Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 130: Giữ nó
Editor: trucxinh0505

Điều khiến tôi tò mò là con chồn không ăn ngay củ nhân sâm nhỏ, dường như nó đang chờ đợi điều gì đó. Tôi dùng ý nghĩ nói với Minh Cửu: “Sao nó không ăn củ nhân sâm nhỏ?”

Minh Cửu nói: “Bởi vì nhân sâm nhỏ còn chưa luyện chế xong, nó đang đợi nhân sâm nhỏ hấp thu tinh khí từ viên ngọc rồi mới ăn thịt nó.”

Ra là vậy, con chồn này thực có chút đầu óc, tôi nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết? Tại sao phải đợi tôi hỏi anh?"

Nghe tôi nói, vẻ mặt Minh Cửu đầy bất lực. Anh thực sự không biết hàng ngày người phụ nữ này nghĩ gì trong đầu. Anh nói: "Em không hỏi làm sao tôi biết mà nói? Nếu em hỏi mà tôi không nói mới oán trách. Chẳng phải em hỏi tôi đã nói rồi sao?"

Nghe Minh Cửu nói chuyện, có vẻ anh rất đau lòng. Được rồi, là tôi làm khó anh ấy. Anh ta là một vị vua địa ngục, đương nhiên đã quen với việc theo dõi sự sống chết của Địa ngục. Làm sao anh ấy giống tôi được?

Tôi không nói gì thêm.

Tiếp tục nhìn phía trước, tôi thấy cây nhân sâm nhỏ đang dần mọc ra những cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn. Lòng tôi rất phấn khởi. Vật nhỏ này rất dễ thương, giống một đứa trẻ. Tôi đoán bé cũng không ngờ mình sẽ trở nên như thế này. Con chồn trước mặt đã để mắt tới bé.

Thật đáng tiếc. Nếu con chồn này ăn cây nhân sâm ngàn năm tuổi thì tu vi nó có thể tăng thêm ngàn năm. Mặc dù cây sâm nhỏ rất mạnh mẽ, nhưng bé đang khóc khi dần dần biến thành hình dạng con người.

Con chồn nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: “Em ơi, đừng khóc, anh nói cho em biết, khóc cũng vô ích thôi. Anh nghĩ em nên nhanh chóng lớn lên để anh ăn đi. Anh còn phải tu luyện nữa.”

Nhân Sâm nhỏ rất buồn bã, nói: “Ngươi đã ăn hết cả nhà ta rồi, ta sẽ không để ngươi ăn ta. Cho dù ta không bao giờ có thể thay đổi hình dạng, ta cũng sẽ không để ngươi ăn thịt ta."

Khi nghe những lời nhân sâm nhỏ này nói, tôi không ngờ con chồn này hung ác như vậy. Nó đã ăn thịt cả gia đình người ta, bây giờ còn muốn ăn thịt đứa con mới sinh của họ.

Dần dần, tôi thấy ánh sáng trên thân nhân sâm nhỏ biến mất. Tôi mới biết nó không hấp thụ ánh sáng từ viên ngọc, để mình và con chồn cùng chết.

Con chồn dường như nhận ra ý định của nhân sâm nhỏ và rất tức giận. Nó lập tức lao về phía nhân sâm nhỏ, muốn ăn bé.

Tôi thực sự không thể xem nổi nữa. Tâm trạng ban đầu của tôi rất tốt, tôi muốn xem bé nhỏ này biến thành người như thế nào. Con chồn kia khiến cho tâm tình của tôi rất không tốt. Tôi rất tức giận.

Tôi nắm chặt cây roi ma trong tay, nhìn con chồn đằng kia nói: "Dừng lại." Sau đó tôi quất vào mặt nó.

Con chồn bị tôi quất roi lăn trên mặt đất. Nó nhìn tôi đầy ác ý. Dù sao bây giờ tôi cũng không sợ nó nữa. Tôi muốn biết nó sẽ làm gì tôi.

Nhân sâm nhỏ nhìn thấy tôi, bé sửng sốt, không biết phải nói gì. Chắc bé không ngờ rằng nửa chừng lại có người chen vào.

Tôi nói với nhân sâm nhỏ: "Bé còn nhìn tôi làm gì? Nhanh lên, làm những gì bé phải làm. Nếu không, khi tôi không chú ý, con chồn này sẽ ăn thịt bé. Lúc đó tôi không thể bảo vệ em được nữa."

Nghe tôi nói, nhân sâm nhỏ dường như hiểu ra điều gì đó, liền tiếp tục hấp thu tinh hoa của thứ đó.

Con chồn nghe tôi nói thì rất tức giận, nó nói: "Cô bé từ đâu đến đây? Ngay cả ông nội tôi đây mà cô muốn chăm sóc. Cô có biết tôi là ai không?"

Nghe nó nói vậy tôi thấy rất khinh thường. Ngươi còn có thể là ai nữa? Chẳng phải chỉ là một con chồn hôi hám thôi sao? Chà, tôi nhớ đến thật lâu trước kia, tôi không biết mình đã bị trộm bao nhiêu con gà. Mỗi lần mất đồ trong nhà, bố lại trách tôi không đóng chuồng gà đúng cách.

Minh Cửu chậm rãi bước ra như một tiên nữ. Anh nhìn con chồn, nói: “Ngươi nói cô ấy không quan tâm đến năng lực của ngươi, còn ta thì sao?”

Thân thể Minh Cửu tràn ngập một luồng khí tức rất mạnh mẽ. Trong tích tắc, anh đã bắt con chồn phải ngoan ngoãn. Nhìn anh ấy bắt nó, tôi thấy anh thực ngầu. Tại sao bây giờ nó lại như thế này? Nếu ngươi thực có khả năng, ngươi sẽ trở nên tuyệt vời hơn.

Con chồn sợ hãi không dám tiến tới. Nó nói: "Hãy quên chuyện hôm nay đi, nhưng hãy đợi đấy. Ta sẽ không buông tha em dễ dàng như thế này đâu".

Tôi không nói sao. Lần trước ma nữ ngàn năm tuổi cũng nói như, không phải cô ấy vẫn chết sao? Mặc dù Minh Cửu dùng thân thể bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn né nó. Dù muốn nói thế nào thì tôi vẫn có thể đánh bại được nó, chỉ là một con chồn nhỏ thôi.

Minh Cửu nghe con chồn nói, liền nói: "Vật nhỏ như ngươi cũng đáng tranh luận với ta. Ta nghĩ ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Minh Cửu nhìn tôi, nói: "Không phải con người các em luôn thích bộ lông của những con vật này sao? Vậy bộ lông của thứ này có thể làm được gì?"

Nghe Minh Cửu nói, trong lòng tôi âm thầm vui mừng. Con chồn nhỏ này, nó sẽ chết. Tôi nói: "Anh có thể làm áo khoác, khăn quàng cổ, bất cứ thứ gì."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 131: Bị phong ấn
Editor: trucxinh0505

Con chồn nghe tôi nói, nó nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Tôi cũng rất bất lực. Ai bảo bạn không vâng lời? Bạn cứ nhất quyết khiêu khích Minh Cửu? Người này bạn có thể khiêu khích sao? Tôi thực sự không biết bạn đang nghĩ gì.

Tôi đang suy nghĩ, vừa nói với Minh Cửu rằng anh ấy có thể làm một chiếc áo khoác. Cái thứ này quá rẻ mạt, cái thứ không biết xấu hổ này. Với bộ dạng hiện tại của anh ấy, không biết có ai muốn giúp anh ấy lau mông hay không.

Tôi nói: “Tôi thấy thậm chí ngươi còn không lau mông được cho anh ấy. Ngươi quá hôi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn có thể làm lót giày. Có lẽ ai đó sẽ muốn, đem giặt có thể giữ dùng."

Tôi nói những lời này rất nhẹ nhõm. Tôi đoán vẻ mặt của tôi rất hung dữ, trông giống một hồn ma nữ, nhưng bây giờ tôi chưa đánh giá được nhiều lắm. Minh Cửu thấy Mộ Nhất như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên tôi nghe một giọng nói cười khúc khích, sau đó nhìn mặt đất, thì ra đó là củ sâm nhỏ. Tôi rất hạnh phúc, không ngờ nó dễ thương đến vậy. Tôi thực sự không ngờ con chồn lại có thể ăn hiếp một sinh vật nhỏ bé như vậy.

Sinh vật nhỏ bé này quá dễ thương, nó nhìn tôi mỉm cười nói: "Chị cả."

Ôi, cách gọi này thật thoải mái. Tôi không ngờ đứa trẻ này gọi tôi là chị, còn nghĩ sẽ bị gọi đến cấp độ dì nữa là. Tôi ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.

Bé nhìn tôi nói tiếp: “Chị ơi, em có thể ở bên cạnh chị được không?”

