Sáng sớm mùng một.
Trong không khí se lạnh mang theo hương hoa mùa xuân, lúc này mặt trời mới vừa dâng lên, những tia sớm mai len qua cành cây, kẽ lá chiếu sáng lung linh.
Ngưỡng mặt lên trời, giang rộng đôi tay nhỏ, hít xuống một hơi, quay đầu vào trong nhà, tiểu Bân phấn khởi nói “Nương xong chưa? Bân nhi mặc xong quần áo rồi nè!”
Thanh Liên đang cất thức ăn vào trong chạn, cũng không quay đầu nói “Sắp xong, con đợi nương một chút.”
Thức ăn cất xong, nàng đi lại chậu nước rửa tay qua loa, chụp cái khăn bên cạnh lau khô, đẩy mành ra, đi lại giường, lật lật bên dưới mở ra một ngăn kéo bí mật, chỗ này cất giữ tiền tiêu hàng ngày của hai mẹ con. Nàng còn cất giữ ngân lượng ở một chỗ khác, số tiền đó dành khi cấp thiết mới lấy ra dùng cho nên chỗ để cũng bí mật hơn.
Lấy ra một ít tiền đồng cùng mấy tờ tiền giấy, tiền đồng cho vào túi tiền nhỏ dắt bên lưng, mấy tờ tiền giấy mệnh giá lớn nàng để bên trong mình. Sau đó đi lại chỗ máng đồ lấy nón vải cho hai mẹ con, tuy đã vào xuân nhưng sáng sớm vẫn còn khá lạnh lẽo, người lớn còn chịu được, rất không tốt cho trẻ nhỏ. Thuận tay nàng cầm theo túi tùy thân của mình, bên trong để một ít dược liệu thông dụng, thói quen công việc, đều phải cầm theo mới cảm thấy an tâm.
Thanh Liên vừa đi ra, tiểu Bân lạch bạch chạy đến bên cạnh nắm góc áo nàng lắc lắc, nũng nịu mang theo trách móc “Tiểu Bân chờ nương mỏi mòn…”
Nhìn điệu đáng yêu của nhi tử, Thanh Liên bật cười “Ừm, nương thân chậm chạm, nương tạ lỗi cùng Bân nhi, tha lỗi cho nương nhé.”
Sau một lát phụng phịu, đôi mày nhỏ mới giãn ra, tỏ vẻ khoan dung gật đầu, vì nương thành khẩn như vậy, Bân nhi chấp nhận lời xin lỗi này.
Loáng một cái trên gương mặt đầy tươi cười, tiểu Bân dựa sát vào nương mình nói “Chúng ta đi nhanh đi nương, nếu không sẽ không kịp.”
Đoạn đường từ giữa núi xuống lòng kinh thành mất ba cái canh giờ, tới nơi đã là đầu giờ tỵ, nếu lại chần chờ thêm, sợ trưa nắng gay gắt mới tới nơi, vừa mệt vừa đói, ăn xong lại lười vận động, cuối cùng chỉ có thể chờ đến chiều tối mới tiếp tục đi dạo được.
Thanh Liên cười sủng nịnh, đem nón nhỏ đội lên cho nhi tử, choàng thêm cái áo khoát da, đem cửa trong ngoài đóng cẩn thận, mới nắm tay con đi xuống núi.
Sáng sớm, động vật nhỏ cũng bắt đầu ra ngoài kiếm thức ăn, tiếng chim ríu rít dìu dắt nhau bay ngang qua đầu. Xa xa, thỏ nhỏ, sóc nhỏ, gà nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện chạy lướt qua, tất cả đều tràn đầy sức sống. Đối với tiểu Bân mà nói, những sinh vật kia ngày thường đều gặp, hiện không hứng thú bằng được mẫu thân dẫn xuống núi chơi, lại là ngày lễ tết, nơi đó chơi vui hơn nhiều.
Mới đầu tiểu Bân hưng phấn bước đi bằng đôi chân của mình, càng đi càng cảm thấy đôi chân càng nặng nề, sĩ diện chí nam nhi vẫn ương ngạnh bước đi, đến khi không nhấc nổi chân nữa mới thôi cậy mạnh. Đôi mắt tròn xoe đáng thương nhìn nương thân, kêu lên.
“Nương…”
Một đứa trẻ ba tuổi, kiên trì đi được nữa đường núi quả thực đáng khen, Thanh Liên cuối xuống, đem nhi tử đặt ngồi xuống một bệ đá, xoa nắn đôi chân nhỏ một chút, nàng hỏi “Đã đỡ nhiều chưa con?”
Hai mắt tiểu Bân nhắm nghiền thả lỏng, thực là dễ chịu, dần dần cảm giác đau nhức không còn thay vào đó có chút tê tê.
Mở mắt ra, có chút làm nũng “Dạ rồi… tiểu Bân muốn nương cõng xuống núi.”
Véo yêu một cái trên má, Thanh Liên xoay người, đưa lưng trước mặt nhi tử, nói “Bân nhi lên đi!”
Tiểu Bân vui vẻ bò lên lưng Thanh Liên, đôi tay nhỏ vòng ôm nàng.
Mới đầu đứa nhỏ còn luyên thuyên hỏi chuyện, dần dần chủ đề nói chuyện thưa dần, sau đó không nghe thanh âm ríu rít bên tai nữa.
Thanh Liên hơi dừng lại, nghe ngóng phía sau, ngủ rồi sao?
Truyền đến tiếng gáy nhỏ đều đều, thực sự đã ngủ rồi.
Có lẽ trong lòng quá nôn nóng, khi trời vẫn còn mờ tối đã thức dậy, bình thường phải hơn sáu giờ thằng bé mới rời khỏi giường.
Thanh liên nở nụ cười nhu hòa, tiếp tục cõng nhi tử đi xuống núi.
Hôm nay mùng một, mọi người đều quây quần bên nhau, hoặc đi đến nhà thân thích hoặc đi ra phố du xuân, không người lên núi, một đường này duy chỉ có hai mẫu tử song hành cùng nhau, đối với Thanh Liên mà nói như vậy nàng đã thỏa mãn rồi.
Lúc này gia trạch họ Vương phương bắc.
Trước ngày lễ tết, gia trạch lớn đều chuẩn bị danh sách lễ tết, quà tặng trước một tháng, sau khi Thanh Liên rời đi, tinh thần Vương Đông càng lúc càng xấu hơn. Ngoài giải quyết việc kinh doanh, giao tế bên ngoài cùng tìm kiếm nương tử, nhi tử đủ khiến tinh thần hắn mỏi mệt rã rời.
Hai năm trước còn đỡ, năm nay, Lâm quản gia dựa theo danh mục quà tặng trước đó tự chuẩn bị đầy đủ, hợp lý. Riêng danh sách thưởng hạ nhân, ông cũng đã làm xong, mắt thấy hôm nay gia chủ còn ở liền cầm tới cho hắn xem một chút.
Gương mặt Vương Đông hằn sự mỏi mệt, cả người dựa vào sau ghế, một tay đưa lên xoa nhẹ thái dương, nhìn cũng không nhìn, nói với ông “Bác cứ dựa theo tiền lệ là được.”
Lâm quản gia nói vâng, đi lại cầm danh sách “Vâng, vậy tôi đi xuống phát cho mọi người theo danh sách này.”
Lâm quản gia đi theo Vương gia từ thời Vương phụ, cách làm người của ông thế nào Vương Đông rõ ràng, hiện là thân tín mà hắn tin tưởng. Đưa tay nhẹ phất ý bảo ông cứ đi làm đi.
Lâm quản gia nhận mệnh lui.
Đêm qua ăn xong bát miếng, thẩn thờ ngồi cả đêm sau đó ngủ quên lúc nào không hay. Sáng giờ cũng chưa ăn uống gì, cảm giác khát nước, cổ họng khô, kéo bình trà nóng đặt sẵn trên bàn, rót cho bản thân một ly, bưng lên thổi thổi nhấp uống.
Cửa lớn bị mở ra, một phụ nhân thanh tú thướt tha đi vào, mang theo hương nhài nhàn nhạt dễ ngửi.
Người này là Thanh Tĩnh, nữ nhân hắn quen thuở niên thiếu, mối quan hệ của cả hai đều rất tốt. Đối với nữ nhân hắn luôn đạm mạc, là người kế thừa gia tộc hắn không thể không lập thân. Từng nghĩ nếu phải lập gia thất, cưới nàng cũng không tệ. Nhưng chuyện đó hãy để năm, mười năm nữa hẵng nói, hắn muốn toàn tâm toàn ý với việc phát triển kinh doanh gia tộc hơn nữa.
Một hôm phụ mẫu hắn đón về một cô nương, nói là nữ nhi của một vị bằng hữu, cả nhà không may qua đời, để lại còn mỗi mình cô ta. Còn nói đó là thê tử tương lai của hắn, đợi năm năm nữa, hắn mười tám, nàng tròn mười lăm sẽ cử hành hôn lễ cho cả hai.
Trước nay hành sự luôn có chủ kiến, phụ mẫu cũng đều không có áp đặt cái gì, bất thình lình buộc cưới một thê tử không quen biết, trong lòng bức bối khó chịu, liền nổi lên kháng cự mạnh mẽ…
“Đông gia…” Thanh âm mềm nhẹ vang lên, đánh gãy hồi ức của hắn.
Vương Đông nhướn mày, hơi chút phiền muộn nói “Sao muội đến rồi?”
Vương trạch truyền thống nhất thế một đôi, chuyện đó phụ thân hắn rất kiên quyết, giữa hắn và Thanh Tĩnh đều không thể, nàng cũng lập gia đình trước hắn hai năm. Nàng cũng là người số khổ, bị gia đình trượng phu bạo hành, cha mẹ cũng không dung, từng bằng hữu với nhau hắn không thể không quan tâm đến, đón hai mẫu tử nàng về nhà ở tạm, nhưng lại thiếu suy xét chu toàn mới ra cớ sự như vậy.
Hơn hai năm trước hắn an bài một cửa hàng cho hai mẫu tử, vừa có chỗ ở cũng có thu nhập tự nuôi bản thân, còn chuyện sau đó hắn không thể quản nữa.
Bị hỏi như vậy, tươi cười trên mặt Thanh Tĩnh hơi chút cứng lại, quên luôn lời định nói ra “… Muội… muội…”
Hôm nay là mùng một, cũng không muốn hai bên quá không thoải mái, sao gì người cũng tới rồi, nói vài câu hội thoại cũng được. Nhưng không phải nơi này, sau hắn phải làm việc lại này với đám tôi tớ trong nhà, mỗi khách nhân có nơi tiếp đãi khác nhau, mà nàng, hạn chế qua lại mới là tốt nhất, thê nhi hắn còn chưa có tìm về được đâu.