Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 800: Từ lúc đầu đã phát hiện (2)
Cuối cùng là Đại Địa chi thuẫn. Tấm thuẫn bị người coi khinh, không biết có binh linh hay không đơn độc ở trong trang thứ sáu. Nếu Đại Địa chi thuẫn là thần binh thì thứ tự trang giấy nên xếp trước Thất Tinh Thần Kích, phản nghịch chi chuy.

Như Thí Thần Ma Nhẫn trước kia trực tiếp xếp vào trang thứ hai.

Tinh linh thần nỗ siêu cường đại vì vỡ thành mảnh nhỏ nên chỉ có thể ở trang thứ năm. Đại Địa chi thuẫn được Thôn Thiên kiếm khẳng định là thần binh tại sao không chen lên trên? Dù Đại Địa chi thuẫn yếu hơn Thí Thần Ma Nhẫn nhưng ít nhất nên ở trang thứ ba đi?

Có nguyên nhân gì?

Lúc trước Vu Nhai rảnh rỗi ngồi trên lưng Tiểu Thúy có nghĩ đến vấn đề này. Nói Đại Địa chi thuẫn bị tổn hại nhưng tại sao khi Vu Nhai dung hợp thì lực lượng ẩn chứa trong tấm thuẫn vô cùng bao la, tinh thuần. Nói Đại Địa chi thuẫn không bị tổn hại vậy tại sao xếp ở trang cuối?

Cuối cùng Vu Nhai cho ra giải thích thế này. Bản thân Đại Địa chi thuẫn đúng là huyền binh siêu đáng sợ nhưng binh linh đã biến mất, vì vậy tấm thuẫn này chỉ xem như một cái bình rỗng. Không có binh linh thì không tồn tại lòng tranh đấu, không có sự kiêu ngạo của thần binh, nó bị hai thánh binh cưỡi trên đầu cũng không cảm giác.

- Nhanh vậy đã đi dạo xong?

Trong khi các binh linh cho ra đủ loại phản ứng thì Vu Nhai bất giã ra khỏi dãy nhà gỗ. Trước mắt Vu Nhai xuất hiện từng hàng cung điện Tinh linh, tức là hành động khắc chữ đến đây chấm dứt.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Ừm! Cung điện . . . Chắc là nơi trưởng lão, Tinh linh nữ vương gì đó gì đó cư ngụ. Chỗ này không có gì bí ẩn.

Các binh linh đang thở phào nghe Vu Nhai nói xong nổi ianạ muốn đánh người.

Tiểu tử, hay mau làm việc nghiêm túc đi!

Tuy các binh linh biết Vu Nhai khắc chữ là muốn giá họa cho Ứng thiếu soái nhưng không cần làm nhiều như vậy đi? Mục đích chủ yếu của tiểu tử này chắc chắn là vì xem các vật dụng nữ tính.

Vu Nhai lẻn vào trong cung điện. Như Vu Nhai đã nói, bên ngoài là nơi các quý tộc Tinh linh cư ngụ, bên trong cung điện là chỗ các quan viên Tinh linh, trưởng lão ở.

Tóm lại bên trong càng cao cấp hơn bên ngoài, cao thủ nhiều và mạnh hơn.

Như lúc ở bên ngoài, Vu Nhai chọn căn phòng trống, thấy có người là núp ngay. Vu Nhai đi trong cung điện càng cẩn thận hơn, đi qua đi lại, hết sức cẩn thận.

Vu Nhai không ấmt nhiều thời gian đã đi qua dày cung điện đến tòa cung điện cuối cùng. Đây là một tòa Tinh linh cung điện gần như gắn liền với thánh thụ Tinh linh, thần thánh mà đầy sức sống.

Giống như nhiều cung điện khác, tòa cung điện này nh một thân cây hoặc nên nói là nhiều cây chế tạo ra.

Lúc trước Vu Nhai đi dạo qua cung điện thấy phong cách không giống nhân loại mà có đặc điểm của Tinh linh. Chủ thể không dính dáng gì đến cục đá, sử dụng khúc gỗ là cực phẩm trong cực phẩm.

Vu Nhai cười gian lầm bầm:

- Nếu có thể khắc chữ trong hành cung của nữ vương Tinh linh thi càng tuyệt vời. Lúc trước Sương trưởng lão nói Tinh linh nữ vương bệnh nặng, cơ hội sẽ rất lớn đây. Không biết nữ vương Tinh linh có đẹp như trong truyền thuyết không?

Giọng điệu của Vu Nhai rất là dâm như thể Tinh linh nữ vương bệnh nặng sẽ cho hắn cơ hội làm chuyện gì xấu xa.

Các binh linh đã hoàn toàn tuyệt vọng. Còn tưởng rằng tiểu tử này rốt cuộc biết nghiêm túc, ai ngờ hắn mơ dòm ngó đồ riêng của nữ vương Tinh linh. Rất vô sỉ, tại sao lại nữ nhân thích loại người háo sắc này??

Vu Nhai hưng phấn, các binh linh bất đắc dĩ, hắn lẻn vào tòa cung điện cuối cùng.

Đây là cung điện quan trọng nhất của Tinh linh tộc.

Vu Nhai vào trong cung điện, sức sống kinh khủng ập vào mặt làm hắn tạm dừng lại. Sau đó Vu Nhai nhào vào trong, biểu tình dâm đãng biến thành lạnh lùng, hình như cửa ải trước mắt rất khó vượt qua.

Nếu chú ý kỹ sẽ thấy mắt Vu Nhai lóe tia sáng ngụ ý "Quả nhiên như thế".

Linh Doanh chợt vùng thoát khỏi Phong Doanh, khẽ kêu lên:

- Doanh doanh . . .

Hơi thở sự sống tương tự phát ra từ người linh Doanh liên kết với mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ, cuối cùng biến thành lực lượng dung nhập vào cơ thể Vu Nhai. Chưa xong, lực lượng này thông qua Vu Nhai phát ra ngoài, dung nhập vào hơi thở sự sống trong không khí.

Cùng lúc đó, hơi thở sự sống dung hợp với Vu Nhai, chậm rãi nhập vào linh Doanh, Tinh linh thần nỗ.

Tức là linh Doanh, Tinh linh thần nỗ lấy Vu Nhai làm môi giới kết nối, hấp thu hơi thở sự sống bên ngoài. Linh Doanh, Tinh linh thần nỗ cũng phát ra chút hơi thở thuộc về thánh thụ Tinh linh viễn cổ dung nhập vào hơi thở sự sống bên ngoài. Bởi vì hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ trong Tinh linh thần nỗ rất nhạt nên thiếu nữ phản ứng gì, nếu không các cao thủ Tinh linh bên trong đã phát hiện ra.

Dù rất nhạt nhưng vẫn là lực lượng thánh thụ Tinh linh viễn cổ, không cùng đẳng cấp với hơi thở sự sống xung quanh. Hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ ảnh hưởng hơi thở sự sống, chẳng qua thánh thụ Tinh linh viễn cổ quá nhạt nên tạm thời không xảy ra biến đổi gì.

Lúc này Thôn Thiên kiếm khẽ kêu:

- Ủa?

Thôn Thiên kiếm nghi ngờ nhìn Vu Nhai. Tiểu tử này làm việc luôn có mục đích, bình thường Thôn Thiên kiếm nghi ngờ Vu Nhai vô sỉ, háo sắc nhưng đằng sau hành động lông bông đó đều có mục đích. Chẳng lẽ mới rồi Vu Nhai không đơn giản lấy 'Ứng thiếu soái từng đến đây một lần' làm cái cớ rình xem vật dụng riêng của nữ?

Linh Doanh có biểu hiện này là nhờ công Vu Nhai đi dạo lung tung?

Nhưng Vu Nhai đi dạo giúp ích gì cho linh Doanh?

Thôn Thiên kiếm không ngĩ ra.

Thôn Thiên kiếm thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vu Nhai lại nở nụ cười dâm tà, nàng bản năng bóp chết suy nghĩ trên.

Thôn Thiên kiếmthầm nghĩ:

- Ừm! Có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, tiểu tử này chỉ vì rình ngó đồ vật của nữ nên mới làm thế, mình đánh giá hắn quá cao. Chắc hẳn tiểu tử này không có mục đích sâu xa gì.

Vu Nhai không chú ý Thôn Thiên kiếm nghi ngờ, nói với linh Doanh đang trao đổi hơi thở sự sống:

- Linh Doanh, làm khá lẩm. Ta mang nàng đi dạo tiếp, lần này có lẽ là nữ vương Tinh linh.

Linh Doanh được đến thức ăn mình thích nên tâm tình rất hưng phấn, nàng vui vẻ kêu doanh doanh.

Vu Nhai tiếp tục lẻn vào, linh giác siêu nhạy cảm ứng hơi thở xung quanh. Trong đó có một kiến trúc đại điện là Vu Nhai đi vòng từ xa. Bên trong truyền ra vô số hơi thở thiên giai, nếu không đoán sai chắc là chỗ mở hội họp lúc trước Sương trưởng lão nói, tức là hội nghị trưởng lão bàn bạc xem có nên sử dụng Tinh linh thần nỗ thứ hai không.

- Không đúng, tại sao xung quanh không có nhiều thủ vệ? Chẳng lẽ Tinh linh tộc không sợ có người lẻn vào sao?

Đang lúc các binh linh thắc mắc thì Cổ Đế Long linh đã lâu không lên tiếng mở miệng nói:

- Hơi thở sự sống, hơi thở sự sống cực kỳ tinh thuần không cho phép ngoại vật xâm nhập, chỉ dựa vào che giấu hơi thở là vô dụng, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.

Lúc trước Cổ Đế Long linh từng sống cùng thời đại với Tinh linh tộc nên hiểu khá rõ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 801: Hơi thở sự sống
Các binh linh hiểu ra. Đúng vậy, hơi thở sự sống xung quanh quá đậm đặc, dù là người bình thường sống trong chỗ này cũng sẽ thọ thêm mấy tuổi. Hơi thở sự sống đậm đặc lại bài xích ngoại vật, nếu tiến vào sẽ bị phát hiện ngay, các trưởng lão Tinh linh sẽ chạy ra giết chết kẻ xâm nhập thành tro.

Không chỉ có tòa cung điện này, nguyên lãnh địa Tinh linh tộc tràn ngập hơi thở sự sống nhưng cách thánh thụ Tinh linh càng xa thì hơi thở sự sống càng mỏng. Nếu người không biết chuyện lẻn vào sẽ bị phát hiện ngay.

Càng xâm nhập vào sâu càng dễ bị lộ, ví dụ như Vu Nhai. Nếu không có linh Doanh thông linh thì bây giờ Vu Nhai đã tàn đời, năng lực ẩn giấu mạnh mấy cũng vô dụng. Có lẽ Vu Nhai chưa lẻn vào cung điện thì còn giúp ích, nhưng một khi hắn vào cung điện sẽ bị phát hiện ngay.

Cổ Đế Long linh nói thêm:

- Lúc trước tiểu tử này đã phát hiện ra vấn đề này, hắn thậm chí phát hiện hơi thở sự sống đậm đặc trong tòa cung điện nên đi dạo lung tung để thích ứng chỗ này.

Các binh linh hiểu ra, lập tức cảm ứng hơi thở trên người Vu Nhai. Như Cổ Đế Long linh nói, lúc này cơ thể Vu Nhai hầu như dung hợp hơi thở xung quanh, nếu không chú ý cẩn thận thì hắn như một Tinh linh, càng Tinh linh hơn là Tinh linh bình thường. Đặc biệt là sau khi linh Doanh câu thông hơi thở sự sống bốn phía thì cảm giác này càng mãnh liệt.

Chẳng lẽ đã trách lầm Vu Nhai? Tiểu tử này có mục đích thật. Nhưng dù cần thích ứng thì ngươi cũng không cần rình ngó đồ riêng của nữ đi? Có thấy ghê tởm không? Thật tình, háo sắc chính là háo sắc, bao nhiêu lý do cũng không thay đổi được.

