Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 110: Minh Cửu bị thương 1
Editor: trucxinh0505

Tôi rất tức giận nhìn Minh Cửu. Tôi nói một câu thì anh cho tôi mười câu. Tôi hiếm khi cảm thấy bất lực. Tóm lại, tôi chỉ muốn liền có được tấm thẻ đó, hôm nay bất kể tôi đã sử dụng phương pháp nào.

Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Tôi hỏi anh lại một lần, anh có muốn đưa cho tôi hay không?"

Minh Cửu nói: "Không, cô có thể làm gì ta?"

Tôi càng tức giận hơn, nói: “Được rồi, anh đã nói không, vậy thì đừng trách tôi vô lễ.”

Sau đó tôi cố gắng nhấc anh lên khỏi mặt đất. Tuy nhiên, trước khi tôi kịp chạm vào tóc của anh. Anh bắt đầu hét lên đau đớn và gọi tôi. Tôi đã rất bất lực. Mọi người xung quanh nhìn tôi như thể tôi đã làm điều gì đó không tốt, nhưng tôi không có làm gì cả.

Được rồi, Minh Cửu này quả nhiên thông minh. Tôi biết mình ở đây, sẽ không dám động vào anh ấy, cho nên mới đối xử với tôi như thế này phải không?

Tiếng kêu của anh càng lúc càng bi thảm.

Các cô mua rau trên đường về đều tụ tập lại đây nhìn tôi. Tôi không còn là con người nữa. Sau đó, một người dì nhìn tôi nói: "Sao con ngược đãi một con vật nhỏ như vậy? Con không thấy có lỗi với nó sao?”

Nhưng dì ấy đâu có bị con chim này chọc tức đâu, chúng ta nên đi dạo một vòng thôi.

Một người dì khác nói: "A, ai nói không có? Nói cho tôi biết, trông cô bé này cũng khá tốt. Tại sao cháu làm như vậy?"

Sau khi hai người dì này nói xong, tôi tưởng cuộc thảo luận sẽ dừng lại, nhưng một người cô khác lại đến nói: “Người như thế này, tôi nghĩ chúng ta nên nhanh chóng gọi cảnh sát. Bây giờ cô ấy đang ngược đãi động vật nhỏ, trong tương lai rất có thể cô ấy sẽ trở thành kẻ sát nhân."

Nghe được lời của dì này, tôi cũng ngượng ngùng một lúc. Không có cái gì là tuyệt đối cả.

Hơn nữa, chính anh ấy là người đã ấn cái thẻ của tôi xuống. Mọi người không thấy sao? Tại sao lại không nhận thấy điều gì đó mà bạn nên chú ý? Tôi chỉ muốn lấy cái thẻ của tôi thôi, được chứ?

Tôi thực sự bất lực, nhưng không có ai muốn nghe tôi nói.

Tôi nhìn Minh Cửu. Tôi thấy anh ấy dường như đã ngất đi, thỉnh thoảng, anh ấy giật chân hai lần. Anh ấy thực sự là một diễn viên giỏi. Tôi không có gì để nói. Tại sao tôi không trở thành một diễn viên? Oscar nợ bạn một người tượng vàng nho nhỏ.

Nghĩ nơi này không có nhiều người nên tôi nhanh chóng bế Minh Cửu lên khỏi mặt đất, cầm tấm thẻ lên rồi chạy về phía trước. Nếu không, đợi một lúc nữa, có lẽ tôi sẽ gặp anh ta ở đồn cảnh sát.

Cuối cùng tôi cũng đến được một lối vào con hẻm vắng vẻ, rồi nhanh chóng đặt Minh Cửu xuống đất.

Tôi thấy Minh Cửu vẫn chưa tỉnh, liền nói: "Ai, tôi nói anh này, thật sự đủ rồi. Giờ đến lúc rồi, anh đừng giả vờ nữa được không? Tôi cầu anh đó, mau đứng dậy đi."

Nhưng Minh Cửu vẫn không nhúc nhích.

Sau đó tôi dọa nói: “Nếu anh không đứng dậy thì tôi sẽ bỏ anh ở đây. Nếu có ai nhìn thấy anh sẽ nhốt anh vào lồng. Anh sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được, biết không?"

Bình thường, nếu Minh Cửu nghe thấy uy hiếp như thế thì đã đứng dậy từ lâu rồi, không biết tại sao anh ấy vẫn chưa đứng dậy.

Tôi rất sợ hãi nên nhanh chóng ngồi xổm xuống đất. Nhìn anh như thể đã chết. Lòng tôi hoảng loạn. Đây không phải việc của tôi. Không phải anh ấy vừa mới khỏe lại sao? Tại sao đột nhiên anh trở nên như thế này?

Nhìn Minh Cửu vẫn bất động, trong lòng tôi rất lo lắng.

Bạn nói rằng anh ấy không phải là người hay động vật. Việc tôi đưa anh ấy đến bệnh viện cũng vô ích. Bây giờ Yến Túc không có ở đây, tôi phải làm sao đây? Đột nhiên tôi nhớ tới Tiêu Li Thanh. Tôi nhanh chóng bế Minh Cửu lên khỏi mặt đất, đi về phía Tiêu Li Thanh.

Sợ mình trì hoãn thời gian, tôi thậm chí còn chặn một hai chiếc taxi nữa.

Khi tôi về đến nhà, hai người kia thực sự rất tốt. Bọn họ đăng ăn uống đồ cay và xem TV, thậm chí không thèm nhìn tôi khi tôi về đến.

Tôi thực sự không nói nên lời. Tôi nghĩ cách có thể kiếm tiền mỗi ngày ở bên ngoài, mấy người này thật giỏi nghĩ cách tiêu tiền.

Tôi hét lớn: "Mau lên, đừng xem TV nữa. Minh Cửu sắp chết rồi anh có biết không?"

Nghe tôi hét lên như vậy, Tử Xà nhanh chóng nhổ thứ trong miệng ra nói: "Cô nói cái gì? Nói cái gì? Tại sao cô lại chết?"

Cũng may hai người này có chút lương tâm, cuối cùng cũng để ý đến tôi. Sau đó, họ nói, "Sao điều này xảy ra?"

Sau đó, tôi gạt chuyện vừa xảy ra sang một bên, nói: "Kể từ anh ấy ngã xuống đất thì vẫn chưa đứng dậy. Hãy giúp tôi nghĩ cách đi."

Nghe xong, Tiêu Li Thanh vội vàng đi tới xem giúp cho Minh Cửu. Anh nói: "Anh ấy bị thương, cô không biết à? Anh ấy vẫn chưa nói với cô à?"

Tôi bị tổn thương, sao nó lại trở thành một bài hát Trung Quốc vậy? Tôi tự trách mình.

Tôi vội vàng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải lúc chúng ta rời đi vẫn ổn sao? Tại sao anh ấy lại đột nhiên bị thương? Nhanh nói cho tôi biết đi."

Tiêu Li Thanh nói: "Là như thế này, Thi Vương gây náo loạn lớn trong Minh giới. Sau khi Minh Cửu trở về Minh giới, đã chiến đấu với Thi Vương và bị thương. Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là uống một ít máu của một người có vóc dáng như mình thôi. Nhưng điều tôi không ngờ là anh ta không nghe lời tôi. Ai, thật sự, bây giờ lại thành ra thế này phải không? "

Lại là Vua Xác này nữa. Tôi không quan tâm lúc này Vua Xác đang làm gì. Tôi chỉ muốn biết bây giờ Minh Cửu định làm gì. Sau đó tôi nói, "Chúng ta phải làm gì bây giờ? Máu của tôi còn hữu dụng không? Nếu không, tôi sẽ cho anh ta uống máu của tôi ngay bây giờ, được không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 111: Minh Cửu bị thương 2
Editor: trucxinh0505

Tiêu Li Thanh nghe tôi nói, lắc đầu nhìn tôi nói: "Vô dụng thôi, hiện tại anh ta đã hôn mê, cho dù cô cho anh ta uống máu, anh ta cũng không tỉnh lại."

Vừa nghe, tôi thật không biết phải làm sao. Tôi rất lo lắng. Tôi nhìn anh ta, nói: "Vậy tôi không thể làm gì được sao? Anh ta là Minh Cửa. Nếu tôi giết anh ta như thế này, những chuyện trong Địa ngục ai sẽ chịu trách nhiệm? Anh ta nói tôi là công chúa Quỷ của anh ta. Anh ta không thể bỏ rơi tôi như vậy, anh có hiểu ý của tôi không? Tôi thật không ngờ lại có loại chuyện như thế này."

Tiêu Li Thanh há hốc miệng nhìn người phụ nữ trước mặt. Nhìn cô nói không ngừng nghỉ, anh cũng rất bất lực. Anh không hề nói Minh Cửu là bị cô giết chết. Làm sao cô ấy lại hiểu thành như vậy?

Tiêu Ly Thanh nhìn Minh Cửu nói với cô: "Bây giờ đừng sốt ruột, tôi không có nói anh ta chết. Cô cần tìm một nơi có âm khí thật nặng, để anh ta ở đó. Bằng cách này, anh ta sẽ từ từ hấp thụ âm khí và sẽ hồi phục."

Nghe Tiêu Li Thanh nói như vậy, tôi liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Chỉ cần Minh Cửu không chết thì tốt rồi. Trái tim của tôi đang lơ lửng giữa không trung ngay lập tức rơi xuống. Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút bất lực nói: "Vậy thì tốt, tôi biết mình nên làm gì."

Tôi nhớ khi đi khảo cổ học, tôi biết có một ngôi mộ cổ ở đâu đó trên thế giới này, nhưng tôi không biết hiện tại nơi đó có được đào ra hay không. Bên trong có một quan tài bằng ngọc trắng, tôi nghĩ nơi đó là nơi tốt cho một hồn ma. Dù sao đây là điều tôi nghĩ. Hiện tại nhiệm vụ quan trọng nhất chính là Minh Cửu không được nằm ở đây, như vậy tôi thực sự sợ hãi. Nếu anh ấy nằm ở đây, lòng tôi sẽ không yên tâm.

Tôi nhìn Tiêu Ly Thanh nói: "Tiêu Li Thanh, tôi biết có một nơi có thể chữa khỏi Minh Cửu, nhưng điều quan trọng nhất là tôi muốn anh đi cùng tôi."

Nghe tôi nói vậy, anh nói: "Tại sao tôi phải đi cùng cô? Tôi không đi đến mộ. Nếu bên trong có thứ gì thì chúng ta nên làm gì? Đừng nói về những gì đã xảy ra khi chúng tôi ra ngoài. Địa ngục này không giống Ma giới của chúng tôi, đừng suy nghĩ quá ngây thơ."

Tiêu Li Thanh nói vậy, tôi không biết mình nên nói gì, nhưng lúc này bên cạnh tôi chỉ còn hai người họ. Hiện giờ Yến Túc không có ở nơi này, vậy tôi phải tìm ai?

Tiêu Li Thanh nhìn thấy Mộ Nhất như vậy, liền nói: "Tôi chỉ trêu cô thôi, tôi đi cùng cô, cô yên tâm."

Tôi thực sự không biết liệu Tiêu Li Thanh có nói thật hay không. Sợ khi đến nơi anh ta lại đổi ý. Đang lúc tôi bối rối, đột nhiên nhìn thấy không khí trước mặt có một gợn sóng, tôi rất tò mò không biết thứ gì đang phát ra, nhưng điều tôi không ngờ tới là người đó không ai khác chính là thuộc hạ của Minh Cửu. Đó là Hắc bạch Vô Thường. Tôi rất ngạc nhiên. Tại sao hai người họ lại đến? Họ có biết về Minh Cửu không? Tôi nên nói gì đây?

Hiện tôi đang rất lo lắng.

Hai người đó cũng đang lo lắng, nhìn tôi hỏi: "Cửu hoàng tử U Minh điện hạ hiện đang ở đâu?"

Chẳng trách hai người đều không nhìn ra Minh Cửu ở đâu. Minh Cửu bây giờ chỉ là một con chim nhỏ, bọn họ không hề biết.

Có chuyện gì vậy? Không phải Yến Túc còn ở Minh giới sao? Tại sao trên mặt mọi người lại có vẻ sợ hãi như vậy? Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi ngăn hai người họ lại hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì lớn xảy ra à?"

Hai người họ lo lắng nhìn tôi, nói: "Chúng tôi đang tìm Cửu Hoàng tử U Minh điện hạ. Chúng tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."

Khi thấy vẻ mặt lo lắng của họ, tôi đoán đã có chuyện gì đó thực sự xảy ra. Xem ra lúc này còn phải giao ra Minh Cửu. Tôi vội vàng lấy con chim nhỏ trong lòng ra, nói: "Nơi này, Minh Cửu điện hạ hiện tại đang ở nơi này."

Khi hai người nhìn thấy con chim trên tay tôi, họ buồn đến mức sắp khóc. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Đó là loại vấn đề gì quan trọng? Chẳng lẽ Yến Túc vẫn không giải được?

Hắc bạch vô thường cầm con chim trên tay tôi nói: "Ôi, xong rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

Sau đó tôi thấy hai người họ đang định rời đi thì tôi bước tới chặn họ lại, nói: "Hai người sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao hai người lại rời đi?"

Nghe tôi hỏi, con quỷ trắng dường như rất không muốn nói chuyện với tôi. Sau đó, quỷ đen nói: "Ai, một chữ cũng khó nói."

Có vẻ như đó là một vấn đề quan trọng, tôi nên làm gì với tình trạng hiện tại của Minh Cửu? Trong lòng tôi lại càng lo lắng hơn. Tôi ước Minh Cửu liền có thể đứng dậy ngay lúc này với sức sống mãnh liệt.

Hai người kia lại thở dài.

Bạn ơi, tại sao hai con ma này lại thở dài? Tôi không biết họ đã thở dài bao nhiêu khi đến chỗ tôi. Nói cho tôi biết, tại sao bạn lại thở dài? Tôi thực sự chóng mặt quá.

Tôi lo lắng nói: “Chúng ta hãy nói xem chuyện gì đang xảy ra giữa hai người. Tôi không biết lúc này anh đã thở dài đến mức nào. Hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu không còn chuyện gì nữa thì hãy đi đi. Tôi không muốn nhìn các người với một đống năng lượng tiêu cực như vậy, hiểu không?"

Lúc này hai người đều nói: “Không biết gần đây Thi Vương lấy được bùa chú ở đâu ra. Nó rất lợi hại, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều. Haiz…”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,771
Điểm cảm xúc
5,463
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 112: Chuyện gì đó đã xảy ra ở thế giới ngầm
Editor: trucxinh0505

Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tại sao hai người họ luôn cứ thở dài như vậy? Có vẻ vấn đề này rất rắc rối, tôi cũng rất mệt mỏi với những gì họ nói. Bạn có muốn tất cả hoàn thành tốt đẹp? Nhưng bám vào tôi như thế này, không có vui chút nào.

Tôi nói: “Thôi, hai người nói nhanh đi, nếu cứ thở dài như vậy cũng không giải quyết được gì. Biết không?”

Họ nghe tôi nói thì tỏ vẻ rất sợ hãi, nói: “Bây giờ Vua Xác đã khiến Địa ngục trông khác đi. Ngay cả hai đầu trâu mặt ngựa chúng tôi cũng bị loại khỏi nguyên mẫu. Yến Túc bảo chúng tôi tìm được hoàng tử Minh giới nhanh lên. Hắn không thể kiên trì lâu được, cũng không ngờ bây giờ lại như thế này.”

Quỷ trắng nhìn tôi với vẻ mặt không vui nói: “Cửu hoàng tử Minh giới chúng tôi, bị chuyển sang trạng thái này, là ai đã gây ra? Sao cô không nói cho tôi biết?” Người phụ nữ trước mặt này, thật không ngờ Cửu hoàng tử Minh giới họ lại có kết cục vì người phụ nữ này.

Nghe hắn nói thế tôi rất không vui. Tôi muốn biết mình đang làm việc này cho ai. Chẳng phải đó vẫn là vấn đề của Địa ngục của các người sao? Tại sao bây giờ Minh Cửu trở nên như thế này? Đó là lỗi của tôi. Tôi rất bất lực. Cái nồi này tôi mang theo thật quá to. Tôi muốn đập vỡ nó ngay bây giờ.

Sau đó tôi nhìn quỷ trắng nói: "Tôi nghĩ ngươi nên biết chân tướng trước tiên, sau đó nói cho tôi biết chuyện này. Hiện tại trong chuyện này tôi không muốn nói ai đúng ai sai. Bởi vì Địa ngục của ngươi không canh giữ cẩn thận lối vào, để cho nữ quỷ ngàn năm trốn thoát, không phải là tôi đang giúp các người sao.

Nghe tôi nói xong, quỷ trắng nói: “Cô nói như vậy là đang trách chúng ta sao?”

Trước khi hắn kịp nói hết câu, tôi đã mở to mắt nhìn hắn nói: "Chà, bạn nghĩ tôi sẽ đổ lỗi cho ai nữa? À, nói cho tôi biết đi."

Quỷ trắng vừa muốn mở miệng, Tiêu Li Thanh đứng một bên nói: "Cái gì, ngươi vừa mới nói cái gì? Là ai bị đánh đến nhường nguyên mẫu?"

Tôi nói này anh ơi, không phải cung phản xạ của anh tua hơi lâu quá đó. À, lúc đó quỷ đen nói: “Đầu trâu mặt ngựa bị làm sao vậy?”

Lúc này, Minh Cửu trong tay tôi dường như đã cử động, sau đó, anh ấy lộ ra hình dạng con người. Điều tôi muốn nói là, có phải bạn giả vờ khi tôi ở đây không? Tôi rất bất lực. Tôi không biết phải nói gì về Minh Cửu. Thôi, quên nó đi. Thấy anh ấy vẫn còn rất yếu đuối, tôi sẽ không tranh cãi với anh ấy nữa.

Nhìn Minh Cửu đầy suy yếu ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh bàn. Nhìn bàn tay anh siết chặt, có vẻ như Minh Cửu rất tức giận về vấn đề này nhưng tôi không thể làm gì giúp đỡ được.

Minh Cửu nói: “Sao hai người không nói sớm hơn một chút?”

Lúc mới tới đây chúng tôi đã nói rồi, nhưng mọi người không nghe thấy sao?

Vòng phản xạ này thực sự quá dài, tôi cũng rất bất lực. Hai người kia cũng không dám nói gì và cũng không dám phản kháng.

Minh Cửu lo lắng đi quanh phòng. Tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ có thể lo lắng trong lòng. Sau đó, đột nhiên Minh Cửu ngừng đi lại, nói: "Sao ngươi không nói chuyện? Ngươi đang ở đâu?"

Thấy vậy, Tiêu Li Thanh vội vàng bước tới nói: "Bây giờ đừng tức giận, nếu anh chết, chúng ta nên làm gì với thỏa thuận này?"

Tôi biết rằng chắc chắn có điều mờ ám gì đó trong thỏa thuận giữa hai người họ, nhưng tôi không biết đó là gì. Nhưng bây giờ không phải lúc để lo lắng về những chuyện này.

Minh Cửu nói: "Ngươi nói cái gì sẽ không chết? Ngươi sẽ chết, nhưng ta sẽ không chết."

Tiểu quỷ nhìn Minh Cửu nói: "Ngài đang nói ai? Chúng tôi còn ở đây."

Minh Cửu tức giận nói: “Ta không phải nói các ngươi, ta là nói hai chuyện kia.”

Tiểu quỷ nói: "Bọn hắn, bọn hắn hiện tại ở ngoài cửa."

Sau khi nghe hai người họ nói, tôi nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài chẳng có gì cả. Chính xác thì nó ở đâu?

Sau đó Minh Cửu nói: "Hai người vào ngay đi."

Vẻ mặt Hắc bạch Vô Thường bất lực, tựa hồ có điều gì muốn giấu diếm. Sau đó, bọn họ nói: "Hoàng thượng, ngài cũng biết hiện tại hai người bọn họ không có ma lực gì cả. Nơi này cao như vậy, tôi nghĩ nếu bọn họ từ bên ngoài đi lên, nhất định sẽ..."

Tiêu Li Thanh nghe thế, bịt miệng nói: "Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra, tôi sẽ chết phải không?" Khi nói ra, vẻ mặt anh ta như thể sắp chết đến nơi.

Tôi cảm thấy thích thú trước biểu hiện này của anh ta. Nhưng nếu bây giờ tôi cười, có vẻ tình huống này có điều gì đó không ổn, vì thế cô đè nén cảm xúc mình.

Minh Cửu lạnh lùng nhìn tôi.

Nhưng là cấp dưới của anh khiến tôi trở nên như thế này. Tôi không có cố ý. Tất cả đều là lỗi của Tiêu Li Thanh, anh ta đã khiến tôi trở nên như thế này. Haiz, tôi đoán Minh Cửu đang chửi rủa tôi trong lòng.

Tôi nhanh chóng giả vờ nhìn đi nơi khác nhưng trong lòng cũng rất buồn cho Minh Cửu. Họ nói Vua xác đã hành động như thế này. Trước khi anh có thể làm được điều gì, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Nhà của anh sắp phải bị mất. Tôi cũng rất đau lòng.

Rốt cục Minh Cửu không nhịn được nữa, nói: "Được rồi, ta biết rồi. Đưa ta đi xem bọn họ ngay."

Sau đó, một nhóm người bước xuống.

Tôi cũng muốn xem chuyện gì đang xảy ra, liền theo sát phía sau họ. Cứ coi tôi như một khán giả. Rốt cuộc, tôi không biết vấn đề này quan trọng đến mức nào.

Khu phố của tôi đang ở giữa đêm, tôi không thể tìm được một từ nào để mô tả nó ngoài hai từ, kinh dị.
 
Top