Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1020: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (6)
Thím Vu ngã ngồi phệt xuống đất, mặt mũi bà tái mét, đại khái chắc cả đời này bà chưa bao giờ được trải nghiệm cảnh tượng nào như vậy.

“Chị dâu, không sao chứ!” Người nọ ngồi xổm xuống thấp giọng nói.

Thủy An Lạc vẫn ôm chặt Tiểu Bảo Bối. Cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được.

Tiểu Bảo Bối đã khóc đến lạc cả giọng, lúc này cu cậu đã nín nhưng vẫn kiên quyết trốn trong lòng mẹ mình thở hổn hà hổn hển.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên cái trán của con trai rồi mới khẽ trả lời: “Tôi không sao, tôi không sao!”

Cô là vợ của Sở Ninh Dực, là con gái của Thủy Mặc Vân thì sao cô có chuyện gì được chứ?

Chồng của cô từng là bộ đội đặc chủng, ba của cô hiện giờ cũng chính là một bộ đội đặc chủng.

Cô chỉ phải trải qua việc mà mỗi một người vợ của một quân nhân đều có thể gặp phải thôi, sao có thể xảy ra chuyện gì được?

Cô không thể có việc gì được!

Thủy An Lạc cứ tự nhủ với chính mình như vậy. Cô là con gái của một quân nhân, là vợ của một người từng là quân nhân, cô không thể sợ hãi được.

Nhưng mà cơ thể vẫn đang run lên của cô đã bán đứng tâm trạng thật sự của Thủy An Lạc lúc này.

Người đứng đầu của hai đám người thấy mà đau lòng. Người của Sở Ninh Dực ngồi xổm xuống rồi đặt một tay lên vai của Thủy An Lạc: “Chị dâu, chị làm tốt lắm, thật đấy!”

Thủy An Lạc ngẩng đầu muốn nở một nụ cười với người kia, nhưng mà cô làm không được.

Hiện tại cô chỉ muốn được gặp Sở Ninh Dực, nhưng mà cô không gặp được.

Hiện tại cô càng muốn gặp ba của mình, những cũng không thể.

Tiểu Bảo Bối thở hổn hển một lát xong liền chìm vào giấc ngủ.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên đầu con một cái, may mà Tiểu Bảo Bối vẫn còn nhỏ nên thằng bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi không sao, anh giúp tôi đưa Hắc Long đến viện thú y đi! Chân của nó cần phải được phẫu thuật!” Thủy An Lạc cố gắng bình tĩnh nói, cô cúi đầu nhìn Hắc Long, trong mắt có chút không nỡ.

Hắc Long ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, trong mắt của nó hình như có cả nước mắt, nó cũng biết đau mà.

Người nọ phái hai người đến đưa Hắc Long đi. Anh ta tự tay xoa đầu chú chó: “Giỏi lắm!”

Hắc Long “nghẹn ngào” một tiếng rồi được đưa đi.

***

Lúc Lạc Hiên chạy đến thì đống hỗn độn trên mặt đất đã được dọn dẹp gần hết, vết máu trên sàn nhà cũng đã được lau gần sạch hết rồi.

Tim anh đập thịch một tiếng, do chuyện tình của Cố Thanh Trần mà anh đã đến trễ một lúc, nhưng anh không ngờ rằng sự việc lại nghiêm trọng đến như vậy.

“Lạc Lạc!” Lạc Hiên lớn tiếng gọi, anh đi về phía có nhiều người nhất, quả nhiên liền trông thấy Thủy An Lạc vẫn còn đang ngồi dưới đất đằng sau ghế sofa.

“Lạc Lạc!” Lạc Hiên ngồi xổm người xuống rồi khẽ gọi một tiếng.

Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng trong mắt lại không còn chút cảm xúc gì cả.

Lạc Hiên bỗng cảm thấy thật hối hận, nếu như anh tới sớm hơn một chút thì có lẽ Thủy An Lạc sẽ không bị dọa sợ đến như thế này.

Lạc Hiện đưa tay để đầu của Thủy An Lạc tựa vào vai mình: “Xin lỗi, xin lỗi, tại anh đến muộn.”

Thủy An Lạc tựa vào lòng Lạc Hiên, lúc này tay cô vẫn đang ôm chặt lấy Tiểu Bảo Bối không lên tiếng.

“Anh Lạc!” Bỗng có một người cất tiếng: “Hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi, chúng tôi sẽ ra bên ngoài canh chừng.”

“Cảm ơn!” Lạc Hiên nói cảm ơn một cách chân thành.

Lúc đoàn người đã rời đi hết, Thủy An Lạc mới đột nhiên lên tiếng: “Chị Mân Hinh không sao chứ?”

Người kia quay đầu nhìn cô đang ngồi dưới đất: “Không sao cả!”

Thủy An Lạc nghe thấy người kia trả lời như vậy rồi cuối cùng mới cảm thấy yên tâm.

Chỉ có điều người kia nói nghe thì nhẹ nhàng, nhưng chững chuyện xảy ra ở đó cũng chỉ có bọn họ mới biết được, mà đương nhiên bọn họ sẽ không nói cho Thủy An Lạc biết chuyện ấy.

Đám người đó dọn dẹp lại phòng khách bừa bãi, nhưng cửa sổ bị phá hư thì chỉ có thể đi tìm người để thay cánh cửa khác mà thôi.

“Rốt cuộc thì ai mới là con ba ba trong rọ đây?” Thủy An Lạc thấp giọng lầm bầm, bắt người cũng mới chỉ là bước khởi đầu thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1021: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (7)
Lạc Hiên nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy liền biết cô cũng được kế thừa trí thông minh của Long gia, có điều cô còn thông minh hơn, vì cô biết cách che giấu.

Anh đưa tay lên xoa đầu cô em gái bé nhỏ của mình: “Anh xin lỗi, lúc ra ngoài bên phía Cố Thanh Trần bỗng xảy ra chuyện, nên anh mới đến muộn một chút.”

Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, trừng mắt căm hận nhìn anh.

“Hứ...”

Lạc Hiên xoa xoa mũi, “Em đến người còn dám giết, sao còn sợ chết thế?”

“Chính vì sợ chết nên mới giết người đấy. Anh thử bị một đống người chĩa súng vào người xem anh có sợ không?” Thủy An Lạc cả giận nói.

Đúng là cô đã bày kế để giết Lâm Thiến Thần, nhưng đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà có lẽ cũng như nhau cả. Dù sao thì nguyên nhân cũng chỉ có một, đó là cô sợ chết.

Lạc Hiên hắng giọng một tiếng, “Từ năm sáu tuổi anh đã bắt đầu chơi với súng rồi.”

