Lượt xem của khách bị giới hạn

[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Kiếm hiệp] [Truyện Hoàn] Triệu hoán thần binh - Hạ Nhật Dịch Lãnh

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 940: Liễu Mị Nhi thăm dò (2)
Liễu Mị Nhi cười xong nghiêm túc nói:

- Được rồi Vu Nhai, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.

Vu Nhai giật mình kêu lên:

- Tốt . . . A, nàng kêu Vu Nhai? Không phải kêu ta sao? Ai là Vu Nhai?

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Cha nó, suýt nữa trúng chiêu, may mà phản ứng nhanh.

Câu đầu chữ 'tốt' không đáng lo, dù sao Liễu Mị Nhi đang nói chuyện với Vu Nhai, không phản ứng kịp là bình thường. Nếu ngay từ đầu Vu Nhai đã hoang mang thì quá xạo, càng dễ bị nhìn ra có vấn đề.

Liễu Mị Nhi thất vọng. Lúc trước ở Quang Minh thần điện Liễu Mị Nhi đã phủ nhận A Kích chính là Vu Nhai, sau này nàng càng nghĩ càng thấy lạ. Sư phụ Liễu đại sư từng nói Vu Nhai là thiên tài phù văn hiếm gặp, lúc trước hắn chỉ dựa vào tri thức nhập môn đã làm Liễu Mị Nhi chịu thiệt. Bây giờ Vu Nhai có tri thức của Liễu đại sư, cộng với bản thân hắn nắm giữ vài phù văn bí ẩn nên Liễu Mị Nhi không nhìn ra là bình thường. Liễu Mị Nhi không tin tự học có thể biết phù văn, còn giỏi đến trình độ này.

Có thể giải phù văn trận trước mắt ít nhất cũng cỡ tam giai, tự học? Không nhiều người làm được. Ví dụ như Ngũ Thanh được tiếng là thiên tài phù văn sư trong Huyền Binh đế đô, ngang hàng với Liễu Mị Nhi nhưng vẫn kém hơn A Kích một bậc, gã làm không được.

Cộng với Thất hoàng tử phân tích, Liễu Mị Nhi cảm giác A Kích chính là Vu Nhai nên nàng đến thăm dò.

Cuối cùng Liễu Mị Nhi chỉ có thể thất vọng lắc đầu. Chẳng lẽ A Kích thật sự không phải là Vu Nhai? Trên đời có phù văn sư thiên tài hơn nàng và Vu Nhai sao? Liễu Mị Nhi không rảnh nghĩ nhiều, ném hết suy nghĩ lung tung sang bên, phối hợp với A Kích giải trận.

Vu Nhai, Liễu Mị Nhi cảm giác được đối phương cường đại.

Trong lúc phối hợp Vu Nhai cảm giác cơ sở của Liễu Mị Nhi vững chắc, một lời kinh người, khiến nửa phù văn sư như hắn được ích lợi không nhỏ. Vu Nhai cho Liễu Mị Nhi cảm giác như phù văn sư nửa đường, cơ sở không vưng chắc nhưng tư tưởng mới lạ, nhiều thứ nàng không bao giờ nghĩ ra nhưng hắn luôn có ý tưởng.

Trong lúc giải trận Liễu Mị Nhi, Vu Nhai có chẳng lẽ đồng lòng hợp sức. Ngũ Thanh đứng bên cạnh thì nổi điên.

Tuy Ngũ Thanh không thích cá tính điêu ngoa của Liễu Mị Nhi nhưng muốn cua nàng, đây là Nhị hoàng tử yêu cầu. Nếu cưới Liễu Mị Nhi không chỉ có lợi cho đường phù văn của Ngũ Thanh cũng giúp ích lớn với Nhị hoàng tử. Liễu đại sư còn có thể đứng bên cạnh Thất hoàng tử sao?

Cho nên khi Ngũ Thanh thấy Vu Nhai, Liễu Mị Nhi thân thiết thì rất hận.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mặc kệ Ngũ Thanh nổi khùng cỡ nào cũng không thể ngăn cản được Vu Nhai, Liễu Mị Nhi phá giải phù văn trận trước mắt.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cánh cửa to lớn nặng nề mở ra lộ hành lang dài tối đen như mực giống cự thú há mồm.

Thời gian giải mở phù văn trận đúng như Vu Nhai nói, chỉ tốn hai canh giờ.

Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc mở miệng nói:

- Được rồi, đến bây giờ tất cả phù văn trận bị phát hiện đều đã giải mở, chuyện kế tiếp mọi người tự hành động. Nhớ kỹ, chuyện gì quy tắc không cho phép thì tuyệt đối không thể làm, nếu không dù ngươi có thân phận gì, ở quốc gia nào đều giết không tha!

Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc tiếp tục bảo:

- Cũng xin cảm tạ cận vệ của công chúa Nguyệt Lâm Sa, ta sẽ báo lên đại đế đúng sự thật, ta nghĩ đại đế sẽ thưởng hậu hĩnh cho công chúa và hộ vệ.

Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc nói những lời này có chút nịnh bợ, tuy gã đại biểu chính phủ nhưng thân phận công chúa của Nguyệt Lâm Sa bày ra đó.

Lúc trước chuyện A Kích là phù văn sư đồn khắp nơi, chuyện lớn như vậy nhưng Ma Pháp Đại Đế không triệu kiến hắn tức là Ma Pháp Đại Đế không mấy tin tưởng năng lực phù văn của A Kích. Hoặc giống như người khác, Ma Pháp Đại Đế không tin A Kích là người Ma Pháp đế quốc, quan trọng nhất là hắn không có công lao.

Đắc tội Quang Minh thần điện, triệu kiến A Kích trong khi hắn không có công lao gì, dù là phù văn sư, làm vậy là quá tốt với công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Nhưng nếu thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc báo cáo chuyện hôm nay lên trên thì là công lớn, Ma Pháp Đại Đế còn không chịu tiếp kiến phù văn sư duy nhất của Ma Pháp đế quốc sao? Công chúa Nguyệt Lâm Sa càng được yêu thương một bậc.

Mặc kệ A Kích có phải là người của Ma Pháp đế quốc hay không, chỉ cần hắn gặp Ma Pháp Đại Đế là chuyện đã định, hỏi sao thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc không nịnh bợ? Nhiều người mắt xanh lục nhìn A Kích.

Đặc biệt vài thiếu nữ trong phút chốc trở nên càng đẹp, hy vọng được phù văn sư duy nhất của Ma Pháp đế quốc nhìn trúng.

Ai đều có thể nịnh bợ nhưng thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc thì không thể làm quá rõ ràng, gã chỉ nói mấy câu rồi dẫn thuộc hạ, tức là đoàn thể chính phủ Ma Pháp đế quốc đi sâu vào di tích ma pháp viễn cổ.

Sứ đoàn Huyền Binh đế quốc theo sau đoàn thể chính phủ Ma Pháp đế quốc, tạm thời Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử không định tách ra.

Nguyệt Lâm Sa ngẫm nghĩ, dẫn đội theo sau.

Tức là hơn một nửa người đi trong hành lang này. May mắn người Pháp Thần Điện, đặc biệt là quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na của Quang Minh thần điện không muốn đi chung với Nguyệt Lâm Sa, bọn họ sớm thăm dò đường khác.

Hành động thăm dò di tích ma pháp viễn cổ rầm rộ chính thức kéo màn.

Trong lúc đi đường ngày càng nhiều lối rẽ, bốn phía tối đen không biết chỗ nào có bảo bối, chỗ nào không. Mọi người hành động bằng cảm giác, dần dần từng nhóm nhỏ bị tách ra.

Liễu Mị Nhi tạm biệt Vu Nhai:

- A Kích, ta đi trước, chờ khi nào chúng ta gặp lại sẽ thảo luận vấn đề ngươi nói thật kỹ hơn.

Đã qua hai ngày từ lúc Vu Nhai, Liễu Mị Nhi hợp tác giải phù văn trận trên cửa. Trong hai ngày nay hai người cùng chung tài năng luôn đi bên nhau, giao lưu, học tập. Vu Nhai thu hoạch rất lớn.

Vu Nhai, Liễu Mị Nhi lại hợp tác mở hai phù văn trận có độ khó cao, có tình cảm chiến hữu. Nhưng người sứ đoàn Huyền Binh đế quốc định tách khỏi đội công chúa Nguyệt Lâm Sa, nên Vu Nhai, Liễu Mị Nhi đành tạm biệt.

Hai người rất lưu luyến.

Vu Nhai không biết Liễu Mị Nhi có cảm giác, hắn chỉ biết nếu đi chung với nàng thì năng lực phù văn của mình sẽ nâng cao nhiều, cả tài diễn kịch. Hai ngày nay Liễu Mị Nhi thăm dò Vu Nhai mấy lần, hắn luôn nguy hiểm suýt lòi đuôi. Vu Nhai không biết Liễu Mị Nhi đã hoàn toàn tin hắn là A Kích chưa.

Ngũ Thanh phun lửa, hai đội, Vu Nhai, Liễu Mị Nhi tách ra.

Nguyệt Lâm Sa ghen tuông nói:

- Như thế nào? Không nỡ sao? Định thu mỹ nữ phù văn vào phòng?

Hai ngày nay Nguyệt Lâm Sa nhìn Vu Nhai, Liễu Mị Nhi như keo như sơn.

Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:

- Tiểu binh chết tiệt là cận vệ của mình, sao hắn có thể thân thiết với nữ nhân khác? Đáng chết.

Nhưng người ta giao lưu, học tập phù văn, ngươi có thể nói gì đây?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 941: Dưới một người trên vạn người
Ngươi càng nói chẳng phải càng đại biểu vô cùng quan tâm tiểu binh sao? Vậy sẽ làm tiểu binh đắc ý vong hình.

Nguyệt Lâm Sa hận ngứa răng rồi phải biểu hiện hiền lành rộng lượng. Nếu Nguyệt Lâm Sa là lão bà của Vu Nhai thì vẻ mặt này chính là hình tượng vĩ đại của đại phu nhân, rộng lượng bao la.

- A! Suy nghĩ của công chúa thật là đen tối, hèn gì nàng cứ dòm ngó thân thể của ta. Giữa ta và Liễu Mị Nhi là giao lưu thuần khiết nhất, tình cảm vĩ đại cộng đồng tiến bộ.

Vu Nhai chính nghĩa đáp:

- Có lẽ không phải công chúa không thuần khiết mà vì nàng yêu ta, ghen tỵ dúng không? Yên tâm, ta sẽ cố gắng hoàn thành Độc Cô gia chủ giao cho nhiệm vụ.

Nguyệt Lâm Sa không biết nên nói cái gì. Một là ghen tỵ với Liễu Mị Nhi hai là suy nghĩ đen tối, Nguyệt Lâm Sa chọn đường nào cũng chết.

- Hừ! Đúng vậy, ta ghen ty. Tương lai ngươi là nam nhân của ta, cho nên ta sẽ không cho ngươi có nữ nhân khác.

Nguyệt Lâm Sa ngần ngừ một lúc quyết định lại chơi với lửa. Mấy hôm nay Nguyệt Lâm Sa không chơi trò này vì tiểu binh đáng ghét không đùa giỡn nàng, bây giờ đã đến thì không thể bỏ lỡ. Muốn đối phó với tiểu binh vô sỉ trừ mạnh mẽ ra không còn cách khác.

Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:

- Nhưng phải hành động cẩn thận, không thể giống lần trước suýt bị tiểu binh làm cái kia. Cơ thể nữ nhân trời sinh yếu thế, tránh được thì nên tránh.

Tuy Nguyệt Lâm Sa nghĩ vậy nhưng tim nàng đập rất nhanh, hơi mong chờ.

Vu Nhai phản kích:

- Yên tâm, đến lúc nàng trở thành nữ nhân của ta tuyệt đối không phải là đại phu nhân.

