Một khoảnh khắc chết lặng. Không ai nói nên lời nào.
“Là,” Thuận là người đầu tiên thoát khỏi tình trạng hóa đá. “con gái của thần chết?”
“Và,” Nhi nuốt nước bọt. “cháu ngoại vua Solomon?”
“Công Chúa Tử Thần?” Phương lặp lại.
“Một trong mười pháp sư vĩ đại nhất thế giới?” Linh tròn mắt như thể muốn bắn laze.
“Dinazade…” Uyên đan các ngón tay vào nhau. “Nếu em thực sự là công chúa Dinazade, vậy em bao nhiêu tuổi rồi?”
“2988.” Kim nhẹ nhàng đáp.
“Chị có vẻ phản ứng không hãi hùng mấy nhỉ.” Quân khoanh tay.
“Hội đồng Pháp sư bao gồm mười pháp sư vĩ đại nhất, còn được gọi là Bộ Thập, hay Thập Đại Thánh Pháp Sư. Bao gồm Cha của Muôn loài Odin, Nữ Hoàng Ai Cập Đệ Nhất Isis, Tam Diện Nữ Thần Hecate, Tử Thần Công Chúa Dinazade, Phù thủy Rồng Merlin, Nữ Vương Yamataikoku Himiko, Ảo ảnh Thuật sĩ Vu Cát, Nhà giả kim Nicholas Flamel, Danh họa Leonardo da Vinci và Nhà Lữ hành Vũ trụ Einstein.” Vương liệt kê. “Ít nhất thì đó là những gì anh chị biết.”
“Anh biết à?” Huy hỏi.
“Bọn chị từng gặp Himiko. Bà ấy đã đào tạo chị trong một khoảng thời gian. Cũng ngắn thôi.” My gằn giọng.
“Vâng. Himiko là bạn thân của Nữ hoàng Hải tặc, cũng là mẹ chị đấy.”
“Nhưng sao bọn em chưa nghe bao giờ?” An hỏi.
“Nếu biết về một nhóm toàn những người bất tử sống hàng trăm nghìn năm thì em định làm gì?” Danh hỏi.
“Vậy mọi chuyện là thế nào?” Thuận hỏi. “Việc Kim bị mất sức mạnh, rồi con của thần, lại còn cả…” Thuận vò đầu. “những chuyện này vượt qua khả năng của não bộ con người.”
“Nhưng sao em lại mất sức mạnh vậy?” Uyên hỏi.
“Đó là hình phạt, vì dám đả thương một Thượng Thần Vương.”
“Lại thêm một từ vựng mới.” An làu bàu.
“Em đã đánh một Thượng Thần Vương đang trong quá trình tạo hầm ngục, em đã cản trở vào việc làm của một Thượng Thần Vương, nó giống với tội khi quân hay tội phản động ấy. Em đã gây ra nhiều biến cố cho thế giới, và… em cũng là một trong những người trực tiếp gây ra bệnh dịch Cái Chết Đen vào thế kỷ XIV.”
“Chị từng nghe Himiko kể về chuyện này.” My nói. “Thập Đại Thánh Pháp Sư đều phải chịu trách nhiệm. Nhưng người chịu trách nhiệm lớn nhất là Công chúa Tử thần Dinazade.”
“Vâng.” Kim cúi gầm mặt.
“Vậy quay lại một chút.” Phương nói. “Thượng Thần Vương là gì? Và tại sao em lại đánh bị thương thứ đó thì bị phạt?”
“Kể về chuyện này, phải quay về từ thời đại thượng thượng cổ.”
“Có cái thời đại như thế à?” Phương thất kinh.
“Thời thượng cổ là khi thần thánh còn trực tiếp can thiệp vào cuộc sống của nhân loại. Thời thượng thượng cổ là nền văn minh của các vị thần. Họ tồn tại với cái tên Atlantician – người Atlantis.”
Khi khuôn mặt của những kẻ mới được nghe lần đầu dãn dần ra, Kim mới nói tiếp. “Báu vật tại Atlantis là báu vật đầu tiên. Nó có sức mạnh điều khiển tất cả những báu vật khác.”
Kim lấy ra một quả cầu thủy tinh nhỏ đặt trên cái bệ gỗ.