- Không chỉ thế, Vu Nhai đi lung tung khắp nơi có lẽ liên quan đến linh Doanh . . .

Vẫn là Cổ Đế Long linh nói chuyện. Thôn Thiên kiếm mạnh hơn Cổ Đế Long linh nhưng Thôn Thiên kiếm là nữ, vì Vu Nhai vô sỉ khiến cảm xúc của nàng dao động mất khả năng phán đoán, giờ bị Cổ Đế Long linh nhắc nhở.

Thôn Thiên kiếm hiểu ra, nàng nhanh chóng cảm ứng linh Doanh, kết quả giống như các binh linh khác.

Thôn Thiên kiếm tức giận nói:

- Thì ra là vậy. Tiểu tử chết tiệt, dù thế cũng không cần vào phòng Tinh linh nữ đi?

Không bình tĩnh nổi. Vu Nhai vào phòng các Tinh linh nữ khắc chữ thật ra là có mục đích rất quan trọng, tụet đối không đơn giản là giá họa cho Ứng thiếu soái. Thì ra suy đoán của Thôn Thiên kiếm là thật, nhưng tiểu tử này cố ý làm bộ làm tịch không chịu nói, khiến mọi người hiểu lầm hắn chính là tên háo sắc. Vu Nhai là tên khoe mẽ.

Nghĩ đến từ ày Thôn Thiên kiếm liếc hướng nhà lao bên ngoài thánh thụ Tinh linh, chỗ đó có một tên tóc bạc. Tư Mã Tường đã đủ vô sỉ, ở chung với tên này lâu bị ảnh hưởng nặng hơn.

Tư Mã Tường lão tiền bối ngồi trong góc nhà lão chợt đánh rùng mình:

- Có sát khí!

* * *

Tuy các binh linh giống như Thôn Thiên kiếm đi cảm ứng linh Doanh nhưng không phát hiện có gì thay đổi.

Thôn Thiên kiếm nhắc nhở:

- Rất đơn giản, bởi vì tuy linh Doanh là tờ giây trắng nhưng bản chất của nàng là Tinh linh binh linh, ở trong địa bàn Tinh linh nàng sẽ có thay đổi, cảm ngộ, bản năng được giải phóng.

- Nếu các ngươi quan sát kỹ sẽ phát hiện linh Doanh càng linh động hơn trước.

Nghe Thôn Thiên kiếm nói vậy các binh linh vội vàng quan sát, trong lòng giật mình. Đúng là linh Doanh linh động hơn. Lúc trước linh Doanh như đứa trẻ mới sinh, bây giờ thành đứa trẻ thấy người sẽ khóc, thấy người quen thì biết cười.

Trẻ mới sinh cần dạy bảo, dù cố ý hay vô tình. Vu Nhai đi dạo qua các căn phòng chẳng lẽ vì khiến linh Doanh biến linh động, giải phóng bản chất Tinh linh trong mình, cho nàng chậm rãi học nhiều điều hơn?

Không cần Thôn Thiên kiếm trả lời cũng biết đáp án.

Các binh linh toát mồ hôi lạnh. Dạy đứa trẻ mới sinh là đi dạo khuêp hòng nữ tính, quan sát các vật dụng riêng, tiểu tử này có lương tâm không vậy? Ngươi muốn dạy trẻ con thành người như thế nào? Quá vô lương tâm, ngươi không có cách nào khác sao?

Các binh linh rất muốn đá bay Vu Nhai, đổi chủ nhân, vì linh Doanh vui vẻ khỏe mạnh, đặc biệt là tâm lý, khỏe mạnh trưởng thành.

Các binh linh lại hiểu lầm chủ nhân của mình, Vu Nhai chỉ cảm thấy linh Doanh nhìn các vật dụng nữ sẽ biến linh động hơn. Vu Nhai là chủ nhân của linh Doanh, hắn cảm nhận sâu hơn các binh linh nhiều.

Có lẽ tiền thần của linh Doanh là người thích quần áo, đi trước thời đại.

Như Thôn Thiên kiếm nói, Vu Nhai đi dạo phòng các Tinh linh nữ là vì lý do này. Nếu đã vào thì nhân tiện tìm chỗ bí ẩn khắc chữ 'Ứng thiếu soái đến đây một lần', dù sao tiện tay.

Vấn đề đáng lo sớm bị phát hiện dòng chữ rồi tự mình té hố thì Vu Nhai rất tự tin, hắn toàn chọn góc chết trong tư duy con người. Nếu bị phát hiện xem như Vu Nhai quá xui xẻo, hắn nghĩ số hắn không đến nỗi xui như vậy. Dù bị phát hiện thì sao?

Chỉ cần linh Doanh vào cung điện cuối cùng, ăn hơi thở sự sống thì hơi thở trên người Vu Nhai không khác gì Tinh linh. Dù tất cả Tinh linh hành động cũng khó phát hiện ra Vu Nhai.

Nếu Vu Nhai xui đến mức uống nước lạnh cũng sặc thì coi như hàng chữ khắc ở góc bí ẩn bị phát hiện.

Ban đầu Vu Nhai khắc mấy chục chỗ, đang định ngừng thì linh Doanh phản đối, còn biểu thị khao khát trung tâm cung điện. Vì linh Doanh nên Vu Nhai mới có hàng loạt hành động thoạt trông háo sắc.

Vu Nhai không ngừng lẻn vào sâu hơn, hắn cảm giác linh Doanh khát vọng trung tâm cung điện càng mãnh liệt.

Nhưng Vu Nhai cũng rất sợ, nếu linh Doanh không đủ linh động thi sao? Vu Nhai sợ khi linh Doanh hấp thu hơi thở sự sống dẫn đến dị tượng gì. Vì vậy Vu Nhai đi dạo lòng vòng để linh Doanh càng nắm chắc hơn, cuối cùng hắn vẫn không mấy tự tin, nếu không lúc bước vào cung điện hắn đã chẳng sa sầm nét mặt. Vu Nhai chuẩn bị tùy thời chuồn đi.

Vu Nhai vào trung tâm cung điện cũng là hành động liều lĩnh, có khi hắn phải lựa chọn tin tưởng binh linh của mình.

Còn một nguyên nhân nữa là linh Doanh biến càng linh động thì hơi thở thuộc về Tinh linh trên người Vu Nhai càng mãnh liệt, cũng bảo đảm xác suất bị phát hiện giảm thấp hơn. Từng khâu từng khâu, nhiều mặt an toàn.

- Tinh linh thần nỗ thứ hai và nội tình Tinh linh tộc rốt cuộc ở đâu? Tại sao tìm hoài không thấy?

Một lúc sau Vu Nhai đã lẻn vào gian phòng như đại sảnh nhưng vẫn không phát hiện được gì, không có nhiều thứ. Vu Nhai cảm giác chỗ này sẽ không ẩn giấu bí mật viễn cổ.

Vu Nhai lầm bầm:

- Và nữ vương Tinh linh bệnh nặng đang ở đâu?

Chẳng lẽ tay trắng quay về sao? Không tính trắng tay, ít nhất linh Doanh biến đổi đã xem như thu hoạch lớn nhất. Linh Doanh biến đổi kéo theo Tinh linh thần nỗ trong cơ thể Vu Nhai, khiến vô số mảnh nhỏ tăng mạnh mối liên kết.

Tức là tốc độ sửa lành tăng nhanh hơn.

Bất giác dến cửa sau trung tâm cung điện, đi ra ngoài đến gần thân thánh thụ Tinh linh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 802: Nữ vương tinh linh (1)
Vu Nhai đứng dưới gốc cây, các loại rễ cây vẫn gập ghềnh, có cung điện che đyậ nên Vu Nhai không sợ bị người phát hiện. Vu Nhai ngẩng đầu lên, có lẽ nhiều bí mật, nội tình của Tinh linh tộc nằm trong thánh thụ Tinh linh này.

Vu Nhai không thể đi tìm tiếp, đã đến lúc hắn trở về. Thật nản, điều nghiên thất bại.

- Ủa? Đó là . . .

Đang lúc Vu Nhai cảm thán chợt phát hiện trong các nhánh rễ cây hỗn độn có một rãnh nước nhỏ, trong suốt róc rách không biết chảy đi đau xen lẫn giữa rễ cây.

Linh Doanh kêu lên:

- Doanh doanh!

Có vẻ linh Doanh rất hứng thú với rãnh nước này.

Vu Nhai nhảy ngay xuống rãnh nước, uống một hớp. Vu Nhai chợt cảm giác hơi thở trên người càng gần với Tinh linh hơn. Tốc độ hâp thu hơi thở sự sống xung quanh của linh Doanh tăng tốc, nàng phát ra hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ càng nhiều. Đương nhiên đây chỉ là tương đối, Vu Nhai cảm nhận vẫn chỉ có một chút.

Vu Nhai uống thêm mấy hớp nhưng không có tác dụng gì trừ giải khát.

Mắt Vu Nhai sáng rực nói:

- Rãnh nước trong suốt này đi thông đến đâu? Chẳng lẽ có nước thánh Tinh linh gì đó? Hay thượng du có hồ nhỏ, có Tinh linh mỹ nữ đang tắm?

Vu Nhai trực giác rãnh nước nhỏ này có bí mật gì đó.

Vu Nhai dọc theo rãnh nước đi tới. Rễ cây thánh thụ Tinh linh nhô lên quá nhiều, rắc rối phức tạp, đi trong đó như đi trong rừng rậm. Đặc biệt là những cung điện càng phức tạp, hỗn độn hơn bên ngoài.

Dường như đất đai phía sau cung điện càng phong phú hơn.

Vu Nhai cẩn thận đi tới, không lâu sau mắt hắn sáng rực thấy hồ nước bạc trước mặt.

Đúng vậy, như Vu Nhai tưởng tượng, trước mặt thật như có hồ nhỏ. Nước trong suốt xanh biếc, hồ nước không lớn, như cái ao to một chút. Đáng tiếc, mắt Vu Nhai vụt tắt. Có hồ nước nhưng không có Tinh linh mỹ nữ đang tắm, xung quanh không có chút hơi thở Tinh linh, yên tĩnh khiến người hoảng loạn.

- Ủa? Đó là . . .

Vu Nhai thấy đối diện hồ nước có một gian nhà gỗ đơn giản xây giữa hồ và bờ hồ, trang nhã, yên lặng, một chốn yên tĩnh rất tốt, cảm giác như cõi thần tiên.

- Chẳng lẽ nơi này chính là chỗ đặt bảo bối?

Cảm giác trang nhã, yên tĩnh bị Vu Nhai phá vỡ. Vu Nhai dọc theo bờ hồ giữa rễ cây đi tới, giây lát đã đến trước nhà gỗ. Vu Nhai nhìn từ trên xuống dưới, lắc đầu. Dù chứa bảo bối đi nữa căn nhà gỗ quá nhỏ. Sợ là Vu Nhai ném Tinh linh thần nỗ viễn cổ ra khỏi người còn to hơn nhà gỗ này.

- Doanh doanh . . .

Mới rồi Vu Nhai không chú ý, linh Doanh vào phạm vi hồ nước càng linh động hơn, trạng thái linh thể trên đầu gối lại tiến thêm một chút. Linh Doanh rất sốt ruột, rất muốn vào trong nhà gỗ.

Vu Nhai lầm bầm:

- Đúng là không bình thường. Đây là . . . Hình như là thánh mộc của thánh thụ. Thánh thụ Tinh linh này cường đại hơn nhưng không mênh mông bằng thánh thụ Tinh linh viễn cổ của Tinh linh thần nỗ.

Vu Nhai vuốt nhà gỗ, cảm thán rằng:

- Có lẽ Tinh linh thánh thụ cũng sẽ chết, từng đời nối tiếp từng đời. Mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ là thánh thụ cổ xưa nhất.

Vu Nhai suy đoán như vậy, hắn không để bụng.