Một công chúa và một tiểu binh đánh cuộc xem ai cưới ai trước. Nguyệt Lâm Sa tin tưởng khi nàng trở thành nữ đế Ma Pháp đế quốc, trả giá chút điều kiện là Huyền Binh đế quốc sẽ trói hàng này đến trước cung điện của nàng.

Vu Nhai thì không mấy tự tin, hắn đơn thuần không muốn thua công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Nếu Vu Nhai thật sự mang thánh thụ nữ vương về, Độc Cô gia chủ sẽ làm chủ hôn cho hắn thì Vu Nhai không biết nên làm sao. Mặt ngoài Vu Nhai không dám tỏ vẻ miễn cưỡng, nếu không sẽ bị ma nữ ăn không còn mẩu xương.

Nguyệt Lâm Sa không tự tin thân thể tiếp xúc. Vu Nhai thi thiếu tự tin về địa vị, cưới gả.

Vài công tử ca quý tộc đi theo công chúa Nguyệt Lâm Sa mắt tóe lửa nhìn.

- A Kích khốn kiếp gian díu với nữ phù văn sư Huyền Binh đế quốc xong giờ lại hành động thân mật với công chúa, thật đáng hận!

Nhưng đối với kẻ sắp trở thành 'quốc bảo' của Ma Pháp đế quốc thì các công tử quý tộc bình thường quen kiêu ngạo không dám làm gì.

Bọn họ vốn cảm thấy hộ vệ nho nhỏ muốn với tới công chúa là không thể nào, nhưng nếu A Kích có thực lực phù văn cường đại, được phong làm quý tộc, còn là 'quốc bảo' thì vẫn không thể sao? Các công tử ca cảm giác nguy hiểm rất lớn.

Ai thèm quan tâm suy nghĩ của đám công tử ca? Mọi người tiếp tục thăm dò di tích ma pháp viễn cổ.

Thời gian bay nhanh, chớp mắt mấy ngày qua đi. Bây giờ mọi người mới biết di tích ma pháp viễn cổ thật to, ngàn người đi vào nhưng khó tình cờ gặp trong di tích. Nếu có ai gặp phù văn không giải được, hoặc thủ đoạn huyền binh giả thì liên lạc với nhau, để hai phù văn sư Huyền Binh đế quốc giải mở. Nhưng khi liên lạc mới biết khoảng cách xa xôi, chờ phù văn sư chạy tới không biết mất bao lâu, lãng phí thời gian, còn không bằng đi đường vòng có thể được nhiều báu vật hơn.

Tức là còn rất nhiều phù văn trận chưa được mở, muốn tìm tòi di tích ma pháp viễn cổ kỹ càng từng ngõ ngách là chuyện không thể nào. Cho nên nói Ma Pháp đế quốc xem ngàn người là đội quân tiên phong.

Cùng lúc đó, đủ loại tranh đấu cũng vén màn. Dù có đạo cụ ma pháp nhưng khó tránh khỏi chết người, bên trong có một số cơ quan lấy mạng người. Đương nhiên vì có quy tắc đó nên ít ai giết người, trật tự tốt hơn rất nhiều, nhưng không giết nhân không có nghĩa là cấm đánh người tàn phế.

Cho nên cạnh tranh trong di tích ma pháp viễn cổ vẫn rất tàn nhẫn.

- Chúng ta đi con đường này đi, có lẽ sẽ vòng qua người khác đến chỗ sâu hơn.

Đội công chúa Nguyệt Lâm Sa vẫn đông người nhất nhưng so với trước thì thiếu rất nhiều. Mấy chục thân vệ có vài người chết trong cạm bẫy. Bọn họ bị phái ra ngoài dò đường, không ngờ . . .

Nhóm thiếu gia quý tộc cũng có mấy người chết, bọn họ gặp cạm bẫy. Có một số thiếu gia thấy báu vật thì nổi lòng tham tự xé kẻ, kết quả là . . .

Dù sao thì chuến đi vẫn tiếp tục, bây giờ mặc kệ là đoàn thể gì ưu tiên vứt đuôi người khác, có như vậy mới lấy được nhiều thứ tốt hơn sâu trong di tích ma pháp viễn cổ, thậm chí chiếm làm của riêng.

Đến bây giờ không nhiều người lấy được thứ hữu dụng. Trừ một số bày cạm bẫy như binh khí phù văn thất giai gì đó, người ta lấy được nhièu nhất là đồ cổ có giá trị lịch sử.

Đương nhiên cũng có một ít đan dược, đều quá hạn như lúc trước Vu Nhai lấy đan dược Đế Long tộc.

Quyển trục ma pháp thì sao?

Cái này thì đỡ, tìm thấy rất nhiều, nhưng chỉ mấy quyển tục là hữu dụng. Đối với ma pháp sư thì quyển trục ma pháp có hiệu quả hay mất hiệu lực đều đáng giá nghiên cứu nên mọi người xem chúng như báu vật.

Tóm lại mọi người vững tin trong di tích ma pháp viễn cổ to lớn này không thể nào không có thứ tốt.

Vu Nhai liếc bản đồ trong tay công chúa Nguyệt Lâm Sa, nói:

- Ta đi trước tìm hiểu.

Tấm bản đồ là vật sao chép, không phải bản đồ ma pháp Vu Nhai từng thấy. Mỗi người đều có một vật sao chép như vậy, chỉ mình Vu Nhai biết loại này không đầy đủ. Lúc trước Phong Doanh từng mô phỏng lưu động của bản đồ ma pháp, nếu Vu Nhai muốn có thể kêu Phong Doanh mô phỏng ra sẽ có bản đồ kỹ càng.

Binh linh không phải nhân loại, sẽ không quên thứ đã học.

Tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa lấy bản đồ khiếm khuyết ra? Còn cần hỏi sao?

Vu Nhai có hỏi thắng Nguyệt Lâm Sa, nàng không giấu diếm.

- Có thể vượt qua phía trước thì không tệ, nếu bọn họ cầm bản đồ sao chép vượt qua cải thì ta sẽ cho bọn họ bản đồ đi sâu hơn.

Đến lúc vào sâu bên trong có phải Nguyệt Lâm Sa thăm dò xong mới cho người ta vào đi dạo hay không thì không biết.

Dù là bản đồ ma pháp bản gốc hay bản đồ sao chép đều không ghi kỹ càng, không ghi rõ cạm bẫy, báu vật nằm ở đâu. Dù có ký hiệu cũng là chữ viết, đánh dấu không xem hiểu. Mọi người cầm bản đồ chỉ để không lạc đường.

Như chơi game, dù ngươi có bản đồ cũng không bảo đảm sẽ vượt ải, trong đó có quái vật, cơ quan gì không thì không biết. Di tích ma pháp viễn cổ khó khăn hơi game nhiều, dù có bản đồ cũng dễ dàng lạc đường.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 942: U Linh tái hiện (1)
Vu Nhai rất muốn hành động riêng. Di tích ma pháp viễn cổ to lớn, Thôn Thiên kiếm linh tạm thời không cảm ứng được thần binh gì đó là chuyện thường. Trong tay Vu Nhai có bản đồ, nếu có thể thì hắn rất muốn thăm dò những nơi chưa được sao chép vào bản đồ trước công chúa Nguyệt Lâm Sa, có lẽ những báu vật nằm ở đó.

Vu Nhai phải hành động riêng, A Kích cần chết hoặc mất tích trước khi đoàn người rời khỏi di tích ma pháp viễn cổ. Không thì trời biết sau khi Ma Pháp Đại Đế triệu kiến sẽ làm gì Vu Nhai.

Tuy Vu Nhai không có thành kiến với hai đế quốc nhưng người thân, bằng hữu của hắn là người Huyền Binh đế quốc.

Nhưng A Kích là cận vệ của công chúa Nguyệt Lâm Sa, không thể tùy ý hành động. Có một số phù văn trận cần Vu Nhai giải mở, đây là ước hẹn với Vu Tiểu Dạ, hoặc nên nói là giao dịch để trả ơn nàng đã cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá. Bây giờ nhóm Tiểu Mỹ còn ở trong Ma Pháp đế quốc, Vu Nhai không thể qua cầu rút ván, hắn rất rối rắm.

Vu Nhai vừa dò đường vừa suy nghĩ làm sao hành động riêng trong khi hoàn thành lời hứa. Vu Nhai phải mất tích hoặc chết, hắn từng nói chuyện với công chúa Nguyệt Lâm Sa về vấn đề này.

Ma nữ Nguyệt Lâm Sa đáp:

- Ta muốn ngươi mất tích, chết bao giờ? Chúng ta ước định là . . . Ngươi trở thành phù văn sư của ta, thăm dò di tích đến khi kết thúc. Sau khi kết thúc thì ngươi tự do.

- Đợi kết thúc rồi phụ hoàng của nàng muốn triệu kiến ta thì sao?

Nguyệt Lâm Sa nheo mắt nói:

- Đó là chuyện của ngươi, ngươi nên tự nghĩ cách. Dù sao khi thăm dò di tích kết thúc thì giao dịch ngừng, ta cứu người giúp ngươi, không được đổi ý.

Nguyệt Lâm Sa cười rất tươi nói:

- Thật ra Ma Pháp đế quốc chúng ta có gì tệ? Ngươi trở thành quốc bảo của chúng ta, dù tương lai mọi người biết thân phận thật thì ngươi sẽ không bị gì. Ta sẽ thu ngươi làm đế phu, phụ nghi thiên hạ, dưới một người, trên vạn người . . .

Nguyệt Lâm Sa chưa nói xong Vu Nhai đã châm biếm:

- Ta thích vị trí nam trên nữ dưới hơn.

Khóe môi Vu Nhai co giật, sau khi ra khỏi di tích ma pháp viễn cổ thì quốc bảo A Kích sẽ không bị Ma Pháp Đại Đế triệu kiến sao?

Dù tạm thời không triệu kiến nhưng sẽ có người chạy lại 'bảo vệ' A Kích ngay. Muốn trốn? Khó hơn lên trời. Khi đó dù Ma Pháp Đại Đế có nghi ngờ thân phận của Vu Nhai hay không thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Người bảo vệ tuyệt đối là chân thành thật lòng.

Huyền Binh đế quốc tuyệt đối không cho phép Ma Pháp đế quốc có được phù văn sư, chắc chắn sẽ phái sát thủ hành động.

Nhưng Vu Nhai được bảo vệ thì không thể chạy trốn, vậy phải làm sao?

- Nhức đầu muốn chết!

Vu Nhai ngửa đầu thở dài. Có khi che giấu tung tích thật tốt, đặc biệt là giấu diếm bằng hữu lẫn kẻ thù, nhưng điều đó cũng dẫn đến bi kịch. Bởi vì kẻ thù, bằng hữu không phân rõ ngươi là ai.

Vu Nhai nghiến răng nói:

- Dù thế nào phải biến mất trước khi ra khỏi di tích.

Đúng vậy, phải nghĩ cách biến mất.

Vu Nhai không ngờ cơ hội đến nhanh, đột ngột như vậy, với lý do công chúa Nguyệt Lâm Sa không thể từ chối. Tuy Nguyệt Lâm Sa rất muốn từ chối nhưng có lẽ nàng là người hiểu rõ Vu Nhai nhất thế giới, dù là Thủy Tinh cũng không bằng. Bình thường nói gì tiểu tử này cũng nghe, nhưng nếu đụng vào nghịch lân thì mười cự thú cũng đừng mong kéo về.

- Hì hì, Ngũ Thanh đại sư, mọi chuyện ổn chứ? Những đạo cụ ma pháp này thật sự có thể che chắn?

Vu Nhai tiến lên dò đường chợt nghe một thanh âm phát ra từ con đường công chúa Nguyệt Lâm Sa chỉ định, người sứ đoàn Huyền Binh đế quốc xuất hiện. Nói đúng hơn là người của Nhị hoàng tử.

