Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 600: Ngươi là Đế Long tộc? (1)
Ngọc Thủy nói tiếp:

- Đương nhiên ta có quan hệ với mẫu thân ngươi, bởi vì ta là tổ tiên của nàng và của ngươi. Tai kiếp thời đại viễn cổ khiến chúng ta chết đi, gửi linh hồn vào sợi dây chuyền của ngươi, cho đến khi bị lực lượng quang minh thức tỉnh.

Tiểu Mỹ hoàn toàn không có khái niệm tổ tiên:

- Cái gì? Tỷ tỷ là linh hồn? Các tỷ tỷ đều là linh hồn, chết rồi sao?

- Đúng vậy! Đã chết hết.

Ngọc Thủy khẽ thở dài:

- Chúng ta chỉ là linh thể, sợi dây chuyền của ta là ảo ảnh. Bởi vì chúng ta không cam tâm chết đi, ta muốn truyền thừa lực lượng của Ngọc Nữ tộc. Tiểu Mỹ, ngươi có đồng ý nhận truyền thừa của ta không?

- Truyền thừa, ta . . .

Dạ Tình nhìn Ngọc Thủy chằm chằm, hỏi:

- Khoan đã, ngươi mới nói ngươi là tổ tiên của Tiểu Mỹ nhưng tại sao cần lực lượng quang minh thức tỉnh?

Nhờ lực lượng quang minh thức tỉnh, điều này rất lạ. Vừa rồi Dạ Tình đã thấy lạ, vì sợi dây chuyền hấp thu ma pháp kính tượng bị Vu Nhai đập nát nên thế giới này đột nhiên xuất hiện.

- Ài, chuyện này nói thì dài.

Ngọc Thủy than thở:

- Ta rất muốn nói rõ cho các ngươi, nhưng bây giờ không có nhiều thời gian. Lực lượng của chúng ta đang không ngừng trôi đi, cứ nói tiếp thì kẻ địch của các ngươi sẽ tỉnh lại, khi đó ảo ảnh chúng ta sẽ bị lực lượng quang minh xé nát, mọi thứ trở về hiện thực. Chúng ta tồn tại là do lực lượng ba ngươi lôi kéo, tức là chúng ta hấp thu lực lượng của chúng ta nên mới tỉnh lại.

Dạ Tình, Nghiêm Sương hét lên:

- Cái gì?

Dạ Tình, Nghiêm Sương chợt nhận ra đúng là sức mạnh bị xói mòn, bọn họ không nhúc nhích được, như bị lực lượng nào đó giam cầm. Hai nàng hoảng loạn.

- Nếu bọn họ tỉnh lại không chỉ chúng ta bị xé xác mà các ngươi không có lực lượng phản kháng. Vì vậy hãy để Tiểu Mỹ nhận truyền thừa của chúng ta, sau đó ta sẽ để tất cả thông tin liên quan chúng ta vào ý thức Tiểu Mỹ.

Ngọc Thủy bình tĩnh nói:

- Nếu các ngươi muốn có thể cùng nhận truyền thừa, có được lực lượng của chúng ta.

- Chúng ta vẫn không tin ngươi!

Tin tưởng mới là lạ. Đột nhiên xuất hiện tại nơi này, hơn nữa còn là lực lượng quang minh kích hoạt. Quan trọng nhất là các nữ nhân cực kỳ quyến rũ, nhìn sao cũng không giống người tốt, đặc biệt là bộ ngực. Dạ Tình, Nghiêm Sương ghen tỵ.

Một giọng nam đột ngột vang lên:

- Hãy tin bọn họ, đừng trông mặt mà bắt hình dong, ta cảm giác được bọn họ đơn thuần xinh đẹp.

Các nữ nhân dù là chân thật hay ảo ảnh đều biến sắc mặt, nhìn hướng phát ra thanh âm thấy một người mặc giáp đỏ toàn thân chậm rãi bước ra từ quang minh ma pháp sư vây công.

- Nhưng ta rất muốn nghe quá khứ của các người. Không đủ thời gian? Nếu giết hết kẻ địch Quang Minh thần điện thì được rồi.

Dạ Tình bần thần lẩm bẩm:

- U Hoang . . .

Dạ Tình mừng như điên.

Vu Nhai muốn biết chuyện của Ngọc Thủy thật ra là tìm hiểu về thời đại viễn cổ. Lần trước có nói Vu Nhai muốn biết chiến trường cổ gì đó trên Thần Huyền đại lục, để sau này đi đào ít thần binh nhét vào Huyền Binh Điển.

Vu Nhai nói xong bắt tay hành động, lúc này không làm thi chờ đến bao giờ?

Vu Nhai xuyên qua trong đám người, tiêu diệt sạch những thân vệt sau lưng các nhân vật trung tâm. Vu Nhai nhìn bảy, tám cao thủ trung tâm quang minh thánh nữ, thấy nhức đầu. Nhìn xem, ma pháp trận phần eo quang minh thánh nữ lại rục rịch.

Không chỉ quang minh thánh nữ, huyền binh phòng ngự của các cao thủ khác cũng nhúc nhích.

Vu Nhai hít sâu, trừ quang minh thánh nữ ra, lực lượng U Hoang kiếm có lẽ sẽ đâm thủng được những người khác.

Ngọc Thủy bỗng lên tiếng:

- Chờ chút!

Vu Nhai khẽ ừ, chờ Ngọc Thủy giải thích.

- Có thể chừa nhưng người Quang Minh thần điện còn lại cho chúng ta không? Để chúng ta làm chút chuyện cho Tiểu Mỹ trước khi biến mất, cũng để trút ra cơn tức tích lũy nhiều năm.

- Vậy sao? Thế thì ta sẽ đánh xỉu tất cả cho các ngươi.

Vu Nhai cảm nhận được Ngọc Nữ tộc tức giận, căm hận, hắn càng khẳng định điều mình suy đoán. Ngọc Nữ tộc và Quang Minh thần điện không dính dáng gì nhau, chỉ có mối thù. Vu Nhai lại nhanh chóng xuyên toa giữa các cao thủ Ma Pháp đế quốc còn lại, U Hoang kiếm biến thành roi đánh xỉu tất cả.

Vu Nhai nhìn hướng quang minh thánh nữ, nắm tay siết chặt. Quái long trên sáo trang Đế Long tộc như bỗng nhiên thức tỉnh, nắm đấm thành kiếm, đế long tinh vẫn đánh vào trán quang minh thánh nữ. Vô số con rồng nhào lên cắn xe.

Bốp!

Quả nhiên huyền binh phòng ngự của quang minh thánh nữ thức tỉnh, nhưng chỉ có thế. Quang minh thánh nữ bị chấn xỉu, trước lúc đó nàng hé mắt ra nhưng không nhìn rõ ràng.

Vu Nhai vỗ tay, nghiêng đầu nhìn Ngọc Thủy, hắn hỏi:

- Hiện tại nói được chưa?

- Ngươi là Đế Long tộc?

Ngọc Thủy nhìn Vu Nhai chằm chằm, hỏi:

- Ngươi tỉnh từ bao giờ?

Vu Nhai trả lời:

- Ngay từ khi tiến vào đã tỉnh.

Vu Nhai không phu định về Đế Long tộc vì lúc này không có ý nghĩa gì, chẳng lẽ kêu hắn dài dòng giải thích này nọ sao? Không chừng Ngọc Thủy còn hỏi thêm nhiều chuyện.

Ngọc Thủy hỏi:

- Ngươi thấy hứng thú về thời đại viễn cổ?

Tuy Ngọc Thủy ngạc nhiên việc Vu Nhai tỉnh táo lại ngay nhưng không thấy lạ, thế giới này có rất nhiều dị sĩ, có chuyện gì cũng không lạ.

- Đương nhiên, ta từng vào chiến trường cổ Đế Long tộc, thấy cảnh tượng Đế Long tộc bị tiêu diệt hết.

Ngọc Thủy giật mình há hốc mồm:

- A? Đế Long tộc bị diệt sạch?

Ngọc Thủy nghe một chuyện rất khó tin, lắc đầu, nói:

- Xem tình huống năm xưa thì bất cứ chủng tộc nào bị diệt cũng không lạ.

Vu Nhai ngơ ngác, Ngọc Nữ tộc không biết Đế Long tộc bị nhất kiếm kinh thiên tiêu diệt?

Vu Nhai hỏi:

- Người không biết về nhất kiếm kinh thiên?

Ngọc Thủy ngơ ngác hỏi:

- Nhất kiếm kinh thiên? Đó là cái gì?

Vu Nhai ngây ngẩn, hắn muốn nghe Ngọc Thủy kể về thời đại viễn cổ trừ muốn biết mấy chỗ chiến trường cổ ra còn để tìm hiểu nhất kiếm kinh thiên như thế nào, kết quả nàng không biết gì.

Ngọc Thủy lắc đầu, nói:

- Năm xưa chúng ta chết sớm, chết dưới ma pháp của Quang Minh thần điện. Các ngươi muốn biết tại sao chúng ta sẽ thức tỉnh vì lực lượng quang minh đúng không? Đó là bởi vì chính Quang Minh thần điện tiêu diệt chúng ta.

- A!

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ phản xạ nhìn quang minh thánh nữ bị đánh xỉu. Vu Nhai rất bình tĩnh, hắn đã sớm suy đoán được.

- Chủng tộc Ngọc Nữ tộc không tranh với đời, chúng ta muốn có lực lượng cường đại chỉ để tự bảo vệ mình. Chiến tranh thế gian, quốc gia Tinh Linh tan vỡ, trăm tộc loạn chiến, nhân tộc nổi lên, tất cả không liên quan đến chúng ta.

- Chúng ta chỉ là tộc nhỏ không tranh với đời, canh giữ 'bên bờ Ngọc Thủy'.

Ngọc Thủy hai lần nhấn mạnh không tranh với đời, nàng nhắc đến Ngọc Thủy là một con sông.

Ngọc Thủy tiếp tục bảo:

- Chỉ trách chúng ta bẩm sinh quá đẹp, anh hùng đều muốn có mỹ nhân làm bạn. Xinh đẹp trở thành bất hạnh lớn nhất của tộc ta, trong đó còn nhiều cực khổ vụn vặt khác tạm không nhắc đến.
 
Sửa lần cuối:

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 601: Ngươi là Đế Long tộc? (2)
- Đến đời của ta, khi ấy vua thế lực ma pháp của nhân tộc đối xử với chúng ta không tệ. Ngọc Nữ tộc được che chở, khiến chúng ta nhìn thấy hy vọng sự sống. Chúng ta từng xem mình là nhân tộc.

Ngọc Thủy cười khổ nói tiếp:

- Sự thật chúng ta đúng là nhân tộc, nhưng xen lẫn chút xíu huyết mạch thượng cổ không biết tên. Vì chút huyết mạch này mang đến tai họa ngập đầu cho chúng ta. Khi ấy Quang Minh thần điện đang nổi lên, bọn họ cho rằng thứ gì cũng cần tinh khiết, chúng ta không đủ thuần túy phải bị tịnh hóa.

Vu Nhai hờ hững nói:

- Thật ra mãi đến bây giờ bọn họ cho rằng nhân tộc Huyền Binh đế quốc không phải con người.

Ngọc Thủy nghi hoặc hỏi:

- Huyền Binh đế quốc?

Ngọc Thủy lắc đầu tiếp tục bảo:

- Đúng vậy! Nhưng chỉ có số ít tín đồ cuồng nhiệt Quang Minh thần điện mới nghĩ vậy, bọn họ chẳng qua sợ chúng ta được vua thế lực ma pháp ưu ái nhiều, dao động địa vị Quang Minh thần điện. Chúng ta thật sự chỉ muốn sinh tồn, Ngọc Nữ tộc chúng ta là chủng tộc rất đơn thuần.

Đơn thuần? Vu Nhai tin tưởng điều này, nhìn tính cách của Tiểu Mỹ liền biết.

Ngọc Thủy nói:

- Thế nhưng bọn họ chụp tội yêu nữ lên chúng ta, nói chúng ta dùng mị thuật dụ dỗ vua thế lực ma pháp. Cuối cùng chúng ta bị diệt tộc, chỉ còn lại những người lưu lạc trên thế gian.

Ngọc Nữ tộc trời sinh xinh đẹp lại gặp loạn thế tất nhiên có tộc nhân bị bắt cóc, bán đi, hoặc yêu đương với cường giả này nọ.

