[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 1100: Cuộc chiến trong trung tâm thương mại (1)
Thủy An Lạc nhìn anh một lượt, sao cô cứ có cảm giác anh Sở như thế này không đáng tin chút nào vậy nhỉ.
Hà Tiêu Nhiên không từ chối. Bà chỉ lườm anh một cái tỏ ý biết điều một chút rồi thôi.
Ra khỏi biệt thự, lái xe khoảng nửa tiếng ba người liền tới một trung tâm thương mại được Sở thị đầu tư. Hiện tại muốn đỗ xe ở thành phố A cũng tiện hơn rồi nên họ chọn chỗ này luôn.
Xuống xe rồi, Hà Tiêu Nhiên đi trước. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực theo sau. Sở Ninh Dực ra hiệu bảo Thủy An Lạc chạy theo khoác tay mẹ chồng, như thế có thể kéo gần lại khoảng cách giữa hai mẹ con.
Thủy An Lạc chớp mắt, vẫn nắm lấy cánh tay Sở Ninh Dực không chịu buông: Anh đùa em chắc? Lỡ mẹ đẩy em ra thì có mà mất mặt chết à!
Sở Ninh Dực: Không thử thì làm sao mà biết được, mẹ chồng em vẫn trái tim thiếu nữ lắm đấy.
Thủy An Lạc cứ có cảm giác anh Sở đang lừa cô vì chuyện này thì có liên quan gì đến việc con tim thiếu nữ đâu cơ chứ?
Thủy An Lạc: Em còn nhỏ, anh đừng có lừa em!
Sở Ninh Dực: Không đi? Thế thôi cứ đi với anh đi vậy!
Thủy An Lạc:...
Cô ngẩng lên nhìn Hà Tiêu Nhiên đang đi thẳng vào quầy chọn hoa quả, lại nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang đấu tranh xem có nên đi làm thân với mẹ chồng không.
Lần này Sở Ninh Dực đưa ý kiến như vậy hoàn toàn vì có ý tốt. Dù sao anh cũng không muốn làm nhân bánh bị kẹp giữa mẹ và vợ đâu.
Sở Ninh Dực đi theo, vì hai người không nói gì nên bầu không khí khá là gượng gạo, khiến mẹ anh lại càng có ý kiến với Thủy An Lạc hơn.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ từ đi tới, nhưng cứ đi một bước lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, thấy anh cổ vũ rồi mới tiếp tục tiến đến.
Đi tới rồi, cô hạ quyết tâm, phải coi bà là mẹ đẻ của mình, đây là mẹ mình!
Nghĩ vậy, cô bỗng khoác lấy cánh tay của Hà Tiêu Nhiên, cố tỏ ra thoải mái nói: “Mẹ, con thích ăn nho, mình mua nhiều nhiều chút nhé.”
Thủy An Lạc nói xong, có quỷ mới biết lòng bàn tay cô đã ướt đến thế nào.
Bà sẽ đẩy cô ra mất, có đẩy không, chắc sẽ bị đẩy ra mất!
Quả nhiên Hà Tiêu Nhiên đúng là bị giật mình thật. Bà cúi xuống nhìn cánh tay đang khoác lấy tay mình, hai đầu lông mày hơi nhướng lên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Thủy An Lạc bị bà nhìn đến tê hết cả người, nhất thời muốn thu tay lại. Cô biết, sao bà có thể giống như mẹ đẻ cô được.
“Mẹ, mua ít dâu tây đi, dâu tây ngon.” Cách đó không xa, một cô gái tuổi xấp xỉ Thủy An Lạc đang khoác tay mẹ mình.
“Cái này đắt lắm.” Bà mẹ có chút đau lòng.
“Mua một ít thôi mà, con muốn ăn.” Cô gái kia làm nũng nói.
Thủy An Lạc cúi đầu, trước đây cô cũng từng làm nũng với mẹ mình như thế ở siêu thụ, nhưng, đây có thế nào cũng là mẹ của Sở Ninh Dực, là mẹ chồng của cô.
Thủy An Lạc nghĩ vậy, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, liền buông tay bà ra trước khi bà kịp lên tiếng.
“Có phải con cũng thích ăn dâu tây không, thế thì mua hai hộp đi.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi vỗ lên tay cô, không hề đẩy cô ra.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên nhìn bà, vành mắt không nhịn được đỏ lên.
Sở Ninh Dực đứng cách đó không xa nhìn hai người, khóe môi hơi cong lên, vợ anh ngốc quá đi.
Nhưng lúc Sở Ninh Dực đang nhìn hai mẹ con mua hoa quả, mắt anh bỗng nheo lại, vì nhìn thấy người mà không muốn thấy nhất.
Triệu Lâm và Triệu Miểu.
Lần trước Thủy An Lạc nói có gặp Triệu Miểu trong quán bar, giờ lại đụng mặt nhau ở đây, là trùng hợp hay cố tình đây?
Đúng lúc đó, rõ ràng Triệu Lâm và Triệu Miểu cũng đã nhìn thấy họ.
“Sở Ninh Dực, anh muốn ăn gì...?” Thủy An Lạc quay lại kích động hỏi, nhưng còn chưa dứt lời, đã thấy cái người mà mình không muốn gặp nhất kia.
Hà Tiêu Nhiên không từ chối. Bà chỉ lườm anh một cái tỏ ý biết điều một chút rồi thôi.
Ra khỏi biệt thự, lái xe khoảng nửa tiếng ba người liền tới một trung tâm thương mại được Sở thị đầu tư. Hiện tại muốn đỗ xe ở thành phố A cũng tiện hơn rồi nên họ chọn chỗ này luôn.
Xuống xe rồi, Hà Tiêu Nhiên đi trước. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực theo sau. Sở Ninh Dực ra hiệu bảo Thủy An Lạc chạy theo khoác tay mẹ chồng, như thế có thể kéo gần lại khoảng cách giữa hai mẹ con.
Thủy An Lạc chớp mắt, vẫn nắm lấy cánh tay Sở Ninh Dực không chịu buông: Anh đùa em chắc? Lỡ mẹ đẩy em ra thì có mà mất mặt chết à!
Sở Ninh Dực: Không thử thì làm sao mà biết được, mẹ chồng em vẫn trái tim thiếu nữ lắm đấy.
Thủy An Lạc cứ có cảm giác anh Sở đang lừa cô vì chuyện này thì có liên quan gì đến việc con tim thiếu nữ đâu cơ chứ?
Thủy An Lạc: Em còn nhỏ, anh đừng có lừa em!
Sở Ninh Dực: Không đi? Thế thôi cứ đi với anh đi vậy!
Thủy An Lạc:...
Cô ngẩng lên nhìn Hà Tiêu Nhiên đang đi thẳng vào quầy chọn hoa quả, lại nhìn Sở Ninh Dực, như thể đang đấu tranh xem có nên đi làm thân với mẹ chồng không.
Lần này Sở Ninh Dực đưa ý kiến như vậy hoàn toàn vì có ý tốt. Dù sao anh cũng không muốn làm nhân bánh bị kẹp giữa mẹ và vợ đâu.
Sở Ninh Dực đi theo, vì hai người không nói gì nên bầu không khí khá là gượng gạo, khiến mẹ anh lại càng có ý kiến với Thủy An Lạc hơn.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn từ từ đi tới, nhưng cứ đi một bước lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, thấy anh cổ vũ rồi mới tiếp tục tiến đến.
Đi tới rồi, cô hạ quyết tâm, phải coi bà là mẹ đẻ của mình, đây là mẹ mình!
Nghĩ vậy, cô bỗng khoác lấy cánh tay của Hà Tiêu Nhiên, cố tỏ ra thoải mái nói: “Mẹ, con thích ăn nho, mình mua nhiều nhiều chút nhé.”
Thủy An Lạc nói xong, có quỷ mới biết lòng bàn tay cô đã ướt đến thế nào.
Bà sẽ đẩy cô ra mất, có đẩy không, chắc sẽ bị đẩy ra mất!
Quả nhiên Hà Tiêu Nhiên đúng là bị giật mình thật. Bà cúi xuống nhìn cánh tay đang khoác lấy tay mình, hai đầu lông mày hơi nhướng lên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không nói nên lời.
Thủy An Lạc bị bà nhìn đến tê hết cả người, nhất thời muốn thu tay lại. Cô biết, sao bà có thể giống như mẹ đẻ cô được.
“Mẹ, mua ít dâu tây đi, dâu tây ngon.” Cách đó không xa, một cô gái tuổi xấp xỉ Thủy An Lạc đang khoác tay mẹ mình.
“Cái này đắt lắm.” Bà mẹ có chút đau lòng.
“Mua một ít thôi mà, con muốn ăn.” Cô gái kia làm nũng nói.
Thủy An Lạc cúi đầu, trước đây cô cũng từng làm nũng với mẹ mình như thế ở siêu thụ, nhưng, đây có thế nào cũng là mẹ của Sở Ninh Dực, là mẹ chồng của cô.
Thủy An Lạc nghĩ vậy, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, liền buông tay bà ra trước khi bà kịp lên tiếng.
“Có phải con cũng thích ăn dâu tây không, thế thì mua hai hộp đi.” Hà Tiêu Nhiên nói rồi vỗ lên tay cô, không hề đẩy cô ra.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên nhìn bà, vành mắt không nhịn được đỏ lên.
Sở Ninh Dực đứng cách đó không xa nhìn hai người, khóe môi hơi cong lên, vợ anh ngốc quá đi.
Nhưng lúc Sở Ninh Dực đang nhìn hai mẹ con mua hoa quả, mắt anh bỗng nheo lại, vì nhìn thấy người mà không muốn thấy nhất.
Triệu Lâm và Triệu Miểu.
Lần trước Thủy An Lạc nói có gặp Triệu Miểu trong quán bar, giờ lại đụng mặt nhau ở đây, là trùng hợp hay cố tình đây?
Đúng lúc đó, rõ ràng Triệu Lâm và Triệu Miểu cũng đã nhìn thấy họ.
“Sở Ninh Dực, anh muốn ăn gì...?” Thủy An Lạc quay lại kích động hỏi, nhưng còn chưa dứt lời, đã thấy cái người mà mình không muốn gặp nhất kia.