Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 610: Cự kiếm, ngươi cũng xứng dùng (1)
Chớp mắt Dương Như Hóa lao tới trước mặt Vu Nhai, khí thế cuồng bạo làm hắn liên tục thụt lùi. Thiên binh sư! Đây không phải địa binh sư, càng không là quang minh thánh tử, ma pháp sư có tính chất khác biệt về lực lượng với hắn.

Vu Nhai chửi thầm:

- Tổ cha nó, chẳng lẽ sẽ đi bán muối?

Đương nhiên không, đừng quên tay Vu Nhai còn cầm Thí Thần Ma Nhẫn đủ đỡ một đòn. Trong khi Vu Nhai vận chuyển huyền binh toàn thân chuẩn bị ngăn cản thì một bóng vàng bay ra, đụng mạnh vào Dương Như Hóa.

- Bà nội nó, dám mắng đại tướng quân ta đây là thùng cơm, lão tử đánh chết ngươi!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng vàng đột nhiên xuất hiện, giọng điệu này là của Hoàng Phủ đại tướng quân, chỉ gã được mở khóa ma pháp, có thể tự do hành động.

- Tổ cha nó dám giở trò ranh với lão tử, còn muốn giết chết lão tử? Cướp địa vị đại tướng quân của ta? Sắp chết đến nơi vẫn không yên phận, muốn giết Vu Nhai tướng quân ái tướng của ta?

Hoàng Phủ đại tướng quân vừa đánh vừa chửi, còn phong Vu Nhai từ hiệu úy thành tướng quân. Không ai chú ý đến tình hình Hoàng Phủ đại tướng quân đánh người, tất cả chỉ có một suy nghĩ: Dương Như Hóa không phải đối thủ của thùng cơm, quá bất ngờ.

- Này thì thùng cơm, dám gọi ta là thùng cơm! Lão tử không cần dùng huyền binh vẫn dư sức đánh ngươi rụng răng!

Câu nói này lại nhắc nhở cái gì, mọi người ngạc nhiên phát hiện thùng cơm Hoàng Phủ chỉ dựa vào đôi tay đánh Dương Như Hóa không sức chống cự.

Nếu nói lúc trước đại tướng quân thừa dịp Dương Như Hóa chưa chuẩn bị thì bây giờ mọi người chỉ có thể nói cảnh giới của Hoàng Phủ đại tướng quân mạnh hơn gã, không đơn giản là một, hai đẳng cấp nhỏ.

Chẳng lẽ Hoàng Phủ đại tướng quân biết trước Dương Như Hóa sắp tấn công Vu Nhai nên cố ý giả bộ thùng cơm tranh thủ đồng tình?

Nghĩ đến đầy nhiều người rùng mình, vội vàng nhớ lại lúc trước có làm chuyện gì bất kính trước mặt Hoàng Phủ đại tướng quân không? Giỏi võ không đáng sợ, chỉ sợ vừa giỏi võ vừa thông minh.

Rầm!

Dương Như Hóa không cam lòng ngã trên mặt đất, đôi mắt ốc bưu nhìn Vu Nhai rồi tới Hoàng Phủ đại tướng quân. Cuối cùng Dương Như Hóa không án hận nhắm mắt lại.

Hoàng Phủ đại tướng quân mặc kệ ánh mắt của Dương Như Hóa, ra lệnh:

- Kéo lên tường thành chmé đi.

- Tuân lệnh!

Hiện tại không ai dám cầu tình, Dương Như Hóa đã dính tội phản quốc.

- Vu Nhai, chết đi!

Chưa yên tĩnh được một lúc Dương Tiên Tuấn thừa dịp tất cả chú ý vào bá phụ gã giơ cự kiếm chém hướng Vu Nhai. Khóa ma pháp trên người Dương Tiên Tuấn cũng có vấn đề, nhưng mọi người không hề căng thẳng, không cứu viện. Cả đám nhìn Dương Tiên Tuấn giơ cự kiếm chém vào đỉnh đầu Vu Nhai sau đó khựng lại.

Vu Nhai đã cất Thí Thần Ma Nhẫn, nhẹ nâng tay chộp cự kiếm thế tới rào rạt. Mặt Vu Nhai không biểu tình, mặc kệ cự kiếm kêu vù vù. Vu Nhai cầm mũi kiếm chậm rãi giơ lên ném mạnh.

Rầm!

Dương Tiên Tuấn bị ném văng ra ngoài đụng vào đám người, bị Trang Võ bắt giữ.

Dương Tiên Tuấn cuồng rống:

- Vu Nhai, có giỏi thì hãy đấu một trận ngay mặt với ta đi! Ngươi chẳng những cướp Vu Tiểu Dạ còn hủy ta, ngươi hủy ta . . .

- Thả hắn ra.

Vu Nhai nổi lên hứng thú. Trước đó có nói Vu Nhai hận bá điệt Dương thị thấu xương, hắn xách cự kiếm kêu vù vù đi qua. Các binh sĩ chậm rãi tránh ra một con đường.

Dương Tiên Tuấn đứng lên, lạnh lùng nhìn Vu Nhai chằm chằm. Dương Tiên Tuấn phất tay định gọi về cự kiếm, nhưng gã vẫy gãy tay cũng không được gì, cự kiếm vẫn bị Vu Nhai nắm chặt.

Mắt Vu Nhai tràn ngập sát ý kích động nói:

- Ngươi không lấy lại được huyền binh bản mệnh của mình còn mơ đấu một trận với ta? Ngươi xứng sao?

Tay Vu Nhai vung mạnh, huyền binh nhập vào cự kiếm, chớp mắt cự kiếm ngoan ngoãn.

Mọi người rung động nhìn. Nếu Dương Tiên Tuấn đã là dòng chính của Dương gia đương nhiên không tầm thường, trong cự kiếm có kiếm linh, vậy mà bị Vu Nhai chấn một cái đã ngoan ngay. Họ Vu này không đơn giản.

- Ta hủy ngươi? Vậy ngươi đã hủy bao nhiêu chiến hữu của ta? Giết ngươi là nhân từ với ngươi.

Các tội phạm, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị run lên. Bình thường Vu Nhai không thích nổi bật, theo thói quen hắn nên cầm đoản đao màu đen chém chết Dương Tiên Tuấn. Vu Nhai có biểu hiện như thế này là vì hắn cực kỳ tức giận.

- Cự kiếm, ngươi xứng dùng sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nhìn kỹ, đây mới là tuyệt kỹ cự kiếm!

Vu Nhai nói rồi vận chuyển kiếm kỹ của Đế Long tộc, đại khai đại hợp rồi lại cường đại vô cùng, không vì kiếm quá to mất đi nhanh nhẹn. Nhìn từ hơi thở thì biết uy lực siêu đáng sợ, thân kiếm bỗng nặng nề hạ xuống. Chỉ dựa vào huyền binh đã đè xương Dương Tiên Tuấn kêu răng rắc, gã quỳ hẳn xuống đất. Khi cự kiếm cách Dương Tiên Tuấn cỡ ba ly thì gã đã tắt thở, miệng mũi đổ máu chết không nhắm mắt, đây chính là mục đích của Vu Nhai.

Keng!

Cự kiếm bị Vu Nhai cắm phập xuống đất, hắn xoay người trở về bên các tội phạm, kỵ sĩ dự bị.

Vu Nhai xoay người nhìn Hoàng Phủ đại tướng quân, nói:

- Đại tướng quân, chúng ta đều rất mệt, có thể đi về nghỉ ngơi được không?

Hoàng Phủ đại tướng quân bị Vu Nhai cảm nhiễm, nghiêm túc nói:

- Hãy đi nghỉ ngơi, chuyện luận công ban thưởng chờ mọi việc ổn định rồi tính. Yên tâm, ta sẽ không bạc đãi bất cứ người nào dốc sức vì Huyền Binh đế quốc ta.

Mọi người gật đầu, dắt dìu nhau đi hướng sân thuộc về Bắc Đẩu hành tỉnh, chiến thắng nhưng bi tráng.

- Phải rồi Hoàng Phủ đại tướng quân, đa tạ người lúc trước cản công kích của Dương Như Hóa giúp ta, không thì ta không biết có còn sống được không.

Vu Nhai tạm dừng một lúc, nói:

- Chắc chắn Hoàng Phủ đại tướng quân không phải thùng cơm, người sớm tính toán ra Ma Pháp đế quốc động tay chân trên người Dương Như Hóa. Nếu không nhờ đại tướng quân tính toán từ trước thì ta cũng đã tiêu đời.

Hoàng Phủ đại tướng quân ngẩn người:

- Tính toán?

Mắt Hoàng Phủ đại tướng quân sáng lên:

- Ha ha ha ha ha ha! Đâu có, ta chỉ cảm ứng được khóa ma pháp của Dương Tiên Tuấn có vấn đề, đang chờ hắn hành động để trút giận. Loại chuyện nhỏ này không cần nhắc đến, các ngươi hãy mau đi ngủ ngơi. Muốn cảm ơn ta thì chờ đến Huyền Binh đế đô tuyên truyền giúp ta là được, ha ha ha ha ha ha!

Mọi người câm nín, câu nói sau cùng nghe sao cũng thấy lạ. Vu Nhai thật tình, lúc bi tráng thế này không quên vuốt mông ngựa. Nhưng nghe Vu Nhai nói rất nghiêm túc, chẳng biết hắn đang nịnh bợ hay nói thật.

Trong khi mọi người suy đoán Hoàng Phủ đại tướng quân rốt cuộc là thùng cơm hay giả heo ăn cọp thì Trang Võ bỗng gầm lên:

- Là ai? Đi ra!

Một bóng người lén ltú chạy từ cổng lớn vào.

- Hoàng Phủ đại tướng quân, tốt quá, các người không sao. Dương tướng quân . . . không, Dương Như Hóa đã chết, tốt tốt tốt. Đại quân ma pháp cũng đã rút lui?

Trang Võ lạnh lùng hỏi:

- Ngươi là ai? Nói năng linh tinh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 611: Cự kiếm, ngươi cũng xứng dùng (2)
Người kia quỳ một gối xuống nói:

- Đại tướng quân, ta là người của Lộ tướng quân. Sau khi nhận được tin Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị được phái đến điều tra. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nói Dương Như Hóa làm phản, đại quân Ma Pháp đế quốc chiếm lĩnh Kiếm Sơn hùng quan. Không ngờ . . . Không ngờ đại tướng quân uy vũ đã iaỉ quyết hết, đáng vui đáng mừng!

Mắt Vu Nhai lóe tia sáng hỏi:

- Cái gì? Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị? Các ngươi là người Tuyết Lĩnh cương?

Mọi người căng thẳng. Chẳng lẽ Tư Đồ Ẩn còn sống, không bị Dương Như Hóa phát hiện?

- Đúng vậy!

Vu Nhai hỏi thẳng:

- Ba ngày trước ta phái người qua tại sao đến bây giờ các ngươi mới nhận được tin?

binh sĩ điều tra đáp:

- Ta không rõ ràng. Áng sớm nay Lộ tướng quân mới nhận được tin của kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực, vị kỵ sĩ dự bị đại nhân được bọn họ phát hiện đã hấp hối, nói chuyện xong thì xỉu.

Mắt Vu Nhai sáng rực hỏi:

- Giờ thì sao? Hắn còn sống không?

- Khi ta chạy ra thì vẫn còn đang cấp cứu.

- Cụ thể có chuyện gì? Đừng nói với ta ngươi là điều tra binh không nghe được gì.

Vu Nhai đạp tới trước mấy bước, khí thế vừa tiêu diệt Dương Tiên Tuấn lại phát ra. Binh sĩ bị hù mặt trắng bệch.

- Hình . . . Hình như là do kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Vu Nhai rít hai chữ:

- Thuẫn Lĩnh . . .

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nổi lên sát ý. Vốn bọn họ và Thuẫn Lĩnh hành tỉnh có ân không án sẵn, nếu đúng là thật thì trận chiến này không thể tránh, thậm chí không chết không ngừng.

Kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mặt trắng như tờ giấy, chuyện này rất khó cho gã.

- Đại tướng quân, ba ngày trước ta phái người đi Tuyết Lĩnh cương, nếu thuận lợi thì một ngày đủ đến nơi. Nhưng ba ngày sau hắn hấp hối, xin hỏi có phải người Thuẫn Lĩnh có tội làm trễ chiến cơ không?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nếu không phải tại bọn họ làm chậm trễ thì các vị đại nhân, bao gồm đại tướng quân sẽ không bị nhốt lâu như vậy, Kiếm Sơn hùng quan sẽ không chờ đến bây giờ mới được giải vây, dân chúng bình thường không cần bị quấy rầy hai ngày, bớt đi vài người chết.

- Ta nghi ngờ kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh cấu kết với Dương Như Hóa, là kẻ phản quốc!

Không khí yên lặng, không ai lên tiếng. Nhiều người nghe Vu Nhai nỏi cũng rất tức giận.

Vu Nhai lạnh lùng quát:

- Chúng ta liều mạng chiến đấu tại đây, còn đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đang làm gì? Xin hỏi đại tướng quân, tội của bọn họ có đáng chém không?

Vu Nhai nói chuyện leng keng dứt khoát, đầy sát ý.

Hoàng Phủ đại tướng quân trả lời:

- Đương nhiên nên chém!

- Từ hai ngày trước ta có thể không cần chịu tội trong tù vậy mà kéo dài đến bây giờ, đáng chết. Người đâu, a không, ngươi thông báo với Lộ tướng quân bắt người Thuẫn Lĩnh lại áp giải về Kiếm Sơn hùng quan xử trảm!

Hoàng Phủ đại tướng quân rất tức giận, gã giận nhất là vì chịu khổ trong tù.

Kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh hụt hơi nói:

- Đại tướng quân, ta dùng nhân cách của mình bảo đảm Thuẫn Lĩnh tụet đối không cấu kết với Dương Như Hóa.

Đám người Vu Nhai đi Kiếm Phong lĩnh là do Trần kỵ sĩ giở trò sau lưng, tuy gã không biết kế hoạch cụ thể của Dương Như Hóa nhưng gã biết Dương Như Hóa định lợi dụng quân đội Ma Pháp đế quốc tiêu diệt nhóm Vu Nhai. Điều này rất khó nói rõ, đặc biệt là Dương Như Hóa đã chết. Trần kỵ sĩ yếu ớt nói mấy câu biểu thị bọn họ vô tội.

Vu Nhai cười khẩy nói:

- Không cấu kết? Nếu không có thì sao Bắc Đẩu chúng ta bị phái đi Kiếm Phong lĩnh?

Hoàng Phủ đại tướng quân ra lệnh:

- Được rồi, chờ áp giải bọn họ trở về rồi nói. Tạm thời đừng mở khóa ma pháp cho các kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh.

- Bẩm đại tướng quân, Lộ tướng quân đã mang binh xuất phát đi Bắc Tuyết yếu tắc.

Binh sĩ điều tra đáp:

- Lộ tướng quân nói muốn giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan phải đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc đã trống, buộc Lôi Áo Phu lui binh, khiến kế hoạch của Dương Như Hóa mắc cạn. Nếu không thì Dương Như Hóa nhân dịp đại quân cứu viện giết nhóm đại tướng quân, tuyên bố đã cướp lại Kiếm Sơn hùng quan lập công lớn, đến lúc đó nhóm Lộ tướng quân không nói gì được.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói:

- Thì ra là vậy. Đúng đúng, nếu có thể đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc cũng là công lớn.

Lộ tướng quân là một trong ba đại tướng Kiếm Sơn hùng quan, người này không kéo bè kết phái. Lúc Dương Như Hóa vận động kế hoạch không đi chiêu lãm Lộ tướng quân, càng không định giết gã, chỉ xua gã đi.

Hoàng Phủ đại tướng quân tiếp tục bảo:

- Vậy chờ Lộ tướng quân trở về rồi tính.

Hoàng Phủ đại tướng quân dừng một lúc, quay sang nhìn Vu Nhai:

- Yên tâm, dù kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh chạy về Thuẫn Lĩnh hành tỉnh thì lão tử sẽ lôi bọn họ ra chém giúp ngươi.

Đám người Vu Nhai lên tiếng:

- Đa tạ đại tướng quân.

Độc Cô Anh hét lên:

- Nguy rồi đại tướng quân, Lôi Áo Phu đã mang binh quay về Bắc Tuyết yếu tắc, e rằng bên Lộ tướng quân sẽ có trận chiến. Không biết Lộ tướng quân có đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc được không?

- Đại tướng quân, ty chức có một kế. Hay bây giờ chúng ta xuất phát cùng Lộ tướng quân giáp công đại quân Ma Pháp đế quốc?

Người lên tiếng là Trang Võ, gã đến Kiếm Sơn hùng quan định tung hoành một trận ai ngờ mọi chuyện suôn sẻ không cần đánh.

- Tốt, chúng ta xuất phát ngay. Hãy mở khóa ma pháp ra trừ đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh Trần kỵ sĩ.

Kiếm Sơn hùng quan đánh như thế nào đã không liên quan đám người Vu Nhai, bọn họ sẽ không nhiệt huyết xông ra chiến trường, cả đám quay về sân Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nghỉ ngơi. Mọi người hoặc dưỡng thương, hoặc tu luyện. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ còn chưa tiếp nhận hết truyền thừa của Ngọc Nữ tộc.

Đương nhiên có người không bị thương thì sửa sang lại thu hoạch lần này, bao gồm chiến công, không gian giới chỉ thuộc về thánh quang ma kỵ đoàn, vân vân và vân vân. Các tội phạm mỗi người được một phần đủ để bọn họ thăng quan phát tài.

Sau khi chiến tranh kết thúc là tới kỵ sĩ dự bị so đấu, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị dù thắng hay thua đều sẽ rời đi. Các tội phạm không thể đi theo Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị.

Chớp mắt năm ngày qua đi, đối với Kiếm Sơn hùng quan là thời gian không bình tĩnh. Chiến báo từ Bắc Tuyết yếu tắc không ngừng truyền về. Dân chúng lúc trước dân chúng, săn ma nhân hoảng loạn xôn xao, nghe tin báo chiến thắng thì cao giọng ba hoa trong quán rượu. Bọn họ kể ra mỗi trận thắng trong năm ngày qua, cực kỳ hưng phấn.

Trong quán rượu, một người lớn giọng hỏi:

- Ngươi nói thật không? Quang minh thánh nữ bị Vu Nhai đại nhân cởi sạch đồ đè lên người, còn dùng cục gạch huyền binh bản mệnh của hắn vỗ mông người ta?

Một người khác nhỏ giọng hơn:

- Chắc trăm phần trăm, là Lạc hiệu úy nói. Lạc hiệu úy chính mắt thấy Ma Pháp đế quốc dùng ma pháp kính tượng, sau khi Lôi Áo Phu trông thấy ra lệnh không cho ai nói ra ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 612: Vu nhai nổi tiếng
Bởi vì giọng người hỏi hơi to nên quán rượu yên lặng. Năm ngày nay hễ chuyện gì liên quan đến Vu Nhai là khiến người ta chú ý. Hôm đó Vu Nhai cầm đoản đao đen, sức một người giải cứu Kiếm Sơn hùng quan còn rõ ràng trước mắt mọi người. Khi nghe tin đồn hấp dẫn này cả đám bao vây, người kia bất đắc dĩ kể lại từ đầu.

- Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai đại nhân giỏi quá, không chừng lại một câu chuyện tình yêu tiểu binh và thánh nữ.

- Xì, chuyện tình yêu gì, nên là chủ nhân và nô lệ nữ mới đúng. Ngươi không thấy Vu Nhai đại nhân có sở thích biến thái sao? Theo ta thấy hắn càng hy vọng thu quang minh thánh nữ là nô lệ nữ hơn.

Vài người cười to bảo:

- Ngươi rất có tài làm ngâm du thi nhân!

Trong một góc quán rượu, một nam nhân trẻ tuổi khóe môi co giật. Người này không phải Vu Nhai, hắn còn đang bế quan tu luyện, dưỡng thương. Nam nhân trẻ này là mượn kiếm huynh, gã siêu buồn bực. Hôm nay mượn kiếm huynh ở đây là để lấy lợi, lúc trước gã định mở bàn cá cược quang minh thánh tử, thánh nữ sẽ đến.

Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của mượn kiếm huynh, gã hiểu biết Vu Nhai, khẳng định hắn và quang minh thánh nữ sẽ nở rộ hỏa hoa. Kết quả y như mượn kiếm huynh dự đoán, còn nóng bỏng hơn. Tiếc rằng vì một nữ nhân ngực phẳng làm mượn kiếm huynh bỏ lỡ cơ hội giàu to.

Mượn kiếm huynh bực mình lẩm bẩm:

- Bà nội cha nó, nữ nhân ngực phẳng đó hại ta bôn ba mệt chết, chỉ kiếm được mấy trăm kim tệ. Nếu ở lại đây không chừng kiếm được mấy trăm vạn.

Chính yếu là mượn kiếm huynh muốn ở đây làm ngâm du thi nhân vĩ đại. Mượn kiếm huynh bất đắc dĩ yên lặng uống rượu, nghe câu chuyện vốn nên là gã tuyên truyền.

- Nhưng chắc chắn Vu Nhai tiểu tử còn nhiều bảo bối có thể đào, những mỹ nữ ngực to viễn cổ, U Hoang bí ẩn, phải điều tra mới được. Còn có Thuẫn Lĩnh, chuyện lần này xảy ra Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không bỏ qua. Ta cần đi một chuyến.

Mượn kiếm huynh lầm bầm xong tính tiền rời đi, gã không định chào hỏi Vu Nhai.

Lúc trước mượn kiếm huynh đã nói tin tức liên quan đến hắn, như Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, bây giờ gã không còn tin gì. Tin tức bán Vệ Vi Vi đến đâu tin tưởng Vu Nhai sẽ không thấy hứng thú.

Vu Nhai không biết mượn kiếm huynh lại trở về quán rượu buồn bực nhâm nhi. Nói đúng hơn là Vu Nhai hoàn toàn không biết chuyện gì, bao gồm chiến tranh với Ma Pháp đế quốc.

Tròn năm ngày Vu Nhai không bước chân ra khỏi phòng, hắn bế quan năm ngày thu hoạch rất nhiều, vết thương lành hết. Vu Nhai nhìn ánh nắng sáng sủa, duỗi lưng giãn người.

- Ư a!

Vừa lúc Dạ Tình đi ngang trước mặt Vu Nhai, mắt hắn sáng lên. Dạ Tình vẫn ăn mặc như cũ, rất xinh đẹp. Ngọc Thủy nói sau khi nhận truyền thừa của bọn họ thì ngực sẽ biến to ra nhưng đến nay chưa có động tĩnh gì, mắt Vu Nhai sáng lên là vì cảnh giới của Dạ Tình.

- Dạ Tình, nàng đến hoàng binh sư bát đoạn?

- Hừ hừ.

Dạ Tình hầm hừ bước qua, bộ dạng không đắc ý ngược lại đầy ai không án.

Vu Nhai chớp mắt, chẳng lẽ qua sự sống còn vất vả mấy ngày nay nhưng Dạ Tình còn giận không muốn nói chuyện với hắn? Cô nương này thật hẹp hòi.

Vu Nhai thấy Nghiêm Sương đi ngang qua, chào hỏi:

- Nghiêm Sương chiến hữu, nàng cũng đến hoàng binh sư bát đoạn?

Nghiêm Sương nhỏ giọng chửi:

- Đồ vô sỉ.

Nghiêm Sương đi mất.

- Cha nó, chuyện quái quỷ gì đây? Ta đã làm gì? Ta vô sỉ hồi nào?

