[Huyền huyễn] Vẻ đẹp băng giá được giao ước của Ma vương - Quan Huy Tử
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,848
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 80: Nhìn thấy
Editor: trucxinh0505
Với suy nghĩ này, đầu óc tôi như bừng tỉnh lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi trên người Minh Cửu. Tôi cười khúc khích, lắp bắp nói: "Hehe, anh đi tắm đi. Cứ từ từ tận hưởng nhé, tôi ra ngoài trước. Thực xin lỗi."
Nói xong, cô vội vàng bước ra ngoài, đóng cửa lại cho Minh Cửu. Tôi thấy vẻ mặt của Minh Cửu, ban đầu còn rất sốc, sau đó không hiểu sao lại tức giận, cứ như thể anh ta sắp giết tôi vậy. Không phải cô chỉ nhìn thấy thân thể trần trụi của anh thôi sao? Tại sao? Không phải cô chưa từng anh ấy trước đây, chỉ là không nhớ mọi thứ trước đó. Nếu như nhớ được chẳng phải nó cũng giống như vậy sao? Một người đàn ông trưởng thành có chút nhút nhát.
Nhưng vừa nghĩ tới thân hình cường tráng của Minh Cửu, tôi liền cảm thấy như lên cơn sốt. Tôi che mặt lại và vội vã quay lại phòng ngủ.
Vừa đóng cửa phòng, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói như sấm vang lên: "Mộ Nhất, lại đây, tôi hứa sẽ không giết cô."
Tôi rất sợ hãi khi nghe giọng nói này. Hãy để tôi đi. Vậy thì đừng nói gì cả, tôi nhanh chóng đóng cửa lại thật chặt. Tôi như nghe thấy tiếng gõ cửa ở phòng tắm đằng kia. Ôi cánh cửa tội nghiệp của tôi.
Sau đó, tôi nghe tiếng bước chân của Minh Cửu chậm rãi đến gần, nhưng cánh cửa kia vẫn còn đóng im. Tôi nghe Minh Cửu gọi: “Mộ Nhất, mở cửa cho ta.”
Tôi cũng đang đứng bên này cánh cửa, bướng bỉnh nói: “Tôi không muốn.”
Dường như Minh Cửu đã hoàn toàn tức giận, anh nói: "Em không muốn phải không? Thế thì tốt."
Nói xong, trong nháy mắt Minh Cửu phá nát cánh cửa. Tôi vội vàng chạy tránh đi, Nhưng bước nhỏ của tôi không bằng bước lớn của Minh Cửu. Tôi bị Minh Cửu đẩy vào tường, tôi cảm thấy bản thân như một cái bánh bao thịt, bánh bao thịt sống. Tôi nhìn Minh Cửu với vẻ mặt ủy khuất nói: "Tôi sai rồi. Anh là ba ba của tôi phải không? Tôi thực sự sai rồi. Chủ nhân à, tha cho tôi đi. Thả tôi đi, được không?"
Đã nói nhiều như vậy, dường như tôi không lay chuyển được Minh Cửu, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Thành thật mà nói, thậm chí tôi còn không biết mình đã làm gì sai.
Minh Cửu tựa như ước gì có thể nuốt chửng tôi trong một ngụm, kéo gân và lột da tôi. Minh Cửu nhìn Mộ Nhất như vậy, thực sự có chút bất lực, lại tức giận. Nhìn cái cổ trắng nõn của cô, anh không nhịn được mà cắn vào đó một cái.
Mộ Nhất không ngờ anh thực sự nghiêm túc, cứ tưởng anh chỉ muốn dọa cô mà thôi, nhưng không ngờ anh cắn cô thật. Cô rất bất lực. Anh là ma cà rồng hay con chó con hả. Tôi có cảm giác như nếu nó không dừng lại, động mạch chủ của tôi sẽ vỡ mất.
