ tới Phong Doanh tỷ tỷ. Hoặc là cao nhân bao giờ cũng lười chấp nhặt với Tiểu quỷ Vu Nhai kia. Cho nên hắn đã nói thẳng ra. Vu Nhai lại ngẩn người. Giờ hắn mới tới chuyện này...

- Thu vào? Cho dù ta đạt được Thần Binh Sư, Huyền Binh Điển lại thêm một tờ trắng nữa, thì ta vẫn chỉ có hai trang trắng. Ở đây loại bỏ đao kiếm gì đó, ta còn có hơn 100 loại khác. Ta phải thu thế nào chứ?

Vu Nhai ngẩn người một lát nói.

Đúng vậy, mỗi một trang bìa chỉ có thể có một loại đồ vật. Như trang kiếm, trang đao...

- Linh linh linh...

Vừa rồi, lúc tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn còn muốn nói chuyện, đột nhiên trong Huyền Binh Điển truyền đến tiếng linh linh linh. Trên mặt Vu Nhai lộ vẻ vui mừng. Cuối cùng Huyền Binh Điển Binh Linh đã tỉnh lại. Thật là đúng lúc đi?

A, Vu Nhai cũng không để ở trong lòng, mà vội vàng muốn truyền ra một tin tức, hi vọng Huyền Binh Điển có thể đưa ra phương pháp hoàn toàn thu vào nhiều Huyền Binh như vậy...

Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Huyền Binh Điển chợt từ trong cơ thể hắn giống như gió bão lao ra, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, đã trực tiếp vọt tới trước mặt đài Nguyệt Rèn. Sau đó hình ảnh mở ra, trực tiếp hút vào...

- Trời ạ, ngươi làm gì vậy? Lão phu cũng không phải là tiểu đệ của tiểu tử này. Lão phu là Binh Linh của đài Nguyệt Rèn. Chủ nhân trước lúc tạo ra lão phu, tiểu tử ngươi còn không biết đang ngồi ở hầm cầu nào đâu! Lấy lực lượng của ngươi bây giờ không thu được lão phu. A, đáng chết, ngươi thu thập ở đâu nhiều lực lượng bản nguyên của Thần Chi Nguyên Giới vậy? Thần Chi Nguyên Giới nào lại ngu ngốc như vậy... A, ta không đi vào a a a... Ta không làm tiểu đệ... Ta là lão tiền bối...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lúc trước nói chuyện còn tương đối thông suốt, nhưng phía sau lại trở nên đứt quãng. Cuối cùng cái gì cũng không nói ra được. Bởi vì đài Nguyệt Rèn đài đã biến mất ở trong tiểu thế giới này.

- Thu...

Huyền Binh Điển thu xong đài Nguyệt Rèn lại một lần nữa bay trở về trong cơ thể Vu Nhai. Xung quanh vẫn yên tĩnh không có bao nhiêu biến hóa. Ngoại trừ không thấy đài Nguyệt Rèn, Vu Nhai lại biến thành tượng gỗ...

- Đài Nguyệt Rèn trở thành một thành viên trong Huyền Binh Điển? Đúng rồi. Nếu tất cả tất cả đều có thể là Huyền Binh, vì sao bệ rèn lại không thể thu vào? Hắc hắc, tiểu quỷ Nguyệt Rèn... Hắc hắc hắc...

Cuối cùng Vu Nhai lại từ bộ dạng tượng gỗ khôi phục lại. Trong miệng hắn phát ra những tiếng hắc hắc. Ý thức đã trực tiếp tiến vào trong, quan sát trang bìa có chứa bệ rèn của tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn...

- Lão phu, lão phu...

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói không ra lời.

- Là muốn ta cưỡng chế ngươi truyền thừa cho ta, hay ngươi chủ động truyền thừa những điều ngươi biết cho ta?

Vu Nhai thâm trầm nói. Hắn nhìn Nguyệt Rèn giống như nhìn một con dê nhỏ, làm Nguyệt Rèn rất sợ hãi. Hiện tại hắn đã là cá nằm trên thớt.

- Ách, lão phu không phải là người dễ dàng bị khống chế như vậy.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn vẫn không có tự giác của thịt cá, chợt nói.

- Phải vậy không? Nhưng vì sao trang của ngươi vẫn xếp sau ta?

Không biết Thôn Thiên Kiếm Linh tỉnh lại từ lúc nào. Nàng trực tiếp thốt ra một câu. Nàng lại là đại tỷ. Tiểu tử này muốn không bị người ta khống hế sao? Là muốn không bị nàng không chế. Thôn Thiên Kiếm Linh không thâm trầm mới là lạ. Lại nói, tuy rằng nàng không biết trước đó có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết Vu Nhai bị hành rất thảm.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top