Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1000: Phá giải mật mã (2)
Thủy An Lạc: “...”

Hình như đây cũng là vấn đề thật.

Nhưng nghĩ đến Lạc Vân, Thủy An Lạc nghĩ ông và Viên Hải căn bản không phải là người của cùng một thế giới.

“Ba Lạc không phải loại người như vậy đâu.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

“Đừng suy nghĩ nữa, An Tam sẽ không đưa Mân Hinh đi đâu cả đâu. Bởi vì ngoại trừ chính mình ra, cậu ấy sẽ không tin bất cứ ai cả.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

“Nhưng lúc các anh đối phó Viên Hải, thực sự có thể đảm bảo sẽ để ý được đến chị Mân Hinh được sao?” Thủy An Lạc nhíu mày chặt hơn, “Các anh cũng đâu phải siêu nhân, sao có thể cân hết mọi thứ được?”

Sắc mặt Sở Ninh Dực thoáng thay đổi, nhưng anh không nói gì cả.

Anh biết Thủy An Lạc đang nói sự thật, thế nhưng Lạc Vân là cách an toàn duy nhất sao?

Anh tin Thủy An Lạc, nhưng anh không tin người khác, kể cả là mẹ cô.

“Em ăn cơm đi đã, chuyện này bọn anh sẽ giải quyết, ngày mai Viên Hải sẽ lại ra tay, chúng ta phải nhanh chóng phá giải mật mã trước khi lão ta hành động mới được.” Sở Ninh Dực trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó tiếp tục bón cho con trai ăn.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn, không mở miệng nói gì nữa.

Sở Ninh Dực vừa nhíu mày đút Tiểu Bảo Bối ăn, vừa nghĩ đến chuyện của Mân Hinh.

Tiểu Bảo Bối không chịu ngoan ngoãn ăn, cái đầu nhỏ xíu ngó nghiêng khắp nơi để tìm xem có chỗ nào chơi không.

Sở Ninh Dực vươn tay kéo cái đầu nhỏ của thằng nhóc thẳng lại, “Ăn.”

“A...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, giơ tay lên kháng nghị muốn đi chơi đồ chơi.

“Cơm nước xong rồi chơi.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.

“Chơi~ chơi~” Tiểu Bảo Bối nghểnh cổ lên nhìn ba mình, lại chẳng tỏ ra sợ anh chút nào.

Thủy An Lạc lẳng lặng ngẩng lên, con trai con ngầu lắm, còn chưa đầy một tuổi đã dám đối đầu với ba con, mẹ con hơn hai mươi tuổi rồi còn chưa dám sẵng giọng với ba con như thế đâu.

Sở Ninh Dực nhíu mày, Tiểu Bảo Bối dẩu cái miệng nhỏ nhìn ba mình, tay nhỏ bé vẫn chỉ về phía đồ chơi, “Chơi...”

Tiểu Bảo Bối muốn đi chơi, không ăn nữa đâu.

Sở Ninh Dực vẫn không nhúc nhích.

“Oa...” Cái miệng đang mím chặt của Tiểu Bảo Bối bỗng há ra, oa oa khóc rống lên, thân thể bé xíu vặn vẹo đòi ra ngoài, nhất định đòi ra chơi cho bằng được.

Sở Ninh Dực đau đầu, không chiều theo là khóc, nó khóc với ai chứ?

Thủy An Lạc cười gượng, vội vàng bế Tiểu Bảo Bối ra, “Để em dẫn nó đi chơi, em dẫn nó đi cho, anh Sở anh ăn đi, ăn đi.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng ôm thằng bé đứng dậy, “Đi, mẹ con mình đi tìm ông ngoại chơi nhé.”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc chạy nhanh như chớp, nhịn không được lắc đầu, hai mẹ con nhà này chẳng người nào khiến anh bớt lo được cả.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng Thủy Mặc Vân, lúc này Tiểu Bảo Bối còn đang thở hổn hển như phải chịu ấm ức lắm vậy.

Thủy Mặc Vân lúc này đã đặt cơm nước sang một bên, lại mở laptop ra bận việc của mình.

“Ba, sao ba không ăn cơm thế?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.

“Ừ, để đấy ba ăn sau.” Thủy Mặc Vân nói vậy nhưng tay thì vẫn đặt trên bàn phím.

Thủy An Lạc đi tới gập máy lại, nhíu mày: “Ăn cơm trước đã!”

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu, đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của con gái liền nhận thua.

“Được rồi, ba ăn.” Thủy Mặc Vân cầm chiếc đũa lên, “Sao thằng bé lại khóc thế?”

“Không ngoan ngoãn ăn cơm bị ba nó dạy cho một trận thôi ấy mà.” Thủy An Lạc có chút hả hê nói. Cô ôm Tiểu Bảo Bối đặt lên giường. Tiểu Bảo Bối lại bắt đầu thám hiểm trên giường của ông ngoại.

Thủy Mặc Vân nhìn dáng vẻ có chút hả hê của con gái, nhịn không được lắc đầu: “Hồi con còn bé, cũng đâu có khác gì nó đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1001: Phá giải mật mã (3)
Thủy An Lạc cười ha hả từ chối thừa nhận chuyện này.

“Ba, ba cảm thấy Lạc Vân là người thế nào?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

Thủy Mặc Vân hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục và cơm, không trả lời.

Thủy An Lạc nói xong mới nhận ra mình quá ngu ngốc. Cô đang hỏi ba cô thấy tình địch của mình là người thế nào đấy à?

Thủy An Lạc ngượng ngùng nói: “Cứ coi như con chưa hỏi đi.”

“Tại sao tự nhiên con lại hỏi thế?” Thủy Mặc Vân thờ ơ hỏi lại cô.

Ông hiểu con gái của mình, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ thì cô sẽ không hỏi ông như vậy.

“Thì vì chuyện của chị Mân Hinh đấy, con nghĩ liệu có thể đưa chị ấy đến chỗ b...” Thủy An Lạc đang nói dở thì dứt khoát nén luôn cái chữ ba Lạc kia xuống, sửa miệng nói: “Liệu có thể đưa chị ấy tới chỗ Lạc Vân không.”

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang tìm cách bò lên người mình. Ông cầm cái muỗng múc cho cháu trai một muỗng cháo, hành động của ông rất nhuần nhuyễn, có thể thấy rõ ông cũng là người từng chăm sóc trẻ con.

Thủy An Lạc thấy Thủy Mặc Vân không nói gì đành lên tiếng: “Thôi quên đi, con cũng chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì Anh Xinh Trai cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Ba sẽ nghĩ xem thế nào.” Thủy Mặc Vân bỗng lên tiếng.

“Ba, liệu có phải ba đang cảm thấy để ông ấy bảo vệ người của mình khiến trong lòng ba thấy khó chịu không?” Thủy An Lạc lên tiếng hỏi.

Thủy Mặc Vân nhướng nhướng mày ngẩng đầu nhìn con gái: “Chỉ cần có thể bảo vệ được người của ba thì đi cầu ông ta cũng có sao?”

Hai má Thủy An Lạc hơi đỏ lên, trong lòng có chút bối rối.

Hình như cô lòng dạ tiểu nhân quá rồi.

Tiểu Bảo Bối được ông ngoại đút cho vài muỗng cháo rồi lại bò đi chơi cái khác.

Thủy Mặc Vân ăn cháo xong, đặt chén đũa xuống rồi duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay của Thủy An Lạc: “Con cứ chăm sóc tốt cho thằng bé đi, còn chuyện khác cứ giao cho Sở Ninh Dực là được rồi.”

Thủy An Lạc gật đầu.

“Mà kể cả con có muốn yên thân thì Viên Giai Di cũng sẽ không bỏ qua cho con đâu.” Thủy An Lạc thấp giọng nói. Lúc trước thì cô không biết nhưng giờ thì đã hiểu rõ, Viên Hải còn sống thì chắc chắn Viên Giai Di là do ông ta đưa đi.

Nếu đã vậy, dù Viên Giai Di có muốn làm gì thì Viên Hải cũng sẽ hết lòng giúp đỡ.

Mà việc Viên Giai Di muốn làm nhất là gì?

Trả thù cô.

Có thể cô ta đã không còn quan tâm đến chuyện có cướp được Sở Ninh Dực hay không mà chỉ đơn giản là... muốn trả thù cô thôi.

Sắc mặt của Thủy Mặc Vân thoáng thay đổi, bàn tay nắm lấy tay của Thủy An Lạc cũng hơi siết lại. Họ hầu như đã quên mất sự tồn tại của cô gái kia.

Thủy An Lạc nhận ra cảm xúc của Thủy Mặc Vân có chút thay đổi liền vội vàng lên tiếng: “Nhưng mà con có thể tự bảo vệ chính mình mà, không cần mọi người phải lo lắng đâu!”

Thủy Mặc Vân đưa tay xoa đầu con gái: “Ba sẽ không để cho cô ta làm hại con gái của ba, tuyệt đối không!”

Thủy An Lạc hơi cong môi, tựa đầu vào vai Thủy Mặc Vân: “Ba, sau khi chuyện của Viên Hải chấm dứt, ba đi gặp mẹ con một chút đi! Con không muốn mẹ cứ mãi thất vọng về ba như vậy.”

Sau khi Thủy An Lạc dứt lời, Thủy Mặc Vân lại chỉ khe khẽ lắc đầu: “Không cần thiết.”

Thủy Mặc Vân nói như vậy khiến những lời mà Thủy An Lạc định nói lập tức nghẹn lại.

Lời đã ra đến đầu môi theo cảm giác ngai ngái, nhả thì không ra, nuốt thì không trôi, cảm giác đó thật sự vô cùng khó chịu.

Thủy An Lạc cảm thấy có chút sợ hãi. Cô đành bê bát đũa trên bàn lên rồi cúi đầu nói: “Con dọn cái này đi trước đã.”

Thủy Mặc Vân không lên tiếng phản đối. Ông nhìn bộ dạng hốt hoảng đi ra ngoài của Thủy An Lạc sau đó ôm lấy cháu trai đặt lên đùi của mình, nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cu cậu.

Sở Ninh Dực ăn cơm trưa xong liền đi vào. Tiểu Bảo Bối đang chơi với ông ngoại. Nhóc vừa mới trông thấy ba mình thì lập tức trốn vào trong lòng ông, ba con dữ lắm~

Thủy Mặc Vân vỗ nhè nhẹ lên thân thể múp míp của Tiểu Bảo Bối rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực, nói: “Chơi cờ với tôi đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1002: Phá giải mật mã (4)
Sở Ninh Dực gật đầu rồi bảo thím Vu lấy bàn cờ tướng vào.

Đợi thím Vu đặt bàn cờ xuống, Sở Ninh Dực mới nhàn nhạt hỏi: “Thiếu phu nhân đâu rồi?”

“Ra ban công trêu Hắc Long rồi.” Thím Vu nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

Thủy Mặc Vân bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn còn trẻ con lắm, cứ phạm sai là chỉ biết trốn thôi.”

“Rất tốt.” Sở Ninh Dực xếp cờ xong thản nhiên nói.

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn chàng trai dung túng con gái mình đang ngồi trước mặt ông.

Có người nói, con gái chính là người tình kiếp trước của ba.

Vậy nên nói một cách nghiêm túc thì ba vợ cũng có thể có một thân phận khác nữa, chính là tình địch.

Nhưng cũng là tình địch duy nhất có thể ở chung hòa bình với mình kiếp này.

Thủy Mặc Vân đi cờ trước. Sở Ninh Dực không nóng không lạnh, không kịch liệt ép sát từng bước nhưng cũng không lơi lỏng chút nào.

Bởi vì công lực của ba vợ nhà anh hoàn toàn không cần anh phải thả tay.

“Con bé còn nhỏ.” Thủy Mặc Vân nói.

“Vâng, thế mới dễ gộp vào nuôi chung với con trai. Sau này con trai lớn rồi hai người chúng con sẽ cùng nuôi cô ấy.” Thanh âm của Sở Ninh Dực vẫn bình thản như trước.

Thủy Mặc Vân thấy anh nói vậy, nếu nói không cảm động thì không đúng.

Kỳ thực, nếu có một người đàn ông có thể đối xử với con gái mình như vậy thì người làm ba sẽ rất vui mừng.

Nhưng suy cho cùng thì vẫn sẽ có gì đó không ưa.

“Trông con bé ngốc thế thôi, nhưng rất biết nghe lời.” Thủy Mặc Vân tiếp tục nói.

“Vâng, con cũng nghe lời cô ấy.”

Thủy Mặc Vân: “...”

Sở Ninh Dực đi cờ rồi ngẩng lên nhìn ba vợ: “Ba vợ, đến lượt ba rồi.”

Khen con gái mình lên tận trời như thế rồi mà người ta vẫn thuận theo lời mình để nói, thì ông còn nói được gì nữa đây?

“Cậu quá mạnh mẽ!” Thủy Mặc Vân cúi xuống nhìn rồi ăn một con tốt.

Trên gương mặt bình tĩnh của Sở Ninh Dực thoáng gợn sóng, ngón tay thon dài dường như đang đợi đại não hạ lệnh xem nên lấy quân cờ nào.

“Bởi vì cô ấy suy nghĩ quá nhiều.” Sở Ninh Dực nói xong lại lui mã.

Cái lý do này rất khiên cưỡng.

Nhưng Thủy An Lạc vẫn chấp nhận.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn cả bàn cờ rồi đưa quân mã nhảy qua sông: “Cậu lớn hơn con bé nhiều lắm.”

“Lớn rồi mới biết cách thương một người.” Sở Ninh Dực nói rồi ngẩng đầu nhìn Thủy Mặc Vân: “Chẳng lẽ trước đây lúc ba vợ tìm con lại không nghĩ đến chuyện này sao?”

Thủy Mặc Vân hơi ngừng lại một chút rồi tiếp tục cúi đầu chơi cờ, không lên tiếng nữa.

Tiểu Bảo Bối vốn ngồi trong lòng ông ngoại, móng vuốt nhỏ ôm lấy những quân cờ mà ông ngoại ăn được. Đôi mắt to tròn của nhóc cứ đảo quanh, nhóc chẳng hiểu hai người đang nói gì với nhau cả.

Thủy An Lạc ngồi ngẩn ngơ bên ngoài một lúc rồi mới đi vào.

Lúc cô vào, phòng ngủ rất an tĩnh, chỉ có tiếng những quân cờ chạm vào bàn cờ vang lên.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bổi quay lại thấy mẹ liền kích động gọi.

Thủy An Lạc cầm bình sữa của Tiểu Bảo Bối tới rồi bế nhóc ra khỏi lòng Thủy Mặc Vân.

Tiểu Bảo Bối bỏ lại mấy quân cờ rồi cười tít mắt ôm lấy bình sữa của mình tu.

Sở Ninh Dực kéo cổ tay của cô, để cô ngồi ngay bên cạnh mình: “Đi đâu đấy?”

Sở Ninh Dực hỏi nhưng không nhìn Thủy An Lạc, ánh mắt vẫn chăm chú vào bàn cờ đặt trước mặt.

Anh nói rất tự nhiên, khỏi cần nói cũng biết thân mật đến cỡ nào.

“Cho Hắc Long ăn.” Thủy An Lạc lên tiếng trả lời, còn lâu cô mới chịu thừa nhận chuyện vừa rồi cô lại ăn nói linh tinh trước mặt ba.

Thủy Mặc Vân khẽ ngẩng đầu, nhìn cô con gái mình yêu thương đang tựa lên một người đàn ông khác, mà người này lại là người mà đích thân ông đã chọn cho cô.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót quá!

Thủy An Lạc biết chơi cờ là cho ba dạy cho, nhưng cô chơi quá tồi, nên lúc ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực chỉ biết nhìn bàn cờ bĩu môi, chẳng biết bước tiếp theo nên đi thế nào nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1003: Phá giải mật mã (5)
Chỉ có điều sau khi Thủy An Lạc tới thì không khí của bàn cờ lập tức thay đổi, cô đâu có hiểu cái gì gọi là quan kỳ bất ngữ chân quân tử*, một bàn cờ đang yên đang lành lại bị Thủy An Lạc làm cho rối tinh rối mù không ra hình dạng gì.

*Quan kỳ bất ngữ chân quân tử: Thành ngữ chỉ việc người xem cờ thì không nên nói về ván cờ.

Thế nhưng hai người đàn ông đang âm thầm kèn cựa nhau lại đều dung túng cho cô gái không hề đáng tin này.

“Cái này, cái này...” Thủy An Lạc vừa nói vừa mạnh mẽ nhấc quân tượng của Sở Ninh Dực đi qua sông!

Tượng qua sông!

Qua sông!

Sông!

Khóe miệng của Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân đồng thời giật một cái.

Sở Ninh Dực không nhịn được mà nói: “Bà xã, em cho voi bay như thế à?”

Thủy An Lạc chớp chớp mắt, chẳng phải là đi theo hình chữ điền sao?

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhịn cười, nhịn một lát rồi mới ngẩng lên đanh mặt nói: “Voi bay không được à? Chẳng phải có cái gì gọi là chú voi biết bay* đấy sao?”

*Chú voi biết bay: Tên vietsub của phim hoạt hình Dumbo, kể về 1 chú voi có cái tai to có thể vẫy vẫy bay như chim.

Sở Ninh Dực: “...”

Ba vợ, người thắng rồi!

Nhưng Sở Ninh Dực vẫn kéo quân về. Anh nhíu mày nhìn Thủy An Lạc rồi nói: “ Ngốc, voi không thể qua sông được, em định bẫy ba đẻ mình luôn đấy à.”

Ớ!

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật vài cái. Cô ngẩng đầu nhìn ba mình đang nhịn cười. Quả nhiên, trên thế giới này người dung túng cho cô nuôi voi bay chỉ có một mình ba cô thôi.

“Ba em cũng nói là có mà!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô một cái, cuối cùng không nhịn được nữa đành nói: “Xem cờ không nói chuyện, em ngoan ngoãn đi qua một bên chơi đi.”

Thủy An Lạc bĩu môi, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy: “Quả nhiên trên thế giới này chỉ có duy nhất một người đàn ông yêu mình nhất chính là ba mình thôi!”

Sở Ninh Dực nhìn cô đi ra ngoài, mặc kệ cơn dở hơi của cô.

Sau khi ra ngoài, Thủy An Lạc cũng từ từ khôi phục lại trạng thái bình thường của mình.

“Cái cậu xem có hiểu không?” Thủy Mặc Vân hỏi.

Sở Ninh Dực lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.”

“Nhưng chúng ta không còn thời gian nữa rồi!” Thanh âm của Thủy Mặc Vân trở nên nặng nề hơn.

Bàn tay đang nắm lấy quân cờ của Sở Ninh Dực siết chặt lại, nhưng anh cũng không lên tiếng đáp lại.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, vẫn thấy tức đầy một bụng.

Quả nhiên tình thương của ba sâu sắc hơn cái gọi là tình yêu nhiều.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đất. Cu cậu bắt đầu bò đi kiếm đồ chơi của mình, không biết có phải đem ra cho mẹ chơi cùng hay không nữa.

Thủy An Lạc rút mấy trang giấy dính máu đặt bên dưới mặt bàn ra. Cô nhìn những hàng chữ trên đó, lộn xộn đến mức không nhìn ra một từ nào, chỉ toàn mấy chữ cái rời rạc.

“Rốt cuộc nó có nghĩa gì nhỉ?” Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi lôi giấy bút ra, vẽ vẽ viết viết một hồi rồi chính mình cũng không nhìn ra đó là cái gì nữa.

Là mật mã sao?

Mà kể cả có là mật mã đi nữa thì cũng phải có cách giải chứ! Nếu không... người khác làm sao có thể thực thi kế hoặc của ông ta được!

Tiểu Bảo Bối bò lên đùi của cô, ê a đòi mẹ chơi cùng.

Thủy An Lạc thấy con bò tới liền bế vào lòng mình: “Chơi~”

Tiểu Bảo Bối bẹp miệng, nhìn bà mẹ rõ ràng đang chẳng đoái hoài gì đến mình, hai cái móng vuốt nhỏ vỗ vỗ lên cổ tay của cô: “A~” Tiểu Bảo Bối kêu lên rồi chỉ chỉ về phía sân thượng ý bảo mẹ mau bế nhóc qua đó.

Thủy An Lạc kẹp tờ giấy xuống dưới cái chén rồi ôm con trai đứng lên: “Đi thôi, Thái tử gia, ngài muốn chơi cái gì?” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ra ban công. Nhưng lần này cu cậu không phải ra để tìm Hắc Long mà muốn lấy mấy cái mắc treo quần áo ngoài đó.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, lại tự nhủ thầm trong lòng, con là do mình sinh ra, là do mình sinh ra.

Cuối cùng Thủy An Lạc đành phải rút quần áo xuống rồi đưa móc treo quần áo cho con trai: “Cho con.”

Vì Tiểu Bảo Bối còn quá nhỏ nên không cầm được hết quần áo. Thủy An Lạc đành phải cầm hộ nhóc quá nửa chỗ quần áo còn lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1004: Phá giải mật mã (6)
Tiểu Bảo Bối bật cười, cầm lấy móc rồi lại muốn treo lên.

Thủy An Lạc: “...”

Vậy ra, con trai cô không có việc gì làm nên chạy đến để đùa với mẹ nó đấy hả?

Tiểu Bảo Bối chơi đến nghiện, nhóc đem quần áo treo lên hạ xuống rồi lại treo lên, chơi đến là vui.

Thủy An Lạc câm nín ôm con trai của mình: “May mà mẹ là mẹ ruột của con đấy, thử là mẹ kế khác xem có đá con ra ngoài không?

Mẹ kế?

Thủy An Lạc đột nhiện nghĩ đến một chuyện, nếu như cô không trở về thì mẹ kế của Tiểu Bảo Bối rất có thể sẽ là... Viên Giai Di!

Viên Giai Di?

Ba?

Quan hệ của Viên Giai Di và Viên Hải - cha, con gái!

Một mớ những từ ghép hiện lên trong đầu, Thủy An Lạc bỗng ngẩng phắt lên, chính là nó!

Thủy An Lạc vội vội vàng vàng cầm lấy quần áo trong tay Tiểu Bảo Bối rồi giúp nhóc treo lên: “Mẹ có việc, lát nữa mình lại chơi nhé!” Thủy An Lạc nói xong lập tức bế Tiểu Bảo Bối đến phòng của Thủy Mặc Vân, sau đó đặt con trai vào lòng Sở Ninh Dực, còn mình thì lại nhanh chóng chạy ra ngooài.

Sở Ninh Dực với Thủy Mặc Vân quay ra nhìn nhau, lại lên cơn động kinh đấy à?

Thủy An Lạc đi ra ngoài rồi quay về rất nhanh còn cầm theo giấy bút. Cô đẩy bàn cờ ra, đặt tờ giấy xuống rồi viết tên của Viên Giai Di lên trên đó, sau đó lại viết từng chữ cái trong tên của cô ta ra.

Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy Mặc Vân cũng nhíu mày.

“Hai người nhìn xem đây là tên ghép vần của Viên Giai Di, đối chiếu với số chữ thử đi!” Thủy An Lạc cuống cuồng nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, thầm tính nhẩm trong lòng.

Yuan, y là 25, u là 21, a là 1, n là 14

“25, 21, 1, 14.” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc gật đầu rồi lôi tờ giấy thấm vết máu ra cho anh xem.

Chữ số 25 là tứ, thứ 21 là hoàn, thứ 1 là xa, thứ 14 là họa.

Tứ hoàn xa họa! (Tai nạn xe ngoài vanh đai bốn)

Chính là chuyện ngày hôm qua.

Sở Ninh Dực cả Thủy Mặc Vân kinh hãi, mật mã này là như vậy sao?

Thủy An Lạc vội vàng vươn tay lấy thêm 1 tờ giấy: “Chữ thứ hai là Giai - j, i, a!” Thủy Mặc Vân cúi nhìn rồi tìm những chữ cái tương ứng, đây chính là chuyện sắp xảy ra vào ngày mai.

“10, 9, 1” Sở Ninh Dực nói,

“Công, giao xa!” Thủy Mặc Vân đọc ra.

Tại nạn xe bus?

Thủy An Lạc không nhịn được nhíu mày, đây là cái quỷ gì vậy?

Xe bus trong thành phố A này có rất nhiều, bọn họ phải tìm kiểu gì đây?

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên bàn, từ xe bus này chắc chắn không có nghĩa đơn giản chỉ là xe bus như vậy, chí ít Viên Hải sẽ không làm như thế.

“Còn một chữ cuối cùng thì sao?” Thủy An Lạc vội nói.

Thủy Mặc Vân cúi đầu nhìn, sau đó lắc đầu: “Cái cuối hình hẳn là không đúng, tứ giao, đây không phải là một từ.”

Thủy An Lạc dùng tay vò loạn đầu mình, xe bus, ông ta có ý gì đây?

Chẳng lẽ cho xe bus nổ bom sao?

Chân mày của Sở Ninh Dực cũng nhíu chặt lại, một lát sau mới thả lỏng ra.

“Năm đó Kiều Nhã Nguyễn gặp chuyện là ở trên xe bus!”

“Anh nói là...” Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu lên, đó là lần mà chị Kỳ Nhu xảy ra chuyện, nhưng mà chị Kỳ Nhu lại là em gái của An Phong Dương.

Chuyện này là để đối phó với An Phong Dương!

Sở Ninh Dực vội vàng đứng dậy rồi vỗ một cái lên vai của Thủy An Lạc: “Anh đi ra ngoài một chuyến đã!”

Thủy An Lạc gật đầu, trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, rốt cuộc Viên Hải định làm gì đây?

Lợi dụng chuyện năm đó sao.

Nhưng mà nếu chuyện ấy bị khơi lại thì Lão Phật Gia phải làm sao bây giờ?

Thủy An Lạc nghĩ vậy lại cảm thấy sống lưng rét run. Cô cúi đầu nhìn trang giấy trên mặt bàn.

Viên Hải, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?

Bàn tay của Thủy An Lạc bất ngờ bị nắm lấy. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ba của mình rồi tâm tư đang hỗn loạn mới từ từ bình tĩnh lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1005: Phá giải mật mã (7)
Sau khi Sở Ninh Dực đi khỏi, Thủy An Lạc lập tức gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang cùng mẹ mình đi dạo trung tâm mua sắm mua quà tặng để ngày mai đến An gia.

“Bây giờ mày đang ở đâu đấy?” Thủy An Lạc cố gắng để giọng nói của mình nghe sao bình thường nhất.

“Trung tâm mua sắm. Ngày mai đến An gia, mẹ tao nói phải mua vài món đồ. Mày biết An phu nhân thích cái gì không?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn các món hàng muôn màu muôn vẻ trước mặt, cô thật sự không biết nên mua cái gì thích hợp nhất cả.

Ngày mai!

Thủy An Lạc cúi đầu nghĩ, ngày mai bọn họ đến nhà họ An, chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn sẽ không đi bằng xe bus, như vậy chuyện này thật sự không liên quan gì đến Kiều Nhã Nguyễn sao?

“Tao cũng không biết, tao chẳng thân với nhà bên đó lắm.” Thủy An Lạc thật thà trả lời.

“Mẹ tao bảo là tặng vòng ngọc, nhưng mà tao thấy cái đó có vẻ không được hợp lắm, cũng đâu phải người quen thân gì đâu mà!” Kiều Nhã Nguyễn bát đắc dĩ nói, họ đến thăm ôm theo cả sự áy náy và cảm ơn, chứ đâu phải tới với thân phận bạn bè đâu.

“Mua mấy cái đắt đắt chút xem, mày chờ một lát để tao hỏi ba tao!” Thủy An Lạc nói rồi quay đầu nhìn người đàn ông vẫn ngồi trước máy tính không hề nhúc nhích kia: “Bác An có cực kỳ thích cái gì không hả ba?”

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu, ông nghĩ một lát rồi nói: “Ngoài rượu ra thì cái gì cũng được.”

“Tại sao ạ?”

“Ông ấy không uống rượu!” Thủy Mặc Vân nói xong lại tiếp tục cúi đầu làm việc.

Thủy An Lạc bĩu môi rồi nói vào điện thoại: “Mày nghe rồi chứ, ngoại trừ rượu ra, mày cứ mua theo lời dì đi, dù sao bác ấy cũng không uống được rượu.”

“Ừ”

“Ngày mai nhà mày lái xe đến à?” Thủy An Lạc đột nhiên hỏi.

“Đương nhiên là lái xe rồi, nếu không thì chạy bộ chắc.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, cô cảm thấy câu hỏi này thật sự quá sức ngu ngốc.

Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, lại nói: “Thế mày cứ đi mua đồ đi.”

Thủy An Lạc cúp máy xong lại quay sang nhìn ba mình: “Ngày mai Nhã Nguyễn qua nhà bác An không đi bằng xe bus!”

Chuyện của An Kỳ Nhu có liên quan trực tiếp đến Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy Mặc Vân lại ngẩng đầu. Ông nhấc Tiểu Bảo Bối một mực bò tớ bò lui lên rồi giao nhóc cho Thủy An Lạc: “Đưa nó đi chơi đi, hết chuyện của con rồi.”

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, đây chính là xong chuyện rồi đá đi trong truyền thuyết đấy hả?

Mật mã này là do cô giải được đấy nhé!

Thế nhưng Viên Hải cũng chẳng thông minh lắm, chẳng hiểu sao lại nghĩ ra một cái mật mã mà ngay đến cô cũng giải được như thế.

“Ngoan, ba còn có việc phải làm.” Thủy Mặc Vân dịu dàng nói.

Thủy An Lạc đón lấy con trai rồi ấm ức nhìn chằm chằm cái chân của Thủy Mặc Vân: “Vậy cái chân của ba đừng có mà lộn xộn đấy.”

“Được rồi.” Thủy Mặc Vân đáp lời rồi nhìn con gái đi ra ngoài.

Thủy An Lạc đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại nhìn Thủy Mặc Vân: “Ba, ba nói xem Viên Hải có phải bị ngốc rồi không, cư nhiên lại dùng cái mật mã mà ngay cả con cũng có thể đoán ra được?”

Tay của Thủy Mặc Vân hơi khựng lại một chút rồi liếc lại liếc mắt nhìn cô: “Đi ra ngoài chơi đi.”

Thủy An Lạc bĩu môi, ra thì ra, có gì hay ho đâu cơ chứ.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, hai người có chỉ số IQ ngang nhau bị ghét bỏ đuổi ra ngoài.

Thím Vu lúc này đã dọn dẹp phòng xong xuôi, đang gấp quần áo cho Tiểu Bảo Bối.

Thủy An Lạc bước tới rồi thả Tiểu Bảo Bối xuống đất.

Tiểu Bảo Bối duỗi tay vịn vào mép ghế rồi lại quay ra phía ban công kêu lên: “Chó chó~ chó chó~”

Hắc Long nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo Bối liền ngóc đầu lên nhìn nhóc rồi lắc lắc cái đuôi, sau đó đứng dậy đi tới.

Thím Vu ngồi một bên vừa xử lý đống quần áo vừa nói: “Thiếu phu nhân, không phải tôi nói khó nghe chứ trước kia ba của cô đối xử với cô thế nào, sao giờ cô vẫn...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1006: Phá giải mật mã (8)
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, lời này đúng là khó nghe thật.

Nhưng ba cô trước đây thế nào chỉ có bọn họ biết, người khác không biết, cho nên mọi người mới hiểu lầm ba cô như vậy.

Thím Vu thấy dáng vẻ của Thủy An Lạc như thế cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì ông ấy cũng là ba ruột của cô.

“Thím Vu, con người ta phải nhìn về phía trước mà sống, hiện tại ba cháu rất thương cháu.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Nào chỉ có bây giờ, dẫu cho là trước đây thì cô vẫn là đối tượng có thể uy hiếp ông, chỉ là chính cô không hề hay biết mà thôi.

“Cô đấy, trước đây lúc cô bị mẹ kế với con chị gì đó ức hiếp, sao ông ấy không nói gì.” Thím Vu thở dài: “Xét cho cùng thì tôi cũng chẳng nói gì được, dù sao ông ấy cũng là ba của cô mà.” Thím Vu đứng dậy đi vào bếp.

Nụ cười trên gương mặt Thủy An Lạc dần thu lại, cô cúi đầu nhìn bộ quần áo còn chưa gập xong thím Vu để trên ghế.

Tới lúc nào cô mới có thể nói cho toàn bộ thế giới này biết rằng ba của cô là một người tốt đây?

Tiểu Bảo Bối đang chơi với Hắc Long cho nên hiện tại không quấn lấy Thủy An Lạc nữa, cô cũng vui vẻ với sự nhàn rỗi này.

***

Cùng lúc đó, tại nhà của An Phong Dương.

Mân Hinh đang ở trong phòng ngủ chăm sóc cho Tiểu Miên Miên. Sở Ninh Dực và An Phong Dương ngồi ngoài phòng khách nói chuyện.

Mân Hinh thỉnh thoảng lại liếc nhìn ra phía ngoài, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng vỗ lên Tiểu Miên Miên đang ngủ.

Bên ngoài không có bất cứ một tiếng động nào truyền vào, cả hai người họ đều là kiểu người bình tĩnh lại còn quá hiểu nhau nên chắc chắn không thể xảy ra những chuyện như cãi vã được.

Mân Hinh nghĩ một hồi rồi với tay lấy cái máy tính tên bàn.

Đầu ngón tay của cô khẽ run lên, sau sự kiện sáu năm trước, Mân Hinh không dám chạm vào máy tính thêm lần nào nữa.

Trong lúc đợi máy tính khởi động, hai bàn tay của Mân Hinh vẫn siết chặt vào nhau như thể đang cố đè nén tâm trạng của mình xuống.

Đợi máy tính khởi động xong, cô dứt khoát ngắt kết nối mạng, sau đó ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phím. Mỗi một lần chạm xuống, đầu ngón tay lại nhói đau.

Một lát sau, máy tính phát ra một tiếng tích nhẹ. Còn tại nhà Sở Ninh Dực, Thủy Mặc Vân lại nhận được một tin nhắn.

[Xin làm mồi câu, dẫn Viên Hải ra mặt.]

Thủy Mặc Vân nhìn dòng chữ trên màn hình, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.

[Đây là cách tốt nhất.]

Có vẻ như sợ Thủy Mặc Vân không đồng ý nên Mân Hinh lại gõ thêm một câu.

Đối với Viên Hải mà nói thì quả thật cô chính là mồi câu tốt nhất, bởi vì trong đầu của cô có quá nhiều tư liệu của F&W. Những người mà ông ta chọn trước đây đều là những người có trí thông minh siêu phàm, Mân Hinh lại là nhân vật nổi trội trong đám người đó. Đng tiếc tố chất tâm lý của Mân Hinh lại hơi kém, nếu không e là cũng chẳng kém An Phong Dương chút nào.

Hiện tại Mân Hinh có thể nói ra được những lời này, vậy chứng tỏ An Phong Dương cực kỳ quan trọng với cô, cho nên cô quyết tâm bảo vệ anh và đứa con của họ.

[Nếu như cô bị bắt thì có biết hậu quả sẽ thế nào không? Bọn chúng có cả trăm nghìn cách để lấy được những thứ trong đầu cô.]

Mân Hinh thấy Thủy Mặc Vân trả lời như vậy lại cúi đầu nhìn cô con gái bé nhỏ đang thổi bong bóng ngủ say tít, cuối cùng đầu ngón tay cũng hạ xuống.

[Họ có thể bắt được Viên Hải. Tôi sẽ kết thúc mạng sống của mình trước khi bọn chúng kịp ra tay.]

Mân Hinh hạ quyết tâm. Cô đã sợ hãi sáu năm, trốn tránh suốt sáu năm, nhưng đến lúc này thì cô không thể trốn tránh được nữa rồi.

[Tôi không đồng ý!]

Mân Hinh thấy ông trả lời như vậy liền cuống lên.

[Thầy, không còn thời gian nữa rồi.]

Chỉ có điều Mân Hinh còn chưa kịp gõ chữ xong, dòng chữ vẫn chưa được gửi đi thì cánh cửa phòng ngủ đột nhiên được mở ra. Mân Hinh lập tức ngẩng đầu, suýt nữa thì ném luôn cả máy tính đi.

“Phong, Phong Dương!” Mân Hinh bất an kêu lên.

An Phong Dương bước vào xong liền đóng cửa lại, lúc này Sở Ninh Dực đã về rồi, không một ai biết được hai người họ vừa mới nói cái gì ngoài kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1007: Phá giải mật mã (9)
Mân Hinh cúi đầu, căng thẳng nhìn máy tính suýt nữa thì bị hất xuống khỏi giường.

Cô phải giải thích thế nào đây?

Dù sao An Phong Dương cũng đâu biết thân phận của cô.

An Phong Dương giúp Mân Hinh đỡ lấy chiếc máy tính sắp rơi, lại nhìn lướt qua màn hình.

Cơ thể của Mân Hinh khẽ run lên, giờ có muốn che đi cũng không kịp nữa rồi.

“Phong Dương, em...”

“Suỵt...”

Thấy Mân Hinh kích động, An Phong Dương bỗng ra hiệu bảo cô im lặng, rồi lại duỗi tay nắm lấy bàn tay của cô, từ từ đan chặt mười ngón tay vào nhau.

“Để anh kể cho em một câu chuyện nhé!” Thanh âm của An Phong Dương rất êm dịu, đây là giọng nói khi nói với người con gái mình yêu thương nhất.

Mân Hinh ổn định lại tâm trạng của mình, nhưng vẫn không thể đè xuống sự lo lắng đang cồn cào lên.

“Mười mấy năm trước, có hai người thiếu niên tới một nơi. Ở đó, họ có một người thầy đối xử với họ rất tốt. Người thầy ấy dạy họ đánh nhau, dạy họ chiến thuật, dạy họ cách cầm binh đánh giặc! Rồi một ngày hai người thiếu niên ấy lên chiến trường, nhưng một vụ hỏa hoạn đã nuốt sống người thầy của họ! Hai người đã rất đau khổ, rất chán chường. Thời gian qua đi, họ dần học được cách đứng lên, bắt đầu lại cuộc sống mới! Nhưng thật không ngờ, vài năm sau hai người lại bị chính người thầy tưởng như đã chết của mình bắt giữ, chính người thầy ấy đã nhốt họ trong một cái lồng sắt trên núi...”

An Phong Dương nói đến đây, Mân Hinh lập tức ngẩng đầu dậy, đôi mắt trừng lớn mang theo vẻ không thể tin nổi, nhưng An Phong Dương không cho cô cơ hội lên tiếng.

“Người thầy ấy giam giữ họ suốt một tháng, tra tấn hai người suốt một tháng trời. Ông ta muốn phá hủy cả thể chất lẫn tinh thần của hai người thiếu niên do chính tay mình dẫn dắt.”

Mân Hinh nghe đến đây, cả người lại càng run lên kịch liệt hơn.

“Một trong hai người thiếu niên đó hỏi ông ta, nếu như ông ta sợ bọn họ đến vậy thì sao không giết chết bọn họ đi? Nhưng người thấy ấy lại trả lời, chuyện kích thích nhất trong cuộc đời chính là từ từ phá hủy tác phẩm tự tay mình điêu khắc lên, chứ không phải khiến nó đột nhiên biến mất.”

An Phong Dương nói rồi cười chua chát.

“Là hai người...” Mân Hinh run rẩy nói.

Hôm đó, cô cũng bị người ta đưa đi, nhưng do nửa đường xảy ra sự cố nên cô chạy thoát được. Sau đó Mân Hinh trông thấy trên núi có một cái lồng sắt, trong cái lồng đó phát ra hơi thở vô cùng yếu ớt. Cái lồng sắt đó được khóa bằng khóa điện tử, may thay đó lại là sở trường của cô.

Mân Hinh nghĩ rồi dùng một tay kéo lấy tay của An Phong Dương, trên cổ tay trắng nõn hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào: “Sao có thể?”

“Lúc đó tay của anh và Sở Đại đều bị ông ta phế bỏ, đừng nói đến khóa điện tử, ngay cả khóa bình thường thì bọn anh cũng không mở nổi.” An Phong Dương nói rồi lại lật tay lại nắm lấy bàn tay của Mân Hinh: “Ngốc ạ, không thì em nghĩ sao một người chẳng bao giờ ra khỏi trường như em mà anh lại có thể vào trường để quen em được.”

“Là trả ơn sao?” Mân Hinh cười khổ.

An Phong Dương nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng: “Anh có tiền, nếu muốn trả ơn em ném mấy trăm vạn không cần chớp mắt cũng được. Chỉ có điều cái ông già Thủy Mặc Vân kia lại bảo vệ em quá tốt, anh phải tìm mất vài năm mới tìm được chỗ ở của em.”

“Lần đó em bị hoảng sợ nên thầy đành phải đưa em đi.” Mân Hinh run lẩy bẩy nói: “Em thực sự cho rằng em sẽ chết. Đêm hôm đó em chạy trên núi, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều người lại đuổi theo em!” Mân Hinh vừa nói vừa ôm chặt An Phong Dương: “Sau đó bọn họ bỏ đi, nhưng em vẫn không dám nhúc nhích.”

“Ông ta nghĩ rằng gần như đã hủy hoại triệt để bọn anh rồi, muốn để bọn anh tự sinh tự diệt trên núi, nhưng chắc lại không ngờ rằng người của ông ta lại không giết chết em.” An Phong Dương khẽ an ủi nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1008: Phá giải mật mã (10)
“Tại sao lúc đó ông ta lại bỏ đi?” Mân Hinh ngẩng đầu, con mắt vẫn đỏ hoe.

“Để bắt em, chắc vì ông ta đã biết được thân phận của em! Mà có thể ông ta bỗng nhiên rời khỏi là vì phải tranh đấu với băng đảng của mình. Ông ta phải nhanh chóng trở về giữ vững địa bàn của mình. Anh nhớ khi ấy ông ta có hạ lệnh phải giết chết em, tiếc là ông ta thất sách rồi. Em không những không bị giết, thậm chí còn cứu được cả anh và Sở Đại.”

An Phong Dương nói xong, Mân Hinh lại dán sát người mình vào lồng ngực anh.

“Vậy nên lần này ông ta trở lại, em cũng là một trong những mục tiêu của ông ta!” Hóa ra chẳng cần cô phải làm mồi nhử, vì chính cô cũng đã là một trong những mục tiêu đó rồi.

“Chúng ta đã không còn là những con thú bị nhốt trong lồng năm đó nữa! Lần này ai mới là thú bị nhốt trong lồng còn chưa biết được!” An Phong Dương lạnh lùng nói.

Mân Hinh có chút khó hiểu nhìn An Phong Dương: “Các anh đã lên hết kế hoạch rồi sao?”

An Phong Dương nhẹ nhàng vỗ lên vai của Mân Hinh: “Thủy An Lạc luôn nghĩ hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con bé lại quên mất một điều, loại người như Viên Hải còn không bằng cả cầm thú.”

Lần này Mân Hinh không chỉ cảm thấy khó hiểu mà là hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Anh nói vậy là có ý gì?

An Phong Dương cúi đầu hôn một cái lên trán cô: “Lúc trước, anh định cả đời này cũng sẽ không nói với em chuyện này. Nhưng ông ta đã trở về, giấu giếm em sẽ chỉ càng làm mọi việc trở nên khó giải quyết hơn.”

Cả đời này nếu anh không nói ra thì cả đời này Mân Hinh cũng sẽ không chạm vào máy tính, như vậy Mân Hinh sẽ càng không có khả năng biết được hai người mà cô cứu vào đêm đó chính là bọn họ.

“Anh sẽ không để em và Miên Miên xảy ra bất cứ chuyện gì đâu!” An Phong Dương khẳng định nói.

Mật mã thật sự được phá giải, đến cuối cùng ai mới là kẻ thắng cuộc, không đi đến bước cuối cùng, không ai biết được cả.

Mân Hinh khẽ gật đầu, tất nhiên là cô tin anh.

***

Sau khi rời khỏi nhà An Phong Dương, Sở Ninh Dực về thẳng nhà mình.

Lúc anh về đến nhà, chú Sở đã ở đó từ trước. Tiểu Bảo Bối đang ngồi dưới đất chơi với đống tài liệu mà chú Sở mang tới.

Chú Sở thấy Sở Ninh Dực về liền đứng dậy: “Thiếu gia, tài liệu công ty!”

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu. Tiểu Bảo Bối cười khanh khách dùng hai cái móng vuốt nhỏ mập ú ném tài liệu lung tung.

Chú Sở lau mồ hôi. Giờ ông chỉ sợ thiếu gia nhà mình lại nói chuyện gì cũng nghe tiểu thiếu gia hết thì xong.

Thủy An Lạc vội nhặt tài liệu bị vứt tung tóe dưới đất lên, cười tít mắt đưa cho Sở Ninh Dực, đây là đồ kiếm tiền đó nha Sở tổng.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn ai kia đang cười cong cả mắt, tạm thời không thèm để ý đến cô mà chỉ ngồi xuống ghế xem giấy tờ.

Còn có một phần tài liệu vẫn đang bị Tiểu Bảo Bối túm trong tay, dỗ kiểu gì nhóc cũng không chịu đưa, rõ ràng nhóc còn chưa chơi chán.

“Tiểu Bảo Bối, con mau đưa cho ba đi, nếu không thì ai kiếm tiền mua kẹo que cho con được.” Thủy An Lạc nói rồi đưa tay cầm lấy tập tài liệu.

Kẹo que?

Khóe miệng chú Sở giật giật, thiếu gia nhà ông ký tên một cái thì đó không phải vấn đề của một cây kẹo que, có khi còn có luôn được cả hãng kẹo đấy.

Sở Ninh Dực xem xong liền ký tên của mình lên: “Cuộc họp định kỳ vào thứ hai sẽ để Phó giám đốc Tiền đứng ra phụ trách. Gần đây tôi không tới công ty được, bảo ông ta nắm chắc công trình của Khải Văn.”

Chú Sở gật đầu trả lời: “Còn vấn đề liên quan đến tuyến du lịch Provence nữa, mấy ngày nay cô Cố không đến công ty cho nên vẫn chưa quyết định được.”

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: “Giao cho Khải Văn.”

Chú Sở hơi giật mình, ông chắc chắn là thiếu gia đang muốn bồi dưỡng tổng giám đốc. Vì mấy hạng mục này đều là những hạng mục mà Sở Ninh Dực xem trọng nhất, thế nhưng cậu ấy lại giao hết cho tổng giám đốc phụ trách.

“Vâng.” Chú Sở đáp lời, lại cúi đầu nhìn tập tài liệu vẫn bị Tiểu Bảo Bối nắm trong tay: “Thế còn cái này...”

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật: “Con mau đưa cho ông Sở đi, ông đang chờ kia kìa.” Thủy An Lạc lên tiếng khuyên Tiểu Bảo Bối.

Chỉ có điều Tiểu Bảo Bối nắm rất chặt, cái miệng nhỏ vẫn ê a kêu “của con, của con~” nghe không rõ chữ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1009: Kỳ Nhu (1)
Tuy rằng nói nghe không rõ chữ lắm, nhưng mà họ vẫn hiểu được.

Của nó, đều là của nó hết.

“Tiểu Bảo Bối, ba con còn chưa ký tên đâu, cái này không có tiền.” Thủy An Lạc ngồi dậy rồi duỗi tay cầm một góc hợp đồng, định cướp lấy.

Không có tiền?

Đôi mắt to của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, rồi lại ngẩng đầu nhìn daddy nhà mình.

Tay vung một cái, vứt luôn tập tài liệu kia đi.

Cái gì không có tiền, con không thèm.

Thủy An Lạc: “...”

Con trai, con như vậy liệu có ổn không thế hả?

Tiểu Bảo Bối quăng tài liệu xong lại cố gắng đứng lên, ôm lấy bắp đùi ba mình.

Thủy An Lạc: “...”

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi nhận lấy tài liệu do chú Sở nhặt lên, sau khi xem xong thì ký tên vào. Hợp đồng mà con trai anh cầm là hợp đồng có giá trị nhất, cầm giỏi lắm.

Chú Sở nhận lại hết giấy tờ cần ký xong liền xin phép đi trước.

Sở Ninh Dực cúi đầu bế Tiểu Bảo Bối lên: “Nhìn xem, em còn không bằng con trai em nữa đấy.” Người ta còn biết ôm ai có tiền.

“Nó hám tiền thôi, chứng tỏ đạo đức của em quá tốt thì có!” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như đang nói: Mặt mũi đâu rồi? Mặt mũi đâu rồi hả?

***

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn tới thăm An gia cùng ba mẹ tiết trời không được tốt lắm, sương mù rất dày.

Vì sức khỏe của ba Kiều không tốt nên Kiều Nhã Nguyễn phụ trách việc lái xe, kể cả lần này cũng không ngoại lệ.

Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy hơi lo lắng cho nên cả quãng đường đều im như thóc.

Ba mẹ Kiều nắm chặt tay nhau, tâm trạng cũng có chút nặng nề khiến trong xe vô cùng yên tĩnh.

An gia ở tại một căn biệt thự bên ngoài vành đai năm, không khí ở đó tốt hơn trong nội thành rất nhiều.

Suốt dọc đường Kiều Nhã Nguyễn đều lo lắng nghĩ xem đến đó rồi nên nói thế nào. Tối qua cô đã liên lạc với An Phong Dương. Anh cũng đã đánh tiếng với ba mẹ trước rồi, giờ họ cứ đến trước rồi anh sẽ về sau.

Biệt thự của An gia nằm trong khu biệt lập, cả tiểu khu chỉ có tổng năm tòa biệt thư như vậy, nghe nói đều quen nhau cả.

An gia là tòa biệt thự thứ ba.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn xuống xe thì thấy một quý bà mặc quần áo sang trọng đang đứng trước cửa biệt thự.

Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút. Cô nhìn quý phu nhân ấy mà ngây ngẩn cả người.

Người phụ nữ ấy rất đẹp, đẹp giống như người chị năm đó cố gắng bảo vệ cô vậy.

Ba mẹ Kiều cũng bước xuống xe. Lúc mẹ Kiều thấy vị phu nhân kia hai vành mắt liền đỏ lên.

“An phu nhân.” Mẹ Kiều khẽ chào hỏi.

Vị phu nhân kia nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt của bà lại cứ dán chặt lên Kiều Nhã Nguyễn.

“Cháu chính là đứa bé ấy sao! Mới chớp mắt mà đã lớn thế này rồi.” Mẹ An bước xuống bậc thang rồi dịu dàng nói.

Kiều Nhã Nguyễn muốn mở miệng gọi một tiếng bác gái, nhưng mà vừa định mở miệng thì cổ họng lại đau rát.

“Mau vào nhà đi, lão An biết mọi người qua nên đã xuống bếp từ sớm rồi đấy.” Bà vừa nói vừa kéo Kiều Nhã Nguyễn vào trong nhà.

Ba mẹ Kiều liếc nhìn nhau một cái rồi cũng theo chân bước vào.

Biệt thự của An gia được bài trí rất tinh tế, vừa nhìn đã biết là do An phu nhân tự tay trang trí.

Trong bếp có một người đàn ông tuổi trung niên đang đeo tạo dề làm cơm, không ngờ trong nhà hoàn toàn không có một người giúp việc nào.

Mẹ An kéo Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống ghế, rồi cẩn thận ngắm nhìn cô: “Lớn lên thật xinh đẹp quá.”

Ba mẹ Kiều liếc nhìn nhau một cái, hai ông bà cứ thấy sai sai sao ấy.

Được đối xử như vậy, Kiều Nhã Nguyễn lại càng thấy khó chịu hơn, cô lên tiếng: “Bác gái.”

“Chuyện của cháu, tối qua Phong Dương đã nói hết với bác rồi. Chuyện của Kỳ Nhu không liên quan gì đến cháu cả! Đáng lẽ nên sớm nói rõ ràng với cháu, không nên để cháu tự trách nhiều năm như vậy mới đúng.” Mẹ An nói, vành mắt lúc này đã đỏ lên.

“Không phải, chị Kỳ Nhu là vì cứu cháu nên mới bị liên lụy.” Ở đây, Kiều Nhã Nguyễn lại trở nên thật nhút nhát, vì cô chính là một kẻ mang tội.

“Kỳ thực cái chết của Kỳ Nhu nhà bác không liên quan gì đến cháu cả, nó là...”

“Có khách đến ạ?”

An phu nhân còn chưa nói hết câu thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên.
 
Top