Tuy dùng thánh mộc của thánh thụ Tinh linh chế tạo nhà gỗ là rất xa xỉ nhưng Tinh linh tộc có thể làm vậy, cũng vì thế khiến Vu Nhai tò mò căn nhà gỗ này hơn, mắt hắn xanh ngắt.

Cửa không khóa, Vu Nhai chỉ nhẹ đẩy là cửa mở.

Ngay khi Vu Nhai mở cửa, linh Doanh hưng phấn kêu lên:

- Doanh doanh . . .

Cùng lúc đó, Vu Nhai cảm giác có hơi thở sự sống cực kỳ kinh khủng từ trong nhà ập vào mặt, nông nặc gấp mười lần hơi thở sự sống trong trung tâm cung điện. Không, không chỉ gấp mười mà phải là mấy chục lần, hèn gì linh Doanh háo hức như vậy.

- Chết tiệt, hơi thở sự sống như vậy làm sao ta thích ứng đây?

Cảm thán xong Vu Nhai nhận ra một vấn đề khủng khiếp, nếu không thích ứng được hắn sẽ bị bài trừ ra ngoài, bộc phát hơi thở nhân loại va chạm với hơi thở sự sống rồi . . .

Không có sau đó, kết quả tốt nhất là Vu Nhai ngồi xổm nhà lao chung với Tư Mã Tường.

Tệ hơn nữa thì những hàng chữ 'Ứng thiếu soái đến đây một lần' bị phát hiện, sau đó vô số Tinh linh mỹ nữ đánh hội đồng Vu Nhai đến chết. Tưởng tượng cách chết này Vu Nhai run lập cập. Làm người quả nhiên không thể quá tham lam!

Vu Nhai không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng lao vào trong nhà khép mạnh cửa lại, không rảnh quan sát trong phòng có cái gì. Vu Nhai khoanh chân xếp bằng vận chuyển Thần Huyền Khí Điển, điều động huyền khí lên rồi lại không thể toát ra chút hơi thở nhân loại.

Lúc này Vu Nhai vẫn là địa binh sư ngũ đoạn, lúc trước không thể vào Hồng Phong thị trấn nghỉ ngơi đột phá mà tiếp tục đi trong rừng. Tuy Vu Nhai có thời gian nhưng chợt cảm thấy ông trời không cho hắn đột phá vào lúc này, có lẽ có thể tiếp tục áp súc lực lượng. Vì Vu Nhai mong chờ về Tinh linh nên hắn áp súc tiếp, không đột phá đã vội chạy vào Tinh linh tộc.

Lúc trước Vu Nhai quyết định như thế là sáng suốt, từ khi vào lãnh địa Tinh linh tộc đến nay hắn cảm giác 7Thủy Tinh chưa đến cực hạn. Không, thật ra đã tới cực hạn nhưng có điều lạ, có cái gì không cân bằng.

Lúc trước Vu Nhai cứ nghĩ cảm giác này là ảo giác.

Cuối cùng Vu Nhai đã biết đó là vì sao, do địa diễn mệnh luân không cân bằng. Bây giờ thứ thuộc về địa diễn chỉ có biển hoa, sự sống trong rèn. Mệnh luân thì có mấy binh linh, thậm chí là 'Vu Nhai cặn bã'. Vận mệnh mạnh hơn địa diễn, tổng thể không cân bằng. Tuy Vu Nhai vẫn đột phá được nhưng không hoàn mỹ, sau này sẽ ảnh hưởng tu luyện.

Như cùng là địa binh sư nếu không có cảm ngộ khổng lồ, mênh mông như Vu Nhai vẫn có cơ hội đạt đến thiên binh sư, tuy nhiên chiến đấu cùng đẳng cấp sẽ yếu hơn hắn rất nhiều, đây là do cơ bản không vững chắc.

Hơi thở sự sống trong lãnh địa Tinh linh tộc vừa lúc bù đắp sự không cân bằng này. Nhưng bi kịch là lúc trước Vu Nhai áp chế gắt gao, không dám cảm ngộ nhưng bây giờ hắn không áp chế được nữa. Vu Nhai muốn cảm ngộ, rất muốn.

Vu Nhai không kiềm chế được địa diễn, hắn còn có xúc động đột phá đến địa binh sư lục đoạn.

Nếu không áp chế được thì sẽ là ngày giỗ của Vu Nhai, thậm chí hắn phải thích ứng những hơi thở sự sống khủng bố này nhưng không được cảm ngộ càng không thể đột phá đến địa binh sư lục đoạn. Phải làm sao đây?

- Linh Doanh, bây giờ là lúc sống còn của chủ nhân, hết thảy nhờ vào nàng.

Lần đầu tiên Vu Nhai hận thiên phú của mình, linh Doanh là cọng cỏ cứu mạng của hắn, chờ xem linh Doanh có thể thích ứng hơi thở sự sống ở nhà gỗ trong thời gian ngắn không. Như lúc ở trung tâm cung điện bên ngoài, linh Doanh thích ứng, câu thông hơi thở sự sống vậy là ổn, đây là cách duy nhất hiện giờ cho Vu Nhai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 803: Nữ vương tinh linh (2)
Tức là nếu hơi thở sự sống xuyên qua cơ thể Vu Nhai chảy vào linh Doanh, Tinh linh thần nỗ sau đó linh Doanh phát ra hơi thở sự sống thánh thụ Tinh linh viễn cổ, làm cho Vu Nhai trông giống Tinh linh, che giấu hơi thở nhân loại.

Vu Nhai điên cuồng vận cuyển Thần Huyền Khí Điển dẫn dắt linh Doanh, Tinh linh thần nỗ thích ứng, hấp thu hơi thở sự sống. Những hơi thở sự sống linh Doanh tạm thời không hấp thu được nhưng không thể bài trừ ra ngoài cơ thể, nếu làm vậy Vu Nhai sẽ bị hơi thở sự sống bài xích, phát ra hơi thở nhân loại. Làm sao đây? Vu Nhai chỉ có thể tự mình hấp thu nó.

Có một vài năng lượng không thể hấp thu lung tung, nếu cân bằng huyền khí bị phá vỡ thì tàn đời, nhưng lúc này Vu Nhai không quan tâm nhiều như thế. Huyền khí của lão tử hầu như là tinh khiết nhất đời, có cái gì không thể hút?

Lão tử dám hút cả lực lượng hắc ám của Ám Hắc Ma Vân căn!

Nhưng Vu Nhai lại bi kịch. Như mới nói, hấp thu nghĩa là Vu Nhai sẽ đột phá.

Hết cách, Vu Nhai một lòng chia hai suy nghĩ, vận chuyển Huyền Cực Đỉnh Quyết tiếp tục áp súc ma pháp2 trong cơ thể, phải áp chặt nó chừa chỗ cho hơi thở sự sống.

Vu Nhai vừa áp chế cảm ngộ hơi thở sự sống vừa trợ giúp linh Doanh, Tinh linh thần nỗ hâp thu, thích ứng hơi thở sự sống. Vu Nhai lại hấp thu, dung hợp những hơi thở sự sống linh Doanh, Tinh linh thần nỗ không thích ứng được, vừa . . . Tổ cha nó, sao có nhiều 'vừa' như thế?

May mắn lúc Vu Nhai làm chưởng binh sư đã tu thành chưởng ngự tùy tâm, trong khoảng thời gian ngắn nhất tập trung làm nhiều việc vẫn ổn.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Có vẻ cảm giác Vu Nhai chưa đến cực hạn, vẫn còn phân tâm được nên ngoài phòng nhỏ có tiếng xào xạc. Phong Doanh nhanh chóng nhắc nhở Vu Nhai, dùng gió phán đoán có người tới gần nhà gỗ.

- Chủ nhân trốn mau lên, người bên ngoài chỉ còn năm bước là mở cửa, không, bốn bước!

Bây giờ Vu Nhai chỉ muốn chửi thề. Lúc trước mọi chuyện thuận lợi, tại sao lúc này trong gian nhà gỗ nhìn như đơn giản lại gặp đủ trắc trở? Làm người quả nhiên không thể quá háo sắc, sớm biết như vậy Vu Nhai đã không lẻn vào chỉ vì mong được thấy Tinh linh mỹ nữ tắm rửa, cũng khát vọng bảo bối.

Hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, Vu Nhai miễn cưỡng mở mắt cố gắng nhìn trang trí trong phòng. Đơn giản đến tội. Trong phòng ma pháp sư cường đại nhất Huyền Binh đế quốc ít nhất còn có mấy giá sách nhưng trong nhà gỗ này chỉ có một chiếc giường.

Trừ phía sau giường ra Vu Nhai không có chỗ núp, nếu người vào đi đến sau giường là hắn tàn đời.

Tóm lại núp trước chờ thời. Vu Nhai cố nén hơi thở sự sống cuồn cuộn trong cơ thể vọt ra sau chiếc giường, hắn không chú ý trên giường có người không. May mắn linh Doanh đã thích ứng được một đoạn thời gian, nếu không Vu Nhai khó mà áp chế được.

Két két két két két!

Người bên ngoài đi vào, tiếng bước chân không có chỗ nào lạ thường. Linh Doanh không thích ứng được một số hơi thở sự sống nhưng chúng không toát ra cơ thể Vu Nhai nên hắn hầu như dung hợp với không khí, không bị phát hiện. Chỉ cần đối phương không vòng ra sau giường là Vu Nhai an toàn. Dù ngươi có đi ra đằng sau cũng phải chờ linh Doanh thích ứng được hơi thở sự sống đã, khi đó cùng lắm bị một mình người phát hiện, cùng lắm lão tử bắt cóc ngươi.

Người tiến vào thốt lên một câu đánh nát ảo mộng của Vu Nhai, làm tay chân hắn lạnh cóng.

- Nãi nãi, các trưởng lão đang khắc khẩu, bọn họ cãi nhauy có nên mở thần nỗ ra không. Đại nữ vương ta đây không biết nên làm thế nào mới tốt. Nãi nãi, rốt cuộc ta phải làm sao? Nếu người tỉnh dậy thì tốt quá.

Thanh âm trong trẻo nhưng nội dung câu nói rất rung động. Đại nữ vương, nữ vương tạm thời của Tinh linh tộc, thực lực sẽ không quá yếu vậy làm sao Vu Nhai bắt cóc? Nghe lời đại nữ vương nói thì người ngủ trên giường là nữ vương Tinh linh đời trước, không biết tại sao truyền ngôi cho tôn nữ mà không phải nữ nhi. Có lẽ vì lúc trước nữ vương Tinh linh sinh nhi tử?

Vu Nhai rất muốn đập đầu vô tường. Giờ làm sao đây?

May mắn tạm thời đại nữ vương không đi ra sau giường.

- Nãi nãi, nếu không phải người đột nhiên bệnh nặng thì những nhân loại này sẽ không càn rỡ như vậy, hôm nay các trưởng lão sẽ không khắc khẩu. Tại sao? Tại sao nhân loại đáng hận như vậy? Bọn họ không nghĩ xem Tinh linh tộc chúng ta cũng có phụ thân sinh, mẫu thân nuôi. Bọn họ không nghĩ xem những Tinh linh bị bắt cóc, người thân của họ đau buồn biết bao!

Giọng đại nữ vương ngày càng thấp, nức nở nói:

- Sương trưởng lão còn mang về tin tức khiến người sợ hãi. Có nhân loại đánh cắp mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ của chúng ta. Nãi nãi, chỉ một mình người biết mảnh nhỏ viễn cổ thánh thụ giấu ở đâu, làm sao nhân loại có được? Chẳng lẽ đúng như một vài trưởng lão nói, bệnh của người là do nhân loại gây ra sao?

Vu Nhai chớp mắt, linh Doanh thích ứng tiếp, hắn tiếp tục vận chuyển Huyền Cực Đỉnh Quyết. Vu Nhai nghe đại nữ vương nói, cảm thấy nàng hơi ngây thơ ngang với Tiểu Mỹ.

