Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 810: Giết người, phân thây
Thú Đằng tộc nhân chui vào trong hang. Vu Nhai lặng lẽ đè Tuyết Đế Nhi xuống, tay nàng cầm dao găm từ khi nào. Vu Nhai nhẹ nhàng huơ dao, Thú Đằng tộc nhân đi bán muối. Đại nữ vương Tinh linh lại bị Vu Nhai vác lên vai chớp chớp mắt, ác ma này đúng là giết người không chớp mắt.

Vu Nhai phán đoán ngay thực lực Thú Đằng tộc đã chết, người bên ngoài chắc cũng cỡ gã, hắn không cần sử dụng ám sát.

Vu Nhai vác Tuyết Đế Nhi lên, hắn nhẹ nhàng lẻn ra ngoài. Trong tiếng kêu của đại nữ vương Tinh linh, Vu Nhai duỗi tay bóp cổ Thú Đằng tộc nhân.

Thú Đằng tộc nhân chưa kịp phản ứng thì sát khí, tương khí tuôn ra đè ép gã. Lúc này Vu Nhai chính là ác ma, ít nhất là ác ma trong mắt Thú Đằng tộc nhân này.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nói, kế hoạch của Ứng thiếu soái các ngươi là gì? Tại sao nhằm vào nhân loại chúng ta? Có phải là muốn mưu đồ Tinh linh tộc không?

- Nhân . . . Nhân loại . . .

Thú Đằng tộc nhân còn lại không ngờ sẽ xuất hiện nhân loại đáng sợ như vậy. Đúng như Thú Đằng tộc mới vào trong hang, khả năng mấy cá lọt lưới vào rừng Tinh linh là rất cao. Tuy Thú Đằng tộc lùng sục tìm kiếm nhưng không ôm hy vọng quá lớn, nếu không đã chẳng nói giỡn nhẹ nhàng như vậy. Tuy nhiên Thú Đằng tộc nhân không bao giờ ngờ đồng bạn vào trong hang đã chết.

Thú Đằng tộc nhân càng không ngờ là chính gã cũng sắp chết, gã bản năng nhúc nhích bàn tay.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Muốn chết, còn mong phát tín hiệu?

Tay kia cầm dao găm cắt cánh tay Thú Đằng tộc nhân, tiếng hét thảm kẹt trong cổ họng không thể phát ra. Thú Đằng tộc nhân chỉ có thể ú ớ quơ quào.

Vu Nhai nói:

- Nói, Ứng thiếu soái có kế hoạch gì?

Vu Nhai liếc đại nữ vương Tinh linh nằm trên vai mình. Chỉ cần Thú Đằng tộc nhân nói ra kế hoạch của Ứng thiếu soái thì Vu Nhai không cần giải thích nhiều với Tuyết Đế Nhi, có nói nàng cũng không tin.

- Khục khục . . . Nhân loại, ta sẽ không cho ngươi phá hư kế hoạch của Ứng thiếu soái!

- Nguy rồi!

Thú Đằng tộc nhân biểu hiện muốn khai nên Vu Nhai thả lỏng ngón tay, ai ngờ gã cười khùng khục nói mấy câu. Vu Nhai chỉ kịp la lên nguy rồi.

Khóe môi Vu Nhai co giật:

- Sơ sẩy quá, không ngờ hắn tự sát.

Ứng thiếu soái kia có sức hấp dẫn gì khiến thuộc hạ không tiếc tự sát trung thành? Trong lòng Vu Nhai càng khẳng định lúc trước khắc chữ trong Tinh linh tộc là đúng, người có sức hấp dẫn như vậy nên bị thủ đoạn đê tiện nhât bóp chết.

Chủ yếu là ai đắc tội Vu Nhai thì hắn không cần biết người đó có sức hấp dẫn hay không.

Vu Nhai ném Thú Đằng tộc nhân đã chết đi, lầm bầm:

- Ngày mai sẽ thự hành kế hoạch, tức là Ứng thiếu soái đang xuất phát hướng Tinh linh tộc. Không được, không thể chậm trễ nữa!

Vu Nhai nhìn xác Thú Đằng tộc nhân nằm dưới chân, biểu tình hắn âm hiểm để lại ấn tượng xấu hơn trong mắt Tuyết Đế Nhi.

Đại nữ vương Tinh linh không hiểu nổi hành động của Vu Nhai, tóm lại hắn làm chuyện gì cũng xấu, người đối lập với hắn chính là người tốt.

- Bọn họ vốn không muốn giết ngươi, tại sao ngươi giết họ?

Vu Nhai trừng đại nữ vương Tinh linh trên vai mình:

- Lỗ tia của Tinh linh tộc các ngươi quá nhọn nên dễ dàng bỏ qua nội dung quan trọng sao? Không lẽ thấy bọn họ nói muốn tìm mấy nhân loại sẽ phá hỏng kế hoạch của họ? Vậy mà còn nói là không muốn giết ta?

- Nhưng . . . Nhưng mà . . .

Tuyết Đế Nhi ngẩn ra. Đúng vậy, Thú Đằng tộc nhằm vào nhân loại, Tuyết Đế Nhi bản năng bỏ qua những lời họ nói. Hết cách, bản chất ác ma của Vu Nhai khắc sâu lòng người.

Đại nữ vương Tinh linh miễn cưỡng nói:

- Nhưng bọn họ chỉ sợ nhân loại các ngươi phá hỏng kế hoạch của bọn họ, chỉ muốn bắt chứ không giết các ngươi.

- Ngươi . . . Ngươi nhìn ta như thế làm gì? Ngươi muốn làm cái gì?

Tuyết Đế Nhi nói xong không nghe Vu Nhai phản kích mà ánh mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt tà ác. Truyền thuyết đáng sợ trong Tinh linh tộc lại hiện ra trong đầu đại nữ vương Tinh linh.

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Ta chỉ muốn nói nếu sau này nàng làm nữ vương Tinh linh, nếu nàng vẫn ngây thơ như vậy sớm muộn gì Tinh linh tộc sẽ bị hủy trong tay nàng.

Những lời Tuyết Đế Nhi vừa nói không ẩn chứa mấy chữ 'có lẽ', 'có thể', tức là đại nữ vương Tinh linh thật sự cho rằng những Thú Đằng tộc nhân chỉ muốn bắt nhân loại chứ không giết người. Tuyết Đế Nhi quá ngây thơ.

Đại nữ vương không biết nên nói cái gì:

- Ta . . .

Ác ma này có ý gì?

Tuyết Đế Nhi không có thời gian suy nghĩ ẩn ý trong lời nói của Vu Nhai, vì hắn làm chuyện khiến nàng không chấp nhận được. Ác ma bắt đầu phân thây!

- Ngươi đang làm gì? Bọn họ đã chết, tại sao ngươi còn đối xử như thế với họ?

Vu Nhai bắt đầu phân giải hai cái xác Thú Đằng tộc. Đầu tiên là lột đồ trên người Thú Đằng tộc trừ nội y ra, sau đó là thứ khác biệt giữa Thú Đằng tộc và nhân loại, tức là đồ đằng. Thú Đằng tộc nhân vào hang có hai tay là vuốt sói, mọc đầu hoa văn. Thú Đằng tộc nhân tự sát ngoài hang hơi giống dị ma nhân dưới Thiên Tội Uyên, vóc dáng mảnh khảnh, tứ chi có lưỡi liềm.

Vu Nhai không chớp mắt cái nào tách rời xác Thú Đằng tộc. Thú Đằng tộc nhân còn dễ, Thú Đằng tộc nhân có vuốt sói thì cần Vu Nhai lột da móng vuốt. Cảnh tượng rất khủng bố, đối với Tuyết Đế Nhi đơn thuần như tờ giấy trắng đúng là tiếng sét giữa trời xanh.

Vu Nhai không trả lời đại nữ vương Tinh linh, hắn nhanh tay giải quyết công tác. Qua thật lâu sau Vu Nhai lấy được thứ mình muốn, xong xuôi tất cả hắn âm trầm nhìn Tuyết Đế Nhi.

Không biết có phải là ảo giác mà giọng Vu Nhai khàn khàn nói với Tuyết Đế Nhi:

- Ta nói này đại nữ vương, nàng có muốn gặp những Tinh linh tộc đã bị bắt?

Giọng Vu Nhai đúng là khàn, hết cách, mùi trên người hai Thú Đằng tộc rất khó ngửi, làm hắn buồn nôn.

Tuyết Đế Nhi sợ hãi co người nhưng nghe nói được thấy các tộc nhân bị bắt thì không suy nghĩ nhiều.

Đại nữ vương Tinh linh vội hỏi:

- Ngươi cho ta đi gặp các tộc nhân Tinh linh tộc bị bắt?

Mắt Tuyết Đế Nhi chớp chớp.

- Đương niên, với điều kiện là nàng phải nghe lời, nghe lời của ta. Miễn nàng nghe lời có lẽ ta sẽ cho tộc nhân các người quay về rừng Tinh linh, được tự do.

Giọng Vu Nhai vẫn khào khào làm Tuyết Đế Nhi có cảm giác giao dịch với ác ma.

- Thật không?

Đại nữ vương Tinh linh là điển phạm hy sinh vì tộc nhân, nàng nghe nói có thể cứu tộc nhân về đương nhiên đồng ý ngày.

Vu Nhai nháy mắt nói:

- Tất nhiên, đã bao giờ ta lừa người?

Các binh linh gục ngã. Tiểu tử này nói dối không cần xé nháp, Tuyết Đế Nhi đã bị hắn lừa mấy lần. Đáng tiếc bây giờ trong lòng đại nữ vương Tinh linh chỉ có cứu tộc nhân của mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 811: Ngốc quá
- Được, chỉ cần tha cho tộc nhân của chúng ta thì ngươi nói gì ta làm nấy.

Tuyết Đế Nhi nói xong nhắm mắt lại, nàng cảm thấy ác ma nói câu đó chắc chắn muốn làm chuyện tà ác gì với mình, hai người đang giao dịch. Đại nữ vương Tinh linh không biết rằng nếu Vu Nhai thật sự muốn làm gì, với tình trạng hiện giờ của nàng có thể chống cự lại hắn không?

Vu Nhai nhìn đại nữ vương mặc người hái, lòng xúc động. Vu Nhai vội chửi thầm các vị thần kiếp trước, tháo cọng lông đen cột tay chân Tuyết Đế Nhi ra.

Hơi thở hắc ám trên người đại nữ vương Tinh linh nhạt đi nhiều, thân thể thả lỏng. Hắc ám nặng nè tà ác làm Tuyết Đế Nhi thuần khiết rất khó chịu.

Ngay khi cởi trói cho Tuyết Đế Nhi, Vu Nhai âm trầm nói:

- Bây giờ nàng tùy thời có thể chạy đi, ta đã cởi dây thừng trói nàng. Nhưng ta dám bảo đảm nếu nàng rời đi nửa bước thì tộc nhân của nàng chết chắc!

Tim đại nữ vương Tinh linh run lên, buông xuôi mặc Vu Nhai xâm lược.

- Đừng nhúc nhích, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Tuyết Đế Nhi cảm giác mặt mát lạnh như bị cái gì liếm. Dù đại nữ vương Tinh linh đã chuẩn bị tâm lý nhưng người vẫn run lên, nàng muốn mở mắt ra rồi lại không dám.

Nước mắt chảy xuống, Tuyết Đế Nhi cảm giác giọt nước mắt bị thứ mềm mại liếm mất. Tên ác ma này thật biến thái.

Nước mắt? Vừa lúc hòa tan bút dịch dung khô ráo, khỏi cần tìm nước.

Vu Nhai lập tức chấm bút vào nước mắt của Tuyết Đế Nhi, nhưng Tinh linh nữ khóc cái gì?

Dịch dung mà cũng khóc, nói trắng ra là ta đang hóa trang cho ngươi, sợ bị làm xấu đi sao?

