[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 1090: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (2)
Thủy An Lạc không nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn nữa mà bảo cô mau đi nghỉ.
Sau khi dập máy, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn vào phòng, thật ra cô không quen nhiều người ở trong đó, nhưng họ đều là bạn bè của Sở Ninh Dực ở thành phố A này. Mà anh cứ muốn kéo cô tới nên cô cũng không tiện từ chối.
Ở cái nơi ăn chơi đàng điếm, con gái nhan nhản thế này, cô thật sự không thích chút nào.
Thế nên Thủy An Lạc cũng không vào luôn mà đi ra nhà vệ sinh.
“Ôi Sở Đại, vợ anh ra ngoài rồi à.” Một chàng trai tóc vàng đang ôm một cô gái hát hò cười nói.
Sở Ninh Dực ngẩng lên, lạnh lùng lườm cậu ta một cái, rồi lại nhìn ra chỗ mà Thủy An Lạc đã mất tích. Cô ấy không thích nơi này, nhưng anh lại muốn giới thiệu cho cô biết tất cả người quen của mình.
Sở Ninh Dực cũng không ra ngoài mà tiếp tục ở lại nói chuyện với An Phong Dương.
Mấy người ở đây quan hệ không được tốt như Sở Ninh Dực với An Phong Dương, nhưng đều là bạn bè cùng lớn lên trong giới nhà giàu nên tất nhiên mấy buổi tụ họp trước Tết thế này cũng không thể thiếu được.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực không thích mấy buổi tụ họp kiểu này, nhưng người khác thích nên họ vẫn theo số đông, chỉ có điều lần này Sở Ninh Dực đưa cả vợ theo.
Mân Hinh vừa sinh xong nên An Phong Dương không tiện đưa cô đi cùng.
“Ai cũng nói Sở Đại lấy chị dâu về là để làm lá chắn, chắc không phải là thật đấy chứ?” Người đàn ông ngồi cạnh An Phong Dương trông cũng xấp xỉ tuổi hai người - Là một kiểm sát trưởng lên tiếng.
Sở Ninh Dực đạp người kia một phát: “Tôi thấy dạo này cậu ít án quá nên ngứa người đấy hả?”
“Tôi cũng thấy thế đấy.” An Phong Dương cười nói, “Nói không chừng, để xem năm sau thế nào quăng thêm cho cậu vài vụ nữa nhé?”
“Thôi, anh tha cho em. Dạo này em bận muốn bù đầu lên rồi đây, không biết tên biến thái nào lại cứ thích đi trộm xác, đã có mấy bệnh viện bị người nhà kiện rồi đấy, đầu em muốn điên rồi đây. Chuyện này vẫn còn là bí mật, mấy người đừng nói ra ngoài đấy nhé.” Kiểm sát trưởng kia nói rồi miết trán, trông khá là phiền lòng.
“Trộm xác á?” An Phong Dương nhướng mày, “Cái xã hội bây giờ, biến thái càng ngày càng nhiều.”
Phong Phong vẫn trốn vào một góc uống rượu lúc này không nhịn được cũng ngẩng lên nhìn qua.
“Đúng đấy, chuyên đi trộm xác ở các bệnh viện. Sở Đại, em nhớ là nhà anh cũng có bệnh viện, cẩn thận đấy nhé, đừng để bị mất xác là lại bị kiện đấy.” Người kia nói rồi liền nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Sở Ninh Dực nhướng mày, anh không có ý kiến gì về chuyện này hết.
“Tôi ra ngoài tìm bà xã chút.” Nói rồi anh đứng dậy luôn.
Thủy An Lạc ra khỏi phòng liền vào nhà vệ sinh, ngồi trong này còn lâu hơn táo bón rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc ra, cô duỗi duỗi cái chân đã tê rần của mình ra, sau đó đặt điện thoại lên bồn để rửa mặt.
“Chị đâu, trùng hợp quá.”
Giọng nói của Triệu Miểu bỗng vang lên.
Thủ An Lạc khẽ run lên một cái, cô giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.
Triệu Miểu cong môi cười, “Không ngờ chị dâu cũng tới nơi như thế này để chơi cơ đấy?”
Câu này có ý châm biếm rõ ràng.
Thủy An Lạc rửa tay xong rút giấy ra lau sạch, thản nhiên nói: “Có ai quy định tôi không được đến nơi này à?”
Triệu Miểu nhìn Thủy An Lạc trong gương, lại nhếch môi nói: “Tất nhiên là không rồi, đương nhiên chị dâu có quyền đi tới bất cứ chỗ nào, huống hồ...” Triệu Miểu đang nói dở bỗng dừng lại dựa sát vào Thủy An Lạc, khẽ nói vào tai cô: “Chị dâu còn là người làm trong nhà xác nữa cơ mà.”
Sau khi dập máy, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn vào phòng, thật ra cô không quen nhiều người ở trong đó, nhưng họ đều là bạn bè của Sở Ninh Dực ở thành phố A này. Mà anh cứ muốn kéo cô tới nên cô cũng không tiện từ chối.
Ở cái nơi ăn chơi đàng điếm, con gái nhan nhản thế này, cô thật sự không thích chút nào.
Thế nên Thủy An Lạc cũng không vào luôn mà đi ra nhà vệ sinh.
“Ôi Sở Đại, vợ anh ra ngoài rồi à.” Một chàng trai tóc vàng đang ôm một cô gái hát hò cười nói.
Sở Ninh Dực ngẩng lên, lạnh lùng lườm cậu ta một cái, rồi lại nhìn ra chỗ mà Thủy An Lạc đã mất tích. Cô ấy không thích nơi này, nhưng anh lại muốn giới thiệu cho cô biết tất cả người quen của mình.
Sở Ninh Dực cũng không ra ngoài mà tiếp tục ở lại nói chuyện với An Phong Dương.
Mấy người ở đây quan hệ không được tốt như Sở Ninh Dực với An Phong Dương, nhưng đều là bạn bè cùng lớn lên trong giới nhà giàu nên tất nhiên mấy buổi tụ họp trước Tết thế này cũng không thể thiếu được.
An Phong Dương và Sở Ninh Dực không thích mấy buổi tụ họp kiểu này, nhưng người khác thích nên họ vẫn theo số đông, chỉ có điều lần này Sở Ninh Dực đưa cả vợ theo.
Mân Hinh vừa sinh xong nên An Phong Dương không tiện đưa cô đi cùng.
“Ai cũng nói Sở Đại lấy chị dâu về là để làm lá chắn, chắc không phải là thật đấy chứ?” Người đàn ông ngồi cạnh An Phong Dương trông cũng xấp xỉ tuổi hai người - Là một kiểm sát trưởng lên tiếng.
Sở Ninh Dực đạp người kia một phát: “Tôi thấy dạo này cậu ít án quá nên ngứa người đấy hả?”
“Tôi cũng thấy thế đấy.” An Phong Dương cười nói, “Nói không chừng, để xem năm sau thế nào quăng thêm cho cậu vài vụ nữa nhé?”
“Thôi, anh tha cho em. Dạo này em bận muốn bù đầu lên rồi đây, không biết tên biến thái nào lại cứ thích đi trộm xác, đã có mấy bệnh viện bị người nhà kiện rồi đấy, đầu em muốn điên rồi đây. Chuyện này vẫn còn là bí mật, mấy người đừng nói ra ngoài đấy nhé.” Kiểm sát trưởng kia nói rồi miết trán, trông khá là phiền lòng.
“Trộm xác á?” An Phong Dương nhướng mày, “Cái xã hội bây giờ, biến thái càng ngày càng nhiều.”
Phong Phong vẫn trốn vào một góc uống rượu lúc này không nhịn được cũng ngẩng lên nhìn qua.
“Đúng đấy, chuyên đi trộm xác ở các bệnh viện. Sở Đại, em nhớ là nhà anh cũng có bệnh viện, cẩn thận đấy nhé, đừng để bị mất xác là lại bị kiện đấy.” Người kia nói rồi liền nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Sở Ninh Dực nhướng mày, anh không có ý kiến gì về chuyện này hết.
“Tôi ra ngoài tìm bà xã chút.” Nói rồi anh đứng dậy luôn.
Thủy An Lạc ra khỏi phòng liền vào nhà vệ sinh, ngồi trong này còn lâu hơn táo bón rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc ra, cô duỗi duỗi cái chân đã tê rần của mình ra, sau đó đặt điện thoại lên bồn để rửa mặt.
“Chị đâu, trùng hợp quá.”
Giọng nói của Triệu Miểu bỗng vang lên.
Thủ An Lạc khẽ run lên một cái, cô giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.
Triệu Miểu cong môi cười, “Không ngờ chị dâu cũng tới nơi như thế này để chơi cơ đấy?”
Câu này có ý châm biếm rõ ràng.
Thủy An Lạc rửa tay xong rút giấy ra lau sạch, thản nhiên nói: “Có ai quy định tôi không được đến nơi này à?”
Triệu Miểu nhìn Thủy An Lạc trong gương, lại nhếch môi nói: “Tất nhiên là không rồi, đương nhiên chị dâu có quyền đi tới bất cứ chỗ nào, huống hồ...” Triệu Miểu đang nói dở bỗng dừng lại dựa sát vào Thủy An Lạc, khẽ nói vào tai cô: “Chị dâu còn là người làm trong nhà xác nữa cơ mà.”