[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,849
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 860: Biến thành quỷ nữ sinh ( 71 )
Editor: trucxinh0505
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Quả Quả của hắn, thật làm người quá thích.
Hắn tùy ý cô bộc lộ tính cách, mặc kệ làm cái gì, cô đều dựa vào bản tâm mình.
Cô làm cái gì, ngoài báo thù, đều sẽ không tìm lý do.
“Thật trùng hợp.”
Đường Quả nhìn Phương Tư Vân treo ở trên vách đá, giống y thi thể cô từng treo qua, nhịn không được nói một câu, “Nơi ta bị rơi xuống.”
Hệ thống: Sợ là ký chủ muốn cười người chết.
Cả người Phương Tư Vân đã có chút mơ hồ, lúc ấy cô quyết tâm nhảy xuống. Cảm nhận được cảm giác rơi xuống, đều cho rằng bản thân sống không nổi.
Lúc bị rơi nhanh xuống, cô thấy được một khối cục đá nhọn kia, lúc ấy liền cho rằng thân thể sẽ đâm qua, mà chết thẳng cẳng.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cục đá không có xuyên qua người cô, chỉ xuyên qua quần áo cô thôi.
Lúc ấy, cô phát hiện hạt châu trên cổ lóe lên một chút.
Hạt châu này thoạt nhìn bình thường, là mẹ cô đưa cho cô.
Từ nhỏ đeo cho cô, dặn dò cô không được lấy ra.
Dù là tắm rửa, không không được lấy ra.
Có một lần, thời tiết nóng nực, cô muốn gỡ hạt châu xuống, còn chọc Ninh Tương Tư tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tương Tư nuôi cô chăm sóc cô, chưa từng thấy bộ dáng tức giận như vậy, bảo đảm về sau không bao giờ gỡ bỏ.
Ninh Tương Tư nói với cô, nhìn hạt châu này đẹp, liền mua mang cho cô.
Nhưng cô cảm thấy thái độ Ninh Tương Tư đối với hạt châu này, căn bản không phải như cô nói.
Hôm nay bị treo bên cạnh huyền nhai, rốt cuộc cô hiểu rõ, hạt châu này không đơn giản. Có thể nói, là cứu cô một mạng.
Chính là, bị treo ở chỗ này, có ai biết cô ở chỗ này?
Cục đá xuyên qua quần áo sau lưng cô, sợ là cô bị đói chết ở chỗ này, chờ người bên ngoài tìm được, phỏng chừng cô bị phơi thành thịt khô.
Thời tiết còn thực nóng bức, mặt trời chiếu xuống, cô vừa khát lại mệt, mơ màng ngủ quên.
Thời điểm cô thanh tỉnh không nhiều, liền nghe được một đạo thanh âm rất êm tai, hai câu nói, “Trùng hợp thật”, “Nơi ta từng rơi xuống”.
Cô mở mắt ra, muốn đi tìm cái người nói chuyện kia, trên thực tế cô cho rằng là mình nằm mộng, hoặc bị ảo giác.
Nhưng cô vẫn muốn sống, hối hận không nên tin vào lão thái bà kia nói, bằng không sẽ không phát sinh cái chuyện này.
“Tư Tư.” Ninh Tương Tư nhìn thấy Phương Tư Vân treo ở trên một cục đá lớn, đôi tay rũ xuống, lúc ấy trong lòng liền lộp bộp một chút, nước mắt trực tiếp rơi ra, nhưng nhìn thấy Phương Tư Vân động một chút, mới kinh hỉ kêu lên.
Mẹ mẹ?
Lúc này Phương Tư Vân còn tưởng nằm mơ, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, liền thấy được Ninh Tương Tư cùng Phương Vân Trì sắp tiếp cận mình, liền cao hứng kêu lên.
Giơ tay lên, chỉ nghe được thanh âm quần áo bị xé nát, thân thể cô trực tiếp rơi xuống.
Phương Vân Trì không nghĩ tới, Ninh Tương Tư cũng không nghĩ tới, tốc độ Phương Vân Trì có mau hơn, cũng đuổi theo không kịp.
Ninh Tương Tư hô to, “Không cần!”
Đường Quả cười nhạo một tiếng, thân thể Phương Tư Vân rơi xuống, cô phất phất tay, thân thể Phương Tư Vân chậm rãi bay lên.
Thanh âm cười nhạo kia, cô nghe được.
Cô ngẩng đầu lên, thấy được Đường Quả cùng Tần Cửu.
“Cho nên, làm đạo sĩ bắt quỷ có ích lợi gì? Còn không hữu dụng bằng con quỷ như ta.”
Đường Quả làm thân thể Phương Tư Vân bay bên người mình, nói, “Chúng ta rất có duyên phận.”
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
Quả Quả của hắn, thật làm người quá thích.
Hắn tùy ý cô bộc lộ tính cách, mặc kệ làm cái gì, cô đều dựa vào bản tâm mình.
Cô làm cái gì, ngoài báo thù, đều sẽ không tìm lý do.
“Thật trùng hợp.”
Đường Quả nhìn Phương Tư Vân treo ở trên vách đá, giống y thi thể cô từng treo qua, nhịn không được nói một câu, “Nơi ta bị rơi xuống.”
Hệ thống: Sợ là ký chủ muốn cười người chết.
Cả người Phương Tư Vân đã có chút mơ hồ, lúc ấy cô quyết tâm nhảy xuống. Cảm nhận được cảm giác rơi xuống, đều cho rằng bản thân sống không nổi.
Lúc bị rơi nhanh xuống, cô thấy được một khối cục đá nhọn kia, lúc ấy liền cho rằng thân thể sẽ đâm qua, mà chết thẳng cẳng.
Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, cục đá không có xuyên qua người cô, chỉ xuyên qua quần áo cô thôi.
Lúc ấy, cô phát hiện hạt châu trên cổ lóe lên một chút.
Hạt châu này thoạt nhìn bình thường, là mẹ cô đưa cho cô.
Từ nhỏ đeo cho cô, dặn dò cô không được lấy ra.
Dù là tắm rửa, không không được lấy ra.
Có một lần, thời tiết nóng nực, cô muốn gỡ hạt châu xuống, còn chọc Ninh Tương Tư tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tương Tư nuôi cô chăm sóc cô, chưa từng thấy bộ dáng tức giận như vậy, bảo đảm về sau không bao giờ gỡ bỏ.
Ninh Tương Tư nói với cô, nhìn hạt châu này đẹp, liền mua mang cho cô.
Nhưng cô cảm thấy thái độ Ninh Tương Tư đối với hạt châu này, căn bản không phải như cô nói.
Hôm nay bị treo bên cạnh huyền nhai, rốt cuộc cô hiểu rõ, hạt châu này không đơn giản. Có thể nói, là cứu cô một mạng.
Chính là, bị treo ở chỗ này, có ai biết cô ở chỗ này?
Cục đá xuyên qua quần áo sau lưng cô, sợ là cô bị đói chết ở chỗ này, chờ người bên ngoài tìm được, phỏng chừng cô bị phơi thành thịt khô.
Thời tiết còn thực nóng bức, mặt trời chiếu xuống, cô vừa khát lại mệt, mơ màng ngủ quên.
Thời điểm cô thanh tỉnh không nhiều, liền nghe được một đạo thanh âm rất êm tai, hai câu nói, “Trùng hợp thật”, “Nơi ta từng rơi xuống”.
Cô mở mắt ra, muốn đi tìm cái người nói chuyện kia, trên thực tế cô cho rằng là mình nằm mộng, hoặc bị ảo giác.
Nhưng cô vẫn muốn sống, hối hận không nên tin vào lão thái bà kia nói, bằng không sẽ không phát sinh cái chuyện này.
“Tư Tư.” Ninh Tương Tư nhìn thấy Phương Tư Vân treo ở trên một cục đá lớn, đôi tay rũ xuống, lúc ấy trong lòng liền lộp bộp một chút, nước mắt trực tiếp rơi ra, nhưng nhìn thấy Phương Tư Vân động một chút, mới kinh hỉ kêu lên.
Mẹ mẹ?
Lúc này Phương Tư Vân còn tưởng nằm mơ, nhưng cô vẫn ngẩng đầu, liền thấy được Ninh Tương Tư cùng Phương Vân Trì sắp tiếp cận mình, liền cao hứng kêu lên.
Giơ tay lên, chỉ nghe được thanh âm quần áo bị xé nát, thân thể cô trực tiếp rơi xuống.
Phương Vân Trì không nghĩ tới, Ninh Tương Tư cũng không nghĩ tới, tốc độ Phương Vân Trì có mau hơn, cũng đuổi theo không kịp.
Ninh Tương Tư hô to, “Không cần!”
Đường Quả cười nhạo một tiếng, thân thể Phương Tư Vân rơi xuống, cô phất phất tay, thân thể Phương Tư Vân chậm rãi bay lên.
Thanh âm cười nhạo kia, cô nghe được.
Cô ngẩng đầu lên, thấy được Đường Quả cùng Tần Cửu.
“Cho nên, làm đạo sĩ bắt quỷ có ích lợi gì? Còn không hữu dụng bằng con quỷ như ta.”
Đường Quả làm thân thể Phương Tư Vân bay bên người mình, nói, “Chúng ta rất có duyên phận.”