Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,873
Điểm cảm xúc
5,583
Điểm
113
Chương 130: Giữ nó
Editor: trucxinh0505

Điều khiến tôi tò mò là con chồn không ăn ngay củ nhân sâm nhỏ, dường như nó đang chờ đợi điều gì đó. Tôi dùng ý nghĩ nói với Minh Cửu: “Sao nó không ăn củ nhân sâm nhỏ?”

Minh Cửu nói: “Bởi vì nhân sâm nhỏ còn chưa luyện chế xong, nó đang đợi nhân sâm nhỏ hấp thu tinh khí từ viên ngọc rồi mới ăn thịt nó.”

Ra là vậy, con chồn này thực có chút đầu óc, tôi nói, "Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết? Tại sao phải đợi tôi hỏi anh?"

Nghe tôi nói, vẻ mặt Minh Cửu đầy bất lực. Anh thực sự không biết hàng ngày người phụ nữ này nghĩ gì trong đầu. Anh nói: "Em không hỏi làm sao tôi biết mà nói? Nếu em hỏi mà tôi không nói mới oán trách. Chẳng phải em hỏi tôi đã nói rồi sao?"

Nghe Minh Cửu nói chuyện, có vẻ anh rất đau lòng. Được rồi, là tôi làm khó anh ấy. Anh ta là một vị vua địa ngục, đương nhiên đã quen với việc theo dõi sự sống chết của Địa ngục. Làm sao anh ấy giống tôi được?

Tôi không nói gì thêm.

Tiếp tục nhìn phía trước, tôi thấy cây nhân sâm nhỏ đang dần mọc ra những cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn. Lòng tôi rất phấn khởi. Vật nhỏ này rất dễ thương, giống một đứa trẻ. Tôi đoán bé cũng không ngờ mình sẽ trở nên như thế này. Con chồn trước mặt đã để mắt tới bé.

Thật đáng tiếc. Nếu con chồn này ăn cây nhân sâm ngàn năm tuổi thì tu vi nó có thể tăng thêm ngàn năm. Mặc dù cây sâm nhỏ rất mạnh mẽ, nhưng bé đang khóc khi dần dần biến thành hình dạng con người.

Con chồn nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: “Em ơi, đừng khóc, anh nói cho em biết, khóc cũng vô ích thôi. Anh nghĩ em nên nhanh chóng lớn lên để anh ăn đi. Anh còn phải tu luyện nữa.”

Nhân Sâm nhỏ rất buồn bã, nói: “Ngươi đã ăn hết cả nhà ta rồi, ta sẽ không để ngươi ăn ta. Cho dù ta không bao giờ có thể thay đổi hình dạng, ta cũng sẽ không để ngươi ăn thịt ta."

Khi nghe những lời nhân sâm nhỏ này nói, tôi không ngờ con chồn này hung ác như vậy. Nó đã ăn thịt cả gia đình người ta, bây giờ còn muốn ăn thịt đứa con mới sinh của họ.

Dần dần, tôi thấy ánh sáng trên thân nhân sâm nhỏ biến mất. Tôi mới biết nó không hấp thụ ánh sáng từ viên ngọc, để mình và con chồn cùng chết.

Con chồn dường như nhận ra ý định của nhân sâm nhỏ và rất tức giận. Nó lập tức lao về phía nhân sâm nhỏ, muốn ăn bé.

Tôi thực sự không thể xem nổi nữa. Tâm trạng ban đầu của tôi rất tốt, tôi muốn xem bé nhỏ này biến thành người như thế nào. Con chồn kia khiến cho tâm tình của tôi rất không tốt. Tôi rất tức giận.

Tôi nắm chặt cây roi ma trong tay, nhìn con chồn đằng kia nói: "Dừng lại." Sau đó tôi quất vào mặt nó.

Con chồn bị tôi quất roi lăn trên mặt đất. Nó nhìn tôi đầy ác ý. Dù sao bây giờ tôi cũng không sợ nó nữa. Tôi muốn biết nó sẽ làm gì tôi.

Nhân sâm nhỏ nhìn thấy tôi, bé sửng sốt, không biết phải nói gì. Chắc bé không ngờ rằng nửa chừng lại có người chen vào.

Tôi nói với nhân sâm nhỏ: "Bé còn nhìn tôi làm gì? Nhanh lên, làm những gì bé phải làm. Nếu không, khi tôi không chú ý, con chồn này sẽ ăn thịt bé. Lúc đó tôi không thể bảo vệ em được nữa."

Nghe tôi nói, nhân sâm nhỏ dường như hiểu ra điều gì đó, liền tiếp tục hấp thu tinh hoa của thứ đó.

Con chồn nghe tôi nói thì rất tức giận, nó nói: "Cô bé từ đâu đến đây? Ngay cả ông nội tôi đây mà cô muốn chăm sóc. Cô có biết tôi là ai không?"

Nghe nó nói vậy tôi thấy rất khinh thường. Ngươi còn có thể là ai nữa? Chẳng phải chỉ là một con chồn hôi hám thôi sao? Chà, tôi nhớ đến thật lâu trước kia, tôi không biết mình đã bị trộm bao nhiêu con gà. Mỗi lần mất đồ trong nhà, bố lại trách tôi không đóng chuồng gà đúng cách.

Minh Cửu chậm rãi bước ra như một tiên nữ. Anh nhìn con chồn, nói: “Ngươi nói cô ấy không quan tâm đến năng lực của ngươi, còn ta thì sao?”

Thân thể Minh Cửu tràn ngập một luồng khí tức rất mạnh mẽ. Trong tích tắc, anh đã bắt con chồn phải ngoan ngoãn. Nhìn anh ấy bắt nó, tôi thấy anh thực ngầu. Tại sao bây giờ nó lại như thế này? Nếu ngươi thực có khả năng, ngươi sẽ trở nên tuyệt vời hơn.

Con chồn sợ hãi không dám tiến tới. Nó nói: "Hãy quên chuyện hôm nay đi, nhưng hãy đợi đấy. Ta sẽ không buông tha em dễ dàng như thế này đâu".

Tôi không nói sao. Lần trước ma nữ ngàn năm tuổi cũng nói như, không phải cô ấy vẫn chết sao? Mặc dù Minh Cửu dùng thân thể bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn né nó. Dù muốn nói thế nào thì tôi vẫn có thể đánh bại được nó, chỉ là một con chồn nhỏ thôi.

Minh Cửu nghe con chồn nói, liền nói: "Vật nhỏ như ngươi cũng đáng tranh luận với ta. Ta nghĩ ngươi không muốn sống nữa phải không?"

Minh Cửu nhìn tôi, nói: "Không phải con người các em luôn thích bộ lông của những con vật này sao? Vậy bộ lông của thứ này có thể làm được gì?"

Nghe Minh Cửu nói, trong lòng tôi âm thầm vui mừng. Con chồn nhỏ này, nó sẽ chết. Tôi nói: "Anh có thể làm áo khoác, khăn quàng cổ, bất cứ thứ gì."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,873
Điểm cảm xúc
5,583
Điểm
113
Chương 131: Bị phong ấn
Editor: trucxinh0505

Con chồn nghe tôi nói, nó nhìn tôi với vẻ sợ hãi. Tôi cũng rất bất lực. Ai bảo bạn không vâng lời? Bạn cứ nhất quyết khiêu khích Minh Cửu? Người này bạn có thể khiêu khích sao? Tôi thực sự không biết bạn đang nghĩ gì.

Tôi đang suy nghĩ, vừa nói với Minh Cửu rằng anh ấy có thể làm một chiếc áo khoác. Cái thứ này quá rẻ mạt, cái thứ không biết xấu hổ này. Với bộ dạng hiện tại của anh ấy, không biết có ai muốn giúp anh ấy lau mông hay không.

Tôi nói: “Tôi thấy thậm chí ngươi còn không lau mông được cho anh ấy. Ngươi quá hôi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn có thể làm lót giày. Có lẽ ai đó sẽ muốn, đem giặt có thể giữ dùng."

Tôi nói những lời này rất nhẹ nhõm. Tôi đoán vẻ mặt của tôi rất hung dữ, trông giống một hồn ma nữ, nhưng bây giờ tôi chưa đánh giá được nhiều lắm. Minh Cửu thấy Mộ Nhất như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, đột nhiên tôi nghe một giọng nói cười khúc khích, sau đó nhìn mặt đất, thì ra đó là củ sâm nhỏ. Tôi rất hạnh phúc, không ngờ nó dễ thương đến vậy. Tôi thực sự không ngờ con chồn lại có thể ăn hiếp một sinh vật nhỏ bé như vậy.

Sinh vật nhỏ bé này quá dễ thương, nó nhìn tôi mỉm cười nói: "Chị cả."

Ôi, cách gọi này thật thoải mái. Tôi không ngờ đứa trẻ này gọi tôi là chị, còn nghĩ sẽ bị gọi đến cấp độ dì nữa là. Tôi ngồi xổm xuống nhìn cậu bé.

Bé nhìn tôi nói tiếp: “Chị ơi, em có thể ở bên cạnh chị được không?”

Tôi chưa kịp nói gì thì Minh Cửu đã nói: "Không được, cậu không thể ở bên cạnh cô ấy. Đừng tưởng ta không biết cậu đang chơi bài gì."

Lòng tôi đang rất tức giận. Tại sao Minh Cửu lại như vậy? Anh còn so đo cùng một đứa trẻ. Hơn nữa, tôi vẫn chưa nói chuyện. Tại sao anh ấy lại vội vàng như vậy? Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Sao anh lại tàn nhẫn với một đứa trẻ như vậy? Hơn nữa, đây là việc của tôi, hãy để tôi quyết định."

Nghe tôi nói xong Minh Cửu nhìn tôi như nhìn một kẻ thiểu năng. Anh nói: "Còn trẻ con, đã thấy đứa trẻ nào hơn nghìn tuổi chưa? Để ta nói cho em biết, nó lớn hơn em rất nhiều. Con nên gọi nó là ông nội."

Tôi không quan tâm đến những điều này. Tôi chỉ tin vào những gì tôi nhìn thấy trước mắt mà thôi.

Minh Cửu không muốn nghe tôi nói, anh lạnh lùng nhìn củ nhân sâm nhỏ nói: "Nói cho ta biết, ngươi định làm gì với cô ấy?"

Nhân sâm nhỏ nhìn vẻ mặt Minh Cửu tức giận, cong môi nói: "Ta hẳn cảm giác được trên người tỷ tỷ có một cỗ linh khí rất mạnh mẽ. Ta muốn đi theo tỷ tỷ, như vậy sẽ giúp ta tu luyện. Nhưng tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ “Trả ơn”, khi nào ta lớn lên tỷ có thể làm vợ ta."

Nghe nhân sâm nhỏ này nói, tôi cũng rất bất đắc dĩ. Làm thế nào những đứa trẻ này có thể trưởng thành sớm như vậy? Tôi thực sự say rồi. Nhưng dù bé có muốn cưới tôi thì đã có người đưa tôi đi rồi, tôi không cần một người bạn nhỏ như cậu đón tôi đâu. Khi bé lớn lên, tôi đã già và bé sẽ coi tôi như một người mẹ.

Sau đó tôi chuẩn bị giáo dục bé, tôi nói: “Nếu con muốn ở bên cạnh mẹ thì có thể. Nhưng bây giờ, chị chỉ muốn nói với con một điều, đó là con không cần phải gả cho mẹ”.

Nhân sâm nhỏ nghe tôi nói liền nói: “Được rồi, ta biết rồi, khi nào ta lớn lên ta sẽ cưới chị.”

Đứa nhỏ này thật là. Chẳng phải tôi đã nói rõ rồi sao? Đừng cưới tôi nữa.

Minh Cửu nhìn củ sâm nhỏ. Không, anh không thể để nó ở bên cạnh mình được. Nếu không sớm muộn gì anh cũng phải cõng vật nhỏ này trên lưng. Tuy nhiên, lúc này nhìn hai người họ đang trò chuyện vui vẻ trên mặt đất, anh không thể chen miệng vào được.

Tôi rất tò mò về cây nhân sâm nhỏ này, nói trên người tôi có linh lực, nhưng tại sao tôi lại không biết?

Vì thế tôi tò mò hỏi: “Em nói trên người tôi có linh lực, sao tôi lại không biết?”

Nhân sâm nhỏ nhìn tôi nói: "Ừ, hỏi rất nhanh, sao chị lại không biết?"

Ừ, sao tôi có thể biết được. Mỗi ngày tôi phải đối mặt với một nhóm ma. Tôi thực sự say rồi. Ngoài việc bị ma bắt nạt, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ về cuộc sống của mình. Ở kiếp trước, tôi đã làm những gì, đó là tất cả những gì tôi có. Tôi phục vụ một nhóm ma mỗi ngày. Tôi thực đau lòng lại không thể nói được.

Tôi nhìn Minh Cửu. Tôi nghĩ anh ấy chắc chắn sẽ biết điều gì đó. Suy cho cùng, chắc chắn anh là người rõ ràng nhất về những gì đã xảy ra ở kiếp trước. Những gì tôi biết chỉ là một số chi tiết chung chung mà thôi.

Nhìn ánh mắt Minh Cửu trở nên mơ hồ, tôi đột nhiên nghĩ tới, lần trước Minh Cửu bị thương, Tiêu Li Thanh đã nói với tôi, kỳ thực máu của tôi có thể khiến Minh Cửu khôi phục trong nháy mắt. Được rồi, bây giờ tôi còn có một lý do khác mà Minh Cửu cần, nhưng lý do này là điều tôi chưa từng biết. Tôi nói: "Minh Cửu, anh có chuyện gì muốn nói với tôi về chuyện này không? Anh luôn biết chuyện này à?"

Minh Cửu nói: “Đúng vậy, chuyện này ta vẫn luôn biết, nhưng một số vật trên người em ở đời này đã bị phong ấn.”

Tôi nhìn Minh Cửu nói: "Ngay từ đầu anh không biết sao?"

Minh Cửu nhìn về phía xa, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nói: "Không, ta không biết lần đầu tiên gặp em là khi nào. Ta nghĩ em là ở kiếp trước, nhưng ta không ngờ rằng... Thật lâu sau mới biết được."

Không biết tại sao sau khi nghe Minh Cửu nói, tôi lại cảm thấy dễ chịu hơn, cuối cùng tôi cũng biết tại sao mình ngu ngốc như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,873
Điểm cảm xúc
5,583
Điểm
113
Chương 132: Đi xem một chút
Editor: trucxinh0505

Lẽ ra những thứ phong ấn trong cơ thể tôi, tôi muốn biết là ai đã phong ấn nó. Không có gì ngạc nhiên khi tôi học được điều gì đó lại khó đến vậy. Tôi tự hỏi liệu tôi không trở nên như thế này nếu tôi không bị phong ấn hay không. Có lẽ bây giờ tôi đã là một vị thần vĩ đại và tôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Tôi nhìn bầu trời. Trời đã khuya. Nhân sâm nhỏ bám vào quần áo tôi. Tôi như muốn lẻn đi, bỏ lại một đứa trẻ không hề quan tâm đến nó. Nó làm tim tôi đau nhói.

Tôi nhìn nó nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không bỏ rơi em. Nếu em muốn theo tôi thì hãy đi theo."

Tiểu Sâm rất vui khi biết tôi sẽ giữ nó ở bên cạnh. Nó vòng quanh tôi và nhảy lên vai tôi, cười nói: "Được rồi, ta biết rồi. Chị ơi, cảm ơn chị. Nhưng bây giờ ta buồn ngủ quá. Ta cần nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi, ta sẽ dậy ngay."

Nghe bé nói, tôi gật đầu. Lần này đi ra ngoài, tôi thu hoạch thật lớn. Tôi không ngờ mình có được một vụ thu hoạch bội thu như vậy, còn có một đứa con.

Sau đó tôi tiếp tục đi bộ xuống đồi với chiếc quan tài trên lưng. Buổi tối chúng tôi vẫn ở lại nhà dì đó. Chúng tôi không thể rời đi lúc này. Nơi này còn rất nhiều ma quỷ chưa được xử lý. Nếu chúng tôi cứ như thế rời đi thì chuyện rất tệ.

Buổi sáng, khi chúng tôi đang ăn, chúng tôi nghe thấy một giọng nói rất lo lắng vừa chạy vừa gọi: “Chị dâu, chị dâu, chị có nhà không?”

Tôi nghe giọng nói này, đó là giọng một người chú. Sau đó, người dì này bước ra ngoài. Tôi nghe người kia nói: “Chị dâu, nhanh gặp vợ tôi đi. Tôi không biết tại sao cô ấy lại bị hành hạ nặng nề như vậy”.

Những lời này đã khơi dậy sự quan tâm của tôi. Tôi thực sự muốn biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Sau đó tôi nghe dì nói: "Đừng lo lắng. Hãy từ từ kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra."

Rồi họ thì thầm, tôi không nghe được gì. Tôi nói: "Không phải là tôi không muốn xem. Dì đã nói tôi rời đi, nhưng tôi không nhìn thấy gì cả. Tốt nhất tôi nên tìm người khác để chụp. Nhìn đi, nếu không tôi đoán nó nguy hiểm hơn nữa, những gì tôi biết chỉ là những tâm hồn đơn giản đối với những người như vậy, tôi không thể giúp được dì.

Sau đó tôi nghe giọng nói bất lực của người đàn ông và bỏ đi.

Dì quay lại, nói với tôi: "Cháu à, tôi nghĩ cháu cùng bạn trai nên nhanh chóng rời đi, tôi nghĩ cháu cũng vừa nghe được. Có điều gì đó không ổn với thị trấn chúng tôi. Các người nên rời đi ngay bây giờ, đừng ở đây nữa. Tôi đang làm điều tốt với các cháu đó. Tôi cũng sợ có chuyện gì xảy ra với cháu. Tôi sẽ không thể cứu cháu khi thời điểm đó đến.”

Tôi nhìn dì, nói: "Dì ơi, hãy nói cho con biết chính xác chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ con có thể giúp dì một việc khác, dì có nghĩ vậy không?"

Nghe tôi nói, dì thở dài: “Vì con muốn biết tôi sẽ kể cho con nghe chuyện này”. Người đàn ông vừa tới tìm tôi, chính là thị trưởng thị trấn này, nhưng vợ anh ấy không biết rốt cuộc đã vướng vào chuyện bẩn thỉu gì. Bây giờ ông ấy đến tìm tôi, nhưng tôi lại không giúp được gì cả. Mọi chuyện là thế đó. Đó là lý do tại sao tôi bảo cháu nhanh chóng rời khỏi nơi này khi chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không tôi sẽ không thể giúp cháu gì vào lúc đó cả.

Tôi nhìn tâm trạng dì đầy lo lắng, trong lòng nặng trĩu, có vẻ vấn đề này rất nghiêm trọng. Nếu không tôi đã không để dì đuổi tôi ra khỏi nơi này như thế này.

Nhưng tôi vẫn chưa thể rời khỏi nơi này. Tôi đang đợi ở đây để đối phó với gã đó. Tôi cũng muốn xem đó là thứ gì. Nó thực sự mạnh mẽ như vậy.

Tuy nhiên, nếu nó thực sự là một thứ gì đó bẩn thỉu thì vấn đề này sẽ quá dễ dàng để tôi giải quyết. Bây giờ tôi có thể làm được, nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy.

Dì nhìn thấy trên mặt tôi không có nhiều sợ hãi, liền nói: “Cháu à, tôi nghĩ cháu sẽ không sợ hãi, nếu tôi không nói rõ cho cháu biết. Đừng suy nghĩ đơn giản quá, chuyện này không đơn giản như cháu nghĩ. Nếu như vậy thì tôi đã giải quyết rồi. Vợ anh ấy, không biết chuyện gì đang xảy ra, toàn thân cô ấy phủ đầy lông, cô ấy nói chuyện với một giọng điệu kỳ lạ, tướng đi vặn vẹo, quay vòng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu”.

Sau khi nghe dì ấy nói, tôi như nhìn thấy cô ấy. Tôi nói: “Dì ơi, dì có thấy cô ấy không?”

Nghe tôi hỏi, dì rất lo lắng, nói: "Cô bé, cháu thấy tôi đi ra ngoài khi nào? Làm sao tôi gặp được cô ấy?"

Tôi biết điều đó. Sau đó tôi không biết ai đã nói điều đó, nhìn thấy là tin tưởng. Tôi muốn xem thứ này ngay bây giờ. Tôi nói: "Dì ơi, dì có thể đưa chúng con đi xem được không?"

Dì vẫn chưa làm tôi sợ. Thay vào đó còn khiến tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn. Thấy tôi có vẻ quan tâm đến vấn đề này, dì bất lực đưa chúng tôi đến nhà người vừa rồi.

Chúng tôi đi bộ đến nơi đó. Nơi này rất vắng vẻ, không hề có sự sống động. Nó không giống một thị trấn, cổng nhà đều đóng chặt, như thể họ đang sợ điều gì đó. Hơn nữa, mọi người rất thờ ơ với nhau.

Thực ra nơi này rất tốt. Tôi không biết nó đã diễn ra như thế nào trong vài năm qua. Với quá nhiều điều kỳ lạ xảy ra, người dân không dám sống ở nơi này nữa. Tôi có thể nói rằng có một số ngôi nhà rất cũ và bị khóa, chắc họ đã đi nhiều năm rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,873
Điểm cảm xúc
5,583
Điểm
113
Chương 133: Chiếm hữu
Editor: trucxinh0505

Rất nhanh, chúng tôi đã đến nhà người đó. Phải nói rằng gia đình họ rất giàu có. Nhìn cách trang trí của cái sân này, nó thật phi thường nhưng bức tường gạch cao không phù hợp với nơi này. Khi chúng tôi bước vào sân, tôi nhìn thấy một chiếc xe máy ở bên trong, nó rất thời trang. Tôi không biết phải nói gì nữa. Đúng như mong đợi về nhà của thị trưởng, nó thực sự khác biệt, có tất cả các loại thiết bị điện.

Lần đầu tiên chúng tôi đi vào nhà anh ấy, tôi nghe có tiếng hát, nhưng giọng hát này quá khó chịu. Đơn giản là giọng nói này là quá nguy hiểm. Nó rất sắc bén, nhưng như bị chặn bởi một cánh cửa, nghe vào rất khó chịu. Tôi không biết làm sao họ có thể chịu đựng được điều đó. Tôi là không thể chịu đựng được, rất muốn thoát khỏi nơi này liền.

Tôi nhìn thị trưởng đang hút điếu thuốc trên tay, khuôn mặt đầy buồn bã, ngồi xổm trong một góc, hai tay cuộn lại bất lực.

Nhìn thấy chúng tôi đi vào, anh ấy vội vàng đứng dậy: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng tới rồi. Mau vào trong nhìn xem. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì đứa con trong bụng cô ấy không chịu nổi. Chị xem. Gia đình chúng ta không thể không có đứa trẻ này. Nếu không có đứa nhỏ này thì chúng ta sẽ bị cắt đứt. "

Anh ấy đang hào hứng nói, nhưng khi nhìn thấy chúng tôi, vẻ mặt anh ấy đột nhiên thay đổi. Có vẻ như anh ấy không thích sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi. Có lẽ sẽ không ai thích việc bạn đột ngột đến thăm như thế này, gia đình anh vốn đã rất bất hạnh, nhưng bây giờ anh lại càng bất hạnh hơn.

Nhưng tôi không quan tâm đến biểu hiện của anh ấy. Tôi tới đây để gặp anh ấy, không phải xem biểu hiện của anh ấy. Anh ấy có thể không muốn thấy chúng tôi. Tôi cũng không quan tâm anh ấy có muốn hay không.

Anh ta không vui nói: “Chị dâu, tôi không biết hai người này là ai, sao tôi chưa từng gặp qua?”

Nghe anh ta nói, dì liền kéo tôi đi về phía trước, nói: "Đừng nhìn họ. Năng lực của họ không hề nhỏ, người này có thể bắt ma. Không phải tôi đã nhanh chóng dẫn họ tới khi nghe chuyện nhà anh sao? Để tôi cho anh xem."

Nghe dì nói như vậy, anh ấy rõ ràng rất không vui nhưng không thể làm gì được. Anh ta nên coi tình huống này như một bác sĩ cứu được một đường sống, cũng không thể làm gì khác được.

Anh ấy nhìn chúng tôi nói: "Được rồi, tôi sẽ dẫn hai người đi xem."

Tôi không biết anh ấy sẽ đưa chúng tôi đi đâu.

Chúng tôi chỉ đi theo anh ấy. Khi chúng tôi đi đến sân sau, tôi nhận ra người phụ nữ đó đang ở phía sau chúng tôi.

Càng đến gần, giọng nói đó càng lớn hơn. Thật sự rất khó chịu khi nghe điều đó, và bất kỳ loài động vật nào cũng có thể cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói này. Nó thực sự khó nghe. Với tôi, tôi không biết làm thế nào những người xung quanh có thể chịu đựng được.

Tôi nhìn Minh Cửu. Vẻ mặt Minh Cửu trông rất vui vẻ. Cứ như thể anh ấy đang nghe một loại nhạc nào đó. Nó khiến tôi cảm thấy rất bất lực. Tôi nói: "Anh thấy có khó nghe không? Tại sao tôi có cảm giác anh như đang nghe một buổi hòa nhạc vậy?"

Minh Cửu nói: "Không khó chịu, nghe rất dễ chịu. Em chưa từng nghe tiếng kêu ma quái của Địa ngục cho nên mới cảm thấy khó chịu như vậy."

Anh ấy là một người nhìn thấu thế giới, tôi rất ấn tượng. Khi tôi đến nơi người phụ nữ bị nhốt, người phụ nữ này nhìn thấy chúng tôi bước vào, liền nói: "Hừm, đã tìm được một người giúp đỡ tôi, nhưng điều này có thể giúp được gì cho tôi? Tôi không có sợ hãi. Tôi không có sợ hãi. Tôi nghĩ bạn không nên lãng phí thời gian của mình."

Sau đó người phụ nữ nổi điên và ném thứ gì đó ra ngoài. Tôi nhìn bộ dạng móng vuốt của cô ấy, như thể cô ấy sắp ăn thịt chúng tôi.

Tôi nói: "Đừng ném nữa. Nhỡ làm tổn thương đứa bé trong bụng thì sao? Tổ tiên đứa nhỏ có nghĩ như vậy không?"

Tuy nhiên, những gì cô nói đều vô ích. Cô ấy vẫn ném nó. Sau đó, một người dì bước ra, thấy chúng tôi đi tới liền nói, "Ồ, đây là ai vậy?"

Thị trưởng nói: "Đừng nói nữa."

Ngay khi chúng tôi bước vào nhà, tôi ngửi thấy mùi hôi thối. Giống như cái mùi chúng tôi đã ngửi thấy ngày hôm qua, ấn tượng tốt đẹp của tôi về con chồn này đột nhiên biến mất. Tôi thực sự không ngờ nó không chỉ ở trên núi, bây giờ nó ra tay làm hại chúng tôi. Tôi không thể bỏ qua điều này nữa.

Khi chúng tôi vào trong, tôi thấy một người phụ nữ ngồi ở giữa. Cô ấy xõa tóc và nhìn chúng tôi với vẻ bàng hoàng. Đột nhiên, cô ta cười lớn. Nhưng tôi không sợ lắm. Tôi muốn xem thứ này có khả năng gì.

Khi cô ấy ngẩng đầu lên, tôi nhìn cô ấy, toàn bộ cơ thể được bao phủ một bộ lông màu vàng. Nó thực đáng sợ. Mặc dù cô ấy hiện sợ hãi nhưng tôi không nghĩ cô ấy sẽ hành động liều lĩnh. Tôi thấy bụng người phụ nữ này rất to. Có vẻ như con chồn này bị coi như một đứa con hoang, tôi đoán chúng tôi sẽ không làm gì anh ta. Chắc hẳn đứa trẻ trong bụng là của người phụ nữ này.

Chúng tôi thực sự không dám làm gì cả. Nếu chúng tôi làm tổn thương đứa trẻ đó thì dân làng sẽ không để hai chúng tôi đi đâu.

Tôi nhìn vẻ mặt người phụ nữ này, đây đơn giản là vẻ ngoài của một con chồn. Cô ấy liên tục đảo mắt và gãi má, như thể đang suy nghĩ điều gì đó. Tôi cũng nhận thấy khóe miệng cô ấy có một vệt máu đỏ trên lông. Có vẻ người phụ nữ này đã quên mất mình là ai, cũng có lẽ bây giờ cô ấy không thể biết mình là ai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,873
Điểm cảm xúc
5,583
Điểm
113
Chương 134: Thực hành
Editor: trucxinh0505

Người phụ nữ nhìn chúng tôi đầy tự hào, nói: “Tôi xem bây giờ hai người có muốn bắt tôi không? Tôi nói cho hai người biết, nếu tôi có chuyện gì thì đứa con trong bụng tôi cũng không thể nói an toàn được, còn nữa, tôi không thể đảm bảo sự an toàn của nó, các người có thể tự mình làm điều đó."

Tôi biết rằng cô ấy đang đe dọa chúng tôi. Tôi mỉm cười khinh thường. Tôi không biết phải nói gì. Tôi nghĩ không theo mong muốn của cô ta. Tôi không phải người nhà cô ta, sẽ không mềm lòng, bây giờ tôi sẽ thu thập cô ta.

Tôi bôi máu của mình lên lá bùa màu vàng, dán nó lên trán người phụ nữ. Cô ấy như bị tấn công, toàn thân cô run rẩy không ngừng, nhìn tôi nói lớn: "Sao cô dám đối xử với tôi như vậy? Đợi đấy. Tôi sẽ đi tìm người, sẽ không buông tha các người."

Nghe vậy tôi cười lạnh. Tìm ai đó. Tôi muốn xem bạn đã tìm thấy loại người nào. Cho dù đó là ai, tôi cũng sẽ loại bỏ bạn. Đừng nghĩ rằng tôi là người dễ bắt nạt.

Tôi nhìn Minh Cửu bên cạnh, nói: "Hắn còn nói muốn tìm người, chẳng lẽ hắn định tìm một bầy chồn?"

Minh Cửu gật đầu: "Em nói không sai, thật sự là một đám chồn, ta đoán chúng đang tìm một con lớn hơn. Đây chỉ là một con nhỏ, khó đối phó hơn chính là con kia."

Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu đúng như vậy tôi không nghĩ dừng lại ở nhà thị trưởng. Tôi nghiên đầu hỏi Minh Cửu: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Nếu thứ đó đang tìm kiếm người mạnh mẽ, tôi nghĩ gia đình họ sẽ không sống sót."

Minh Cửu nói: "Chúng ta chẳng thể làm gì được. Hôm nay chúng ta phải ở nhà họ."

Khi thị trưởng nhìn thấy vợ mình ngất đi, ông vội vàng chạy tới đỡ cô ta, nói: "Cảm ơn cô rất nhiều. Nếu cô ấy không quay lại, tôi không biết phải làm sao".

Khi nói, anh ôm vợ mình lên giường, nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười có chút lấy lòng cùng nịnh nọt, như thể sợ chúng tôi sẽ phớt lờ họ. Anh ta nói với tôi: “Tôi thực sự không mong đợi, cho rằng cô còn rất trẻ, tôi không ngờ năng lực cô rất cao, cảm ơn cô rất nhiều. Ngoài việc nói lời cảm ơn, tôi không biết mình sẽ nói gì."

Tôi nhìn anh ta, nói: "Tôi nghĩ còn quá sớm để anh nói lời cảm ơn."

Thị trưởng nghe vậy, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, hỏi "Ý cô là gì?"

Tôi nói: "Chuyện này đừng quá vui mừng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi nghĩ tối nay sẽ có đại gia ở đây, nếu anh vui thì tốt rồi."

Khuôn mặt anh dần trở nên xấu xí, từ rạng rỡ trở nên xám xịt. Tuy nhiên, tôi không thể làm gì. Tôi không muốn kích động loại chuyện này. Ai đã báo cho gia đình họ số phận nghiệt ngã như vậy? Tuy nhiên, họ thật may mắn khi có tôi ở đây lúc này. Tôi cũng có thể giúp họ. Nếu là người khác thì họ đã coi thường từ lâu rồi.

Thị trưởng hoảng sợ nhìn tôi nói: "Vậy tôi phải làm gì bây giờ? Xin hãy giúp tôi. Tôi không thể làm được nếu không có sự giúp đỡ của cô. Xin hãy cứu chúng tôi."

Nghe thị trưởng nói vậy, Minh Cửu nói: "Nếu anh muốn cứu cô ấy bây giờ hãy làm theo lời tôi nói."

Thị trưởng nghiêm túc nói: "Được, anh nói đi, tôi sẽ làm như lời anh nói. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì anh nói."

Minh Cửu bình tĩnh nói: "Được rồi, bây giờ hãy chuẩn bị một con gà trống lớn màu đỏ, sau đó chuẩn bị một ít quần áo phụ nữ rực rỡ. Dùng một ít giấy màu vàng và que tre. Đây là một cái bẫy chuột. Nó to. Được rồi, những thứ này là những thứ này. Nếu không làm như vậy, được rồi, anh nhanh chóng chuẩn bị đi."

Thị trưởng không ngờ anh muốn những thứ này. Hơn nữa, có lẽ bị khí chất mạnh mẽ trên mặt Minh Cửu uy hiếp. Có điều, anh ta vẫn rất tò mò, dù vậy anh cũng không thể làm gì được. Điều quan trọng nhất bây giờ là cứu người. Anh không nói gì cả.

Không biết Minh Cửu rốt cuộc muốn làm gì. Tôi cũng bối rối nghe những gì anh ấy yêu cầu.

Tôi tiến lại gần Minh Cửu, hỏi: "Hãy nói cho tôi biết anh muốn làm gì."

Minh Cửu nói: “Hãy nói cho ta biết điều em muốn biết, hay em muốn biết mọi thứ?”

Người này thực sự đang chờ tôi nói chuyện. Tôi cũng muốn biết điều gì đó về tôi. Không phải tôi chỉ muốn biết kế hoạch của anh ấy sao? Tôi có thể muốn biết điều gì đó. Tôi nói: "Hãy nhanh nói cho tôi biết đi. Tôi thực sự muốn biết."

Minh Cửu mỉm cười nói: "Được rồi, nếu em muốn biết, ta có một điều kiện."

Khi nghe nói có điều kiện, tôi biết rằng không có chuyện tốt đẹp gì. Tôi nói: “Hãy cho tôi biết điều kiện của anh đã, tôi xem liệu mình có thể thực hiện được không”.

Minh Cửu nói: "Hôn ta một cái, ta sẽ nói cho em biết ta phải làm gì."

Chậc, tôi biết không có tình yêu là điều tuyệt vời mà, phải không? Tôi đã đúng. Tôi nhìn Minh Cửu một cái, nói: "Hừ, anh đi thực hiện ước mơ lớn lao của anh đi. Tôi không muốn biết nữa. Chậc, tôi sẽ tự mình tìm hiểu."

Minh Cửu nhướng mày, không nói thêm gì, tiếp tục bận việc của mình.

Tôi không biết anh ấy đang làm gì với tất cả những thứ này. Tôi không hiểu tại sao anh ấy nghĩ rằng bạn sẽ nói với tôi. Tôi thật ngu ngốc. Haiz, tôi thực sự không biết phải nói gì. Có vạn con ngựa chạy bùng bùng qua tim tôi.

Không biết Minh Cửu đã sử dụng loại bùa chú nào lên những thanh tre đó, nó bắt đầu tự chuyển động lên.
 
Top