[Type sách] [Truyện Hoàn] Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình
- Tham gia
- 15/5/20
- Bài viết
- 58
- Điểm cảm xúc
- 203
- Điểm
- 33
Chương 10: Cô gái à, đừng hiểu lầm nghĩa của từ “độc lập”
Có lần, tôi từng chia sẻ một bài viết, khuyên các cô gái nên độc lập tự tôn, phải đọc nhiều đi nhiều, mở rộng tầm mắt lẫn tâm hồn của chính mình, giúp thế giới tinh thần thêm phong phú, có một công việc yêu thích, chỉ có tự chủ về kinh tế thì mới có thể độc lập về tinh thần, ít nhất thì khi bạn muốn mua gì đó, bạn cũng không cần ngửa tay xin tiền của người khác. Một độc giả hỏi tôi bình thường có tiêu tiền của chồng không. Tôi thẳng thắn đáp: “Tiêu chứ, tiêu nhiều là đằng khác.” Người nọ thấy vậy thì khinh bỉ nói: “Hóa ra Vãn Tình cũng chỉ nói lý thuyết suông, cô thì thoải mái tiêu tiền của chồng, còn người khác phải tự lập tự tôn, chẳng phải rất mâu thuẫn sao?”
Mấy năm qua, tôi luôn ngầm quan sát, nhận ra phụ nữ Á Đông bị phân hóa thành hai thái cực rất nghiêm trọng, một kiểu là người theo chủ nghĩa nữ quyền, luôn cho rằng: Giờ là thời đại nào rồi? Chuyện đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được, bởi vậy nhất định phải nâng cao địa vị của phụ nữ. Họ hóa thành các “nữ cường nhân” tranh đấu với đàn ông trên chiến trường cuộc sống, kiên quyết đòi phân thắng bại. Việc nhận quà tặng và sự giúp đỡ từ đàn ông quả thực là điều vô cùng nhục nhã. Sau khi kết hôn, những phụ nữ như vậy vẫn rất hung hăng, độc lập về kinh tế, nắm quyền hành tuyệt đối trong nhà, chỉ cần chồng có vấn đề là lập tức dẫn tới chiến tranh, họ phải khiến đàn ông ngoan ngoãn thì mới hài lòng.
Nhưng đàn ông có thực sự ngoan ngoãn không? Trong cuốn sách Muốn bao nhiêu thứ, hạnh phúc bấy nhiêu của mình, tôi từng viết một câu chuyện, người vợ giám sát chồng mình rất chặt chẽ, nếu người chồng đi công tác thì người vợ sẽ gọi điện tới phòng riêng ở khách sạn vào giữa mười hai giờ đêm để kiểm tra, nhưng cuối cùng người đàn ông đó vẫn ngoại tình, trong sách tôi mới chỉ kể đến đó chứ chưa viết tiếp.
Sự việc sau đó là thế này: Khi người chồng ngoại tình, ban đầu anh ta còn sợ người vợ hung hãn của mình phát hiện, nhưng sau đó sức hấp dẫn của phụ nữ dịu dàng quá lớn, anh ta liền dũng cảm đòi ly hôn. Ban đầu người vợ rất giận dữ, nhưng điều đó chỉ khiến người chồng càng quyết tâm ly hôn, anh ta cũng không còn sợ vợ nữa. Bây giờ người vợ đã từng cực kỳ hung hãn này không biết phải làm sao, quên hết thể diện và nữ quyền, dịu dàng cầu xin người đàn ông quay đầu, hứa rằng mình sẽ thay đổi, nhưng người đàn ông kia kiên quyết không đồng ý.
Còn kiểu kia hoàn toàn trái ngược, họ không thể độc lập kinh tế lẫn tinh thần, sống mà không có tự tôn. Ban đầu tôi cứ nghĩ những phụ nữ không thể độc lập là những người không có công ăn việc làm, ở nhà nội trợ. Nhưng sau đó tôi nhận ra, rất nhiều phụ nữ có công việc tốt, thu nhập cao, thậm chí thu nhập cao hơn chồng, nhưng trong hôn nhân họ vẫn sống cực kỳ khổ sở ngột ngạt.
