Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,856
Điểm cảm xúc
5,574
Điểm
113
Chương 130: Giữ nó
Editor: trucxinh0505

Điều khiến tôi tò mò là con chồn không ăn ngay củ nhân sâm nhỏ, dường như nó đang chờ đợi điều gì đó. Tôi dùng ý nghĩ nói với Minh Cửu: “Sao nó không ăn củ nhân sâm nhỏ?”

Minh Cửu nói: “Bởi vì nhân sâm nhỏ còn chưa luyện chế xong, nó đang đợi nhân sâm nhỏ hấp thu tinh khí từ viên ngọc rồi mới ăn thịt nó.”

Ra là vậy, con chồn này thực có chút đầu óc, tôi nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết? Tại sao phải đợi tôi hỏi anh?"

Nghe tôi nói, vẻ mặt Minh Cửu đầy bất lực. Anh thực sự không biết hàng ngày người phụ nữ này nghĩ gì trong đầu. Anh nói: "Em không hỏi làm sao tôi biết mà nói? Nếu em hỏi mà tôi không nói mới oán trách. Chẳng phải em hỏi tôi đã nói rồi sao?"

Nghe Minh Cửu nói chuyện, có vẻ anh rất đau lòng. Được rồi, là tôi làm khó anh ấy. Anh ta là một vị vua địa ngục, đương nhiên đã quen với việc theo dõi sự sống chết của Địa ngục. Làm sao anh ấy giống tôi được?

Tôi không nói gì thêm.

Tiếp tục nhìn phía trước, tôi thấy cây nhân sâm nhỏ đang dần mọc ra những cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn. Lòng tôi rất phấn khởi. Vật nhỏ này rất dễ thương, giống một đứa trẻ. Tôi đoán bé cũng không ngờ mình sẽ trở nên như thế này. Con chồn trước mặt đã để mắt tới bé.

Thật đáng tiếc. Nếu con chồn này ăn cây nhân sâm ngàn năm tuổi thì tu vi nó có thể tăng thêm ngàn năm. Mặc dù cây sâm nhỏ rất mạnh mẽ, nhưng bé đang khóc khi dần dần biến thành hình dạng con người.

Con chồn nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: “Em ơi, đừng khóc, anh nói cho em biết, khóc cũng vô ích thôi. Anh nghĩ em nên nhanh chóng lớn lên để anh ăn đi. Anh còn phải tu luyện nữa.”

Nhân Sâm nhỏ rất buồn bã, nói: “Ngươi đã ăn hết cả nhà ta rồi, ta sẽ không để ngươi ăn ta. Cho dù ta không bao giờ có thể thay đổi hình dạng, ta cũng sẽ không để ngươi ăn thịt ta."

Khi nghe những lời nhân sâm nhỏ này nói, tôi không ngờ con chồn này hung ác như vậy. Nó đã ăn thịt cả gia đình người ta, bây giờ còn muốn ăn thịt đứa con mới sinh của họ.

Dần dần, tôi thấy ánh sáng trên thân nhân sâm nhỏ biến mất. Tôi mới biết nó không hấp thụ ánh sáng từ viên ngọc, để mình và con chồn cùng chết.

Con chồn dường như nhận ra ý định của nhân sâm nhỏ và rất tức giận. Nó lập tức lao về phía nhân sâm nhỏ, muốn ăn bé.

Tôi thực sự không thể xem nổi nữa. Tâm trạng ban đầu của tôi rất tốt, tôi muốn xem bé nhỏ này biến thành người như thế nào. Con chồn kia khiến cho tâm tình của tôi rất không tốt. Tôi rất tức giận.

Tôi nắm chặt cây roi ma trong tay, nhìn con chồn đằng kia nói: "Dừng lại." Sau đó tôi quất vào mặt nó.

Con chồn bị tôi quất roi lăn trên mặt đất. Nó nhìn tôi đầy ác ý. Dù sao bây giờ tôi cũng không sợ nó nữa. Tôi muốn biết nó sẽ làm gì tôi.

Nhân sâm nhỏ nhìn thấy tôi, bé sửng sốt, không biết phải nói gì. Chắc bé không ngờ rằng nửa chừng lại có người chen vào.

Tôi nói với nhân sâm nhỏ: "Bé còn nhìn tôi làm gì? Nhanh lên, làm những gì bé phải làm. Nếu không, khi tôi không chú ý, con chồn này sẽ ăn thịt bé. Lúc đó tôi không thể bảo vệ em được nữa."

Nghe tôi nói, nhân sâm nhỏ dường như hiểu ra điều gì đó, liền tiếp tục hấp thu tinh hoa của thứ đó.

Con chồn nghe tôi nói thì rất tức giận, nó nói: "Cô bé từ đâu đến đây? Ngay cả ông nội tôi đây mà cô muốn chăm sóc. Cô có biết tôi là ai không?"

Nghe nó nói vậy tôi thấy rất khinh thường. Ngươi còn có thể là ai nữa? Chẳng phải chỉ là một con chồn hôi hám thôi sao? Chà, tôi nhớ đến thật lâu trước kia, tôi không biết mình đã bị trộm bao nhiêu con gà. Mỗi lần mất đồ trong nhà, bố lại trách tôi không đóng chuồng gà đúng cách.

Minh Cửu chậm rãi bước ra như một tiên nữ. Anh nhìn con chồn, nói: “Ngươi nói cô ấy không quan tâm đến năng lực của ngươi, còn ta thì sao?”

Thân thể Minh Cửu tràn ngập một luồng khí tức rất mạnh mẽ. Trong tích tắc, anh đã bắt con chồn phải ngoan ngoãn. Nhìn anh ấy bắt nó, tôi thấy anh thực ngầu. Tại sao bây giờ nó lại như thế này? Nếu ngươi thực có khả năng, ngươi sẽ trở nên tuyệt vời hơn.

Con chồn sợ hãi không dám tiến tới. Nó nói: "Hãy quên chuyện hôm nay đi, nhưng hãy đợi đấy. Ta sẽ không buông tha em dễ dàng như thế này đâu".

Tôi không nói sao. Lần trước ma nữ ngàn năm tuổi cũng nói như, không phải cô ấy vẫn chết sao? Mặc dù Minh Cửu dùng thân thể bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn né nó. Dù muốn nói thế nào thì tôi vẫn có thể đánh bại được nó, chỉ là một con chồn nhỏ thôi.

Minh Cửu nghe con chồn nói, liền nói: "Vật nhỏ như ngươi cũng đáng tranh luận với ta. Ta nghĩ ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Minh Cửu nhìn tôi, nói: "Không phải con người các em luôn thích bộ lông của những con vật này sao? Vậy bộ lông của thứ này có thể làm được gì?"

Nghe Minh Cửu nói, trong lòng tôi âm thầm vui mừng. Con chồn nhỏ này, nó sẽ chết. Tôi nói: "Anh có thể làm áo khoác, khăn quàng cổ, bất cứ thứ gì."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,856
Điểm cảm xúc
5,574
Điểm
113
Chương 131: Bị phong ấn
Editor: trucxinh0505

Con chồn nghe tôi nói, nó nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Tôi cũng rất bất lực. Ai bảo bạn không vâng lời? Bạn cứ nhất quyết khiêu khích Minh Cửu? Người này bạn có thể khiêu khích sao? Tôi thực sự không biết bạn đang nghĩ gì.

Tôi đang suy nghĩ, vừa nói với Minh Cửu rằng anh ấy có thể làm một chiếc áo khoác. Cái thứ này quá rẻ mạt, cái thứ không biết xấu hổ này. Với bộ dạng hiện tại của anh ấy, không biết có ai muốn giúp anh ấy lau mông hay không.

Tôi nói: “Tôi thấy thậm chí ngươi còn không lau mông được cho anh ấy. Ngươi quá hôi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn có thể làm lót giày. Có lẽ ai đó sẽ muốn, đem giặt có thể giữ dùng."

Tôi nói những lời này rất nhẹ nhõm. Tôi đoán vẻ mặt của tôi rất hung dữ, trông giống một hồn ma nữ, nhưng bây giờ tôi chưa đánh giá được nhiều lắm. Minh Cửu thấy Mộ Nhất như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên tôi nghe một giọng nói cười khúc khích, sau đó nhìn mặt đất, thì ra đó là củ sâm nhỏ. Tôi rất hạnh phúc, không ngờ nó dễ thương đến vậy. Tôi thực sự không ngờ con chồn lại có thể ăn hiếp một sinh vật nhỏ bé như vậy.

Sinh vật nhỏ bé này quá dễ thương, nó nhìn tôi mỉm cười nói: "Chị cả."

Ôi, cách gọi này thật thoải mái. Tôi không ngờ đứa trẻ này gọi tôi là chị, còn nghĩ sẽ bị gọi đến cấp độ dì nữa là. Tôi ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.

Bé nhìn tôi nói tiếp: “Chị ơi, em có thể ở bên cạnh chị được không?”

Tôi chưa kịp nói gì thì Minh Cửu đã nói: "Không được, cậu không thể ở bên cạnh cô ấy. Đừng tưởng ta không biết cậu đang chơi bài gì."

Lòng tôi đang rất tức giận. Tại sao Minh Cửu lại như vậy? Anh còn so đo cùng một đứa trẻ. Hơn nữa, tôi vẫn chưa nói chuyện. Tại sao anh ấy lại vội vàng như vậy? Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Sao anh lại tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy? Hơn nữa, đây là việc của tôi, hãy để tôi quyết định."

Nghe tôi nói xong Minh Cửu nhìn tôi như nhìn một kẻ thiểu năng. Anh nói: "Còn trẻ con, đã thấy đứa trẻ nào hơn nghìn tuổi chưa? Để ta nói cho em biết, nó lớn hơn em rất nhiều. Con nên gọi nó là ông nội."

Tôi không quan tâm đến những điều này. Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy trước mắt mà thôi.

Minh Cửu không muốn nghe tôi nói, anh lạnh lùng nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: "Nói cho ta biết, ngươi định làm gì với cô ấy?"

Nhân sâm nhỏ nhìn vẻ mặt Minh Cửu tức giận, cong môi nói: "Ta hẳn cảm giác được trên người tỷ tỷ có một cỗ linh khí rất mạnh mẽ. Ta muốn đi theo tỷ tỷ, như vậy sẽ giúp ta tu luyện. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ “Trả ơn”, khi nào ta lớn lên tỷ có thể làm vợ ta."

Nghe nhân sâm nhỏ này nói, tôi cũng rất bất đắc dĩ. Làm thế nào những đứa trẻ này có thể trưởng thành sớm như vậy? Tôi thực sự say rồi. Nhưng dù bé có muốn cưới tôi thì đã có người đưa tôi đi rồi, tôi không cần một người bạn nhỏ như cậu đón tôi đâu. Khi bé lớn lên, tôi đã già và bé sẽ coi tôi như một người mẹ.

Sau đó tôi chuẩn bị giáo dục bé, tôi nói: “Nếu con muốn ở bên cạnh mẹ thì có thể. Nhưng bây giờ, chị chỉ muốn nói với con một điều, đó là con không cần phải gả cho mẹ”.

Nhân sâm nhỏ nghe tôi nói liền nói: “Được rồi, ta biết rồi, khi nào ta lớn lên ta sẽ cưới chị.”

Đứa nhỏ này thật là. Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Đừng cưới tôi nữa.

Minh Cửu nhìn củ sâm nhỏ. Không, anh không thể để nó ở bên cạnh mình được. Nếu không sớm muộn gì anh cũng phải cõng vật nhỏ này trên lưng. Tuy nhiên, lúc này nhìn hai người họ đang trò chuyện vui vẻ trên mặt đất, anh không thể chen miệng vào được.

Tôi rất tò mò về cây nhân sâm nhỏ này, nói trên người tôi có linh lực, nhưng tại sao tôi lại không biết?

Vì thế tôi tò mò hỏi: “Em nói trên người tôi có linh lực, sao tôi lại không biết?”

Nhân sâm nhỏ nhìn tôi nói: "Ừ, hỏi rất nhanh, sao chị lại không biết?"

Ừ, sao tôi có thể biết được. Mỗi ngày tôi phải đối mặt với một nhóm ma. Tôi thực sự say rồi. Ngoài việc bị ma bắt nạt, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống của mình. Ở kiếp trước, tôi đã làm những gì, đó là tất cả những gì tôi có. Tôi phục vụ một nhóm ma mỗi ngày. Tôi thực đau lòng lại không thể nói được.

Tôi nhìn Minh Cửu. Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ biết điều gì đó. Suy cho cùng, chắc chắn anh là người rõ ràng nhất về những gì đã xảy ra ở kiếp trước. Những gì tôi biết chỉ là một số chi tiết chung chung mà thôi.

Nhìn ánh mắt Minh Cửu trở nên mơ hồ, tôi đột nhiên nghĩ tới, lần trước Minh Cửu bị thương, Tiêu Li Thanh đã nói với tôi, kỳ thực máu của tôi có thể khiến Minh Cửu khôi phục trong nháy mắt. Được rồi, bây giờ tôi còn có một lý do khác mà Minh Cửu cần, nhưng lý do này là điều tôi chưa từng biết. Tôi nói: "Minh Cửu, anh có chuyện gì muốn nói với tôi về chuyện này không? Anh luôn biết chuyện này à?"

Minh Cửu nói: “Đúng vậy, chuyện này ta vẫn luôn biết, nhưng một số vật trên người em ở đời này đã bị phong ấn.”

Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Ngay từ đầu anh không biết sao?"

Minh Cửu nhìn về phía xa, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nói: "Không, ta không biết lần đầu tiên gặp em là khi nào. Ta nghĩ em là ở kiếp trước, nhưng ta không ngờ rằng... Thật lâu sau mới biết được."

Không biết tại sao sau khi nghe Minh Cửu nói, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình ngu ngốc như vậy.
 
Top