Vu Nhai lắc đầu, hắn công nhận câu 'lòng của nữ nhân là kim dưới đáy biển'. Vu Nhai đối chiếu Thú Đằng tộc nhân hơi giống dị ma tộc hóa trang cho đại nữ vương Tinh linh, thỉnh thoảng xé quần áo của nàng. Vu Nhai chỉ xé một chút, vì hắn còn phải vẽ vời mấy chỗ như tay áo.

Tuyết Đế Nhi khóc càng dữ hơn, nàng đã hoàn toàn bị ác ma nhân loại 'hoen ố', nhưng chỉ cần cứu về các tộc nhân thì nàng bất chấp. Đại nữ vương Tinh linh đã quên vấn đề có thể Vu Nhai sẽ đổi ý.

Dù đại nữ vương Tinh linh suy nghĩ điều đó thì sao? Nếu không cho Vu Nhai 'hoen ố' thì không chút cơ hội cứu tộc nhân, Tuyết Đế Nhi không có tư cách cò kè mặc cả.

Không biết qua bao lâu, giọng ác ma lại vang bên tai Tuyết Đế Nhi:

- Được rồi, nàng có thể mở mắt ra, đứng lên hoạt động thích ứng đi. Có mấy bộ y phục, nàng hãy mặc vào.

Mày đại nữ vương Tinh linh run run, cuối cùng nàng mở mắt ra. Đôi mắt to tròn ngập nước, lệ ứa ra.

Tuyết Đế Nhi bản năng hỏi:

- Nhanh vậy?

Tuyết Đế Nhi nghe nói có khi kéo dài cả buổi, sao nam nhân loại này 'ngắn' vậy?

Nhân loại chiếm cứ Thần Huyền đại lục lâu, Tinh linh tộc bị nhân loại bắt đi không phải một, hai lần, có nhiều Tinh linh chạy trốn trở về. Nhờ đó trong Tinh linh tộc có đủ tin đồn, nhiều Tinh linh nghe các chuyện kể lớn lên.

Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của Tuyết Đế Nhi chắc chắn sẽ nổi khùng, làm liều 'kéo dài' thể hiện khí khái của nam nhân.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm! Không có thời gian, đành làm qua loa, nhưng nàng phải tin năng lực của ta.

Vu Nhai không hiểu tại sao Tuyết Đế Nhi cứ nhắm tịt mắt, chuyện dịch dung không dễ dàng, không thể có chút sơ sẩy, phải tập trung tinh thần, huống chi hắn dịch dung toàn thân Tuyết Đế Nhi.

- Làm qua loa?

Tuyết Đế Nhi ngẩn ngơ sau đó gật gù, hèn gì mau vậy, hóa ra là làm qua loa. Đại nữ vương Tinh linh không nghĩ nhiều, nàng đã chết lặng. Bây giờ đại nữ vương chỉ mong cứu tộc nhân ra.

- Tộc nhân của ta đâu? Khi nào ngươi thả?

Vu Nhai không biết nên nói cái gì:

- Thả? Thả gì? Chúng ta cùng nhau đi.

Thì ra đại nữ vương của Tinh linh tộc là đồ ngốc, dịch dung thành hình dạng này rồi còn chưa hiểu gì? Vu Nhai chưa nói hết câu Tuyết Đế Nhi đã nổi điên.

Đại nữ vương Tinh linh la lên:

- Sao ngươi có thể như vậy? Ta đã bị ngươi làm cái kia mà ngươi vẫn không chịu thả người?

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Bị ta làm gì? Cái gì mà bị ta làm cái kia?

Vu Nhai nhìn đại nữ vương Tinh linh cả buổi mới hiểu ra, hắn câm nín. Thi ra đại nữ vương không có chút thường thức. Tuy lão tử là xử nam nhưng đời trước xem nhiều phim ảnh, nói kiểu gì cũng biết. Lão xử nữ năm mươi ba tuổi mà không chút tri thức . . . Vu Nhai cảm thấy hắn không đáng khóc, cuộc sống của hắn tràn ngập ánh nắng, thế giới tuyệt vời biết bao.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Ta làm gì nàng? Ta là chính nhân quân tử. Ta thậm chí không cởi đồ nàng xuống, nàng hãy nhìn bộ dạng của mình đi rồi nói.

Tuyết Đế Nhi chớp chớp mắt, hình như đúng, mới rồi Vu Nhai không cởi đồ nàng ra. Hay ác ma quá sốt ruột không cởi đồ đã . . .

Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:

- Không đúng không đúng, nghe nói sau khi bị khi dễ sẽ có cảm giác, tuy không biết là cảm giác gì. Mình chỉ cảm thấy toàn thân hầu như bị liếm qua chứ không có cảm giác gì hết.

Đại nữ vương Tinh linh nghe Vu Nhai nói bản năng cúi đầu nhìn.

- A! Ư ư ư . . .

Không biết là lần thứ mấy Tuyết Đế Nhi bị bị t miệng, may mắn Vu Nhai chuẩn bị từ trước nếu không thì tiếng hét chói tai sẽ dẫn Thú Đằng tộc đến.

Cuối cùng Tuyết Đế Nhi có thể mở miệng nói chuyện:

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi cũng biến ta thành ác ma?

Giọng đại nữ vương Tinh linh run run. Hình dạng của nàng bây giờ không phải là ác ma thì là gì? Sao chớp mắt nàng đã ra thế này? Ác ma đã cử hành nghi thức đáng sợ gì sao?

Vu Nhai trợn trắng mắt:

- Ác ma gì? Chẳng qua là hóa trnag cho nàng, chờ làm xong chuyện rửa đi là ổn.

Đại nữ vương này hở chút là ngạc nhiên, tương lai của Tinh linh tộc đúng là đáng lo.

- Đừng hở chút là ngạc nhiên, làm nữ vương hễ gặp chuyện gì đều phải bình tĩnh xử lý, quan sát. Ta không nói nhiều nữa, nàng hãy quan sát bộ dạng của mình rồi đeo mấy thứ này vào. Tuy ngực của nàng không lớn nhưng phải bó lại, siết chặt chút, cái tên này quá gầy.

- Phải rồi, hãy suy nghĩ kỹ ta làm như vậy là vì sao, đừng cứ ngốc nghếch không biết suy nghĩ. Nàng là nữ vương tương lai của Tinh linh tộc!

Vu Nhai ngừng một lúc kiềm không được nói thêm, phải làm 'khiếu thú' đến cùng.

Tuyết Đế Nhi choáng váng, quan sát kỹ bản thân. Đại nữ vương Tinh linh ngạc nhiên phát hiện không phải nàng biến thành ác ma mà là Thú Đằng tộc nhân bị ác ma chết tiệt buộc tự sát.

Ác ma muốn Tuyết Đế Nhi mặc y phục của Thú Đằng tộc nhân đã chết, mắt nàng liếc hướng ác ma, thấy hắn đang hóa trang cho mình. Vu Nhai bận rộn giả trang thành Thú Đằng tộc nhân có vuốt hổ.

Tuyết Đế Nhi chớp mi mắt, nảy ra ý đồ.

Vu Nhai bóp nát mưu tính của đại nữ vương Tinh linh:

- Nhớ kỹ, nàng có thể tùy thời đi nhưng tộc nhân của nàng sẽ chết.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 812: Cái này gọi là hô hấp nhân tạo (1)
Vu Nhai tập trung dịch dung. Cơ thể Thú Đằng tộc nhân cao to nên Vu Nhai phải làm đủ chuyện, khó hơn hóa trang cho Tuyết Đế Nhi. Vóc dáng đại nữ vương Tinh linh cao kiều, giống y như Thú Đằng tộc nhân tư sát, hóa trang khá đơn giản, chỉ cần che tai và ngực là xong.

Tuyết Đế Nhi bất đắc dĩ làm theo lời Vu Nhai, siết chặt bộ ngực.

Đại nữ vương Tinh linh lầm bầm:

- Thật sự là vì không ăn thịt nên không lớn được sao? Hừ, ở trong Tinh linh tộc của ta xem như to.

Tuyết Đế Nhi dù gì là nữ nhân, bản năng để ý vấn đề bộ ngực lớn nhỏ, mong chờ thấy nhân loại nữ. Của nhân loại thật sự rất lớn sao?

Đợi ngày nào Tuyết Đế Nhi gặp Tiểu Mỹ sẽ biết cái gì gọi là to.

Mặc xong tất cả, Tuyết Đế Nhi hoàn toàn biến thành Thú Đằng tộc nhân tự sát, bản thân nàng cũng rất ngạc nhiên. Đại nữ vương Tinh linh đánh giá mình từ trên xuống dưới rồi nhìn hướng ác ma, ước chừng phải một lúc lâu nữa mới xong. Đại nữ vương nghĩ tới vấn đề Vu Nhai nêu.

- Hắn muốn làm cái gì? Tại sao giả Thú Đằng tộc nhân?

Tuyết Đế Nhi suy nghĩ suốt một ngày. Tuy đại nữ vương Tinh linh đã năm mươi ba tuổi nhưng đời nàng chưa trải qua nhiều chuyện hay bị đả kích. Mặc dù Tuyết Đế Nhi biết ác ma đáng sợ nhưng có vài câu hắn nói đúng. Tương lai nàng là nữ vương Tinh linh, phải vận dụng đầu óc.

Nghĩ đến dây Tuyết Đế Nhi thấy bi thương, nàng còn về Tinh linh tộc được không? Nàng đã bị ác ma làm cái kia rồi có thể quay về sao?

Thật lâu sau Vu Nhai hoàn thành dịch dung:

- Xong, chúng ta đi!

Hai tay Vu Nhai biến thành vuốt sói, người mặc y phục Thú Đằng tộc. Ở trong mắt Tuyết Đế Nhi thì Vu Nhai hoàn toàn là Thú Đằng tộc nhân.

- Đi đâu?

- Như thế nào? Nàng vẫn chưa nghĩ thông bây giờ ta sắp đi đâu?

Tuyết Đế Nhi chớp mắt hỏi:

- A! Ta biết rồi, ngươi định lẻn vào Thú Đằng tộc đúng không? Bây giờ chúng ta đi Thú Đằng tộc sau đó ngươi xuống tay với Thú Đằng tộc?

Đại nữ vương Tinh linh vắt óc cả buổi nghĩ ra mấy vấn đề này.

Vu Nhai thở phào, đỡ phải giải thích nhiều:

- Không sai, xem như nàng còn chút thông minh. Tiếp theo?

- Tiếp theo ngươi đánh cắp đồ vật quan trọng của Thú Đằng tộc như đã ăn cắp mảnh nhỏ thánh thụ viễn cổ của Tinh linh tộc chúng ta, sau đó là việc chỉ Tinh linh tộc chúng ta mới làm được. Chỉ có ta giúp ngươi mới thuận lợi ăn cắp đồ của Thú Đằng tộc, sau đó ta trợ giúp ngươi thành công nên ngươi thả mấy trăm Tinh linh tộc nhân đã bị ngươi bắt.

Vu Nhai trợn mắt há hốc mồm nghiêm túc nhìn Tuyết Đế Nhi, tức xì khói. Vu Nhai rất muốn cốc trán đại nữ vương Tinh linh đầu đất. Thật không biết não nàng có cái gì. Lúc trước Vu Nhai không phải thông minh bị thông minh lầm, hắn vẫn rất sáng suốt, ít nhất lúc trong Tinh linh tộc không tốn thời gian giải thích với Tuyết Đế Nhi, trời biết nàng có hiểu không.

Tuyết Đế Nhi thất thỏm hỏi:

- Như thế nào? Có cái gì đoán không đúng sao?

Đây là lần đầu tiên đại nữ vương Tinh linh phân tích.

- Ừm! Từ giờ trở đi không có ta cho phép thì nàng không được nói chuyện, mãi khi nào nàng biến thông minh mới thôi.

Vu Nhai cáu kỉnh nói:

- Nhớ kỹ, nếu nàng dám mở miệng hay lên tiếng thì tộc nhân của nàng chết chắc, bị nàng ngốc hại chết. Tóm lại dù xảy ra chuyện gì không cho nói chuyện, hết thảy để ta nói, nhớ kỹ chưa?

Tuyết Đế Nhi chớp mắt, uất ức gật đầu, nói:

- Ừm!

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Không lẽ mình đoán sai cái gì? Ác ma không mưu đồ những điều này?

Vẫn là câu cũ, không phải Tuyết Đế Nhi ngốc mà do hai chữ ác ma khắc sâu vào lòng nàng.

Phía xa bỗng có tiếng hét to:

- Lạc Luân Tư, Khúc Khảo Nhĩ, các ngươi ở đâu? Sao lâu vậy?

Hai cái tên rõ ràng là kêu Thú Đằng tộc nhân đã chết. Tên Thú Đằng tộc rất lạ, lấy dòng họ Huyền Binh đế quốc và tên ma pháp đế quốc ghép lại.

Tóm lại Vu Nhai đang rầu về cái tên của hai Thú Đằng tộc nhân nay không còn lo nữa.

Vu Nhai hét to:

- Chúng ta ở đây, ra chút chuyện!

Vu Nhai đã xử lý xác chết sạch sẽ, mới rồi hắn giết người quá nhanh, không để lại dấu vết đánh nhau.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

chủ nhân hai thanh âm chạy tới, là hai Thú Đằng tộc.

Thực lực hai Thú Đằng tộc ngang ngửa với Thú Đằng tộc nhân đã chết, cả đám không phải thành viên trung tâm, là tôm nhỏ trước mặt Ứng thiếu soái. Bọn họ yếu hơn nhóm thợ săn Hùng tướng quân Vu Nhai gặp lúc mới vào Hồng Phong thị trấn rất nhiều.

Người đến nhìn hướng Vu Nhai, hỏi:

- Lạc Luân Tư, có chuyện gì?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Thì ra ta tên là Lạc Luân Tư, vậy Tuyết Đế Nhi là Khúc Khảo Nhĩ.

Vu Nhai lộ biểu tình căng thẳng, lo sợ nói:

- Không biết mới rồi Khúc Khảo Nhĩ bị bệnh gì mà không thể nói chuyện nên mới ở lại đây lâu, giờ Khúc Khảo Nhĩ đã tỉnh nhưng . . .

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Vu Nhai nói đến đây bàn tay thò ra sau lưng vỗ mông Tuyết Đế Nhi. May mắn đại nữ vương Tinh linh không ngốc đến bất trị, nàng ú ớ kêu lên. Đại nữ vương thầm oán trách đến bao giờ mông của nàng thôi bị tàn phá đây? Tuyết Đế Nhi tưởng tượng có thể sẽ vĩnh viễn bị tàn phá, bị hắn tàn phá suốt đời là nàng muốn khóc.

hai Thú Đằng tộc nhân nghi hoặc hỏi:

- Đây là bệnh lạ gì? Sao đột nhiên bị bệnh này?

Vu Nhai lùi một bước tiến hai bước nói:

- Ta cũng không biết, có lẽ ăn nhầm thứ có độc. Ài, không biết nên làm sao đây. Kế hoạch của Ứng thiếu soái sắp bắt đầu, rất nhanh chúng ta sẽ đến Tinh linh tộc, chẳng lẽ bây giờ phải trở về tộc chữa trị?

Vu Nhai bắt chước âm điệu của Thú Đằng tộc nhân vuốt hổ, tay vỗ mông Tuyết Đế Nhi.

Đại nữ vương Tinh linh vội gật đầu, nói:

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Theo lý luận của Tuyết Đế Nhi thì đương nhiên phải lẻn vào lãnh địa Thú Đằng tộc trộm đầu, tiếc rằn nàng càng gật đầu nhanh càng bị Vu Nhai vỗ mạnh. Đại nữ vương Tinh linh sắp khóc, vội vàng lắc đầu.

- Là sao?

Vu Nhai vội giải thích rằng:

- Khúc Khảo Nhĩ gật đầu ý nói hắn trúng độc nhưng kiên quyết không trở lại, phải chứng kiến giây phút Ứng thiếu soái đặt chân vào Tinh linh tộc. Đây là giây phút vĩ đại biết mấy, bây giờ không được thấy rất tiếc nuối.

Vu Nhai vỗ mông Tuyết Đế Nhi, nàng gật đầu lia. Tóm lại Vu Nhai nói cái gì là đại nữ vương Tinh linh gật đầu cái đó.

Hai Thú Đằng tộc nhân phía đối diện nói:

- Đúng vậy! Rất nhanh Ứng thiếu soái sẽ đặt chân vào Tinh linh tộc, trở về bây giờ rất là tiếc. Nếu ta đột nhiên không thể nói chuyện cũng không về, đây là mở màn cho Thú Đằng tộc nổi lên, khi đó cả đám chúng ta sẽ là nguyên lão!

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Đúng, rất nhanh Tinh linh tộc sẽ nằm dưới chân Ứng thiếu soái đại nhân Thú Đằng tộc chúng ta, đây là bước đầu tiên để Ứng thiếu soái đại nhân chinh phục Thần Huyền đại lục, sao Khúc Khảo Nhĩ chịu quay về?

Bây giờ Tuyết Đế Nhi mới hiểu ý, nàng trợn to mắt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 813: Cái này gọi là hô hấp nhân tạo (2)
Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Ác ma nói vậy là sao? Thú Đằng tộc muốn làm cái gì?

Thú Đằng tộc nhân nói:

- Hì hì, vậy đừng về, không chừng tối nay ngủ một giấc là khẻo. Khúc Khảo Nhĩ không bị bệnh trạng gì khác. Phải rồi, Khúc Khảo Nhĩ luôn mơ có ngày nào làm chuyện đó với Tinh linh mỹ nữ, chờ Ứng thiếu soái đại nhân chúng ta giải quyết đại nữ vương Tuyết Đế Nhi rồi có lẽ sẽ ban cho mỗi người chung ta một Tinh linh mỹ nữ . . . Tinh linh mỹ nữ, hàng nào cũng đẹp. Nhớ lúc trước may mắn nếm một lần, tuy là cơm thừa canh cặn các đại nhân đã chơi chán nhưng thật sự rất xướng!

- Đúng vậy! Thiếu nữ chơi Tinh linh mỹ nữ dù làm người câm suốt đời cũng không uổng!

Hai Thú Đằng tộc nhân kẻ xướng người bè, cười dâm dê, còn nhắc đến Tuyết Đế Nhi.

Hai Thú Đằng tộc mới nói xong chợt trợn to mắt nói:

- Lạc Luân Tư, ngươi đang làm gì?

- Ư . . . ư . . . ư . . .

Trước mặt hai Thú Đằng tộc là một cảnh tượng đảo điên suy nghĩ. Lạc Luân Tư bỗng nhiên hôn Khúc Khảo Nhĩ nồng cháy. Không lẽ Lạc Luân Tư có sở thích kia? Bình thường Khúc Khảo Nhĩ yếu yếu . . . Hai Thú Đằng tộc đánh rùng mình.

Vu Nhai vụt ngẩng đầu, thở dồn dập nói:

- Hộc hộc, may mắn không có việc lớn gì. Mới rồi Khúc Khảo Nhĩ lại đột nhiên phát bệnh. Ta học được một cách cấp cứu từ đám nhân loại bị chúng ta một lưới bắt hết gọi là hô hấp nhân tọa. Nếu không nhờ ta học cách này thì giờ này e rằng Khúc Khảo Nhĩ không đơn giản là người câm.

Tuyết Đế Nhi đột nhiên nghe đề tài xấu xa, còn nhắc đến tên mình, nàng không nổi khùng mới lạ.

Vu Nhai biết có vỗ mông đại nữ vương Tinh linh cũng vô dụng, nên hắn lập tức xoay người 'hô hấp nhân tạo' cho nàng.

Bởi vì dịch dung cộng với phải bôi mùi Thú Đằng tộc lên người nên hô hấp nhân tạo không kiều diễm mà làm Vu Nhai suýt ói ra, tuyệt đối không phải hưởng thụ, càng không có nam tính xúc động. Vu Nhai thì không có gì, đáng thương nụ hôn đầu của Tuyết Đế Nhi kết thúc trong buồn nôn.

- A!

Hai Thú Đằng tộc vẫn không chấp nhận, đặc biệt khi trông thấy mặt Khúc Khảo Nhĩ đỏ gấc. Bọn họ đánh rùng mình, liếc nhau, hiểu thứ trong mắt đối phương. Ánh mắt hai Thú Đằng tộc nhìn Lạc Luân Tư trở nên là lạ, muốn tránh xa thật xa.

Nguyên nhân Khúc Khảo Nhĩ không thể nói chuyện sợ là không đơn giản, rất có thể là do Lạc Luân Tư làm. Có lẽ giới tính của Lạc Luân Tư có vấn đề, Khúc Khảo Nhĩ không chịu theo nên bị Lạc Luân Tư mạnh bạo đè.

Mới rồi Khúc Khảo Nhĩ muốn nói gì nhưng Lạc Luân Tư bỗng chặn miệng.

- Thì ra là vậy, nhân loại có nhiều trò gian xảo thật. Thôi, chúng ta về doanh địa đi.

Không phải sức tưởng tượng của hai Thú Đằng tộc nhân quá phong phú mà mới rồi bọn họ chú ý thấy động tác tay của Lạc Luân Tư. Trước kia vì trời tối nên Thú Đằng tộc nhân không quá để ý, giờ nhớ lại làm họ nổi da gà da vịt.

Hai Thú Đằng tộc nhân nói xong đi ngay, sợ không cẩn thận nối gót theo Khúc Khảo Nhĩ thành 'người câm'.

Vu Nhai không biết hai Thú Đằng tộc nhân liên tưởng nhiều như vậy, lấy làm lạ nhìn bọn họ chạy cuống cuồng như gặp quỷ. Vu Nhai lắc đầu, kéo Tuyết Đế Nhi vội vàng đuổi theo. Hành động nắm tay của Vu Nhai bị hai Thú Đằng tộc nhân trông thấy, bọn họ rùng mình càng tăng tốc, trong đời họ chưa từng chạy nhanh như vậy.

Không phải Vu Nhai không suy nghĩ cẩn thận mà vì hắn sợ Tuyết Đế Nhi xảy ra chuyện nên mới làm hàng loạt động tác.

Thú Đằng tộc nhân không bao giờ ngờ đồng bạn đã bị nhân loại xử lý siêu nhanh, càng không ngờ nhân loại có thể dịch dung thành hình dạng giống y đúc. Nói trắng ra Thú Đằng tộc không phải nhân loại, không có lòng nghi ngờ nặng như nhân loại.

Đương nhiên nếu các cao tầng như Ứng thiếu soái có mặt chắc chắn sẽ sinh ra nghi ngờ. Nếu hai Thú Đằng tộc nhân có đầu óc như Ứng thiếu soái thì đã không trôi nổi ở tầng lớp hạ đẳng, trung đẳng.

Tóm lại kế hoạch lẫn vào đọi Ứng thiếu soái của Vu Nhai thành công, tiếp theo là quay về doanh địa Ứng thiếu soái rồi đi theo đội đến Tinh linh tộc. Vu Nhai không biết kế hoạch cụ thể của Ứng thiếu soái là cái gì, có một điều hắn chắc chắn là sẽ tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng cho Tinh linh tộc. Mới rồi hai Thú Đằng tộc nhân nói rất rõ ràng.

Không chỉ Ứng thiếu soái có kế hoạch gì, một nghi vấn trong lòng Vu Nhai rất nhanh sẽ giải mở. Ví dụ như Ứng thiếu soái làm sao biết rõ tình huống của Tinh linh tộc rồi giá họa cho nhân loại, hành động lớn như vậy tại sao không lộ ra chút dấu vết?

Trong lúc hai người chạy đi, Vu Nhai cảm giác tay Tuyết Đế Nhi lạnh ngắt, nhỏ giọng nói:

- Chắc nàng có rất nhiều thắc mắc, vẫn câu nói cũ, đừng lên tiếng, rất nhanh sự thật sẽ rõ ràng.

- Từ từ xem, học hỏi đi. Nếu không muốn Tinh linh tộc bị diệt tộc thì chuyện tiếp theo rất quan trọng với nàng, cực kỳ quan trọng.

Tuyết Đế Nhi khẽ ừ:

- Ừm!

Lúc trước đã nói Tuyết Đế Nhi chỉ là chưa trải đời, bị ấn tượng sâu vỏ ngoài ác ma của Vu Nhai chứ nàng không ngốc. Nếu lúc này đại nữ vương Tinh linh còn không đoán ra có điều lạ thì nàng đầu đất bất trị.

Thoáng chốc Tuyết Đế Nhi cảm thấy ác ma không quá đáng sợ.

- Lang đại nhân, hết thảy bình thường. Lạc Luân Tư, Khúc Khảo Nhĩ có chút chuyện ngoài ý muốn, không có vấn đề lớn!

Đoàn người đến doanh địa nằm trong một góc rừng rậm, chỗ này cách Tinh linh tộc khoảng nửa ngày đường. Tinh linh tộc đã mở Tinh linh thần nỗ thứ hai ra, lòng người yên ổn nhiều, không biết Thú Đằng tộc đến gần.

Ngày mai Thú Đằng tộc xuất phát chắc chắn Tinh linh tộc sẽ phát hiện ngay.

Trong doanh địa có nhiều Thú Đằng tộc nhân, khoảng mấy trăm người, đa số là hình dạng binh sĩ. Các binh sĩ không cắm trại mà tìm một chỗ ngủ tạm.

Có một số binh sĩ tuần tra bên ngoài. Bọn lính không có lều nhưng các trưởng quan thì có. Lấy cái lều to làm trung tâm, mấy chục lều không nhỏ nhưng không xa hoa vây quanh lều lớn. Có lẽ những người trong lều là thành viên mạnh nhất của tổ chức Ứng thiếu soái. Trước mặt Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi là một người có tứ chi của sói, tức là Lang đại nhân.

Lang đại nhân gật đầu, nói:

- Ừm! Mới nhận được tin Tinh linh tộc mở ra linh Tinh linh thần nỗ, hơn nữa bắn sáu mũi tên vừa lúc là sáu cá lọt lưới. Không cần kiếm nữa, sáu nhân loại đã chết.

Lang đại nhân không hỏi nhiều Lạc Luân Tư, Khúc Khảo Nhĩ xảy ra tình huống gì, chỉ dặn dò một câu rồi xua bốn người đi nghỉ.

Bốn người làm động tác hai nắm tay chắp vào nhau chào Lang đại nhân, quay đi nghỉ ngơi. Đương nhiên hai Thú Đằng tộc nhân bản năng cách xa Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi một chút, ánh mắt đồng tình nhìn đại nữ vương Tinh linh. Khúc Khảo Nhĩ đáng thương, bị Lạc Luân Tư làm cái kia.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 814: Ứng thiếu soái
Không phải Thú Đằng tộc nhân không muốn cứu Khúc Khảo Nhĩ, trời biết có phải Khúc Khảo Nhĩ đã bị Lạc Luân Tư hạ độc không, lỡ vạch chuyện ra sẽ hại Khúc Khảo Nhĩ. Xem bộ dạng chim nhỏ nép vào người của Khúc Khảo Nhĩ thì dường như đã thỏa hiệp, đây là việc nhà của người ta, bọn họ không tiện nhúng tay. Trước mắt chuyện của Ứng thiếu soái đang tới khúc quan trọng, không thể gây thêm rắc rối.

Là phút quan trọng, mọi người tốt nhất giữ sự yên tĩnh.

Tuy nói vậy nhưng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào. Trong phút chốc chuyện Khúc Khảo Nhĩ bị Lạc Luân Tư làm gì truyền khắp giai tầng binh sĩ. Ánh mắt mọi người đồng tình nhìn Khúc Khảo Nhĩ.

Trời, sao dưới tay Ứng thiếu soái có loại người như vậy?

Đương nhiên trong nội bộ Thú Đằng tộc có đồng tính luyến, mặc dù bị người sợ nhưng không phải chuyện đại nghịch bất đạo gì. Nghẹn lâu có thể đè cả heo nái chứ đừng nói là nam Thú Đằng tộc nhân.

Nhưng lúc trước vừa mới có đám nhân loại cho binh sĩ Thú Đằng tộc sử dụng, không nghẹn quá lâu, vậy là Lạc Luân Tư thật sự có vấn đề.

Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi đi tới doanh địa Thú Đằng tộc, hai người giống như mọi người dựa vào thân cây ngủ. Hai người còn lo chút nữa có binh sĩ đến bắt chuyện thì giải quyết thế nào, nghĩ hết các cách, kết quả không ai đến tìm. Ban đầu ai cách Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh gần đều vội dàng tránh đi làm hắn không hiểu ra sao. Chẳng lẽ người vuốt cọp Vu Nhai hóa trang bị đồng bào xa lánh?

Hay đã bị phát hiện?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Trông không giống, thôi kệ nó, nếu không quan tâm mình thì vui vẻ chờ cơ hội.

Đêm đã khuya, Tuyết Đế Nhi ngoan ngoãn không nói chuyện nhưng trong mắt nàng chất chưa lo âu, bất an. Nếu chỉ là chuyện của ác ma thì đại nữ vương Tinh linh không đến nỗi như vậy, ít nhất nàng biết các tộc nhân đi đâu, kẻ thù là ai. Tuy nhiên xem các tình huống xảy ra làm đại nữ vương mờ mịt. Không biết mới là thứ làm cho người sợ hãi nhất.

- Đi, ta mang nàng đi xem sự thật, đương nhiên nàng không được nói chuyện.

Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi từ dựa vào thân cây ngủ biến thành nằm trên nhánh cây. Vu Nhai cũng rầu lo làm sao lẻn vào doanh địa của Ứng thiếu soái thăm dò, hắn có rất nhiều chuyện khó hiểu nhưng không thể tùy tiện tìm người hỏi, không thể giả bộ mất trí nhớ. Vu Nhai phải tự mình đi tìm hiểu, nhưng ngủ dưới thân cây, bốn phía là binh sĩ thay lượt tuần tra làm sao tìm ra cơ hội?

May mắn có nhiều Thú Đằng tộc nhân leo lên cây ngủ, cành lá rậm rạp có thể che giấu nhiều thứ. Trừ phi có người luôn nhìn ngươi chằm chằm, nếu không thì rời đi mấy phút tuyệt đối không thành vấn đề.

Đương nhiên tất cả còn cần nhờ năng lực tiềm hành cường đại, nếu không thì miễn bàn.

Vu Nhai nói:

- Rắc cái này lên, nếu không thì nàng vừa đến gần mấy cái lều sẽ bị phát hiện ngay.

Mắt đại nữ vương Tinh linh sáng lấp lánh nhìn Vu Nhai lấy một lọ thuốc ra, rắc thuốc bột lên người nàng. Đây là thuốc bột Tư Mã Tường dùng để che giấu hơi thở lúc hai người mới vào Hồng Phong thị trấn. Vu Nhai thấy Tư Mã Tường lấy ra dùng thì nài nỉ xin một bình nhỏ để chuẩn bị khi cần thiết, không ngờ nhanh như vậy.

Vu Nhai vào doanh địa phát hiện bốn phía có không gian dao động như ở Hồng Phong thị trấn, hèn gì bốn phía không tuần tra gắt gao. Lực lượng không gian hầu như nắm giữ toàn bộ vị trí, căn bản không cần tuần tra. Ứng thiếu soái, Vu Nhai xem trọng gã thêm vài phần. Lực lượng không gian này rất nghịch thiên, nếu lên chiến trường làm thám báo sẽ là ác mộng của kẻ thù.

Ban đầu Vu Nhai, Tư Mã Tường vào Hồng Phong thị trấn, nghe đối thoại của Hùng tướng quân biết lực lượng không gian này không phải do bày trận mà là lực lượng đặc biệt của ai đó, người này chính là Ứng thiếu soái.

Trong bách tộc loạn địa mỗi chủng tộc có đủ loại lực lượng kỳ lạ, Vu Nhai không ngờ mới đến nơi đã gặp lực lượng nghịch thiên như vậy. Tất nhiên lực lượng nghịch thiên đến mấy cũng không phát hiện ra Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi được.

- Đi, không nhiều thời gian. Nàng cố gắng hết sức tìm tung tích Tinh linh tộc nhân của mình đi.

Vu Nhai ôm Tuyết Đế Nhi. Vu Nhai dùng cái chăn trùm một đống nhô lên trên cành cây, trừ phi có người đâm vào nếu không khó mà phát hiện Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi rời đi. Cách này tuy khó nhưng cũng có nguy cơ bị phát hiện, vì vậy Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh không có nhiều thời gian.

Vu Nhai vốn không định mang theo Tuyết Đế Nhi nhưng nếu hắn không cho nàng theo, đầu óc ngốc nghếch của đại nữ vương lại đoán lung tung. Không biết khi nào hắn mới mấy lại trong sạch, thậm chí sẽ ảnh hưởng hành động kế tiếp.

Hết cách, gặp đại nữ vương Tinh linh ngốc như vậy Vu Nhai chỉ có thể dùng ngôn ngữ dạy dỗ, lý luận và thực tiễn kết hợp, ôn tập và suy nghĩ sâu xa, để Tuyết Đế Nhi vĩnh viễn không quên chuyện hôm nay, không quên việc xem Vu Nhai là kẻ thù là chuyện ngốc cỡ nào.

Có lẽ Ứng thiếu soái rất tự tin vào lực lượng không gian nên Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi lẻn vào bên cạnh cái lều lớn ngay chính giữa mà không gặp khó khăn gì.

Bây giờ là đêm khuya, chắc đám cao tầng Thú Đằng tộc nhân ngừng bàn bạc, chuyện gì cần thảo luận đều đã xong, đám thuộc hạ chu lực của Ứng thiếu soái quay về lều của mình ngủ say. Lều lớn chính giữa khá im lắng.

Vì lực lượng không gian nên Vu Nhai không dám tùy tiện cắt mở lều, chỉ có thể tìm những khe hở vốn có. Nghe nói thứ gì trong bách tộc loạn địa đều là đồ thấp kém trong nhân loại, hy vọng cái lều này cũng tệ như vậy.

Vu Nhai đi nửa vọng cuối cùng thấy một khe hở góc khuất có thể thấy rõ ràng trong lều. Vu Nhai áp sát nhìn vào, một thanh niên mặc áo trắng dáng vẻ hiên ngang, mắt sáng ngời đập vào mắt hắn. Không cần nói, người này chắc chắn là Ứng thiếu soái. Khiến Vu Nhai bất ngờ là Ứng thiếu soái hầu như không khác gì nhân loại, trên người không có phần nào hóa thú. Người Ứng thiếu soái có hoa văn lớn, rất đẹp trai.

- Bẩm sinh toàn thân đồ đằng thú hóa, còn là thú đồ đằng không gian, thật là siêu thiên tài mấy trăm năm hiếm gặp của Thú Đằng tộc, hèn gì có dã tâm lớn như vậy. Đáng tiếc . . .

Khắc Liệt Luân Tư nhìn hướng Vu Nhai. Đáng tiếc Ứng thiếu soái gặp phải một kẻ nghịch thiên hơn, cũng vô sỉ hơn nhiều, thiên tài đáng thương tiêu đời.

- Tiểu tử, ta biết ngươi có thắc mắc. Toàn thân đồ đằng thú hóa chính là hoa văn trên người hắn, đó là thú đồ đằng của Ứng thiếu soái. Chỉ Thú Đằng tộc nhân toàn thân đồ đằng thú hóa mới có thể dồn lực lượng toàn thân ẩn trong đồ đằng, biến thành hình dạng giống nhân loại, đương nhiên có chia bẩm sinh và hậu thiên.

- Bẩm sinh thì như Ứng thiếu soái, sinh ra đã là toàn thân đồ đằng thú hóa. Hậu thiên là có được nhờ tu luyện, ít nhất đều lên đỉnh thiên binh sư, cực kỳ cường đại. Bẩm sinh không phải mới sinh ra đã đến đỉnh thiên binh sư nhưng tốc độ tu luyện cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì đương nhiên sẽ đến đỉnh thiên binh sư.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 815: Tại sao ta phải giúp ngươi? (1)
Khắc Liệt Luân Tư ngừng một lúc, tiếp tục bảo:

- Thường có bẩm sinh toàn thân đồ đằng thú hóa nhưng không gian thú đồ đằng thì như ma pháp không gian bên ma pháp đế quốc, rất hiếm hoi, nên mới nói là mấy trăm năm gặp một lần.

Vu Nhai gật gù. Khắc Liệt Luân Tư chết vào mấy trăm năm trước, khi đó Thú Đằng tộc nổi lên như diều gặp gió nên gã hiểu rất rõ về Thú Đằng tộc. Lúc trước Vu Nhai có đọc tư liệu nhưng chỉ ghi vài dòng, nhân loại không mấy chú trọng bách tộc loạn địa, không kể rõ ràng như Khắc Liệt Luân Tư.

Khắc Liệt Luân Tư nhắc nhở Vu Nhai nếu đụng vào người mấy trăm năm hiếm gặp thế này sẽ khiến Thú Đằng tộc nổi khùng. Vu Nhai không mấy quan tâm, hắn là nhân loại trăm phần trăm, sợ gì?

Bên trong nhân loại có chút cảm giác ưu việt về chủng tộc.

Có lẽ Tinh linh tộc sẽ bi kịch nhưng bây giờ rõ ràng Ứng thiếu soái đang đối phó với Tinh linh tộc, xung đột là không thể tránh khỏi.

Ứng thiếu soái không phát hiện có một người, một Tinh linh rình ngó bên ngoài. Ứng thiếu soái bỗng nhiên đứng dậy, biểu tình kiêu ngạo như thể mọi thứ nằm trong tay gã.

- Hừ!

Vẻ mặt Ứng thiếu soái làm người ta muốn đánh.

Ứng thiếu soái chậm rãi đi hướng một góc lều, chỗ đó đặt một cái rương to. Ứng thiếu soái nhẹ nhàng mở rương ra, lấy một thứ tròn tròn còn dính sợi tơ đen, màu đỏ đan xen vào nhau, đó là đầu người, một cái đầu nhân loại.

Tuyết Đế Nhi suýt hét lên, may mắn lúc trước Vu Nhai nhắc đi nhắc lại cộng với hôm nay nàng trải qua rất nhiều chuyện, đại nữ vương Tinh linh đã chết lặn. Tuyết Đế Nhi cũng biết chuyện ở đây quan trọng hơn.

Còn một điều nữa mà Tuyết Đế Nhi không nhận ra, đó là nàng đi theo bên Vu Nhai, bản năng nghe lời hắn.

Ứng thiếu soái phát ra tiếng cười đắc ý:

- Ha ha ha ha ha ha! Nhân loại.

Ứng thiếu soái ném đầu người vào trong rương, nặng nề đóng nắp lại. Ứng thiếu soái đi tới hướng khác, có một chiếc giường lớn, mấy người nằm ngủ trên giường, hoặc nên nói là mấy Tinh linh. Tuyết Đế Nhi suýt hét chói tai, đây là mấy người trong mấy trăm Tinh linh bị mất tích. Tại sao bọn họ ở đây?

Ứng thiếu soái nhỏ giọng nói:

- Có lẽ không lâu sau Tinh linh tộc sẽ là vật trong túi.

Ứng thiếu soái hất áo choàng, quay về giường của mình nằm ngủ. Mỗi ngày buổi tối Ứng thiếu soái sẽ nhìn hai thứ này vì nó khiến gã có giấc mơ đẹp, ngủ rất vui vẻ.

Mấy Tinh linh tộc nhân tuy không chết nhưng đang hôn mê, khi nào Ứng thiếu soái muốn bọn họ tỉnh thì mới được tỉnh.

Xoẹt!

Ứng thiếu soái không biết sở thích gian ác của gã bị một người, một Tinh linh thấy hết. Bây giờ Ứng thiếu soái ngủ rất ngon.

Vu Nhai, Tuyết Đế Nhi đã nhìn thấy thứ muốn xem, xoẹt một tiếng rời khỏi lều, khi lại xuất hiện đã ở trên nhánh cây ban đầu. Hai người trở về nhánh cây, đại nữ vương Tinh linh không kiềm được liên tục biến sắc mặt.

Vu Nhai sợ đại nữ vương Tinh linh nói lớn tiếng, dặn trước:

- Nàng đừng nói gì hết, hãy nghe ta bảo!

Trong đêm khuya này lại có lực lượng không gian của Ứng thiếu soái, sơ sẩy một cái là sẽ bị phát hiện. Tuy Ứng thiếu soái có lực lượng không gian nhưng không thể nào từng giây từng phút nghe thuộc hạ đang nói gì, gã không rảnh rỗi như vậy.

- Đầu tiên, ta nhấn mạnh một lần lần nữa ta là người tốt, ta có chuyện cần nhờ Tinh linh tộc các người nên mới đến bách tộc loạn địa, lại xui xẻo gặp chuyện như vậy. Ta suýt thành một cái đầu trong rương của Ứng thiếu soái, cuối cùng ta liều mạng trốn thoát Ứng thiếu soái truy sát dến lãnh địa của Tinh linh tộc các người. Ta chưa kịp giải thích thì xui xẻo bị các ngươi vây công, hơn nữa đồng bạn của ta bị các ngươi bắt.

Vu Nhai sẽ không nói hắn cố ý không cứu Tư Mã Tường vì xâm nhập vào Tinh linh tộc làm nội ứng, tẩy não các Tinh linh đơn thuần bằng kiểu phong tao. Vu Nhai sẽ không khai thật hắn trốn thoát Ứng thiếu soái truy sát dễ như chơi.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Vì cứu đồng bạn của ta, ta đành lẻn vào lãnh địa Tinh linh tộc các người tìm kiếm. Ta tìm mãi tìm mãi đi đến chỗ nãi nãi của nàng, cuối cùng chuyện thành ra như vậy.

Vu Nhai sẽ không nói thật: Ta vì hãm hại Ứng thiếu soái cộng với điều nghiên nên đi vào, nhìn xem thánh thụ Tinh linh viễn cổ, kho sách các loại của các Tinh linh tộc các ngươi ở đâu để phòng ngừa khi giao dịch hoặc trở mặt với người Độc Cô gia các ngươi thì còn đường thuận lợi trộm đồ ta muốn.

Vu Nhai nói xong thấy Tuyết Đế Nhi há mồm muốn nói cái gì.

Vu Nhai vội ngắt ngang:

- Ta biết nàng muốn hỏi cái gì, mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ đúng không? Mảnh nhỏ viễn cổ của Tinh linh tộc các người trải rộng đại lục, ta không thể tìm vài mảnh được sao? Còn vu tội ta ăn trộm, thật đáng hận! Tại sao ta sẽ phát ra hơi thở Tinh linh? Địa binh sư của nhân loại phải cảm ngộ lực lượng sinh mệnh, ta cầm mảnh nhỏ viễn cổ của các người cảm ngộ không được sao?

Tuyết Đế Nhi chớp chớp mắt thầm nghĩ:

- Hình như rất có lý. Nhưng rõ ràng hắn cần nhờ mình mà sao còn ác ma như vậy? Lại còn dây thừng hắc ám đáng sợ, lúc trước hắn biểu hiện không giống người tốt.

- Làm ơn đi, khi đó ta bị nàng phát hiện, nàng ngốc như vậy sẽ tin lời ta nói sao? Tinh linh tộc các người rất ngốc lúc đó sẽ đánh hội đồng ta đến chết! Chúng ta chưa bước vào Tinh linh tộc đã bị Sương trưởng lão các người vây công, không cho giải thích một lời. Nếu ta không hung dữ chút thì nàng sẽ chu động đi theo ta nhìn thấy chuyện hôm nay? Ta sẽ có cơ hội rửa sạch oan khuất sao?

Vu Nhai nói rất nhỏ, biểu tình thì căm phẫn, lời nói nửa thật nửa giả. Như Vu Nhai nói, Tuyết Đế Nhi 'ngốc nghếch' không nghe hiểu, khi nghe hắn bảo ngốc thì nàng rất tức giận. Tinh linh tộc chúng ta ngốc ở chỗ nào?

Nhưng Vu Nhai nói rất có lý, có vẻ hắn toàn nói sự thật.

- Hơn nữa ta đã nói với nàng ta là người tốt, không chỉ một lần.

Vu Nhai nói đến đây đại nữ vương Tinh linh gục đầu xuống, lòng vẫn không phục, nhưng nàng không thể mở miệng nói, không dám cãi lại hắn.

Tuyết Đế Nhi thầm nghĩ:

- Làm gì có người tốt nào giống như ngươi? Uy hiếp, bắt cóc, đánh người, giết người, phân thây . . .

Đại nữ vương Tinh linh lại nghĩ đến mọi chuyện lúc trước, đúng là Vu Nhai thường hay nhắc nhở nàng.

Tuyết Đế Nhi choáng váng, không biết nhận xét như thế nào mới đúng.

Vu Nhai tiếp tục phân tích cho Tuyết Đế Nhi:

- Nếu ta không đoán sai thì Ứng thiếu soái dùng lực lượng không gian ngăn cách không gian hơn nữa bắt giữ các Tinh linh tộc nhân các người rồi giá họa cho nhân loại. Ứng thiếu soái vây giết tất cả nhân loại trong Hồng Phong thị trấn. Lúc trước các người có đi Hồng Phong thị trấn điều tra những tộc nhân mất tích đúng không? Đây là tại sao chúng ta vào Hồng Phong thị trấn lập tức bị vây giết. Các người lại được cho biết nhân loại đều rút lui hết!

Vu Nhai cố gắng làm đại nữ vương Tinh linh hoàn toàn tin tưởng mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 816: Tại sao ta phải giúp ngươi? (2)
- Đương nhiên với manh mối hiện tại ta vẫn không biết Ứng thiếu soái muốn làm cái gì, nhưng ta chắc chắn là có âm mưu nhằm vào Tinh linh tộc các người. Mấy trăm danh Tinh linh tộc nhân đã bị Thú Đằng tộc nhốt ở đâu đó, sợ rằng đó là con tin để bọn họ giao dịch với các người.

- Tại sao bọn họ không trực tiếp bắt giữ Tinh linh tộc các người mà quanh co lòng vòng như vậy? Ta nghĩ là vì họ không muốn hoàn toàn trở mặt. Tuy Thú Đằng tộc cường đại nhưng không phải mạnh nhất trong bách tộc loạn địa.

Vu Nhai khẽ nói:

- Bây giờ đã hiểu tại sao ta phải hóa trang thành thế này rồi đi? Không hiểu lầm ta ăn cắp cái gì của Thú Đằng tộc nữa đi?

Tuyết Đế Nhi gật đầu, mặt nóng ran. Lúc trước đại nữ vương Tinh linh hiểu lầm ác ma, a không, không thể gọi hắn là ác ma nữa.

Tuyết Đế Nhi bỗng biến sắc mặt, suýt ngồi dậy. Đại nữ vương Tinh linh rất muốn nói chuyện nhưng không dám lên tiếng, biểu tình sốt ruột nói lên tất cả. Tuyết Đế Nhi muốn chạy vè ngay báo cho tộc nhân biết.

- Bây giờ nàng quay về thông báo có ích không? Tinh linh tộc các người ngốc nghếch sau khi biết sự thật chắc chắn sẽ trở mặt, rồi Ứng thiếu soái sớm vạch sẵn kế đối phó. Sơ sẩy một cái là trực tiếp giết chết mấy trăm tộc nhân của các người.

Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Còn nữa, nếu ta đoán đúng thì trong Tinh linh tộc có rất nhiều trưởng lão không phục đại nữ vương nàng đây đúng không?

Tuyết Đế Nhi nghe Vu Nhai hỏi, mặt nàng trắng như tờ giấy. Đại nữ vương Tinh linh bất đắc dĩ gật đầu.

- Nãi nãi của nàng đã già, dù khỏi bệnh cũng không sống được bao năm. Tương lai gánh nặng Tinh linh tộc sẽ đặt trên vai nàng, nếu các trưởng lão không phục nàng thì Tinh linh tộc chia năm xẻ bảy, khi đó không cần ngoại lực Tinh linh tộc cũng tiêu tùng.

Vu Nhai nói những chuyện này chỉ vì hù Tuyết Đế Nhi. Mặc dù Tinh linh tộc có tuổi thọ dài nhưng nói sao cũng sống từ thời viễn cổ đến bây giờ, đổi bao nhiêu nữ vương, có ai không cai trị tốt? Mặc dù lực lượng Tinh linh tộc liên tục thu nhỏ nhưng nội tình còn đó, chỉ cần nhân loại không hùa nhau công kích Tinh linh tộc thì trong bách tộc loạn địa đừng ai mơ tiêu diệt được Tinh linh tộc.

Đương nhiên với âm mưu của Ứng thiếu soái thì rất khó đoán trước.

Rất ít có trưởng lão Tinh linh tộc không phục đại nữ vương Tuyết Đế Nhi. Tinh linh tộc chú trọng huyết mạch còn nặng hơn nhân loại, tối đa là cậy già lên mặt, cho rằng nàng còn nhỏ tuổi không tự quyết định được. Trưởng lão tuyệt đối không bán đứng đồng tộc.

Nhưng không thể bài trừ ngẫu nhiên, hoặc có Tinh linh ngốc bị người ngoài lợi dụng.

Tuyết Đế Nhi đáng thương nhiều ngày qua bị các trưởng lão lạnh nhạt, nàng nghe Vu Nhai nói xong thật sự tin tưởng hắn. Ánh mắt đại nữ vương Tinh linh sốt ruột như đang hỏi: Vậy ta nên làm sao?

Vu Nhai tiếp tục dạy bảo:

- Rất đơn giản, trước tiên là yên lặng theo dõi kỳ biến. Chúng ta đi theo Ứng thiếu soái vào Tinh linh tộc, nhìn xem hắn muốn làm trò gì rồi nghĩ cách ứng đối. Đến lãnh địa Tinh linh tộc rồi chờ khi xảy ra chuyện nàng lộ mặt cũng không muộn. Ta không tin Ứng thiếu soái dám can đảm làm gì nàng chỉ vì hai thuộc hạ bị nàng giết.

Tuyết Đế Nhi rất muốn nói: Là ngươi giết hai Thú Đằng tộc nhân mới đúng.

- Hơn nữa mới nói vấn đề các trưởng lão không phục, nàng có để lại hai dòng chữ trong phòng nãi nãi của nàng nhớ không? Chờ khi nàng vạch mặt âm mưu của Ứng thiếu soái ngay tại chỗ thì hì hì, chờ xem còn ai dám không phục nàng?

Tuy lúc trước Vu Nhai hù dọa Tuyết Đế Nhi nhưng vẫn là nửa thật nửa giả. Tuyết Đế Nhi muốn trở thành nữ vương Tinh linh thật sự thì sự kiện này là cơ hội cực tốt.

Đại nữ vương Tinh linh muốn nói: Những chuyện này là ngươi làm, liên quan gì ta?

Nhưng rồi Tuyết Đế Nhi bừng tỉnh. Người nam nhân trước mắt đầu óc thông minh, trước đó đã sắp đặt tất cả. Nếu đúng như hắn nói, Ứng thiếu soái có âm mưu gì sẽ bị nàng giải quyết hết, vậy chẳng phải là lúc trước khi Vu Nhai trói Tuyết Đế Nhi đã khống chế mọi bước đi?

Nhân loại gian xảo.

Trong đầu đại nữ vương Tinh linh chỉ có bốn chữ này. Đầu óc Tuyết Đế Nhi không quá ngốc bị Vu Nhai kích thích bắt đầu tự chuyển động. Đại nữ vương liên tưởng những chuyện Vu Nhai đã nói, cuối cùng nàng gật mạnh đầu.

- Vậy là đúng rồi, nếu nàng muốn không trả bất cứ cái giá nào lại cứu mấy trăm Tinh linh tộc nhân không biết bị Ứng thiếu soái nhốt ở đâu thì phải tiếp tục ẩn trong nội bộ Thú Đằng tộc!

Vu Nhai không biết danh hiệu của hắn từ ác ma biến thành nhân loại gian xảo.

Vu Nhai đổi giọng:

- Nhưng mà . . . Tại sao ta phải giúp nàng? Tại sao ta phải giúp Tinh linh tộc các người?

Vu Nhai cười gian nói:

- Ta bị Tinh linh tộc các người vây công, suýt bị nàng hại, bị Tinh linh thần nỗ bắn chết. Đồng bạn của ta còn trong nhà giam Tinh linh tộc, hình như ta không có ly do giúp đỡ các người đúng không?

Trong khoảnh khắc này ác ma đáng sợ đã quay lại.

Tuyết Đế Nhi sợ hãi nói:

- Ngươi muốn cái gì? Lúc trước ngươi nói có yêu cầu Tinh linh tộc chúng ta giúp đỡ?

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Không lẽ nam nhân này muốn làm gì mình . . . Không đúng, hắn mới nói là cần nhờ Tinh linh tộc.

Tuyết Đế Nhi tỉnh táo lại đầu óc rất nhanh nhạy, nàng không dám ra tiếng nhưng có thể viết chữ. Đại nữ vương Tinh linh viết vào lòng bàn tay Vu Nhai.

Vu Nhai cảm giác tay tê tê, lòng dao động. Không, việc chính quan trọng hơn.

- Đúng vậy! Ta có chuyện cực kỳ quan trọng cần nhờ Tinh linh tộc các ngươi. Ta muốn nàng hứa rằng khi ta giúp nàng cứu ra đa số Tinh linh, giải quyết nguy hiểm cho Tinh linh tộc thì Tinh linh tộc phải dốc hết sức giúp ta hoàn thành chuyện này!

Vu Nhai nói rồi ánh mắt trở nên sắc bén:

- Đừng lo, chắc chắn sẽ không kêu các người liều mạng hay đầu vào nhân loại gì đó. Ta chỉ muốn tìm chút tài liệu bí ẩn thời viễn cổ, tất nhiên có thể sẽ cần vài lực lượng đặc biệt của Tinh linh tộc các người.

Tuyết Đế Nhi gật mạnh đầu:

- Được!

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Điều kiện thứ hai, ta muốn mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ của các người, không phải toàn bộ mà một số lượng nhất định là được.

Vu Nhai nói ra số lượng hắn muốn, đại nữ vương Tinh linh cảm thấy không nhiều.

Vu Nhai đã góp nhặt năm phần sáu mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ viễn cổ, còn một phàn sáu chưa tìm được. Đến lúc đó sửa chữa lành, các mảnh nhỏ ghép lại nhưng không phải Tinh linh thần nỗ hoàn mỹ vô khuyết. Vu Nhai có dự cảm chờ khi hắn thu gom hoàn chỉnh thì sửa chữa Tinh linh thần nỗ càng nhanh hơn. Tóm lại là Vu Nhai nhất định phải có mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ.

Tinh linh thần nỗ viễn cổ chế tạo từ thánh thụ Tinh linh viễn cổ, cho nên không nhất định phải là mảnh nhỏ Tinh linh thần nỗ viễn cổ mới tu sửa được, mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ cũng có tác dụng tương tự.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 817: Cứ quyết định vậy đi
Nếu không thì sutố đời Vu Nhai đừng mơ có được Tinh linh thần nỗ hoàn chỉnh. Thánh thụ Tinh linh viễn cổ to khổng lồ, tuy trải qua chiến tranh thảm khốc mất mát nhiều nhưng số lượng còn lại không nhỏ.

Tuyết Đế Nhi rụt rè viết:

- Cái này . . . Ta không thể quyết định, phải được nãi nãi cho phép.

Vu Nhai không chịu tha cho đại nữ vương Tinh linh:

- Nàng là nữ vương Tinh linh tương lai, ta muốn nàng hứa ngay bây giờ!

Trời biết nãi nãi của Tuyết Đế Nhi có tỉnh lại không, sau khi nữ vương Tinh linh tỉnh có đồng ý hay không? Dù sao Tinh linh thần nỗ viễn cổ còn lâu lắc mới hoàn toàn lành lại, Tuyết Đế Nhi trở thành nữ vương Tinh linh thật sự còn cần vài năm, Vu Nhai chờ được.

Chủ yếu nhất là Vu Nhai muốn có cách chữa mắt cho Thủy Tinh, nay đã được Tuyết Đế Nhi hứa hẹn, những thứ khác chỉ là điều kiện phụ đi kèm.

Đại nữ vương Tinh linh ngần ngừ, cuối cùng gật mạnh đầu:

- Được!

Vu Nhai chưa xong, tiếp tục bảo:

- Nghe nói lúc trước Tinh linh thần nỗ viễn cổ bị vỡ là lúc thần nỗ chi tiễn bắn ra, Tinh linh thần nỗ viễn cổ tan vỡ rơi đầy đất còn mũi tên đã được các người cất đi, ta muốn mũi tên đó.

Muốn Tinh linh thần nỗ viễn cổ hoàn chỉnh không có mũi tên làm sao được? Vu Nhai chỉ được một góc mũi tên, không thể phát huy lực lượng thật sự của Tinh linh thần nỗ viễn cổ.

Vu Nhai biết đây là được một tấc lại muốn tiến một thước, sợ rằng mũi tên đó cực kỳ quan trọng trong Tinh linh tộc, có thể bị xếp vào báu vật trấn tộc số một, sao có thể tùy tiện lấy ra giao dịch?

Tuyết Đế Nhi suýt kêu ra tiếng nhưng ráng nhịn, tay viết mạnh:

- Điều này không được!

- Nếu ta thêm một điều kiện thì sao? Ví dụ như chữa khỏi bệnh cho nãi nãi của nàng?

Vu Nhai biết điều này rất khó nhưng hắn phải thử. Vu Nhai mới nói xong thì bắt gặp ánh mắt Tuyết Đế Nhi là lạ, hắn ngây người sau đó hiểu nàng nghĩ gì.

Mặt Vu Nhai sa sầm nói:

- Cha nó, đừng cứ luôn nghi ngờ ta. Nãi nãi của nàng bệnh liên quan gì ta? Thôi, chuyện Tinh linh tộc các người tự nàng giải quyết đi, ta lẻn vào cứu đồng bạn ra rồi đi.

Vu Nhai nói xong xoay người định đi.

Đại nữ vương Tinh linh không biết Vu Nhai vừa quay người lại thì biểu tình tức tối không còn, nàng không biết đây là chiêu lạt mềm buộc chặt của nhân loại gian xảo. Tuyết Đế Nhi vội vàng kéo áo Vu Nhai lại, nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể níu chặt hắn.

Vu Nhai cố gắng nghiêm mặt chậm rãi quay người lại, thấy đôi mắt ngập nước đầy van xin của Tuyết Đế Nhi. Đại nữ vương Tinh linh biết rõ với lực lượng của nàng tuyệt đối không giải quyết được nguy hiểm cho Vu Nhai.

Khi Vu Nhai xoay người định đi, Tuyết Đế Nhi cảm thấy bất lực, tan vỡ như mất đi chỗ dựa.

Tựa như người dân cư ngụ dựa vào núi, sống nhờ núi nhưng bỗng nhiên núi không còn.

Mắt Tuyết Đế Nhi long lanh, đáng thương nhìn Vu Nhai như cô bé bán diêm xin người qua đường mau giùm một cây.

Mặt Vu Nhai sa sầm nói:

- Lần này tha cho nàng, lần sau còn dám nghi ngờ nhân phẩm của ta thì ta tuyệt không quay đầu lại!

Nhìn đôi mắt ngập nước của Tuyết Đế Nhi làm lòng Vu Nhai mềm nhũn không chịu nổi.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Tuy ta không biết nãi nãi của nàng bị bệnh hay ai hạ độc nhưng ta tin chắc sẽ cứu được, ít nhất có thể cứu tỉnh nữ vương Tinh linh. Cộng với điều kiện này đổi hứa hẹn viễn cổ Tinh linh thần nỗ tiễn của nữ vương tương lai là nàng, như thế nào?

Cứu người? Có Tư Mã Tường lão tiền bối thì có người bệnh nào không cứu được? Lúc này không lợi dụng còn đợi khi nào?

Tuyết Đế Nhi viết nhanh như sợ Vu Nhai xoay người đi:

- Ta thật sự không thể quyết định, cho dù ta là nữ vương cũng không thể. Chỉ có thể chờ nãi nãi của ta tỉnh dậy rồi bàn bạc với người, để xem nàng nói sao thì mới hứa với ngươi được.

Đại nữ vương Tinh linh vội viết tiếp:

- Nhưng mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ thì ta có thể đồng ý ngay bây giờ, chỉ cần ngươi trợ giúp Tinh linh tộc chúng ta vượt qua nguy hiểm, chữa khỏi bệnh của nãi nãi thì ta đồng ý thay nãi nãi lập tức đưa mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ cho ngươi ngay!

Vu Nhai thừ người, sau đó nói:

- Được, cứ quyết định vậy đi.

Cuộc đàm phán với đại nữ vương Tinh linh kết thúc. Vu Nhai vốn không ôm hy vọng sẽ lấy được Tinh linh thần nỗ viễn cổ tiễn, hắn định chờ khi nào cường đại đến cảnh giới nhất định rồi tính. Bây giờ có chút hy vọng xem như niềm vui bất ngờ. Có được lời hứa của Tuyết Đế Nhi thì xác suất chữa mắt cho Thủy Tinh tăng lớn vô hạn, đây mới là điều quan trọng nhất, huống chi còn có mảnh nhỏ thánh thụ Tinh linh viễn cổ.

- Được rồi, ngủ đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi cuộc chiến ngày mai.

Vu Nhai nằm xuống cành cây, vô tâm vô phế ngáy khò khò.

Tuyết Đế Nhi không cách nào ngủ yên, đầu óc nhớ lại mọi chuyện trải qua ngày hôm nay. Đại nữ vương Tinh linh đưa mắt nhìn Vu Nhai có khả năng sẽ cứu Tinh linh tộc bọn họ.

Tuyết Đế Nhi không xem hiểu, không nhìn thấu được Vu Nhai. Đại nữ vương Tinh linh không biết Vu Nhai là người tốt hay xấu, nhưng có một điều nàng chắc chắn rằng những gì hắn úy đoán về Thú Đằng tộc là thật. Vu Nhai sẽ cố gắng hết sức giúp Tuyết Đế Nhi và Tinh linh tộc.

Đại nữ vương Tinh linh thầm nghĩ:

- Nãi nãi từng nói tuy nhân loại rất gian xảo nhưng bọn họ thường lấy 'lợi' đứng đầu. Chỉ cần cho đủ ích lợi thì nhân loại rất đáng tin.

- Phải rồi, không biết tên của hắn là gì?

Tuyết Đế Nhi mơ hồ nằm nhưng không ngủ được, dù mi mắt khép, trong đầu nàng toàn là bóng dáng nam nhân nằm trên cành cây đối diện. Đại nữ vương Tinh linh không cách nào xua tan hình bóng nam nhân này.

Không phải Tuyết Đế Nhi đã yêu Vu Nhai mà vì cuộc đời như trang giấy trắng của nàng bỗng nhiên đến một nhân loại kỳ lạ, dù là ai cũng khó thể quên, hắn khắc sâu vào lòng nàng. Lần đầu tiên đại nữ vương Tinh linh tiếp xúc với nhân loại đã gặp phải Vu Nhai, khiến con đường tương lai của nàng bằng phẳng nhiều. Tuyết Đế Nhi trở thành nữ vương vĩ đại nhất của Tinh linh tộc sau thời đại viễn cổ.

* * *

Trời sáng trưng, công hội lữ giả dẫn dắt các Thú Đằng tộc đi hướng Tinh linh tộc, chí cao khí nngag. Kế hoạch vĩ đại của bọn họ sắp bước ra một bước dài, chỉ cần tất cả thuận lợi thì tướng quân của bọn họ sắp trở thành vua bách tộc loạn địa.

Một ngày nào đó các Thú Đằng tộc sẽ đặt chân vào địa bàn nhân loại.

Ứng thiếu soái cưỡi một con ngân báo sáu sừng lục giai hiếm có, thuộc tính không gian. Mặc dù con ngân báo sáu sừng này thua xa bạch loan của Nguyệt Lâm Sa công chúa nhưng chỉ cần có dính đến không gian thì là thứ chỉ gặp chứ không thể cầu.

Ma thú không gian lục giai đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 818: Thành ý của chúng ta (1)
Sau lưng Ứng thiếu soái là Hùng tướng quân Vu Nhai từng gặp. Giờ Vu Nhai phát hiện trên người Hùng tướng quân cũng có hình xăm, là hình dạng con gấu nhưng không đủ hoàn chỉnh. Người Hùng tướng quân chỉ có đôi tay là tay gấu, cảm giác như nhân loại cao to đeo bao tay gấu. Khắc Liệt Luân Tư giải thích rằng đây là sắp toàn thân đồ đằng thú hóa, thực lực siêu đáng sợ.

Phán đoán Thú Đằng tộc mạnh hay yếu có mấy điểm như sau, chỉ có thú hóa không có đồ đằng chính là kẻ yếu, có thú hóa còn có đồ đằng là cường giả, đồ đằng càng hoàn chỉnh chứng minh thực lực càng mạnh.

Đồ đằng hoàn chỉnh mà không thú hóa, nếu loại người này không phải người trẻ tuổi tốt nhất là đi đường vòng.

Phía sau Hùng tướng quân có mấy tướng lĩnh đi theo, kém hơn gã một chút nhưng không chênh lệch nhiều.

Sau nữa là các cao thủ lúc trước ẩn trong rừng phong đỏ đi theo Hùng tướng quân. Ai nấy thực lực tương đương địa binh sư trung đoạn. Cuối cùng là các binh sĩ bình thường, Vu Nhai, đại nữ vương Tinh linh đang lẫn trong dòng người này.

Vu Nhai nhỏ giọng nói với Tuyết Đế Nhi:

- Nếu ta đoán đúng thì mấy người này chỉ là con tin, Thú Đằng tộc sắp vào lãnh địa Tinh linh tộc các người, không thể nào mang đi tất cả Tinh linh bị bắt. Đừng vội vàng.

Trong đám binh lính có hai chiếc xe đẩy, trên xe đặt hai cái rương, một lớn một nhỏ. Một rương là đầu nhân loại, bên kia là giường mấy Tinh linh tộc ngủ lúc này ghép lại thành cái hòm lớn.

Đại nữ vương Tinh linh nhìn cái hòm lớn kia, nàng vô cùng lo lắn nhưng phải ráng nhìn, còn mấy trăm Tinh linh không biết bị nhốt nơi đâu. Trong cuộc đời trong trắng của Tuyết Đế Nhi học được cách nhẫn nại, chờ đợi cơ hội.

Tuyết Đế Nhi nghe Vu Nhai nói, ánh mắt liếc mấy nhân loại đi theo, dáng vẻ ủ rũ, nghi hoặc nhìn hắn.

Sáng sớm lúc xuất phát Vu Nhai thấy trừ đầu người ra vẫn còn nhân loại sống sót, lúc trước bọn họ bị nhốt trong lều khác.

Vu Nhai trầm ngâm một lúc, nói:

- Rất đơn giản, có lẽ hứa cho bọn họ cơ hội sống hoặc dùng cách đặc biệt điều khiển ý thức của họ, để bọn họ cung cấp khẩu cung giả cho Tinh linh.

Tuyết Đế Nhi cái hiểu cái không gật đầu. Đại nữ vương Tinh linh không phải thiên tài, không thể một lúc hiểu hết các mưu kế gian xảo.

Bản thân Vu Nhai có một bụng mưu kế, tuy hắn không biết cụ thể Ứng thiếu soái muốn làm cái gì, chấp hành như thế nào nhưng đoán được tám, chín phần. Đặc biệt cộng với mấy nhân loại này, trò hay sắp trình diễn. Vu Nhai và Tuyết Đế Nhi chỉ cần chờ, đợi Ứng thiếu soái nâng lên cao trào thì tát một thùng nước bẩn là xong.

Đoàn Thú Đằng tộc nhân đã đến lãnh địa Tinh linh tộc. Tuy Tinh linh tộc có Tinh linh thần nỗ thứ hai nhưng vẫn phải canh gác. Thú Đằng tộc rầm rộ tiến tới, Tinh linh tộc sớm nhận được tin tức và chờ sẵn.

Tinh linh tộc ngăn Thú Đằng tộc lại, hỏi:

- Thú Đằng tộc? Các ngươi đến Tinh linh tộc có chuyện gì?

Đại nữ vương đột nhiên rời đi khiến cao tầng nguyên Tinh linh tộc khủng hoảng, tất nhiên bọn họ sẽ không công khai cho tộc nhân cấp thấp biết, nhưng phái cao thủ Tinh linh cao cấp hơn chút đi tìm đại nữ vương Tinh linh.

Vốn là định phái cao thủ Tinh linh đi tìm nữ vương nhưng nhận được tin Thú Đằng tộc nên tập trung chờ tại đây.

Ứng thiếu soái chậm rãi nói:

- Ta là Ứng Đằng của Thú Đằng tộc, nghe nói gần đây các ngươi bị nhân loại chết tiệt quấy rầy, đặc biệt đến giúp các ngươi một tay.

Thì ra tên của Ứng thiếu soái là Ứng Đằng, còn tưởng tên thật của gã là Ứng thiếu soái.

Thú Đằng tộc thật biết dát vàng lên mặt.

Tinh linh tộc từ chối thẳng:

- Không cần, chuyện Tinh linh tộc chúng ta không cần các ngươi nhúng tay.

Trong vùng này mối hiểm họa lớn nhất với Tinh linh tộc là Thú Đằng tộc mạnh mẽ nổi lên. Mấy trăm năm trước hai bên vài lần chiến tranh, tuy mấy chục năm nay Thú Đằng tộc, Tinh linh tộc bình yên vô sự nhưng Tinh linh ngẫu nhiên mất tích cũng có bàn tay Thú Đằng tộc tạo ra.

Trước khi đại nữ vương rời đi để lại lời nhắn khiến Tinh linh tộc bản năng cảnh giới.

Ứng thiếu soái mỉm cười nói:

- Sao không khiến trưởng lão hay nữ vương của các ngươi ra nói chuyện?

Ứng thiếu soái toát ra khí chất quý tộc, bộ dạng nắm giữ hết mọi thứ rất đáng đánh.

Ứng thiếu soái tiếp tục bảo:

- Có lẽ trước kia Thú Đằng tộc và Tinh linh tộc các người có chút xích mích, nhưng lần này ta thật lòng thật dạ đến giúp đỡ Tinh linh tộc. Nhìn đây, ta mang đến thành ý.

Ứng thiếu soái nói rồi nhẹ phất tay, có người nhanh chóng mở hòm lớn ra. Tinh linh tộc phía đối diện mấy rõ mấy Tinh linh nằm như đang ngủ. Các Tinh linh kinh kêu muốn lao qua.

Ứng thiếu soái dẫn đầu Thú Đằng tộc nhân ngăn Tinh linh tộc lại.

- Các ngươi làm cái gì?

- Không vội, tộc nhân các người sẽ an toàn trở về mảnh đất Tinh linh tộc, nhưng vì bảo đảm bọn họ an toàn, và cả các ngươi, ta thấy đưa người đến trước mặt nữ vương của các ngươi là tốt nhất.

Giọng Ứng thiếu soái như tiếng trời. Lý do đàng hoàng biết mấy, ý của Ứng thiếu soái rất rõ ràng. Tuy nhiên đối với Tinh linh tộc không nghe hiểu ẩn ý sâu xa thì Ứng thiếu soái phải giải thích rõ ràng hơn.

- Có lẽ nhân loại còn ở quanh đây, giao người vào tay các ngươi không quá an toàn. Đến lúc các ngươi hộ tống bọn họ trở lại không đủ người khó tránh khỏi bị thừa dịp công kích.

- Chúng ta . . .

Tinh linh tộc định nói bọn họ có Tinh linh thần nỗ.

- Đây là thành ý của chúng ta, ta thật sự hy vọng được gặp mặt nữ vương của các ngươi. Ta vô cùng hy vọng kết tình hữu nghị với Tinh linh tộc các người.

Ứng thiếu soái không đợi Tinh linh tộc trả lời đã ngắt ngang:

- Ta còn nhiều thành ý hơn, ví dụ mấy nhân loại này là kẻ đã bắt Tinh linh tộc các ngươi, ta cũng mang chúng đến cho các ngươi xử lý. Ta còn có nhiều tình báo về những nhân loại đã bắt giữ Tinh linh tộc các ngươi, không lẽ ta phải nói công khai tại đây?

Cuối cùng Tinh linh tộc thỏa hiệp:

- Các ngươi chờ một chút!

Các Tinh linh nhanh chóng cưỡi tọa kỵ xông hướng Tinh linh tộc.

Ứng thiếu soái mỉm cười, tiếp theo chỉ việc chờ. Ứng thiếu soái nhẹ nhàng xuống tọa kỵ, thân thiện trò chuyện với các Tinh linh tộc nhân. Vu Nhai đứng lẫn trong đám binh sĩ phía sau khâm phục năng lực giao thiệp của Ứng thiếu soái, phục gã có quyết đoán, không chỉ biết kiêu ngạo vênh váo.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi Ứng thiếu soái đã trò chuyện vui vẻ với các Tinh linh, chỉ vài giây Tinh linh tộc từ ghét gã xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Có Tinh linh bật cười.

Tuyết Đế Nhi sốt ruột nhìn:

- Chẳng phải ta đã viết hàng chữ đó sao, tại sao vẫn . . .

Bây giờ đại nữ vương Tinh linh trực quan nhìn Tinh linh tộc ngây thơ. Bình thường bọn họ có tính cảnh giới rất cao nhưng vì sống khép kín nên cảnh giới đến mấy vẫn là đơn thuần, không đủ trải đời. Người như Ứng thiếu soái lấy lòng tin của các Tinh linh tộc nhân dễ như trở bàn tay, đương nhiên cũng có nguyên nhân là các cao thủ Tinh linh tộc trước mắt còn khá trẻ tuổi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 819: Thành ý của chúng ta (2)
- Hàng chữ nhắc nhở đó không đem lại tác dụng gì, uy tín của nàng trong Tinh linh tộc bằng không, viết mấy câu kia chẳng qua là đặt nền móng cho sau này nàng vạch mặt Thú Đằng tộc.

Vu Nhai cười khẽ:

- Đừng lo, hắn vừa mở miệng là ta đoán được kế hoạch ngay. Rất nhanh Ứng thiếu soái sẽ lộ ra răng nanh, ta tin trưởng lão các người sẽ không ngốc như vậy.

Đại nữ vương Tinh linh đã nhận mệnh. Vu Nhai há mồm ngậm miệng nói Tinh linh tộc ngốc, Tuyết Đế Nhi không cách nào cãi lại.

Khoảng hai canh giờ sau, Tuyết Đế Nhi nghi ngờ viết vào tay Vu Nhai:

- Ủa? Tinh linh thần nỗ chúng ta đã đóng.

- Xem ra Tinh linh tộc các người đã thảo luận xong, chuẩn bị nghênh đón Thú Đằng tộc vào lãnh địa.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Đừng căng thẳng, sau khi vào trong là địa bàn của các người, muốn xoa nắn thế nào tùy ý.

Vu Nhai nói xong không quan tâm Tuyết Đế Nhi có phản ứng gì, đưa mắt nhìn Ứng thiếu soái.

Thật khâm phục tiểu tử này, nhiều nước miếng quá, lâu như vậy Ứng thiếu soái vẫn nói cười với các Tinh linh tộc nhân, lải nhải không đứt. Xem bộ dáng Tinh linh tộc nhân đã xem Ứng thiếu soái là bằng hữu tốt nhất, ngời như vậy nếu bị làm cho thân bại danh liệt chắc là cảm giác rất thích.

Lại qua một đoạn thời gian, có Tinh linh đi ra, là hai trưởng lão. Trong đó có một người Vu Nhai quen, Sương trưởng lão, người kia là Lý trưởng lão, Tinh linh nữ, hắn chưa từng thấy mặt.

Ứng thiếu soái lại nói một tràng biểu minh rõ lập trường, thành ý của mình.

Sương trưởng lão mặt lạnh như tiền chậm rãi nói:

- Chúng ta có thể bàn vấn đề hợp tác, đa tạ ngươi đã giải cứu Tinh linh tộc nhân chúng ta. Nhưng thành ý của ngươi chưa đủ, ta muốn ngươi giao mấy Tinh linh tộc nhân kia cho chúng ta trước.

- Đương nhiên, mau, trả người lại cho minh ưhũ tương lai của chúng ta!

Ứng thiếu soái vẫn cười tươi như hoa, không chút do dự giao cái hòm lớn cho Sương trưởng lão.

Ứng thiếu soái không đợi Sương trưởng lão, Lý trưởng lão nói gì đã bảo:

- Bọn họ còn đang hôn mê, tuy không nguy hiểm sinh mạng nhưng không biết làm sao kêu dậy. Người cũng biết nhân loại rất giỏi chế độc, đương nhiên Tinh linh tộc các người cũng rất lợi hại về luyện chế dược, tin tưởng sẽ có cách cứu tỉnh bọn họ.

Đám người Sương trưởng lão nuốt vào câu hỏi, ra lệnh người đưa mấy Tinh linh tộc nhân hôn mê xuống, nhìn hướng mấy nhân loại.

- Trên người bọn họ không có giải dược sao?

Ứng thiếu soái thở dài lắc đầu, nói:

- Nếu có thì tốt rồi, chúng ta chỉ bắt được lâu la, mấy cao tầng nhân loại khác quá lợi hại. Lúc chúng ta gặp bọn họ không thể nương tay nếu không người chết là chúng ta, vì vậy bọn họ đã bị giết hết.

Ứng thiếu soái vẫy tay, người phía sau hiểu ý mở cái hòm chứa đầy đầu người ra.

Không đợi Tinh linh tộc kêu ra tiếng, Ứng thiếu soái tiếp tục bảo:

- Đây cũng là thành ý của chúng ta, giao cho các vị xử lý, hy vọng sẽ khiến Tinh linh các người dễ chịu hơn chút.

Tuy Tinh linh tộc cũng sẽ giết người nhưng hầu như không làm chuyện cắt đầu người, trưởng lão sống mấy trăm tuổi chưa chắc thấy một rương đầu người. Chớp mắt trừ Sương trưởng lão, Lý trưởng lão ra các tộc nhân khác mặt trắng bệch.

Ứng thiếu soái nhìn thấy nỗi sợ trong mắt Tinh linh tộc nhân, hiên ngang chính nghĩa nói:

- Hừ! Nhân loại xem chúng ta là dị tộc, giết chúng ta như súc sinh, còn ngược đãi đủ điều. Ta chẳng qua là ăn miếng trả miếng.

Ứng thiếu soái nói một câu kéo theo cảm xúc cùng chung mối thù, Tinh linh tộc nhân vốn thấy sợ gã giờ lại thích.

Đúng vậy, tại sao chỉ cho nhân loại giết chúng ta, chúng ta không thể giết bọn họ?

lúc trước Ứng thiếu soái nói chuyện tạo hảo cảm, giờ là cảm xúc chung mối thù khiến các Tinh linh cảm giác gã là người tốt trong truyền thuyết, có lẽ là cứu tinh của Tinh linh tộc.

Tuy nhiêu nhiều đầu người vẫn khiến Tinh linh tộc thấy sợ Thú Đằng tộc.

Sương trưởng lão, Lý trưởng lão liếc nhau, mắt chứa nghi ngờ. Bọn họ không phải Tinh linh tộc nhân trẻ tuổi, nhìn thấu Ứng thiếu soái mang theo mục đích rất lớn đến đây. Hợp tác? Chẳng bằng nói là đến nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Bây giờ nữ vương Tinh linh bệnh nặng hôn mê, đại nữ vương đột nhiên mất tích, bọn họ phải làm sao?


poke taitro


- Tuyết Đế Nhi . . .

Nghĩ đến đại nữ vương, Sương trưởng lão, Lý trưởng lão nhớ ngay hàng chữ đại nữ vương Tinh linh để lại trong nhà gỗ. Thú Đằng tộc thật sự đến, nhưng làm sao đại nữ vương biết Thú Đằng tộc sẽ tới? Chẳng lẽ đại nữ vương không đơn thuần như mặt ngoài?

Sương trưởng lão, Lý trưởng lão lắc đầu. Không cần biết đại nữ vương Tuyết Đế Nhi là người thế nào, hôm nay phải mời Thú Đằng tộc vào, vì mấy trăm Tinh linh tộc nhân mất tích. Thêm nữa không cần biết mục đích của Thú Đằng tộc là gì, chờ đến lúc ra quyết định không phải đại nữ vương mà là các trưởng lão Tinh linh tộc. Bọn họ tin tưởng Thú Đằng tộc vào lãnh địa Tinh linh tộc thì đó là sân nhà của bọn họ.

- Đa tạ Ứng thiếu soái nghĩa hiệp giúp đỡ, hợp tác cụ thể thế nào chờ vào hoàng cung Tinh linh tộc ta rồi bàn tiếp.

Ứng thiếu soái khá nổi tiếng trong khu vực này, như trong gia tộc nhân loại có thiên tài nào thì không chỉ gia tộc đó biết mà tiếng tăm của thiên tài đồn ra xa.

Đang lúc Ứng thiếu soái mang theo mấy trăm Thú Đằng tộc nhân đi cùng đám Sương trưởng lão, Lý trưởng lão vào rừng Tinh linh thì bỗng một thanh âm ồm ồm phát ra từ rừng rậm.

- Chờ chút!

Mấy chục người mặc giáp da màu đỏ, vóc dáng lùn mà thô to xuất hiện, là Ải Nhân tộc. Mọi người con ngươi co rút. Tại sao Ải Nhân tộc đột nhiên xuất hiện ở đây?

- Hì hì, không ngờ tình cờ gặp Thú Đằng tộc các ngươi cũng đến bái phỏng Tinh linh tộc, ha ha ha ha ha ha! Nghe nói gần đây Tinh linh tộc liên tục bị nhân loại chết tiệt quấy rầy bắt cóc. Chúng ta có bắt vài nhân loại mong đổi mấy cốc rượu trái cây Tinh linh để uống.

Ải Nhân tộc mặt mũi rất khó chia ra ai là ai, chỉ có thể phân biệt từ bộ giáp bọn họ mặt.

Người nói chuyện chắc là thủ lĩnh của Ải Nhân tộc, gã mặc khôi giáp xen lẫn trắng đen, có thêu huy chương vàng. Ải Nhân tộc khác chỉ mặc giáp da. Các Ải Nhân tộc ném mấy nhân loại bị trói chặt ra, ai nấy ủ rũ như nhân loại bị Thú Đằng tộc bắt đều, trong mắt đầy tử khí, bộ dạng nhận mệnh.

Ứng thiếu soái con ngươi co rút nhìn Ải Nhân tộc đột nhiên xuất hiện, gã đánh giá một lúc lâu mới nhận ra.

- Ủa? Đây chẳng phải là Bố Ân Đặc công tử của Kim Chuy đại bộ lạc Ải Nhân tộc sao?

Bố Ân Đặc cũng quen Ứng thiếu soái nhưng không rất thân, gã gọi thẳng tên:

- Thì ra là Ứng thiếu soái, đã lâu không gặp, các ngươi làm gì vậy?

Bố Ân Đặc hỏi thẳng tỏ rõ tính cách bộc trực của Ải Nhân tộc.

Ứng thiếu soái khiêm tốn cười nói:

- Bố Ân Đặc công tử chê cười, gọi ta Ứng Đằng là được. Thiếu soái chẳng qua là trong bộ lạc cất nhắc cho ta danh hiệu.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top