[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
MY DÙNG CHIẾC ỐNG NHÒM QUAN SÁT PHÁO ĐÀI TRÊN NÚI. Đó là một tòa lâu đài kiểu châu Âu Trung cổ với lối kiến trúc có những ngọn tháp cao sơn đỏ.“Có ai có cao kiến gì không?” My quay lại hỏi.
“Xông thẳng vào.” An gợi ý.
“Có thể chia nhỏ ra.” Thuận nói sau khi gõ vào đầu An. “Nhưng chúng ta chỉ có mười hai người.” rồi cậu quay sang nhìn Kim. “Em đoán báu vật ở đó là gì?”
“Trên đó là lâu đài của Richard I.” Kim nói. “Vị vua đã thống lĩnh cuộc Thập tự chinh thứ ba. Người đời gọi ông ta là Richard Trái Tim Sư Tử.”
“Vậy là Đế vương đúng không?” Danh hỏi.
“Không, Richard được liệt vào hàng ngũ Đại Anh hùng.”
“Vậy so với Đế vương thì Đại Anh hùng mạnh hơn không?”
“Báu vật Đại Anh hùng rất khó đoán. Đôi khi, nó có thể đánh bại cả báu vật cấp thần.”
“Vậy em có cao kiến gì không, công chúa?” Uyên hỏi.
“Em chưa nghĩ ra.” Kim nghịch cái đồng hồ đeo tay.
Phương và Linh nhảy từ trên cây xuống.
“Quân địch phòng bị mặt trước rất chắc chắn. cánh trái thì yếu hơn một chút nhưng nếu ta đánh vào thì sẽ gặp rất nhiều cạm bẫy.”
Linh vẽ lại sơ đồ chung chung của tòa thành.
“Có cách chưa, Thuận?” Phương hỏi.
“Chị đoán xem.” Thuận cười nửa miệng.
Bốn đứa đâm đầu vào cổng chính. Chẳng ai cản nổ chúng. Chúng tiến lên như những cỗ máy giết chóc, tiêu diệt sạch sẽ những ai cản bước.
Lũ hiệp sĩ tụ tập mỗi lúc một đông để cản bước bốn đứa nhóc.
“Chúng đúng là quái vật mà.” Linh nói khi quan sát được những tên lính canh đang di chuyển dần về phía cổng chính.
“Vậy vào thôi.” My dẫn đầu đoàn quân tám người tiến vào lâu đài.
Họ không gặp nhiều khó khăn khi tiến thẳng đến phòng chính. Cánh cổng lớn màu đỏ có hai con sư tử quấn lấy nhau quanh một hình trái tim.
“Xông vào.” My ra hiệu.
Vương và Danh đẩy cửa. Phương giương cung, Linh nâng súng, Nhi và My cũng sẵn sàng với khí giới trong tay.
“Làm gì có ai?” Kim nhẹ nhàng nói.
Cùng lúc đó, ngoài cổng chính, bốn chàng trai không thể tiến thêm bởi bị chặn lại bởi một người đàn ông.
“Đáng yêu quá ~” ông nhìn bốn đứa và hôn gió.
Cả bốn đứa nổi da gà. Người đàn ông có mái tóc vàng đỏ và thân hình vạm vỡ. trong tay ông là cây rìu khổng lồ to cỡ cây San Sơn Phủ của Vương.
“Đứa nào lên đi.” Huy nuốt nước bọt.
“Anh không thấy ổng vừa hất văng cả bốn đứa à?” An nâng hai thanh kiếm lên thủ thế.
“Vậy chúng ta sẽ làm thế này.” Thuận nói cho ba người kia nghe kế hoạch.
“Được,” Huy xoay vai. “lên thôi.”
Thuận và An chạy lên từ hai bên. An vung cả hai thành kiếm thành đường ngang và ngay lập tức bị chặn lại. gã chiến binh tóc đỏ đưa lưỡi rìu ra chặn đòn của cậu. Thuận từ phía bên kia lao tới với mũi giáo chĩa thẳng. Hắn uyển chuyển né đòn và xoay người hất văng An ngã lên người Thuận. Cả hai lăn người tránh xa khỏi gã.