Nghĩ đến đây mắt Vu Nhai nóng háy chất chứa sự biến thái làm con nít sợ hãi.

- Nãi nãi hãy mau tỉnh lại, nếu người cứ mê man thế này thì sẽ càng nhiều tộc nhân bị tổn thương, Đế nhi cũng rất buồn, rất buồn.

Giọng đại nữ vương ngày càng yếu, nàng vừa nói vừa nằm sấp trên giường nữ vương Tinh linh, nức nở.

Một lúc lâu sau đại nữ vương mở miệng nói:

- Nếu nãi nãi không tỉnh dậy thì Sương trưởng lão thật sự sẽ mang người mở ra thần nỗ, khi đó rất nhiều nhân loại sẽ chết. Nhân loại sẽ xông vào giết càng nhiều Tinh linh. Nãi nãi, ta rất sợ . . .

Đại nữ vương ngừng lời, không biết là bận khóc hay thẫn thờ.

- Phải rồi, suýt quên lau nước thuốc cho nãi nãi.

Một lúc sau đại nữ vương chợt nghĩ ra chuyện quan trọng, vội đứng lên.

- Nước thuốc? Hình như mới thấy ở đâu.

Vu Nhai núp sau giường khóe mắt liếc sang bên cạnh, giật mình thấy mấy bình nước thuốc xanh biếc đặt trong góc. Tức là đại nữ vương lấy nước thuốc sẽ trông thấy Vu Nhai.

Cộp cộp cộp!

Quả nhiên, tiếng bước chân vang lên. Khi Vu Nhai ngoái đầu lại, hắn thấy đôi chân ngọc búp măng, nhìn lên nữa là váy xếp màu trắng xanh, tuy là váy xếp nhưng cắt ngay ngắn như thể cố ý. Váy là váy áo, lên trên nữa là y phục xanh trắng giao nhau, hơi rộng ẩn giấu bộ ngực không quá to nhưng vẫn thấy được. Y phục không có tay áo lộ ra cánh tay búp măng thon dài.

Lên trên nữa là khuôn mặt Tinh linh, hơi nhọn hơn mặt nhân loại nữ một chút, tiêu chuẩn mặt trái xoan, hai lỗ tai dài hai bên. Lúc trước Vu Nhai rất muốn thấy lỗ tai dài của Tinh linh khi đỏ lên sẽ thế nào, lúc này tai đại nữ vương trắng như hòa cũng sợi tóc dài màu bạc.

Biểu tình của đại nữ vương cực kỳ kinh ngạc, tay che đôi môi trắng bệch. Dường như vì quá giật mình, ngạc nhiên, bất ngờ nên trong phút chốc đại nữ vương không biết phản ứng thế nào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 804: Ta là bằng hữu của các ngươi
Đương nhiên trong phút chốc không kịp phản ứng không có nghĩa là vĩnh viễn không phản ứng được. Có thể tưởng tượng chuyện tiếp theo như thế nào. Tinh linh nữ giống như nhân loại nữ, nhưng không biết đại nữ vương Tinh linh có hét chói tai không?

Tóm lại Vu Nhai tuyệt đối không muốn nghe thấy thanh âm này.

Vu Nhai thầm rống to với linh Doanh:

- Linh Doanh, bùng phát lần cuối cho ta, hơi thở sự sống xung quanh đối với sức lực thật sự của nàng chỉ là một cọng lông trâu!

Vu Nhai bay lên, chớp mắt đến trước mặt đại nữ vương Tinh linh, tay nhanh như chớp bị t miệng nàng.

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Vu Nhai nói nhanh:

- Đừng kêu, đừng kêu, ta không phải người tốt . . . A không. Ta không phải người xấu, ta là bằng hữu của Tinh linh tộc các ngươi!

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, bị đám binh linh trong cơ thể xem thường đã lâu, bản thân cũng nghĩ mình không phải người tốt.

Vu Nhai tạm không quan tâm cái này có tính là nói lỡ miệng không, hắn quan sát bản thân, thở phào nhẹ nhõm. Phút cuối cùng linh Doanh đã thành công, hoàn toàn kết hợp với hơi thở sự sống khủng bố xung quanh, che giấu hơi thở nhân loại của Vu Nhai trong môi trường này.

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Mắt Vu Nhai sáng rực nói:

- Ta thật sự không phải người xấu. Nếu nàng tin ta thì ta sẽ buông tay, ưm, nếu tin ta thì nàng hãy gật đầu.

Vu Nhai tự cho là bày ra bộ dáng chân thành nhất, biểu tình lương thiện nhất, thân thiện dễ gần nhất.

Đại nữ vương Tinh linh gật đầu:

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Vu Nhai cũng gật đầu, nói:

- Vậy ta buông tay.

Bàn tay Vu Nhai chậm rãi thả lỏng.

Biến cố xảy ra, đại nữ vương Tinh linh vặn người vùng thoát khỏi Vu Nhai kiềm chế, nàng hé môi, đây là khúc nhạc dạo hét chói tai. Kinh khủng hơn là hình cây cung dần hiện ra trong tay đại nữ vương Tinh linh phát ra linh lực cường đại, các hành động mây bay nước chảy.

Vu Nhai sợ teo tim, may mắn hắn đã chuẩn bị trước. Vu Nhai nhanh chóng xông lên bắt chặt cổ tay cầm hình cây cung của đại nữ vương Tinh linh, tay kia lại bị t miệng nàng. Tiếng ú ớ tiếp tục vang lên.

Vu Nhai buồn bực nói:

- Cha nó, đã nói ta là người tốt sao nàng không tin? Không đáng yêu như Tiểu Mỹ nhà ta.

Vu Nhai đã coi thường đại nữ vương Tinh linh, có thể trở thành đại nữ vương thì sao là người đơn thuần giống Tiểu Mỹ được? Bây giờ Tinh linh tộc đang trong giai đoạn nguy hiểm nhất, Tinh linh ngây thơ đến mấy trông thấy nhân loại sẽ như nhìn thấy khuôn mặt có hai chữ: Người xấu.

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Vu Nhai tà mị nói:

- Đừng ư a nữa, lần này ta sẽ không thả ra, nàng cứ tiếp tục hôn môi bàn tay của ta đi. Hừ, cứ tưởng có thể nói chuyện đàng hoàng không ngờ nàng không tin người, vậy đừng trách lão tử không khách sáo.

Mềm không được, không thể dùng lại cách này. Mới rồi Vu Nhai cảm giác được thực lực của đại nữ vương Tinh linh không yếu hơn hắn, nếu không phải nàng cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu như Tư Mã Tường cộng với hắn chiếm tiên cơ thì thật sự gặp nguy hiểm.

Làm đại nữ vương sao có thể yếu được? Có lẽ đại nữ vương Tinh linh quá trẻ nên không cường đại bao nhiêu, thói quen của Tinh linh là dùng cung tên, khi tay nàng bị kiềm giữ thì thực lực sẽ giảm mạnh.

Nếu không mềm được thì mạnh bạo!

Vu Nhai bỗng lấy ra hai cọng lông đen toát ra hơi thở hắc ám. Đây là lông của ma thú hắc ám khủng bố trong Mê Vụ sơn mạch, lúc trước Vu Nhai lấy mấy cọng. Có hai cọng bị làm dây cung, giờ vẫn còn hai cọng.

Khi Vu Nhai lấy ra thì xung quanh bị hơi thở hắc ám bao trùm, nhưng chỉ là cọng lông nên hắc ám rất nhạt, chỉ người tiếp xúc với nó mới cảm nhận được.

Lúc này đại nữ vương Tinh linh cảm nhận được điều đó, vì Vu Nhai dùng hai cọng lông trói nàng, sợ linh lực của nàng sẽ chấn đứt dây thừng bình thường. Trong phút chốc Vu Nhai không tìm ra vật mềm nào càng rắn chắc hơn, hắn chỉ có hai cọng lông đen.

Vu Nhai lấy một cái vớ rách ra khỏi không gian giới chỉ, vớ tỏa mùi hôi nồng nặc, là cái vớ hắn mang nhiều ngày chưa giặt. Vu Nhai giơ vớ gần sát mặt đại nữ vương Tinh linh, tay vẫn bị t miệng nàng.

- Đại nữ vương đúng không? Nàng tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, nếu còn dám la lên là ta sẽ nhét cái vớ này vào miệng nàng!

Khi vớ tới gần đại nữ vương Tinh linh suýt xỉu, trong Tinh linh tộc chưa từng có thứ buồn nôn như vậy. Nếu bị thứ này nhét vào trong miệng thì . . . Thì . . . Đại nữ vương không dám tưởng tượng.

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Nhân loại trước mắt là ai? Sao hắn có thể vào chỗ này? Tại sao cơ thể của hắn dung hượp vào hơi thở sự sống? Không lẽ hắn thật sự là bằng hữu của Tinh linh? Không thể nào, thứ dây thừng hắn cột mình thật hắc ám, rất đáng sợ. Mặt mũi của hắn không giống người tốt, vớ của hắn không giống người tốt sẽ mang. Hắn muốn làm cái gì?

Vu Nhai hung dữ nói:

- Sao không gật đầu? Nếu đồng ý không hét chói tai nữa thì hãy gật đầu, nếu dám la lên . . .

Vu Nhai vung vẫy vớ hôi. Đại nữ vương Tinh linh mắt ngấn lệ gật đầu.

Vu Nhai thả lỏng tay ra, xác nhận đại nữ vương Tinh linh thật sự không hét chói tai mới yên lòng.

Đại nữ vương Tinh linh rụt rè hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì?

- Bây giờ là nàng bị ta cột hay ta bị nàng cột lại? Làm gì có chuyện ta bị nàng hỏi?

Bây giờ Vu Nhai quyết định đã ác thì phải ác tới cùng,Không thể giả làm người tốt dược.

Đây là cách duy nhất giúp Vu Nhai nhanh chóng biết hết những điều muốn biết, cũng là cách chinh phục đại nữ vương Tinh linh nhanh nhất. Nếu không làm vậy Vu Nhai phải giải thích nhiều điều, còn bộc lộ ra mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ viễn cổ. Trời biết sau khi Vu Nhai lộ ra Tinh linh tộc có làm liều nhốt hắn lại, 'lấy về' Tinh linh thần nỗ viễn cổ thuộc về Tinh linh tộc không?

Vu Nhai chỉ có một người, không phải đối thủ của Tinh linh tộc. Tuy Tinh linh tộc lương thiện nhưng Tinh linh thần nỗ viễn cổ là chuyện cực kỳ quan trọng với Tinh linh tộc, rất có thể bọn họ sẽ nuốt ngược lương tâm.

Mấy mảnh nhỏ còn đỡ, có nguyên bộ! Đây gần như là nguyên bộ Tinh linh thần nỗ viễn cổ! Vu Nhai không dám đánh cược.

Dù Tinh linh tộc không ra tay thì bây giờ Vu Nhai không thời gian nói nhiều. Đại nữ vương Tinh linh trở về nhà gỗ nhỏ, có lẽ các trưởng lão đã ngừng tranh cãi, không chừng Tinh linh thần nỗ thứ hai sắp khởi động.

Vu Nhai sắp xếp mọi thứ trong đầu, hỏi:

- Tên của nàng là gì?

- Tuyết Đế Nhi.

- Bao nhiêu tuổi?

- Năm mươi ba.

Vu Nhai phun nước miếng:

- Phụt!

Nước miếng dính lên mặt đại nữ vương Tinh linh, nàng mếu máo. Nhân loại thật sự rất đáng sợ, thì ra nhân loại ghê tởm như vậy. Nước miếng đáng sợ, quả nhiên nhân loại không có người tốt!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 805: Trực tiếp khiêng đi (1)
- Được rồi, tuổi thọ của Tinh linh tộc các ngươi rất dài, trong phút chốc ta không kịp phản ứng cứ tưởng lão là bà già còn bảo dưỡng tốt như vậy.