Mấy năm trước, tôi nhận được lời cầu cứu từ một người mẹ trẻ, cô ấy nói chồng không hề tôn trọng mình, rất lạnh lùng, lúc nào cũng soi mói bắt bẻ, dù cô cố gắng thế nào anh cũng ít khi tỏ thái độ vui vẻ. Tôi tưởng cô ấy ở nhà làm nội trợ nên chồng mới không tôn trọng, ngờ đâu trò chuyện tiếp mới biết cô là quản lý của một công ty, sự nghiệp rất rộng mở. Tôi hỏi, nếu người chồng không chịu thay đổi cách cư xử thì liệu cô ấy có ly hôn không? Cô ấy lập tức nói không, dù sao cô ấy cũng có một cuộc hôn nhân toàn vẹn, ít nhất trong nhà cũng có người đàn ông, bởi vậy dù chồng có kém cỏi tới mức nào, cô cũng không thể ly hôn. Tôi đề nghị cô ấy nên độc lập hơn, chỉ như vậy thì mới nhận được sự tôn trọng từ bạn đời. Cô ấy bèn đáp: “Tôi rất độc lập mà, thu nhập tôi còn cao hơn anh ấy.” Rất nhiều phụ nữ có tư tưởng này, nghĩ rằng chỉ cần độc lập về kinh tế thì mọi thứ đều ổn, nhưng khi gặp vấn đề nan giải, bọn họ lại không biết phải giải quyết thế nào.
Cả hai kiểu phụ nữ kể trên đều không hiểu được cách cư xử với người khác giới.
Rất ít người có thể điều chỉnh cân bằng hai yếu tố độc lập và nữ tính. Chưa bao giờ chúng ta thiếu đi chỉ dẫn về nữ quyền, cũng không thiếu chỉ dẫn về “nữ nô”, nhưng lại thiếu chỉ dẫn về nữ tính, chỉ dẫn cách để trở thành một phụ nữ vừa thông tuệ, vừa hạnh phúc lại hòa nhã ấm áp. Thầy cô ở trường chỉ dạy tri thức chứ không dạy những điều này, dù có môn Giáo dục công dân thì cũng chỉ dạy chúng ta phải lương thiện thế nào, dũng cảm ra sao, chắc chắn không dạy cách giải quyết những vấn đề trong hôn nhân. Cha mẹ chúng ta cũng không dạy, kể cả mẹ chúng ta cũng chỉ dạy cách làm thế nào để đàn áp đàn ông, hoặc làm thế nào để nhường nhịn. Và có rất nhiều lời khuyên kiểu thế này: “Nhất định phải lấy một người đàn ông tốt tính, chỉ người như vậy mới bao dung nhường nhịn con.” Nhưng lại không hề dạy con gái nên làm gì để độc lập.
Đương nhiên, mẹ tôi cũng chưa từng dạy tôi. Năm tôi hơn hai mươi tuổi, tôi cũng hiểu về “độc lập” như phần lớn các cô gái khác. Khi mới yêu chồng tôi, anh ấy tặng tôi một chiếc túi hai vạn tệ(1), tôi không những không vui mà còn thấy phiền muộn, hỏi rằng: “Anh nghĩ em là loại tham tiền sao? Nếu em thích thì em sẽ tự mua.”
1.Khoảng 70 triệu đồng.
Kể cả khi đã tới giai đoạn cưới hỏi, tôi vẫn tính toán rạch ròi, anh ấy cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng hầu như không động vào. Bởi lúc ấy tôi sợ anh ấy sẽ coi thường tôi, vậy nên nếu được tặng thứ gì, tôi cũng phải cắn răng tặng lại thứ có giá trị tương đương, khiến anh ấy rất đau đầu.
Thậm chí trước khi kết hôn, tôi còn thương lượng rằng: “Em ghét làm việc nhà, nên sau khi kết hôn em sẽ không làm việc nhà, nhất là nấu cơm. Em thích tự do, sau khi kết hôn anh không thể ràng buộc em, dù sao chỉ cần em không ngoại tình thì những việc khác em muốn làm thì làm, anh không được phản đối. Em còn sợ phiền phức nữa, có người nói hôn nhân là chuyện của hai bên họ hàng, nhưng em luôn cho rằng hôn nhân là chuyện của hai người, bởi vậy chuyện có tham gia các hoạt động của họ hàng hay không thì còn phải tùy vào tâm trạng của em, anh không thể ép em phải đi gặp cô dì chú bác anh được, không thì không thể chịu đựng được lâu đâu. Nếu anh không chấp nhận được ba điều trên, thì giờ anh chia tay với em vẫn còn kịp đấy.”
Lúc đó chồng tôi sửng sốt một lúc rồi chỉ thốt ra một câu: “Cũng tốt, em nói rõ ràng từ sớm, dù sao cũng tốt hơn là lừa dối anh.”
Sau khi kết hôn, chồng tôi quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, nhưng tôi lại mau chóng phá vỡ ba nguyên tắc kia của mình. Có lần cô giúp việc xin nghỉ một tuần, nhà cửa không còn sạch sẽ nữa, tôi cũng mặc kệ, chồng tôi về nhà phải dọn dẹp suốt ba tiếng, khiến nhà cửa sạch bong, sau đó tôi ngại ngùng nói: “Anh vất vả rồi!”
Anh ấy liền rộng lượng cười: “Nếu em không thích làm những việc này, vậy cứ để anh lo!” Trong khoảnh khắc đó, tôi đã thấy hơi xấu hổ.
Sau đó trên blog có rất nhiều bạn bè khoe những món ăn họ nấu cho người yêu, ban đầu tôi cũng không mấy để ý, nhưng dần dần cũng thấy hâm mộ họ, thế rồi suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng cũng có ngày tôi búi tóc lên và bước vào bếp, với sự giúp đỡ của cô giúp việc, tôi đã nấu được tám món mặn và một món canh. Hôm ấy chồng tôi còn vui hơn cả tôi, anh ấy nói đây là bữa cơm ngon nhất từng ăn, còn ngon hơn cả cơm của đầu bếp bảy sao. Trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy, dù độc lập tới đâu thì mình cũng không thể đánh mất sự dịu dàng của phụ nữ, thấy anh ấy ăn cơm đầy hạnh phúc, tôi còn hạnh phúc hơn anh ấy.
Hiện giờ, trước khi chồng đi công tác, tôi sẽ chủ động xếp đồ giúp anh ấy, bữa cơm đầu tiên khi anh ấy về, nhất định tôi sẽ tự tay nấu cho anh ấy ăn, quan hệ giữa hai họ cũng được tôi xử lý rất hòa hợp êm ấm.
Bản thân tôi cho rằng, tôi đáng yêu hơn trước đây nhiều. Trước kia tôi tự cho là mình rất độc lập, thực ra chỉ là bề ngoài mà thôi, kỳ thực tôi rất nông cạn và ích kỷ. Chồng tôi đã sửa đổi sự hẹp hòi và sai lầm trong tư tưởng của tôi, giúp tôi học cách bộc lộ tình yêu và hiểu được rằng việc đón nhận tình cảm của đối phương hoàn toàn không mâu thuẫn với việc độc lập tự chủ.
Bây giờ, tôi hiểu độc lập chính là có năng lực lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, cũng có dũng khí nói không với những thứ mình không muốn! Chứ chẳng phải hoàn toàn không dựa dẫm vào đàn ông.
Tôi biết một nữ tổng giám đốc tập đoàn lớn, cô ấy cực kỳ xuất sắc, trước 38 tuổi cô ấy vẫn chưa kết hôn. Dù có rất nhiều người giới thiệu, thúc giục, rồi vô số người xì xào bàn tán sau lưng, nhưng cô ấy chưa từng bận tâm, như thể những thứ đó không hề tồn tại, cứ thế làm Tổng giám đốc.