“Thật là dễ thương mà.” hắn xoay cổ. “Ta quyết định rồi.” hắn chỉ vào Thuận. “Cậu! Cậu sẽ động phòng cùng ta.”
“Hả?” cả bốn đứa há hốc mồm.
“Chúng thật là may mắn.”
“Vừa mới gặp đã được bệ hạ đồng ý cho làm chuyện đó.”
“Chẳng có mấy ai có được vinh hạnh ấy đâu.”
Đám binh lính bàn tán xôn xao.
“Bệ hạ?” Thuận cau mày. “Ông là Richard I Trái Tim Sư Tử đó sao?”
“Chính là ta đây.” Richard nói. “Đã có rất nhiều Mạo Hiểm Giả đến gặp ta, mong được cùng ta làm những chuyện đó, nhưng ta vẫn thường từ chối. Vì,” Richard nhìn Thuận. “ta thích trinh nam hơn.”
“Cái gì?”
Phía sau, tám người còn lại của nhóm Bão Tố đã xuất hiện và đang cố phá hàng ngũ của những tên lính.
“Đó là Richard I.” Kim hét và chỉ vào người đàn ông tóc đỏ cao lớn.
“Hắn vừa rủ Thuận làm trò gì cơ?” Phương hỏi.
“Em không nghĩ chị sẽ muốn biết đâu.” Kim liếc nhẹ Nhi.
“Hắn vừa rủ em trai chị lên giường sao?”
“Bình tĩnh, Phương.” Nhi nhắc.
“Em phải giết hắn.” Phương tháo thanh kiếm bên hông ra và lao tới chém vào gã vua đồng tính.
“Ta không có hứng thú với phụ nữ.” Richard vung rìu ra sau mà chẳng cần nhìn.
“Phương!” Nhi hét lên khi thấy lưỡi rìu ấy cắt qua cổ Phương. Nhưng hóa ra nó chỉ trượt trên vỏ kiếm. Phương đánh thanh kiếm vào sau đầu gối của Richard.
“Argh!” vị vua khụy xuống và vung tay túm lấy Phương. Cô vung chân lên cao, đá gãy xương cánh tay của vua Richard.
“Phương…” Linh trố mắt. “mạnh vậy sao?”
“Hồi còn ở võ đường dưới Cần Thơ,” Nhi kể. “con bé là người mạnh nhất trong lứa cùng tuổi đấy.”
“Em với Thuận và Phương từng sống chung nhỉ?” Danh hỏi.
“Vâng.” Nhi đáp. “Hai đứa nó là trẻ mồ côi được tía má em nhận nuôi. Em nghiễm nhiên thành chị của tụi nó.”
Phương tiếp tục tung những cú đá cực mạnh vào người Richard.
Trái Tim Sư Tử bị đánh đến mức khuôn mặt biến dạng. Cây rìu khổng lồ của ông cũng bị Phương đá gãy.
“Nhà ngươi…” Richard thều thào.
“Phương!” Thuận hét lớn khi đang giao chiến với đám lính. “Giải quyết nhanh lên!”
“Lũ này đông mà còn hăng nữa.” Huy cằn nhằn khi đâm ngã mấy tên cùng lúc.
“Xem ra kết thúc rồi.” Phương đá Richard bay xa cả trượng.
“Phương…” Kim nhìn Phương suy nghĩ một chút. Rồi cô cũng nghĩ ra. “Kick!”
Bàn chân Phương sáng lên ánh sáng xanh lá cây. Cô chạy về phái Richard với bàn chân sáng và lộn nhào trên không, sau đó vung chân đá thẳng vào ngực vị vua. Mặt đất sau lưng vua Richard xuất hiện những đường nứt hình ba hình tam giác đều lồng vào nhau. Thân thể vị vua tan tành thành từng mảnh.
“Xong rồi nhỉ…” My giải Hắc Khải và nhìn tòa lâu đài dần tan biến.
“Vậy báu vật đâu?” Danh hỏi.
Dưới chân Phương, một thanh kiếm cắm ở đó. Phần đốc kiếm là hình của một con sư tử đang há miệng gầm lớn.
“Nó là Sư Tử Tâm.” Kim nhấc thanh kiếm lên. “Ở Anh Quốc nó có thể sánh với thanh kiếm Arondight của Lancelot chứ chẳng đùa.”