- Chúng ta ngây thơ nhưng không yếu đuối, chúng ta muốn báo thù, nên bây giờ mới xuất hiện tại đây. Hễ ai đối địch với Quang Minh thần điện là chúng ta sẽ thức tỉnh.

Ngọc Thủy căm hận nói câu cuối cùng. Tức là Tiểu Mỹ không hoàn toàn ngây thơ, nếu có thứ tổn thương nàng sâu sắc thì nàng sẽ biết hận. Vu Nhai không mong thấy Tiểu Mỹ như thế.

Ngọc Nữ tộc lại nhìn đoàn người quang minh thánh nữ, các t nNgọc Nữ tộc thù hận ngút trời như lại thấy cảnh bị diệt tộc.

Vu Nhai thở dài, không biết nên nói cái gì. Ngọc Nữ tộc rất giống yêu nữ, mới rồi Dạ Tình, Nghiêm Sương bản năng đối địch với họ. Dù Ngọc Nữ tộc không giống yêu nữ, chủng tộc xinh đẹp như vậy tất nhiên khiến các nữ nhân trên dời ghen tỵ, nam nhân điên cuồng. Nhưng nam nhân không chiếm được Ngọc Nữ tộc sẽ càng cuồng, thứ không có được thì hủy diệt.

Hồng nhan họa thủy thể hiện rõ nhất trên người Ngọc Nữ tộc.

Trừ phi năm xưa Ngọc Nữ tộc có lực lượng siêu đẳng tranh bá Thần Huyền đại lục, nếu không chỉ có nước bị diệt. Dù được vua thế lực ma pháp thuở ấy che chở cũng không được, vì gã chỉ là vua chứ không phải thần. Trong mắt nhiều vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thì nữ nhân là dùng để hy sinh.

- Bây giờ các ngươi tin chúng ta chưa?

Ngọc Thủy nhìn Dạ Tình, Nghiêm Sương. Hai nàng bị ảnh hưởng cảm xúc, tuy không thật sự rung động nhưng mấy ngày qua đối kháng cùng Quang Minh thần điện khiến Dạ Tình, Nghiêm Sương hận cái gọi là thần điện.

Dù Dạ Tình đã tin nhưng bản năng liếc hướng U Hoang.

Thấy U Hoang gật đầu, cuối cùng Dạ Tình tin tưởng.

Dạ Tình hỏi:

- Chúng ta không phải Ngọc Nữ tộc, không có huyết mạch Ngọc Nữ tộc thì có nhận được truyền thừa không?

- Đương nhiên, hơn nữa . . .

Ngọc Thủy điều chỉnh cảm xúc, vươn ngón tay chạm vào bộ ngực Dạ Tình tuy không to nhưng cao vút, mỉm cười nói:

- Nhận truyền thừa rồi chỗ này sẽ to ra, đương nhiên không bằng Tiểu Mỹ.

Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt chảy máu mũi. Vu Nhai không chịu nổi, ta cũng rất muốn 'vươn ngón tay'.

Mặt Dạ Tình đỏ rực liếc hướng U Hoang, may mắn vẻ mặt của hắn không thay đổi. Dạ Tình thói quen quên mất U Hoang đeo mặt nạ.

Dạ Tình nói:

- Ta . . . Ta đồng ý nhận truyền thừa.

Nghiêm Sương nói:

- Ta cũng vậy!

Nghiêm Sương thầm nghĩ:

- Nếu bộ ngực to ra thì tên khốn họ Vu có xem mình là nữ nhân không?

Ngọc Thủy nói:

- Ừm! Tuy Ngọc Nữ tộc chúng ta không tính là chủng tộc mạnh nhất, kém xa Đế Long tộc nhưng chúng ta cũng có siêu cao thủ, có tiềm lực siêu cao thủ. Nếu không phải chúng ta quá ít người, chủng tộc rất nhỏ thì đã không đến mức không phản kháng được, bị diệt tộc.

Ngọc Thủy nói xong rất buồn, các ảo ảnh càng mờ ảo hơn. Ngọc Nữ tộc nhân bắt đầu truyền thừa của mình, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ ngồi xếp bằng nhận lực lượng.

Ngọc Thủy nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:

- Ngươi còn chuyện gì cần hỏi không, Đế Long tộc?

- Ta chỉ muốn biết về chiến tranh năm xưa, ví dụ như nhất kiếm kinh thiên, quốc gia Tinh Linh bị diệt như thế nào.

Vu Nhai sẽ không nói: Ta muốn biết vô số chiến trường cổ năm xưa ở đâu.

- Cái gì? Quốc gia Tinh Linh hoàn toàn bị diệt vong rồi sao?

Ngọc Thủy hỏi lại một câu khiến Vu Nhai câm nín.

Ngọc Thủy nói:

- Xin lỗi, chúng ta là chủng tộc đơn thuần, thờ ơ nhiều chuyện. Ngươi nói nhất kiếm kinh thiên xuất hiện sau khi chúng ta bị diệt tộc, ta không giúp ngươi được.

Vu Nhai hết cách, đành đối mặt hiện thực tàn nhẫn, yên lặng ngồi xuống điên cuồng hấp thu lực lượng Ám Hắc Ma Vân căn còn sót lại trong cơ thể. Dường như vì ảo cảnh này nên lực lượng bạo động bị trấn áp, cũng nhờ hắn giết người, đánh xỉu quang minh thánh tử nên tiêu hao khá nhiều. Số lực lượng còn sót lại với thực lực hoàng binh sư cửu đoạn của Vu Nhai có thể hấp thu.

Thời gian chậm rãi trôi, Vu Nhai tập trung tu luyện, củng cố, hiểu biết liên tục phá lực lượng hai đoạn. Vu Nhai lĩnh ngộ cảnh giới hoàng binh sư, truy cầu lực lượng cực độ, yên lặng chờ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ truyền thừa xong.

Ngọc Nữ tộc tổ chức nghi thức cổ xưa, truyền thừa cho ba nữ nhân. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ chìm đắm vào đó.

Bên kia, nhóm người với Độc Cô Cửu Tà dẫn đầu còn trong trạng thái ngơ ngác. Bọn họ ít người nên lực lượng ảo cảnh khiến họ khó thứ tỉnh sớm, vì không cần lãng phí lực lượng ảo cảnh cho bên Quang Minh thần điện.

Thật lâu sau Vu Nhai khẽ thở dài:

- Phù.

Vu Nhai mở mắt ra, truèn thừa đã kết thúc. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ vẫn bị vây chính giữa, lực lượng cuồn cuộn trên người ba nữ nhân. Lực lượng của Tiểu Mỹ tinh thuần nhất.

Vu Nhai ngạc nhiên nhìn Ngọc Nữ tộc nhân, hỏi:

- Các ngươi rót năng lượng còn sót lại vào người bọn họ hết?

Không chỉ truyền thừa công pháp, tuyệt kỹ, Ngọc Nữ tộc truyền thừa cả lực lượng sót lại trong linh hồn. Khi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ thức tỉnh thì thực lực của bọn họ sẽ tăng vọt.

Tuy ảo cảnh xuất hiện cần lực lượng ba nữ nhân lôi kéo, nhưng linh tộc Ngọc Nữ tộc vốn ẩn chứa lực lượng của chính họ, chẳng qua vì là linh thể nên không trực tiếp tác dụng vào ảo cảnh, cần có Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ. Bây giờ Ngọc Nữ tộc hy sinh bản thân truyền thừa, rót hết lực lượng còn sót lại vào người ba nữ nhân.

- Giữ lại cũng có ích gì? Chúng ta vốn là người chết, có thể thấy tộc nhân vào thời đại này đã vô cùng thỏa mãn.

Ngọc Thủy mỉm cười nói:

- Thì ra đã qua lâu như vậy, lâu đến nỗi chúng ta đã bị thế nhân quên đi, lâu tới mức chúng ta bị gọi là chủng tộc viễn cổ. Nhiều năm qua tộc nhân kế thừa sợi dây chuyền đều không phá được Quang Minh thần điện, thật tốt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 602: Tiểu thế giới binh linh
Khi Ngọc Thủy truyền thừa có thấy ký ức của Tiểu Mỹ, biết thế giới hiện giờ ra sao.

- Tiếp theo là lúc trút ra thù hận bao năm.

Ngọc Thủy nhìn hướng đoàn người Quang Minh thần điện, cảm nhận lực lượng trên người bọn họ. Mối thù diệt tộc không đội trời chung, dù Ngọc Nữ tộc là chủng tộc ngây thơ, không tranh đấu. Bọn họ đã tìm được truyền nhân, giải quyết tâm nguyện, hiện tại Ngọc Nữ tộc cần làm điều gì đó cho tộc nhân không thể giữ lại linh hồn.

Ngọc Thủy khẽ quát:

- Nhược Thủy chi trận, đế kết!

Mấy chục Ngọc Nữ tộc nhân dùng linh thể kết thành trận pháp. Vu Nhai cảm giác tinh thần lực cường đại vòng qua người hắn rơi vào đám quang minh thánh nữ. Một trận pháp cổ xưa xuất hiện, mỗi hoa văn trận pháp như vằn nước.

Vu Nhai cảm nhận được tinh thần lực cường đại trong trận pháp.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

huyền binh phòng ngự của các ma pháp sư vỡ nát, khi huyền binh phòng ngự tan vỡ cũng là lúc ma pháp sư phải chết. Người Quang Minh thần điện bị Vu Nhai đánh xỉu, không có sứ chống cự.

Lúc này có ma pháp sư tỉnh dậy.

- A, các ngươi . . .

Ngọc Nữ tộc chỉ là lực lượng còn sót lại, cao thủ Ma Pháp đế quốc kém nhất cũng cỡ địa binh sư, không thể bị tiêu diệt hết một lần.

Ngọc Thủy lạnh lùng nói:

- Hừ! Tinh thần lực, lẽ nào các ngươi không biết Ngọc Nữ tộc chúng ta trời sinh sẽ công kích phòng ngự tinh thần lực sao?

Hèn gì Tiểu Mỹ không sợ tinh thần lực công kích, thì ra là vì huyết mạch. Không chừng chủ nhân xưa kia sợ năng lực này của Ngọc Nữ tộc nên mới giết người, tinh thần lực là một trong những vũ khí mạnh nhất của ma pháp sư.

Những ma pháp sư hiện nay không thể Ngọc Nữ tộc bẩm sinh có năng lực công kích phòng ngự tinh thần lực, thậm chí không biết Ngọc Nữ tộc là cái gì.

Mắt Ngọc Thủy sáng rực nói:

- Tốt rồi, các tỷ muội, chúng ta đi!

- Vâng thưa tộc trưởng.

Thanh âm không vui không buồn, tràn ngập cô đơn, trơ trọi, một chút mong chờ với Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ tỉnh lại, trong trẻo kêu lên:

- Tỷ tỷ, đừng!

Ngọc Thủy yêu thương liếc Tiểu Mỹ một cái, nhẹ phất tay Tiểu Mỹ không thể nhúc nhích, bị động nhận truèn thừa của nàng.

Ngọc Thủy nhìn Vu Nhai, nói:

- Đa tạ ngươi, hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt cho bọn họ.

Vu Nhai mỉm cười hỏi:

- Các người không tự chăm sóc được sao?

- Chúng ta . . .

Các Ngọc Nữ tộc nhân bực tức, thầm nghĩ:

- Bây giờ chúng ta đi chết thì làm sao chăm sóc?

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Thế giới này có một thứ gọi là binh linh, thời đại của các người chắc cũng có.

Tinh Linh binh linh thuộc thời đại kia, hình như huyền binh nổi lên từ lúc ấy.

- Tiểu Mỹ mới chỉ là hoàng binh sư, binh linh chưa định hình. Đương nhiên các người cũng sẽ biến thành linh hồn nghe theo Tiểu Mỹ điều khiển, không có tự do. Hãy lựa chọn đi.

Các Ngọc Nữ tộc nhân ngẩn ngơ, cảm xúc căm hận bị dập tắt, lực lượng trên người đám người quang minh thánh nữ chậm rãi yếu đi. Ngọc Thủy nhìn Tiểu Mỹ lại ngó Vu Nhai.

Ngọc Thủy hỏi:

- Vậy chúng ta có thể sóng vai chiến đấu cùng Tiểu Mỹ?

- Đúng vậy!

Ngọc Thủy hỏi thẳng:

- Chúng ta phải làm sao?

Ngọc Nữ tộc nhân không biết phải làm sao để trở thành binh linh huyền binh bản mệnh.