Đó là người quen của Vu Nhai, Ngũ Thanh và người nói chuyện, Hoàng Phủ Cung.

Hoàng Phủ Cung là thế tử Mông thân vương tại Huyền Binh đế đô muốn cua Tinh Linh tộc nhưng vì các vụ việc mà bị Vu Nhai đả kích gần chết. Lúc trước Hoàng Phủ Nhàn, mẫu thân của Độc Cô Cửu Dương lợi dụng Hoàng Phủ Cung muốn tiêu diệt Vu Nhai.

- Xin thế tử yên tâm, ma pháp sư làm sao hiểu được phù văn? Chỉ cần ta bày phù văn trận quanh mấy nữ nhân kia thì các nàng chắp cánh cũng khó bay.

Mắt Ngũ Thanh nhấp nháy nói:

- Hừ! Người tên Vu Nhai đó đừng nói là thế tử người muốn đối phó, người không làm chỉ bằng vào việc Liễu đại sư muốn gả Liễu Mị Nhi cho hắn thì Vu Nhai phải chết.

Hoàng Phủ Cung mở miệng nói:

- Tiếc rằng lần trước hắn bày ra cục lớn như vậy, cứ tưởng hắn chết chắc nhưng không ngờ Vu Nhai thần thông quảng đại, thậm chí cứu hai nữ nhân, Độc Cô Cửu Tà. Quang Minh thần điện thật là vô dụng.

Trong bóng tối, con ngươi Vu Nhai co rút, mắt bắn ra sát khí mãnh liệt.

Trong tiệm đạo cụ ma pháp La Lạp của Độc Cô Đoạn Vân Vu Nhai từng nghi ngờ tại sao lúc đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá ở di tích Ngọc Nữ tộc, mới đào thánh vật lên đã bị người ta phát hiện? Tiểu Mỹ có binh linh Ngọc Thủy, khi đào thánh vật sẽ bị người phát hiện sao?

Vu Nhai không tin. Ngọc Thủy từng là tộc trưởng Ngọc Nữ tộc, nàng biết rõ di tích ở trên địa bàn Ma Pháp đế quốc phải hành động hết sức cẩn thận. Tóm lại khả năng đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá đào báu vật gây ra tiếng động lớn bị người phát hiện là rất nhỏ.

Còn có Độc Cô Cửu Tà, Nghiêm Sương đi theo Tiểu Mỹ. Tính cách Độc Cô Cửu Tà cẩn thận, trước khi xuất phát sao có thể không tìm hiểu rõ tình huống, sao có thể để Quang Minh thần điện theo dấu? Lúc trước Vu Nhai bận cứu người nên không nghĩ nhiều, sau khi cứu người ra sự việc kết thúc nên hắn không vắt óc suy nghĩ.

Bây giờ Hoàng Phủ Cung nói khiến Vu Nhai phải suy nghĩ.

Chắc chắn có người bán tung tích đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá cho Quang Minh thần điện. Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, Độc Cô Cửu Tà là chủ lực đại chiến quang minh thánh nữ Lộ Luân Na, cộng với có quan hệ thân thiết cùng Vu Nhai, sao Quang Minh thần điện không hành động được?

Ngũ Thanh nói:

- Đúng vậy! Người này thật đáng sợ, phải nghĩ cách trừ khử. Tiếc rằng cứu mấy người kia ra thì Vu Nhai đã mất tích, hắn quá cẩn thận. Nếu không với thân phận của Nhị hoàng tử chắc chắn có thể giao Vu Nhai cho Quang Minh thần điện.

Hoàng Phủ Cung nhíu mày hỏi:

- Vu Nhai thật sự không phải là A Kích?

Nghe tên A Kích làm cơ mặt Ngũ Thanh co giật, hung dữ nói:

- Tất nhiên là không. Ta có xem phù văn của Vu Nhai, hắn không đạt đến trình độ của A Kích. Trong thời gian ngắn Vu Nhai không thể có thành tựu cỡ A Kích, phong cách khác biệt rất lớn. Đáng tiếc không xử lý A Kích được.

Hoàng Phủ Cung lạnh lùng nói:

- Nếu A Kích thật sự là phù văn sư thì Huyền Binh Đại Đế vĩ đại của chúng ta sẽ không ngồi xem, dù hy sinh một đám gián điệp cũng không tiếc. A Kích chết chắc, ngươi cứ yên tâm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 943: U Linh tái hiện (2)
- Ừm! Đừng quan tâm người chết chắc đó, chúng ta đối phó với mấy nữ nhân này đi.

- Ha ha ha ha ha ha! Vu Nhai, ta không tin ngươi lại có thể cứu bọn họ nữa, ta không tin đến nơi này, có phù văn bảo hộ ngươi còn phá hỏng chuyện của ta được. Chờ ta kéo mấy nữ nhân của ngươi lên giường rồi dụ ngươi ra, ngươi sẽ chết thảm, chết cực kỳ thảm. Thủy Tinh mà ngươi yêu nhất chờ ở đế đô cũng sẽ trở thành nữ nhân của ta, ha ha ha ha ha ha!

Ngũ Thanh cười theo:

- Ha ha ha ha ha ha!

- Đi đi, địa điểm ngay đằng trước, đã phái người đi dụ. Chúng ta ngồi chờ mấy nữ nhân lọt lưới.

Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung cười xong đi vào con đường trước mặt, chuẩn bị bắt cá trong rọ.

Sắc mặt Vu Nhai không còn âm trầm, nhìn bóng lưng Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung như nhìn người chết. Vu Nhai quay người đi.

Khi Nguyệt Lâm Sa thấy Vu Nhai thì cảm nhận được hắn thay đổi, dù mặt ngoài hắn rất bình tĩnh.

Nguyệt Lâm Sa duỗi lưng, lười biếng hỏi:

- A? Sao, đằng trước có chuyện gì?

Vu Nhai ném đạo cụ ma pháp ghi chép của mình ra, nói:

- Công chúa xem thì biết.

Nguyệt Lâm Sa chớp mắt, tìm chốn không người mở ra xem. Bên trong là nội dung Vu Nhai mới nghe Hoàng Phủ Cung, Ngũ Thanh nói. Đây là lý do Nguyệt Lâm Sa không ngăn cản Vu Nhai rời đi, nội dung bên trong là nghịch lân của hắn.

- Ta đi với ngươi, có những đoạn đối thoại này thì Huyền Binh đế quốc cũng không thể bao che bọn họ.

- Không, bọn họ là thế tử và phù văn sư, nàng là công chúa nước địch. Nếu nàng ra mặt thì bọn họ sẽ không chết, còn ta muốn chúng chết.

Mắt Vu Nhai lóe sát khí nói:

- U Linh sát thủ không thể cùng hành động với công chúa.

Nguyệt Lâm Sa nghe lời nói chứa đầy sát khí, trầm ngâm một lúc, nói:

- Được rồi, chờ lo xong việc hãy quay về.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm! Ta đi đây.

Bộ dạng Vu Nhai rất sốt ruột, nhưng khi hắn xoay người thì lộ nụ cười gian trá. Bên Hoàng Phủ Cung chưa hành động chứng minh Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ còn đang an toàn, cộng với Vu Nhai đã biết chuyện, ba nàng khó xảy ra chuyện gì. Cho nên Vu Nhai mới cười, hắn cười là bởi vì có thể hành động riêng.

Nguyệt Lâm Sa nhìn Vu Nhai vội vàng rời đi, nàng buồn bực giậm chân, có cảm giác nam nhân nhà mình đi tán gái. Nguyệt Lâm Sa không nghĩ ra lý do từ chối Vu Nhai cứu người, giam cầm hắn? Vu Nhai sẽ nổi điên.

Nguyệt Lâm Sa nghe Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung đối thoại cũng rất muốn tiêu diệt hai người này.

Nguyệt Lâm Sa lầm bầm:

- May mắn bây giờ chưa rời khỏi di tích, sau khi hắn cứu người sẽ quay về . . .

Giây sau công chúa Nguyệt Lâm Sa biến sắc mặt nói:

- Nguy rồi, ta muốn đưa bản đồ phục chế cho hắn. Chết tiệt, hắn cố ý không lấy hay sao? Với tính cách của hắn cướp một phần bản đồ là chuyện thường, hắn sẽ không quay về.

Nguyệt Lâm Sa không biết Vu Nhai có bản đồ kỹ càng.

Mặt Nguyệt Lâm Sa xanh mét, nàng đã nhận ra bị tên đáng ghét tính kế.

Chờ khi Nguyệt Lâm Sa chất vấn Vu Nhai sẽ nói:

- Lúc đó nàng không đưa bản đồ cho ta thì làm sao ta quay về bên cạnh nàng được? Ta lạc đường.

Đừng nói Vu Nhai bạn tìm Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, hắn có thể ở giữa đường cướp một tấm bản đồ.

Lúc trước mỗi người vào di tích ma pháp viễn cổ dều cầm một tấm bản đồ sao chép nhưng Vu Nhai thì không, mới đầu công chúa Nguyệt Lâm Sa sợ hắn có bản đồ sẽ bỏ chạy nên không đưa, giờ bởi vì điều này bị hắn nắm đằng cán.

Nếu Nguyệt Lâm Sa nổi khùng lên làm hành động quyết tuyệt thì Vu Nhai sẽ ngoan ngoãn trở về. Chỗ này là địa bàn Ma Pháp đế quốc, Nguyệt Lâm Sa có nhiều chỗ có thể lợi dụng. Nhưng Vu Nhai tin tưởng Nguyệt Lâm Sa sẽ không làm ác như vậy, vì nàng muốn đối phó U Linh sát thủ cũng phải trả giá đắt. Có vài chuyện là nghịch lân của Vu Nhai.

Vu Nhai đoán chắc công chúa Nguyệt Lâm Sa sẽ không vì hắn mà trả giá đắt.

Nguyệt Lâm Sa không thể không để ý cảm nhận của Vu Nhai, tuy hắn còn mơ hồ về điều này nhưng trực giác cảm thấy nàng sẽ không làm dữ. Có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa nam nữ.

Vu Nhai và Nguyệt Lâm Sa đấu pháp vẫn nằm trong quy tắc.

Nguyệt Lâm Sa hậm hực nói:

- Hừ! Ta muốn xem ngươi làm sao mất tích, chết trong di tích.

Muốn làm được điều này cũng rất khó, dù sao A Kích đã là danh nhân, người chết thường phải được ghi chép lại rõ ràng.

Đạo cụ ma pháp ghi chép không chỉ ghi âm trực tiếp còn tự động ghi lại tình huống xung quanh lúc người đó chết, giây lát truyền ra ngoài bảo đảm kẻ giết người không xóa đạo cụ ghi chép.

Vu Nhai muốn để A Kích mất tích hoặc chết thì phải giở trò với đạo cụ ma pháp ghi chép, nhưng hắn là huyền binh giả đâu biết sửa chữa? Nếu có thể sửa lại đạo cụ ma pháp ghi chép thì nhiều ma pháp sư thiên tài trong di tích ma pháp viễn cổ đã sớm làm điều đó.

- Chỉ có thể mong đợi lúc hắn sẽ bị ghi lại.

Nguyệt Lâm Sa biết rõ Vu Nhai sẽ được bản đồ từ tay Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nhưng vẫn tức giận nói, ánh mắt oán hận trừng to, dùng tinh thần lực quét mạnh qua lại. Sau khi xác nhận không tìm thấy Vu Nhai thì Nguyệt Lâm Sa xoay người lại, nàng phải che lấp cho tiẻu binh chết tiệt, nói là phái A Kích đi làm cái gì.

Nguyệt Lâm Sa bực mình đã quên Vu Nhai có lực lượng phù văn, quên Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung muốn lợi dụng phù văn đối phó Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương. Chờ khi Nguyệt Lâm Sa nhớ đến thì nàng càng hối hận.

Khi công chúa Nguyệt Lâm Sa nghĩ đến những điều này thì hắn sẽ 'tình hình gấp gáp vội vã rời đi'.

Trong con đường tối tăm có giọng nữ quyến rũ vang lên:

- Đi đi, Tiểu Mỹ muội muội, ngay phía trước.

Thanh âm xa lạ là đối với Vu Nhai trong bóng tối. Còn với Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, Dạ Tình thì giọng nữ này rất quen thuộc. Nàng tên là Hình Uyển, một huyền binh giả nữ trong sứ đoàn Huyền Binh đế quốc, thuộc hạ của Thất hoàng tử, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

Lúc trước Thất hoàng tử chọn ba mươi người trong thánh hội Huyền Thần điện, có khá nhiều thiên tài Huyền Binh đế đô sớm đi theo gã. Lúc trong hoa viên bên ngoài hoàng cung Thất hoàng tử mở tiệc mời nhiều người trẻ tuổi ví dụ như Trầm Lâm Trúc.

Hình Uyển là đại tiểu thư của một gia tộc trong Huyền Binh đế đô, thực lực không tệ.

Bởi vì đều là nữ nhân, Tiểu Mỹ rất đáng yêu làm tim người ủng rinh nên thành bằng hữu tốt của Hình Uyển. Qua mấy ngày thăm dò di tích, sứ đoàn Huyền Binh đế quốc tản ra. Có người cố ý dẫn dắt ba nữ nhân kết đội với Hình Uyển. Dạ Tình song tu cùng Vu Nhai, tuy chưa củng cố hết nhưng thực lực khá mạnh.

Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ truyền thừa Ngọc Nữ tộc, tuy cảnh giới của hai nữ nhân yếu hơn Dạ Tình một chút nhưng không chênh lệch quá lớn. Đặc biệt là Tiểu Mỹ, nàng có báu vật Ngọc Nữ tộc nên thực lực tăng vọt.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 944: Cái gọi là vẽ tranh trên tường
Có thể nói ba nữ nhân phối hợp rất khó làm gì được họ. Trong di tích ma pháp viễn cổ cấm giết nhau, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương càng an toàn hơn, cho nên khi mọi người người lạc nhau không quá lo lắng.

Có người cố ý không đi cùng người khác, dù sao di tích quá lớn, muốn chạm mặt rất khó khăn.

Hình Uyển cười khẽ:

- Đằng trước là đồ cổ cục gạch ta vừa nói, không biết có hiệu quả với Vu Nhai kia của các ngươi không?

Ngữ điệu trêu chọc, Hình Uyển nhấn mạnh hai chữ các ngươi.

Trong di tích ma pháp viễn cổ có một báu vật rất khó lấy, đó là tuyệt kỹ, công pháp, cách vận dụng nguyên tố. Thứ này vô hình, có lẽ giúp ích nhiều cho vài người, thường được vẽ trên tường. Mấy hôm trước có người học được tuyệt kỹ siêu cường đại, cũng có vài tranh vẽ trên tường không xem hiểu được có lẽ là thứ gì đó mạnh mẽ mà thất truyền.

Khi mọi người thấy tranh vẽ trên tường có thể tháo thì tháo, nếu không tháo được thì ghi chép lại. Trời biết có một ngày có thể nghiên cứu ra thứ giống phù văn không? Lúc hai nước giao chiến chẳng phải là có thể chiếm ưu thế?

Lý do Hình Uyển dẫn cảm ngộ, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương đến là vì . . .

Khi Hình Uyển dò đường nhìn thấy mấy bức tranh vẽ trên tường người khổng lồ cầm gục gạch. Thứ có tác dụng với Vu Nhai đương nhiên ba nữ nhân sẽ không bỏ qua. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không nghi ngờ Hình Uyển, dù sao nàng là người của Thất hoàng tử, không cần hại ba nàng. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không biết rằng Hình Uyển là con cờ được Nhị hoàng tử sắp xếp bên cạnh Thất hoàng tử.

Dù Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết thì không tin Nhị hoàng tử sẽ hy sinh một quân cờ để đối phó bọn họ.

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đánh giá thấp Hoàng Phủ Cung thù hận, lòng hẹp hòi của gã. Hoàng Phủ Cung là thế tử Mông thân vương, người thừa kế đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, gã muốn một con cờ của Nhị hoàng tử không khó khăn gì.

Nghiêm Sương trợn trắng mắt nói:

- Gì mà Vu Nhai của các ngươi? Không liên quan đến ta.

Hình Uyển cười khúc khích:

- Hì hì, cái này khó nói. Ta nghe Nghiêm Sương nói phụ thân của ngươi định gả ngươi cho Vu Nhai.

- Tiểu Mỹ!

Nghiêm Sương nhéo mặt mập của Tiểu Mỹ, nàng không quá tức giận vì Tiểu Mỹ nhiều chuyện, chẳng qua muốn tìm cơ hội nhéo mặt. Khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Mỹ hằn hai dấu đỏ, nàng tủi thân mím môi nhưng đã quen. Bốn nữ nhân cười đùa đi tới trước đại sảnh Hình Uyển nói.

Khi Hình Uyển chỉ vào đại sảnh, định mang ba nữ nhân đi vào, Dạ Tình nổi lòng cảnh giác.

- Chờ chút, có điều không đúng.

Dạ Tình cảm giác xung quanh có tầng hơi thở kỳ lạ, dường như là hơi thở phù văn.

Dạ Tình không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy là cạm bẫy phù văn có sẵn trong di tích ma pháp viễn cổ.

Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại, mấy ngày nay mọi người cảm nhận sâu sắc điều đó trong di tích ma pháp viễn cổ.

Hình Uyển thầm cau mày, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tự tin:

- Không thích hợp gì? Mới rồi ta đã dò được.

Dạ Tình vẫn cẩn thận chú ý:

- Không, ta cảm giác được bên trong . . . A?

Qua chuyện Tiểu Mỹ lần trước khiến Dạ Tình căng thẳng thần kinh, không nắm chắc tuyệt đối thì nàng sẽ không mạo hiểm. Tức là dù không có Vu Nhai thì Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ sẽ không xảy ra chuyện gì. Dạ Tình cảm giác được không thích hợp nhưng nàng mới nói một lửa thì ngừng.

- Có chuyện gì?

Giọng Dạ Tình run run:

- Không có gì, chắc là ta quá lo.

Ngữ điệu rất nhỏ nên Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, Hình Uyển không nghe thấy. Bốn phía tối đen, ba thiên tài không thấy mắt Dạ Tình lóe tia vui sướng sau đó ẩn giấu thật sâu.

Nghe Dạ Tình nói, mắt Hình Uyển lóe tia sáng có ý cười, thành công.

Bốn nữ nhân nói cười đi vào căn phòng nghe nói có tranh vẽ cục gạch.

Khi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Hình Uyển đi tới thì một bóng đen tựa u linh chậm rãi xuất hiện, giáp toàn thân đỏ thâm,x mặt nạ đỏ. Bóng đen chậm rãi tháo mặt nạ xuống, đó là khuôn mặt Vu Nhai.

Hình tượng A Kích không còn, bây giờ là Vu Nhai mặc sáo trang Đế Long tộc toàn thân.

Mới rồi Dạ Tình vui vẻ, thay đổi ý định là bởi vì nàng cảm giác được Vu Nhai tồn tại, không, là hắn cố sy để nàng nhận ra. Hai người từng có quan hệ thân thiết nhất, song tu với nhau, Dạ Tình không chỉ một lần thấy Vu Nhai đánh ra long văn Đế Long tộc, hắn chỉ cần khắc vài long văn dưới đất là nàng cảm nhận được hơi thở kia ngay. Dạ Tình từng nghe Vu Nhai nói hiện giờ trên Thần Huyền đại lục chỉ một mình hắn học được long văn.

Khi Dạ Tình định phản đối vào đại sảnh thì Vu Nhai đột nhiên phát ra hơi thở long văn, nàng thông minh trí tuệ tất nhiên hiểu ngay, vội sửa miệng. Có Vu Nhai ở đây thì Dạ Tình còn lo cái gì?

Dạ Tình đã xem nam nhân nàng trao trọn cuộc đời là người không gì không làm được.

Đám đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá gặp nguy hiểm lớn như thế, kết cuộc chết chắc nhưng Vu Nhai có thể giải mở, còn có cái gì hắn không làm được?

Tên khốn chết tiệt mất tích, không cho nàng chút gợi ý làm người ta lo lắng. Trách thì trách nhưng Dạ Tình hiểu gây ra nguy hiểm lớn như vậy, Vu Nhai mất tích là tốt nhất. Dạ Tình vẫn cảm giác A Kích là Vu Nhai, tuy hắn lấy hai thanh thánh binh ra nhưng nàng không quên con quái long buộc nàng 'hiến thân' cho Vu Nhai. Dạ Tình rõ ràng thực lực phù văn của Vu Nhai tiến bộ nhiều cỡ nào, cộng với con dê kia từng ở chung tám tháng với công chúa Nguyệt Lâm Sa.

Dạ Tình nhớ Vu Nhai từng nói muốn cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá thì phải cứu quang minh chính đại, không để lại tai họa ngầm.

Tuy không nắm chắc trăm phần trăm nhưng Dạ Tình tin chín mươi phần trăm Vu Nhai là A Kích. Bây giờ Dạ Tình nắm chắc bao nhiêu phần trăm đã không còn quan trọng, tên khốn này háo sắc thì háo sắc nhưng chuyện gì xảy ra trên người hắn cũng không lạ.

- Hình Uyển tỷ tỷ nói bức tranh cục gạch đó nằm ở đâu?

- Bức tranh ở . . . Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là ta lừa các ngươi, làm gì có tranh nào. Cục gạch? Đừng đùa, huyền binh bản mệnh buồn cười như vậy sao có thể xuất hiện trong di tích cổ loại này? Không ngờ các ngươi tin thật, buồn cười chết.

Chính giữa đại sảnh, Hình Uyển bỗng thay đổi thái độ hoàn toàn, nàng cười phá lên.

Nghiêm Sương biến sắc mặt nói:

- Hình Uyển, ngươi có ý gì?

Nghiêm Sương chợt nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Dạ Tình.

Hình Uyển điên cuồng nói:

- Có ý gì? Tất nhiên ta không rảnh lừa các ngươi chết, có người muốn ta dụ các ngươi đến đây, nếu không thì các ngươi nghĩ ta sẽ ở chung với đám bình dân đê tiện các ngươi sao? Thiên tài đến từ Bắc Đẩu? Trước kia ta chưa từng nghe Bắc Đẩu hành tỉnh nằm ở đâu, nó rác rưởi đến cỡ nào?

Hình Uyển vừa nói vừa nhanh chóng rời xa Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 945: Ai nhốt ai? (1)
Mặt Nghiêm Sương đỏ rực. Trong Huyền Binh đế quốc sinh ra ở Bắc Đẩu hành tỉnh đúng là hơi tự ti, trong thánh hội Huyền Thần điện được hãnh diện một lần nhưng giờ Hình Uyển xé mở vết sẹo. Hình Uyển xét muối vài tim Nghiêm Sương, nhưng nàng trải đời nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy đạo cụ ma pháp ghi chép ra.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối, Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung chậm rãi bước ra.

Ngũ Thanh nói:

- Thật si tình, không ngờ lời nói dối buồn cười như vậy mà các nàng tin thật. Tiểu tử cục gạch đó có gì tốt mà làm các nàng mê mẩn chết đi sống lại? Thứ gì có lợi cho hắn là các người đều tin?

Hoàng Phủ Cung nói những lời này chứa đầy hâm mộ, ghen tỵ. Dựa vào cái gì một huyền binh giả cục gạch được mỹ nữ quan tâm? Dựa vào cái gì Thủy Tinh chung thủy với Vu Nhai? Dựa vào cái gì Vu Nhai mạnh hơn thế tử Mông thân vương như gã?

