[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,852
- Điểm cảm xúc
- 5,562
- Điểm
- 113
Chương 250: Hủy dung hoa hậu giảng đường ( 41 )
Editor: trucxinh0505
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Ngụy Việt nghe được Mã Mậu tới tìm Đường Quả, trưa hôm đó liền tới trường học lắc lư.
Đường Quả đang nghe giảng, cậu liền nằm bò trên bàn nhìn cô.
Trước đó cậu còn sẽ ngượng ngùng, hiện tại biến thành quang minh chính đại.
Đường Quả sẽ nói, “Bạn trai, cậu nhìn nghiêm túc như vậy, có phải yêu tớ hay không.”
Nếu là trước đây, khẳng định Ngụy Việt sẽ xụ mặt nói, “Sao có thể, suy nghĩ nhiều rồi.”
“Hẳn vậy.” Đây là hiện tại Ngụy Việt trả lời, “Khả năng lão tử thật sự yêu cậu.” Thời điểm nói, vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, cho thấy bản thân xác định lời nói.
Nghe được thổ lộ kỳ quái như vậy, Đường Quả đều không có tâm tư nghiêm túc nghe giảng bài, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bạn trai tỏ tình là cảm giác gì?
Đặc biệt là loại biểu tình nghiêm túc này, Đường Quả dùng ý tưởng chân thật hỏi lại.
“Thật sự sao?” Cô cười, khóe môi treo lên cười vui vẻ, “Nói như vậy là tớ chờ đến mây tan thấy trăng sáng rồi.”
Ngụy Việt nghe được lời cô nói, tâm ma sát một chút, vội vàng tìm ra một quyển vở, viết viết vẽ vẽ trên đó, trong chốc lát Đường Quả nhận được vở kia.
Trên vở vẽ một tâm trái đào, trong lòng đào viết: “Thật sự.”
Cô bị chọc đến xì một chút, tin lời cậu nói. Cầm quyển vở, cũng vẽ tâm trái đào, ở bên trong viết ba chữ.
Ngụy Việt gấp không chờ nổi đoạt lấy quyển vở, nhìn ba chữ kia khóe miệng liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Ba chữ kia là: Tớ cũng vậy.
Thấy Đường Quả một tay lật sách nghe giảng bài, một tay buông rũ xuống, cậu xem xét, nhìn nhìn, lặng lẽ dịch đi qua chút, thử đem bàn tay đi qua. Cuối cùng cắn chặt răng bắt lấy một bàn tay nhỏ mềm mại, đưa tới Đường Quả nghiêng đầu nhìn qua.
Tâm cậu nhảy thình thịch, cẩn thận chú ý biểu tình cô, cũng không có ý tứ buông tay, ngược lại càng nắm chặt, tựa hồ là sợ cô bỏ chạy.
Thấy Đường Quả nhìn mình một cái, tiếp tục nghe giảng bài, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hạnh phúc, đây là bạn gái của cậu, người của cậu. Cậu đổi thành hai tay đem tay nho nhỏ của cô áp trong lòng bàn tay, xem giống như trân bảo vậy.
Cậu tự hỏi, trước kia sao không sớm nắm tay nhỏ chứ, lãng phí nhiều thời gian như vậy, thực là hối hận.
“Bạn trai, cậu chú ý chút. Bạn học phía sau đều thấy được, nếu bị thầy nhìn thấy, tớ không cam đoan có thể đổi chỗ ngồi chúng ta hay không.”
Những lời này làm Ngụy Việt sợ tới mức toàn thân chật căng, chọc trong lòng Đường Quả hát vang. Kỳ thật lấy thành tích hiện tại của cô, thầy sẽ không tới ngột ngạt bọn họ lắm.
Chỉ cần cô bảo trì thành tích, thầy sẽ không quản cô nói bằng hữu cùng Ngụy Việt, gần đây nói đến Ngụy Việt, thần sắc của thầy đều không phải hận sắt không thành thép, ngược lại có vài phần cảm kích.
Thầy cô các khoa nhất trí cho rằng, Ngụy Việt xuất hiện, làm cho Đường Quả tiếp tục nỗ lực.
Trời ạ, chuyện này thật là một cái hiểu lầm tốt đẹp.
“Bạn trai, cậu có nghĩ tới về sau học đại học ở đâu hay không?” Đột nhiên Đường Quả nhớ tới, cô muốn thi lấy thủ khoa, đến lúc đó khẳng định sẽ đi thành phố B, thủ phủ trường học tốt nhất cả nước.
Lấy thành tích bạn trai của cô, nếu không phải trong nhà có tiền, phỏng chừng đại học bình thường đều vô không được.
Bất quá trước khi vào đại học, cô sẽ đem chuyện Mã gia giải quyết trước.
Ngụy Việt sửng sốt một chút, ngược lại hỏi, “Cậu sẽ đi nơi nào?”
“Tớ ưu tú như vậy, tự nhiên là trường học tốt nhất rồi.”
Ngụy Việt nhìn bộ dáng cô phát ra ánh sáng, đột nhiên có chút khủng hoảng, cậu không có quên thành tích cậu đếm ngược đi lên, không vào trường học tốt nhất được.
“Cậu đã là bạn gái tớ, mặc kệ cậu đi đâu, đều không được bỏ qua tớ.” Ngụy Việt hung tợn nói.
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Ngụy Việt nghe được Mã Mậu tới tìm Đường Quả, trưa hôm đó liền tới trường học lắc lư.
Đường Quả đang nghe giảng, cậu liền nằm bò trên bàn nhìn cô.
Trước đó cậu còn sẽ ngượng ngùng, hiện tại biến thành quang minh chính đại.
Đường Quả sẽ nói, “Bạn trai, cậu nhìn nghiêm túc như vậy, có phải yêu tớ hay không.”
Nếu là trước đây, khẳng định Ngụy Việt sẽ xụ mặt nói, “Sao có thể, suy nghĩ nhiều rồi.”
“Hẳn vậy.” Đây là hiện tại Ngụy Việt trả lời, “Khả năng lão tử thật sự yêu cậu.” Thời điểm nói, vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, cho thấy bản thân xác định lời nói.
Nghe được thổ lộ kỳ quái như vậy, Đường Quả đều không có tâm tư nghiêm túc nghe giảng bài, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị bạn trai tỏ tình là cảm giác gì?
Đặc biệt là loại biểu tình nghiêm túc này, Đường Quả dùng ý tưởng chân thật hỏi lại.
“Thật sự sao?” Cô cười, khóe môi treo lên cười vui vẻ, “Nói như vậy là tớ chờ đến mây tan thấy trăng sáng rồi.”
Ngụy Việt nghe được lời cô nói, tâm ma sát một chút, vội vàng tìm ra một quyển vở, viết viết vẽ vẽ trên đó, trong chốc lát Đường Quả nhận được vở kia.
Trên vở vẽ một tâm trái đào, trong lòng đào viết: “Thật sự.”
Cô bị chọc đến xì một chút, tin lời cậu nói. Cầm quyển vở, cũng vẽ tâm trái đào, ở bên trong viết ba chữ.
Ngụy Việt gấp không chờ nổi đoạt lấy quyển vở, nhìn ba chữ kia khóe miệng liền nở một nụ cười rạng rỡ.
Ba chữ kia là: Tớ cũng vậy.
Thấy Đường Quả một tay lật sách nghe giảng bài, một tay buông rũ xuống, cậu xem xét, nhìn nhìn, lặng lẽ dịch đi qua chút, thử đem bàn tay đi qua. Cuối cùng cắn chặt răng bắt lấy một bàn tay nhỏ mềm mại, đưa tới Đường Quả nghiêng đầu nhìn qua.
Tâm cậu nhảy thình thịch, cẩn thận chú ý biểu tình cô, cũng không có ý tứ buông tay, ngược lại càng nắm chặt, tựa hồ là sợ cô bỏ chạy.
Thấy Đường Quả nhìn mình một cái, tiếp tục nghe giảng bài, cậu thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hạnh phúc, đây là bạn gái của cậu, người của cậu. Cậu đổi thành hai tay đem tay nho nhỏ của cô áp trong lòng bàn tay, xem giống như trân bảo vậy.
Cậu tự hỏi, trước kia sao không sớm nắm tay nhỏ chứ, lãng phí nhiều thời gian như vậy, thực là hối hận.
“Bạn trai, cậu chú ý chút. Bạn học phía sau đều thấy được, nếu bị thầy nhìn thấy, tớ không cam đoan có thể đổi chỗ ngồi chúng ta hay không.”
Những lời này làm Ngụy Việt sợ tới mức toàn thân chật căng, chọc trong lòng Đường Quả hát vang. Kỳ thật lấy thành tích hiện tại của cô, thầy sẽ không tới ngột ngạt bọn họ lắm.
Chỉ cần cô bảo trì thành tích, thầy sẽ không quản cô nói bằng hữu cùng Ngụy Việt, gần đây nói đến Ngụy Việt, thần sắc của thầy đều không phải hận sắt không thành thép, ngược lại có vài phần cảm kích.
Thầy cô các khoa nhất trí cho rằng, Ngụy Việt xuất hiện, làm cho Đường Quả tiếp tục nỗ lực.
Trời ạ, chuyện này thật là một cái hiểu lầm tốt đẹp.
“Bạn trai, cậu có nghĩ tới về sau học đại học ở đâu hay không?” Đột nhiên Đường Quả nhớ tới, cô muốn thi lấy thủ khoa, đến lúc đó khẳng định sẽ đi thành phố B, thủ phủ trường học tốt nhất cả nước.
Lấy thành tích bạn trai của cô, nếu không phải trong nhà có tiền, phỏng chừng đại học bình thường đều vô không được.
Bất quá trước khi vào đại học, cô sẽ đem chuyện Mã gia giải quyết trước.
Ngụy Việt sửng sốt một chút, ngược lại hỏi, “Cậu sẽ đi nơi nào?”
“Tớ ưu tú như vậy, tự nhiên là trường học tốt nhất rồi.”
Ngụy Việt nhìn bộ dáng cô phát ra ánh sáng, đột nhiên có chút khủng hoảng, cậu không có quên thành tích cậu đếm ngược đi lên, không vào trường học tốt nhất được.
“Cậu đã là bạn gái tớ, mặc kệ cậu đi đâu, đều không được bỏ qua tớ.” Ngụy Việt hung tợn nói.