Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1080: Đánh người không nên đánh (2)
Thế là cô có tiền mua quần áo Tết cho anh Sở, mua quà cho ba mẹ chồng rồi, tiện thể còn có thể mua ít đồ cho ba mẹ cô nữa.

Tuy rằng mấy người đó còn có nhiều tiền hơn cô.

Không đến một tiếng sau Kiều Nhã Nguyễn đã tới nơi, thậm chí còn nói cái bản đồ kia quá lừa đảo muốn hãm hại mình, vì rõ ràng có đường tắt ngắn hơn.

Thủy An Lạc ra ngoài đúng vào giờ ngủ trưa của Tiểu Bảo Bối nên cô đỡ phải dỗ nhóc.

Kiều Nhã Nguyễn đón Thủy An Lạc, sau đó nhằm trung tâm trang sức quốc tế ngoài vành đai bốn mà thẳng tiến.

Thủy An Lạc vừa nghe đến cái tên này thì ngây ngẩn cả người, cái chỗ đó, có dùng hết tiền thưởng của cô cũng không mua nổi một sợ dây chuyền đâu.

“Đi mua gì thế?” Thủy An Lạc bóp lấy ví tiền của mình, mồ hôi chảy ròng ròng nói.

“Mẹ tao với mẹ nuôi của tao dạo gần đây cứ nói cái gì mà đeo ngọc nuôi người. Tao thấy hai người nghiên cứu có vẻ vui lắm nên định mua cái vòng ngọc làm quà năm mới cho hai mẹ.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

Dùng vòng ngọc làm quà năm mới, nhẹ nhàng thì hơn vạn, nặng đô hơn thì cũng phải tới mấy chục vạn luôn đấy.

Thủy An Lạc ngồi ở ghế phó lái giả chết.

“Tao đây còn đang hớn hở bỏ năm nghìn ra mua quà cho tất cả mọi người đây này.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Gái à, gái là hoàng hậu của tập đoàn Sở thị, là công chúa của Viễn Tường đấy gái có biết không hả? Sao mà sống cứ như dân tị nạn thế?” Kiều Nhã Nguyễn lườm cô một cái khinh bỉ.

Thủy An Lạc chậc một tiếng: “Mày không thấy dư luận người ta nói đấy à, Đông cung như tao đã bị Sở tổng quẳng đi trông xác chết để nhường đường cho anh ấy và Vương gia mỹ nhân nhà tao rồi kìa.”

Kiều Nhã Nguyễn không chút khách khí cười to: “Tao kể mày nghe, dạo này tao cũng lướt tin về anh Sở nhà mày với anh trai tao, đúng là đặc sắc cực luôn.”

Thủy An Lạc ngồi tựa vào ghế phó lái cười ha hả. Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn bình thường thế này Thủy An Lạc lại càng thấy bất an hơn, có vẻ như Kiều Nhã Nguyễn đã hoàn toàn buông bỏ những chuyện liên quan đến cô và Phong Phong rồi.

Lúc đến trung tâm trang sức quốc tế, Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực. Cô bảo Kiều Nhã Nguyễn đi vào trong trước.

“Chậc chậc chậc, mới có một lúc không thấy nhau mà đã phải gọi điện thoại rồi, trêu ngươi ai đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng rồi khóa cửa xe đi vào.

“Em ra ngoài với Kiều Nhã Nguyễn à?”Ngày cuối cùng đi làm, Sở Ninh Dực vẫn được xem là làm đủ chức trách.

“Vâng, nó muốn mua quà năm mới cho dì và bác An, lát nữa em mua quà lại phải tiêu tiền của anh rồi.” Thủy An Lạc nói rồi cất bước đi vào.

“Tiền của anh?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, có điều câu này nghe có chút nguy hiểm.

Thủy An Lạc hiểu ý của anh nhưng lại cứ thích đối nghịch với Sở Ninh Dực: “Phải phải, là tiền của anh.”

“Lại ngứa da? Muốn ăn đòn đấy hả?” Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói.

Thủy An Lạc cười nói: “Không nói với anh nữa, em vào trước đây.”

Thủy An Lạc cúp máy rồi nhưng nụ cười trên miệng vẫn lưu lại trên môi rất lâu, hóa ra cô cũng có thể hạnh phúc như vậy.

Lúc Thủy An Lạc vào tới nơi, Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi ở một quầy hàng nhưng lại nhìn ra hướng khác. Cô nheo mắt nhìn theo thì thấy đó là một người phụ nữ khoác cái áo lông có vẻ rất dày nặng. Người này nhìn không giống như đi mua đồ mà là đang đi bán đồ thì đúng hơn.

Người phụ nữ đó dáng không cao lắm, khoảng hơn một mét sáu, quàng khăn trên đầu. Lúc này không biết người phụ nữ đó đang nói gì với nhân viên mà cơ thể có chút run rẩy.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn: “Mày nhìn gì thế? Người quen à?”

“Hình như tao từng gặp người phụ nữ kia ở đâu rồi thì phải.” Kiều Nhã Nguyễn trả lời, có vẻ như cô cũng đang nghiêm túc nghĩ lại.

Thủy An Lạc nhìn lại một lần nữa, cô chắc chắn mình không biết người này.

“Chẳng phải chỉ là muốn mua vòng tay thôi sao?”

“A, tao nhớ ra rồi!” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng cắt ngang lời Thủy An Lạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1081: Đánh người không nên đánh (3)
“Giật bắn cả mình.” Thủy An Lạc hết hồn kêu lên một tiếng.

“Chính là người lần trước cãi nhau với Sư Hạ Dương ở bệnh viện.” Kiều Nhã Nguyễn kích động nói.

“Đừng nhắc đến gã đó trước mặt tao. Lần nào gặp anh ta cũng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.” Tuy đã qua lâu rồi nhưng Thủy An Lạc vẫn không thể thích nổi con người của Sư Hạ Dương.

“Tao nói mày hay, đây chắc chắn là một...”

“Đinh...”

Kiều Nhã Nguyễn còn chưa hết lời, một chuỗi ngọc bỗng văng đến chân cô.

Nghe âm thanh thì chất ngọc khá tốt!

“Không mua đồ thì đừng đứng ở đấy cản đường, không thấy phu nhân của chúng tôi muốn mua đồ à?” Một người đàn bà chanh chua đẩy người phụ nữ kia ra, thậm chí còn ném cả chuỗi ngọc trên tay cô ta đi.

Chuỗi ngọc kia lại văng đến dưới chân Kiều Nhã Nguyễn.

“Này...” Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng bước tới đỡ người phụ nữ kia dậy, tầm mắt rơi vào bụng cô ta, quả nhiên là hơi nhô lên. Đó chính là người phụ nữ cô đã trông thấy ngày hôm đó.

Thủy An Lạc cúi người nhặt chuỗi ngọc lên, bước qua theo.

“Bà bị điên đấy à, không thấy người ta đang mang thai hả?” Cơn tức của Kiều Nhã Nguyễn dâng lên, cô tức giận nói.

Thủy An Lạc đưa chuỗi ngọc lại cho người phụ nữ kia rồi mới phát hiện ra sắc mặt cô ta đã tái nhợt: “Cô này, cô không sao đấy chứ?”

Người phụ nữ kia lắc đầu, nói cảm ơn rồi nhận lại chuỗi ngọc.

“Cô là ai? Cô có biết phu nhân của chúng tôi là ai không hả?” Người đàn bà trông đã đứng tuổi kia gân cổ gào lên.

“Sao hả, phu nhân nhà bà là phu nhân tổng thống Mỹ hay là nữ hoàng Anh?” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt.

Người phụ nữ kia vội giơ tay kéo Kiều Nhã Nguyễn lại: “Bỏ đi, tại tôi lề mề làm mất thời gian của họ quá thôi. Cái này tôi không bán nữa, tôi đi đây.” Nói xong cô ta nhanh chóng xoay người bỏ đi.

“Chó mà lại đòi bắt chuột, đồ bao đồng xen vào chuyện người khác.” Người đàn bà kia liếc mắt khinh bỉ nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

“Bà đã từng thấy con chó nào mấy trăm vạn chưa? Bà đã từng thấy con chuột nào mấy trăm vạn chưa?” Thủy An Lạc cười lạnh thành tiếng, “Chó ra ngoài cũng không bị người ta đuổi đánh. Bà mà ra ngoài, chắc sẽ bị người ta quây lại đánh đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn vốn đang bực mình, nghe thấy Thủy An Lạc phản bác như vậy, tâm trạng trong nháy mắt liền khá hơn. Cô vỗ lên vai Thủy An Lạc: “Nói hay lắm.”

“Con ranh này, mày ở đâu đến mà dám nói chuyện với tao như thế hả? Mày có biết tao là ai không?” Người đàn bà đứng tuổi kia nổi giận đùng đùng quát lên.

“Biết, không phải bà vừa mới tự giới thiệu đấy à, con chuột già.”

“Mày... mày...” Người đàn bà kia tức đến mức không nói thành lời, mặt đỏ phừng phừng. Cánh cửa đằng sau bỗng mở ra, bà ta tức tối quay lại: “Chúng mày cứ chờ đấy.”

Thủy An Lạc chép miệng: “Người còn chưa tới đã vênh váo đến độ này, chẳng lẽ là chuột thành tinh?”

“Cũng có thể là cua tám càng, đi ngang.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.

Thủy An Lạc vỗ tay hưởng ứng.

“Phu nhân, chính là hai con bé này, chiếm chỗ không nói, lại còn chửi phu nhân là chuột nữa.”

Cái quần gì thế...

Thủy An Lạc quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn, mụ già này đúng là lưỡi không xương.

Hai người lại quan sát người phụ nữ đang khoác một chiếc áo lông chồn to sụ kia, bên cạnh có hai người nữa theo hầu. Bà ta đeo một cặp kính râm to bản, mười ngón tay sơn đỏ chót như màu môi đỏ rực lửa của bà ta.

Người phụ nữ này là ai thế?

Sao phô trương quá vậy?

Sao bọn họ ở thành phố A bao lâu rồi mà chưa từng thấy bao giờ?

Người đàn bà kia bỏ kính mắt xuống, trang điểm rất kỹ càng nhưng nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn tố cáo tuổi tác của bà ta, chắc cũng phải trên bốn mươi rồi.

Người phu nhân kia vừa nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn đã nheo mắt lại, như thể đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1082: Đánh người không nên đánh (4)
“Chát...”

Trong lúc Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn còn đang tò mò về thân phận của người phụ nữ kia, bà ta đã đột nhiên bước tới, vung một cái tát về phía Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn không dưng lại bị đánh, sững sờ cả người.

Thủy An Lạc cũng sửng sốt mất một lúc, nhưng cũng nhanh chóng vung tay tát lại.

Đây gọi là có tới có lui, nếu người đàn bà kia đã chẳng phân biệt phải trái gì mà đánh người thì cô cứ đánh lại đã rồi tính sau.

Người phụ nữ kia bị đánh, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Tuy trên mặt vẫn còn đau rát nhưng nhìn sắc mặt bà ta biến thành màu đen Kiều Nhã Nguyễn lại thấy hả hê.

“Trước khi đánh người nhớ nhìn cho kỹ có đánh nhầm người hay không, bằng không người khác cũng chẳng nhìn rõ đâu.” Thủy An Lạc lạnh giọng mở miệng nói.

“Mày dám đánh phu nhân nhà tao?” Người đàn bà ban nãy lại to tiếng kêu lên.

Bà ta còn đang định bù lu bù loa lên nữa nhưng đã bị Thủy An Lạc ngắt lời: “Không phải lắm lời, tôi không biết phu nhân nhà bà là ai, bà ta dám đánh người thì cũng phải dám chịu đòn chứ.” Thủy An Lạc nói xong, nhìn người phu nhân kia từ trên xuống dưới một lượt.

Dường như đến lúc này bà ta mới hoàn hồn lại, hung hăng nhìn bọn họ: “Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, chính mày đã quyến rũ con tao, hại nó thiếu chút nữa xuất huyết dạ dày gần chết, tao còn tưởng là thứ tốt đẹp gì, thì ra cũng chỉ...”

“Bà nói...”

“Lạc Lạc...” Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy mấy chữ xuất huyết dạ dày liền sửng sốt, nhưng cô cũng nhanh chóng nghĩ ra đây là ai.

Mẹ của Phong Phong, cuộc gặp này, thật đúng là bất ngờ.

“Phong phu nhân, mùa đông gió lớn, cẩn thận nói nhiều thụt lưỡi vào đấy.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh thành tiếng.

Cái tên cô vẫn một mực trốn tránh kia, không ngờ lại xuất hiện bằng cách đặc biệt thế này.

Phong... phu nhân?

Thủy An Lạc hơi sững sờ, quay lại nhìn nửa gương mặt đỏ bừng của Kiều Nhã Nguyễn, “Bà ta là...”

Mẹ của Phong Phong?

Nghĩ đến tầng quan hệ đó, cơn điên trong lòng Thủy An Lạc lại càng tăng thêm.

Chính Phong Phong mới là người làm Kiều Nhã Nguyễn tổn thương, thế mà giờ mẹ anh ta lại đang làm gì đây?

“Đúng là một đứa con gái vô giáo dục. Người đâu, cho cô ta một bài học cho tôi.” Phong phu nhân quay ra nói với hai người hầu phía sau.

“Lạc Lạc, lùi lại phía sau.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.

Không đụng đến cô, cô tuyệt đối sẽ không chạm đến người ta. Nhưng bây giờ người ta đã đến tận cửa bắt nạt rồi thì đừng hòng cô nhịn nữa.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, hơi lùi về phía sau một chút.

Mà Phong phu nhân đang gây sự, hẳn là không ngờ Kiều Nhã Nguyễn cũng là người tập võ, cho nên ba người hầu của bà ta đã nhanh chóng nằm kêu rên trên mặt đất.

Kiều Nhã Nguyễn vỗ nhẹ tay mình, “Phong phu nhân, bà không phải phu nhân tổng thống Mỹ, cũng chẳng phải nữ hoàng Anh, đừng bay cao như vậy, cẩn thận ngã đấy.”

Vốn cô định nói là ngã chết cơ, nhưng nghĩ dù sao cũng là bất kính với trưởng bối nên cuối cùng cô đành sửa lại cách nói.

“Có bản lĩnh đến tìm người ta gây sự thì sao không đi quản cái thằng con trai cứ bám lấy người ta của bà ấy?” Thủy An Lạc nhìn thẳng vào sắc mặt đã sợ đến trắng bệch của người đàn bà kia, cười lạnh nói.

“Là con ranh này quyến rũ con tao, là cô ta quyến rũ con tao!” Phong phu nhân lớn tiếng gào lên, “Đồ đê tiện, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

“Im mồm!” Thủy An Lạc tức giận quát, bước lên giữ lấy cổ tay bà ta: “Nếu bà không phải là mẹ của Phong Phong thì không đơn giản là ăn lại một cái tát thôi đâu. Kẻ đê tiện chính là con trai bà, đừng có ở đó vừa ăn cướp vừa la làng.”

Không ai thích bị người ta mắng chửi cả, Kiều Nhã Nguyễn cũng vậy, nói không để tâm là không thể, cho nên cô nàng vẫn luôn thích giương nanh múa vuốt trước kia lúc này cũng im lặng.

Cánh cửa của gian hàng trang sức tiếp tục mở ra, lần này người tiến vào không phải khách hàng, cũng không phải nhân viên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1083: Đánh người không nên đánh (5)
Lúc Sở Ninh Dực đến đồn cảnh sát, bà xã nhà anh đang nhìn người phụ nữ đối diện giống như một con gà chọi.

Lúc vừa nhận được điện thoại anh giật hết cả mình, vợ anh mà lại đi cướp tiệm trang sức á?

Đùa đấy hả?

Vài món trang sức Sở Ninh Dực anh không mua được hay sao? Hơn nữa bà xã anh có khả năng cướp tiệm trang sức từ lúc nào thế.

“Sở tổng.” Anh cảnh sát đứng trước cửa nghênh đón chào hỏi.

“Ninh Dực, cậu tới đúng lúc lắm, mấy chục năm nay tôi không về thành phố A, chỗ này đã biến thành bộ dạng này rồi sao? Hồ ly tinh chạy đầy đường, còn đánh người?” Phong phu nhân cả tiếng la hét, nhưng bà ta không hề nghĩ tới việc tại sao Sở Ninh Dực lại có mặt ở đây.

Sở Ninh Dực nhíu mày, không vui nói: “Dì đang nói ai vậy?”

“Chính là con ranh kia, quyến rũ con tôi, cái đứa đứng bên cạnh cô ta chắc cũng chẳng tốt lành gì, chắc chắn cũng là hồ ly tinh.” Phong phu nhân chỉ vào Thủy An Lạc lớn tiếng nói.

“Dì à, cô ấy là vợ cháu.” Sở Ninh Dực lạnh lùng buông một câu rồi đi hướng về phía Thủy An Lạc.

Một câu “cô ấy là vợ cháu” khiến Phong phu nhân hoàn toàn câm lặng.

Thấy Sở Ninh Dực đi tới, Thủy An Lạc tự động lùi về phía sau một bước.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nói thẳng: “Người là do tôi đánh, không liên quan gì đến Lạc Lạc hết.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn dấu bàn tay trên mặt Kiều Nhã Nguyễn, còn cả dấu bàn tay trên mặt Phong phu nhân, lông mày nhịn không được nhíu lại. Ai đánh người thì anh không quan tâm nhưng anh biết chuyện này lại khó xử lý rồi đây.

“Sở tổng, đã tra hỏi rõ, không hề có hiềm nghi cướp đoạt trang sức, hơn nữa Sở phu nhân và bạn cô ấy chỉ đánh người để tự vệ thôi.” Người cảnh sát phụ trách thẩm tra mở miệng nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, ký tên lên tập tài liệu mà cảnh sát đưa tới rồi mới đưa người đi.

“Ninh Dực, Ninh Dực...” Phong phu nhân lớn tiếng kêu lên, bà ta cũng không muốn ở lại chỗ này.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Phong phu nhân đang một mực kêu gào, “Một lát nữa Phong Tứ sẽ đến. Dì cứ ở đó chờ cậu ấy tới đi.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.

Nhưng họ vừa mới ra khỏi đồn thì đã thấy Phong Phong đang sốt sắng xuống xe.

Bước chân Kiều Nhã Nguyễn bỗng dừng lại, nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện ở trước mặt mình.

Phong Phong cũng dừng bước, ánh mắt nhìn vào gương mặt sưng đỏ của Kiều Nhã Nguyễn.

Tay anh khẽ nâng lên, lại khắc chế không vươn ra phía trước.

Thủy An Lạc đứng bên cạnh Sở Ninh Dực, ánh mắt đưa qua đưa lại giữa hai người.

Tình huống gì thế này?

Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên vai Thủy An Lạc, sau đó đưa cô đi.

Thủy An Lạc đi được vài bước lại ngoảnh lại nhìn, không yên tâm để Kiều Nhã Nguyễn ở đó.

Kiều Nhã Nguyễn đã quên mất đã bao lâu rồi cô không trông thấy anh ta. Lần trước khi anh nằm viện, cô cũng chỉ ở bên ngoài nhìn một chút, giờ xem ra chắc anh ta cũng đã bình phục rồi.

Thế nhưng, khỏe hay không thì có liên quan gì đến cô chứ?

Trước đây đã không, hiện giờ lại càng không!

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, cất bước đi thẳng qua người anh ta.

Phong Phong một mực khắc chế, nhưng cuối cùng khi cô lướt qua vẫn túm lấy cổ tay cô, trầm giọng mở miệng nói: “Mặt em... “

“Mẹ anh ở trong, còn nữa...” Kiều Nhã Nguyễn hất tay anh ta ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Phong Phong, “Làm phiền anh nói cho mẹ anh biết, tôi và anh không có bất cứ quan hệ gì với nhau hết.”

Kiều Nhã Nguyễn nói xong, dứt khoát xoay người bỏ đi.

Phong Phong quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng của Kiều Nhã Nguyễn.

Trái tim, như bị ai đó ra sức xé nát, nhưng anh ta vẫn không thể buông cô được.

Bọn họ, quả nhiên vẫn chỉ là người xa lạ, nhưng lần này, lại là do cô ấy lựa chọn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1084: Đánh người không nên đánh (6)
Sở Ninh Dực khoanh tay nhìn cô vợ nhỏ.

Thủy An Lạc nhỏ giọng nói: “Em không biết đó là mẹ của Phong Phong. Hơn nữa bà ta vừa đến đã tát Lão Phật Gia một cái. Em chẳng kịp suy nghĩ gì nữa chỉ biết đánh lại thôi.”

Thời điểm đó trong đầu Thủy An Lạc chỉ có một câu nói: Lão Phật Gia nhà cô bị đánh, Lão Phật Gia nhà cô vậy mà lại bị đánh!

Thế là đầu óc cô nóng hết cả lên, chẳng kịp nghĩ gì đã vung tay tát trả.

“Em có biết ba của Phong Tứ là ai không?” Sở Ninh Dực sầm mặt hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu, cô làm sao mà biết được.

“Chính khách và là một thương nhân giàu có của nước M. Nếu em không phải bà xã của anh thì giờ đã bị ném đến Hậu Hải làm mồi cho cá rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...” Cảm giác thật là đáng sợ.

“Nhưng mà em đã là vợ anh rồi, đánh thì cứ đánh thôi. Anh không thể để cho bà xã của mình chịu ấm ức được đúng không nào?” Sở Ninh Dực nói xong, ôm lấy cô vào trong lòng, “Nào, lại đây, chúng ta nói về chuyện “Tiền của anh” xem thế nào nhé?”

Thủy An Lạc: “...”

Cô còn chưa cảm động xong mà!

Sở tổng thật chẳng biết chọn thời điểm gì cả!

Sở Ninh Dực nâng cằm cô lên, rõ ràng muốn cô nói về vấn kia.

“Giờ vấn đề giữa Lão Phật Gia và Phong điên kia không phải lớn hơn à?” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Để ý thì có vấn đề, không thèm để ý thì chẳng có vấn đề gì cả. Nhưng vấn đề này chẳng liên quan gì đến vấn đề của chúng ta hết.”

Sở Ninh Dực phun ra một đống vấn đề, khiến mấy chữ vấn đề cứ lượn quanh đầu Thủy An Lạc.

“Quà còn chưa mua được.” Thủy An Lạc thở dài.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Cầu xin bản thiếu gia đi, rồi anh sẽ đi mua quà với em.”

Thủy An Lạc đảo đôi mắt to, dường như đang nghĩ gì đó, chỉ chốc lát sau đã mở miệng nói, “Em lại thành Tô Đát Kỷ hại nước hại dân của công ty anh à?”

Vì cô lại lôi anh ra ngoài nữa rồi.

“Đừng có mà dát vàng lên mặt mình nữa. Từ xưa đến nay, có thể khiến quân vương lên triều muộn, không phải là mỹ nữ thì cũng là có tâm cơ, em thì có cái gì?”

Sở Ninh Dực nói xong, còn cố ý nâng cằm cô nhìn một chút, “Xinh đẹp, thứ này em thực sự không có, tâm cơ, thôi bỏ đi, bỏ đi...”

Ai da...

Sở tổng, cớ vì sao anh lại ghét bỏ em như thế?

Cô cũng xinh xắn lắm mà?

Thủy An Lạc đang định phản bác, di động đột nhiên vang lên, cô vội vàng lấy ra, “Là Lão Phật Gia!” Nói xong liền nhanh chóng nhận điện thoại.

“Lạc Lạc, tao về nhà rồi, mày không phải lo đâu nhé. Mai tao sẽ về quê mừng năm mới với ba mẹ, qua Tết mới quay lại.” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng khiến cho giọng nói của mình nghe sao thật bình thường.

Nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, nước mắt đã sớm thấm đẫm cả gương mặt.

“Mày phải về à?” Thủy An Lạc vội hỏi.

“Ừ, phải về quê mừng năm mới chứ. Qua Tết tao lại quay lại rồi, đừng có mà nhớ ai gia đây quá đấy!”

Kiều Nhã Nguyễn đang cười, nhưng Thủy An Lạc lại cảm giác như nghe thấy tiếng khóc.

Một cảm giác buồn thương, khó chịu dâng lên trong lòng cô.

Thủy An Lạc nhìn về phía Sở Ninh Dực, giống như đang tìm một chút an ủi. Lão Phật Gia thế này khiến cho cô không biết làm sao cho phải.

“Còn nữa, nếu Phong Phong hỏi, cứ nói cái tát kia là do tao đánh.”

Cô muốn cắt đứt hoàn toàn, chặt đứt mọi đường lui của họ.

“Chuyện đó làm sao...”

“Cứ nói như vậy là được, đau đến tận cùng mới có thể hồi sinh lần nữa. Mày cũng không muốn Lão Phật Gia này cứ suy sụp mãi như thế đúng không.”

Cô ấy vẫn đang cười.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1085: Đánh người không nên đánh (7)
Thủy An Lạc càng nghe càng thấy khó chịu trong lòng, cho nên vẫn không mở miệng nói gì.

“Tao đang lái xe nên cúp máy đây, đừng lo cho tao, cứ coi như hôm nay ra cửa không xem lịch đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền cúp máy.

Thủy An Lạc nghe tiếng tút tút trong điện thoại, lại ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực vươn tay ôm cô vào lòng, “Sao lại khóc rồi?”

Cô đau lòng cho Lão Phật Gia nên nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Mẹ của Phong Phong làm ầm ĩ lên như vậy, chắc sau này bọn họ càng khó khăn hơn, lại càng dễ mỗi người một nơi.

Sở Ninh Dực vẫn nhẹ nhàng vỗ vai Thủy An Lạc, xoa dịu tâm trạng của cô.

Còn Phong Phong, sau khi đưa mẹ mình ra khỏi đồn cảnh sát thì mặt đã đen xì.

“Phong Phong, con xem con ranh kia, đến cả mẹ con cũng dám đánh!” Phong phu nhân phẫn nộ nói.

Phong Phong bước tới cạnh xe, nghe mẹ mình nói vậy bỗng như đột nhiên bốc hỏa, đóng sầm cửa xe lại.

“Mẹ, mẹ làm gì ở đây thế?” Phong Phong tức giận nói.

Bản thân anh đã khó chịu vì hổ thẹn với Kiều Nhã Nguyễn lắm rồi, giờ lại gì nữa đây?

Người mẹ tốt của anh rõ ràng lại chụp thêm cho anh một tội nữa.

Phong phu nhân bị con trai chất vấn, nhất thời cảm thấy ấm ức vô cùng.

“Con bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi, giờ còn dám nói năng với mẹ như vậy đấy hả? Con ranh đó đánh mẹ con đấy, con có biết không?” Phong phu nhân không hề để ý đến hình tượng của mình, quát ầm lên.

Phong Phong nhìn vết đỏ trên mặt mẹ mình, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa.

Dù sao, với tính tình của Kiều Nhã Nguyễn, cô thực sự sẽ đánh người ta.

“Mẹ cho con hay, mẹ sẽ không bỏ qua cho con nhỏ đó đâu!”

“Mẹ, mẹ dám động đến cô ấy thì cứ chờ mà nhặt xác con đi.” Phong Phong vốn muốn để mẹ mình lên xe, nhưng nghe được câu này liền phẫn nộ phóng xe rời đi luôn.

“Phong Phong, Phong Phong...” Phong phu nhân lớn tiếng gọi, đáng tiếc vẫn không thể gọi anh ta lại, trong lòng không khỏi căm hận Kiều Nhã Nguyễn hơn mấy phần.

Lúc Thủy An Lạc cùng Sở Ninh Dực trở về, trong nhà đã có người đến chúc Tết sớm.

Người đàn ông kia thì cô không biết, nhưng cô gái kia thì cô biết.

Triệu Miểu!

Lại là cô ta!

Người đàn ông ngồi cạnh xem ra lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều, lúc này đang ôn hòa nói chuyện cùng Kiều Tuệ Hòa.

“Anh Ninh Dực về rồi à?” Triệu Miểu mỉm cười nói.

Bước chân Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, sao cô cứ có cảm giác là cô ta đang cố tình thế nhỉ?

“Lại làm sao đấy? Sao lại đến cả đồn cảnh sát? Ninh Dực còn chưa họp xong đã phải đi rồi.” Hà Tiêu Nhiên nhíu mày hỏi.

Lại...

Mỗi lần mẹ chồng nhắc đến từ này, Thủy An Lạc đều cảm thấy da đầu tê rần.

Mà tại sao Hà Tiêu Nhiên biết được, không cần nói cũng biết là do kẻ nào kia mật báo.

Triệu Miểu!

“Mẹ, là...”

“Là Lạc Lạc đi mua quà cho mọi người, lại gặp phải kẻ trộm, không muốn để quà tặng mọi người bị cướp mất nên mới túm lấy kẻ trộm không buông, sau đó cảnh sát đến.”

Sở Ninh Dực thản nhiên nói dối, mà còn nói vô cùng trôi chảy sinh động, khiến người ta không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.

Thủy An Lạc: “...”

Quả nhiên, sắc mặt Hà Tiêu Nhiên khá hơn một chút.

“Quà cáp làm gì, có quan trọng hơn an toàn của mình không?” Hà Tiêu Nhiên vẫn mắng mỏ nhưng sự mắng mỏ này của bà là xuất phát từ sự quan tâm.

“Được rồi, chẳng phải con bé cũng chỉ vì muốn mua quà cho con thôi đấy sao?” Kiều Tuệ Hòa nhíu mày nói.

Triệu Miểu hơi cúi đầu, trong con ngươi lóe lên vẻ khác thường.

“Chị dâu mua gì mà quý giá thế? Nếu món quà đó không phải tuyệt phẩm thì quay lại mua cái khác được rồi, nếu bị thương lại khiến bà và mọi người phải lo lắng.”

Giọng nói của cô ta mềm nhũn, như thể đang quan tâm tới bề trên của mình lắm vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1086: Đánh người không nên đánh (8)
Sở Ninh Dực nhíu mày, Thủy An Lạc nắm lấy tay anh, lần trước cô còn chưa kịp chuẩn bị, còn lần này thì để cô tự xử con nhỏ này.

Sở Ninh Dực cũng nhìn vợ mình, cuối cùng không ngăn cô nữa, trao lại quyền chủ động cho cô.

Thủy An Lạc xoa dịu được Sở Ninh Dực xong, cô nhấc cái hộp lên rồi đi tới ngồi xuống đất, vừa hay có thể dựa vào chân Kiều Tuệ Hòa, trông thân thiết vô cùng.

Thủy An Lạc vừa mở hộp quà ra, vừa nói: “Bà nội, người ta thường nói vàng có giá, ngọc vô giá, mà cháu cũng có duyên với miếng ngọc này. Lúc cháu với Nhã Nguyễn đi xem, vừa nhìn liền thấy cái vòng tay này rất hợp với bà. Bà nói xem cái này có gọi là có duyên không cơ chứ?”

Giọng Thủy An Lạc giòn tan.

Sở Ninh Dực đi tới ngồi xuống bên cạnh, bế Tiểu Bảo Bối đang bò tới chỗ anh lên.

Anh còn tưởng cô nhóc này nhà anh có cách nói cao siêu thế nào cơ?

Không ngờ lại học được cách nói của nhân viên bán hàng thế này.

“Ở đây còn một đôi khuyên tai ngọc nữa, mẹ đeo chắc chắn sẽ đẹp lắm, con tìm mãi mới được đấy. Mẹ nói xem nếu để người ta giật mất thì có gọi là có duyên với nó nữa không?”

Thủy An Lạc tủi thân nói.

Kiều Tuệ Hòa cười không rõ ý, để cô lấy lòng Hà Tiêu Nhiên.

Thủy An Lạc bỗng bắt được trọng điểm, liền đưa miếng ngọc kia cho Hà Tiêu Nhiên, “Mẹ, mẹ nhìn xem mẹ có thích không?”

Thủy An Lạc nói với dáng vẻ háo hức mong chờ.

Hà Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, người sáng suốt đều có biết được Thủy An Lạc đang phản kích lại Triệu Miểu.

Những lời Triệu Miểu nói ban nãy, bà cũng không thích chút nào.

Chuyện của nhà bà có thế nào cũng là chuyện trong gia đình, chẳng liên quan gì đến người ngoài như cô ta cả.

“Đẹp lắm.” Hà Tiêu Nhiên hài lòng nói. “Quả thật ngọc có tốt hay không, có hợp với người hay không cũng phải xem vào duyên cả.”

Thủy An Lạc nghe thấy vậy bỗng cảm thấy nhẹ lòng, may quá, may quá, cô còn tưởng mẹ chồng sẽ không giúp cô cơ?

Lời Hà Tiêu Nhiên vừa nói rõ ràng như một cái tát đánh thẳng vào mặt Triệu Miểu.

Sắc mặt Triệu Miểu có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ rất tốt, khiến mọi người không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.

Ba của Triệu Miểu đang ngồi cạnh cô ta có chút không nén được giận, nhưng vẫn phải cười nói: “Phải, ngọc chuộng kết duyên, Miểu Miểu ở nước ngoài lâu quá nên cũng không hiểu được những chuyện này như vợ của Ninh Dực.”

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Triệu Miểu.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

“Về nói lại với ba cậu, chú ý dưỡng bệnh đi, đừng có suốt ngày nghĩ ba cái chuyện không đâu như thế nữa.” Kiều Tuệ Hòa thờ ơ nói.

Ba Triệu khiêm tốn gật đầu: “Vâng, vậy chúng cháu cũng không làm phiền cả nhà nữa.”

Thủy An Lạc và mọi người cùng đứng dậy. Ba của Triệu Miểu thật ra cũng là người tốt, có phong thái của dân trí thức.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực lấy danh nghĩa bề dưới đi tiễn khách, tài xế đã lái xe tới, ba Triệu nói gì đó với Sở Ninh Dực, thái độ của anh vẫn có thể xem là hòa nhã.

Triệu Miểu đứng cạnh Thủy An Lạc, khóe miệng nhếch lên: “Hóa ra cô cũng không bại não lắm nhỉ.”

“Tôi có thể nghĩ là cô đã biết tôi từ lâu rồi không?” Thủy An Lạc thản nhiên nói, “Tôi chắc chắn là tôi không quen cô, tôi càng chắc chắn một điều là cô không có ý gì với Sở Ninh Dực hết. Vậy tại sao cô cứ chĩa mũi nhọn về phía tôi thế?”

Thủy An Lạc trầm giọng, bực bội nói.

Tài xế đánh xe tới.

Triệu Miểu cúi người lên xe, chỉ quăng lại cho cô đúng ba chữ: Cô đoán xem!

Sở Ninh Dực đi tới, ôm lấy vai vợ mình: “Em nhìn gì thế?”

Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, lại theo Sở Ninh Dực vào nhà!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1087: Đánh người không nên đánh (9)
Chỗ nào có nhiều người thì Tiểu Bảo Bối không được tỉnh táo lắm, nhưng vẫn không quên mất Hắc Long của nhóc, thỉnh thoảng vẫn đòi đi tìm chó, vừa thấy Hắc Long một cái mới chịu chơi tiếp.

Sau khi ba con nhà họ Triệu kia về rồi, Kiều Tuệ Hòa cũng lên lầu nghỉ ngơi. Hà Tiêu Nhiên cũng đi với bà. Ở dưới chỉ còn hai người đang trông con.

“Em nhớ hồi đó bà nội kể là bà yêu ông từ cái nhìn đầu tiên cơ mà, thế còn ông già họ Triệu kia là sao vậy?”

“Bà nói với em á?” Sở Ninh Dực tay thì ôm vợ, chân thì gác trên bàn.

“Đúng thế, hồi bà bị ốm bà có kể với em thế.” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối đang bò lên chân mình, thế là cô liền nhấc chân lên cho Tiểu Bảo Bối bay cao.

Tiểu Bảo Bối ôm chân mami nhà mình cười khanh khách vì được giơ lên cao.

Thủy An Lạc không lên cao được nữa, Tiểu Bảo Bối liền tìm đường khác, bấu tay lên đùi ba, muốn trèo lên đôi chân đang gác trên bàn của daddy nhà mình.

Tiểu Bảo Bối lớn gan lắm, với được tay một cái là dám trèo qua luôn.

“Đúng là yêu từ cái nhìn đầu tiên thật, nhưng mà nghe nói, trước đấy bà đang yêu ông Triệu, sau đấy vì ông nội nên bà đá người ta, thế nên mới cảm thấy có lỗi với ông ta đấy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, rồi anh hướng chân xuống thành một độ cong nhất định.

Tiểu Bảo Bối hầm hừ từ từ di chuyển. Thủy An Lạc vẫn cứ để tay phía sau lưng nhóc, sợ nhóc không cẩn thận ngã mất.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, hồi còn trẻ bà cũng máu ghê!

“Hai đứa đang làm gì đấy?”

Thủy An Lạc đang mải nghĩ, giọng nói của Hà Tiêu Nhiên bỗng vang lên.

Cô giật bắn mình, Tiểu Bảo Bối cũng bị giật mình, tay buông ra, ngã luôn xuống. May mà Sở Ninh Dực nhanh tay nhanh mắt nên đã tóm được cu cậu.

Tiểu Bảo Bối được daddy ôm vào lòng, lúc này vẫn đang đần thối ra: Con là ai? Con đang ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?

Hà Tiêu Nhiên thấy vậy vội bước tới, đón lấy Tiểu Bảo Bối trong lòng anh: “Có ai trông con như hai đứa không hả? Lỡ nó ngã thì sao?”

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa mắt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.

Ở nhà hai người cũng chơi với con như vậy mà, Tiểu Bảo Bối cũng có làm sao đâu?

Vừa xong không phải vì mẹ lên tiếng thì sao Tiểu Bảo Bối ngã xuống được, nhưng cô không dám nói ra câu này.

“Cao~ cao~” Tiểu Bảo Bối nói rồi lại với tay tìm ba mẹ.

“Sau này hai đứa bớt trông thằng bé đi.” Nói rồi bà bế luôn cu cậu vào bếp.

Sống chung, vấn đề lớn nhất cũng xảy ra rồi!

Thủy An Lạc chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh Sở, tổ chức tin tưởng vào anh, không thể thỏa hiệp được đúng không.” Cô đã nhịn mấy ngày nay rồi đấy.

Sở Ninh Dực cũng cau mày, nếu thỏa hiệp được thì sau này đâu phải sống như vậy nữa đâu.

Tiểu Bảo Bối được bà bế vào bếp, lúc ra trên tay có một bình sữa, cười tít mắt tu lấy tu để.

Hà Tiêu Nhiên ra rồi ngồi xuống đối diện hai người, “Bà nội bảo con lại quay trở lại bệnh viện làm việc rồi à?”

Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, bà lại sắp nói tới chuyện thằng bé rồi.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nghịch điện thoại.

Thủy An Lạc ngoan ngoãn nói: “Vâng, con quay lại bệnh viện rồi ạ.”

“Về rồi thì làm việc cho tốt, phụ nữ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình chứ.”

Chộ ôi...

Thủy An Lạc muốn hộc máu, mẹ chồng ơi, trước đây mẹ có nói vậy đâu.

“Nếu đã đi làm rồi thì mẹ nghĩ hai đứa chuyển về đây sống luôn đi. Ban ngày mẹ với bà nội có thể trông con giúp các con, tối con về rồi con trông.” Hà Tiêu Nhiên tỏ ra bình thường nói.

Thủy An Lạc nghe xong mà run hết cả gan mật lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1088: Đánh người không nên đánh (10)
Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn mải nghịch điện thoại.

Cô cấu anh một cái, lúc này anh mới có phản ứng lại.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Hà Tiêu Nhiên, “Mẹ, sang năm Lạc Lạc phải chuẩn bị làm tốt nghiệp rồi, từ chỗ bọn con đến trường có nửa tiếng thôi, bên mẹ hơi xa.”

Thủy An Lạc gật đầu lia lịa, sao cô lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ?

Làm gì có chuyện Hà Tiêu Nhiên không biết ý của con trai, nên bà cũng không nói về chuyện này nữa.

“Mà chuyện của Triệu Miểu là sao thế?” Hà Tiêu Nhiên đổi chủ đề, “Trước đây Lạc Lạc có quen với con bé à?”

Thủy An Lạc lắc đầu vô tội, sao cô có thể quen với con nhỏ đó được chứ?

Hà Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn con trai: “Con lại đào hoa đấy à?”

“Mẹ, có ai nói con trai mình như mẹ không? Con mắt nào của mẹ trông thấy người ta có ý với con trai mẹ vậy hả? Chắc chắn không phải hoa đào con rắc đâu.” Sở Ninh Dực dựa vào ghế nói.

Thủy An Lạc cũng biết không phải là do Sở Ninh Dực, vì ánh mắt cô ta nhìn anh không có chút tình cảm nào hết. Cô ta chỉ đơn thuần là thích nhắm vào cô thôi, hay nói cách khác, ngay từ khi mới quay về đây, cô ta đã chống đối cô rồi.

Vì Triệu Lâm sao?

Hà Tiêu Nhiên không nói với hai người nữa. Bà giao lại Tiểu Bảo Bối đang ngáp ngắn ngáp dài cho Thủy An Lạc, bảo cô đưa thằng bé đi nghỉ ngơi.

Thủy An Lạc vui vẻ đón lấy con, cô muốn lên nhà từ lâu rồi kìa.

Sở Ninh Dực đứng dậy, vốn định đi theo Thủy An Lạc lên nhà nhưng lại bị mẹ gọi giật lại, nên anh lại phải ngồi xuống.

Chờ Thủy An Lạc lên rồi, Hà Tiêu Nhiên mới nói: “Con bé Triệu Miểu này có ý gì thế? Mẹ thấy cái nhà họ Triệu này ngoài Triệu Khoa ra thì chẳng có ai tử tế cả.”

Triệu Khoa - Ba của Triệu Miểu, trước đây là giáo sư trong trường đại học.

“Triệu gia cứ luôn nghĩ rằng bà nội có lỗi với ông Triệu nên lúc nào cũng làm cao với chúng ta, lại thêm việc Triệu Lâm khi ấy còn bị ba vợ con từ chối nữa nên việc Triệu Miểu chống đối Lạc Lạc cũng dễ hiểu thôi.”

Nói tóm lại, đó là một cái nhà thật kỳ quặc.

Nếu không phải vì bà nội luôn bảo họ nhịn, anh sớm đã không thèm để ý tới cái nhà đó nữa rồi.

Hà Tiêu Nhiên lại càng nhíu mày chặt hơn: “Mẹ thật sự không hiểu nổi, tại sao bà nội con lại cứ dung túng cho cái nhà họ Triệu đó như thế nữa. Giờ cái nhà đó ai cũng muốn trèo hết lên đầu nhà mình ngồi rồi đây này.”

Sở Ninh Dực cúi đầu xem điện thoại, không đáp lại.

“Trước đây lúc ở trong quân đội, Triệu Lâm cũng đối nghịch với con. Giờ thì hay rồi, ngay đến cháu của cô ta cũng bắt đầu nhắm vào vợ con mà công kích, đủ chưa thế hả?” Rõ ràng Hà Tiêu Nhiên đã giận thật rồi. Bà bị cái đám nhà họ Triệu kia chọc tức phát điên lên rồi đây.

Sở Ninh Dực muốn nói, mẹ giờ cũng đã bắt đầu quan tâm vợ con mà ghét người ngoài rồi à, thế mà bình thường làm cô ấy sợ còn chẳng dám nói năng gì kìa.

Nhưng rõ ràng anh cũng chẳng dám nói câu này ra với bà.

“Mấy câu này mẹ nói cho con nghe là được rồi, đừng để bà nội nghe thấy.” Sở Ninh Dực hờ hững nói, “Còn về Triệu Miểu, mẹ yên tâm, năm tới con sẽ có cách đuổi cô ta đi.”

Dám ức hiếp vợ anh à, anh không phát uy chắc tưởng Sở gia nhà anh dễ bắt nạt chắc!

Hà Tiêu Nhiên nghe thấy con trai nói vậy, cũng thấy yên tâm hơn nên không nói gì nữa, sau đó cũng lên nhà nghỉ ngơi.

Sau khi thấy mẹ lên nhà rồi, Sở Ninh Dực cũng ngồi lại một lúc nữa rồi mới lên.

Lúc này Thủy An Lạc vừa mới dỗ Tiểu Bảo Bối ngủ xong, đang ngồi trên giường bần thần chuyện gì đó.

Sở Ninh Dực đi vào ngồi xuống cạnh cô: “Đang nghĩ gì thế?”

“Thì chuyện Triệu Miểu đấy, chẳng lẽ cô ta làm khó em chỉ vùi những ân oán cũ của Triệu gia thôi sao?” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, dù sao thì đây cũng là một cái lý do có thể chấp nhận được.

Sở Ninh Dực nằm luôn xuống giường, hai tay gác ra sau đầu suy nghĩ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1089: Cuộc gặp gỡ tình cờ tại quán bar (1)
Trong tiềm thức, Thủy An Lạc cảm thấy sự đối địch của Triệu Miểu rất quen thuộc, nhưu trước đây cũng từng có người từng chống đối cô như vậy.

Nhưng vắt óc suy nghĩ mãi cô cũng không nghĩ ra kẻ đó là ai.

***

Còn Kiều Nhã Nguyễn lang thang ở ngoài mãi mới về nhà, thuận tiện cũng mua quà về luôn.

Trước lúc xuống xe, Kiều Nhã Nguyễn soi mình trong gương suốt. Tuy cô đã dùng phấn để trang điểm che bớt đi, nhưng trên mặt vẫn có vết lằn rất rõ.

Về nhà trong bộ dạng này, chắc chắn sẽ bị ba mẹ nhìn ra có chuyện mất.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ vậy rồi lại càng cảm thấy phiền muộn hơn, nỗi căm hận Phong Phong lại tăng thêm một bậc.

Nếu không phải vì anh ta, cô cũng sẽ không đẩy mình đến bước đường này.

Kiểu Nhã Nguyễn vẫn không chịu xuống xe. Mãi cho tới khi mẹ cô đi tới gõ lên cửa, cô mới hoàn hồn lại, tắt đèn xe, trượt cửa sổ xuống.

“Về rồi không vào nhà còn ngồi trong đấy làm gì thế?” Mẹ Kiều đã trông thấy xe của Kiều Nhã Nguyễn tiến vào từ nãy, nhưng lại thấy cô mãi không chịu xuống xe, thế nên bà mới đi ra xem cô đang làm gì ngoài này.

“Không có gì đâu ạ, vừa rồi phanh xe của con có hơi lỏng, con đang xem qua một lát rồi vào ngay đây.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.

Trong xe không bật đèn, vì trong này tối nên mẹ Kiều cũng không nhìn thấy mặt con gái, nên cũng không hiện ra chuyện gì khác thường cả.

“Mau vào nhà đi, hôm nay nghỉ sớm một chút, sáng mai nhà mình qua thăm mẹ nuôi con một cái rồi đi.” Mẹ Kiều nói xong liền quay người đi vào nhà.

Kiều Nhã Nguyễn cong môi cười, thấy mẹ vào nhà rồi mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại sờ lên má mình.

Không thể để bị phát hiện mới được.

Kiều Nhã Nguyễn đang định xuống xe, điện thoại trong túi lại kêu lên. C vừa xuống xe vừa lôi điện thoại ra.

Nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình hiển thị, Kiều Nhã Nguyễn không nghe máy mà ấn từ chối luôn.

Điện thoại lại kêu lên, cô vẫn dập máy, thậm chí còn chặn cái số điện thoại kia lại.

Lúc Phong Phong gọi tới lần thứ ba thì nhận được tín hiệu người dùng đã tắt máy.

Phong Phong dựa vào ghế, nhìn cô gái đang vào nhà cách đó không xa. Anh ta muốn hỏi gì, hình như cũng đã quên mất rồi.

Mẹ Kiều nói, họ tới thành phố A này định cư là vì muốn để cho hai người họ cơ hội, nhưng giờ chính anh ta đã tự mình hủy hoại mất cơ hội đó.

Anh ta đã hại chết Kỳ Nhu, giờ còn hại cả cô nữa.

Phong Phong nghĩ vậy, con tim lại đau nhói lên từng hồi. Anh ta cuộn mình lại, bò ra vô lăng, như muốn làm dịu đi nỗi đau đó, nhưng lại phát hiện có làm gì cũng chỉ phí công vô ích.

Tết đến, thành phố A bỗng trở thành một thành phố không người, ngay cả trên đường cũng không còn thấy hiện tượng tắc xe nữa.

Lúc Thủy An Lạc nhận được điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn, cô đang ở trong quán bar tụ tập với hội An Phong Dương, Phong Phong và vài người bạn khác của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc nói với Sở Ninh Dực một tiếng rồi đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.

Phong Phong ngồi bên cạnh thì cứ lẳng lặng cầm điện thoại của mình ra cúi đầu ấn một dãy số, nhưng số điện thoại ấy vẫn tắt máy.

Quả nhiên, cô chặn anh mất rồi.

“Mày về đến nhà rồi hả?” Lúc này thành phố vừa lên đèn, cô nghĩ chắc Nhã Nguyễn cũng về tới nơi rồi.

Kiều Nhã Nguyễn day day cổ đi lên nhà: “Ừ, vừa về tới xong, báo mày một tiếng rồi tao đi ngủ luôn đây, lái xe cả ngày mệt chết đi được.”

“Thế mày đi ngủ đi.” Thủy An Lạc vội nói, “Lái xe cả ngày chẳng mệt phát điên lên được ấy, thế nên những chuyện thế này vẫn để đàn ông làm thì hơn.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ thở dài nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, cách đây không lâu, cũng có một người đàn ông cũng đã vì cô mà lái xe mấy tiếng đồng hồ tới thành phố D.
 
Top