Mặt Vu Nhai dữ tợn đứng trước cửa phòng, không hiểu ra sao. Vu Nhai nhớ lại năm ngày nay trừ tu luyện, dưỡng thương ra hắn không làm chuyện gì. Các người nhận truyền thừa Ngọc Nữ tộc, thực lực tăng vọt, ta nói chúc mừng các người là vô sỉ sao?

Trong khi Vu Nhai khó hiểu thì Độc Cô Cửu Tà từ đâu chui ra vỗ vai hắn, nói:

- Vu Nhai chiến hữu đừng để bụng, các nàng như vậy là vì ngươi khiến các nàng quá thất vọng, vì yêu sinh hận.

Vu Nhai choáng váng hỏi lại:

- Vì yêu sinh hận?

Chuyện gì đây? Hình như năm ngày qua xảy ra chuyện gì hắn không biết. Vu Nhai chớp mắt ý hỏi nhìn Độc Cô Cửu Tà.

- Thì là chuyện ngươi cởi đồ quang minh thánh nữ còn đánh mông người ta.

Độc Cô Cửu Tà khoa trương nói:

- Tuy quang minh thánh nữ là kẻ thù lớn của chúng ta, ta công nhận ngươi làm rất đúng, ta rất ghen tỵ ngươi. Nhưng nữ nhân có hứng thú với ngươi sẽ thấy không án chuyện ngươi làm, ba ngày chúng ta chiến đấu ai biết ngươi và quang minh thánh nữ làm gì?

Vu Nhai khó hiểu hỏi:

- Cởi sạch đồ quang minh thánh nữ? Ta không có, lúc đó ta chỉ xé một ống tay áo, các ngươi cũng trông thấy.

Khi đó nhiều gặp mắt trông thấy, tin đồn quá xạo.

Độc Cô Cửu Tà nói nhanh:

- Đừng giả bộ, đây là lần thứ hai, còn lần đầu tiên thì sao? Lúc ngươi mới đến hoàng binh sư cửu đoạn kêu chúng ta đi trước, một mình đối mặt quang minh thánh nữ. Chẳng phải lúc ấy ngươi lột sạch đồ nàng ra, dùng cục gạch vỗ cặp mông trắng nõn sao?

Thật tình Độc Cô Cửu Tà rất ghen tỵ.

Vu Nhai há hốc mồm. Nếu ta có thể cởi đồ quang minh thánh nữ còn cần khắc phù văn phá huyền binh phòng ngự của nàng sao?

- Ai đồn? Ta cởi đồ quang minh thánh nữ bao giờ?

Độc Cô Cửu Tà nhún vai nói:

- Đừng phủ nhận, đây không phải chuyện mất mặt gì, có mất mặt thì là người bên quang minh thánh nữ. Bây giờ người toàn Kiếm Sơn hùng quan đều biết, không chừng đã truyền khắp Kiếm vực hành tỉnh.

Khóe môi Vu Nhai co giật, tin đồn quá đáng sợ.

Lúc đó chỉ có Vu Nhai và quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na, là ai đồn chuyện này? Vu Nhai vội hỏi Độc Cô Cửu Tà, được trả lời là Lạc hiệu úy.

Vu Nhai hỏi:

- Lạc hiệu úy đâu?

Độc Cô Cửu Tà đáp:

- Lạc hiệu úy tung tin xong thì đã xuất hiến.

Năm ngày trước Lạc hiệu úy nằm trong số người được Lôi Áo Phu đại soái thả, gã không nhớ Lạc hiệu úy là ai. Nếu Lôi Áo Phu nghe tin đồn từ Kiếm Sơn hùng quan chắc chắn sẽ hối hận đã không nhớ Lạc hiệu úy.

Vu Nhai bực mình nói:

- Cha nó, tốt nhất Lạc hiệu úy đừng chết trận, nếu không ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch.

Lạc hiệu úy tung tin xong đi chiến tranh, không ai đứng ra thanh minh, càng đồn càng quá mức.

- Hoàng Hà là sông gì?

Độc Cô Cửu Tà tùy ý hỏi lại:

- Chẳng lẽ có ẩn tình?

- Đương nhiên là có!

Vu Nhai kể lại chuyện hôm đó, khi hắn nói không phá được phòng ngự của quang minh thánh nữ thì Độc Cô Cửu Tà lắc đầu. Một đống người vây quanh Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà từ bao giờ, ánh mắt nghi ngờ nhìn Vu Nhai. Còn nhớ Vu Nhai dùng đoản đao màu đen cắt phòng ngự của quang minh thánh nữ như dưa hấu, vậy mà không phá phòng ngự được?

Vu Nhai giải thích rằng:

- Sau này ta khắc phù văn đó vào đoản đao rồi phá phòng ngự của quang minh thánh nữ.

Đáng tiếc mới rồi Vu Nhai khoe hơi nhiều nên giờ khó xoay lại, mọi người vẫn nghi ngờ nhìn hắn. Dạ Tình, Nghiêm Sương cũng có mặt, ánh mắt nhìn Vu Nhai viết hai chữ: Không tin.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 613: Đại thắng
Nếu bình thường Vu Nhai là người chính trực thì còn dễ nói, ai kêu hắn là dê xồm? Vu Nhai câm nín, hắn không thể nói: Ta có siêu thần binh, nó vì muốn báo đáp nên lần đầu tiên cho ta sử dụng.

Vu Nhai nói như thế sẽ càng khiến người nghi ngờ.

Độc Cô Cửu Tà nói:

- Đúng rồi, ba ngày chiến đấu ngươi chạy đi đâu? Bên ngoài có nhiều phiên bản câu chuyện, có người viết chữ nhanh đã xuất bản sách. Gì mà 'Vu Nhai và quang minh thánh nữ ba ngày', 'ba ngày hắc ám của quang minh thánh nữ', còn có 'diễm tình khúc ba ngày của Vu Nhai và quang minh thánh nữ' vân vân.

Vu Nhai câm nín nhìn trời.

Gần đây trong tình trạng chiến tranh, hùng quan khác không khí căng thẳng, tình báo hai nước khó mà liên kết, thương nhân tạm ngừng buôn bán. Lúc trước Vu Nhai chiến đấu với quang minh thánh nữ ba ngày, Dương Như Hóa ở Kiếm Sơn hùng quan giấu nhẹm chuyện này, nên đến bây giờ chưa có tin hắn đại náo Phiêu Tuyết hành tỉnh 'sự kiện Tử Thần'.

- Mau lên, hãy nói phiên bản thật về 'Vu Nhai và thánh nữ' đi. Giữa hai ngươi xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai mệt mỏi nói:

- Chúng ta không có chút quan hệ gì, ba ngày đó ta không thấy thấy mặt quang minh thánh nữ!

Đúng như dự đoán, không ai tin lời Vu Nhai. Nếu ngươi không thấy quang minh thánh nữ thì chúng ta làm sao kiên tì nổi trong Lư Tiễu tiểu sơn mạch tận ba ngày? Chắc chắn là có chuyện gì.

Vu Nhai có thể giải thích, may mắn lúc hắn làm Tử Thần tiện tay gỡ xuống huy chương cỡ to treo trên Quang Minh phân điện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vu Nhai đang định giải thích thì trong góc sân bỗng phát ra tiếng nổ, bụi bặm bốc lên cao, phòng ở sập xuống. Chẳng lẽ Ma Pháp đế quốc đột nhiên tấn công?

- Là Tiểu Mỹ!

Dạ Tình, Nghiêm Sương liếc nhau, mặc kệ Vu Nhai kể chuyện, hai nàng vội vàng chạy đi.

Vu Nhai quan tâm Tiểu Mỹ không ít hơn Dạ Tình, Nghiêm Sương, cũng vội vàng lao qua. Vu Nhai bỗng khựng lại, ngăn cản mọi người, bao gồm Dạ Tình. Tuy Vu Nhai bị chất vấn về chuyện quang minh thánh nữ nhưng hắn rất có uy tín trong đội, về chuyện quan trọng tất cả đều nghe ý hắn, cực kỳ tin tưởng hắn.

Mắt Vu Nhai sáng rực nói:

- Tiểu Mỹ không sao, nàng đang đột phá, đã đến địa binh sư.

- A!

Thủy Tinh giật mình há hốc mồm. Tiểu Mỹ đột phá, còn đến địa binh sư?

Quả nhiên một tấm thuẫn khổng lồ lăn tăn vằn nước hiện ra, toát ra hơi thở cường đại. Tấm thuẫn chưa được đoàn tạo sư rèn lại, vẫn rất khó xem như chắp vá nhiều mảnh. Phòng ở bị tấm thuẫn siêu to làm nứt ra.

Độc Cô Cửu Tà khẳng định:

- Đúng rồi, Tiểu Mỹ đã là địa binh sư.

Trong đám người chỉ có mình Độc Cô Cửu Tà là địa binh sư, trong trận chiến với Quang Minh thần điện gã bộc lộ ra thực lực thật. Sau khi Vu Nhai nhảy xuống Thiên Tội Uyên, Độc Cô Cửu Tà theo Độc Cô Thanh Hải tu luyện kiếm pháp người điên mới đột phá nhanh vùn vụt, sự thật chứng minh ánh mắt của Độc Cô Thanh Hải rất chính xác.

Mọi người câm nín. Tiểu muội muội một hơi bỏ xa mọi người về mặt cảnh giới, thật tình . . .

Nhưng cả đám sớm đoán được, Dạ Tình, Nghiêm Sương đã giúp cả đám chuẩn bị tâm lý trước. Dạ Tình, Nghiêm Sương hấp thu truyền thừa cũng đột phá vài đoạn. Tiểu Mỹ là hậu duệ Ngọc Nữ tộc, nhận truyền thừa mãnh liệt nhất, thu nguyên Ngọc Nữ tộc vào huyền binh nên nàng đến địa binh sư không có gì lạ. Tiểu Mỹ giống như Vu Nhai từ khi trở về liên bế quan đến bây giờ.

Trong khi mọi người giật mình thì tấm thuẫn to của Tiểu Mỹ thu nhỏ lại, nhưng kích cỡ nhỏ nhất khoảng một thước, nàng không thể thu nó vào người.

Tiểu Mỹ ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn Vu Nhai:

- Tiểu Mỹ vẫn không có cách nào thu tấm thuẫn vào người.

Vu Nhai mỉm cười, vuốt đầu Tiểu Mỹ nói:

- Yên tâm, nhất định sẽ rèn giúp nàng.

- Ừ ừ, kẻ lừa đảo tốt nhất!

Mặt mày Tiểu Mỹ hớn hở, hai tay ôm cánh tay Vu Nhai, bộ ngực to đặc biệt kế thừa Ngọc Nữ tộc cọt tay hắn. Mặt Dạ Tình, Nghiêm Sương đen thui vội kéo Tiểu Mỹ lại, nàng là búp bê vải hình người của riêng bọn họ!

Mọi người vây quanh, hỏi han tình huống của Tiểu Mỹ, đặc biệt là về địa binh sư.

Đám người sẽ không ghen tỵ Tiểu Mỹ, không nổi cơn đố kỵ nổi. Bọn họ tò mò Tiểu Mỹ đột phá như thế nào, đa số người còn lòng vòng trong hoàng binh sư nên rất hứng thú với cảnh giới tiếp theo. Đặc biệt bọn họ cảm giác Vu Nhai hình như là địa binh sư thật ra chỉ đột phá hoàng binh sư cửu đoạn, tức là trả lại huyền binh đã hút của bọn họ, khiến cây cối héo tàn lại tỏa sáng sức sống, mọi người càng hướng về địa binh sư nhiều hơn.

Mọi người bất ngờ là Tiểu Mỹ chớp mắt ỏi lại:

- Địa binh sư?

Tiểu Mỹ vận chuyển huyền binh, nói ra lời làm cả đám té ngửa:

- A! Thì ra Tiểu Mỹ đã đến địa binh sư, ta lại vượt qua kẻ lừa đảo!