Bộ phận hậu cần xuất hiện và thu dọn tàn cuộc. Phương trao lại thành kiếm cho nhóm quản lý đem về cất lại kho.
“Sao em không ghữ nó luôn đi?” Nhi đan các ngón tay ra sau đầu.
“Em muốn rút được thanh kiếm này ra đã.” Phương vỗ vào thanh kiếm bên hông. Quả thực là chưa bao giờ mọi người thấy Phương rút thanh kiếm ấy ra.
“Chịu em luôn.” Nhi nhún vai thở dài.
“Chị ấy luôn cứng nhắc như thế mà.” Thuận cười.
Phương biết nụ cười của Thuận chỉ là gượng cười. Chính bởi tính cứng nhắc của cô đã hại chết cả gia đình họ.
“Khai Sơn Phá Thạch!” Kim hét lớn khi Vương vung rìu phá tan bức tường.
“Anh thắc mắc lâu rồi,” Danh hỏi khi bước vào bên trong tòa nhà. “sao em lại đặt tên cho các đòn tấn công vậy?”
“Em tưởng bây giờ ai cũng làm vậy?” Kim hỏi.
“Không,” My lắc đầu. “làm gì có ai làm thế.”
“Nhưng anh Quân với anh Huy bảo…”
“Em nghe hai tên ngốc đó sao?” Uyên hỏi.
“Các anh ấy nói là: đọc tên chiêu thức trước khi ra đòn sẽ khiến đòn đánh mạnh hơn rất nhiều.”
“Có vụ đó sao?” Danh tròn mắt.
“Nhưng chẳng ai làm thế cả.” My nói. “Giả sử, em mất một giât để đọc tên chiêu thức, vậy trong một giây đó đối thủ của em đã có đủ thời gian để phản đòn rồi.”
“Và như thế chẳng khác nào báo cho đối thủ biết em đang chuẩn bị đánh như thế nào và giúp hắn có khả năng phản đòn.”
“Vậy là không ai đọc tên chiêu thức trước khi ra đòn sao?” Kim hỏi.
“Không!” cả bốn người đáp.
Suốt dọc hành lang, Kim cứ ủ rũ. Họ đnag đi dọc theo hành lang của một tòa cao ốc đã bị chiếm đóng bởi một nhóm khủng bố. Đáng ra đây là việc của cảnh sát và quân đội, nhưng vì có thông tin nói rằng những kẻ khủng bố sở hữu báu vật nên nó tự nhiên trở thành nhiệm vụ của Mạo Hiểm Giả.
Trên đường đi họ chỉ gặp một số tên đang đi tuần tra và nhanh chóng giết hoặc khống chế kẻ địch.
“Sillipsi.” Kim hô lên và một màn sương tỏa ra khiến cho kẻ địch chìm vào giấc ngủ.
“Không ai đặt tên cho chiêu thức của mình.” con bé lầm bầm khi cả bọn bước qua.
“Em không cần phải cảm thấy mình quá tệ như vậy đâu.” Uyên an ủi con bé.
“Ngày xưa chị cũng giống em mà.” My nói với vẻ tự hào. “Chị cũng bị Hội chứng tuổi dậy thì thôi.”
“Hội chứng tuổi dậy thì?” Kim nhìn My.
“Nó gọi là… ừm, em tin tưởng vào những thứ văn hóa giả tưởng và bị nhiễm.” My chắc chắn những gì cô nói không hoàn toàn đúng, nhưng cô chỉ đang cố nhớ lại những gì mình hay làm khi cỡ mười hai mười ba tuổi. Xem hoạt hình, bắt chước các nhân vật và làm những trò khiến Danh đau đầu. “Đại khái thì nó khiến em giống một đứa otaku thái quá, hoặc là một con wibu.”
“Mình là một con wibu…” Kim tủi thân đập đầu vào tường.
“Bình tĩnh đi.” Uyên kéo con bé đi tiếp lên tầng.
Danh đi phía trước, sau khi đánh những tên canh ở tầng đó bất tỉnh nhân sự, Danh ra hiệu cho đồng đội tiến lên.
“Tầng trên có tiếng quát mắng.” My ngước lên.
“Tầng trên?” Vương nhìn lên. Cậu chẳng nghe thấy gì cả.
“Chính xác là bốn tầng nữa.”
Tầng tiếp theo, Uyên dễ dàng đánh gục tất cả bọn khủng bố trước khi chúng kịp làm bất kỳ điều gì.
Tầng trên và trên đó nữa cũng dễ dàng bị xử lý nhanh gọn.
“Còn lại cho em đấy.” My nói với Kim. Cô đã nghe được tiếng khóc của các con tin và tiếng quát tháo chửi bới của lũ khủng bố.
Kim đẩy mạnh hai cánh cửa. Một làn gió phất qua ngay trên đầu cô. Kim nhìn lại phía sau thì bốn người bạn của cô đã nằm trong một chiếc lưới.
“Cái gì thế này?” Vương cố giật đứt cái lưới nhưng không được.
“Đừng có cố.”
Tên trùm khủng bố xuất hiện. Hắn có thân thể cao lớn cỡ Richard I, hắn mặc quân phục màu xanh và đội chiếc mũ che kín mặt, chỉ để lộ mắt và miệng.
“Chiếc Lưới Lươn Lẹo đó được đích thân thần Loki đan nên. Sức của thần thánh còn không phá được chứ đừng nói là con người.”
“Kim, còn lại nhờ em vậy.” Uyên nói với Kim.
“Hử?” đến lúc này tên trùm khủng bố mới để ý con bé nhỏ nhắn đang đứng ngay bên cạnh mình.
“Hây a!” Kim vung trượng, một ngọn lửa xuất hiện. Nhưng trước khi kịp chạm vào tên đó, ngọn lửa đã biến mất.
“Hả?” Kim ngơ ngác và bị tên đó đá nằm ngã xuống đất.
“Nhãi con!” hắn mắng. “Có tí chút phép thuật đã tưởng mình hay. Chiếc nhẫn Sviagris này của tao có thể kháng lại mọi loại phép thuật. Mày mà cũng đòi tấn công tao sao?”
“Có gì mà không dám?” Kim ném cây trượng vào lại không gian ưu trữ, cô thủ thế hai tay. “Hãy nếm thử Nắm đấm Phép thuật của ta đây.”
“Kim, cẩn thận!” Vương hét.
“Nắm đấm Phép thuật?” tên trùm khủng bố nghĩ. “Nhẫn Sviagris của ta có thể chống lại mọi đòn tấn công phép thuật. Dù cho mi có dùng chiêu gì cũng vô dụng.”
Hạ bộ của hắn báo hiệu rằng “thằng em” của hắn vừa bị tấn công.
“Mi…” tên trùm khủng bố nhìn Kim với ánh mắt phẫn nộ. “Ta tưởng mi bảo là nắm đấm?”
“Là Nắm đấm Phép thuật.” Kim cười.
“Tụi bay, xử nó!” những tên đang đứng khắp phòng nâng súng và bắn. Kim rút từ trong không gian lưu trữ hai thanh khopesh, vũ khí của người Ai Cập cổ đại. Hai thanh kiếm cong như mặt trăng khuyết.
Kiếm thuật của cô chỉ được học nửa vời khoảng mười năm và không dùng thực chiến nhiều nên đã mai một ít nhiều. Tốc độ, kỹ thuật và cả khả năng phản xạ đều kém đi nhiều. Đến mức có một viên đạn đã bắn xuyên qua tay áo cô.
“Con ả đó…”
“Nó vừa chém đôi tất cả đạn chúng ta bắn ra.”
“Nó là người hay là quỷ vậy?”
Lũ khủng bố nháo nhác.
“Ha-di.” Kim đưa tay về phía bốn người đang bị kẹt trong tấm lưới. Bức tường sau lưng họ vỡ vụn. Tấm lưới không còn chỗ để giữ, lập tức rơi xuống.
“Hay lắm, em gái.” My vỗ vai Kim.
“Vậy ra nhờ em đặt tên cho chiêu thức của mình mà cứu được tất cả chúng ta…” Danh xoa cằm.
“Muốn nói gì cũng được,” Kim nâng hai thanh kiếm lên. “nhưng về nhà đã.”
Và hôm ấy Kim đã đại khai sát giới gần như toàn bộ bọn khủng bố và thu hồi hai báu vật. Chiếc nhẫn Sviagris và Chiếc Lưới Lươn Lẹo.
“Hôm nay con bé có vẻ giận nhỉ…” Vương hỏi thầm khi cả bọn đang về nhà. Kim đi trước, còn bốn người kia đi chậm đằng sau.
“Chắc giận tụi mình chuyện nói con bé đặt tên cho chiêu thức.”
“Tớ không nghĩ thế.”
“Anh nghĩ nó đang căng thẳng vì độ tuổi dậy thì.”
“Các anh chị này.” Kim dừng lại.
“Vâng!” cả bốn xếp thành hàng ngang.
“Em, ghét nhất, là những kẻ nghĩ Pháp sư là những kẻ không biết cận chiến đấy.” nụ cười của Kim nhìn như điệu cười của một tên sát nhân.
Và Kim tung tăng đi bộ về.
“Làm tưởng chuyện gì.” Cả bốn người thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng mà,” Uyên nắm cằm. “tớ đang suy nghĩ. Kim đã bị chịu tác động của Hội chứng tuổi mới lớn đúng không?”
“Ừ,” My nói. “có chuyện gì sao?”
“Nhưng luận về tuổi tác, con bé đang tuổi ông tằng tổ của ông tằng tổ của ông tằng tổ tớ.” Vương nói.
“Và?” Danh cũng nhìn Vương. “Có lẽ nào…”
Bốn người cố loại cái suy nghĩ Kim sẽ mãi mãi mắc Hội chứng tuổi dậy thì.
***
“An! Chạy mau.” Thuận hét lớn.
Tên ngốc đó lao vút qua tấm kính và lộn một vòng. Quả lựu đạn nổ tung suýt thổi bay luôn Thuận nếu cậu không kịp núp vào sau tấm khiên Aegis.
“Thót tim.” An thờ phào.
“Bọn nó còn sống.” một tên cầm khẩu súng bước qua làn khói. “Mau bắ…” hắn chưa kịp nói hết thì vấp vào mũi giáo của Thuận.
“Cái…” tên Thợ Săn ngồi dậy thì bị Thuận vung cây thương vào đầu bất tỉnh nhân sự.
“Bob?” tên đồng bọn hỏi. “Mày chết chưa?”
Rồi hắn nằm gục xuống sau cú chặt cổ bằng bàn tay của Quân.
“Còn mười một tên.” Thuận vẫy tay cho bay khói.
“Là chín.” Quân nhìn lên cầu thang dẫn lên cơ quan đầu não của địch. Hai tên đứng dưới chân cầu thang đã nhanh chóng bị Huy đánh hạ.
“Chúng không nghe được tiếng lựu đạn nổ sao?” An lếch thếch đi tới.
“Căn phòng đó cách âm chăng?” Quân đoán.
“Kệ, đi đại đi.” Thuận nâng khiên lên.
Đi đại đi không nằm trong từ điển của Thuận. Điều này chứng tỏ cậu đang vội đến mức nào. Bởi vì khi đang theo dõi những tên này, cậu đã thấy anh ta, người mà cậu không muốn gặp nhất thời điểm hiện tại.
Thuận đạp cửa xông vào. Bên trong là toàn bộ chín tên được dán lệnh truy nã. Tất cả đang nằm la liệt dưới chân một người thanh niên có mái tóc đỏ sẫm mặc bộ quần áo trang trọng.
“13:56 phút, triệt hạ đường dây buôn lậu báu vật của băng nhóm Canh Xà.” anh ta nói qua điện thoại.
“Tôn Thụy Diên.” miệng Thuận đắng nghét khi rặn ra cái tên đó.
“Chào, Duy Thuận.” anh ta đưa tay lên chào. Anh là một chàng trai khoảng hai mươi với nước da vàng và đôi mắt tròn. Mái tóc đỏ sẫm của anh được cột lại ở phía sau thành một đống lởm chởm. Trên hai tay anh là hai chiếc móng vuốt dài thẳng.
“Tôi lại đến sau anh một bước ư?”
“Ừ, sớm nửa phút là cậu được thấy ta hạ gục những tên này rồi.”
“Cảm ơn.” Thuận làu bàu và quay ngoắt đi.
“Chào nhé, Thụy Diên.” An chào anh chàng tóc đỏ.
“Chào em.” anh ta mỉm cười với An, rồi nụ cười anh chợt tắt khi nhìn thấy Quân.
“Mặt em dính gì sao?” Quân hỏi.
“Không.” Thụy Diên giật mình. “Các cậu cứ về đi. Chỗ này để chúng tôi lo.”
“Bạn em à?” Huy hỏi Thuận.
“Ai thèm làm bạn với anh ta!” Thuận gầm gừ.
Về đến trụ sở thì Thuận lao vào phòng và quậy phá banh chành cái giường ngủ và một tràng chửi thề xuyên lục địa bằng tất cả những từ ngữ có thể dùng để chửi một gã Trung Quốc khốn nạn.
“Thằng bé mới gặp Thụy Diên hả?” Danh hỏi khi thấy tình trạng Thuận.
“Anh biết sao?” Huy quay ngoắt sang.
“Cứ mỗi lần thua thiệt gì đó với Tôn Thụy Diên là thằng bé lại như vậy. Nó háo thắng lắm.”
Huy quên mất, dù là một Mạo Hiểm Giả đầy kinh nghiệm thì Thuận cũng chỉ mới mười lăm tuổi, cái tuổi nổi loạn.
“Ôi bọn trẻ con…” Quân nhún vai.
“Anh hơn bọn em có một tuổi chứ mấy.” An liếc đểu Quân.
“Ôi, bọn trẻ…”
“Còn em thì…” An dừng lại khi nhận ra đó là Kim. Ừm thì, con bé đến giờ là 2988 tuổi rồi nên nó thừa quyền để nói như thế.
“Mà anh Thuận với anh chàng Thụy Diên đó có chuyện gì với nhau sao?” Kim hỏi.
“Cách đây hai năm, Thụy Diên đã đánh bại một nhóm Thợ Săn, theo một số nguồn tin cho hay, trong số đó có người mà Thuận đang tìm. Nhưng khi bọn anh tới nơi, toàn bộ nơi đó đã bị phá hủy. Hầu hết các Thợ Săn bị bắt giam, nhưng người Thuận muốn tìm lại nằm trong số tẩu thoát.”
“Chính xác thì, người mà anh Thuận muốn tìm là ai?” Kim hỏi.
“À, cái này nó hơi…” An nhìn Danh để tìm từ phù hợp.
“Nhạy cảm?” Danh gợi ý.
“Sẽ ổn hơn nếu em nói thẳng ra Thuận đang cố gắng tìm một người con gái.” Nhi ôm Đát Kỷ bước tới.
“Chào cô chủ.” Đát Kỷ kêu lên.
“Chào. Hai người thân nhau nhỉ.” Kim cười.
“Em không ngờ cuối cùng thì ngoài hai tên đàn ông chán ngắt không có hứng thú với phụ nữ thì cuối cùng cô chủ cũng tìm được một người bạn là nữ.”
“Mặc dù sở thích của chị ấy hơi dị.” An cười mỉm.
“Chỉ cần Đát Kỷ vui vì có bạn gái để cùng trò chuyện về bọn con trai là được rồi.” Quân huých An.
“Bé hồ ly này có bộ lông tuyệt cực.” Nhi vuốt mặt vào lưng Đắc Kỷ và cả hai tiếp tục đi.
“Không hứng thú với phụ nữ?” An quay lại nhìn hai người anh. “Đừng nói các anh là…”
“Đúng!” Quân và Huy thừa nhận.
“Gay.”
“Bọn anh là wibu.”
Một khoảng lặng tờ.
“Vậy là…”
“Đúng!” cả hai tiếp tục đồng thanh. “2D mới là chân lý.”
“Hãy xem như cuộc trò chuyện hôm nay chưa từng xảy ra đi.” Danh bỏ đi.
“Anh An!” Kim kéo áo. “Rốt cuộc người phụ nữ mà anh Thuận tìm kiếm là sao vậy?”
“Chuyện dài lắm, để khi khác nhé.”
Sửa lần cuối: