Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1090: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (2)
Thủy An Lạc không nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn nữa mà bảo cô mau đi nghỉ.

Sau khi dập máy, Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn vào phòng, thật ra cô không quen nhiều người ở trong đó, nhưng họ đều là bạn bè của Sở Ninh Dực ở thành phố A này. Mà anh cứ muốn kéo cô tới nên cô cũng không tiện từ chối.

Ở cái nơi ăn chơi đàng điếm, con gái nhan nhản thế này, cô thật sự không thích chút nào.

Thế nên Thủy An Lạc cũng không vào luôn mà đi ra nhà vệ sinh.

“Ôi Sở Đại, vợ anh ra ngoài rồi à.” Một chàng trai tóc vàng đang ôm một cô gái hát hò cười nói.

Sở Ninh Dực ngẩng lên, lạnh lùng lườm cậu ta một cái, rồi lại nhìn ra chỗ mà Thủy An Lạc đã mất tích. Cô ấy không thích nơi này, nhưng anh lại muốn giới thiệu cho cô biết tất cả người quen của mình.

Sở Ninh Dực cũng không ra ngoài mà tiếp tục ở lại nói chuyện với An Phong Dương.

Mấy người ở đây quan hệ không được tốt như Sở Ninh Dực với An Phong Dương, nhưng đều là bạn bè cùng lớn lên trong giới nhà giàu nên tất nhiên mấy buổi tụ họp trước Tết thế này cũng không thể thiếu được.

An Phong Dương và Sở Ninh Dực không thích mấy buổi tụ họp kiểu này, nhưng người khác thích nên họ vẫn theo số đông, chỉ có điều lần này Sở Ninh Dực đưa cả vợ theo.

Mân Hinh vừa sinh xong nên An Phong Dương không tiện đưa cô đi cùng.

“Ai cũng nói Sở Đại lấy chị dâu về là để làm lá chắn, chắc không phải là thật đấy chứ?” Người đàn ông ngồi cạnh An Phong Dương trông cũng xấp xỉ tuổi hai người - Là một kiểm sát trưởng lên tiếng.

Sở Ninh Dực đạp người kia một phát: “Tôi thấy dạo này cậu ít án quá nên ngứa người đấy hả?”

“Tôi cũng thấy thế đấy.” An Phong Dương cười nói, “Nói không chừng, để xem năm sau thế nào quăng thêm cho cậu vài vụ nữa nhé?”

“Thôi, anh tha cho em. Dạo này em bận muốn bù đầu lên rồi đây, không biết tên biến thái nào lại cứ thích đi trộm xác, đã có mấy bệnh viện bị người nhà kiện rồi đấy, đầu em muốn điên rồi đây. Chuyện này vẫn còn là bí mật, mấy người đừng nói ra ngoài đấy nhé.” Kiểm sát trưởng kia nói rồi miết trán, trông khá là phiền lòng.

“Trộm xác á?” An Phong Dương nhướng mày, “Cái xã hội bây giờ, biến thái càng ngày càng nhiều.”

Phong Phong vẫn trốn vào một góc uống rượu lúc này không nhịn được cũng ngẩng lên nhìn qua.

“Đúng đấy, chuyên đi trộm xác ở các bệnh viện. Sở Đại, em nhớ là nhà anh cũng có bệnh viện, cẩn thận đấy nhé, đừng để bị mất xác là lại bị kiện đấy.” Người kia nói rồi liền nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Sở Ninh Dực nhướng mày, anh không có ý kiến gì về chuyện này hết.

“Tôi ra ngoài tìm bà xã chút.” Nói rồi anh đứng dậy luôn.

Thủy An Lạc ra khỏi phòng liền vào nhà vệ sinh, ngồi trong này còn lâu hơn táo bón rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc ra, cô duỗi duỗi cái chân đã tê rần của mình ra, sau đó đặt điện thoại lên bồn để rửa mặt.

“Chị đâu, trùng hợp quá.”

Giọng nói của Triệu Miểu bỗng vang lên.

Thủ An Lạc khẽ run lên một cái, cô giật mình vì sự xuất hiện bất ngờ của cô ta.

Triệu Miểu cong môi cười, “Không ngờ chị dâu cũng tới nơi như thế này để chơi cơ đấy?”

Câu này có ý châm biếm rõ ràng.

Thủy An Lạc rửa tay xong rút giấy ra lau sạch, thản nhiên nói: “Có ai quy định tôi không được đến nơi này à?”

Triệu Miểu nhìn Thủy An Lạc trong gương, lại nhếch môi nói: “Tất nhiên là không rồi, đương nhiên chị dâu có quyền đi tới bất cứ chỗ nào, huống hồ...” Triệu Miểu đang nói dở bỗng dừng lại dựa sát vào Thủy An Lạc, khẽ nói vào tai cô: “Chị dâu còn là người làm trong nhà xác nữa cơ mà.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1091: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (3)
Giọng Triệu Miểu âm trầm, lạnh lẽo.

Thủy An Lạc cảm thấy sau lưng gió thổi lạnh toát, nhưng vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt sắc lạnh của cô ta: “Nhà xác thì làm sao? Ít nhất thì người ở đó cũng không biết tính kế hại người khác.”

“Nhưng biết đâu lại bị người khác tính kế hại thì sao?” Triệu Miểu nói xong liền quay người bỏ đi.

Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng của cô ta. Cô cầm lấy điện thoại đang đặt trên bồn đá, sau đó cũng đi ra ngoài.

Trong đầu Thủy An Lạc văng vẳng lời Triệu Miểu nói, nên không chú ý đến Sở Ninh Dực đang chờ cô ngoài cửa.

Sở Ninh Dực nhìn cô gái đi lướt thẳng qua mình, anh đang bị bơ đấy hả!

Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền ôm chầm lấy cô từ phía sau, khiến Thủy An Lạc giật mình kêu lên.

Dù sao thì đây cũng là quán bar, nơi này có rất nhiều kẻ bỉ ổi.

Thủy An Lạc nghĩ cũng chẳng kịp nghĩ, liền lật tay định đập luôn điện thoại vào người phía sau, nhưng không ngờ người sau lưng lại nhanh hơn, đè thẳng cô lên tường, hôn lấp đôi môi cô.