Khóe môi co giật, câu này làm những người kẹt ở đỉnh hoàng binh sư đến chết không sống nổi.

- Phải rồi Dạ Tình tỷ tỷ, ngươi nói chỉ cần ta đánh bại kẻ lừa đảo là có thể gả cho hắn, bây giờ cảnh giới của ta cao hơn hắn, ta . . .

Tiểu Mỹ rất chú trọng lời hứa của mình, nhưng bị Dạ Tình ngắt lời.

- Không được, dù cảnh giới của ngươi cao cũng không đánh lại hắn. Tiểu tử này là biến thái, hắn đánh bại quang minh thánh nữ tương đương cao đoạn địa binh sư.

Dạ Tình không nói sai, dù Tiểu Mỹ có là địa binh sư cũng không phải đối thủ của Vu Nhai.

Tiểu Mỹ buồn bực ậm ừ:

- Ừm!

Dạ Tình thấy rất tội lỗi.

Rất nhanh Tiểu Mỹ mỉm cười nói:

- Ngọc Thủy tỷ tỷ nói chỉ cần ta cố gắng tu luyện lực lượng Ngọc Nữ tộc thì sẽ đánh bại kẻ lừa đảo được!

Dạ Tình, Nghiêm Sương bực tức, tuy hai nàng không ghen tỵ nhưng không thể bị Tiểu Mỹ bỏ quá xa.

- Vu Nhai, ngươi còn chưa nói câu chuyện ba ngày của ngươi và thánh nữ!

Chuyện tốt của Tiểu Mỹ đã xong, mọi người tiếp tục ép hỏi Vu Nhai, nhiều chuyện không bao giờ dứt. Vu Nhai muốn giải thích, nhưng trời đối nghịch với hắn, lại có chuyện đột nhiên đến, là việc tốt.

- Báo, các vị kỵ sĩ đại nhân, quân ta đại thắng! Hoàng Phủ đại tướng quân chuẩn bị khao thưởng các tướng sĩ trước hùng quan, cố ý kêu ta mời các kỵ sĩ đại nhân qua đó.

thì ra Hoàng Phủ đại tướng quân chiến thắng trở về, rốt cuộc có thể phong thưởng. Kỵ sĩ dự bị so đấu cũng tới lúc chấm dứt.

Mọi người khôngdám chậm trễ, vội vàng chạy hướng cổng lớn Kiếm Sơn hùng quan.

Mới tới cổng hùng quan đã cảm nhận sát ý. Chiến tướng khí đậm đặc ập vào mặt, mọi người cảm giác hơi thở như máu.

Đám người ra khỏi cổng lớn, đập vào mắt là quân đội bao la mênh mông, toàn là binh chiến thắng.

Ánh mắt Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, các tội phạm bị đám người khác hấp dẫn.

Mười mấy người quỳ trước cổng lớn, nhìn thấy bọn họ là Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nổi giận, hận không thể xông lên xé xác ra. Một đám người chậm rãi bước ra khỏi đám đông, là nhóm Hoàng Phủ đại tướng quân.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 614: Cùng xếp hàng ba (1)
Hoàng Phủ đại tướng quân cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay đại quân Huyền Binh đế quốc ta đại thắng trở về, đánh Bắc Tuyết yếu tắc tan hoang, đánh quân độ Lôi Áo Phu, quang minh thánh nữ chạy tán loạn không sức đánh trả. Cướp vô số chiến lợi phẩm, tù binh của Bắc Tuyết yếu tắc.

- Tất cả điều này nếu không có Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị cố gắng, anh dũng chiến đấu thì không thể hoàn thành, thậm chí còn bị kẻ ác làm hại. Cho nên Hoàng Phủ Dụ ta lấy danh nghĩa hoàng tộc, đại tướng quân, toàn bộ tướng sĩ kính chào Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị!

Tâm tình Hoàng Phủ đại tướng quân rất tốt, nhưng không biết hàng loạt câu nói này là gã tự nghĩ ra hay ai chỉ.

Thanh âm ồm ồm vang lên:

- Kính chào!

Từng lốc xoáy thổi đám người Vu Nhai lên cao nhất, các tội phạm, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nổi lên lòng nhiệt huyết, kích động. Các tội phạm không kiềm được sinh ra cảm giác công nhận Huyền Binh đế quốc, máu nóng sục sôi. Các tội phạm có tưởng tượng sẽ được khen nhưng không ngờ là trong trường hợp như vậy.

Vu Nhai vô tâm vô phế không kiềm được nỗi lòng gợn sóng, nhưng càng nhiều là hoài niệm cuộc sống quân kiếp trước. Cảm xúc đối với Huyền Binh đế quốc vẫn như cũ, Vu Nhai chiến đấu là vì để người hắn quan tâm sống tốt hơn, vì càng mạnh hơn. Người thứ hai không có cảm giác gì là Tiểu Mỹ, tối đa cảm thấy người trước mắt rống to tiếng rất có khí thế.

- Đã có công thì phải thưởng, nhưng trước hết ta cho dũng sĩ của chúng ta một lời giải thích.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong chỉ vào hàng người quỳ trước cổng, nói:

- Những tên này là kẻ khiến lão tử chịu tội ba ngày trong . . .

Độc Cô Anh, Lộ tướng quân đứng bên cạnh cùng ho khan

- Khụ!

Hoàng Phủ đại tướng quân bị hai người nhắc nhở, vội đổi giọng:

- Bọn họ là tội nhân Thuẫn Lĩnh khiến Kiếm Sơn hùng quan chịu khổ ba ngày. Tư Đồ dũng sĩ giữa đường bị bọn họ ngăn cản, mấy lần tìm đường sống trong chỗ chết, liều nửa hơi thở cuối cùng đưa tin tức đến Tuyết Lĩnh cương.

Xem ra mười tọa kỵ vẫn canh cánh trong lòng ba ngày chịu khổ. Qua mấy ngày nghỉ ngơi mọi người đã tìm hiểu rõ ràng, như Hoàng Phủ đại tướng quân vừa nói cuối cùng Tư Đồ Ẩn nghe theo đề nghị của Vu Nhai tìm kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh rốt cuộc thành công đưa tin tức đi.

Tư Đồ Ẩn có gặp Vệ Hiên Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nhưng gã không tin tưởng người này.

Vệ Hiên thờ ơ, nhìn Tư Đồ Ẩn như người vô hình, tựa như gã nhìn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Đương nhiên nếu Vệ Hiên biết Tư Đồ Ẩn mang đến tin tức quan trọng như thế thì đã hành động, tiếc rằng con người gã kiêu ngạo hơn cả Tiễn Vực hành tỉnh.

Vu Nhai hỏi:

- Bây giờ chúng ta chỉ muốn biết Tư Đồ Ẩn ra sao?

Trong đám người truyền ra thanh âm yếu ớt:

- Vu tổ trưởng, ta không sao.

Tư Đồ Ẩn như xác ướp được người nâng ra, gã gọi tiếng Vu tổ trưởng từ tận đáy lòng. Vu Nhai không chỉ là thủ lĩnh kỵ sĩ dự bị còn là tổ trưởng đặc biệt của Ẩn Nguyên tiểu đội lúc bấy giờ.

Mọi người nhanh chóng nâng Tư Đồ Ẩn về, hỏi han ân cần. Lúc trước bọn họ biết được tin Tư Đồ Ẩn còn trong cấp cứu, nay mới biết gã đã tỉnh dậy từ ngày hôm qua. Sau khi tỉnh lại Tư Đồ Ẩn được trú quân trong Tuyết Lĩnh cương đưa về, ai ngờ gặp quân đội chiến thắng quay về nên có màn kịch hay ho này.

Vu Nhai hỏi:

- Đại tướng quân, không biết người định giải quyết những người này thế nào?

Hoàng Phủ đại tướng quân trầm ngâm nói:

- Như năm ngày trước ngươi đã nói, chém hết. Nhưng ta ngẫm nghĩ nếu ta phái người chém bọn họ thì các ngươi sẽ không hết giận. Vậy đi, từ các ngươi quyết định, muốn chém thế nào tùy thích. Xem như đây là bồi thường cho các ngươi.

Chiến đấu mấy ngày làm Hoàng Phủ đại tướng quân bị ảnh hưởng, ăn nói có lớp có lang.

Vu Nhai nói:

- Đa tạ đại tướng quân.

Khi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị ngẩng đầu đi hướng mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, bỗng nhiên một thanh âm phát ra từ phía sau.

- Đại tướng quân, không biết có thể cho ta nói vài câu với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị được không?

- Người đó là Vệ Hiên.

- Ngươi còn có cái gì để nói, cầu tình sao?

Vệ Hiên cười bảo:

- Không không, đám người này đáng chết. Nếu lúc ấy Lộ tướng quân khôngngăn cản thì ta đã sớm giết bọn họ.

Mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh này là người của Vệ Vi Vi, không liên quan gì Vệ Hiên, gã cũng bị Lộ tướng quân tượng trưng răn dạy nhưng không trừng phạt cụ thể. Vệ Hiên nói thật, lúc đó gã định xuống tay giết hết những người này, vậy là sẽ được tiếng thơm đại nghĩa diệt thân. Đáng tiếc Lộ tướng quân cảm thấy sự việc quan trọng, ngăn Vệ Hiên hành động.

- Ta chỉ muốn hỏi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không biết có thể để ta ra tay, cho Thuẫn Lĩnh chút mặt mũi?

Tuy những người này toàn là kẻ mù mắt đáng chết, nhưng bọn họ dù gì là người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, là Thuẫn Lĩnh hành tỉnh trung lục tỉnh. Bị Bắc Đẩu hành tỉnh rác rưởi nhất giết chết trước mắt bao người thì rất mất mặt, tương lai không biết sẽ đồn như thế nào thậm chí nói Vệ Hiên vô dụng, đây mới là điều quan trọng. Cho nên Vệ Hiên muốn giữ quyền sinh sát.

Xoẹt!

Vệ Hiên vừa dứt lời chợt thấy một luồng kiếm quang chợt lóe. Cách Vệ Hiên không xa vang tiếng hét thảm, một hơi thở sinh mệnh tan biến, đó là vị trí đám người kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đáng chết.

Không gian tĩnh lặng, mọi người nhìn Vu Nhai chằm chằm, vì thanh kiếm trong tay hắn nhỏ máu.

Vệ Hiên không ngoái đầu nhìn cái nào, lửa giận bừng bừng:

- Ngươi . . .!

Vu Nhai mặc kệ Vệ Hiên, lạnh nhạt nói với người sau lưng:

- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Hành động đi, muốn giết ai thì giết, chém mấy nhát tùy thích.

Vu Nhai nhìn hướng Hoàng Phủ đại tướng quân, hỏi:

- Có được không đại tướng quân?

Hoàng Phủ đại tướng quân cũng không nhìn Vệ Hiên:

- Đương nhiên được, bọn họ mặc cho ngươi giải quyết.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hành động, đặc biệt là đám người Ẩn Nguyên tiểu đội như Ngọc Vấn Hiền, Uất Trì Thiên Kinh, Tư Đồ Ẩn. Cả đám lướt qua người Vệ Hiên, tiếng hét liên tục lọt vào tai gã.

Khóe môi Vệ Hiên co giật không nói một câu, nhưng ánh mắt gã tỏ rõ ý: Họ Vu, lập có chút công đã cho rằng mình là nhân vật lớn sao? Không nể mặt ta?

Vu Nhai lạnh lùng đáp lại ánh mắt biết nói: Tại sao ta phải nể mặt ngươi? Mặt của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?

Vu Nhai quay về đội. Vệ Hiên nhìn Vu Nhai trân trân, cũng trở về đội. Vệ Hiên không thèm nhìn mười mấy xác chết, gã chỉ lo cho mặt mũi của mình.

Giết người xong chuyện này chấm dứt, tiếp theo là luận công ban thưởng.

Hôm nay tâm tình Hoàng Phủ đại tướng quân rất tốt, bắt đầu thưởng đủ thứ. Hoàng Phủ đại tướng quân có bỏ sót vài điều, may mắn mọi người đã thói quen. Độc Cô Anh, Lộ tướng quân ở bên cạnh sửa chữa sai lầm giúp Hoàng Phủ đại tướng quân.

Có một vài phần thưởng cần thông báo về Huyền Binh đế quốc mới ban cho.

Vu Nhai từ các phần thưởng nghe đại khái tiến tình chiến dịch.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 615: Cùng xếp hàng ba (2)
Khi Lôi Áo Phu đại soái mang quang minh thánh nữ trở về Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, gã nhận được tin Bắc Tuyết yếu tắc bị công phá. Lôi Áo Phu vội vàng giết về. Bên kia Hoàng Phủ đại tướng quân mở khóa ma pháp cho mọi người xong mang theo tàn binh truy sát, liên lạc với Lộ tướng quân công chiếm Bắc Tuyết yếu tắc.

Như lúc trước đã nghĩ, hai mặt giáp công khiến Lôi Áo Phu đại soái không có sức đánh trả. Đặc biệt bên Lộ tướng quân, các tướng quân vào Bắc Tuyết yếu tắc nghe nói Kiếm Sơn hùng quan không có nguy hiểm thì khí thế hừng hực.

Hai phe giằng co một ngày, bên Bắc Tuyết yếu tắc cũng có viện binh đến nhưng khi ấy phe Lôi Áo Phu đại soái đã tan tác. Lộ tướng quân giết ra Bắc Tuyết yếu tắc, đưa bọn họ đến Lư Tiễu tiểu sơn mạch, cuối cùng quân sĩ trở về một lần nữa công chiếm Bắc Tuyết yếu tắc, tràn vào Ma Pháp đế quốc mấy dặm.

Hai vị tướng quân kéo Hoàng Phủ đại tướng quân về nếu không gã còn muốn xâm nhập sâu hơn.

Mặc dù đánh chiếm Bắc Tuyết yếu tắc nhưng không có ý nghĩa thực chất. Chiến tuyến hai nước rất dài, hùng quan yếu tắc nhiều vô số kể. Công chiếm một yếu tắc rất nhanh nước địch sẽ kéo viện quân đến, bọn họ sẽ phải nhường lại yếu tắc.

Huyền Binh đế quốc chưa chuẩn bị toàn diện cho chiến tranh, nên nhóm Hoàng Phủ đại tướng quân cướp đồ vật, tù binh xong rút về.

Sau khi ban thưởng đến phần phạt, người bị phạt là thuộc hạ của Dương Như Hóa.

Dương Như Hóa muốn chiếm toàn Kiếm Sơn hùng quan tất nhiên không thể trông vào hai bá điệt xoay sở. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lấy làm lạ là trong những người bị phạt không có kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

Hoàng Phủ đại tướng quân nói:

- Được rồi, thưởng phạt quân đội xong tiếp theo đến lượt kỵ sĩ dự bị bốn hành tỉnh. Mời kỵ sĩ chính thức, dự bị các hành tỉnh bước ra.

Kỵ sĩ các hành tỉnh đứng ra, theo Hoàng Phủ đại tướng quân dẫn vào quan lâu trên tường thành. Thưởn cho kỵ sĩ dự bị không cần ở trước mặt đại quân.

Trong kỵ sĩ chính thức bao gồm kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, bọn họ được thả ra, không bị bắt giam. Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh chắc chắn có Trần kỵ sĩ giở trò mèo sau lưng, ai đều biết điều này nhưng bọn họ vẫn lành lặn đứng đây. Bên Bắc Đẩu hành tỉnh có người không nhịn được, nhưng Vu Nhai ngăn cản, hắn muốn xem bên trong có tấm màn đen gì.

Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan rất bình tĩnh, hình như hai người biết kỵ sĩ chính thức Thuẫn Lĩnh hành tỉnh được thả ra.

Hoàng Phủ đại tướng quân ủ rũ nói:

- Bây giờ mời Lam Phách Lam kỵ sĩ đi ra cùng ta chủ trì nghi thức ban thưởng cho kỵ sĩ dự bị.

Nói thật là Hoàng Phủ đại tướng quân không muốn cùng Huyền Thần điện luận công ban thưởng, gã rất muốn vung tay cho kỵ sĩ dự bị được hạng nhất. Tiếc rằng ban dầu đã ước hẹn, kỵ sĩ dự bị của Huyền Thần điện do Huyền Thần điện quyết định. Từ nhỏ Hoàng Phủ đại tướng quân lớn lên trong Huyền Binh đế đô, gã hơi kính sợ Huyền Thần điện.

Một lão nhân râu tóc hoa râm bước ra từ đội kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh, rõ ràng là kỵ sĩ chính thức thuộc Tiễn Vực hành tỉnh nhưng chưa phải người đứng đầu.

Lam Phách kỵ sĩ mỉm cười nói:

- Chắc các ngươi thắc mắc tại sao ta bước ra từ Tiễn Vực hành tỉnh? Rất đơn giản, ta là kỵ sĩ chính thức không thuộc về hành tỉnh nào, ta được Huyền Thần điện phái tới ẩn giấu quan sát hành động của các ngươi.

Mọi người hiểu ra, nếu không có nhân vật như vậy ẩn giấu, chỉ dựa vào tướng lĩnh biên cảnh thì rất dễ ra vấn đề, ví dụ hối lộ này nọ, Huyền Thần điện khó kiểm soát được chuyện này. Hoặc giống như Vu Nhai hợp khẩu vị của Hoàng Phủ đại tướng quân chẳng phải là chiếm ưu thế lớn?

Vì bảo đảm công bình nên mới có người này xuất hiện, nhưng gã giấu trong Tiễn Vực hành tỉnh thì công bình được không?

- Được rồi, bây giờ ta tuyên bố kết quả trắc nghiệm kỵ sĩ dự bị, hạng nhất . . .

Lam Phách kỵ sĩ nói đến đây ngừng một lúc, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị căng thẳng rùng mình.

- Hạng nhất, Tiễn Vực hành tỉnh. Hạng hai, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Hạng ba, Bắc Đẩu hành tỉnh và Liêm Châu hành tỉnh cùng xếp hàng.

- Cái gì?

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lam Phách kỵ sĩ, bao gồm Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh. Bọn họ đều cho rằng Bắc Đẩu hành tỉnh được hạng nhất, nhưng kết quả thế này khiến Hoàng Phủ đại tướng quân, Độc Cô Anh rất khó hiểu. Dựa vào cái gì người giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan xếp chót, lại còn là cùng hạng với kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh? Nếu Bắc Đẩu hành tỉnh không giải cứu Kiếm Sơn hùng quan thì không có cơ hội thắng trận.

Lam Phách kỵ sĩ tiếp tục bảo:

- Theo quy định hạng nhất có thể toàn bộ đi Huyền Thần điện, nhận thử thách cuối cùng. Hạng hai có mười lăm danh ngạch, hạng ba là năm danh ngạch, hạng bốn không có danh ngạch. Vì chúng ta không có hạng chót nên không cần lo về chuyện này.

Vì quá giật mình nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị quên phản bác.

Lam Phách kỵ sĩ nói tiếp:

- Cứ như vậy đi, còn quân công này nọ thì do Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng cho, mấy ngày tiếp theo các ngươi hãy lên đường. Vấn đề phân phối danh ngạch trong đội các ngươi hãy tự giải quyết, nếu không quyết định được thì chúng ta sẽ ra mặt phân phối giúp.

Rốt cuộc Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị phản ứng lại, Lý Thân Bá là người thứ nhất hét lên:

- Chờ chút, tại sao chúng ta . . .

Lý Thân Bá bước ra trước một bước, bởi vì mấy ngày hôm trước chiến đấu nên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị còn giữ sát ý mãnh liệt.

- Ta biết ngay là các ngươi sẽ phản bác. Ài, tuy các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan nhưng lần này so đấu chiến đấu mạnh nhất, tức là kế hoạch thần binh, xem giết địch bao nhiêu chứ không phải tính quân công bao nhiêu.

Lam Phách kỵ sĩ sớm đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, nhìn biểu tình tức giận của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, gã lạnh nhạt nói:

- Nếu ta điều tra không sai thì các ngươi chỉ giết hai trăm thánh quang ma kỵ sĩ, hơn hai trăm kỵ sĩ khác, trong đó có một nửa do các tội phạm ra tay, tương đương các ngươi chỉ giải quyết hai trăm người, ít hơn Liêm Châu hành tỉnh nhiều. Nhưng vì là thánh quang ma kỵ đoàn, cộng với các ngươi giải vây cho Kiếm Sơn hùng quan, lại công kích Quang Minh thần điện nên mới cho các ngươi xếp ngang hàng Liêm Châu hành tỉnh.

Rất có lý lẽ.

Lam Phách kỵ sĩ nói xong nhìn hướng Yến đại nhân:

- Nếu không tin các ngươi cứ đi hỏi Yến đại nhân.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị như bị tạt gáo nước lạnh, liếc hướng Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan. Mặt hai người lạnh băng, cơ mặt co giật, qua một lúc mới nặn được một câu.

- Ban đầu nói đi Kiếm Phong lĩnh sẽ được quân công lớn sao? Nếu ta đoán đúng thì khi đó Lam Phách kỵ sĩ đồng ý quyết định Bắc Đẩu đến Kiếm Phong lĩnh đúng không?

Hiển nhiên Lam Phách kỵ sĩ không nói sai, kế hoạch thần binh đúng là có quy định như vậy, Yến đại nhân không thể nói gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 616: Tình báo sắp xuống lỗ
- Kiếm Phong lĩnh đúng là nơi được nhiều quân công, các ngươi không thấy quân đội Lôi Áo Phu từ Kiếm Phong lĩnh đi qua sao? Nếu các ngươi tiêu diệt hơ ngàn binh sĩ ma pháp là sẽ thu hoạch được vô số quân công rồi, các ngươi sẽ vượt qua Tiễn Vực hành tỉnh.

- Đương nhiên các ngươi cũng cần giải quyết đại nhân vật mới được, ví dụ quang minh thánh nữ, quang minh thánh tử. Chỉ cần các ngươi giết được một vị thì bây giờ ít nhất đã vượt qua Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, đáng tiếc . . .

Hoàng Phủ đại tướng quân không nhịn được mở miệng nói:

- Lam kỵ sĩ, Vu Nhai có thể xử lý quang minh thánh nữ nhưng vì giải vây Kiếm Sơn hùng quan mới lấy ra giao dịch.

Nếu không phải bị Độc Cô Anh kéo lại Hoàng Phủ đại tướng quân rất muốn chửi cha.

- Ừm! Ta thông cảm, nhưng quy định là như thế, ta thật sự không có cách nào bởi vì ta không thấy xác của quang minh thánh nữ.

Lam Phách kỵ sĩ bất đắc dĩ nói:

- Ta cũng thấy rất có lỗi với các vị Bắc Đẩu, nên ta sẽ xin Huyền Thần điện cho nhiều danh ngạch hơn, nhưng cần phải chờ. Cũng xin Hoàng Phủ đại tướng quân thưởng nhiều cho bọn họ, thưởng quân công do quân đội phụ trách, không bị Huyền Thần điện ước thúc. Các ngươi cứ yên tâm.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị không nhịn được nữa.

- Bố tiên sư cha nhà nó!

Mọi người vất vả đấu với quang minh thánh tử trầy da tróc vẩy, trơ mắt nhìn chiến hữu chết đi chỉ đổi lấy sư lạnh nhạt, dù là ai cũng không chịu phục. Vu Nhai ngăn cản bọn họ xúc động.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị khó hiểu nhìn Vu Nhai, la lên:

- Vu Nhai, ngươi làm gì?

Lam Phách kỵ sĩ khó xử nói:

- Ta hiểu tâm tình của các ngươi, nhưng các ngươi có biết Tiễn Vực, Thuẫn Lĩnh thu hoạch bao nhiêu công lao không? Chỉ tính Tiễn Vực hành tỉnh đã giết mười bảy tướng lĩnh, đều là người nổi tiếng trong đại quân Ma Pháp đế quốc.

- Thuẫn Lĩnh thì một mình Vệ Hiên trực tiếp hoặc gián tiếp giết tám tướng lĩnh. Các ngươi suy nghĩ xem nếu cho các ngươi lên hạng nhất thì bọn họ có chịu phục?

- Ta nói rồi, ta nhất định sẽ tranh thủ giúp các ngươi, xin hãy kiên nhẫn chờ.

Mọi người không biết nên nói cái gì, không gian tĩnh lặng. Tiễn Vực hành tỉnh không biểu hiện gì nhiều, bọn họ lấy hạng nhất la đương nhiên. Có lẽ trong lòng Tiễn Vực hành tỉnh hơi đồng tình Bắc Đẩu hành tỉnh, cho rằng bọn họ nên xếp hạng hai. Tư Đồ Ẩn tìm Tiễn Vực hành tỉnh cứu viện, bọn họ cũng không có hảo cảm với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh. Nhưng như Lam Phách kỵ sĩ đã nói, quy định là thế, không thể sửa đổi.

Khóe môi Vệ Hiên cong lên, lần này gã liều mạng trên chiến trường, gã biết nếu không liều thì sẽ thê thảm khi đấu nội bộ. May mắn Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, cố ý chèn ép Bắc Đẩu hành tỉnh.

Có lẽ không phải Lam Phách kỵ sĩ thân với Thuẫn Lĩnh hành tỉnh mà là ghét Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan.

Tóm lại người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh rất vui nhìn Bắc Đẩu hành tỉnh lúc trước kiêu căng giết người bị chèn ép, dám không nể mặt bọn họ, xứng đáng bị kỳ thị. Nhà quê đúng là đồ nhà quê.

Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh không có gì để nói, bọn họ vốn xếp hạng ba, không bị đá xuống đã là may.

Lam Phách kỵ sĩ hỏi:

- Được rồi, cứ quyết định vậy đi, chắc các ngươi không còn gì thắc mắc?

Vẻ mặt Lam Phách kỵ sĩ khó xử, đáy mắt lóe tia đắc ý.

Vu Nhai đứng ra:

- Ta có nghi vấn.

Lam Phách kỵ sĩ sớm chuẩn bị hôm nay Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ phản bác đủ điều, gã rất bình tĩnh nói:

- À, mời nói.

Vu Nhai cực kỳ bình tĩnh nói:

- Ta muốn nói là Lam Phách đại nhân, tình báo của người cũ sắp xuống lỗ giống như tuổi của người.

Lời nói cay nghiệt làm Lam Phách kỵ sĩ biến sắc mặt. Bên Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bớt giận hơn một chút.

- Ta không biết là vì người già sắp xuống lỗ hay ngành tình báo Huyền Thần điện vốn là như thế này, rất tệ hại.

Lam Phách kỵ sĩ cố nén tức giận muốn đập chết Vu Nhai, nói:

- Vị kỵ sĩ dự bị này, xin chú ý lời nói của mình.

Vu Nhai rụt rè phân bua:

- A? Xin lỗi xin lỗi, ta là người thô lỗ, bình thường không chú ý mấy chuyện này, ta chỉ biết ra trận giết địch.

Nhìn biểu hiện của Vu Nhai làm tâm tình Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thả lỏng, chỉ cần hắn ra tiếng là giải quyết xong hết mọi chuyện. Dạ Tình, Nghiêm Sương bản năng công nhận điều này.

Lam Phách kỵ sĩ trào phúng:

- Giết địch? Đáng tiếc các ngươi không giết được bao nhiêu.

Vu Nhai tiếp tục ăn nói bỗ bã:

- Ai nói? Vừa rồi ta đã bảo ngành tình báo của người cũ sắp xuống lỗ y như người.

Không đợi Lam Phách kỵ sĩ nổi giận Vu Nhai nói ngay:

- Phải rồi, Lam Phách kỵ sĩ tôn kính, ta muốn hỏi người là đẳng cấp tướng lĩnh trong miệng người và phân điện chủ thành thị Quang Minh thần điện ai cao ai thấp hơn?

- A?

Lam Phách kỵ sĩ ngẩn ra, mọi người ngơ ngác suy nghĩ lời Vu Nhai nói, có vẻ hắn còn hậu chiêu.

Lam Phách kỵ sĩ hỏi:

- Đương nhiên là Quang Minh phân điện chủ thành thị cao hơn. Sao? Các ngươi còn giết cả Quang Minh phân điện chủ?

Đẳng cấp tướng lĩnh thật ra là tướng lĩnh nhỏ bình thường của Ma Pháp đế quốc, ví dụ như Bội La Tây Tư Mạc. Đương nhiên có tướng quan đẳng cấp cao, Vu Tiểu Dạ làm thịt được ba người. Tuy nhiên Lam Phách kỵ sĩ không cần thiết kể rõ ra.

- Đúng vậy! Nên ta mới bảo là tình báo của các ngươi thật tệ.

- Vậy sao? Thế thì phải bình xét lại.

Lam Phách kỵ sĩ lo âu, vì gã không biết bên cạnh quang minh thánh nữ có Quang Minh phân điện chủ hay không. Lúc đó đám Vu Nhai chiến đấu trong Lư Tiễu tiểu sơn mạch, tình báo của Lam Phách kỵ sĩ không thể với tới.

- Nhưng dù giết một người cũng không thể vượt qua Thuẫn Lĩnh. Các ngươi đã xếp hạng ba, có nên . . .

Mặt kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh trắng bệch. Nếu Vu Nhai lấy quân công Quang Minh phân điện chủ ra thì không đứng ngang hàng nữa, Liêm Châu hành tỉnh sẽ bị trực tiếp đào thải, năm danh ngạch đi chủ điện Huyền Thần điện cũng không còn.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn. Đúng vậy, lúc trước bên cạnh quang minh thánh nữ có vài người đẳng cấp như vậy, Ngọc Nữ tộc xử lý vài người. Mới rồi tập trung vào Kiếm Sơn hùng quan nên bọn họ quên mất điều này.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rất hối hận, tại sao không giải quyết mấy người cuối cùng luôn đi. Nhưng bây giờ người còn trong nhóm tù binh Ma Pháp đế quốc, cũng nên tính vào.

Vu Nhai lặp lại câu cũ:

- Nếu chỉ có một người thì ta sẽ không nói tình báo của đại nhân cũ sắp xuống lỗ.

Lam Phách kỵ sĩ cố nén không tức giận, trái tim kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh, Thuẫn Lĩnh hành tỉnh treo cao. Vu Nhai không nói nhiều, lấy mấy huy chương, ma pháp sư bào ném ra ngoài.

Như Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đã đoán, là đồ vật của mấy người bị Ngọc Nữ tộc tiêu diệt. Lam Phách kỵ sĩ con ngươi co rút nhìn mấy thứ đó, biểu tình hơi thay đổi. Với ánh mắt của Lam Phách kỵ sĩ tất nhiên phán đoán ra đồ thật hay giả, không chối được. Vì nếu Lam Phách kỵ sĩ vu vạ Vu Nhai sẽ trực tiếp mời Hoàng Phủ đại tướng quân đến Ma Pháp đế quốc thẩm tra.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 617: So quân công với lão tử (1)
Lam Phách kỵ sĩ gật gù:

- Không sai, những thứ này thuộc về cao thủ phân điện Quang Minh thần điện.

Bởi vì lúc đó Ngọc Nữ tộc căm hận Quang Minh thần điện nên toàn tiêu diệt người Quang Minh thần điện.

- Nhưng bên trong không có đẳng cấp phân điện chủ như ngươi nói, chỉ có mấy chiếc này chưa đủ để các ngươi vượt qua Thuẫn Lĩnh, còn kém rất xa. Còn Liêm Châu hành tỉnh thì rất xin lỗi, các ngươi không còn cơ hội xếp ngang hàng.

Mặt kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh tái xanh, người lúc trước bắt chuyện với Vu Nhai tức giận người run run.

- Vu Nhai . . .

Vu Nhai ngắt lời:

- Nếu chỉ là mấy thứ này thì ta sẽ không đứng ra làm người xấu.

- Hoàng Phủ đại tướng quân, lúc trước ta mang mấy tù binh đến, trong đó có một vị chính là phân điện chủ, không biết có tính tù binh vào không?

Độc Cô Anh kêu lên:

- Đúng rồi, còn mấy tù binh!

Lúc đó quá rối ren, vừa phải giải vây Kiếm Sơn hùng quan vừa phải xuất chinh, mọi người tập trung vào quang minh thánh nữ, còn ai chú ý đến mấy tù binh?

- Tù binh? Tù binh gì?

Nhìn xem, Hoàng Phủ đại tướng quân đã quên mất.

- Thi là mấy tù binh đi theo quang minh thánh nữ.

Vẻ mặt Hạng Phi giáo quan từ lạnh băng chuyển sang cười âm hiểm. Yến đại nhân cười khẽ, hai người kêu một nhóm đi cổng lớn hùng quan kéo mấy tù binh đến, tốc độ nhanh làm người ta câm nín. Thì ra Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân cũng là chuyên gia diễn kịch, bọn họ sớm chuẩn bị sẵn tù binh.

Không phải Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân biết trước sự việc không suôn sẻ, chỉ chuẩn bị để phòng ngừa.

Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân biết kế hoạch thần binh là chú trọng mức độ giết địch, nhưng nếu gặp người thân quen thì không cần rập khuôn theo quy định. Nếu Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị xếp hạng nhất thì Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân sẽ không sử dụng. Tiếc rằng hai người ở trong Huyền Thần điện không được thích, xác suất trọng tài ghét bọn họ rất cao. Cho nên Hạng Phi giáo quan, Yến đại nhân phòng ngừa trước là hơn.

Lúc ấy không ai chú ý đến mấy tù binh nhưng Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan thì có. Chính Yến đại nhân sắp xếp bắt tù binh lại, bây giờ vừa lúc sử dụng. Đương nhiên tù binh cũng tính, nếu ngươi nói không tính thì cho Vu Nhai giết ngay tại chỗ là xong.

- Cái này . . .

Lam Phách kỵ sĩ nhìn tù binh trước mắt, câm nín. Lam Phách kỵ sĩ cảm giác đúng là tình báo của gã cũ sắp xuống lỗ. Rõ ràng tình báo nói quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na chỉ mang hai trăm thánh quang ma kỵ đoàn, còn có Kỵ đội thứ ba Lôi Áo Phu đại soái phái đi. Tại sao đột nhiên ra nhiều người như vậy?

Lam Phách kỵ sĩ không dùng nhiều lực lượng điều tra, nếu không sự kiện Tử Thần lớn như vậy không lý nào gã không biết. Lam Phách kỵ sĩ cảm thấy Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bị nhiều người vây công mà còn sống sót được đã là kỳ tích, không cần điều tra quá nhiều. Nếu thêm mấy kẻ địch thì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chết chắc.

Cho nên Lam Phách kỵ sĩ không biết quang minh thánh nữ từng quay về Phiêu Tuyết hành tỉnh, gã làm sao ngờ khi quang minh thánh nữ trở về có cao thủ nịnh hót cùng nàng quay lại Lư Tiễu tiểu sơn mạch, sau đó bị đám người Vu Nhai kỳ tích giải quyết?

Dù là bây giờ Lam Phách kỵ sĩ cũng không tin tưởng, nói:

- Yến Huy, chắc không phải các ngươi ra tay giúp đỡ đi?

Yến đại nhân mở miệng nói:

- Lam Phách kỵ sĩ, xin đừng ngậm máu phun người, không phải mỗi người già sắp xuống lỗ có thể vu không an cho người ta.

Con người Yến đại nhân cứng nhắc nhưng một khi phun lời ác độc thì sức sát thương mạnh hơn Vu Nhai.

- Khi Vu Nhai giải vây Kiếm Sơn hùng quan rất nhiều người chứng kiến, nếu không tin ngươi cứ đi trong thành tìm mấy dân chúng hỏi thử.

Lam Phách kỵ sĩ câm nín, gã hiểu rõ con người Yến Huy, nếu Yến đại nhân đã nói như vậy thì chắc chắn không có vấn đề. Ngươi nhìn những tù binh xem, hoặc cười khổ hoặc căm hận nhìn đám người Vu Nhai chằm chằm.

Lam Phách kỵ sĩ cứng cổ trực tiếp tuyên bố kết quả:

- Nhưng dù tính thêm mấy người này thì Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị vẫn thua Thuẫn Lĩnh một bậc!

Đám kỵ sĩ chính thức Yến đại nhân thật sự tức giận, bọn họ không cầu đệ nhất nhưng phải bắt được hạng hai, ít nhất đưa mười lăm người đi chủ điện Huyền Thần điện trong đế đô.

- A, kém một bậc? Vậy thêm cái này thì sao?

Vu Nhai bỗng đi tới trước mặt đám người Yến đại nhân, vung tay lên ném một huy chương to của Quang Minh phân điện xuống đất. Thứ này treo trên Quang Minh phân điện vị trí bắt mắt nhất, kích cỡ không nhỏ.

- Đây là cái gì?

Trong phút chốc mọi người không phản ứng lại, chỉ có mấy tù binh là ánh mắt càng căm hận.

Vu Nhai vô cùng bình tĩnh nói:

- A! Llúc ấy ta bị đám người quang minh thánh nữ truy đuổi, hết cách đành trốn vào Phiêu Tuyết hành tỉnh Ma Pháp đế quốc rồi đến một nơi tên là Khương Băng thành. Ta tùy tay giết mấy chục người trong Quang Minh phân điện, tháo huy chương xuống làm kỷ niệm. Vốn định về nhà cất chứa, ai ngờ có lúc dùng nó.

Mọi người đều biến sắc mặt, nghe Vu Nhai noi xong hầu như nhận ra huy chương này.

- Không thể nào!

Vu Nhai nghiêng đầu nhìn hướng mấy tù binh:

- Này mấy tên kia, làm chứng giùm ta đi. Lời ta nói có thật không?

Một người là Quang Minh phân điện chủ không kiềm được kêu lên:

- Họ Vu, ngươi không chết tử tế được! Sau khi ngươi chết sẽ nhận mọi hành hạ!

Bội La Tây Tư Mạc cười khổ nói:

- Hắn nói là thật, trong người truy sát hắn có ta.

Bội La Tây Tư Mạc nhân viên thần chức biểu hiện đúng là 'giấu đầu lòi đuôi', nhưng người Pháp Thần Điện rất thiên chấp, gã thông cảm, rất khâm phục Vu Nhai. Không phải kẻ địch khâm phục lẫn nhau mà là phục kẻ thù bị chèn ép trong sân nhà, Bội La Tây Tư Mạc gai mắt nên lên tiếng.

Mặt người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh xanh mét. Liêm Châu hành tỉnh hết tức giận. Không cùng đẳng cấp thì tức giận gì nổi?

Lam Phách kỵ sĩ tức giận người run rẩy nhưng còn cách nào? Người ta ném chứng cứ ngay trước mặt, xung quanh không chỉ có người của Lam Phách kỵ sĩ, còn Hoàng Phủ đại tướng quân đứng đây. Lam Phách kỵ sĩ không tiện thiên vị rõ ra mặt.

Vu Nhai tuyệt đối không dám nói bậy bạ, vì rất dễ điều tra ra. Mấy chục người Quang Minh thần điện bị làm thịt, đây là sự kiện lớn trong Ma Pháp đế quốc. Nếu không phải vì chiến tranh chuyện này đã sớm đồn rầm rộ.

Lam Phách kỵ sĩ ủ rũ nói:

- Đúng là ta làm không đủ, Bắc Đẩu hành tỉnh nên xếp thứ hai.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn kêu to, tuy vẫn không công bằng nhưng đè đầu Thuẫn Lĩnh hành tỉnh đủ khiến bọn họ sướng rơn.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Chậm đã, ta còn mấy khối huy chương tương tự.

Không gian tĩnh lặng. Vu Nhai ấy từng miếng huy chương Quang Minh phân điện ra khỏi không gian giới chỉ, tổng cộng bảy miếng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn đống huy chương chồng chất trước mặt.

Lam Phách kỵ sĩ chết lặng hỏi:

- Chẳng lẽ mấy thứ này là sau khi ngươi giết người trong Quang Minh phân điện đã lấy làm kỷ niệm?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 618: So quân công với lão tử (2)
Vu Nhai mỉm cười nói:

- Lam Phách đại nhân rất thông minh, ta toàn giết Quang Minh phân điện chủ, bảy người, không sai lầm. Không biết chúng ta có thể vượt qua Tiễn Vực hành tỉnh được không?

Lần này Tiễn Vực hành tỉnh không bình tĩnh được nữa, các kỵ sĩ nhìn Vu Nhai chằm chằm lại ngó Bội La Tây Tư Mạc.

Bội La Tây Tư Mạc cười khổ gật mạnh đầu.

Lam Phách kỵ sĩ suýt té ngửa, cảm thấy thật sự già đến sắp xuống lỗ.

Hoàng Phủ đại tướng quân kiềm nén thật lâu rốt cuộc cười to ra tiếng, bảo:

- Tốt, tốt, tốt, không uổng là người ta nhìn trúng, rất hả hê!

Không biết Hoàng Phủ đại tướng quân thấy hả hê vì Vu Nhai đả kích Quang Minh thần điện hay vì Lam Phách kỵ sĩ bất công?

Lúc này bên ngoài vang lên thanh âm kéo dài:

- Báo!

sau đó một vị hiệu úy đi đến, là người quen cũ, Lạc hiệu úy.

Lạc hiệu úy ngơ ngác nhìn bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng ở Vu Nhai, đống huy chương.

Mắt Lạc hiệu úy sáng rực nói:

- Báo cáo đại tướng quân, các vị đại nhân. Tin mừng lớn, tin tức lớn! Chúng ta vừa nhận được tình báo từ Phiêu Tuyết hành tỉnh, liên quan sự kiện, về chuyện Vu Nhai hiệu úy. Trong ba ngày Dương Như Hóa chiếm lĩnh Vu Nhai hiệu úy đã . . .

Lạc hiệu úy cố gắng ức chế lòng hưng phấn kể lại sự việc từ đầu đến đuôi kỹ càng, tỉ mỉ. Vài người hưng phấn, một số mặt tái nhợt, số khác thì cực kỳ tức giận, có người chết lặng.

Yến đại nhân chậm rãi bước ra, khuôn mặt luôn lạnh lùng đã không còn:

- Lam Phách đại nhân, không biết hiện tại ai mới là hạng nhất?

- Thật có lỗi, tình báo của chúng ta đúng là làm quá kém, Bắc Đẩu hành tỉnh mới là hạng nhất.

Khi nói những lời này Lam Phách kỵ sĩ như dùng hết sức lực, gã không có cách nào khác. Nếu chỉ là bảy Quang Minh phân điện chủ thì Lam Phách kỵ sĩ còn chống chế được, nhưng trừ bảy phân điện chủ Vu Nhai giết hàng trăm nhân viên thần chức Quang Minh thần điện, ai có thể so?

- Hoan hô!

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị hưng phấn reo lên, suýt ôm nhau. Lý Thân Bá cũng kiềm không được nhảy cẫng lên. Trong khi hưng phấn mọi người cùng nhìn hướng Vu Nhai. Có ghen tỵ, không án hận, kaham phục, thưởng thức.

Đặc biệt là Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan, hai người đã đánh giá Vu Nhai rất cao nhưng không ngờ hắn luôn khiến người khó nắm bắt.

Tử Thần, ha ha, không ngờ hắn nghĩ ra được.

Có người Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tức giận nói:

- Xì, có thế nào thì chỉ là nhà quê.

Mọi người nhìn kẻ đó như ngó đồ ngốc, muốn nói xấu cũng nên về nhàn ói lén, ngươi nói tại đây chẳng lẽ biểu thị ngươi thua kỳ binh giả đồ bỏ sao?

Vu Nhai rất nhỏ nhen, nhìn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, hỏi:

- Hì hì, mới rồi là ai vu không an ta ở chung với quang minh thánh nữ ba ngày?

Đặc biệt là Dạ Tình, Nghiêm Sương. Thật tình, lão tử xấu xa nhưng cũng chính trực, luôn sắc tình nhìn người, thật đáng giận. Dạ Tình, Nghiêm Sương bị Vu Nhai nhìn chớp mắt itnhr táo lại, bĩu môi.

- Coi như trách lầm ngươi, nhưng chuyện ngươi lột sạch đồ quang minh thánh nữ thì giải thích thế nào?

Vu Nhai nghe hỏi kéo lại Lạc hiệu úy đang định ra ngoài:

- Lạc hiệu úy khoan đi, hãy thanh minh giúp ta.

Lạc hiệu úy chớp mắt nói:

- Cái gì lột đồ quang minh thánh nữ? Ta chỉ trông thấy ngươi cầm cục gạch liên tục đánh quang minh thánh nữ, chẳng lẽ sau đó ngươi cởi đồ người ta?

Mọi người không biết nên nói cái gì, thì ra chỉ là tin đồn.

Tiểu Mỹ đi tới an ủi Vu Nhai:

- Lần này kẻ lừa đảo thật sự không lừa người. Nhưng kẻ lừa đảo, đừng trách người khác không tin ngươi, ai kêu ngươi thường hay gạt người? Ngươi không nghe câu chuyện sói đến đây sao?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Câu chuyện sói đến đây là ta rảnh rỗi kể cho nàng nghe, giờ bị giáo dục ngược lại, thật tình . . .

Vu Nhai trở mặt nhanh hơn tờ giấy:

- Hì hì, bây giờ ta đã thay đổi làm con người mới, nàng xem có nên hôn một cái thưởng cho ta không?

Tiểu Mỹ nghiêm túc gật đầu, hôn mặt Vu Nhai.

Hôn xong Tiểu Mỹ nghiêm túc nói:

- Đúng là nên thưởng.

Vu Nhai lâng lâng muốn bay, đắc ý nhìn Dạ Tình, Nghiêm Sương. Để xem các nàng còn lấy cớ gì che chở Tiểu Mỹ, người không tin ta!

Huyền Thần điện bình xét xong tiếp theo là thưởng quân công.

Rõ ràng không ai lấn át được ánh sáng của Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Hoàng Phủ đại tướng quân hưng phấn nâng quân hàm của Vu Nhai lên hạ phẩm tướng quân, trực tiếp nhảy ba đẳng cấp.

Mọi người hết sức khuyên nhủ nhưng Hoàng Phủ đại tướng quân không nghe, cuối cùng bọn họ không tốn nước miếng nữa. Tóm lại đẳng cấp tướng quân cần báo lên cấp trên, chờ được thông qua.

Những người khác được ban thưởng đủ loại, tóm lại tâm tình của thùng cơm Hoàng Phủ rất tốt. Hôm nay thùng cơm không ăn cơm, chừa cơm cho mọi người ăn.

Cuối cùng Hoàng Phủ đại tướng quân tổng kết:

- Vu Nhai, các ngươi rất nhanh sẽ đi đế đô. Đừng lo, lúc đó nếu gặp rắcrối gì cứ báo tên ta là được, bảo đảm không ai dám ăn hiếp các ngươi. Ta sẽ viết thư cho huynh đệ mình, kêu bọn họ quan tâm các ngươi. Tiếc là ta không thể về chung với các ngươi.

Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị lại cảm ơn, bọn họ chưa biết danh tiếng Hoàng Phủ Dụ tệ hại cỡ nào trong Huyền Binh đế quốc.

Hoàng Phủ đại tướng quân mở miệng nói:

- Được rồi, vào trong quan nghỉ ngơi đi, tối hôm nay mở tiệc đãi tất cả.

Trừ kỵ sĩ dự bị, kỵ sĩ chính thức ba hành tỉnh khác ra, mọi người hưng phấn hét lên.

Hoàng Phủ đại tướng quân đang định tuyên bố tán đi Vu Nhai bỗng lên tiếng:

- Hoàng Phủ đại tướng quân, còn chút chuyện nhỏ dường như người chưa giải quyết.

Mọi người nghi hoặc nhìn Vu Nhai liếc hướng kỵ sĩ chính thức của Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.

- Hoàng Phủ đại tướng quân, ta lấy làm lạ là tại sao người cấu kết với Dương Như Hóa vẫn nguyên lành đứng đây?

Không khí yên lặng. Đúng vậy, tại sao bọn họ bình yên đứng đây được?

Trần kỵ sĩ biến sắc mặt nói:

- Họ Vu, đừng ngậm máu phun người, chuyện Dương Như Hóa không liên quan gì đến ta!

Vu Nhai mặc kệ Trần kỵ sĩ, hắn nhìn hướng Hoàng Phủ đại tướng quân. Không liên quan? Còn lâu.

Hoàng Phủ đại tướng quân vốn không quan tâm nhiều chuyện, chuyện gì không chú ý thì gã rất mau quên.

- Đúng rồi, phải điều tra thật kỹ. Là ai thả bọn họ ra? Tại sao không người nào báo cho ta biết?

Một vị tướng quân đứng ra nói:

- Đại tướng quân, chuyện là vậy, khi đó chiến tranh với binh linh cần sức chiến đấu cường đại hơn, nhóm người với Lam Phách kỵ sĩ đi đầu đề nghị thả bọn họ ra tham gia chiến đấu. Lúc đó đại tướng quân có đồng ý.

Hoàng Phủ đại tướng quân chớp mắt hỏi ngược lại:

- Ta đồng ý?

Lúc đó tình hình rối ren, đại tướng quân thùng cơm không nhớ gì nhiều. Hình như có ai đề nghị cần tăng mạnh sức chiến đấu phải thả người ra, nhưng Hoàng Phủ đại tướng quân không nhớ là ai nói.

Mọi người thấy khó hiểu. Hoàng Phủ đại tướng quân rốt cuộc là thùng cơm thật hay giả?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 619: Nơi này là kiếm vực
Lam Phách kỵ sĩ buộc phải lên tiếng:

- Đại tướng quân, chuyện này sẽ không có vấn đề gì, Trần kỵ sĩ và Dương Như Hóa tuyệt đối không có khả năng cấu kết với nhau.

Thật ra Lam Phách kỵ sĩ rất thích Trần kỵ sĩ, gã bát mãn những gì đám Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị Vu Nhai làm, chưa bao giờ thích Yến đại nhân, Hạng Phi giáo quan. Bởi vì Lam Phách kỵ sĩ cứ hay chèn ép bọn họ.

Không biết Lam Phách kỵ sĩ được đút lót bao nhiêu lợi lộc.

Độc Cô Anh đứng lên:

- Đại tướng quân, ta vốn định chờ người tỉnh táo lại sẽ nói chuyện này, nhưng nếu Vu Nhai đã nhắc thì sẵn đây trắng đen rõ ràng.

Độc Cô Anh nói ra hành động bí mật của Dương Như Hóa, Trần kỵ sĩ. Hoàng Phủ đại tướng quân kêu thuộc hạ Dương Như Hóa lên thẩm vấn, xác nhận Trần kỵ sĩ nghe Dương Như Hóa xúi giục sắp xếp Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh, trong đó có dính líu đến Lam Phách kỵ sĩ. Lúc trước có nói Lam Phách kỵ sĩ có quyền lực quyết định kỵ sĩ dự bị đi đâu.

Trần kỵ sĩ vội sửa lời:

- Đại tướng quân, khi ấy ta không biết Dương Như Hóa làm phản, chỉ vì bất mãn với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị mới nghe lời Dương Như Hóa, ta đề ghị với Lam Phách đại nhân.

Ánh mắt Trần kỵ sĩ thù hận nhìn đám người Vu Nhai, nếu không phải bọn họ lập công quá lớn thì sẽ không ai nghe Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị nói gì. Bởi vì bọn họ sẽ không là tiêu điểm.

Lúc trước Trần kỵ sĩ, Lam Phách kỵ sĩ đã tính toán như vậy, đả kích Bắc Đẩu hành tỉnh khiến bọn họ quên mất Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa có mập mờ. Khi bọn họ nhớ đến thì đã là người đi lầu trống.

Tiếc rằng mọi tính toán bị hủy diệt vì biểu hiện nghịch thiên của Vu Nhai.

Trần kỵ sĩ không hận người Bắc Đẩu hành tỉnh, gã chỉ hận Vu Nhai. Tiểu tử này ba phen bốn lượt làm Trần kỵ sĩ mất mặt, bây giờ gã sắp bị phạt nặng. Nhưng Trần kỵ sĩ đã quên tất cả là do gã làm sai trước.

- Ừm! Thật ra lúc ấy vị Trần kỵ sĩ này không nhằm vào Bắc Đẩu hành tỉnh, hắn chỉ đề nghị, ta cho rằng có thể nên mới sắp xếp Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi Kiếm Phong lĩnh. Sự thật đúng như ta sắp xếp, tuy Kiếm Phong lĩnh nguy hiểm nhưng cũng có quân công lớn lao.

Lam Phách kỵ sĩ nói lời vô sỉ không thua gì Vu Nhai, tiếp tục bảo:

- Ta nghĩ đừng truy cứu chuyện này nữa, Thuẫn Lĩnh đã chịu trừng phạt, mười mấy người chết.

Ý của Lam Phách kỵ sĩ là mười mấy người chết đã cho các ngươi mặt mũi đủ rồi, còn muốn phá cái gì?

Vu Nhai lạnh lùng cười:

- Ta chỉ không muốn Huyền Thần điện mà ta tôn sùng có thứ dơ bẩn bên trong. Kỵ sĩ chính thức chẳng phải nên có đủ nhân phẩm sao? Chơi trò ngáng chân với tiểu bối cũng xem như nhân phẩm?

Vu Nhai không hề nhân nhượng.

Mắt Lam Phách kỵ sĩ hấp hay, thốt câu nói trước mắt bao người:

- Vu Nhai huynh đệ, ta biết ngươi rất nhuệ khí nhưng làm người phải chừa một con đường, nếu không rất khó sống.

Lam Phách kỵ sĩ không hề sợ hãi, bộ dáng khiêm tốn với Hoàng Phủ đại tướng quân cũng không còn. Lam Phách kỵ sĩ tức giận vì Vu Nhai cứ dây dưa không ngớt, gã quyết định không nhường nữa. Ý Lam Phách kỵ sĩ đang nói: Đã nể mặt thì đừng lấn lướt.

- Chừa con đường? Các ngươi có cho ta đường sống không?

Lam Phách kỵ sĩ cười khẩy nói:

- Vu Nhai huynh đệ, ngươi nên biết ngươi là kỳ binh giả, dù ngươi có biểu hiện thế nào cũng không vào Huyền Thần điện được. Chỉ cần ngươi không thành kỵ sĩ chính thức thì ngươi không là gì!

Lam Phách kỵ sĩ trút ra mấy phần cơn tức, nhìn Hoàng Phủ đại tướng quân ngồi bên trên:

- Hoàng Phủ đại tướng quân, chuyện này đúng là không có bất cứ vấn đề gì. Trần kỵ sĩ sẽ không cấu kết với Dương Như Hóa, tối đa là bị ai đó chọc giận quá mất khôn bị người xúi giục.

- Chuyện này . . .

Hoàng Phủ đại tướng quân nghe lời Lam Phách kỵ sĩ uy hiếp Vu Nhai thì rất ghét, chẳng khác nào không để gã vào mắt.

- Chuyện này không liên quan đến quân đội đế quốc, đây là chuyện nội bộ Huyền Thần điện ta nên chúng ta sẽ tự mình báo cáo cho Huyền Thần điện. Khi đó Huyền Thần điện sẽ giải quyết, khôngcần Hoàng Phủ đại tướng quân quan tâm, cáo từ.

Lam Phách kỵ sĩ không muốn xé rách da mặt với Hoàng Phủ đại tướng quân, nhưng tình huống trước mắt gã đứng về phía Vu Nhai, Lam Phách kỵ sĩ buộc phải làm như vậy. Nếu Lam Phách kỵ sĩ không cứng rắn thì khó giải quyết rắc rối dây dưa. Lam Phách kỵ sĩ nói xong nháy mắt ra hiệu với Trần kỵ sĩ, đi ra ngoài.

Độc Cô Anh kêu lên:

- Chờ chút!

Mọi người ngoái đầu nhìn Độc Cô Anh.

Độc Cô Anh không nói gì với Lam Phách kỵ sĩ mà nhìn hướng Vu Nhai.

- Vu Nhai, sáng sớm có thư lệnh của Độc Cô gia chủ gửi tới, chuyện liên quan đến ngươi.

- Gia chủ nói đã thực hiện lời hứa, từ hôm nay Vu Nhai ngươi là người Độc Cô gia không họ Độc Cô, là tử tôn kim bào dòng chính thế hệ trẻ. Bởi vì nội bộ Độc Cô gia còn người phản đối nên không thể ghi ngươi vào gia phả, chỉ có thể tính theo lễ khách khanh cao nhất của Độc Cô gia, đãi ngộ khác với kim bào khác.

- Nếu tương lai ngươi có thực lực đánh bại người mà ngươi muốn đánh bại, thay thế vị trí của hắn thì dù ngươi có là họ Độc Cô gia hay không sẽ chẳng còn ai dám nói gì.

- Có lẽ cái tên Vu Nhai của ngươi vẫn không được ghi vào gia phả, nhưng tên ngươi khắc sâu vào vị trí quan trọng nhất của Độc Cô gia. Sẽ không ai quên ngươi, người Độc Cô gia không họ Độc Cô.

Độc Cô Anh lặp lại lời Độc Cô gia chủ truyền đến, có nhiều chỗ nàng không hiểu.

Độc Cô Cửu Tà nghe hiểu, đánh bại người Vu Nhai muốn đánh bại, thay thế vị trí. Độc Cô gia chủ đánh giá cao việc Vu Nhai trở thành U Linh kiếm các chủ. Độc Cô Cửu Tà nghĩ đến sự kiện Tử Thần Vu Nhai đã làm, cũng có khả năng hắn sẽ hoàn thành mục tiêu.

- Vu Nhai, đây là kim bào, lệnh bài này nọ gia tộc phân phối lại cho ngươi.

Độc Cô Anh nói xong ném cái bao cho Vu Nhai, bên trong có ba bộ kim bào, một khối lệnh bài đại biểu thân phận dòng chính Độc Cô gia. Còn những thứ ban thưởng khác thì Vu Nhai đã nhận lúc vượt qua thử thách kim bào.

Mọi người hóa đá, không hiểu ra sao. Tại sao Vu Nhai bỗng chốc thành kim bào Độc Cô gia?

Dương Như Hóa là người biết chuyện đã chết, những người còn lại không rảnh điều tra 'tép nhỏ' Vu Nhai. Tuy bây giờ bọn họ đã xem trọng Vu Nhai nhưng chưa kịp điều tra.

Vu Nhai nhún vai, lúc trước đã nói hắn không bài xích Độc Cô gia nhưng kiên trì lời đã hứa. Nếu Độc Cô gia chủ xem trọng thì Vu Nhai không khách sáo nhận, sau này hắn muốn chiến đấu với Độc Cô Chiến Phong có thể quang minh chính đại bước vào Độc Cô gia. Bây giờ Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, thứ không có nhiều tác dụng bị hắn ném vào không gian giới chỉ.

Vu Nhai có năng lực từ chối sao? Không, nên nhận là hơn, Vu Nhai nhìn chuyện này rất là rộng thoáng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top