[Xuyên Nhanh] Xuyên nhanh: Nữ xứng, bình tĩnh một chút! - Đỗ Liễu Liễu
- Tham gia
- 22/6/20
- Bài viết
- 269
- Điểm cảm xúc
- 52
- Điểm
- 28
Chương 870: Tuổi trẻ nữ hoàng ( 5 )
Editor: Trúc Diệp Thanh
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Bang!”
“Bang!”
Thanh âm roi rơi xuống, đình đình đốn đốn vang lên, cùng với thanh âm Doãn Thu kêu rên. Hắn bị hai nữ nhân lực lưỡng đè nặng hai tay, căn bản không thể phản kháng.
Liền tính nội tâm hắn nghĩ phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Ở trong phủ Nguyệt Vương, hắn gần như một cái phu hầu Nguyệt Vương ngốc tử, nếu hắn dám bất kính đối với Nguyệt Vương, những người này tiên hoàng lưu lại, không biết sẽ tra tấn hắn như thế nào.
Trong lòng hắn cực kỳ hận tên ngốc này, trên mặt còn muốn giả bộ một bộ thê lương mà quật cường.
Đường Nặc Nguyệt nhìn Doãn Thu chọc người thương tiếc, bộ dáng nhỏ yêu thương, nội tâm trào phúng, muốn cười ra tiếng. Người nam nhân này ngay từ đầu cho người ta cảm giác thân thế đáng thương, chọc người thương hại đau lòng.
Nàng đã từng, nghe nói thân thế Doãn Thu, tuy không phải thích Doãn Thu nhất, nhưng đối đãi hắn không tệ.
Kết quả thế nào?
Thời điểm nàng bị Tiêu Tấn đâm một đao, trên mặt Doãn Thu, chỉ thấy được trào phúng, châm biếm. Doãn Thu nói với nàng, đều là những câu đâm thấu tim.
“Ngươi tính cái thứ gì mà bản công tử thích? Nếu không phải vì nghiệp lớn, bản công tử làm gì đến nỗi khuất thân với ngươi, nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm.”
Lúc ấy nàng không thấy biểu tình của mình, nhưng nàng nghĩ, tròng mắt nhất định lộ ra, bộ dáng đặc biệt xấu xí.
Nàng xuẩn, hồ đồ, đương nhiên, sau khi trải qua sinh tử, nàng rất rõ ràng mình là người nào.
Nàng xuẩn, cũng ích kỷ. Đây không phải bản năng con người sao? Nàng chỉ là một người bình thường, không có phẩm đức cao thượng gì, lần trước bị bọn họ tính kế mà chết, đó là nàng ngu xuẩn, nàng không biết nhân tâm, nàng xứng đáng bị như vậy.
Hiện tại, nàng chỉ biết lựa chọn phương hướng có lợi cho mình đi làm, thuận tiện báo thù.
Nếu ông trời cho nàng lựa chọn một lần nữa, vậy nàng không thể lãng phí cơ hội này, mấy cái nam nhân thúi này, nàng sẽ tính sổ thật tốt.
Tình yêu là cái đồ vật quỷ gì, mấy nam nhân này nói rõ ràng với nàng, thứ đó dùng không được, còn sẽ hại chết người.
Nàng càng muốn, càng nén giận trong lòng, roi quất xuống trên người Doãn Thu càng nặng.
Cuối cùng đánh cho Doãn Thu đau hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt nàng cười ngây ngốc, nhìn Doãn Thu giống như tử thi, “Doãn Thu, Doãn Thu, ngươi sao ngủ rồi, mau đứng lên chơi đi, mau chơi đi, đứng lên bồi bổn vương chơi.”
“Ô ô ô… Doãn Thu không bồi bổn vương chơi, Doãn Thu, mau đứng lên chơi cùng bổn vương.”
Tiên hoàng phái người cho Đường Nặc Nguyệt, đương nhiên sẽ dựa theo ý chủ tử các nàng đi làm việc, xoay người liền xách một thùng nước lạnh tới, tính toán xối tỉnh Doãn Thu.
Cái này Đường Nặc Nguyệt đã sớm đoán trước, nếu không phải nàng xuẩn, bị mấy nam nhân này mê hoặc, còn làm cao thủ tiên hoàng phái cho nàng nghe lệnh bọn họ, giúp bọn họ truyền tin tức, lợi dụng những người này hãm hại nữ hoàng.
Lấy chỉ số thông minh cùng tài năng nữ hoàng, mấy người này không dễ dàng thành công như vậy.
Chính bởi vì nàng xuẩn, nàng ngu dốt, bị mấy nam nhân này lợi dụng.
Cho nên, thời điểm những người đó muốn xối tỉnh Doãn Thu, trong lòng nàng chỉ có hưng phấn.
“Vương gia, Doãn Thu rất mệt, ngủ rồi, ta tới bồi ngài chơi, được không?” Thanh âm đột nhiên truyền đến, làm nội tâm Đường Nặc Nguyệt thực hưng phấn.
Con mẹ nó thật tốt quá, bổn vương không đi tìm ngươi, chính ngươi tới tìm bổn vương, vậy bổn vương liền không khách khí.
Đường Nặc Nguyệt ngây ngốc cười, giơ roi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Đan Ca, cũng chính là vương phu thân thể này, bên trong phảng phất phát ánh sáng xanh lục.
Thời điểm Đan Ca ở nhìn đến ánh mắt Đường Nặc Nguyệt, trong lòng có một tia hối hận.
Xuyên nhanh, nữ xứng xuyên mau bình tĩnh một chút!
“Bang!”
“Bang!”
Thanh âm roi rơi xuống, đình đình đốn đốn vang lên, cùng với thanh âm Doãn Thu kêu rên. Hắn bị hai nữ nhân lực lưỡng đè nặng hai tay, căn bản không thể phản kháng.
Liền tính nội tâm hắn nghĩ phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Ở trong phủ Nguyệt Vương, hắn gần như một cái phu hầu Nguyệt Vương ngốc tử, nếu hắn dám bất kính đối với Nguyệt Vương, những người này tiên hoàng lưu lại, không biết sẽ tra tấn hắn như thế nào.
Trong lòng hắn cực kỳ hận tên ngốc này, trên mặt còn muốn giả bộ một bộ thê lương mà quật cường.
Đường Nặc Nguyệt nhìn Doãn Thu chọc người thương tiếc, bộ dáng nhỏ yêu thương, nội tâm trào phúng, muốn cười ra tiếng. Người nam nhân này ngay từ đầu cho người ta cảm giác thân thế đáng thương, chọc người thương hại đau lòng.
Nàng đã từng, nghe nói thân thế Doãn Thu, tuy không phải thích Doãn Thu nhất, nhưng đối đãi hắn không tệ.
Kết quả thế nào?
Thời điểm nàng bị Tiêu Tấn đâm một đao, trên mặt Doãn Thu, chỉ thấy được trào phúng, châm biếm. Doãn Thu nói với nàng, đều là những câu đâm thấu tim.
“Ngươi tính cái thứ gì mà bản công tử thích? Nếu không phải vì nghiệp lớn, bản công tử làm gì đến nỗi khuất thân với ngươi, nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm.”
Lúc ấy nàng không thấy biểu tình của mình, nhưng nàng nghĩ, tròng mắt nhất định lộ ra, bộ dáng đặc biệt xấu xí.
Nàng xuẩn, hồ đồ, đương nhiên, sau khi trải qua sinh tử, nàng rất rõ ràng mình là người nào.
Nàng xuẩn, cũng ích kỷ. Đây không phải bản năng con người sao? Nàng chỉ là một người bình thường, không có phẩm đức cao thượng gì, lần trước bị bọn họ tính kế mà chết, đó là nàng ngu xuẩn, nàng không biết nhân tâm, nàng xứng đáng bị như vậy.
Hiện tại, nàng chỉ biết lựa chọn phương hướng có lợi cho mình đi làm, thuận tiện báo thù.
Nếu ông trời cho nàng lựa chọn một lần nữa, vậy nàng không thể lãng phí cơ hội này, mấy cái nam nhân thúi này, nàng sẽ tính sổ thật tốt.
Tình yêu là cái đồ vật quỷ gì, mấy nam nhân này nói rõ ràng với nàng, thứ đó dùng không được, còn sẽ hại chết người.
Nàng càng muốn, càng nén giận trong lòng, roi quất xuống trên người Doãn Thu càng nặng.
Cuối cùng đánh cho Doãn Thu đau hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt nàng cười ngây ngốc, nhìn Doãn Thu giống như tử thi, “Doãn Thu, Doãn Thu, ngươi sao ngủ rồi, mau đứng lên chơi đi, mau chơi đi, đứng lên bồi bổn vương chơi.”
“Ô ô ô… Doãn Thu không bồi bổn vương chơi, Doãn Thu, mau đứng lên chơi cùng bổn vương.”
Tiên hoàng phái người cho Đường Nặc Nguyệt, đương nhiên sẽ dựa theo ý chủ tử các nàng đi làm việc, xoay người liền xách một thùng nước lạnh tới, tính toán xối tỉnh Doãn Thu.
Cái này Đường Nặc Nguyệt đã sớm đoán trước, nếu không phải nàng xuẩn, bị mấy nam nhân này mê hoặc, còn làm cao thủ tiên hoàng phái cho nàng nghe lệnh bọn họ, giúp bọn họ truyền tin tức, lợi dụng những người này hãm hại nữ hoàng.
Lấy chỉ số thông minh cùng tài năng nữ hoàng, mấy người này không dễ dàng thành công như vậy.
Chính bởi vì nàng xuẩn, nàng ngu dốt, bị mấy nam nhân này lợi dụng.
Cho nên, thời điểm những người đó muốn xối tỉnh Doãn Thu, trong lòng nàng chỉ có hưng phấn.
“Vương gia, Doãn Thu rất mệt, ngủ rồi, ta tới bồi ngài chơi, được không?” Thanh âm đột nhiên truyền đến, làm nội tâm Đường Nặc Nguyệt thực hưng phấn.
Con mẹ nó thật tốt quá, bổn vương không đi tìm ngươi, chính ngươi tới tìm bổn vương, vậy bổn vương liền không khách khí.
Đường Nặc Nguyệt ngây ngốc cười, giơ roi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Đan Ca, cũng chính là vương phu thân thể này, bên trong phảng phất phát ánh sáng xanh lục.
Thời điểm Đan Ca ở nhìn đến ánh mắt Đường Nặc Nguyệt, trong lòng có một tia hối hận.