[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,909
- Điểm cảm xúc
- 5,647
- Điểm
- 113
Chương 90: Rina (1)
Editor: trucxinh0505
Rina đang cười toe toét khi Aki bước về phía bàn của cô, cô như đang thích thú với vẻ mặt khó chịu của anh trai mình.
Không biết từ đâu, Rina nhắn tin cho anh, hỏi địa chỉ quán cà phê và nói rằng cô muốn đến thăm nơi làm việc của anh. Thật hiếm khi cô đột nhiên yêu cầu gặp mặt anh. Cô biết Aki thích được thông báo trước một tiếng hơn. Aki lo lắng có thể có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy, trông có vẻ ổn, ăn bánh mà không quan tâm đến thế giới xung quanh, vẫn là đứa em gái mà anh biết.
"Hãy xóa nụ cười đó khỏi khuôn mặt của em đi," Aki nói, ngồi cùng bàn với cô ấy.
"Tại sao?" Rina bĩu môi, trên mặt giả vờ bị tổn thương.
Aki không khỏi mỉm cười và búng ngón tay lên trán em gái mình. Anh phớt lờ những lời càu nhàu của cô và vô tình bắt gặp ánh mắt của Liam khi người kia đi ngang qua bàn của họ trên đường phục vụ đơn hàng cho khách hàng của anh. Liam mỉm cười nhẹ với anh, Aki cũng mỉm cười ngượng ngùng đáp lại, cố gắng hết sức để che giấu mặt mình ửng đỏ. Anh chống khuỷu tay lên bàn và tựa mặt vào, nhìn ra ngoài để tránh cái nhìn chằm chằm của Rina.
Hai người họ chưa bao giờ nói về những gì đã xảy ra trong bữa tiệc. Khi Aki tỉnh dậy trên giường của Liam và thấy chỉ có một mình mình, mà Liam đang bận rộn trong bếp. Nụ cười của Liam ngày hôm đó đã làm tan biến mọi lo lắng, băn khoăn trong anh. Nụ cười đó nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng mọi thứ đã trở lại bình thường.
Không sao. Nó là phải vậy.
Nhưng nó cũng có chút buồn.
Trong lòng Aki, một phần rất nhỏ trong anh cảm thấy thất vọng vì vấn đề chỉ có chính bản thân mình. Mặc dù có cảm thấy chút gì đó nhưng anh cũng không thể hỏi Liam. Anh cứ luôn như thế này và cảm thấy thực chán ghét bản thân vì điều đó.
Anh nên nói gì đây? 'Này, vậy là chúng ta đã hôn nhau. Và tớ muốn làm điều đó một lần nữa. Hy vọng bạn không phiền! Hehe.' Anh đưa tay vuốt mặt. Chỉ nghĩ đến việc nói ra điều đó thôi đã khiến anh muốn biến mất khỏi sự xấu hổ này.
Đôi mắt anh vô thức liếc sang một bên khi Liam đi ngang qua bàn của họ. Anh thực sự muốn biết Liam nghĩ gì về những gì đã xảy ra. Nhưng anh cũng sợ biết được sự thật. Điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó anh ấy không muốn nghe? Không phải 'không' biết sẽ tốt hơn sao?
Có lẽ anh nên ngừng suy nghĩ về toàn bộ chuyện này và xếp ký ức đó vào một trong những kỷ niệm hạnh phúc nhất của mình. Đó là chuyện một lần. Đó chỉ là một tình yêu. Có bao nhiêu người có thể làm điều đó với người họ yêu? Chẳng phải anh đã đủ may mắn để trải nghiệm nó sao?
Vẫn…
Lười biếng, anh đưa mắt nhìn về phía quầy tính tiền. Rina chọn một chỗ ngồi gần đó, cô nói với anh rằng như vậy cô có thể nhìn thấy anh trai làm việc gần hơn. Mà bây giờ Aki cũng có thể thấy Liam đang tiếp tục công việc của mình, di chuyển đi đây đó, anh dõi theo từng chuyển động của đối phương ở khóe mắt, dù muốn hay không.
Không phải là anh đang nhìn Liam, dĩ nhiên là không rồi. Tình cờ là bạn cùng phòng của anh cũng có mặt ở quầy tính tiền. Và Aki cũng tình cờ nhìn về hướng đó. Đúng, chính là nó.
"Trái đất gọi Aki." Rina búng ngón tay trước mặt Aki để thu hút sự chú ý của anh trai mình.
Aki quay lại phía em gái mình, cảm thấy tội lỗi vì bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm. Anh có thể cảm thấy má mình đỏ bừng lan xuống đầu ngón chân. "Cái-cái gì vậy?"
“Anh thở dài được một lúc rồi đấy.”
Aki lười biếng vẽ những vòng tròn trên bàn, phớt lờ cái nhìn nheo nheo của em gái. "Là mình sao?" Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng khi anh nhận ra mình đã đối xử bất công với người em gái đã lâu không gặp. "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"
Rina đang cười toe toét khi Aki bước về phía bàn của cô, cô như đang thích thú với vẻ mặt khó chịu của anh trai mình.
Không biết từ đâu, Rina nhắn tin cho anh, hỏi địa chỉ quán cà phê và nói rằng cô muốn đến thăm nơi làm việc của anh. Thật hiếm khi cô đột nhiên yêu cầu gặp mặt anh. Cô biết Aki thích được thông báo trước một tiếng hơn. Aki lo lắng có thể có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng bây giờ nhìn thấy cô ấy, trông có vẻ ổn, ăn bánh mà không quan tâm đến thế giới xung quanh, vẫn là đứa em gái mà anh biết.
"Hãy xóa nụ cười đó khỏi khuôn mặt của em đi," Aki nói, ngồi cùng bàn với cô ấy.
"Tại sao?" Rina bĩu môi, trên mặt giả vờ bị tổn thương.
Aki không khỏi mỉm cười và búng ngón tay lên trán em gái mình. Anh phớt lờ những lời càu nhàu của cô và vô tình bắt gặp ánh mắt của Liam khi người kia đi ngang qua bàn của họ trên đường phục vụ đơn hàng cho khách hàng của anh. Liam mỉm cười nhẹ với anh, Aki cũng mỉm cười ngượng ngùng đáp lại, cố gắng hết sức để che giấu mặt mình ửng đỏ. Anh chống khuỷu tay lên bàn và tựa mặt vào, nhìn ra ngoài để tránh cái nhìn chằm chằm của Rina.
Hai người họ chưa bao giờ nói về những gì đã xảy ra trong bữa tiệc. Khi Aki tỉnh dậy trên giường của Liam và thấy chỉ có một mình mình, mà Liam đang bận rộn trong bếp. Nụ cười của Liam ngày hôm đó đã làm tan biến mọi lo lắng, băn khoăn trong anh. Nụ cười đó nói với anh rằng mọi chuyện vẫn ổn, rằng mọi thứ đã trở lại bình thường.
Không sao. Nó là phải vậy.
Nhưng nó cũng có chút buồn.
Trong lòng Aki, một phần rất nhỏ trong anh cảm thấy thất vọng vì vấn đề chỉ có chính bản thân mình. Mặc dù có cảm thấy chút gì đó nhưng anh cũng không thể hỏi Liam. Anh cứ luôn như thế này và cảm thấy thực chán ghét bản thân vì điều đó.
Anh nên nói gì đây? 'Này, vậy là chúng ta đã hôn nhau. Và tớ muốn làm điều đó một lần nữa. Hy vọng bạn không phiền! Hehe.' Anh đưa tay vuốt mặt. Chỉ nghĩ đến việc nói ra điều đó thôi đã khiến anh muốn biến mất khỏi sự xấu hổ này.
Đôi mắt anh vô thức liếc sang một bên khi Liam đi ngang qua bàn của họ. Anh thực sự muốn biết Liam nghĩ gì về những gì đã xảy ra. Nhưng anh cũng sợ biết được sự thật. Điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó anh ấy không muốn nghe? Không phải 'không' biết sẽ tốt hơn sao?
Có lẽ anh nên ngừng suy nghĩ về toàn bộ chuyện này và xếp ký ức đó vào một trong những kỷ niệm hạnh phúc nhất của mình. Đó là chuyện một lần. Đó chỉ là một tình yêu. Có bao nhiêu người có thể làm điều đó với người họ yêu? Chẳng phải anh đã đủ may mắn để trải nghiệm nó sao?
Vẫn…
Lười biếng, anh đưa mắt nhìn về phía quầy tính tiền. Rina chọn một chỗ ngồi gần đó, cô nói với anh rằng như vậy cô có thể nhìn thấy anh trai làm việc gần hơn. Mà bây giờ Aki cũng có thể thấy Liam đang tiếp tục công việc của mình, di chuyển đi đây đó, anh dõi theo từng chuyển động của đối phương ở khóe mắt, dù muốn hay không.
Không phải là anh đang nhìn Liam, dĩ nhiên là không rồi. Tình cờ là bạn cùng phòng của anh cũng có mặt ở quầy tính tiền. Và Aki cũng tình cờ nhìn về hướng đó. Đúng, chính là nó.
"Trái đất gọi Aki." Rina búng ngón tay trước mặt Aki để thu hút sự chú ý của anh trai mình.
Aki quay lại phía em gái mình, cảm thấy tội lỗi vì bị bắt quả tang đang nhìn chằm chằm. Anh có thể cảm thấy má mình đỏ bừng lan xuống đầu ngón chân. "Cái-cái gì vậy?"
“Anh thở dài được một lúc rồi đấy.”
Aki lười biếng vẽ những vòng tròn trên bàn, phớt lờ cái nhìn nheo nheo của em gái. "Là mình sao?" Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng khi anh nhận ra mình đã đối xử bất công với người em gái đã lâu không gặp. "Vậy chuyện gì đã xảy ra?"