Hơi thở quen thuộc phả ra, Thủy An Lạc chớp mắt nhìn người đang cách mình trong gang tấc kia.

Tay cô đang được ôm trọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh.

Một nụ hôn như chuồn chuồn gặp nước, Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, cau mày hỏi: “Nghĩ gì mà say mê thế?”

Say mê đến mức bơ luôn cả anh!

Thế nên anh Sở cảm thấy không vui, cảm thấy hoài nghi về sức hút của mình!

Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, cặp mắt to tròn đảo quanh.

Con hồ ly này.

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại cúi xuống hôn cô, nhưng nụ hôn này không hề giống chuồn chuồn chạm nước như ban nãy nữa, trái lại lại thiêu đốt như lửa.

Thủy An Lạc rên lên một tiếng, vì cô bị anh đập vào môi.

Nụ hôn kết thúc, mặt Thủy An Lạc lúc này đã đỏ bừng.

Sở Ninh Dực tì trán vào trán cô, giọng nói đã có chút khàn: “Vừa rồi em nghĩ gì thế hả?” Anh lại hỏi lại, như thể phải có bằng được đáp án.

Thủy An Lạc bỗng ôm chặt lấy cổ anh hơn, sau đó nhảy lên, hai chân quắp ngang lấy hông anh.

Sở Ninh Dực giật mình, tay nhanh chóng đỡ lấy đùi cô.

“Chậc chậc, nhiệt tình thế là muốn lấy lòng anh đấy à?” Sở Ninh Dực hừ một tiếng nói.

Thủy An Lạc cười khì, “Em không thích ở đây, mình đi đi, về đi.” Nói rồi cô còn cố tình cạ mấy cái lên người anh.

“Biết điều chút đi.” Sở Ninh Dực vỗ lên mông cô một cái, “Đi đâu? Chỗ nào có giường à?”

Anh nói với cái giọng mờ ám, khiến hai má của Thủy An Lạc đỏ hết cả lên.

Cô hơi bĩu môi, “Sở tổng, anh không sợ hư thận à?”

Thủy An Lạc nói xong, sắc mặt Sở Ninh Dực bỗng đen sì lại, con nhỏ ngứa đòn này, quả nhiên anh dạy dỗ vẫn chưa đủ đây mà.

Nghĩ vậy, Sở Ninh Dực liền bế luôn cô vợ ngốc nghếch của anh vào thang máy.

***

Cùng lúc đó, trong phòng rượu.

An Phong Dương ngồi trong phòng nhìn đồng hồ đến lần thứ chín.

Cuối cùng anh xác định cái tên không tiết tháo kia nhất định là chạy với vợ rồi.

An Phong Dương nhìn Phong Phong, lúc này anh ta vẫn đang uống rượu, như thể không hề để ý tới việc cách đây không lâu anh ta vừa mới bị xuất huyết dạ dày.

An Phong Dương đi tới giật lấy ly rượu trong tay anh ta, “Uống thế đủ rồi, sớm biết thế này sao trước đó còn làm thế?”

Tất nhiên là anh có oán trách tên này rồi, nhưng vì đây vẫn là người anh em của mình nên An Phong Dương vẫn quan tâm tới anh ta.

“Cậu nói xem, con mẹ nó, rốt cuộc thì đàn bà là cái thứ gì vậy chứ?” Phong Phong tức giận lên tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1092: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (4)
An Phong Dương nhướng mày, rồi lại ngồi xuống cạnh anh ta.

“Nếu thật sự thích thì đi theo đuổi lại đi, cái tinh thần quấn lấy người ta không buông trước kia đâu rồi?” An Phong Dương lạnh lùng nói.

Phong Phong nhắm mắt, anh ta biết, giờ theo đuổi cũng không được nữa rồi.

Bất kể là vì anh ta hay cô ấy.

“Hôm nay ba cậu làm sao thế hả? Bạch Nhị không tới thì thôi, còn các cậu, một thằng chạy mất, một thằng ngồi đây tự chuốc say, còn một thằng thì cứ thấp thỏm không yên, rốt cuộc là làm sao?” Một người bạn tốt đặt tay lên vai An Phong Dương, không nhịn được hỏi.

An Phong Dương quay lại nhìn người bạn kia, “Không sao, để vợ ở nhà tôi không yên tâm thôi, về trước đây.”

“Này, cái lý do này của cậu là sao hả? Cậu có vợ từ bao giờ thế?” Thấy An Phong Dương đứng dậy, người bạn kia cười mắng một tiếng.

An Phong Dương vỗ lên vai cậu ta, “Lúc nào tôi kết hôn thì cậu phải đưa cả phong bì mừng cưới lẫn mừng tuổi con tôi luôn đấy, không được quên đâu nhé.”

Nói xong anh đi về luôn, Phong Phong thấy vậy cũng không ở lại lâu nữa, bỏ lại đám người kia ở lại chơi tiếp.

***

Lúc này trên lầu, Sở tổng đang cố gắng hết sức để bà xã nhà mình biết được thế nào gọi là không hư thận.

Mỗi lần Thủy An Lạc chọc phải ông xã xong lại cảm thấy hối hận vô cùng, vì cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Xong xuôi, Sở Ninh Dực đứng cạnh giường nhìn cô vợ nhỏ đang nằm trên giường đấm gối thùm thụp ảo não, không nhịn được cúi xuống hôn một cái lên lưng cô: “Dậy đi, nếu không Tiểu Bảo Bối lại quấy tìm em đấy.”

“Đồ cầm thú!” Thủy An Lạc ngân ngấn nước mắt nhìn anh, lúc này hai chân cô vẫn đang run lên vì tê mỏi.

Nhưng vì quá hiểu tính con mình nên Thủy An Lạc vẫn phải đấu tranh dậy khỏi giường, sau đó để mặc Sở Ninh Dực mặc quần áo cho mình.

“Ban nãy em gặp Triệu Miểu trong nhà vệ sinh.”

“Âm hồn bất tán.” Sở Ninh Dực bình luận.

Thủy An Lạc bày tỏ tán thành với ý kiến này của anh.

“Con nhỏ đó lại nói gì với em rồi?” Sở Ninh Dực vừa mặc quần áo cho cô vừa hỏi.

“Toàn mấy câu kiểu như em không nên đến đây này nọ thôi.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật, đại khái cũng nghĩ tới chuyện này.

Hai người mặc quần áo xong xuôi, Thủy An Lạc không muốn đi nên Sở Ninh Dực liền bế luôn cô dậy.

“Còn lười hơn cả con nữa.” Sở Ninh Dực nói vậy nhưng cũng không buông cô xuống mà bế cô ra ngoài.

Thủy An Lạc cười trộm, giờ anh Sở cưng chiều cô đến mức cô không còn biết mình là ai nữa rồi.

Sở Ninh Dực không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà bế thẳng cô xuống bãi để xe.

Anh tự lái xe, để Thủy An Lạc dựa vào ghế phó lái chợp mắt một lát.

Sở Ninh Dực biết cô mệt nên lái xe chậm lại, bật chút nhạc êm dịu để cô có thể nghỉ ngơi dễ chịu hơn.

Thủy An Lạc vốn muốn chợp mắt một lát, nhưng không ngờ lại ngủ một giấc sâu luôn.

Trong mơ, xung quanh đen kịt, cô đứng ở chỗ nào đó như một mảnh đất trống, ngẩng đầu liền thấy con ác long đang bay lượn lòng vòng trên đầu.

Lần này, cô có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của con rồng đó, cả người nó đen thui, trên vẩy như bị dính cái gì đó bẩn bẩn, rơi xuống mặt cô, còn có cả mùi hôi thối nữa.

Thủy An Lạc ngẩng lên, vùng ngực phát ra ánh sáng tím, không khí lạnh lẽo vây lấy cô, nhưng trước ngực lại không ngừng nóng lên.

“Mày là ai? Tại sao lại cứ quấn lấy tao mãi như thế?”

Lần này Thủy An Lạc không còn hoảng hốt hay sợ hãi nữa. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào con ác long trên bầu trời kia.

Con rồng đó vẫn lượn lờ trên không, phát ra những âm thanh khàn khàn.

Như thể đang cười nhạo cô.

Thủy An Lạc khẽ mím môi, đúng lúc này, nó bỗng nhiên lao thẳng xuống người cô!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1093: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (5)
“A...” Thủy An Lạc run bắn người, bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Sở Ninh Dực thấy vậy vội đáp xe lại bên đường, nhìn cô gái đã toát mồ hôi đầy đầu.

“Sao thế?” Sở Ninh Dực nắm lấy bàn tay đã lạnh toát của cô.

Thủy An Lạc vừa nắm lấy miếng ngọc tím của mình vừa nhìn Sở Ninh Dực.

“Vừa rồi em mơ thấy gì thế? Anh cứ thấy em hỏi "mày là ai" suốt?” Sở Ninh Dực cau mày hỏi.

Mày là ai?

Hóa ra cô đã hỏi cả ra miệng rồi.

“Một con ác long, cả người nó bốc mùi hôi thối, em muốn hỏi nó là ai.” Thủy An Lạc như thể vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, nên lúc nói chuyện có chút mông lung.

Sở Ninh Dực nhét tay cô vào ngực mình, khẽ hôn một cái lên trán cô để an ủi, “Chỉ là ác mộng thôi, trên đời này làm gì có rồng chứ.”

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt mê man vô định.

Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào ánh mắt thẫn thờ của cô, nhưng bỗng chốc lại phát hiện ra một hiện tượng không tin nổi vào mắt mình.

“Sao... sao thế?” Thủy An Lạc thấy hai mắt anh bỗng mở lớn liền tỉnh táo lại.

Sở Ninh Dực nhắm mắt vào rồi lại mở ra, nhìn vào mắt Thủy An Lạc, là màu nâu, vậy ánh tím vừa rồi là anh nhìn nhầm sao!

Trong giây phút đó, hình như anh đã nhìn thấy mống mắt của Thủy An Lạc có màu tím.

Nhất định là anh đã nhìn nhầm rồi!

“Không có gì, tính nói sao em lại có giấc mơ ngu ngốc thế thôi. Em tưởng em là truyền nhân của rồng chắc?” Sở Ninh Dực vờ cười một cái thật thoải mái, rồi xoa xoa đầu cô.

Thủy An Lạc bĩu môi, “Anh chưa từng nghe bài hát "Chúng ta đều là truyền nhân của rồng" à?”

Sở Ninh Dực thấy cô không sao nữa mới khởi động xe, “Em được tiến hóa từ vượn đấy, sao em không nói em là truyền nhân của khỉ đi?”

Truyền nhân... của khỉ?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, lần đầu tiên cô nghe thấy câu này đấy.

Tuy có nhiều người tin vào thuyết tiến hóa, con người được tiến hóa từ vượn, nhưng không ai nói mấy câu kiểu như người là truyền nhân của khỉ cả!

KHÔNG CÓ AI CẢ!

Về đến nhà đã là mười giờ mười lăm, Tiểu Bảo Bối lúc này vẫn chưa ngủ, đang ôm súng của mình ngồi dưới thảm nhìn trân trân ra ngoài cửa.

Hà Tiêu Nhiên nhìn cái đầu của nhóc cứ gật gù, biết cu cậu buồn ngủ rồi, nhưng ba mẹ chưa về nên nhóc vẫn không chịu đi ngủ.

Thủy An Lạc gọi điện về nói đang trên đường về. Tiểu Bảo Bối mới không khóc nữa, nên giờ đang ôm khẩu súng yêu thích nhất của mình ngồi ngoài cửa chờ ba mẹ về.

Không hiểu sao Hà Tiêu Nhiên bỗng cảm thấy hơi đau lòng. Hồi nhỏ Sở Ninh Dực chưa từng đối xử với bà như thế bao giờ cả. Bà đi diễn một tuần trời, Sở Ninh Dực cũng không hề nói được một câu “Mẹ ơi con nhớ mẹ“. Lần nào bà gọi điện cho chồng cũng chỉ nghe được một câu “Con ngủ rồi.” thôi.

Xe đỗ lại ngoài cửa, Tiểu Bảo Bối vốn đang gục đầu lúc này bỗng vực dậy tinh thần, mở mắt thật to nhìn ra ngoài cửa.

Thế là, vừa bước vào cửa, Thủy An Lạc liền nhìn thấy cậu con trai không khác gì ông Phật Di Lặc đang ngồi đó, cu cậu thấy mẹ liền gọi lớn: “Ma ma~”

Thủy An Lạc vội chạy tới bế nhóc lên, chạm lên cái đầu âm ấp của nhóc: “Không phải mẹ bảo con đi ngủ đi rồi sao?”

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thân thiết dụi vào lòng mẹ, mẹ không về thì con còn lâu mới chịu ngủ.

“Về rồi thì đi nghỉ sớm đi.” Hà Tiêu Nhiên nói xong liền đi thẳng lên lầu, nhưng ai cũng có thấy rõ được vẻ oán hờn của bà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1094: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (6)
Thủy An Lạc quay ra nhìn Sở Ninh Dực với vẻ khó hiểu, mẹ đang bất mãn với vợ chồng mình à?

Nhưng cái giọng ai oán này nghe kỳ quá nha!

Sở Ninh Dực vỗ vỗ vai cô, cũng đi theo mẹ lên lầu.

Thủy An Lạc càng không hiểu nổi, thế giới của đại thần đúng là phức tạp thật.

Sở Ninh Dực đi theo mẹ lên lầu, vào luôn phòng ngủ của bà. Lúc này Sở Mặc Bạch đang ngồi trên giường đọc sách, thấy hai mẹ con cùng vào phòng liền hỏi: “Ninh Dực có chuyện gì à?”

“Vâng, ba có thể tránh mặt một chút không?”

“Hả?” Sở Mặc Bạch hừ một tiếng, nhưng vẫn vén chăn xuống giường, “Được, ba làm vướng chuyện của con, ba tránh đi là được chứ gì.”

Hà Tiêu Nhiên nhìn chồng đi ra ngoài, mặt vẫn khó đăm đăm ngồi xuống giường.

Sở Ninh Dực sờ sờ chóp mũi, mẹ anh muốn hờn đến thế nào nữa đây?

“Thế này có vẻ như mẹ không định nói chuyện tử tế với con trai mẹ rồi?” Sở Ninh Dực tỏ ra tiếc nuối nói. Trước khi có vợ, tất cả sự ấm áp của anh đều dành cho hai người phụ nữ này, một người là bà ngoại của anh, người còn lại chính là mẹ anh.

Hà Tiêu Nhiên không lên tiếng, nhưng thấy con trai định ra ngoài, bà bỗng nổi giận: “Vào thì đã vào rồi mà cũng không định nói chuyện với mẹ à?”

Sở Ninh Dực quay lưng lại với mẹ cười một cái, sau đó quay lại đi tới ngồi xuống cạnh bà.

“Mẹ, mẹ nói chuyện cũng phải có lý chút chứ, mẹ nói xem lúc con một tuổi con hiểu cái gì đâu? Mẹ không thể đổ tội lên con như thế được.”

“Thế chẳng phải Tiểu Bảo Bối cũng một tuổi đấy sao? Chẳng lẽ con không bằng cả con trai con?” Hà Tiêu Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói. Nếu đã nói ra rồi, bà cũng không cần giữ mặt mũi làm gì nữa. Đúng vậy, bà đang ghen tị với mối quan hệ giữa cháu nội và con dâu bà đấy.

Sở Ninh Dực lại sờ sờ mũi, không thể không nói thật: “Mẹ, trước lúc con được một tuổi mẹ ở bên con được bao lâu? Tiểu Bảo Bối trước khi tròn một tuổi thì đều có Lạc Lạc ở bên cả.”

Sở Ninh Dực nói ra câu này cũng thấy tủi thân lắm.

Hà Tiêu Nhiên thấy con trai nói vậy, như bị nghẹn lại, bà cứ ú ớ “mẹ... mẹ...” vài lần cũng không nói ra được câu nào.

Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh bà, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, chỉ vì chút chuyện này mà vặn vẹo Lạc Lạc, nói cô ấy làm cái này không đúng, làm cái kia không được, mẹ nói xem, con làm mẹ bất mãn sao mẹ lại trút hết giận lên vợ con thế?”

Sở Ninh Dực nói xong, căn phòng lại yên tĩnh trở lại.

Hà Tiêu Nhiên vẫn một mực im lặng, nhưng sắc mặt thì ngày càng khó coi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, anh nắm lấy tay bà: “Mẹ...”

“Đừng có gọi tôi là mẹ, nói nửa ngày thì cũng chỉ là vì vợ anh thôi chứ gì, sợ tôi gây khó dễ cho nó?” Hà Tiêu Nhiên hất luôn tay con trai ra, trong lòng lại càng cảm thấy buồn tủi.

Trên đời này, vợ và mẹ luôn là kẻ thù của nhau đấy nhé!

Xem ra riêng vấn đề này thì không phân giai cấp gì rồi.

Sở Ninh Dực thầm thở dài, ông trời đang muốn thử thách người đàn ông bị kẹp giữa là anh sao.

“Mẹ, con làm thế này chỉ là không muốn lòng mẹ có vướng bận thôi mà.” Sở Ninh Dực cười nói.

“Biến, biến đi, giờ tôi không muốn thấy anh, phiền phức!” Hà Tiêu Nhiên nói rồi liền xua tay đuổi Sở Ninh Dực ra ngoài.

Sở Ninh Dực hơi ngẩn ra, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ thở dài đi ra ngoài.

Lúc anh đi ra, ba anh còn đang dựa vào lan can nhìn anh.

Sở Ninh Dực nhướng mày, quay lại nhìn vào phòng ngủ một cái mới nhỏ tiếng nói: “Mẹ đang trong thời kỳ tiền mãn kinh ạ?”

“Sở Ninh Dực, anh nói ai tiền mãn hả?”

Tiếng sư tử hống từ trong phòng ngủ truyền ra.

Sở Ninh Dực hết hồn, chuồn luôn về phòng mình.

Thủy An Lạc đang ngồi chơi với Tiểu Bảo Bối, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng lên liền nhìn thấy cái bộ dạng như đang đi chạy nạn của Sở Ninh Dực.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1095: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (7)
Tiểu Bảo Bối để mông trần bò trên giường, nhóc chớp mắt nhìn daddy nhà mình, như đang hỏi: Ba à, ba sao thế?

Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống giường, Tiểu Bảo Bối thấy vậy lập tức bò lên người anh.

“Bị mắng à?” Thủy An Lạc bĩu môi hỏi, xem ra mẹ chồng không chỉ có ý kiến với cô, thế này thì cô có thể yên tâm được rồi.

Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ cười cợt của cô, liền đập một cái lên ót vợ mình: “Sao em lại vui thế hả?”

“Ái...” Thủy An Lạc bị đánh đau, không nhịn được sờ gáy mình trừng mắt với anh.

“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối lại cười, nhưng cái tay nhỏ thì lại đập một cái lên đầu ba.

Thủy An Lạc vốn định trách con trai vô lương lâm, nhưng không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như vậy. Tuy Tiểu Bảo Bối không đập mạnh, nhưng dù sao thì người ta cũng đã đánh thật rồi.

Quả nhiên con trai đúng là do mình sinh ra.

Chồng là cái gì chứ, chẳng trông cậy được gì cả.

Sở Ninh Dực sầm mặt nhìn con trai, sau đó anh lật người nhóc xuống, phát mấy cái lên mông nhóc.

“A...” Tiểu Bảo Bối vùng vẫy muốn đứng dậy, ba thật đáng ghét quá, lúc nào cũng đánh mông nhóc hết.

“Sao nó còn chưa ngủ thế, vừa rồi không phải buồn ngủ díp mắt vào rồi à?” Sở Ninh Dực ghét bỏ nói.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở à, cái mặt của anh như thế là sao?

Tiểu Bảo Bối: “...”

Ba, ba nói như thế là có ý gì hả?

Rõ ràng Sở Ninh Dực đang khó chịu vì con trai anh vẫn chưa ngủ nên anh không thể ôm vợ đi ngủ được mà.

Tiểu Bảo Bối buồn ngủ nhanh mà tỉnh ngủ cũng nhanh. Mẹ chưa về thì nhóc cứ gà gật mãi, nhưng giờ mẹ về rồi nhóc lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

Nên thế này là làm khó ba mẹ của nhóc rồi.

Thủy An Lạc nằm bò ra giường, ngáp lấy ngáp để nhìn cậu con trai tỉnh như sáo của mình.

Sở Ninh Dực xem như vẫn còn tỉnh táo, nên cứ bế nhóc đi tới đi lui trong phòng.

Nhớ hồi xưa, anh còn chẳng biết bế trẻ con, thế mà giờ đã biết cách dỗ con ngủ rồi.

Hai mắt Thủy An Lạc cứ díp lại, hình ảnh hai ba con cũng dần biến mất.

Sở Ninh Dực ngoảnh lại, thấy Thủy An Lạc đang nằm sấp trên giường ngủ mất, lại nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn đang hăm hở trong lòng mình. Anh bế nhóc tới ngồi xuống giường: “Nào, tổ tông của ba, chúng ta thương lượng một chút nhé.”

“Không, không...” Tiểu Bảo Bối từ chối thương thảo. Cu cậu vặn vẹo cái người trong lòng ba bắt ba đứng dậy đi tiếp, nhóc không muốn nằm xuống giường nữa đâu.

Sở Ninh Dực hít một hơi thật sâu, như vậy mới có thể kiềm chế không đập cho thằng con mình một phát được.

Thế là, Sở Ninh Dực bế con đi lại trong phòng gần như cả một đêm, cũng không biết anh làm thế nào mà tờ mờ sáng Tiểu Bảo Bối mới chịu thiếp đi trong lòng anh.

Sở Ninh Dực lên giường ngủ cùng lúc với Tiểu Bảo Bối, chuyện này chắc chắn còn mệt hơn việc anh phải tập huấn cả đêm luôn ấy.

Một nhà ba người, nằm xiên vẹo trên giường mà ngủ, không ai có được một cái dáng nằm tử tế bình thường.

Lúc Thủy An Lạc tỉnh dậy, đầu Sở Ninh Dực đang đối diện với cô, người anh cuộn tròn lại. Tiểu Bảo Bối nằm trong lòng anh, cái tay vẫn còn đang đặt trên mặt ba.

Thủy An Lạc nằm nghiêng ngủ cả một đêm, lúc này cả người đều cả thấy khó chịu. Cô xoa xoa cổ mình rồi đứng dậy đắp chăn cho hai ba con.

Tiểu Bảo Bối thấy có động tĩnh, cái thân nhỏ bé lại vặn vẹo. Thủy An Lạc giật mình vội vỗ vỗ lên người nhóc, may mà nhóc không tỉnh lại.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, bàn tay to lớn vỗ vỗ lên người con, nhưng hình như vẫn còn đang ngủ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1096: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (8)
Thủy An Lạc chờ Tiểu Bảo Bối ngủ say rồi mới thở phào từ từ lùi lại.

Sở Ninh Dực vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ thôi cũng biết chắc anh đã mệt cả đêm rồi.

Sự thật đã chứng minh, sức chiến đấu của một thằng nhóc luôn vượt xa sức chiến đấu của một nam thần.

Thủy An Lạc đập đập mấy cái lên cổ rồi đi xuống nhà. Hai chín Tết là ngày để quét dọn nhà cửa, người làm dọn dẹp xong đều được cho nghỉ để về nhà đón Tết hết cả rồi, thế nên giờ Sở Mặc Bạch đang ngồi viết câu đối để dán lên.

Hà Tiêu Nhiên ở bên cạnh mài mực cho ông. Thủy An Lạc vừa xuống nhà liền trông thấy cảnh tượng rất đáng ngưỡng mộ này.

Có lẽ sau này cô với Sở Ninh Dực cũng sẽ như vậy nhỉ?

Hà Tiêu Nhiên ngẩng lên, thấy Thủy An Lạc đang đứng ở cầu thang, sắc mặt khẽ biến, bà nhàn nhạt nói: “Mẹ để bữa sáng của con trong bếp ấy, mau đi ăn sáng đi.” Nói xong bà lại quay ra xem chồng viết chữ tiếp.

Thủy An Lạc gãi đầu, ngoan ngoãn chào hỏi hai người một tiếng, sau đó đi thẳng vào bếp.

Cô còn tưởng mẹ chồng sẽ trách cô việc cô dậy muộn cơ, không ngờ hôm nay lại dễ chịu như vậy.

Sở Mặc Bạch ngẩng lên nhìn vợ, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế này chẳng phải rất tốt sao, con bé không sợ em nữa ắt sẽ thân thiết với em hơn thôi.”

“Giờ thì em đã hiểu được cảm giác của mẹ rồi, chẳng trách khi ấy mẹ lại thích soi em như thế.” Hà Tiêu Nhiên thở dài, “Nhưng hồi trước em cũng đâu có rụt rè sợ sệt như nó đâu.”

“Đó là vì Lạc Lạc để tâm tới thái độ của em.” Sở Mặc Bạch thở dài nói.

“Anh nói như thể em không để ý tới mẹ không bằng.”Hà Tiêu Nhiên nói xong cũng không mài mực cho ông nữa, bỏ luôn lên lầu.

“Này, em...” Sở Mặc Bạch nhìn vợ bỏ lên lầu, lại nghĩ tới lời con trai nói, hay bà xã ông lại tới thời kỳ tiền mãn kinh thật?

Thủy An Lạc ăn qua loa một chút, lại thấy mẹ chồng bỏ lên nhà, cô khẽ run lên một cái, hình như cô có làm gì đâu nhỉ?

“Con gái, ăn xong chưa qua đây mài mực cho ba cái nào.” Sở Mặc Bạch nói rồi tiếp tục viết câu đối.

“Dạ...” Thủy An Lạc đáp lại một tiếng rồi nhồi miếng cơm cuối cùng vào mồm, chạy ra.

Chữ viết bút lông của Sở Mặc Bạch rất đẹp, trông rất nghệ thuật.

Có khí chất giống như con người ông vậy.

Năm đầu tiên cô kết hôn với Sở Ninh Dực, hồi đó Tết cô ở chung cư một mình nên không biết chuyện ba chồng cô biết viết câu đối, nên lần này khó tránh khỏi có chút tò mò.

“Năm nào ba cũng tự viết ạ?” Thủy An Lạc vừa mài mực vừa nói, “Hồi con còn nhỏ ba con cũng cũng hay viết, nhưng sau này thì không viết nữa.”

Tay Sở Mặc Bạch thoáng khựng lại, xong lại tiếp tục đưa bút.

“Ba con viết đẹp lắm.” Sở Mặc Bạch cảm thán nói.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu: “Ba, trước đây ba rất thân với ba con sao?”

Cô nhớ, hôm đó ba chồng cô thậm chí còn đuổi theo ra ngoài, với cả lúc ba cô tới ông cũng đón tiếp rất nhiệt tình nữa.

“Cũng không tính là thân, nhưng hồi còn trẻ, ba con từng cứu mạng ba.” Sở Mặc Bạch lên tiếng, ông nhìn cô gái đang đứng cạnh mình, “Hồi đó, ba còn chưa quen mẹ Ninh Dực, thích leo núi. Có một lần trong lúc leo núi ba gặp phải tuyết lở, là ba con đã cứu ba.”

Thủy An Lạc lắng nghe, hơn ba mươi năm trước mà gặp tuyết lở thì nguy hiểm đến cỡ nào cơ chứ?

“Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, nhưng khi ấy, trên người ba con đã có một khí chất mà ba không thể có. Bọn ba ở trong tuyết ba ngày ba đêm, đã mấy lần ba nghĩ rằng chúng ta không thể sống sót để ra khỏi đó được. Nhưng ba con lại nói với ba rằng, có chết cũng phải ra ngoài chết, không được chết cạnh ông ấy.”

Lúc Sở Mặc Bạch nhắc lại chuyện cũ, ông không nhịn được cảm khái, “Ba con như thể sống vì nơi đó, như thể bất cứ trận tuyết lở nào trong mắt ông ấy cũng chỉ như mặt đất bằng phẳng vậy.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1097: Câu đối (1)
Như mặt đất bằng phẳng sao?

“Ba kể con nghe, hồi đó ba con chỉ mới mười tám tuổi thôi mà đã có thể đưa một người sợ chết như ba ra khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi đấy, nên con không cần phải lo lắng như thế đâu.”Sở Mặc Bạch nói rồi lại đặt bút xuống, “Đi lấy hồ dán ra ngoài dán câu đối với ba đi.”

“Vâng ạ...” Thuỷ An Lạc chạy lên nhà lấy áo xong lại vào bếp lấy hồ dán đang đun trên bếp xuống.

Phương Bắc có một tập tục, lúc dán câu đối thì hồ phải do mình tự đun. Trước đây lúc ông nội cô còn sống, ông cũng tự mình đun hồ, thế nên cô cũng không thấy lạ lẫm gì với thứ đồ này cả.

Chỉ có điều cô không ngờ một gia đình giàu có như Sở gia mà cũng làm cái này.

Sở Mặc Bạch và Thủy An Lạc ở ngoài dán câu đối. Hà Tiêu Nhiên đứng trên tầng hai nhìn. Thủy An Lạc mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, ngoài trời hơi lạnh nên chiếc mũ len cơ hồ đã che hết cả mặt cô lại. Lúc này cô đang cầm câu đối ngẩng lên định đưa cho Sở Mặc Bạch.

Con bé ngốc nghếch này.

Tuy đôi lúc ngốc ngốc lại ngờ nghệch, nhưng bản chất lại rất tốt.

Hà Tiêu Nhiên nghĩ, bà ghen tị với Thủy An Lạc chính là đang ghen tị với sự ngốc nghếch của cô.

“Ba, bên này, bên này, hơi nghiêng rồi ạ...”

Sở Ninh Dực ngủ được hai tiếng, nghe thấy tiếng bà xã cứ gào tướng lên cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy.

Anh đưa tay lên bóp trán, cẩn thận dời khỏi giường tránh động đến vị tổ tông kia nhà mình.

Tiểu Bảo Bối khẽ động, nhưng rồi lại cắn ngón tay ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng động bên ngoài liền xuống giường đi ra xem.

“Không được, không được, ba ơi quết thế còn chưa đủ đâu.” Thủy An Lạc gào tướng lên.

Đây... có còn là bên ngoài nhà anh nữa không vậy?

Quết cái gì cơ?

Vừa mở cửa ra, anh đã trông thấy Sở Mặc Bạch bị hụt tay, cả người khẽ run lên một cái, sau đó, cái tay đang cầm hồ cũng run lên.

“Soạt...”

“Mẹ ơi...”

Thủy An Lạc giật mình, lùi lại một bước, nhìn Sở Ninh Dực đứng trước mặt mình lúc này đang biến thành một người hồ.

Ực...

Thủy An Lạc nhịn không được mà nuốt nước bọt một cái, may quá, may mà không phải là cô tạt.

Nhưng ba chồng, sao ba chiếu nguyên từ cái đầu của anh mà giội xuống vậy. Ba cố ý đúng không, là ba cố ý đúng không!

Ngoài cửa, ngoài tiếng cái hũ bị rơi xuống đất vọng lại ra, chỉ còn lại mỗi tiếng nuốt nước bọt của Thủy An Lạc.

Chắc đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!

“Hai người đang làm gì thế?” Sở Ninh Dực lạnh lùng gằn xuống.

Thủy An Lạc run bắn người, nấp luôn ra sau lưng ba chồng, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi anh Sở ơi~

Trái lại, Sở Mặc Bạch lại rất bình tĩnh, chẳng phải chỉ là giội hồ lên người thôi sao?

“Thủy An Lạc, em vào đây cho anh.” Sở Ninh Dực kéo lấy cổ tay Thủy An lạc, vừa tới cửa anh liền đóng sập cửa lại, chặn ánh mắt cầu xin của cô lại luôn.

Hà Tiêu Nhiên nghe thấy tiếng động liền chạy ra khỏi phòng, thấy dưới đất một đống hỗn độn liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không có gì, anh giội hồ lên người con trai em thôi.” Sở Mặc Bạch nói rồi liền ngồi xuống thu dọn đống hồ dưới đất.

Khóe miệng Hà Tiêu Nhiên giật giật, con trai bà bị bệnh sạch sẽ đấy!

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo vào nhà tắm, rồi ấn thẳng lên tường, bật vòi sen.

Thủy An Lạc không nhịn được vùng vẫy, may mà vào phòng cô đã cởi áo khoác lông ra rồi, nếu không chắc giờ khóc mù mắt mất.

“Vui không?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 198: Câu đối (2)
Thủy An Lạc nuốt nước bọt, đây không phải lỗi của cô mà!

Sở Ninh Dực sau khi bị con trai hành hạ cả một đêm thì tính khí lúc này không ổn chút nào, trên đầu còn hồ dính nhơm nhớp. Tâm trạng lúc này của Sở tổng không thể dùng hai chữ “mẹ kiếp” để hình dung được.

Thủy An Lạc cười gượng: “Chuyện này là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, ai bảo anh mở cửa cơ chứ.”

“Vậy ra là lỗi của anh?” Sở Ninh Dực nói xong, một giọt hồ nhỏ xuống, khiến sắc mặt của anh càng khó coi hơn.

Thủy An Lạc thấp thỏm ngẩng lên, giờ trên gương mặt đẹp trai của anh Sở nhà cô đã bị dính chút hồ, tóc cũng bị chảy hồ xuống, cả người thì khỏi phải nói, trên chiếc áo xanh đậm đã bị trắng xóa cả một mảng.

Nhưng, không thể không nói: “Anh Sở, nhưng trông anh vẫn đẹp trai lắm, thật đấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu.

“Đẹp trai?” Sở Ninh Dực hừ lạnh, kéo cô vào lòng mình, còn cố tình cạ cạ người lên chiếc áo màu hồng nhạt của cô.

“A...” Thủy An Lạc khẽ kêu lên, nhưng không kịp tránh nữa rồi, vì trên người cô giờ đã bị anh Sở dính hết hồ lên rồi.

Sở Ninh Dực siết chặt lấy eo cô, “Cái thứ dở hơi này nếu có tác dụng như thế, không bằng chúng ta dính thêm chút nữa đi, biết đâu có thể dính lấy nhau cả đời?”

Dùng hồ để dính cả đời?

Thủy An Lạc giật giật miệng cười gượng rồi vội nói: “Anh Sở, anh Sở, để em gội đầu cho anh nhé, em chắc chắn sẽ gội sạch hơn người ta.” Thủy An Lạc nói rồi liền kéo Sở Ninh Dực tới dưới vòi sen.

“Mặc quần áo gội?”

Anh Sở nhếch môi khiến cái hai chân của em Thủy run lên.

“Cởi, cởi...” Thủy An Lạc cười, vội cởi áo anh ra.

Cô vừa cởi vừa nghĩ, không biết tên biến thái nào mua cái áo này nữa, sao nhiều cúc quá vậy?

Nhưng cô đã quên mất hồi đó chính cô là người mua cái áo này, mục đích là để anh Sở không dễ dàng cởi đồ được!

Tốn sức ba bò chín trâu mới cởi hết được cái áo, nhưng khi trông thấy cơ thể tuyệt đẹp kia, Thủy An Lạc lại không khỏi muốn chảy máu mũi.

Thế nên, trước khi Thủy An Lạc mất mặt chảy máu mũi, cô đã định bỏ chạy.

Sở Ninh Dực nắm chặt lấy cổ tay cô, lại kéo cô vào lòng mình, trầm giọng nói: “Đã bảo là gội đầu cho anh rồi cơ mà?”

Thủy An Lạc cười ha ha: “Anh Sở, chẳng phải em thế này là vì sợ không kiềm chế được mà bổ nhào vào anh đấy sao?”

“Tới đây, bản thiếu gia không phản đối đâu.” Sở Ninh Dực nói rồi giang hai tay ra, rõ ràng như đang nói: “Nhào đi!”

Thủy An Lạc được buông ra, nhưng hai chân rõ ràng đã mềm nhũn, “Anh Sở, tiết tháo của anh đâu rồi?”

“Dù sao thì cũng đều là “tiết” cả, bản thiếu gia không ngại đổi hình thức đâu.” Sở Ninh Dực tỏ ra nghiêm túc nói.

Dù gì cũng đều là “tiết” cả?

Tiết?

Thủy An Lạc tử trận, anh có còn là anh Sở kiêu ngạo lạnh lùng của cô nữa không?

“Anh Sở à, anh là tiên, mình không thể nói chuyện dung tục như thế được.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, nhưng trông thấy vẻ đẹp của anh Sở sờ sờ ngay trước mắt như thế, cô lại không xê dịch chút nào.

“Anh nói tiếng tiên mà, nhìn cái ánh mắt dung tục của em đi, cả nước dãi nữa, sắp chảy hết cả ra rồi kìa.” Sở Ninh Dực chậc lưỡi, “Mau lên, hết giờ là là thôi đấy, không có nhiều cơ hội được nhào vào bản thiếu gia đây đâu, nếu như hôm nay nhào vào mà khiến bản thiếu gia vui thì xem như bỏ qua chuyện này.”

Chân Thủy An Lạc run rẩy, thế ra ý của của anh Sở là: Nếu hôm nay bản thiếu gia không vui, thì hậu quả không thể giải quyết trong hôm nay được sao?

Ba chồng cô, hại chết cô rồi!

Thủy An Lạc nuốt nước bọt, ngẩng lên nhìn người đàn ông nào đó kia, cô nên nhào hay không nhào vào đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1099: Câu đối (3)
Sở Ninh Dực cũng không vội, cứ thản nhiên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cô, dù sao thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có một cái đó mà thôi.

Con tim yếu đuối của Thủy An Lạc phải đấu tranh dữ dội giữa sắc đẹp và lý trí.

Thiên Thần: Lạc Lạc là cô gái tốt, sao có thể làm chuyện này được?

Ác Quỷ: Cô nhìn mắt cô ấy đi, sắp nuốt chửng Sở tổng đến nơi rồi kia kìa, gái tốt gái ngoan cái gì chứ?

Bốp bốp bốp...

Thủy An Lạc đánh bay luôn Ác Quỷ, làm gì có chuyện cô ăn thịt Sở tổng chứ?

“Giờ sao đây?” Sở Ninh Dực lười nhác cất tiếng, giọng nói khàn khàn của anh mang theo chút cảm xúc khác thường trong đó.

Thủy An Lạc “áu” một tiếng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà nhào tới, dù sao thì trên áo cô cũng bị Sở tổng bôi hết hồ lên rồi.

Thủy An Lạc nghĩ xấu, chuyện này không thể trách cô được, là anh Sở bảo cô tới mà.

Quả nhiên, khi Sở Ninh Dực đón lấy cái người vừa nhào vào, liền cảm nhận được cảm giác dính nhớp trước ngực, sắc mặt anh đen sì, nhưng lại không đẩy người ra.

Thủy An Lạc hôn lên môi anh, cánh tay còn xấu xa cạ cạ lên người anh.

Sở Ninh Dực nhíu mày, sau đó liền bắt lấy eo cô, bế cô đặt lên bệ bồn rửa mặt, rồi không chút nhẹ nhàng nào mà lột hết đồ của cô ra.

Thủy An Lạc bị lạnh, không nhịn được lại run lên.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang dựa vào tay mình, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thế này là anh nhào vào em, hay em nhào anh đây?”

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, anh zai à, em cho anh nhào đấy được chưa?

Nhưng Sở Ninh Dực lại như cố tình muốn trêu ghẹo cô, cứ muốn bắt cô phải nói ra nguyên do mới được.

Cuối cùng, Thủy An Lạc sốt ruột quá liền cắn luôn một phát lên vai anh, cái tên chơi ác này.

***

Thủy An Lạc ra khỏi phòng tắm, đúng hơn là bay ra vì hai chân của cô đã biến thành bọt biển rồi. Nếu không phải cô chạy nhanh, chắc cái tên kia tính chơi vài trăm hiệp luôn quá.

Thủy An Lạc nằm nhoài ra giường nghĩ, sao cái tên này tinh lực lại dồi dào thế chứ? Nếu như cô phải trông con cả đêm không được ngủ thì hôm sau cô nhất định sẽ ngủ tới chiều mới thôi.

Nhưng anh mới ngủ được bao lâu chứ?

Sao vẫn còn sức mà đày đọa cô vậy?

Thủy An Lạc nằm trên giường một hồi. Trước lúc Sở Ninh Dực đi ra, cô dứt khoát bật dậy thay quần áo, nếu không tên cầm thú kia sẽ lại tiếp tục mất.

Sở Ninh Dực mặc áo choàng tắm đi ra, thấy người đang ngồi trên giường đã mặc quần áo chỉnh tề, lông mày hơi nhướng lên, tốc độ nhanh phết đấy.

“Lạc Lạc, sửa soạn chút đi rồi ra ngoài đi mua đồ với mẹ.” Hà Tiêu Nhiên ở ngoài cửa gọi.

“Vâng ạ.” Thủy An Lạc nói rồi liền làm mặt quỷ với Sở Ninh Dực trước khi anh kịp nhào tới, sau đó liền chạy vọt ra ngoài.

Sở Ninh Dực sờ sờ mũi, mẹ ra ngoài mua đồ mà lại muốn đưa Thủy An Lạc theo, con trai là anh đây bị ghét mất rồi.

Anh lại cúi xuống nhìn con trai đang ngủ. Nhóc ngủ thế này chắc không tỉnh lại được đâu, thế là Sở Ninh Dực cũng thay đồ đi xuống nhà.

Hà Tiêu Nhiên muốn đích thân đi mua đồ làm cơm giao thừa. Vì năm nay có cả Thủy An Lạc nên sau khi được bà nội nhắc nhở, bà cũng định đi mua ít kẹo bánh, dù sao đó cũng là đồ lũ trẻ thích ăn.

Tất nhiên, mẹ chồng lạnh lùng như bà sẽ không nói chuyện này ra, thế nên bà mới muốn đưa Thủy An Lạc theo cho cô tự chọn.

Còn Thủy An Lạc thì chẳng biết gì cả, chỉ biết mẹ chồng muốn đưa mình ra ngoài, thế nên cô rất vui.

Nhưng khi họ đang định ra khỏi nhà, Sở Ninh Dực cũng đi theo, nói văn vẻ thì là muốn làm tài xế cho hai người.
 
Top