Bởi vì bị Vu Nhai đả kích nên Hoàng Phủ Cung hận hắn sâu không thấy đáy.

Nghiêm Sương không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Cung:

- Hoàng Phủ Cung, ngươi đừng quên quy tắc khi vào di tích.

Bây giờ Tiểu Mỹ thói quen không dám nói lung tung, nàng biết khi nói chuyện sẽ rất đáng yêu, nói lung tung sẽ gây rối loạn.

Dạ Tình mắt lạnh bàng quan, có ai đó ở thì nàng chỉ cần bình tĩnh nhìn là được.

Chỉ có Nghiêm Sương tội nghiệp không rõ đầu đuôi lại gánh trách nhiệm đại tỷ, nàng căng thẳng muốn chết. Nghiêm Sương buồn bực vì bị mỉa mai.

Hoàng Phủ Cung chậm rãi nói:

- Đương nhiên ta biết rõ. Không được tàn sát lẫn nhau đúng không? Nhưng nàng nghĩ ta mang Ngũ Thanh đại sư theo bên cạnh là vì cái gì? Đạo cụ ma pháp ghi chép? Nàng cứ thoải mái ghi lại, ta muốn nhìn xem thứ này có tác dụng gì được. Hay các người muốn truyền tống đi? Tùy ý, các người ra ngoài được là an toàn.

Tim Nghiêm Sương rớt cái bịch chìm vào đáy cốc. Phù văn sư, sợ là quanh đại sảnh tràn đầy phù văn trận. Hoàng Phủ Cung tự tin nói chuyện đương nhiên có nắm chắc giam cầm Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ tại đây.

Nghiêm Sương hét lên:

- Tiểu Mỹ, ngươi hãy thử đạo cụ ma pháp truyền tống!

Tiểu Mỹ gật đầu, nghe lời thử. Quang minh thần đài khởi động, Tiểu Mỹ biến mất.

Đang lúc Nghiêm Sương thở phào thì trong đại sảnh vang tiếng huyền binh kêu vù vù, phù văn nổi lên bốn phía. Một bóng người đụng vào cái gì, xoay mấy vòng trở lại bên cạn Nghiêm Sương, đó là Tiểu Mỹ.

Hoàng Phủ Cung cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Hãy giãy dụa đi, các nàng cứ thử tiếp. Nhưng dù là đạo cụ ma pháp truyền tống của Ma Pháp đế quốc cũng rất hiếm có, mỗi người chỉ được một món. Một người trong ba nàng đã lãng phí một cái, hay bây giờ ta thả phù văn ra cho hai người khác thử truyền tống đi? Để lại tiểu cô nương này là được.

Hoàng Phủ Cung đoán chắc ba người sẽ không rời đi. Ngũ Thanh cười âm hiểm, có chút đắc ý.

Quanh đại sảnh xuất hiện các huyền binh bày đầy phù văn, chúng nó khiến Ngũ Thanh thành một trong những người thu hoạch lớn nhất di tích ma pháp viễn cổ. Ngũ Thanh học được phù văn là nhờ nó.

Ngũ Thanh đắc ý không chỉ vì giam cầm được Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ mà còn vì phù văn trận của gã.

Theo Ngũ Thanh biết thì phù văn trận hiện giờ trong Huyền Binh đế quốc đã thất truyền, chờ sau khi trở về gã sẽ là nhân vật cao cao tại thượng. Đó là lý do tại sao Ngũ Thanh quyết lấy Liễu Mị Nhi, tuy gã không thích cá tính điêu ngoa của nàng nhưng nàng cũng học được phù văn trận. Liễu Mị Nhi phải thành thê tử của gã, có như vậy mới không lộ phù văn trận ra ngoài.

Ngũ Thanh không dám giết Liễu Mị Nhi, ảnh hưởng quá lớn. Ngũ Thanh có thể giam cầm được người khác nhưng với Liễu Mị Nhi thì không.

- Hì hì, thế tử đại nhân, ta giúp người việc lớn như vậy, chờ sau khi xong việc thế tửp hải thưởng cho ta.

Hình Uyển cười khúc khích, quyến rũ ôm tay Hoàng Phủ Cung.

- Ư . . . A . . .

Hoàng Phủ Cung liếm mặt Hình Uyển mấy cái làm nàng cười duyên.

- Tiện nhân, không biết liêm sỉ.

Nghiêm Sương ở Bắc Đẩu hành tỉnh và phụ thân là nhân vật chính phía, không nhìn được cảnh tượng trước mắt. Lúc trước Hình Uyển còn nói cười với ba người, Nghiêm Sương chỉ tưởng tượng đã rởn tóc gáy.

Hình Uyển không thèm để bụng, lạnh lùng châm biếm:

- Tiện nhân? Đồ nhà quê chắc không biết cái gì gọi là tiện. Chút nữa thế tử đại nhân của chúng ta sẽ cho các ngươi biết tiện là gì, không biết liêm sỉ là gì, cho các ngươi biến thành tiện nhân. Tên nhà quê Vu Nhai mà các ngươi yêu khi phát hiện các ngươi không biết liêm sỉ thì sẽ có biểu tình gì đây?

Hình Uyển cười duyên nhìn Hoàng Phủ Cung, nói:

- Thế tử đại nhân, ta thật sự rất muốn thấy bộ dạng đê tiện của họ trên giường.

Hình Uyển ghen tỵ sắc đẹp của Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, ghen ghét ba người ngây thơ. Từ rất sớm trước kia Hình Uyển đã mất trong trắng, nàng hận không thể biến tất cả nữ nhân trong thiên hạ giống như nàng, thích xem từ trong trắng biến thành dâm đãng.

Hoàng Phủ Cung cười gian:

- Yên tâm, ta nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng.

Hoàng Phủ Cung bóp ngực Hình Uyển làm nàng cười khúc khích, ngước mắt nhìn Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Hoàng Phủ Cung nói:

- Ta chuẩn bị rất nhiều trò chơi hay ho cho bọn họ, nàng cảm thấy bắt đầu từ người nào trước?

Hoàng Phủ Cung vừa nói vừa nhìn một vòng cuối cùng dừng ở Dạ Tình, bởi vì biểu tình của nàng rất bình tĩnh.

- Bắt đầu từ nàng đi. Ta rất muốn biết tại sao nàng còn bình tĩnh được, hay vì đưa tấm thân trong sạch cho họ Vu rồi nên không quan tâm nữa?

Hoàng Phủ Cung không hề tức giận trước biểu hiện của Dạ Tình, gã cảm thấy ba nữ nhân này đã là vật trong túi mình. Tức giận với 'vật nuôi' tương lai có đáng giá không?

Dạ Tình mỉm cười hỏi:

- Chỉ bằng ba các ngươi sao? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ thua các ngươi?

Nghiêm Sương nghe lời Dạ Tình nói thì giật nảy mình, sau đó mừng rỡ. Đúng vậy, ba người này sẽ là đối thủ của bọn họ sao?

- Ha ha ha ha ha ha! Thì ra nàng bình tĩnh là vì điều này. Ta đã nói chuẩn bị nhiều trò cho các nàng, trong đó có trò chơi cùng chung đồng bạn. Vốn không định hù sợ các nàng sớm như vậy, nhưng nếu nàng đã nhắc thì hết cách. Công Tôn Bình, các ngươi ra đi, các ngươi đã nhớ nhung ba nữ nhân này từ lâu.

Hoàng Phủ Cung vẫy tay.

- Hì hì, kịch hay diễn sớm cũng rất đẹp mắt.

Mấy chục người chạy vào từ cửa hông đại sảnh, toàn là nam nhân. Bọn họ cười dâm, là thuộc hạ đi theo Nhị hoàng tử, cường giả thế hệ trẻ gã vơ vét mấy năm nay không yếu hơn thánh hội Huyền Thần điện.

Lúc trước trong tay Nhị hoàng tử có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi nên mới khinh thường thánh hội Huyền Thần điện. Biểu tình của Nghiêm Sương từ vui vẻ biến thành kinh hoàng, nhanh chóng phát ra đạo cụ cầu cứu nhưng bị phù văn trận ngăn lại.

Hoàng Phủ Cung lắc đầu, nói:

- Vô dụng, vô ích, nếu phù văn trận dễ dàng bị phá vỡ thì Ma Pháp đế quốc còn cần Huyền Binh đế quốc chúng ta phái sứ đoàn làm gì?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 946: Ai nhốt ai? (2)
Ánh mắt Hoàng Phủ Cung nghiêm túc nói:

- Như thế nào? Nàng còn bình tĩnh như vậy? Xem ra tấm thân trong sạch không những bị họ Vu phá còn bị nhiều người nhúng chàm? Nên nàng rất mong chờ trò chơi sắp bắt đầu?

Dạ Tình bình tĩnh nói:

- Ta chỉ muốn biết tại sao Tiểu Mỹ bị Quang Minh thần điện phát hiện?

Nghiêm Sương thấy lạ lùng, lúc trước tính cách Dạ Tình không giống như vậy, hay là sau khi nàng làm chuyện đó với tên khốn Vu Nhai thì thay đổi?

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không phản bác lời Hoàng Phủ Cung nói, đáp lời hoặc tức giận chẳng phải càng khiến gã đắc ý hơn?

- Thì ra là vậy, nàng muốn tự sát, biết rõ chuyện trước khi nhắm mắt sao?

Hoàng Phủ Cung tự cho là thông minh liên tưởng đến Dạ Tình muốn làm gì, cười khẩy nói:

- Nếu chúng ta dám đứng trước mặt nàng thì đừng mong chết dễ dàng. Nhưng nói cho nàng biết cũng được. Đúng vậy, ta báo tung tích của các người cho Quang Minh thần điện, không phải cố ý nhằm vào các người mà là họ Vu. Ta muốn nhìn bộ dạng của hắn khi bị Quang Minh thần điện tiêu diệt, không ngờ hắn biến thành U Linh sát thủ, còn lợi dụng tiện nhân công chúa Nguyệt Lâm Sa. Nhưng không sao, nếu các người bị Quang Minh thần điện giết thì không có trò chơi ngày hôm nay, thế thì sẽ rất chán.

- Các ngươi có tội bán nước . . .

Hoàng Phủ Cung kiêu căng nói:

- Vậy thì sao? Chỉ có các nàng biết, các nàng còn cơ hội báo cáo sao?

Hoàng Phủ Cung nói xong sốt ruột chỉ vào Công Tôn Bình:

- Đừng đời, bắt lấy bọn họ. Tuyệt đối không được để các nàng tự sát, đặc biệt là nữ nhân kia, ta muốn thấy bộ dạng kinh hoàng của nàng.

- Thế tử yên tâm, ta các nàng muốn sống không được, muốn chết không xong, sung sướng lâng lâng.

Dạ Tình khẽ thở dài:

- Thì ra đúng là các ngươi.

Dạ Tình nghe Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ kể tình huống đi di tích Ngọc Nữ tộc, nàng hiểu điểm kỳ lạ rõ hơn Vu Nhai nên mới đặt câu hỏi. Tất cả đã bị đạo cụ ma pháp ghi chép của Nghiêm Sương nghi lại, Dạ Tình không cần diễn kịch nữa.

Dạ Tình đổi giọng:

- Các ngươi cho rằng ta bình tĩnh là vì muốn tự sát? Không, mạng của chúng ta cao quý hơn các ngươi một trăm lần. Chỉ bằng các ngươi muốn khiến chúng ta tự sát?

Dạ Tình bị Vu Nhai ảnh hưởng nên không có tâm lý tự ti dân ngoại thành như Nghiêm Sương, nàng rất tự tin.