Tâm tình Vu Nhai rối rắm thông cảm đại nữ vương Tinh linh:

- Vấn đề tiêp theo, chiều cao? Ba vòng?

Đại nữ vương Tinh linh chớp mắt hỏi lại:

- Chiều cao? Ba vòng?

Lần này đến phiên các binh linh của Vu Nhai phun nước miếng.

- A! Thôi, nàng không cần trả lời vấn đề này. Với ánh mắt của ta thì . . . Hừ hừ, dù nàng ẩn giấu sâu cỡ nào ta nhìn là đoán ra ngay. Kích cỡ Tinh linh tộc các người như thế nào ta đều nắm rõ, lạ thật, cứ tưởng nữ vương thì nên to chút.

Không biết Vu Nhai đang nói với đại nữ vương Tinh linh hay tự lầm bầm một mình.

Đại nữ vương Tinh linh mắt hình nhang mũi, thầm nghĩ:

- Hắn đang nói gì? Cái gì to? Cái gì nhỏ?

Đại nữ vương Tinh linh phát hiện ánh mắt Vu Nhai xấu xa nhìn ngực mình, mặt nàng biến đỏ rực. Đại nữ vương chưa trải đời nhưng không ngây thơ giống Tiểu Mỹ, nàng nghĩ ngay đến truyền thuyết khủng bố có thể làm con nít Tinh linh tộc ngừng khóc ngay. Nhân loại tìm Tinh linh tộc là vì làm những chuyện nam nữ giao hoan, nói theo cách nhân loại là nô lệ tình dục. Không lẽ người này cũng muốn . . .

Đại nữ vương Tinh linh đánh rùng mình, trong mắt tràn ngập sợ hãi. Nhân loại trước mặt đại nữ vương từ người xấu biến thành ác ma.

Vu Nhai không biết ánh mắt xấu xa của hắn bị đại nữ vương phát hiện, làm người nàng run bần bật.

Vu Nhai đổi đề tài sang Tinh linh thần nỗ:

- Các ngươi đặt Tinh linh thần nỗ ở đâu?

Đại nữ vương Tinh linh cảnh giác hỏi:

- Ở . . . Ngươi muốn làm gì?

- A? Nàng muốn nuốt vớ hôi của ta?

Biểu tình Vu Nhai dữ tợn, tay huơ cái vớ.

Vớ bay toát ra mùi buồn nôn, Tuyết Đế Nhi ngửi được mùi suýt ói ra mọi thứ trong dạ dày. Đại nữ vương Tinh linh run cầm cập, môi cắn chặt, sợ Vu Nhai thật sự nhét vớ vào miệng.

Vu Nhai làm bộ dạng "Ta chính là ác ma" hỏi:

- Nói mau, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!

Tuyết Đế Nhi cố gắng tỉnh táo lại, nàng chợt nghĩ đến điều gì:

- Thì ra nhân loại các ngươi muốn có thần nỗ của chúng ta?

Đại nữ vương Tinh linh biến sắc mặt, vụt ngẩng đầu.

Ánh mắt Tuyết Đế Nhi kiên quyết nói:

- Hay nhân loại các ngươi biết chúng ta có thần nỗ, sợ không tấn công Tinh linh tộc thành công nên muốn phá hư trước? Hừ, ta sẽ không cho ngươi thực hiện được. Ngươi muốn nhét vào cứ nhét, ta sẽ không bán đứng tộc nhân, ta chính là đại nữ vương của Tinh linh tộc. Nãi nãi của ta không ở đây thì còn ta!

Vu Nhai chớp mắt:

- A . . .

Nói thật ra Vu Nhai chỉ thấy tò mò về Tinh linh thần nỗ thứ hai, hắn sẽ không chiếm đoạt đồ của người ta. Mục đích chủ yếu của Vu Nhai là chữa mắt cho Thủy Tinh, tìm mảnh vụn khác của Tinh linh thần nỗ hoặc mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ. Tóm lại đó là thứ có thể sửa chữa Tinh linh thần nỗ viễn cổ trong cơ thể Vu Nhai.

Vu Nhai hỏi điều này chỉ muốn diễn thử, hù dọa đại nữ vương Tinh linh để chút nữa nàng không làm ra chuyện gì khác lạ. Vấn đề tiếp theo mới là chính yếu nhất.

Bây giờ kế hoạch của Vu Nhai thất bại, tuy Tuyết Đế Nhi sợ hãi, đơn thuần nhưng nàng có giới hạn của mình.

Đại nữ vương Tinh linh ngẩng đầu, biểu tình kiên cường:

- Hừ!

Môi Tuyết Đế Nhi mím chặt, tuy nàng nói không thỏa hiệp nhưng vẫn rất sợ thứ hôi như vậy. Vu Nhai nhìn vẻ mặt của đại nữ vương Tinh linh thấy siêu đáng yêu, rất muốn cắn một miếng. A không, việc chính quan trọng hơn, mau chóng vứt bỏ tạp niệm.

Ngươi cứng thì ta mềm, Vu Nhai cười nói:

- Ta nói này đại nữ vương, nàng suy nghĩ nhiều quá. Như mới rồi đã nói, ta không có ác ý. Ta chỉ sợ đại nữ vương hét lung tung nên hù nàng, ta thật sự không phải người xấu.

Nhưng vẻ mặt của Vu Nhai nhìn sao cũng không giống người tốt. Lẻn tới chỗ nữ vương Tinh linh trị mệnh mà không là người xấu?

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Ta vào chỉ vì cứu đồng bạn của ta, sau đó lạc đường, vô tình vào đây!

Ban đầu Tuyết Đế Nhi không quan tâm, nàng hừ hừ, nghe đến câu sau kiềm không được ngoái đầu lại.

Vu Nhai mừng thầm nghĩ:

- Có cơ hội!

Vu Nhai nói:

- Là người bị Tuyết Đế Nhi các ngươi bắt vào, ta đến cứu hắn. Nhưng ta lạc đường, lại sợ các ngươi mở ra Tinh linh thần nỗ nên mới hỏi chỗ có Tinh linh thần nỗ. Ta phải nhấn mạnh lần nữa, chúng ta tuyệt đối không phải nhân loại bắt giữ Tinh linh tộc các ngươi. Chúng ta là người tốt, bọn họ là người xấu. Lúc trước ta đã nhấn mạnh nhiều lần với đám người Sương trưởng lão nhưng bọn họ không nghe, không tin, cứ quyết bắt chúng ta bằng được.

Vu Nhai nói rất hợp lý, hắn lẻn vào tìm đồng bạn sau đó bị lạc đường trong cây cối. Chắc Vu Nhai thấy cái cây lớn nhất nên đi tới. Cái cớ không chỗ hở, giờ thì đại nữ vương Tinh linh sẽ tin răm rắp.

Tiếc rằng Tuyết Đế Nhi nói câu đầu tiên làm Vu Nhai chết sặc.

- Thì ra ngươi là người đánh cắp ảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ của chúng ta?

Vu Nhai nói một đống lời coi như uổng công.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Quả nhiên người tốt dễ biến thành kẻ xấu, người xấu biến trở về tốt là rất khó. Sớm biết như vậy lúc trước nên dịu dàng một chút. Ài, không thể lấy Tinh linh thần nỗ viễn cổ ra, chỉ đưa mấy mảnh nhỏ thì đại nữ vương sẽ không tin.

Mới rồi Tuyết Đế Nhi đã nói chỉ nữ vương Tinh linh bệnh nặng nằm trên giường biết chỗ đặt mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ, Vu Nhai lấy mấy khối nhỏ ra là chết danh ăn trộm, lấy một đống ra vẫn là kẻ trộm.

- A? Đó là . . .

Vu Nhai đang suy nghĩ tiếp theo nên làm sao chợt cảm giác có hơi thở cường đại bộc phát từ bên ngoài hồ bạc, hắn biến sắc mặt. Chẳng lẽ bị phát hiện? Cô nương này có cách gì liên lạc với bên ngoài?

- Là nhóm Sương trưởng lão. Cuối cùng Sương trưởng lão thành công, sắp mở ra Tinh linh thần nỗ của chúng ta. Hừ, mặc kệ ngươi ẩn núp kín cỡ nào, hơi thở giống Tinh linh tộc chúng ta bao nhiêu thì sẽ không thoát khỏi Tinh linh thần nỗ truy sát!

Tuyết Đế Nhi vừa hung dữ vừa kiêu ngạo nói:

- Hừ! Ngươi đừng hòng uy hiếp ta nữa, nếu dùng mạng của ta đổi mạng lấy mạng ngươi, đổi mạng ngàn vạn Tinh linh tộc thì rất đáng giá. Đồ ác ma, có giỏi thì bây giờ giết ta ngay đi!

Khóe môi Vu Nhai co giật, rất muốn tự vả mồm. Thông minh bị thông minh lầm, Vu Nhai cứ nghĩ đại nữ vương Tinh linh sẽ ngây thơ như Tiểu Mỹ, hắn định hướng dẫn từng bước, lừa nàng không biết trời trăng nói hết mọi bí mật. Kết quả thành ra thế này. Vu Nhai không nắm chắc hơi thở của linh Doanh có thể lừa gạt Tinh linh thần nỗ thứ hai được không.

- Làm sao đây?

Mắt Vu Nhai nhấp nháy, mưu ma chước quỷ thi nhau nổi lên.

Vu Nhai bị buộc bất đắc dĩ muốn cuốn gói lên núi làm giặc cho rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 806: Trực tiếp khiêng đi (2)
- Hì hì, tại sao ta phải giết nàng? Nàng đẹp như vậy, nói sao thì ta nên mang nàng về nhà đã. Có một người ta không ngại giết, ví dụ như lão bà bà trên giường này.

Nếu đã đến nước này thì cứ khuấy động đi, có ngày sự thật sẽ được phơi bày, bây giờ Vu Nhai phải đi ngay.

Vu Nhai nhìn rõ ràng nữ vương Tinh linh nằm trên giường, không quá già. Tinh linh bảo dưỡng rất tốt, bối phạn làm nĩa nãi mà bộ dạng như nữ nhân ba mươi mấy tuổi. Tóc nữ vương Tinh linh bạc không như Tuyết Đế Nhi màu tuyết sáng lấp lánh mà trắng nhợt, sợi tóc bạc nói lên tuổi thật của nữ vương Tinh linh.

- Ngươi dám . . .?

- Bây giờ nàng lập tức làm theo lời ta nói, nếu không ta sẽ giết nàng, chẳng phải nàng gọi ta là ác ma sao?

Vu Nhai quá nhập vai người xấu, đó là trước mặt Tuyết Đế Nhi, nếu là cáo già như Đan Đạo Hùng, Tư Mã Tường không chừng đã bị vạch mặt. Tóm lại bây giờ không phải lúc nghĩ nhiều.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Viết theo lời ta nói.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, thấy Tuyết Đế Nhi mảnh khảnh thế kia làm không nhẫn tâm, nhưng vì mạng nhỏ quan trọng hơn, đã làm người xấu thì phải làm đến cùng, không thể quay đầu.

- Nàng viết trên sàn nhà là: Ta muốn một mình tìm cách giải cứu tộc nhân, xin đừng lo lắng.

- Ngươi . . .

Vu Nhai bỗng cầm thanh kiếm chỉ hướng nữ vương Tinh linh nằm trên giường, nói:

- Viết mau!

Tuyết Đế Nhi giật nảy mình, vội viết chữ, bộ dạng rất đáng thương.

Có mấy lần Thôn Thiên kiếm không chịu nổi định chui ra đâm thủng người Vu Nhai mấy lỗ, nhưng nàng biết hắn làm vậy là đúng. Tinh linh thần nỗ thứ hai sắp mở ra, không chừng Vu Nhai sẽ bị tên bắn thủng tim. Các binh linh đoán ra Vu Nhai sắp làm điều gì.

