Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1971: Không nên phụ tấm lòng của chúng ta
- Không trách được trước đây Lục Thiên Thần Ấn gần như bể nát còn có thể trở nên lành lặn lại như vậy. Hóa ra là công năng Nguyên Giới mới của Vu Nhai.

Trong đầu ba đại Chân Thần đồng thời xuất hiện suy nghĩ như vậy. Sau đó bọn họ chỉ có thể nhìn nhau không nói gì. Trong mắt bọn họ hiện ra vẻ căm hận. Người sáng tạo Nguyên Giới nếu đã sáng lập ra bọn họ, vì sao còn muốn sáng tạo ra Nguyên Giới mới cường đại hơn?

Hơn nữa còn giao vào trong tay nhân loại bình thường. Ngoại trừ thầm hận ra, bọn họ cũng không làm được gì. Bọn họ chỉ có thể chờ mong có Kinh Hoàng gia nhập kết giới có thể lại vững chắc hơn một chút.

Binh trận của Vu Nhai chỉ là gần như hoàn hảo, còn chưa thật sự hoàn mỹ. Chắc hẳn vẫn không phát huy ra được lực lượng mạnh nhất.

- Nhanh tìm Lạc Thiên Thần Kiếm cho ta...

Phía bên Vu Nhai, ba đại Chân Thần đã bất lực. Hiện tại bọn họ chỉ có thể tìm kiếm Lạc Thiên Thần Kiếm.


Bọn họ nhanh chóng ra lệnh cho các cao thủ Thần Vương ở trong Độc Cô Thần Thành Thần Hoàng. Hiện tại, hủy diệt Lạc Thiên Thần Kiếm đối với ba đại Chân Thần giống như cọng rơm cứu mạng.

Đúng vậy, hủy diệt Lạc Thiên Thần Kiếm trước chính là không cho Vu Nhai mở ra con đường thông thiên. Hiện tại đương nhiên cũng vậy. Nhưng trên phương diện tâm tính đã phát sinh biến hóa cực lớn.

Hiện tại bọn họ thậm chí cảm giác, mặc dù hủy diệt Lạc Thiên Thần Kiếm, nhiều nhất cũng chỉ khiến Vu Nhai không có cách nào mở ra con đường thông thiên. Muốn ép Vu Nhai hợp tác thậm chí là biến Vu Nhai thành con rối, gần như là chuyện không thể.

Bọn họ đã không có khả năng giết chết Vu Nhai. Trước đó, thời điểm Vu Nhai vẫn là Thần Vương bọn họ còn không giết được.

Còn nữa, chuyện nắm giữ đại lục Thần Huyền hình như đã biến thành xa vời. Không giết được Vu Nhai, ba đại Nguyên Giới bọn họ nhất định phải tiếp tục liên thủ. Liên thủ cũng có nghĩa là không thể một mình nắm giữ đại lục Thần Huyền, không có cách nào rời khỏi trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực. Thời gian trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực trở nên cường đại, hoàn toàn phong ấn bọn họ chỉ còn lại nửa năm.

Trong vòng nửa năm giết chết Vu Nhai sao?

A, phía trên đã nói, bọn họ căn bản không có lực lượng đó.

Trong vòng nửa năm không giết được, cũng chỉ có thể đợi sau mấy nghìn năm nữa...

Mấy nghìn năm sau, có trời mới biết Vu Nhai hoặc nói là Nguyên Giới mới sẽ biến đại lục Thần Huyền thành thế nào. Có thể đến lúc đó Vu Nhai chết già, bọn họ còn có thể có cơ hội nữa sao? A, bọn họ đối với chuyện trong vòng nửa năm đối phó được với đại lục Thần Huyền đã hoàn toàn không có lòng tin.

Hủy diệt Lạc Thiên Thần Kiếm còn có một lý do nói không nên lời. Chính là để bảo toàn tính mạng.

Nếu để cho Vu Nhai mở ra con đường thông thiên, chỉ sợ sẽ là ngày bọn họ diệt vong.

Ầm ầm ầm...

Vu Nhai bắt đầu lợi dụng Binh Điển Thần Trận công kích kết giới. Không có Kinh Hoàng làm vướng chân vướng tay, hắn muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy. Hắn đánh ra Quan tự quyết, tìm ra chỗ yếu nhất trong kết giới, sau đó đánh điên cuồng đánh.

Ngay cả Thôn Thiên Kiếm đều gia nhập Binh Điển Thần Trận. Trở thành Binh Điển Thần Trận mũi nhọn vũ khí...

Nói cách khác, Binh Điển Thần Trận ngưng tụ ra năng lượng kiếm lớn dung hợp Thôn Thiên Kiếm. Sau đó, lấy Thôn Thiên Kiếm kéo theo toàn bộ trận pháp lực lượng đánh về phía kết giới. Hiện tại Binh Điển Thần Trận giống như một cánh tay của Vu Nhai, cầm Thôn Thiên Kiếm đâm về phía kết giới.

Những tiếng động ầm ầm không ngừng vang lên. Kết giới đang run rẩy. Mỗi Thần Hoàng tập hợp toàn bộ lực lượng để củng cố kết giới.

- Két két két...

Qua chừng năm phút, Vu Nhai cứ đánh liên tục như vậy không biết bao nhiêu kiếm. Cuối cùng trên kết giới phát ra tiếng động như vậy, giống như ly thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Sắc mặt mỗi Thần Hoàng trở nên khó coi. Khóe miệng bọn họ đều có vết máu tràn ra. Bọn họ tiếp tục liều mạng ổn định kết giới. Bất kỳ ai cũng biết kết giới bị phá hủy chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Khi bắt đầu bao vây tấn công Vu Nhai, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần.

Đúng lúc này, bọn họ đột nhiên cảm giác tiếng kiếm của Vu Nhai chém xuống chợt dừng lại một chút.

- Lẽ nào Vu Nhai đã kiệt lực?

Trên mặt các Thần Hoàng đề lộ ra vẻ vui mừng. Vu Nhai có thể thoải mái thu phóng trận pháp kia. Hắn liên tục không ngừng công kích như thế, tiêu hao khẳng định đặc biệt lớn. Hơn nữa trước đó hắn còn đánh với Kinh Hoàng lâu như vậy, hiện tại không có khí lực cũng rất bình thường.

Ầm...

Nhưng rất nhanh bọn họ lại gặp bi kịch. Gương mặt đang lộ vẻ vui mừng chợt biến thành cay đắng. Vu Nhai lại tiếp tục đánh, làm gì có bộ dạng lực kiệt. Vậy vừa rồi Vu Nhai dừng lại một chút như vậy là có ý gì?

- Kinh Thiên Nhất Kiếm lại giáng xuống. Từ khi Vu Nhai xuống, đã là kiếm thứ tư.

Cuối cùng, có Thần Hoàng phân tâm nhìn về phía Độc Cô Thần Thành. Hóa ra Kinh Thiên Nhất Kiếm lại đánh xuống...

- Ngăn cản. Gia chủ...

Vu Nhai công kích kết giới đồng thời trong lòng không ngừng mặc niệm. Hắn đã nhất tâm nhị dụng. Hắn đưa mắt nhìn về phía Độc Cô Thần Thành.

Tình huống lúc này còn nguy cấp hơn trước rất nhiều. Bởi vì đã không có nhiều lá chắn thịt như vậy nữa. Điều càng làm cho người ta lo lắng chính là, Kinh Thiên và ba đại Chân Thần Thần Hoàng gần như đều chạy tới. Ngay cả đám người xung quanh Độc Cô Chiến Huyền cũng bị ma pháp Thần Hoàng chờ ngăn cản.

Những kẻ không chạy đến, cũng đang kiềm chế cao thủ Thần Hoàng của thế lực bên phe Vu Nhai.

Nói chung, một kiếm kế tiếp này phải nhờ vào Độc Cô Chiến Huyền, Độc Cô Chiến Phong và một vị lão Thần Hoàng khác. Bọn họ muốn chạy trốn cũng khó.

- Làm sao bây giờ?

Độc Cô Chiến Phong và Độc Cô lão Thần Hoàng đều nhìn về Độc Cô Chiến Huyền. Độc Cô Chiến Huyền ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thế kiếm đang không ngừng lao xuống. Hắn hít một hơi thật sâu:

- Các ngươi mang theo Lạc Thiên Thần Kiếm đi đi. Một người trong chúng ta sẽ ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm, tranh thủ thời gian cho các ngươi.

- Không. Chúng ta ngăn cản. Ngươi đi đi...

Lão Thần Hoàng cũng hít một hơi thật sâu. Nói xong hắn trực tiếp đánh ra một lực lượng về phía Độc Cô Chiến Huyền, đánh bay Độc Cô Chiến Huyền. Sau đó hắn liếc nhìn Độc Cô Chiến Phong. Độc Cô Chiến Phong cũng liếc nhìn xuống mặt đất trong Độc Cô Thần Thành, rồi dứt khoát lao đi.

- Các ngươi...

Hiện tại, sợ rằng lời nói của Độc Cô Chiến Huyền vị gia chủ này đã trở nên bất lực. Mỗi lần hắn đều bị đánh lén. Thói quen được người phía dưới nghe lời, khiến hắn thật sự không có thói quen bị người khác đánh lén. Hiện tại bị người một nhà đánh lén, hắn lại không có cách nào tức giận. Muốn tức giận cũng chỉ là tức giận với chính mình. Bởi vì gia chủ như hắn vẫn quá yếu. Hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người của gia tộc đi chịu chết.

- Chiến Huyền, không nên phụ tấm lòng của chúng ta. Lập tức đi đi!

Lão Thần Hoàng cúi đầu liếc nhìn Độc Cô Chiến Huyền. Hắn lấy tốc độ nhanh hơn, vượt qua Độc Cô Chiến Phong lao về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1972: Chiến Phong không có chết
Sau đó, câu nói kia cũng trở thành câu nói cuối cùng trong tính mạng của hắn. Hắn lấy lực lượng của toàn thân ngăn chặn Kinh Thiên Nhất Kiếm. Hắn chính là muốn nhanh hơn Độc Cô Chiến Phong, như vậy, chí ít tên tiểu bối Độc Cô Chiến Phong này còn có cơ hội có thể sống sót.

Lực lượng Thần Hoàng rất đáng sợ. Thần Hoàng liều chết đặc biệt là loại lão Thần Hoàng khủng khiếp như Độc Cô gia còn đáng sợ hơn. Rốt cuộc hắn đã chặn được Kinh Thiên Nhất Kiếm tồn tại giống như thần phạt. Thậm chí còn giảm đi không ít lực lượng...

- A...

Độc Cô Chiến Huyền không có lựa chọn nào khác. Hắn vẫn chỉ có thể ngửa mặt lên trời rít gào.

Sát ý thần đạo của hắn gần như đã vượt qua tất cả. Giờ này khắc này, sợ rằng ngay cả sát ý của Độc Cô Khúc Phong, Hoàng Phủ Huyết Binh thậm chí là Vu Nhai vẫn không có cách nào đánh đồng cùng hắn. Hắn cũng đang điên cuồng tiến bước. Nhưng vô ích, hắn vẫn không có biện pháp nào vượt qua quy tắc Thần Huyền. Hắn vẫn chỉ là Thần Hoàng rất mạnh mà thôi.

- Độc Cô Chiến Huyền, chạy đi đâu? Trở lại cho ta...

Thần Vũ Thần Hoàng không biết từ nơi nào xuất hiện.

- Chết...

Nhìn Thần Vũ Thần Hoàng phía trước, Độc Cô Chiến Huyền đâm Lạc Thiên Thần Kiếm ra. Sau đó, hắn liền trực tiếp xuyên qua người Thần Vũ Thần Hoàng. Ở trong nơi khởi nguồn Nguyên Giới, hắn so với Thần Vũ Thần Hoàng vẫn ở thế hạ phong. Nhưng lúc này hắn chỉ cần một kiếm, đã đột phá phong tỏa của Thần Vũ Thần Hoàng. Hắn không giết chết được Thần Vũ Thần Hoàng, nhưng dưới một kiếm này Thần Vũ Thần Hoàng đã bị trọng thương.

Ừ, nói tiến bước có một lợi ích chính là: Thần Hoàng của ba thế lực lớn phía Kinh Thiên không có cách nào ngăn cản được khi hắn nổi điên. Trong nháy mắt khi lão Thần Hoàng ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm, Độc Cô Chiến Huyền mang theo Lạc Thiên Thần Kiếm đột phá ra ngoài.