Tim Hoàng Phủ Cung rớt cái bịch, nghi ngờ hỏi:

- Chẳng lẽ nàng còn có chỗ dựa?

Dạ Tình không đáp thẳng:

- Ở ngoài cửa ta đã phát hiện vấn đề nhưng tại sao vẫn đi vào chịu chết?

Dạ Tình nghiêng đầu liếc Hình Uyển, nói:

- Ta chỉ muốn lấy chứng cứ ngươi cấu kết cùng Quang Minh thần điện.

Hoàng Phủ Cung biến sắc mặt, nhìn xung quanh.

Ngũ Thanh mở miệng nói:

- Thế tử đại nhân cứ yên tâm, nàng chỉ muốn kéo dài thời gian. Không ai phá được phù văn trận của ta, chúng ta đã giam cầm ba nàng, tuyệt đối không gây sóng gió gì được.

Đây là sự tự tin của phù văn sư.

Hoàng Phủ Cung nghe Ngũ Thanh nói thì thở phào, phất tay kêu đám Công Tôn Bình xông lên.

Dạ Tình lạnh lùng cười:

- Vậy sao? Không ai phá được? Ngươi hãy cẩn thận điều tra đi, rốt cuộc là ai bị giam? Là ai nhốt ai?

Tuy đứng trong phù văn trận nhưng Dạ Tình cảm giác được bên ngoài phù văn trận của Ngũ Thanh tràn ngập hơi thở long văn, bị phù văn trận long văn bao vây.

Vu Nhai ở bên ngoài phù văn trận bày long văn trận, Dạ Tình hiểu ngay hắn muốn làm cái gì nên càng không sợ. Dạ Tình dụ dỗ Hoàng Phủ Cung nói ra sự thật cấu kết với Quang Minh thần điện.

- Cái gì?Không thể nào!

Ngũ Thanh hầu như nắm giữ trọn vẹn phù văn trận cá nhân, gã tràn trề tự tin, cộng với long văn trận không chồng trên phù văn trận mà chỉ vòng bên ngoài nên gã không cảm giác được. Nhưng khi Ngũ Thanh vận dụng lực lượng phù văn trận thì cảm giác bị cái gì trói buộc, thứ bên ngoài kiềm cahựt gã.

- Ngũ Thanh đại sư, xảy ra chuyện gì?

Ngũ Thanh biến sắc mặt nói:

- Bên ngoài có phù văn trận kiềm chế phù văn trận của ta.

- Cái gì? Chẳng lẽ là Liễu Mị Nhi?

Hoàng Phủ Cung hoàn toàn biến sắc mặt:

- Không thể nào! Rõ ràng ta sai người dụ Liễu Mị Nhi đến chỗ khác, dù chạy tới thì phải mất nửa ngày. Sao nàng xuất hiện tại đây được?

Hoàng Phủ Cung rất sợ, mới rồi gã đắc ý vong hình nói hết chuyện cấu kết với Quang Minh thần điện. Tuy thế tử Mông thân vương chỉ đưa tin, không thật sự cấu kết nhưng bấy nhiêu đủ trí mạng. Dù Hoàng Phủ Cung là thế tử nhưng chuyện này hầu như đụng vào nghịch lân đế quốc tuyệt đối không được phép, thậm chí liên lụy đến phụ thân của gã.

Dạ Tình lạnh nhạt nói:

- Trừ Liễu Mị Nhi ra không có phù văn sư khác sao?

Dạ Tình không thích Liễu Mị Nhi, lúc tên khốn Vu Nhai vẫn là A Kích thì tán tính với nữ nhân điêu ngoa này. Dạ Tình chỉ có thể đứng một bên oán hận nhìn, không thể vạch thân phận của Vu Nhai, nàng rất khó chịu.

Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung con ngươi co rút đồng thanh kêu lên:

- Ý nàng nói là A Kích?

Hai người nhanh chóng tỉnh táo lại. Hoàng Phủ Cung biết muốn bắt mấy nữ nhân này rất khó khăn nhưng không sợ, đều là cấu kết với Ma Pháp đế quốc thì không ai cười ai được.

Hoàng Phủ Cung cười khẩy nói:

- Xem ra không chỉ chúng ta có quan hệ với Quang Minh thần điện mà các người và công chúa Nguyệt Lâm Sa cũng có quan hệ sâu sắc.

Dạ Tình tiếp tục bảo:

- Trừ A Kích ra không còn phù văn sư khác sao?

Hoàng Phủ Cung ngây người. Nghiêm Sương mờ mịt, chuyện gì đây?

Chỉ có ba phù văn sư vào di tích ma pháp viễn cổ, còn ai đây? Nói Dạ Tình phô trương thanh thế sao? Không giống, bởi vì bên ngoài rõ ràng có phù văn kiềm chế phù văn trận của Ngũ Thanh.

Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ các ngươi quên U Linh sát thủ không gì không làm được?

Mọi người chết đứng. Một tiếng rú vang bên cạnh Hoàng Phủ Cung đánh thức mọi người, tập trung nhìn lại. Người phe thế tử Mông thân vương lạnh thấu xương, từ khi nào một người toàn thân mặc giáp đỏ đứng trước mặt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ. Khuôn mặt bị giáp đỏ bao phủ.

Có một người gục ngã trong vũng máu gần Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ khó tin hét lên:

- U Hoang!

Sau khi Dạ Tình trở về không nói cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết Vu Nhai chính là U Hoang. Không phải Dạ Tình không tin tỷ muội thân thiết mà nữ sinh ngoại hướng, khi Vu Nhai chưa cho phép thì nàng tạm không nói. Dạ Tình không muốn tả nhiều tình huống làm chuyện đó với Vu Nhai, nàng là nữ nhân rất khó mở miệng. Dạ Tình chỉ bảo gặp Vu Nhai trong di tích Đế Long tộc, cùng hắn đi Ma Pháp đế quốc, bị hắn làm chuyện đó.

Nghiêm Sương hỏi gắt gao nhưng Dạ Tình không nói thật, chỉ bảo Vu Nhai bị thương nặng nên phải làm chuyện đó cứu mạng, kết quả gạo nấu thành cơm. Dạ Tình có nói với Nghiêm Sương là nàng đoán U Linh sát thủ chính là Vu Nhai, nhưng chỉ là đoán, đối tượng đáng ngờ chỉ có hắn. Sau này Vu Nhai vẫn không lộ mặt.

Tóm lại Tiểu Mỹ mơ hồ từ đầu đến cuối không sao, chỉ có Nghiêm Sương là rối rắm. U Linh sát thủ, U Hoang, Vu Nhai, phù văn? Chuyện quái quỷ gì đây?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 947: Trực tiếp dẫm chết
Hoàng Phủ Cung trợn to mắt nói:

- Vu Nhai?

Hoàng Phủ Cung nhìn chằm chằm vào người bịt mặt.

Keng!

Lời Vu Nhai muốn hỏi vừa rồi Dạ Tình đã hỏi, chứng cứ muốn thu thập thì nàng cũng đã làm thay. Quả nhiên phu nhân đồng tâm, Vu Nhai còn lời gì nói với mấy người trước mắt? Không có, vậy trực tiếp giết sạch.

Cự kiếm bỗng nhiên xuất hiện, vô số long văn vòng quanh trên cự kiếm. Các quái long sáo trang Đế Long tộc đỏ thẫm trên người Vu Nhai sáng lên, hắn phát ra hơi thở bá đạo, ma thú, không phải đến từ sáo trang Đế Long tộc mà còn ẩn giấu hơi thở Xích Thố. Hết cách, mấy ngày nay khi Vu Nhai nghỉ ngơi hắn tiếp tục biến thân Xích Thố tu luyện nên càng không giống người, chẳng ra cái gì. Đó chỉ là cảm giác của Vu Nhai, mọi người lại thấy trước mắt là con thú long đáng sợ.

Hoàng Phủ Cung không muốn hành hạ Vu Nhai, gã ra lệnh:

- Giết . . . Giết hắn! Hắn chỉ có một người!

Hoàng Phủ Cung ra lệnh đám người Công Tôn Bình giết người. Thế tử Mông thân vương run rẩy, gã ngửi được mùi chết chóc.

Công Tôn Bình không sợ hãi:

- Hừ! Ngươi chính là Vu Nhai? Nghe nói Thất hoàng tử rất thưởng thức ngươi, tương lai ngươi sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của hắn phải không? Ha ha, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử là đối đầu, chúng ta cũng đấu chơi.

Công Tôn Bình còn trẻ đã đến thực lực thiên binh sư nhị đoạn, gã không sợ Vu Nhai. Công Tôn Bình thậm chí không sợ Độc Cô Cửu Diệp.

Giọng Vu Nhai qua mặt nạ nên cực kỳ trầm thấp:

- Cùng lên đi.

Công Tôn Bình hừ lạnh một tiếng:

- Không biết lượng sức.

Công Tôn Bình đạp một cái, sàn đá nứt nẻ, trong phút chốc đã đến trước mặt Vu Nhai. Tay ám ảnh tiệt sát thuật cầm một tạ xích, đó là huyền binh bản mệnh của gã. Trên huyền binh đầy ắp phù văn, là Ngũ Thanh làm cho Công Tôn Bình.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cự kiếm vung nặng nề va chạm với tạ xích. Mọi người thấy Công Tôn Bình kiêu ngạo không ai bì nổi bị đánh bay, tạ xích bất quy tắc va đập trong không gian. Cao thấp rõ ràng, cùng là thiên binh sư nhị đoạn nhưng chênh lệch quá lớn.

Mỗi đại đẳng cấp Vu Nhai đều đến đỉnh, hắn tích lũy càng lúc càng mạnh, chênh lệch lớn với cùng đẳng cấp. Trừ phi là thiên tài đỉnh cao của đại gia tộc giống như Độc Cô Cửu Diệp, nếu không thì cùng đẳng cấp đấu với hắn là muốn chết.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mọi người chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng chấn động.

Vu Nhai bỗng nhiên bay lên liên tục đạp không khí, rõ ràng hắn đứng trong không trung nhưng mỗi chân đạp bể đá lót sàn. Vu Nhai đạp gió mà đi, tốc độ siêu nhanh. Chớp mắt Vu Nhai đã đứng trên đầu Công Tôn Bình đứng lảo đảo, biểu tình nghi ngờ. Công Tôn Bình chưa kịp phản ứng thì bị Vu Nhai đạp một cước.

Có tiếng hét thảm vang lên:

- A!

Đầu Công Tôn Bình như trái dưa hấu bị đạp bể, chất dịch trắng đỏ phun ra. Cơ thể Công Tôn Bình nát vụn, thiên binh sư nhị đoạn bị giẫm chết.

Cộp cộp cộp!

Mọi người, bao gồm Hoàng Phủ Cung khi thấy tình trạng thảm thiết của Công Tôn Bình thì vội thụt lùi mấy bước. Hình Uyển hét chói tai, sợ hãi núp sau lưng thế tử Mông thân vương. Hình Uyển liếc trộm Công Tôn Bình, nàng buồn nôn suýt ói ra.

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đứng đối diện không chịu nổi cảnh tượng trước mắt, nhưng may là ba nàng trải qua nhiều chuyện, quen thấy người chết nên khuôn mặt chỉ hơi trắng. Ánh mắt Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là lạ nhìn bóng lưng Vu Nhai. Hung tàn quá!

Tiểu Mỹ chớp mắt, nhỏ giọng nói:

- Dạ Tình tỷ, rõ ràng hắn là U Hoang tại sao những người này gọi hắn là Vu Nhai?

- Cái này . . .

Dạ Tình liếc Vu Nhai, thật đúng là nữ sinh ngoại hướng, nàng không chắc hắn có muốn để Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết không.

Nghiêm Sương chú ý thấy biểu hiện của Dạ Tình, không nghe nàng trả lời câu hỏi. Nghiêm Sương có ảo tưởng kỳ lạ, lúc trước Dạ Tình tức giận nói muốn một nữ cưới hai phu quân, chẳng lẽ nàng thật sự làm?

Hay trước khi Dạ Tình đi di tích Đế Long tộc gặp tên khốn Vu Nhai, nhanh chân giành trước. U Hoang chỉ có thể đau đớn nát tim, vì quá si tình nên âm thầm theo Dạ Tình tới Ma Pháp đế đô. U Hoang vì bằng hữu của Dạ Tình, tức là đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá biến thân U Linh sát thủ lật ngược Ma Pháp đế quốc?

Nhưng không đúng, U Hoang là U Linh sát thủ thì Vu Nhai đi đâu?

Đúng rồi, chắc Vu Nhai biến thân A Kích đi phủ công chúa Nguyệt Lâm Sa thuyết phục nàng ra mặt. Hai nam nhân vì một nữ nhân mà phối hợp chặt chẽ. Nghiêm Sương tự cho là hiểu hết, mắt nàng sáng rực vui mừng vì tỷ muội của mình. Dạ Tình thật lợi hại, khiến hai nam nhân vì nàng đến mức này, đúng là thỏa mãn chết không hối tiếc.

Nghiêm Sương ngẫm nghĩ rồi lại tức giận, chỉ tội cho nàng không có chút sức hấp dẫn nữ nhân sao?

Hoàng Phủ Cung cố gắng tỉnh táo lại:

- Vu Nhai, ngươi . . . Ngươi dám giết người, ngươi có biết Công Tôn Bình là người của Nhị hoàng tử không?

Khi quang minh thánh tử thấy bên cạnh mình còn mấy chục người thì trái tim treo cao hơi bình tĩnh một chút. Dù Vu Nhai mạnh đến mấy có thể đấu lại mấy chục thiên tài trẻ sao?

Hoàng Phủ Cung tiếp tục bảo:

- Ngươi chết chắc, Nhị hoàng tử sẽ không tha cho ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ là trốn được.

Vu Nhai âm trầm nói:

- Mặt nạ chỉ là phối trí tiêu chuẩn trang bị sáo trang của ta, nếu Hoàng Phu thế tử thấy nó chướng mắt thì ta tháo xuống đây.

Vu Nhai nhẹ nhàng tháo mặt nạ lộ ra khuôn mặt Vu Nhai, không có xấu xa, có sáo trang Đế Long tộc màu đỏ sẫm tôn lên hắn uy vũ, bá đạo, lạnh lùng. Có lẽ Vu Nhai vẫn bị Xích Thố ảnh hưởng, sự bá đạo của ma thú khác với nhân loại. Bá chủ bầu trời nhìn xuống chúng sinh.

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Nhị hoàng tử đúng là có quyền lực ngập trời, dù ta trở thành thiên binh sư e rằng khó thể tránh thoát lòng bàn tay của hắn.

- Ngươi biết thì tốt rồi.

Hoàng Phủ Cung không biết tại sao lại lôi Nhị hoàng tử ra uy hiếp Vu Nhai, rõ ràng gã có thân phận thế tử Mông thân vương cũng rất mạnh. Có lẽ ở trước mặt Vu Nhai thì Hoàng Phủ Cung khó thể che giấu nỗi lòng yếu ớt, tự ti, hoặc là gã sợ. Thế tử Mông thân vương sợ chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì, gã không quá tin tưởng vào mấy chục thiên tài trẻ bên cạnh mình.

Giọng Vu Nhai càng âm trầm hơn:

- Nhưng tại sao Nhị hoàng tử phải đối phó với ta? Trong tên đăng ký vào di tích không có Vu Nhai ta, các ngươi chết đã bị phù văn trận vĩ đại che giấu, sẽ không bị ai phát hiện, đúng không? Thế tử đại nhân cấu kết Quang Minh thần điện hãm hại dân chúng Huyền Binh đế quốc, các ngươi biết ta là Vu Nhai thì sao? Các ngươi có cơ hội báo với Nhị hoàng tử không?

Nhị hoàng tử nói câu này là trả lại lời vừa rồi Hoàng Phủ Cung uy hiếp Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, tất cả đều thấy thế tử Mông thân vương đã kiêu căng cỡ nào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 948: Những người này đều là hắn
Hoàng Phủ Cung cảm giác lời Vu Nhai nói khá quen tai, gã cố gắng suy nghĩ mới hiểu. Khi Vu Nhai chưa xuất hiện, lúc thế tử Mông thân vương thừa nhận cấu kết cùng Quang Minh thần điện đã nói với Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là: Các người biết ta cấu kết với Quang Minh thần điện thì sao? Có cơ hội báo lên không?

Hoàng Phủ Cung không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy, mặt gã nóng ran.

Hoàng Phủ Cung chợt nghiệm ra lời Vu Nhai nói là lạ:

- Không đúng, Vu Nhai có ý gì?

Người thế tử Mông thân vương dựng đứng lông tơ.

Hoàng Phủ Cung nhìn Vu Nhai chằm chằm, run run hỏi:

- Ngươi muốn giết chúng ta diệt khẩu, ngươi điên sao?

Vu Nhai thản nhiên nói:

- Nếu không diệt khẩu các ngươi thì chúng ta sẽ chết, chúng ta rất sợ Nhị hoàng tử.

Nếu chỉ một mình Vu Nhai thì tất nhiên không sợ Nhị hoàng tử, nhưng Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là người của Huyền Binh đế quốc. Mẫu thân Vu Thiên Tuyết, Vu gia đang ở Bắc Đẩu hành tỉnh, có vài việc Vu Nhai không thể không đắn đo. Ai cũng muốn được tiêu sái, khoái ý nhưng có mấy người làm được?

Người ta hay nói người Độc Cô gia thích một mình một kiếm phiêu bạt góc trời, nhưng có bao nhiêu người làm được không chút kiêng dè?

Cùng lắm là ít băn khoăn hơn người ta. Người Độc Cô gia đã thế huống chi là Vu Nhai? Hắn có rất nhiều vướng bận, thực lực thì chưa đứng trên đỉnh Thần Huyền đại lục.

Người đi theo Công Tôn Bình không kiềm được nhảy ra nói:

- Thế tử đại nhân đừng nói nhảm với hắn nữa. Diệt khẩu chúng ta? Hắn nghĩ chúng ta làm bằng đất sao?

Công Tôn Bình chết có thực lực mạnh nhất trong mấy chục người, không thì Hoàng Phủ Cung đã chẳng nhớ tên của gã. Những người khác dù thực lực yếu mất cũng cỡ địa binh sư lục đoạn trở lên, toàn là kẻ tâm cao khí ngạo, sẽ không luống cuống vì cái chết của ám ảnh tiệt sát thuật. Mới rồi bọn họ thụt lùi vài bước là vì trong phút chốc khó chấp nhận được Vu Nhai hung tàn. Người đứng ra có thực lực yếu hơn Công Tôn Bình một chút, gã cũng là thiên binh sư.

- Không sai, chờ chúng ta giết hắn rồi đùa chết nữ nhân của hắn. Vu Nhai gì,m U Linh sát thủ gì, đều là rác!

- Đừng nói nhiều nữa, hành động đi!

Mấy chục người đồng lòng bao vây Vu Nhai. Tuy bọn họ mắng Vu Nhai là rác nhưng không thấy xấu hổ khi hợp sức đánh hội đồng, cả đám công nhận đánh đơn không phải là đối thủ của hắn.

Cái chết của Công Tôn Bình đả kích sĩ khí, niềm tin của bọn họ, nếu không phải có nhiều người thì cả đám đã bỏ chạy.

- Grao!

Sau khi bao vây Vu Nhai đám người chưa hành động ngay mà bày tư thế, tìm kiếm sơ hở của hắn. Vu Nhai lười nói nhảm, đứng yên tại chỗ, tay cầm cự kiếm mỉm cười chờ bọn họ công kích. Khi người đứng xem cho rằng Vu Nhai chờ mấy chục người công kích hắn mới đánh trả thì hắn chợt rống to. Thanh âm không giống như nhân loại phát ra mà là 16.

- Grao! Grao grao!

Trong thế giới huyễn ảnh, mệnh hồng thuộc về Xích Thố, lúc trước nó cũng bị tình huống tương tự như Vu Nhai. Bá chủ bầu trời mạnh nhất bị mấy chục nhân loại cường đại vây công chết, Xích Thố còn bị luyện thành binh linh.

Mấy ngày nay Vu Nhai vẫn không ngừng giải mở gút mắc trong lòng Xích Thố, cảm giác như mình cũng bị như vậy. Vu Nhai như Xích Thố bị vây công, bất lực và không cam lòng gầm rống. Tiếng gầm của Vu Nhai còn đại biểu cho kèn phản kích.

Qua mấy ngày lặp lại không ngừng, Vu Nhai ở trong thế giới huyễn ảnh của Xích Thố bắt đầu tìm được cách phản kích, không ngừng thử nghiệm. Tình huống hiện tại đơn giản hơn thiên la địa võng Xích Thố đã chịu rất nhiều, không, là Vu Nhai bày ra thiên lạ địa võng cho mọi người, hắn không phải người bị vây công mà là kẻ tàn sát.

Vu Nhai nghĩ đến đây phát ra tiếng gầm gừ thuộc về Xích Thố. Cảm nhận được khí thế, hơi thở bá chủ bầu trời của Vu Nhai, Xích Thố dùng thân binh linh chui ra khỏi cơ thể hắn. Một con ngựa to đuôi hồ ly màu xanh bỗng nhiên xuất hiện, đại sảnh nhuộm màu xanh mông lung.

- Chiến đấu đi, Xích Thố!

- Grao!

Tiếng gầm không phải của Vu Nhai mà đến từ Xích Thố. Vu Nhai không muốn dùng cự kiếm, hắn cất kiếm vào không gian giới chỉ, chỉ dùng nắm đấm, dùng chân đấu với mấy chục thiên tài trẻ trước mắt.

Bởi vì huyền khí dao động, sáo trang Đế Long tộc đỏ thẫm tỏa sáng. Màu đỏ và xanh đan xen đánh vào một người.

Tiểu Mỹ đã biết người trước mắt là Vu Nhai kẻ lừa đảo, mới rồi nàng chết đứng ngẩn ngơ. Thì ra U Hoang là Vu Nhai, kẻ lừa đảo đúng là siêu lừa, lừa mọi người khổ sở.

Đối với Tiểu Mỹ ngây thơ thì bị siêu lừa đảo lừa gạt là chuyện bình thường, nàng ngây người sau đó lo lắng kêu lên:

- Dạ Tình tỷ tỷ, chúng ta có cần giúp siêu lừa đảo không?

Nghiêm Sương há hốc mồm có thể nhét ba quả trứng ma thú. Từ lúc Vu Nhai tháo mặt nạ đến bây giờ Nghiêm Sương vẫn há to mồm, cứ kéo dài thế này mặt nàng sẽ rút gân. Nghiêm Sương hầu như không nghe thấy lời Vu Nhai nói với Hoàng Phủ Cung trước khi xảy ra chiến đấu kịch liệt. May mắn Tiểu Mỹ phá vỡ bình tĩnh không thì Nghiêm Sương còn tiếp tục chết đứng.

Lúc trước Nghiêm Sương còn tưởng tượng quan hệ tam giác giữa Vu Nhai, U Hoang, Dạ Tình, cảm giác vừa duy mỹ vừa phản nghịch nhưng bị đâm vỡ quá tàn nhẫn. Đây là Vu Nhai, hiện thực còn ảo hơn cả tưởng tượng.

Dạ Tình lắc đầu, nói:

- Không cần, ngươi không thấy siêu lừa đảo đang hưởng thụ cảm giác bị vây công sao?

Nhắc đến siêu lừa đảo là Dạ Tình vừa tức vừa buồn cười. Tên khốn này lừa mọi người khốn khổ, chỉ Tiểu Mỹ hiểu rõ hắn nhất, ngay từ đầu đã gọi hắn là kẻ lừa đảo.

Nghiêm Sương phản ứng lại, không quan tâm Vu Nhai chiến đấu như thế nào, nàng hỏi thẳng:

- Dạ Tình, chuyện này là sao? Rốt cuộc hắn là Vu Nhai, U Hoang, U Linh sát thủ hay A Kích?

Dạ Tình thành thật nói:

- Tất cả đều là hắn.

Chút ảo tưởng của Nghiêm Sương vỡ tan.

Nghiêm Sương nhớ lại lần đầu tiên gặp Vu Nhai, đó là bên ngoài di tích Kim Khí Thiên. Vu Nhai với thân phận tiểu binh cầm lệnh bài bình thường phụ thân ban cho ra lệnh với thiên tài các hành tỉnh. Khi đó Nghiêm Sương cảm thấy tiểu binh nhanh trí, có gan. Chỉ có bấy nhiêu Nghiêm Sương đã muốn nâng đỡ, giúp tiểu binh, ai ngờ về sau xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tiểu binh năm xưa không chút thu hút bây giờ đã đứng trước mặt thế tử đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, nói muốn diệt khẩu thế tử Mông thân vương.

Tiểu binh còn sắm vai nhiều nhân vật, xoay chuyển nhiều chiến cuộc mà không ai biết. Cuối cùng hắn hóa thân làm U Linh sát thủ, A Kích cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá. Hắn truyền kỳ đến cỡ nào nữa?

Lần đầu tiên Nghiêm Sương gặp Vu Nhai không phải ở ngoài di tích Kim Khí Thiên mà trong phòng phụ thân, chẳng qua nàng không nhớ tiểu binh thủ thành từng được phụ thân cho gặp. Sau này Nghiêm Sương nghe nói binh phòng bộ có một tiểu binh hành thảm Bắc Đẩu kỵ vệ đội, nàng tối đa là nhớ phụ thân từng triệu kiến, có gặp mặt 21e nhưng đã quên tình huống lúc đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 949: Siêu lừa đảo (1)
Nghiêm Sương ngẫm nghĩ sau đó nói không lựa lời:

- Dạ Tình, chuyện này là sao? Tên khốn này rốt cuộc làm thế nào?

Nghiêm Sương không biết nên hỏi như thế nào. Nghiêm Sương rất muốn hỏi tại sao Vu Nhai là U Hoang? Vu Nhai mạnh cỡ nào? Tại sao Vu Nhai có nhiều huyền binh bản mệnh như vậy?

- Ta cũng bị hắn lừa rất khổ, nếu không phải . . . Không phải . . . Vì chuyện kia trong Đế Long tộc đến bây giờ ta cũng bị hắn che mắt hoàn toàn không biết gì.

Dạ Tình nhớ lúc ở di tích Đế Long tộc, sự lựa chọn giữa U Hoang và Vu Nhai, cuối cùng bị hắn làm chuyện đó mới biết U Hoang là Vu Nhai. Mặt Dạ Tình nóng ran.

Dạ Tình thầm oán hận:

- Lần đầu tiên của mình mất quá kỳ cục!

Dạ Tình nghĩ đến đây chỉ muốn cắn tên khốn kia thật nhiều.

Hơn nữa đừng quên lúc trước Dạ Tình bị 'hai nam nhân' và 'lăng nhăng' giày vò chết đi sống lại.

- Chuyện là vầy . . .

Dạ Tình liếc Vu Nhai đang chiến đấu, nàng không quá lo lắng. Lúc trước đã nói Vu Nhai ở trong lòng Dạ Tình là danh từ không gì không làm được. Nếu Vu Nhai không đánh lại thì Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đi lên hỗ trợ cũng không muộn.

Dạ Tình ở trong trung tâm cuộc chiến kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe chuyện về Vu Nhai.

Dạ Tình chỉ kể những gì mình biết chứ không hoàn toàn là chuyện của Vu Nhai. Trong đó có nhiều điều Vu Nhai che giấu Dạ Tình, hoặc nàng không biết rõ, không cách nào kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Rầm!

Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nhàn nhã thưởng thức truyền kỳ Vu Nhai, chiến đấu bên này thì máu me nồng nặc.

Vu Nhai như ma thú bừa bãi chiến đấu. Cách chiến đấu của thanh hồ kỳ vũ thú rất đơn giản, nhìn như hoành hành nhưng bên trong ẩn chứa kỹ xảo ma thú cường đại. Thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc trước mắt bị Vu Nhai kỳ lân vẫy đuôi đánh nổ đầu.

Từ mấy chục người chỉ còn lại bảy, tám người. Đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc bị cách chiến đấu của Vu Nhai hù sợ teo tim, tuy bọn họ cũng trải qua cuộc chiến khốc liệt nhưng không hung tàn đến vậy.

Vu Nhai cười âm trầm:

- Đến đây, chẳng phải các ngươi có mấy chục người sao?

Giáp đỏ thẫm toàn thân dính máu càng thêm yêu dị, bá đạo. Bảy, tám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc rối rắm, cảnh giác nhìn Vu Nhai, chậm rãi thụt lùi. Vu Nhai từng bước áp sát, hắn vẫn không dùng huyền binh gì, chỉ có nắm đấm và hai chân đánh giết.

Bảy, tám người thầm rít gào:

- Người trước mặt thật sự chỉ là thiên binh sư sơ đoạn sao?

Vu Nhai không dùng lực lượng ám chi trạc che giấu dao động trên người, ai thực lực yếu hơn hắn cũng cảm nhận được dao động thiên binh sư sơ đoạn.

Nhưng Công Tôn Bình cùng là thiên binh sư nhị đoạn lại bị Vu Nhai giết ngay, hắn đấu cùng đám người thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc thiên binh sư ngũ, lục đoạn. Bọn họ bị Vu Nhai đánh không có sức đánh trả, cái tên này nghịch thiên đến mức nào?

Nói bây giờ Vu Nhai che giấu thực lực cũng không đúng. Trong trận chiến cuối cùng ở thánh hội Huyền Thần điện, đoàn người thiên tài trẻ đi theo Nhị hoàng tử đến xem, cảm giác tuy hắn khá mạnh nhưng ở trong mắt bọn họ chỉ xem như bình thường, cảm thấy trình độ Huyền Thần điện không đủ tiêu chuẩn. Mới qua một thời gian ngắn sao có thể tăng tiến nhiều như vậy?

Từ địa binh sư trung đoạn nhảy lên thiên binh sư sơ đoạn đã đủ kinh khủng, không thể cao hơn nữa.

Mặc kệ là sức chiến đấu nghịch thiên hay từ Huyền Thần điện đến bây giờ tiến bộ nghịch thiên đều không hợp lý.

Vu Nhai không quan tâm suy nghĩ của đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc, hắn cảm thấy đánh sướng tay. Đã lâu Vu Nhai không chiến đấu như vậy, từ lúc vào bách tộc loạn địa hắn không hoàn toàn giải phóng sức mạnh chính diện, toàn là ám sát. Tuy ám cũng sướng nhưng ngẫu nhiên nên dùng bạo lực trấn áp mới thú.

Vu Nhai cuồng ngạo:

- Nếu các ngươi không ra tay thì để ta làm trước!

Không có chiêu thức tuyệt kỹ gì, không đánh lòng vòng, cú đấm đơn giản nhất.

Chỉ là cú đấm thẳng? Thật sự đơn giản vậy sao?

Trước không nói Vu Nhai phát ra thú tính Xích Thố, chỉ nói hắn nhận được nhiều truyền thừa tuyệt kỹ huyền binh, bản thân đã là đại sư võ học, giơ tay nhấc chân đánh ra chiêu thức khiến người cảm thán. Có đấm này bình thường nhưng ẩn chứa đả kích, quyền kình chính xác nhất. Người nhận cú đấm có cảm xúc sâu sắc nhất.

- Phối hợp, phối hợp, nhất định yếu áp chế hắn.

Dù thế nào thì không thể tránh chiến đấu, bảy, tám người muốn thắng phải phối hợp. Bọn họ không thể tổn thất thêm nữa, ngày càng ít người khiến sức chiến đấu của họ yếu dần, tiêu hao lâu dài sẽ nhanh chóng thua.

Giọng Hoàng Phủ Cung run run:

- Ngũ Thanh đại sư, mau, mau giải trừ phù văn trận, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài!

Họ Vu ngày càng đáng sợ.

Lúc trước đúng là Vu Nhai giết hai thiên binh sư kia sao? Bây giờ Hoàng Phủ Cung không rảnh nghĩ nhiều, gã phải nhanh chóng rời đi, không thể bị nhốt trong chỗ này. Gã phải nghĩ cách truyền tin ra ngoài dẫn đám người Nhị hoàng tử đến, có như vậy mới tiêu diệt Vu Nhai được.

Dù không tiêu diệt Vu Nhai thì truyền tin ra cũng tốt, ít nhất Ma Pháp đế quốc sẽ tham gia.

Ngũ Thanh bị trận chiến trước mắt hù ngây người:

- Ta đi ngay!

Ngũ Thanh không phải huyền binh giả, càng không phải chiến sĩ, gã chỉ là phù văn sư. Tuy Ngũ Thanh từng thấy người chết nhưng chưa từng gặp kẻ hung dữ như vậy. Đây là nam nhân có lẽ Liễu Mị Nhi thích sao?

Ngũ Thanh không có thời gian nghĩ nhiều, gã từ bên cạnh Hoàng Phủ Cung nhanh chóng lùi xuống. Ngũ Thanh cần giải mở phù văn trận của mình sau đó là tầng phù văn trận áp chế gã.

Dạ Tình còn đang kể chuyện cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe, không ngờ thấy Ngũ Thanh rục rịch.

Tiểu Mỹ phản ứng nhanh nhất, nàng vội đứng dậy định ngăn cản:

- Nguy rồi Dạ Tình, hắn định giải trận, chúng ta hãy mau ngăn lại!

Dạ Tình cũng giật nảy mình. Tuy Vu Nhai nói chỉ mình hắn biết long văn nhưng khó bảo đảm Ngũ Thanh không thể giải. Dạ Tình định chạy đi ngăn Ngũ Thanh lại thì nghe Vu Nhai tranh thủ lúc rảnh tay lên tiếng.

- Đừng lo, hắn không giải được phù văn của ta, hắn không xem hiểu được.

Buồn cười, lão già Mê Thành nghiên cứu gần chết còn không hiểu được, chỉ một mình Ngũ Thanh sẽ hiểu sao?

long văn trận, tuy Vu Nhai được truyền thừa Vua Đế Long tộc nhưng thời gian quá ít, hắn không học được nhiều. Vu Nhai làm ra long văn trận đơn giản nhất bắt chước theo mẫu, dù vậy thì Ngũ Thanh vẫn không hiểu, không giải được.

Ngũ Thanh mờ mịt lên tiếng:

- Cái . . . Này, đây rốt cuộc là cái gì?

Tuy phù văn và long văn đồng nguyên nhưng hoa văn hay phù văn đơn đều khác biệt, tựa như tiếng trung và tiếng anh, cùng là chữ nhưng ngươi biết tiếng Trung có xem hiểu tiếng Anh không?

Nhìn mà đầu óc mờ mịt.

- A!

Tuy đã cảnh giác, bảo vệ nhau, phối hợp kết trận nhưng vẫn có người chết. Vu Nhai là cao thủ ám sát, nếu bọn họ không phối hợp kín kẽ thì sẽ có sơ hở trong mắt hắn. Cộng với đối phương đã mất lòng can đảm liều mạng, Vu Nhai giết bọn họ như giết gà. Nếu trong tay Vu Nhai cầm huyền binh bản mệnh thì đối thủ chết càng nhanh.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top