Lượt xem của khách bị giới hạn

[Type sách] [Truyện Hoàn] Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Type sách] [Truyện Hoàn] Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 20: Chỉ có một kiểu đàn ông tồi đáng để ta cảm kích.
Sau khi ngủ trưa, tôi thấy có rất nhiều tin nhắn trên weixin, hầu hết đều do A Tử gửi tới, đầu tiên là những bức ảnh tròn một tuổi của con gái cô ấy, bé gái trong ảnh xinh như một búp bê cười vô cùng đáng yêu bên cạnh là A Tử cười vô cùng hạnh phúc, dịu dàng nhìn con, cuối cùng cô ấy nhắn cho tôi rất dài: "Chị Vãn Tình à, tới tận bây giờ em mới hiểu hết những lời chị nói với em ngày hôm đó, hôm qua em đi đón con trai ở trường thì gặp anh ta, anh ta đang sống rất khổ cực nên mới nhớ tới con trai, nhưng em không còn hận anh ta nữa, bởi vì bây giờ em đang ra rất hạnh phúc thậm chí em không thể tưởng tượng nổi - nếu tiếp tục sống trong hôn nhân như vậy thì hiện tại em sẽ ra sao, ngày đó em cứ nghĩ ly hôn là mất tất cả, nhưng bây giờ em mới biết sống trong hôn nhân không hạnh phúc mới là điều kinh khủng nhất."

Đặt di động xuống, lòng tôi nhẹ nhõm vô cùng

"Anh ta" trong lời của A Tử chính là chồng của cô ấy. Ba năm trước, khi mới quen A Tử, cô ấy vừa tròn ba mươi tuổi, vì kết hôn sớm, nên cô ấy đã có một bé trai 8 tuổi. Khi tôi đang viết: "Muốn bao nhiêu, hạnh phúc bấy nhiêu" thì cô ấy tìm tới tôi, vì chồng cũ của cô ấy đòi ly hôn, cô ấy cần có một nhánh cỏ cứu mạng.

Lúc đó chồng cũ của cô ấy 32 tuổi, sự nghiệp đã có thành tựu, vừa được đề bạt lên thành giám đốc bộ phận, thu nhập cũng tăng lên, A Tử mới vui mừng được mấy bữa thì chồng đề xuất ly hôn, lý do anh ta đã yêu một nữ khách hàng, nữ khách hàng kia dịu dàng săn sóc hơn A Tử, hơn nữa còn có thể giúp đỡ anh ta trong sự nghiệp, bởi vậy anh ta lập tức quyết định ly hôn với A Tử để lấy người đó.

Đương nhiên A Tử không muốn ly hôn, cuộc sống vừa thấm khá lên, trông cây vừa tới ngày hái quả thì bị kẻ khác cướp mất, sao cô ấy có thể cam tâm? Nhưng cô ấy chưa kịp nghĩ ra đối sách thì một chiều nọ, chồng cũ của cô ấy bỗng về nhà mang hết đồ đạc quần áo của anh ta đi, anh ra dùng hành động thực tế để cho A Tử thấy quyết tâm ly hôn của mình.

Hành động này gần như phá hủy toàn bộ can đảm sống của A Tử, khi đó cô định cảm hóa chồng mình bằng tình cảm dịu dàng của mình và con nhưng đối phương vốn không cho cô ấy cơ hội này. Cô ấy mất nhiều công sức mới gặp được anh ta, anh ta chỉ quẳng cho cô một câu: "Có ai quy định kết hôn thì không được ly hôn đâu? Nếu cô không chịu ly hôn thỏa thuận vậy tôi đành kiện cô ra tòa."

Người đàn ông này không cho A Tử bất cứ hi vọng gì để cứu vãn, tôi quen A Tử đúng lúc này, khi đó câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là: "Chỉ cần không ly hôn anh ta muốn gì cũng được."

Thậm chí A Tử còn chuẩn bị tâm lý cho chuyện "hai gái hầu một chồng" cô ấy chấp nhận nhưng người phụ nữ kia lại không đồng ý, còn chồng cô ấy lại một lòng một dạ muốn ly hôn với cô ấy, không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào.

Một buổi tối nọ, A Tử nhắn tin cho tôi: "Người đàn ông từng thề non hẹn biển năm nào lại cũng có ngày tuyệt tình như thế, trên thế gian này còn đâu còn ai đáng để em tin tưởng? Thế giới quá bạc bẽo không ai biết lúc này em nhảy từ tầng chín xuống liệu anh ta có đau buồn hay không?"

Bấy giờ tôi mắng A Tử xối xả, tôi nói với cô ấy, anh ta chẳng đau buồn đâu, dù có một thoáng thương tiếc thì mấy ngày sao anh ta cũng quên, cơm vẫn ăn, vợ vẫn lấy. Những người thực sự đau buồn chính là cha mẹ và con trai A Tử, tới lúc đó con trai mất mẹ, chồng cô ấy không thể gánh trách nhiệm nuôi con, nhưng nuôi thế nào, chăm sóc ra sao, biểu hiện bây giờ của anh ta thì có thể đoán được phần nào. Người thực sự đáng thuơng chính là cha mẹ và con trai của cô ấy. Chỉ có người yêu thương cô ấy mới bận tâm tới sự sống chết của cô ấy, với kẻ không yêu thương cô ấy, sự tồn tại của cô ấy chính là phiền toái, chính cô ấy lại giúp anh ta giải quyết được phiền toái này, anh ta không cần ly hôn, cũng không cần chia tài sản, A Tử đã giúp anh ra một chuyện tốt, không tin cô ấy thử chết mà xem.

A Tử bèn thử thật, cô ấy nhắn tin cho chồng cũ, nếu anh ta không xuất hiện thì cô ấy sẽ rời khỏi thế giới này, chồng cũ cô ấy chỉ trả lời: "Đừng lấy cái chết ra để uy hiếp tôi, sống hay chết là lựa chọn của cô, đừng đổ vạ cho tôi, có phải tôi giết cô đâu, dù sao tôi cũng nhất định ly hôn."

Tin nhắn này khiến A Tử hoàn toàn thất vọng, cũng tỉnh ngộ ra, sau khi xuống khỏi sân thượng, cô ấy quyết định ly hôn, không lãng phí thanh xuân và tình cảm của mình cho người đàn ông kia nữa. Nhưng chuyện khiến cô ấy hoàn toàn thất vọng hơn chưa dừng ở đó. A Tử tưởng rằng khi chấp nhận ly hôn, muốn nuôi con, đối phương sẽ cho cô căn nhà, ít nhất cũng phải cho mẹ con cô chốn nương thân, ngờ đâu đối phương muốn cô ấy dẫn con đi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, chỉ chịu cho cô hai mươi ngàn tệ. Cô ấy viết trong nhật rằng: "Trong khỏi thời gian làm thủ tục ly hôn, tôi cứ nghĩ rằng đây đã là thời khắc tuyệt vọng nhất, nhưng khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, sẽ có những thứ tuyệt vọng hơn đang đợi tôi."

Vì A Tử chưa từng nghĩ tới việc ly hôn nên về mặt tài sản cô ấy thiệt thòi rất nhiều, tên trên sổ đỏ là chồng của cô ấy, tên người trả tiền cũng là anh ta, thu nhập của cô đều đã bỏ vào chi tiêu hàng ngày, nhưng cô ấy không chứng minh được. Lúc đó tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng sau khi xem mọi thông tin, tôi chỉ biết thở dài.

A Tử hỏi tôi rất nhiều lần: "Tại sao khi một người đàn ông thay lòng đổi dạ, anh ta lại trở nên cạn tàu ráo máng như thế? Không lẽ anh ta không nhớ tới tình nghĩ vợ chồng bao nhiêu năm ư?"

Khi đó tôi nói thế này: "Em nhớ không có nghĩa là đối phương cũng nhớ, em nghĩ cuộc hôn nhân này đáng được trân trọng, nhưng không có nghĩa là đối phương cũng nghĩ như vậy. Anh ta nói rất tuyệt tình khó nghe, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì cũng không sai, đúng là anh ta có quyền ly hôn, chỉ cần anh ta thấy không vui vẻ trong hôn nhân, anh ta có quyền kết thúc nó để lựa chọn lại. Có lẽ em thấy hành động của anh ta là lạnh lùng tuyệt tình nhưng chuyện gì cũng có hai mặt nếu anh ta yêu một người khác nhưng không muốn đưa ra lựa chọn, cứ lập lờ giữa hai người phụ nữ, vậy thì em sẽ càng thiệt thòi hơn. Giờ anh ta tuyệt tình như vậy, em sẽ không ôm bất cứ hi vọng gì với anh ta, thế thì sẽ có lợi cho việc em bắt đầu lại từ đầu."

Tôi không biết A Tử lúc đó nghe lọt bao nhiêu, nhưng một tháng sau, cô ấy làm xong hết thủ tục ly hôn với chồng cũ. Nhờ sự tác động từ nhiều phía, cô ấy nhận được tám mươi ngàn tệ, hàng tháng đối phương sẽ cho con trai phí nuôi dưỡng là một ngàn tệ. Nhưng anh ta chỉ gửi hai lần, A Tử đòi mấy lần nhưng không được, quá mệt mỏi nên quyết định từ bỏ.

Khi mọi hi vọng đều bị dập tắt, A Tử quyết định tự lực cánh sinh, cô ấy mua gian hàng nhỏ để kinh doanh đồ ăn sáng, rất nhiều người biết chuyện cô ấy từng trải nên rất thương cảm, may là tuy A Tử cực khổ nhưng kinh doanh rất khá. Sau đó có chút vốn liếng, cô ấy lại chuyển tới gian hàng lớn hơn, vì sự kiên cường và lạc quan của cô ấy, rất nhiều bà mẹ đều sẵn lòng đưa con tới ăn. Cuộc sống của A Tử dần đi vào quỹ đạo, A Tử nói với tôi, trước đây cô ấy không biết mình có tài kinh doanh ngờ đâu cuộc sống "ép" phải bộc lộm.

Chuyện tình cảm của A Tử cũng bắt đầu dần khởi sắc, chồng hiện giờ của A Tử rất tốt với cô ấy, chẳng bao lâu sau hai người sinh được một cô con gái đáng yêu, cuộc sống của A Tử lại vui vẻ và hạnh phúc.

Khi chuyện tình cảm gặp nhiều trắc trở rất nhiều phụ nữ nghĩ đối phương sẽ nhớ tình xưa, song tôi lại cho là: Nếu yêu hãy yêu tha thiết, nếu bỏ, xin hãy bỏ hoàn toàn.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 21: Mọi thứ thay đổi đều chỉ tốt cho bạn mà thôi
Sau khi đăng bài viết: "Bạn không giống người phụ nữ khác ở điểm nào?" Tôi nhận được rất nhiều lời nhắn của độc giả, trong đó có một loại lời nhắn khiến tôi lo lắng: "Đàn ông luôn mong người phụ nữ vừa kéo giao tiếp vừa đảm việc nhà còn có thể kiếm tiền nuôi gia đình, tài năng xuất chúng nhưng chúng tôi chỉ là phụ nữ, có thể nuôi con thì không thể nuôi gia đình, kiếm được tiền thì không thể lo cho con cái, không thể bắt chúng tôi giỏi tất cả mọi việc được đúng không? Còn đàn ông thì sao? Bọn họ giỏi lắm à? Bản thân bọn họ cũng không thể lo liệu được tất cả cơ mà? Nếu đàn ông cũng không thể xuất sắc như vậy thì cớ gì lại bắt chúng tôi vẹn toàn như thế?"

Tôi không biết bao nhiêu người thiếu nữ ủng hộ quan điểm trên, nhưng trong cuộc sống tôi thường xuyên nghe về nó, chứng tỏ lối suy nghĩ ấy cũng không hề hiếm gặp. Điều này khiến tôi nghĩ tới một người, bà ấy là hàng xóm của tôi đúng hơn là hàng xóm của mẹ tôi. Bà ấy đã cố gắng thực hiện lối suy nghĩ này gần suốt cuộc đời của mình.

Hai nhà chúng tôi gần nhau, từ khi tôi bắt đầu có kí ức thì bà ấy đã là khách quen của nhà chúng tôi, chỉ cần nhà bà ấy có gió thổi cỏ lay gì là nhà chúng tôi điều biết ngay. Bà ấy là kiểu người mạnh mẽ, không bao giờ nhượng bộ nhất là giọng nói, chỉ cần bà ấy tới nhà chúng tôi thì dù tôi ở trên nhà đóng kín cửa cũng có thể nghe thấy tiếng của bà ấy.

Thỉnh thoảng hai vợ chồng cùng sang chơi, lúc vào cửa, tôi nghe được đoạn đối thoại như sau. Vợ lớn giọng kể chuyện nhà cửa, chồng ở bên nhắc nhở: "Em nhỏ giọng một chút được không? Nói như đang cãi nhau với ai ấy." Vợ trừng mắt bực bội đáp: "Sao hả? Chê tôi thô lỗ à? Tôi chỉ có thế thôi, thấy tôi không vừa mắt thì ly hôn đi, anh cũng không nhì lại bản thân mình xem, anh có tư cách gì mà chê tôi?"