Tôi chưa kịp nói gì thì Minh Cửu đã nói: "Không được, cậu không thể ở bên cạnh cô ấy. Đừng tưởng ta không biết cậu đang chơi bài gì."

Lòng tôi đang rất tức giận. Tại sao Minh Cửu lại như vậy? Anh còn so đo cùng một đứa trẻ. Hơn nữa, tôi vẫn chưa nói chuyện. Tại sao anh ấy lại vội vàng như vậy? Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Sao anh lại tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy? Hơn nữa, đây là việc của tôi, hãy để tôi quyết định."

Nghe tôi nói xong Minh Cửu nhìn tôi như nhìn một kẻ thiểu năng. Anh nói: "Còn trẻ con, đã thấy đứa trẻ nào hơn nghìn tuổi chưa? Để ta nói cho em biết, nó lớn hơn em rất nhiều. Con nên gọi nó là ông nội."

Tôi không quan tâm đến những điều này. Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy trước mắt mà thôi.

Minh Cửu không muốn nghe tôi nói, anh lạnh lùng nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: "Nói cho ta biết, ngươi định làm gì với cô ấy?"

Nhân sâm nhỏ nhìn vẻ mặt Minh Cửu tức giận, cong môi nói: "Ta hẳn cảm giác được trên người tỷ tỷ có một cỗ linh khí rất mạnh mẽ. Ta muốn đi theo tỷ tỷ, như vậy sẽ giúp ta tu luyện. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ “Trả ơn”, khi nào ta lớn lên tỷ có thể làm vợ ta."

Nghe nhân sâm nhỏ này nói, tôi cũng rất bất đắc dĩ. Làm thế nào những đứa trẻ này có thể trưởng thành sớm như vậy? Tôi thực sự say rồi. Nhưng dù bé có muốn cưới tôi thì đã có người đưa tôi đi rồi, tôi không cần một người bạn nhỏ như cậu đón tôi đâu. Khi bé lớn lên, tôi đã già và bé sẽ coi tôi như một người mẹ.

Sau đó tôi chuẩn bị giáo dục bé, tôi nói: “Nếu con muốn ở bên cạnh mẹ thì có thể. Nhưng bây giờ, chị chỉ muốn nói với con một điều, đó là con không cần phải gả cho mẹ”.

Nhân sâm nhỏ nghe tôi nói liền nói: “Được rồi, ta biết rồi, khi nào ta lớn lên ta sẽ cưới chị.”

Đứa nhỏ này thật là. Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Đừng cưới tôi nữa.

Minh Cửu nhìn củ sâm nhỏ. Không, anh không thể để nó ở bên cạnh mình được. Nếu không sớm muộn gì anh cũng phải cõng vật nhỏ này trên lưng. Tuy nhiên, lúc này nhìn hai người họ đang trò chuyện vui vẻ trên mặt đất, anh không thể chen miệng vào được.

Tôi rất tò mò về cây nhân sâm nhỏ này, nói trên người tôi có linh lực, nhưng tại sao tôi lại không biết?

Vì thế tôi tò mò hỏi: “Em nói trên người tôi có linh lực, sao tôi lại không biết?”

Nhân sâm nhỏ nhìn tôi nói: "Ừ, hỏi rất nhanh, sao chị lại không biết?"

Ừ, sao tôi có thể biết được. Mỗi ngày tôi phải đối mặt với một nhóm ma. Tôi thực sự say rồi. Ngoài việc bị ma bắt nạt, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống của mình. Ở kiếp trước, tôi đã làm những gì, đó là tất cả những gì tôi có. Tôi phục vụ một nhóm ma mỗi ngày. Tôi thực đau lòng lại không thể nói được.

Tôi nhìn Minh Cửu. Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ biết điều gì đó. Suy cho cùng, chắc chắn anh là người rõ ràng nhất về những gì đã xảy ra ở kiếp trước. Những gì tôi biết chỉ là một số chi tiết chung chung mà thôi.

Nhìn ánh mắt Minh Cửu trở nên mơ hồ, tôi đột nhiên nghĩ tới, lần trước Minh Cửu bị thương, Tiêu Li Thanh đã nói với tôi, kỳ thực máu của tôi có thể khiến Minh Cửu khôi phục trong nháy mắt. Được rồi, bây giờ tôi còn có một lý do khác mà Minh Cửu cần, nhưng lý do này là điều tôi chưa từng biết. Tôi nói: "Minh Cửu, anh có chuyện gì muốn nói với tôi về chuyện này không? Anh luôn biết chuyện này à?"

Minh Cửu nói: “Đúng vậy, chuyện này ta vẫn luôn biết, nhưng một số vật trên người em ở đời này đã bị phong ấn.”

Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Ngay từ đầu anh không biết sao?"

Minh Cửu nhìn về phía xa, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nói: "Không, ta không biết lần đầu tiên gặp em là khi nào. Ta nghĩ em là ở kiếp trước, nhưng ta không ngờ rằng... Thật lâu sau mới biết được."

Không biết tại sao sau khi nghe Minh Cửu nói, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình ngu ngốc như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 132: Đi xem một chút
Editor: trucxinh0505

Lẽ ra những thứ phong ấn trong cơ thể tôi, tôi muốn biết là ai đã phong ấn nó. Không có gì ngạc nhiên khi tôi học được điều gì đó lại khó đến vậy. Tôi tự hỏi liệu tôi không trở nên như thế này nếu tôi không bị phong ấn hay không. Có lẽ bây giờ tôi đã là một vị thần vĩ đại và tôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Tôi nhìn bầu trời. Trời đã khuya. Nhân sâm nhỏ bám vào quần áo tôi. Tôi như muốn lẻn đi, bỏ lại một đứa trẻ không hề quan tâm đến nó. Nó làm tim tôi đau nhói.

Tôi nhìn nó nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không bỏ rơi em. Nếu em muốn theo tôi thì hãy đi theo."

Tiểu Sâm rất vui khi biết tôi sẽ giữ nó ở bên cạnh. Nó vòng quanh tôi và nhảy lên vai tôi, cười nói: "Được rồi, ta biết rồi. Chị ơi, cảm ơn chị. Nhưng bây giờ ta buồn ngủ quá. Ta cần nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi, ta sẽ dậy ngay."

Nghe bé nói, tôi gật đầu. Lần này đi ra ngoài, tôi thu hoạch thật lớn. Tôi không ngờ mình có được một vụ thu hoạch bội thu như vậy, còn có một đứa con.

Sau đó tôi tiếp tục đi bộ xuống đồi với chiếc quan tài trên lưng. Buổi tối chúng tôi vẫn ở lại nhà dì đó. Chúng tôi không thể rời đi lúc này. Nơi này còn rất nhiều ma quỷ chưa được xử lý. Nếu chúng tôi cứ như thế rời đi thì chuyện rất tệ.

Buổi sáng, khi chúng tôi đang ăn, chúng tôi nghe thấy một giọng nói rất lo lắng vừa chạy vừa gọi: “Chị dâu, chị dâu, chị có nhà không?”

Tôi nghe giọng nói này, đó là giọng một người chú. Sau đó, người dì này bước ra ngoài. Tôi nghe người kia nói: “Chị dâu, nhanh gặp vợ tôi đi. Tôi không biết tại sao cô ấy lại bị hành hạ nặng nề như vậy”.

Những lời này đã khơi dậy sự quan tâm của tôi. Tôi thực sự muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó tôi nghe dì nói: "Đừng lo lắng. Hãy từ từ kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."

Rồi họ thì thầm, tôi không nghe được gì. Tôi nói: "Không phải là tôi không muốn xem. Dì đã nói tôi rời đi, nhưng tôi không nhìn thấy gì cả. Tốt nhất tôi nên tìm người khác để chụp. Nhìn đi, nếu không tôi đoán nó nguy hiểm hơn nữa, những gì tôi biết chỉ là những tâm hồn đơn giản đối với những người như vậy, tôi không thể giúp được dì.

Sau đó tôi nghe giọng nói bất lực của người đàn ông và bỏ đi.

Dì quay lại, nói với tôi: "Cháu à, tôi nghĩ cháu cùng bạn trai nên nhanh chóng rời đi, tôi nghĩ cháu cũng vừa nghe được. Có điều gì đó không ổn với thị trấn chúng tôi. Các người nên rời đi ngay bây giờ, đừng ở đây nữa. Tôi đang làm điều tốt với các cháu đó. Tôi cũng sợ có chuyện gì xảy ra với cháu. Tôi sẽ không thể cứu cháu khi thời điểm đó đến.”

Tôi nhìn dì, nói: "Dì ơi, hãy nói cho con biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ con có thể giúp dì một việc khác, dì có nghĩ vậy không?"

Nghe tôi nói, dì thở dài: “Vì con muốn biết tôi sẽ kể cho con nghe chuyện này”. Người đàn ông vừa tới tìm tôi, chính là thị trưởng thị trấn này, nhưng vợ anh ấy không biết rốt cuộc đã vướng vào chuyện bẩn thỉu gì. Bây giờ ông ấy đến tìm tôi, nhưng tôi lại không giúp được gì cả. Mọi chuyện là thế đó. Đó là lý do tại sao tôi bảo cháu nhanh chóng rời khỏi nơi này khi chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi sẽ không thể giúp cháu gì vào lúc đó cả.

Tôi nhìn tâm trạng dì đầy lo lắng, trong lòng nặng trĩu, có vẻ vấn đề này rất nghiêm trọng. Nếu không tôi đã không để dì đuổi tôi ra khỏi nơi này như thế này.

Nhưng tôi vẫn chưa thể rời khỏi nơi này. Tôi đang đợi ở đây để đối phó với gã đó. Tôi cũng muốn xem đó là thứ gì. Nó thực sự mạnh mẽ như vậy.

Tuy nhiên, nếu nó thực sự là một thứ gì đó bẩn thỉu thì vấn đề này sẽ quá dễ dàng để tôi giải quyết. Bây giờ tôi có thể làm được, nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy.

Dì nhìn thấy trên mặt tôi không có nhiều sợ hãi, liền nói: “Cháu à, tôi nghĩ cháu sẽ không sợ hãi, nếu tôi không nói rõ cho cháu biết. Đừng suy nghĩ đơn giản quá, chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu như vậy thì tôi đã giải quyết rồi. Vợ anh ấy, không biết chuyện gì đang xảy ra, toàn thân cô ấy phủ đầy lông, cô ấy nói chuyện với một giọng điệu kỳ lạ, tướng đi vặn vẹo, quay vòng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu”.

Sau khi nghe dì ấy nói, tôi như nhìn thấy cô ấy. Tôi nói: “Dì ơi, dì có thấy cô ấy không?”

Nghe tôi hỏi, dì rất lo lắng, nói: "Cô bé, cháu thấy tôi đi ra ngoài khi nào? Làm sao tôi gặp được cô ấy?"

Tôi biết điều đó. Sau đó tôi không biết ai đã nói điều đó, nhìn thấy là tin tưởng. Tôi muốn xem thứ này ngay bây giờ. Tôi nói: "Dì ơi, dì có thể đưa chúng con đi xem được không?"

Dì vẫn chưa làm tôi sợ. Thay vào đó còn khiến tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn. Thấy tôi có vẻ quan tâm đến vấn đề này, dì bất lực đưa chúng tôi đến nhà người vừa rồi.

Chúng tôi đi bộ đến nơi đó. Nơi này rất vắng vẻ, không hề có sự sống động. Nó không giống một thị trấn, cổng nhà đều đóng chặt, như thể họ đang sợ điều gì đó. Hơn nữa, mọi người rất thờ ơ với nhau.

Thực ra nơi này rất tốt. Tôi không biết nó đã diễn ra như thế nào trong vài năm qua. Với quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra, người dân không dám sống ở nơi này nữa. Tôi có thể nói rằng có một số ngôi nhà rất cũ và bị khóa, chắc họ đã đi nhiều năm rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 133: Chiếm hữu
Editor: trucxinh0505

Rất nhanh, chúng tôi đã đến nhà người đó. Phải nói rằng gia đình họ rất giàu có. Nhìn cách trang trí của cái sân này, nó thật phi thường nhưng bức tường gạch cao không phù hợp với nơi này. Khi chúng tôi bước vào sân, tôi nhìn thấy một chiếc xe máy ở bên trong, nó rất thời trang. Tôi không biết phải nói gì nữa. Đúng như mong đợi về nhà của thị trưởng, nó thực sự khác biệt, có tất cả các loại thiết bị điện.

Lần đầu tiên chúng tôi đi vào nhà anh ấy, tôi nghe có tiếng hát, nhưng giọng hát này quá khó chịu. Đơn giản là giọng nói này là quá nguy hiểm. Nó rất sắc bén, nhưng như bị chặn bởi một cánh cửa, nghe vào rất khó chịu. Tôi không biết làm sao họ có thể chịu đựng được điều đó. Tôi là không thể chịu đựng được, rất muốn thoát khỏi nơi này liền.

Tôi nhìn thị trưởng đang hút điếu thuốc trên tay, khuôn mặt đầy buồn bã, ngồi xổm trong một góc, hai tay cuộn lại bất lực.

Nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh ấy vội vàng đứng dậy: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới rồi. Mau vào trong nhìn xem. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đứa con trong bụng cô ấy không chịu nổi. Chị xem. Gia đình chúng ta không thể không có đứa trẻ này. Nếu không có đứa nhỏ này thì chúng ta sẽ bị cắt đứt. "

Anh ấy đang hào hứng nói, nhưng khi nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt anh ấy đột nhiên thay đổi. Có vẻ như anh ấy không thích sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi. Có lẽ sẽ không ai thích việc bạn đột ngột đến thăm như thế này, gia đình anh vốn đã rất bất hạnh, nhưng bây giờ anh lại càng bất hạnh hơn.

Nhưng tôi không quan tâm đến biểu hiện của anh ấy. Tôi tới đây để gặp anh ấy, không phải xem biểu hiện của anh ấy. Anh ấy có thể không muốn thấy chúng tôi. Tôi cũng không quan tâm anh ấy có muốn hay không.

Anh ta không vui nói: “Chị dâu, tôi không biết hai người này là ai, sao tôi chưa từng gặp qua?”

Nghe anh ta nói, dì liền kéo tôi đi về phía trước, nói: "Đừng nhìn họ. Năng lực của họ không hề nhỏ, người này có thể bắt ma. Không phải tôi đã nhanh chóng dẫn họ tới khi nghe chuyện nhà anh sao? Để tôi cho anh xem."

Nghe dì nói như vậy, anh ấy rõ ràng rất không vui nhưng không thể làm gì được. Anh ta nên coi tình huống này như một bác sĩ cứu được một đường sống, cũng không thể làm gì khác được.

Anh ấy nhìn chúng tôi nói: "Được rồi, tôi sẽ dẫn hai người đi xem."

Tôi không biết anh ấy sẽ đưa chúng tôi đi đâu.

Chúng tôi chỉ đi theo anh ấy. Khi chúng tôi đi đến sân sau, tôi nhận ra người phụ nữ đó đang ở phía sau chúng tôi.

Càng đến gần, giọng nói đó càng lớn hơn. Thật sự rất khó chịu khi nghe điều đó, và bất kỳ loài động vật nào cũng có thể cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói này. Nó thực sự khó nghe. Với tôi, tôi không biết làm thế nào những người xung quanh có thể chịu đựng được.

Tôi nhìn Minh Cửu. Vẻ mặt Minh Cửu trông rất vui vẻ. Cứ như thể anh ấy đang nghe một loại nhạc nào đó. Nó khiến tôi cảm thấy rất bất lực. Tôi nói: "Anh thấy có khó nghe không? Tại sao tôi có cảm giác anh như đang nghe một buổi hòa nhạc vậy?"

Minh Cửu nói: "Không khó chịu, nghe rất dễ chịu. Em chưa từng nghe tiếng kêu ma quái của Địa ngục cho nên mới cảm thấy khó chịu như vậy."

Anh ấy là một người nhìn thấu thế giới, tôi rất ấn tượng. Khi tôi đến nơi người phụ nữ bị nhốt, người phụ nữ này nhìn thấy chúng tôi bước vào, liền nói: "Hừm, đã tìm được một người giúp đỡ tôi, nhưng điều này có thể giúp được gì cho tôi? Tôi không có sợ hãi. Tôi không có sợ hãi. Tôi nghĩ bạn không nên lãng phí thời gian của mình."

Sau đó người phụ nữ nổi điên và ném thứ gì đó ra ngoài. Tôi nhìn bộ dạng móng vuốt của cô ấy, như thể cô ấy sắp ăn thịt chúng tôi.

Tôi nói: "Đừng ném nữa. Nhỡ làm tổn thương đứa bé trong bụng thì sao? Tổ tiên đứa nhỏ có nghĩ như vậy không?"

Tuy nhiên, những gì cô nói đều vô ích. Cô ấy vẫn ném nó. Sau đó, một người dì bước ra, thấy chúng tôi đi tới liền nói, "Ồ, đây là ai vậy?"

Thị trưởng nói: "Đừng nói nữa."

Ngay khi chúng tôi bước vào nhà, tôi ngửi thấy mùi hôi thối. Giống như cái mùi chúng tôi đã ngửi thấy ngày hôm qua, ấn tượng tốt đẹp của tôi về con chồn này đột nhiên biến mất. Tôi thực sự không ngờ nó không chỉ ở trên núi, bây giờ nó ra tay làm hại chúng tôi. Tôi không thể bỏ qua điều này nữa.

Khi chúng tôi vào trong, tôi thấy một người phụ nữ ngồi ở giữa. Cô ấy xõa tóc và nhìn chúng tôi với vẻ bàng hoàng. Đột nhiên, cô ta cười lớn. Nhưng tôi không sợ lắm. Tôi muốn xem thứ này có khả năng gì.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, tôi nhìn cô ấy, toàn bộ cơ thể được bao phủ một bộ lông màu vàng. Nó thực đáng sợ. Mặc dù cô ấy hiện sợ hãi nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ hành động liều lĩnh. Tôi thấy bụng người phụ nữ này rất to. Có vẻ như con chồn này bị coi như một đứa con hoang, tôi đoán chúng tôi sẽ không làm gì anh ta. Chắc hẳn đứa trẻ trong bụng là của người phụ nữ này.

Chúng tôi thực sự không dám làm gì cả. Nếu chúng tôi làm tổn thương đứa trẻ đó thì dân làng sẽ không để hai chúng tôi đi đâu.

Tôi nhìn vẻ mặt người phụ nữ này, đây đơn giản là vẻ ngoài của một con chồn. Cô ấy liên tục đảo mắt và gãi má, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi cũng nhận thấy khóe miệng cô ấy có một vệt máu đỏ trên lông. Có vẻ người phụ nữ này đã quên mất mình là ai, cũng có lẽ bây giờ cô ấy không thể biết mình là ai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 134: Thực hành
Editor: trucxinh0505

Người phụ nữ nhìn chúng tôi đầy tự hào, nói: “Tôi xem bây giờ hai người có muốn bắt tôi không? Tôi nói cho hai người biết, nếu tôi có chuyện gì thì đứa con trong bụng tôi cũng không thể nói an toàn được, còn nữa, tôi không thể đảm bảo sự an toàn của nó, các người có thể tự mình làm điều đó."

Tôi biết rằng cô ấy đang đe dọa chúng tôi. Tôi mỉm cười khinh thường. Tôi không biết phải nói gì. Tôi nghĩ không theo mong muốn của cô ta. Tôi không phải người nhà cô ta, sẽ không mềm lòng, bây giờ tôi sẽ thu thập cô ta.

Tôi bôi máu của mình lên lá bùa màu vàng, dán nó lên trán người phụ nữ. Cô ấy như bị tấn công, toàn thân cô run rẩy không ngừng, nhìn tôi nói lớn: "Sao cô dám đối xử với tôi như vậy? Đợi đấy. Tôi sẽ đi tìm người, sẽ không buông tha các người."

Nghe vậy tôi cười lạnh. Tìm ai đó. Tôi muốn xem bạn đã tìm thấy loại người nào. Cho dù đó là ai, tôi cũng sẽ loại bỏ bạn. Đừng nghĩ rằng tôi là người dễ bắt nạt.

Tôi nhìn Minh Cửu bên cạnh, nói: "Hắn còn nói muốn tìm người, chẳng lẽ hắn định tìm một bầy chồn?"

Minh Cửu gật đầu: "Em nói không sai, thật sự là một đám chồn, ta đoán chúng đang tìm một con lớn hơn. Đây chỉ là một con nhỏ, khó đối phó hơn chính là con kia."

Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu đúng như vậy tôi không nghĩ dừng lại ở nhà thị trưởng. Tôi nghiên đầu hỏi Minh Cửu: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu thứ đó đang tìm kiếm người mạnh mẽ, tôi nghĩ gia đình họ sẽ không sống sót."

Minh Cửu nói: "Chúng ta chẳng thể làm gì được. Hôm nay chúng ta phải ở nhà họ."

Khi thị trưởng nhìn thấy vợ mình ngất đi, ông vội vàng chạy tới đỡ cô ta, nói: "Cảm ơn cô rất nhiều. Nếu cô ấy không quay lại, tôi không biết phải làm sao".

Khi nói, anh ôm vợ mình lên giường, nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười có chút lấy lòng cùng nịnh nọt, như thể sợ chúng tôi sẽ phớt lờ họ. Anh ta nói với tôi: “Tôi thực sự không mong đợi, cho rằng cô còn rất trẻ, tôi không ngờ năng lực cô rất cao, cảm ơn cô rất nhiều. Ngoài việc nói lời cảm ơn, tôi không biết mình sẽ nói gì."

Tôi nhìn anh ta, nói: "Tôi nghĩ còn quá sớm để anh nói lời cảm ơn."

Thị trưởng nghe vậy, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, hỏi "Ý cô là gì?"

Tôi nói: "Chuyện này đừng quá vui mừng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi nghĩ tối nay sẽ có đại gia ở đây, nếu anh vui thì tốt rồi."

Khuôn mặt anh dần trở nên xấu xí, từ rạng rỡ trở nên xám xịt. Tuy nhiên, tôi không thể làm gì. Tôi không muốn kích động loại chuyện này. Ai đã báo cho gia đình họ số phận nghiệt ngã như vậy? Tuy nhiên, họ thật may mắn khi có tôi ở đây lúc này. Tôi cũng có thể giúp họ. Nếu là người khác thì họ đã coi thường từ lâu rồi.

Thị trưởng hoảng sợ nhìn tôi nói: "Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Xin hãy giúp tôi. Tôi không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của cô. Xin hãy cứu chúng tôi."

Nghe thị trưởng nói vậy, Minh Cửu nói: "Nếu anh muốn cứu cô ấy bây giờ hãy làm theo lời tôi nói."

Thị trưởng nghiêm túc nói: "Được, anh nói đi, tôi sẽ làm như lời anh nói. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh nói."

Minh Cửu bình tĩnh nói: "Được rồi, bây giờ hãy chuẩn bị một con gà trống lớn màu đỏ, sau đó chuẩn bị một ít quần áo phụ nữ rực rỡ. Dùng một ít giấy màu vàng và que tre. Đây là một cái bẫy chuột. Nó to. Được rồi, những thứ này là những thứ này. Nếu không làm như vậy, được rồi, anh nhanh chóng chuẩn bị đi."

Thị trưởng không ngờ anh muốn những thứ này. Hơn nữa, có lẽ bị khí chất mạnh mẽ trên mặt Minh Cửu uy hiếp. Có điều, anh ta vẫn rất tò mò, dù vậy anh cũng không thể làm gì được. Điều quan trọng nhất bây giờ là cứu người. Anh không nói gì cả.

Không biết Minh Cửu rốt cuộc muốn làm gì. Tôi cũng bối rối nghe những gì anh ấy yêu cầu.

Tôi tiến lại gần Minh Cửu, hỏi: "Hãy nói cho tôi biết anh muốn làm gì."

Minh Cửu nói: “Hãy nói cho ta biết điều em muốn biết, hay em muốn biết mọi thứ?”

Người này thực sự đang chờ tôi nói chuyện. Tôi cũng muốn biết điều gì đó về tôi. Không phải tôi chỉ muốn biết kế hoạch của anh ấy sao? Tôi có thể muốn biết điều gì đó. Tôi nói: "Hãy nhanh nói cho tôi biết đi. Tôi thực sự muốn biết."

Minh Cửu mỉm cười nói: "Được rồi, nếu em muốn biết, ta có một điều kiện."

Khi nghe nói có điều kiện, tôi biết rằng không có chuyện tốt đẹp gì. Tôi nói: “Hãy cho tôi biết điều kiện của anh đã, tôi xem liệu mình có thể thực hiện được không”.

Minh Cửu nói: "Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho em biết ta phải làm gì."

Chậc, tôi biết không có tình yêu là điều tuyệt vời mà, phải không? Tôi đã đúng. Tôi nhìn Minh Cửu một cái, nói: "Hừ, anh đi thực hiện ước mơ lớn lao của anh đi. Tôi không muốn biết nữa. Chậc, tôi sẽ tự mình tìm hiểu."

Minh Cửu nhướng mày, không nói thêm gì, tiếp tục bận việc của mình.

Tôi không biết anh ấy đang làm gì với tất cả những thứ này. Tôi không hiểu tại sao anh ấy nghĩ rằng bạn sẽ nói với tôi. Tôi thật ngu ngốc. Haiz, tôi thực sự không biết phải nói gì. Có vạn con ngựa chạy bùng bùng qua tim tôi.

Không biết Minh Cửu đã sử dụng loại bùa chú nào lên những thanh tre đó, nó bắt đầu tự chuyển động lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 135: Đến
Editor: trucxinh0505

Tôi bị sốc khi nhận ra trong một thời gian ngắn, anh ấy đã tạo ra một người bằng những mảnh giấy dán lên.

Sau đó Minh Cửu giết con gà trống và dùng máu của nó vẽ nét mặt của người phụ nữ lên người giấy đó. Tiếp theo anh bắt đầu lấp đầy cơ thể người giấy bằng rơm. Dần dần, tôi thấy người giấy biến thành một người phụ nữ. Khi người giấy mặc quần áo người phụ nữ đó, nhìn nó ngày càng giống cô ta.

Nếu nhìn từ xa, tôi chắc hẳn đây là người thật. Sau đó, bàn tay Minh Cửu phát sáng lên, tôi không biết anh đã sử dụng loại bùa chú nào lên người phụ nữ này, cảm giác cô ta có sự sống. Giờ trông giống hệt người phụ nữ kia rồi. Điều duy nhất tôi cảm thấy là người phụ nữ bằng giấy này không có tức giận, tựa như một người không có linh hồn. Tuy nhiên, điều này đã khá tốt rồi, tôi không thể làm được như vậy. Tôi rất ngưỡng mộ Minh Cửu.

Nhìn đến đây, tôi dường như biết Minh Cửu định làm gì rồi. Tôi nói: “Bước đi của anh thật tuyệt vời. Tại sao tôi không nghĩ ra nhỉ?”

Nghe tôi nói, Minh Cửu hừ lạnh nói: "Hừ, đó là bởi vì sư phụ của em không chọn đúng con đường, hôm nay ta sẽ cho em thấy thế nào là một thợ săn ma chân chính."

Nghe Minh Cửu nói vậy, tôi biết anh ta đang nói đến Lưu Yên, nhưng Lưu Yên cũng rất lợi hại. Lưu Yên đã cho tôi rất nhiều thứ tôi có thể dùng.

Thôi quên đi, tôi không bác bỏ anh ấy. Nếu tôi nói, có lẽ anh ấy sẽ không nói cho tôi biết. Tôi nghĩ tốt hơn tôi nên khôn ngoan hơn và im lặng.

Để thuận tiện bắt được thứ đó, buổi tối tôi và Minh Cửu ngủ ở phòng tạp hóa gần đó. Những người khác đang trốn trong sân trước mặt chúng tôi. Tôi đã đưa cho họ một số lá bùa. Chỉ cần họ không nói gì và không đi ra thì sẽ không có chuyện gì, con chồn cũng không để ý đến họ.

Khi chúng tôi làm xong việc này, trời đã tối, trên không trung ánh trăng rất to và tròn. Nằm trên chiếc giường này tôi không thể ngủ được, trằn trọc mãi. Minh Cửu dường như cũng không ngủ. Nhưng khi tôi nhìn anh ấy nằm im nhắm hai mắt, tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì. Trong lòng tôi bắt đầu nghĩ về tôi và Minh Cửu. Tôi không biết nên nói gì về mối quan hệ của chúng tôi lúc này.

Mặc dù Minh Cửu là quỷ công của tôi, nhưng cũng chỉ là một cách gọi, chúng tôi chưa có kết hôn. Tôi không biết Minh Cửu cảm thấy thế nào về tôi. Tôi không biết kết cục cuối cùng của chúng tôi sẽ ra sao sau ba tháng này qua đi. Ai, quên nó đi. Tôi vẫn không muốn nghĩ về những điều này. Chỉ cần tôi nghĩ về họ, trái tim tôi sẽ rất khó chịu.

Nhưng tôi không hiểu vì sao Minh Cửu phải lòng tôi. Tôi ngoài có trái tim của Vua Xác, còn có máu có thể cứu được anh ta. Đừng nói tôi không có thứ gì Minh Cửu có thể thích nhé? Tôi không biết.

Tôi quay lại nhìn Minh Cửu đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Tôi nói: “Minh Cửu, anh ngủ rồi à?”

Minh Cửu không nói gì. Tôi biết anh ấy chưa ngủ nên dùng tay vỗ nhẹ cánh tay anh, nói: "Anh có nghĩ con chồn sẽ trở lại không?"

Minh Cửu vẫn nhắm mắt nói: "Đoán xem."

Tôi đoán, tôi đoán em gái anh. Anh có nghĩ tôi đang chơi trò đọc suy nghĩ không? Và tôi đoán, làm sao tôi biết được liệu hắn có đến hay không? Không phải tôi vừa hỏi anh sau khi nhìn thấy sự tu luyện thâm sâu của anh sao? Giờ nói tôi hãy đoán xem.

Quên đi, tôi không muốn hỏi nữa. Hỏi sẽ không mang lại kết quả gì. Tôi nghĩ tốt nhất nên nhanh đi ngủ thôi.

Tôi nhắm nghiền đôi mắt.

Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, trong lúc tôi đang choáng váng, tôi cảm thấy có ai đó véo vào cánh tay mình, đau đớn làm tôi tỉnh dậy. Mở mắt nhìn thấy Minh Cửu, tôi muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên bị Minh Cửu bịt miệng lại. Tôi không biết phải nói gì. Chẳng lẽ lúc nào người này cũng thích bịt miệng tôi sao?

Minh Cửu nói: "Nào, đừng nói nữa."

Tôi gật đầu.

Tôi nghĩ cuối cùng nó cũng đã đến. Tôi vểnh tai lên muốn nghe ngóng nó đang ở đâu. Tôi nghe được tiếng vang ở cửa, nhìn về hướng cửa, tôi thấy một cái đuôi lớn màu vàng.

Con chồn nhìn vào khe cửa. Tôi nhìn thấy đôi mắt nhỏ xíu đó đang nhìn vào bên trong. Đôi mắt này thực đáng sợ, cũng may Minh Cửu đã dựng kết giới chỗ chúng tôi, chỉ có chúng tôi thấy nó, nó không thể nhìn thấy chúng tôi.

Sau đó con chồn đi đến bên cửa sổ và nhìn vào trong.

Mãi cho đến khi cảm thấy không có mối đe dọa nào nó mới đi tới cửa, gõ cửa nói: "Bà dâu, là tôi đây."

Tôi thực sự không ngờ người phụ nữ này lại là cháu dâu của con chồn này. Đây là cái gì?

Khi con chồn không nghe có ai trả lời, nó giả vờ đang học cách đi, cười khúc khích lên. Ở ban đêm, tiếng cười này rất đáng sợ.

Tuy nhiên, vẫn không ai trả lời nó.

Nó đi đến bên cửa sổ nhìn vào xem. Sau đó quay trở lại cửa và học cách nói. Nhéo cổ họng mình và nói lên: "Con dâu, con có ở đó không?"

Nếu như có người không biết nghe được thanh âm này, nhất định sẽ bị nó dụ dỗ. Con chồn nói tiếp: "Con dâu, mở cửa đi. Tại sao con đánh cháu tôi? Nó đến tìm con mà."

Sau đó người giấy từ phòng bên cạnh đi ra, nói: "Ông nội, là ông đó à. Tại sao ông lại đến nơi này? Ông nghĩ thế nào? Ông có cần gì không?"

Con chồn nói: “Hừ, nếu ta không tới, cháu ta sẽ bị ức hiếp chết mất.”

Người giấy nghe vậy liền cười nói: "Ông nội, xem ông nói kìa, giữa hai chúng con không có chuyện gì cả, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Ông đừng lo lắng, là chúng con cãi nhau. Một khi anh ấy tức giận thì thành ra như thế, chẳng có gì đáng lo cả."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 136: Con chồn kinh ngạc
Editor: trucxinh0505

Nghe người giấy nói vậy, con chồn nói, "Thì ra là thế. Được rồi, ông biết rồi. Ông nội đã già rồi, ông không muốn gây thêm rắc rối cho cháu. Ông thấy cháu trai ông không làm gì cả. Nó rất yêu cháu. Ông hy vọng hai cháu có thể ổn. À đúng rồi, ông quên mất, đứa nhỏ thế nào rồi? Nó có bị thương không?"

Nghe hỏi vậy, người giấy đáp: "Ông đừng lo, cháu cố của ông vẫn ổn. Ông nhìn xem, nó vẫn đang đá cháu nè."

Tôi không nghĩ con cáo già này lại lo lẳng cho đứa cháu trai nhỏ của mình, nhìn thấy tình cảnh như vậy tôi cũng rất bất lực.

Lúc này, con chồn nhìn chằm chằm người giấy nhỏ không nhúc nhích. Đương nhiên, tôi biết vì sao hắn lại như vậy, bởi vì mùi trong không khí lúc này giống như mùi máu gà, sau khi ngửi thấy mùi này, con chồn không chịu nổi.

Con chồn nhìn người giấy nói: "Cháu dâu, tối nay cháu ăn món gì ngon thế?"

Con chồn này thật cẩn thận, tôi không ngờ nó lại hỏi câu đó, phương pháp của Minh Cửu thực hữu hiệu, tôi không khỏi khâm phục Minh Cửu hơn một chút.

Người giấy nói: “Có chuyện gì vậy, ông nội? Cháu đang ăn thịt gà, có vấn để gì không?”

Con chồn cố nặn ra một nụ cười, nói: "Không sao, không sao. Chỉ là ông nội muốn ngửi xem cháu ăn gì thôi. Không ngờ cháu lại ăn thịt gà, lại đây để ông ngửi nào."

Tôi không biết liệu nó có thể ngửi được mùi vị thịt gà không, tôi nghĩ nó sẽ làm gì đó.

Người giấy bước đến và ngổi xuống.

Mùi mì gà trên người cô ta ngày càng nồng nặc, con chồn nhìn người giấy nhỏ không nhúc nhích tựa hồ không chịu nổi nữa. Hiện tại con chồn tựa hồ rất sợ hãi, muốn ăn người giấy nhỏ này, nhưng lại lo lắng. Dù sao đây cũng là cháu dâu của mình, mà mình lại muốn ăn nó. Nếu như vậy, ông khó giải thích với cháu trai của mình.

Nhưng dù như vậy, món ngon ở ngay trước mắt, nếu ông không chịu đựng được thì...

Mặc kệ con chồn kia muốn làm gì, người giấy bên kia vẫn cười như không liên quan gì đến hắn.

Nhưng người giấy không có suy nghĩ, nếu cô ấy để lộ ra, chúng tôi đều phải chết.

Lúc này, người giấy lấy ra một món đồ, sau khi nhìn thấy thì ra là một bát nội tạng gà.

"Ông nội, cháu đoán là ông vẫn chưa ăn, cháu đặc biệt chuẩn bị cho ông, xem có hợp khẩu vị của ông không."

Con chồn không quá vui mừng khi nhìn thấy thứ này, cười nói: "Ông cảm ơn rất nhiều. Cháu thích nó. Ông nội cũng thích nó."

Nói xong, con chồn chộp lấy bằng hai tay, trong bát liền không có gì. Tôi rất bất lực. Sau đó, nó dường như ngày càng háo hức với hương vị của thịt gà. Đôi mắt nhỏ của nó nhìn người giấy đầy thèm khát khiến tôi cảm thấy rất sợ hãi, cũng rất bất lực.

Nó vặn vẹo người qua lại một cách khó chịu, rên hừ, như thể không thể chịu đựng được ham muốn của chính mình.

Đột nhiên, tôi thấy nó lao vào người người giấy, trong nháy mắt cắn vào cổ cô ta.

Trong nháy mắt, máu gà bên trong cơ thể người giấy nhỏ liên tục trào ra. Sau khi máu gà từ từ biến mất, miệng con chổn bị kẹp chặt bằng một chiếc kẹp, khi nhìn thấy cảnh này, đừng nói đến việc tôi vui mừng đến mức nào.

Khuôn mặt nó đầy hoảng loạn, dùng hai tay rút cái kẹp ra. Nhưng điều nó không ngờ là thứ này lại bị kéo chặt hơn. Hắn ta nhìn thấy cháu dâu của mình biến thành một đống giấy vụn liền biết bản thân đã bị lừa.

Minh Cửu kéo tôi chạy ra khỏi phòng, như sợ con chồn kia chạy mất.

Con chồn thấy tôi và Minh Cửu, nó nói: "Lại là hai người các ngươi. Ta sẽ không để các ngươi rời khỏi đây. Hãy xem."

Nói xong, hắn bĩu môi, quay lưng lại với chúng tôi. Sau đó, tôi nhìn thấy một luồng khí màu vàng tiến về phía tôi và Minh Cửu. Tôi thực sự sắp bị cái mùi thối này làm cho chết mất. Tôi không ngờ có ngày mình lại ngửi thấy mùi đánh rắm của chồn.

Giống như vô số bổn cầu nổ tung, tôi cảm thấy ngay cả điều này cũng không thể diễn tả được mùi xì hơi của hắn ta, tóm lại rất hôi thối.

Tôi không biết con chồn này dùng loại bùa chú gì, nó biến mất ngay trước mặt chúng tôi. Tôi rất thất vọng trong lòng, không biết nên nói gì, con chồn này có năng lực cao thế sao? Không nên như vậy.

Minh Cửu nhíu chặt lông mày, "Nó hẳn không phải như vậy. Chẳng lẽ còn có thứ gì đó giúp hắn sao? Sao ta lại quên mất thứ này có năng lực như vậy?"

Tôi không biết Minh Cửu đang nói gì, tóm lại tôi không hiểu. Lúc này, nhân sâm nhỏ trên vai tôi tỉnh lại, "Chị, em biết vì sao hắn có năng lực như vậy."

Ô, tại sao tôi quên mất chuyện nhỏ này, tôi nói, "Nói cho tôi biết những gì em biết đi."

Nghe tôi hỏi, nhân sâm nhỏ liền nói: "Chị, con chồn trước kia không có gì cả, không còn lợi hại như trước. Nhưng có một ngày, có thứ gì đó đến. Ta không biết là thứ gì. Tóm lại, đó lf một quả cầu đen. Ta không biết nó ban cho con chồn vũ khí bí mật gì, nhưng đã trở thành như thế này.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 137: Chuyện gì đã xảy ra
Editor: trucxinh0505

Sau khi nghe tiểu nhân sâm nói, không hiểu sao, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Thi Vương. Tôi liền nhìn sang Minh Cửu bên cạnh. Minh Cửu cũng nhìn tôi. Tôi nghĩ hẳn anh ấy biết người nào làm tốt hơn tôi.

Để tôi nói xem, "Tại sao hắn lại làm như thế này? Hắn vẫn chưa muốn từ bỏ sao?"

Tôi không có hảo cảm với Thi Vương này, tôi cũng biết tình yêu của hắn không phải chuyện tốt, xem ra Thi Vương đã cho con chồn này nhiều thứ tốt, cho nên nó mới có thể tu luyện được thực lực tăng lên như vậy.

Hiện tại Minh Cửu rất lo lắng, anh nói: "Con chồn này được gọi là phản diện gian trá. Ta nghĩ nó sẽ không từ bỏ như vậy. Xem ra chúng ta phải nhắc nhở những người khác hôm nay phải cẩn thận, đừng để con chồn này kéo linh hồn họ đi."

Minh Cửu vừa nói vừa nhìn bầu trời sắp sáng, kỳ thực chuyện này cũng giống như tôi nghĩ. Tôi cũng biết con chồn này nhất định phải đền bù thứ gì cho khuyết điểm của nó, không thể chọc giận được. Nhưng hiện tại tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể nói dân làng chú ý đến nó nhiều hơn.

Sáng sớm hôm sau, thị trưởng đi đến hậu viện, vẻ mặt vô cùng lo lắng, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ông cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó.

Sau khi thấy hai chúng tôi bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm. Thấy thị trưởng như vậy, tôi nói: "Có chuyện gì vậy, ngài thị trưởng? Ông lo lắng điều gì à?"

Thị trưởng nhìn hai chúng tôi nói, "Không có gì. Tôi chỉ lo lắng cho hai người thôi. Tôi sẽ không giấu hai người bất cứ điều gì nữa. Chúng tôi đã thấy những gì xảy ra đêm qua. Tôi sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất. Tôi chưa bao giờ nghĩ con chồn đó sẽ nói chuyện của đời mình. Tôi nghe tiếng nó hét bên ngoài, nhưng không nghe tiếng của hai người. Tôi nghĩ rằng có chuyện gì đó đã xảy ra, nến đến đây xem thế nào."

Nghe thị trưởng nói vậy, tôi không nói gì nữa, thực ra tôi biết, ông ta nhất định cho rằng hai chúng tôi đã chết nên đến đây thu thập xác chết. Tôi biết ông ta đang nghĩ gì.

Tôi cũng không trách ông ấy. Tôi nghĩ bất kỳ ai nhìn thấy cảnh tượng như thế cũng sẽ rất sợ hãi.

Sau đó, thị trưởng nhìn chúng tôi với vẻ lo lắng nói: "Các vị đại sư, bây giờ chúng ta phải làm gì? Các vị đã nói rằng thứ này rất tà ác, nếu các vị chiến đấu với nó, các vị sẽ không chết. Đừng nói thêm điều gì nữa, tôi hy vọng các vị có thể chỉ cho tôi một con đường sáng sủa để tôi có thể cảm thấy an tâm."

Nghe ông ta nói, tôi không còn phải lo lắng về những điều này nữa. Tôi nói, "Những điều này không quan trọng, điều tôi muốn biết nhất là gia đình ông đã tham gia vào chuyện này như thế nào."

Khi thị trưởng nghe tôi hỏi, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Tôi biết chắc họ giấu tôi điều gì đó. Sau đó, ông ấy lắp bắp không biết nên nói gì. Tôi cũng không biết điều gì khiến ông ấy xấu hổ như vậy.

Thấy thị trưởng như vậy, tôi nói: "Nếu bây giờ anh vẫn không muốn nói với tôi, vậy thì tôi không thể can thiệp. Tôi không thể cứu gia đình ông. Tạm biệt."

Thái độ của tôi rất kiên quyết. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với ông ấy, nhưng không phải đã đến lúc giải quyết vấn đề rồi sao? Nếu ông ấy không nói rõ ràng. Tôi không phải là thần thánh. Làm sao tôi có thể tìm ra lý do để giải quyết vấn đề này?

Thấy tôi tức giận, ông nhìn tôi nói: "Đại sư, Đại sư, tôi cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài hãy cứu người dân chúng tôi. Cháu trai của chúng tôi không thể ở lại như thế này được."

Vừa nói, ông vừa quỳ xuống. Tôi không thể chịu nổi cái loại hành động này.

Tôi nói: "Xin lỗi, tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Trước tiên, anh phải trả lời câu hỏi của tôi. Nếu không, bất kể anh nói gì, tôi cũng không thể cứu anh được. Tốt nhất anh nên đứng dậy nhanh đi. Anh đang làm khó tôi."

Minh Cửu ghét nhất là những người này, hiện tại đã rất tức giận, nói: "Có gì thì cứ nói thẳng ra, không nói, ai biết rốt cuộc ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

Thị trưởng thấy Minh Cửu như vậy cũng rất sợ hãi, hẳn bởi vì vẻ mặt của Minh Cửu rất nghiêm túc, sau đó chậm rãi kể lại sự tình.

Thị trấn trước đây, tất cả mọi người dường như đều giàu có, chỉ bằng săn bắn, ông ta mới có một cuộc sống rất giàu có. Nếu ông ta dựa vào nông nghiệp, ông ta sẽ chết đói. Vào thời điểm đó, giao thông không thịnh vượng như bây giờ. Nếu ông ta nói rằng ông ta trồng một số loại rau và không đợi đem đi, thì sẽ hôi thối đến chết.

Vì vậy, gia đình thị trưởng đã phát hiện ra lợi ích của việc săn bắn và trở thành một thợ săn nổi tiếng. Người này ngày càng tham lam hơn. Dần dần, có nhiều người săn bắn hơn, và sau đó động vật sẽ ít hơn. Vì vậy, những tổ tiên thị trưởng đã đánh bắt những con non mới sinh, việc này dẫn đến thúc đẩy nhiều người khác cùng làm như vậy.

Vào thời điểm đó, mỗi ngày chồn hương đều đến nơi này kêu khóc, nhưng gia đình này ngày càng săn bắt dữ dội, gần như giết chết hết chồn hương ở đây.

Sau khi nghe xong chuyện này, tất cả đều là báo ứng. Nếu tôi là con chồn đó, chắc chắn tôi sẽ trả thù. Rất nhiều người thân của tôi đã chết, tôi sẽ không tha thứ cho họ. Thật ra, động vật cũng giống như con người. Nếu có quá nhiều điều xấu, sớm muộn gì cũng phải trả thù, không phải chưa đến lúc trả thù.

Khi mọi người đang sống cuộc sống hạnh phúc và mong chờ ngày mai, một đêm nọ, mọi người đều chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không có tiếng động, nhưng bạn là một dân làng cùng mơ về một giấc mơ, đó là một ông già nhỏ bé đang cầu hôn một cô gái chưa chồng từ mỗi gia đình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 138: Phương pháp
Editor: trucxinh0505

Nhưng dường như không ai quan tâm đến điều đó, và rồi một buổi sáng, mức độ nghiêm trọng của vấn đề đã được biết đến, tất cả gà trong thị trấn đều chết, nhưng đã quá muộn.

Ngay cả ban ngày, bạn vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn mình, luôn cảm thấy sự u ám sau lưng.

Những người già yếu, bệnh tật, tàn tật trong làng không biết chuyện gì đang xảy ra. Giống như bị chó cắn. Giống như bệnh dại bùng phát, họ ăn máu gà khi nhìn thấy gà. Thật kinh hoàng. Họ gần như sắp cắn người đến mức bắt đầu đi bốn chân trên mặt đất.

Sau khi nghe ông ấy nói vậy, tôi thực sự rất sợ mọi người, nhưng dù sao đó cũng là chuyện của quá khứ.

Chuyện vẫn chưa kết thúc.

Khi đó, bất kể những người trong thôn này nhìn nhận thế nào cũng không thể lạc quan, nhưng nếu bọn họ thật sự muốn giao con gái của mình ra, thì không ai có thể làm như vậy.

Cho nên, mọi người đều chạy trốn ra bên ngoài, cho dù chạy trốn cũng vô dụng, bất kể đi đâu, những người kia đều sẽ chết vô cớ, bọn họ không biết chuyện gì xảy ra.

Sau đó, mọi người không muốn đi đâu cả, Bởi vì bất kể bạn đi đâu, bạn cũng sẽ chết. Tốt hơn là ở yên chỗ này.

Người đàn ông lớn tuổi cảm thấy đây không phải một ý tưởng tốt. Ông ta không thể cứ thế trốn tránh con chồn này mãi? Vì vậy, ông ta muốn hợp tác để tìm hang con chồn, sau đó dùng lửa đốt cháy nó. Mọi người quyết định hành động như vậy.

Một đêm nọ, khi mọi người lên đến đỉnh núi, họ đã nhìn thấy hang động. Quên mối hận thù cũ mới, họ đốt cháy nơi này, đứng yên nhìn nó. Khi họ nghe tiếng hét phát ra từ bên trong vẫn không dừng lại. Họ tức giận tiếp tục thêm một vài ngọn lửa nữa vào hang động.

Vốn tưởng người bên trong hang đều chết, nhưng bên trong lại có một con chồn đang mang thai, trong lúc nguy cấp, nó đào một cái thông đạo bảo vệ đứa con của mình, nhìn đám người trẻ tuổi dưới chân núi không nói một lời, xoay người rời đi.

Nhưng đây chính là khởi đầu của sự việc, khi bọn họ trở về nhà, không biết trên người mình có cái gì, da thịt bắt đầu thối rữa từng chút một, bất kể thế nào cũng không thể khôi phục.

Dần dần toàn thân mục nát, có người chết. Họ không chịu đựng được nữa, sau đó nhảy xuống sông tự tử.

Trong lòng vị thị trưởng cùng những người hành động thời điểm đó tràn ngập hoảng loạn. Sau đó ông tìm thấy một người. Tuy nhiên, hành động của vị đạo sĩ này, sau ba ngày ông ta không lộ mặt và lăn ra chết.

Toàn bộ thị trấn rơi vào trạng thái hoảng loạn, mọi người đều sợ hãi

Vì vậy, họ quyết định bắt đầu gửi cho con chồn một cô gái. Tất nhiên điều này không ai muốn, vì vậy họ đã nghĩ ra một phương pháp công bằng, đó là rút thăm. Đây là điều duy nhất phải làm, bạn có thích hay không đều không quan trọng. Tóm lại, bạn phải bảo vệ sự an toàn của những người trong làng, không ai không muốn một cuộc sống tốt đẹp cả.

Nghe xong tôi rất tức giận, nhìn thị trưởng nói: "Dân làng các người tốt thật, các người thật vô liêm sỉ, giờ lại có người đổ tội cho các người, các người còn có chút lương tâm nào không?"

Khi thị trưởng nghe tôi nói vậy, vẻ mặt ông ta tràn đầy áy náy, nói, "Chúng tôi biết mình sai, nhưng những chuyện này đã diễn ra lâu lắm rồi. Hơn nữa, tất cả đều là chuyện trên trời dưới đất, nhưng con chồn đó lại có mối hận với tôi, không muốn tha cho tôi. Hắn ta muốn tôi làm gì? Chẳng lẽ thực sự muốn kết thúc gia đình chúng tôi sao?"

Tôi đau đớn nhìn ông ta, nói "Năm nay đến nhà ông tiễn các cô gái, nhưng còn có những cô gái khác ở đó, nên ông không đưa họ đến với hắn ta, ông không ngờ chuyện giờ thành ra thế này. Ông không nghĩ họ sẽ tức giận sao?"

Thị trưởng phấn khích, nhìn tôi nói, "Các vị đại sư, xin hãy cứu gia đình chúng tôi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, gia đình chúng tôi thực sự sẽ chết mất. Xin giúp chúng tôi, được không?"

Sau đó ông ta quỳ xuống đất nắm chặt tay tôi. Thấy ông ta như vậy, tôi nói, "Anh đứng lên và nói chuyện đàng hoàng đi. Cho dù tôi không còn lựa chọn nào khác, anh cũng không thể làm gì được, đúng không? Anh nên đứng lên ngay đi."

Nhưng ông ta vẫn nắm tay tôi, không chịu đứng dậy, giống như nếu tôi không cứu bọn họ, tôi cũng không thể đứng dậy được. Tôi rất bất lực.

Minh Cửu thấy thị trưởng như vậy, trừng mắt nói: "Đứng lên nói chuyện."

Những lời đơn giản phát ra từ miệng Minh Cửu, thị trưởng liền đứng dậy.

Ông nhìn tôi nói: "Sư phụ, hãy nghĩ cách đi. Người không thể lúc nào cũng như thế này được, đúng không?"

Tôi biết thị trưởng nói với tôi như vậy, bởi vì vẻ mặt của Minh Cửu quá xấu, có lẽ họ không dám nhìn mặt anh.

Tôi nói, "Được rồi, tôi biết rồi." Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi nhìn Minh Cửu bên cạnh. Mặc dù trên khuôn mặt anh ấy không có biểu cảm gì, nhưng lại rất đáng sợ. Có lẽ đây là một loại khí chất, một loại khí chất mà mọi người phải khuất phục.

Tôi kéo tay áo Minh Cửu, thì thầm tai anh: "Anh nói đi. Nếu anh không nói, sẽ dọa ông ta chết mất."

Nghe tôi nói vậy, Minh Cửu chỉ nhếch miệng lên tỏ vẻ. Đối với Minh Cửu, cử động này đã tốt lắm rồi. Thôi bỏ đi, tôi không ép Minh Cửu nữa.

Minh Cửu nói: "Con chồn này đã thành thần rồi, ta nghĩ các ngươi đều biết nó lợi hại thế nào. Tối nay, cửa nhà mọi người đều phải phủ bùa chú, bất kể bên ngoài có chuyện gì, cũng không được ra ngoài. Nếu không, các ngươi phải gánh chịu hậu quả. Hiểu chưa? Bây giờ chỉ cần thông báo cho nó biết những chuyện này là được."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,904
Điểm cảm xúc
5,644
Điểm
113
Chương 139: Trận chiến của Chồn
Editor: trucxinh0505

Tối qua ngài thị trưởng đã thấy sức mạnh của con chồn này rồi nên nhanh chóng nói: "Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ tới đó ngay."

Nói xong ông ta cầm lá bùa tôi đưa lập tức rời đi.

Tôi nhìn sang Minh Cửu bên cạnh, nói: "Minh Cửu, anh nghĩ được giải pháp rồi không? Nói cho tôi biết, tôi muốn biết giải pháp của anh là gì."

Mặc dù tôi là thợ săn ma, nhưng tôi vẫn không biết Minh Cửu sẽ làm gì. Tôi chỉ có thể săn ma hoặc thứ gì đó tương tự, nhưng tôi không biết mình sẽ làm gì với một con quỷ như vậy. Con quỷ này khác với con ma nhỏ. Nó biết cách thay đổi, có thể lúc này nó đang nhìn chúng ta mà chúng ta không biết.

Minh Cửu bị câu hỏi của tôi làm cho sửng sốt. Tôi không biết nên nói gì. Sau đó, Minh Cửu ôm eo tôi và ngã xuống giường sau lưng tôi. Mặc dù tôi đã quen với sự tiếp xúc của Minh Cửu, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Minh Cửu, tôi không khỏi muốn đâm sầm vào.

Minh Cửu từ từ ghé lại gần tôi và nói: "Gần đây ta muốn về, ngoan ngoãn ở lại đây."

Minh Cửu nói như vậy, tên này có ý gì? Sao lại phải rời đi vào lúc này? Tôi thật sự không hiểu một mình tôi đến nơi này làm gì nữa.

Tôi vội vàng nắm lấy tay Minh Cửu: "Anh muốn đi đâu? Anh muốn trở về Minh giới hay về nhà?"

Minh Cửu nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộ Nhất, liền nói: "Sao vậy? Nhìn em lo lắng như vậy, sợ ta không để ý đến em sao?"

Tóm lại, nếu bây giờ để tôi ở nơi này một mình, tôi rất sợ hãi. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng nếu Minh Cửu quay về, chắc có chuyện gì đó không ổn. Nếu không, Minh Cửu sẽ không để tôi ở lại một mình.

Minh Cửu nhìn tôi mỉm cười nói: "Được rồi, ta biết rồi. Bảo vệ bản thân thật tốt khi ta trở về.”

“Tôi vẫn còn Nhân sâm nhỏ và Tử xà bên mình, đừng lo lắng." Minh Cửu nghe tôi nói vậy thì mỉm cười.

"Em không được ra khỏi nơi này vào ban đêm. Ta đã dựng một cái rào chắn, thứ đó sẽ không nhìn thấy em. Em hiểu chứ? Ta hy vọng em có thể an toàn chờ ta trở về."

Sau khi nghe Minh Cửu nói vậy, tôi gật đầu nói: "Được, anh yên tâm, tôi biết rồi."

Vừa dứt lời, Minh Cửu đã biến mất, lúc này, tiểu nhân sâm nằm bên cạnh tôi, nhìn tôi nói: "Chị, đừng sợ, em bảo vệ chị."

Tôi nhìn mặt nó, thấy buồn cười nên nói: "Chị không sợ, chị chỉ lo thôi."

"Chị đừng lo lắng. Em biết chị lo lắng cho anh trai, nhưng anh ấy không phải người bình thường. Anh ấy là Vua Địa Ngục. Em nghĩ anh ấy sẽ ổn và trở về an toàn với chúng ta. Đừng lo lắng."

Mặc dù nghe những lời này nhưng tôi vẫn lo lắng. Minh Cửu chỉ có một mình, Không giống chúng ta có thể hóa thân. Chúng ta ở đây trong khoảng thời gian không xác định. Chúng ta không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó. Vua xác có làm cái gì không? Ít nhất Vua xác cũng có một số năng lực. Nếu không, Minh Cửu đã giết hắn từ lâu rồi.

Cứ như vậy, tôi lo lắng cả ngày. Trời sắp tối rồi, tại sao Minh Cửu vẫn chưa về? Anh ấy đang bị thương. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta phải làm sao?

Không biết từ khi nào, màn đêm càng yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Sau đó, tôi nghe được một tiếng kêu rất thảm thiết từ xa truyền đến, từng tiếng một, khiến người ta nghe xong đều cảm thấy rất khó chịu.

Lúc đó, nhân sâm nhỏ bên cạnh ôm chặt tôi nói: "Chị ơi, em sợ quá."

Vậy mà nó còn nói muốn bảo vệ tôi, xem là tôi nên bảo vệ nó. Tôi ôm chặt lấy nó, nói: "Ngoan, không sao đâu.”

“Chị, đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị. Những rào chắn dựng ở đây sẽ không thể vào được, chị yên tâm đi."

Dần dần, tôi cảm thấy tiếng khóc dường như ngày càng nhiều hơn, sau đó, tôi nhìn thấy những tia sáng màu xanh lục hướng về phía sân ngày càng nhiều hơn. Sau đó là thanh âm tiếng nhà chuyển động, tôi biết đó là chồn. Tôi nhìn thấy có rất nhiều chồn xuất hiện. Dường như ngôi làng đã bị bao vây.

Sau đó, họ ra lệnh gì đó, rồi tản ra khắp mọi hướng, rồi tôi nghe thấy tiếng gà gáy trong sân, sau một lúc không còn tiếng gà nào gáy nữa. Tôi biết không còn con gà nào còn sống nữa.

Bọn chúng không thấy có ai đi ra, sau đó từng nhóm ba năm người, đâm sầm vào phía trên cửa, nhưng cửa được một lá bùa bảo vệ bọn nó bị đẩy ra ngoài.

Khi bọn họ thấy chúng không thể cắn mình, liền nghĩ cũng không có gì để mất. Tôi thấy có người nhảy ra khỏi cửa sổ. Cơ thể anh ta bê bết máu. Tim tôi thắt lại. Tôi không nói với anh ta lý do tại sao xảy ra chuyện này sao?

Ngay sau đó, những thứ đó lao về phía người này. Khi tôi nhìn thấy chúng, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi.

Tôi nghĩ cứu người là quan trọng liền bôi máu mình lên roi da, nhưng tôi sợ mình sẽ lại do dự. Minh Cửu nói với tôi rằng, nơi này là chiếc ô cứu mạng tôi. Nếu tôi rời đi, tôi không thể ngăn cản bất cứ điều gì xảy ra lúc anh không ở đây.

Thôi bỏ đi, dù gì đi nữa, ít nhất đây cũng là một mạng người. Tôi nắm chặt roi trong tay đi ra ngoài. Tôi dùng roi quất về phía những thứ đó. Tất cả những con chồn bị tôi quất đều ngã xuống từng con một. Phải biết rằng roi này không phải roi bình thường. Đó là roi ma. Ngay cả những con ma hung dữ khi nhìn thấy tôi cũng sẽ sợ hãi.
 
Top