Thủy An Lạc: “...”

Cô quên mất, cái tên này có phải người bình thường đâu.

“Tự hào lắm hả?” Thủy An Lạc cười lạnh, nhưng cô không đứng dậy, hai chân cô vẫn mềm nhũn, nhưng phòng khách bị vỡ hết cửa kính rồi nên giờ cô cảm thấy lạnh quá.

“Anh hứa đây là lần cuối cùng.” Lạc Hiên vẫn kiên trì dịu dàng dỗ dành.

Cả đời này, anh chỉ nhẹ nhàng với một mình Thủy An Lạc như vậy, vì cô là em gái của anh.

“Có quỷ mới tin anh.” Thủy An Lạc cười lạnh. Cô khẽ ôm lấy con trai đang run rẩy, chắc cu cậu lúc này vẫn còn đang sợ.

“Thật mà, anh thề sau này anh sẽ là thú triệu hồi của em, trong vòng ba giây sẽ có mặt tại chiến trường, thế nào?” Lạc Hiên vẫn dỗ.

Thủy An Lạc hầm hừ hai tiếng: “Ai thèm chứ? Giờ có ai mà muốn mua anh trai là em bán luôn anh đấy, mua một tặng một, tặng thêm một bà chị dâu nữa, thế nào?” Thủy An Lạc vẫn tức giận bất bình nói.

Nhưng thấy cô có thể đùa được thế này là tốt rồi.

Lạc Hiên quay lại liền trông thấy thím Vu đang run lẩy bẩy. Anh trầm giọng nói: “Thím Vu, thím về phòng trước đi, tạm thời đám người đó không có thời gian quay lại đây đâu.”

Thím Vu run rẩy gật đầu, hai chân mềm nhũn nhưng vẫn chạy biến về phòng.

Lạc Hiên bế Thủy An Lạc dậy, đưa cô lên lầu.

“Sáng nay Cố Thanh Trần cũng bị tập kích.” Giọng anh trầm khàn cất lên.

Thủy An Lạc đang ôm Tiểu Bảo Bối. Lạc Hiên bế cô, bế cái kiểu này đúng là có chút khó khăn thật.

“Tập kích ở tận ba nơi mà không sợ bị chặn đầu à.” Thủy An Lạc hừ lạnh, “Xem ra, Viên Giai Di thật sự không buông tha cho bất cứ ai từng đối địch với cô ta thật rồi.”

Hiện giờ, Viên Giai Di có một ngọn núi vững chắc như vậy để dựa vào, tất nhiên chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được.

Lạc Hiên bế cô quay lại phòng ngủ, sau đó đặt cô lên giường, kiểm tra trên người cô một lượt, xác định không bị thương anh mới yên tâm.

Nhưng dù đã về đến giường, Thủy An Lạc vẫn không chịu buông Tiểu Bảo Bối ra mà vẫn ôm chặt lấy nhóc. Cô chỉ kéo chăn lên bọc chặt cu cậu lại thôi.

Lạc Hiên ngồi xuống bên giường, cũng đắp chăn cho Thủy An Lạc rồi mới nói: “Trước lúc tới đây anh có nghe nói người của Viên Giai Di cũng tới nhà Lý Tử nữa, nhưng không tìm thấy người. Đúng là như em nói, lần này cô ta muốn trả từ tất cả mọi người.”

“Sư phụ.” Thủy An Lạc khẽ ngẩng lên, nghĩ tới người đàn ông có nụ cười tỏa nắng kia.

“Con nhóc này.” Lạc Hiên vừa nói vừa tháo miếng ngọc rồng luôn đeo trên cổ xuống, đặt vào tay Thủy An Lạc, “Sau này nếu gặp nguy hiểm thì cứ đeo cái này lên, người thông minh sẽ biết đây là ký hiệu của Long gia, không dám ra tay với em nữa.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn miếng ngọc rồng trong tay mình, là một con rồng nhỏ màu tím. Cả miếng ngọc tỏa ra ánh sáng tím lấp lánh, trong người nó như có thứ gì đó đang lưu động, ngọc rồng rất nhỏ, nhưng mỗi một chi tiết lại rất tinh xảo, đẹp đẽ.

“Long gia không đơn giản như bề ngoài nhìn vào đâu đúng không.” Thủy An Lạc bỗng hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1022: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (8)
Lạc Hiên khẽ nhíu mày, “Em nghĩ sao?”

Thủy An Lạc nghĩ đến điều trước đây cô nghe lỏm được, mẹ nói, Long gia không có gì thần bí cả, chỉ là vấn đề về việc gia huấn mà thôi.

Nhưng ba lại nói, năm ấy lúc ở Paris, mẹ chỉ vừa mới xuất hiện, đám người đó đã lập tức rút lui.

Nếu chỉ dựa vào gia huấn và việc là gia tộc lâu đời thì Long gia sao có thể có sức uy hiếp đó được chứ.

Thủy An Lạc khẽ lắc đầu: “Em không biết, nhưng lúc nào em cũng cảm thấy rất kinh khủng.”

“Kinh khủng?” Lạc Hiên lặp lại từ này, “Nếu anh nói cho em biết, nếu đám người thật sự giết em, thì không một ai trong bọn chúng có thể ra được khỏi căn nhà này, em có tin không?”

Thủy An Lạc ngẩng lên, đôi mắt to tròn tỏ rõ suy nghĩ không thể tin nổi!

Lạc Hiên sờ lên miếng ngọc tím trong tay cô, “Nhưng đây là sự thật, người của Long gia chết, cỏ cây khô cằn, người cũng phải bồi táng.”

“Cỏ cây khô cằn? Người phải bồi táng?” Thủy An Lạc lặp lại câu nói này, “Anh đừng đùa nữa, đây đã là thế kỷ 21 rồi, còn ai tin mấy câu này nữa chứ, có phải Hoa Thiên Cốt quái đâu.”

Lạc Hiên nghe vậy khẽ cười, lại xoa xoa đầu cô, “Phải, lời không có căn cứ khoa học, lại được lưu truyền mấy nhìn năm không ai phá vỡ được.”

Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, cô không nhịn được nuốt nước bọt đánh ực một cái: “Anh đừng dọa em, không phải thật đấy chứ.”

“Long nữ của Long gia có mắt tím, có người nói, đó là mắt rồng.” Giọng Lạc Hiên trầm xuống, “Nhưng tiếc là em không phải, anh có mắt tím, nhưng lại là đàn ông. Mẹ anh có mắt tím, nghe nói bà ấy có thể sai khiến được con người. Kỳ thật nói trắng ra, anh luôn cảm thấy đó là thuật thôi miên, nhưng người nhà họ Long đúng là đáng sợ thật.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, quả thật, thuật thôi miên trong thế giới hiện đại là một phương pháp chữa bệnh mất ngủ, cũng là một cách để chữa trị các bệnh về tâm lý, chuyện này cũng là hợp lý thôi.

Thủy An Lạc tò mò lên tiếng: “Chẳng lẽ long nữ của Long gia vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng riêng biệt, sau đó sẽ được bồi dưỡng thành những người có năng lực khiếp người sao?”

“Em nghĩ sao.” Lạc Hiên cười ha hả, “Mẹ của anh với dì được tách ra nuôi lớn, năm mười sáu tuổi mẹ anh mới rời khỏi bà ngoại.”

Thủy An Lạc một tay bế con, một tay cứ sờ sờ cằm mình ra điều suy nghĩ.

Hai truyền nhân của Long gia bắt đầu từ từ vạch trần những chiêu trò lừa người của Long gia.

“Thế em không có mắt tím thì không cần phải sợ nữa đúng không.” Thủy An Lạc nói kiểu đương nhiên, hơn nữa Tiểu Bảo Bối của cô cũng không có mắt tím.

Lạc Hiên quăng cô một ánh mắt, trong đó có ghi ba chữ: Nằm mơ đấy!

“Em không phải, thế con em thì sao? Cháu em thì sao? Long gia sẽ chờ đến khi nào đứa trẻ mắt tím xuất hiện mới thôi.”

“Thế nếu bà không sống được đến lúc đó thì sao?” Thủy An Lạc xùy một tiếng, tuy nói bà ngoại mình như vậy là không tốt, nhưng đợi tới khi cô có cháu rồi thì bà cô lúc đấy phải bao nhiêu tuổi rồi chứ?

“Khi chưa có chủ mẫu kế thừa Long gia, bà không chết được.” Lạc Hiên khẽ nói vào tai cô.

Cả người Thủy An Lạc run bắn cả lên, cô nhìn Lạc Hiên với ánh mắt không thể tin nổi, “Không... không thể nào!”

“Trước đây anh từng nghe lén gia phả của Long gia. Cụ cố vì để chờ đến khi bà ngoại có mắt tím ra đời đã sống tới một trăm năm mươi bảy tuổi đấy. Chính cụ đã nuôi bà khôn lớn, truyền lại mọi thứ của Long gia rồi mới...”

“Không thể nào, người sống lâu nhất đến giờ cũng chỉ có một tăm mười mấy tuổi thôi.” Thủy An Lạc mở miệng phản bác.

“Em có biết bà ngoại bao nhiêu tuổi rồi không?” Lạc Hiên bỗng hỏi cô.

Thủy An Lạc lắc đầu, làm sao mà cô biết chuyện này được.

“Anh cũng không biết đâu. Chỉ khi nào họ qua đời, tông chủ mới mới viết tuổi của họ lên thôi, còn gia phả thì không thể truyền ra ngoài được em gái ngốc của anh ạ.”

“Chuyện ngược đời!” Thủy An Lạc kinh hãi kêu lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1023: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (9)
Lạc Hiên lắc đầu, “Chuyện ngược đời này không ai giải thích được, nên không ai dám chọc vào Long gia cả.”

Thủy An Lạc không nói hai lời, lập tức đeo luôn miếng ngọc rồng lên cổ.

Cái dáng vẻ hấp tấp này khiến Lạc Hiên không khỏi giật khóe miệng, “Em làm gì thế?”

“Giữ mạng chứ làm gì, có cái bùa hộ thân tốt thế này thì sao em lại không dùng chứ?” Thủy An Lạc thản nhiên nói.

Lạc Hiên: “...”

Hình như anh nghĩ nhiều rồi.

Vốn chỉ định dùng chuyện nhà để đánh lạc hướng suy nghĩ của cô, không ngờ bản thân lại nghĩ nhiều thế, nó vẫn còn ổn thế này cơ mà!

“Viên Hải không biết thân phận của em à? Không thì tại sao ông ta lại dám ra tay với em. Anh lừa em đúng không?” Thủy An Lạc nói rồi liền nhét miếng ngọc vào trong áo.

Lạc Hiên khinh bỉ nhìn cô em gái của mình.

“Ông ta không biết, ông ta chỉ biết chuyện của mẹ em với ba anh thôi.” Lạc Hiên nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Thế ba em có biết mối quan hệ giữa em với Long gia không, lần trước ông ấy còn gọi cả bà ngoại tới, làm em suýt thì bị bà đưa đi mất đấy.”

“Ba em...” Lạc Hiên khẽ cúi đâu, anh không biết bình luận gì về con người này cả.

Thủy An Lạc cất miếng ngọc rồng tím đi, mặc kệ nó có thể cứu mạng cô hay không, nhưng đeo ngọc vốn cũng tốt cho cơ thể.

“Viên Giai Di không bắt được ai, chắc cô ta sẽ không chịu dừng lại ở đó đâu.” Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh nói, “Anh Sở đi đối phó với Viên Hải, chắc Viên Giai Di cũng sẽ tham gia đấy nhỉ.”

“Con nhỏ Viên Giai Di đó, thông minh thì có thông minh, nhưng cũng chỉ là khôn lỏi thôi.” Lạc Hiên thờ ơ nói, “Để anh xuống dưới mang nước nóng lên cho em.”

“Anh...” Thủy An Lạc bỗng gọi giật Lạc Hiên lại.

Lạc Hiên ngoảnh lại, Thủy An Lạc lại cúi rụp xuống.

Lạc Hiên hơi nheo mắt, anh không hề bỏ sót ánh mắt sợ hãi thoáng qua của Thủy An Lạc. Anh khẽ thở dài, lại ngồi xuống cạnh cô, đè tay lên vai Thủy An Lạc: “Những gì anh nói với em đều là thật đấy, không ai dám động đến người của Long gia đâu. Em có thể coi đây là bàn tay vàng của em, như vậy sẽ không phải sợ nữa rồi.”

“Nhưng em không tin, cái này phản quy tắc quá.” Thủy An Lạc sắp khóc đến nơi luôn rồi, kể cả anh có muốn an ủi thì cũng nên tìm một cách nói nào đáng tin hơn chứ, không phải sao?

Sao Lạc Hiên cứ có cảm giác cô em gái nhà anh bị tâm thần phân liệt thế nhỉ?

“Để anh kể cho em nghe chuyện này, lúc mẹ anh chết chẳng phải là bà nhảy lầu tự tử đấy sao? Lúc đó toàn bộ cỏ bên ngoài biệt thự đều khô cằn hết. Cái này chính mắt anh nhìn thấy. Khi ấy còn là trời hè tháng sáu đấy nhé, hơn nữa người giúp việc theo anh ra ngoài hôm ấy, tối hôm đó đột nhiên bị nhồi máu cơ tim chết luôn.”

Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt, “Thế sao anh vẫn còn sống vậy?”

Lạc Hiên: “...”

“Được rồi, em quên mất là anh cũng là cháu ngoại của Long gia.” Thủy An Lạc bĩu môi, nhưng cô vẫn cảm thấy khó tin lắm.

Thủy An Lạc với tay nắm lấy cổ tay của Lạc Hiên, “Ý của anh là, chỉ cần là con gái của anh hay con gái em sinh ra có mắt tím thì đều sẽ bị đưa đi sao?”

Thủy An Lạc nghĩ vậy bỗng nhớ tới đống thuốc bổ được gửi đến dưới nhà, vậy ra đây mới là mục đích của bà ngoại cô.

“Đúng là như thế, nhưng anh em không có chức năng sinh con, nên chỉ có thể nhờ người khác sinh được thôi.” Lạc Hiên nhướng mày.

Thủy An Lạc lườm anh một cái, “Được rồi, quỳ ngoài cửa đi, bổn cung muốn đi ngủ, đang sợ đến mức đau hết cả tim rồi đây.”

Lạc Hiên bật cười, đắp lại chăn cho cô, “Ngủ đi, anh ở đây trông em.”

Thủy An Lạc gật đầu, ôm lấy Tiểu Bảo Bối từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Thấy Thủy An Lạc ngủ rồi, Lạc Hiên khẽ kéo lại chăn cho cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thủy An Lạc ngủ rất chập chờn, trong cơn mơ cô thấy một con rồng tím cứ quẩn quanh bên người mình mãi chẳng chịu rời đi.

Cuối cùng, một cơn sóng to ập tới, như muốn chôn lấp cả cơ thể cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1024: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (1)
Trong biệt thự.

Căn biệt thự được xây hai tầng, tần trên toàn là cửa kính, trong đó được lắp đặt mấy chục chiếc máy, lúc này đều đang vận hành hết công suất.

Phía dưới, giữa căn phòng rộng lớn chỉ có một chiếc giường bệnh trắng toát, một người phụ nữ trông rất giống Mân Hinh đang nằm trên đó, nhắm chặt mắt, trên hai huyệt thái dương được dán đầy những miếng dán tròn màu trắng.

Tích tích tích...

Trên máy không ngừng hiện lên nhưng chấm nhỏ màu đỏ, báo hiệu công việc của nó đã kết thúc.

Người đàn ông vô diện đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, nghe tiếng báo bên tai.

Một người phụ nữ tài giỏi đang ngồi bên máy tính, sau khi lấy được số liệu nhìn qua một lượt, cô ta không thể tin nổi vội đứng lên đi tới phía người đàn ông kia: “Trí nhớ hoàn toàn trống rỗng, sao có thể như thế được?” Người phụ nữ này kinh ngạc lên tiếng.

Người đàn ông vô diện kia có chút sững người. Ông ta từ từ quay lại, cúi xuống nhìn tờ giấy trắng tinh.

Không ai có thể nhìn ra được biểu cảm của ông ta, họ chỉ ngạc nhiên là sao trong đầu người con gái này lại có thể trắng xóa như vậy?

Người đàn ông kia lại quay lại nhìn cô gái bên dưới.

Cô nằm đấy, vẻ mặt bình thản, rõ ràng là đang ngủ, nhưng trong đầu lại không hiện rõ điều gì cả.

Ông ta hơi nhíu mày, cuối cùng bảo người phụ nữ bên cạnh tiến tới rồi thì thầm vài câu gì đó vào tai cô ta. Người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn ông ta rồi khẽ gật, sau đó liền đi vòng ra cầu thang để xuống dưới.

Ông ta khẽ gõ ngón tay lên cửa sổ, gương mặt đang đeo mặt nạ lúc này đã hiện ra nếp nhăn, mong là mọi chuyện không phải như ông ta nghĩ.

Sau khi người phụ nữ kia đi xuống liền phất tay đẩy hai người phụ nữ đang mặc áo khoác trắng ra, sau đó lại cầm một cái gì đó như một chiếc đèn pin đặc chế chiếu lên đầu nữ đội trưởng, mãi cho đến khi trong đèn pin phát ra ánh sáng khác lạ, cô ta vội thu đèn pin lại chạy lên lầu.

Người phụ nữ kia đứng thẳng sau lưng gã, trầm giọng nói: “Trong da có cài chip.”

Cô ta nói xong có thể thấy cơ thể người đàn ông kia khẽ run lên một cái.

Nhưng ông ta chỉ chắp tay sau lưng từ từ bước xuống lầu.

Người phụ nữ đang ở trên giường đã từ từ tỉnh lại, nhưng vào giây phút cô tỉnh lại bị gã đàn ông kia bóp lấy cổ: “Rốt cuộc mày là ai?”

“Mân Hinh, người mà mày muốn bắt không phải sao?” Nữ đội trưởng khó khăn lên tiếng.

Gã đàn ông hơi nheo mắt lại, ánh mắt người phụ nữ này quá sắc bén, không thể nào là con nhỏ Mân Hinh nhát gan kia được.

Nghĩ rồi, ông ta quăng mạnh nữ đội trưởng xuống đất, “Rửa sạch mặt nó cho đi.”

Con nhỏ này có trang điểm, một người phụ nữ vừa sinh con thì sao lại trang điểm chứ?

Người phụ nữ bên cạnh ông ta nghe thấy mệnh lệnh liền đi lấy nước tới, sau đó hắt thẳng lên mặt nữ đội trưởng, sai người giữ chặt lấy hai tay của cô, rồi tự mình chà sát lên mặt cô.

Vì thuốc mê vẫn còn có tác dụng nên lúc này nữ đội trưởng không thể vùng vẫy được gì, chỉ có thể mặc cho bọn chúng hành hạ mình.

Động tác của cô ta không hề nhẹ nhàng chút nào, lớp trang điểm trên mặt nữ đội trưởng nhanh chóng bị lau sạch, mái tóc hỗn loạn, trông chật vật vô cùng.

Sau khi lớp trang điểm được lau sạch, người kia lại đứng ra phía sau gã đàn ông.

Gã cúi đầu nhìn, bàn tay sau lưng đã siết chặt lại.

Người phụ nữ kia khẽ nói, cô gái này có chút giống với Mân Hinh nhưng tuổi tác lại lớn hơn, da đen hơn Mân Hinh, ánh mắt cũng sắc bén hơn Mân Hinh.

“Triệu Lâm.” Gã đàn ông nhận ra người phụ nữ đang chật vật dưới đất.

Triệu Lâm - Đội trưởng đội T, quân hàm Thượng Tá, nghe nói đã gần bốn mươi nhưng vẫn chưa kết hôn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1025: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (2)
Triệu Lâm bị khống chế, cô ngẩng lên nhìn gã đàn ông.

“Mày biết tao sao?” Triệu Lâm được tuyển vào làm nhiệm vụ lần này, nguyên nhân lớn nhất là vì cô có vẻ ngoài giống với Mân Hinh.

Cô chỉ biết, cô sẽ bị bắt thay Mân Hinh tới đây, sau đó mang chip đột nhập vào, chỉ đường cho họ là được.

Dù cô chẳng có chút hảo cảm nào với Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân, nhưng vì là quân nhân nên phải lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức của mình!

Lúc này gã đàn ông vô diện kia đã hoàn toàn hiểu rõ được mọi chuyện.

Hai con thú nhỏ bị nhốt của gã, quả nhiên năm đó đáng ra phải giết đi mới đúng.

Gã định nói gì đó, nhưng người phụ nữ kia nhận được một cuộc điên thoại, sau đó lại thì thầm với gã.

Gã ngoảnh lại nhìn cô ta, người kia như bị ánh mắt đó dọa sợ, lập tức theo phản xạ lùi lại một bước.

“Nếu đã là bùn không xây được thành tường, vậy thì bảo người đem nó đi đi, có người sẽ giúp nó.” Gã trầm giọng nói, nhưng không chỉ đích danh người kia là ai.

Người phụ nữ kia khẽ gật đầu: “Vâng!”

Cô ta không ngờ được rằng nhiệm vụ đầu tiên Tôm Lớn giao cho tiểu thư mà tiểu thư lại không thành công được cái nào, không bắt được Thủy An Lạc, không bắt được Cố Thanh Trần, mà ngay đến cả Lý Tử cũng chẳng thấy đâu.

Gã đàn ông kia nói xong liền quay lại hơi khom người xuống nói với người phụ nữ đang nằm dưới đất, “Sao nào, không phải cô có thù với Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân sao? Tại sao còn giúp bọn họ?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

“Cô nghĩ xem, tại sao cô lại quen với Thủy Mặc Vân? Khi đó ông ta cũng rời khỏi quân ngũ rồi không phải sao, người ta đã có vợ, thế mà cô vẫn còn bày tỏ với người ta, kết quả lại bị người ta từ chối đúng không nào? Người ta hai mươi tuổi đã có thành tích, cô ba mươi tuổi cũng chẳng có gì, nên cô mới hận người ta như thế đúng không?”

Gã càng nói, Triệu Lâm càng kinh sợ, “Rốt cuộc mày là ai?”

“Tôi là người có thể giúp cô.” Gã đè thấp giọng nói vào tai Triệu Lâm, “Cô có thể chọn đi cùng tôi, tôi có thể cho cô tất cả. Tôi nhớ là cô có một đứa cháu gái đang học ở Paris đúng không, chắc cũng sắp về rồi đấy nhỉ.”

Triệu Lâm heo nheo mắt lại, nhìn ánh mắt khác thường của gã.

Nhưng rồi Triệu Lâm vẫn lắc mạnh đầu, gạt đi suy nghĩ không nên có trong đầu, “Mày đừng có mơ!”

Chát!

Gã đàn ông vô diện bỗng tát một cái lên mặt cô, rồi lại đấm đá lên cô như một kẻ biến thái.

“Cảm thấy vĩ đại lắm hả? Xương cốt cứng lắm chứ gì? Để tao xem xem rốt cuộc xương mày cứng được đến đâu...”

Tôm Lớn bỗng nổi điên lên, khiến tất cả đám người ở đó đều sợ hãi.

***

Ngoài cửa có người vẫn đang đợi.

An Phong Dương mặc một bộ vest đỏ chót, anh vẫn yêu nghiệt như thế, tay cầm bật lửa, lúc bật lúc tắt, lúc này Sở Ninh Dực cũng đang chờ mã cửa được phá giải.

“Miên Miên còn chưa đầy tháng.” An Phong Dương khẽ nói.

Con gái anh còn chưa đầy tháng, vậy mà tay anh đã dính máu rồi.

“Vài ngày nữa là sinh nhật tròn một tuổi của Tiểu Bảo Bối.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói.

Nhưng họ không còn sự lựa chọn nào khác nữa.

An Phong Dương ngẩng lên, nhìn thẳng vào sườn mặt Sở Ninh Dực, “Cậu vẫn ổn đấy chứ?”

“Chắc thế.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, không để lộ ra bất cứ vẻ khác thường nào.

“Tôi không ổn.” An Phong Dương thành thật nói, rồi lại nghịch chiếc bật lửa trong tay, “Không ổn chút nào hết.”

Sở Ninh Dực quay lại, nhìn người đàn ông đang cúi đầu cười tà ác kia, anh biết An Phong Dương đang nghĩ gì, đó cũng là điều mà anh muốn làm.

Chó cùng rứt giậu, anh sẽ để người thầy “tuyệt vời” của mình nếm trải cảm giác của con thú bị nhốt là như thế nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1026: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (3)
Tách...

Tiếng cửa điện tử được mở ra.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương đưa mắt nhìn nhau, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên thi thể dưới đất, mang theo cảm giác u ám.

Hai người đập tay nhau, hành động quyết đoán.

Sở Ninh Dực khẽ chạm vào tai nghe của mình, “Số một hành động.”

***

Tại một nơi cách xa căn biệt thự, Fool và Thủy Mặc Vân đang đánh cờ với nhau.

Giọng của Sở Ninh Dực truyền ra khỏi loa phóng thanh, sau đó biến mất.

“Ngay từ đầu tôi đã nhìn trúng hai con báo con này rồi, đáng ra là muốn sau khi loại bỏ Viên Hải thì nhận bọn họ về, tiếc là hai con báo con này lại quá thông minh.” Fool nhàn nhạt nói.

“Nên ngài mới cho họ cơ hội giải quyết chuyện năm đó sao?” Thủy Mặc Vân vừa đánh cờ vừa nói.

“Muốn cởi được chuông phải dựa vào người buộc chuông, năm ấy hai con báo con này đã bị tổn thương quá nhiều rồi.” Fool cười ha hả, con cờ trong tay khẽ đập vào lòng bàn tay.

“Sau đó thì sao, bỏ vào túi à?”

Fool lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn Thủy Mặc Vân: “Mặc Vân, tôi đã hơn sáu mươi rồi.”

“Tôi biết.” Thủy Mặc Vân khẽ đáp lại.

“Nhưng cơ thể này lại trông như một ông già tám mươi.” Nói rồi Fool lại đưa tay ra tính số, “Tôi biết các người rất hận tôi, nên đại hạn của tôi đã tới rồi.”

Thủy Mặc Vân nhướng mày, “Đại họa lưu ngàn năm.”

“Ha ha, phải, đúng là đại họa lưu ngàn năm nhỉ.” Fool cười lớn rồi nói tiếp: “Con báo con Sở Ninh Dực kia, sau lần bị thương ấy gần như đã tuyệt vọng cực độ. May mà đứa con gái ngốc nghếch của cậu đã phá vỡ sự tuyệt tình của cậu ta. Chuyện của Sở An Tâm, cậu ta vốn định dàn xếp cho êm đẹp. Tại sao ư, vì đó không không phải chuyện của cậu ta, cậu ta lười can thiệp vào. Nhưng sau đó chỉ vì con gái của cậu mà cậu ta vẫn đứng ra giải quyết chuyện này.”

Fool nói rồi lại ăn mất quân mã của Sở Mặc Vân, “Tôi biết, trước đây cậu không muốn để họ bị cuốn vào, thậm chí còn không tiếc để cậu ta rơi vào khúc mắc tình cảm, vì chuyện tình cảm khiến cậu ta dễ dàng chấp nhận hơn chuyện này.”

Thủy Mặc Vân cúi đầu không nói, vẫn tiếp tục đi cờ.

“Nhưng Mặc Vân à, trong tay tôi không phải đang nắm giữ con tốt của cậu mà là con mã, là quân của cậu, tướng của cậu.” Fool trầm giọng, “Mà tôi muốn bảo vệ những điều này thì lại không thể dùng tình cảm để giải quyết được. Chỉ cần chúng ta đi sai một bước, chúng ta đều không thể chấp nhận được hậu quả của nó đâu.”

“Ngài còn sống được lâu lắm.” Thủy Mặc Vân bỗng nói.

Fool nghe vậy bật cười, “Cậu thương con gái mình, chuyện này chẳng có gì đáng trách cả. Nhưng người hiểu Viên Hải nhất không phải là cậu, không phải tôi, mà là họ. Nên dùng họ thì có thể giảm thiểu thương vong nhất có thể. So giữa tình cảm và sống chết, tôi muốn quân của tôi đều được sống.”

Tay Thủy Mặc Vân khẽ run lên, quân cờ trên bàn cờ lại bị ăn mất.

“Cuộc chiến của những con thú bị vây khốn, chỉ có những con thú đó mới biết cách thoát được thôi.” Fool trầm giọng nói.

Và Sở Ninh Dực và An Phong Dương chính là những con thú ấy.

Thủy Mặc Vân cầm con cờ trong tay đến đến phát đau, “Ngài đã theo dõi chúng bao lâu rồi?”

“Ba năm trước, từ khi cậu đưa con gái đến Sở gia.”

Thủy Mặc Vân nhắm mắt, tay run lên, làm loạn cả bàn cờ.

Fool ngẩng lên, ánh mắt lúc này cũng trở nên thẫn thờ.

Trên màn hình truyền tới khung cảnh trong căn biệt thự, họ có thể trông thấy Sở Ninh Dực và An Phong Dương đi vào đứng trước cửa.

“Cuộc chiến của con thú bị vây khốn, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”

“Nếu nói như vậy thà rằng nói đây là bắt ba ba trong rỏ, vì ngài đã nắm chắc được phần thắng rồi, không phải sao?” Thủy Mặc Vân cất tiếng, trong giọng nói đã kèm theo cả sự lạnh lẽo.

Bàn tay già nua đang đặt trên bàn của Fool siết chặt lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh, “Điều mà tôi nắm chắc là, có được họ rồi thì chuyện này sẽ không là gì nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1027: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (4)
Trong biệt thự, động tác của gã vô diện kia phải dừng lại vì tiếng cửa bị mở.

An Phong Dương nheo mắt lại, may quá không phải vợ anh bị bắt tới đây.

Ông ta ngoảnh lại, trên gương mặt chỉ thấy mỗi đôi mắt khiến người ta có cảm giác khiếp sợ.

An Phong Dương dựa vào người Sở Ninh Dực, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn khác với vẻ mặt lạnh băng của Sở Ninh Dực.

“Sở Đại, nhẹ nhàng chút đi, đừng dọa thầy của mình như thế chứ.” An Phong Dương cười tít mắt, chỉ có điều câu nói này như đã được ngâm kịch độc.

Thầy?

Triệu Lâm bị đánh đến nỗi đang hấp hối bỗng ngẩn ra, không thể tin nổi nhìn bóng lưng gã đàn ông vô diện kia.

Thầy của Sở Ninh Dực và An Phong Dương chính là... Viên Hải!

Là Viên Hải đã chết trong vụ hỏa hoạn mười năm trước.

“Thầy, lâu rồi không gặp.” Sở Ninh Dực nhếch miệng mang theo vẻ trào phúng.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều đang chĩa thẳng họng súng về phía họ.

Hai tay Viên Hải siết chặt lại, ông ta nhìn họ rồi bỗng lên tiếng, “Là ai đã đem kẻ giả mạo này về đây!” Chính kẻ giả mạo này đã phá hỏng chuyện của ông ta, giờ, trong tay ông ta chẳng có nổi một con tin.

“Đừng tìm nữa, vừa nãy ở bên ngoài tụi này đã giải quyết hết rồi.” An Phong Dương cười nói, “Thầy à, đám người thầy dạy sau này chẳng kẻ nào nên cơm nên cháo gì cả? Lúc bắt người cũng không phát hiện ra là không có con hả?”

An Phong Dương cười tít mắt châm chọc, bộ dạng đó rõ ràng là đang nói: Nhìn đi, cả đời này ông chỉ dạy được hai đồ đệ giỏi là hai đứa chúng tôi thôi, còn những kẻ khác đều là cặn bã hết!

Nhưng dù gì thì Viên Hải vẫn là Viên Hải nên ông ta vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại được.

“Cậu chỉ giả vờ tới viện thôi sao?” Viên Hải trầm giọng nói.

“Tất nhiên không phải là thật rồi.” An Phong Dương nói rồi lại dựa vào vai Sở Ninh Dực tỏ ra tà mị.

Có người nói, Thái tử và Vương gia là CP đẹp nhất, câu này không có lửa thì sao có khói được.

“Mật mã mà thầy thiết lập quả thật rất hay.” Sở Ninh Dực nói rồi nhìn một lượt họng súng xung quanh đang chĩa về phía hai người bọn họ.

Nhưng lúc còn chưa nhìn kỹ Viên Hải bỗng giơ tay ra hiện bọn họ thu súng lại, “Quan sát địa hình và hiện trường, là tôi đã dạy các cậu.”

Sở Ninh Dực cười nhạt một tiếng, thu lại tầm mắt của mình, rồi lại nhìn về phía Viên Hải, “Mật mã của thầy xem ra vẫn thật sự xuất phát từ tình thương của người ba đấy nhỉ.”

“Hổ dữ không ăn thịt con.” Viên Hải lên tiếng, từ từ tháo mặt nạ của mình ra.

Trên mặt ông ta có một vết sẹo gồ ghề.

An Phong Dương và Sở Ninh Dực thầm chửi một câu: Đờ mờ sao mà xấu thế!

Năm đó, Viên Hải giả chết để thoát thân, nhưng quả thật ông ta cũng bị ngọn lửa lớn đó làm bị thương nặng, nên ông ta đành phải đeo cái mặt nạ này.

“Loại người như thầy, nên nói không bằng cả cầm thú mới đúng chứ nhỉ.” Sở Ninh Dực cười lạnh, “Có vẻ như thầy đã đánh giá thấp sự hiểu biết của bọn em về thầy rồi, tình thương của người làm ba sao? Đối với thầy mà nói thì đó là thứ vô giá trị nhất, không phải sao?”

Nụ cười trên gương mặt lồi lõm của Viên Hải càng trở nên vặn vẹo, xấu xí kinh khủng.

“Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, đúng là đồ đệ của giỏi của thầy.” Viên Hải bật cười lớn, nhưng ngay sau đó ông ta liền thu lại nụ cười của mình, “Thủy Mặc Vân đâu? Bảo ông ta ra đây.”

“Thầy, để đối phó với thầy chỉ cần chúng em thôi là đủ rồi.” An Phong Dương nói năng không chút chừng mực nào, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực chỉnh lại góc áo của mình, như thể đang ngẫm xem nên nói gì.

“Đồ đệ của thầy, con thú nhỏ bị nhốt của thầy, chẳng lẽ các cậu đã quên mất chuyện năm đó rồi sao? Nhưng người chiến hữu đã vì các cậu mà chết ấy.” Vẻ mặt của Viên Hải trở nên dữ tợn, ông ta cất tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1028: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (5)
Tâm trạng của An Phong Dương có chút kích động.

Sở Ninh Dực liền nắm lấy cổ tay An Phong Dương giữ anh lại, ngẩng lên nhìn người được gọi là thầy của mình.

“Nhờ ơn thầy, lần đó bọn em đã học được rất nhiều điều, ví dụ như khi đối mặt với kẻ thù thì phải... đuổi tận giết tuyệt!” Sở Ninh Dực gằn từng câu từng chữ thốt ra.

Viên Hải biết, Sở Ninh Dực đang châm biếm ông ta chuyện năm đó.

Viên Hải nhìn họ, cánh cửa phía sau lại được đóng lại.

Bọn họ tự đến?

Chuyện này là không thể nào!

Ông ta biết, Thủy Mặc Vân nhất định là đang ở đâu đó quanh đây.

“Thủy Mặc Vân đâu, tại sao lại không ra đây?” Viên Hải chuyển chủ đề, như thể không gặp Thủy Mặc Vân thì không được, “Hay ông ta đã chết rồi?” Nói rồi ông ta lại cười lên như một kẻ điên.

Thật ra ngay từ đầu Viên Hải Đã biết, ông ta thua rồi, vì giờ, trong tay ông ta chẳng có một thẻ bạc nào cả.

Nhưng kể cả có thua, ông ta cũng sẽ không nhận thua như vậy.

“Nếu thầy đã tính kỹ đường đi nước bước cho ông ấy rồi thì sao ông ấy có thể chết được chứ? Thầy muốn giữ lại mạng của ông ấy không phải vì muốn truyền đạt mật mã sai tới em sao?” Sở Ninh Dực nói rồi lại bắt đầu đánh giá xung quanh, trong nhà không có vật dụng gia đình, chỉ có máy móc.

Viên Hải cúi đầu, như thể đang suy ngẫm chuyện gì đó.

Sở Ninh Dực đánh giá xung quanh xong lại nhìn về phía Viên Hải: “Thầy còn gì muốn hỏi nữa không?”

Nếu không thì anh nghĩ đã đến lúc ông ta phải đền tội rồi!

“Nếu như đã biết được thân phận của tôi, sao còn đối xử tốt với Viên Giai Di tốt như vậy?” Viên Hải trầm giọng hỏi.

Người đang nắm lợi thế ở đây lúc này là Sở Ninh Dực.

“Tôi tưởng cô ta là một người tốt, tiếc là tôi đã sai rồi.” Trong giọng nói của Sở Ninh Dực có chút hụt hẫng, Viên Giai Di là người duy nhất mà anh từng nhìn lầm.

Viên Giai Di?

Nghĩ tới người này, An Phong Dương bỗng nhìn ngó xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Viên Giai Di đâu cả.

An Phong Dương bỗng cảm thấy bất an, nhưng anh vẫn lạnh lùng hỏi: “Sao nào, thầy cầm quân ra trận nhưng không nỡ để Viên Giai Di ra đây à? Để bọn em xem xem con gái được thầy dạy giờ thế nào rồi nào?”

Viên Hải phụt cười, “Chuyện gì đến thì ắt sẽ đến thôi.” Nói rồi ông ta giơ tay lên.

Chính vào lúc ông ta giơ tay, tất cả đám người xung quanh liền giơ súng bắn thẳng về phía hai người.

***

“A...”

Một tiếng hét vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.

Tiểu Bảo Bối đang ngủ bên cạnh run bắn lên một cái nhưng không tỉnh lại.

Thủy An Lạc quay ra nhìn bầu trời tối kịt bên ngoài, đã tối rồi sao?

Sao họ vẫn chưa về?

Bất an, bất an, cô thấy bất an quá!

“Lạc Lạc...” Lạc Hiên chạy vào, thấy Thủy An Lạc đang đổ mồ hôi ròng ròng, vội đi tới ngồi xuống cạnh giường: “Em mơ thấy ác mộng à?”

Lạc Hiên nghĩ sau chuyện ban ngày cô gặp phải thì giờ có mơ thấy ác mộng cũng chẳng có gì là lạ cả.

Thủy An Lạc nhìn Lạc Hiên mím môi.

Lạc Hiên nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của cô, “Là vợ của Sở Ninh Dực, đáng ra em phải sớm quen với cuộc sống thế này rồi chứ.”

Thủy An Lạc tỏ ra khó hiểu.

Lạc Hiên thấy vậy cũng không giải thích nhiều nữa, “Ngủ thêm một lát nữa đi, trời còn chưa sáng mà.”

“Em mơ thấy một con ác long cứ quấn lấy em mãi không buông, suýt nữa thì em bị siết chết.” Thủy An Lạc run rẩy nói.

Lạc Hiên nhíu mày, Thủy An Lạc mơ thấy ác long, còn bị nó quấn mãi không buông sao?

Liệu giấc mơ này có báo hiệu trước điều gì không đây?

“Chỉ là mơ thôi, ngoài đời làm gì có rồng?” Lạc Hiên an ủi.

Thủy An Lạc lẳng lặng lấy miếng ngọc của mình ra.

Lạc Vân: “...”

Buổi chiều anh vừa mới nói, Long gia là người rồng.

“Giờ đã là thế kỷ 21 rồi, truyền thuyết về Long gia đều là gạt người cả thôi.” Lạc Hiện vẫn tự tát vào câu mình từng nói, rồi lại hung hăng uy hiếp bắt cô đi ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1029: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Bắt ba ba trong rọ (6)
Thủy An Lạc lại càng khinh bỉ Lạc Hiên hơn, nhưng cô không ngủ tiếp được nữa.

“Sao anh còn chưa ngủ thế?” Thủy An Lạc không nhịn được hỏi. Lạc Hiên vẫn mặc bộ đồ lúc anh mới tới, có thể thấy anh chưa hề nghỉ ngơi chút nào.

“Canh cho em mà, nhưng em chẳng có lương tâm gì cả.” Lạc Hiên thở dài nói.

Thủy An Lạc không cãi lại, lại quăng trả anh một ánh mắt: Vờ vịt, anh cứ tiếp vờ vịt tiếp đi, để em lấy bao bố của Lão Phật Gia ra cho anh vờ vịt tiếp nhé.

Lạc Hiên cười hiền: Anh trai em không cần bao bố cũng có thể vờ vịt thoải mái nhé.

Thủy An Lạc và Lạc Hiên cứ đáp qua đáp lại nhau như vậy, nhưng cô vẫn cứ ngóng mãi ra ngoài, trời sắp sáng rồi, sao họ vẫn chưa trở về.

“Anh không phải bảo vệ Cố Thanh Trần à? Không phải anh nói họ sẽ không quay lại đây nữa sao?” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng hỏi.

“Không sao, bên đó có người rồi.” Lạc Hiên đáp lại.

Tiểu Bảo Bối ngủ rất sâu. Nhóc con ngủ một mạch từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy lần nào.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, lại sờ tay lên mặt nhóc. Tiểu Bảo Bối mím môi, bàn tay nắm thành nắm đấm nhỏ vẫn ngủ say tít.

Lạc Hiên nheo mắt lại nhìn cô, bỗng hỏi: “Em với Sở Ninh Dực còn định sinh con nữa không?”

Thủy An Lạc bỗng run lên, quay lại nhìn Lạc Hiên.

Lạc Hiên nhún vai, ý rõ ràng đang nói: Em biết anh đang nói đến chuyện gì mà.

Tất nhiên là Thủy An Lạc biết, đống thuốc bổ dưới lầu, còn cả chuyện con gái mắt tím nữa.

Nhưng cô cảm thấy Sở Ninh Dực vẫn muốn sinh thêm đứa nữa, vì chẳng bao giờ anh dùng biện pháp phòng tránh cả.

Nếu là trước đây, cô cũng muốn sinh cho Tiểu Bảo Bối một đứa em trai hay gái gì đó, như vậy thằng bé sẽ không phải cô đơn một mình nữa, nhưng giờ thì sao đây?

Cô còn muốn sinh nữa không?

“Em không biết, nhưng chắc sẽ không có mắt tím đâu.” Thủy An Lạc khẽ nói.

Lạc Hiên xoa đầu cô, không nói gì nữa.

“Hơn nữa nếu có mắt tím thật, chắc con anh sẽ có khả năng hơn đấy, vì cả anh lẫn mẹ anh đều mắt tím cả mà, như vậy con gái anh nhất định cũng sẽ có mắt tím.” Lúc này Thủy An Lạc bỗng cảm thấy thế giới của mình như bừng sáng!

Nếu mắt tím là di truyền thì trên cơ bản là di truyền nhiễm sắc thể, Lạc Hiên được di truyền từ mẹ, nên nhất định là nhiễm sắc thể X, mà Lạc Hiên sinh con gái thì chắc chắn sẽ di truyền nhiễm sắc thể X cho con gái, nếu vậy...

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.

Lạc Hiên: “...”

Chuyện này... đúng là gay đây!

“Thôi đi ngủ, đi ngủ, nói không chừng lúc em tỉnh lại anh Sở nhà em cũng sẽ về đến nhà rồi cho xem.” Nói rồi Thủy An Lạc lại nằm xuống, vui vẻ ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Lạc Hiên: “...”

Con nhỏ ăn cháo đá bát này trên đời chắc chỉ có một, không có bản sao luôn.

Lần này Thủy An Lạc ngủ không mơ thấy con ác long kia nữa.

Tờ mờ sáng, người của Viên Hải đã rút lui, người của Sở Ninh Dực vẫn bám sát.

Còn Fool và Thủy Mặc Vân đã chơi cờ trọn một đêm.

Lần này, Thủy Mặc Vân thắng.

Sư Hạ Dương đi vào, trên người toàn mùi máu và thuốc súng.

“Thế nào rồi?” Fool bỗng cất tiếng hỏi.

“Ép lên núi rồi.” Sư Hạ Dương trầm giọng xuống, “Viên Hải chỉ còn mười người trong tay, muốn chạy cũng không thoát được.”

Fool ngẩng đầu, khóe miệng cong lên: “Lên núi rồi sao? Hai con báo con đó đúng là có thù tất báo mà.”

“Vậy tiếp theo thì sao?” Sư Hạ Dương cau mày nói.

“Thôi thôi, cậu đi làm việc của cậu đi, còn lại họ có thể giải quyết được.” Fool nói rồi lại nhìn Thủy Mặc Vân: “Cậu cũng đi đi, ân thù với Viên Hải bao nhiêu năm qua cũng nên giải quyết rồi.”
 
Top