Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 950: Siêu lừa đảo (2)
Vu Nhai vẫn chỉ dùng nắm đấm.

Tuy người trước mắt Vu Nhai cũng là thiên tài trẻ nhưng Nhị hoàng tử đã sai, bọn họ so với trực hệ mười tám gia tộc vẫn có chênh lệch rất lớn. Khi thực lực còn yếu có lẽ chênh lệch không quá rõ, nhưng khi vào thiên binh sư thì thể hiện ra. Nếu Độc Cô Cửu Diệp có thực lực thiên binh sư nhị đoạn đứng ở vị trí như Vu Nhai thì Công Tôn Bình vẫn chỉ có nước bị giết. Có lẽ khi cùng đẳng cấp Độc Cô Cửu Diệp không mạnh bằng Vu Nhai nhưng dư sức diệt khẩu tất cả đám người thế tử Mông thân vương.

Đương nhiên nếu Công Tôn Bình không chết sớm thì mấy chục thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc sẽ gây chút rắc rối cho Vu Nhai.

Nhưng huyền binh giả không tin nội tình của mười tám đại gia tộc, không tin tử tôn trực hệ của bọn họ cường đại. Lúc ở thánh hội Huyền Thần điện Độc Cô Cửu Diệp không dùng hết sức mạnh nên gã ở trong mắt Nhị hoàng tử chỉ có như thế.

Tuy nhiên giống như Độc Cô Cửu Dương, nếu gã không bị Vu Nhai hại thê thảm chờ khi gã lên đến thiên binh sư thì chỉ cỡ Hình Uyển là cùng. Trực hệ địa gia tộc cũng chia loại hình, không phải ai đều nghịch thiên, chỉ có số ít nghịch thiên. Thần Huyền đại lục to lớn, thanh niên nghịch thiên trong gia tộc nhiều lắm cũng cỡ mười mấy người.

So sánh với vô số cái gọi là thiên tài trên Thần Huyền đại lục thì con số này ít đến tội, Nhị hoàng tử không tin tưởng tử tôn thế hệ trẻ của đại gia tộc cũng bình thường.

Như công chúa Nguyệt Lâm Sa trước Quang Minh thần điện dùng tinh thần lực trấn áp quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na, mấy Quang Minh thần chức giả khác cộng lại cũng bị nàng áp chế. Nguyệt Lâm Sa đã là tồn tại nghịch thiên.

- A a a!!!

Tiếng hét không dứt, càng giết càng ít người, càng tí càng dễ giết. Cuối cùng Vu Nhai một đấm đập bể đầu một tên, vài giây sau bên cạnh hắn không còn nửa người, không, đúng hơn là không còn nửa hình người. Máu trải rộng đá lót sàn đại sảnh, khi bọn họ chết đạo cụ ma pháp ghi chép truyền tống ra ngoài nhưng bị long văn trận cản lại rơi xuống đất.

Dạ Tình vẫn kể chuyện, tuy câu chuyện không dài nhưng thời gian Vu Nhai giết người cũng không lâu.

Vu Nhai không để ý đến Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, hắn nhìn hướng Hoàng Phủ Cung, khóe môi cong lên. Khí thế, sát khí, bá khí, mùi máu tràn ngập trong bờ môi cong. Vu Nhai là ác ma giết người trong mắt thế tử Mông thân vương.

Hoàng Phủ Cung sốt ruột hỏi:

- Ngũ Thanh đại sư, sao rồi? Rốt cuộc thế nào? Đã giải được chưa?

Ngũ Thanh đứng chết trân, lẩm bẩm:

- Ta . . . Ta . . . Ta không hiểu được, đây không phải phù văn ta biết.

Hoàng Phủ Cung sắp điên:

- Cái gì? Sao có thể? Sao có thể được? Chẳng phải chỉ có một loại phù văn sao?

- Đương nhiên không chỉ có một. Đây là long văn của Đế Long tộc viễn cổ, đương nhiên có lẽ các ngươi chưa từng nghe nói về Đế Long tộc. Ta tình cờ được đến truyền thừa vì vậy đã bày ra nói, ừm, trên Thần Huyền đại lục chỉ một mình ta biết.

Vu Nhai nhún vai nói:

- Bởi vì các ngươi đã là người chết nên ta không sợ nói ra bí mật cho các ngươi nghe.

Vẫn là câu lúc trước Hoàng Phủ Cung nói với Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, khi đó bọn họ thấy ba nữ nhân là người chết nên không sợ nói sự thật ra.

- Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì? Ta là thế tử Mông thân vương, ngươi giết ta thì sẽ tiêu đời.

Vu Nhai nhìn Hoàng Phủ Cung chằm chằm, nói:

- Không giết ngươi thì ta sẽ không tiêu đời sao?

Hoàng Phủ Cung nói nhanh:

- Ta . . . Ta có thể thề sau này tuyệt đối không đối phó ngươi hay bất cứ ai bên cạnh ngươi.

- Chỉ có thế?

Hoàng Phủ Cung tiếp tục bảo:

- Tất . . . Tất nhiên là không. Ta có thể kêu phụ thân phong ngươi làm thành chủ Bắc Đẩu thành, còn . . . Còn có, ta không biết nên hứa cái gì. Ngươi muốn gì cứ đề nghị với ta, chỉ cần ta có năng lực thỏa mãn thì đều chấp nhận.

Hoàng Phủ Cung nhìn Hình Uyển núp sau lưng mình, thúc giục:

- Mau . . . Mau cầu xin các tỷ muội tốt của nàng đi! Vu Nhai huynh đệ là nam nhân của bọn họ, chắc chắn sẽ nghe lời họ.

Bây giờ Hoàng Phủ Cung mất cọng cỏ cứu mạng Ngũ Thanh, có cọng cỏ nào là gã tóm đại.

- Ta chỉ biết có bấy nhiêu, đương nhiên tên khốn này che giấu ta rất nhiều. Ví dụ như khi hắn trở thành A Kích thì dùng Thất Tinh Thần Kích, thánh chuy, chẳng biết trở thành huyền binh bản mệnh của hắn từ bao giờ. Còn lưỡi dao bản mệnh của U Linh sát thủ, ta cũng không biết.

Dạ Tình kể chuyện về Vu Nhai đến đây là kết thúc, mấy câu cuối nàng nói lớn tiếng biểu thị bất mãn hắn giấu giếm.

Dạ Tình ghen tuông gắt giọng:

- Hắn làm sao mời được công chúa Nguyệt Lâm Sa Ma Pháp đế quốc cứu người, trả giá cái gì? Có quan hệ gì với công chúa Nguyệt Lâm Sa? Ta không nhận được chút tiếng gió nào, xem ra có khá nhiều chuyện ta không biết.

Vu Nhai lúng túng ho khan:

- Khụ!

Vu Nhai không biết nên nói cái gì, may mắn có người giải vây giúp hắn.

Lúc này Ngũ Thanh điên cuồng hét lên, vội chạy tới trước mặt Dạ Tình.

Ngũ Thanh trợn to mắt nói:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói hắn là A Kích? Là A Kích ở bên cạnh Nguyệt Lâm Sa? Vu Nhai chính là A Kích?

Dạ Tình nhún vai liếc Vu Nhai:

- Ta cũng đoán vậy, rốt cuộc ngươi có phải là A Kích không?

Tuy Dạ Tình tỏ vẻ ghen nhưng Vu Nhai sẽ không ăn nói khép nép, hắn hùng dũng trả lời:

- Nếu ta không phải là A Kích thì làm sao lẻn vào di tích? Làm sao khiến Nguyệt Lâm Sa giúp đỡ? Nếu ta không có lực lượng phù văn thì công chúa Nguyệt Lâm Sa dựa vào cái gì cứu người giúp ta?

Vu Nhai thuận miệng kể giao dịch giữa hắn và công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Ngũ Thanh lắc đầu, nói:

- Nhưng . . . Nhưng mà . . .

Bây giờ Ngũ Thanh rất rối loạn.

- Không nhưng nhị gì hết, ta đúng là huyền binh giả đa hệ thì sao? Không được sao?

Vu Nhai liếc Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung mấy lần, vẫn nói chuyện với Dạ Tình:

- Ta sớm không phải huyền binh giả chỉ có cục gạch, khi chưa vào kỳ binh doanh ta đã dung hợp Thất Tinh Thần Kích. Như Tạp Đức gì đó đã nói, ta lấy Thất Tinh Thần Kích đi. Tại sao khi đó không tìm thấy Thất Tinh Thần Kích trong Bắc Đẩu thành? Nguyệt Lâm Sa không lấy mà là ta dung hợp Thất Tinh Thần Kích ngay tại chỗ.

Dạ Tình, Nghiêm Sương há hốc mồm. Tuy hai nàng đoán được nhưng nghe Vu Nhai chính miệng nói ra thì khác hẳn. Đặc biệt là Nghiêm Sương, lúc đó nàng có mặt, biết nhièu chuyện. Bây giờ Nghiêm Sương mới rõ Bắc Đẩu thành bị tiểu binh chết tiệt xoay trong lòng bàn tay, thật đáng chết.

Tiểu Mỹ la lên:

- Siêu lừa đảo!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 951: Diệt khẩu hết
- Sau khi trốn ra Lạc Thiên vương quốc thì ta xông vào Chuy Lĩnh hành tỉnh, chuyện này nàng đã biết đúng không?

Vu Nhai tiếp tục bổ sung chỗ hổng trong câu chuyện của Dạ Tình:

- Ta và Nguyệt Lâm Sa không gặp tiền bối người lùn gì mà là bị nhốt trong sơn cốc. Bên trong sơn cốc giấu một tánh chuy binh linh người lùn, ta mất tám tháng mới dung hợp được, phá công đi ra. U Hoang kiếm thì ta không dung hợp, lúc trong Mê Vụ sơn mạch Bắc Đẩu hành tỉnh gặp một vị tiền bối mấy trăm năm trước lấy được quang minh thánh nữ thời bấy giờ, được đến truyền thừa nên mới học U Hoang kiếm kỹ.

Vu Nhai ngẫm nghĩ, tạm thời không nói rõ tất cả ra. Dù sao chỗ này không mấy an toàn, còn có Nghiêm Sương là người ngoài. Vu Nhai không xem Nghiêm Sương là nữ nhân của mình, Tiểu Mỹ thì hắn bản năng coi nàng là người của mình. Đừng nói Nghiêm Sương, trời biết trong di tích ma pháp viễn cổ có Cổ Duệ chi dân rình rập trong bóng tối không? Nếu Cổ Duệ chi dân biết Vu Nhai có Huyền Binh Điển thì phải làm sao? Xui xẻo bị Cổ Duệ chi dân công kích thì tàn đời.

Trong lòng Vu Nhai không muốn nói ra bí mật Huyền Binh Điển ngay bây giờ, hắn chờ ngày nào đó có thể tung hoành Thần Huyền đại lục không chịu trói buộc mới thổ lộ với người thân.

Mấy lần Vu Nhai định nói với Thủy Tinh nhưng thất bại khiến hắn cảm thấy ông trời không cho hắn nói ra sớm.

Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh đứng chếttrân, không biết trả lời ra sao.

Hình Uyển không có thời gian tìm 'các tỷ muội tốt' năn nỉ, nếu là người thông minh thì nên biết bọn họ chết chắc rồi. Vu Nhai nói ra nhiều bí mật thì làm sao Hình Uyển, Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh sống nổi? Ba người còn đang trong sự rung động.

Những gì Vu Nhai nói công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng biết nên không xem như là bí mật.

Dạ Tình không buông tha cơ hội đào bí mật của tên khốn này:

- Vậy còn con quái long, liêm đao Tử Thần, lưỡi dao là sao?

Càng nghe Vu Nhai kể nhiều bí mật thì Dạ Tình càng bực mình, thì ra nàng không hiểu nhiều về hắn. Ngẫm kỹ lại sẽ thấy Vu Nhai che giấu rất sâu.