Vu Nhai bắt cóc đại nữ vương! Nắm Tuyết Đế Nhi trong tay thì rất an toàn, dù có xảy ra chuyện gì cũng đàmp hán với Tinh linh tộc được. Vu Nhai ép đại nữ vương Tinh linh viết mấy chữ này là phòng ngừa đại nữ vương mất tích Tinh linh tộc sẽ bạo loạn.

Vu Nhai còn phải bảo vệ Tư Mã Tường, nếu Tuyết Đế Nhi bỗng nhiên mất tích thì gã là người đáng nghi nhất. Có lẽ Tư Mã Tường sẽ bị Tinh linh tộc tức giận xé nhỏ ra, vậy thì bi kịch.

- Không tệ, cuối cùng viết: Cẩn thận Thú Đằng tộc, ký tên Tuyết Đế Nhi.

Đại nữ vương Tinh linh nghi hoặc hỏi:

- Cẩn thận thú . . .

Vu Nhai ác ma trừng mắt:

- Kêu nàng viết thì cứ viết!

Đại nữ vương Tinh linh ngoan ngoãn viết tiếp. Không đợi đại nữ vương Tinh linh phản ứng lại đã bị Vu Nhai vác lên vai, nhanh chóng chạy ra ngoài. Tuyết Đế Nhi phản xạ muốn hét chói tai nhưng Vu Nhai huơ vớ thối là nàng im miệng ngay. Không lâu sau thứ này sẽ tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa cho đại nữ vương Tinh linh.

- Dẫn đường, ta muốn con đường đi hướng Hồng Phong thị trấn gần nhât. Nhớ kỹ, đừng giở trò gì, nếu không dù ta chết cũng kéo mấy Tinh linh theo cùng. Hừ hừ, trước khi Tinh linh thần nỗ bắn chết ít nhất ta có thể giết mấy người.

Giờ Vu Nhai đã biết đại nữ vương Tinh linh đơn thuần là không trải sự đời, nàng không ngốc, thậm chí đầu óc xoay chuyển rất nhanh. Mắt Tuyết Đế Nhi chớp mấy cái, bị lời Vu Nhai nói hù sợ. Đại nữ vương cũng rất lương thiện, nàng tuyệt đối không muốn thấy bất cứ người nào trong Tinh linh tộc chết đi, không chỉ có nãi nãi của nàng.

Đại nữ vương Tinh linh có thể chết nhưng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn tộc nhân bị giết.

Tuyết Đế Nhi bất đắc dĩ chỉ đường cho ác ma. Vu Nhai dùng tốc độ siêu nhanh, dù khiêng một người vẫn không ảnh hưởng tốc độ của hắn. Rất nhanh Vu Nhai ra khỏi khu vực thánh thụ Tinh linh, mau hơn tự mình lần mò.

Vu Nhai theo đại nữ vương Tinh linh chỉ dẫn tiến tới trước. Ở trong mắt Tuyết Đế Nhi thì Vu Nhai đúng là ma mị trong ác ma, tốc độ, năng lực ẩn giấu quá đáng sợ, hèn gì hắn có thể lẩn vào trung tâm Tinh linh tộc.

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Mau lên, Tinh linh thần nỗ mau bắn đi, tốc độ của hắn quá nhanh.

Tuyết Đế Nhi rất muốn chỉ bậy nhưng sợ bị Vu Nhai phát hiện rồi giận chó đánh mèo lên tộc nhân, nàng đành . . .

Bốp!

- Ui da!

Tuyết Đế Nhi muốn dùng cách câu giờ, tức là động tác trở nên chậm chạp. Nhưng đại nữ vương Tinh linh mới chậm chút đã cảm thấy cái mông nóng rát. Ác ma chết tiệt!

Đại nữ vương Tinh linh không suy nghĩ nhiều, Tinh linh không giống nhân loại cảm thấy đánh mông là chuyện rất xấu hổ. Cũng không phải Tuyết Đế Nhi không thấy xấu hổ, chẳng qua bị ác ma đánh mông không làm nàng thấy xấu hổ.

Không cần Vu Nhai nhắc nhở đại nữ vương Tinh linh cũng hiểu tại sao mình bị đánh. Tuyết Đế Nhi oán hận thành thật chỉ đường, nghiến răng ken két. Không phải bị đánh mông nên đại nữ vương ngoan ngoãn chỉ đường mà vì Vu Nhai vỗ mông nhắc nhở nàng đừng giở mánh khóe.

Vu Nhai khiêng đại nữ vương Tinh linh chạy thoăn thoắt trong rừng như con vượn khỉ.

Sau mấy lần mông nóng rát, Tuyết Đế Nhi không dám giở trò, lòng mắng chửi ác ma. Đại nữ vương Tinh linh cố gắng nghĩ các cách nhắc nhở tộc nhân, nhưng nàng chưa trải sự đời làm sao nghĩ ra mưu kế gì? Dù chửi thầm trong bụng thì đại nữ vương cũng không biết chửi như thế nào, cứ lặp lại mấy từ như ác ma thối, ác ma xấu xa.

Lúc này đại nữ vương Tinh linh nhớ đến hàng chữ cuối cùng Vu Nhai bắt nàng viết.

Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:

- Cẩn thận Thú Đằng tộc? Hắn muốn làm cái gì? Không lẽ đây là trò ly gián đâm thọc của nhân loại như tin đồn? Chết tiệt, ác ma này quá gian xảo, có cách nào nhắc nhở tộc nhân được không?

Bóc!

Vu Nhai chạy như điên, tâm tình Tuyết Đế Nhi hôn loạn, bỗng vang thanh âm nặng nề từ chỗ thánh thụ Tinh linh.

Thánh thụ Tinh linh phát ra ánh sáng xanh nóng cháy trong phút chốc dung nhập vào rừng rậm như chưa từng tỏa ra.

Vu Nhai cảm giác ngay nguy hiểm đậm đặc phát ra từ thánh thụ Tinh linh phương xa.

Vu Nhai lầm bầm:

- Thi ra Tinh linh thần nỗ ở trên thánh thụ Tinh linh.

Vu Nhai tăng tốc độ nhanh hơn. Tinh linh tộc đã mở ra Tinh linh thần nỗ của mình, e rằng chớp mắt sẽ phát động tổng kích. Vu Nhai phải chạy khỏi chỗ này càng xa càng tốt, vẫn còn trong lãnh địa Tinh linh tộc. Theo lời Sương trưởng lão đã nói nhân loại trong phạm vi Tinh linh tộc đều sẽ bị Tinh linh thần nỗ công kích.

Tư Mã Tường thì không đáng lo, gã bị nhốt, chắc chắn sẽ không nằm trong diện bị tiêu diệt. Tinh linh tộc còn cần Tư Mã Tường làm mồi dụ nhiều nhân loại đến.

- Cuối cùng Tinh linh thần nỗ đã mở. Ác ma, ngươi chết chắc rồi.

Lúc trước đại nữ vương Tinh linh phản đối mở Tinh linh thần nỗ thứ hai nhưng bây giờ nàng không do dự nữa, chỉ cần giết được ác ma này thì mở ra Tinh linh thần nỗ là đáng. Tuyết Đế Nhi chưa từng mong muốn giết một người như vậy.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Thanh âm lao nhanh như tiếng xé rách không khí, xé gió, xé rách không gian!

Một bóng xanh lao nhanh xuống thánh thụ Tinh linh, mục tiêu bay hướng Vu Nhai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 807: Lừa đảo, uy hiếp vô sỉ, thay đổi thất thường
Hồi chuông cảnh báo vồn vã trong lòng Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi càng mong chờ hơn.

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Hỡi nữ thần Tinh linh, hãy giết ác ma này, bảo vệ Tinh linh tộc ta!

Giọng ác ma vang bên tai Tuyết Đế Nhi:

- Nói này Tuyết đại nữ vương, không biết lấy nàng làm tấm thuẫn thì mũi tên có bay vòng sang chỗ khác không?

Vẫn là hành động ác ma, định lấy đại nữ vương Tinh linh làm tấm thuẫn. Nếu có nhân loại trông thấy sẽ chửi Vu Nhai quá vô sỉ, cô nương xinh đẹp như vậy mà ngươi nỡ lòng anò?

Tuyết Đế Nhi là đại nữ vương của Tinh linh tộc, nàng chỉ cảm thấy ác ma này rất đáng sợ.

Vu Nhai nhanh chóng giơ Tuyết Đế Nhi trước mặt mình, chờ mũi tên bay tới, hoặc nên nói là chờ tên ngừng. Nhưng áp lực khủng bố càng lúc càng lớn, không có vẻ gì là sẽ bỏ qua.

- Bà nội nó, Đại Địa chi thuẫn!

Vu Nhai lập tức kéo Tuyết Đế Nhi ra sau lưng, lấy Đại Địa chi thuẫn hình như là thần binh ra che trước mặt.

Đại nữ vương Tinh linh ngẩn ngơ, tại sao ác ma lại . . .

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Không để Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi suy nghĩ lung tung, mũi tên đã bay tới. Tiếp theo . . . Không có tiếp theo, ít nhất là đối với Vu Nhai. Bởi vì mũi tên siêu khủng bố lướt qua người Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh, thậm chí không chạm vào Đại Địa chi thuẫn.

Các Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh vài ngàn thước bỗng vang tiếng hú thê lương.

- A!

Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai ngây người, không lẽ chỗ kia có người ẩn núp? Thì ra mục tiêu không phải Vu Nhai. Cách xa ngàn thước, dù linh giác của Vu Nhai khá mạnh nhưng không thể cảm ứng được có người.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Lại mấy mũi tên từ thánh thụ Tinh linh bắn ra. Vu Nhai không dám lơ là, trời biết sau khi xử người kia có đến lượt hắn không?

Vu Nhai bắt chặt Đại Địa chi thuẫn. Như mới rồi, mấy mũi tên lướt qua người Vu Nhai, phía xa liên tục vang tiếng hét. Đám người xui xẻo bị bắn không chừa một tên.

Vu Nhai vẫn lù lù bất động, lạnh lùng nhìn hướng thánh thụ Tinh linh. Mũi tên của Tinh linh thần nỗ thứ hai đúng là rất đáng sợ, nó bay lướt qua nhưng Vu Nhai vẫn cảm nhận được sự đáng sợ. Trước đó Vu Nhai không hề cảm ứng được những mũi tên này không nhắm về phía hắn, tức là nếu hắn bị tập trung thì cũng chỉ có nước đi bán mũi.

Tuy nhiên có Đại Địa chi thuẫn và các thần binh, Vu Nhai tự tin sẽ sống sót, ít nhất là trong khoảng cách này. Vu Nhai cảm thán, thầm mong chờ. Tinh linh thần nỗ thứ hai đã đáng sợ đến thì thì Tinh linh thần nỗ viễn cổ vào lúc đỉnh cao nhất sẽ có uy thế gì?

Một lúc sau Vu Nhai chớp mắt nói:

- A! Đại nữ vương, hình như thần nỗ các các người khinh thường bắn ta?

Tuyết Đế Nhi hé môi, nhìn thánh thụ Tinh linh lại ngó Vu Nhai, tai nhọn nhúc nhích, nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tại sao thần nỗ không bắn chết ác ma đáng hận này?

Vu Nhai cười gian:

- Chắc vì có đại nữ vương ở bên cạnh, thần nỗ cho rằng ta là bằng hữu của người. Chắc đúng là vậy.

Vu Nhai cất Đại Địa chi thuẫn, lại khiêng đại nữ vương Tinh linh chạy hướng Hồng Phong thị trấn. Nơi này mấy cái kẻ xui xẻo bị bắn chết, rất nhanh Tinh linh tộc sẽ chạy tới. Vu Nhai không dám tùy ý đưa lưng hướng Tinh linh thần nỗ thứ hai, hắn tùy thời chuẩn bị lấy Đại Địa chi thuẫn ra.

Trời biết có đúng là Tinh linh thần nỗ thứ hai không bắn hắn không?

Vu Nhai có suy đoán riêng. Không phải vì hắn mang theo Tuyết Đế Nhi nên Tinh linh thần nỗ thứ hai tha cho mà vì hơi thở của hắn giống như Tinh linh, tất cả là nhờ linh Doanh. Vì Vu Nhai có Tinh linh thần nỗ viễn cổ nên mới không bị gì.

Vu Nhai là người Tinh linh thần nỗ viễn cổ công nhận, nói sao thì Tinh linh thần nỗ thứ hai không nên công kích hắn.

Trong đó có lẽ còn nguyên nhân khác, lúc trước Vu Nhai đã đoán ra nhưng không dám đặt cược. Dù sao bản chất của Vu Nhai là nhân loại, có lẽ hắn và các loại thần binh không sợ mũi tên này nhưng trong lãnh địa Tinh linh tộc, mũi tên bắn tới chỗ hắn sẽ có cao thủ rầm rộ lao theo.

- Ai là bằng hữu tốt với ngươi? Đồ ác ma!

Tuyết Đế Nhi không hiểu nổi, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ bởi vì mình ở bên cạnh hắn nên Tinh linh thần nỗ không bắn hắn? Nếu đúng như vậy thì mình tự sát cho rồi.

Đại nữ vương Tinh linh nghĩ đến đây xúc động muốn tự tử.

Vu Nhai bị hành động của Tuyết Đế Nhi làm giật nảy mình:

- Cha nó, nàng định làm gì?

Đại nữ vương Tinh linh quyết tuyệt nói:

- Ta chết rồi Tinh linh thần nỗ sẽ bắn chết ác ma nhà ngươi!

- Đồ ngốc, không nhìn ra ta lừa nàng sao? Nàng thật sự cho rằng mình là nữ vương? Nàng chỉ là đại nữ vương, không thấy ra thân thể của ta giống Tinh linh hơn cả Tinh linh các người sao? Chắc chắn Tinh linh thần nỗ không phán đoán ra được.

Vu Nhai thấy nhức đầu. Ngây thơ cũng đành thôi, lại còn cố chấp, thấy chết không sờn. Tuyết Đế Nhi dám hy sinh tât cả vì Tinh linh tộc làm Vu Nhai bó tay.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Ừm! Có lẽ nên giáo dục lại. Như lúc trước đã nói, mình nên làm 'khiếu thú' cho Tinh linh tộc, dạy từ nữ vương đi.

- Hở chút là đòi chết, nàng không nghĩ cho nãi nãi của mình sao? Không nghĩ cho Tinh linh tộc sao? Nữ vương Tinh linh bệnh nặng, nàng là người Côn vực hành tỉnh, là cột trụ tinh thần của bọn họ, nàng chết rồi bọn họ sẽ ra sao?

Trong lòng Vu Nhai hơi khó chịu, hắn ghét nhất là hy sinh vô vị.

- Nếu nãi nãi của nàng chết thì nàng sẽ rất buồn, chẳng lẽ nàng chết, nãi nãi của nàng không đau buồn?

- A . . . Thì . . . Là . . .

Tuyết Đế Nhi không biết nên nói cái gì, thầm nghĩ:

- Sao ác ma có thể nói là lời đạo lý lớn như vậy? Rốt cuộc có phải tại mình ở bên cạnh nên thần nỗ không bắn hắn?

Nếu Vu Nhai chỉ nói câu đầu còn đỡ, câu sau làm Tuyết Đế Nhi rối loạn.

Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:

- Nghe nói ác ma thường hay nói lời dễ nghe trước.

- Tóm lại dù ác ma có mục đích gì thì nói rất có lý, mình không thể tùy tiện chết.

Vu Nhai lười quan tâm đại nữ vương Tinh linh, bây giờ không phải lúc thí nghiệm hắn không sợ Tinh linh thần nỗ cho nàng thấy. Vu Nhai vác Tuyết Đế Nhi tiếp tục tiến lên, cúi đầu nhìn mấy người bị bắn chết. Đúng là nhân loại, có lẽ là đám buôn người mya mắn không bị Ứng thiếu soái phát hiện, có lẽ vì né Ứng thiếu soái nên chạy vào lãnh địa Tinh linh tộc. Tóm lại bọn họ không liên quan gì Vu Nhai.

Khi Vu Nhai lướt qua xác chết, Tuyết Đế Nhi đầu óc rối bời hỏi:

- Ngươi trơ mắt nhìn đồng bạn của mình chết, không nhặt xác cho bọn họ sao?

Đại nữ vương Tinh linh cảm thấy những nhân loại này chắc chắn là đồng bạn của Vu Nhai.

- Đồng bạn? Đã nói bao nhiêu lần ta là người tốt, những tên này là bọn buôn người bắt Tinh linh các ngươi, không liên quan đến ta!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 808: Hơi thở của thánh dụ viễn cổ (1)
Mắt Tuyết Đế Nhi trợn trắng thầm nghĩ:

- Tên này chẳng những gạt người, uy hiếp, giết người, vô sỉ, thay đổi thât thường. Lúc trước vừa uy hiếp muốn giết nãi nãi, bắt mình về làm gì đó, bây giờ tự nhận là người tốt, hừ!

- Thứ người không quan tâm đồng bạn đúng là chẳng phải con người!

Đại nữ vương Tinh linh đã quên Vu Nhai có nói hắn lẻn vào Tinh linh tộc là vì cứu đồng bạn của mình. Tóm lại ở trong mắt Tuyết Đế Nhi thì Vu Nhai chính là siêu ác ma đáng giết, không chỗ tốt.

Không biết qua bao lâu, Tuyết Đế Nhi nói:

- Nơi này không phải lãnh địa Tinh linh tộc, ta chưa từng ra khỏi Tinh linh tộc.

Đại nữ vương Tinh linh vốn không muốn nói chuyện với Vu Nhai, khi đã ra khỏi lãnh địa Tinh linh tộc vẫn không nhắc nhở hắn. Tuyết Đế Nhi không nhắc Vu Nhai nhưng cũng không tiếp tục chỉ đường cho hắn được, thế là cái tên này đánh mông nàng. Tuyết Đế Nhi phản xạ giải thích.

Mông Tuyết Đế Nhi rất đau, nàng nghĩ đến vận mệnh bi thảm tiếp theo, nghĩ Tinh linh tộc sẽ gặp tai họa lớn thì không thấy mông đau mà chỉ cảm giác mình rất vô dụng, không thể giết được ác ma.

- Được rồi, là ta đánh sai. Nhưng lần sau có gì thay đổi nàng nhớ nói với ta, nếu không ta vẫn sẽ tiếp tục đánh.

Miệng Vu Nhai xin lỗi nhưng bộ dáng không hề hối lỗi.

Vu Nhai nhìn quanh quất, phán đoán cự ly có vẻ không sai đường. Vu Nhai không quan tâm đại nữ vương Tinh linh uất ức, tăng tốc độ chạy đi. Có chuyện gì rời xa Tinh linh tộc rồi tính, ít nhất tìm chỗ bí ẩn không để Tinh linh tộc tìm thấy.

Rất nhanh Vu Nhai tìm ra con đường quen thuộc. Vu Nhai là ám hành giả, hắn đi qua đâu một lần là nhớ kỹ, dù không nhớ thì còn các binh linh. Vu Nhai xác nhận chỗ này đúng là ra khỏi lãnh địa Tinh linh tộc, hắn tìm nơi bí ẩn. Rất nhanh Vu Nhai tìm một cửa hang cỡ trung trong ngọn núi nhỏ, hắn chui vào trong.

- Ngươi muốn làm cái gì?

Sau khi vào hang Vu Nhai ném đại nữ vương Tinh linh xuống đất, xé rách váy của Tuyết Đế Nhi, có thể tưởng tượng chuyện sắp xảy ra. Đầu óc đại nữ vương đã rối bời thấy hành động của Vu Nhai thì nhớ đến truyền truyền đáng sợ. Đại nữ vương Tinh linh muốn tự sát, nhưng Vu Nhai vi phòng ngừa nàng lại lần nữa tự tử nên trên đường đi hắn trói chặt nàng.

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Vu Nhai vé một miếng vải nhét vào miệng Tuyết Đế Nhi, hắn huơ vớ hôi, nói:

- Xé váy đương nhiên là nhét vào miệng nàng chứ nàng nghĩ ta muốn làm gì? Hay nàng thích vớ hôi của ta? Nếu nàng muốn thì ta không ngại.

Tuyết Đế Nhi nhìn vớ của Vu Nhai, lắc đầu nguầy nguậy:

- Ư ư ư . . .

Tuyết Đế Nhi rất muốn nói: Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Đại nữ vương Tinh linh định ú ớ mấy câu thì thấy ác ma đột nhiên ngồi xếp bằng, xem bộ dáng hình như định tu luyện.

Tuyết Đế Nhi khó hiểu chớp chớp mắt, sau đó con ngươi co rút.

Đương nhiên Vu Nhai phải tu luyện, áp súc huyền khí quá lâu, nhìn mặt ngoài không thấy gì nhưng sự thật là cơ thể hắn trướng phồng như quả cầu sắp nổ. Dù là đột phá cảm ngộ địa binh sư hay địa binh sư lục đoạn thì sắp trướng nổ, Vu Nhai phải nhanh chóng tu luyện.

Lúc này Vu Nhai không rảnh nói nhiều với Tuyết Đế Nhi, không thời gian thuyết phục, tẩy não nàng. Vu Nhai chỉ có cách trói lại không cho đại nữ vương Tinh linh bỏ chạy. Tay chân Tuyết Đế Nhi đã bị trói, miệng bị bị t lại, không gây ra sóng gió gì được.

Hoàn cảnh buộc người, Vu Nhai không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành uất ức đại nữ vương Tinh linh, hy vọng nàng đừng hận hắn thấu xương không thì sau này muốn tìm cách chữa mắt cho Thủy Tinh càng khó hơn.

Vu Nhai không quá lo, hắn có cách cứu chữa lại, lên kế hoạch chặt chẽ. Chỉ cần Vu Nhai cứu mấy trăm Tinh linh bị bắt ra thì chuyện quá đáng hơn thế này cũng sẽ êm xuôi.

Vu Nhai mới khoanh chân ngồi xuống thì lực lượng trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng bạo phát. Đầu tiên là không nhịn được bộc phát địa binh sư lục đoạn, huyền khí cuồn cuộn bốc lên mang theo hơi thở sự sống bị Vu Nhai hấp thu.

Hơi thở sự sống không ngừng dung nhập vào huyền khí của Vu Nhai. Huyền khí vốn cực kỳ sắc bén, thẳng tiến, hắc ám, cắn nuốt, sát ý dần biến nhu hòa. Không phải sức sát thương của huyền khí yếu đi mà ẩn giấu dưới hơi thở sự sống, chỉ cần Vu Nhai muốn là có thể bùng nổ các loại thuộc tính.

Trong khoảnh khắc này Vu Nhai càng giống Tinh linh hơn, đây là nguyên nhân tại sao con ngươi Tuyết Đế Nhi co rút. Tiếp theo đại nữ vương Tinh linh rung động, thắc mắc nhiều hơn, ví dụ như cảm ngộ hơi thở sự sống của Vu Nhai bùng nổ.

Vu Nhai mặc kệ trong cơ thể đột phá. Đột phá huyền khí là nước chảy thành sông với Vu Nhai, bây giờ quan trọng nhất là cảm ngộ, cảm ngộ càng thấu suốt hơn, đây là cái gốc địa binh sư có đột phá được hay không.

Vu Nhai lấy Thần Huyền Khí Điển ra, huyễn ảnh đập vào mắt. Cảnh tượng như cũ, nhưng sương mù đằng sau ánh sáng vàng bị xé mở, khói xanh từ đâu bay ra xua đi sương mù, các chồi non trưởng thành.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không đủ, vẫn chưa đến cực hạn, chẳng qua là cảm ngộ ngoài cùng đối với rừng Tinh linh.

Từ lúc Vu Nhai vào rừng Tinh linh là hắn bắt đầu có cảm giác, cảm ngộ từ thấp đến cao. Cảm ngộ của Vu Nhai mới là chồi non nên bắt đầu hướng tới khí thánh thụ Tinh linh và các cổ thụ xung quanh, chính là những thứ bắt nhốt Tư Mã Tường. Tiếp theo chính giữa chồi non là cổ thụ trưởng thành lên, khỏe mạnh hơn các chồi non, hơi thở sự sống càng đậm đặc.

Lúc trước vấn đề địa diễn, mệnh luân không cân bằng đang dần ổn định. Hoa cỏ huyễn ảnh tầng thứ nhất lay động hay ánh sáng vàng tầng thứ hai bỗng khuếch tán, những 'mệnh hồng' trên bầu trời sinh ra phản ứng, huyền khí tinh thuần bị áp súc bắt đầu biến đổi.

Loại thay đổi này rất huyền diệu, không giải thích được nhưng Vu Nhai cảm giác ra. Tựa như lúc trước huyền khí là một dấu hằn hẹp giờ đang chậm rãi căng tròn.

- Tiếp theo là thánh thụ Tinh linh!

Vu Nhai cảm ngộ cổ thụ xong chuyển sang mục tiêu mới, cảm ngộ thánh thụ Tinh linh là quan trọng nhất, có thể nghịch chuyển lực lượng của hắn. Không chừng thánh thụ Tinh linh sẽ xuyên suốt cảnh giới địa binh sư. Nơi đây không có hơi thở thánh thụ Tinh linh nhưng trong cơ thể của Vu Nhai thì có, hơi thở hắn dung nhập vào huyền khí là hơi thở thánh thụ Tinh linh tinh thuần nhất, chỉ cần cảm ngộ những cái này là được.

Tại sao trong nhà gỗ của nữ vương Tinh linh có hơi thở sự sống đậm đặc như vậy? Chắc chắn là Tinh linh tộc dùng cách đặc biệt rút ra phần tinh hao nhất của thánh thụ Tinh linh rót vào nhà gỗ, có ích lớn cho việc chữa trị nữ vương Tinh linh.

Vu Nhai tình cờ hấp thu những thứ này là vật siêu bổ cho hắn cảm ngộ.

Trong huyễn ảnh Thần Huyền Khí Điển, vô số cây non, cổ thụ ngay chính giữa, một gốc thánh thụ bắt đầu lớn lên.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 809: Hơi thở của thánh dụ viễn cổ (2)
Tuyết Đế Nhi trợn tròn mắt, thầm nghĩ:

- Tại sao? Tại sao hắn có hơi thở thánh thụ Tinh linh tinh thuần như vậy? Tại sao ở bên người hắn cảm giác như bên cạnh thánh thụ? Cảm giác rất thân thiết.

Đại nữ vương Tinh linh bỗng nhiên không còn hận ác ma mà muốn lao vào ngực hắn. Đây chỉ là cảm giác, đại nữ vương Tinh linh bỗng quên Vu Nhai là ác ma, dù chỉ quên tạm thời nhưng điều này rất đáng sợ.

Bây giờ đại nữ vương Tinh linh vẫn chưa biết còn chuyện khiến nàng giật mình nhiều hơn.

Vu Nhai tiếp tục khiến thánh thụ Tinh linh trưởng thành, cảm ngộ địa binh sư tăng vùn vụt. Bây giờ cảm ngộ của Vu Nhai đã đến địa binh sư thất đoạn, chỉ cần tích lũy đủ huyền khí là có thể đột phá nhưng vẫn cách rất xa cảnh tượng xuyên suốt cảnh giới địa binh sư.

Thánh thụ Tinh linh không giúp ích nhiều như Vu Nhai tưởng, làm hắn nhíu mày. Không phải cảm ngộ của Vu Nhai không đủ sâu, chẳng phải địa binh sư không đơn giản như hắn nghĩ, hoặc nên nói là Thần Huyền Khí Điển yêu cầu địa binh sư rất gay gắt.

Hai khả năng đều có.

Nếu vậy thì Vu Nhai tiếp tục cảm ngộ thứ sâu hơn, để bão tố càng trướng lớn lên. Làm cách nào cảm ngộ sâu sắc hơn?

Vu Nhai đưa mắt nhìn mảnh vụn Tinh linh thần nỗ trong Huyền Binh Điển. Có nhiều hoa, cây làm mồi dẫn, giờ còn có thánh thụ Tinh linh, lại cảm ngộ bản chất thánh thụ Tinh linh viễn cổ chắc không quá khó khăn?

Hơn nữa nhờ linh Doanh hấp thu hơi thở sự sống nên mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ không còn khô kiệt, có chút hơi thở toát ra. Vu Nhai muốn cảm ngộ càng dễ dàng.

Thêm nữa Vu Nhai đã đi qua vận mệnh của Tinh linh thần nỗ, giúp ích rất lớn cho hắn cảm ngộ bản chất thánh thụ Tinh linh viễn cổ.

Trong huyễn ảnh, với cơ bản thánh thụ Tinh linh, Vu Nhai dung nhập hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ.

Thánh thụ Tinh linh chậm rãi ngừng sinh trưởng bỗng nhiên bừng bừng sức sống mới, tùy theo Vu Nhai cảm ngộ mà không ngừng dung hợp cái gì.

Giống như huyền khí của Vu Nhai dung hợp hơi thở sự sống, đó là cảm giác rất huyền diệu. Tóm lại sức sống mạnh mẽ, chồi non, cây non cổ thụ xung quanh cũng bị ảnh hưởng. Chỉ là huyễn ảnh, chỉ một chút hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ đã ảnh hưởng toàn bộ rừng rậm. Có thể tưởng tượng thời viễn cổ thánh thụ Tinh linh như thế nào.

Tuyết Đế Nhi hoàn toàn bị rung động, mắt nàng trợn tròn xoe hết mức có thể.

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Hơi thở của thánh thụ viễn cổ, đây là hơi thở của thánh thụ viễn cổ toát ra từ người nam nhân này. Trời, chuyện gì đây?

- Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tinh linh nữ thần sắp từ bỏ Tinh linh tộc chuyển sang nhân loại sao?

Đại nữ vương Tinh linh thật sự không tìm ra lời giải thích cho hiện tượng trước mắt, đảo điên suy nghĩ của nàng. Tuy lúc trước người Độc Cô giaa pháp trận có phát ra hơi thở thánh thụ Tinh linh viễn cổ nhưng rất nhạt, Tuyết Đế Nhi không cảm nhận được.

Thời gian chậm rãi trôi, Tuyết Đế Nhi không ngừng kinh hoàng rồi trở nên tê dại, đầu óc hỗn loạn.

cảm ngộ mảnh vụn thánh thụ Tinh linh viễn cổ không đơn giản, Vu Nhai chỉ có thể làm từng bước, từ từ xâm nhập, đây còn là vì linh Doanh, Tinh linh thần nỗ viễn cổ vốn là huyền binh bản mệnh của hắn. Vì khó khăn nên cảm ngộ được một chút đã là thu hoạch to lớn. Vu Nhai không ngừng tiến bộ, tuy rất nhanh nhưng không đến mức một bước lên trời. Nửa sau địa binh sư càng lúc càng khó cảm ngộ, không cách nào liên tục đột phá như ban đầu.

Bất giác trời đã vào đêm, Vu Nhai miễn cưỡng cảm ngộ đến đỉnh địa binh sư thất đoạn. Tức là dù đủ ma pháp2 nhưng Vu Nhai chỉ có thể đến đỉnh địa binh sư thất đoạn, muốn bát đoạn còn cần tiếp tục cảm ngộ!

- ùng ục . . .

Vu Nhai thu công, chợt nghe thanh âm kỳ lạ. Vu Nhai liếc sang Tuyết Đế Nhi.

Có lẽ vì người Vu Nhai toát ra hơi thở quen thuộc, có lẽ vì hắn im lặng thời gian dài nên Tuyết Đế Nhi không liên tưởng hắn là ác ma nữa. Mặt đại nữ vương Tinh linh đỏ gay, nàng ú ớ muốn giải thích điều gì.

- Ăn đi, đói thì phải ăn, có gì mà đỏ mặt?

Vu Nhai rút vải nhét trong miệng Tuyết Đế Nhi ra, lấy chút thịt khô trong không gian giới chỉ ném cho nàng.

Vu Nhai thấy đại nữ vương Tinh linh bị cột chặt không tự ăn được, hắn đành vươn tay ra đút cho nàng.

- Hừ!

Không hiểu sau Tuyết Đế Nhi rất thích hừ hừ, mỗi lần nàng làm biểu tình này là Vu Nhai rất muốn nhéo mặt đại nữ vương Tinh linh. Vu Nhai thật sự hành động, hắn ngắt nhéo mặt đại nữ vương Tinh linh mấy cái. Xú cảm trơn mềm lạnh, rất tuyệt.

Có thể tưởng tượng vẻ mặt đại nữ vương Tinh linh như thế nào, mắt nàng tóe lửa trừng Vu Nhai. Bản năng thân thiện tích lũy từ thánh thụ Tinh linh viễn cổ tan biến hết, Tuyết Đế Nhi nhớ lại những gì ác ma đã làm, nỗi hận lại dâng trào, ánh mắt giết người.

Giọng điệu của Vu Nhai không còn cảm xúc như trước, lạnh nhạt nói:

- Đừng trừng nữa, ăn đi. Nếu nàng không ăn ta sẽ lại nhéo mấy cái.

Tuyết Đế Nhi rất sợ ác ma này, nàng ngần ngừ, trong trẻo nói:

- Tinh linh tộc chúng ta chưa từng ăn thịt.

Vu Nhai ngẩn ngơ:

- A? Hèn gì ngực nữ nhân Tinh linh tộc các người kích cỡ như nhau, ra là ăn thiếu dinh dưỡng.

Vu Nhai bản năng liếc ngực đại nữ vương Tinh linh, y phục của nàng rộng thùng thình nên hắn thấy õ ràng, thậm chí thấy hai điểm đỏ. Máu nóng sôi sục trong người Vu Nhai.

- Ngươi . . . Ngươi nhìn cái gì?

Tuyết Đế Nhi cuộn người lại không cho ác ma háo sắc có cơ hội, mặt nàng đỏ rực như lửa. Lửa đây là hận, trong Tinh linh tộc cũng có háo sắc, Tuyết Đế Nhi biết hận dê chúa.

Vu Nhai tiếc nuối thu ánh mắt về, hắn định đùa giỡn Tuyết Đế Nhi mấy câu nhưng chợt mở to mắt liếc ra bên ngoài.

- Đồ ác ma . . . A . . . ư . . .

Đại nữ vương Tinh linh đáng thương định trút tức giận nhưng bị người bị t miệng, tất nhiên là Vu Nhai làm.

- Đừng ồn ào, bên ngoài có người!

Vu Nhai mới dứt lời thì bên ngoài vang tiếng nói:

- Chỗ này có cửa hang, vào xem coi có nhân loại nào ẩn núp không. Hừ, lúc trước có mấy nhân loại lọt lưới, tuyệt đối không thể để chúng phá hủy kế hoạch của Ứng thiếu soái!

Bọn họ nói về nhân loại lọt lưới chắc là mấy người bị Tinh linh thần nỗ thứ hai bắn chết trong rừng Tinh linh.

Giọng nam khác hơi sắc nhọn nói:

- Ừm! Ngươi vào trong đi, ta chờ tại đây. Nhất định phải tìm ra mấy tên nhân loại kia, ngày mai kế hoạch của Ứng thiếu soái sẽ bắt đầu.

Nội dung của hai người khiến con ngươi Vu Nhai co rút. Kế hoạch của Ứng thiếu soái sắp bắt đầu?

- Có lẽ mấy nhân loại đó đã vào rừng Tinh linh bị Tinh linh thần nỗ vừa mở ra bắn chết.

Tiếng bước chân đến gần hơn, người đó nói:

- Nếu vậy thì kế hoạch của Ứng thiếu soái càng chắc chắn.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top