Tôi không thể chịu được cơn đau. Tôi khó chịu giũa dụa và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Ví dụ, hiện tôi còn đang quấn một chiếc khăn tắm trên người, vì thế mà chiếc khăn tắm nó rơi ra, Minh Cửu nhìn thấy toàn bộ cơ thể của tôi.
Minh Cửu sửng sốt một lát rồi đè lên người tôi. Anh ta cười tà, thì thầm bên tai tôi: “Không ngờ em lại muốn trao thân cho ta nhanh như vậy, ý em là thời gian ba tháng kia không tính nữa hay sao?”
Mặt tôi rất đỏ. Tôi vội vàng lắc đầu nói: "Không, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi không cố ý đâu. Anh mau đứng dậy đi. Tôi đi thay quần áo. Nhanh lên."
Tuy nhiên, bàn tay của Minh Cửu lại vuốt ve cơ thể tôi khiến tôi thực khó chịu. Nhìn ánh mắt dâm đãng của anh, tôi không hề ghét nó. So với Đào Hoa Tinh thì Minh Cửu thực sự tốt hơn rất nhiều.
Minh Cửu mơ hồ nhìn Mộ Nhất nói: "Ừm, ta..."
Minh Cửu chưa kịp nói hết lời thì tôi nghe thấy tiếng cửa mở ở đằng kia. Thật trùng hợp, tôi đang nghĩ cách lừa Minh Cửu thoát khỏi tay anh. Bây giờ thì ổn rồi.
Nhưng nghĩ lại, lúc này trên người tôi không hề mặc bất kỳ quần áo nào. Vậy thì chẳng phải tôi bị họ nhìn thấy khỏa thân sao? Tôi rất bối rối, nhưng Minh Cửu thông minh hơn tôi rất nhiều. Anh ôm tôi vào một góc rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau đó, anh ném quần áo của tôi cho tôi.
Nhìn anh mặc quần áo rất nhanh trước mặt, tôi vô cùng kinh ngạc, không khỏi thở dài nói: "Anh thật sự rất tuyệt vời."
Tuy nhiên, Minh Cửu quay lại và cau mày với tôi. Anh khịt mũi nói: "Hừ, thân thể của ta ma quỷ không đủ đi lại quanh ta."
“Đương nhiên rồi, làm sao có thể so sánh với cơ thể của anh được? Cơ thể anh trơn như xà phòng, sau này nếu vào nhà vệ sinh công cộng tắm thì anh nên cẩn thận đấy,” Tôi nói.
Minh Cửu khó hiểu nhìn tôi nói: "Tại sao?"
Tôi liếc nhìn Minh Cửu, nói: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Minh Cửu nghe xong lời này, cúi đầu điên cuồng hôn mạnh trên cái trán tôi bầm máu. Tôi đau đớn ôm trán. Ôi, cái miệng hại cái thân.
Haiz, tôi đã không ra ngoài kể từ tôi trở về nhà. Tôi bây giống như một cô gái trẻ mới bắt đầu biết yêu. Giống như khi nghĩ đến điều gì đó về Minh Cửu, mặt tôi như mông khỉ, đỏ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Đã bao ngày tôi không ra ngoài bắt ma rồi? Đám quỷ nhỏ bên ngoài bây giờ rất kiêu ngạo, cho nên tôi quyết định tối nay sẽ ra tay.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi bước ra ngoài. Tuy nhiên, khi tôi mới rời đi, tôi đã nhìn thấy Tiêu Li Thanh và Tử Xà ở đằng kia. Tôi không biết họ đang lén lút làm cái gì. Tôi lặng lẽ bước tới nói: "Hai người đang làm gì ở đây vậy? Các người thật nhàn rỗi quá."
Tử Xà nhìn tôi, cau mày nói, "Cô định dọa chết hai chúng ta phải không?" Khi nhìn thấy thứ họ đang cầm trên tay, tôi vội vàng nói: "Tôi nói, hai người bị bệnh à? Tại sao mang cái thứ này về nhà?"
Đó là xương người, tôi vội chạy tới chuẩn bị lôi nó ra đem chôn cất.
Với suy nghĩ này, đầu óc tôi như bừng tỉnh lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi trên người Minh Cửu. Tôi cười khúc khích, lắp bắp nói: "Hehe, anh đi tắm đi. Cứ từ từ tận hưởng nhé, tôi ra ngoài trước. Thực xin lỗi."
Nói xong, cô vội vàng bước ra ngoài, đóng cửa lại cho Minh Cửu. Tôi thấy vẻ mặt của Minh Cửu, ban đầu còn rất sốc, sau đó không hiểu sao lại tức giận, cứ như thể anh ta sắp giết tôi vậy. Không phải cô chỉ nhìn thấy thân thể trần trụi của anh thôi sao? Tại sao? Không phải cô chưa từng anh ấy trước đây, chỉ là không nhớ mọi thứ trước đó. Nếu như nhớ được chẳng phải nó cũng giống như vậy sao? Một người đàn ông trưởng thành có chút nhút nhát.
Nhưng vừa nghĩ tới thân hình cường tráng của Minh Cửu, tôi liền cảm thấy như lên cơn sốt. Tôi che mặt lại và vội vã quay lại phòng ngủ.
Vừa đóng cửa phòng, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói như sấm vang lên: "Mộ Nhất, lại đây, tôi hứa sẽ không giết cô."
Tôi rất sợ hãi khi nghe giọng nói này. Hãy để tôi đi. Vậy thì đừng nói gì cả, tôi nhanh chóng đóng cửa lại thật chặt. Tôi như nghe thấy tiếng gõ cửa ở phòng tắm đằng kia. Ôi cánh cửa tội nghiệp của tôi.
Sau đó, tôi nghe tiếng bước chân của Minh Cửu chậm rãi đến gần, nhưng cánh cửa kia vẫn còn đóng im. Tôi nghe Minh Cửu gọi: “Mộ Nhất, mở cửa cho ta.”
Tôi cũng đang đứng bên này cánh cửa, bướng bỉnh nói: “Tôi không muốn.”
Dường như Minh Cửu đã hoàn toàn tức giận, anh nói: "Em không muốn phải không? Thế thì tốt."
Nói xong, trong nháy mắt Minh Cửu phá nát cánh cửa. Tôi vội vàng chạy tránh đi, Nhưng bước nhỏ của tôi không bằng bước lớn của Minh Cửu. Tôi bị Minh Cửu đẩy vào tường, tôi cảm thấy bản thân như một cái bánh bao thịt, bánh bao thịt sống. Tôi nhìn Minh Cửu với vẻ mặt ủy khuất nói: "Tôi sai rồi. Anh là ba ba của tôi phải không? Tôi thực sự sai rồi. Chủ nhân à, tha cho tôi đi. Thả tôi đi, được không?"
Đã nói nhiều như vậy, dường như tôi không lay chuyển được Minh Cửu, anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ. Thành thật mà nói, thậm chí tôi còn không biết mình đã làm gì sai.
Minh Cửu tựa như ước gì có thể nuốt chửng tôi trong một ngụm, kéo gân và lột da tôi. Minh Cửu nhìn Mộ Nhất như vậy, thực sự có chút bất lực, lại tức giận. Nhìn cái cổ trắng nõn của cô, anh không nhịn được mà cắn vào đó một cái.
Mộ Nhất không ngờ anh thực sự nghiêm túc, cứ tưởng anh chỉ muốn dọa cô mà thôi, nhưng không ngờ anh cắn cô thật. Cô rất bất lực. Anh là ma cà rồng hay con chó con hả. Tôi có cảm giác như nếu nó không dừng lại, động mạch chủ của tôi sẽ vỡ mất.
Tôi không thể chịu được cơn đau. Tôi khó chịu giũa dụa và không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Ví dụ, hiện tôi còn đang quấn một chiếc khăn tắm trên người, vì thế mà chiếc khăn tắm nó rơi ra, Minh Cửu nhìn thấy toàn bộ cơ thể của tôi.
Minh Cửu sửng sốt một lát rồi đè lên người tôi. Anh ta cười tà, thì thầm bên tai tôi: “Không ngờ em lại muốn trao thân cho ta nhanh như vậy, ý em là thời gian ba tháng kia không tính nữa hay sao?”
Mặt tôi rất đỏ. Tôi vội vàng lắc đầu nói: "Không, anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi không cố ý đâu. Anh mau đứng dậy đi. Tôi đi thay quần áo. Nhanh lên."
Tuy nhiên, bàn tay của Minh Cửu lại vuốt ve cơ thể tôi khiến tôi thực khó chịu. Nhìn ánh mắt dâm đãng của anh, tôi không hề ghét nó. So với Đào Hoa Tinh thì Minh Cửu thực sự tốt hơn rất nhiều.
Minh Cửu mơ hồ nhìn Mộ Nhất nói: "Ừm, ta..."
Minh Cửu chưa kịp nói hết lời thì tôi nghe thấy tiếng cửa mở ở đằng kia. Thật trùng hợp, tôi đang nghĩ cách lừa Minh Cửu thoát khỏi tay anh. Bây giờ thì ổn rồi.
Nhưng nghĩ lại, lúc này trên người tôi không hề mặc bất kỳ quần áo nào. Vậy thì chẳng phải tôi bị họ nhìn thấy khỏa thân sao? Tôi rất bối rối, nhưng Minh Cửu thông minh hơn tôi rất nhiều. Anh ôm tôi vào một góc rồi nhanh chóng mặc quần áo vào. Sau đó, anh ném quần áo của tôi cho tôi.
Nhìn anh mặc quần áo rất nhanh trước mặt, tôi vô cùng kinh ngạc, không khỏi thở dài nói: "Anh thật sự rất tuyệt vời."
Tuy nhiên, Minh Cửu quay lại và cau mày với tôi. Anh khịt mũi nói: "Hừ, thân thể của ta ma quỷ không đủ đi lại quanh ta."
“Đương nhiên rồi, làm sao có thể so sánh với cơ thể của anh được? Cơ thể anh trơn như xà phòng, sau này nếu vào nhà vệ sinh công cộng tắm thì anh nên cẩn thận đấy,” Tôi nói.
Minh Cửu khó hiểu nhìn tôi nói: "Tại sao?"
Tôi liếc nhìn Minh Cửu, nói: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”
Minh Cửu nghe xong lời này, cúi đầu điên cuồng hôn mạnh trên cái trán tôi bầm máu. Tôi đau đớn ôm trán. Ôi, cái miệng hại cái thân.
Haiz, tôi đã không ra ngoài kể từ tôi trở về nhà. Tôi bây giống như một cô gái trẻ mới bắt đầu biết yêu. Giống như khi nghĩ đến điều gì đó về Minh Cửu, mặt tôi như mông khỉ, đỏ đến mức khiến người ta sợ hãi.
Đã bao ngày tôi không ra ngoài bắt ma rồi? Đám quỷ nhỏ bên ngoài bây giờ rất kiêu ngạo, cho nên tôi quyết định tối nay sẽ ra tay.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi bước ra ngoài. Tuy nhiên, khi tôi mới rời đi, tôi đã nhìn thấy Tiêu Li Thanh và Tử Xà ở đằng kia. Tôi không biết họ đang lén lút làm cái gì. Tôi lặng lẽ bước tới nói: "Hai người đang làm gì ở đây vậy? Các người thật nhàn rỗi quá."
Tử Xà nhìn tôi, cau mày nói, "Cô định dọa chết hai chúng ta phải không?" Khi nhìn thấy thứ họ đang cầm trên tay, tôi vội vàng nói: "Tôi nói, hai người bị bệnh à? Tại sao mang cái thứ này về nhà?"
Đó là xương người, tôi vội chạy tới chuẩn bị lôi nó ra đem chôn cất.