Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1010: Kỳ Nhu (2)
Cơ thể Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên một cái, cô không dám quay đầu lại.

Phong Phong vẫn còn đong đưa chìa khóa xe trong tay, cho đến khi anh ta nhìn thấy người đang ngồi trong phòng khách thì mọi động tác dường như bị đóng băng hết cả lại.

An phu nhân bị cắt ngang lời, sau khi trông thấy người vừa tới bà không nói tiếp nữa.

“Sao con lại tới đây?” An phu nhân khẽ nhíu mày nói.

Phong Phong ngẩn ra, dường như anh ta đã quên mất phải trả lời lại bà.

Sao cô ta lại tới đây?

Còn đi cùng ba mẹ cô ta nữa?

“Hóa ra là bác sĩ Phong đấy à.” Ba Kiều lịch sự lên tiếng chào hỏi.

An phu nhân tò mò nhìn họ: “Mọi người quen nhau à?”

Ba Kiều khẽ gật đầu: “Đợt trước tôi chẳng may mắc bệnh, may mà nhờ có bác sĩ Phong làm phẫu thuật cho tôi, vậy mà tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn cậu ấy tử tế.”

“Phẫu thuật?” An phu nhân lặp lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía Phong Phong. Bà biết rõ hơn ai hết đã bao nhiêu năm rồi Phong Phong không hề chạm vào giao phẫu thuật.

Nhất thời bầu không khí trở nên thật gượng gạo.

Mà ánh mắt của Phong Phong vẫn nhìn chăm chăm vào bóng lưng của một người vẫn mãi không chịu quay đầu lại.

Anh ta tỉnh táo lại, tiếp tục quay quay chiếc chìa khóa trong tay mình bước tới: “Không có gì, đợt trước đúng lúc gặp phải ca bệnh nên giúp đỡ một chút thôi mà.

Anh ta nói năng thật nhẹ nhàng.

“Để nói chuyện sau đi, ăn cơm trước cái đã.” Ba An cười nói.

An phu nhân vẫn dịu dàng kéo tay Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Tại không biết khẩu bị của Tiểu Nhã cho nên cứ làm đại một chút.”

Tiểu Nhã!

Cái cách xưng hô này thực sự quá thân mật.

“Tiểu Phong đã đến rồi thì cùng ăn cơm với cả nhà luôn đi con.” An phu nhân nói xong liền dẫn họ đi về phía phòng ăn.

Ba Kiều liếc nhìn mẹ Kiều một cái, trong ánh mắt hiện rõ lên vẻ khó hiểu.

Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong ngồi đối diện nhau. Bọn họ chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy được đối phương.

Đến đây, Kiều Nhã Nguyễn đã đủ lo lắng lắm rồi. Giờ lại thấy Phong Phong xuất hiện, cô thật sự không biết nên phản ứng sao cho phải.

An Chính Quốc ngồi ở vị trí đầu bàn hàn huyên với ba mẹ Kiều một lúc rồi sau đó mới nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Nghe Phong Dương nói, Tiểu Nhã học rất giỏi, còn được nhà trường cử đi làm nghiên cứu sinh có đúng không?”

“Còn phải phỏng vấn nữa ạ, hiện tại vẫn còn chưa chắc chắn.” Kiều Nhã Nguyễn dè dặt trả lời.

“Thành tích của con tốt thế chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” An Chính Quốc khẽ cười, sau đó nháy mắt với vợ mình một cái.

Hôm qua lúc con trai họ kể về Kiều Nhã Nguyễn chỉ toàn nhắc đến ưu điểm, thế nên hôm nay hai người họ muốn để ý tới cô bé này một chút xem thế nào, quả nhiên là gặp rồi lại càng thích.

Mẹ An liếc mắt nhìn chồng mình một cái, tỏ ý chê ông hấp tấp quá, ăn một bữa cơm mà cứ như là muốn đòi con gái nhà người ta không bằng, đẹp mặt chưa?

“Đúng vậy, còn phải phỏng vấn nữa cơ mà, chính cô ta còn chẳng qua nổi một cửa tâm lý kia thì có mặt mũi gì mà đi phỏng vấn chứ?” Phong Phong khinh khỉnh nói.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, đôi tay cầm đũa siết chặt lại. Cô hiểu anh ta muốn nói đến chuyện cô không thể nào nhìn thẳng được vào những vấn đề liền quan tới bệnh tim.

Phong Phong cũng nhìn cô, chỉ có điều ánh mắt anh ta lại lạnh như băng.

Kiều Nhã Nguyễn lại cúi đầu, cô không muốn đối nghịch với anh ta ở đây.

“Sao thế, bây giờ phỏng vấn nghiên cứu sinh còn muốn hỏi cả tâm lý học nữa cơ à?” An phu nhân tò mò hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu rồi hít sâu một hơi, cố gắng gượng cười một cái: “Vâng, có hỏi, dù sao thì lúc đối mặt với bệnh nhân thì không thể thiếu áp lực tinh thần ạ!”

“Tôi thấy chính cô mới bị bệnh đó” Phong Phong đột nhiên lên tiếng.

“Phong Phong!” An phu nhân có chút trách cứ: “Con nói gì thế hả?”

Bầu không khí trên bàn ăn có chút gượng gạo, ba Kiều vội lên tiếng hòa giải: “Đúng thế, Nhã Nhã nhà chúng tôi tuy nhìn thì mạnh mẽ lắm nhưng tố chất tâm lý tôi cũng sợ cháu nó không qua được thật.”

Ba Kiều đã lên tiếng thì Phong Phong cũng chỉ còn cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.

Kiều Nhã Nguyễn cảm nhận được cẳng chân của mình bị đá một cái. cô ngẩng đầu lẳng lặng trừng mắt với anh ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1011: Kỳ Nhu (3)
An Chính Quốc đang nói chuyện với ba Kiều về mấy chuyện làm ăn. Mẹ Kiều với An phu nhân cũng trò chuyện trên trời dưới đất, chẳng có ai để ý hai người bọn họ đang âm thầm chiến nhau như thế nào.

Phong Phong ghét việc Kiều Nhã Nguyễn đến đây, lại càng ghét việc mẹ của Kỳ Nhu đối xử với Kiều Nhã Nguyễn tốt như vậy. Tất cả những chuyện này đáng ra phải thuộc về Kỳ Nhu mới đúng.

Nhưng mà bên cạnh cảm giác chán ghét đó anh ta lại có một cảm giác không nói thành lời. Phong Phong sợ rằng nếu để An phu nhân biết quan hệ giữa mình và Kiều Nhã Nguyễn thì hai người bọn họ sẽ không còn đường mà quay đầu nữa.

Một bữa cơm thôi mà cái chân nhỏ của Kiều Nhã Nguyễn bị đá đến sắp tàn phế, đương nhiên là cái chân của Phong Phong cũng chẳng khá hơn là bao.

Sau bữa cơm trưa, Kiều Nhã Nguyễn giành lấy việc rửa bát, lý do là vì trong nhà này hoàn toàn không có người giúp việc.

An phu nhân hài lòng nhìn cô mang bát đũa đi rửa, sau đó liền ra nói chuyện với hội người lớn. Và tất nhiên là Phong Phong phải ở lại giúp Kiều Nhã Nguyễn rửa bát.

Vừa vào bếp, Phong Phong đã lập tức chống hai tay lên thành bồn khiến Kiều Nhã Nguyễn bị vây trong lòng anh ta: “Cô tới đây làm gì?” Phong Phong giận giữ nói.

Kiều Nhã Nguyễn đẩy anh ta hai cái nhưng đẩy không ra, cuối cùng chỉ biết tức giận trừng mắt nhìn: “Tôi tới đây thì có liên quan gì đến anh? Phong Ảnh đế, đây cũng chẳng phải là sân khấu biểu diễn của anh đâu, mọi người bên ngoài đang nhìn đấy!”

Bởi vì cánh cửa của phòng bếp đang mở, cho nên nếu người bên ngoài muốn thì đều có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của bọn họ trong này.

Sau khi Phong Phong nhận ra được điều này liền từ từ thả tay ra.

“Hại chết con gái nhà người ta rồi mà còn không biết xấu hổ đến đây giễu võ dương oai nữa hả?” Phong Phong đanh giọng nói.

Nghe câu này thật chối tai làm sao!

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của anh ta: “Tôi tới đây là để nói lời xin lỗi, về tình về lý tôi đều phải làm như vậy! Chứ không hề giễu võ giương oai như anh nói!”

“Ha, về tình về lý sao...” Phong Phong khinh khỉnh.

“Tiểu Phong, con mau giúp Tiểu Nhã rửa bát đi, con gái không thể đụng tay vào nước lạnh nhiều đâu.” Bên ngoài, An phu nhân lên tiếng nói vọng vào.

Mẹ Kiều bỗng nghĩ gì đó, bà e dè mở lời dò hỏi: “An phu nhân, bác sĩ Phong là người thân của bà sao?”

“Ui, không phải, cậu ấy với Kỳ Nhu...”

“Choang...”

An phu nhân còn chưa kịp nói hết hết, trong phòng bếp bỗng truyền tới tiếng bát vỡ.

“Làm sao thế?” An phu nhân và mẹ Kiều vội vàng đứng dậy chạy vào.

Kiều Nhã Nguyễn bị câu hỏi của mẹ mình làm cho hoảng sợ nên mới trượt tay làm rơi cái bát.

Cô vội vàng ngồi xổm người xuống thu dọn những mảnh bát vỡ rơi tung tóe dưới sàn nhà. Phong Phong cũng ngồi xổm xuống.

“Thật ngại quá bác gái, cháu cầm không chắc, cho nên mới...”

“Không sao, không sao, cứ để cho Tiểu Phong dọn là được, con mau đứng lên đi!” An phu nhân dịu dàng nói rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, đồng thời dặn dò Phong Phong: “Con dọn sạch chỗ này nhé.”

Phong Phong đáp lại một tiếng rồi bắt đầu thu dọn đống mảnh vỡ trên sàn.

An phu nhân kéo Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài, sau đó lại kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Lúc chồng bà huých một cái bà mới lên tiếng: “Bà Kiều, là thế này, hôm qua lúc Phong Dương kể về Kiều Nhã Nguyễn cho hai chúng tôi thì quả thật chúng tôi nghe xong rất thích con bé! Ngày hôm nay gặp rồi lại càng thích hơn, cho nên chúng tôi mạo muội có một yêu cầu quá đáng!” An phu nhân nói có chút ngượng ngùng, dù sao đây cũng là chuyện đi xin con gái nhà người ta.

Vì con gái của họ đã mất lâu quá rồi, An phu nhân vẫn thường hy vọng có một cô con gái có thể ở bên cạnh mình.

“An phu nhân, bà có việc gì xin cứ nói thẳng.” Kiều phu nhân cũng người thông minh nhanh trí, đã nói đến mức này bà đại khái cũng đoán ra được ít nhiều rồi.

An phu nhân quay đầu nhìn chồng mình một cái, cuối cùng quyết định lên tiếng: “Nếu hai người không chê thì chúng tôi rất mong có thể nhận Kiều Nhã Nguyễn làm con gái nuôi.”

“Con không đồng ý!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1012: Kỳ Nhu (4)
Phong Phong đang ở trong bếp dọn dẹp nhưng không ngờ lại nghe thấy một câu như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn làm con gái nuôi của An gia sao, điều này sao có thể?

Tiếng nói lạnh như băng của Phong Phong vang lên khiến tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn anh ta.

An phu nhân nhíu mày: “Tiểu Phong, đây là quyết định của bác và bác trai!”

“Con không đồng ý!” Phong Phong tiếp tục nói, anh ta đùng đùng đi ra nắm lấy cổ tay của Kiều Nhã Nguyễn: “Cô cảm thấy mình xứng đáng sao?”

Cô xứng đáng sao?

Một câu nói như một cái tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt cô, một câu này của anh ta còn đau hơn cả thật sự đánh thẳng lên mặt Kiều Nhã Nguyễn.

Hại chết người ta rồi lại còn định chiếm lấy ba mẹ yêu dấu của người ta, cô xứng sao?

“Phong Phong...!” An phu nhân tức giận quát lên.

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng nhịn xuống cảm giác đau đớn như con tim bị cào xé này.

Đây chính là người đàn ông mà Kiều Nhã Nguyễn yêu say đắm.

“Cô xứng sao?” Phong Phong làm như không thấy sự tức giận của An phu nhân. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn, bàn tay đang nắm lấy cổ tay của cô cứ như muốn bẻ gãy nó ra.

“Buông tôi ra!” Kiều Nhã Nguyễn bị đau nên trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Nhưng dù Kiều Nhã Nguyễn có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thoát khỏi sự kiềm giữ của Phong Phong.

“Là cô đã hại chết Kỳ Nhu, bây giờ cô còn định cướp mất cả ba mẹ của cô ấy nữa sao?” Phong Phong lớn tiếng hét lên, rõ ràng giờ phút này anh ta đã không thể khống chế nổi tâm tình của mình nữa rồi.

“Tôi không có!” Kiều Nhã Nguyễn cũng lớn tiếng phản bác lại. Cô đâu biết gì về chuyện này đâu chứ. Mà chính bản thân cô cũng không hề nghĩ được rằng, hai vợ chồng An gia lại muốn nhận cô làm con nuôi cơ mà.

Nếu như cô biết điều đó thì chắc chắn hôm nay cô sẽ không tới đây.

Bởi vì tình cảm này, cô không thể nhận được.

“Nếu không phải vì thế thì tại sao cô lại tới đây? Cô tới đây để giả mù sa mưa tranh thủ sự đồng tình sao?” Phong Phong càng nói càng như đánh mất lý trí.

Kiều Nhã Nguyễn không thoát khỏi sự kìm giữ của anh ta, cuối cùng cánh tay còn lại đột nhiên giơ lên rồi hung hăng tát một phát xuống mặt Phong Phong.

“Tôi không ngờ anh lại quá quắt như vậy!” Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng hét lên.

Bị chính người mình yêu nói mình một cách quá đáng như thế, Kiều Nhã Nguyễn cô còn biết làm thế nào đây?

“Là tôi hại chết chị Kỳ Nhu! Tôi chưa bao giờ chối bỏ điều đó cả!” Kiều Nhã Nguyễn nói, âm thanh đã khản đặc: “Là chị Kỳ Nhu bảo tôi rằng, phải học cho giỏi thì sau này lớn lên không chỉ làm người bắt trộm nữa! Vậy nên tôi đã cố gắng học thật giỏi. Anh nghĩ tại sao tội lại không dám tiếp xúc với các bệnh về tim hả? Bởi vì tôi sợ, tôi sợ sẽ có chị Kỳ Nhu thứ hai chết trong tay tôi!”

Kiều Nhã Nguyễn hét lên, thanh âm đau đớn cứ thế vang mãi trong căn nhà.

“Anh nghĩ tôi muốn sống lắm sao? Nếu có thể tôi thà người chết năm ấy là tôi đây này!” Khi Kiều Nhã Nguyễn thốt ra câu cuối cùng, dường như toàn bộ sức lực của cô lúc này đã cạn sạch.

“Nhưng mà cô vẫn sống đấy thôi! Còn cô ấy thì chết mất rồi, là bị chính cô hại chết!” Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lấy vai của Kiều Nhã Nguyễn, anh ta tức giận nói.

Bả vai của Kiều Nhã Nguyễn như sắp bị anh ta bóp nát, cảm giác đau đớn lan ra toàn thân nhưng làm sao sánh được với nỗi đau trong tim.

Kiều Nhã Nguyễn khép mi lại, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, đúng vậy, cô còn sống, nhưng chị Kỳ Nhu thì đã chết mất rồi.

Đây chính là điều khiến Phong Phong hận cô nhất, cũng là điều khiến Kiều Nhã Nguyễn căm hận chính bản thân mình nhất.

“Nếu không vì cô xen vào việc của người khác thì Kỳ Như đã không chết, tôi cũng không biến thành cái bộ dạng như bây giờ, cô có biết không hả? Ngay trước ngày xảy ra chuyện hai chúng tôi vẫn đang lên kế hoạch xem khi nào thì kết hôn, cô có biết không?” Phong Phong cứ thế mà lắc mạnh vai cô.

Kiều Nhã Nguyễn vốn đã không đứng vững nổi nữa, lúc này lại càng giống chiếc lá rụng trong cơn gió rét, mỗi một cử động của cô đều chỉ có thể để mặt cho anh ta quyết định.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1013: Kỳ Nhu (5)
Trái tim ba Kiều đau thắt lại, ông muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên nổi.

Mẹ Kiều cũng không thể tin nổi những gì mà mình vừa nghe thấy, người mà con gái bà yêu lại là chồng chưa cưới của Kỳ Nhu sao?

Những điều còn chưa rõ trong câu chuyện này, hiện giờ chỉ cần ngẫm lại là có thể hiểu được rõ ràng.

“Đủ rồi!”

An phu nhân đột nhiên lên tiếng. Bà ngã ngồi xuống ghế, lệ nhuốm đầy mặt, ngay cả giọng nói cũng khàn đi một cách lạ thường.

“Được rồi, Kỳ Nhu là do chính cậu hại chết!” An phu nhân nói, hai tay ôm mặt của mình rồi khóc nấc lên.

An Chính Quốc ngồi bên cạnh vợ mình, tay ông nhẹ nhàng vỗ về bả vai của An phu nhân, sắc mặt cũng vô cùng đau đớn.

Bàn tay đang siết lấy bả vai Kiều Nhã Nguyễn của Phong Phong hơi cứng lại, chân của anh ta như nhũn ra. Vất vả lắm anh ta mới có thể xoay người lại nhìn An phu nhân bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Bác gái, bác nói cái gì?”

Cái từ “cậu” kia là chỉ anh ta sao?

Trong phòng chỉ còn tiếng khóc bi thiết của An phu nhân.

Cảnh tượng trong nhà vào giờ phút này tựa như lại quay về thời điểm mà cô gái ấy ra đi.

“Kỳ Nhu là do chính cậu hại chết!” An phu nhân khóc lóc lặp lại: “Nhưng mà con bé không cho ai nói ra. Nó không muốn cậu tự trách chính mình!”

“Con?” Phong Phong vẫn không thể hiểu nổi, lúc đó anh ta đâu có mặt bên cạnh Kỳ Nhu?

An phu nhân khóc lớn hơn, càng khóc lại càng không thể ngừng lại.

An Chính Quốc an ủi vợ mình, cuối cùng ông lên tiếng nói: “Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học cậu vì con bé mà bị thương. Chuyện đó khiến cậu không thể vào trường quân đội với Sở Ninh Dực và An Phong Dương. Tôi biết lúc đó cậu đã nói cậu không hối hận, nhưng Kỳ Nhu lại là một đứa bé vô cùng nhạy cảm! Ánh mắt của cậu mỗi lần nhìn Sở Ninh Dực và Phong Dương đối với nó mà nói thì là một loại dằn vặt. Sau đó cậu lại chủ động rời xa Phong Dương và Sở Ninh Dực, chính là vì không muốn đối mặt với bộ dạng thảm hại của kẻ bị tụt lại phía sau của chính mình!”

Hai bàn tay của Phong Phong siết chặt lại, cơ thể khẽ run lên.

“Khi đó Kỳ Nhu đã hỏi anh trai của nó rằng con bé có thể đi làm quân nhân để thành toàn tâm nguyện của cậu được không, nhưng Phong Dương nói sức khỏe của con bé không phù hợp. Cậu biết không, Kỳ Nhu chẳng phải là một đứa bé mạnh mẽ gì cho cam. Con bé luôn là công chúa nhỏ được tôi và mẹ nó nâng niu, yêu chiều từ nhỏ tới lớn nhưng lại cứ khăng khăng quyết định như vậy!”

“Phong Dương không đồng ý cho con bé vào trường quân đội, thế nên nó mới lén lút đăng ký thi vào trường cảnh sát. Lần đó là lần duy nhất tôi nặng tay đánh con bé. Nhưng cậu biết nó đã nói gì không?” An Chính Quốc cười bất đắc dĩ: “Con bé đã nói, "Ba, đây là điều duy nhất mà con có thể làm cho anh ấy, tay trái của anh ấy hỏng rồi, không làm quân nhân được nữa, con muốn hoàn thành ước mơ của anh ấy!"”

An Chính Quốc nói xong, thân thể của Phong Phong run rẩy càng thêm dữ dội.

“Sức khỏe của con bé vốn đã rất yếu, mỗi lần nó về nhà đều bị thương khắp cả người. Mẹ nó khóc lóc không cho nó đi nữa nhưng nó lại nói, cậu bảo rằng nó mặc cảnh phục trông rất xinh đẹp!”

“Sau đó lại có một lần, cậu ra nước ngoài tham sự hội nghị nghiên cứu gì đó, con bé sốt cao không dứt, miệng thì vẫn nói nó không chịu nổi, không chịu nổi! Nhưng mà con bé đã quyết tâm rồi, nó cảm thấy là do nó hại cậu, cho nên nhất định phải tìm cách bù đắp lại sự mất mát ấy. Tôi với mẹ nó có khuyên thế nào cũng vô dụng.”

Chuyện Kỳ Nhu sinh bệnh, Phong Phong không hề hay biết.

“Sau đó, thầy giáo ở trường cảnh sát có đến tìm tôi và bà ấy nói chuyện. Họ nói với chúng tôi rằng sức khỏe của con bé không thích hợp để ở lại nơi đó, nếu còn tiếp tục thì chẳng khác nào lấy mạng của nó cả! Chính ngày hôm đó, con bé đã chạy khỏi trường.”

An Chính Quốc còn chưa nói xong, nhưng mà mọi người cũng đã có thể đoán được, chính ngày hôm đó là ngày An Kỳ Nhu gặp kẻ bắt cóc trên xe bus.

Cho dù Kiều Nhã Nguyễn không lên tiếng thì chắc chắn An Kỳ Nhu cũng sẽ không mặc kệ, bởi vì cô ấy đã nhìn thấy.

“Trên đường được đưa tới bệnh viện, Kỳ Nhu gọi điện cho mẹ nó nói rằng con bé mệt mỏi rồi, nó chịu không nổi nữa, nhưng đừng nói cho cậu biết, cứ để cậu nghĩ rằng con bé là một anh hùng, cũng là để nó hoàn thành được giấc mơ của cậu!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1014: Kỳ Nhu (6)
Từng câu từng chữ của An Chính Quốc thốt ra đều như châu như ngọc.

“Dù không có Kiều Nhã Nguyễn thì con bé cũng sẽ làm như vậy!”

Phong Phong đứng đờ ra đó, nhưng anh ta lại không thể đứng thẳng sống lưng của mình lên được.

Thảo nào người con gái dịu dàng như Kỳ Nhu lại muốn thi vào trường cảnh sát.

Nhưng anh ta đâu có nghĩ nhiều được đến vậy!

Chẳng trách Sở Đại cứ nói đi nói lại với anh ta rằng đừng nên gây sự với Kiều Nhã Nguyễn, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô ấy.

Nhưng mà anh ta đâu có nghe!

Chẳng trách sau khi An Phong Dương biết Kiều Nhã Nguyễn lại đối xử tốt với cô như vậy, không hề giống cách đối xử với kẻ đã hại chết em gái của mình.

Nhưng mà anh ta đâu có để ý!

Tất cả mọi chuyện đều đã sớm có điềm báo trước, nhưng mà chính anh ta lại đem tất cả những hận thù đó đổ hết lên đầu của Kiều Nhã Nguyễn.

Chính anh ta mới là hung thủ!

Chính anh ta mới là người đã hại chết Kỳ Nhu.

Thế nhưng cái đáp án này lại vượt ngoài tưởng tượng của Kiều Nhã Nguyễn.

Cô nhìn sắc mặt trắng bệch của Phong Phong mà trong lòng dâng lên một cảm giác không nói nổi thành lời.

Hận anh?

Hay thương anh?

“Là tôi hại chết cô ấy, là tôi đã hại chết cô ấy!” Phong Phong tự lẩm bẩm, trông anh ta như một kẻ mất hồn.

Phong Phong bỗng lao ra ngoài như một kẻ điên, bước chân của Kiều Nhã Nguyễn khẽ động nhưng đồng thời chính lúc đấy bên tai lại vang lên âm thanh lo lắng của mẹ mình.

“Lão Kiều, lão Kiều!!!”

“Ba...” Kiều Nhã Nguyễn quay lại thấy ba mình đang ngã xuống, cô lập tức lao qua đỡ lấy ông.

An Chính Quốc phản ứng rất nhanh, lập tức gọi 120.

***

An Phong Dương chưa kịp ra khỏi cửa đã nhận được một cú điện thoại, anh nhíu mày: “Biết rồi à?”

An Phong Dương đanh mặt cúp máy rồi lại nhìn Mân Hinh đang ngồi trên giường.

“Bên ba mẹ anh xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó một chuyến. Em có thể ở nhà một mình được không?” An Phong Dương vừa nói vừa nhíu mày lại, dường như đang lo lắng chuyện gì đó.

Mân Hinh đưa tay nắm lấy bàn tay của anh: “Anh yên tâm, cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho em đâu!”

An Phong Dương cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má của Mân Hinh, rồi lại cúi xuống hôn Tiểu Miên Miên một cái: “Ba sẽ về nhanh thôi, con phải ngoan ngoãn, không được khóc nghe không?”

An Phong Dương nói rồi khẽ nắm chặt lấy tay của Mân Hinh, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.

“Anh đi đi.” Mân Hinh nói: “Em không sao đâu mà!”

An Phong Dương gật đầu rồi từ từ thả tay vợ ra, liếc nhìn con gái thêm một cái rồi mới xoay người rời đi.

Đợi An Phong Dương đi rồi, Mân Hinh liền bế Tiểu Miên Miên vào lòng rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán bé con: “Chúng ta đều không sao cả đúng không con yêu.”

Tiểu Miên Miên vẫn ngoan ngoãn ngủ say.

“Ngủ đi, ngủ đi, ba mẹ vẫn đang ở cạnh con mà.”

An Phong Dương xuống dưới lầu gọi một cuộc điện thoại, sau đó nhìn xung quanh rồi mới lên xe rời đi.

Cách đó không xa, một người đàn ông vô diện chậm rãi xoay vần quả cầu bằng sắt trong tay mình. Ông ta nói, giọng khàn khàn: “Câu chuyện xe bus quả là một câu chuyện hay, xem đi, trong bốn thiếu gia đã có hai người rời đi rồi!”

“Bây giờ lên đưa cô gái kia đi luôn sao?” Người ngồi ở ghế phó lái lên tiếng.

“Không vội, chờ cho cậu ta đến bệnh viện đã. Hai thằng nhóc đó quá thông minh, cứ đề phòng một chút thì hơn.” Ông ta nói rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ngài làm như vậy chẳng phải bọn họ sẽ cắn câu ngay sao? Phong Phong thấy Kiều Nhã Nguyễn ở An gia thì ắt hẳn sẽ mất khống chế. Sự thật về cái chết của An Kỳ Nhu bị phơi bày, hiển nhiên Phong Phong và An gia đều gặp đả kích không nhỏ, như vậy, dù là Phong Phong hay hai ông bà nhà An gia kia, cậu ta đều sẽ phải về xem tình hình thế nào.”

Và như vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội đưa Mân Hinh đi.

Dù sao thì An Phong Dương cũng không thể ngờ được mục đích của bọn họ chính là Mân Hinh, chứ không phải ba cái chuyện vớ vẩn của nhà cậu ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1015: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (1)
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, tâm trạng của Hắc Long đã có gì đó thấp thỏm, cứ đi qua đi lại mãi trong phòng khách.

Sau khi tỉnh dậy, Sở Ninh Dực thay một bộ vest rất ít khi anh mặc.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui trong phòng ngủ, tâm trạng của cu cậu hôm nay cũng hơi bất thường. Nhóc giống Hắc Long, như thể chuyện gì cũng khiến nhóc không hài lòng vậy.

Sở Ninh Dực thay quần áo xong liền quay đầu lại nhìn hai mẹ con họ. Thủy An Lạc hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt cũng không được tốt cho lắm.

Sở Ninh Dực bước tới rồi đặt hai tay lên vai cô: “Em ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết nghe không.”

Thủy An Lạc nhún nhún vai: “Ở đây là sẽ an toàn sao?""

Cô muốn sát cánh bên Sở Ninh Dực, ở bên anh vào thời điểm mà anh đau khổ nhất.

Nhưng cô biết tự lượng sức mình, cô mà tới đó cùng anh thì chỉ gây thêm phiền phức cho anh mà thôi.

“Nói đùa đấy, anh đi đi, em nhất định sẽ bảo vệ con trai anh thật tốt!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại như thể anh đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Thủy An Lạc khẽ rũ mắt xuống che đi sự bất thường trong mắt mình, một lát sau lại ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Em nói thật đấy, anh không cần phải lo lắng cho mẹ con em đâu, cứ làm những chuyện anh phải làm đi!”

Sở Ninh Dực vươn tay kéo vợ và con trai mình vào lòng, nếu như không phải không được thì anh chỉ muốn từng giây từng phút đều ở bên cạnh hai mẹ con cô mà thôi.

“Lạc Hiên sẽ tới nhanh thôi. Trước khi anh ta tới thì đừng mở cửa cho bất cứ ai, bên ngoài có người của anh rồi.” Sở Ninh Dực thấp giọng thì thầm bên tai Thủy An Lạc.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay Sở Ninh Dực vang lên âm báo.

Thủy An Lạc biết nhất định là đã đến giờ rồi.

“Em biết rồi!” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực ôm hai người thêm chút nữa rồi buông ra. Anh đưa tay xoa nhẹ lên gương mặt phúng phính của con trai. Tiểu Bảo Bối trề cái miệng rồi lại khẽ gọi ba một tiếng.

Sở Ninh Dực xoay người rời đi. Tiểu Bảo Bối lập òa khóc, hai cái tay nhỏ cứ với về phía daddy nhà mình.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của con trai rồi thấp giọng khuyên lơn: “Ba con đi làm kiếm tiền rồi.”

Nhưng mà lần này mặc kệ Thủy An Lạc có khuyên nhủ thể nào, Tiểu Bảo Bối vẫn khóc khàn cả giọng.

Sở Ninh Dực xuống lầu, trong tai vẫn văng vẳng tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối.

Trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ, anh và An Phong Dương đều là người tiên phong, nhưng giờ anh không thể giống trước đây được nữa rồi.

Tiếng khóc của con trai khiến đôi chân anh bị cản lại.

Hắc Long chạy đến bên cạnh anh, nó chớp mắt vẫy đuôi như thể muốn đi theo cùng.

Sở Ninh Dực đi tới của rồi cúi đầu nhìn Hắc Long. Anh đưa tay xoa nhẹ đầu của nó nhưng lại không đưa nó theo.

“Gâu... Gâu...” Hắc Long thấy cánh cửa trước mặt bị đóng lại, hai chân trước liền ra sức cào cào, lớn tiếng sủa lên.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi xuống, trong tai cô chỉ còn tiếng sủa của Hắc Long và tiếng khóc của Tiểu Bảo Bối. Có lẽ cả hai đứa đều cảm nhận được nguy hiểm cho nên mới bất an như vậy.

Viên Hải là ân sư của họ.

Nhưng cũng chính là kẻ thù của hai người.

Thủy An Lạc đang nghĩ miên man thì cách cửa của phòng ngủ dưới lầu bất thình lình mở ra.

Cô quay đầu lại liền thấy Thủy Mặc Vân đang bám vào cửa bước ra ngoài.

“Ba...” Thủy An Lạc kinh ngạc hô lên một tiếng rồi vội vàng đi tới đỡ tay Thủy Mặc Vân.

“Ninh Dực đã đi chưa?” Thủy Mặc Vân nói.

Thủy An Lạc gật đầu.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, cơ thể của Thủy An Lạc khẽ run lên một cái.

“Đi mở cửa đi!” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.

Thủy An Lạc không đồng ý, cô tức giận nói: “Ba không muốn sống nữa à?”

“Lạc Lạc!” Thủy Mặc Vân nhíu mày.

“Trái đất này không có ba thì không thể xoay chuyển được nữa hả? Sở Ninh Dực đi rồi không nói. Ba thế này rồi còn muốn lao tới đó nữa là muốn tự tìm đường chết luôn có đúng không?” Thủy An Lạc càng nói giọng càng lớn, cuối cùng cô nói đến độ run hết cả người lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1016: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (2)
Thủy Mặc Vân không cử động, ông vẫn đứng tựa vào cửa như thế.

“Lạc Lạc! Ba con là một quân nhân!” Thủy Mặc Vân nặng nề nói.

Thủy An Lạc: “...”

Cô hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên trần nhà không để cho nước mắt mình rơi xuống.

Là một quân nhân cho nên không thể nào trốn chạy.

“Mắc nợ các người!” Thủy An Lạc tức giận nói, sau đó lập tức quay người chạy đi mở cửa.

Người đứng bên ngoài chính là người mà Thủy An Lạc cứ gặp là thấy phiền.

Sư Hạ Dương khẽ gật đầu với Thủy An Lạc một cái, nhưng cô mặc kệ chẳng quan tâm, dứt khoát xoay người đi.

Sư Hạ Dương cũng hiểu được cảm giác của Thủy An Lạc, dù là ai đi chăng nữa cũng khó có thể chấp nhận nổi chuyện này.

“Thủ trưởng!” Sư Hạ Dương đi tới bên cạnh Thủy Mặc Vân rồi giơ tay chào theo nghi thức quân đội. Sau đó anh ta duỗi tay đỡ lấy bàn tay đang vịn chặt mép cửa của Thủy Mặc Vân: “Người đã sắp xếp xong hết cả rồi, dưới lầu và trên dưới tầng trệt cũng đã được sắp xếp ổn thòa!”

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, ông nhìn bóng lưng của Thủy An Lạc rồi khẽ trầm giọng nói: “Đi thôi!”

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối quay lưng về phía cửa. Cả ông và Sở Ninh Dực đều hành động giống nhau, bọn họ sẽ sắp xếp người cho cô, tuy nhiên lại chẳng người nào biết đường ở lại.

Bởi vì họ đều có sứ mạng của riêng mình!

Còn cô lại chỉ có thể lựa chọn chấp nhận chuyện này!

Thủy An Lạc nghe tiếng cánh cửa đóng lại, chóp mũi liền cảm thấy cay cay.

Thím Vu khiếp sợ đứng nhìn chằm chằm cánh cửa.

Ông thông gia vừa mới nói cái gì cơ?

Ông ấy là quân nhân?

Thế quái nào ông thông gia giờ lại thành quân nhân vậy?

“Thiếu phu nhân!” Thím Vu lắp ba lắp bắp nói.

“Thím Vu, trước hết thím cứ về bên nhà cũ đi! Hiện tại ở đây không an toàn!” Thủy An Lạc cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cô quay lại nói với thím Vu.

Thím Vu hơi khựng lại một chút, bà suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu ra.

“Tôi ở đây chăm sóc cho thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia!” Thím Vu thở dài lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu nhìn thím Vu đi vào bếp rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang thít tha thút thít đi qua: “Thím Vu, thím không sợ sao?”

Thím Vu hơi dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cô cũng thấy rồi đấy, cái thân già này đã cả đống tuổi rồi còn sợ gì nữa đây.”

“Tôm tôm...” Tiểu Bảo Bối thút thít nói, con muốn ăn tôm.

Thím Vu mở cửa tủ lạnh lấy tôm ra rồi quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối: “Được rồi, để bà làm tôm cho tiểu thiếu gia ăn nhé!”

“Hì hì~” Tuy mắt vẫn còn ngân ngấn nước, nhưng nghe thấy vậy, Tiểu Bảo Bối vẫn bật cười.

Thủy An Lạc đổi tay bế con trai, nhưng lại khăng khăng không hề đặt nhóc xuống.

“Thím Vu, cháu cảm thấy cái người thay rèm cửa lúc đó cũng tốt lắm đó, sao bác không suy tính một chút xem?” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói.

Động tác của thím Vu hơi khựng lại một chút. Bà quay đầu giận dỗi liếc Thủy An Lạc: “Cô thế này là đang chê thím Vu này phiền phức, muốn đuổi cái thân già này đi chứ gì?”

Thủy An Lạc cười làm lành không nói tiếp nữa, cô vẫn dựa vào cửa nhìn thím Vu bận rộn tới lui trong bếp.

Thủy An Lạc nhìn được một lúc thì bị thím Vu đuổi ra ngoài phòng khách, trong nhà vẫn bình thường như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thủy An Lạc ra đến phòng khách liền đặt Tiểu Bảo Bối ngồi xuống đùi mình, sau đó cầm lấy di động gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn.

Lần đầu tiên, không ai bắt máy.

Trong lòng Thủy An Lạc chợt cảm thấy lo lắng bất an.

Lân thứ hai, chuông điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy.

“Lão Phật Gia, mày vẫn ổn đấy chứ?” Thủy An Lạc cuống cuồng nói.

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn trong bệnh viện, ba Kiều còn đang trong phòng cấp cứu.

“Tao không sao...”

Thủy An Lạc nghe giọng nói đã khàn đặc của cô bạn thân liền biết nỗi bất an trong lòng đã thành sự thật.

“Mày sao thế?” Thủy An Lạc khẽ cất tiếng hỏi thăm.

“Lạc Lạc, có khả năng tao thực sự xong đời rồi, thực sự xong đời rồi!” Kiều Nhã Nguyễn run rẩy nói. Cô ngẩng đầu nhìn đèn phong cấp cứu vẫn đang bật sáng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1017: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (3)
Trong lòng Thủy An Lạc lập tức cả kinh.

Cô nghĩ, Viên Hải muốn lợi dụng chuyện này để đả kích Kiều Nhã Nguyễn, đả kích cả An gia!

Xe bus, đó không chỉ là xe bus đơn thuần, mà còn đại diện cho cả tấm thảm kịch liên quan đến xe bus năm ấy.

Lúc đó Viên Hải vẫn còn là thầy của An Phong Dương, thế nên việc ông ta biết chuyện này cũng không có gì là lạ cả, không phải vậy sao?

“Chuyện của chị Kỳ Nhu đã...”

“Không phải, không phải là chuyện này!” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lên tiếng cắt lời cô bạn thân: “Lạc Lạc! Tao không biết nữa, hiện giờ tao loạn lắm! Ba của tao vẫn còn đang trong bệnh viện, tao thật sự rất sợ...”

Thủy An Lạc nghe giọng điệu run rẩy của Kiều Nhã Nguyễn, trong lòng cũng cảm thấy đau xót.

Từ một khía cạnh nào đó mà nói thì Viên Hải đã thắng rồi.

Bọn cô đã tan quân rẽ lính.

“Nhã Nguyễn, ba của mày và mẹ của mày còn phải trông cậy vào mày đấy! Sao mày có thể gục ngã như thế được?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn mẹ của mình đang ngồi trên ghế khóc thầm, cô cũng lẳng lặng rơi nước mắt.

“Tao biết!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngẩng đầu cố ép cho nước mắt chảy ngược vào trong: “Mày thế nào rồi?”

“Được hai đám người bảo vệ, nhưng chẳng biết nguy hiểm lúc nào thì giáng từ trên trời xuống nữa!” Thủy An Lạc có chút tự giễu trả lời.

“Đợi ba tao không có việc gì thì tao qua đó tìm mày nhé.”

“Không cần đâu, chỗ tao bây giờ có khác gì kho thuốc nổ đâu. Mày cứ chăm sóc cho bác trai thật tốt đi, tao không sao đâu!” Thủy An Lạc nói rồi lại quay đầu nhìn thím Vu đang làm cơm trong bếp, đối diện cánh cửa sổ ở đó là một tay súng bắn tỉa, chỉ là không biết đó là người nào.

Kiều Nhã Nguyễn còn muốn nói gì đó nữa, nhưng suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng lại chỉ có thể nói được một câu: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, mai bọn mình lại đi shopping nhé, thế nào?”

Kiều Nhã Nguyễn nói nhẹ tênh.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi để áp xuống những cảm xúc nặng nề trong lòng, sau đó mỉm cười nói: “Được, nói rồi đấy nhé!”

Kiều Nhã Nguyễn cúp điện thoại của Thủy An Lạc, sau đó từ từ đi đến cạnh mẹ mình rồi ngồi xuống cạnh bà: “Mẹ, ba của con không sao đâu, thời gian này ba con bình phục rất tốt mà.”

“Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Mẹ Kiều bỗng lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút. Cô nhìn mẹ mình với vẻ khó hiểu, bà không đồng ý cái gì cơ?

“Mẹ không đồng ý con với bác sĩ Phong ở bên nhau đâu! Mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Hiếm lắm mới thấy mẹ Kiều cứng rắng mở miệng như vậy được một lần.

Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy thì cả người lập tức run lên.

“Mẹ không thể để cho con gái của mẹ chịu thiệt thòi lớn như vậy rồi mà lại còn ở bên cậu ta được!” Mẹ Kiều run run nói.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu kề cái trán lên đầu gối của mẹ Kiều.

Giữa cô và Phong Phong, ngay tại thời khắc câu chuyện kia được nói ra thì đã được phán quyết rồi, đời này bọn họ hữu duyên nhưng vô phận.

Tiểu Bảo Bối chỉ khóc quấy một chút vào lúc ba nhóc đi, một lát sau lại quên luôn cả chuyện khóc mà vui vẻ chơi đùa cùng Hắc Long.

Hắc Long vẫn cảnh giác nhìn khắp xung quanh, trong cổ họng của nó cứ phát ra âm than gầm gừ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào chiến đấu.

***

Cùng lúc đó, tại nhà của An Phong Dương.

Yên tĩnh là từ duy nhất có thể miêu tả bầu không khí ở đây vào lúc này.

Tiểu Miên Miên vẫn còn đang ngủ, vậy nên không có bất cứ thanh âm nào của bé con cả.

Mân Hinh đứng bên cạnh cửa sổ, vóc người mảnh khảnh hoàn toàn không giống một phụ nữ vừa mới sinh con xong.

Bên tai vang lên những thanh âm rất nhỏ, không lâu sau đó liền có người phá cửa sổ xông vào. Mân Hinh hơi lui người lại, trông cô khá là nhẹ nhàng. Nhưng lúc có người phá cửa sổ xông vào thì cô lập tức tẽ ngã trên mặt đất, bộ dạng chật vật

Động tĩnh lớn như vậy nhưng Tiểu Miên Miên nằm trên giường vẫn không hề tỉnh lại.

“Các người là ai?” Mân Hinh run rẩy mở miệng, dường như nỗi sợ hãi đã lên đến cực hạn.

Tên cầm đầu nhếch mép cười khẩy: “Cô Mân Hinh, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”

“Rốt cuộc các người là ai?” Mân Hinh cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bị kẻ đó khiêng lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1018: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (4)
Kẻ đó thấy Mân Hinh cứ một mực nhìn ra cửa liền lạnh lùng nói: “Cô Mân Hinh không cần phải nhìn! Lúc này An Phong Dương đang ở bệnh viện rồi. Tôi nghĩ cậu ta cũng chẳng về kịp đâu! Mà những kẻ bên ngoài cũng bị chúng tôi giải quyết từ lâu rồi!” Gã đàn ông đó nói xong rồi nhếch cằm ý bảo người kia mang cô đi.

“Các người buông ra! Buông tôi ra!” Mân Hinh kêu lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vài tia biểu cảm không giống bình thường.

Thế nhưng sức của Mân Hinh quá yếu, cho nên cô vẫn bị hai kẻ kia đưa đi.

Gã đàn ông đi cuối cùng hơi híp mắt đánh giá một vòng quanh căn nhà, cuối cùng gã hơi nhíu mày lại, không hiểu sao gã cứ có cảm giác chuyện này có chỗ nào đó không đúng. Nhưng thời gian không đợi người, gã sợ An Phong Dương sẽ trở về cho nên phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Gã đàn ông đó vừa đi khỏi, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Trong phòng tắm, cô gái từ nãy đến giờ vẫn không không dám thở mạnh đang khẽ run rẩy. Cô cúi đầu nhìn Tiểu Miên Miên vẫn đang ngoan ngoan bú sữa mẹ. May mà đứa bé này ngoan ngoãn, không bất ngờ khóc toáng lên.

Nhưng Mân Hinh vẫn không dám nhúc nhích, bởi vì cô sợ những kẻ đó biết đâu sẽ đột nhiên quay lại.

Cánh cửa phòng tắm bị mở ra, thân thể của Mân Hinh liền run bắn lên một cái. Người đi vào là một quân nhân, nhìn tuổi không lớn lắm nhưng đã đeo hàm Trung úy.

“Chị dâu, chị không sao chứ!” Trung úy kia đi vào rồi đỡ cô đứng dậy.

Mân Hinh khẽ gật đầu rồi dựa vào người cậu Trung úy để mượn lực đứng lên: “Vừa rồi ai bị mang đi vậy?”

“Đó là đội trưởng của tụi em, lại nói chứ may mà cô ấy có vài phần giống chị, chứ nếu không cũng chẳng có khả năng lừa bọn họ dễ dàng như vậy!” Cậu Trung úy kia đỡ Mân Hinh ra khỏi phòng tắm.

Mân Hinh ôm Tiểu Miên Miên ngồi xuống giường, hai chân vẫn mềm nhũn ra.

“Chị dâu cứ nghỉ ngơi trước đi, bọn em ở ngay bên ngoài! Những người đó sẽ không quay lại nữa đâu!” Cậu Trung úy kia nói xong liền quay người đi ra ngoài. Cậu ta cẩn thận không đóng cánh cửa lại vì cậu ta biết Mân Hinh vẫn còn đang sợ hãi.

***

Còn trong lúc Mân Hinh có thể dùng kế kim thiền thoát xác để tránh được một kiếp này thì Thủy An Lạc không được tốt số như vậy, bởi vì cô không có thế thân.

Lúc này ở trong nhà Sở Ninh Dực, tiếng khóc rung trời của Tiểu Bảo Bối vọng khắp nơi, còn có đám người giằng co với nhau.

Trên mặt đất là những mảnh vụn thủy tinh tung tóe lại trùng hợp tạo thành một đường ranh giới.

Tiểu Bảo Bối bị người của đối phương túm lấy quần áo, thân thể nhỏ xíu của nhóc đang treo giữa không trung. Nhóc oa oa khóc lớn, cái tay ngắn ngủn một mực với về phía mẹ mình.

Hắc Long kêu gừ gừ, dường như bất cứ lúc nào nó cũng có thể nhào tới.

Thủy An Lạc bị người kéo lại, nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Bảo Bối: “Các người thả con tôi ra, tôi đi với các người!” Thủy An Lạc cố gắng khiến bản thân thật bình tĩnh.

Bên ngoài là tiếng máy bay kêu ầm ầm.

“Tôi nghĩ hẳn là Sở tổng quan tâm cậu con trai của anh ta hơn chứ nhỉ?!”

“Ông cảm thấy thế nào? Nếu như anh ấy quan tâm đứa bé này thì liệu anh ấy có để thằng bé ở nhà không? Anh ấy còn hiểu rõ thầy của mình và thực lực của ông ta hơn cả ông nữa đấy. Ông mang theo một thằng nhóc chỉ biết khóc thì sức uy hiếp chắc cũng chẳng hơn được tôi đâu.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì cả nơi này lập tức yên tĩnh trở lại.

Người của Sở Ninh Dực nghĩ: Sở Đại, anh xong đời rồi, lần này chắc chắn chị dâu sẽ không để yêu cho anh đâu!

Người của Thủy Mặc Vân nghĩ: Chậc chậc chậc, Lão Đại, thằng con rể của ngài không đạt, không đạt tí nào cả!

Người của Sở Ninh Dực và người của Thủy Mặc Vân liếc nhìn nhau, quên mất, bây giờ là lúc nghĩ mấy chuyện này sao?

Hai nhóm người còn không bảo vệ nổi một đứa bé thì còn sống trên đời này làm cái gì nữa!

“Sao nào?” Thủy An Lạc lại lên tiếng lần nữa. Cô cố nói sao nghe cho thật bình tĩnh nhưng lại vẫn nghe ra sự run rẩy trong đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1019: Cuộc chiến của con thú bị vây khốn - Mở màn (5)
Người bên kia nhíu mày, ông ta cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang oa oa khóc lớn trong tay mình.

“Ông phải biết rằng Sở Ninh Dực vừa mới cầu hôn tôi cách đây không lâu, đối với anh ấy thì chắc tôi vẫn còn tác dụng uy hiếp đấy! Hơn nữa, chí ít thì tôi có thể tự đi, ông mang theo con trai tôi thì tôi nghĩ ông đi đến bất kỳ chỗ nào cũng sẽ bị phát hiện ra đầu tiên!”

Tiểu Bảo Bối vẫn khóc, khóc đến mức giọng cũng đã lạc cả đi.

Chiếc trực thăng bên ngooài vẫn ầm ầm xoay. Thủy An Lạc yên lặng xoa đầu của Hắc Long, ánh mắt lại chăm chú canh chừng người đối diện.

“Gừ gừ...” Hắc Long cong lưng của mình lên, hai con mắt sắc lẹm của nó chiếu thẳng vào đám người đối diện.

“Mà bây giờ các người muốn rời khỏi đây cũng đâu có đơn giản đâu! Nhưng chỉ cần thả con tôi ra thì tôi sẽ đi với các người, như vậy thì các người có thể rời khỏi đây!” Thủy An Lạc bình tĩnh đưa ra điều kiện của mình.

Người của Sở Ninh Dực và Thủy Mặc Vân đều âm thầm cảm khái: Quả nhiên là vợ (con gái) của Lão Đại!

Ban đầu bọn họ cứ cho rằng Thủy An Lạc chỉ biết sợ với khóc lóc thôi, hoàn toàn không ngờ đến cảnh cô có thể bình tĩnh đàm phán điều kiện với quân địch như thế này.

Thủy An Lạc thấy tên cầm đầu đang trầm tư thì lập tức biết rằng những gì cô nói đã đánh động được đến gã.

“Đừng có ra vẻ với tao, chỉ cần tao buông tay ra là cái thằng oắt con này chết chắc!” Gã cất tiếng.

“Đừng!"" Thủy An Lạc nhìn chằm chằm vào tay của gã đang thả lỏng một chút thì vội vội vàng nói: “Những gì tôi nói đều là thật, ông có thể nghĩ cho kỹ! Tôi sẽ không lấy mạng của con trai mình ra nói đùa đâu!”

Thủy An Lạc nói rất nhanh, bởi vì cô không muốn để bọn chúng nhận ra một điều rằng: Bọn chúng có thể dùng tính mạng của Tiểu Bảo Bối để uy hiếp họ để bọn chúng rời khỏi đây.

“Hắc Long!” Thủy An Lạc trầm giọng bật thốt lên.

“Hú...!!!” Thủy An Lạc chỉ vừa mới dứt lời, Hắc Long lập tức vọt thẳng tới. Chú chó nhằm thẳng vào khuôn mặt của gã cầm đầu mà tấn công.

Gã đàn ông kia lập tức lui lại rồi đưa tay ra cản theo phản xạ, mà như vậy thì vừa hay Tiểu Bảo Bối được đưa sát tới miệng Hắc Long. Nó lập tức há mồm cắn lấy quần áo của Tiểu Bảo Bối rồi lật người dùng chân sau đá vào người gã đàn ông nọ. Trước khi đối thủ kịp lấy lại phản ứng thì Hắc Long lập tức dùng sự nhanh nhạy của loài chó mà xoay người chạy về.

“Đoàng đoàng... đoàng đoàng...”

Tiếng súng bất ngờ vang lên...

“Đừng!” Thủy An Lạc kinh hãi kêu lên. Hắc Long nhanh nhẹn tránh được viên đạn thứ nhất nhưng lại không tránh nổi viên thứ hai, cuối cùng một viên đạn ghim thẳng vào giữa chân của nó.

Nhóm người bên cạnh Thủy An Lạc ngay khi Tiểu Bảo Bối được giật ra khỏi tay gã cầm đầu thì đã đồng loạt động thủ.

Hắc Long ngậm Tiểu Bảo Bối băng qua đám người, trượt đến sau ghế sofa rồi quỳ trên mặt đất.

Dường như ngay giây phút đó Thủy An Lạc cũng vươn tay ôm lấy con trai vào lòng, ôm rất chặt như thể sợ sẽ mất thằng bé thêm một lần nữa.

Sau lưng cô từng tiếng súng cứ vang lên không dứt.

“Hắc Long, Hắc Long!” Thủy An Lạc ôm lấy Tiểu Bảo Bối tránh đạn. Cô cúi đầu nhìn cái chân còn đang chảy máu của Hắc Long.

Có vẻ như Hắc Long đang đau lắm nên cơ thể cứ run run không ngừng. Nó nằm dưới xuống đất, không ngừng liếm lên vết thương của mình.

“Đoàng... đoàng...” Tiếng súng vang lên từng tiếng một, Thủy An Lạc đè đầu của Tiểu Bảo Bối kề sát vào lồng ngực mình. Cô cố gắng không để con trai nghe được những âm thanh kia.

Hai bên thành ghế đều là người của Sở Ninh Dực và người của Thủy Mặc Vân. Bọn họ chính là những phòng tuyến cuối cùng.

Thím Vu cũng trốn sau lưng ghế run lẩy bẩy. Bà nghe tiếng súng cứ vang lên không dứt rồi lại đau lòng cúi đầu nhìn Hắc Long.

Tiếng súng dồn dập dần dần biến mất, tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng cũng xa dần, có thể nhận ra là đám người đó đã bỏ đi rồi.

Mãi cho đến khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, trong căn nhà chỉ còn lại tiếng khóc rấm rứt của Tiểu Bảo Bối cùng tiếng thở dốc vì đau của Hắc Long.

Tiếng súng biến mất được một phút, tất cả mọi người đều không thả lỏng cảnh giác mà vẫn cẩn thận dò xét xung quanh. Mãi cho đến khi chắc chắn tuyệt đối an toàn rồi, người dẫn đầu mới thu súng của mình lại rồi để cấp dưới đi xử lý hiện trường.
 
Top