Đôi lúc mẹ tôi sẽ âm thầm khuyên bà đừng làm vậy vì nên giữ thể diện cho chồng, phụ nữ dịu dàng một chút mới không thiệt thòi, bà ấy khinh thường đáp: "Tôi không thích mấy lời thế này, anh ta kiếm được bao nhiêu tiền mà đòi phải thế này thế nọ? Bao giờ anh ta kiếm được núi vàng núi bạc mới có tư cách đòi tôi phải dịu dàng."

Đương nhiên - mẹ chồng bà ấy không hề thích hành động và giọng điệu của bà ấy, thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở bà ấy mấy câu, bà ấy liền đáp trả thẳng thừng, rồi tới chỗ mẹ tôi cao giọng tố cáo mẹ chồng mình: "Cô không biết bà già kia tức cười cỡ nào đâu, bà ấy không đi soi con trai mình lại đi soi mói tôi cơ."

Nhà bà ấy cũng chẳng giàu có gì dựa vào đâu đòi hỏi tôi lắm thế? Bà ấy cũng không nhìn lại điều kiện nhà mình đi, còn bắt tôi phải dịu dàng hòa nhã, đúng là nực cười, đương nhiên tôi có thể dịu dàng hòa nhã nhưng nhà bọn xứng với tôi sao?"

Thực lòng mà nói tôi rất không thích bà ấy hơn nữa cực kỳ không muốn bà ấy sang nhà tôi mỗi ngày nhưng mẹ tôi không muốn tôi đắc tội bà ấy, thầm nói với tôi: "Con cũng biết tính bà ấy rồi đó, con mà đắc tội bà ấy thì không biết bà ấy sẽ đi khắp nơi mắng con thế nào. Nếu con không thích bà ấy thì lúc bà ấy đến con đi lên nhà là được."

Thế rồi chỉ cần bà ấy đến tôi lại lẳng lặng đi lên tầng, bà ấy biết tôi không thích mình, nhưng bà ấy cũng chẳng quan tâm, cũng như bà ấy biết cha mẹ chồng mình không ưa mình, song bà ấy cũng không thèm để ý, bởi vì mọi người đều chẳng biết làm thế nào với bà ấy nên bà ấy rất hài lòng với tình trạng này, cho rằng mọi người đều sợ bà ấy.

Sau đó tôi lên trung học nên trọ ở trường, bà ấy cũng không xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa. Mấy năm trước, mẹ tôi đột nhiên nhắc tới bà ấy, lúc bà ấy năm mươi tuổi, chồng bà ấy bỗng muốn ly hôn con gái cũng không nhận nuôi bà ấy, lý do là miệng lưỡi quá cay nghiệt. Mẹ tôi khuyên bà ấy nên thay đổi tính tình nhưng bà ấy vẫn mạnh miệng nói: "Sao tôi lại phải là người thay đổi? Tôi đã sống nửa đời người, không thay đổi được nữa, với lại sao tôi phải thay đổi? Bọn họ thì tốt lắm à?"

Sau đó chồng bà ấy ly hôn với bà ấy thật, cuối cùng ông ấy nói với bà ấy: "Tôi cũng không giỏi giang gì nhưng dù tôi có kém cỏi tới đâu thì tôi cũng không muốn sống tiếp với bà nữa."

Dạo trước tôi về quê thì gặp lại bà ấy, bà ấy vừa cười vừa bắt chuyện với tôi, niềm nở hỏi thăm tình hình, tôi sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, đáp: "Dì Nhung, dì thay đổi nhiều quá"

Bà ấy cười ngượng ngùng: "Dì sống quá nửa đời người mới bắt đầu tỉnh ngộ, mới biết trước đây mình xấu tính tới mức nào." Tôi mỉm cười bối rối, bà ấy lại hỏi thăm tôi mấy câu rồi mới chào tạm biệt.

Bóng dáng khuất dần của bà ấy trông vô cùng cô đơn nhưng nếu đã hối hận thì tại sao không thay đổi sớm hơn! Tôi nhìn mái tóc đã ngả màu của bà ấy, trong lòng chứa đầy thương cảm, nếu bà ấy sớm sửa đổi bản thân thì có lẽ bây giờ bà ấy vẫn còn có một mái ấm gia đình, có chồng ở bên, có con gái chăm nom. Sự thay đổi của hiện tại cũng bởi bà ấy đã nhận ra bài học quá đau đớn.

Có quá nhiều cô gái có tư tưởng sai lầm thế này: Đàn ông cũng chẳng xuất sắc, cớ gì bắt tôi phải giỏi giang? Bởi vậy không chịu hoàn thiện bản thân. Vì chúng ta đều biết thay đổi bản thân là một chuyện khó khăn, phải bỏ ra rất nhiều nỗ lực và quyết tâm, hoàn thiện bản thân cũng là chuyện vô cùng vất vả, ít nhất thì cũng khổ cực gấp trăm lần việc phóng túng qua ngày, nhất là khi bạn cho rằng người đàn ông của bạn không đáng để bạn nỗ lực như vậy, bạn sẽ lập tức tìm lý do để buông bỏ quyết tâm. Đây là sai lầm lớn nhất của người phụ nữ, chúng ta nỗ lực khiến bản thân trở nên tốt đẹp hơn, cũng không phải vì bất kì ai, mà vì chính chúng ta, vì chúng ta có thể lựa chọn cuộc sống cho chính mình, chúng ta xứng đáng với cuộc sống tuyệt vời hơn. Chỉ bởi lí do ấy thôi, dù cố gắng tới đâu cũng không hề phí công.

Chúng ta thường xuyên thích đánh tráo khái niệm, ví dụ như ngày bé cha mẹ yêu cầu chúng ta cố gắng học tập, thi đỗ vào một trường đại học có tiếng, hôm nào chúng ta thi không tốt, bị cha mẹ trách mắng thì thường sẽ như thế này: Hồi nhỏ họ còn học dốt hơn mình, giờ làm cha làm mẹ rồi lại bắt mình phải đỗ trường danh giá, có giỏi thì tự đi mà thi?

Nhưng nếu chúng ta học được nhiều kiến thức, thi đỗ trường tốt, vậy người được hưởng lợi nhất ở đây là ai?

Nếu một người nghĩ rằng hoàn thiện bản thân vì người khác vậy người này không bao giờ có thể làm chủ số phận của mình. Mọi mỗ lực của chúng ta đều vì tốt cho bản thân, nếu người được hưởng lợi lớn nhất là chính chúng ta vậy vì sao lại không cố gắng?

Nhất là với các cô gái chưa kết hôn, nỗ lực hoàn thiện bản thân mình đúng là vất vả hơn làm đẹp, mua sắm - nhưng cuộc sống tương lai sẽ ngày càng nhẹ nhàng, vui vẻ hơn. Khi bạn đủ tốt, bạn sẽ gặp được người đàn ông xứng đôi với bạn. Bởi vậy chúng ta không nên oán trách chồng mình không tốt, chọn được tuýp đàn ông thế nào, quan trọng là ở điều kiện của chính bản thân mình.
 
Tham gia
21/4/20
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
142
Điểm
28
Chương 22: Đừng biến bi kịch thành phim dài tập

Tôi quen Tử Hiên khi còn đi tư vấn công ích, lúc đó hôn nhân của chị ấy có vấn đề nên tới đó để xin sự giúp đỡ.

Năm ấy Tử Hiên 40 tuổi, có một con gái 14 tuổi, chồng làm xâu dựng thu nhập cũng khá, nên chị ấy không phải đi làm mà chỉ cần ở nhà chăm sóc con gái cho tốt. Nhưng mấy năm gần đây chị ấy thường nghe được lời đồn chồng mình có bồ, hơn nữa chồng chị ấy còn có con với bồ rồi. Ban đầu Tử Hiên cũng không tin, cũng từng thăm dò chồng, nhưng lại bị chồng gạt đi phân tích hết mặt lợi mặt hại. Lúc đó chị ấy cũng thấy có lý, nhưng mấy hôm sau đâu lại vào đó.

Khoảng một tháng sau, chị ấy hưng phấn nói với tôi, chị ấy đã nghĩ ra biện pháp giải quyết. Tôi vội hỏi biện pháp gì? Chị ấy đắc ý nói, chị ấy chuẩn bị sinh một đứa con trai, như vậy thì chồng chị ấy chắc chắn sẽ nghiêng về phía chị ấy, dù sao đây cũng là con của vợ cả, có thân phận đàng hoàng. Lúc đó tôi đã thốt lên: “Chị đừng hại con mình.”

Tôi nói với chị ấy: “Chưa bàn tới chuyện chị có sinh được con trai hay không, dù chị có sinh được con trai thì cũng không thể xoá bỏ sự tồn tại của đứa bé kia. Nếu hôn nhân xảy ra vấn đề thì nên giải quyết một cách lý trí, chứ không nên tạo thêm bi kịch. Ngộ nhỡ chồng chị vẫn không bị lây chuyển, vậy lúc đó chị với con biết phải làm sao? Chị có khả năng nuôi con một mình không? Nếu kết quả cuối cùng không như chị mong muốn thì chị có thể chấp nhận sự thật ấy sao?

Nhưng Tử Hiên không nghe tôi, chị ấy khăng khăng muốn thử, cho rằng chồng chị ấy có thể không quan tâm tới chị ấy, nhưng nhất định sẽ bận tâm tới con trai anh ta.

Bốn tháng sau, chị ấy vui mừng thông báo cuối cùng cũng mang thai rồi, hi vọng được tôi chúc phúc cho chị ấy thêm sức mạnh. Lúc đó tôi nghe xong mà trong lòng chỉ thấy bi thương, cuộc hôn nhân này vốn đã bi kịch, nếu dừng lại đúng lúc thì có thể thương tổn sẽ chấm dứt ở đây, nhưng Tử Hiên lại cố chấp muốn sinh thêm một đứa bé nữa, tôi không thể thốt ra lời chúc phúc, mà chỉ tặng chị ấy bốn chữ: Tự lo liệu đi!

Quả nhiên mấy tháng sau, chị ấy lại khóc sướt mướt tới tìm tôi, nói với tôi chồng chị ấy chẳng để ý tới mình, chị ấy ốm nghén khổ sở như vậy mà anh ta không hỏi han lấy một câu, mẹ chồng cũng rất lạnh nhạt. Tôi khuyên chị ấy ngẫm lại thật ký: “Bây giờ chồng và mẹ chồng chị đều như vậy rồi, chị còn mong tương lai sẽ thế nào nữa? Giờ vẫn chưa muộn đâu, chị ngẫm lại xem có nên bỏ đứa bé này không?”

Nhưng chị ấy kiên quyết không nghe, cho rằng chuyện đã tới nước này thì dù thế nào cũng phải đánh cược một lần, chị ấy hoang mang nói: “Bây giờ con đang ở trong bụng chị, bọn họ còn chưa có cảm giác gì, tới khi đứa bé ra đời, gọi cha, gọi bà, bọn họ có thể không yêu nó sao?”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Dù bọn họ có yêu đứa bé này, cũng không có nghĩa bọn họ sẽ yêu mẹ đứa bé! Chị nhìn người phụ nữ kia mà xem, cô ta cũng sinh được con trai, nhưng Tết Thanh Minh bọn họ chỉ dẫn con trai đi tảo mộ chứ đâu có cho cô ta đi cùng. Tốt với con không có nghĩa là tốt với chị, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”

Sau đó tôi luôn tránh mặt chị ấy, bởi vì tôi thấy quá bực bội.

Khoảng một năm sau, một ngày nọ, khi tôi ăn cơm với mọt người bạn trong hội công ích, cô ấy hỏi tôi còn nhớ Tử Hiên không.

Cô ấy kể với tôi rằng, Tử Hiên thực sự sinh được một cậu con trai, còn người phụ nữ kia thì sinh con gái, hai người mỗi người một trai một gái. Người phụ nữ kia không thể khiến chồng Tử Hiên ly hôn để cưới cô ta, Tử Hiên cũng không thể khiến chồng mình chấm dứt mối quan hệ với phía bên kia, hai người phụ nữ mỗi người nuôi một trai một gái, tiều tuỵ khổ sở vô cùng. Nghe nói người đàn ông kia có gửi tiền nuôi con trai cho Tử Hiên, nhưng chị ấy phải chăm sóc đứa bé một mình. Đối mặt với kết cục này, Tử Hiên không thể chấp nhận được, chị ấy đã tìm người đàn ông kia tranh chấp rất nhiều lần, tinh thần gần như suy sụp.

Tôi chỉ thấy thương cho đứa bé ấy, bị mẹ nó đưa tới thế gian này để làm thẻ đánh cược cho cuộc hôn nhân của mình, không biết số mệnh tương lai của nó đi về đâu?

Chúng ta không thể cam đoan bản than sẽ không gặp phải khó khăn và thất bại trong hôn nhân, nhưng có người sẽ rút bài học xương máu, không ngừng hoàn thiên và kiểm điểm bản thân, để mình ngày càng trưởng thành trước khó khăn và thất bại, cuối cùng nắm giữ được hạnh phúc thuộc về chính mình. Song có người lại khư khư cố chấp, mắc hết sai lầm này tới sai lầm khác, khiến bi kịch kéo dài mãi không thôi.
 
Tham gia
12/5/20
Bài viết
85
Điểm cảm xúc
279
Điểm
53
Chương 23: Cúi đầu hi sinh, ngẩng đầu trông người
Mấy hôm trước tôi có xem một chương trình truyền hình, kể về một người đàn ông bị bệnh khá nặng, vợ anh ta lập tức đòi ly hôn, rồi mang hết toàn bộ tài sản đi, còn bỏ lại con trai cho anh ta nuôi nấng. Bấy giờ bỗng có một người phụ nữ khác xuất hiện trong cuộc sống của anh ta, bắt đầu chăm sóc cho sinh hoạt của hai cha con họ. Nhờ sự chăm sóc hết lòng của chị ấy, người đàn ông kia dần khỏe lại. Bấy giờ con của anh ta đã tới tuổi lấy vợ, phía nhà gái yêu cầu phải có nhà mới đồng ý cho kết hôn, thế là người phụ nữ kia liền bán nhà mình, để con trai của người đàn ông nọ có tiền mua nhà, sau đó đưa hết tiền tiết kiệm cho người con trai để làm sính lễ cho nhà gái, rồi lại lo liệu đủ đường vì hôn lễ. Khi mọi chuyện đâu đã vào đó, hai cha con nọ mới úp úp mở mở nói với chị ấy rằng: Chị ấy đừng xuất hiện trong đám cưới có được không, bởi vì người vợ cũ muốn tới, họ sợ phía nhà gái nhìn thấy chị ấy thì không biết nên giải thích thế nào.

Chị ấy ấm ức nói trên truyền hình: "Tôi hi sinh vì các người nhiều như vậy, mà các người lại đối xử với tôi như thế ư?"

Người đàn ông kia ngượng nghịu đáp: "Anh biết em rất tốt với cha con anh, nhưng dù sao em cũng hi sinh vì cha con anh nhiều như vậy rồi, thỏa hiệp một lần nữa cũng có sao đâu?"

Đứa con trai nọ còn mặt dày nói: "Con cũng biết những năm qua dì rất tốt với con, con rất biết ơn, nhưng nếu dì có mặt trong đám cưới thì con không biết phải giải thích thế nào với phía nhà gái, con sợ mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp, mong dì thông cảm cho con."

Vị khách ngồi bên cạnh không khỏi chất vấn đứa con trai: "Chuyện này thì có gì mà khó giải thích? Chị ấy xuất hiện trong đám cưới thì đáng xấu hổ lắm à? Cậu định sau khi kết hôn không bao giờ để người khác gặp chị ấy sao?"

Hai cha con họ á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn cố chấp với cách làm của mình, hi vọng người phụ nữ kia lại thỏa thiệp vì bọn họ lần nữa.

Vị khách của chương trình bèn hỏi người phụ nữ kia: "Chị đã thấy bộ mặt thật của bọn họ chưa? Rõ ràng là phường ăn cháo đá bát, không lẽ suốt bốn năm qua chị không phát hiện ra bọn họ là người thế nào ư?"

Người phụ nữ kia khóc nức nở: "Tôi không nghĩ được nhiều như thế, tôi chỉ muốn thật lòng đối tốt với họ, cũng mong bọn họ có thể thật lòng đối tốt với tôi."

Vị khách giận dữ nói: "Vậy họ có thật lòng đối tốt với chị không? Bốn năm qua, chị có cảm nhận được tấm lòng của bọn họ không? Chị không hề nhận ra nhân phẩm của họ có vấn đề ư?"

Người phụ nữ kia chỉ không ngừng kể ra những hi sinh của mình. Người khác đành thở dài ngao ngán, "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh"*

(*) Một câu trong Ma la thị lực thuyết của Lỗ Tấn, ý nói: "Cảm thấy bi ai trước bất hạnh của ai đó, cũng thấy tiếc nuối trước sự buông xuôi của họ".

Có lẽ trong cuộc sống mọi chuyện không khoa trương như vậy, nhưng chúng ta có thể bắt gặp rất nhiều mâu thuẫn gia đình tương tự. Mới đây thôi có một chị gái khóc than với tôi rằng, chị ấy đã hi sinh cả nửa đời mình cho chồng, vì anh ta mà sinh con dưỡng cái, nấu cơm hầu hạ, chăm sóc cha mẹ chồng. Nhưng khi chị ấy bị bệnh phải giải phẫu, cả gia đình ấy lại không có một ai chịu chăm sóc cho chị ấy, chỉ có cha mẹ đẻ đã lớn tuổi thương con gái, nên tới chăm sóc cho tới khi chị ấy xuất viện. Chị hỏi tôi: "Chị hi sinh vì bọn họ nhiều như vậy, sao bọn họ có thể vô lương tâm đến thế?"

Lúc đó tôi đáp: "Chị nói về lương tâm với những kẻ vô lương tâm, chẳng phải là tự rước lấy nhục hay sao?"

Nhưng sau đó, tôi cho là vấn đề này không thể quy kết về chuyện vô lương tâm hay có lương tâm.

Tôi luôn cho rằng, một người có thể che giấu sự bạc bẽo ích kỷ của mình một thời gian, nhưng không thể che giấu mãi mãi. Bình thường chỉ khoảng một năm sau khi kết hôn, là mọi tính tình thật đều gần như bộc lộ hoàn toàn. Nhưng rất nhiều phụ nữ sống trong hôn nhân mười mấy hai mươi năm vẫn còn hỏi: "Sao anh ấy lại là người như vậy?" Tôi chỉ thấy vô cùng bi ai. Sống bên nhau nhiều năm như thế mà bạn không phát hiện được bất cứ điều gì ư? Hay là nhận ra rồi nhưng vẫn chẳng hề bận tâm?

Tôi luôn đề nghị với các chị em phụ nữ, sau khi kết hôn đừng cắm đầu vào hi sinh, thỉnh thoảng cũng nên ngẩng đầu xem thử phản ứng của đối phương. Nếu đối phương trân trọng sự hi sinh của bạn, cũng cố gắng báo đáp, vậy bạn có thể tiếp tục hi sinh. Nhưng nếu đối phương coi sự hi sinh của bạn như lẽ đương nhiên, thậm chí đòi hỏi nhiều hơn nữa, vậy bạn mau chóng điều chỉnh chiến lược.

Song có rất nhiều người phụ nữ lại làm ngược lại. Khi họ gặp phải những người bạc bẽo ích kỷ, không biết trân trọng, họ sẽ càng hi sinh nhiều hơn, hi vọng người đàn ông này có thể cảm động trước tấm lòng của mình. Nhưng kết quả thường là họ sẽ tổn thương nhiều hơn, bởi vì người bạc bẽo ích kỷ không biết cảm kích tấm lòng của người khác, họ chỉ muốn được lợi nhiều hơn mà thôi.

Gặp phải người như vậy thì rời đi là cách tốt nhất, nếu thực sự không muốn rời đi, vậy cũng đừng hi sinh mọi thứ, phải cho đi một cách chừng mực.

Từng có độc giả hỏi tôi một vấn đề khá tiêu biểu, cô ấy hỏi: "Chị Vãn Tình ơi, em đã đọc hết các tác phẩm của chị rồi, em muốn nghe ý kiến của chị về một chuyện. Có tác phẩm chị cổ vũ phụ nữ nên biết hi sinh, nhưng lại có tác phẩm chị nói phụ nữ không nên hi sinh, vậy rốt cuộc là nên hi sinh hay không nên hi sinh?"

Thực ra trước giờ tôi chưa từng đưa ra kết luận một cách võ đoán. Về vấn đề nên hi sinh hay không, tôi không đưa ra câu trả lời cố định, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, chúng ta cũng sẽ gặp đủ hạng người. Mấu chốt của chuyện có nên hi sinh hay không - nằm ở việc đối phương là hạng người gì.

Một người bạn của tôi bất hạnh lấy phải một người đàn ông ích kỷ, nhưng tôi thấy phương pháp của cô ấy vẫn đáng để lấy ra làm gương. Trước khi kết hôn, người đàn ông này che giấu rất tốt, lúc nào cũng tỏ ra khiêm tốn ôn hòa, nhưng mới kết hôn được vài tháng đã bộc lộ bản chất. Vừa kết hôn nên bạn tôi không muốn ly hôn, nhưng cô ấy biết nếu tiếp tục như vậy dung túng thì anh ta sẽ ngày càng quá đáng hơn. Bởi vậy sau đó, cô ấp áp dụng nguyên tắc: Anh đối xử với tôi thế nào thì tôi đối xử với anh thế ấy. Tôi ốm mà anh thờ ơ, vậy anh ốm tôi cũng mặc kệ. Anh hờ hững với tôi, tôi cũng coi anh chẳng ra gì.

Theo quan niệm của tôi, sống với một người đàn ông như vậy thực sự vô nghĩa, nhưng nếu không muốn ly hôn thì cũng chỉ còn cách này mà thôi.

Ban đầu người đàn ông kia rất phẫn nộ trước cách làm của bạn tôi, thậm chí còn dọa ly hôn. Nhưng sau vài lần, anh ta biết bạn tôi không phải người dễ bắt nạt, nên cũng không dám hành xử quá đáng. Mấy năm sau, người đàn ông kia quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Bấy giờ tôi hỏi cô ấy nghĩ thế nào, bạn tôi thở dài: "Lúc đó tớ chẳng còn cách nào khác, đành nghĩ cùng lắm thì ly hôn. Thực ra tớ chỉ cần tỏ thái độ như vậy thì anh ta cũng không dám quá đáng nữa."

Sau đó tôi đưa ra một kết luận: Với người ích kỷ thì bạn càng hi sinh, họ càng đòi hỏi nhiều hơn, nhưng gặp đúng người không nhân nhượng bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở nên bình thường. Nếu thực sự không có ai chấp nhận nhường nhịn bọn họ, bọn họ cũng sẽ thay đổi chính mình. Hơn nữa khi bọn họ vừa bộc lộ sự ích kỷ, bạn phải trừng trị đúng lúc, như thế thì sẽ có hiệu quả tốt hơn. Nhưng rất nhiều phụ nữ quá bao dung, dung túng cho đàn ông hết lần này đến lần khác, cuối cùng trở thành thói quen khó bỏ.

Thế nên, dung túng sự ích kỷ còn nguy hiểm hơn là ích kỷ, bởi vì đây là hành động tạo ra những kẻ cặn bã cho xã hội
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 24: Đừng làm thủ môn của hôn nhân

Hồi xưa, tôi từng gặp phải một tình huống dở khóc dở cười vì không hiểu bóng đá, bạn tôi rủ tôi đi cổ vũ cho đội lớp mình. Vì tôi chỉ thích cầm kỳ thi họa nên nên gần như chưa xem bóng đá bao giờ, bạn tôi bèn dặn tôi: “Cậu không cần hiểu đâu, khi nào thấy bóng vào lưới, cậu vỗ tay khen là được.” Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó để tỏ ra là người nhiệt tình tham dự hoạt động của lớp, thấy bóng vào lưới tôi lập tức vỗ tay khen hay, bạn tôi vội kéo tôi lại, rầu rĩ nói: “Đội bạn đá vào, cậu vỗ tay gì chứ?”

Sau đó tôi nhận ra một thành viên không giống những người còn lại, bèn chỉ vào người đó hỏi: “Sao bạn ấy cứ loanh quanh ở cầu môn thế?”

Bạn tôi bèn cho tôi biết, đó là thủ môn, nhiệm vụ của cậu ấy là bảo vệ cầu môn cho tốt, không để bóng của đối phương lọt vào.

Mấy hôm trước, một vị phu nhân vui mừng gọi điện cho tôi, nói chị ấy đã tìm được địa chỉ và công ty của ả bồ nhí, tới tận nơi đàm phán, chị ấy nói nếu đối phương không chịu chấm dứt quan hệ với chồng mình thì chị ấy sẽ đưa sự việc này tới công ty cô ả, để tất cả mọi người đều biết cô ta là kẻ thứ ba. Đối phương sợ hãi nên đồng ý rời khỏi chồng chị ấy. Chị ấy còn nói với tôi, chị ấy có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với bồ nhí của chồng, đây đã là cô bồ thứ 6 chị ấy đánh đuổi thành công. Nếu sau này tôi muốn viết sách về việc đối phó với bồ nhí thì chị ấy có thể hết lòng giúp đỡ.

Không hiểu sao chị ấy lại khiến tôi nghĩ đến người thủ môn, chỉ là chị ấy không phải thủ môn trên sân bóng, mà là thủ môn trong hôn nhân.

Mấy năm trước, tôi quen một vị phu nhân cũng là người Quảng Đông, chị ấy nói chồng mình ngoại tình thành thói, nhiệm vụ hàng ngày của chị ấy là bắt quả tang và đánh ghen.

Vì chỉ quen trên mạng nên chúng tôi trò chuyện khá cởi mở. Chị ấy kể với tôi, ở vùng chị ấy, có rất nhiều phụ nữ sống như vậy, ngày ngày theo dõi chồng, bắt tại trận rồi ép chồng chia tay với bồ.

Tôi không biết chị ấy đang lừa mình dối người, hay là tình trạng hôn nhân ở vùng đó thực sự đáng báo động như vậy. Tôi hỏi chị ấy, đuổi kẻ thứ ba đi rồi thì còn có kẻ thứ tư, thứ năm, thứ sáu, cuộc sống như vậy bao giờ mới kết thúc, chẳng lẽ chị ấy không thấy người đàn ông kia mới là mấu chốt của vấn đề ư?

Nếu đàn ông không muốn ngoại tình thì đâu cần khổ sở như vậy?

Chị ấy đáp, đàn ông nào chẳng thế, trên đời này làm gì có đàn ông chung thủy? Tôi hiểu vì sao chị ấy lại nói như vậy, phần lớn phụ nữ bị chồng phản bội đều không làm gì chồng mình, mà lại dồn mọi phẫn nộ lên một người phụ nữ khác, bởi vì chỉ làm vậy họ mới có lí do để tha thứ cho chồng, cũng chỉ khi đánh đồng mọi đàn ông thì họ mới tìm được cảm giác cân bằng trong tâm lí.

Nhưng tôi lại cực kì căm ghét luận điệu này, thực ra bị chồng phản bội cũng là một chuyện đáng được đồng cảm. Song có vài phụ nữ ngoài miệng nói là tha thứ cho đàn ông, nhưng trong lòng vẫn thấy việc chấp nhận một người đàn ông phản bội là cô cùng nhục nhã. Thế nên họ tự tưởng tượng ra một suy nghĩ: Đàn ông trên thế giới này đều vậy, không phải chỉ mình mình phải sống khổ sở như thế.

Nếu suy nghĩ này chỉ để an ủi bản thân thì cũng không có gì đáng trách, nhưng những người này đáng ghét ở điểm họ ép người khác phải tán đồng quan niệm ấy, tuyên truyền tư tưởng tiêu cực đi khắp mọi nơi.

Chồng tôi cũng từng nghe được luận điệu này, lúc đó anh ấy hừ lạnh một tiếng rồi thẳng thắn phản bác, khiến tôi phải cảm thán khen hay: “Nếu chị cho rằng ngoại tình là bản tính của đàn ông, cũng như con người đói bụng cần ăn cơm, vậy sao chị không cho chồng chị ngoại tình, chị không định để người ta ăn cơm à? Dù đàn ông trên thế giới này đều ngoại tình cả, có gì đâu mà chị phải ngạc nhiên.”

Người phụ nữ nói ra luận điệu trên á khẩu, rất lâu mà không thể phản bác, chồng tôi lại bồi thêm một câu: “Nếu tôi là chồng chị, chắc chắn tôi cũng ngoại tình, vì dù tôi có ngoại tình hay không thì chị cũng đã định tội cho tôi rồi, tôi không ngoại tình thì đúng là có lỗi với chị.”

Nói chuyện một lúc chúng tôi quay lại chủ đề khi nãy, tôi tiếp tục hỏi vị phu nhân kia: “Sao phải biến bản thân thành thám tử nghiệp dư? Chị có nghĩ là chỉ cần chồng chị còn chưa tu tâm dưỡng tính, thì chị mãi mãi không thể sống yên ổn? Trừ khi có ngày anh ta già rồi, không chơi nổi nữa, nhưng cuộc đời của chị cũng gần hết rồi.”

Tôi hỏi một đằng chị ấy lại đáp một nẻo: “Thứ quan trọng nhất với phụ nữ là hôn nhân, bảo vệ hôn nhân là trách nhiệm của phụ nữ. Đánh đuổi kẻ thứ ba chính là bảo vệ hôn nhân.”

Tôi không thể không phản bác: “Thế nếu chị đã dốc hết sức lực ra để ngăn cản chồng ngoại tình, nhưng anh ta vẫ ngoại tình hết lần này đến lần khác thì sao? Điều này chứng tỏ phương pháp của chị không hề có tác dụng. Trừ khi chị có thể theo dõi anh ta 24/24, nhưng chị có làm được không? Nếu chị chỉ cần đảm bảo rằng mình không ly hôn, mà không bận tâm tới chất lượng hôn nhân, thì đâu cần mất công như vậy, dù sao hiện giờ chồng chị cũng đâu có đòi ly hôn!”

Có lẽ những lười này của tôi đã khiến những lí do mà chị lấy ra để duy trì hôn nhân hoàn toàn sụp đổ, bởi vậy sau đó chị không còn trò chuyện với tôi nữa. Tôi biết, không ai có thể đánh thức một người giả vờ ngủ.

Tôi luôn cho rằng, bạn không thể quản thúc một người đàn ông, chỉ cần anh ta muốn, anh ta sẽ luôn tìm được cơ hội. Nếu đàn ông không quý trọng hôn nhân thì dù người phụ nữ có cố bảo vệ nó, cũng đâu còn ý nghĩa gì? Hống chi bạn lại phí phạm thanh xuân của mình để chơi đuổi bắt với đàn ông suốt nhiều năm, có đáng không? Tôi đã theo dõi từ lâu, những vị phu nhân làm thủ môn của hôn nhân này luôn tiều tụy, hốc hác, hoặc là không có sinh khí, hoặc là cay nghiệt cố chấp. Nhưng tôi nghĩ trước khi lấy chồng, họ đều là những cô gái xinh đẹp như hoa, tràn đầy sức sống. Thế mà giờ họ lại hành hạ bản thân thành xác sống thế này.

Thực ra nếu muốn hôn nhân hoàn chỉnh vầ hình thức thì quá đơn giản, miễn là phụ nữ đủ thỏa hiệp thì tôi nghĩ hầu hết đàn ông đều không muốn li hôn, bởi vậy không li hôn là chuyện không hề khó, nhưng khiến đang ông chung thủy vơi mình mới là không dễ dàng. Có điều chúng ta không chỉ cần hôn nhân, chúng ta còn cần hôn nhân hạnh phúc kể cả hai vị phu nhân trong câu chuyện của tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi hỏi vị phu nhân thứ nhất: “Tuy chị đã đánh đuổi được kẻ thứ ba, nhưng chị có thực sự vui vẻ không? Sống như vậy chị không thấy mệt mỏi ư?”

Chị ấy bỗng bật khóc, như muốn trút nỗi oan ức ngột ngạt suốt bao nhiêu năm: “Tôi mệt chứ, tôi đã mệt mỏi từ lâu rồi, lúc nào tôi cũng phải lo lắng chuyện anh ta có ngoại tình hay không, ngày ngày điều tra theo dõi, tôi thấy cuộc sống của tôi u ám vô cũng, không ngày nào tôi yên tâm thoải mái. Nhưng tôi làm gì còn cách nào khác?”

Tôi biết chị ấy vẫn tiếp tục canh giữ hôn nhân của mình, nhưng từ tiếng khóc đau khổ của chị ấy, tôi hiểu được bảo vệ một cuộc hôn nhân không tốt khiến phụ nữ tổn thương đến nhường nào, nó sẽ hoàn toàn phá hủy tự tin và mọi mưu cầu hạnh phúc trong cuộc sống của người phụ nữ ấy.

Bởi vậy dù là đàn ông hay phụ nữ, cũng đừng làm thủ môn của hôn nhân, mỗi chúng ta chỉ cần làm thủ môn của chính mình là đủ. Hơn nữa, một cuộc hôn nhân hạnh phúc dài lâu không phải kết quả của việc canh giữ, tra xét, mà dựa trên sự tin tưởng, thưởng thức và suy nghĩ sẽ sống bên nhau trọn đời của cả hai vợ chồng.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 25: Bi kịch “Luân Hồi”

Nếu năm 20 tuổi có người nói với tôi, trước khi lấy chồng thì phải xem gia đình anh ta, xem hình thức hôn nhân của cha mẹ anh ta, rồi hẵng quyết định xem có nên kết hôn với người này hay không, tôi sẽ thấy cực kì phản cảm: “Rốt cuộc là kết hôn với anh ấy hay kết hôn với cha mẹ anh ấy, nếu gia đình anh ấy không hạnh phúc thì phải chia tay với anh ấy sao?” Thậm chí lòng nhân hậu nổi lên, cảm thấy một người đàn ông như vậy thật đáng thương, trước đây chưa từng cảm nhận được tình thân ấm áp, phải đối xử với anh ấy tốt hơn, cho anh ấy hạnh phúc.

Nhưng tới năm 25 tuổi, nếu có người nói với tôi như vậy tôi sẽ tán thành một nửa, đồng thời lập tức nghĩ ra đối sách: “Dù sao người tôi lấy cũng là anh ấy, nếu không thích tiếp xúc với cha mẹ anh ấy thì tôi sẽ thuyết phục anh ấy mua nhà xa họ một chú, sau đó hai người sẽ sống cuộc sống của mình, gia đình anh ấy cũng sẽ không ảnh hường gì nhiều tới tôi.”

“Lần sau trước khi kết hôn, nhất định phải xem xét kỹ gia đình của đối phương. Nếu trong nhà anh ta, người cha có cũng như không, vậy chắc chắn tớ sẽ không lấy anh ta nữa.” Đấy là kinh nghiệm xướng máu mà cô bạn Tiểu Lương rút ra sau khi cô ấy ly hôn.

Ba năm trước, trước khi kết hôn có người bạn nhắc khéo Tiểu Lương rằng, mẹ chồng cô ấy cực kì thương con trai, bây giờ cô ấy thầy người đó thật nực cười, mẹ nào mà chẳng thương con?

Cho tới khi kết hôn, cô ấy mới biết mẹ chồng có ảnh hưởng lớn như thế nào với hôn nhân của mình, tuy mẹ chồng không hề muốn phá hoại hôn nhân của họ, nhưng lại có rất nhiều hành vi dẫn đến điều đó. Hầu như ngàu nào mẹ chồng cũng tranh con trai với Tiểu Lương, chồng Tiểu Lương mua cho cô ấy một bộ quần áo, mẹ chồng sẽ giận dỗi không vui, cho tới khi con trai mua cho bày ấy một bộ đắt hơn thì mới bỏ qua. Hai người muốn đi nghỉ mát, mẹ chồng thản nhiên nói: “Dù sao mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đi chơi với hai đứa!” Tiểu Lương không vui, chồng cô ấy khó xử nói: “Bà ấy là mẹ anh, sao anh có thể từ chối bà ấy được? Bà ấy sẽ rất thương tâm.”

Trong cuộc đấu này, Tiểu Lương mong chồng có thể đứng về phía mình, mà mẹ chồng cũng muốn có quyền kiểm soát tuyệt đối với con trai. Hai người phụ nữ bắt đầu một cuộc chiến tranh không khói súng.

Chiến tranh bùng nổ, nhưng chiến lợi phẩm lại trốn biệt từ lâu, anh ta cảm thấy gia đình quá ngột ngạt, nên bắt đầu mượn cớ đi công tác, hoặc tiếp khách để khỏi về nhà, cho tới một ngày canh anh ta có những người phụ nữ khác.

Khi Tiểu Lương ly hôn thì không có con, tôi thấy đây là chuyện may mắn nhất với cô ấy, nếu không bi kịch này sẽ tiếp tục “Luân Hồi”.

Tôi luôn cho tằng hôn nhân thời nay thực dụng hơn ngày xưa rất nhiều, từ “ngày xưa” này là chỉ mấy chục năm trước đây, xa hơn nữa thì không có giá trị tham khảo. Khi đó mọi người đều không giàu có, chỉ cần hai người vừa ý nhau, thì dù điều kiện gia đình đối phương có thế nào, họ đều sẽ toàn tâm toàn ý mà kết hôn, hôn nhân như vậy thường bền chặt suốt đời. Đương nhiên, điều này có liên quan tới sự biến chuyển của thời đại, bởi ngày đó rất ít người muốn ly hôn.

Nhưng hiện giờ hôn nhân cần dựa trên rất nhiều yếu tố. Tôi từng cùng bạn mình tới hai buổi xem mắt, cảm giác của tôi về cuộc gặp mặt hấy là một buổi trao đổi điều kiện, trước tiên phải nhìn vào công việc, bằng cấp, thu nhập, gia cảnh của đối phương để cân nhắc. Nếu thấy những điểm này đểu ổn thì mới tìm hiểu xem người này có tính cách thế nào, còn yêu cầu về tình cảm thường không quá cao, có lẽ là chỉ cần người nọ trông đáng tin một chút, tạo cảm giác an toàn. Sau đó dưới sự thúc giục của cha mẹ đôi bên, chẳng bao lâu sau hai người sẽ kết hôn.

Song điều ảnh hường lớn nhất tới hôn nhân của bọn họ không phải điều kiện gia đình mà là hoàn cảnh gia đình.

Tôi từng quan sát rất kĩ kiểu hôn nhân này, phát triển phương thức ấy khá thích hợp với phụ nữ, nhưng lại không phù hợp với phần lớn đàn ông. Bởi vì phụ nữ thích nghi với vai trò mới một cách nhanh hơn đàn hông, hơn nữa phụ nữa cũng dễ dàng chấp nhận hiện tại. Nhưng đàn ông thì không giống như vậy, có thể họ đã kết hôn gần một năm, nhưng vẫn chưa thích nghi được với vai trò của mình. Thế nên phụ nữ thường không cảm thấy an toàn, họ sẽ cực kỳ khao khát cảm giác an toàn. Thường thì con đường để phụ nữ tìm được cảm giác an toàn là khống chế trói buộc. Nhưng đàn ông đâu chấp nhận để một người phụ nữ khống chế? Huống hồ còn là người vợ chưa có bao nhiêu tình cảm, điều này khiế anh ta cảm thấy ngột ngạt. Những người đàn ông này hầu như đều từng chịu sự khống chế của mẹ hồi nhỏ, khi còn bé không có năng lực chống cự, nhưng giờ thì khác, anh ta có năng lực phản kháng. Anh ta muốn thoát khỏi sự khống chế này, bởi vậy anh ta sẽ kiếm đủ lí do để trốn tránh vợ mình.

Thế nên phụ nữ sẽ càng thiếu cảm giác an toàn, một khi thiếu cảm giác an toàn, cô ấy càng muốn nắm bắt được thứ gì đó, đây quả là một vòng luân hồi tai quái. Tới khi có con, cô ấy sẽ chợt nhận ra bản thân không thể khống chế chồng, nhưng con hoàn toàn ỷ lại vào cô ấy, cô ấy bỗng tìm được mục tiêu sống mới. Nếu đứa bé là con trai, vậy nó sẽ vừa phải sắm vai con, vừa phải thay thế vị trí của cha để bù đắp cho sự trống vắng về mặt tình cảm của người mẹ.

Sự xuất hiện của bé trai đã dời đi phần lớn sự chú ý của phụ nữ, dục vọng khống chế chồng của họ sẽ giam xuống rất nhiều. Đàn ông nhận ra sự xuất hiện của con khiến bản thân giành được tự do, anh ta sẽ nóng lòng hưởng thụ sự tự do hiếm hoi này, mà không hề bận tâm tới sự thật đáng sợ khuất sau tất cả.

Thế nên phụ nữ sẽ ở bên con trai như hình với bóng, tới khi con trai tới tuổi lấy vợ. Lý trí nói với phụ nữ rằng, con trai nên có tình yêu và gia đình thuộc về riêng nó, cô ấy vẫn sẽ tích cực lo liệu cho hôn sự của con trai nhưng về mặt tình cảm cô ấy không thể chấp nhận việc con trai rời xa mình để bước vào vòng tay của một phụ nữ khác. Bởi vậy mới có chuyện mẹ chồng suốt ngày soi mói bắt bẻ con dâu rồi tranh giành con trai với con dâu.

Vậy đứa con trai này phải làm sao bây giờ? Về tình cảm, anh ta biết mình đã kết hôn, nên có cuộc sống của riêng mình, nhưng anh ta đã gắn bó với mẹ từ nhỏ, anh ta không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của mẹ, cũng không muốn thấy mẹ thương tâm, bởi vì bà ấy gần như chưa từng giữ được cha, nếu anh phản bội bà ấy thì bà ấy cũng quá đáng thương. Dựa theo tâm lý này, anh ta sẽ yêu cầu vợ phải nhường nhịn mẹ mình một cách vô tội vạ, mà vợ anh không thể từ chối, vì có sự trói buộc của đạo hiếu từ xưa đến nay. Song người vợ lại cảm thấy bản thân mới là một gia đình với chồng, thế nên hai người phụ nữ bắt đầu “cuộc chiến” đoạt vị thế.

Và rồi người con trai cũng sẽ tìm cách trốn tránh giống như cha anh ta vậy

Trong rất nhiều gia đình, cha chồng gần như không tồn tại trong nhà, thế rồi hình thức sống không lành mạnh này sẽ được đời đời “Luân hồi”.

Không phải nói người đàn ông có hình thức gia đình không lành mạnh thì không được kết hôn, chẳng qua lấy người đàn ông như vậy thì nguy hiểm hơn lấy những người khác quá nhiều, khả năng không hạnh phúc cũng cực kì lớn.

Lúc tôi và ông xã yêu nhau, tôi cũng chưa hiểu rõ điều này. Thời điểm đó, tôi yêu anh ấy hoàn toàn là vì anh ấy rất chân thật, có kiến thức uyên bác, lại đối xử với tôi tốt vô cùng, tôi rất ít khi hỏi tới gia đình của anh ấy, anh ấy cũng ít khi nhắc tới gia đình mình.

Cho tới khi quan hệ hai người được xác định, trước khi tới gặp cha mẹ anh ấy, anh ấy mới cho tôi biết, Thậm chí khi đó anh ấy còn nói với vẻ khá bối rối, rằng cha mẹ anh ấy không giống cha mẹ người khác, họ không chấp nhận làm trâu làm ngựa cho con cái. Sau khi kết hôn, việc chúng tôi muốn bọn họ tới chăm sóc là điều không thể. Với cha mẹ anh ấy – thậm chí với ông bà anh ấy, người họ yêu thương nhất không phải con cái mà là bạn đòi. Ngày anh ấy còn bé, bà nội anh ấy luôn dành những thứ tốt nhất cho ông nội anh ấy trước tiên, sau đó mới tới con cháu. Người mà mẹ anh ấy quan tâm nhất chính là cha anh ấy chứ không phải anh ấy. Lúc đó tôi còn bật cười nhéo mặt anh ấy: “Bé con đáng thương, sau này đã có em thương anh.” Anh ấy còn nói với tôi, anh ấy rất ít khi nhắc tới gia đình bởi gia đình anh ấy chưa từng can thiệp hay giúp đỡ con cái quá nhiều. Anh ấy sợ tôi bận tâm tới điều này.

Tới khi kết hôn, tôi mới hiểu truyền thống gia đình này có lợi với tôi nhiều thế nào. Đầu tiên, mẹ chồng chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống của tôi, dù tôi có phá hỏng nhà thì bà ấy cũng không bận tâm, tôi và chồng tôi có thế nào chăng nữa bà ấy cũng sẽ không hỏi tới, cùng lắm là dặn dò chúng tôi phải chú ý sức khỏe. Thêm nữa mẹ chồng tôi luôn tỏ thái độ rõ ràng: Sau khi kết hôn hai đứa chính là người quan trọng nhất của nhau, những người khác mãi mãi là thứ yếu. Bởi vậy chúng tôi phải cân nhắc mọi thứ thật kĩ mọi bước tiến trong hôn nhân, mẹ chồng tôi chưa bao giờ nổi giận, bà ấy cho rằng: Sống như vậy mới đúng, cha mẹ và con cái chỉ bên nhau trong một giai đoạn cuộc sống, người thực sự ở bên mình suốt đời là bạn đời của mình. Mặt khác, vì cha mẹ chồng tôi chưa từng giúp đỡ chồng tôi quá nhiều nên năng lực của chòng tôi được rèn luyện rất tốt, anh ấy cũng cực kì có trách nhiệm.

Bản thân chồng tôi đã thấm nhuần tư tưởng hôn nhân từ ông bà và cha mẹ anh ấy, anh ấy hoàn toàn tán thành quan điểm “bạn đời mới là người quan trọng nhất”, đương nhiên anh ấy sẽ coi tôi là người quan trọng nhất, mọi chuyện đều lo lắng cho tôi trước tiên, tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ chuyện tranh đoạt với mẹ anh ấy.

Nhưng mẹ chồng tôi có yêu chúng tôi không? Tôi nghĩ bà ấy rất yêu chúng tôi, nhưng tình yêu của bà ấy không biểu hiện bằng sự can thiệp không chế mà biểu hiện bằng một hình thức cao cả hơn: “Mẹ chỉ chúc phúc cho các con, bản thân các con phải nỗ lực vun vén cho gia đình.”

Bởi thế tôi luôn rất cảm kích cha mẹ chồng của mình. Tôi cho rằng trong hạnh phúc của tôi và chồng, họ có công lao rất lớn.

Rất nhiều phụ nữ đều nói: “Nếu muốn hôn nhân hạnh phúc, ngoài việc tìm được một người chồng tối, còn phải tìm được một người mẹ chồng tốt.” Tôi lại cho rằng, nếu muốn hôn nhân hạnh phúc, ngoài việc tìm được một người chồng tốt, còn phải xem hôn nhân của cha mẹ anh ấy có hạnh phúc hay không. Đây là yếu tố cực kỳ quan trọng quết định hôn nhân của bạn có hạnh phúc hay không.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 26: Không ai có thể tiên đoán trước tương lai

Cuối tuần, tôi và ông xã định tới Cửu Trại Câu chơi mấy ngày, vừa lên xe thì điện thoại không ngừng báo có tin nhắn weixin, ông xã tôi bực dọc: “Ai thế, nhắn mãi không thôi.” Nửa năm rồi tôi với anh ấy đều quá bận rộn cho sự nghiệp riêng, hiếm khi có dịp du lịch cùng nhau, anh ấy hi vọng trong mấy ngày nghỉ này chúng tôi chỉ thuộc về nhau.

Tôi đành đưa di động cho anh ấy xem, tin nhắn thứ nhất: “Cậu ơi, cậu nghĩ sau khi ly hôn, tớ còn có thể tìm được người yêu thương tớ nữa không?” Tin nhắn thứ hai: “Nếu tớ chấp nhận li hôn thì liệu một ngày nào đó, anh ta có hối hận rồi quay về cầu xin tớ tha thứ hay không?” Tin nhắn thứ ba: “Nếu mọi người xung quanh biết ớ li hôn liệu họ có nhìn tớ bằng ánh mắt khác hay không? Tớ muốn nghe suy nghĩ của cậu.”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì ông xã tôi đã kêu lên: “Em có phải nhà tiên tri đâu mà biết được? Những vấn đề này vốn không có câu trả lời, không ai có thể cam đoan với cô ấy, mọi chuyện phải dựa vào bản thân cô ấy.”

Người nhắn tin là bạn học cũ của tôi, thực ra với tôi, những câu hỏi này đã quá quen thuộc, dù tới tân bây giờ tôi vẫn không thể đưa ra câu trả lời vừa chân thật vừa khiến đối phương thỏa mãn.

Có thể nói, tôi đã được hỏi về hầu hết các vấn đề trong hôn nhân. Vấn đề được hỏi nhiều nhất chính là: “Chị Vãn Tình ơi, chị nghĩ anh ấy có yêu em không? Nếu tôi đáp không yêu thì đối phương sẽ đưa ra rất nhiều ví dụ để chứng minh người đàn ông kia tốt với mình; nhưng nếu tôi đáp yêu, đối phương sẽ lập tức hỏi: “Vậy tại sao anh ấy lại đối xử với em như thế?”

Những vấn đề khác thì nhiều tới không đếm nổi.

Người bị phản bội hỏi tôi: “Chị nghĩ anh ấy có hồi tâm chuyển ý không? Nếu em cố cứu vãn hôn nhân thì liệu sau này chúng em có hạnh phúc được không?”

Người vừa chia tay hỏi tôi: “Chị nghĩ anh ấy còn tìm gặp em nữa không? Em rất nhớ anh ấy, liệu anh ấy có đang nhớ em không?”

Người có chồng trắng đêm không về hỏi tôi: “Chị nghĩ đêm qua anh ấy đi đâu? Có phải anh ấy tới chỗ bồ nhí hay không?”

Tôi vốn không thể trả lời được những vấn đề này, ví dụ như vẫn đề của bạn học tôi, sau khi li hôn còn có thể tìm được tình yêu chân thành hay không, chỉ có số mệnh mới biết đáp án. Nếu may mắn sau khi li hôn, cô ấy sẽ lập tức tìm được một người đàn ông tốt hơn chồng cũ, nhưng cũng có thể rất nhiều năm sau, cô ấy vẫ không thể tìm được người phù hợp. Không ai đoán trước được điều gì, chỉ có thể nói nếu biết điều chỉnh bản thân cho tốt thì cơ hội gặp được người đàn ông phù hợp sẽ cao hơn nhiều, nhưng điều đó cũng không phải chắc chắn tuyệt đối.

Sau khi ly hôn anh ta có hối hận hay không? Nếu sau khi ly hôn, cuộc sống của anh ta không tốt như trước kua, có lẽ anh ta sẽ hối hận; nhưng nếu cuộc sống của anh ta hạnh phúc hơn trước khi li hôn rất nhiều, anh ta sẽ không hối hận đâu. Còn việc sau khi li hôn anh ta sống thế nào, là do chính anh ta quyết đinh, những phân tích suy đoán trước đó thực ra đều là vô nghĩa.

Liệu người khác có nhìn mình bằng ánh mắt khác thường hay không? Có lẽ có, có lẽ không, dù không ly hôn thì cũng không ai thoát được miệng lưỡi người đòi, quan trọng là mình có quan tâm hay không, nếu nội tâm đủ mạnh mẽ thì người khác nói gì cũng chẳng quan trọng, mình cứ sống như mình muốn là được.

Sau khi cứu vã được hôn nhân liệu có hạnh phúc hay không? Thế thì phải xem hai người sống bên nhau thế nào, nếu hai người đều cố gắng bù đắp cho cuộc hôn nhân này, thực lòng quan tâm lo lắng cho đối phương, vậy thời gian dần trôi, những chuyện đã qua sẽ phai nhạt. Song đối phương có bằng lòng như vậy hay không thì là ẩn số. Trước khi hỏi vấn đề trên, tôi nghĩ bạn nên hỏi thế này trước: “Nếu tôi không thể cứu vãn hôn nhân thì liệu tôi có chấp nhận được một cuộc hôn nhân thất bại hay không?” – vậy sẽ thực tế hơn đấy.

Có những vấn đề chỉ có người trong cuộc mới biết, ví dụ như “Có phải anh ấy cũng đang nhớ tôi không?”, “Đêm qua chồng tôi có đi gặp bồ nhí hay không?” … Nếu thực sự muốn biết câu trả lời, vậy chỉ có thể hỏi người trong cuộc, những người khác sao mà biết được.

Ông xã tôi nghĩ rằng những vấn đề này vốn không cần hỏi, bởi không ai có thể tiên đoán trước tương lai, nhưng tôi rất hiểu kiểu tâm lí ấy, vì ai cngx từng có thời trẻ người non dạ, ai cũng từng có thời bơ vơ hoang hoải.

Lúc tôi và ông xã cãi nhau tới mức đòi chia tay, tôi cũng từng hỏi cậu bạn thân của mình: “Cậu nghĩ anh ấy thực sự muốn chia tay với tôi ư? Liệu anh ấy còn đi tìm tớ nữa không?” Cậu ấy sẽ an ủi tôi, nói chắc chắn rằng: “Còn, hai người chỉ đang giận dỗi chút thôi, chẳng bao lâu anh ta sẽ lại đi tìm cậu thôi.” Tôi lại hỏi: “Thế bao giờ anh ấy mới tới tìm tớ?”

Giờ ngẫm lại, những câu hỏi này của tôi khiến cậu ấy rất đau đầu, dù thế nào cậu ấy cũng không thể cho tôi câu trả lời chính xác. Ngộ nhỡ trả lời không đúng, có khi tôi còn tìm cậu ấy để gây sự: “Cậu nói trong vòng 3 ngày chắc chắn anh ấy sẽ tìm tới tớ mà? Sao giờ vẫn chưa thấy anh ấy đâu cả?”

Những cậu bạn thân của tôi lại dạy tôi phải đối mặt với sự thật: “Thường thì người thắc mắc vấn đề này, đều là những người có nội tâm không đủ mạnh mẽ, dễ hoang mang, họ hi vọng người khác có thể cam đoan giúp mình. Sau khi giải quyết xong sự hèn nhát trong nội tâm, rồi lại lật lại những vấn đề trên, ta sẽ nhận ra có những câu hỏi thời gian sẽ trả lời cho ta, có những câu hỏi bản thân cần đưa ra đáp án nhưng cũng có những câu hỏi không có câu trả lời.

Chúng ta không thể tiên đoán tương lai để giải quyết vấn đề hiện tại, có những chuyện không cần nghĩ quá xa, cũng không cần sợ hãi.

Việc có nên li hôn hay không, không phải xem sau này có gặp được người yêu mới hay không, mà phải xem người đàn ông ở hiện tại còn khiến mình hạnh phúc hay không. Nếu không thể thì tại sao lại lãng phí thanh xuân? Dù tương lai không gặp được người phù hợp, lẽ nào sống một mình không tốt hơn bị dày vò hành hạ trong kiểu hôn nhân này ư?

Người bị chia tay thưởng mong đối phương hối hận, thảm thương, quả thực có nhiều người đợi được tới lúc đó, nhưng bọn họ nói với tôi: “Trước kia đêm nào cũng mơ thấy anh ấy hối hận, xin tôi tha thứ, nhưng khi đợi được tới ngày đó, tôi lại nhân ra mình cũng chẳng vui vẻ gì, quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi. “Thế nên dù đối phương không hối hận thì cũng có sao? Trong khoảnh khắc anh ta bỏ đi, mọi thứ về anh ta đều không liên quan đến bạn, sao phải bận tâm những chuyện không liên quan đến mình? Bạn không thể hiểu được những chuyện trong thâm tâm người khác, nếu phí thời gian và sức lực vào những chuyện như vậy, chính bạn đang khinh thưởng bản thân mình.

Còn việc yêu hay không yêu, thực ra trong lòng mỗi người đều có đáp án rõ ràng, có trường hợp chỉ cần xác nhận lại lần nữa, cũng có trường hợp chỉ muốn lừa mình dối người. Nhưng là trường hợp nào thì chắc chắn nội tâm cũng có câu trả lời cho bạn, dù nội tâm có một thoáng mơ màng thì thời gian cũng sẽ đưa ra đáp án.

Chúng ta chỉ có thể sống tốt. Mọi chuyện đều phải làm mới biết, nếu cứ do dự, băn khoăn thì sẽ không bao giờ biết được đáp án, sẽ chỉ rơi vào một giả thiết khác. Nếu lúc trước tôi lựa chọn ly hôn thì có lẽ tôi đã sống tốt hơn nhiều cả trăm lần so với hiện tại

Tôi có cô bạn yêu một nhà nghệ thuật làm về hội họa – rất nhiều người nghe tới nghệ sĩ đã vôi lắc đầu ngao ngán, cho rằng họ sống trên mây, trên gió, nhưng bạn tôi lại yêu hết lòng hết dạ, rất nhiều người khuyên cô ấy: “Yêu ai không yêu, lại yêu loại người này, những người làm nghệ thuật chẳng đáng tin chút nào. Sau này chắc chắn cậu sẽ không hạnh phúc đâu mau yêu người khác đi!” Bạn tôi liền trả lời đầy triết lí: “Có lẽ sau này tôi không hạnh phúc, nhưng nếu không ở bên anh ấy, hiện tại tôi không ạnh phúc. Ai biết được chuyện tương lai, Có khi tôi lại đá anh ấy chứ, chỉ cần có dũng khí, chịu trách nhiệm, thì yêu ai cũng không thành vấn đềm dù sao cũng không ai tiên đoán được tương lai.”

Tôi thầm tán đồng suy nghĩ của cô bạn này, nếu chúng ta dung thời gian để tiên đoán tương lai, sao không dùng nó để suy ngẫm về thực tại, chúng ta sẽ sống tốt hơn trước rất nhiều.

Lúc 20 tuổi, chúng ta không biết cuộc sống năm 30 tuổi sẽ ra sao, nhưng tuổi 30 chắc chắn sẽ tới.Có rất nhiều chuyện không thể vội vàng, chỉ cần tất cả diễn ra tự nhiên, nghe theo tiếng nói của trái tim, lựa chọn cuộc sống cho chính mình.

Những chuyện còn lại, hãy đề thời gian trả lời đi thôi!
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 27: Trí tuệ của người khác không thể tự động cứu giúp bạn

Tôi có một người bạn quen biết đã bảy năm, chúng tôi quen nhau trong một buổi tọa đàm. Lúc đó cô ấy thấy mình gặp khó khăn khi trao đổi với chồng, nên đăng kí tham dự một buổi tọa đàm về hạnh phúc cuộc sống, trùng hợp là chúng tôi lại ngồi cạnh nhau, liền để lại phương thức liên lạc cho nhau.

Một tháng sau, tôi hỏi liệu cô ấy có áp dụng phương pháp trong buổi tọa đàm hiệu quả không, cô ấy rầu rĩ đáp: “Chẳng ra sao cả, vẫn thường xuyên cãi nhau, có lẽ những buổi tọa đàm kiểu này không hợp với tớ.”

Sau đó tôi nhận ra, không phải buổi tọa đàm không có tác dụng với cô ấy, mà là cái tính cách “ngựa quen đường cũ” của cô ấy khiến cô không thu được tiến triển thực tiễn nào.

Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều lần, chủ yếu là trò chuyện về vấn đề: “Làm thể nào để trao đổi với bạn đời”.

Ví dụ như cô ấy nói với tôi: “Tối qua chúng tớ lại cãi nhau vì chuyện mua nhà trước hay mua xe trước, tớ muốn mua nhà trước, hiện tại chúng tớ đang ở nhà cũ, diện tích lại rất nhỏ, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách, mà giờ giá nhà đang xuống, có thể đổi sang một căn nhà lớn hơn. Nhưng anh ấy lại muốn mua xe trước, anh ấy than ngày nào cũng phải bắt xe khổ lắm.” Thế là hai người không ai chịu ai, cuối cùng cô ấy hỏi tôi, nếu là tôi thì tôi sẽ làm thế nào.

Tôi nói cho cô ấy phương pháp của tôi, đầu tiên tôi sẽ cố gắng trao đổi với đối phương, trình bày thật rõ ràng lí do mình muốn mua nhà trước, cũng nghe thử lí do muốn mua xe của đối phương, phân tích xem trước mắt nên mua nhà hay mua xe, nếu vẫn không ai chịu ai thì giảm yêu cầu xuống, mua nhà nhỏ một chút, mua xe tàm tạm để khỏi đi bộ là được, mỗi người nhượng bộ một chút.

Cô ấy nói đã hiểu, nhưng sau đó vẫn cãi nhau với chồng, tôi bèn hỏi cô ấy: “Cậu nói là muốn thay đổi cách thức trao đổi cơ mà?” Cô ấy ngại ngùng đáp: “Tớ quen rồi, cứ thấy anh ấy khăng khăng đòi mua xe là máu nóng lại xông lên đầu.”

Tôi thở dài một tiếng, thảo nào người xưa có câu: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Cho tới giờ, quan hệ giữa cô ấy và chồng vẫn không thay đổi chút nào, nhưng cô ấy luôn chăm chỉ học cách thức trao đổi với chồng. Đôi lúc tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy áp dụng được một hai phương pháp mà cô ấy học được vào thực tế, thì quan hệ của hai người sẽ tốt hơn nhiều. Kinh nghiệm, trí tuệ của người khác dù tốt đến đâu, cũng không thể tự dộng giúp cô ấy giải quyết vấn đề, bởi thế hành động còn quan trọng hơn kiến thức rất nhiều.

Mấy năm trước, tôi làm tư vấn viên cho một tổ chức tư vấn tình cảm. Mong muốn của tôi là giúp những người gặp khúc mắc tình cảm giải quyết vấn đề của họ, song tôi không thừa nhận rằng: Tỷ lệ thành công khá thấp. Ban đầu tôi tưởng do trình độ của tôi còn yếu, hoặc phương pháp của tôi không ổn, nên mới không thể giúp được cho họ. Nhưng rồi khi trò chuyện với các tư vấn viên khác, tôi mới biết, hóa ra bọn họ cũng thấy bất lực như tôi.

Khi làm việc ở đó, tôi gặp rất nhiều người như thế này: Họ sẵn sàng nghe chúng tôi phân tích và kiến nghị nghiều lần. Thái độ của họ rất thành khẩn, ham học hỏi. Nhưng điều này không thể thay đổi được quan niệm tình yêu của họ, dù tình cảm ấy đau khổ tới đâu, dù tương lai xa vời cỡ nào, họ vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa. Biết bản thân yêu một người vô cùng tồi tệ, biết anh ta đối xử với mình cực kì không tối, nhưng vẫn không muốn rời bỏ anh ta, tôi không thể hiểu nổi tại sao họ lại chịu đựng như thế.

Mãi về sau tôi mới biết, tựa như một người bị dao đâm trong phim vậy, người bị thương luôn nói rằng: “Đừng rút ra”, nếu bị đâm quá sâu, vết thương và sự đau đớn sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong thân thể họ, họ đành tiếp tục sống chung với chúng.

Nhưng ý thức của họ vẫn tỉnh táo, đúng hơn là chút lý trí còn sót lại mách bảo họ nên cầu cứu ai đó. Có điều khi tôi thực sự muốn giúp họ rút con dao gây nguy hiểm cho tính mạng ấy ra, họ lại băn khoăn bối rối, cuối cùng từ bỏ cơ hội được cứu giúp, bởi vì họ không thể chịu nổi cơn đau ấy. Tôi đành trơ mắt nhìn họ dần mất máu mà chết, đây cũng là nguyên nhân thúc đẩy tôi rời khỏi tổ chức kia.

Vẫn có những người nhân giúp đỡ, thay đổi và bắt đầu cuộc sống mới, họ tới gặp tôi với lòng biết ơn sâu sắc, nói rằng nhờ tôi mà họ vượt qua sóng gió trong cuộc sống. Ngày trước, đây là những lúc vui vẻ nhất, nhưng tôi dần hiểu ra, không phải tôi giúp họ, mà chính sức mạnh nội tại của họ đã giúp họ.

Thường xuyên có độc giả nói với tôi: “Đọc sách của chị hoặc đọc một đoạn văn trong sách của chị, em thường có cảm giác ‘tỉnh ngộ’, buông bỏ được mọi chuyện làm em băn khoăn và bứt rứt trước kia.”

Đó không phải công của tôi mà là sức mạnh của chính độc giả, họ chợt tỉnh ngộ, tựa như bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, tỏa sáng bốn phương.

Thực ra nhiều khi chúng ta không cần tìm người giúp mình, càng không cần phải dựa vào sức mạnh bên ngoài để giải quyết vấn đề của bản thân, vì nếu như vậy thì dù vấn đề được giải quyết, cũng chỉ là tạm thời. Trí tuệ của người khác không thể tự động cứu giúp bạn, chỉ có sức mạnh nội tại trong chính con người bạn kết hợp hành động thực tiễn mới tạo nên thay đổi được thôi.
 
Tham gia
12/5/20
Bài viết
85
Điểm cảm xúc
279
Điểm
53
Chương 28: Giá trị của bản thân bạn?

Ngày trước khi quyết định khởi nghiệp, tôi có ba sự lựa chọn: mở một tiệm trà thật khác biệt, mở một Câu lạc bộ tư nhân dành cho chị em phụ nữ, hoặc thực hiện giấc mơ từ thuở nhỏ - kinh doanh châu báu.

Ông xã một mực ủng hộ tôi kinh doanh châu báu, anh ấy nói nghề này cần có trình độ giám định cực cao, mà tôi lại có mười mấy năm kinh nghiệm rồi. Ngoài ra đây còn là sở thích của tôi, đam mê chính là thành công lớn nhất, hơn nữa kinh doanh châu báu có cơ hội phát triển rất lớn, tôi có thể sử dụng hình thức thương mại điện tử để mở rộng kinh doanh toàn quốc, thậm chí là toàn cầu. Dù sao người ra không thể lặn lội xa xôi tới chỗ tôi chỉ để uống cốc trà đúng không? Còn câu lạc bộ nữ giới, làm sao một phụ nữ ở Bắc Kinh lại tới chỗ tôi được?

Tôi thấy anh ấy phân tích rất chuẩn xác, bởi vậy tôi chọn ngành châu báu. Sau đó có lần chồng tôi đi uống rượu về, lỡ miệng nói với tôi: "Em biết tại sao anh một mực đề nghị em kinh doanh châu báu không? Bởi nhàn nhã chứ sao, em đã thấy ai kinh doanh châu báu mà lúc nào cũng đông khách chưa?"

Nhưng những chuyện sau đó vẫn nằm ngoài dự đoán của anh ấy, không biết là do giá cả tôi đề ra quá hợp lí, hay vì tôi có duyên với buôn bán, từ lúc khai trương tiệm tới giờ, khách hàng của tôi luôn đông như trẩy hội, đôi lúc tôi bận rận tới mức không kịp ăn cơm.

Ban đầu ông xã tôi chẳng mấy bận tâm, thấy tôi đắc ý thì còn không quên đả kích: "Gớm, được mấy bữa đầu thôi, em mới khai trương tiệm nên bạn bè đều tới ủng hộ, đương nhiên việc kinh doanh sẽ thuận lợi, đợi vài hôm nữa là biết ngay ấy mà."

Nhưng một thời sau, việc kinh doanh không những không giảm sút mà còn ngày càng tốt hơn. Sau khi đi hỏi thăm tôi mới biết, nhiều bạn bè mua hàng ở nhà tôi về, mọi người quanh họ đều thấy không tồi, liền tới đây chọn, những người bạn làm trong ngành truyền thông mà tôi quen ngày trước cũng nhiệt tình giới thiệu giúp tôi mỗi khi có cơ hội thích hợp.

Chẳng bao lâu, tôi đã bận rộn tới tối tăm mặt mũi, chồng tôi lại giúp tôi tuyển người hỗ trợ, nhưng tôi vẫn rất bận, bởi hầu hết khách hàng đều tin tưởng ánh mắt giám định chuyên nghiệp của tôi, cũng thích được trò chuyện và nghe đích thân tôi tư vấn hơn. Cuối cùng tôi đành để cô giúp việc gửi và nhận đồ chuyển phát nhanh, mời một nhiếp ảnh gia tới chụp ảnh cho tiệm một tháng một lần, còn lại tôi phải tự lo liệu hết.

Tuy vừa bận vừa mệt nhưng tôi lại rất vui vẻ. Một cuối tuần nọ, khi tôi đang cực kỳ bận rộn, ông xã ủ rũ than thở: "Anh thấy từ khi kinh doanh châu báu, hình như em chẳng bận tâm tới chuyện nào khác, anh ở bên em cả ngày rồi mà em chẳng để ý gì đến anh cả."

Tôi bỗng thấy có lỗi với anh ấy, không hiểu sao lại buột miệng nói: "Nếu anh không thích em quá bận rộn thì hay là em không kinh doanh nữa?"

Ông xã chăm chú nhìn tôi: "Thật hay đùa thế?"

Tôi cho anh ấy một ánh mắt khẳng định: "Tuy em rất coi trọng sự nghiệp cá nhân, nhưng em cũng phải coi trọng cảm xúc của bạn đời, giờ anh đã có ý kiến rồi , sau này chắc chắn sẽ có ý kiến gay gắt hơn."

Ông xã thấy tôi nói thật, bèn vội ngăn cản tôi: "Anh chỉ nói vui thế thôi, em để tâm một chút là được, đã làm tới nước này rồi, em cũng phải hi sinh rất nhiều, sao có thể buông bỏ dễ dàng như thế."

Tôi đưa mắt nhìn anh ấy: "Không cần miễn cưỡng vậy đâu. mau nói thật với em đi, tại sao anh không muốn em ngừng kinh doanh?"

Sau đó tôi liền nghe được những lời thật lòng của anh ấy. Ông xã tôi nói, rất nhiều phụ nữ thích ngắm đàn ông tập trung làm việc, thực ra khi phụ nữ tập trung làm việc cũng rất cuốn hút, nói đúng hơn là khi một người tập trung làm việc gì đó thì họ luôn tràn ngập sức quyến rũ.

Bên cạnh đó, từ khi khởi nghiệp tới giờ, tôi cũng không còn than phiền việc anh ấy quá bận rộn với công việc nữa, tôi thông cảm cho anh ấy hơn bất cứ lúc nào. Khi bản thân tôi lĩnh hội được cái bất đắc dĩ của sự bận rộn, tôi không còn lo lắng chuyện anh ấy sẽ bận rộn tới mức quên mất tôi nữa.

Ngoài ra, khi thấy tôi nỗ lực bước từng bước về phía mục tiêu của mình, anh ấy cảm nhận được sức sống và niềm vui từ việc một phụ nữ hết lòng phấn đấu cho lý tưởng của mình, thấy được niềm hạnh phúc của bạn đời, và anh ấy cũng mừng lây cho tôi.

Bởi những nguyên nhân này, anh ấy nghĩ việc tôi tiếp tục phát triển sự nghiệp quan trọng hơn việc nhất thời quên mất anh ấy rất nhiều.

Nhưng từ những lời của anh ấy, tôi tổng kết ra được ý nghĩ sau: Đàn ông hi vọng người phụ nữ của mình có sự nghiệp riêng, nhưng lại mong sự nghiệp ấy không mang tới nhiều "tác dụng phụ". Có lẽ nhiều người sẽ cho rằng suy nghĩ này thật tham lam, nào có chuyện khế ngọt hái được cả chùm như thế. Nhưng thực ra nó hoàn toàn dễ hiểu, cũng tựa như phụ nữ vừa mong đàn ông kiếm tiền bạc triệu, vừa mong mỗi ngày anh ta về nhà đúng giờ vậy.

Chẳng qua đàn ông chín chắn sẽ biết cách làm sao để cân bằng hai nhu cầu mâu thuẫn này, phụ nữ thông minh cũng sẽ thực sự hiểu được nhu cầu của đàn ông: Nếu sự nghiệp của bạn không mang tới quá nhiều phiền phức cho anh ấy, anh ấy cũng không ngại chuyện bạn có sự nghiệp riêng thuộc về riêng mình.

Còn giờ thì nói về cảm nhận của chính tôi nhé!

Trước khi khởi nghiệp, ông xã cũng rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt. Tôi ngày càng thành công, anh ấy sẽ ngày càng hãnh diện về tôi, cũng có thêm một chút lo được lo mất. Đôi lúc tôi đi họp mặt bạn bè cùng anh ấy, có người bạn hỏi về tôi, anh ấy sẽ khiêm tốn đáp lời với vẻ hãnh diện :"Cô ấy yêu thích viết lách, sưu tầm chút châu báu, chẳng qua có thể phát triển sở thích thành sự nghiệp mà thôi, vậy cũng rất tuyệt."

Bởi thế, tôi vẫn muốn nhắc nhở các chị em đang có ý định nghỉ việc chỉ vì một vài câu nói của chồng: Hãy thật thận trọng. Có lẽ lúc đàn ông yêu cầu bạn nghỉ việc, anh ta rất nghiêm túc và chân thành, nhưng anh ta cũng không biết những ngày tháng tiếp theo sẽ thay đổi thế nào.

Tôi có một cậu bạn, vì không muốn chia sẻ việc nhà nên yêu cầu vợ từ chức, chỉ để lo liệu nội trợ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta liền hối hận. Từ khi vợ cậu ấy từ chức, một ngày phải gọi cho cậy ấy ít nhất năm cuộc điện thoại, mà ngày xưa nhiều lắm là mỗi ngày một cuộc, hơn nữa cô ấy cực kỳ bận tâm tới "hành tung" của cậu, khiến cậu ấy thấy mất hết tự do. Sau đó cậu ấy lại yêu cầu vợ tiếp tục đi làm, nhưng cô ấy không chịu, những ngày tháng nghỉ việc ở nhà khiến cô ấy thấy rất thoải mái, không muốn quay lại chốn công sở nữa.

Thế rồi cậu bạn này nói với chúng tôi: "Trước đây tớ rất yêu vợ tớ, nhưng từ khi cô ấy nghỉ việc, tớ thấy cô ấy ngày càng vô vị, suốt ngày chỉ nói với tớ mấy chuyện bếp núc. Bảo cô ấy nghỉ việc là lỗi sai của tớ, nhưng điều này cũng không thay đổi được chuyện tớ rất ghét con người hiện tại của cô ấy, sau này có lẽ chúng tớ sẽ ly hôn."

Những lời này khiến tôi sởn gai ốc.

Nhiều phụ nữ nói: "Chính anh ấy yêu cầu tôi nghỉ việc mà, có phải bản thân tôi muốn nghỉ việc đâu." Nhưng sự thật lại chứng minh, phụ nữ vẫn phải gánh chịu hậu quả, bởi người đưa ra lựa chọn chính là bạn.

Dù đàn ông có nói thế nào chăng nữa thì chúng ta cũng phải hiểu được một đạo lý: Phải nâng cao giá trị của bản thân. Nhiều phụ nữ muốn ly hôn, là bởi giá trị của con người của đàn ông ngày càng cao, còn giá trị của bản thân ngày càng thấp, vợ chồng không thể đối thoại bình đẳng với nhau.

Tuy nói vậy sẽ khiến nhiều bà nội trợ kêu oan: "Giá trị con người của tôi giảm sút bởi vì tôi đã hi sinh quá nhiều cho gia đình! Bởi vì tôi đã hy sinh quá nhiều cho anh ấy!" Nhưng hiện thực chính là hiện thực, đừng tưởng mọi sự hi sinh đều được đền đáp xứng đáp. Con người sẽ chỉ cam tâm tình nguyện đền đáp những người mà họ cho là có giá trị. Khi trạng thái sinh hoạt của hai vợ chồng không bình đẳng, không ăn ý thì dù là nam hay nữ, đều sẽ sinh lòng chán ghét với bên yếu thế hơn.

Bởi vậy, phụ nữ nên có sự nghiệp thuộc về riêng mình, trừ khi bạn chắc chắn rằng dù không có nó, bạn vẫn có thể khiến cuộc đời của chính mình trở nên đặc sắc, dù phụ thuộc đàn ông về mặt kinh tế, thì về mặt tinh thần bạn vẫn hoàn toàn độc lập, hơn nữa có thể đảm bảo rằng dù không có sự nghiệp cũng vẫn có người sẵn lòng cung phụng bạn cả đời. Nếu vậy thì bạn có thể không cần sự nghiệp làm gì.
 
Tham gia
12/5/20
Bài viết
85
Điểm cảm xúc
279
Điểm
53
Chương 29: Trả thù nhẹ nhàng là được rồi

Mười mấy năm trước, sau khi xem bộ phim truyền hình Băng dính hai mặt, tôi chưa từng có cảm tình với "Phượng hoàng nam"*, tôi luôn cho rằng nếu hoàn cảnh lớn lên của hai người quá khác biệt, quan niệm sống hoàn toàn khác nhau thì làm sao mà hạnh phúc được? Trong phim, mỗi khi cha mẹ Á Bình đưa ra các yêu cầu vô lý thì Á Bình luôn tìm đủ mọi cách ép Lệ Quyên phải nghe theo, lý do là: "Cha mẹ anh quá vất vả." Phim truyền hình phải trải qua thẩm định, nên cuối cùng họ đã đưa ra một cái kết có hậu, nhưng cái kết ban đầu là Á Bình bóp cổ Lệ Quyên tới chết.

(*) Một cách gọi phổ biến ở Trung Quốc, chỉ chung những người đàn ông xuất thân nông thôn, gia cảnh khó khăn nhưng lấy vợ là người thành phố, gia cảnh khá giả.

Thế nên tôi luôn tránh xa Phượng Hoàng Nam. Cô bạn Tiểu Khiết của tôi còn bài xích hơn cả tôi, cô ấy từng căm phẫn nói với tôi: "Phượng hoàng nam đều là loại ngu hiếu, ích kỷ, chỉ muốn phụ nữ hi sinh vì anh ta, nếu phải lấy Phượng hoàng nam thì thà chết còn hơn."

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là cuối cùng Tiểu Khiết lại ngượng ngùng nói với tôi, người cô ấy muốn kết hôn là một Phượng hoàng nam. Thấy tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ấy bèn biện giải cho Phượng hoàng nam: "Trước đây bọn mình chưa từng tiếp xúc với Phượng hoàng nam, nên đều bị phim truyền hình lừa phỉnh, mọi tuýp đàn ông đều có người tốt kẻ xấu, Phượng hoàng nam cũng vậy, ít nhất thì người tớ yêu rất nhiệt tình với bạn bè, lại dễ tính, rất tốt với tớ, còn chăm chỉ cầu tiến, bỏ xa đám thành phố dày ăn mỏng làm cả kilomet."

Tôi nghĩ không thể phủ nhận mọi quan niệm về Phượng hoàng nam, song nếu quan niệm của Tiểu Khiết đã thay đổi lớn như vậy thì hẳn là người đó phải rất tốt.

Nhưng hai năm sau, Tiểu Khiết kể với tôi, cô ấy và người chồng Phượng hoàng nam của mình đang làm thủ tục ly hôn. Tôi lại kinh ngạc một lần nữa, Tiểu Khiết chua chát nói: "Tớ cứ tưởng anh ta là người cầu tiến, tốt tính, nhưng giờ thì tớ hiểu rồi, anh ta chẳng có gia thế cũng chẳng có tiền của, nếu không tỏ ra cầu tiến, tốt tính thì ai thèm lấy anh ta? Hồi trước tớ đã quá ngây thơ nên không thể hiểu thấu điều này. Sau khi kết hôn tớ mới biết, lấy một người chồng như vậy thì sẽ phải trả giá bao nhiêu."

Tiểu Khiết kể cho tôi suốt một buổi trưa, tường tận từng chi tiết về cuộc sống hôn nhân suốt hai năm qua của cô ấy.

Lúc mới kết hôn, cô ấy đã biết điều kiện gia đình chồng không tốt, mỗi tháng chồng cô ấy đều phải gửi một ngàn tệ về quê, Tiểu Khiết nghĩ cha mẹ nuôi lớn một người con trai cũng không dễ dàng, nên thấy hành động này là nên làm. Nhưng dần dần, cô không thể chịu nổi nữa, vì nhà chồng đòi hỏi quá nhiều, hết yêu cầu mua thứ này thứ kia, rồi yêu cầu đăng ký khám bệnh, lại yêu cầu ở nhờ nhà cô ấy để đi học, chồng cô ấy không những thấy chuyện đó là đương nhiên, mà còn cho rằng Tiểu Khiết cũng là một thành viên của gia đình họ, nhất định phải góp tiền góp công. Em chồng cô ấy muốn tới tìm việc làm, định ở nhà cô ấy, cha mẹ chồng bèn đưa người đến tận cửa, chẳng thèm thương lượng với cô ấy một câu, trong khi nhà này là do cha mẹ Tiểu Khiết bỏ tiền ra mua. Cô ấy than phiền với chồng, chồng cô ấy nói: "Ở chỗ tôi, lấy chồng là người của nhà chồng, đồ của vợ là đương nhiên cũng là đồ trong nhà, cha mẹ chồng có quyền xử lý."

Tiểu Khiết suýt nữa thì tức chết, trong cơn giận dữ cô ấy về nhà mẹ đẻ. Thế là nhân lúc này, không chỉ em chồng mà cha mẹ chồng cũng chuyển tới ở nhà cô ấy. Nửa tháng sau, Tiểu Khiết quay về, thấy nhà mình hoàn toàn thay đổi, ngoài ban công còn nuôi gà, cô ấy giận dữ đến phát điên, quẳng hết thứ ấy ra ngoài. Cha mẹ chồng về thấy vậy thì nổi khùng, kêu gào đuổi cô ấy đi. Tiểu Khiết giận dữ đến cùng cực: "Đây là nhà tôi, kẻ phải đi là các người mới đúng. Nhà này cha mẹ tôi mua cho tôi, các người ở đâu thì biến về nơi đó đi."

Cha mẹ chồng cười lạnh: "Của cô? Trên sổ đỏ cũng viết tên con trai tôi đấy."

Tiểu Khiết hối hận vô cùng. Sau khi nghe chuyện này, chồng cô ấy cãi nhau với cô ấy một trận, nói cô ấy sỉ nhục cha mẹ mình, anh ta không thể chấp nhận người vợ như vậy, nên kiên quyết đòi ly hôn. Tiểu Khiết nói: "Tôi chịu đủ rồi, ly hôn thì ly hôn, đồ cha mẹ tôi mua cho tôi thì trả cho tôi, còn đâu các người thích làm gì thì làm!"

Không ngờ chồng và cha mẹ chồng cô ấy liền bắt tay nhau, ép cô ấy phải nhượng nhà cho họ thì mới được ly hôn, đồng thời còn lấy ra một tờ giấy nợ trị giá một triệu tệ, Tiểu Khiết phải gánh một nửa số nợ đó, không gánh cũng được, nhưng phải dùng một nửa căn nhà để thế chấp. Tiểu Khiết giận đến suýt nôn ra máu, cô ấy đòi kiện ra tòa, nhưng cha mẹ chồng lại ngày ngày tới nhà cha mẹ cô ấy gây sự, đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật, khiến cha mẹ cô ấy mất hết mặt mũi, một người huyết áp lên cao, một người phát bệnh tim. Để cha mẹ có thể an hưởng tuổi già, Tiểu Khiết nuốt hận vào lòng, cắn răng từ bỏ căn nhà, rời khỏi cái gia đình khiến cô ấy ghê tởm kia.

Sau khi ly hôn, Tiểu Khiết tới gặp tôi, cô ấy đập bàn nói: "Vãn Tình à, tớ không phục, tớ rất phẫn nộ, tớ thấy như có ngọn lửa đang bùng cháy trong ngực tớ, tớ nguyền rủa gia đình kia, tớ rất muốn trả thù bọn họ, suy nghĩ này đang hành hạ tớ tới sắp phát điên rồi."

Tôi ngẫm nghĩ rồi lại đáp: "Cậu muốn trả thù cũng được, nhưng phải tuân thủ mấy điều sau. Thứ nhất, tuyệt đối đừng vi phạm pháp luật; thứ hai, đừng liều mạng, cậu phải nhớ mạng sống của chúng ta đáng giá gấp trăm lần mạng sống của tên khốn đó; thứ ba, cậu nên bình tâm lại, đừng chìm đắm trong thù hận, mau chóng tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. Nếu có thể tuân thủ ba điều trên thì khi tìm được cơ hội thích hợp, cậu hãy giải hận cho bản thân đi!"

Tiểu Khiết do dự nhìn tôi: "Cậu nói thật hay đùa đấy? Tớ tưởng cậu sẽ khuyên tớ từ bỏ thù hận, bắt đầu một cuộc sống mới."

Nếu có thể từ bỏ thù hận mà bắt đầu một cuộc sống mới thì còn gì bằng, nhưng khi gặp phải những kẻ khốn khiếp, bị tổn thương và ghê tởm, mà vẫn phải bao dung từ bỏ thù hận thì chẳng mấy ai làm được, ít nhất cũng rất khó làm được ngay.

Tôi đã từng gặp khá nhiều cô gái hỏi: "Chị Vãn Tình ơi, chị nghĩ trên thế gian này có báo ứng không, liệu ông trời có trừng phạt anh ta không?"

Thật lòng mà nói thì tôi không tin kiểu lý luận: "Ông trời sẽ trừng phạt kẻ xấu", hay "Người xấu sẽ không có kết cuộc tốt đẹp", đó chỉ là lời tự an ủi của những người không phản kháng được mà thôi.

Thường khi phụ nữ gặp tổn thương trong tình cảm nói với tôi rằng họ muốn trả thù, đa phần tôi đều khuyên họ hãy sống thật thoải mái, sống tốt hơn đối phương chính là sự trả thù mạnh mẽ nhất. Nhưng có những chuyện, tới tôi nghe xong còn muốn thay trời hành đạo, tôi thực sự không thể khuyên người khác rộng lượng và lương thiện trong hoàn cảnh ấy, huống chi hành vi của một số kẻ không còn giống con người nữa rồi, cũng nên được dạy cho một bài học. Có điều nếu để liên lụy tới bản thân thì tôi cho là không đáng.

Tiểu Khuyết nói cô ấy sẽ cân nhắc ý kiến của tôi, lúc từ biệt cô ấy nói: "Cậu biết không? Nếu khi nãy cậu khuyên tớ buông bỏ thù hận thì cũng chẳng có tác dụng gì, tớ chỉ càng muốn trả thù hơn thôi. Nhưng những lời ban nãy của cậu lại khiến tớ phải suy ngẫm, có lẽ tớ sẽ sống thật thoải mái, yêu quý bản thân mình hơn. Nếu có cơ hội, tớ cũng không ngại đòi lại công bằng cho bản thân."

Thế rồi Tiểu Khiết kể với tôi. Sau khi ly hôn, gia đình chồng cũ không cho cô ấy lấy lại đồ đạc của mình, cô ấy bèn tìm một người bạn cảnh sát, cùng đi thẳng tới công ty của chồng cũ, yêu cầu đối phương thực hiện thỏa thuận ly hôn, trả lại cho cô ấy những thứ thuộc về cô ấy. Nếu không Tiểu Khiết sẽ khiến anh ta phải vào đồn cảnh sát vì tội chiếm dụng tài sản người khác. Không ngờ chồng cũ của cô ấy chẳng những không hung hãn như bình thường, mà còn sợ hãi hoảng hốt. Ngày tới lấy đồ, cô ấy cũng đi cùng người bạn cảnh sát nọ, cha mẹ chồng vốn nanh nọc lại sợ tới im thin thít, trơ mắt nhìn cô ấy thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Vì cảnh sát tới công ty của chồng cũ nên tin bọn họ ly hôn mau chóng được lan truyền, hình tượng nam thanh niên nông thôn cầu tiến chăm chỉ mà chồng cũ khổ công xây dựng cũng hoàn toàn sụp đổ, sau đó anh ta gặp rất nhiều khó khăn trong công việc. Tiểu khiết cứ ngỡ chồng cũ sẽ không chịu thua, ngờ đâu từ đó người đàn ông này không dám gây sự với cô ấy nữa.

Một ngày nọ tôi đi uống cà phê cùng Tiểu Khiết, cô ấy ung dung nói với tôi: "Tớ đã hả giận rồi, mọi chuyện đều đã qua, bắt đầu từ bây giờ tớ phải sống cho thật tốt."

Với những người bạn có ý định trả thù, tôi luôn khuyên ba điều. Thứ nhất, tuyệt đối đừng vi phạm phát luật; thứ hai, đừng liều mạng, phải nhớ mạng sống của chúng ta đáng giá gấp trăm lần mạng sống của tên khốn đó; thứ ba, nên bình tâm lại, đừng chìm đắm trong thù hận, mau chóng tiếp tục cuộc sống thường nhật của mình. Nếu có thể tuân thủ ba điều trên, thì khi tìm được cơ hội thích hợp, bạn hãy giải hận cho bản thân đi!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top