Vu Nhai nói:

- Tìm một người rèn các người vào tấm thuẫn.

Ngọc Thủy hỏi:

- Tìm đoàn tạo sư? Nhưng chúng ta không có thời gian, chúng ta đã không thể quay vào sợi dây chuyền. Sau khi chúng ta xuất hiện thì sợi dây chuyền sẽ biến thành dây chuyền bình thường nhất.

Chẳng lẽ hy vọng bị dập tắt như vậy sao?

Vu Nhai ngây ngẩn, hắn cứ tưởng Ngọc Nữ tộc nhân có thể quay vào sợi dây chuyền, chờ hắn lấy thân phận Vu Nhai trở về giải quyết, khi đó cũng có thời gian nghĩ cách.

Muốn phong nhiều linh hồn vào một huyền binh là chuyện không thể nào, trừ phi giống như vong linh binh linh cắn nuốt lẫn nhau. Dù không có nhiều linh hồn, chỉ tính Ngọc Thủy nhập vào hay dung hợp với binh linh hiện giờ của Tiểu Mỹ đã là rất khó khăn, đây là cách rèn tà ác trong mắt thế nhân.

Phải có thời gian mới thực hiện được, làm sao sao đây? Vu Nhai nhìn hướng Khắc Liệt Luân Tư.

Khắc Liệt Luân Tư trợn trắng mắt, phớt lờ Vu Nhai, kêu la:

- Chuyện khó khăn như vậy mà ngươi dám đề nghị? Cho các nữ nhân đáng thương hy vọng sau đó đập tan, ta không làm người xấu, ngươi tự giải quyết đi.

Khắc Liệt Luân Tư suýt nói dù ta sống lại trong thời gian ngắn như vậy tuyệt đối không thể rèn tất cả Ngọc Nữ tộc nhân vào huyền binh. Đương nhiên nói câu đó làm Khắc Liệt Luân Tư mất mặt, gã sẽ không nói ra.

Khóe môi Vu Nhai co giật, cảm giác tự đập đá vào chân mình.

Vu Nhai nhìn ánh mắt mong chờ của các Ngọc Nữ tộc nhân, mở miệng nói:

- Ừm! Trước tiên khiến Tiểu Mỹ triệu hoán huyền binh bản mệnh ra đi, để ta thử xem. Nhưng ta không bảo đảm sẽ thành công.

Các binh linh, Khắc Liệt Luân Tư chớp mắt.

Khắc Liệt Luân Tư kêu la:

- Vu tiểu tử sắp gạt người, lần này là lời nói dối ý tốt, rõ ràng không làm được nhưng cố ý giả bộ như có vài phần tự tin.

Vu Nhai mặc kệ các binh linh, từng bước đến gần Tiểu Mỹ. Ngọc Thủy giải mở giam cầm, Tiểu Mỹ tỉnh dậy, không, nàng luôn tỉnh táo chẳng qua không thể nhúc nhích, không nói chuyện được.

Vu Nhai cực kỳ nghiêm túc nói:

- Tiểu Mỹ, hãy triệu ra huyền binh bản mệnh của nàng đi. Chút nữa có lẽ sẽ xảy ra chuyện rất khó lường, dù thế nào nàng phải bình tĩnh, ta sẽ không để nàng bị gì.

Đây là giọng điệu của U Hoang.

Dạ Tình, Nghiêm Sương cũng tỉnh dậy. Ngọc Nữ tộc truyền thừa rất dịu nhẹ, dù tạm thời ngừng ngang cũng không sao.

- Ừm! Vì các tỷ tỷ, Tiểu Mỹ sẽ kiên trì!

Vu Nhai gật mạnh đầu, lại kêu Ngọc Nữ tộc tập trung lại. Nhiều mỹ nữ ngực to tụ tập khiến nam nhân bình thường khó thể bình tĩnh, nhưng bây giờ Vu Nhai phải bình tĩnh.

Vu Nhai ổn định tinh thần, giơ tay lên. Vô số thủ ấn huyền diệu bay múa trong tay Vu Nhai, là thủ ấn thuộc về Huyền Binh Điển.

Ban đầu Huyền Binh Điển truèn mấy thủ ấn thu phục binh linh cho Vu Nhai, hắn tu luyện Luân Chuyển Thần Ấn thành công, đã nắm giữ rất nhiều ấn quyết. Hoặc nên nói từ bắt đầu đến bây giờ Vu Nhai nắm giữ một phần Luân Chuyển Thần Ấn.

Đến bây giờ Vu Nhai chỉ biết một phần, bởi vì trong Luân Chuyển Thần Ấn hắn mới quen thuộc Thu, Phong tự quyết. Thu tự quyết là ấn quyết thu phục binh linh, huyền binh, phần cơ bản nhất.

nhìn thủ ấn huền diệu trong tay Vu Nhai, biểu tình các Ngọc Nữ tộc hưng phấn, Khắc Liệt Luân Tư rất là bực mình. Bởi vì Khắc Liệt Luân Tư không nắm giữ được thủ ấn này, mới rồi gã cố ý nói mấy câu ra oai coi thường Vu Nhai giờ bị tát mặt sao?

Thời gian chậm rãi trôi, một vòng xoay khổng lồ hiện ra dưới chân Ngọc Nữ tộc. Các Ngọc Nữ tộc nhân hồi hộp, không biết có thành công không?

Vu Nhai cũng không biết, chỉ có thể thử xem.

- Luân Chuyển Thần Ấn, phong!

Đúng vậy, là Phong tự quyết.

Phong tất cả linh hồn vào tấm thuẫn huyền binh của Tiểu Mỹ. Mỗi huyền binh có tiểu thế giới binh linh riêng, Vu Nhai là đoàn tạo sư tất nhiên biết chuyện này. Bây giờ Vu Nhai xé mở tiểu thế giới này, nhét Ngọc Nữ tộc nhân vào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 603: Khuếch tự quyết
Tiểu Mỹ khẽ rên, mặt trắng bệch.

- A . . .

Cơ thể người và Bắc Đẩu tương thông, Vu Nhai làm bậy thế này chắc chắn sẽ tổn thương Tiểu Mỹ, nhưng đã tốt hơn dự tính nhiều. Bởi vì Tiểu Mỹ không sợ tinh thần công kích, linh hồn cũng là một loại tinh thần, nên nàng bản năng ngăn cách.

Nếu Tiểu Mỹ không có loại năng lực này thì Vu Nhai thật sự không dám làm bừa.

Dù vậy nhưng Vu Nhai phải nắm chắc thời gian cho tốt. Cùng với Luân Chuyển Thần Ấn, linh giác của Vu Nhai tiến vào tiểu thế giới binh linh huyền binh bản mệnh tấm thuẫn. Vu Nhai phải dùng lực lượng, tri thức đoàn tạo sư cải tạo tiểu thế giới này, nhưng bây giờ không có cây búa hay tài liệu thì hắn làm sao rèn?

Trước đó Vu Nhai đã nghĩ ra cách, nói:

- Tiểu Mỹ, phối hợp ta.

Tiểu thế giới binh linh, đoàn tạo sư bình thường chỉ giúp đỡ chứ không cách nào quyết định thế giới này có hình dạng gì, quan trọng nhất là bản thân huyền binh giả. Dù sao binh linh là bọn họ, không phải đoàn tạo sư trao cho.

- Tiểu Mỹ, ta sắp phong lại binh linh bản mệnh của nàng rồi thả Ngọc Thủy tiền bối ra. Nàng hãy làm theo ta chỉ cải tạo tiểu thế giới binh linh của mình, khiến Ngọc Thủy tiền bối có thể thích ứng, dung hợp vào tiểu thế giới binh linh.

Tiểu Mỹ lại gật mạnh đầu, sau đó Vu Nhai bắt đầu hành động, hắn không có thời gian chờ Tiểu Mỹ chuẩn bị. Vu Nhai lại vận chuển Luân Chuyển Thần Ấn Phong tự quyết, phong binh linh hiện giờ của Tiểu Mỹ lại.

Vu Nhai câm nín nhìn binh linh bản mệnh của Tiểu Mỹ, đó là một con gấu co nđáng yêu, thật tình . . . Tuy rất đáng yêu nhưng phải tiêu diệt, Vu Nhai thấy tội lỗi.

Như Vu Nhai nói, phong binh linh bản mệnh của Tiểu Mỹ lại rồi thả Ngọc Thủy ra.

Chỉ một mình Ngọc Thủy, Vu Nhai không dám thả hết Ngọc Nữ tộc nhân vào, nếu làm vậy huyền binh bản mệnh của Tiểu Mỹ sẽ bị phế, tiểu thế giới binh linh nứt toác.

- Ngọc Thủy tiền bối cũng làm theo ta phối hợp với Tiểu Mỹ, chờ khi ahi người ăn ý thì tiền bối sẽ trở thành binh linh của nàng.

Vu Nhai dùng tri thức rèn chỉ dẫn hai người. Có lẽ vì cùng tộc đồng nguyên, Tiểu Mỹ lại nhận truyền thừa của Ngọc Thủy, lực lượng trên người nàng có một phần thuộc về Ngọc Thủy nên dung hợp đơn giản hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Thời gian trôi qua.

Dù rất thuận lợi nhưng Vu Nhai vẫn thấy đứt dây thần kinh. Luân Chuyển Thần Ấn cũng cần huyền binh vận chuyển. May mắn lần này thể tích Luân Chuyển Thần Ấn nhỏ hơn, nếu là binh linh siêu to như Cổ Đế Long Linh thì Vu Nhai đầu hàng.

Bóc!

Một tiếng vãng khẽ trong tiểu thế giới binh linh huyền binh bản mệnh của Tiểu Mỹ, rốt cuộc thành công. Lực lượng không ngừng phóng to, như Vu Nhai dùng Huyền Binh Điển thu binh linh, Tiểu Mỹ cũng được bổ sung cường đại, sức mạnh tăng vọt. Khi dung hợp, tiểu thế giới binh linh dần thay đổi, tấm thuẫn của Tiểu Mỹ cũng biến đổi theo.

Vu Nhai nói với Ngọc Thủy:

- Đừng thả lỏng, tiếp theo là đặt Ngọc Nữ tộc nhân vào, nhưng bọn họ không thể trở thành binh linh bản mệnh. Hoặc là dung hợp trở thành lực lượng của người, hoặc tìm cách khiến các nàng ở nhờ ở bên trong này, hay hoặc là bọn họ tan biến.

Đây la hiện thực tàn nhẫn, một huyền binh chỉ chứa được một binh linh.

Mắt Tiểu Mỹ long lanh nói:

- Không muốn, ta không muốn các tỷ tỷ tan biến!

Ngọc Thủy đã trở thành binh linh bản mệnh của Tiểu Mỹ, hiểu rõ về tiểu thế giới binh linh hơn Vu Nhai.

- Yên tâm, ta có cách khiến các nàng vừa trở thành lực lượng của ta vừa không biến mất.

Vu Nhai hỏi:

- Có cách? Tiền bối thử cho ta xem.

Vu Nhai thả một Ngọc Nữ tộc nhân vào.

Ngọc Thủy nhẹ gật đầu, nói:

- Dung thủy chi trận, ký kết!

Ngọc Thủy sử dụng tuyệt kỹ của Ngọc Nữ tộc, chớp mắt cô nương đó biến thành nước, thành một phần của tiểu thế giới binh linh, hay thậm chí là tấm thuẫn.

Tấm thuẫn tiếp tục thay đổi, khiến Vu Nhai và Tiểu Mỹ giật mình là tại sao Ngọc Nữ tộc nhân biến thành nước?

- Đừng lo, bọn họ sẽ phục hồi bộ dạng ban đầu. Chúng ta tồn tại trong sợi dây chuyền với hình dạng nước, nếu không thì đã chẳng tồn tại được lâu như vậy.

Ngọc Thủy nhẹ chỉ, Ngọc Nữ tộc nhân từ hình dạng nước biến thành người. Ngọc Thủy nhìn tộc nhân, mắt tràn ngập hy vọng.

- Thật là chủng tộc thần kỳ, thường nói nữ nhân là nước thì ra cũng có thể giải thích như vậy.

Vu Nhai thở dài thườn thượt:

- Nhưng e rằng điều người lo lắng sẽ thành hiện thực, huyền binh của Tiểu Mỹ không thể nào chứa nhiều người hoặc nên nói là nước.

Nghe Vu Nhai nói, mắt Ngọc Thủy vụt tắt. Như đã nói, Ngọc Thủy hiểu rõ tiểu thế giới binh linh hơn Vu Nhai.

Tiểu Mỹ sốt ruột hỏi:

- Vậy phải làm sao?

- Chỉ đành xem chứa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Ngọc Thủy thở dài thườn thượt nhìn các tộc nhân, nàng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Các Ngọc Nữ tộc nhân buồn bã. Có người ở lại, có người biến mất, dù là loại nào thì tâm lý mọi người rất khó chịu. Trải qua sự kiện diệt tộc, không ai muốn dễ dàng chết đi, càng không mong nhìn đồng bạn biến mất còn mình trường tồn.

Người bình thường trên đời còn như thế huống chi là Ngọc Nữ tộc đơn thuần, ngây thơ?

Tiểu Mỹ không nói, nàng chỉ trợn to mắt nai nhìn Vu Nhai chằm chằm. Vu Nhai bị nàng nhìn trán nổi gân xanh, hắn khó chịu nhất là đôi mắt kiểu này.

Vu Nhai nói:

- Để ta nghĩ cách xem.

Đây mới là U Hoang không gì không làm được, mọi người trông chờ vào hắn.

* * *

- Nói này, các ngươi có cách gì không? Khắc Liệt Luân Tư đại nhân, đừng ử đó làm mặt bánh bao, mau nghĩ cách đi!

Khắc Liệt Luân Tư bị thủ pháp của Vu Nhai làm rung động không nói nên lời, đây là lĩnh vực gã chưa từng chạm vào. Khắc Liệt Luân Tư đang vắt óc suy nghĩ nên không nghe Vu Nhai hỏi cái gì, gã tự động che chắn mọi thanh âm.

Vu Nhai bó tay với Khắc Liệt Luân Tư, đưa mắt nhìn binh linh khác. Đáng tiếc trong các binh linh không có cao thủ rèn nào.

- Thí Thần Ma Nhẫn, hôm nay ngươi đã hấp thu nhiều lực lượng Ám Hắc Ma Vân căn của ta, là lúc ngươi báo đáp.

Vô cùng tiếc nuối là Thí Thần Ma Nhẫn lắc bàn bật biểu thị nó không hiểu, còn chuẩn bị diễn biến tuyệt kỹ trả ơn Vu Nhai.

- Cha nó, bây giờ không phải lúc ta nhận ngươi truyền thừa tuyệt kỹ! Chờ chút nữa tính đi, Cổ Đế Long Linh, ngươi có cách đúng không?

- Dĩ nhiên là có, nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?

Vu Nhai âm u nói:

- Ngươi biết sao? Ta hỏi ngươi tại sao bây giờ Thí Thần Ma Nhẫn ngoan như vậy? Ngươi nên biết Thí Thần Ma Nhẫn phản nghịch hơn ngươi rất nhiều.

Vu Nhai không làm gì Thí Thần Ma Nhẫn, chẳng qua hứa cho nó ích lợi này nọ. Vu Nhai lại lợi dụng sức uy hiếp của Thôn Thiên kiếm linh chế hoành Thí Thần Ma Nhẫn, nhưng Cổ Đế Long Linh đến sau nên nó không biết chuyện này.

- Bởi vì chủ nhân thế giới Huyền Binh Điển là ta chứ không phải binh linh các ngươi. Bình thường các ngươi có thể không nghe lời ta, ta không để bụng, dù sao thực lực hiện tại của ta khó khống chế các ngươi. Nhưng vào phút mấu chốt tốt nhất là các ngươi hãy phối hợp với ta. Nhấn mạnh một lần nữa, chủ nhân Huyền Binh Điển là ta, không phải các ngươi!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 604: Tấm thuẫn siêu to (1)
Các binh linh ngẩn ra, lặng im. Vu Nhai nói câu cuối rất có lý, ở trong mắt các binh linh thì hắn rất yếu, kém hơn chủ nhân cũ rất nhiều nhưng hắn sẽ không yếu ớt mãi.

Hiếm khi Thôn Thiên kiếm linh lên tiếng:

- Ta không có cách, ta không phải binh linh loại đoàn tạo sư.

Thôn Thiên kiếm linh chợt nhớ lúc trước bị Thí Thần Ma Nhẫn công kích, Vu Nhai nổi khùng dám làm tất cả, dù có bị hủy diệt.

Cổ Đế Long Linh đến lâu như vậy biết Thôn Thiên kiếm linh và Vu Nhai đối nghịch nhau, nhưng nay nàng lên tiếng nói chuyện. Cổ Đế Long Linh biết Vu Nhai không uy hiếp suông.

- Được rồi, ta lừa ngươi, ta cũng không có cách. Nhưng ta có thể nhắc nhở ngươi, tiểu thế giới binh linh huyền binh bản mệnh có thể phóng lớn, để kích cỡ tăng lớn thì phải biến huyền binh to lên.

Cổ Đế Long Linh bổ sung thêm:

- Năm xưa ta trở thành binh linh bởi vì linh thể quá to, dùng hết cách không thể nhét vào kiếm thể bình thường nên chủ nhân mới rèn kiếm to đến thế.

Vu Nhai gật gù. Phóng lớn tiểu thế giới binh linh sao? Cái này có thể dùng thôn liệu, như không gian thạch này nọ. Nhưng bây giờ trong tay Vu Nhai không có gì, dù có cũng không thời gian, điều kiện.

Vu Nhai thầm liên lạc với Huyền Binh Điển:

- Huyền Binh Điển, ngươi có cách gì không?

Vu Nhai không ôm hy vọng gì, từ khi hắn ra khỏi Thiên Tội Uyên có thử mấy lần nhưng không được Huyền Binh Điển đáp lại.

Bốp!

Khi Vu Nhai câu thông không ngờ Huyền Binh Điển đáp lại, thủ ấn hiện ra trong óc hắn. Các binh linh thấy biểu tình Vu Nhai trở nên vui mừng, đương nhiên Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không thấy gì, hắn đeo mặt nạ.

Vu Nhai lại nhấn mạnh:

- Ta đã ghĩ ra cách. Tiểu Mỹ, hãy chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ chút nữa sẽ rất đau đớn.

Vu Nhai bắt ấn Huyền Binh Điển, khẽ quát:

- Luân Chuyển Thần Ấn, Khuếch!

Đây là Khuếch tự quyết, ý là mở rộng tiểu thế giới binh linh.

Chớp mắt tấm thuẫn của Tiểu Mỹ phóng lớn theo tiểu thế giới binh linh. Huyền binh bản mệnh đột ngột biến to, chủ nhân không đau đớn mới là lạ. Thần ấn này thật ra dùng để công kích, phóng lớn tiểu thế giới binh linh rồi nổ tung, công kích bản thể huyền binh. Nhưng công kích cũng có thể sử dụng vào mặt khác, chỉ cần nắm giữ tốt mức độ.

Tiểu Mỹ nặng nề rên rỉ, nhưng nàng kiên cường cố nhịn.

- Ngọc Thủy tiền bối, hãy thả tất cả tộc nhân vào, cải tạo tấm thuẫn!

- A ừ, ta biết rồi!

Ngọc Thủy ngây người nhìn, thủ pháp kỳ lạ gì đây? Nhưng lý lẽ bình thường khó hiểu nổi 'hậu duệ Đế Long tộc' này. Ngọc Thủy nhanh chóng thả Ngọc Thủy nhân vào, mượn dùng lực lượng tộc nhân cải tạo tấm thuẫn biến to.

- Không được, chất lượng tấm thuẫn không đủ, sẽ tan vỡ.

Vu Nhai căng thẳng nói:

- Đánh thức Khắc Liệt Luân Tư cho ta!

Các binh linh vội vàng hành động, Xích Thố trức tiếp nhấc vó đá tỉnh Khắc Liệt Luân Tư.

Khắc Liệt Luân Tư gầm rống đến một nửa thì ngừng bặt, nhìn tấm thuẫn Tiểu Mỹ liên tục biến to ra.

- Cha nó, chuyện gì đây? Thủ đoạn gì vậy? Ta đã bỏ lỡ cái gì?

Khắc Liệt Luân Tư muốn né Vu Nhai tra hỏi nên mới tập trung vào nghiên cứu, vì gã không biết làm sao khiến các Ngọc Nữ tộc nhân tồn tại trong một huyền binh. Cũng vì vậy Khắc Liệt Luân Tư bỏ lỡ Luân Chuyển Thần Ấn Khuếch tự quyết của Vu Nhai.

- Bớt nói nhảm đi, hãy mau nghĩ cách.

Khắc Liệt Luân Tư nói:

- Không có cách gì, bây giờ chỉ có thể đập tài liệu cùng tính chất vào tấm thuẫn của Tiểu Mỹ, sau đó chờ xem binh linh mới thế nào. Nhớ kỹ, không thể nhập tài liệu quá mạnh vào, nếu không binh linh sẽ nặng không chịu nổi.

- Ngươi chọn đi.

Khắc Liệt Luân Tư biết thời gian gấp rút, vội nhìn trong không gian giới chỉ của Vu Nhai, nói:

- Thủy vụ tinh, lạc thạch, u linh châu, thủy xà ma tinh . . .

Tất cả là những tài liệu tệ nhất, may mắn lúc Vu Nhai ở trấn nhỏ Thanh Man, được Huyết Lệnh thưởng này nọ có một số tài liệu bình thường. Nếu là những tài liệu Vu Nhai thu hoạch dưới Thiên Tội Uyên thì hắn có muốn rèn cũng không làm được.

Vu Nhai không ngừng lấy tài liệu ra khỏi không gian giới chỉ nhập vào tấm thuẫn của Tiểu Mỹ. Ngọc Thủy đã thành binh linh bản năng biết nên làm như thế nào, bắt đầu dung hợp các tài liệu.

Huyền binh bản mệnh bị tổn thương có thể dùng huyền binh tự chữa lành, có binh linh cường đại thì càng dễ sửa chữa hơn. Tình huống của Tiểu Mỹ cũng giống vậy, tấm thuẫn nứt toác, binh linh dùng huyền binh của nàng hỗ trợ sửa chữa lại. Vì tài liệu đưa vào tấm thuẫn rất tệ hại nên tốc độ Ngọc Thủy sửa chữa càng nhanh.

Với huyền binh hoàng binh sư của Tiểu Mỹ có thể dễ dàng hòa tan những tài liệu này, cộng với đổi binh linh mới, nhiều linh hồn ở nhờ, tấm thuẫn nhanh chóng tự cải tạo. Một số chỗ nhờ huyền binh bị binh linh ảnh hưởng tự sửa chữa. Đây là chỗ huyền diệu của huyền binh, binh và linh thành một thể.

Từ khi nào ảo cảnh chiến trường cổ do Ngọc Nữ tộc chế tạo ra đã biến mất. Đám người Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá, Lữ Nham, Lữ Băng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn tấm thuẫn trướng to ba thước của Tiểu Mỹ. Ngọc Vấn Hiền mang theo các tội phạm, kỵ sĩ dự bị sống sót đến bên mép ảo cảnh chiến trường cổ, cũng ngây ngẩn nhìn tấm thuẫn.

Keng!

Ánh sáng nước phóng lớn gấp vô số lần rồi bỗng nhiên co rút, tấm thuẫn to lớn chậm rãi ổn định lại cuối cùng trở về bình tĩnh, ngẫu nhiên toát ra hơi thở của Tiểu Mỹ, còn có Ngọc Nữ tộc.

- Thành công không?

Cảm xúc Nghiêm Sương dâng trào nhìn tấm thuẫn, không biết nàng hỏi Tiểu Mỹ, U Hoang hay Ngọc Nữ tộc nhân.

Tiểu Mỹ ngơ ngác nói:

- Hình như thành công, các tỷ tỷ đã ở trong tiểu thế giới binh linh của ta.

Da thịt mềm mại vì hưng phấn mà đỏ hồng, khiến người nhìn muốn cắn một miếng. Tiểu Mỹ không hưng phấn vì có binh linh mới mà bởi vì các tỷ tỷ sống sót, sẽ mãi mãi bên nàng.

Độc Cô Cửu Tà hỏi:

- Có chuyện gì? Hình như chúng ta bỏ lỡ màn kịch hay?

Mọi người đều đi tới nhìn tấm thuẫn to lớn, lao nhao hỏi thăm. Cả đám cùng chung sống chết nên có tình cảm vững bền. Nghiêm Sương bỏ qua chuyện Tiểu Mỹ là hậu duệ của Ngọc Nữ tộc, nguồn gốc Ngọc Nữ tộc này nọ, nàng giải thích sơ qua. Nghiêm Sương không biết hình như thủ ấn của U Hoang như thế nào, chỉ nói qua loa.

Tóm lại mọi người nghe vừa hưng phấn vừa buồn bực.

Chuyện đặc sắc như vậy mà bọn họ bỏ qua. Độc Cô Cửu Tà đau đớn muốn chết. Đám người Ngọc Vấn Hiền không thể vào ảo cảnh thì thôi, còn bọn họ ở bên trong nhưng nhóm Vu Nhai, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không đánh thức giùm. Không không, lại còn để Ngọc Nữ tộc áp chế cả đám.

Nghiêm Sương nói:

- Lúc đó chúng ta rung động quá nên quên mất các ngươi.

Cả đám kêu la phản đối. Đúng lúc này, mọi người mới cảm nhận được tâm tình lỡ quên của Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, vì bọn họ cũng quên vài nhân vật quan trọng, ví dụ đám quang minh thánh nữ ngất xỉu.

Mọi người không so đo nhiều, đặc biệt là với mỹ nữ. Ánh mắt đám người cùng nhìn hướng nhóm quang minh thánh nữ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 605: Tấm thuẫn siêu to (2)
Bởi vì Ngọc Nữ tộc tấn công giữa đường bị Vu Nhai ngăn lại nên phe quang minh thánh nữ chỉ có vài người chết, còn mấy người sống. Bọn họ choáng váng bị đánh thức, mờ mịt nhìn người xung quanh. Má ơi, sao chớp mắt đa trở thành tù nhân?

Quang minh thánh nữ trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào mắt mình. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nàng đã trúng tà thuật gì?

Trong khi mọi người ngắm nghía biểu tình đặc sắc của phe quang minh thánh nữ thì Tiểu Mỹ la lên.

- A! Tiểu Mỹ không thể thu tấm thuẫn vào người!

Đám người nhìn sang, tấm thuẫn cao ba tướ của Tiểu Mỹ rút còn một thước, không thể nhỏ hơn được nữa.

Nghiêm Sương hỏi:

- A, sao có thể như vậy?

Tình huống này thật lạ.

Tiểu Mỹ phồng má nói:

- Ngọc Thủy tỷ tỷ bảo U Hoang nhét vào nhiều tài liệu thấp kém lính tính, nguyên tấm thuẫn toàn là tạp chất nên không thể biến nhỏ.

Tiểu Mỹ cũng có thể giao lưu với binh linh bản mệnh.

Nghiêm Sương cười nói:

- Nếu là U Hoang làm thì chúng ta hỏi hắn, không cần quá lo.

Nghiêm Sương nhìn trái nhìn phải, chớp mắt hỏi:

- U Hoang đâu rồi?

Dạ Tình ngơ ngác nói:

- U Hoang đã đi.

Có một mình Dạ Tình là không hưng phấn như mọi người.

- A? Đi bao giờ?

Dạ Tình buồn bực nói:

- Ta cũng không rõ, mới rồi ta chỉ lo nhìn tấm thuẫn của Tiểu Mỹ thay đổi, không chú ý thấy U Hoang đã đi.

Khó khăn lắm mới gặp lại người bí ẩn, tại sao hắn biến mất?

- Ngọc Thủy tỷ tỷ nói khi ảo cảnh chiến trường cổ biến mất thì U Hoang cũng đi, không để lại câu nào. Ngọc Thủy tỷ tỷ dặn ta lần sau gặp hắn hãy cảm ơn giùm tỷ tỷ.

Tiểu Mỹ mân mê tấm thuẫn to của mình, nói:

- Dạ Tình tỷ đừng lo, có lẽ U Hoang luôn ở quanh chúng ta, hắn thầm mến tỷ. Nếu không thì tại sao mỗi lần chúng ta gặp nguy hiểm là hắn sẽ xuất hiện? Có lẽ vì lý do gì làm U Hoang không dám để người thay mặt thật, hoặc là xấu hổ không dám thổ lộ tình cảm với Dạ Tình tỷ.

Hiếm khi Tiểu Mỹ nói ra lời an ủi người, thật là lạ, nhưng vì nàng ngây thơ nên câu nói chân thật hơn.

Dạ Tình rất vui. Nếu đúng như Tiểu Mỹ nói thì tại sao U Hoang không dám cho ngươi thấy mặt thật? Ngẫm lại cũng đúng, mỗi lần U Hoang xuất hiện là lại cứu nàng, không có nguyên nhân đặc biệt mới là lạ.

Chắc chắn sẽ còn gặp lại, lần sau nàng sẽ không bỏ qua cơ hội nữa.

Dạ Tình nghĩ đến U Hoang cường đại, không gì không làm được là tim nàng đọc nhanh. Ngọc Thủy tiền bối nói U Hoang là Đế Long tộc, Dạ Tình nhớ kỹ danh từ này.

Tiểu Mỹ nói câu khôngđúng thời điểm:

- Ngọc Thủy tỷ tỷ nói tình huống của ta không phải vấn đề lớn, chỉ cần tìm được cao thủ rèn là giải quyết xong. Vừa may kẻ lừa đảo là cao thủ rèn!

Giấc mơ đẹp của Dạ Tình tan vỡ, Vu Nhai chen vào óc nàng. Dạ Tình rối loạn, nữ nhân lăng nhăng không chịu nổi.

- Hình như . . . Chúng ta quên cái gì?

Nhắc tới Vu Nhai làm mặt mọi người cứng ngắc, mãi lo hưng phấn quên mất hắn. Bây giờ Vu Nhai đang đại chiến với quang minh thánh tử, quang minh thánh tử đáng sợ, có khi nào hắn đã tiêu đời không?

Trong khi mọi người định xuất phát thì trên bầu trời vọng xuống thanh âm khưu phong thú.

- Grao!

Tiểu Thúy vốn nhận mệnh lệnh của Vu Nhai bảo vệ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, nhưng bây giờ ảo cảnh chiến trường cổ biến mất, ba nữ nhân không gặp nguy hiểm gì nên nó đi tìm Vu Nhai bị nguy hiểm nhiều hơn. Giải thích như vậy rất hợp lý. Tiểu Thúy sà xuống, một người từ lưng nó lăn xuống.

- Vu Nhai!

Vu Nhai mình đầy vết thương lăn xuống lưng Tiểu Thúy, quần áo của hắn đỏ thẫm, là máu và mồ hôi hòa vào nhau. Mặt Vu Nhai trắng như giấy, khóe môi chảy máu, tóc rối xù, bộ dạng kiệt sức. Buồn cười, điên cuồng tung ra Luân Chuyển Thần Ấn, không kiệt sức mới lạ. Nếu không kiệt sức thì Vu Nhai sẽ không chuồn đi nhanh như vậy, chờ đám người Độc Cô Cửu Tà tỉnh lại lỡ bọn họ bao vây hắn đòi lột mặt nạ xuống thì rắc rối to.

Vu Nhai lỡ tung ra Luân Chuyển Thần Ấn, thân phận U Hoang càng cần giữ kín hơn. Lúc trước Vu Nhai định nói bí mật U Hoang cho Dạ Tình biết nhưng bây giờ hắn phải suy nghĩ lại, vấn đề liên quan đến Huyền Binh Điển nên hắn cần suy nghĩ thật kỹ.

Mọi người xúm lại hỏi han:

- Vu Nhai, ngươi có sao không?

Vu Nhai thở gấp hỏi ngược lại:

- Các ngươi thấy bộ dạng của ta như vậy là khỏe sao? Có thuốc trị thương, đan dược phục hồi gì không mau cống nộp ra đây. Đấu với quang minh thánh tử một trận làm ta hao hết sạch dược vật.

Mọi người vội vàng móc dược vật của mình ra, Vu Nhai lựa chọn vài đan dược nuốt xuống, dễ chịu hơn nhiều. Vu Nhai không chỉ kiệt sức, trên người hắn có vết thương bị quang minh thánh tử đánh trúng. Sau khi đánh đuổi quang minh thánh tử đi, cơ bắp trên người Vu Nhai đổ máu, nhưng vì hắn mặc sáo trang Đế Long tộc nên không thấy. Đây là lý do tại sao quần áo Vu Nhai đẫm máu.

- Quang minh thánh tử sao rồi?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Lợi dụng quyển trục ma pháp không gian bỏ trốn rồi.

Quang minh thánh nữ hét chói tai:

- Không thể nào!

Quang minh thánh nữ chú ý Vu Nhai, càng quan tâm quang minh thánh tử hơn. Bởi vì nếu quang minh thánh tử còn sống thì quang minh thánh nữ còn hy vọng trốn thoát, nhưng nghe Vu Nhai nói xong đập nát hy vọng của nàng.

- Không thể nào sao? Vậy tại sao ta còn đứng đây?

Vu Nhai cố gắng đứng lên, đi tới trước mặt quang minh thánh nữ. Lúc này quang minh thánh nữ bị mọi người trói gô, dù huyền binh phòng ngự của nàng lợi hại đến mấy cũn không thể dựng lên nữa, lực lượng ma pháp bị kiềm chế. Độc Cô Cửu Tà là kim bào Độc Cô gia tất nhiên có cách chế ngự ma pháp sư.

Quang minh thánh nữ tức giận quát:

- Chết tiệt, tên đào binh, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!

Quang minh thánh nữ đã trở thành tù nhân.

Vu Nhai cười gian:

- Hãy lo cho bản thân trước đi.

Mặt Vu Nhai trắng như tờ giấy nên khi cười càng gian ác hơn. Sao lời hắn nói y như kẻ xấu nhân vật phản diện trong ti vi kiếp trước? Xem ra Vu Nhai có bản chất ác ma.

Ngọc Vấn Hiền hỏi:

- Vu Nhai, chúng ta giải quyết bọn họ thế nào?

Mọi người cùng nhìn sang.

Vu Nhai không trả lời Ngọc Vấn Hiền, hắn chuyển sang hỏi Tạ Tam:

- Tạ Tam chấp sự, lúc trước người nói Kiếm Sơn hùng quan bị chiếm đóng. Tình huống hiện tại như thế nào? Đại quân Tuyết Lĩnh cương chưa trở về sao?

- Đúng vậy! Lúc sáng chúng ta lại đây có nhìn Kiếm Sơn hùng quan từ xa, vẫn còn bị chiếm đóng. Chúng ta đã phái người thông báo Tuyết Lĩnh cương, mỗi thành trấn gần Kiếm Sơn hùng quan, tin tưởng không bao lâu sau đại quân đóng ở Tuyết Lĩnh cương sẽ trở về.

Tạ Tam vẫn như người trong mộng, trận chiến này làm gã rung động quá nhiều. Tuy cuối cùng chiến thắng là nhờ người bí ẩn xuất hiện, sợi dây chuyền kỳ diệu của Tiểu Mỹ. Nhưng không thể phủ nhận Vu Nhai cũng giúp sức trong đó. Dụ quang minh thánh tử đi, công này lớn lao không thể thay thế, Vu Nhai còn đánh bại quang minh thánh tử. Người như vậy dù không thể trở thành kỵ sĩ chính thức cũng sẽ nổi tiếng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 606: Thánh nữ trở lại
Vu Nhai trầm giọng nói:

- Xem ra Tư Đồ Ẩn đã thất bại.

Mọi người im lặng, không khí nặng nề hòa tan vui mừng chiến thắng. Xác suất Tư Đồ Ẩn sống sót không cao, mọi người cho rằng gã bị Dương Như Hóa phát hiện, không biết thật ra gã gặp người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

- Đi đi, chúng ta lập tức quay về Kiếm Sơn hùng quan. Hừ, nếu đại quân Tuyết Lĩnh cương không muốn công lao cứu viện thì để chúng ta lấy.

Mọi người kinh ngạc hỏi:

- Chúng ta làm?

Tuy Vu Nhai nhiệt huyết nhưng dựa vào bọn họ cứu viện Kiếm Sơn hùng quan thì quá bi kịch. người thông minh như Ngọc Vấn Hiền nhìn hướng quang minh thánh nữ.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Có quang minh thánh nữ, ta không tin bọn họ không lùi. Chúng ta và Dương Như Hóa sẽ từ từ tính sổ.

Người Vu Nhai hận nhất không phải quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na mà là thúc điệt Dương Như Hóa.

Mọi người phản ứng lại, ai nấy hưng phấn. Đám người áp giải đám quang minh thánh nữ, cưỡi tọa kỵ bay của thánh quang ma kỵ đoàn xuất phát hướng Kiếm Sơn hùng quan.

Trước khi rời đi bọn họ không quên càn quét chiến trường, đây toàn là quân công.

Một số thánh quang ma kỵ đoàn sống sót, nhóm Bội La Tây Tư Mạc đều bị bắt. Không gian giới chỉ của ma pháp sư đã chết bị cởi xuống, cũng mang xác các chiến hữu đã chết trở về.

Thật ra lần này bọn họ không tổn thất quá lớn, người chết đa số là các tội phạm.

Chiến tranh là phải có người chết, tuy rất tàn nhẫn nhưng đây là sự thật. Mọi người thầm cầu nguyện, không gột rửa dấu vết chiến đấu trên người, mang theo máu khô, nước mắt, mồ hô ỉời khỏi mảnh đất này.

Trong khoảng thời gian này Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ cố gắng tiêu hóa truyền thừa của Ngọc Nữ tộc, về mặt lực lượng chưa tiêu hóa hết. May mắn lực lượng của Ngọc Nữ tộc dịu dàng như nước, có thể chậm rãi tiêu hóa thời gian dài.

Mọi người rời đi khoảng nửa canh giờ, một gốc gốc cây gãy đổ bỗng nhúc nhích, một cái đầu tóc vàng hoa lệ ló ra. Người tóc vàng bò ra không hoa lệ chút nào, cực kỳ chật vật.

- May mắn có lão già cho quyển trục ẩn thân, nếu không lần này sẽ cùng quang minh thánh nữ làm tù binh. Chết tiệt, sao họ Vu đáng sợ quá vậy?

Người này chính là Tạp Đức thiếu gia, từ trạng thái chí cao khí ngang đến tình huống thay đổi làm gã bối rối. Cuối cùng Tạp Đức thấy quang minh thánh nữ bị bắt, gã liền sử dụng quyển trưc ẩn thân được phụ thân cho lúc ra khỏi nhà, trốn thoát một kiếp.

Tạp Đức thiếu gia nhanh chóng chuồn đi, cẩn thận trở về Ma Pháp đế quốc.

Tạp Đức thiếu gia có thể sống sót vì một nguên nhân quan trọng, đó là Vu Nhai không nhớ ra gã, nếu không thì gã có trốn cách mấy cũng vô dụng. Tạp Đức rất buồn bực vì thế.

Quang minh thánh nữ cảm thấy Tạp Đức thiếu gia vô dụng nên không mang gã vào bình chướng không gian, cho nên gã không cảm nhận được ảo cảnh chiến trường cổ, U Hoang đáng sợ.

Trong lúc bay Độc Cô Cửu Tà tò mò hỏi:

- Vu Nhai, quang minh thánh tử thật sự bị ngươi đánh bại?

Độc Cô Cửu Tà cảm giác được thực lực của quang minh thánh tử siêu đáng sợ, Vu Nhai có thể đánh bại được quang minh thánh tử, lạ lùng quá. Nên biết cách biệt cả một đẳng cấp lớn.

Độc Cô Cửu Tà thắc mắc là tại sao mỗi lần U Hoang xuất hiện đều có liên quan đến Vu Nhai? Độc Cô Cửu Tà không như các thiếu nữ mộng mơ, gã thầm nghi ngờ. Độc Cô Cửu Tà cảm thấy Vu Nhai dùng ngôn ngữ đẩy lùi quang minh thánh tử hoặc giao dịch cái gì.

Ngọc Vấn Hiền nhìn sang, người thông minh như gã đương nhiên cũng nghi ngờ.

Vu Nhai chỉ đằng trước, nói:

- Chỗ đó chính là chiến trường.

Núi gần như bị san bằng, hơi thở quang minh vẫn rất đậm đặc xen lẫn hơi thở của Vu Nhai, từ xa đã cảm nhận được.

Độc Cô Cửu Tà, Ngọc Vấn Hiền không còn lời nào để nói. Đã qua nửa ngày vẫn cảm nhận được hơi thở khốc liệt đậm đặc từ chiến trường, cuộc chiến và vết thương trên người Vu Nhai khiến bọn họ khó thể suy luận với U Hoang. Có lẽ chỉ là trùng hợp, U Hoang bí ẩn đi theo bọn họ, thầm mến Dạ Tình hoặc Tiểu Mỹ.

Tóm lại hôm nay bọn họ chiến thắng, bọn họ đại biểu Bắc Đẩu hành tỉnh bị người ta khinh thường nhất.

Bay mãi, vượt qua Kiếm Phong lĩnh, bọn họ thấy Kiếm Sơn hùng quan từ xa. Chỗ đó đã dựng thẳng cờ của binh linh, tràn ngập hơi thở ma pháp. Đó là nơi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị tiếp tục ca khúc cải hoàn.

Trên Kiếm Sơn hùng quan, binh sĩ Ma Pháp đế quốc kêu lên:

- Mau nhìn kìa, là thánh quang ma kỵ đoàn, thánh nữ đã trở lại!

Rốt cuộc quang minh thánh nữ quay về.

Nghe tin tức trên tường thành, Lôi Áo Phu ở trong phủ đại tướng quân nở nụ cười nhẹ nhóm.

- Dương tướng quân, nếu quang minh thánh nữ trở lại thì giao dịch cuối cùng của chúng ta cũng nên bắt đầu.

Lúc này Dương Như Hóa ngồi trên ghế cao trước mặt Lôi Áo Phu đại soái, bên cạnh gã là binh sĩ. Hai bá điệt mặc trường sam thoải mái chứ không phải giáp chiến đấu, không hề căng thẳng. Nghe quang minh thánh nữ quay về, Dương Tiên Tuấn vui mừng nhất. Quang minh thánh nữ trở về nghĩa là Vu Nhai tiêu đời, nhưng hắn có sống không? Hắn phải sống!

Tâm tình Dương Như Hóa rất tốt, mỉm cười nói:

- Ừm! Vậy phải chuẩn bị bước cuối cùng, chờ đại soái lấy được ích lợi, ra khỏi Kiếm Sơn hùng quan ta thì chúng ta sẽ lại rút đao đối địch.

Hôm nay sẽ giải quyết hết sự việc, chờ Lôi Áo Phu đại soái đón quang minh thánh nữ về là Dương Như Hóa có thể phát động cuộc chiến phản công, gã sẽ diễn vở kịch tổ chức binh lực, lấy ít thắng nhiều, cướp lại Kiếm Sơn hùng quan. Trong quá trình sẽ có vài người chết trận, hoặc nên nói là 'hy sinh'. Ví dụ như Hoàng Phủ đại tướng quân đáng kính nhất, hay Độc Cô Anh. Những người này sẽ bỏ mình vì Huyền Binh đế quốc vĩ đại, rồi Dương Như Hóa sẽ là đại tướng quân của Kiếm Sơn hùng quan, đây là khâu chuẩn bị gã vừa nói.

- Tất nhiên chúng ta là quan hệ đối địch.

Lôi Áo Phu đại soái cười âm hiểm nói:

- Nhưng nếu sau này có chuyện gì có lợi cho hai ta thì nhớ hợp tác nữa, lần này ta rất vừa lòng. Xin cáo từ, nhớ đưa ta thứ đó là được.

Dương Như Hóa gật đầu, nhìn theo Lôi Áo Phu đại soái tâm tình vui vẻ ra khỏi phủ đại tướng quân.

Dương Như Hóa không thật sự đầu vào Ma Pháp đế quốc, đây chỉ là hợp tác, nên cho Lôi Áo Phu đại soái ích lợi, gã thì kiếm được vị trí đại tướng quân Kiếm Sơn hùng quan. Còn về ích lợi cho Lôi Áo Phu đại soái, ba ngày cheimé đóng Kiếm Sơn hùng quan là một, đầu người của các tướng lĩnh Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh là hai, một số cơ mật quân sự, tiền tài là ba.

Lợi dụng lẫn nhau cùng có lợi, Dương Như Hóa như thấy con đường lên trời, gã cười phá lên.

- Bá phụ, chúng ta hãy mau đi giết thùng cơm Hoàng Phu đi.

Dương Như Hóa cười to bảo:

- Ừm! Đi đi, thật muốn thấy biểu tình trước khi chết của Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh.

Dương Như Hóa mang theo Dương Tiên Tuấn rời đi. Như Lôi Áo Phu đại soái đã nhắc, hai người cần chuẩn bị đồ đạc.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 607: Tiêu đời (1)
Tâm tình Lôi Áo Phu đại soái nhẹ nhõm đi tới trước cửa Kiếm Sơn hùng quan. Ma pháp thiên giai truy tung ẩn giấu đã mất hiệu quả từ ba ngày trước, Lôi Áo Phu không rõ tình huống của quang minh thánh nữ, nhưng theo tin tức báo về thì lúc trước quang minh thánh nữ đã trở về Phiêu Tuyết hành tỉnh. Họ Vu kia cũng làm nhiều chuyện đối địch với Quang Minh thần điện, chắc bây giờ đã bắt được hắn rồi, không biết có được dung binh thần thuật không? Hy vọng quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na lấy được dung binh thần thuật, vậy thì tâm tình của hai người sẽ rấdt tốt.

Khi Lôi Áo Phu đại soái biết tin họ Vu khuấy động Phiêu Tuyết hành tỉnh thì rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là không sợ chết, nhưng gã không để trong bụng. Một huyền binh giả tối đa là hoàng binh sư cao đoạn có làm gì cũng không gây sóng gió được.

Lôi Áo Phu chỉ là đại soái của Bắc Tuyết yếu tắc, chuyện Phiêu Tuyết hành tỉnh không thuộc quyền quản lý của gã, chỉ cần quang minh thánh nữ bình yên là được.

Lôi Áo Phu đại soái đi mãi bỗng cảm giác không khí xung quanh là lạ, các binh sĩ không vui vẻ như đang nghênh đón quang minh thánh nữ mà biểu tình kinh hoàng. Chuyện gì đây?

Một thân vệt ma pháp sư của Lôi Áo Phu đại soái lảo đảo chạy tới, run rẩy nói:

- Đại . . . Đại . . . Đại soái . . .

- Nguy rồi đại soái, quang minh thánh nữ . . . Quang minh thánh nữ trở thành con tin của họ Vu kia!

- Cái gì? Ngươi nói gì?

Lôi Áo Phu đại soái đã linh cảm không may, nghe tin này như bị sét đánh:

- Rốt cuộc là sao? Chẳng phải nói quang minh thánh nữ dẫn theo thánh quang ma kỵ đoàn trở về sao?

- Đúng . . . Đúng là binh sĩ có bẩm báo như vậy, bởi vì người Huyền Binh đế quốc cướp tọa kỵ của thánh quang ma kỵ đoàn.

Lôi Áo Phu đại soái chửi thề:

- Khốn kiếp!

Thiên địa nguyên tố xung quanh dao động dữ dội, Lôi Áo Phu đại soái bay vọt lên tường thành. Tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn tan vỡ.

Như thân vệ ma pháp sư đã nói, quang minh thánh nữ trở thành con tin của Vu Nhai. Khiến Lôi Áo Phu đại soái hộc máu là đối phương to gan đáp xuống, mọi người xếp hàng dọc đứng trên tường thành. Tọa kỵ bay của thánh quang ma kỵ đoàn gầm gừ đậu phía sau, chúng nó không tự nguyện làm tọa kỵ cho người Huyền Binh đế quốc.

Binh sĩ Ma Pháp đế quốc tụ lại bao vây ba mặt, nhưng người Huyền Binh đế quốc không hề sợ hãi. Người dẫn đầu cầm một đoản đao màu đen gác hờ trên cần cổ trắng trẻo của quang minh thánh nữ.

Lôi Áo Phu đại soái cố gắng tò mò hỏi:

- Ngươi chính là Vu Nhai?

- Đúng vậy!

Lôi Áo Phu đại soái không nói nhảm, dứt khóa bảo:

- Thả thánh nữ, ta lui binh ngay.

Quang minh thánh nữ không đợi trả lời giành nói trước:

- Lôi Áo Phu đại soái đừng e ngại gì hết, hãy dùng ma pháp đánh bay đám người này đi. Trên người ta có huyền binh phòng ngự của điện chủ đời trước ban cho, hắn không thể phá vỡ phòng ngự của ta được!

Con ngươi Lôi Áo Phu đại soái co rút, gã cứ tưởng quang minh thánh nữ sẽ hiên ngang lẫm liệt hy sinh, thì ra đã chuẩn bị từ trước. Quang Minh điện chủ đời trước, nghe nói là ma trận sư siêu đáng sợ. Có đánh cuộc hay không? Lỡ như xảy ra chuyện thì rắc rối.

Tuy nhiên lời của quang minh thánh nữ khiến Lôi Áo Phu đại soái yên lòng, ít nhất không cần lo nàng bị nguy hiểm sinh mạng. Lúc trước Lôi Áo Phu qua ma pháp kính tượng trông thấy quang minh thánh nữ bị Vu Nhai đánh tới tấp, hèn gì nàng có phòng ngự mạnh như thế.

Mặt Vu Nhai dữ tợn nói:

- Quang minh thánh nữ, đừng quên ta từng phá vỡ phòng ngự của nàng.

Mắt Vu Nhai lóe tia sốt ruột, bất an. Quang minh thánh nữ thấy hết.

Quang minh thánh nữ kiêu ngạo cười nói:

- Vậy sao? Đúng là ngươi từng phá mở phòng ngự của ta, nhưng đó là kết quả sau khi ngươi tốn nhiều thời gian. Ta không tin ngươi khắc ra phù văn nhanh hơn ma pháp của chúng ta.

Vu Nhai càng tỏ ra bứt rứt:

- Chẳng phải lúc trước nàng đã xỉu sao?

Quang minh thánh nữ lạnh lùng nói:

- Hừ! Đừng nghĩ rằng ta sợ mất mặt không dám hỏi quang minh thánh tử cho biết tình hình. Ta công nhận ngươi rất lợi hại, ngươi có đủ loại thủ đoạn nhưng ta cũng học được rất nhiều từ ngươi. Phải đa tạ ngươi cho ta biết thì ra thế giới này có rất nhiều cách chiến đấu.

Quang minh thánh nữ nghiến răng nói:

- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không cho ngươi chết. Ngươi sở hữu dung binh thần thuật, còn có bí mật quang minh thánh nữ đời trước, ta sẽ dùng các cách 'hỏi' rõ ràng.

Vu Nhai run run hỏi:

- Thì ra nàng đã tính toán từ lâu, hèn gì khi đến Kiếm Sơn hùng quan nàng ngoan như thế.

Quang minh thánh nữ đắc ý nói:

- Hừ! Khinh địch, không chỉ quang minh thánh nữ quang minh thánh nữ không hiểu chuyện mới khinh địch.

Mối thù lúc trước đã trả, giờ đây nàng không còn thấy mất mặt, chỉ cần bắt lại cái tên vừa đáng hận vừa đáng sợ là xong. Quang minh thánh nữ thấy hưng phấn, vì hưng phấn nên nàng công nhận lúc trước quang minh thánh nữ vô tri. Quang minh thánh nữ vui mừng vì mình đã trưởng thành, con người luôn sẽ có lúc gặp trắc trở.

- Vậy sao? Nói vậy thì ta nên thu học phí.

Biểu tình run sợ của Vu Nhai biến mất, hắn nhún vai:

- Không ngờ sư phụ ta đây với mới dạy dỗ nàng đã hãm hại sư phụ, đúng là vô sỉ. Nhưng khi sư phụ dạy đồ đệ luôn giữ tuyệt kỹ lại, ví dụ như ta không dạy nàng cách diễn kịch. Nàng cho rằng ta thật sự không phá được phòng ngự của nàng sao?

Quang minh thánh nữ chớp mắt, biểu tình đắc ý đông lại. Là sao?

- Phá cho ta!

Vu Nhai dùng hành động thực tế đáp lại quang minh thánh nữ, đoản đao màu đen cắt mạnh vào quang minh thánh nữ. Trong phút chốc huyền binh phòng ngự trên người quang minh thánh nữ khởi động, vẫn là màn sáng trắng. Nhưng màu trắng rất nhanh biến thành đen, phù văn đen như biến thành kiến ăn thịt người đáng sợ nhất bao phủ màn sáng trắng, tằm ăn huyền binh phòng ngự nghịch thiên.

Phe địch hay đều thầm thắc mắc:

- Đây là cái gì?

Bọn họ đánh rùng mình, mặt trời treo cao nhưng tường thành nổi gió rét, không phải vì trời đông lạnh giá mà là nỗi sợ hủy thiên diệt địa.

Bùm!

Màn sáng vỡ, cảm giác hủy thiên diệt địa càng đậm đặc chớp mắt rút về. Khi mọi người nhìn chăm chú vào, vẫn là tình cảnh vừa rồi, không có gì khác nhau nhưng quang minh thánh nữ không còn vẻ đắc ý. Biểu tình của quang minh thánh nữ khủng hoảng, khóe môi chảy máu, huyền binh bản mệnh bị phế thì tất nhiên sẽ bị thương.

Vu Nhai mỉm cười hỏi:

- Bây giờ chúng ta có thể yên tâm bàn chuyện chưa?

Không hiểu sao mọi người nhìn nụ cười của Vu Nhai rất giống ác ma, các chiến hưu đều cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Không ai trả lời, bọn họ rùng mình sợ hãi. Cảm giác này là gì? Tại sao sẽ ngửi được mùi chết chóc? Tại sao người này giống ác ma như thế?

Độc Cô Cửu Tà nhìn Vu Nhai, hắn phát hiện hơi thở tương tự như lúc đối chiến cùng Độc Cô Cửu Dương trên Thiên Tội Pha, nhưng lần đó không mãnh liệt như bây giờ. Hình như lúc đó Vu Nhai sử dụng tuyệt chiêu tà nhẫn thất trảm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 608: Tiêu đời (2)
Tất nhiên khi ấy không kinh khủng như bây giờ, vì Vu Nhai đang nắm giữ Thí Thần Ma Nhẫn chính tông, nó hấp thu Ám Hắc Ma Vân căn định báo đáp cho hắn. Vu Nhai yêu cầu Thí Thần Ma Nhẫn cho tuyệt kỹ, muốn tự mình sử dụng nửa ngày. Nụ cười ác ma trên mặt Vu Nhai là vì bị Thí Thần Ma Nhẫn ảnh hưởng, nắm giữ siêu thần binh nghịch thiên rồi hắn mới biết nó đáng sợ cỡ nào.

Nhát chém vừa rồi tiêu hao gần hết huyền khí của Vu Nhai, vết thương trên người đau nhức.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Lui binh, nói rõ ràng hoạt động của ngươi và Dương Như Hóa.

- Tốt, ta lui binh, còn Dương Như Hóa gì đó thì ta không rõ.

Lôi Áo Phu đại soái phản ứng lại, bây giờ không phải lúc nghiên cứu tại sao Vu Nhai ác ma như thế, cứu quang minh thánh nữ quan trọng hơn. Lôi Áo Phu tuyệt đối không thừa nhận có hợp tác với Dương Như Hóa.

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đừng ép ta ra tay, nếu quang minh thánh nữ bị chúng ta lột đồ tại chỗ này, ta nghĩ dù là Ma Pháp đế quốc hay người Huyền Binh đế quốc chúng ta đều sẽ rất rung động.

Tay Vu Nhai duỗi hướng ma pháp bào xinh đẹp thuần khiết của quang minh thánh nữ.

- Ngươi . . . Đồ ác ma!

Quang minh thánh nữ thầm thắc mắc Dương Như Hóa, Lôi Áo Phu đại soái hợp tác cái gì, càng giật mình thủ đoạn vừa rồi của Vu Nhai. Bây giờ quang minh thánh nữ không rảnh suy nghĩ những điều đó nữa, nếu bị cởi đồ ra thì nàng không muốn sống. Lộ Luân Na tin tưởng chắc chắn họ Vu này sẽ làm điều đó.

Vu Nhai cười tà ác:

- Ừm! Sau này hãy gọi ta là sư phụ ác ma.

Không đợi Lôi Áo Phu đại soái phản ứng lại, xoẹt một tiếng, Vu Nhai xé một ống tay áo của quang minh thánh nữ lộ ra cánh tay trắng nõn nà. Không chỉ là cánh tay, phần vai cũng lõa lồ, lộ ra một góc nội y.

- Ngại quá, hơi mạnh tay một chút. Vốn chỉ định kéo ống tay áo ai ngờ lộ luôn nội y, trả lại cho nàng che người.

Quang minh thánh nữ suýt xỉu. Không nói thì thôi, Vu Nhai nói làm mọi người cùng nhìn chằm chằm. Tuy Vu Nhai nhanh tay che lại tay áo bị xé nhưng rõ ràng là hành động bịt tai trộm chuông.

Nhiều thiếu nữ, bao gồm Dạ Tình rất muốn đè đầu Vu Nhai ra đánh, mặc dù hắn xé áo quang minh thánh nữ khiến bọn họ hả hê.

Lôi Áo Phu đại soái bất đắc dĩ nói:

- Ngừng tay, ta sẽ nói rõ sự việc.

Chuyện này không quan trọng với Lôi Áo Phu đại soái, dù sao gã mưu mô vì ích lợi cho Ma Pháp đế quốc. Nhưng chiến công vĩ đại đánh chiếm Kiếm Sơn hùng quan sẽ không còn, Lôi Áo Phu mất hết công lao. Lôi Áo Phu nói ra sẽ là tai họa ngập đầu cho Dương Như Hóa, bây giờ gã không cần biết Dương Như Hóa chết thế nào.

Vu Nhai cười nói:

- Vậy mới đúng, cứ phải đợi ta xé đồ thánh nữ của các ngươi mới chịu khai.

Tướng quân kinh nghiệm già dặn mưa gió như Lôi Áo Phu cũng kiềm không được muốn đánh Vu Nhai như xơ mướp. Tổ cha nó, ngươi có cho ta thời gian nói chuyện không? Vừa đề nghị xé đồ quang minh thánh nữ, không cho ta cơ hội tỏ thái độ đã hành động.

Vu Nhai lại nêu điều kiện:

- Chờ chút, tập trung lại tất cả người Huyền Binh đế quốc trong Kiếm Sơn hùng quan, bắt đám người Dương Như Hóa giúp ta, thả những người đã bị các ngươi bắt.

Vu Nhai muốn công khai bộ dạng xấu xí của Dương Như Hóa trước mặt mọi người, sẵn sàng cho việc bị phản công. Bên bọn họ chỉ có mấy chục thanh niên, rất dễ ra chuyện ngoài ý muốn.

- Không được . . . A được, ta đồng ý.

Lôi Áo Phu đại soái cũng định phản công, nếu thả hết người ra thì có nhiều biến cố. Lôi Áo Phu định phản đối, nhưng 11 vươn tay hướng ống tay áo bị xé của quang minh thánh nữ thì thỏa hiệp ngay. Bọn họ có đại quân ma pháp cường đại, bây giờ Kiếm Sơn hùng quan chỉ là cái xác rộng, dù thả hết người ra cũng không thay đổi được gì.

Lôi Áo Phu đại soái ra lệnh thả người, quân đội của gã chuẩn bị lui binh, đám binh sĩ Ma Pháp đế quốc từ từ rút khỏi Kiếm Sơn hùng quan.

Thời gian chậm rãi trôi, mọi người bị lôi ra khỏi ngục giam. Tất nhiên sẽ không thả ngay, trên người tù phạm còn bị còng ma pháp, nếu không cao thủ như Độc Cô Anh hành động sẽ gây loạn.

Dương Như Hóa cũng bị áp giải ra, gã có sức chiến đấu rất mạnh nhưng bên Ma Pháp đế quốc cũng có cường giả. Cả đám vây công thì Dương Như Hóa chịu bó tay, cũng không cần vây công, đánh lén là xong.

Dương Như Hóa chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, gã còn tưởng sắp được vị trí đại tướng quân.

Dương Như Hóa, Dương Tiên Tuấn trợn mắt há hốc mồm nhìn đám người Vu Nhai đã dời đến trước cổng lớn Kiếm Sơn hùng quan. Mới rồi Dương Như Hóa còn cay nghiệt nói chuyện với thùng cơm Hoàng Phủ, Độc Cô Anh, ai ngờ Ma Pháp đế quốc đột nhiên xuất hiện rồi nhốt gã lại, kéo tới đây. Dương Như Hóa cứ tưởng là Ma Pháp đế quốc bội ước, ai ngờ họ Vu gây chuyện.

Tiêu đời, khi Dương Như Hóa thấy quang minh thánh nữ nằm trong tay Vu Nhai thì đầu óc gã chỉ có hai chữ này. Đặc biệt Dương Như Hóa trông thấy Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh bị kéo ra, gã biết gã hoàn toàn toi đời. Đám người Hoàng Phủ đại tướng quân cũng bị áp giải, còn có đám Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan.

Kỵ sĩ chính thức ba hành tỉnh khác cũng xuất hiện.

Hiện tại mọi người trợn mắt trừng Dương Như Hóa. Các cao thủ, bao gồm Hoàng Phủ đại tướng quân đều bị Dương Như Hóa khống chế, nếu không với binh lực của Ma Pháp đế quốc muốn bắt nhiều cao thủ sẽ rất vất vả, thậm chí có cá lọt lướt.

Lúc trước Dương Như Hóa mời một bữa nhậu là giải quyết đám người gọn gàng.

Vốn Dương Như Hóa định giết hết những người này, dù sao Ma Pháp đế quốc đánh chiếm, vài người chết là bình thường. Tiếc rằng gió mây thay đổi, người quyết định thế cục chính là họ Vu đứng trước cổng Kiếm Sơn hùng quan.

Hoàng Phủ đại tướng quân biết mình được cứu thì nhe răng cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Vu tiểu tử không uổng là người ta xem trọng, giỏi giỏi.

Hoàng Phủ đại tướng quân tự kỷ cuồng cười. Những người khác mắt trợn trắng, sau đó ánh mắt khen ngợi nhìn Vu Nhai. Chỉ có kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh là biểu tình cực kỳ phức tạp.

Đám kỵ sĩ chính thức Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan thì rất muốn ngửa đầu cười to.

Một số tướng lĩnh nhỏ thì hoang mang. Đặc biệt những người bị Ma Pháp đế quốc bắt, không biết hoạt động của Dương Như Hóa, bọn họ không hiểu ra sao. Vài bình dân mờ mịt, bọn họ chỉ biết là được cứu.

Rất nhanh tất cả hiểu rõ, vì Lôi Áo Phu đại soái kể chuyện gã hợp tác với Dương Như Hóa như thế nào. Dương Như Hóa nghe mỗi một câu là mặt sẽ trắng hơn, cuối cùng hộc búng máu. Sự việc chuyển biến quá nhanh, mau đến nỗi Dương Như Hóa không kịp phản ứng, gã không chịu nổi đả kích lớn lao này.

Lúc trước Dương Như Hóa lên kế hoạch tương lai tốt đẹp, bây giờ gã như rơi vào vực sâu.

Vẻ mặt Lôi Áo Phu đại soái cực kỳ lạnh lùng nói:

- Chuyện là như thế, bây giờ ngươi thả tánh nữ được chưa?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 609: Ái tướng của ta
Chuyện đã đến nước này Lôi Áo Phu đại soái có làm gì cũng vô dụng, chỉ cần cứu ra quang minh thánh nữ là được. Ít nhất kết cuộc của Lôi Áo Phu sẽ đỡ hơn Dương Như Hóa nhiều.

Vu Nhai nói:

- Hãy đưa quân đội các ngươi rút ra khỏi Kiếm Phong lĩnh đi.

- Cái này . . .

- Ta không thể nào giao người cho ngươi ngay lúc này, ngươi nên biết rõ. Rút về Kiếm Phong lĩnh hoặc chờ quân đội Tuyết Lĩnh cương trở về cứu viện, rồi chúng ta đại chiến một trận. Tùy ngươi lựa chọn.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Ta nhắc nhở ngươi, ba ngày trước ta lại phái người đi thành thị khác gần Kiếm Sơn hùng quan cầu cứu, tin tưởng không lâu sau sẽ có vô số quân đội tới . . .

Lộp cộp lộp cộp!

Lúc này bên kia Kiếm Sơn hùng quan, tức là phía cửa thành lần đầu tiên Vu Nhai đi vào chợt vang tiếng vó ngựa. Một quân quan trung niên mang theo binh sĩ xông vào.

- Trang Võ thượng phẩm quân quan Kiếm Pha thành mang theo ba ngàn tướng sĩ đến cứu viện, cầu kiến Hoàng Phủ đại tướng quân!

Quan quân trung niên ngạc nhiên nhìn tình huống trước mắt, gã cứ tưởng vào Kiếm Sơn hùng quan sẽ đại chiến ngay, ai ngờ đường đi suôn sẻ.

chuyện trước mắt là sao? Quan quân trung niên nhìn người đen thui bên là Từ Hắc Tử.

Từ Hắc Tử nhún vai, gã cũng không biết có chuyện gì. Ba ngày qua Từ Hắc Tử gặp muôn vàn khó khăn, lẻn vào Kiếm Sơn hùng quan gặp Yến đại nhân sau đó bị bí mật đưa ra ngoài, thông báo cho Kiếm Pha thành gần nhất. Từ Hắc Tử báo cáo cho Tạ Tam đi cứu người, gian khó một lời không nói hết được. Nhưng dù sao Từ Hắc Tử thấy Vu Nhai từ xa, biết cái tên không gì không làm được này giải quyết xong chuyện.

Tóm lại bọn họ đến đúng lúc, lời của Vu Nhai ứng nghiệm. Còn viện quân khác đến hay khôngthì quỷ mới biết.

Tay chân Hoàng Phủ đại tướng quân bị trói, gã rất khó chịu nhưng không quên nói:

- Đến giỏi, mau qua đây thả chúng ta ra!

- Chờ chút!

Lôi Áo Phu đại soái thấy Trang Võ định mang binh qua thì hét lên:

- Muốn ta dẫn đại quân rút đến Kiếm Phong lĩnh cũng được, nhưng những người này hãy giữ tư thế cũ, chờ ta đón thánh nữ qua mới thôi. Nếu không đừng hòng ta lùi một bước!

Phải nắm giữ quyền chủ động trong tay, nếu thả các cao thủ ra cộng với ba ngàn binh sĩ thì trời biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Vu Nhai nói:

- Tốt, các ngươi hãy lui binh ngay.

- Khoan!

Lần này là Hoàng Phủ đại tướng quân lên tiếng:

- Có thể tạm không thả những người khác nhưng phải thả đại tướng quân ta đây. Ta còn phải chủ trì đại cục, chỉ một mình Vu tiểu tử không chừng bị các ngươi lừa!

Trán mọi người nổi gân xanh, ngươi là thùng cơm đi góp vui làm gì?

Hoàng Phủ đại tướng quân lại la ó:

- Không thả ta thì đừng hòng thánh nữ được thả!

Hoàng Phủ đại tướng quân ra vẻ toàn thân khó chịu, gã không chịu nổi nữa chỉ muốn mau chóng được tự do.

Lôi Áo Phu đại soái lười nói nhảm với thùng cơm, ra lệnh binh sĩ mở khóa ma pháp trên người gã rồi rút binh.

Hoàng Phủ đại tướng quân được tự do, gã không làm gì khác hơn là chỉ trỏ lung tung. Không đúng, Hoàng Phủ đại tướng quân mắng Dương Như Hóa xối xả. Bây giờ không ai thèm chú ý đến Hoàng Phủ đại tướng quân, đang trong phút căng thẳng.

Đại quân Ma Pháp đế quốc rút lui, trước cổng to chỉ còn lại Lôi Áo Phu đại soái, mấy chục cao thủ thân vệt ma pháp.

Bên Kiếm Sơn hùng quan vẫn như cũ, các cao thủ bị khóa ma pháp trói lại. Trang Võ mang ba ngàn binh sĩ như hổ rình mồi. May mắn chỉ là ba ngàn, nếu là ba vạn thì Lôi Áo Phu đại soái sẽ không chỉ để lại mấy chục cao thủ.

Nếu là ba vạn binh sĩ thì tất nhiên Kiếm Sơn hùng quan sẽ không chịu thỏa hiệp dễ như vậy.

Mãi khi trời sập tối Lôi Áo Phu đại soái lên tiếng:

- Thời gian đã đến, thả ngươi đi.

Vu Nhai chở Ngọc Vấn Hiền quay về. Sau khi đáp xuống đất Ngọc Vấn Hiền gật đầu với Vu Nhai, biểu thị đại quân Ma Pháp đế quốc đúng là rút về Kiếm Phong lĩnh. Vu Nhai mỉm cười lại xé tay áo quang minh thánh nữ, chỉ một khối nhỏ, để lại miếng to che nội y.

Lôi Áo Phu đại soái, quang minh thánh nữ cho rằng Vu Nhai định thất hứa.

- Ngươi làm gì?

Vu Nhai nói:

- Thì viết hiệp ước.

Vu Nhai viết hàng chữ trên tay áo, thêm tên rồi ném cho Lôi Áo Phu đại soái.

Lôi Áo Phu đại soái chớp mắt, gã không thèm nhìn mà hỏi:

- Đây là cái gì?

Vu Nhai cười gian:

- Bồi thường chiến tranh. Ngươi tạo ra tổn thất lớn như vậy cho Huyền Binh đế quốc chúng ta, tất nhiên phải bồi thường.

Vu Nhai cứ thấy để quang minh thánh nữ đi như vậy là quá lợi cho nàng, phải thêm một vết nhơ cho nàng.

Mọi người nhìn nhau, đánh trận bao nhiêu năm nhưng chưa từng nghe nói cần bồi thường.

Hoàng Phủ đại tướng quân hùa theo:

- Đúng đúng, vật tư Kiếm Sơn hùng quan bị các ngươi ăn ba ngày, cướp ba ngày, còn hủy hoại bao nhiêu là đồ vật nên tất nhiên phải bồi thường cho chúng ta!

Bồi thường chiến tranh, thú vị!

Lôi Áo Phu đại soái ngây người sau đó nói:

- Không gian giới chỉ của ta cộng vào thứ bên trong đủ cho các ngươi tiêu xài, hãy thả quang minh thánh nữ ngay.

Bồi thường một chút cũng không sao, nên Lôi Áo Phu không ngại ngần ném một chiếc không gian giới chỉ cho Vu Nhai. Lôi Áo Phu đại soái không thừa nhận đây là bồi thường, cái gì mà bồi thường chiến tranh, nhảm nhí. Đây là đối phương đang trấn lột.

Vu Nhai nhận lấy không gian giới chỉ, linh giác quét qua, mặt mày hớn hở. Cái này mạnh hơn tất cả không gian giới chỉ trên người hắn gấp mấy lần, đồ của Ma Pháp đế quốc đúng là tốt.

Vu Nhai không được một tấc lại muốn tiến một thước, trực tiếp ném quang minh thánh nữ ra ngoài. Vu Nhai biết làm gì cũng phải chừa một đường, chó nóng nảy sẽ cắn người. Lôi Áo Phu đại soái tuyệt đối sẽ nổi điên vì quang minh thánh nữ.

Cộp cộp cộp cộp!

Ngay khi Vu Nhai ném quang minh thánh nữ ra, Trang Võ mang theo binh sĩ chạy tới bảo vệ đám người Vu Nhai kín kẽ. Lôi Áo Phu đại soái lạnh lùng liếc Vu Nhai như nhìn người chết, sau đó mang theo quang minh thánh nữ, nhiều thân vệ nhanh chóng rời đi.

Lôi Áo Phu đại soái đưa thư hiệp nghị bồi thường Vu Nhai dùng ống tay áo quang minh thánh nữ viết cho Lộ Luân Na, nàng xé nó nát vụn.

Quang minh thánh nữ nói:

- Họ Vu, ngươi chờ xem, ta nhất định không tha cho ngươi!

Quang minh thánh nữ nói là nàng trưởng thành nhưng buông lời uy hiếp không có ý nghĩa gì. Vu Nhai hơi chú ý ánh mắt cuối cùng của Lôi Áo Phu đại soái, tại sao nhìn hắn như ngó người chết?

Trong lúc Vu Nhai khó hiểu thì không xa phát ra tiếng gầm giận dữ, là của Dương Như Hóa.

- Đi chết đi, ngươi phá hư kế hoạch của ta! Vu Nhai, ta muốn giết hết Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, giết bất cứ ai có liên quan đến ngươi!

Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu ánh mắt của Lôi Áo Phu đại soái có ý nghĩa gì, thì ra gã táy máy khóa ma pháp của Dương Như Hóa. Vu Nhai quá sơ sẩy.

- Vu Nhai, Dương Như Hóa ta không sống được nhưng ta nhất định sẽ giết hết các ngươi!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top