[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,850
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 600: Bị sủng lên trời thôn hoa ( 30 )
Editor: trucxinh0505
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Nhớ tới Tống Dã thị uy, Tống Thắng Vinh thật đúng không dám làm ra cái gì, khí phách ông hiện so năm đó kém hăng hái.
Cuối cùng, Tống Dã nắm tay Đường Quả rời đi, hoàn toàn làm lơ già trẻ Tống gia.
“Anh hai thật đúng là tự mình sa đọa.” Tống Duệ lôi kéo cổ áo, khóe môi treo lên tươi cười kiêu ngạo, “Anh hai năm đó, mỗi người thấy đều sẽ khen một hai câu, nói là một cái tinh thần bồng bột phấn chấn, thiếu niên lang nỗ lực hướng về phía trước.”
“Hiện giờ, anh hai đã bị vận mệnh mài đi góc cạnh, ông nội, bà nội, ông bà cũng đừng nhọc lòng, bộ dáng anh hai như vậy, liền tính trở lại Kinh thị, anh ấy rời đi đã nhiều năm, tầm mắt đã theo không kịp. Năm đó khôi phục thi đại học, anh cũng không có đi thi, nghĩ đến đã sớm từ bỏ rồi.”
“Chính là, nếu anh hai thích ngốc ở xó xỉnh đó, liền tùy anh thôi.” Tống Huyên bĩu môi, “Phỏng chừng là thân thể có vấn đề, mới làm anh hai không dám trở về đi, một người nam nhân không thể có hậu đại của mình, chuyện này thật có chút đáng thương.”
Tống Huyên nói, làm thần sắc cả nhà đều không rõ.
“Đúng vậy, con thấy cô thôn kia còn rất xinh đẹp, cư nhiên không chê anh hai không thể sinh con, ông nội, bà nội, ông bà thật muốn anh ấy trở về, nữ nhi Kinh thị nhà ai nguyện ý kết hôn cùng anh hai? Còn là tái hôn, đây không phải trì hoãn cô nương người ta sao?”
Hai lão nhân Tống gia bị thuyết phục, đúng vậy, đặc biệt là Tống Dã rõ ràng không thân cận bọn họ, xem bọn họ như kẻ thù, Tống Thanh ít nhất còn cho một cái gương mặt tươi cười, cái đứa con mồ côi lớn lên ở bên ngoài, thật không thích hợp hồi Tống gia.
Đến lúc đó không phải đón tôn tử về, có khả năng là kẻ thù. Đặc biệt là vừa rồi Tống Dã nhắc tới sự kiện kia, bọn họ thật sợ hắn sẽ tìm bọn họ tính sổ, đại tiểu thư Nguyên gia, xác thật có quan hệ nhất định cùng bọn họ.
Người Tống gia hai mặt nhìn nhau, đánh mất ý tưởng lại liên hệ cùng Tống Dã, về sau coi như không còn người này nữa.
Đến nỗi Tống Thanh bên kia, tốt xấu có một tầng quan hệ huyết thống, có thể lấy chút chỗ tốt, lại nói sao gì bọn họ cũng là ông bà nội Tống Thanh, ba ba ruột Tống Thanh.
Tống Dã dắt Đường Quả trở về biệt thự, sắc mặt như cũ không quá đẹp.
“A Dã, còn tức giận sao?”
Tống Dã duỗi tay ôm vợ nhỏ vào trong ngực, từ sau ông ngoại xảy ra chuyện, sau đó mẹ qua đời, hắn được nhiều ấm áp nhất chỗ người Đường gia, đặc biệt là vợ nhỏ của hắn, đối với hắn rất tốt, những thứ đồ vật ghê tởm đó, cư nhiên còn muốn thương tổn hắn.
“Đã sớm biết sắc mặt bọn họ, anh chỉ bất bình cho mẹ, bọn họ làm nhiều chuyện sai, hoàn toàn không cho bản thân sai, còn đúng lý hợp tình, hiện tại còn nghĩ thông qua anh tính kế chị anh.”
“Có phải A Dã có tính toán gì hay không?”
Tống Dã ngẩng đầu lên, nhìn vợ nhỏ tươi cười điềm mỹ, gật gật đầu, “Dựa vào cái gì làm mẹ anh tức bệnh chết, bọn họ không thẹn lương tâm, cả đời trôi qua vẻ vang?”
“Anh muốn bọn họ trôi qua không tốt, làm cho bọn họ mờ nhạt trong biển người, làm cho bọn họ thấy được mà ăn không được, chỉ có hâm mộ mà thôi.”
“Không phải bọn họ coi trọng phong cảnh Tống gia sao? Anh càng muốn làm cho Tống gia nghèo túng, không phải Chu Nhã Phượng nhất coi trọng hai đứa con của mình sao, khi còn nhỏ lấy bọn họ ra so sánh cùng chị em anh, không thiếu trước mặt ngoại nhân quanh co lòng vòng tổn hại bọn anh. Lời trong lời ngoài chính là không nhận cái mẹ kế này, không tôn trọng đối với bà, mấy năm kia, những đứa trẻ cùng viện, nhìn thấy chị em anh liền trốn, sau lại mới biết được là ba mẹ bọn họ dạy, sợ chúng bị chị em anh dạy hư.”
“Anh sẽ làm cho Chu Nhã Phượng minh bạch, cái gì mới gọi là ưu tú, mà một đôi con trai con gái của bà chỉ biết ăn bám, bám bà cả đời.”
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Nhớ tới Tống Dã thị uy, Tống Thắng Vinh thật đúng không dám làm ra cái gì, khí phách ông hiện so năm đó kém hăng hái.
Cuối cùng, Tống Dã nắm tay Đường Quả rời đi, hoàn toàn làm lơ già trẻ Tống gia.
“Anh hai thật đúng là tự mình sa đọa.” Tống Duệ lôi kéo cổ áo, khóe môi treo lên tươi cười kiêu ngạo, “Anh hai năm đó, mỗi người thấy đều sẽ khen một hai câu, nói là một cái tinh thần bồng bột phấn chấn, thiếu niên lang nỗ lực hướng về phía trước.”
“Hiện giờ, anh hai đã bị vận mệnh mài đi góc cạnh, ông nội, bà nội, ông bà cũng đừng nhọc lòng, bộ dáng anh hai như vậy, liền tính trở lại Kinh thị, anh ấy rời đi đã nhiều năm, tầm mắt đã theo không kịp. Năm đó khôi phục thi đại học, anh cũng không có đi thi, nghĩ đến đã sớm từ bỏ rồi.”
“Chính là, nếu anh hai thích ngốc ở xó xỉnh đó, liền tùy anh thôi.” Tống Huyên bĩu môi, “Phỏng chừng là thân thể có vấn đề, mới làm anh hai không dám trở về đi, một người nam nhân không thể có hậu đại của mình, chuyện này thật có chút đáng thương.”
Tống Huyên nói, làm thần sắc cả nhà đều không rõ.
“Đúng vậy, con thấy cô thôn kia còn rất xinh đẹp, cư nhiên không chê anh hai không thể sinh con, ông nội, bà nội, ông bà thật muốn anh ấy trở về, nữ nhi Kinh thị nhà ai nguyện ý kết hôn cùng anh hai? Còn là tái hôn, đây không phải trì hoãn cô nương người ta sao?”
Hai lão nhân Tống gia bị thuyết phục, đúng vậy, đặc biệt là Tống Dã rõ ràng không thân cận bọn họ, xem bọn họ như kẻ thù, Tống Thanh ít nhất còn cho một cái gương mặt tươi cười, cái đứa con mồ côi lớn lên ở bên ngoài, thật không thích hợp hồi Tống gia.
Đến lúc đó không phải đón tôn tử về, có khả năng là kẻ thù. Đặc biệt là vừa rồi Tống Dã nhắc tới sự kiện kia, bọn họ thật sợ hắn sẽ tìm bọn họ tính sổ, đại tiểu thư Nguyên gia, xác thật có quan hệ nhất định cùng bọn họ.
Người Tống gia hai mặt nhìn nhau, đánh mất ý tưởng lại liên hệ cùng Tống Dã, về sau coi như không còn người này nữa.
Đến nỗi Tống Thanh bên kia, tốt xấu có một tầng quan hệ huyết thống, có thể lấy chút chỗ tốt, lại nói sao gì bọn họ cũng là ông bà nội Tống Thanh, ba ba ruột Tống Thanh.
Tống Dã dắt Đường Quả trở về biệt thự, sắc mặt như cũ không quá đẹp.
“A Dã, còn tức giận sao?”
Tống Dã duỗi tay ôm vợ nhỏ vào trong ngực, từ sau ông ngoại xảy ra chuyện, sau đó mẹ qua đời, hắn được nhiều ấm áp nhất chỗ người Đường gia, đặc biệt là vợ nhỏ của hắn, đối với hắn rất tốt, những thứ đồ vật ghê tởm đó, cư nhiên còn muốn thương tổn hắn.
“Đã sớm biết sắc mặt bọn họ, anh chỉ bất bình cho mẹ, bọn họ làm nhiều chuyện sai, hoàn toàn không cho bản thân sai, còn đúng lý hợp tình, hiện tại còn nghĩ thông qua anh tính kế chị anh.”
“Có phải A Dã có tính toán gì hay không?”
Tống Dã ngẩng đầu lên, nhìn vợ nhỏ tươi cười điềm mỹ, gật gật đầu, “Dựa vào cái gì làm mẹ anh tức bệnh chết, bọn họ không thẹn lương tâm, cả đời trôi qua vẻ vang?”
“Anh muốn bọn họ trôi qua không tốt, làm cho bọn họ mờ nhạt trong biển người, làm cho bọn họ thấy được mà ăn không được, chỉ có hâm mộ mà thôi.”
“Không phải bọn họ coi trọng phong cảnh Tống gia sao? Anh càng muốn làm cho Tống gia nghèo túng, không phải Chu Nhã Phượng nhất coi trọng hai đứa con của mình sao, khi còn nhỏ lấy bọn họ ra so sánh cùng chị em anh, không thiếu trước mặt ngoại nhân quanh co lòng vòng tổn hại bọn anh. Lời trong lời ngoài chính là không nhận cái mẹ kế này, không tôn trọng đối với bà, mấy năm kia, những đứa trẻ cùng viện, nhìn thấy chị em anh liền trốn, sau lại mới biết được là ba mẹ bọn họ dạy, sợ chúng bị chị em anh dạy hư.”
“Anh sẽ làm cho Chu Nhã Phượng minh bạch, cái gì mới gọi là ưu tú, mà một đôi con trai con gái của bà chỉ biết ăn bám, bám bà cả đời.”