Khi tất cả mọi người đều tưởng có lẽ cả đời cô ấy sẽ không lấy chồng, cô ấy lại đột nhiên kết hôn với một nhân viên ở tập đoàn khác, Tin đó gây “xôn xao dư luận” một thời, rất nhiều người lấy cô ấy ra làm ví dụ: Thấy chưa, lúc còn trẻ không biết nắm bắt, bây giờ cũng chỉ lấy được một nhân viên quèn. Thậm chí khi có người hỏi thẳng, cô ấy chỉ cười đáp: “Liên quan gì đến cô?”
Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang thai rồi xin từ chức, sóng gió dư luận lại nổi lên: Đang yên đang lành lại từ chức, chắc không còn mặt mũi nào mà làm tiếp chứ gì? Dù không lấy được chồng thì cũng đừng vớ bừa như thế chứ!
Nhưng cô ấy chẳng quan tâm. Bởi vì đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, nên cô ấy chỉ cần tập trung chăm lo em bé. Anh chồng cũng rất yêu thương cô ấy, có người lại xì xào: Cậu tưởng chồng cô ta tốt với cô ta thật đấy à? Vì tiền cả thôi.
Thế nhưng hai người họ vẫn yêu thương nhau suốt mấy năm, cuối cùng mọi người đều phải tâm phục khẩu phục.
Nhưng chưa hết đâu, khi người ta đều ngỡ rằng cô ấy sẽ sống như vậy cả đời, thì cô ấy lại dấn thân vào sự nghiệp một lần nữa, vài năm ở nhà làm mẹ hoàn toàn không ảnh hưởng tới năng lực chuyên môn, điều đó khiến hết thảy đều phải thán phục. Có lần khi chúng tôi uống cà phê, khi được hỏi về những năm tháng vừa qua, cô ấy ung dung đáp: “Tôi chỉ đang làm chủ cuộc đời mình mà thôi!”
Điều đó khiến tôi không thể không kính phục.
Khi tôi vừa tốt nghiệp, cũng từng đi làm mấy năm, lúc đó ở bộ phận khác có một chị bạn 36 tuổi chưa kết hôn yêu một chàng trai kém mình 15 tuổi. Quãng thời gian đó có rất nhiều người chế giễu chị ấy, lời đồn chị ấy nuôi trai bao truyền khắp công ty. Có lần tôi và bạn thân đang ăn cơm thì gặp hai người họ, vì sợ chị ấy ngại ngùng nên tôi định vợ như không thấy, nhưng chị ấy lại tươi cười gọi tôi, vui vẻ giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị!” Cái ý định lảng tránh của tôi khi nãy thành ra thật buồn cười.
Cách biệt tuổi tác lớn tới mức này còn kỳ lạ hơn cả việc cô bạn Tổng giám đốc lấy nhân viên bình thường. Thời điểm đó, đến tôi cũng nghĩ hai người họ sớm muộn gì cũng chia tay, vì tôi thấy chàng trai kia quá trẻ con, chẳng bao lâu nữa chị bạn tôi sẽ mệt mỏi thôi. Nhưng mấy năm sau, bạn thân lại kể cho tôi, hai người họ đã sinh con trai rồi. Có lần, tôi tình cờ thấy chị ấy trên QQ, chị vui vẻ kể với tôi, trong mấy năm qua, chồng mình đã chín chắn hơn nhiều, nhất là từ khi làm cha đã biết gánh vác trách nhiệm trong nhà. Tôi dặn chị ấy nhất định phải khiến bản thân vui vẻ hạnh phúc, chị ấy cũng hiểu tôi đang ám chỉ điều gì, nhưng thẳng thắn đáp: “Cảm ơn sự quan tâm của em, bây giờ chị 40 tuổi, chồng chị mới 25 tuổi, tới lúc chồng chị 35 tuổi thì chị đã 50 tuổi rồi, mọi người đều lo đến lúc đó anh ấy sẽ bỏ rơi chị, nhưng những người bạn bằng tuổi chị cũng ly hôn rất nhiều, nên chị chỉ cần sống hạnh phúc trong hiện tại là tốt rồi.”
Bấy giờ tôi mới thấy yên tâm, người sống hào phóng như vậy thì không biến cố nào có thể hạ gục được.
Đương nhiên, độc lập không nhất thiết là phải khiêu chiến lẽ đời để rồi trở thành một người cô độc. Độc lập là phải biết lựa chọn, đủ khả năng gánh vác kết quả sự lựa chọn của mình mà không phải giao phó cuộc đời cho người khác; độc lập không có nghĩa là phải hùng hổ ngang ngạnh, tách rời bản thân khỏi người khác.
Sự độc lập mà chúng ta theo đuổi hẳn là một kiểu tự do của tâm hồn, làm chuyện mình thích trong khoảng thời gian mình muốn, không cần chờ đợi sự cho phép của ai cả.
Mấy năm qua, tôi luôn ngầm quan sát, nhận ra phụ nữ Á Đông bị phân hóa thành hai thái cực rất nghiêm trọng, một kiểu là người theo chủ nghĩa nữ quyền, luôn cho rằng: Giờ là thời đại nào rồi? Chuyện đàn ông làm được thì phụ nữ cũng làm được, bởi vậy nhất định phải nâng cao địa vị của phụ nữ. Họ hóa thành các “nữ cường nhân” tranh đấu với đàn ông trên chiến trường cuộc sống, kiên quyết đòi phân thắng bại. Việc nhận quà tặng và sự giúp đỡ từ đàn ông quả thực là điều vô cùng nhục nhã. Sau khi kết hôn, những phụ nữ như vậy vẫn rất hung hăng, độc lập về kinh tế, nắm quyền hành tuyệt đối trong nhà, chỉ cần chồng có vấn đề là lập tức dẫn tới chiến tranh, họ phải khiến đàn ông ngoan ngoãn thì mới hài lòng.
Nhưng đàn ông có thực sự ngoan ngoãn không? Trong cuốn sách Muốn bao nhiêu thứ, hạnh phúc bấy nhiêu của mình, tôi từng viết một câu chuyện, người vợ giám sát chồng mình rất chặt chẽ, nếu người chồng đi công tác thì người vợ sẽ gọi điện tới phòng riêng ở khách sạn vào giữa mười hai giờ đêm để kiểm tra, nhưng cuối cùng người đàn ông đó vẫn ngoại tình, trong sách tôi mới chỉ kể đến đó chứ chưa viết tiếp.
Sự việc sau đó là thế này: Khi người chồng ngoại tình, ban đầu anh ta còn sợ người vợ hung hãn của mình phát hiện, nhưng sau đó sức hấp dẫn của phụ nữ dịu dàng quá lớn, anh ta liền dũng cảm đòi ly hôn. Ban đầu người vợ rất giận dữ, nhưng điều đó chỉ khiến người chồng càng quyết tâm ly hôn, anh ta cũng không còn sợ vợ nữa. Bây giờ người vợ đã từng cực kỳ hung hãn này không biết phải làm sao, quên hết thể diện và nữ quyền, dịu dàng cầu xin người đàn ông quay đầu, hứa rằng mình sẽ thay đổi, nhưng người đàn ông kia kiên quyết không đồng ý.
Còn kiểu kia hoàn toàn trái ngược, họ không thể độc lập kinh tế lẫn tinh thần, sống mà không có tự tôn. Ban đầu tôi cứ nghĩ những phụ nữ không thể độc lập là những người không có công ăn việc làm, ở nhà nội trợ. Nhưng sau đó tôi nhận ra, rất nhiều phụ nữ có công việc tốt, thu nhập cao, thậm chí thu nhập cao hơn chồng, nhưng trong hôn nhân họ vẫn sống cực kỳ khổ sở ngột ngạt.
Mấy năm trước, tôi nhận được lời cầu cứu từ một người mẹ trẻ, cô ấy nói chồng không hề tôn trọng mình, rất lạnh lùng, lúc nào cũng soi mói bắt bẻ, dù cô cố gắng thế nào anh cũng ít khi tỏ thái độ vui vẻ. Tôi tưởng cô ấy ở nhà làm nội trợ nên chồng mới không tôn trọng, ngờ đâu trò chuyện tiếp mới biết cô là quản lý của một công ty, sự nghiệp rất rộng mở. Tôi hỏi, nếu người chồng không chịu thay đổi cách cư xử thì liệu cô ấy có ly hôn không? Cô ấy lập tức nói không, dù sao cô ấy cũng có một cuộc hôn nhân toàn vẹn, ít nhất trong nhà cũng có người đàn ông, bởi vậy dù chồng có kém cỏi tới mức nào, cô cũng không thể ly hôn. Tôi đề nghị cô ấy nên độc lập hơn, chỉ như vậy thì mới nhận được sự tôn trọng từ bạn đời. Cô ấy bèn đáp: “Tôi rất độc lập mà, thu nhập tôi còn cao hơn anh ấy.” Rất nhiều phụ nữ có tư tưởng này, nghĩ rằng chỉ cần độc lập về kinh tế thì mọi thứ đều ổn, nhưng khi gặp vấn đề nan giải, bọn họ lại không biết phải giải quyết thế nào.
Cả hai kiểu phụ nữ kể trên đều không hiểu được cách cư xử với người khác giới.
Rất ít người có thể điều chỉnh cân bằng hai yếu tố độc lập và nữ tính. Chưa bao giờ chúng ta thiếu đi chỉ dẫn về nữ quyền, cũng không thiếu chỉ dẫn về “nữ nô”, nhưng lại thiếu chỉ dẫn về nữ tính, chỉ dẫn cách để trở thành một phụ nữ vừa thông tuệ, vừa hạnh phúc lại hòa nhã ấm áp. Thầy cô ở trường chỉ dạy tri thức chứ không dạy những điều này, dù có môn Giáo dục công dân thì cũng chỉ dạy chúng ta phải lương thiện thế nào, dũng cảm ra sao, chắc chắn không dạy cách giải quyết những vấn đề trong hôn nhân. Cha mẹ chúng ta cũng không dạy, kể cả mẹ chúng ta cũng chỉ dạy cách làm thế nào để đàn áp đàn ông, hoặc làm thế nào để nhường nhịn. Và có rất nhiều lời khuyên kiểu thế này: “Nhất định phải lấy một người đàn ông tốt tính, chỉ người như vậy mới bao dung nhường nhịn con.” Nhưng lại không hề dạy con gái nên làm gì để độc lập.
Đương nhiên, mẹ tôi cũng chưa từng dạy tôi. Năm tôi hơn hai mươi tuổi, tôi cũng hiểu về “độc lập” như phần lớn các cô gái khác. Khi mới yêu chồng tôi, anh ấy tặng tôi một chiếc túi hai vạn tệ(1), tôi không những không vui mà còn thấy phiền muộn, hỏi rằng: “Anh nghĩ em là loại tham tiền sao? Nếu em thích thì em sẽ tự mua.”
1.Khoảng 70 triệu đồng.
Kể cả khi đã tới giai đoạn cưới hỏi, tôi vẫn tính toán rạch ròi, anh ấy cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng hầu như không động vào. Bởi lúc ấy tôi sợ anh ấy sẽ coi thường tôi, vậy nên nếu được tặng thứ gì, tôi cũng phải cắn răng tặng lại thứ có giá trị tương đương, khiến anh ấy rất đau đầu.
Thậm chí trước khi kết hôn, tôi còn thương lượng rằng: “Em ghét làm việc nhà, nên sau khi kết hôn em sẽ không làm việc nhà, nhất là nấu cơm. Em thích tự do, sau khi kết hôn anh không thể ràng buộc em, dù sao chỉ cần em không ngoại tình thì những việc khác em muốn làm thì làm, anh không được phản đối. Em còn sợ phiền phức nữa, có người nói hôn nhân là chuyện của hai bên họ hàng, nhưng em luôn cho rằng hôn nhân là chuyện của hai người, bởi vậy chuyện có tham gia các hoạt động của họ hàng hay không thì còn phải tùy vào tâm trạng của em, anh không thể ép em phải đi gặp cô dì chú bác anh được, không thì không thể chịu đựng được lâu đâu. Nếu anh không chấp nhận được ba điều trên, thì giờ anh chia tay với em vẫn còn kịp đấy.”
Lúc đó chồng tôi sửng sốt một lúc rồi chỉ thốt ra một câu: “Cũng tốt, em nói rõ ràng từ sớm, dù sao cũng tốt hơn là lừa dối anh.”
Sau khi kết hôn, chồng tôi quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, nhưng tôi lại mau chóng phá vỡ ba nguyên tắc kia của mình. Có lần cô giúp việc xin nghỉ một tuần, nhà cửa không còn sạch sẽ nữa, tôi cũng mặc kệ, chồng tôi về nhà phải dọn dẹp suốt ba tiếng, khiến nhà cửa sạch bong, sau đó tôi ngại ngùng nói: “Anh vất vả rồi!”
Anh ấy liền rộng lượng cười: “Nếu em không thích làm những việc này, vậy cứ để anh lo!” Trong khoảnh khắc đó, tôi đã thấy hơi xấu hổ.
Sau đó trên blog có rất nhiều bạn bè khoe những món ăn họ nấu cho người yêu, ban đầu tôi cũng không mấy để ý, nhưng dần dần cũng thấy hâm mộ họ, thế rồi suy nghĩ này ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng cũng có ngày tôi búi tóc lên và bước vào bếp, với sự giúp đỡ của cô giúp việc, tôi đã nấu được tám món mặn và một món canh. Hôm ấy chồng tôi còn vui hơn cả tôi, anh ấy nói đây là bữa cơm ngon nhất từng ăn, còn ngon hơn cả cơm của đầu bếp bảy sao. Trong giây phút ấy, tôi bỗng thấy, dù độc lập tới đâu thì mình cũng không thể đánh mất sự dịu dàng của phụ nữ, thấy anh ấy ăn cơm đầy hạnh phúc, tôi còn hạnh phúc hơn anh ấy.
Hiện giờ, trước khi chồng đi công tác, tôi sẽ chủ động xếp đồ giúp anh ấy, bữa cơm đầu tiên khi anh ấy về, nhất định tôi sẽ tự tay nấu cho anh ấy ăn, quan hệ giữa hai họ cũng được tôi xử lý rất hòa hợp êm ấm.
Bản thân tôi cho rằng, tôi đáng yêu hơn trước đây nhiều. Trước kia tôi tự cho là mình rất độc lập, thực ra chỉ là bề ngoài mà thôi, kỳ thực tôi rất nông cạn và ích kỷ. Chồng tôi đã sửa đổi sự hẹp hòi và sai lầm trong tư tưởng của tôi, giúp tôi học cách bộc lộ tình yêu và hiểu được rằng việc đón nhận tình cảm của đối phương hoàn toàn không mâu thuẫn với việc độc lập tự chủ.
Bây giờ, tôi hiểu độc lập chính là có năng lực lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn, cũng có dũng khí nói không với những thứ mình không muốn! Chứ chẳng phải hoàn toàn không dựa dẫm vào đàn ông.
Tôi biết một nữ tổng giám đốc tập đoàn lớn, cô ấy cực kỳ xuất sắc, trước 38 tuổi cô ấy vẫn chưa kết hôn. Dù có rất nhiều người giới thiệu, thúc giục, rồi vô số người xì xào bàn tán sau lưng, nhưng cô ấy chưa từng bận tâm, như thể những thứ đó không hề tồn tại, cứ thế làm Tổng giám đốc.
Khi tất cả mọi người đều tưởng có lẽ cả đời cô ấy sẽ không lấy chồng, cô ấy lại đột nhiên kết hôn với một nhân viên ở tập đoàn khác, Tin đó gây “xôn xao dư luận” một thời, rất nhiều người lấy cô ấy ra làm ví dụ: Thấy chưa, lúc còn trẻ không biết nắm bắt, bây giờ cũng chỉ lấy được một nhân viên quèn. Thậm chí khi có người hỏi thẳng, cô ấy chỉ cười đáp: “Liên quan gì đến cô?”
Chẳng bao lâu sau, cô ấy mang thai rồi xin từ chức, sóng gió dư luận lại nổi lên: Đang yên đang lành lại từ chức, chắc không còn mặt mũi nào mà làm tiếp chứ gì? Dù không lấy được chồng thì cũng đừng vớ bừa như thế chứ!
Nhưng cô ấy chẳng quan tâm. Bởi vì đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, nên cô ấy chỉ cần tập trung chăm lo em bé. Anh chồng cũng rất yêu thương cô ấy, có người lại xì xào: Cậu tưởng chồng cô ta tốt với cô ta thật đấy à? Vì tiền cả thôi.
Thế nhưng hai người họ vẫn yêu thương nhau suốt mấy năm, cuối cùng mọi người đều phải tâm phục khẩu phục.
Nhưng chưa hết đâu, khi người ta đều ngỡ rằng cô ấy sẽ sống như vậy cả đời, thì cô ấy lại dấn thân vào sự nghiệp một lần nữa, vài năm ở nhà làm mẹ hoàn toàn không ảnh hưởng tới năng lực chuyên môn, điều đó khiến hết thảy đều phải thán phục. Có lần khi chúng tôi uống cà phê, khi được hỏi về những năm tháng vừa qua, cô ấy ung dung đáp: “Tôi chỉ đang làm chủ cuộc đời mình mà thôi!”
Điều đó khiến tôi không thể không kính phục.
Khi tôi vừa tốt nghiệp, cũng từng đi làm mấy năm, lúc đó ở bộ phận khác có một chị bạn 36 tuổi chưa kết hôn yêu một chàng trai kém mình 15 tuổi. Quãng thời gian đó có rất nhiều người chế giễu chị ấy, lời đồn chị ấy nuôi trai bao truyền khắp công ty. Có lần tôi và bạn thân đang ăn cơm thì gặp hai người họ, vì sợ chị ấy ngại ngùng nên tôi định vợ như không thấy, nhưng chị ấy lại tươi cười gọi tôi, vui vẻ giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị!” Cái ý định lảng tránh của tôi khi nãy thành ra thật buồn cười.
Cách biệt tuổi tác lớn tới mức này còn kỳ lạ hơn cả việc cô bạn Tổng giám đốc lấy nhân viên bình thường. Thời điểm đó, đến tôi cũng nghĩ hai người họ sớm muộn gì cũng chia tay, vì tôi thấy chàng trai kia quá trẻ con, chẳng bao lâu nữa chị bạn tôi sẽ mệt mỏi thôi. Nhưng mấy năm sau, bạn thân lại kể cho tôi, hai người họ đã sinh con trai rồi. Có lần, tôi tình cờ thấy chị ấy trên QQ, chị vui vẻ kể với tôi, trong mấy năm qua, chồng mình đã chín chắn hơn nhiều, nhất là từ khi làm cha đã biết gánh vác trách nhiệm trong nhà. Tôi dặn chị ấy nhất định phải khiến bản thân vui vẻ hạnh phúc, chị ấy cũng hiểu tôi đang ám chỉ điều gì, nhưng thẳng thắn đáp: “Cảm ơn sự quan tâm của em, bây giờ chị 40 tuổi, chồng chị mới 25 tuổi, tới lúc chồng chị 35 tuổi thì chị đã 50 tuổi rồi, mọi người đều lo đến lúc đó anh ấy sẽ bỏ rơi chị, nhưng những người bạn bằng tuổi chị cũng ly hôn rất nhiều, nên chị chỉ cần sống hạnh phúc trong hiện tại là tốt rồi.”
Bấy giờ tôi mới thấy yên tâm, người sống hào phóng như vậy thì không biến cố nào có thể hạ gục được.
Đương nhiên, độc lập không nhất thiết là phải khiêu chiến lẽ đời để rồi trở thành một người cô độc. Độc lập là phải biết lựa chọn, đủ khả năng gánh vác kết quả sự lựa chọn của mình mà không phải giao phó cuộc đời cho người khác; độc lập không có nghĩa là phải hùng hổ ngang ngạnh, tách rời bản thân khỏi người khác.
Sự độc lập mà chúng ta theo đuổi hẳn là một kiểu tự do của tâm hồn, làm chuyện mình thích trong khoảng thời gian mình muốn, không cần chờ đợi sự cho phép của ai cả.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: