[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
QUÂN VUNG CẶP KIẾM VÀO CHARLES FIEND. Hắn vẫn nhanh như cậu nhớ. Cánh tay điêu luyện cùng thanh kiếm dài hơn bình thường. Một kiểu kiếm phương tây với cán kiếm dài và tổng thể cả thanh cao tới hai mét. Quân nhớ không nhầm thì nó được gọi là zweihander.
“Tôi nhớ lần trước ông dùng thanh kiếm nhỏ hơn mà.” Quân nói.
Quả đúng là thanh kiếm của hắn phải tương đương thương của Huy. Và phần lưỡi kiếm đó vô cùng nguy hiểm. Quân không có Sử Thư hay gì để xác minh, nhưng cậu có thể cảm nhận đưuọc đó là một báu vật.
“Lần ở chỗ của Don, ta không có dịp đấu với cậu.” Charles nói. “Bệ hạ triệu ta về gấp."
“Thanh kiếm trong tay ông,” Quân chỉ. “Báu vật cấp Anh hùng, à không, chỉ là Võ tướng thôi.”
“Đều không phải.” Charles lắc đầu. “Khá khen cho cậu đã nhận ra đây là báu vật. Nhưng để đoán ra cấp độ của nó thì mất nhiều thời gian luyện hơn. Đây là báu vật cấp Tội nhân, thanh kiếm Mimung của Witege.”
“Chưa từng nghe.” Quân gãi tai. “Kim kể rất nhiều chuyện cho chúng tôi, nhưng hầu hết thì bọn này chẳng nắm được gì cả.”
“Ngươi chưa từng nghe về Dietrict von Bern sao?” Charles hỏi. “Hay Theoderic Đại Đế?”
Quân lắc đầu.
“Kiến thức nghèo nàn quá đấy.”
Charles tấn công Quân bằng một đòn đâm thẳng tới ngực. Quân bắt chéo kiếm đẩy thanh kiếm khổng lồ ẩy lên cao quá đầu. Cậu xoay người và vung một kiếm chéo người Charles. Hắn dùng chân đạp lưỡi kiếm của cậu xuống. Tên kiếm sĩ đâm thẳng và cổ Quân, cậu nghiêng đầu né và nhận ra đây không phải đòn đâm bình thường. Cậu ngay lập tức thụp xuống trước khi lưỡi kiếm khổng lồ ấy khiến cậu thân thủ hai nơi.
“Cái kỹ thuật chiến đấu của cậu vẫn luôn khiến ta ngạc nhiên. Kể cả cái lần hai năm trước khi cậu tới đây và thoát ra ngoài. Kỹ thuật, sức mạnh, sự dẻo dai, tất cả đều khiến ta liên tưởng đến một con dã thú.”
“Vậy sao?” Quân xoay tròn thanh kiếm trong tay.
“Chính xác thì, có những lúc, cậu di chuyển như một con thú. Nhưng có lúc, những đường kiếm của cậu như rồng bay phượng múa vậy.”
“Thế,” Quân thủ thế Nhị Thiên với song trường kiếm, đồng tử cậu biến thành đồng tử rắn. “ông đã thấy rồng đi săn bao giờ chưa?”
Ở chiến trường cánh phải, dù cho thủ lĩnh địch đã bị đánh bại, quân địch vẫn không ngừng lao lên.
“Chúng cứ đông như quân Nguyên ấy.” Nhi đá ngã một tên và dùng súng đập vào đầu một tên khác.
“Chị hết đạn rồi à?” Linh thở hổn hển.
“Em cũng kiệt sức rồi chứ gì?” Nhi hỏi, mắt trái của Linh đã đỏ ngầu lên vì sử dụng sức mạnh đặc biệt của con mắt liên tục. “Em nên nghỉ ngơi đi.”
Linh giả vờ không nghe, cô tiếp tục bắn những loạt đạn yếu ớt và chửi thề.
Khó khăn hiện tại của họ là lũ robot. Phải mất hai ba băng đạn mới có thể phá hủy được một con. Nếu nó lại gần, Nhi có thể phá hủy nó bằng những đòn cận chiến. Nhưng chúng cứ đứng cách cô cả chục mét rồi bắn tỉa.
“Này,” Justin vác một người lính bị thương trên vai. “chúng ta có thể yêu cầu viện trợ không?”
“Cánh quân bên trái chắc gì đã khá khẩm hơn chúng ta.” Nhi chép miệng.
“Phải thử chứ.” Justin nói. “Đồng đội của tôi không chết thì bị thương. Cứ như thế này…”
“Chị Nhi nói đúng đấy.” Linh bịt con mắt phải lại và nói. Con mắt trái của cô đang có tầm nhìn trên cao và quan sát chiến trường ở phía đối diện. Ở đó, các bộ tộc thổ dân và cả đồng đội của Linh đều đang khổ chiến.
“Vô vọng rồi.” Linh lắc đầu.
“Không thể nào.” Justin thả rơi anh chàng trên lưng. Anh ta đã chết tự bao giờ.
Một con robot có đôi tay cưa máy xuyên qua hàng ngũ quân ta. Quân sĩ Úc bắt đầu bỏ chạy. Nhi và Linh cũng gần như tuyệt vọng. Bao nhiêu hầm ngục khó khăn với sức mạnh của quỷ của thần mà họ còn vượt qua được, hôm nay lại bỏ mạng ở nơi xa lạ bởi một con robot vô tri.
“Khốn thật.” Nhi thả hai khẩu súng xuống và sẵn sàng đấm con người máy. Mặc dù Nhi muốn giữ bí mật tiếp về Long Xuy Thập Bát Chưởng, nhưng thà lộ hết còn hơn để Linh gặp chuyện gì. “Justin, đưa Linh đi ra sau, tôi sẽ cầm chân chúng.”
Một tia sét từ trên trời giáng xuống. Con robot biến thành một cục sắt đen thui. Ngay sau đó, toàn bộ lũ robot bị sét đánh thành đống sắt vụn. Chỉ còn lại những tên lính Dã Hùng và Thợ Săn Kho Báu.
Linh và Nhi tròn mắt. Những binh lính Úc cũng ngạc nhiên không kém.
“HỠI NHỮNG NGƯỜI DÂN ÚC!” một giọng nữ vang lên từ trên ngọn núi cát Uluru. “XƯA KIA, TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG, TÊN LÀ MAUI, MỘT CHIẾN BINH KIÊU HÙNG, MỖI KHI NGƯỜI CẤT TIẾNG HÉT XUNG TRẬN, NHỮNG NGƯỜI ĐI THEO NGƯỜI ĐỀU TRỞ NÊN MẠNH MẼ TỰA NHƯ QUỶ THẦN.” cô nhảy xuống mặt đất, ngay trước mặt Linh và Nhi. “Và ngày hôm nay, ta sẽ cho các người chiêm ngưỡng sức mạnh của hậu nhân của Người!”
Nữ vương Hina giương cao lá cờ quốc kỳ Úc.
“Hỡi những chiến binh,” cô nói lớn. “giờ không phải lúc bỏ chạy! Những ai bị thương và không muốn chiến đấu, hãy đứng sau lưng tôi mà ngắm nhìn.” cô phất lá cờ về phía quân địch. “Những người còn lại, hãy cùng tôi tiến lên!”
Một tiếng hét xung trận vang lên, binh lính Úc lắp lưỡi lê vào đầu súng hoặc nhặt những vũ khí cận chiến dưới đất lên và lao vào quân địch.
“Phát biểu tệ quá đấy.” Linh đấm vào vai Hina.
“Nhưng cậu đang ra dáng tộc trưởng hơn rồi, Hina.” Nhi nói.
“Tôi phải để chồng mình vào vòng nguy hiểm để đi cứu các cậu đấy.” Hina lại giở giọng giận dỗi.
“Rồi rồi,” Nhi khoác vai Hina. “cùng nhau, chúng ta sẽ đem lại chiến thắng của ngày hôm nay.”
Thuận bay qua cánh cửa. Cậu quay tấm khiên ra để tạo sức bật cho mình đứng dậy nhưng Ryan bước tới và đá cậu văng thêm một quãng nữa.
“Các ngươi thiếu người đến mức để một tên nhóc con đến đây đánh với ta sao?” hắn hỏi.
“Xem thường nhau đến thế là cùng.” Thuận đứng dậy. “Mà cái thứ vũ khí quái đản gì vậy?”
Trên tay Ryan Nyx là một cây đại đao Trung Quốc cao gần hai mét. Khâu đao là đầu một con rồng châu Á màu xanh lá với lưỡi đao cong vút như trăng lưỡi liềm từ miệng con rồng.
“Đây sao?” Ryan múa đao một vòng. “Là Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Của Võ Thánh Quan Công.”
“Đao của Quan Vân Trường?” Thuận đổ mồ hôi.
“Chính là thứ đã cùng Quan Vũ kinh qua mọi trận chiến. Dẹp Hoàng Cân, chém Nhan Lương, trảm Văn Sú, vượt ngũ ải trảm lục tướng cho đến lúc thua trận ở Kinh Châu và lại lên tay Quan Hưng đánh Mạnh Hoạch và bắc phạt.”
“Không đúng!” Thuận cắt lời.
“Cái gì?”
“Quan Vũ qua năm ải chém sáu tướng chỉ là hư cấu của La Quán Trung, và Quan Hưng là quan văn, không phải tướng võ.”
Ryan Nyx không nói gì, múa đao xông vào đánh.
“Tiếp chiêu đi, nhãi con!”
Ryan vung mạnh cây đại đao xuống đầu Thuận. Cậu đưa khiên ra đỡ đòn và cả cơ thể cậu như bị đè bẹp dưới sức nặng của thanh đao.
“Rõ ràng là ông đọc tiểu thuyết và bị ‘lậm’ mà.”
“Mi không có quyền phán xét ta.” hắn vun mạnh đao hất bay Thuận. “Ta là Hải tặc Vương Ryan Nyx. Kẻ thống trị biển cả.”
“À thế à?” Thuận giở giọng chế giễu.
"À thế làm sao mà à?" Ryan vung mạnh đao đánh Thuận lùi lại thêm đoạn nữa.
“Gáy bẩn vừa thôi.” Thuận thả khiên và giáo xuống.
“Sao vậy? Đầu hàng à?”
“Ông nghĩ tôi sẽ đầu hàng trước người như ông?” Thuận đứng sau lưng Ryan Nyx.
Vị Vua Hải tặc (tự xưng) giật mình. Hắn đã vòng ra sau lưng ông từ lúc nào chứ? Thứ duy nhất ông nhìn thấy trước khi ăn trọn một quyền giữa mặt là một đôi mắt màu hổ phách.
“Không ngờ bên cạnh người còn có thứ quái vật như thế này, công chúa Dinazade.” Lão lầm bầm.
Ở trên hành lang, An và Sirya Wallace trao nhau từng đường kiếm. Dù chỉ bằng một thanh katana thông thường, Sirya vẫn áp đảo An với hai báu vật trong tay. An chém mạnh vào đối thủ, hắn chặn đòn và lùi lại. Cậu tấn công tiếp bằng một đòn cắt xéo kép, vung cả hai thanh kiếm ngược chiều nhau theo đường chéo. Syria lại đỡ đòn và lùi. Dù đang áp đảo đối thủ nhưng An thấy giống như hắn đang bỡn cợt với cậu.
Tức mình, An đâm thẳng tới với một tiếng hét xung trận. Lưỡi kiếm wakizashi của cậu xuyên qua lớp áo của hắn và xé rách nó.
“Thế nào hả?” An hỏi.
“Đòn tấn công của cậu rất mạnh. Mỗi đòn đều như chùy giáng vào người ta.” Sirya nói. Hắn xé nốt những phần còn lại của chiếc áo trên cơ thể. Để lộ ra thân hình cường tráng với chi chít những vết chém, vết khâu, bỏng, đâm.
“Nhưng nhiêu đó chẳng là gì so với những vết thương ta đã nhận trên chiến trường đâu.”
Syria chém mạnh lên đầu An. Cậu bị đẩy lùi lại. Quả nhiên là từ nãy giờ hắn đang đùa cợt với cậu.
“Cậu rất mạnh. Nhưng tốc độ phản ứng và cả tốc độ ra đòn của cậu đều quá chậm. Cơ thể cậu săn chắc, nhưng thiếu đi sự dẻo dai. Và tư tưởng của cậu đang bị cơn tức giận chiếm hữu.”
Hắn nói như một lão sư phụ đang giảng dạy cho sư đồ của mình. Điều này càng khiến An tức giận hơn.
Cậu lao tới tấn công. Thanh Nagasone đâm thẳng vào nhưng bị thanh kiếm của Sirya gạt ra. Tranh thủ lỗ hổng ấy, An đâm thanh Urashima vào bụng đối phương nhưng hắn nhanh chóng đá bay đoản kiếm của An và xoay hông đánh hai cái chan chát vào thanh Nagasone khiến thanh katana cũng rơi xuống đất.
“Chịu chết đi!” Lưỡi kiếm suýt nữa thì chẻ đôi khuôn mặt đẹp trai của cậu nếu không kịp thời dùng tay túm lấy cổ tay của Sirya và dùng trán húc mạnh vào ngực lão.
Sirya lùi lại. An nhanh chóng quay lại tìm thanh kiếm của mình và thủ thế.
“Thật táo bạo.” Sirya đứng dậy. “Nhưng chúng ta nên kết thúc chuyện này ở đây thôi.”
Thanh kiếm của Sirya sáng lên một màu xanh lam. Hắn chém ngang. Một làn sóng xung kích bay về phía An hất văng cậu.
“Nếu hai thanh kiếm đó không phải báu vật, cả cậu và chúng đều bị cắt ra làm đôi rồi.”
“Nói như thể, thanh kiếm của ông trên cơ cả cặp kiếm Kotetsu của tôi vậy.”
“Thì rõ ràng là thế mà.” hắn vung mạnh thanh kiếm xuống. “Thanh kiếm của ta là một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm, Mikazuchi Munechika, thanh kiếm của Không.”
“Không?” An chau mày.
“Thiên Hạ Ngũ Kiếm, là năm thanh kiếm tượng trưng cho Ngũ Đại. Địa, Thủy, Hỏa, Phong và Không. Trong đó, Không là nguyên tố khó kiểm soát nhất. Từ đó thấy rằng, thanh katana này đích thực là thanh kiếm mạnh nhất trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm.”
“Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không thắng được ông!”
An lao tới với hai thanh kiếm trong tay. Cậu chém cả hai thanh kiếm vào thanh Mikazuchi hòng hất nó khỏi tay Syria. Nhưng hắn cầm kiếm quá chắc và phản đòn chớp nhoáng khiến An suýt mất cánh tay. Nhưng xung kích từ đòn đánh đã khiến chiếc áo của cậu bị xé toạc. Cảm giác như một luồng điện chạy qua cơ thể, An lùi lại và khụy xuống. Cảm giác như sức lực của cậu, tất cả đều đã rời bỏ cơ thể.
“Cảm thấy kiệt sức đúng không?” Syria nắm lấy tóc cậu xách lên. “Dễ hiểu thôi mà. Khoảng cách giữa hai ta là quá lớn. Từ kỹ năng, kinh nghiệm, cho đến trang bị.”
“Đừng,”
“Sao vậy? Cầu xin tha mạng sao? Chỉ cần cậu quỳ xuống và vái lạy trước ta, ta sẽ tha cho cậu một con đường sống.”
“Đừng có giỡn mặt với tôi!”
An ném thanh wakizashi. Syria nghiêng đầu né dễ dàng.
“Cầu xin tha mạng? Ông đùa chắc? Tôi không phải loại người sẽ quỳ xuống như vậy. Mà tôi sẽ bắt ông phải quỳ xuống!”
Cậu cầm thanh Nagasone trong hai tay và lao tới chém vào hông hắn. Syria xoay thanh Mikazuchi chặn đòn và luồng sóng xung kích lại một lần nửa đẩy lùi cậu. An lùi lại và ngay lập tức lấy lại thăng bằng, xoay người chém vào cổ Syria. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn né đòn và vung kiếm hất văng thanh katana.
“Kết thúc rồi!” Syria hét lên. Hắn chém thẳng xuống đầu An.
Một ngọn lửa xuất hiện, chặn đứng đường kiếm.
Syria cảm nhận rõ ràng có gì đó không ổn nên ngay lập tức lùi ra xa.
Xung quanh An, những luồng khí lửa rực cháy bọc lấy cơ thể cậu. Chúng tụ lại thành một ngọn lửa lớn cao hơn một mét đang cháy bập bùng.
“Cái quái gì vậy?” Syria đổ mồ hôi hột. Không hẳn là do nóng, mà là do chân hắn đang run rẩy.
“Vậy là mày thực sự chấp nhận tao?” An cười mỉm. Cậu đưa tay vào trong ngọn lửa. Nó không nóng. Ngọn lửa biển đổi. Biến hình dần thành một thanh katana có lưỡi màu đỏ và chuôi kiếm quấn vải màu vàng khiến cả thanh kiếm như một ngọn lửa đang rực cháy. Khi nó hiện nguyên hình, cậu cảm nhận được sức mạnh tuôn trào bên trong, sức mạnh của một vị thần.
“Thanh kiếm đẹp đấy.” Syria khen. “Nhưng ta chưa nghe được về thanh kiếm nào giống như vậy cả.”
“Tất nhiên rồi.” An nắm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay, toàn thân cậu như nóng bừng lên. “Vì thanh kiếm này còn vượt xa cả Thiên Hạ Ngũ Kiếm gì đó kia, đây là một báu vật cấp Thần. Thanh kiếm Totsuka no Tsurugi!”
“Totsuka… no Tsurugi?”
“Là thanh kiếm đã chém Yamata no Orochi, và chặt xác Hỏa Thần Kagutsuchi!”
“Vậy là, mi cũng sở hữu một báu vật cấp Thần. Thú vị hơn rồi đấy.”
Syria lao vào tấn công. Đòn xung kích của hắn lại tấn công lên An. Những vết thương cứ thế mà chảy máu ròng ròng. Nhưng chúng ngay lập tức trở thành những ngọn lửa và tiếp thêm sức mạnh cho An và thanh kiếm.
“Cái thể loại sức mạnh gì vậy?”
“Thanh kiếm này đã chặt thần lửa ra thành nhiều mảnh.” An nói. “Nó đã thấm rất nhiều máu của Kagutsuchi. Nên nó hoàn toàn có thể chuyển hóa máu thành lửa.”
“Nghe chẳng thuyết phục gì cả.”
“Ai quan tâm chứ.”
An lao vào chém mạnh. Syria đỡ đòn. Lần này sóng xung kích không xuất hiện mà thay vào đó là một áp lực lửa cực lớn đẩy lùi Syria. Quần hắn cháy xém dần.
“Ngọn lửa, mạnh thật đấy.” Syria nhớ lại lần trước, một kẻ đã sử dụng báu vật thần lửa khác. Hắn đã sử dụng cây cung Agneyastra của thần lửa Agni trong thần thoại Ấn Độ. “Mạnh hơn hẳn so với tên sử dụng báu vật của thần lửa trước đây ta đụng độ.” Syria nhớ là lần đó hắn đã phải chạy bán sống bán chết mới có thể đứng đây hôm nay.
“Tất nhiên. Nhật Bản là quốc gia của núi lửa. Sức mạnh của Kagutsuchi phải mạnh hơn hẳn ngọn lửa của các thần lửa khác rồi.”
“Nghe chẳng hợp lý lắm. Vì lửa và dung nham đâu thực sự là một.”
“Tôi nói rồi. Ai quan tâm chứ.”
An xuất hiện ngay trước mặt hắn. Thanh kiếm rực lửa chém bay gã kiếm sĩ bay lên không trung. Cậu đã cố tình đả thương hắn tối đa nhưng không giết. Thanh kiếm Mikazuchi Munechika đâm xuống đất, xuyên qua cả lớp gạch mà không để lại vết nứt nào.
“Cậu… không giết ta sao?” Syria hỏi.
“Quân sư của chúng tôi có lệnh, nếu có thể, hãy bắt sống chúng.” An nói và trói Syria đang bị thương đến không thể đứng dậy bằng dây thừng đem theo.
“Quân sư cơ đấy.” Syria nói. “Ta rất muốn được gặp cậu ta. Nếu cậu ta may mắn còn sống.”
“Tất nhiên là hắn còn sống.” An cười và vác Syria lên vai. Cậu đeo thêm thanh Munechika vào hông. “Vì dù có chết, cậu ta nhất định vẫn sẽ sống.”
Syria Wallace tròn mắt trước cậu nhóc này. Cậu ta trẻ trung, nhiệt huyết và có một bộ não quá nhỏ để suy nghĩ những chuyện lớn lao nhưng bù vào đó là một trái tim vĩ đại. Từ thuở bắt đầu sự nghiệp Thợ Săn Kho Báu của mình, hắn chưa gặp bất cứ ai như vậy. Syria bất giác mỉm cười.
“Cậu có biết lời cậu vừa nói nghe như tự vả vào mặt mình không?”
“Im đi, tôi thả ông xuống bây giờ.”
Ở đâu đó trong tòa thành, cơ thể Chi nằm liệt trên vũng máu, cơ thể cô không thể di chuyển. Tay chân cô dính chặt lấy mặt đất và mắt cô nhắm tịt.
“Chi, ta đã nói em rồi.” Lương Bích Hoa cũng không còn đứng được nữa. Ả đang cố đứng dậy bằng cách bám vào tường. “đó là cái giá mà em phải trả. Vì cãi lời ta.”
“Vậy à?” Chi ngồi phắt dậy. “Nhưng xin lỗi, ta không phải kẻ sẽ bị đánh bại bởi những đòn đánh yếu xìu ấy đâu.”
“Em… còn sống?”
“Tất nhiên là ta còn sống. Chỉ có bà là kẻ sắp “đi” thôi.”
“Nhưng tại sao…”
“Vì máu bà đang lênh láng trên sàn nhà đây này.”
Vết thương trên bụng Lương Bích Hoa đang tuôn ra những dòng máu nóng, còn cơ thể Chi gần như không bị thương.
“Tại sao em lại còn sống được?”
“Vì ta đã loại bỏ lớp giáp khí quanh cơ thể và tập trung làm dày thêm lớp giáp ở những vị trí mà bà sẽ đánh, sau đó ta phản công bằng một đòn cuối cùng nhưng chí mạng.”
“Nhưng… sao em biết ta sẽ đánh vào chỗ nào?”
“Bà quên rằng bà chính là người đã dạy tôi võ công sao?” Chi cười. “Tôi nhớ rõ những đường quyền, thậm chí khi nào đánh nhanh và khi nào cần đánh chậm, tất cả đều nằm ở đây” cô chỉ vào thái dương. “cả rồi.”
“Vô lý!” Bích Hoa lại hét lên. Và ngay lập tức ngã khụy xuống bất tỉnh bởi đòn chặt cổ của Chi.
"Có lý chứ." Chi nói một mình. "Vì tôi là, thiên tài đấy."
Cách đó không xa, trận chiến giữa Huy và Kukul Barth cũng đang dần kết thúc.
“Quả không hổ là kẻ bị truy nã với giá 480 triệu đô.” Kukul khen. Huy ngồi gục bên góc tường. “Rất khá.”
Cánh tay máy của Kukul Barth cũng hơi chập mạch và tay phải suýt bị hắn bẻ. Đối thủ của Huy là một cyborg. Nửa thân bên trái của hắn là tay máy và chân máy. Đồng thời một số cơ quan nội tạng cũng được cơ giới hóa.
“Chết tiệt.” Huy gượng cười. Khóe miệng cậu chảy máu.
“Cậu rất giỏi. Nhưng với chút tài mọn đó mà đòi hạ ta thì…”
“Có gì không được sao?” Huy chống người lên cây Tonbokiri.
“Cơ thể máy móc này của ta vận hành được là nhờ vào động cơ. Động cơ của ta chính là James Watt Steam Engine.”
“Động cơ hơi nước sao?”
“Động cơ hơi nước.” Kukul gật đầu. “Nhưng là động cơ của James Watt. Chiếc động cơ đã thay đổi cả thế giới. Nó chính là một báu vật Đại anh hùng.”
“Đại anh hùng à,” Huy đứng thẳng dậy. “vậy thì ta sẽ đoạt lấy nó.”
“Nếu ngươi có thể.”
Huy lao tới đâm cả đôi thương vào bụng đối phương. Kukul biến cánh tay máy của mình thành một cây chùy sắt và đập mạnh xuống. Huy lăn người né và đâm Ngân Thương vào chân thịt của hắn.
“Gr!” Kukul quay sang vung chùy. Huy chống Tonbogiri xuống đất và bật lên đạp vào người gã to lớn.
“Mi…”
“Tìm thấy rồi.” Huy đâm mạnh Tonbogiri vào bụng Kukul. Cậu thọc tay vào đống hỗn tạp của máy móc và nội tạng và lôi ra một vật hình trụ. Một cái nòng súng.
“Chó má.” Huy chửi thề.
“Chết đi.”
Kukul bắn nát cả một góc lâu đài chỉ với một cú bắn.
“Tôi nhớ lần trước ông dùng thanh kiếm nhỏ hơn mà.” Quân nói.
Quả đúng là thanh kiếm của hắn phải tương đương thương của Huy. Và phần lưỡi kiếm đó vô cùng nguy hiểm. Quân không có Sử Thư hay gì để xác minh, nhưng cậu có thể cảm nhận đưuọc đó là một báu vật.
“Lần ở chỗ của Don, ta không có dịp đấu với cậu.” Charles nói. “Bệ hạ triệu ta về gấp."
“Thanh kiếm trong tay ông,” Quân chỉ. “Báu vật cấp Anh hùng, à không, chỉ là Võ tướng thôi.”
“Đều không phải.” Charles lắc đầu. “Khá khen cho cậu đã nhận ra đây là báu vật. Nhưng để đoán ra cấp độ của nó thì mất nhiều thời gian luyện hơn. Đây là báu vật cấp Tội nhân, thanh kiếm Mimung của Witege.”
“Chưa từng nghe.” Quân gãi tai. “Kim kể rất nhiều chuyện cho chúng tôi, nhưng hầu hết thì bọn này chẳng nắm được gì cả.”
“Ngươi chưa từng nghe về Dietrict von Bern sao?” Charles hỏi. “Hay Theoderic Đại Đế?”
Quân lắc đầu.
“Kiến thức nghèo nàn quá đấy.”
Charles tấn công Quân bằng một đòn đâm thẳng tới ngực. Quân bắt chéo kiếm đẩy thanh kiếm khổng lồ ẩy lên cao quá đầu. Cậu xoay người và vung một kiếm chéo người Charles. Hắn dùng chân đạp lưỡi kiếm của cậu xuống. Tên kiếm sĩ đâm thẳng và cổ Quân, cậu nghiêng đầu né và nhận ra đây không phải đòn đâm bình thường. Cậu ngay lập tức thụp xuống trước khi lưỡi kiếm khổng lồ ấy khiến cậu thân thủ hai nơi.
“Cái kỹ thuật chiến đấu của cậu vẫn luôn khiến ta ngạc nhiên. Kể cả cái lần hai năm trước khi cậu tới đây và thoát ra ngoài. Kỹ thuật, sức mạnh, sự dẻo dai, tất cả đều khiến ta liên tưởng đến một con dã thú.”
“Vậy sao?” Quân xoay tròn thanh kiếm trong tay.
“Chính xác thì, có những lúc, cậu di chuyển như một con thú. Nhưng có lúc, những đường kiếm của cậu như rồng bay phượng múa vậy.”
“Thế,” Quân thủ thế Nhị Thiên với song trường kiếm, đồng tử cậu biến thành đồng tử rắn. “ông đã thấy rồng đi săn bao giờ chưa?”
Ở chiến trường cánh phải, dù cho thủ lĩnh địch đã bị đánh bại, quân địch vẫn không ngừng lao lên.
“Chúng cứ đông như quân Nguyên ấy.” Nhi đá ngã một tên và dùng súng đập vào đầu một tên khác.
“Chị hết đạn rồi à?” Linh thở hổn hển.
“Em cũng kiệt sức rồi chứ gì?” Nhi hỏi, mắt trái của Linh đã đỏ ngầu lên vì sử dụng sức mạnh đặc biệt của con mắt liên tục. “Em nên nghỉ ngơi đi.”
Linh giả vờ không nghe, cô tiếp tục bắn những loạt đạn yếu ớt và chửi thề.
Khó khăn hiện tại của họ là lũ robot. Phải mất hai ba băng đạn mới có thể phá hủy được một con. Nếu nó lại gần, Nhi có thể phá hủy nó bằng những đòn cận chiến. Nhưng chúng cứ đứng cách cô cả chục mét rồi bắn tỉa.
“Này,” Justin vác một người lính bị thương trên vai. “chúng ta có thể yêu cầu viện trợ không?”
“Cánh quân bên trái chắc gì đã khá khẩm hơn chúng ta.” Nhi chép miệng.
“Phải thử chứ.” Justin nói. “Đồng đội của tôi không chết thì bị thương. Cứ như thế này…”
“Chị Nhi nói đúng đấy.” Linh bịt con mắt phải lại và nói. Con mắt trái của cô đang có tầm nhìn trên cao và quan sát chiến trường ở phía đối diện. Ở đó, các bộ tộc thổ dân và cả đồng đội của Linh đều đang khổ chiến.
“Vô vọng rồi.” Linh lắc đầu.
“Không thể nào.” Justin thả rơi anh chàng trên lưng. Anh ta đã chết tự bao giờ.
Một con robot có đôi tay cưa máy xuyên qua hàng ngũ quân ta. Quân sĩ Úc bắt đầu bỏ chạy. Nhi và Linh cũng gần như tuyệt vọng. Bao nhiêu hầm ngục khó khăn với sức mạnh của quỷ của thần mà họ còn vượt qua được, hôm nay lại bỏ mạng ở nơi xa lạ bởi một con robot vô tri.
“Khốn thật.” Nhi thả hai khẩu súng xuống và sẵn sàng đấm con người máy. Mặc dù Nhi muốn giữ bí mật tiếp về Long Xuy Thập Bát Chưởng, nhưng thà lộ hết còn hơn để Linh gặp chuyện gì. “Justin, đưa Linh đi ra sau, tôi sẽ cầm chân chúng.”
Một tia sét từ trên trời giáng xuống. Con robot biến thành một cục sắt đen thui. Ngay sau đó, toàn bộ lũ robot bị sét đánh thành đống sắt vụn. Chỉ còn lại những tên lính Dã Hùng và Thợ Săn Kho Báu.
Linh và Nhi tròn mắt. Những binh lính Úc cũng ngạc nhiên không kém.
“HỠI NHỮNG NGƯỜI DÂN ÚC!” một giọng nữ vang lên từ trên ngọn núi cát Uluru. “XƯA KIA, TỪNG CÓ MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG, TÊN LÀ MAUI, MỘT CHIẾN BINH KIÊU HÙNG, MỖI KHI NGƯỜI CẤT TIẾNG HÉT XUNG TRẬN, NHỮNG NGƯỜI ĐI THEO NGƯỜI ĐỀU TRỞ NÊN MẠNH MẼ TỰA NHƯ QUỶ THẦN.” cô nhảy xuống mặt đất, ngay trước mặt Linh và Nhi. “Và ngày hôm nay, ta sẽ cho các người chiêm ngưỡng sức mạnh của hậu nhân của Người!”
Nữ vương Hina giương cao lá cờ quốc kỳ Úc.
“Hỡi những chiến binh,” cô nói lớn. “giờ không phải lúc bỏ chạy! Những ai bị thương và không muốn chiến đấu, hãy đứng sau lưng tôi mà ngắm nhìn.” cô phất lá cờ về phía quân địch. “Những người còn lại, hãy cùng tôi tiến lên!”
Một tiếng hét xung trận vang lên, binh lính Úc lắp lưỡi lê vào đầu súng hoặc nhặt những vũ khí cận chiến dưới đất lên và lao vào quân địch.
“Phát biểu tệ quá đấy.” Linh đấm vào vai Hina.
“Nhưng cậu đang ra dáng tộc trưởng hơn rồi, Hina.” Nhi nói.
“Tôi phải để chồng mình vào vòng nguy hiểm để đi cứu các cậu đấy.” Hina lại giở giọng giận dỗi.
“Rồi rồi,” Nhi khoác vai Hina. “cùng nhau, chúng ta sẽ đem lại chiến thắng của ngày hôm nay.”
Thuận bay qua cánh cửa. Cậu quay tấm khiên ra để tạo sức bật cho mình đứng dậy nhưng Ryan bước tới và đá cậu văng thêm một quãng nữa.
“Các ngươi thiếu người đến mức để một tên nhóc con đến đây đánh với ta sao?” hắn hỏi.
“Xem thường nhau đến thế là cùng.” Thuận đứng dậy. “Mà cái thứ vũ khí quái đản gì vậy?”
Trên tay Ryan Nyx là một cây đại đao Trung Quốc cao gần hai mét. Khâu đao là đầu một con rồng châu Á màu xanh lá với lưỡi đao cong vút như trăng lưỡi liềm từ miệng con rồng.
“Đây sao?” Ryan múa đao một vòng. “Là Thanh Long Yển Nguyệt Đao. Của Võ Thánh Quan Công.”
“Đao của Quan Vân Trường?” Thuận đổ mồ hôi.
“Chính là thứ đã cùng Quan Vũ kinh qua mọi trận chiến. Dẹp Hoàng Cân, chém Nhan Lương, trảm Văn Sú, vượt ngũ ải trảm lục tướng cho đến lúc thua trận ở Kinh Châu và lại lên tay Quan Hưng đánh Mạnh Hoạch và bắc phạt.”
“Không đúng!” Thuận cắt lời.
“Cái gì?”
“Quan Vũ qua năm ải chém sáu tướng chỉ là hư cấu của La Quán Trung, và Quan Hưng là quan văn, không phải tướng võ.”
Ryan Nyx không nói gì, múa đao xông vào đánh.
“Tiếp chiêu đi, nhãi con!”
Ryan vung mạnh cây đại đao xuống đầu Thuận. Cậu đưa khiên ra đỡ đòn và cả cơ thể cậu như bị đè bẹp dưới sức nặng của thanh đao.
“Rõ ràng là ông đọc tiểu thuyết và bị ‘lậm’ mà.”
“Mi không có quyền phán xét ta.” hắn vun mạnh đao hất bay Thuận. “Ta là Hải tặc Vương Ryan Nyx. Kẻ thống trị biển cả.”
“À thế à?” Thuận giở giọng chế giễu.
"À thế làm sao mà à?" Ryan vung mạnh đao đánh Thuận lùi lại thêm đoạn nữa.
“Gáy bẩn vừa thôi.” Thuận thả khiên và giáo xuống.
“Sao vậy? Đầu hàng à?”
“Ông nghĩ tôi sẽ đầu hàng trước người như ông?” Thuận đứng sau lưng Ryan Nyx.
Vị Vua Hải tặc (tự xưng) giật mình. Hắn đã vòng ra sau lưng ông từ lúc nào chứ? Thứ duy nhất ông nhìn thấy trước khi ăn trọn một quyền giữa mặt là một đôi mắt màu hổ phách.
“Không ngờ bên cạnh người còn có thứ quái vật như thế này, công chúa Dinazade.” Lão lầm bầm.
Ở trên hành lang, An và Sirya Wallace trao nhau từng đường kiếm. Dù chỉ bằng một thanh katana thông thường, Sirya vẫn áp đảo An với hai báu vật trong tay. An chém mạnh vào đối thủ, hắn chặn đòn và lùi lại. Cậu tấn công tiếp bằng một đòn cắt xéo kép, vung cả hai thanh kiếm ngược chiều nhau theo đường chéo. Syria lại đỡ đòn và lùi. Dù đang áp đảo đối thủ nhưng An thấy giống như hắn đang bỡn cợt với cậu.
Tức mình, An đâm thẳng tới với một tiếng hét xung trận. Lưỡi kiếm wakizashi của cậu xuyên qua lớp áo của hắn và xé rách nó.
“Thế nào hả?” An hỏi.
“Đòn tấn công của cậu rất mạnh. Mỗi đòn đều như chùy giáng vào người ta.” Sirya nói. Hắn xé nốt những phần còn lại của chiếc áo trên cơ thể. Để lộ ra thân hình cường tráng với chi chít những vết chém, vết khâu, bỏng, đâm.
“Nhưng nhiêu đó chẳng là gì so với những vết thương ta đã nhận trên chiến trường đâu.”
Syria chém mạnh lên đầu An. Cậu bị đẩy lùi lại. Quả nhiên là từ nãy giờ hắn đang đùa cợt với cậu.
“Cậu rất mạnh. Nhưng tốc độ phản ứng và cả tốc độ ra đòn của cậu đều quá chậm. Cơ thể cậu săn chắc, nhưng thiếu đi sự dẻo dai. Và tư tưởng của cậu đang bị cơn tức giận chiếm hữu.”
Hắn nói như một lão sư phụ đang giảng dạy cho sư đồ của mình. Điều này càng khiến An tức giận hơn.
Cậu lao tới tấn công. Thanh Nagasone đâm thẳng vào nhưng bị thanh kiếm của Sirya gạt ra. Tranh thủ lỗ hổng ấy, An đâm thanh Urashima vào bụng đối phương nhưng hắn nhanh chóng đá bay đoản kiếm của An và xoay hông đánh hai cái chan chát vào thanh Nagasone khiến thanh katana cũng rơi xuống đất.
“Chịu chết đi!” Lưỡi kiếm suýt nữa thì chẻ đôi khuôn mặt đẹp trai của cậu nếu không kịp thời dùng tay túm lấy cổ tay của Sirya và dùng trán húc mạnh vào ngực lão.
Sirya lùi lại. An nhanh chóng quay lại tìm thanh kiếm của mình và thủ thế.
“Thật táo bạo.” Sirya đứng dậy. “Nhưng chúng ta nên kết thúc chuyện này ở đây thôi.”
Thanh kiếm của Sirya sáng lên một màu xanh lam. Hắn chém ngang. Một làn sóng xung kích bay về phía An hất văng cậu.
“Nếu hai thanh kiếm đó không phải báu vật, cả cậu và chúng đều bị cắt ra làm đôi rồi.”
“Nói như thể, thanh kiếm của ông trên cơ cả cặp kiếm Kotetsu của tôi vậy.”
“Thì rõ ràng là thế mà.” hắn vung mạnh thanh kiếm xuống. “Thanh kiếm của ta là một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm, Mikazuchi Munechika, thanh kiếm của Không.”
“Không?” An chau mày.
“Thiên Hạ Ngũ Kiếm, là năm thanh kiếm tượng trưng cho Ngũ Đại. Địa, Thủy, Hỏa, Phong và Không. Trong đó, Không là nguyên tố khó kiểm soát nhất. Từ đó thấy rằng, thanh katana này đích thực là thanh kiếm mạnh nhất trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm.”
“Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không thắng được ông!”
An lao tới với hai thanh kiếm trong tay. Cậu chém cả hai thanh kiếm vào thanh Mikazuchi hòng hất nó khỏi tay Syria. Nhưng hắn cầm kiếm quá chắc và phản đòn chớp nhoáng khiến An suýt mất cánh tay. Nhưng xung kích từ đòn đánh đã khiến chiếc áo của cậu bị xé toạc. Cảm giác như một luồng điện chạy qua cơ thể, An lùi lại và khụy xuống. Cảm giác như sức lực của cậu, tất cả đều đã rời bỏ cơ thể.
“Cảm thấy kiệt sức đúng không?” Syria nắm lấy tóc cậu xách lên. “Dễ hiểu thôi mà. Khoảng cách giữa hai ta là quá lớn. Từ kỹ năng, kinh nghiệm, cho đến trang bị.”
“Đừng,”
“Sao vậy? Cầu xin tha mạng sao? Chỉ cần cậu quỳ xuống và vái lạy trước ta, ta sẽ tha cho cậu một con đường sống.”
“Đừng có giỡn mặt với tôi!”
An ném thanh wakizashi. Syria nghiêng đầu né dễ dàng.
“Cầu xin tha mạng? Ông đùa chắc? Tôi không phải loại người sẽ quỳ xuống như vậy. Mà tôi sẽ bắt ông phải quỳ xuống!”
Cậu cầm thanh Nagasone trong hai tay và lao tới chém vào hông hắn. Syria xoay thanh Mikazuchi chặn đòn và luồng sóng xung kích lại một lần nửa đẩy lùi cậu. An lùi lại và ngay lập tức lấy lại thăng bằng, xoay người chém vào cổ Syria. Hắn hơi ngạc nhiên nhưng vẫn né đòn và vung kiếm hất văng thanh katana.
“Kết thúc rồi!” Syria hét lên. Hắn chém thẳng xuống đầu An.
Một ngọn lửa xuất hiện, chặn đứng đường kiếm.
Syria cảm nhận rõ ràng có gì đó không ổn nên ngay lập tức lùi ra xa.
Xung quanh An, những luồng khí lửa rực cháy bọc lấy cơ thể cậu. Chúng tụ lại thành một ngọn lửa lớn cao hơn một mét đang cháy bập bùng.
“Cái quái gì vậy?” Syria đổ mồ hôi hột. Không hẳn là do nóng, mà là do chân hắn đang run rẩy.
“Vậy là mày thực sự chấp nhận tao?” An cười mỉm. Cậu đưa tay vào trong ngọn lửa. Nó không nóng. Ngọn lửa biển đổi. Biến hình dần thành một thanh katana có lưỡi màu đỏ và chuôi kiếm quấn vải màu vàng khiến cả thanh kiếm như một ngọn lửa đang rực cháy. Khi nó hiện nguyên hình, cậu cảm nhận được sức mạnh tuôn trào bên trong, sức mạnh của một vị thần.
“Thanh kiếm đẹp đấy.” Syria khen. “Nhưng ta chưa nghe được về thanh kiếm nào giống như vậy cả.”
“Tất nhiên rồi.” An nắm chắc thanh kiếm bằng cả hai tay, toàn thân cậu như nóng bừng lên. “Vì thanh kiếm này còn vượt xa cả Thiên Hạ Ngũ Kiếm gì đó kia, đây là một báu vật cấp Thần. Thanh kiếm Totsuka no Tsurugi!”
“Totsuka… no Tsurugi?”
“Là thanh kiếm đã chém Yamata no Orochi, và chặt xác Hỏa Thần Kagutsuchi!”
“Vậy là, mi cũng sở hữu một báu vật cấp Thần. Thú vị hơn rồi đấy.”
Syria lao vào tấn công. Đòn xung kích của hắn lại tấn công lên An. Những vết thương cứ thế mà chảy máu ròng ròng. Nhưng chúng ngay lập tức trở thành những ngọn lửa và tiếp thêm sức mạnh cho An và thanh kiếm.
“Cái thể loại sức mạnh gì vậy?”
“Thanh kiếm này đã chặt thần lửa ra thành nhiều mảnh.” An nói. “Nó đã thấm rất nhiều máu của Kagutsuchi. Nên nó hoàn toàn có thể chuyển hóa máu thành lửa.”
“Nghe chẳng thuyết phục gì cả.”
“Ai quan tâm chứ.”
An lao vào chém mạnh. Syria đỡ đòn. Lần này sóng xung kích không xuất hiện mà thay vào đó là một áp lực lửa cực lớn đẩy lùi Syria. Quần hắn cháy xém dần.
“Ngọn lửa, mạnh thật đấy.” Syria nhớ lại lần trước, một kẻ đã sử dụng báu vật thần lửa khác. Hắn đã sử dụng cây cung Agneyastra của thần lửa Agni trong thần thoại Ấn Độ. “Mạnh hơn hẳn so với tên sử dụng báu vật của thần lửa trước đây ta đụng độ.” Syria nhớ là lần đó hắn đã phải chạy bán sống bán chết mới có thể đứng đây hôm nay.
“Tất nhiên. Nhật Bản là quốc gia của núi lửa. Sức mạnh của Kagutsuchi phải mạnh hơn hẳn ngọn lửa của các thần lửa khác rồi.”
“Nghe chẳng hợp lý lắm. Vì lửa và dung nham đâu thực sự là một.”
“Tôi nói rồi. Ai quan tâm chứ.”
An xuất hiện ngay trước mặt hắn. Thanh kiếm rực lửa chém bay gã kiếm sĩ bay lên không trung. Cậu đã cố tình đả thương hắn tối đa nhưng không giết. Thanh kiếm Mikazuchi Munechika đâm xuống đất, xuyên qua cả lớp gạch mà không để lại vết nứt nào.
“Cậu… không giết ta sao?” Syria hỏi.
“Quân sư của chúng tôi có lệnh, nếu có thể, hãy bắt sống chúng.” An nói và trói Syria đang bị thương đến không thể đứng dậy bằng dây thừng đem theo.
“Quân sư cơ đấy.” Syria nói. “Ta rất muốn được gặp cậu ta. Nếu cậu ta may mắn còn sống.”
“Tất nhiên là hắn còn sống.” An cười và vác Syria lên vai. Cậu đeo thêm thanh Munechika vào hông. “Vì dù có chết, cậu ta nhất định vẫn sẽ sống.”
Syria Wallace tròn mắt trước cậu nhóc này. Cậu ta trẻ trung, nhiệt huyết và có một bộ não quá nhỏ để suy nghĩ những chuyện lớn lao nhưng bù vào đó là một trái tim vĩ đại. Từ thuở bắt đầu sự nghiệp Thợ Săn Kho Báu của mình, hắn chưa gặp bất cứ ai như vậy. Syria bất giác mỉm cười.
“Cậu có biết lời cậu vừa nói nghe như tự vả vào mặt mình không?”
“Im đi, tôi thả ông xuống bây giờ.”
Ở đâu đó trong tòa thành, cơ thể Chi nằm liệt trên vũng máu, cơ thể cô không thể di chuyển. Tay chân cô dính chặt lấy mặt đất và mắt cô nhắm tịt.
“Chi, ta đã nói em rồi.” Lương Bích Hoa cũng không còn đứng được nữa. Ả đang cố đứng dậy bằng cách bám vào tường. “đó là cái giá mà em phải trả. Vì cãi lời ta.”
“Vậy à?” Chi ngồi phắt dậy. “Nhưng xin lỗi, ta không phải kẻ sẽ bị đánh bại bởi những đòn đánh yếu xìu ấy đâu.”
“Em… còn sống?”
“Tất nhiên là ta còn sống. Chỉ có bà là kẻ sắp “đi” thôi.”
“Nhưng tại sao…”
“Vì máu bà đang lênh láng trên sàn nhà đây này.”
Vết thương trên bụng Lương Bích Hoa đang tuôn ra những dòng máu nóng, còn cơ thể Chi gần như không bị thương.
“Tại sao em lại còn sống được?”
“Vì ta đã loại bỏ lớp giáp khí quanh cơ thể và tập trung làm dày thêm lớp giáp ở những vị trí mà bà sẽ đánh, sau đó ta phản công bằng một đòn cuối cùng nhưng chí mạng.”
“Nhưng… sao em biết ta sẽ đánh vào chỗ nào?”
“Bà quên rằng bà chính là người đã dạy tôi võ công sao?” Chi cười. “Tôi nhớ rõ những đường quyền, thậm chí khi nào đánh nhanh và khi nào cần đánh chậm, tất cả đều nằm ở đây” cô chỉ vào thái dương. “cả rồi.”
“Vô lý!” Bích Hoa lại hét lên. Và ngay lập tức ngã khụy xuống bất tỉnh bởi đòn chặt cổ của Chi.
"Có lý chứ." Chi nói một mình. "Vì tôi là, thiên tài đấy."
Cách đó không xa, trận chiến giữa Huy và Kukul Barth cũng đang dần kết thúc.
“Quả không hổ là kẻ bị truy nã với giá 480 triệu đô.” Kukul khen. Huy ngồi gục bên góc tường. “Rất khá.”
Cánh tay máy của Kukul Barth cũng hơi chập mạch và tay phải suýt bị hắn bẻ. Đối thủ của Huy là một cyborg. Nửa thân bên trái của hắn là tay máy và chân máy. Đồng thời một số cơ quan nội tạng cũng được cơ giới hóa.
“Chết tiệt.” Huy gượng cười. Khóe miệng cậu chảy máu.
“Cậu rất giỏi. Nhưng với chút tài mọn đó mà đòi hạ ta thì…”
“Có gì không được sao?” Huy chống người lên cây Tonbokiri.
“Cơ thể máy móc này của ta vận hành được là nhờ vào động cơ. Động cơ của ta chính là James Watt Steam Engine.”
“Động cơ hơi nước sao?”
“Động cơ hơi nước.” Kukul gật đầu. “Nhưng là động cơ của James Watt. Chiếc động cơ đã thay đổi cả thế giới. Nó chính là một báu vật Đại anh hùng.”
“Đại anh hùng à,” Huy đứng thẳng dậy. “vậy thì ta sẽ đoạt lấy nó.”
“Nếu ngươi có thể.”
Huy lao tới đâm cả đôi thương vào bụng đối phương. Kukul biến cánh tay máy của mình thành một cây chùy sắt và đập mạnh xuống. Huy lăn người né và đâm Ngân Thương vào chân thịt của hắn.
“Gr!” Kukul quay sang vung chùy. Huy chống Tonbogiri xuống đất và bật lên đạp vào người gã to lớn.
“Mi…”
“Tìm thấy rồi.” Huy đâm mạnh Tonbogiri vào bụng Kukul. Cậu thọc tay vào đống hỗn tạp của máy móc và nội tạng và lôi ra một vật hình trụ. Một cái nòng súng.
“Chó má.” Huy chửi thề.
“Chết đi.”
Kukul bắn nát cả một góc lâu đài chỉ với một cú bắn.
Sửa lần cuối: