[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,848
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 60: Kẻ chủ mưu phía sau
Editor: trucxinh0505
Minh Cửu hiểu được lời tôi, liền nói: “Hừ, ta chỉ mạnh hơn một chút thôi, chuyện nhỏ như thế này ta không muốn động tay, ta cũng sợ tay mình bị bẩn.”
Tôi cong môi bất lực, khi nào anh mới ngừng khoe khoang? Không biết vừa rồi ai sẽ bị côn trùng cắn.
Tử Xà nói: "Hừm, bây giờ tôi sẽ nhổ những thứ đó ra, anh có thể ăn một cái chứ."
Minh Cửu hừ mũi, không nói gì. Mặc dù trong lòng đang phàn nàn về Minh Cửu nhưng tôi cũng không dám nói ra. Nếu nói ra, tôi sẽ rất đau khổ. Tôi chỉ có thể nghĩ về nó khi trong lòng nghe nó.
Cơ thể rắn xà bây giờ đã lớn lắm rồi, tôi chỉ có thể yêu cái bụng của nó mà thôi, tôi nói: "Rắn xà, anh mau đổi lại hình người đi!"
Tử Xà nghe vậy nói, "Tôi cũng muốn chứ, nhưng nhìn xem, tôi không mặc quần áo gì cả. Tôi biến trở lại rồi, cô có muốn nhìn thấy tôi khỏa thân không?"
Nghe vậy vội vàng nói: "Thôi, đừng biến hình nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh khỏa thân đâu."
Không biết Tiêu Li Thanh thi triển loại phép thuật gì, sau đó chậm rãi ghép quần áo trên mặt đất lại với nhau. Xong, anh nói: "Được rồi, đừng kiêu ngạo như vậy, mau mặc quần áo vào và đổi lại đi. Chúng tôi sao đi cùng cậu như thế này được?"
Tử Xà nói: "Vậy tốt hơn rồi, tôi đã biết. Tôi đổi ngay đây."
Nghe Tử Xà nói thế tôi liền quay mặt đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy thay đồ.
Xong rồi Tử Xà nói: "Sao tôi chưa từng thấy người đứng sau vậy?"
Tôi cũng suy nghĩ một lúc. Ừ nhỉ, chúng ta đã đọc cái này được bao lâu rồi? Sao nó vẫn chưa xuất hiện nghĩa là gì?
Tôi nói: "Đúng rồi, nếu tôi không ra, tôi nghĩ anh ấy sợ hãi. Anh ấy nghĩ mình là ai? Giờ đã đến lúc rồi, sao anh còn né tránh vậy?"
Minh Cửu nói: “Không xa đâu, ở hướng phía trước thôi, được rồi, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”
Nói xong chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi. Tôi thấy hình như có một cánh cửa ở hướng phía trước, đó là một cánh cửa cổ bằng đồng.
Nơi này ngày càng u ám, tôi nói: "Chúng ta đã đến nơi chưa? Tôi cảm thấy nơi này rất khác thường."
Nghe vậy, Minh Cửu nói: "Ồ, cô nói đúng, bây giờ chúng tôi đã ở đây."
Vừa nghe nói mình đã đến nơi, tôi vội nói: “Tôi ở đây, sao chưa thấy thứ đó bao giờ nhỉ?”
Minh Cửu chỉ vào vật trên cây cột bên kia nói: "Yên tâm, hiện tại đang ở trên cây cột bên kia."
Lúc này tôi nhìn về hướng Minh Cửu chỉ. Hóa ra thứ này ở trên cây cột đằng kia, tôi đã rất bất lực, sao nó có thể ẩn sâu như vậy?
Tôi thấy anh ấy chảy nước dãi khi nhìn chúng tôi. Đôi mắt anh ấy to, đỏ hoe, tôi rất bất lực khi thấy nước bọt cứ chảy ra từ khóe miệng.
Con côn trùng có vẻ rất sốc, nó nói: "Không nghĩ tới Minh Cửu hoàng tử điện hạ cùng Yến Vương điện hạ đều đến. Điều ta muốn biết, tại sao ngươi cũng tham gia vào vũng bùn này? "
Từ giọng nói của con bọ này có thể thấy hắn rất sợ Minh Cửu, nhưng anh ta vẫn không muốn thừa nhận bản thân thất bại.
Minh Cửu không có chút kiêng dè nói: "Hahaha, hôm nay bản vương muốn nhúng tay vào vũng nước bùn này thì sao?"
Con bọ nghe vậy thì cười lớn lên.
Tôi không biết chuyện này có gì buồn cười mà cười như vậy, nhưng sau đó, một luồng tà khí thoát ra từ miệng anh ta.
Anh ta chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta vẫn muốn nói một điều. Cửu hoàng tử Địa ngục điện hạ và Yến hoàng tử điện hạ, hãy để ta nói. Ta chỉ cho hai người một con đường tốt nhất, chỉ cần để lại cô gái này, tôi sẽ cho tất cả mọi người ra ngoài."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không biết tại sao tôi lại bị choáng váng khi nghe họ nói chuyện, cả người không sức lực. Chẳng lẽ tôi chết vì trái tim trên tay Thi Vương sao?
Minh Cửu nghe vậy, hừ lạnh nói: "Chỉ là một tên côn trùng nhỏ như ngươi muốn quỷ công chúa bản vương ở lại nơi này sao? Ta nghĩ ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."
Minh Cửu vừa nói vừa chậm rãi xoay ngọn lửa xanh trong tay, ném về phía con côn trùng, anh nói: "Đi đi."
Khi nhìn thấy Minh Cửu uy nghiêm, lòng tôi cũng rung động. Tôi nắm chặt roi trong tay, nói: “Đồ thối tha, ta sẽ cho ngươi thấy hiện tại ta lợi hại đến mức nào.” Nếu con bọ đó đột nhiên tấn công tôi, tôi sẽ không tỏ ra thương xót.
Loài côn trùng này có rất nhiều chân, mỗi bàn chân đều có nọc độc, tôi rất sợ, nhưng bây giờ không phải lúc để tôi sợ hãi. Tiếp theo, tôi xem cuộc chiến của họ. Chỉ khi tôi và Lưu Yên ở đây, tôi mới cảm nhận được sự bất lực của mình một cách sâu sắc.
Lưu Yên nhìn hai người đằng kia, thấy bản thân căn bản không giúp được gì, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh nói: “Nếu không có họ, hôm nay tôi nghĩ chúng ta đã chết ở nơi này”.
Tôi cũng biết Lưu Yên đang nghĩ gì.
Tôi mỉm cười. Tôi vừa định nói thì có người hét vào mặt tôi: “Mộ Nhất, tránh ra, Mộ Nhất.”
Ra là tiếng hét của Minh Cửu và Tiêu Li Thanh.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn lại, hóa ra đó là cái đuôi của con côn trùng đang hướng về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, nhanh chóng né sang một bên và vung cây roi trong tay lên.
Một vết cắt đẫm máu trên cơ thể nó, lộ ra da thịt bên trong.
Minh Cửu hiểu được lời tôi, liền nói: “Hừ, ta chỉ mạnh hơn một chút thôi, chuyện nhỏ như thế này ta không muốn động tay, ta cũng sợ tay mình bị bẩn.”
Tôi cong môi bất lực, khi nào anh mới ngừng khoe khoang? Không biết vừa rồi ai sẽ bị côn trùng cắn.
Tử Xà nói: "Hừm, bây giờ tôi sẽ nhổ những thứ đó ra, anh có thể ăn một cái chứ."
Minh Cửu hừ mũi, không nói gì. Mặc dù trong lòng đang phàn nàn về Minh Cửu nhưng tôi cũng không dám nói ra. Nếu nói ra, tôi sẽ rất đau khổ. Tôi chỉ có thể nghĩ về nó khi trong lòng nghe nó.
Cơ thể rắn xà bây giờ đã lớn lắm rồi, tôi chỉ có thể yêu cái bụng của nó mà thôi, tôi nói: "Rắn xà, anh mau đổi lại hình người đi!"
Tử Xà nghe vậy nói, "Tôi cũng muốn chứ, nhưng nhìn xem, tôi không mặc quần áo gì cả. Tôi biến trở lại rồi, cô có muốn nhìn thấy tôi khỏa thân không?"
Nghe vậy vội vàng nói: "Thôi, đừng biến hình nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh khỏa thân đâu."
Không biết Tiêu Li Thanh thi triển loại phép thuật gì, sau đó chậm rãi ghép quần áo trên mặt đất lại với nhau. Xong, anh nói: "Được rồi, đừng kiêu ngạo như vậy, mau mặc quần áo vào và đổi lại đi. Chúng tôi sao đi cùng cậu như thế này được?"
Tử Xà nói: "Vậy tốt hơn rồi, tôi đã biết. Tôi đổi ngay đây."
Nghe Tử Xà nói thế tôi liền quay mặt đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy thay đồ.
Xong rồi Tử Xà nói: "Sao tôi chưa từng thấy người đứng sau vậy?"
Tôi cũng suy nghĩ một lúc. Ừ nhỉ, chúng ta đã đọc cái này được bao lâu rồi? Sao nó vẫn chưa xuất hiện nghĩa là gì?
Tôi nói: "Đúng rồi, nếu tôi không ra, tôi nghĩ anh ấy sợ hãi. Anh ấy nghĩ mình là ai? Giờ đã đến lúc rồi, sao anh còn né tránh vậy?"
Minh Cửu nói: “Không xa đâu, ở hướng phía trước thôi, được rồi, chúng ta nhanh chóng rời đi thôi.”
Nói xong chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi. Tôi thấy hình như có một cánh cửa ở hướng phía trước, đó là một cánh cửa cổ bằng đồng.
Nơi này ngày càng u ám, tôi nói: "Chúng ta đã đến nơi chưa? Tôi cảm thấy nơi này rất khác thường."
Nghe vậy, Minh Cửu nói: "Ồ, cô nói đúng, bây giờ chúng tôi đã ở đây."
Vừa nghe nói mình đã đến nơi, tôi vội nói: “Tôi ở đây, sao chưa thấy thứ đó bao giờ nhỉ?”
Minh Cửu chỉ vào vật trên cây cột bên kia nói: "Yên tâm, hiện tại đang ở trên cây cột bên kia."
Lúc này tôi nhìn về hướng Minh Cửu chỉ. Hóa ra thứ này ở trên cây cột đằng kia, tôi đã rất bất lực, sao nó có thể ẩn sâu như vậy?
Tôi thấy anh ấy chảy nước dãi khi nhìn chúng tôi. Đôi mắt anh ấy to, đỏ hoe, tôi rất bất lực khi thấy nước bọt cứ chảy ra từ khóe miệng.
Con côn trùng có vẻ rất sốc, nó nói: "Không nghĩ tới Minh Cửu hoàng tử điện hạ cùng Yến Vương điện hạ đều đến. Điều ta muốn biết, tại sao ngươi cũng tham gia vào vũng bùn này? "
Từ giọng nói của con bọ này có thể thấy hắn rất sợ Minh Cửu, nhưng anh ta vẫn không muốn thừa nhận bản thân thất bại.
Minh Cửu không có chút kiêng dè nói: "Hahaha, hôm nay bản vương muốn nhúng tay vào vũng nước bùn này thì sao?"
Con bọ nghe vậy thì cười lớn lên.
Tôi không biết chuyện này có gì buồn cười mà cười như vậy, nhưng sau đó, một luồng tà khí thoát ra từ miệng anh ta.
Anh ta chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Ta biết ngươi muốn gì, nhưng ta vẫn muốn nói một điều. Cửu hoàng tử Địa ngục điện hạ và Yến hoàng tử điện hạ, hãy để ta nói. Ta chỉ cho hai người một con đường tốt nhất, chỉ cần để lại cô gái này, tôi sẽ cho tất cả mọi người ra ngoài."
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không biết tại sao tôi lại bị choáng váng khi nghe họ nói chuyện, cả người không sức lực. Chẳng lẽ tôi chết vì trái tim trên tay Thi Vương sao?
Minh Cửu nghe vậy, hừ lạnh nói: "Chỉ là một tên côn trùng nhỏ như ngươi muốn quỷ công chúa bản vương ở lại nơi này sao? Ta nghĩ ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."
Minh Cửu vừa nói vừa chậm rãi xoay ngọn lửa xanh trong tay, ném về phía con côn trùng, anh nói: "Đi đi."
Khi nhìn thấy Minh Cửu uy nghiêm, lòng tôi cũng rung động. Tôi nắm chặt roi trong tay, nói: “Đồ thối tha, ta sẽ cho ngươi thấy hiện tại ta lợi hại đến mức nào.” Nếu con bọ đó đột nhiên tấn công tôi, tôi sẽ không tỏ ra thương xót.
Loài côn trùng này có rất nhiều chân, mỗi bàn chân đều có nọc độc, tôi rất sợ, nhưng bây giờ không phải lúc để tôi sợ hãi. Tiếp theo, tôi xem cuộc chiến của họ. Chỉ khi tôi và Lưu Yên ở đây, tôi mới cảm nhận được sự bất lực của mình một cách sâu sắc.
Lưu Yên nhìn hai người đằng kia, thấy bản thân căn bản không giúp được gì, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Anh nói: “Nếu không có họ, hôm nay tôi nghĩ chúng ta đã chết ở nơi này”.
Tôi cũng biết Lưu Yên đang nghĩ gì.
Tôi mỉm cười. Tôi vừa định nói thì có người hét vào mặt tôi: “Mộ Nhất, tránh ra, Mộ Nhất.”
Ra là tiếng hét của Minh Cửu và Tiêu Li Thanh.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, khi nhìn lại, hóa ra đó là cái đuôi của con côn trùng đang hướng về phía tôi.
Tôi hoảng sợ, nhanh chóng né sang một bên và vung cây roi trong tay lên.
Một vết cắt đẫm máu trên cơ thể nó, lộ ra da thịt bên trong.