Nếu lúc trước công chúa Nguyệt Lâm Sa có nhiều mối nghi ngờ thì những người khác cũng có.

Trước kia bọn họ bị quy tắc huyền binh ngàn vạn năm trói buộc suy, bây giờ Vu Nhai phá vỡ quy tắc thì tại sao không phá vỡ hoàn toàn được? Đương nhiên nếu chỉ là ngũ hệ huyền binh giả thì vẫn còn trong quy tắc.

Ngũ hệ huyền binh giả đã là rất nghịch thiên, trong lịch sử ghi lại hai, ba người.

Vu Nhai cười ngại ngùng:

- Có một số việc chờ chúng ta về nhà, chậm rãi thủ thỉ trên giường.

Vu Nhai có quá nhiều bí mật, tuy nói ra rất rung động, rất oai nhưng nhiều người biết không hay. Nghịch thiên cũng phải có chừng mực.

- Ai cùng ngươi lên . . .

- Tiểu Mỹ cũng muốn ở trên giường nghe ngươi từ từ nói!

Dạ Tình không kịp xấu hổ cãi lại thì Tiểu Mỹ đã nhảy ra biểu thị công khai quyền lợi của mình.

- Còn nữa, Dạ Tình tỷ nói nàng chắc chắn gả cho siêu lừa đảo nhà ngươi, vậy ta muốn cùng Dạ Tình tỷ gả cho ngươi!

Dạ Tình không biết nên nói cái gì:

- Tiểu Mỹ . . .

Lúc trước Dạ Tình đã hứa với Tiểu Mỹ, tên khốn Vu Nhai chiếm của hời!

Nghiêm Sương há hốc mồm, nàng cảm giác mình là người ngoài.

- Đó là tất nhiên. Tiểu Mỹ, Dạ Tình và siêu lừa đảo vĩnh viễn không tách rời, chắc chắn khi đó sẽ ở cùng nhau.

Vu Nhai híp mắc háo sắc nhìn bộ ngực to của Tiểu Mỹ, hắn rất muốn mau chóng về nhà, làm một cái giường lớn, chăn to, vừa kể chuyện vừa làm yêu.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Nhưng Tiểu Mỹ đã trưởng thành chưa? Hình như rồi, nhưng vẫn thấy tội lỗi quá.

Tiểu Mỹ hỏi thêm:

- Còn Nghiêm Sương tỷ tỷ?

Mắt Tiểu Mỹ long lanh nhìn Vu Nhai.

Răng rắc!

Vu Nhai, Dạ Tình, Nghiêm Sương cứng ngắc. Vu Nhai không có nhiều cảm giác với Nghiêm Sương, tuy hắn không ngại có thêm một lão bà xinh đẹp nhưng phải nghĩ tới cảm nhận của nữ nhân trong nhà, không thể cứ là nữ thì dắt về nhà.

Vu Nhai vội đổi dề tài:

- Ha ha ha ha ha ha! Mấy chuyện nhà thì chờ về rồi nói, giải quyết chuyện trước mắt đã.

Vẻ xấu xa trên mặt Vu Nhai biến mất, thay biểu tình lạnh lùng liếc Hoàng Phủ Cung. Thế tử Mông thân vương dựng đứng lông tơ.

Hoàng Phủ Cung không rảnh giật mình Vu Nhai là huyền binh giả mấy hệ, gã nói với Hình Uyển:

- Ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Mau tìm tỷ muội tốt của ngươi van xin đi.

- Vu Nhai huynh đệ, chúng ta thật là có mắt không tròng, nếu sớm biết ngươi nghịch thiên như vậy thì sao ta dám có bụng dạ xấu xa? Kết bằng hữu với ngươi còn không kịp.

- Ngươi thấy đấy, bây giờ còn kịp. Với năng lực nghịch thiên của ngươi cộng quyền lực của phụ thân ta, tương lai rất có thể phong ngươi làm vương khác họ.

Hoàng Phủ Cung nhanh chóng múa mép khua môi, vì sống sót chuyện gì gã cũng dám nói, phải thuyết phục được Vu Nhai.

Hình Uyển thì đi hướng Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ. Hình Uyển biết lúc trước nàng nói quá đáng, nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nếu Hình Uyển không cúi đầu, thế tử cao cao tại thượng như Hoàng Phủ Cung còn phải chết, nàng sống được không?

Hình Uyển thầm hận, không ngừng chửi ba người Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ quê mùa, mặt thì cười xởi lởi:

- Dạ Tình, ta biết ta chính là nữ nhân dâm đãng hạ tiện, các ngươi cao quý hơn ta nhiều. Những lời ta đã nói . . . Các ngươi cứ xem như là một nữ nhân không biết liêm sỉ nói bậy bạ. Thật ra ta bị ép, ài, sinh ra trong Huyền Binh đế đô có nhiều chuyện bất đắc dĩ phải làm.

Dạ Tình, Nghiêm Sương đang rối rắm vì thái độ của Vu Nhai đối với Nghiêm Sương.

Dạ Tình còn đỡ, nàng nhìn ra được Vu Nhai không có nhiều cảm giác với Nghiêm Sương. Dù Dạ Tình ôm thái độ đi một bước tính một bước nhưng bây giờ không phải lúc nói nhiều.

Nghiêm Sương thì buồn bực, mặc dù nàng không có nhiều tình cảm nam nữ với Vu Nhai nhưng bị người ta phướt lờ rất là bực mình. Chẳng lẽ Nghiêm Sương thật sự chỉ như huynh đệ của Vu Nhai, không chút sức hấp dẫn của nữ nhân? Rõ ràng nhờ truyền thừa Ngọc Nữ tộc mà nàng dịu dàng hơn nhiều, cái gì nên to thì to, nên nhỏ thì nhỏ.

Nghiêm Sương, Dạ Tình chợt nghe giọng Hình Uyển, hai nàng vội gác tâm sự sang một bên, đánh rùng mình. Nữ nhân này thật ghê tởm.

- Vu Nhai, ngươi nói gì đi. Ngươi muốn cái gì cứ nói, ta đã bảo rồi, chỉ cần ta làm được thì sẽ thỏa mãn ngươi.

Nghe Hình Uyển lên tiếng thì Hoàng Phủ Cung yên lòng hơn. Gã dù gì là thế tử Mông thân vương, nếu đánh nhau Vu Nhai phải suy nghĩ rõ ràng. Bây giờ không ai biết Hoàng Phủ Cung bị ai giết, nhưng phụ thân của gã là đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, không ai dám bảo đảm sự việc có bị điều tra ra không. Đệ nhất thân vương muốn tiêu diệt Vu Nhai dễ như chơi.

Nếu lúc trước thế tử Mông thân vương sử dụng lực lượng của phụ thân thì Vu Nhai chết chắc. Đương nhiên nếu Mông thân vương không ngốc sẽ không cho nhi tử tùy tiện sử dụng sức mạnh của mình, không thì sẽ nuôi ra thứ gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 952: Song sinh tử ngọc thạch (1)
Vu Nhai không nói nhảm nhiều:

- Ta muốn cái gì? Nói rất nhiều nhưng thứ ta muốn rất đơn giản, là mạng của các ngươi.

Lâu sẽ sinh biến, trời mới biết long văn trận có thể kéo dài bao lâu. Cứ kéo dài thế này có lẽ Vu Nhai sẽ nối gót theo Hoàng Phủ Cung lúc trước tự phụ, néu đã quyết định xuống tay thì phải dứt khoát. Vu Nhai dứt lời, vung nắm tay.

Rầm!

Hoàng Phủ Cung chưa kịp phản ứng lại đầu đã nổ tung, đến lúc chết gã cũng không biết mình chết như thế nào. Thế tử Mông thân vương càng không rõ tại sao đang nói chuyện hòa bình với Vu Nhai bỗng nhiên ra tay ngay.

Hình Uyển, Ngũ Thanh trợn to mắt nói:

- Ngươi . . . Ngươi dám giết thế tử.

- Hoàng Phủ Cung đại nghịch bất đạo, dám nói Mông thân vương phong ta làm thành chủ, còn muốn ta thành vương khác họ. Mông thân vương là Huyền Binh Đại Đế sao? Mông thân vương có tư cách phong ta sao? Mục đích của Mông thân vương là gì?

Vu Nhai quát to:

- Ta chỉ giết loạn thần tặc tử!

Tuy không ai biết Hoàng Phủ Cung do Vu Nhai giết nhưng như gã đã nghĩ, trời biết Mông thân vương có điều tra ra hắn không. Bây giờ Vu Nhai cố gắng thu gom nhiều chứng cứ chứng minh hắn giết Hoàng Phủ Cung là đầy đủ bằng chứng, đứng trên đại nghĩa. Ví dụ như Hoàng Phủ Cung cấu kết Quang Minh thần điện, bây giờ đòi phong Vu Nhai làm thành chủ Bắc Đẩu thành.

Ít nhất về đại nghãi Vu Nhai đã đúng, dù Huyền Binh Đại Đế muốn ra lệnh giết hắn cũng phải suy xét kỹ.

Có lẽ mới rồi vì tình thế nên Hoàng Phủ Cung nói lung tung, gã không có ý đồ đó.

Tuy nhiên Hoàng Phủ Cung đã chết, lời đó thốt từ miệng gã, chết không có đối chứng. Thứ bên trong đạo cụ ma pháp ghi chép là chứng cứ chắc chắn nhất chứng minh Vu Nhai trung thành với Huyền Binh đế quốc.

- Ngươi . . .!

Vu Nhai nói:

- Ngươi chung nhóm với hắn, vậy nên ngươi cũng chết đi.

Vu Nhai đi hướng Ngũ Thanh.

Ngũ Thanh sợ teo tim:

- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi muốn làm gì? Ta chính là phù văn sư, ngươi không thể giết ta.

Thế tử Mông thân vương còn bị Vu Nhai giết thì hắn không dám giết ai đây? Nhưng Ngũ Thanh là phù văn sư, quốc bảo của Huyền Binh đế quốc, có lẽ Vu Nhai sẽ hơi kiêng dè chút? Nhưng Ngũ Thanh mới nói xong thì đã chết, Vu Nhai thật sự không kiêng dè cái gì.

Vu Nhai không nói nhảm, vẫn một đấm bể đầu, cực kỳ máu me.

- Phù văn sư thì sao? Cùng lắm khi Huyền Binh Đại Đế hỏi ta bồi dưỡng mấy phù văn sư, thậm chí là long văn sư cho hắn.

Vu Nhai nhún vai nhìn hướng Hình Uyển. Mặt Hình Uyển trắng bệch, quần ướt sũng. Không phải biểu hiện của Vu Nhai khiến Hình Uyển biến thái có phản ứng sinh lý phụ nữ mà là sợ tè ra quần.

- Vu . . . Vu Nhai, đừng giết ta, đừng giết ta, muốn ta làm gì cũng được, thật sự, gì cũng được . . .

Hình Uyển vừa nói vừa vội vàng xé quần xé áo. Ngũ Thanh dùng phù văn làm cọng cỏ cứu mạng, Hình Uyển trừ là nữ nhân ra không có thứ gì cứu mạng. Nếu Hình Uyển thông minh thì nên ôm chặt đùi của Dạ Tình, Nghiêm Sương.

Nữ nhân mềm lòng, thường nghe bùi tai là cái gì cũng gật.

Tiếc rằng Hình Uyển đã hoảng loạn. Dạ Tình, Nghiêm Sương không trả lời Hình Uyển làm hòa, nàng nhìn Vu Nhai giết người không chớp mắt, cảm giác có xin xỏ hai nàng kia cũng vô dụng. Hình Uyển chuyển hướng năn nỉ Vu Nhai.

Dạ Tình, Nghiêm Sương ở sau lưng mắt lạnh nhìn Hình Uyển hoàn toàn biến sắc mặt. Hai nàng cảm thấy thật buồn nôn.

Dạ Tình, Nghiêm Sương trơ mắt nhìn Hình Uyển cởi đồ tới gần Vu Nhai.

Bùm!

Một tiếng nổ, hương tiêu ngọc vẫn. Cái chết của Hình Uyển giống y như Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh. Vu Nhai sẽ không vì Hình Uyển là nữ nhân mà nhẹ tay. Nữ nhân? Vu Nhai không phải cầm thú thấy nữ giới là nhào lên, háo sắc và cầm thú không cùng đẳng cấp.

Có lúc háo sắc cũng rất có phẩm cách, loại nữ nhân như Hình Uyển chỉ khiến Vu Nhai buồn nôn.

Vu Nhai nghe rõ ràng lúc trước Hình Uyển hoàn toàn đổi sắc mặt, lời nàng mỉa mai nữ nhân của hắn còn vang bên tai. Vu Nhai hận không thể giết tiện nữ nhân này ngay.

Mắt Dạ Tình, Nghiêm Sương lóe tia bất nhẫn, ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Dạ Tình, Nghiêm Sương bất nhẫn chỉ vì tính cách trời sinh của nữ nhân. Hai nàng chậm rãi đi tới sau lưng Vu Nhai, nhìn đại sảnh.

Một mảnh hỗn độn, không có cái xác nào hoàn chỉnh, không giống nhân loại đánh nhau mà như có con ma thú đột nhiên xông vào đại sảnh rồi điên cuồng tàn phá. Nếu như là người thường tiến vào sẽ mắc ói.

- Đi đi, ta đói bụng rồi, không có hứng ăn cơm ở chỗ này.

- Ụa!

Tên khốn này thật đáng ghét. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ luôn cố nhịn, ba nàng là nữ nhân, nhìn cảnh tượng này sao có thể không buồn nôn? Nhưng trải qua nhiều chuyện, mới rồi tình hình căng thẳng, chỉ có Vu Nhai là không. Nhìn như Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nhàn nhã thật ra lòng rất hồi hộp. Đó là thế tử Mông thân vương!

Bây giờ bình tĩnh lại, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe Vu Nhai nói, nghĩ đến sắp sửa ăn đồ vật là nôn mửa. Tiểu Mỹ thô thần kinh cũng không ngoại lệ.

Tiểu Mỹ một lần nữa chứng minh nàng là một thiếu nữ bình thường, chẳng qua suy nghĩ ngây thơ chứ không phải thô thần kinh.

Vu Nhai cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Vu Nhai mang Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ rời khỏi đại sảnh.

Khi đến chỗ an toàn Vu Nhai không ăn uống ngay mà quay về đại sảnh dọn dẹp tàn cục. Ví dụ phải hủy diệt hết những đạo cụ ma pháp, sắp xếp hiện trường như có ma thú tàn phá. Đây là kết quả sau khi Vu Nhai vận dụng Xích Thố đánh nhau rồi chợt nảy sáng ý.

Mặc kệ thế nào càng bày nhiều nước cờ thì chính mình càng an toàn.

Lúc trước công chúa Nguyệt Lâm Sa nói phát hiện vết cào mới mẻ, vậy đám người Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh, Hình Uyển bị tập kích có gì kỳ lạ? Ma thú tập kích, tiêu diệt hết cả đám ít nhất cũng cỡ đỉnh thất giai, tức là ma thú đỉnh thiên binh sư. Ma thú đỉnh thất giai đã mở ra trí tuệ, vậy thì nó hủy đạo cụ ma pháp cũng là chuyện bình thường.

Vấn đề là ma thú làm sao khiến đạo cụ không nhạy?

Cái này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Vu Nhai. Ma thú có nhiều kỹ năng, sẽ có cách, dù không có cách sau khi phát hiện xác Hoàng Phủ Cung thì Ma Pháp đế quốc sẽ nghĩ ra nhiều lý do thay Vu Nhai. Thế tử Mông thân vương, phù văn sư chết trong Ma Pháp đế quốc, lẽ tất nhiên Ma Pháp đế quốc phải bày ra một cái cớ hợp lý cho Huyền Binh đế quốc lời giải thích.

- Hy vọng chờ khi trở về Huyền Binh đế quốc ta không cần dùng những đạo cụ ma pháp ghi chép này.

Lý tưởng nhất là như bên trên đã nêu, Vu Nhai diệt khẩu tất cả theo lý thuyết thì chuyện đã chấm dứt. Nhưng trong lòng Vu Nhai luôn lo âu, người Thần Huyền đại lục có nhiều loại thủ đoạn. Như đã nói, có lẽ Mông thân vương có cách điều tra ra sự thật. Những gì Vu Nhai làm là để phòng ngừa chu đáo.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 953: Song sinh tử ngọc thạch (2)
- Kệ cha nó, dù điều tra ra sự thật thì sao? Mình có chứng cứ chứng minh Hoàng Phủ Cung phản quốc, đại nghịch bất đạo, đây là nghịch lân của hoàng đế. Dù có đối chứng trước Huyền Binh Đại Đế thì mình cũng không sợ, bây giờ mình không phải thiên tài bình thường mà là phù văn sư, long văn sư. Huyền Binh Đại Đế không biết quý trọng nhân tài sao?

Vu Nhai chửi mắng một lúc sau lòng bình tĩnh lại.

Điều nên làm thì Vu Nhai đã làm, nên bày cái gì hắn đã làm cái đó, vậy còn gì để băn khoăn nữa? Xác suất bị Mông thân vương không cao, dù cao hay không thì binh linh đến tướng nngă, nước tới đất chặn.

Bây giờ điều duy nhất Vu Nhai có thể làm là cố gắng tăng cao thực lực.

Tuy Vu Nhai rất bất mãn mình không đủ thực lực, phải đắn đo nhiều chuyện nhưng tạm thời tâm tình không tệ. Sau khi dọn dẹp đại sảnh xong Vu Nhai thu long văn trận về, hớn hở chạy đến chỗ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Thấy Vu Nhai tới, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ cùng hừ lạnh một tiếng:

- Hừ!

Ba nữ nhân cố ý trả thù lúc trước Vu Nhai nói lời làm các nàng nôn mửa, Tiểu Mỹ cũng bị xúi bậy. Da mặt Vu Nhai dày như cái mo, hắn không quan tâm, ôm chặt Dạ Tình vào lòng. Vu Nhai chẳng cần biết có người nhìn hay không, tung ra hàng loạt lời mật ngọt chết ruồi kiếp trước đã học.

Dạ Tình không chịu nổi Vu Nhai tấn công, mặt đỏ rực nói:

- Buông ra, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đang nhìn kìa!

Vu Nhai cười gian:

- Sợ gì? Bọn họ không phải người ngoài, cũng đã biết quan hệ của chúng ta.

Vu Nhai có chút kiềm lòng không đậu, hắn cũng là con người, Dạ Tình uống dược vật Tư Mã Tường cho ngủ suốt bảy ngày hỏi sao hắn không lo lắng? Sau đó Dạ Tình miễn cưỡng tỉnh dậy chung hoạn nạn với đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá, tâm tình của nàng như thế nào?

Tuy về sau sự việc chấm dứt nhưng Vu Nhai biến mất, dù Dạ Tình nghi ngờ chín mươi phần trăm Vu Nhai là A Kích nhưng không nắm chắc hoàn toàn, mấy ngày nay nàng có thể không nghĩ ngợi lung tung sao?

Vu Nhai hiểu lòng Dạ Tình buồn khổ, sao có thể không lo lắng? Chẳng qua Vu Nhai cố nén không suy nghĩ những điều này.

Vu Nhai biểu đạt lòng quan tâm hơi háo sắc một chút, nhưng vẫn câu nói cũ, Dạ Tình và hắn lòng có linh tê, thoáng chốc hiểu tâm tình của hắn. Dạ Tình bất đắc dĩ, mặc kệ Vu Nhai làm gì thì làm.

Như Vu Nhai nghĩ, nếu Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không có mặt ở đây thì Dạ Tình rất muốn nhào vào lòng hắn khóc rống lên.

Một nam ba nữ không nói nhiều điều buồn, tâm sự chuyện nhà nói cười đi trong di tích ma pháp viễn cổ tối đen. Cả đám ăn đồ, sau khi kinh hoàng, sợ hãi sẽ làm người ta thấy đói.

Cùng lúc đó, trong Huyền Binh đế đô xa xôi, Mông thân vương phát ra tiếng gào thét:

- Cung nhi!

Hoàng Phủ Cung ở Ma Pháp đế quốc đã chết, Mông thân vương trong Huyền Binh đế đô cảm nhận được ngay. Sự thật chứng minh Vu Nhai phòng ngừa chu đáo là đúng.

Mông thân vương điên cuồng rống to:

- Là ai? Ai giết Cung nhi của ta? Lập tức sử dụng tất cả lực lượng trong Ma Pháp đế quốc điều tra rõ ràng! Tra đi! Bây giờ ta lập tức vào cung bẩm báo đại đế ngay, khiến người chất vấn Ma Pháp đế quốc tại sao thế tử Mông thân vương Huyền Binh đế quốc ta sẽ chết trên mảnh đất Ma Pháp đế quốc! Nếu như là Ma Pháp đế quốc giở trò thì ta muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!

Quang minh thánh tử vội vàng chạy tới hoàng cung, thuộc hạ của gã bắt đầu hành động.

- Khoan!

Mông thân vương đi tới cửa vụt xoay người, biểu tình bình tĩnh hơn nhiều.

Mông thân vương lạnh lùng nói:

- Không, không đúng. Cung nhi chết, chắc chắn Ma Pháp đế quốc sẽ tìm cách che giấu sự thật, dù dùng lực lượng bóng tối trong Ma Pháp đế quốc chưa chắc sẽ điều tra được. Hừ, Ma Pháp đế quốc đưa một siêu ma trận sư, siêu luyện kim sư làm con tin trong Huyền Binh đế quốc của ta đúng không? Tốt, rất tốt, khiến bọn họ dùng ma pháp dựng lại cảnh trước khi nhi tử của ta chết, ít nhất cần biết hung thủ là ai.

Mông thân vương nói xong nhìn ngọc thạch đã vỡ trong lòng bàn tay, ngọc thạch toát ra dao động ma pháp mãnh liệt.

Chính là ngọc thạch này nói cho Mông thân vương biết Hoàng Phủ Cung đã chết, đây là một đạo cụ ma pháp viễn cổ tên là song sinh tử ngọc thạch.

Song sinh tử ngọc thạch có thể liên kết sinh mệnh với nhau, trên người Hoàng Phủ Cung đeo một cái, Mông thân vương giữ một cái. Khi thế tử Mông thân vương chết thì song sinh tử ngọc thạch của gã sẽ vỡ ra. Song sinh tử ngọc thạch trong tay Mông thân vương cũng vỡ nát.

Mông thân vương đặt quyết tâm, quát nạt thuộc hạ:

- Còn ngẩn ra đó làm gì? Tấdt cả làm theo lời ta vừa dặn!

Mông thân vương nắm chặt song sinh tử ngọc thạch, boăn khoăn nghi ngờ. Mông thân vương không biết song sinh tử ngọc thạch có hữu dụng không nhưng gã bất chấp, phải thử một phen.

Giờ phút này, Mông thân vương đặt hy vọng vào hai siêu nhân viên Ma Pháp đế quốc bị giam trong Huyền Binh đế quốc.

* * *

Trong di tích ma pháp viễn cổ, 'đoàn thăm dò ngàn thiên tài' vẫn chăm chỉ dò tìm, tranh đấu không dứt nhưng ít có người chết. Truyền tống trận bên ngoài di tích ma pháp viễn cổ thỉnh thoảng nhận thiên tài trẻ bị thương nặng hoặc bị người buộc đến đường cùng.

Bọn họ bị nhục nhã không có cách nào, hoặc đã bị phế nên đành chịu nhục truyền tống ra.

Mấy đoàn thể lớn vẫn đi sâu vào di tích ma pháp viễn cổ. Đoàn thể chủ yếu như của công chúa Nguyệt Lâm Sa, đoàn thể chính phủ Ma Pháp đế quốc, Pháp Thần Điện, Thất hoàng tử, Nhị hoàng tử Huyền Binh đế quốc chưa phân tán lực lượng trung tâm của mình. Mấy chục thân vệ sẽ không tùy tiện rời khỏi Nguyệt Lâm Sa. Tức là đám người như Dạ Tình, Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh, Công Tôn Bình không phải lực lượng trung tâm của hai vị hoàng tử, chỉ xem như người được chiêu mô đến, không dám bảo đảm bọn họ tùy thời chết vì hoàng tử.

Huyền Thần điện nói Thất hoàng tử chọn hộ vệ nhưng thật ra chỉ là lôi kéo lực lượng gia tộc.

Lực lượng chủ yếu của các đoàn thể gánh trách nhiệm lúc trước Vu Nhai và công chúa Nguyệt Lâm Sa đã thảo luận, tức là điều tra xem Cổ Duệ chi dân có tồn tại thật không? Bọn họ cầm bản đồ sao chép không hoàn chỉnh, không thể đi sâu vào tận cùng. Các đại thế lực đều biết, chủ yếu là thăm dò phần đầu.

Như công chúa Nguyệt Lâm Sa từng nói với Vu Nhai:

- Nếu những người này có năng lực vào sâu bên trong thì tất nhiên ta sẽ giao bản đồ hoàn chỉnh cho bọn họ.

Chờ thăm dò xong bản đồ sao chép không hoàn chỉnh chắc chắn mọi người sẽ tụ tập lại mở hội.

Khi đó bọn họ sẽ mang tất cả về Ma Pháp đế đô, chờ thảo luận xong mới trở vào di tích ma pháp viễn cổ. Tùy theo tình huống quyết định, vì trước khi thăm dò di tích mọi người không biết gì về di tích ma pháp viễn cổ, không rõ tình huống bên trong nên không thảo luận gì nhiều được. Cần thu thập xong bản đồ sao chép tiên phong, nắm rõ những địa hình, tình báo mới tiến hành kế hoạch tiếp theo.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 954: Đồng lòng
Công chúa Nguyệt Lâm Sa không thể nào độc chiếm được bản đồ ma pháp hoàn chỉnh, có lẽ trước khi phát hiện manh mối Cổ Duệ chi dân thì còn có thể. Sau khi Nguyệt Lâm Sa giao quyền lợi thăm dò di tích ma pháp viễn cổ cho đoàn thể chính phủ Ma Pháp đế quốc thì trở thành chuyện không thể.

Ma Pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc thực hiện theo kế hoạch đã định trước, bọn họ không biết trong di tích ma pháp viễn cổ bắt đầu có chuyện vượt tầm kiểm soát. Ví dụ đám người Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh, Hình Uyển bỗng nhiên chết hết, đạo cụ ma pháp không có phản ứng. Tức là đến bây giờ Ma Pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc còn chưa biết có người luồn lách kẽ hở giết người.

Có diều Ma Pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc không biết nữa là ai đó đã chuẩn bị tiến sâu vào di tích ma pháp viễn cổ. Khi Ma Pháp đế quốc, Huyền Binh đế quốc còn đang lên kế hoạch, ai đó định vào di tích ma pháp viễn cổ trước hết, cướp sạch báu vật.

Nghĩ đến khi biểu tình người hai đế quốc vào sâu trong di tích ma pháp viễn cổ, phát hiện thứ bên trong đã bị người dọn sạch thì Vu Nhai cười gian:

- Ha ha ha ha ha ha!

Đặc biệt là Nguyệt Lâm Sa, cô nương này luôn cho rằng nàng nhìn thấu hắn, Vu Nhai quyết tâm tặng nàng niềm vui bất ngờ cực lớn. Không biết không gian trong không gian giới chỉ có đủ chỗ không?

- Siêu lừa đảo, ngươi cười gian quá, lại có âm mưu gì lừa gạt chúng ta?

Từ khi biết Vu Nhai là U Hoang thì Tiểu Mỹ luôn thêm chữ 'siêu' vào, nàng cảm giác ba chữ kẻ lừa đảo đã không đủ để hình dung lão công tương lai của mình.

Vu Nhai chớp mắt nói:

- Đâu có? Bây giờ ta không dám lừa các nàng nữa, cùng lắm là cùng các nàng lừa người khác.

Giờ là ngày thứ ba sau khi Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh, Hình Uyển chết. Một nam ba nữ không đi tìm báu vật gì nhưng phải di chuyển cách xa đại sảnh chỗ thế tử Mông thân vương chết. Vu Nhai, đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá vừa đi dạo trong di tích ma pháp viễn cổ vừa nói chuyện rất là vui.

Vu Nhai buồn bực, vui gì được? Có Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ ở, Dạ Tình sẽ không cho hắn táy máy tay chân. Vu Nhai cùng lắm là thừa cơ ăn bớt một chút, không thể làm gì quá hơn được.

Vu Nhai thầm suy nghĩ tà ác:

- Thật tình, có nên cưỡng ép Nghiêm Sương không? Nàng thật vướng víu tay chân.

Đương nhiên Vu Nhai chỉ dám nghĩ trong đầu, lý trí bóp chết hành động.

Bốn người rảnh rỗi đi dạo trong di tích ma pháp viễn cổ, mệt thì tìm góc khuất nghỉ ngơi, tu luyện. Vu Nhai nhân tiện chỉ điểm ba nữ địa binh sư. Về bí mật của Vu Nhai, hắn ngẫm nghĩ quyết định không nói nhiều, không phải hắn sợ đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá để lộ bí mật.

Vu Nhai nói thế này với Dạ Tình:

- Tuy nói cho nàng biết cũng không sao, nhưng Thủy Tinh ở Huyền Binh đế đô xa xôi không biết ta có Thất Tinh Thần Kích, nếu ngày nào đó nàng ta biết ta nói hết bí mật cho nàng thì toi đời.

Trong lòng Dạ Tình có chút khó chịu nhưng nàng biết Thủy Tinh xếp hạng nhất trong tim Vu Nhai, mặc dù nàng ghen tuông cũng đành chịu, ai kêu nàng dính vào oan gia này?

Dạ Tình buồn bực nói:

- Ừm! Ta biết rồi, từ khi ta và ngươi gặp nhau hay có chuyện nguy hiểm, không chừng ngày nào đó sẽ bị người cưỡng épc tra xét ký ức. Chờ khi trên Huyền Binh đế quốc không ai có thể đụng vào ngươi thì hãy nói bí ậmt cho ta biết.

Dạ Tình nói thật lòng, nàng không phải loại nữ nhân chỉ biết ghen tuồng.

Tuy Dạ Tình kiêu ngạo, thích làm gì cũng đứng nhất nhưng trong lòng nàng vẫn là tiểu nữ nhân, suy nghĩ cho người thân của mình. Dạ Tình là cô nhi, người bình thường không hiểu được cảm giác khao khát người thân của nàng mãnh liệt cỡ nào.

Dạ Tình kiêu ngạo, không phục chỉ vì nàng từng là cô nhi bình thường nhất.

- Đa tạ.

Vu Nhai chỉ biết nói như thế này, hắn quá cảm động.

Vu Nhai không cảm động bao lâu thì Dạ Tình đổi sắc mặt nói:

- Đương nhiên Thủy Tinh cùng lắm chỉ biết được nhiều như ta.

- Cái này . . . Lần đầu tiên của ta là dành cho nàng.

Nói thật ra Vu Nhai cũng không hiểu tại sao. Có lẽ vì tình đầu là Thủy Tinh, có lẽ vì mắt nàng mù khiến người đau lòng, có lẽ trong Mê Vụ sơn mạch Thủy Tinh bất chấp tất cả sóng vai cùng Vu Nhai. Có mấy lần Vu Nhai muốn nói về Huyền Binh Điển cho Thủy Tinh biết.

Đầu óc Vu Nhai không đứng đắn, điều đầu tiên nhớ là lần đầu tiên của mình.

Dạ Tình nhướng mày, hung dữ nói:

- Xem ra ngươi thật sự muốn nói cho Vu Nhai biết nhiều bí mật của ngươi?

Dạ Tình nhớ lần đầu tiên của Vu Nhai là với mình, lòng thầm đắc ý.

Dạ Tình không biểu hiện ra ngoài, hỏi:

- Nói là vậy nhưng nụ hôn đầu tiên của ngươi chắc chắn không phải cho ta, là cho Thủy Tinh đúng không?

- A!

Khóe môi Vu Nhai co giật. Hình như nụ hôn đầu là tặng cho Nguyệt Lâm Sa? Đánh chết Vu Nhai cũng không dám nói, đành cười xòe sau đó thay đổi sắc mặt, ánh mắt đưa tình nhìn Dạ Tình.

Vu Nhai nói:

- Có vẻ nàng canh cánh trong lòng chuyện này hơi nặng, vậy bây giờ ta bồi thường cho nàng đây. Nàng muốn hôn bao nhiêu lần, bao lâu cũng được. Nào, nhắm mắt lại.

Dạ Tình không chịu nổi Vu Nhai đột nhiên biến sắc mặt, dịu dàng như vậy. Dạ Tình bản năng nhắm mắt lại, môi bị cướp lấy, bàn tay tên khốn xấu xa sờ lung tung khiến nàng kiềm nén nhiều ngày trong phút chốc mê mẩn.

- A! Siêu lừa đảo chơi trò hôn với Dạ Tình tỷ tỷ!

Tiểu Mỹ từ đâu chạy ra, vẫn thói quen che mắt, khe hở tay rất to có thể trông thấy. Dạ Tình kêu lên, đẩy Vu Nhai ra, nàng muốn tìm chỗ trốn nhưng không được vì con dê chết tiệt sắp ăn Tiểu Mỹ.

Vu dê chúa nói:

- Tiểu Mỹ, nếu nàng đã quyết định gả cho ta thì chúng ta cũng chơi tò hôn đi, tựa như ta mới chơi với Dạ Tình tỷ vậy.

Tiểu Mỹ hưng phấn nói:

- Tốt, tốt!

Tiểu Mỹ không phải người tùy tiện, chẳng qua nàng rất đơn thuần.

Dạ Tình tỷ tỷ, các tỷ tỷ Tham Lang doanh dạy Tiểu Mỹ là chỉ lão công mới được tùy ý đụng chạm thân thể mình, được hành động thân mật. Nếu siêu lừa đảo là lão công của nàng thì đâu có lý do gì từ chối cho hắn hôn nàng?

- Không được, không cho ăn hiếp Tiểu Mỹ!

Dạ Tình bay về ngăn cản con dê. Tuy Dạ Tình đã chịu nhận, hứa cho Vu Nhai cưới Tiểu Mỹ nhưng nàng vẫn muốn ngăn cản hắn 'hành hung' Tiểu Mỹ. Có lẽ vì Tiểu Mỹ cho người cảm giác như con nít, có lẽ vì tâm tình thiếu nữ, cũng có lẽ Dạ Tình 'bảo vệ Tiểu Mỹ' nên quyết định tiếp tục 'hiến thân' cho Vu dê chúa.

- Chẳng phải Dạ Tình tỷ tỷ nói là . . .

Dạ Tình trừng Tiểu Mỹ:

- Ngươi chưa gả cho hắn nên không được.

Tiểu Mỹ uất ức nói:

- Nhưng Dạ Tình tỷ tỷ cũng chưa gả cho siêu lừa đảo.

- Cái kia . . . Ta khác, ta lớn tuổi hơn ngươi. Ngươi vẫn còn nhỏ.

Dạ Tình thật sự không tìm thấy lý do chính đáng, nhìn vẻ mặt muốn khóc của Tiểu Mỹ làm nàng mềm lòng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 955: Quyết định của Thất hoàng tử
Dạ Tình đành nói:

- Được rồi được rồi, ngươi lại đây đi.

Bởi vì Tiểu Mỹ mắt long lanh nên Vu Nhai được trái ôm phải ấp, quá hạnh phúc, rất tà ác. Nhưng Dạ Tình không cho Vu Nhai làm xằng bậy, đối với Tiểu Mỹ phải có chừng mực. Vu Nhai không quá háo sắc, hắn hưởng thụ loại cảm giác. Tiểu Mỹ rất đáng yêu, Vu Nhai lại lâng lâng, hắn mừng là nàng không thay đổi tính cách sau sự kiện giàn hỏa thiêu.

Chuyện như trên lại xảy ra mấy lần trong hai ngày này, có tình thú khác hẳn. Chủ yếu là Vu Nhai nói rõ với Dạ Tình, nàng thông cảm hắn muốn giữ lại các bí mật. Dạ Tình không phải loại nữ nhân chỉ biết ghen tuông.

Lúc trước Vu Nhai nói với Dạ Tình là Thủy Tinh cũng không biết bí mật thật ra cố ý thăm dò nàng.

Mặc dù Dạ Tình hơi hẹp hòi nhưng có thể thông cảm cho nhau thì sau này dễ ở chung hơn.

Thời gian trở lại lúc Vu Nhai mới có ý định xuất phát vào sâu trong di tích ma pháp viễn cổ, đào sạch tất cả, hắn cười gian ác.

Tiểu Mỹ nghe lời Vu Nhai đáp, hỏi lại:

- Cùng chúng ta gạt người?

- Đương nhiên, sau này chúng ta là phu thê tất nhiên phải đồng lòng, có gạt người cướp bóc cũng nên cùng nhau.

Tiểu Mỹ gật đầu như gà mổ hóc hỏi:

- Ừm! Vậy tiếp theo chúng ta lừa ai? Cướp ai?

Vu Nhai chợt nhận ra hắn nói quá viên mãn, vội bổ sung:

- A! Tiếp theo . . . Không phải ta đi gạt người mà là thăm dò di tích, chuyện này rất nguy hiểm nên ta phải tự mình đi. Nàng và Dạ Tình tỷ tỷ, Nghiêm Sương tỷ tỷ ở lại đây chờ.

Trời biết sâu trong di tích ma pháp viễn cổ có nguy hiểm gì, Vu Nhai không dám mang ba nữ nhân vào.

Vẻ mặt Tiểu Mỹ cau có, kêu lên:

- Ngươi mới nói chúng ta phu thê đồng lòng!

Vu Nhai vội sáng tạo vài lý do:

- Thì đúng, nhưng trong di tích có rất nhiều nguy hiểm, ta cần đi vào trước sau đó mới mang các nàng vào. Tuy phu thê đồng lòng nhưng ta là nam nhân tất nhiên phải đi trước.

Dạ Tình, Nghiêm Sương cũng khuyên nhủ nên cuối cùng Tiểu Mỹ tha cho Vu Nhai, tạm không đi cùng hắn thăm dò di tích ma pháp viễn cổ.

Tiểu Mỹ cõng tấm thuẫn to, hỏi:

- Vậy tấm thuẫn của ta thì sao đây?

Vu Nhai nhìn Tiểu Mỹ cõng tấm thuẫn, nói:

- Đương nhiên sau khi trở về ta sẽ rèn nhỏ lại cho nàng. Nàng xem, ba ngày nay ta đã cải tạo nhiều cho nàng.

Tấm thuẫn sau lưng Tiểu Mỹ giờ hoa lệ, tinh mỹ hơn trước rất nhiều, đó là thành quả ba ngày nay của Vu Nhai. Với thực lực bây giờ của Vu Nhai có cách cưỡng ép rèn tấm thuẫn nhập vào cơ thể Tiểu Mỹ. Lúc trước Vu Nhai chỉ là hoàng binh sư, hiện tại đã là thiên binh sư.

Nhưng việc này rất phức tạp, còn liên quan đến binh linh tiểu thế giới. Bây giờ đang bận rộn, dù thu tấm thuẫn vào cơ thể Tiểu Mỹ cung rất tệ, nên Vu Nhai cải tạo tấm thuẫn trước, biến nó càng cường đại, xinh đẹp.

Có lẽ là vì bản tính tà ác quấy phá, Tiểu Mỹ cõng tấm thuẫn trông rất đáng yếu.

Tiểu Mỹ tội nghiệp đời này đã xong, sẽ bị con dê này ăn hiếp suốt đời.

Trước khi chia tay Vu Nhai nghiêm túc dặn dò:

- Được rồi, các nàng hãy đi tụ hợp với Thất hoàng tử. Tuy sức chiến đấu của các nàng không tệ nhưng trong di tích có nhiều ẩn số chưa biết. Chỗ Thất hoàng tử có Liễu Mị Nhi, nàng ta là phù văn sư giỏi giữ mạng nhất trong di tích.

Bên cạnh Thất hoàng tử có nhiều cao thủ, cộng với phù văn sư Liễu Mị Nhi, hệ số an toàn cao hơn nhiều.

- Nhớ, khi gặp nguy hiểm phải nhớ kỹ là sử dụng đạo cụ ma pháp truyền tống ngay!

tuy Tiểu Mỹ đã dùng đạo cụ ma pháp truyền tống nhưng Vu Nhai giết nhiều người của Hoàng Phủ Cung, được đến một mớ đạo cụ ma pháp truyền tống khác.

Những đạo cụ ma pháp truyền tống này không đăng ký tên, có lấy đi cũng không sao. Nếu điều tra ra xác Hoàng Phủ Cung không có đạo cụ ma pháp truyền tống thì sao? Đơn giản, bọn họ đã dùng hết nhưng không được truyền tống ra ngoài, đành chịu.

Vu Nhai dặn dò xong một mình đi sâu vào di tích ma pháp viễn cổ.

Nhìn bóng lưng Vu Nhai biến mất trong hắc ám, Dạ Tình bỗng muốn khóc. Đây là chỗ dựa suốt đời của nàng, tuy có đôi khi Vu Nhai không đáng tin nhưng đó là biểu tượng, hắn thật sự rất đáng tin.

Đường đường là tham lang thần nữ nhưng trở nên đa sầu đa cảm thế này, đúng là oan gia đáng ghét.

Dạ Tình nhanh chóng hồi phục lại, nhỏ giọng nói với Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ:

- Chúng ta đi, chút nữa gặp Thất hoàng tử cái gì nên nói cái gì không thể nói, chúng ta hãy ôn tập lại đi.

Hình Uyển vốn đi chung với ba nàng, nhưng giờ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ bình yên, Hình Uyển chết chung với Hoàng Phủ Cung. Hình Uyển mất tích sẽ không ai nghi ngờ sao? Chắc chắn Thất hoàng tử thấy nghi.

Trong hai ngày Vu Nhai ở chung với Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không ngừng thảo luận nên nói sao với Thất hoàng tử.

Chắc chắn Thất hoàng tử đứng về phe bọn họ nhưng đó là mặt ngoài. Đã nhiều người chết, trong đó có một thế tử của thân vương, phù văn sư quốc bảo. Ra chuyện lớn như vậy Thất hoàng tử có thể không băn khoăn sao?

Vu Nhai không thể nhìn thấu Thất hoàng tử nên hắn chỉ suy đoán.

Tóm lại Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ phải lên kế hoạch lời kịch, không thể nói chắc chắn điều gì.

Nếu hoàn toàn phủ nhận, sau này bị vạch ra thì trong Huyền Binh đế quốc còn ai giúp được mình?

Bây giờ trừ Thất hoàng tử ra không còn ai, không, còn Phú thân vương, tức là Hoàng Phủ đại tướng quân. Tuy nhiên gã bị công nhận là thùng cơm, lời Hoàng Phủ đại tướng quân nói có giúp ích được không? Lúc trước Vu Nhai thu tập chứng cứ trong đó có lý do giết người, đứng ở điểm cao nhất đạo đức và vinh diệu, nên nàng không sợ Thất hoàng tử đối địch với Nhị hoàng tử biết là nàng giết người.

Đã nói xác suất Thất hoàng tử đứng về phía Vu Nhai là rất lớn.

Tuy vậy nhưng trước ích lợi, chính trị thì trời biết sẽ phát triển ra sao. Không biết Thất hoàng tử có bắt hung thủ Vu Nhai giao cho Mông thân vương rồi lôi kéo Mông thân vương ủng hộ không?

Chuyện giành ngôi báu không có tình thân, tình bạn gì, chỉ có ích lợi, quyền lực trực tiếp.

Nếu không thể nói chắc chắn vừa không được thừa nhậ, nên nói như thế nào là một nghệ thuật.

Hai ngày nay Vu Nhai nghiên cứu với các binh linh ra một cách. Không thể nói chắc chắn, không thừa nhận giết Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh cũng không phủ nhận, mọi người ngầm hiểu là được. Phải khiến Thất hoàng tử cảm thấy tuy lực lượng của Vu Nhai đối đầu với Mông thân vương vẫn còn yếu nhưng có tiềm lực phát triển rất lớn.

Phải làm Thất hoàng tử không nhìn thấu lực lượng của Vu Nhai, hơi giống với cách hắn đối phó công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Tức là khiến Thất hoàng tử cảm giác Vu Nhai đáng giá đầu tư. Thất hoàng tử không giống Nhị hoàng tử, gã càng thích mạo hiểm, đầu tư hơn.

Thế thì Thất hoàng tử không có chứng cứ chứng minh Vu Nhai, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ giết Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh, Hình Uyển nhưng lòng thì hiểu rõ. Gã sẽ cảm giác Vu Nhai bí ẩn khó lường, không nắm chắc rốt cuộc phải làm sao?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 956: Quyết định của Thất hoàng tử (2)
Thế thì Thất hoàng tử sẽ tạm thời im lặng, thậm chí cảm thấy đây là tiền cược gã mong chờ, càng bảo vệ Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ tốt hơn. Bảo vệ ba nữ nhân vừa nịnh Vu Nhai bí ẩn vừa tranh thủ lấy tiền cược Mông thân vương. Thất hoàng tử buộc phải làm như vậy. Cuối cùng khi thực lực của Vu Nhai không ngừng biến cường đại, Mông thân vương không điều tra ra Hoàng Phủ Cung do hắn xuống tay thì sẽ bình an vô sự, hết thảy như cũ. Tức là thế tử Mông thân vương chết vô ích.

Nếu Mông thân vương điều tra được cái chết của Hoàng Phủ Cung thì Vu Nhai sẽ lấy chứng cứ ra, tìm cách tranh thủ được Thất hoàng tử ủng hộ, nghĩ cách thuyết phục Thất hoàng tử kéo đổ Mông thân vương. Ván bài này rất có thể là gốc nâng Thất hoàng tử lên ngôi.

Yóm lại Vu Nhai chết bao nhiêu là tế bào não cuối cùng nghĩ ra được kế hoạch này.

Hoàn toàn phủ nhận cũng được, nhưng chuyện Hình Uyển sẽ lộ sơ hở, gây nhiều rắc rối hơn. Bên Nhị hoàng tử biết U Linh Ma Kiếm làm gì, biết Hoàng Phủ Cung muốn đối phó Vu Nhai.

Chẳng bằng tạm đừng phủ nhận hoàn toàn, khiến Thất hoàng tử hỗ trợ che giấu sẽ càng an toàn hơn.

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ tốn nửa ngày tìm đến Thất hoàng tử, nói ra lời kịch đã bàn trước.

- Chuyện là vậy. Thật ra Hình Uyển là người của Nhị hoàng tử, nàng cấu kết với Hoàng Phủ Cung muốn đối phó chúng ta, chủ yếu là hắn định đối phó với Vu Nhai. Hoàng Phủ Cung nói hắn đã báo cho Quang Minh thần điện nên nhóm Tiểu Mỹ mới bị buộc lên giàn hỏa thiêu. Chúng ta còn dùng đạo cụ ma pháp ghi chép ghi lại, tiếc rằng đã đánh mất lúc chúng ta chạy trốn ra ngoài.

Ý của Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ rất rõ ràng. Hình Uyển dẫn ba nàng vào bẫy của Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh. Thế tử Mông thân vương nói thẳng là có cấu kết với Quang Minh thần điện, nguyên nhân đối phó với Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là vì muốn đối phó Vu Nhai.

Tiếc rằng Hoàng Phủ Cung đánh giá thấp Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, các nàng thoát khỏi phù văn trận. Ba nàng không biết tại sao Hoàng Phủ Cung chết. Ba ngày qua Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ lo lẩn trốn, căn bản không biết tình huống bên ngoài thế nào.

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ như nữ nhân chạy nạn, quần áo rách rưới. Khi ba nàng trông thấy đội Thất hoàng tử thì như thấy thiên sứ cứu khổ cứu nạn, nhanh chóng nói ra tình huống bọn họ bị Hoàng Phủ Cung bắt giữ. Khi Thất hoàng tử hỏi Hoàng Phủ Cung chết như thế nào thì vẻ mặt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ mờ mịt hỏi ngược lại.

- Hoàng Phủ Cung đã chết?

Thất hoàng tử nghe ba nữ nhân miêu tả, chân mày nhíu chặt:

- Ừm! Ta đã biết chuyện, các người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.

Thất hoàng tử sớm nhận được tin Hoàng Phủ Cung đãc chết, gã còn điều tra hiện trường, thấy xác Hình Uyển. Khi đó đầu óc Thất hoàng tử mờ mịt, giờ nghe Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ kể khiến gã đoán ra chút ít.

Thất hoàng tử nửa cười nửa không nói:

- Đáng tiếc chứng cứ Hoàng Phủ Cung cấu kết Quang Minh thần điện đã mất, không thì . . . Thôi, các nàng trở về nghỉ ngơi đi.

Dạ Tình gật đầu, nói:

- Đa tạ Thất hoàng tử.

Dạ Tình dẫn Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ rời đi, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ.

Khi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ rời đi, chỉ còn một mình Thất hoàng tử ánh mắt hoang mang nói:

- Vu Nhai . . . Vu Nhai thật đáng sợ.

Nói gì mà Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không biết Hoàng Phủ Cung chết như thế nào, chứng cớ đã mất? Tất cả đều là nhảm nhí. Đúng là Hoàng Phủ Cung muốn hại ba nữ nhân, nhưng chứng cứ chắc chắn nằm trong tay Vu Nhai, hung thủ cũng là hắn. Nhưng Vu Nhai vào di tích ma pháp viễn cổ như thế nào? Vu Nhai có phải là A Kích không? Vu Nhai làm sao giết người tạo thành hiện trường như bị ma thú đáng sợ chạy qua?

Thất hoàng tử nghi ngờ Vu Nhai ngay, A Kích lúc trước bị phủ nhận lại được nhắc đến.

Thất hoàng tử lăn lộn trong hoàng gia nhiều năm đương nhiên biết lý do Vu Nhai, Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nói dối. Nói chứng cứ mất là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của bọn họ, nắm chắc cứng cứ đó khi đến trước mặt phụ hoàng của Thất hoàng tử, Huyền Binh Đại Đế cũng dõng dạc hơn. Nếu giao vào tay Thất hoàng tử thì trời biết chứng cứ có bị hủy diệt không?

Thất hoàng tử hiểu nỗi khổ của Vu Nhai. Một thanh niên sinh ra trong chốn bình dân nhưng có thể suy nghĩ sâu xa như vậy một lần nữa thể hiện sự đáng sợ của hắn. Thất hoàng tử không biết Vu Nhai có nhiều binh linh, không biết kiếp trước hắn xem nhiều tiểu thuyết ảo tưởng, càng không biết kiếp trước Vu Nhai là quân nhân, làm nghành tình báo.

Thất hoàng tử mỉm cười nói:

- Chấp sự U Linh Ma Kiếm của U Linh kiếm các Độc Cô gia, các chủ U Linh kiếm các tương lai. Ài, xem ra ta phải làm theo kế hoạch của hắn. Thôi, có lẽ là kỳ ngộ lớn, hắn là phúc tinh cho mình lên ngôi.

Tuy chấp sự U Linh Ma Kiếm là chuyện bí ẩn nhưng mọi người đều biết U Linh kiếm các ở Cổ Duệ chi dân, hoàng gia sắp đặt gián điệp còn nhiều hơn U Linh kiếm các, có giao lưu với nhau nên muốn biết chuyện chấp sự U Linh Ma Kiếm không quá khó khăn.

Nếu đã muốn đầu tư tử tôn trẻ tuôti của các đại gia tộc vậy hãy liều lĩnh đánh cuộc một keo đi!

Sau khi có quyết định, Thất hoàng tử phải suy nghĩ nhiều chuyện hơn, nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào?

Thất hoàng tử suy ngẫm, chợt thầm nghĩ:

- Ài, từ khi các nàng lên giàn hỏa hình thì mình là nhân vật phụ, thật buồn bực.

Thất hoàng tử cười khổ, càng cảm giác Vu Nhai đáng sợ.

Thất hoàng tử không biết khi gã lầm bầm thì một bóng đen lặng lẽ lùi ra, chính là Vu Nhai.

Sao Vu Nhai có thể yên tâm để Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ mạo hiểm lớn như vậy? Sau khi biến mất trong di tích ma pháp viễn cổ Vu Nhai âm thầm đi theo ba nàng, có gì không hay là hắn sẽ ra mặt nói chuyện với Thất hoàng tử. Phải nói đến khi nào Thất hoàng tử dao động mới thôi, không thì cá chết lưới rách. Vu Nhai sẽ bày ra đại trận, tiêu diệt toàn bộ sứ đoàn Huyền Binh đế quốc tại đây, để hai đế quốc rối ren khi đó ai còn rảnh quan tâm tôm nhỏ như Vu Nhai?

Uy hiếp từ Cổ Duệ chi dân?

Mặc kệ nó, dám đụng vào thân nhân của hắn thì không cần biết là đế quốc gì, Thần Huyền đại lục có rơi vào nước sôi lửa bỏng không, bao nhiêu người chết. Vu Nhai không vĩ đại như thế, hắn chỉ muốn người thân sống tốt.

Vu Nhai bất chấp tất cả.

Nếu Thất hoàng tử biết suy nghĩ của Vu Nhai sẽ toát mồ hôi lạnh đầm đìa, thầm mừng mình quyết định chính xác.

Tóm lại sự việc phát triển theo hướng Vu Nhai suy nghĩ, hắn bắt đầu chuyến thăm dò di tích ma pháp viễn cổ, không ra mặt nữa. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không hay biết Vu Nhai từng đi theo bọn họ.

- Phong Doanh, hãy mở bản đồ ra nhìn xem nên đi con đường này như thế nào.

Thời gian trôi nhanh, Vu Nhai hành động một mình như cá gặp nước đi trong di tích ma pháp viễn cổ, có đường hay hướng nào không biết hắn sẽ kêu Phong Doanh mô phỏng bản đồ ma pháp cẩn thận xem xét rồi đi tiếp.

Trong quá trình tìm được nhièu đan dược, huyền binh nhưng hoặc là quá hạn nếu không thì bình thường. Không gian giới chỉ của Vu Nhai không quá to, sau khi cho các binh linh xem xét thì thứ nào vô dụng sẽ không đụng vào, mỗi thứ hắn chỉ lấy một loại. Đặc biệt là đan dược, dù quá hạn thì có thể đưa cho Tư Mã Tường nghiên cứu, không chừng có thể làm ra thứ gì nghịch thiên.

Vu Nhai cũng thấy nhiều tranh vẽ trên tường.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 957: Vết cào, nam nhân bí ẩn
Có tranh vẽ Cổ Duệ chi dân đàn áp nhân loại bình thường, trước đó có nhiều người trông thấy nên không lạ gì. Trừ những người trung tâm cao tầng ra không ai biết đó là Cổ Duệ chi dân, bọn họ ngắm nghía như một tác phẩm nghệ thuật.

Cũng có một số võ kỹ khắc trên vách tường, Vu Nhai sẽ xem kỹ, cho các binh linh. Hữu dụng thì hấp thu, vô dụng thì bỏ qua. Cộng với huyễn ảnh thuộc về Xích Thố mà Vu Nhai liên tục tu luyện, trừ huyền khí vẫn chậm như rùa ra những mặt khác hắn tiến bộ siêu nhanh, mỗi ngày sức chiến đấu lại tăng lên.

Quên nói phù văn, càng vào sâu trong di tích ma pháp viễn cổ tuy không nhiều phù văn trận nhưng khó khăn lớn hơn.

Vu Nhai không ngừng nghiên cứu. Lần trước đã nói Huyền Binh Điển lộ ra một góc phù văn hoàn chỉnh, Vu Nhai bắt đầu học tập và khắc. Đúng là bác đại tinh thâm, chỉ một góc đã hơn nhiều thứ.

Vu Nhai cảm giác nếu hắn học được một góc này có lẽ sẽ có thể lần đầu tiên thật sự nhìn vào trung tâm Huyền Binh Điển.

Thời gian trôi qua trong khi Vu Nhai tu luyện, nghiên cứu, thăm dò, đào tìm kho báu. Vì di tích ma pháp viễn cổ quá tối nên Vu Nhai không biết thời gian, không rõ đã đi bao xa. Vu Nhai biết di tích ma pháp viễn cổ chia thành ba tầng, hắn đã đến tầng thứ ba dướ lòng đất.

- Thật tình, đã đến tầng ba sao thứ bên trong không chút thay đổi? Không có bảo vật gì coi cho được.

Khóe môi Vu Nhai co giật, hắn định đào hết báu vật không cho Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc chiếm được. Kết quả đi lâu như vậy nhưng không có thứ gì coi cho được. Thôn Thiên kiếm linh không phản ứng gì, Vu Nhai đã đi một chuyến uổng công.

Đang lúc mắt Vu Nhai trợn trắng thì Phong Doanh bỗng chỉ đằng trước, kêu lên:

- Chủ nhân mau nhìn đằng trước!

Vu Nhai phản xạ nhìn qua, con ngươi co rút:

- Vết cào, chẳng lẽ là vết cào Nguyệt Lâm Sa đã nói?

Vu Nhai vào tầng thứ ba đã hai ngày, phong cảnh không khác gì bên trên nên hắn mới hùng hổ, rất muốn rời khỏi di tích ma pháp viễn cổ. Bây giờ Vu Nhai trông thấy vết cào công chúa Nguyệt Lâm Sa đã nói.

Trước đó trừ điều công chúa Nguyệt Lâm Sa đã nói, trong ngàn thiên tài không ai phát hiện vết cào mới, càng không gặp ma thú mà lúc trước Ma Pháp đế quốc đã cảnh cáo. Nhiều người đều cảm giác vết cào Nguyệt Lâm Sa nhìn thấy không phải mới mẻ chẳng qua vì lý do gì đó mà trông nó mới.

Tuy bây giờ Vu Nhai chưa hiểu tại sao vết cào bỗng xuất hiện gần lối vào di tích ma pháp viễn cổ nhưng hắn biết công chúa Nguyệt Lâm Sa không nói dối, nó thật sự tồn tại. E rằng dưới lòng đất không chỉ có một con ma thú.

Khắc Liệt Luân Tư có kinh nghiêm phong phú nói:

- Bên trong có rất nhiều dấu vết mới mẻ, là gần dây tạo ra.

Ực ực.

Con đường trước mặt Vu Nhai toàn là vết cào, hỗn độn như có con mèo cào lung tung trên một tờ giấy, vậy là không chỉ có một con ma thú. Nhưng kỳ lạ là tại sao bắt đầu từ đường hầm trước mắt mới có Vết cào?

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Đây là sinh mệnh trí tuệ khống chế?

Nếu không bị khống chế thì ma thú dưới lòng đất đã có đầy di tích ma pháp viễn cổ, sao có thể hoạt động trong phạm vi nhất định? Nếu không phải chủng tộc có trí tuệ như nhân loại khống chế thì chỉ còn lại thủ lĩnh ma thú thông minh không thua gì nhân loại. Nhưng dù là thủ lĩnh có trí tuệ thì tại sao nó kiềm chế thuộc hạ của mình?

Khả năng lớn nhất là vẫn còn chủng tộc có trí tuệ như nhân loại khống chế. Cổ Duệ chi dân, trong đầu Vu Nhai lại hiện lên giả thuyết này.

Không nói nhiều, không sợ hãi, Vu Nhai hết sức cẩn thận vòng qua đường này, nghiên cứu mấy con đường xung quanh. Cuối cùng Vu Nhai xác định bắt đầu từ hướng này tất cả đường hầm đều có Vết cào.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- Đi, ta muốn xem bên trong ẩn giấu bí mật gì.

Vu Nhai che giấu hơi thở, hắn như hồn ma tiến lên. Khiến Vu Nhai ngạc nhiên là từ khi có Vết cào thì không còn cơ quan, báu vật gì, không có phù văn, ma pháp trận gì đó. Tranh vẽ trên tường bị cào không nhìn rõ đường nét. Vu Nhai tăng tốc nhanh hơn nhiều, hắn chỉ mất nửa ngày bắt đầu cảm giác có hít thở.

Gần, càng gần . . .

Tim Vu Nhai đập nhanh nhưng hắn hết sức kiềm chế đến mức hầu như không nghe thấy. Tiếng hít thở trước mặt càng lúc càng nặng, Vết cào xung quanh càng rối loạn. Vu Nhai vượt qua một cánh cửa sau đó ngây người.

Trước mắt tỏa ánh sáng xanh biếc phủ ín đại điện. Không, không thể nói là đại điện, nên bảo là hố to mới đúng. Trông như hang đá vôi to lớn, bên trong là đá, vách tường sụp đổ. Động đá vôi là thiên nhiên tạo ra, còn hòn đá, vách tường là sau này xây dựng, chỉ có thể gọi nó là hang đá. Bên dưới hang đá dâng trào ánh sáng xanh, dưới ánh sáng xanh là rậm rạp sinh vạt có vảy giống rồng nưhng hình thể không to, cỡ con trâu bình thường.

Chúng nó có vuốt nhọn khớp với Vết cào bên ngoài.

Chúng nó đang ngủ. Khiến Vu Nhai sửng sốt là trong chúng nó có con đang mang thai, một lần mấy chục con. Khủng bố là sau khi sinh xong chúng nó hấp thu mẫu thân của mình rồi tiếp tục lớn lên.

Đúng vậy, mẫu thân của chúng lập tức biến thành xương khô. Hang động trở nên vô cùng khủng bố.

Mọi chuyện diễn ra trong khi chúng nó ngủ say.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không lẽ đây là hành động của thú tộc tà ác?

Không trách Vu Nhai suy nghĩ như vậy. Kiếp trước Vu Nhai xem tiểu thuyết, truyện tranh hay có thứ tương tự. Càng làm Vu Nhai khó hiểu là bọn chúng sinh tồn dưới lòng đất, không có lương thực cung ứng thì làm sao sống?

Trong khi Vu Nhai tràn đầy thắc mắc thì cạnh đột nhiên vang lên thanh âm.

- Rất đơn giản, chúng nó tàn sát lẫn nhau là có thực vật.

Toàn thân Vu Nhai dựng đứng lông tơ, tuy hắn không che giấu gì nhưng người có thể lặng lẽ đến gần hắn rất ít ỏi.

Vu Nhai nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, nhìn chằm chằm nam nhân xinh đẹp yêu dị trước mắt. Nam nhân có mái tóc xanh sậm, tóc chải ngược ra sau lộ cái trán không quá rọng, giữa trán có viên hồng ngọc giọt nước, trông như đính vào. Mặt nam nhân nhọn, hơi giống mặt trái xoan của nữ nhưng mặt mũi nhìn sao cũng là nam.

Nam nhân mặc áo khoác xanh sậm có hoa văn cổ tương xứng với mái tóc, góc áo dài dến gót chân. Trong áo khoác là nội giáp dán sát người đan xen màu lam và bạc. Nam nhân cho người cảm giác vừa yêu dị vừa cường đại.

Dường như nam nhân biết thắc mắc trong lòng Vu Nhai, trả lời ngay:

- Hành động của thú tộc tà ác? Ngươi yên tâm, đây là chuyện không thể. Chúng nó sống rất ngắn ngủi, dù có đầy đủ thực lực thì sẽ rất nhanh chết đi.

Nam nhân bí ẩn mỉm cười nói:

- Hơn nữa chúng nó phải sinh con đẻ cái đúng giờ rồi ngủ say, trong thời gian này sẽ bị người đập vụn. Giống như ngươi bây giờ, chỉ cần nửa canh giờ là có thể giết sạch chúng không chừa một con.

Hiển nhiên nam nhân bí ẩn đã nghe được lời Vu Nhai lầu bầu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 958: Long thực thú (1)
- Đương nhiên nếu muốn hành động, cho chúng nó làm vật hy sinh mấy ngày cũng được. Ma thú này rất lạ, khi chúng nó trông thấy chủng tộc khác sẽ điên cuồng công kích.

- Tại sao chúng nó ở đây? Có tác dụng gì? Chắc không phải nuôi chơi, nhìn chúng nó cách mấy ngày là một vòng luân hồi sinh tử?

Nam nhân bí ẩn sảng khoái trả lời câu hỏi:

- Đương nhiên sẽ không rảnh vậy. Tác dụng duy nhất của ma thú này là làm thực vật, thức ăn cho cự long. Mỗi cự long cần lượng ăn lớn đáng sợ, chỗ chúng ta nhỏ hơn Thần Huyền đại lục rất nhiều, không nuôi nổi nhiều thực vật. Chúng ta càng không thể tùy tiện xuất hiện trên Thần Huyền đại lục để mua sắm, vậy đành tìm chốn không người tự mình nuôi.

Nam nhân bí ẩn trả lời Vu Nhai rất rõ ràng.

Lời của nam nhân bí ẩn làm Vu Nhai giật mình suýt nhảy cẫng lên. Cự long, trong truyền thuyết cự long đã tuyệt chủng hoặc ở trên hòn đảo không biết tên sâu trong Thần Huyền Hải. Tóm lại dù cự long còn tồn tại thì cũng là động vật quý hiếm, thế nhưng nam nhân bí ẩn không hề kiêng dè nói ra. Nghe lời nam nhân bí ẩn nói thì bọn họ không chỉ nuôi vài con rồng.

Vu Nhai cũng nghe hiểu từ lúc rất sớm Cổ Duệ chi dân đã có thể quay về Huyền Binh đế quốc chẳng qua bọn họ không cố ý xuất hiện trước mặt mọi người, ít nhất không biết bọn họ nuôi bao nhiêu loại thật vật dành cho rồng trong di tích ma pháp viễn cổ.

- Chỗ này vốn là đất long tộc thời đại viễn cổ, cộng với chúng ta cố ý hấp thu long địa chi khí. Hưm, nó là đại trận chúng ta tạo ra từ thời đại viễn cổ, tuy bây giờ đã tàn phá nhưng sửa sơ lại vẫn dùng được. Tóm lại nuôi loại ma thú tên Long Thực Thú sẽ có hơi thở rồng, các cự long rất thích thực vật như vậy.

Nam nhân bí ẩn không quan tâm Vu Nhai giật mình, lạnh nhạt kể như thể chuyện không liên quan đến gã. Như Vu Nhai là khách, nam nhân bí ẩn là chủ nhân, gã đang giới thiệu phong thổ nhân tình vùng đất của mình.

- Thì ra là vậy, lúc trước các ngươi chọn xây dựng cung điện tại đây là đã băn khoăn suy xét kỹ?

- Đúng vậy! Xây dựng cung điện là một cho các cự long một chỗ trú, một biệt viện. Đây cũng là chỗ nghỉ phép tốt cho chúng ta, gần phía tây Thần Huyền Hải, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, hơn nữa cự long bảo vệ sẽ cực kỳ an toàn.

- Từ rất lâu về trước, trước thời đại viễn cổ các ngươi nói từng là chỗ dừng chân của các cự long, thật là sự kết hợp hoàn mỹ. Đây là món hòa chúng ta tặng cho cự long rải rác khắp nơi trên Thần Huyền đại lục.

Nam nhân bí ẩn nói đến thời đại viễn cổ, kế hoạch lúc Cổ Duệ chi dân sắp thống nhất Thần Huyền đại lục.

Quả nhiên chỉ là biệt viện, Cổ Duệ chi dân quá xa xỉ. Vu Nhai đã biết chỗ này rộng cỡ nào, cung điện khổng lồ thế mà chỉ là biệt viện ngắm phong cảnh phía tây Thần Huyền Hải.

Đương nhiên khi Vu Nhai nghĩ đến Thánh thụ Tinh Linh nữ thần khổng lồ thì được an ủi hơn.

Vu Nhai nheo mắt nói:

- Sợ là không chỉ có thế, bây giờ sau mấy ngàn năm các ngươi có thể tới đi tự nhiên?

Vu Nhai trải qua nhiều chuyện, da mặt dày như tường thành, khó thấy sắc mặt của hắn thế nào. Vu Nhai nói với nam nhân bí ẩn vui vẻ như bằng hữu cũ.

- Đúng vậy! Năm xưa cũng có ý định liên thông chỗ này tới chỗ chúng ta. Chúng ta không chỉ lập một trận pháp tại đây, trừ đại trận tụ tập khí cho Long Thực Thú còn chuẩn bị tạo truyền tống trận to lớn có thể tùy thời tùy chỗ đến Thần Huyền đại lục, muốn về thì về. Tiếc rằng tuy đã xây xong biệt viện nhưng chỉ tụ tập được chút long khí, truyền tống trận khổng lồ dùng long khí làm động lực vận chuyển không được tạo ra.

Nam nhân bí ẩn tiếp tục kể chuyện, nhưng không nhắc đến sự thật Cổ Duệ chi dân đánh thua. Đoạn lịch sử đó là sỉ nhục với nam nhân bí ẩn.

- Nhưng chúng ta thay đổi một chút truyền tống trận ở góc khuất, khiến nó mỗi ngày hấp thu một chút long khí lại không bị nhân loại bình thường thời đại viễn cổ phát hiện. Mãi đến ba ngàn năm phong kín biệt viện, dựa vào chút long khí sinh thành một truyền tống trận có thể đưa một người ra vào, cho cự long ăn nó.

Vu Nhai tổng hợp lời nam nhân bí ẩn nói, không ngừng sửa sang lại. Tức là sau khi Cổ Duệ chi dân đánh thua thì bị nhân loại bình thường phong kín trong mảnh đất bí ẩn, mọi thứ trong di tích ma pháp viễn cổ tức là biệt viện được xây cũng phế bỏ, bao gồm các loại trận pháp trong đó. Mãi khi ba ngàn năm sau cuối cùng liên kết truyền tống trận bày ra và Thần Huyền đại lục.

Nhưng truyền tống trận chỉ chứa một người ra vào, sau khi đi ra bọn họ lập tức sửa một đại trận khác, nuôi dưỡng Long Thực Thú, khiến Long Thực Thú chứa long khí. Tức là chỗ này là khu vực nuôi đồ ăn cho các cự long ở mảnh đất bí ẩn.

Ba ngàn năm sau chiến tranh đến bây giờ đã là hai ngàn năm trăm năm Huyền Ma lịch, đã là chuyện cũ ngàn năm trước. Tuy Huyền Ma lịch chỉ có hai ngàn năm nhưng đó không phải lịch pháp sau khi đánh bại Cổ Duệ chi dân, có mấy lần thay đổi lịch pháp. Hết cách, thở ấy Thần Huyền đại lục rối loạn, Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc thì không ai phục ai, tự tạo lịch pháp lung tung. Mãi khi hai đế quốc hoàn toàn củng cố, các vương quốc nhỏ nghe lệnh mới quyết định ra Huyền ma lịch.

Tính ra thì từ lúc đánh bại Cổ Duệ chi dân đến bây giờ đã qua bốn ngàn năm, tức là viễn cổ. Nam nhân bí ẩn nói sau ba ngàn năm là một ngàn năm trước. Một ngàn năm rất dài, đủ cho nhiều Cổ Duệ chi dân ra vào Thần Huyền đại lục, Vu Nhai không tin bọn họ chỉ đến di tích ma pháp viễn cổ chứ không ra ngoài.

Nếu Cổ Duệ chi dân có thể ra vào, tu sửa được đại trận nuôi Long Thực Thú thì chắc chắn có thể tạo ra truyền tống trận càng lớn hơn.

Tuy lúc trước đã có điều suy đáng nhưng khi nghĩ tới vẫn làm Vu Nhai thấy lạnh cả người. Hiện nay trên Thần Huyền đại lục rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu Cổ Duệ chi dân? Bọn họ sắp hành động rồi sao?

nếu Vu Nhai đoán đúng thì sau khi nhân loại bình thường đánh bại Cổ Duệ chi dân, Cổ Duệ chi dân sợ nhân loại thông qua truyền tống trận vào mảnh đất bí ẩn nên hủy diệt toàn bộ truyền tống trận, phong kín ba ngàn năm. Trong di tích ma pháp viễn cổ, tức là biệt viện cự long mở một truyền tống trận tàn khuyết, sau ba ngàn năm mới tập kết long khí trở thành truyền tống trận hoàn chỉnh.

Chỉ cần một người ra được là có thể dựng lại truyền tống trận càng lớn.

Nam nhân bí ẩn cười khổ nói:

- Cự long đáng thương ba ngàn năm qua không ăn no, thật tình . . .

Vẻ mặt nam nhân bí ẩn vẫn thản nhiên không chút cười khổ, gã vẫn mỉm cười như vạn năm không thay đổi:

- Dù có những đồ ăn này thì các cự long vẫn khó yên ổn sinh sản, chỗ chúng ta rất nhỏ.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Đến rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 959: Long thực thú (2)
Toàn thân Vu Nhai căng thẳng vào trạng thái chiến đấu, mỉm cười nói:

- Cho nên các ngươi bắt đầu tìm chỗ lớn hơn cho các cự long, ví dụ như mảnh đất Thần Huyền đại lục phì nhiêu và xinh đẹp?

Nam nhân bí ẩn nói:

- Đúng là ý hay, chúng ta thật sự nghĩ vậy.

Vu Nhai không chơi chữ với nam nhân bí ẩn, nói thẳng:

- Các ngươi có cảm thấy mình giả dối hơi bị quá không? Nếu muốn chinh chiến Thần Huyền đại lục lần nữa thì cứ nói thẳng, cần gì tạo ra nhiều lý do đàng hoàng?

- Hừ! Đê tiện chính là đê tiện, thô tục chính là thô tục. Sinh sản mấy ngàn năm nhưng nhân loại bình thường vẫn như vậy. Vốn cho rằng ngươi là một người nho nhã mới đúng, ta còn có ý định dẫn ngươi vào Thần Duệ chi tộc của ta, tức là Cổ Duệ chi dân các ngươi gọi. Chúng ta không thích cách gọi đó tuy chúng ta đúng là rất cổ xưa.

Nam nhân bí ẩn lắc đầu, rất bất mãn Vu Nhai không chơi chữ với gã nữa, bất mãn hắn lột trần lý do của gã. Tựa như vài quý tộc thích nói chuyện mập mờ, nói thẳng thắn là biểu hiện của sự thô tục.

Tuy nam nhân bí ẩn tỏ ra bất mãn nhưng vẻ mặt của gã không hề tức giận:

- Tiếc rằng cuối cùng ngươi chỉ có thể trở thành thức ăn của cự long.

Vu Nhai bình tĩnh nói:

- A? Trở thành thức ăn của cự long? Ngươi muốn mang ta đến chỗ các ngươi?

Nam nhân bí ẩn bình tĩnh như đang nói chuyện rất bình thường:

- Không không không, ta sẽ khiến ngươi trở thành thực vật Long Thực Thú trước, chờ ngươi biến thành Long Thực Thú rồi mới đưa ngươi vào miệng cự long, không thì cự long rất khó nuốt trôi nhân loại bình thường như ngươi.

Nam nhân bí ẩn tỏ rõ không để Vu Nhai vào mắt, có lẽ gã nói nhiều với hắn chỉ vì bỗng nhiên nổi hứng, có lẽ vì đã lâu không nói chuyện cùng nhân loại bình thường, muốn ôn tập 'cảm giác ưu việt làm thần'.

Vu Nhai không kinh hoàng như nam nhân bí ẩn tưởng tượng, hắn hỏi một câu khá lạ:

- Cho hỏi một điều, Cổ Duệ chi dân các ngươi cho rằng thứ gì cũng đê tiện vậy tại sao quan tâm cự long như thế?

Lần trước đã nói Cổ Duệ chi dân là nhân loại và chủng tộc khác gọi, còn bọn họ tự xưng là hậu duệ của thần, nên gọi là Thần Duệ chi tộc.

Vu Nhai tiếp tục hỏi:

- Bởi vì cự long là tay sai cường đại sao?

- Không không, cự long giống như Thần Duệ chi tộc ta, trước khi chúng ta xuất hiện chúng nó đã sinh tồn trên đại lục này. Chúng nó cũng là sinh mệnh cao quý nên đương nhiên chúng ta phải cho sự tôn trọng. Ngươi nói rất có lý, tuy chúng nó là sinh mệnh cao quý nhưng không phải thể hình nhân loại, còn kém một chút, vì vậy chúng nó cũng là tay sai mạnh mẽ.

Nam nhân bí ẩn hờ hững đáp:

- Được rồi, ngươi đã biết rất nhiều. Ngươi nên vui mừng đi, ngươi là người đầu tiên biết nhiều như vậy từ sau khi Thần Duệ chi tộc lên kế hoạch quay về Thần Huyền đại lục lại, cũng là người thứ nhất chết trong miệng Long Thực Thú. Quên nói cho ngươi biết, tất cả những người vào di tích ở bên trên đều sẽ thành thực vật của Long Thực Thú, ngươi không cô đơn. Long Thực Thú, hãy tỉnh lại!

Con ngươi Vu Nhai co rút, Cổ Duệ chi dân thật sự sắp hành động.

Mặc kệ nó, bắt giặc bắt vua trước, bắt giữ nam nhân bí ẩn rồi tính tiếp.

Vu Nhai vọt tới trước, tốc độ siêu nhanh xông hướng nam nhân bí ẩn, lực lượng tăng cao mạnh nhất. Huyền khí, linh giác, tuyệt kỹ, tay y cầm một cây dao găm, là Thí Thần Ma Nhẫn. Lúc này Vu Nhai phải phát huy sức chiến đấu mạnh nhất, nam nhân bí ẩn cho hắn cảm giác quá đáng sợ.

Từ sau khi Vu Nhai trở thành thiên binh sư thì Thí Thần Ma Nhẫn không kiêu kỳ nữa, khi được triệu hoán nó rất nghe lời.

Mặt nam nhân bí ẩn hơi thay đổi:

- Lực lượng thật mạnh, tốc độ rất nhanh, huyền binh cường. Đáng tiếc vẫn quá yếu trước mặt ta.

Nam nhân bí ẩn đánh giá thực lực con kiến trước mắt hơi sai một chút, nhưng gã vẫn không để bụng. Tay nam nhân bí ẩn nhẹ vung, gã không rút vũ khí gì ra, chỉ vạch một vệt sáng màu lam. Một tiếng keng giòn vang, Vu Nhai cảm giác lực lượng mạnh mẽ ập đến, huyền khí bị cái gì áp chế.

- Thì ra là vậy.

Trong chớp mắt Vu Nhai đã hiểu trong cơ thể nam nhân bí ẩn vận chuyển lực lượng cao cấp hơn huyền khí bình thường. Nhưng huyền khí của Vu Nhai là loại bình thường sao? Công pháp vận chuyển Huyền Binh Điển nhanh chóng, lực lượng tà ác của Thí Thần Ma Nhẫn bũng nổ áp chế ngược lại. Ám ảnh tiệt sát chi minh sát đang uấn nhưỡng.

Nam nhân bí ẩn khẽ kêu:

- A? Ta đã xem thường ngươi.

Nam nhân bí ẩn một lần nữa kinh ngạc nói:

- Xem ra trên Thần Huyền đại lục thật sự có thiên tài, nhưng vậy thì sao? Không theo kịp cảnh giới chỉ có thể chết.

- Thì ra ngươi muốn áp chế ta trên cùng đẳng cấp? Bây giờ ngươi không áp chế được nên muốn nâng cao đẳng cấp sao? Cái gọi là Thần Duệ chi tộc chỉ có thế.

Mắt Vu Nhai bắn ra tia cười nhạt, ám ảnh minh sát bạo phát. Tay Vu Nhai cầm thêm một thanh kiếm đen, U Hoang kiếm giết hướng nam nhân bí ẩn. Vang tiếng vải rách.

Ở trong mắt Vu Nhai thì nam nhân bí ẩn đang tăng mạnh lực lượng, ngay giây phút đó hắn rút U Hoang kiếm ra, trực tiếp dùng ám ảnh minh sát quyết một kích tất thắng. Nhưng Vu Nhai đánh hụt.

Nam nhân bí ẩn nghiêng người né một chút, mũi kiếm chỉ làm rách vải áo.

Tim Vu Nhai treo cao, nam nhân bí ẩn quá đáng sợ, nhưng nếu hắn liều mạng thì vẫn còn cơ hội.

Tuy nhiên sau lưng Vu Nhai là vô số Long Thực Thú mắt mở trừng trừng, không biết còn Cổ Duệ chi dân nào ẩn núp không? Vu Nhai nhanh chóng lấy đạo cụ ma pháp truyền tống ra rực tiếp truyền tống đi.

Tuy sau khi Vu Nhai truyền tống phải ứng phó với đám người Ma Pháp đế quốc nhưng bây giờ không rảnh nghĩ nhiều.

Không, truyền tống chưa gấp, Vu Nhai lấy đạo cụ ma pháp cầu cứu trước, không phải loại Ma Pháp đế quốc phát mà là cái cao cấp hơn của công chúa Nguyệt Lâm Sa, có thể đối thoại trong khoảng cách nhất định. Công năng giống y của Tiểu Hắc và Thủy Tinh nhưng cấp thấp nhiều, tuy nhiên trong Ma Pháp đế quốc thì người bình thường khó có thứ này.

Có lẽ là ma pháp sư không gian cường đại mới chế tạo ra được, khó khăn hơn không gian giới chỉ rất nhiều.

Nguyệt Lâm Sa có quyền lực không thua gì một hoàng tử, bản thân nàng là ma pháp sư không gian, có thứ này là rất bình thường. Khi Vu Nhai còn là A Kích đã xin Nguyệt Lâm Sa cho hai đạo cụ ma pháp.

Bây giờ một cái ở trên người công chúa Nguyệt Lâm Sa, cái kia là trên người Dạ Tình. Ma pháp khởi động thì sẽ xuất hiện thứ như tín hiệu cầu cứu trong kiếp trước của Vu Nhai, 'tín hiệu' xuyên phá không gian. Lời Vu Nhai nói sẽ đến bên tai Nguyệt Lâm Sa, Dạ Tình ngay. Thứ này không thể đối thoại lâu dài nhưng dư sức nói một, hai câu.

- Dạ Tình, mau, lập tức truyền tống rời khỏi di tích . . .

- Cổ . . .

Rầm!

Vu Nhai nói nhanh nhưng vẫn muộn, truyền cho Dạ Tình còn thuận lợi, với công chúa Nguyệt Lâm Sa hắn chỉ kịp nói một chữ cổ là xong đời.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top