Thần cản giết thần, ma ngăn giết ma. Không chỉ là Thần Vũ Thần Hoàng, hắn còn liên tiếp giết chớp nhoáng hai Thần Vương...

Hắn không thể phụ tấm lòng của lão Thần Hoàng. Hắn không thể phụ bất kỳ kẻ nào nữa...

Nghĩ đến lão Thần Hoàng, trái tim Độc Cô Chiến Huyền liền run rẩy. Lão Thần Hoàng là người đã đặc biệt từ hải ngoại chạy về.

- A...

Lão Thần Hoàng chết, Độc Cô Chiến Phong theo sát xông lên. Ngay trong nháy mắt khi Độc Cô Chiến Huyền cùng Thần Vũ Thần Hoàng giao đấu. Ngay sau đó, Độc Cô Chiến Phong cũng theo đó, bị chìm ngập ở trong kiếm quang. Chẳng qua là khi kiếm quang rơi xuống đất, Độc Cô Chiến Huyền đã đột phá ra ngoài.


Độc Cô Chiến Phong cũng ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm được một lát, để Độc Cô Chiến Huyền thuận lợi đột phá. Chỉ là một kiếm này đối với Độc Cô gia mà nói, thiệt hại quá lướn. Cứ như vậy, bọn họ đã mất đi hai Thần Hoàng. Hơn nữa trước Độc Cô Khúc Phong, Độc Cô gia đã chết ba gã Thần Hoàng!

Hiện tại Độc Cô gia còn có ba Thần Hoàng. Hai trong số đó không cảm ngộ kiếm đạo chi tâm, đang cùng các Thần Hoàng ma pháp liên thủ đối đầu với Thần Hoàng của ba thế lực lớn phía Kinh Thiên. Sau đó là Độc Cô Chiến Huyền. Hắn mang theo Lạc Thiên Nhất Kiếm lại biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

- Không. Chiến Phong còn chưa có chết. Tạm thời truyền tống hắn rời khỏi đây...

Đúng vào lúc này, có một lão Thần Hoàng Độc Cô gia của thế hệ trước đang chiến đấu đột nhiên thấy được trong hố sâu do Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh ra, Độc Cô Chiến Phong còn đang cử động. Thậm chí hắn còn tỉnh táo. Xem ra suy nghĩ của lão Thần Hoàng trước đó đã được thực hiện. Độc Cô Chiến Phong còn sống.

Chỉ là lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Toàn thân dường như đều bị thiêu đốt...

Phải lập tức cứu chữa, cũng phải lập tức truyền tống rời đi nơi khác. Bằng không, ở trong chiến trường Thần Hoàng hiện tại này, nói không chừng Thần Hoàng va chạm cũng có thể giết chết hắn...

Một vị ma pháp Thần Hoàng có không gian thần đạo hiểu ý, đánh ra ma pháp không gian. Trong nháy mắt, Độc Cô Chiến Phong biến mất ở trong hố sâu này. Về phần truyền tống đến chỗ nào?

Trong lúc vội vàng, vị ma pháp Thần Hoàng này cũng không biết. Chỉ biết là chỗ đó tương đối an toàn mà thôi.

- Chiến Huyền, vào đi thôi. Có thể hút được bao nhiêu tốt bao nhiêu. Theo dự tính, Kinh Thiên còn có chí ít một kiếm cuối cùng. Hiện tại cảm ngộ của ngươi đối với các loại đạo đã gần với cảnh giới của Kinh Hoàng. Sát ý càng nghịch thiên hơn. Chỉ cần ngươi có thể đẩy huyền khí của ngươi lên, chúng ta có thể còn có cơ hội. Phía bên Vu Nhai, tạm thời vẫn không thể trông cậy được...

Ở nơi tất cả mọi người không thấy được, ở nơi lực lượng bản nguyên của Nguyên Giới Lạc Thiên, Lạc Thiên Kiếm Linh nhìn Độc Cô Chiến Huyền toàn thân đầy máu nói.

Trên mặt Độc Cô Chiến Huyền đã mất đi thần sắc đang nắm giữ tất cả trước kia. Hắn gật đầu, chậm rãi đi vào trong ao lực lượng bản nguyên Lạc Thiên. Lạc Thiên Kiếm Linh trợ giúp hắn hấp thu lực lượng bản nguyên. Độc Cô Chiến Huyền cũng là thế hệ thiên kiêu. So với Độc Cô Chiến Phong còn có vài phần thiên tài hơn. Hơn nữa trong lúc sinh tử tồn vong, hắn lại càng bạo phát.

Lúc này giống như lời Lạc Thiên Kiếm Linh nói, đối với các loại cảm ngộ thần đạo, đặc biệt sát ý đã đạt được cảnh giới Kinh Hoàng. Chỉ thiếu chút huyền khí. Lạc Thiên sẽ giúp đỡ hắn tăng huyền khí.

Chỉ là hiện tại toàn bộ Độc Cô Thần Thành gần như đã bị phá nát, Độc Cô Chiến Huyền có thể hấp thu bao nhiêu cũng không dễ nói. Làm không tốt một lát nữa sẽ bị phát hiện.

Bất kể thế nào, Độc Cô Chiến Huyền phải trở nên cường đại hơn, phải nắm giữ lực lượng vượt qua các Thần Hoàng khác. Phải biết rằng, mặc dù Kinh Thiên Nhất Kiếm tiêu hao hết, nhưng còn có kẻ địch cấp Thần Hoàng khác.

Độc Cô gia ở dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm đã tổn thất ba gã Thần Hoàng. Thần Hoàng phía bên đế quốc Ma Pháp cũng không tính là nhiều. Các Thần Hoàng của ba phe thế lực bên Kinh Thiên cộng lại, số lượng gần như gấp đôi bọn họ.

Nếu không phải bởi vì Vu Nhai kềm chế nhiều Thần Hoàng, sợ rằng Độc Cô gia đã sớm xong đời.

Nếu không phải Độc Cô Thần Thành là Lạc Thiên Nguyên Giới, trước đó có thể dẫn động các loại, các loại hiệu ứng sân nhà, cũng đã sớm xong đời. Hiện tại sân nhà này đã mất đi tác dụng. Vậy phải có người cường đại hơn các Thần Hoàng khác...

Hiện tại Vu Nhai đương nhiên cũng cường đại hơn các Thần Hoàng khác. Nhưng chỉ có Vu Nhai thật sự không biết có đủ hay không...

- Ngươi là... Chiến Phong?

Vu Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn người máu trước mắt. Đây là khu vực trung tâm của Độc Cô gia, gia quyến cường giả Độc Cô gia đang ở. Bởi vì tất cả đều là những người không có chiến lực gì, cũng không bị tập kích...

A, tại sao Vu Thiên Tuyết lại ở chỗ này?

Sở dĩ Vu Thiên Tuyết lại ở chỗ này, là bởi vì trong một năm khi Vu Nhai bị Kinh Thiên vây khốn. Các cao thủ của ba thế lực lớn phía Kinh Thiên thỉnh thoảng sẽ tập kích những người có quan hệ với Vu Nhai, đặc biệt là người có quan hệ trực tiếp. Bách tộc mất đi Vu Nhai và Tiểu Hắc, đã không có Thần Hoàng. Lúc đó, mặc dù Độc Cô gia và đế quốc Ma Pháp sẽ phái Thần Hoàng tới, tối đa cung chỉ một hai người mà thôi...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1973: Vu Thiên Tuyết cùng Độc Cô Chiến Phong
Sau khi mọi người thương lượng một hồi, đã quyết định đưa Vu Thiên Tuyết và những người có mối quan hệ mật thiết với Vu Nhai vào Độc Cô Thần Thành.

Cũng bởi vì cao tầng Độc Cô gia muốn mượn Vu Thiên Tuyết hóa giải khúc mắc giữa Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong.

Thật không nghĩ tới, Độc Cô Thần Thành đột nhiên được xem là nơi nguy hiểm nhất. Hiện tại ngay cả chạy trốn cũng trốn không thoát được. Vu Thiên Tuyết cùng các gia quyến tập trung cùng một chỗ. Bọn họ có thể thấy chỉ là từng tiếng nổ khủng khiếp, sau đó lo lắng đợi kết quả, trong lòng lặng lẽ cầu khẩn.

Nhưng không nghĩ tới chính là, một người đầy máu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của bọn họ...

Lúc mới đầu, tất cả mọi người sợ hãi, thét lên từng tiếng chói tai. Bọn họ căn bản không nhận ra được người này là địch hay là bạn. Ngay thời điểm bọn họ không biết phải làm sao, Vu Thiên Tuyết đột nhiên đi ra khỏi đoàn người, ngơ ngác đi về phía trong, nhẹ nhàng nói.

- Khụ...

Độc Cô Chiến Phong nghe được có người gọi hắn, chậm rãi mở đôi mắt huyết sắc, khẽ ho nhẹ một tiếng. Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra. Toàn thân đã nhuộm đầy máu. Nhìn Vu Thiên Tuyết sắc mặt dường như tái nhợt ngồi xổm xuống muốn nâng hắn dậy...

- Vu Thiên Tuyết, mẫu thân của Vu Nhai sao?

Giọng Độc Cô Chiến Phong khàn khàn nói.

Hắn là Các chủ U Linh Kiếm Các. Sau khi Vu Nhai trở nên cường đại, hắn tất nhiên sẽ điều tra Vu Nhai, thuận tiện lại nhớ tới nữ nhân mà hắn đã từng hoàn toàn không thèm để ý tới.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy Vu Thiên Tuyết, hắn đã nhận ra được.

- Phải, phải...

Vu Thiên Tuyết chân tay luống cuống. Đây là nam nhân nàng đã từng yêu, cũng là nam nhân đã tổn thương nàng rất sâu. Hắn dường như chính là vị thần cao cao tại thượng. Chí ít trong nhiều năm Vu Thiên Tuyết đã cho là như vậy.

Mãi đến khi con trai của nàng hết lần này tới lần khác phá tan cực hạn mới khiến nàng không còn kính nể nam nhân kia như thầ nữa. Nhưng có đôi khi, nàng vẫn sẽ nhớ tới...

Mối tình đầu hơn nữa còn chịu tổn thương sâu sắc, lại thêm cảm giác bấ lực bao giờ cũng khiến người ta khắc sâu vào ký ức.

Vu Thiên Tuyết không phải là nữ nhân cường đại. Nàng chỉ là nữ nhân rất bình thường lại truyền thống. Khi đối mặt với Độc Cô gia cường đại, nàng không có cách nào cũng bất lực, căm hận vì tham sống. Tính cách của nàng thậm chí có thể nói mang theo vài phần nhu nhược.

Nhưng càng về sau, nàng cũng không còn bi thương nữa. Chỉ là bi thương đã hóa thành ký thác. Nàng ký thác vào trên người con trai Vu Nhai.

Thậm chí lúc nàng cùng con trai quỳ ở Thiên Kiếm Hùng Quan ba ngày ba đêm, nàng đối với Độc Cô Chiến Phong thật ra cũng không có bao nhiêu trông cậy. Nàng chỉ một lòng vì con trai mình. Sau đó con trai dần lớn lên, trong lòng nàng vui mừng và lo lắng. Tình cảm đối với Độc Cô Chiến Phong cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Mặc dù con trai nàng luôn nói muốn cho kẻ phụ tình kia phải quỳ gối trước mặt nàng cầu xin tha thứ, nàng cũng chỉ thoáng nở nụ cười, tâm tình có chút phức tạp mà thôi.

Nhưng nàng thật sự quên sao? Như loại nữ nhân nhu nhược như nàng, đột nhiên nhìn thấy kẻ phụ tình ở ngay trước mặt, lúc này tất cả những điều bị thời gian tưởng chừng xóa nhòa lại trỗi dậy. Tâm loạn như ma.

Nhưng hiện tại tâm nàng không thể loạn. Bởi vì bộ dạng Độc Cô Chiến Phong thật sự rất đáng sợ. Toàn thân đều đang phun máu. Tâm tình phức tạp cùng tình huống trước mắt, khiến Vu Thiên Tuyết không biết làm sao.

Nhưng người khác nhìn thấy Vu Thiên Tuyết nhận ra người này, tên còn có chữ Chiến, liền biết hắn là người của Độc Cô gia. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng hắn thương nặng như vậy, bọn họ những người bình thường không có một chút thực lực nào lại không có cách nào. Có người nhanh chóng đi tìm người qua trị liệu.

- Ha ha, Vu Thiên Tuyết. Không ngờ Độc Cô Chiến Phong ta trước khi chết, quỷ thần xui khiến lại đi tới trước mặt của nàng. Đây là nhân quả báo ứng trong truyền thuyết sao? Ngay cả ý trời cũng đứng ở phía bên Vu Nhai sao? Nếu quả thật như vậy, vậy thì tốt quá, thật sự quá tốt...

Ho khan một cái, Độc Cô Chiến Phong đột nhiên cười ha ha. Hắn lại bắt đầu điên cuồng ho ra máu. Dù vậy, hắn vẫn bỏ qua hai bàn tay Vu Thiên Tuyết đưa qua. Hắn lắc lư đứng lên, lại nói:

- Tạm thời không nên đụng vào ta...

- Chiến Phong... Ngươi?

Vu Thiên Tuyết lại không biết nên nói cái gì cho phải. Nàng chỉ ngơ ngác nhìn Độc Cô Chiến Phong đứng lên.

- Yên tâm, bây giờ không phải là nàng không có tư cách trở thành nữ nhân của ta. Mà là... Độc Cô Chiến Phong ta không có tư cách trở thành nam nhân của nàng. Nàng có một đứa con trai ngoan. Ta không có tư cách làm phụ thân của hắn.

Độc Cô Chiến Phong khàn khàn nói. A, qua lời hắn nói có thể nghe ra được tính cách hắn cũng không thay đổi là mấy, vẫn là đang luận tư cách. Chỉ là bây giờ lại từ phương diện khác.

Trước đây Vu Thiên Tuyết chỉ là nữ tử bình thường. Hắn đối nàng căn bản không quan tâm. Nhưng bây giờ nàng là mẫu thân của Vu Nhai. Độc Cô Chiến Phong hắn lại người thoạt nhìn đang hấp hối.

Hắn biết rõ, cho dù hắn không chết, cũng sẽ giống như phế nhân.

Hiện tại địa vị thoáng cái đã đổi ngược. Là Độc Cô Chiến Phong hắn không có tư cách trở thành nam nhân của Vu Thiên Tuyết.

Đúng vậy. Đây chính là tính cách Độc Cô Chiến Phong, chết cũng sẽ không thay đổi.

Thật sự sẽ không thay đổi sao?

Thật ra trong lòng hắn mơ hồ vẫn có chút hối hận. Năm đó là hắn bỏ qua đứa con trai Vu Nhai này, hắn quả thực hối hận. Đối với quan niệm xem nữ nhân như quần áo, hắn cũng đã từng tự hỏi. Nhưng cuối cùng vẫn không có cách nào thay đổi được quan niệm của hắn. Chí ít hiện tại hắn vẫn không hối hận năm đó không tiếp nhận Vu Thiên Tuyết. Đúng vậy, hắn hối hận chỉ bởi vì Vu Nhai đứa con trai này...

Trước đây cũng do Hoàng Phủ Nhàn động tay động chân. Nếu không chỉ cần hắn biết rằng hắn có nhi tử cũng sẽ nhận hai mẹ con này trở về. Hắn cũng không cảm thấy hắn có lỗi gì. Vẫn là huyết mạch cao nhất. Tình yêu, trong tự điển của hắn không thứ này.

Ầm...

- A?

Đúng vậy, ở trong quan niệm của Độc Cô Chiến Phong vẫn chưa phát giác ra hắn có lỗi gì. Nhưng Vu Nhai trước sau vẫn muốn hắn nhận sai. Vu Nhai đã vượt qua hắn lại trở thành nhân vật quan trọng cứu vớt Độc Cô gia, vậy hắn nhận sai. Nếu Vu Nhai muốn hắn quỳ gối trước mặt Vu Thiên Tuyết cầu xin tha thứ, vậy hắn cầu xin tha thứ...

Hắn lắc lư đứng lên không phải vì gì khác, chỉ là để quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Vu Thiên Tuyết.

Không chỉ Vu Thiên Tuyết, những khác người đang đứng xem đều giật nảy mình, không nhịn được kinh ngạc kêu lên...

- Chiến Phong, ngươi... ngươi làm cái gì vậy?

Vu Thiên Tuyết cả kinh nói.

- Ta là một tên khốn kiếp. Ta là một nam nhân giống như rác rưởi. Ta phụ lòng của mẹ con các nàng. Ta từ bỏ mẹ con các nàng lại chẳng biết sai... Ầm, không tiếp nhận sai... Ầm, hiện tại ta biết mình đã sai. Ta không cầu nàng tha thứ... Ầm, ta cũng không cầu xin nàng bỏ qua cho ta...
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1974: Phá Nguyên Giới, chém Thần Hoàng
- Ầm, bây giờ nàng thậm chí có thể cầm lấy kiếm giết ta... Ầm, để cho nàng trút hận trong bao nhiêu năm qua... Ầm, ầm, ầm...

Độc Cô Chiến Phong quỳ nói. Hắn không ngừng dập đầu về phía Vu Thiên Tuyết. Mỗi lần hắn dập đầu đều sẽ vô số máu tươi bắn ra. Giọng nói của hắn khàn khàn, nhưng mỗi từ mỗi chữ lại rõ ràng như thế.

Vu Thiên Tuyết bối rối. Nàng hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nên nói gì cho phải.

Nhưng Độc Cô Chiến Phong đã bị thương nặng như vậy. Nếu hắn tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ chết...

- Ầm... Ta sai. Ta thật sự sai rồi. Trước đây ta nên toàn tâm toàn ý đối với nàng mới phải. Cho dù không có Vu Nhai, ta cũng nên đưa nàng quay về Độc Cô gia. Ta đã sai... Ầm, cho nên, nàng có thế để cho Vu Nhai trở về không? Hiện tại bảo hắn trở lại Độc Cô gia. Không cần hắn lấy họ Độc Cô, chỉ cần hắn đẩy lùi kẻ địch... Ầm, ầm, ầm...

Độc Cô Chiến Phong không biết đã dập đầu bao nhiêu lần.

Vu Thiên Tuyết vốn là người mềm lòng. Vẫn là câu nói kia, nàng chỉ là nữ nhân truyền thống bình thường, tính cách như vậy khó có thể thay đổi.

Độc Cô Chiến Phong nói như vậy, nàng thoáng cái liền cảm thấy nên tha thứ cho hắn. Hắn đã chân thành như vậy...

Nhưng khi câu nói kế tiếp xuất hiện, mặt nàng lại trở nên trắng bệch. Trái tim vốn đang vô cùng cảm động, nhưng trong nháy mắt vỡ nát thành mảnh nhỏ.

Hóa ra Độc Cô Chiến Phong không phải thật sự ý thức được hắn đối với mình là sai. Chỉ bởi vì Vu Nhai. Bởi vì Vu Nhai có thể giải cứu được Độc Cô gia trong tình hình nguy cấp hiện tại. Trái tim của nam nhân này chỉ thuộc về gia tộc này. Cho đến chết, hắn cũng không thay đổi.

Nhưng nàng cũng có chút vui mừng. Chí ít con trai của mình làm được. Không cần phải đánh, cũng khiến Độc Cô Chiến Phong quỳ gối trước mặt mình. Tâm tình Vu Thiên Tuyết lại có chút rầu rĩ, đồng thời cũng có một cảm giác bất lực khó hiểu.

- Mau đứng dậy đi. Ta cũng không biết lúc nào con trai ta mới trở về. Mhưng ta tin tưởng hắn nhất định sẽ trở lại.

Giọng điệu Vu Thiên Tuyết rất lạnh nhạt. Nhưng khi nói đến bốn chữ con trai của ta, nàng lại nhấn mạnh.

- Thật sao?

Độc Cô Chiến Phong không suy nghĩ nhiều, mà điên cuồng vậy ngẩng đầu lên, hỏi

- Thật vậy. Nhưng hắn tuyệt đối không phải là vì ngươi, cũng không phải vì Độc Cô gia trong lòng ngươi. Mà là vì ta và người thân bằng hữu của hắn.

Vu Thiên Tuyết đặc biệt kiên định nói. Thật ra nàng làm sao biết được Vu Nhai có thể trở về hay không. Nhưng nếu như bằng hữu của Vu Nhai đều có thể tin tưởng hắn vô điều kiện, làm mẫu thân nàng vì sao không thể?

Giọng nói của nàng vẫn mang theo cảm giác bất lực.

- Vu Nhai phá hỏng kết giới Thần Hoàng. Vu Nhai phá hỏng kết giới Thần Hoàng, Vu Nhai rất nhanh sẽ trở về...

Đúng lúc Độc Cô Chiến Phong quỳ ở trước mặt Vu Thiên Tuyết khiến cục diện trở nên có chút quỷ dị, giọng nói của Ma Thiên Chân Thần đã truyền khắp Độc Cô Thần Thành. Thậm chí là trên toàn bộ đất đai của Độc Cô Kiếm Minh. Trong giọng nói của nàng đầy kích động. Cho dù là ai cũng có thể nghe ra được.

Trong chớp mắt, Vu Thiên Tuyết và Độc Cô Chiến Phong cũng ngẩng đầu, ngước mắt nhìn lên bầu trời, biểu tình còn dại ra...

Xôn xao...

Cùng lúc đó, mọi người đang khổ chiến trong Độc Cô Thần Thành đều ngẩng đầu lên, trạng thái cũng đờ đẫn. Nhưng trong chớp mắt, bọn họ lại phát ra tiếng bàn tán xôn xao.

Từng chiến ý trùng thiên.

Không quan tâm là Thần Hoàng, Thần Vương hay Chưởng Binh Giả yếu nhất thậm chí là người bình thường không phải Huyền Binh Giả, mỗi người đều bạo phát ra chiến ý. Toàn bộ Độc Cô Thần Thành chiến ý trùng thiên, phóng thẳng tới tận trời.

- Cuối cùng Vu Nhai đã sắp trở về. Tiểu tử thối này, cũng không uổng phí ta vì hắn chịu bao nhiêu áp lực như vậy...

Trong ao nhỏ lực lượng bản nguyên của Lạc Thiên, Độc Cô Chiến Huyền rơi nước mắt. Đó là nước mắt tràn ngập hy vọng...

Lúc này, vô số người đều giống như Độc Cô Chiến Huyền, đều rơi lệ nóng, khác hẳn với nước mắt sầu thảm lúc trước. Những nước mắt ở dưới ánh sáng mặt trời dường như mang lại ánh sáng hy vọng. Đương nhiên, đây cũng là nước mắt anh hùng. Ở đây bất kỳ người nào đang chiến đấu hay là người đã chết đều là anh hùng. Cũng có nước mắt hạnh phúc. Những giọt nước mắt này là của những người yêu Vu Nhai. Tất nhiên cũng bao gồm cả Vu Thiên Tuyết.

Nhưng không bao gồm Độc Cô Chiến Phong. Bản thân hắn tự hiểu được, hắn không có tư cách.

- Hoa Nộ Hải, ngăn cản nghiệp chướng kia...

Ngay khi toàn bộ Độc Cô Thần Thành phát ra chiến ý trùng thiên, tình trạng của các Thần Hoàng lấy Kinh Hoàng dẫn đầu lại trái ngược. Trên mặt mỗi người có chỉ có kinh sợ.

Giống như lời Ma Thiên Chân Thần nói, cuối cùng Vu Nhai đã phá vỡ kết giới của Thần Hoàng. Nơi Vu Nhai phá ra, phương hướng chính là chỗ Hoa Nộ Hải trấn thủ.

Kinh Hoàng dĩ nhiên liền rống lên.

Trước hết phải có một Thần Hoàng ngăn cản Vu Nhai mới được. Không thể để cho hắn chạy tới Độc Cô Thần Thành. Nếu như Hoa Nộ Hải không ngăn cản được, như vậy sợ rằng bọn họ cũng không ngăn cản được Vu Nhai cường đại như vậy.

Nói cách khác, Hoa Nộ Hải ngăn cản hắn một chút, sau đó mới có thể có cơ hội bao vây tấn công hắn. Nếu không trong nháy mắt sẽ không thấy bóng dáng của Vu Nhai.

Không có cách nào. Thiên Bằng Hoàng không ở đây. Bất kỳ ai cũng không kịp đuổi tốc độ của Vu Nhai, Thần Hoàng mạnh nhất hiện tại...

Nhưng Hoa Nộ Hải thật sự ngăn cản được sao?

Bản thân Hoa Nộ Hải cũng không có lòng tin. Nhưng hắn phải ngăn cản. Bởi vậy, hắn nắm chặt găng tay. Đối mặt với tiểu tử hơn hai năm trước đây bị hắn đánh cho người đầy đất bỏ chạy, vẫn là cự quyền trước đây dễ dàng có thể đánh tan Binh Điển Thần Trận của Vu Nhai.

- Hoa Nộ Hải, ngươi là người chết đầu tiên...

Cuối cùng Vu Nhai đã phá vỡ kết giới. Lúc này không có kết giới nào phong tỏa được hắn. Chiến ý của hắn cũng trùng thiên. Dường như chiến ý tương đồng với Độc Cô Thần Thành. Tay hắn cầm Thôn Thiên Thần Kiếm có chứa Huyền Nguyên Chi Lực và lực lượng tinh không. Hắn đưa huyền khí vào Thôn Thiên Thần Kiếm, còn là trạng thái cường đại nhất. Một kiếm liền trực tiếp đâm về phía cự quyền của Hoa Nộ Hải, mang theo khí thế bẻ gãy tất cả. trong nháy mắt cự quyền đã bị xé thành mảnh nhỏ.

- Vì sao, vì sao huyền khí của Vu Nhai lại không bị tiêu hao?

Kinh Hoàng, Hoa Nộ Hải và các Thần Hoàng xung quanh đang xông về phía Vu Nhai, khi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng không nhịn được rít gào. Bọn họ không dám chờ mong cảnh giới của Vu Nhai lại đột nhiên trở nên yếu đi, nhưng bọn họ có thể chờ mong huyền khí của Vu Nhai bị tiêu hao quá nhiều.

Chỉ có điều sau khi không ngừng công kích kết giới như vậy, huyền khí của Vu Nhai vẫn còn ở tình trạng toàn thịnh.

Đây quả thực khiến người ta tức chết, hoàn toàn không có lý do.

Chỉ là các Chân Thần biết, từ hôm nay trở đi, huyền khí của Vu Nhai và bốn chữ hoàn toàn tiêu hao này sẽ không gắn liền với nhau nữa.

Bởi vì Vu Nhai có thể không ngừng hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực của Thần Huyền Đại Lục.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1975: Mệnh lệnh khẩn cấp
Có Huyền Nguyên Chi Lực bổ sung, khả năng Vu Nhai hoàn toàn tiêu hao cơ bản là con số không.

Vu Nhai chỉ là một con người. Hắn không phải là Thần Chi Nguyên Giới. Huyền Nguyên Chi Lực bổ sung tiêu hao huyền khí cho một người như vậy là quá đủ rồi. Trừ khi Vu Nhai cường đại đến mức chém ra một kiếm có thể tương đương với Kinh Thiên Nhất Kiếm, mới có thể hoàn toàn tiêu hao...

- Không. Ta không muốn chết. Vu Nhai, ta liều mạng với ngươi.

Hoa Nộ Hải không có cách nào suy nghĩ nhiều giống như những người khác. Kiếm của Vu Nhai đã đi tới trước mặt hắn.

Cuối cùng Hoa Nộ Hải đã cảm giác được rất rõ ràng về sự khủng khiếp của Vu Nhai. Hắn cũng hiểu được tại sao cường đại như Kinh Hoàng còn có thể thua ở trên tay Vu Nhai. Bởi vì bản thân hắn ở trước mặt Vu Nhai thật sự rất yếu ớt.

Ầm...

Một tiếng nổ cực lớn vang lên. Vu Nhai cùng Hoa Nộ Hải va chạm.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Vu Nhai đã xuyên qua, trực tiếp lao về phía Độc Cô Thần Thành. Thân thể Hoa Nộ Hải chậm rãi bay xuống, đã không còn phát ra được tiếng động nào nữa.

Trên thực tế, chênh lệch giữa Hoa Nộ Hải cùng Vu Nhai cũng không lớn đến mức bị trực tiếp thuấn sát. Dù sao Hoa Nộ Hải cũng là Thần Hoàng. Nhưng trong lòng Hoa Nộ Hải đang sợ hãi lại thêm trước đó thiết lập kết giới đã tiêu hao rất nhiều huyền khí. Kết quả chỉ một đòn đã bị Vu Nhai giết chết trong nháy mắt.

Nói cách khác, nhiệm vụ ngăn cản Vu Nhai của Hoa Nộ Hải đã thất bại. Nhiệm vụ lấy Kinh Hoàng dẫn đầu bao vây tấn công Vu Nhai cũng thất bại.

Vu Nhai đã điên cuồng lao về phía Độc Cô Thần Thành...

- Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Các Thần Hoàng nhìn về phía Kinh Hoàng. Kinh Hoàng chỉ ngơ ngác nhìn lên không trung. Hắn hi vọng ba đại Chân Thần chỉ thị cho hắn một chút.

- Hiện tại, các ngươi lập tức đi tới truyền tống trận gần nơi này nhất, truyền tống về phía Độc Cô Thần Thành. Nếu như có thể ngăn cản được Vu Nhai trước, tất nhiên là tốt nhất. Nếu như không ngăn cản được cũng sao. Chúng ta sẽ lập tức bảo các Thần Hoàng ở Độc Cô Thần Thành buông tha việc kiềm chế những ma pháp Thần Hoàng kia, trực tiếp bao vây tấn công Vu Nhai. Nếu như các ngươi cản không nổi, vậy trực tiếp đi vào Độc Cô Thần Thành, thay thế các Thần Hoàng hiện tại đang ở trong Độc Cô Thần Thành, kiềm chế và tìm kiếm chỗ của Lạc Thiên Thần Kiếm.

Kinh Thiên Chân Thần trực tiếp cho chỉ thị.

- Vâng...

Trong nháy mắt, các Thần Hoàng đều hiểu được ý của Kinh Thiên Chân Thần. Rất đơn giản, chính là Kinh Thiên Chân Thần sẽ để các Thần Hoàng trong thế lực bọn họ lao ra khỏi Độc Cô Thần Thành, ngăn cản Vu Nhai đi tới. Cần phải ngăn cản hắn ở bên ngoài Độc Cô Thần Thành.

Kinh Hoàng dẫn đầu các Thần Hoàng kia không tiếp tục để ý tới Vu Nhai nữa, mà lao về phía Độc Cô Thần Thành, kiềm chế các cao thủ trong Độc Cô Thần Thành...


Chính là trao đổi vị trí với các Thần Hoàng trong phe của bọn họ đang ở tại Độc Cô Thần Thành.

Đương nhiên, nếu như lấy truyền tống trận đuổi kịp tốc độ của Vu Nhai, tất nhiên không cần trao đổi nữa.

Đúng vậy. Nơi này là bầu trời đế quốc Huyền Binh. Truyền tống trận bên trong đế quốc Huyền Binh, tất nhiên bọn họ muốn sử dụng thế nào thì sử dụng như thế. Chỉ là Vu Nhai tiến vào tầng khí quyển Thần Huyền cũng cách Độc Cô Thần Thành không tính là quá xa. Nếu như ở trong Giản Lĩnh, thật ra không cần lo lắng, tốc độ của Vu Nhai sẽ nhanh hơn so với bọn họ truyền tống trận tới. Nói chung, lập tức tìm được truyền tống trận rồi nói sau.

Ở trong những Thần Hoàng này, ngoại trừ Hoa Nộ Hải ra, còn có Thần Hoàng của đế quốc Huyền Binh giống như Quan Hoành Phách. Tất nhiên rất nhanh bọn họ đã tìm được chỗ truyền tống trận, nhưng khi bọn họ tới vị trí truyền tống trận, bọn họ đã trực tiếp hôn mê. Tất cả ngơ ngác nhìn nơi vốn là truyền tống trận.

- Sao có thể như vậy được. Truyền tống trận đâu?

Quan Hoành Phách nhìn đám người chịu trách nhiệm bảo vệ truyền tống trận nhân viên công tác quát, trước mắt đâu còn có cái gì truyền tống trận, có chỉ là một chỗ sạch sẻ nơi, truyền tống trận bị hủy diệt, này con mẹ nó cái gì và cái gì a?

Chẳng lẽ có ai tiên đoán được bọn họ sẽ đi tới truyền tống trận này sao?

Tiên đoán muội hắn thì có. Tuyệt đối không có khả năng này.

- Mấy... mấy vị đại nhân. Đây là do Huyền Binh Đại Đế ra lệnh. Để bảo đảm thời điểm đế quốc Huyền Binh đang trống rỗng, không bị kẻ địch thừa dịp xông vào. Ngay ngày hôm qua, chúng ta nhận được mệnh lệnh phá hủy truyền tống trận. gần như tất cả truyền tống trận trên khắp đế quốc đều đã phá hủy. Mấy vị đại nhân không biết sao?

Đám người chịu trách nhiệm bảo vệ truyền tống trận thiếu chút nữa bị khí thế của các Thần Hoàng đè bẹp, thân thể run rẩy, yếu ớt nói.

- Thối lắm. Phá hủy tất cả truyền tống trận, đây là mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế sao?

Quan Hoành Phách mở to hai mắt nhìn nói.

- Chính là mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế. Còn trực tiếp sử dụng phương pháp khẩn cấp nhất, nhanh nhất để truyền tới.

Người chịu trách nhiệm bảo vệ truyền tống trận kia thật sự đã nằm úp sấp, cứt đái phun ra toàn bộ, vẻ mặt đầy cầu xin nói.

- Đáng chết đáng chết. Sao có thể như vậy được?

Thật ra Quan Hoành Phách cũng biết không phải lỗi của người này, chỉ có điều hắn đang sốt ruột. Có thể Huyền Binh Đại Đế thật sự nhận được tin tức gì đó. Nói chung, hiện tại ai quan tâm Huyền Binh Đại Đế có ý tưởng gì. Hiện tại hắn chỉ biết là bọn họ không có truyền tống trận nào có thể dùng được. Dưới tình cảnh bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhìn về phía Không Hoàng.

Hiện tại chỉ có Không Hoàng có thể nâng cao tốc độ. Nhưng nếu như Không Hoàng co thể lập tức đưa mọi người đến Độc Cô Thần Thành bọn họ cũng không cần phải tìm kiếm truyền tống trận.

- Không cần sốt ruột. Nếu mất đi truyền tống trận, vậy theo cứ làm như lúc trước đã nói. Ta sẽ bảo các Thần Hoàng của chúng ta tại Độc Cô Thần Thành ngăn cản Vu Nhai. Các ngươi lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Độc Cô Thần Thành là được.

Giọng nói của Kinh Thiên Chân Thần lại truyền xuống. Sau đó hắn lại nói:

- Hơn nữa, ta vừa tìm được nơi Lạc Thiên Thần Kiếm đang có mặt. Hiện tại ta đánh xuống Kinh Thiên Nhất Kiếm cuối cùng sẽ ngăn cản Vu Nhai đến Độc Cô Thần Thành trước. Chỉ có điều để bảo đảm tuyệt đối không thể có sai sót xảy ra. các ngươi lập tức xuất phát, không nên lưu lại.

- Vâng, Chân Thần...

Các Thần Hoàng lên tiếng, sau đó phóng về phía Độc Cô Thần Thành. Cùng lúc đó, người trông coi truyền tống trận cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng vào lúc này, một đao quang cực lớn từ trên trời đánh xuống.

Trong nháy mắt, toàn bộ kiến trúc xung quanh truyền tống trận biến thành đống đổ nát. Tất cả những người trông coi truyền tống trận ở đó đều chết oan chết uổng. Quan Hoành Phách giết người chỉ vì muốn hả giận...

...

- Lão thất, ngươi không được chết tử tế.

- Lão nhị, không được chết tử tế chính là ngươi. Còn nữa. Hiện tại ta là Huyền Binh Đại Đế, nhớ không?

Trong hoàng cung Huyền Binh Đế Đô, tại vị trí Huyền Binh Đại Đế.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1976: Giả truyền đế lệnh
Lúc này người ngồi ở trên đó cũng không phải Huyền Binh Đại Đế trước kia, mà là Thất hoàng tử. Huyền Binh Đại Đế đã chết. Hắn bị Thất hoàng tử giết chết.

Đúng vậy, sở dĩ tất cả truyền tống trận bị phá hủy, không phải là mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế, mà là mệnh lệnh của Thất hoàng tử hắn. Hắn giả truyền mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế.

Thất hoàng tử đã mặc vào trang phục Huyền Binh Đại Đế, ngồi ở vị trí vốn thuộc về đại đế. Toàn bộ đại điện trống không. Ngoại trừ hắn và nhị hoàng tử ra, không có một người nào khác. Không, còn có một thi thể. Đó là thi thể của Huyền Binh Đại Đế.

Trước khi phía Độc Cô gia và Vu Nhai chưa thắng lợi, Thất hoàng tử còn không dám công khai sự thực hắn soán vị đối với bất kỳ người nào. Bất kỳ một vị đại thần nào biết được đều sẽ xử trí hắn.

Hiện tại Thất hoàng tử hắn không có bất kỳ thế lực nào. Từ giây phút Vu Nhai trở thành kẻ phản kịch Huyền Binh trở đi, những đại thần trước nay vốn luôn nịnh bợ hắn đã chậm rãi rời xa hắn. Đến nay hắn có thể duy trì không chết đã là may mắn vô cùng.

Nhưng mặc dù hiện tại hắn không chết, sớm muộn gì cũng sẽ chết. Chỉ cần nhị hoàng tử thượng vị chính là ngày hắn diệt vong. Trừ khi Vu Nhai có thể chiến thắng. Nhưng sau khi Vu Nhai chiến thắng, nếu như hắn làm ra chút cống hiến gì, vậy Vu Nhai vì sao phải nâng hắn lên thượng vị?

Lại nói, đã đến tình cảnh như vậy, hắn cũng phải làm chút gì đó để ngăn chặn bước chân của ba thế lực lớn phía Kinh Thiên.

Cũng đúng như trước đây, thời điểm Bách tộc, Kiếm Minh và ma pháp liên minh hắn đã nói, vào thời khắc mấu chốt hắn sẽ giết chết Huyền Binh Đại Đế. Ngay ngày hôm qua, khi hắn nghe Ma Thiên Chân Thần nói Vu Nhai rất nhanh sẽ trở về, hắn cũng cảm thấy Vu Nhai và Độc Cô gia có hi vọng. Hắn đã quyết định thật nhanh, trực tiếp bái kiến phụ hoàng hắn. Sau đó hắn lấy quyển trục ma pháp mà đế quốc Ma Pháp cho hắn, thành công ám sát Huyền Binh Đại Đế.

Lúc này chính là thời điểm gần như tất cả cao thủ đế quốc Huyền Binh đều đi tới bao vây tấn công Độc Cô Thần Thành.

Nói cách khác, giết chết Huyền Binh Đại Đế, hắn không bị người nào phát hiện.

Sau đó, hắn ở trong cung điện này, giả truyền mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế, phá hủy tất cả truyền tống trận. Hắn làm vậy chính là không cho có thêm người đi tới Độc Cô Thần Thành. Nhưng không nghĩ tới mệnh lệnh này của hắn lại ngăn cản được bước chân của đám người Kinh Hoàng. Xem như hắn là vô tâm cắm liễu, liễu thành cây.

Sau đó, hắn lại ra một mệnh lệnh khẩn cấp, hộ tống nhị hoàng tử đang xuất chinh Độc Cô Thần Thành trở về.

Ngay vừa nãy, nhị hoàng tử đã trở về. Chỉ là khi tiến vào cung điện này, hắn liền thấy một cảnh tượng mà hắn không thể nào tin được...

- Lão thất, ngươi quả thực điên rồi. Ngươi lại đứng ở bên phe của Vu Nhai. Hiện tại, Vu Nhai đã không có cơ hội nào nữa.

- Ngươi lại xác định Vu Nhai không có cơ hội nào sao? Chí ít còn có một tia cơ hội. Nếu như ta không đứng ở phía bên Vu Nhai, vậy ngay cả chút cơ hội sống sót cũng không có, chứ đừng nói là thành Huyền Binh Đại Đế. Đám hoàng tử chúng ta, mỗi người không phải luôn đánh cược sao? Người đánh cược thắng có thể trở thành Huyền Binh Đại Đế, người thua sẽ phải chết.


Thất hoàng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhị hoàng tử đang đứng phía dưới nói.

- Ngươi sẽ không có cơ hội.

Bản thân Nhị hoàng tử cũng là người như vậy. Hắn trực tiếp quát lớn.

- Có cơ hội hay không ngươi không thấy được. Dù sao ngươi cũng không thể có cơ hội. Ngay cả một chút cũng không có. Ngươi sẽ chết ngay bây giờ.

Thất hoàng tử lạnh lùng nói, sau đó lại ném ra một quyển trục ma pháp. Nhị hoàng tử cũng theo Huyền Binh Đại Đế chết ở trong cung điện lạnh như băng này.

Trong nháy mắt khi thấy nhị hoàng tử không còn một tiếng động, Thất hoàng tử không nhịn được đứng lên, sau đó phát ra tiếng cười điên cuồng:

- Chết. Tất cả đều chết hết. Ha ha, ta hiện tại chính là Huyền Binh Đại Đế. Cho dù Vu Nhai thua, ta vẫn làm Huyền Binh Đại Đế. Nhưng lão nhị ngươi lại chưa bao giờ làm qua. Ha ha, Vu Nhai, ngươi nhất định phải thắng.

Không có ai biết cảnh tượng phụ tử huynh đệ tương tàn phát sinh bên trong hoàng cung đế quốc Huyền Binh. Hiện tại, sự chú y của tất cả mọi người trên đại lục đều tập trung ở Độc Cô Thần Thành. Bởi vì, Kinh Thiên Nhất Kiếm lại tới. Còn tới trước khi Vu Nhai trở về.

Đúng vậy, giống như Lạc Thiên Kiếm Linh và Độc Cô Chiến Huyền đã nghĩ tới lúc trước. Độc Cô Thần Thành đã bị nghiền nát. Cho dù Độc Cô Chiến Huyền trốn được trong ao lực lượng bản nguyên của Nguyên Giới Lạc Thiên, rất nhanh hắn vẫn bị tìm được. Lần này thật sự quá nhanh. Hơn nữa lần này đối mặt với Kinh Thiên Nhất Kiếm chỉ còn lại có một mình Độc Cô Chiến Huyền.

Tuy rằng Độc Cô Chiến Huyền mượn đạo thời gian hấp thu không ít lực lượng bản nguyên, thực lực của hắn cũng nâng cao một chút. Nhưng vết thương trên người hắn vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu. Thực lực của hắn cũng không phải là thời điểm cực thịnh. Hắn làm sao ngăn cản được Kinh Thiên Nhất Kiếm?

- Vu Nhai, cho dù ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ được Lạc Thiên Thần Kiếm. Ngươi cũng không nên bỏ qua thời điểm mấu chốt này. Nhất định phải nhanh chóng chạy tới Độc Cô Thần Thành, lấy đi Lạc Thiên Thần Kiếm.

Một tay Độc Cô Chiến Huyền nắm huyền kiếm bản mệnh của hắn, tay kia lại nắm Lạc Thiên Thần Kiếm. Từ từ, hắn ném Lạc Thiên Thần Kiếm vào trong ao lực lượng bản nguyên Lạc Thiên. Sau đó, hắn cầm huyền kiếm bản mạng của mình phóng lên cao. Hắn muốn lấy sinh mệnh của hắn để che chắn cho Kinh Thiên Nhất Kiếm...

Chí ít, chí ít không cho Lạc Thiên Thần Kiếm trong ao bị tổn thương quá lớn.

- Tiểu Hắc. Ta ngăn cản Thiên Bằng Hoàng, ngươi đi cứu gia chủ.

Đúng lúc Độc Cô Chiến Huyền xuất hiện ý định liều chết, Vu Nhai đã tới gần Độc Cô Thần Thành. Hắn cũng nhìn thấy Tiểu Hắc vẫn cùng Thiên Bằng Hoàng đang chiến đấu.

Tốc độ của Vu Nhai vẫn không nhanh bằng Tiểu Hắc. Tuy rằng các loại dạo của hắn vượt qua quy tắc Thần Huyền, nhưng cũng không có nghĩa là khi vận dụng trên không có thể vượt qua thần thú nghịch thiên Tiểu Hắc. Dù sao thời gian Vu Nhai cảm ngộ quá ngắn.

Lại nói, Vu Nhai vượt qua chủ yếu vẫn là địa thế. Các loại đạo chỉ là bị dẫn động. Vẫn cần Vu Nhai đào sâu mới được. Nhưng vẫn là câu nói kia, Vu Nhai bây giờ căn bản không có thời gian.

- Chít...

Đối với chuyện Vu Nhai đến Tiểu Hắc cũng không quá bất ngờ. Nó vốn tin tưởng Vu Nhai có thể phá được kết giới. Nó trực tiếp lên tiếng sau đó liền mở ra không gian lao về phía Độc Cô Chiến Huyền đang có mặt. Thiên Bằng Hoàng làm sao có thể để cho nó chạy được. Hắn chấn nát không gian...

- Thiên Bằng Hoàng, ngươi chấn nát không gian thử xem...

Vu Nhai cầm theo Thôn Thiên Kiếm xông tới, trực tiếp chém ra một kiếm lớn về phía Thiên Bằng Hoàng gần như che khuất bầu trời. Nếu như Thiên Bằng Hoàng vẫn cố ý muốn chấn nát không gian, vậy kết quả cũng chỉ có một. Chính là hắn bị kiếm của Vu Nhai chém thành hai nửa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1977-1978: Đã quá muộn
Bất đắc dĩ, Thiên Bằng Hoàng chỉ có thể huy động gió xung quanh, miến cưỡng đỡ kiếm thế của Vu Nhai.

Đúng vậy, chặn lại. Có thể thấy rõ Thiên Bằng Hoàng quả thực cường đại hơn Hoa Nộ Hải rất nhiều. Nhưng cũng chỉ là chặn lại mà thôi. Thân thú cực lớn bị hung hăng đánh bay...

- Làm sao có thể? Thực lực Vu Nhai làm sao có thể đạt được mức như vậy?

Trong nháy mắt Thiên Bằng Hoàng có ý nghĩ như vậy. Nó tự cho rằng thực lực của nó, ngoại trừ Kinh Hoàng ra, không người nào có thể áp chế được. Nhưng thật không nghĩ hắn lại tiểu tử trước đây hoàn toàn không thấy này chỉ một kiếm đã đánh bay. Hắn còn thiếu chút nữa thì chết...

Ngẫm lại cũng không có gì kỳ quái. Dù sao Vu Nhai trực tiếp phá vỡ kết giới của mấy Thần Hoàng cộng thêm Kinh Hoàng. Nhưng đó không phải là vì Vu Nhai dựa vào ngoại lực mới làm được sao?

Nghĩ như vậy, Thiên Bằng Hoàng muốn tiếp tục nghênh chiến. Trời ạ, không chiến đấu tiếp thì chờ Vu Nhai tới giết sao?

Nếu không đem hết toàn lực nghênh chiến, làm không tốt cũng sẽ chết.

Nhưng khi nó chuẩn bị hoàn tất, thì đâu còn thấy bóng dáng của Vu Nhai nữa?

- A, Vu Nhai, nghỉ đi.

Thiên Bằng Hoàng ngẩn người một lát, sau đó điên cuồng rống lên, phóng về phía Độc Cô Thần Thành.

Đúng vậy, Vu Nhai làm sao còn quan tâm tới chuyện nó đi tìm chết chứ? Thiên Bằng Hoàng có chết hay không cũng không thay đổi được thế cục bây giờ. Hiện tại mục tiêu của Vu Nhai là cứu Lạc Thiên Thần Kiếm, đồng thời mở ra con đường thông thiên.

Bản thân Vu Nhai cũng hiểu rõ, cho dù cứu không được Lạc Thiên Thần Kiếm, cùng lắm không mở ra được con đường thông thiên mà thôi. Lấy thực lực của hắn bây giờ, ba đại Chân Thần muốn trong vòng nửa năm giành thắng lợi, gần như là thể.

Hơn nữa, hắn nắm giữ Huyền Nguyên Chi Lực và Huyền Binh Điển, nói không chừng chờ qua một thời gian nữa, hắn sẽ càng cường đại hơn, còn có thể trực tiếp tiến vào bên trong trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực hủy diệt ba đại Nguyên Giới. Nhưng hiện tại hắn có lý do phải mở ra con đường thông thiên.

Thôn Thiên Kiếm Linh, hắn muốn cho Thôn Thiên Kiếm Linh cơ hội khôi phục lại thân thể.

- Cuối cùng đã tới Độc Cô Thần Thành...

Vu Nhai cuối cùng đã nhìn thấy được Độc Cô Thần Thành tổn hại nghiêm trọng ở cự ly gần. Theo dự đoán, ba thế lực lớn phía Kinh Thiên Thần Hoàng cũng không lập tức đi ra ngăn cản bước chân của hắn. Không có cách nào, hiện tại bọn họ phải ngăn cản bước chân của các Thần Hoàng khác trước. Bằng không, Thần Hoàng của ma pháp Thần Hoàng và Thần Hoàng không có kiếm đạo chi tâm của Độc Cô gia liên thủ đỡ Kinh Thiên Nhất Kiếm thì phải làm sao bây giờ?

A, còn kịp. Sau khi Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh xuống, Vu Nhai khẳng định còn chưa kịp chạy tới khu vực trung tâm nhất của Độc Cô Thần Thành.

Ngay khi Vu Nhai nhìn thấy Độc Cô Thần Thành, Kinh Thiên Nhất Kiếm đã hoàn toàn đánh xuống. Độc Cô Chiến Huyền cũng chuẩn bị trực tiếp lao thẳng về phía Kinh Thiên Nhất Kiếm. Giờ phút này, Vu Nhai có thể thấy rõ ràng biểu tình thấy chết không sờn của Độc Cô Chiến Huyền.

- Chít...

Đúng lúc tất cả mọi người cho rằng Độc Cô Chiến Huyền chắc hẳn phải chết, trong nháy mắt, một tiếng Chít dài chợt xuất hiện. Ngay không gian phía dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm xuất hiện một con chuột Tiểu Hắc.


Trời ạ, chuột Tiểu Hắc xuất hiện trong nháy mắt, lại mở ra khe nứt không gian thứ hai, đã muốn dẫn Độc Cô Chiến Huyền rời đi...

Nhưng Độc Cô Chiến Huyền liền lộ vẻ kinh hãi.

- Tiểu Hắc, Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn ở phía dưới. Ta không thể đi...

Độc Cô Chiến Huyền đương nhiên không thể đi. Nếu như hắn đi ai tới ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đến lúc đó Lạc Thiên Thần Kiếm phải đối mặt chính là Kinh Thiên Nhất Kiếm không bị tiêu hao. Hắn bảo vệ tính mạng thì có ích lợi gì?

Sớm biết rằng Tiểu Hắc sẽ chạy tới, hắn đã không ném Lạc Thiên Thần Kiếm vào trong ao. Nhưng bây giờ nói cái gì cũng quá muộn.

- Chít...

Tiểu Hắc kêu Chít một tiếng, căn bản không có thời gian do dự, đột nhiên há miệng ra. Thân thể vốn rất đáng yêu của nó chợt trở nên cực lớn, giống như một con thú lớn khủng khiếp. Không. Không thể nói thân thể trở nên cực lớn, chỉ có miệng nó trở nên cực lớn...

Lớn đến mức tất cả mọi người nhìn tới ngây người. Nó cứ há lớn miệng nuốt ao lực lượng bản nguyên. Ngay cả đất đai xung quanh cũng bị nó nuốt vào.

Không, không chỉ đất đai, ngay cả không gian nhỏ cũng bị nó trực tiếp nuốt vào. Sau khi nuốt vào, nó liền mang theo Độc Cô Chiến Huyền biến mất ở phía dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm...

Thật sự biến mất sao?

Không. Kinh Thiên toàn lực đánh xuống Kinh Thiên Nhất Kiếm sao có thể ngồi không được?

Không gian thoáng cái gần như biến thành hư vô. Quy tắc không gian của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc dốc toàn lực vẫn chỉ có thể chạy tới sát phía ngoài phạm vi của Kinh Thiên Nhất Kiếm. Thậm chí vừa rồi Tiểu Hắc vẫn lợi dụng lực lượng không gian, dẫn Kinh Thiên Nhất Kiếm vào bên trong không gian của nó.

Vô ích, Kinh Thiên Nhất Kiếm thật sự quá khủng khiếp.

Độc Cô Chiến Huyền cùng Tiểu Hắc thoáng cái đã bị chấn động bắn ra khỏi không gian. May là hiện tại hai người đều là Thần Hoàng đỉnh phong. Bọn họ biết không đối phó được, đã toàn lực phát ra lực lượng mạnh nhất, cùng chống lại Kinh Thiên Nhất Kiếm. Đồng thời cả hai cũng điên cuồng rời khỏi phạm vi bao trùm của Kinh Thiên Nhất Kiếm.

- A...

Hai nhân ảnh bị hung hăng đánh bay. Máu tươi phun ra. Cả hai đồng thời trọng thương. Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ. Nhưng bởi vì sát bên ngoài phạm vi của Kinh Thiên Nhất Kiếm, cho dù bọn họ trọng thương thế nào đi nữa cũng sẽ không giống như Độc Cô Chiến Phong lúc trước. Bọn họ vẫn không mất đi chiến lực Thần Hoàng.

Nói chung, lần hành động này xem như Tiểu Hắc đã thành công.

Trong nháy mắt, Kinh Thiên Nhất Kiếm lại biến mất.

Trong khoảng thời gian từ khi Độc Cô Chiến Huyền phóng lên cao, đến Tiểu Hắc xuất hiện đồng thời thành công bảo toàn tính mạng, thậm chí bảo vệ được Lạc Thiên Thần Kiếm, quả thực chính là chớp mắt. Sợ rằng người bình thường cũng không có cách nào tính toán ra cái gọi là thời gian này.

Trong nháy mắt, gần như tất cả cao thủ đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.

Lại một Kinh Thiên Nhất Kiếm thất bại? Kinh Thiên đã đánh xuống nhiều kiếm như vậy, còn có thể lại đánh xuống một kiếm nữa không?

- Phi phi phi...

Tiểu Hắc mặc dù trọng thương, nhưng vẫn vui vẻ. Rất nhanh nó lại bò dậy, điên cuồng nôn ra.

Con mẹ nó, vừa rồi nó đã nuốt cả đất đai đấy. Nó cũng không phải ăn đất lớn lên. Không gian nhỏ kia nó có thể hấp thu, nhưng đất đai lại không thể làm được. Nó phải nhanh chóng nhổ mấy thứ này. Nhổ cả Lạc Thiên Thần Kiếm mà mọi người đã liều mạng bảo vệ.

A, chỉ có một thứ nó không nhổ ra. Chính là lực lượng bản nguyên Lạc Thiên.

Độc Cô Chiến Huyền cũng bò dậy, ngơ ngác nhìn Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn hoàn hảo, thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Tiểu Hắc.

Liệt Không Thử thực sự khủng khiếp, mỗi gia hỏa đi theo bên cạnh Vu Nhai đều biến thái.

-Này, Liệt Không Thử, lực lượng bản nguyên của ta đâu?

Thời điểm mọi người xung quanh còn đang đờ ra, Độc Cô Chiến Huyền thở phào, Tiểu Hắc còn dùng móng vuốt móc đất cát trong miệng ra,
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1979: Ta bị tiêu hóa hết
Lạc Thiên Kiếm Linh đột nhiên từ trong kiếm thể của hắn xông ra, sau đó nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc nói.

- Chít... Hình như bị ta tiêu hóa hết rồi...

Tiểu Hắc mở trừng hai mắt nói.

- Gào... Làm sao có thể? Nhiều lực lượng bản nguyên như vậy ngươi làm sao có thể tiêu hóa trong nháy mắt được?

Lạc Thiên Kiếm Linh không nhịn được rít gào. Lực lượng bản nguyên đối với hắn mà nói, cũng rất quan trọng. Đặc biệt sau khi hắn cho Huyền Binh Điển nhiều lực lượng bản nguyên như vậy, bây giờ còn lại cũng không nhiều.

Không có cách nào, trước đó khi vận dụng toàn bộ Độc Cô Thần Thành, cũng cần tiêu hao.

- Được rồi, trên thực tế là không bị tiêu hóa. Nhưng tất cả đã chuyển hóa cùng tồn tại ở bên trong cơ thể của ta, cùng máu thịt của ta dung hợp. Ta muốn trả lại cho ngươi cũng không có cách nào làm được. Ách, không tin ngươi có thể kiểm tra...

Tiểu Hắc tỏ ra vô tội nói.

Lạc Thiên Kiếm Linh ngẩn người một lát, cũng không khách khí kiểm tra. Sau đó hắn phát hiện Tiểu Hắc cũng không nói dối. Số lực lượng bản nguyên của hắn quả thật đã bị chuyển hóa và tồn tại vào trong cơ thể Tiểu Hắc, có thể không ngừng cung cấp cho Tiểu Hắc hấp thu. Đây là thiên phú nghịch thiên của thần thú. Mà với thực lực Tiểu Hắc bây giờ, sợ rằng sẽ hấp thu rất nhanh. Nói cách khác, Tiểu Hắc sẽ còn tiếp tục điên cuồng tiến bước...

- Vậy, những lực lượng bản nguyên này rất quan trọng sao?

Tiểu Hắc yếu ớt hỏi.

- Hiện tại cũng không tính quan trọng. Dựa theo ta tính toán, vừa rồi chắc là một kiếm cuối cùng của Kinh Thiên Nguyên Giới. Ta xem như đã an toàn. Chỉ cần ta tiếp tục tồn tại, còn có thể tiếp tục tích lũy ra lực lượng bản nguyên.

Lạc Thiên Kiếm Linh lắc đầu. Lời của hắn cũng khiến cho những cao thủ quan tâm thậm chí là những người đang xông tới nghe được.

Tất nhiên, những người phía bên Vu Nhai đều lộ vẻ mừng rỡ. Đám người phía bên Kinh Thiên sắc mặc lại đặc biệt khó coi. Bọn họ không nhịn được nhìn về phía bầu trời. Chỉ có điều không cần nhìn cũng đoán được. Nếu như Kinh Thiên Chân Thần còn có Kinh Thiên Nhất Kiếm dự trữ, thời điểm Tiểu Hắc và Lạc Thiên Kiếm Linh nói chuyện, hẳn đã đánh xuống rồi, sao còn không có động tĩnh như vậy?

Hiện tại Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc cũng không cần không gian chuyển dời để trốn đi nữa...

Chỉ tiếp theo nên làm gì bây giờ?

- Các Thần Hoàng nghe lệnh, lập tức theo kế hoạch ban đầu đi tới bao vây ngăn cản Vu Nhai cho ta. Đừng cho Vu Nhai bước vào khu vực trung tâm của Độc Cô Thần Thành nửa bước.


Giọng nói của Kinh Thiên Chân Thần chợt truyền xuống, hoàn toàn không có ý định che giấu. Bất kỳ ai cũng có thể nghe được:

- Đúng vậy, các ngươi đoán không sai. Ta quả thực đã sử dụng hết tất cả Kinh Thiên Nhất Kiếm. Nhưng Đoạn Thiên Chân Thần còn có Đoạn Thiên Nhất Kiếm của hắn tồn tại...

Ầm...

Kinh Thiên Chân Thần vừa dứt lời, khắp bầu trời lại bị đè ép. Một đạo kiếm quang chậm rãi hiện ra dưới tầng mây. Đó là khí tức kiếm mà tất cả mọi người chưa từng cảm nhận qua. Đó là Đoạn Thiên Nhất Kiếm của Đoạn Thiên Nguyên Giới...

Trong nháy mắt, sắc mặt tất cả sinh linh đều điên cuồng biến đổi. Đoạn Thiên Nguyên Giới làm sao có thể còn có Đoạn Thiên Nhất Kiếm tồn tại?

Đặc biệt là Vu Nhai đã tiến vào Độc Cô Thần Thành nhưng còn chưa chạy tới khu vực trung tâm. Trong lúc nhất thời sắc mặt hắn có chút cứng đờ.

Trước đây không phải Đoạn Thiên Nguyên Giới bị Tiểu Hắc dẫn theo đám người Độc Cô gia lợi dụng Lạc Thiên Nhất Kiếm đánh thủng hai lỗ rồi sao? Tại sao hắn vẫn có Đoạn Thiên Nhất Kiếm?

Chẳng lẽ nói một năm qua Đoạn Thiên Chân Thần hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực không phải để chữa trị tổn hại cho Nguyên Giới, mà là tích lại đợi cơ hội đánh xuống Đoạn Thiên Nhất Kiếm sao?

Còn nữa, Huyền Thiên Chân Thần cũng giúp Đoạn Thiên Nguyên Giới rèn Đoạn Thiên Nhất Kiếm sao?

Sự thực giống như Vu Nhai đã suy nghĩ. Ban đầu, Đoạn Thiên Chân Thần đương nhiên muốn hấp thu về chút Huyền Nguyên Chi Lực dùng để chữa trị cho Nguyên Giới đã bị nghiền nát của hắn.

Nhưng sau khi nghe Kinh Thiên và Huyền Thiên khuyên, hắn liền tạm thời đè nén kích động muốn tu bổ xuống, tích trữ Huyền Nguyên Chi Lực, đề phòng tình huống bất ngờ nào đó.

Lúc đó Kinh Thiên và Huyền Thiên đã nói:

- Dù sao ngươi chữa trị được Nguyên Giới cũng mất đi cơ hội tranh đoạt quyền thống trị hoàn toàn đại lục Thần Huyền. Vậy không bằng tích trữ Huyền Nguyên Chi Lực. Đến lúc đại chiến nói không chừng có thể có tác dụng...

Phải biết rằng, lúc đó Nguyên Giới mới của Vu Nhai vẫn là tồn tại không công phá được. Bất kể là Lục Thiên Thần Đô, Độc Cô Thần Thành hay Ma Pháp Đế Đô đều có phòng ngự rất cường đại. Có trời mới biết được, đến lúc đó các loại kiếm chữ thiên của bọn họ c có đủ hay không?

Thời điểm thương lượng, bọn họ còn chưa nhận được chỉ thị về con đường thông thiên từ phiến đá thần bí. Tuy rằng bọn họ có lòng tin có thể thắng lợi, nhưng không có lòng tin hoàn toàn đánh tan ba thế lực lớn của Bách tộc.

Bởi vậy, Đoạn Thiên Nhất Kiếm có vẻ đặc biệt quan trọng.

Lúc đó Đoạn Thiên Chân Thần đã nghĩ, hắc, dù sao Đoạn Thiên Nhất Kiếm ta nhất định làm con bài chưa lật cuối cùng, nhất định chờ Kinh Thiên và Huyền Thiên Nhất Kiếm các ngươi tiêu hao hết mới đến phiên ta. Nói không chừng đến lúc đó sau khi các ngươi tiêu hao hết đã giành được thắng lợi. Đến lúc đó Nguyên Giới của ta mặc dù bị thủng hai lỗ, còn có Đoạn Thiên Nhất Kiếm, các ngươi lại không có gì cả, thắng lợi nói không chừng chính là ta.

Kết quả, hắn đã tích trữ Huyền Nguyên Chi Lực đến bây giờ.

Ngay mấy ngày hôm trước, thế cục phát sinh biến hóa. Có chỉ thị về con đường thông thiên, Đoạn Thiên Chân Thần càng không thể nào sử dụng Huyền Nguyên Chi Lực để chữa trị tổn hại. Chỉ có điều hắn vẫn có chút khó chịu.

Hắn đánh xuống Đoạn Thiên Nhất Kiếm, cũng có nghĩa là hai lỗ thủng kia không biết tới lúc nào mới có thể chữa trị hoàn toàn. Nhưng với tình thế như hiện nay, hắn không khỏi phải suy nghĩ nhiều một chút. Hủy diệt Lạc Thiên mới là điểm căn bản.

Đúng vậy. Đoạn Thiên Thần Kiếm hắn bị Thôn Thiên Kiếm nuốt trọn. Nhưng dựa theo kế ước Nguyên Giới giữa ba đại Chân Thần phía bên Kinh Thiên, Huyền Thiên Chân Thần phải rèn ra cho Đoạn Thiên Chân Thần Đoạn Thiên Thần Kiếm mới. Một năm sau, hiện tại, Đoạn Thiên Chân Thần thật sự đã lấy được Đoạn Thiên Thần Kiếm. Đương nhiên. Đoạn Thiên Chân Thần chiếm lĩnh khu vực Thần Huyền thật sự quá ít. Từ đầu đến giờ, hắn hấp thu Huyền Nguyên Chi Lực thật sự không nhiều lắm. Chỉ tích trữ được đủ lực lượng cho hai kiếm đánh xuống. Nhưng hiện tại hai kiếm này lại trở thành cọng rơm cứu mạng cho đám người Kinh Thiên...

Ầm...

Đoạn Thiên Nhất Kiếm lao nhanh xuống. Chỉ có điều thoạt nhìn dường như nó cũng không khủng bố như Kinh Thiên Nhất Kiếm. Không có cách nào. Cho dù Huyền Thiên Chân Thần rèn ra Đoạn Thiên Thần Kiếm, dù sao cũng không có thể nào cường đại được như lúc ban đầu. Chỉ có điều, dù như thế nào đi nữa nó vẫn là kiếm chữ thiên...

- Tiểu Hắc, ngươi mau mang theo Lạc Thiên Thần Kiếm, rời khỏi đây đi...

Độc Cô Chiến Huyền vốn vừa thở phào nhẹ nhõm, hiện tại lại phát ra khí thế liều chết. Hắn quay sang nhìn Tiểu Hắc, quát lớn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1980: Đoạn thiên Nhất kiếm
- Chít, hiện tại đã quá muộn rồi. Đoạn Thiên Nhất Kiếm tới quá đột ngột. Vừa rồi ta đã bị trọng thương. Còn chưa có thời gian khôi phục. Ta không phá nổi không gian đã bị Đoạn Thiên Nhất Kiếm tập trung.

Hai mắt Tiểu Hắc sáng lên một cách khác thường. Sau đó nó không chút do dự theo Độc Cô Chiến Huyền phóng lên cao. Lạc Thiên Thần Kiếm lại ở dưới đất. Có lẽ hắn không nhịn được muốn nhìn thấy lần cuối cùng bọn họ liều mạng.

- Làm sao bây giờ?

Thần Hoàng bên ma pháp Thần Hoàng và hai vị Thần Hoàng không lĩnh ngộ kiếm đạo chi tâm của Độc Cô gia nhìn nhau vài lần. Bọn họ nhìn đám Thần Hoàng ba thế lực lớn phía Kinh Thiên quay người lao về phía Vu Nhai, trong lúc nhất thời chút choáng váng.

Cuối cùng ánh mắt bọn họ vẫn rơi vào phía trên Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Bây giờ bọn họ còn cách Đoạn Thiên Nhất Kiếm có hơi xa. Trước bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh nói Kinh Thiên đã cạn kiệt sức lực, nên tâm trạng cũng thả lỏng.
ất là, Đoạn Thiên Nhất Kiếm đánh lén. Hiện tại nói nhiều như vậy, Đoạn Thiên Nhất Kiếm thật ra đã đến giữa không trung. Một đạo kiếm quang đến giữa không trung, có thể tưởng tượng được khoảng cách với Lạc Thiên Thần Kiếm rất ngắn...

- Làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời...

Đám Thần Hoàng của đế quốc ma pháp cũng không quản được nhiều như vậy. Bọn họ không quan tâm có ngăn cản được hay không, trực tiếp đánh ra lực lượng mạnh nhất của mình. Mục tiêu chính là Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Có thể ngăn cản được trước khi Đoạn Thiên Nhất Kiếm đánh lực lượng vào Đoạn Thiên Nhất Kiếm là tốt nhất. Nếu ngăn cản không nổi bọn họ cũng không có cách nào.

Trong số bọn họ có người ở gần có người ở xa. Người gần chắc hẳn có thể vượt qua. Nhưng nhưng người ở xa hơn, cơ bản không đùa.

- Cút cho ta...

Vu Nhai ở khoảng cách xa hơn, hắn càng không có cơ hội. Bây giờ còn có các Thần Hoàng thậm chí Thần Vương lao về phía hắn, ngăn cản hắn tiến vào. Trong lòng Vu Nhai đang vô cùng lo lắng.

Hắn không chỉ lo lắng cho Lạc Thiên Thần Kiếm. Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền đối mặt với Đoạn Thiên Nhất Kiếm có thể giữ được tính mạng hay không cũng khó nói.

A, thật ra trong thời gian ngắn như vậy các Thần Hoàng cũng không đến gần được Vu Nhai. Dù sao các Thần Hoàng ma pháp cũng không có thời gian tới gần. Khoảng cách giữa bọn họ và Đoạn Thiên Nhất Kiếm gần hơn. Đám Thần Hoàng bên thế lực của Kinh Thiên tất nhiên không có thời gian tới gần Vu Nhai. Nhưng bên cạnh Vu Nhai còn có một vài Thần Vương. Đặc biệt là dân Cổ Duệ. Bọn họ là những tồn tại không có quá nhiều tư tưởng cá nhân. Mặc dù biết sẽ chết, bọn họ vẫn muốn ngăn cản Vu Nhai đi tới...

Ầm ầm ầm...

Cuối cùng, vẫn có Thần Hoàng phía bên Vu Nhai toàn lực đánh ra lực lượng đập vào Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Lấy thực lực Thần Hoàng, vẫn có thể đưa đến hiệu quả không nhỏ, khiến Đoạn Thiên Nhất Kiếm yếu đi một chút.

Cùng lúc đó, hai người Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền cũng đang chống đỡ Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Trong nháy mắt, một người một thú đã bị lực lượng khủng khiếp như vậy hung hăng ép xuống...

Ầm...

Lại là một tiếng nổ cực lớn, Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc vẫn không ngăn cản được Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Tuy rằng kiếm quang bị suy yếu đi rất nhiều nhưng vẫn nặng nề đánh xuống trên đất, đánh lên trên thân kiếm của Lạc Thiên Thần Kiếm. Một người một thú bị ảnh hưởng, cũng bị đập thật sâu vào trong lòng đất.

Bụi bặm tung bay. Một hố sâu lớn theo đó xuất hiện. Chậm rãi, dư âm của Đoạn Thiên Nhất Kiếm cũng biến mất.

Trong nháy mắt này, gần như tất cả mọi người trong và ngoài Độc Cô Thần Thành đều dừng động tác. Không quan tâm là thế lực phe nào, tất cả đều ngơ ngác nhìn vào hố sâu kia. Bọn họ nhìn chăm chú vào Lạc Thiên Thần Kiếm. Ngay cả Chân Thần cũng không ngoại lệ.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy đầu tiên, vẫn là Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc toàn thân nhuốm máu. Bọn họ vẫn có thể cử động. Nhưng khí tức so với Độc Cô Chiến Phong lúc trước cũng không cường đại hơn bao nhiêu.

Lạc Thiên Thần Kiếm? Thế nào?

- Tiền bối Lạc Thiên, ngài không có sao chứ?

Giọng nói của Độc Cô Chiến Huyền đã khản đặc. Hắn cúi đầu hỏi. Gần đây tất cả cao thủ Thần cấp đều có thể nghe được giọng nói của hắn. Tất cả đều đang mong đợi Lạc Thiên Kiếm Linh hồi phục, hoặc đang mong đợi Lạc Thiên Kiếm Linh không có bất kỳ sự hồi phục nào...

- Thân kiếm tách ra, nhưng còn chưa chết.

Đợi một hồi, giọng nói Lạc Thiên Kiếm Linh cuối cùng xuất hiện. Giọng nói từ dưới thân Độc Cô Chiến Huyền truyền tới. Độc Cô Chiến Huyền sử dụng thân thể hắn cố gắng che chở cho Lạc Thiên Thần Kiếm. Nhưng dù vậy, Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn tách ra?

Chậm rãi, Độc Cô Chiến Huyền chật vật dời thân thể đi. Một thanh kiếm xuất hiện ở dưới người hắn. Đó chính là Lạc Thiên Thần Kiếm. Quả nhiên giống như Lạc Thiên Kiếm Linh nói, trên thân kiếm đã tách ra. Trông giống như mạng nhện.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng đã có Độc Cô Chiến Huyền liều mình bảo vệ, Đoạn Thiên Nhất Kiếm đánh xuống cũng không còn quá cường đại, nhưng vì sao Lạc Thiên Thần Kiếm vẫn có thể tách ra?

- Thần kiếm chữ thiên đối mặt với công kích của một kiếm chữ thiên khác, rất dễ dàng xuất hiện tổn thương. Dù sao cũng là kiếm mà không phải là lá chắn. Dù sao các Chân Thần đối với thần kiếm chữ thiên cũng hiểu rất rõ. Dù sao trước đó Lạc Thiên Thần Kiếm cũng bị hao tổn quá nhiều. Hơn nữa bản thân kiếm chữ thiên chính là tồn tại nghịch thiên. Thời điểm người sáng tạo Nguyên Giới rèn ra thần kiếm chữ thiên còn chưa đủ cường đại, không cách nào hoàn thiện các mặt công và thủ. Đặc biệt không cách nào phòng ngự được khi Huyền Nguyên Chi Lực ăn mòn bạo phát. Mới có kết quả Đoạn Thiên Thần Kiếm bị nghiền nát, Lục Thiên Thần Kiếm gãy mất.

Giọng nói của tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn vang lên ở trong đầu Vu Nhai.

Dừng lại một chút, tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại tiếp tục nói:

- Nhưng về sau Thôn Thiên Thần Kiếm chắc hẳn đã giải quyết được vấn đề này. Đặc biệt Thôn Thiên Thần Kiếm có năng lực cắn nuốt, có thể nuốt đủ loại. Có thể trực tiếp sử dụng Huyền Nguyên Chi Lực và lực lượng tinh không để cải tạo thân kiếm. Cũng không cần lo lắng tới vấn đề phòng ngự của một kiếm chữ thiên.

Vu Nhai gật đầu. Nói thật ra, hắn không sợ Lạc Thiên Thần Kiếm bị gãy. Chỉ cần Lạc Thiên Kiếm Linh không chết là được. Bởi vì Lạc Thiên Kiếm Linh chính là Lạc Thiên Chân Thần. Nếu như không có Lạc Thiên Kiếm Linh, hắn không có cách nào huy động tâm trận đồng thời mở ra con đường thông thiên.

Nhưng dưới công kích của một kiếm chữ thiên, linh thể muốn bảo vệ được cũng đặc biệt khó khăn.

- Thật ra bộ dạng Lạc Thiên Thần Kiếm như vậy, cũng xem như là đã may mắn rồi. Chỉ là bị tách ra mà thôi. Lấy năng lực rèn của ngươi bây giờ, rất nhanh có thể chữa trị được. Nhanh lên, nhanh thu Lạc Thiên Thần Kiếm vào Huyền Binh Điển mới là quan trọng.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn lại nói.

Vu Nhai cũng chỉ là sửng sốt một hồi. Lúc tiểu bằng hữu Nguyệt Rèn nói chuyện hắn đã tiếp tục chạy đi.

Nhưng lúc này, những Thần Hoàng kia cũng đã chạy tới. Bọn họ đứng chắn ở trước mặt Vu Nhai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,755
Điểm cảm xúc
495
Điểm
83
Chương 1981: Vu Nhai thuấn di
Đồng thời, các Thần Hoàng ma pháp cũng đã bắt đầu hành động. Có Thần Hoàng đuổi theo bao vây tấn công Vu Nhai đang chạy tới. Có Thần Hoàng lại lao về phía Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc...

Nhưng trong lúc mọi người ở đây còn chưa khai chiến, trên bầu trời lại có một đạo kiếm quang xuất hiện đặc biệt đột ngột. Vẫn là loại khí tức vừa nãy...

Chính là Đoạn Thiên Nhất Kiếm thứ hai...

Đoạn Thiên Nhất Kiếm thứ hai tới đột nhiên hơn, dường như cắt ngang bầu trời. Trực tiếp từ giữa không trung đánh xuống. Nó không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Gần như mọi người ở đây đều không ngờ trước được.

Quá nhanh quá nhanh. Lần này thật sự phải xong đời sao?

Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc đã không có sức lực. Các Thần Hoàng khác vẫn chưa qua được. Thậm chí trong lúc cấp bách chỉ có thể theo bản năng đánh ra lực lượng Thần Hoàng không hoàn chỉnh. Cảnh tượng trước mắt dường như xé nát tâm can của vô số người. Bởi vì một kiếm này nếu như không gặp phòng ngự, như vậy Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc phải chết, không thể nghi ngờ. Lạc Thiên Thần Kiếm chắc chắn cũng bị phá hủy...

Thủy Tinh đều ngơ ngác nhìn về phía Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Tiểu Hắc, Không thể chết được!

- Vu Nhai...

Thủy Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vu Nhai đã sớm tiến vào Độc Cô Thần Thành. Nàng chỉ có thể chờ mong và tiếp tục tin tưởng Vu Nhai vô điều kiện. Đúng vậy. Vu Nhai đã đi tới khu vực kiếm hoàn thứ ba của Độc Cô Thần Thành. Nhưng khoảng cách với Đoạn Thiên Nhất Kiếm vẫn không thể qua đó trong chớp mắt.

Xung quanh hắn còn có ba thế lực lớn phía Kinh Thiên Thần Hoàng...

Hắn nên làm gì bây giờ?

Trên thực tế hiện tại suy nghĩ của mọi người đều không theo kịp tốc độ của Đoạn Thiên Nhất Kiếm.

Nhưng Vu Nhai có thể đuổi kịp. Hắn vẫn có thời gian chi đạo Thần Hoàng. Trong nháy mắt này, hắn mau chóng khiến thời gian của hắn ngừng lại, cố gắng suy nghĩ biện pháp. Hắn cũng không có cách nào dừng quá lâu.

Xung quanh còn có nhiều Thần Hoàng như vậy, sẽ rất nhanh phá được thời gian chi đạo Thần Hoàng của hắn. Đúng vậy. Thực lực của hắn bây giờ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua phạm trù của Thần Hoàng. Tuy rằng hắn đã có năng lực có thể chém giết Thần Hoàng, nhưng cũng không có nghĩa là các Thần Hoàng khác hoàn toàn không có sức đánh trả. Đặc biệt là thời gian chi đạo Thần Hoàng còn không có tính công kích.

Một hồi, Vu Nhai cần phải có một hồi suy nghĩ...

- Đúng rồi. Địa thế. Địa thế vượt qua quy tắc Thần Huyền...

Cũng chỉ là một hồi, Vu Nhai xuất hiện ý nghĩ như vậy. Sau đó, hắn vẫn mượn thời gian chi đạo Thần Hoàng, bắt đầu điên cuồng dẫn động.

Nhưng giống như đã nói trên, thời gian chi đạo Thần Hoàng của hắn rất nhanh đã bị mấy Thần Hoàng liên thủ phá hủy. Nhưng đã không sao. Chí ít hắn có cơ hội có thể bảo vệ Độc Cô Chiến Huyền...

Ầm ầm..


Mặt đất liền bạo động. Chợt trong lúc đó. Độc Cô Chiến Huyền, Tiểu Hắc và Lạc Thiên Thần Kiếm đồng thời lún xuống. Đồng thời, những ngọn kiếm phong còn nguyên vẹn hoặc không còn nguyên vẹn, lấy tốc độ gần như không có ai bằngdi chuyển đến trên đám người Độc Cô Chiến Huyền. Từng ngọn núi lớn điên cuồng, nhanh chóng tới gần, không ngừng va chạm cùng Đoạn Thiên Nhất Kiếm...

A, ở trong mắt những người khác, chính là từng ngọn kiếm phong trong Độc Cô Thần Thành bất chợt biến mất. Sau đó ở trong hố sâu nơi đám người Độc Cô Chiến Huyền vốn đang đứng, từng ngọn kiếm phong đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên, đụng phải phía trên Đoạn Thiên Nhất Kiếm, nhưng vẫn không ngừng bị phá hủy.

- Không được. Chỉ những thứ này còn chưa đủ. Mặt đất, chấn động cho ta...

Trong lòng Vu Nhai lo lắng. Nhưng bây giờ rốt cuộc nên làm. Theo lẽ thường mà nói, hắn căn bản không có cách nào chuyển qua chỗ Tiểu Hắc và Độc Cô Chiến Huyền trong nháy mắt được.

Lúc trước đã nói, không gian dưới áp lực của Đoạn Thiên Nhất Kiếm là phá không đi vào.

Lại nói còn có nhiều Thần Hoàng như vậy phong tỏa, hiện tại hình như chỉ còn một biện pháp. Đó chính là lợi dụng lực lượng đại địa. Nhưng hắn không thành thạo. Tuy rằng địa thế của hắn đã vượt qua quy tắc Thần Huyền, lại chưa trải qua thực chiến thậm chí chưa từng rèn luyện qua...

Nhưng cần gì quan tâm tới những điều đó chứ? Hiện tại suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao bây giờ mình chính là muốn xuất hiện ở trước mặt Độc Cô Chiến Huyền và Tiểu Hắc. Không quan tâm là áp lực thế nào, không quan tâm phong tỏa thế nào, tất cả đều không vượt qua quy tắc đại địa Thần Huyền chứ?

Nhưng ta vượt qua. Ta phải lập tức di chuyển...

Cứ như vậy, Vu Nhai điên cuồng vận chuyển địa thế vượt qua quy tắc Thần Huyền. Sau đó trong đầu hắn liền nghĩ tới chuyện đi đến vị trí của đám người Độc Cô Chiến Huyền. Hơn nữa, còn là di chuyên tới không tốn bất kỳ thời gian nào...

Sau vài lần, hắn đã biến mất...

- Cái gì?

Đám ba đại Chân Thần Kinh Thiên vẫn chú ý tới hành động của Vu Nhai. Khi Vu Nhai dẫn động địa thế khiến kiếm phong tập trung lại, ngăn cản Đoạn Thiên Nhất Kiếm, bọn họ đã kinh sợ kêu lên. Mà bây giờ Vu Nhai đột nhiên biến mất càng khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng vẫn là câu nói kia. Thật ra những lời kể trên chỉ diễn ra trong chớp mắt, căn bản không có thời gian cho bọn họ đi thán phục...

Thời điểm các Thần Hoàng phát hiện Vu Nhai biến mất, bọn họ đều hôn mê. Tiếp sau đó, bọn họ cũng cảm giác Đoạn Thiên Nhất Kiếm phía sau lưng mình có phần không ổn lắm. Hình như đã bị lực lượng nào đó ngăn cản.

Làm sao có thể?

Còn có lực lượng nào có thể ngăn cản chứ?

Vu Nhai dẫn động kiếm phong, bọn họ biết. Nhưng kiếm phong căn bản không ngăn cản được Đoạn Thiên Nhất Kiếm. Cùng lắm chỉ tiêu hao một ít mà thôi.

Nhưng bây giờ Đoạn Thiên Nhất Kiếm lại bị chặn lại...


A, không chỉ các Thần Hoàng cảm giác cổ quái, những người khác cũng cảm giác cổ quái. Thậm chí Độc Cô Chiến Huyền đang chờ chết cũng thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tiếp sau đó, khi bọn họ nhìn thấy thứ ngăn cản Đoạn Thiên Nhất Kiếm, mắt không nhịn được muốn rơi ra ngoài.

- Làm sao có thể?

Gần như tất cả những tồn tại có tư tưởng, tính mạng, kể cả bốn đại Chân Thần đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Đó là một binh trận cực lớn. Dưới binh trận có một người. Người đó chính là Vu Nhai vốn nên ở khu vực kiếm hoàn thứ ba của Độc Cô...

Di chuyển trong nháy mắt. Có người trong đầu chợt xuất hiện từ này. Thật ra Tiểu Hắc gần như có thể thuấn di. Nhưng loại di chuyển không gian cũng cần tiêu hao thời gian. Nhưng Vu Nhai lại hoàn toàn không tiêu hao chút nào. Hơn nữa hắn ở dưới tình huống đang gặp phải vô số phong tỏa lại xuất hiện ở phía dưới Đoạn Thiên Nhất Kiếm.

Ầm...

Binh trận ở dưới Đoạn Thiên Nhất Kiếm vẫn sụp đổ. Nhưng Vu Nhai đã sớm có sự chuẩn bị. Hắn đã sớm lấy ra lá chắn đại địa. Kiếm quang trực tiếp đánh vào phía trên lá chắn đại địa.

Dù với thực lực như Vu Nhai, hắn vẫn bị đập mạnh xuống dưới đất. Hắn điên cuồng cố gắng đứng vững. Tất cả huyền khí toàn thân đều được truyền vào trong lá chắn đại địa. Tốc độ Vu Nhai bị ép rơi xuống càng lúc càng chậm...

A, Vu Nhai muốn ngăn cản, mà không phải là đối mặt với Kinh Thiên Nhất Kiếm.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top