“Là nó sao?”
“Tất nhiên là không phải.” Kim nhăn mặt. “Em làm gì đủ trình để giữ món đồ chơi xịn xò đó. Đây là cầu bói toán các nhà tiên tri và các enchanter hay sử dụng. Nó có thể thấy được hiện tại, quá khứ, và đôi khi là cả tương lai.” Kim lấy ra thêm một thứ giống như cái thẻ nhớ và đặt lên quả cầu. Nó tự động mở ra và hút chiếc thẻ vào. Bên trong quả cầu, những hình ảnh bắt đầu hiện ra.
“Chào.” Một giọng nói cất lên. Trên màn hình là một lão già có mái tóc và hàm râu dài màu muối tiêu. Ông ta đeo một miếng băng bịt mắt che đi con mắt trái của mình. Con mắt còn lại của ông có màu xanh da trời.
“Máy quay được chưa?” Ông hỏi.
“Hừm, được rồi, chờ đông đông xíu nữa rồi bắt đầu nhé.” Ông nói.
“Đây là…” Uyên toát mồ hôi.
“Bản quay lại của bài giảng lịch sử thế giới, được Livestream trên Twitter.”
“Ta là Odin. Xin chào tất cả mọi người.”
“Odin?” Mọi người thốt lên.
“Odin sử dụng Twitter sao?” Thuận hỏi.
“Em thực sự thấy việc ông ta sử dụng Twitter còn đáng ngạc nhiên hơn chính ổng à?” Huy hỏi.
“Em đang lo ông ấy là Donald Orump thôi.” An cười trừ.
“Suỵt.” Kim ra dấu. “Nghe tiếp đi.”
“Hôm nay Livestream chủ đề lịch sử thế giới. Tại đây, ta muốn cho các ngươi xem cảnh tượng ngày cuối cùng của Atlantis…”
- ATLANTIS, OVER TWELVE THOUSAND YEARS AGO -
Dòng tít tiếng Anh font chữ Gothic khó đọc bỏ xừ chạy qua quả cầu kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng. Sau đó chuyển cảnh như một bộ phim hoạt hình.
“Đừng nói gì hết.” Kim nhắc khi thấy Uyên định nói gì đó. “Đám người bất tử ít ai bình thường lắm.”
Odin mặc bộ vest đen, đeo kính râm và bước ra khỏi chiếc xe Merc đen bóng. Ông tháo kính, đôi mắt xanh nhìn xa xăm về phía trước. Ông kéo vạt áo và chỉnh lại chiếc cà vạt đỏ.
“Xin lỗi, một đoạn phim quay lỗi.” Tiếng Odin vang lên khi quả cầu nhòe dần và thay đổi hình ảnh bên trong.
Odin, khi này vẫn còn trẻ và có hai con mắt bước ra khỏi một cỗ pháo đài bay với một cái đầu sói phía trước. Ông bước chân lên lâu đài lớn. Tòa lâu đài được xây dựng bằng pha lê và kim cương với tám ngọn tháp cao vút lên không. Bảy ngọn tháp được xây dựng xung quanh một ngọn tháp cao hơn. Trên bảy ngọn tháp ấy được trang trí thành bảy con vật. Rồng, rắn, kỳ lân, sư tử, gấu, voi và sói. Odin đang đi lên ngọn tháp sói. Đi bên cạnh ông là một nữ nô lệ với bộ trang phục da thú đang bị kéo theo bằng một sợi xích. Một con người.
“Bệ hạ.” Odin quỳ xuống. Thứ ngôn ngữ ông đang nói rất kỳ lạ, nhưng nhờ có viên kẹo thông ngôn ngữ nên họ có thể hiểu được.
Trên ngai vàng là một người thiếu niên trẻ trung có mái tóc đen cắt ngắn và đôi mắt màu đỏ rực như máu. Cậu ta mặc chiếc áo choàng đen có hình đầu sói ở vai và đeo một sợi dây chuyền có hình hai con sói cùng mặt trời và mặt trăng.
“Odin,” Cậu trai trẻ đứng dậy khỏi ngai vàng và bước tới ngồi xuống bậc thềm.
Odin vẫn quỳ và quay người về phía anh ta, cô gái nô lệ thậm chí không dám ngước lên nhìn.
“ta đã nói rồi, cứ như hồi nhỏ ấy.” Cậu rót nước vào hai chiếc cốc trông như hai chiếc răng tú khổng lồ. “Anh họ, lại đây ngồi với em nào.”
“Tình là anh em nhưng nghĩa là vua tôi.” Odin nói. “Nếu thần cử xử không phải phép, Người sẽ bị các vị vua còn lại khiển trách và mất uy quyền với dân chúng mất, bệ hạ Fenris
[1].”
Fenris cười nắc nẻ.
“Thế, anh định tạo báu vật đúng không?”
“Vâng, thưa bệ hạ.”
“Thế thì nhanh thôi.” Fenris bước tới bên cạnh sinh vật được gọi là con người.
“Bệ hạ, đừng để mình bị vấy bẩn bởi những sinh vật hạ cấp ấy.”
“Thôi nào Odin,” Fenris quay qua nhìn ông anh. “anh cũng từng cùng Vili và Ve ở bên cạnh con người mà.”
“Đó chỉ là, ừm, giống như Nữ Oa và Prometheus, thần chỉ, cố dạy cho chúng kiến thức của người Atlantis chúng ta.”
“Đúng vậy.” Fenris nói. “Những con người có trí khôn.”
“Dự án phát triển con người đã thành công trong việc dạy cho họ những kiến thức của người Atlantis chúng ta nhưng sức mạnh thì vẫn là của giống người.”
“Vậy nếu chúng khiến chúng ta khốn đốn như lũ Lemurian thì sao?”
“Người Lemuria hầu hết đều đã bị tiêu diệt rồi, thưa bệ hạ.” Odin nói. “Dù cho chúng có âm mưu phản động, chúng ta cũng dễ dàng đàn áp lại.”
“Không không.” Fenris nói. “Chúng ta không thể.”
“Bệ hạ?”
“Chúng ta, người Atlantis chúng ta, đã bất phân thắng bại với chúng hàng triệu năm cho đến khi vua Hakuryuu xuất hiện. Nếu thế hệ tiếp theo của chúng ta không thể có một Ren Hakuryuu nữa thì sao?”
“Ta đã không thể cãi lại lời Người.” Giọng Odin già vang lên như thể ông là người dẫn truyện cho chính mình lúc trẻ.
“Và đó là lý do chúng ta cần con người.” Fenris nói. “Chúng sẽ giúp chúng ta tạo ra những báu vật mang nhiều tính năng hơn nữa. Và thay chúng ta đối phó với bọn Lemuria, nếu chúng quay lại.”
Fenris chìa tay về phía sinh vật giống Người kia và phát ra một luồng khí màu đen. Sinh vật giống người kia bị bọc trong luồng khí ấy và dần biến hình. Nó không còn mang hình hài con người nữa. Nó trở thành một hình dạng của một ngọn giáo vàng ròng với đầu thương ngọn hoắt. Cây giáo rơi xuống tay của Fenris. Cậu xoay cây giáo vài vòng và đâm thẳng một cái.
“Chất lượng hơi kém.” Vị vua trẻ nhận xét. “Lần sau em sẽ tạo ra ngọn giáo tốt hơn cho anh.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
“Vua Fenris!” Một người chạy tới. “Có tin từ vua Ouranos
[2].”
“Sao vậy, Thoth
[3]?” Fenris bước về phía người đàn ông có mái tóc đen nâu đang thở gấp. “Nói Ouranos lo làm lành với vợ hắn đi rồi nhậu nhẹt sau. Ai đời tống giam con mình chúng quá xấu chứ.”
“Có kẻ đột nhập và đánh cắp Đại Kho Báu.”
“Ngọn tháp thứ tám nằm giữa bảy tòa tháp là nơi cất giữ Đại Kho Báu.” Odin già giải thích.
“Thứ giúp các vị vua biến con người thành báu vật và cai trị Atlantis cũng như toàn bộ các lục địa.”
Máy quay quay cận cảnh cái được gọi là Đại Kho Báu. Nó là một quả cầu lớn cỡ nắm tay người phát sáng. Tên trộm mặc chiếc áo choàng màu đen giấu mặt trong chiếc mũ trùm.
“Từ luồng khí hắn phát ra, ta có thể nhận ra, hắn là một kẻ thuộc giống người. Bên cạnh ta, nhiều vị thân vương và tướng tá cũng xuất hiện.”
“Mi là ai?” Vua Fenris hỏi.
Hắn không trả lời, lao vào tấn công bảy vị vua.
Một người phụ nữ gõ cây quyền trượng xuống đất. Một tấm bảng xuất hiện ngay bên dưới như giới thiệu nhân vật: Ma Pháp Nữ Vương Tiamat
[4].
Chuyển cảnh tới một vùng bình nguyên rộng lớn.
“Nếu cả bảy vị vua đánh nhau ở đó, các ngọn thá sẽ sụp đổ. Để tránh sức mạnh của họ làm hư hại tòa tháp nên nữ vương Tiamat mới chuyển chúng ta tới nơi này. Bà cũng phần nào cảm nhận được sự nguy hiểm của tên này. Bà là vị nữ vương duy nhất trong bảy vị vua và là vua của ngọn tháp sư tử, người tinh thông vô số loại phép thuật từ những thời đại xưa nhất.”
Một người đàn ông tấn công tên trộm. Tấm bảng ghi tên ông ấy là Y Dược Vương Apophis
[5].
“Ông ấy là vị vua của tòa tháp rắn, vị vua đã phát minh ra thuốc và là ông tổ nghề nông. Ông không phải một chiến binh thiện chiến, ông giống một chàng thư sinh ngày đêm đèn sách với mái tóc đen, nước da trắng và cởi trần, mặc một chiếc váy trắng quấn quanh eo và một chiếc vòng lớn bằng vàng. Ông không mạnh như các vị vua lớn lên trên chiến trường kia nhưng ông có sức mạnh của riêng mình. Kẻ lạ mặt chém đứt cánh tay ông và thúc chuôi kiếm vào sau cổ. Vị vua quay lại, cánh tay đã mọc trở lại đấm văng kẻ địch.”
Lũ trẻ hồi hộp với cuộc chiến của ông hơn là đoạn mô tả nhan sắc vị vua của Odin.
“Tuyệt lắm, Apophis.” Thời Không Vương Jiku reo lên. Ông mang vẻ ngoài của một chàng trai đương độ tráng niên với một chiếc đồng hồ đeo trước ngực. Mái tóc ông có màu đen vàng và vận trang phục khá sơ sài với chiếc váy xanh lá cây, áo cũng màu xanh và để hở bụng.
“Thời Không Vương Jiku là vị vua của tòa tháp voi và là vị vua trẻ thứ hai. Người có khả năng điều khiển dòng chảy thời gian. Ông cũng là người đã tạo ra thuật tiên tri, phép thuật duy nhất Tiamat không sử dụng được.”
“Quả đúng là vị vua bất tử.” Vương Giả Vương Ren Hakuryuu lên tiếng. Ông có vẻ ngoài độ trung niên với đôi mắt xanh lục và mái tóc đen cột đuôi ngựa. Ông mặc giáp kiểu Trung Quốc màu trắng bạc và trong tay là hai thanh kiếm katana.
Apophis lại tấn công nhằm đoạt lại Đại Kho Báu.
Tên trộm lấy ra một vật thể. Một cái đầu phụ nữ với mái tóc là những con rắn xanh lục. Vị vua bất tử hóa thành bức tượng đá.
“Apophis!”
“Bệ hạ!”
“Tên khốn…” Một người đàn ông mặc chiếc khố trắng, đầu đội chiếc mũ có hình con chim ưng lao tới tấn công tên trộm. Tấm bảng giới thiệu ghi rằng ông chính là thần Ra. Đi bên cạnh ông là Hải Dương Vương Rod
[6] và vua Jiku.
“Ra, mau đem bức tượng Apophis về cho Tiamat,” Vua Jiku ra lệnh. “cô ấy sẽ tìm ra cách.”
“Bọn ta sẽ cầm chân hắn.” Vua Rod nói. Ông có mái tóc xanh lam dài và bộ giáp trận có những đường nét như những con sóng.
“Vua Rod có khả năng thuần hóa mọi loài thú hung dữ nhất. Đồng thời, ông cũng là người cai quản toàn bộ các đại dương.”
Trước khi có bất kỳ ai kịp hành động, tên trộm ném thanh kiếm của mình phá tan bức tượng.
“Không!” Ra hét lên.
“Tên khốn!” Vua Rod điều khiển một làn nước đẩy mình lên cao và tấn công xuống đầu hắn, vua Jiku dịch chuyển tức thời tấn công hắn từ sau lưng.
“Dừng lại mau, Rod, Jiku!” Nữ vương Tiamat hét lên nhưng đã quá muộn. Những thanh kiếm từ các hướng bay vào họ. Tất cả bị đánh bật bởi kiếm của vua Hakuryuu và thương của vua Fenris.
“Phụ vương!” Một chàng trai thốt lên. “để con giúp Người.”
“Izanagi
[7]!” Vị vua mắt xanh hét lớn. “Đây không phải chỗ của con. Mau về đi.”
“Phụ vương!” Cậu chạy tới nhưng Tiamat đã chặn cậu lại.
“Cháu vào đó chỉ vướng víu tay chân ông ấy thôi.” Nữ vương Tiamat nói.
“Nhưng…”
“Izanami
[8],” Tiamat gọi chàng trai phía sau. “kéo em con lùi lại.”
“Vâng.” Izanami kéo Izanagi lùi xa khỏi trận ẩu đả của Hakuryuu, Fenris và Ouranos đang đánh với tên trộm.
“Các con không thấy sao? Đến cả ta còn không thể lại gần trận chiến của những tên đó.” Tiamat nói không sai, ba người kia là ba vị vua, ba chiến binh mạnh nhất Atlantis. Nhưng kẻ bí ẩn kia đang một mình đấu với cả ba người họ.
Tên trộm bắn ra một loạt những thanh kiếm từ trên trời xuống rồi bắn thêm một loạt từ dưới đất lên.
“Bắn từ các hướng à…” Thiên không Vương Ouranos tạo ra đám mây vần vũ trên đầu họ. “Mi không thể nào bằng ta ở khoản ấy đâu.”
Một tia sét giáng xuống đầu tên trộm.
“Trúng phóc.” Vua Ouranos cười.
“Ông có mái tóc đỏ rực và trên trán có một chiếc sừng (cả nghĩa đen và nghĩa bóng) do vợ ông, Gaea[9] cắm (đừng nói cho ông ấy biết nhé). Ông mặc bộ chiton trắng và khoác một chiếc áo choàng đỏ. Đôi mắt ông có màu tím than và như có những tia sét trong đó liên tục nổ lốp bốp.”
Khi lớp khói tan đi, ở đó chỉ còn lại cái xác cháy đen của vua Jiku.
“Jiku! Hự!”
Tên trộm chẳng biết từ nào, đã đứng sau lưng Tiamat với hơn chục mũi tên cắm đầy lưng nữ vương phép thuật.
“Cái gì vậy chứ?” Rod lẩy bẩy trong cơn hấp hối vì bị vô số những vết thương đâm xuyên qua người, chẳng biết hắn đã ra tay từ lúc nào. “Tên này là cái thứ gì vậy?”
“Ta?” Tên trộm ngửa mặt lên trời khi đâm vị nữ vương thêm một lần nữa. “Ta là kẻ sẽ sáng tạo ra thế giới mới. Một thế giới nơi con người cai trị người Atlantis.”
Trên trời là vô số những vũ khí đang chĩa lưỡi của mình xuống đầu các vị vua và tùy tùng.
“Tổ tiên ơi!” Vua Fenris nuốt nước bọt.
“Các ngươi,” Vua Ouranos quay lại nhìn những người ở phía sau. Ông tạo ra một cánh cổng nhằm dịch chuyển cả lũ đến một nơi khác cách xa nơi này. “Thượng Hoàng Messiah
[10] phù hộ các ngươi.”
“Cha!” Một thanh niên nhỏ con, tóc đen, tay cầm chiếc lưỡi hái đen chạy tới nhưng cánh cổng đã chặn đứng họ.
“Kronos
[11]!” Vua Ouranos gọi lớn tên của cậu con trai. “Con phải mạnh mẽ lên.”
“Và tất cả những người ở đó chứng kiến sự thất bại của bảy vị vua trước một tên trộm bí ẩn đều bị dịch chuyển tới những nơi khác nhau trên khắp thế giới. Trừ ta.”
“Odin!” Vua Ouranos nói. “Tôi cần anh ở đây để chứng kiến đến cuối cùng của trận chiến này.”
“Thần xin tuân lệnh.” Odin đáp. Ông cũng tranh thủ chạy tới chỗ Rod giúp ông cầm máu.
“Lần này cũng chỉ còn lại ba chúng ta nhỉ.” Fenris nói với Hakuryuu và Ouranos.
“Cậu muốn nói tới trận đánh với Typhon
[12] hả? Tên này có vẻ còn nguy hiểm hơn con rồng ấy nhiều.”
“Này, rốt cuộc thì mi là thứ gì vậy?” Vua Hakuryuu hỏi lớn.
Hắn không trả lời, đưa cao Đại Kho Báu lên cao. “Ta kích hoạt sức mạnh tối thượng của Đại Kho Báu!”
Ánh sáng từ nó phát ra. Hầu như tất cả mọi người đang ở trên Atlantis đều nhìn thấy nó. Một sự thay đổi đột ngột diễn ra, tất cả cư dân Atlantis hóa thành những vật thể. Những báu vật.
“Ngày hôm ấy, lục địa Atlantis chìm xuống đáy đại dương. Tất cả những gì còn lại chỉ là những người đã được dịch chuyển đi.” Odin nói khi dòng chữ END chạy ngang quả cầu.
“Ta, Ra, Kronos, Izanagi, Brahma, và một số người khác. Chúng ta đã xây dựng nên những nền văn hóa mới cùng với con người.”
“Và như vậy,” Kim kể tiếp. “những cư dân Atlantis trở thành báu vật. Toàn bộ lục địa sụp đổ. Những người sống sót đã di chuyển đến những lục địa khác để sinh sống và tiếp tục cai trị con người.”
“Chuyện gì xảy ra với các vị vua?”
“Bảy vị vua, Vương Giả Vương Ren Hakuryuu, Hỗn Mang Vương Fenris, Thiên Không Vương Ouranos, Thời Không Vương Jiku, Hải Dương Vương Rod, Ma Pháp Nữ Vương Tiamat, Y Dược Vương Apophis, bảy vị vua trở thành Thất Thượng Thần Vương, những linh hồn lang bạt khắp nơi và làm cho những hầm ngục trỗi dậy.”
“Vậy họ là nguồn gốc của sự trỗi dậy của các hầm ngục?”
“Nhưng nếu những báu vật đều do kẻ đánh cắp Đại Kho Báu biến ra từ những cư dân Atlantis, vậy những báu vật như súng ống, rồi xe cộ thì sao? Những thứ này rõ ràng là… ” Uyên hỏi.
“Do các Thượng Thần Vương.” Kim nói. “Họ sẽ xem xét một con người sau khi chết, dựa vào danh tiếng và những chiến công của họ mà quyết định biến đó trở thành một hầm ngục.”
Hầu như mọi người đều không thể tiếp thu hết được những thông tin mới ngày hôm nay.
“Thật là…” Linh vò đầu. “Chị có cảm giác cuộc đời mình đang lật sang một trang mới đầy những điều điên rồ rồi.”
“Chào mừng đến với cuộc sống thường nhật của tôi.” Quân và Huy lầm bầm.
“Nhưng chính vì chúng ta muốn cuộc sống của mình đầy những điều điên rồ,” My ngả lưng. “nên chúng ta mới quyết định trở thành Mạo Hiểm Giả. Đúng không?”
“Cũng đúng…” Phương nói. “Nhưng những điều này… phản khoa học quá rồi.”
“Đó giờ có cái gì ở đây không phản khoa học chưa?” Linh làu bàu.
“Nhưng điều đó,” Thuận cắn móng tay. “có nghĩa là tất cả những câu chuyện thần thoại có khả năng sẽ phải viết lại toàn bộ.”
“Những thần thoại đó,” Kim nói. “Sử thi của Homer, hay văn xuôi Edda, thậm chí là những văn bản khắc đá của người Maya và người Sumer, chỉ là cách giải thích dễ hiểu nhất về sự ra đời của nền văn minh và văn hóa vùng miền cũng như phong tục tập quán thôi. Trên thực tế, lục địa Atlantis tồn tại lâu hơn cả người nguyên thủy và loài khủng long nữa mà.”
“Khoan!” Uyên làm gãy ngòi cây bút chì. Nãy giờ chị đã viết lại những chuyện đáng chú ý, tức là gần như toàn bộ, vào quyển sổ tay. “Em vừa nói khủng long?”
“Loài khủng long. Những loài bò sát khổng lồ, sinh vật bị săn bắt và làm thú nuôi cho người Atlantis đến mức tuyệt chủng.”
“Vậy tiếp tục lùi lại.” Danh nói. “Người Atlantis xuất hiện từ khi nào?”
“Mọi người biết vụ nổ Bigbang chứ?” Kim tiếp tục nói. “Sau vụ nổ Bigbang, Vũ trụ hình thành. Trái Đất xuất hiện. Ngay bên cạnh Trái Đất là Nilfheim, quê hương đầu tiên của người Atlantis. Khi ấy chỉ là một bộ tộc nguyên thủy với vài nghìn người nhưng công nghệ kỹ thuật của họ đã vượt xa chúng ta hiện tại. Nhưng do tài nguyên, người Atlantis di cư đến Trái Đất.”
Kim dừng lại một chút.
“Khi tới đây, họ đã tới vào trước khi khủng long xuất hiện khoảng vài triệu năm. Để đảm bảo vị thế của dân tộc mình trước người bản địa, thủ lĩnh bộ tộc Atlantis, Messiah, đã tạo ra Đại Kho Báu, vừa để cai trị cư dân ở vùng đất mới, vừa để bảo vệ dân tộc mình trước người Lemuria và... Người Cổ đại. Sau vài triệu năm, các thế hệ tiếp theo sinh sôi. Cư dân Atlantis ngày càng đông đúc, họ mở rộng lãnh thổ. Đầu tiên là loài khủng long và các loài quái vật cổ đại, sau đó là loài linh trưởng, người Neanderthal, rồi người tinh khôn, mặc dù lúc này chưa tinh khôn lắm. Sau đó thì, khoảng tám trăm nghìn năm trước, khi cây Yggdrasill mọc lên để giam cầm Nidhogg và Vidofnir, là thời đại của bảy vị vua cùng cai trị. Từ khi hệ thống Thất Vương ra đời thì có thể xem là thời kỳ hoàng kim của Atlantis. Tìm thấy kim loại, phát minh ra vimana, những thứ như chiếc UFO mà các anh chị hay thấy trong các bức điêu khắc Ai Cập cổ, hay tiếp thu phép thuật. Ngoài ra, cây Yggdrasill còn có một sức mạnh khác, đó là cây cầu kết nối các thế giới. Trong thần thoại Bắc Âu, cây Yggdrasill kết nối chín thế giới lại với nhau.”
“Thế giới song song?” Danh cau mày. “Giả thuyết đó là có thật à?”
“Mọi người có thể tưởng tượng,” Kim xoay ngón trỏ, một mô hình Thái Dương hệ thu nhỏ xuất hiện trên bàn.
“Vâng. Chính là các thế giới trong thần thoại Bắc Âu. Nhưng bên cạnh đó còn có Galdurheim – thế giới của phép thuật và Krystalheim – thế giới đã khai sinh ra mọi loại vật chất.”
Kim chờ cho Uyên viết xong.
“Với khả năng sử dụng sức mạnh của Đại Kho Báu, các đời vua liên tục chinh chiến với các chủng tộc cổ đại khác, sau đó biến họ thành các báu vật để phục vụ cho mình. Mười lăm nghìn năm trước, người Atlantis đánh bại người Lemuria. Mười hai nghìn năm trước thì sụp đổ. Đến khoảng ba nghìn năm trước, đại chiến Ragnarok nổ ra, rất nhiều Atlantician đã bỏ mạng và trở thành những báu vật. Đến nay, chỉ còn rất ít Atlantician thuần chủng. Em là con lai giữa một Atlantician và một Homo Sapien. Được gọi là Á thần.”
“Nhưng khoan đã!” Thuận cắt lời Kim. “Theo anh biết thì, Odin sẽ chết trong đại chiến Ragnarok phải không? Như em nói thì đại chiến Ragnarok đã xảy ra rồi, thế thì…” Thuận chỉ vào quả cầu. “Lão già lúc nãy là ai?”
“Người thực sự, bị sói Fenris giết chết trong Ragnarok, là một người khác.” Kim cúi mặt buồn bã.
Nhưng dù sao thì ai cũng hết khả năng tiếp thu. Kim hiểu nếu cô kể thêm những chuyện sau đó nữa thì họ sẽ nổ banh não mất.
“Chị hiểu rồi.” My đứng dậy.
“Không cần giả vờ đâu sếp.” Thuận nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của My, cậu biết chị đang nghiêm túc.
“Chị hiểu mà. Nó giống với những gì Himiko từng kể cho chị. Nhưng chị ngủ gật ở đoạn Messiah.”
“Vậy sau khi biết hầu hết những sự thật về các báu vật, các anh chị định làm gì?” Kim hỏi.
“Có gì quan trọng sao?” Thuận hỏi.
“Anh nghĩ tất cả những thông tin vừa rồi không quan trọng à? Em vừa kể cho anh toàn bộ lịch sử hình thành thế giới hiện tại đấy.”
“Nó có thay đổi được sự thật,” My quay lại cười. “rằng em là em gái của chị, rằng em là một thành viên của Bão Tố không?”
Kim cứng người.
“Các em đã sẵn sàng chưa?” My đứng dậy đưa ngón trỏ và ngón giữa ra trước.
Những người khác đứng dậy và đưa hai ngón tay chạm vào ngón tay của My tạo thành một hình trăng khuyết.
“Nào, đứng lên đi chứ.” Nhi thúc ba đứa kia.
“Đây là lần đầu của tụi em đúng không?” Uyên cười. “Vậy thì cứ làm theo thôi.”
Ba đứa đứng dậy. Những ngón tay chạm vào nhau tạo thành một ngôi sao mười hai cánh.
“Đây là một nghi thức mà mẹ chị chỉ. Nếu chúng ta giữ tư thế này đủ lâu để nghe được nhịp đập trái tim của nhau, chúng ta sẽ trở thành một gia đình dù không có chung huyết thống.”
Mọi người cùng im lặng. Thính giác của Huy tốt hơn người bình thường một chút, nhưng cậu cũng chưa nghe được tiếng tim đập. Khi cậu bắt đầu hít thở sâu và thả lỏng người, Huy thấy căn phòng trước mặt mình như mở ra một cánh đồng hoa bát ngát những hương thơm và gió. Một cảm giác thực sự dễ chịu. Tai cậu nghe những tiếng nện thình thịch. Là tiếng tim đập của những người khác.
Âm thanh ấy kéo Huy trở về căn phòng đó. Dựa vào thái độ của Quân và Kim, hai người họ cũng đã thấy khung cảnh ấy.
“Đó gọi là gia đình không huyết thống.” My nói.
[1] Được đặt theo tên của con sói sẽ ăn thịt Odin trong ngày tận thế Ragnarok trong thần thoại Bắc Âu.
[2] Thần bầu trời nguyên thủy trong thần thoại Hy Lạp.
[3] Thần trí tuệ trong thần thoại Ai Cập.
[4] Nữ thần đại dương nguyên thủy trong thần thoại Lưỡng Hà.
[5] Con rắn Hỗn mang trong thần thoại Ai Cập.
[6] Thần sáng thế trong thần thoại Slavic.
[7] Vị thần thủy tổ trong thần thoại Nhật Bản.
[8] Nữ thần Địa ngục trong thần thoại Nhật Bản.
[9] Nữ thần mặt đất nguyên thủy trong thần thoại Hy Lạp.
[10] Messiah được xem là một vị cứu tinh đến giải phóng một nhóm người, phổ biến nhất trong các tôn giáo Abraham.
[11] Titan thời gian trong thần thoại Hy Lạp.
[12] Cha của quái vật trong thần thoại Hy Lạp.