Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1200: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (2)
Âm thanh dội lại vẫn vọng bên tai.

Cảm giác đau đớn tê dại lập tức xộc thẳng vào thần kinh của cô.

Khóe miệng của Thủy An Lạc chảy xuống một ít máu, cái tát này đã làm rách môi cô.

Thủy An Lạc không quan tâm tới gò má của mình, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt nói: “Vì tôi nói đúng chứ gì? Long gia chỉ biết đi lừa gạt người khác thôi!”

“Hỗn láo!” Long Nhược Sơ tức giận nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, một bên mặt bị đánh đã sưng lên nhưng cô hoàn toàn không hề để ý.

“Tôi là đồ hỗn láo sao? Vậy bà thì sao? Tôi và bà có quen nhau à? Từ bé đến lớn tôi chưa bao giờ biết trên đời này có một từ là bà ngoại. Tôi cũng không có bà ngoại gì cả! Bà không thèm nói một tiếng nào mà cứ thế nhảy vào cuộc đời tôi đòi mang tôi đi! Đây là cái lý lẽ gì hả?” Thủy An Lạc nói, lúc này cả mặt cô đã đau rát nhưng cô cũng không để ý đến chuyện này.

Chân mày của Long Nhược Sơ gắt gao nhíu chặt lại, rõ ràng bà ta đã tức giận thật rồi.

“Tôi cũng nói rõ cho bà hay là tôi không hề quen biết bà! Tôi càng không có bất cứ quan hệ gì với Long gia của các người hết! Bà đã làm rối loạn cuộc sống của tôi, vậy nên tôi xin bà hãy tránh xa tôi ra!” Thủy An Lạc gằn từng câu, từng chữ đều mang theo sự căm hận.

Hai bàn tay của Long Nhược Sơ siết chặt lại, bà ta đã sắp không khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, vậy nên bà ta quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Đây là số mệnh của cháu, cháu không có cách nào lựa chọn được cả!”

“Là chính bà không lựa chọn!” Thủy An Lạc cười lạnh: “Cái gì mà Long gia, cái gì mà mắt rồng, chẳng qua chỉ là mấy lời nói vô căn cứ!”

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, cô nhìn những đường gân xanh trên mu bàn tay của Long Nhược Sơ. Cô biết bà ta đã phát cáu nhưng thế thì sao chứ, đây là do bà ta tự chuốc lấy.

“Long gia đã tồn tại từ thời viễn cổ đến bây giờ, tất nhiên là có đạo lý của nó!” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Trung Quốc đã có lịch sử trên dưới năm nghìn năm, những người đang sống hiện tại chẳng phải đều là có từ thời viễn cổ sao? Nhưng họ đâu phải có năng lực thần bí gì, đừng tự lừa mình dối người nữa!” Thủy An Lạc trầm giọng nói: “Nghìn năm trước mấy thứ này còn có thể lừa gạt người ta, nhưng hiện tại thì đó chỉ là mê tín mà thôi!”

“Cho dù cháu có nói như vậy thì cũng không thay đổi được vận mệnh của cháu là phải trở về bên bà!”

“Bà...” Thủy An Lạc chán nản, sao bà già này lại khó chơi thế nhỉ?

“Được, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa!” Thủy An Lạc hít sâu một hơi, cái giá của việc chọc Long Nhược Sơ tức giận có chút lớn, mặt cũng đau rát hết cả rồi.

“Tôi đói rồi!”

Long Nhược Sơ nhíu mày.

“Tôi nói là tôi đói rồi. Hai ngày trời tôi không được ăn gì thì có thể không đói sao?” Thủy An Lạc mím môi nhìn Long Nhược Sơ.

Bà ta hơi nheo mắt lại rồi cúi đầu nhìn bộ dạng cô đang ôm lấy bụng. Sau đó bà ta cho người đi lấy một ít bánh mì tới. Đại khái Long Nhược Sơ cũng nghĩ rằng cô không có khả năng chạy trốn.

Thủy An Lạc nhận lấy bánh mì rồi lập tức ăn như hổ đói, cũng có thể là do ăn vội quá cho nên Thủy An Lạc bị nghẹn. Lúc cô kêu gào muốn nước thì nhân lúc Long Nhược Sơ quay đi liền len len nhét một miếng bánh mì khác vào túi áo của mình.

Thủy An Lạc canh Long Nhược Sơ quay đầu lại thì vội vàng cướp lấy nước trong tay bà ta uống mấy ngụm, sau đó mới mở miệng nói: “Được, bà nói bà là bà ngoại của tôi, vậy mà bà lại liên thủ với người ngoài để hại tôi. Người ta thường nói cách biệt thế hệ sẽ dẫn đến sự khác biệt, thế chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt của bà sao?”

Long Nhược Sơ nhíu mày nói: “Bà không ngờ cô ta lại muốn lấy mạng của cháu!”

“Chẳng phải bà biết xem bói đấy sao? Vậy mà cái này cũng không tính ra được à? Cả cái thành phố A này có ai mà không biết rằng Lan Hinh hận tôi đến chết đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa căm hận cắn một miếng bánh mì: “Không đúng, sao mà bà với Lan Hinh lại có thể quen biết nhau được? Chẳng phải cô ta bị nhốt ở Paris sao?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1201: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (3)
Long Nhược Sơ càng nhíu chặt mày hơn.

“Bạch Dạ Hàn? Tôi biết ngay là tên khốn đó mà.” Người biết được ân oán giữa cô và Lan Hinh chắc cũng chỉ có Bạch Dạ Hàn thôi.

“Con người của Bạch Dạ Hàn không tệ. Hắn có năng lực, tuy có kém hơn Sở Ninh Dực một chút.”

“Cho nên tên đó là người ba bà định tìm cho con gái của tôi sao?” Thủy An Lạc trào phúng, “Hiện giờ bà là bà ngoại của tôi, chứ không thì với loại người như bà, chắc tôi sẽ phải chửi bậy mất.”

Trong lòng Thủy An Lạc như có ngàn vạn con lạc đà đang chạy qua nhưng ngoài mặt thì vẫn cố giữ vẻ bình thản.

“Thủy An Lạc, đây là sứ mạng của cháu.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Đừng nói sứ mạng gì đó với tôi. Tôi đâu có thân thiết gì với bà.” Thủy An Lạc nói xong liền tựa bên cửa xe, nhìn ngọn núi dưới ánh trăng.

“Cho dù cháu có đồng ý hay không, cháu cũng không thể tránh được số mệnh của mình đâu.” Long Nhược Sơ rõ ràng cũng không muốn nhiều lời với cô.

Thủy An Lạc nắm chặt hai tay lại, trong lòng âm thầm hỏi thăm tông chi họ hàng nhà Bạch Dạ Hàn một lượt.

Trong chiếc xe đằng sau, cửa sổ đã bị bịt kín hoàn toàn để đề phòng Sở Ninh Dực quan sát địa hình.

Có thể nói, Long Nhược Sơ đã đề phòng Sở Ninh Dực đến ba trăm sáu mươi độ không góc chết luôn rồi.

Hai tay Sở Ninh Dực bị còng bởi một chiếc còng tay. Lần đầu tiên anh đeo thứ này, lại còn là do chính người anh em mình đeo cho.

“Cậu hiểu mà, không kẻ nào dám không đề phòng cậu.” Bạch Dạ Hàn mở miệng nói, có chút bất đắc dĩ.

“Đề phòng một người bước một bước đi cũng có vấn đề à?” Sở Ninh Dực chế giễu, ánh mắt vẫn dõi về phía trước.

Nhưng Bạch Dạ Hàn hiểu rất rõ, cái còng tay này cũng không giữ nổi anh.

“Qua đỉnh núi trước mặt xe sẽ không thể đi tiếp được nữa, chúng ta sẽ chuyển sang đi bộ.” Bạch Dạ Hàn nói.

“Đằng trước là núi gì?” Ở núi Châu, có một số địa hình anh vẫn có thể nhận biết được.

“Là...”

“Anh Bạch, tông chủ nói anh nhiều lời quá.” Gã tài xế trước mặt bỗng mở miệng.

Bạch Dạ Hàn hơi sững người, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe nhanh chóng đi qua ngọn đèo xóc nảy. Phía trước là một con đường hẹp quanh co không thể nào lái xe qua được. Qua đoạn đường này, cách đó không xa đã là biên giới.

Bạch Dạ Hàn xuống xe rồi bước qua đỡ Sở Ninh Dực xuống, lại bị Thủy An Lạc nhào tới đẩy ra.

“Anh tránh ra đi.” Thủy An Lạc tức giận nói, vươn tay đỡ lấy cánh tay Sở Ninh Dực. Nhưng khi cô nhìn thấy chiếc còng trên tay anh, cả người liền nổi điên lên: “Các người có ý gì đây hả?”

Bọn họ coi Sở Ninh Dực là phạm nhân sao?

Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy tay Thủy An Lạc, lắc đầu.

Bạch Dạ Hàn bỗng bị đẩy ra, phải một lúc mới sau mới đứng vững lại được, nhìn hai con người đang ôm lấy nhau ở phía trước, trong lòng quặn đau.

“Không sao, mặc thêm áo vào đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, bởi vì đang đeo còng tay, không thể nào ôm cô khiến anh cảm thấy đau đớn âm ỉ trong lòng.

Thủy An Lạc vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn cẩn thận khoác thêm áo khoác cho Sở Ninh Dực, tiện thể chui vào trong lòng anh, nhỏ giọng ghé sát tai anh nói: “Em vừa trộm cho anh nửa cái bánh mì.”

Dưới ánh trăng, Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng đắc ý của cô, khẽ tì trán lên trán cô, trong lòng cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Không phải anh chưa từng rơi vào tình cảnh mấy ngày mấy đêm không có gì bỏ bụng, nhưng cô gái này lúc nào cũng nghĩ đến anh.

Anh biết, trong khi anh đang bị thương, đưa cô ấy theo sẽ rất nguy hiểm. Bản thân cô cũng biết, nhưng cô không sợ, không khóc, không gây sự, vẫn có thể cười tít mắt nhìn mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1202: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (4)
Có một người vợ như vậy, kẻ làm chồng như anh còn đòi hỏi gì nữa.

Sở Ninh Dực tì lên trán cô, “Đi nào, đường trước mặt không dễ đi đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu, vươn tay ôm lấy hông Sở Ninh Dực, nhíu mày mở miệng hỏi: “Chân anh không sao chứ?”

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu.

Long Nhược Sơ nhìn về phía trước. Sở Ninh Dực đúng là sự lựa chọn mà bà hài lòng nhất. Nếu cậu ta chịu ở lại vì Thủy An Lạc thì bà sẽ hoàn toàn mãn nguyện.

Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực đi về phía trước. Con đường trước mặt rất đẹp. Long Nhược Sơ và vệ sĩ của bà ta đi đằng trước. Bên phía Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực chí ít có hai mươi người, xem ra chắc là sợ bọn họ chạy trốn.

Con đường này cũng chỉ đủ hai người sóng vai bước qua, hai bên toàn là bụi gai.

“Xì xì...”

Thủy An Lạc không kìm được mà run rẩy, “Tiếng gì vậy?”

“Là rắn dẫn đường, không sao đâu.” Sở Ninh Dực khẽ nói vào tai cô.

“Rắn dẫn đường là cái gì?” Thủy An Lạc hiếu kỳ nói, đồng thời cũng dựa sát vào Sở Ninh Dực.

“Rắn dẫn đường là rắn nuôi trong nhà của một số người dân tộc Miêu Cương. Bọn họ lên núi hái thuốc đôi khi sợ gặp phải nguy hiểm hoặc không tìm được đường xuống núi. Lúc đó rắn dẫn đường có thể nhớ rõ đường nó từng đi qua, còn có thể thông báo khi có nguy hiểm.” Sở Ninh Dực giải thích.

“Cậu cũng biết khá nhiều đấy.” Long Nhược Sơ đột nhiên nói.

“Chỉ sơ sơ thôi, chí ít tôi cũng không nuôi được rắn dẫn đường.” Sở Ninh Dực thờ ơ nói. Nhưng anh biết rắn dẫn đường có một điểm trí mạng, đó là có thể nhận biết được hơi thở của chủ nhân.

“Chỉ cần hai đứa sinh được con gái, ắt bà sẽ không làm khó hai đứa nữa.” Long Nhược Sơ cố gắng thuyết phục bọn họ.

Gió trên núi quá lớn, Thủy An Lạc làm bộ như không nghe thấy.

Trừ khi cô điên rồi, nếu không cô sẽ không bao giờ đẩy con gái mình vào cái nơi địa ngục trần gian đó.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, đương nhiên anh biết cô đang nghĩ gì.

Thủy An Lạc đang rủa thầm trong lòng, đột nhiên cảm thấy Sở Ninh Dực cầm lấy cổ tay cô. Cô ngẩng đầu, thấy Sở Ninh Dực đang nhướng mày với mình. Trong nháy mắt cô liền hiểu rõ, anh đã tháo được còng tay rồi.

“Đằng trước là vách núi. Qua khỏi vách núi đó chúng ta sẽ không thể quay đầu lại được nữa.” Sở Ninh Dực thấp giọng ghé bên tai Thủy An Lạc, “Lát nữa có xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ kỹ, đừng buông tay.”

Thủy An Lạc cầm tay anh, nghiêm túc gật đầu.

“Rắn dẫn đường cũng không khó nuôi, tôi nghĩ cậu đâu đến mức không biết?” Long Nhược Sơ đột nhiên nói.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, giấu hai tay xuống bên dưới áo khoác, “Nuôi cũng đâu có ích lợi gì. Dù sao tôi cũng đâu cần chế kịch độc gì đó, nuôi cũng để làm gì đâu?”

Lời của Sở Ninh Dực như vả vào mặt Long Nhược Sơ. Anh nói vậy cũng là để nói cho bà ta hiểu, bách thảo khô là thứ gì, anh cũng biết.

Sắc mặt Long Nhược Sơ thoáng thay đổi, nhưng khóe môi vẫn hơi nhếch lên.

“Đằng trước là vách núi. Sở Ninh Dực, tôi khuyên cậu đừng nên có nảy ra suy nghĩ gì không nên có. Dù sao trừ rắn dẫn đường ra, tôi cũng không biết còn có thể thả cái gì ra nữa đâu. Hơn nữa, một mình cậu có thể tránh khỏi thương tổn, nhưng nếu mang Lạc Lạc theo, cậu nghĩ cậu có tránh được không?” Long Nhược Sơ đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hai người.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay Sở Ninh Dực, đôi mắt đầy vẻ căm giận trừng Long Nhược Sơ.

“Tôi mệt rồi, không đi nổi nữa.” Thủy An Lạc kèo nhèo nói, tuy gió lớn nhưng bọn họ vẫn nghe thấy được.

“Không đi được thì có người cõng.” Long Nhược Sơ lớn tiếng nói, rõ ràng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

“Rắn, rắn... rắn của bà...” Thủy An Lạc đột nhiên kêu lên, chỉ vào mấy con rắn dẫn đường phía trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1203: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (5)
Rắn dẫn đường tổng cộng có ba con, toàn thân đỏ rực, vừa hay giúp bọn họ có thể nhìn rõ trong đêm tối.

Mà bây giờ, ba con rắn dẫn đường đều bò trở lại, chứng minh phía trước có nguy hiểm, nguy hiểm đến từ thiên nhiên.

Sở Ninh Dực tiếp tục siết chặt tay mình, cảnh giác nhìn xung quanh.

Rắn dẫn đường là do con người nuôi nấng, cho nên nguy hiểm mà nó có thể nhận biết chính là mối nguy mà con người khó có thể đối mặt.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, nhìn ánh mắt sắc bén của Sở Ninh Dực, không khỏi sợ hãi trong lòng: “Sao thế?”

“Rắn dẫn đường quay đầu lại, là gặp phải cường địch.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, mà đây cũng chính là điều anh muốn, cho nên anh liền kéo Thủy An Lạc lùi về phía sau một chút.

Long Nhược Sơ nheo mắt lại rồi khẽ phất tay, sai mọi người mở đèn pin.

“Cẩn thận nhìn đường dưới chân, qua phía trước là an toàn rồi.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói, bấm ngón tay tính toán gì đó.

“Đúng là đạo sĩ già.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.

Sở Ninh Dực tì trán lên trán cô, cười khẽ nói: “Không sợ à?”

“Có anh ở đây, còn lâu em mới sợ.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, “Anh Sở nhà em là vạn năng.”

Bởi vì có đèn pin, cho nên con đường bụi gai trong nháy mắt sáng hơn rất nhiều.

Đôi mắt to lộ ra ngoài của Thủy An Lạc đảo quanh một vòng, chậm rãi đi theo.

Khi tầm mắt của Thủy An Lạc dõi đến một gốc cây ở phía trước, toàn thân nó có màu xanh ngọc, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy những chiếc lá cây mang hình sừng rồng.

Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Tắt đi, tắt đi, mau tắt đèn pin đi, đừng đánh thức rắn kim hoa.”

Sau tiếng thét của Thủy An Lạc, Long Nhược Sơ không nói gì, cũng không có ai dám tắt đèn.

“Xè...”

“Xong rồi.” Thủy An Lạc cẩn thận nuốt nước miếng lui về phía sau, nhìn con rắn kim hoa đột nhiên bò ra từ bụi cỏ.

Tốc độ của con rắn kia cực nhanh, tấn công trực tiếp nguồn sáng gần nó nhất. Người nọ hoàn toàn không kịp phản kháng, đã bị rắn kim hoa cắn vào cổ.

May thay Bạch Dạ Hàn nhanh tay dùng dao phóng về phía rắn kim hoa, găm trên thân cây cách đó không xa.

“Tắt đèn.” Long Nhược Sơ nhíu mày nói.

“Đó là cái gì?” Sở Ninh Dực không ngờ vợ mình biết nhiều thứ như vậy.

Thủy An Lạc vẫn cẩn thận nhìn xuống chân, rồi kề tai Sở Ninh Dực nhỏ giọng nói, “Anh có nhớ hồi trước em từng kể với anh, thầy bảo em bên dưới cây Long Lân có một loại rắn kịch độc. Em vừa nhìn thấy cây Long Lân kia, giống hệt như bức vẽ của thầy. Con rắn kia thích ánh sáng mạnh, sẽ tấn công nơi nào có ánh sáng mạnh.” Thủy An Lạc nói, còn cẩn thận nhìn bốn phía, “Chắc chúng ta đã tiến vào khu vực cây Long Lân rồi, nhập cư trái phép nào có đơn giản như vậy?”

Câu nói sau cùng, Thủy An Lạc tuyệt đối là căm giận mà thốt lên. Tất cả là do bà ngoại cô, cứ khăng khăng “nhập cư trái phép” thế này làm gì không biết?

“Khu vực cây Long lân? Không phải loài cây này đã tuyệt chủng rồi à?”

“Có quỷ mới biết sao ở đây lại nhiều như vậy?” Thủy An Lạc nói, lòng bàn tay nắm lấy tay Sở Ninh Dực cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

“Cây Long Lân?” Long Nhược Sơ hơi nheo mắt, nhìn bốn phía, có vẻ như muốn hái một ít mang theo, “Thật không ngờ, thứ ta tìm kiếm bao nhiêu năm qua lại ở chỗ này?”

“Bà đừng tìm đường chết nữa, bây giờ lập tức theo đường cũ lui về, nhập cư trái phép mà đơn giản như vậy? Người làm hộ chiếu đều hít khí trời để sống à.” Thủy An Lạc cả tiếng kêu lên. Người vừa bị cắn lúc nãy đã ngã xuống. Thủy An Lạc nhìn là biết không thể cứu chữa được nữa rồi.

Sở Ninh Dực không thể không nói, tế bào hài hước của vợ anh rất tốt, bây giờ còn có hơi sức đi lo hộ chiếu cho người ta.

“Tôi nói bà hay, thầy tôi từng ghi chép lại, bị loài rắn kim hoa này cắn, có huyết thanh cũng không cứu được bà, trong vòng một phút sẽ mất mạng.” Thủy An Lạc nói, còn kéo Sở Ninh Dực lui trở về, “Nếu bà cảm thấy mình là rồng thật thì bà cứ đi mà so tài với bọn chúng. Dù sao cũng không ai cản bà lại đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1204: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (6)
Ý của Thủy An Lạc rất rõ ràng: Bà muốn chết, tôi không ý kiến, thế nhưng đừng kéo theo chúng tôi.

“Ngăn chúng lại cho ta.” Long Nhược Sơ bỗng lên tiếng, “Nếu đây không phải chỗ để ở lại lâu, vậy thì mau đi về phía trước. Qua đoạn này chẳng phải sẽ an toàn rồi sao?”

Tôi ¥#@&*%...

Thủy An Lạc lập tức chửi thề, cái quần què gì vậy, bà già này nghe không hiểu tiếng người à?

Bây giờ bọn họ không thể tiếp tục đi về phía trước, mặc cho ba con rắn của bà ta dẫn bọn họ vào đường cùng được.

“Bà nhìn cho rõ đi, phía trước là cái gì? Đều là cây Long Lân, bên dưới đó toàn là rắn độc. Bà muốn chết cũng đừng kéo bọn tôi theo!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, sau đó nhìn mấy kẻ vẫn đứng thẳng người kia đầy tức giận kéo mũ của mình xuống: “Các người không sợ chết hay sao?”

“Bọn họ đúng là không sợ chết.” Sở Ninh Dực đột nhiên nói nói.

Bàn tay đang giơ lên của Thủy An Lạc dừng lại giữa không trung, được rồi, lời này coi như cô chưa nói.

“Các người không sợ chết nhưng tôi sợ. Hơn nữa bà cũng không muốn tôi chết đúng không? Tôi mà chết thì mẹ của con gái tôi cũng không còn. Cho nên, muốn dẫn tôi đi, lần sau bà làm ơn đi kiểu bình thường ấy. Tôi có hộ chiếu, không phải phiền bà đi làm đâu, thật đấy! Thực sự không đi được tôi sẽ thuê một cái trực thăng, tôi không muốn mạo hiểm theo bà.” Thủy An Lạc lúc này đã sợ đến toát mồ hôi, thực sự không thể lạnh hơn được nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ mình, lần này chắc bị dọa sợ thật rồi, cho nên nói năng cũng lưu loát hơn hẳn.

À, nói như kiểu trước kia vợ anh nói năng không trôi chảy chút nào vậy!

“Long phu nhân, Lạc Lạc lúc nào cũng coi trọng sinh mạng của mình, cho nên tôi nghĩ bà nên tin cô ấy đi thì hơn.” Sở Ninh Dực tốt bụng ủng hộ vợ mình.

Mặc dù chuyện nhỏ thì không đáng tin nhưng chuyện lớn thì vẫn tin được.

Long Nhược Sơ quay lại nhìn con đường phía trước. Ở chỗ này, bà ta quả thật không tính ra được đường sống.

Nói cách khác, rắn dẫn đường đang dẫn bọn họ đi vào đường chết sao?

Long Nhược Sơ nghĩ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, một tay rút súng ra, chĩa vào ba con rắn đỏ lè dưới đất, bắn liên hồi.

“Đoàng đoàng đoàng...”

Thủy An Lạc run rẩy, Sở Ninh Dực kéo cô vào lòng.

Một người đàn bà như Long Nhược Sơ có thể đến được vị trí như hôm nay, sao có thể là một người biết nhân từ nương tay được. Ngày hôm nay nếu không phải là ba con rắn, cho dù là ba người, bà ấy cũng sẽ ra tay thôi.

Thủy An Lạc lẳng lặng chửi biến thái. Mà người như vậy, cô có chết cũng sẽ không giao con của mình cho bà ta.

Bạch Dạ Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ, “Không kịp rồi, còn có ba phút nữa là đến thời gian thay ca trực biên giới. Cho nên cho dù có đi về phía trước, chúng ta cũng không thể qua được.”

Tuy rằng ghét Bạch Dạ Hàn, nhưng khi thấy anh ta nói những lời này, Thủy An Lạc vẫn rất thích.

Cảm tạ trời đất, gặp được cây Long Lân, nếu không hiện giờ chắc bọn họ đã bị bắt vì tội nhập cư trái phép rồi.

“Tôi đã bảo bà rồi, làm chuyện phi pháp sẽ bị bắt. Bà cứ không nghe. Bà tưởng bà là anh Sở, không bằng lái mà dám lái xe chắc.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc em đúng là... một con heo có đúng không!

Bây giờ là lúc nói chuyện này à?

“Long phu nhân, tôi như bây giờ, bà còn sợ cái gì? Cho dù chúng ta có xuống núi, tôi cũng không chạy thoát được, huống chi, tôi còn mang theo cô ấy.” Sở Ninh Dực biết Long Nhược Sơ đang dè chừng điều gì. Nếu xuống núi, anh vừa nhớ kỹ địa hình, sẽ càng dễ trốn hơn, anh đang suy tính chuyện này.

Thế nên bà ta lo lắng như vậy cũng không sai!

Thủy An Lạc cúi đầu, ngấm ngầm giúp anh Sở phiên dịch: Ông đây thừa sức đi một mình, nhưng vướng cái của nợ này, không bay lên nổi, không thể nào sánh vai cùng mặt trời!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1205: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (7)
“Cây Long Lân được ghi chép là có thể trị được bách bệnh, không ngờ lại có thể tìm được ở chỗ này.” Long Nhược Sơ nói, tiếp tục quay đầu lại nương theo ánh trăng nhìn đám cây Long Lân kia.

Thủy An Lạc tim đập thình thịch. Bà ngoại của cô không phải là muốn đi thu thập đám cây Long Lân này đấy chứ?

Với quy mô này, không biết còn có bao nhiêu rắn kim hoa nữa đây?

Bây giờ là buổi tối, rắn kim hoa đều đang nghỉ ngơi, vừa nãy mới chỉ có một con tỉnh dậy. Nếu như tất cả đều tỉnh dậy thì sao?

Thủy An Lạc run lên một cái, mới nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp lắm rồi đấy nhé?

Thủy An Lạc đang mải nghĩ, Sở Ninh Dực nắm chặt lấy tay cô. Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn anh, lông mày Sở Ninh Dực cau lại.

Long Nhược Sơ rõ ràng muốn cây Long Lân, hẳn là có liên quan đến bệnh tình của bà ta lúc này.

Thủy An Lạc vẫn muốn tiếp tục lui về phía sau. Đáng tiếc phía sau bọn họ còn có người của Long Nhược Sơ, bọn họ không thể tiếp tục lui lại được nữa.

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Long Nhược Sơ từ đầu đến cuối không hề cho ra chỉ thị là đi tiếp hay quay ngược lại, chỉ nhìn đám cây Long Lân bên kia.

Thình thịch...

Chỉ có tiếng tim đập của Thủy An Lạc là rõ ràng.

Mồ hôi trong lòng bàn tay cô đã thấm ướt tay của Sở Ninh Dực. Vào giờ khắc này, cái lạnh đã hoàn toàn bị thay thế bởi nỗi sợ hãi kia.

“Tôi nói thật nhé, bà đừng mơ tưởng đến đám cây Long Lân này nữa, nhất là bây giờ. Bởi vì bọn tôi không muốn bị chôn theo bà đâu.” Thủy An Lạc khản giọng nói, tuyết đọng dưới chân bị cô đạp lên lách tách.

“Rắn kim hoa cực độc, nhưng cũng không phải là không có cách nào đối phó được.” Long Nhược Sơ nói, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc: “Xem ra cháu cũng rất hiểu về cây Long Lân này.”

“Tôi không biết.” Thủy An Lạc nói thẳng, “Bà muốn tìm đến cái chết, tôi cũng không ngăn cản, chúng tôi đi trước, sau này còn gặp lại.” Thủy An Lạc nói, kéo Sở Ninh Dực định xoay người đi.

“Thủy An Lạc, đừng có giở trò trước mặt bà.” Long Nhược Sơ nói, từ từ tiến lại gần bọn họ, “Cháu biết...”

Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lùi lại một bước, tránh thoát khỏi bàn tay của Long Nhược Sơ.

“Long phu nhân, núi xanh còn đó sợ gì thiếu củi, bà nói coi?” Trong lúc kéo Thủy An Lạc lui về phía sau, áo khoác Sở Ninh Dực đa hoàn toàn che hai tay của anh lại.

Long Nhược Sơ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Sở Ninh Dực, hình như đang suy nghĩ lời anh nói.

“Hú...”

Cách đó không xa bất ngờ vọng đến tiếng kêu của sói tuyết.

Thủy An Lạc không nhịn được chui vào trong lòng Sở Ninh Dực, hai chân vẫn liên tục run rẩy.

Cái quái gì thế...

Đây là nơi quái quỷ nào vậy, trước có rắn, sau có sói là sao.

“Long phu nhân, đằng trước không còn đường, chắc chúng ta chỉ có thể lùi về thôi. Lũ rắn dẫn đường của bà, hình như dẫn đường không chính xác cho lắm.” Sở Ninh Dực ưu nhã nói, giống như là đang nhắc nhở Long Nhược Sơ một chuyện bình thường.

Thủy An Lạc khẽ ngẩng đầu, tò mò nhìn Sở Ninh Dực. Cô ở chung với Sở Ninh Dực lâu như vậy, nghĩ thế nào cũng thấy mọi chuyện không đơn giản chút nào.

Anh biết về rắn dẫn đường, hơn nữa Long Nhược Sơ còn nói với Sở Ninh Dực, nuôi một còn rắn dẫn đường với anh mà nói cũng không phải việc khó.

Cho nên, chuyện rắn dẫn đường dẫn sai đường này chỉ là trùng hợp thôi sao?

Vậy ra đây chính là tác dụng của việc chọc giận bà ta trước đó à?

“Tính công kích của sói tuyết với con người rất mạnh. Hơn nữa tốc độ của bọn chúng gấp ba những con sói bình thường. Cho dù các người trốn được, tôi có thể đảm bảo, các người không thể che chở được cho cô ấy.”

“Cô ấy” này, đương nhiên là chỉ Thủy An Lạc.

Người Long Nhược Sơ cần là Thủy An Lạc, làm sao có thể để cho cô chết được?

Thủy An Lạc thầm nghĩ, ngày hôm nay cô bị anh Sở đả kích hơi nhiều rồi đấy.

Long Nhược Sơ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra lệnh men theo đường cũ quay về.

Trong một khắc đó, dưới ánh trăng, Thủy An Lạc nhìn thấy khóe môi Sở Ninh Dực nhướng lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1206: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (8)
Thủy An Lạc hơi sững sờ, sắc mặt anh như ngọc, khóe miệng hơi nhướng lên đầy quyến rũ, khiến cô không tự chủ được mà bị thu hút.

Xuống núi đương nhiên nhanh hơn là lên núi, nhưng rõ ràng Long Nhược Sơ đã tăng cường phòng bị Sở Ninh Dực hơn rất nhiều.

Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn đám cây Long Lân ngày một xa, vẫn chưa từ bỏ, mở miệng hỏi: “Sau này chúng ta có thể tìm đến đây nữa được không?”

“Đường núi hay thay đổi, con đường em vừa trở về chưa chắc đã là đường em đi lên đâu. Cho nên đấy là lý do mà người dưới chân núi đều nuôi rắn dẫn đường đấy.” Sở Ninh Dực thấp giọng giải thích.

Thủy An Lạc run rẩy gật đầu, đáng tiếc không thể chụp ảnh về cho thầy xem, cô đã gặp được cây Long Lân rồi.

“Kỳ thực bây giờ công nghệ phát triển như vậy, hoàn toàn có thể dùng máy tự động để hái mà.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, bởi vì quá lạnh nên hàm răng cô liên tục va vào nhau.

Sở Ninh Dực tiếp tục siết chặt hai tay, gần như khảm cô vào ngực mình.

“Có lẽ vậy.” Sở Ninh Dực nói, không hề phủ nhận cách nói của cô.

“Anh nói xem, vì sao bọn họ đều nghe lời Long Nhược Sơ như vậy?”

Thủy An Lạc lại lên tiếng. Cô sợ nếu ngậm miệng lại rất lạnh, lạnh đến mức cô cảm giác như sắp bị đông chết đến nơi vậy.

“Không biết, có thể Long gia thật sự có bí mật gì đó mà người khác không biết.” Ví dụ như, những người trung thành bên cạnh bà ta.

Trên thế giới này, không phải tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích rõ, đôi khi, để lại một hai điều bí ẩn trái lại cũng tốt.

“Chân anh có ổn không thế?” Thủy An Lạc không yên lòng mở miệng hỏi.

“Không sao, phía trước chính là chỗ chúng ta vừa xuống xe lúc nãy. Bên dưới lùm cây ngay trước mặt cách đó không xa là sườn dốc. Chúng ta sẽ lăn xuống từ bên kia, có thể tạm thời tránh thoát khỏi tầm mắt của bọn họ.” Sở Ninh Dực hạ giọng ghé bên tai Thủy An Lạc nói.

“Làm sao anh biết?” Thủy An Lạc chớp mắt, tò mò mở miệng hỏi.

Sở Ninh Dực cắn vào lỗ tai Thủy An Lạc, sau đó mới mở miệng nói, “Bởi vì em không biết.”

Ặc...

Trả lời cái kiểu gì vậy hả?

Anh Sở, anh đang khinh bỉ chỉ số thông minh của em đấy à?

Thủy An Lạc cúi đầu thầm nghĩ. Em còn có chỉ số thông minh để cho anh khinh bỉ, thật đúng là không dễ dàng gì.

“Ai da...”

Thủy An Lạc đi mãi đi mãi, đột nhiên hét lên một tiếng, khiến Long Nhược Sơ đi trước quay đầu nhìn lại.

“Làm sao thế?” Long Nhược Sơ nhíu mày hỏi.

“Đường kiểu gì vậy, ngã chết tôi rồi.” Thủy An Lạc nói, khom lưng đỡ lấy cổ chân mình.

Ở đây đường núi gồ ghề, người chưa từng leo núi như Thủy An Lạc đau chân cũng là bình thường.

“Sắp đến rồi, kiên trì một chút.”

Thủy An Lạc đỡ lấy cánh tay Sở Ninh Dực ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, ngang ngược nói: “Đau muốn chết, kiên trì thế nào được?”

Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực chiều đến vô pháp vô thiên, cả thành phố A đều biết chuyện này.

Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi xổm xuống nắn lại cổ chân Thủy An Lạc.

Long Nhược Sơ đứng đằng sau nhìn Sở Ninh Dực, có điều lúc nhìn đôi bàn tay vẫn đang bắt chéo lại của anh, mắt hơi nheo lại, dường như là đang suy tư điều gì đó.

“Nếu xuống núi thì không vội làm gì, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi một lát đi.” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, còn cẩn thận hỏi Thủy An Lạc có đau hay không.

Long Nhược Sơ bỗng nhiên phát hiện, đoạn đường này, tuy rằng Sở Ninh Dực là tù nhân, thế nhưng phần lớn thời gian, bọn họ đi thế nào cũng do Sở Ninh Dực quyết định.

Trong lúc bất tri bất giác, bà ta lại bị Sở Ninh Dực dắt mũi.

Long Nhược Sơ kinh hãi trong lòng, đi tới đặt tay lên vai anh, muốn nhìn xem hai tay của anh có còn bị còng hay không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1207: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (9)
Trong nháy mắt khi Long Nhược Sơ chạm lên vai Sở Ninh Dực, ánh mắt của anh bỗng trở nên sắc bén. Sau một khắc, anh rút một khẩu súng từ trên người Thủy An Lạc ra, xoay người chĩa về phía Long Nhược Sơ.

Long Nhược Sơ tránh kịp, nhưng tay lại mất khống chế khỏi người Sở Ninh Dực.

Cho nên giây tiếp theo, khi bà ta còn chưa kịp đứng thẳng người, Sở Ninh Dực đã ôm lấy Thủy An Lạc lăn vào lùm cây, theo sườn dốc lăn xuống phía dưới.

Đá vụn lăn xuống theo bọn họ, Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn che chở cô trong ngực.

Lăn xuống phía dưới, đầu Thủy An Lạc choáng váng, toàn thân đau nhức, thế nhưng còn chưa kịp cảm nhận thì đã bị Sở Ninh Dực kéo dậy chạy về phía mảnh rừng bên cạnh.

Trên sườn dốc có người lục tục trượt xuống, đó là người đuổi theo bọn họ.

Áo khoác bị mất, Thủy An Lạc cố gắng chống đỡ lại cái lạnh. Nhưng chắc vì màn lăn qua lăn lại này nên cô không thấy lạnh như trong tưởng tượng.

Trên đùi Sở Ninh Dực có vết thương, tốc độ rõ ràng chậm hơn bình thường một chút, cho nên muốn bỏ lại bọn họ vẫn có chút khó khăn, chỉ có thể đấu trí.

“Sở Ninh Dực, em đi không nổi nữa.” Thủy An Lạc thở dốc kịch liệt. Lúc này đừng nói đến lạnh nữa, đầu cô đã đổ đầy mồ hôi.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc. Bọn họ đã chạy gần nửa giờ. Đường núi khó đi như vậy, cô ấy chạy được đến bây giờ đã là tốt lắm rồi.

Sở Ninh Dực nhìn quanh bốn phía, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần phía sau. Cuối cùng anh kéo Thủy An Lạc đến cạnh một gốc cây đại thụ, sau đó ngồi xổm người xuống: “Đạp lên lưng anh, leo lên.”

Thủy An Lạc không kịp nghĩ nhiều, đỡ thân cây giẫm trên lưng anh. Lúc Sở Ninh Dực đứng dậy thì cô cố sức leo lên trên chạc cây phía trên.

Thủy An Lạc cũng không biết đây là loại cây gì, cành lá xum xuê của nó có thể tạo thành một lá chắn lớn cho bọn họ.

Sở Ninh Dực chờ Thủy An Lạc leo lên rồi mới nhảy lên, sau đó hai người giấu mình dưới lớp lá cây.

Tay Thủy An Lạc đặt ở trên thân cây, bị gió lạnh thổi qua giống như bị dao nhỏ cứa qua cứa lại, đông lạnh đến đau rát.

Sở Ninh Dực một tay ôm lấy hông Thủy An Lạc, mộy tay vịn thân cây, nhìn đám người từ bên kia đi tới.

Thủy An Lạc nín thở, không hề chớp mắt nhìn tán cây trước mặt mình.

Đám người Long Nhược Sơ đuổi đến đây thì không thấy bóng dáng ai nữa cả, xung quanh ngoại trừ tiếng gió thổi thì không có bất cứ âm thanh gì khác, mà rắn dẫn đường có thể tìm đường tìm người đã bị bà ta tự mình giết mất rồi.

“Sở Ninh Dực!” Long Nhược Sơ siết chặt hai tay, trong mắt mang theo sát ý.

Vậy ra, ngay từ khi bắt đầu, bà ta đã bị Sở Ninh Dực tính kế.

Không phải cậu ta không biết nuôi rắn dẫn đường, mà còn tinh thông nữa là đằng khác. Con đường ngay từ đầu đã bị cậu ta dẫn sai. Cậu ta lại càng biết vì tức giận nên bà ta sẽ giết chết rắn dẫn đường, cho nên dù bây giờ muốn đuổi theo bọn họ cũng không có trợ thủ tốt nhất để tìm người.

“Bọn nó sẽ không đi xa được, chỉ ở gần đây thôi, tìm cho ta.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói, “Sở Ninh Dực, quả nhiên là tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”

Cậu ta đã tính kế rất tỉ mỉ suốt cả quãng đường này.

Bạch Dạ Hàn đứng bên cạnh Long Nhược Sơ, nhìn những người đó đến bên cạnh lùm cây tìm người.

“Đáng ra bà phải lường trước được việc Sở Ninh Dực không hề dễ đối phó như vậy chứ. Tôi đã quen biết với cậu ta mấy chục năm nay, nhưng vẫn chưa bao giờ thật sự hiểu cậu ta cả.” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.

“Lần này tôi đúng là được lĩnh giáo rồi.” Long Nhược Sơ nắm chặt hai tay. Bà ta đã bị Sở Ninh Dực từng bước kéo vào bẫy nên bây giờ mới không thể tìm thấy người, “Nhưng tôi muốn xem xem, một mình cậu ta mang theo một đứa con gái trói gà không chặt như Thủy An Lạc, còn có thể trốn đi đâu được?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1208: Từng bước đi của anh Sở thật kinh động lòng người (10)
Bạch Dạ Hàn hơi cúi đầu, không nói tiếp nữa mà đi tìm người.

Thủy An Lạc thầm nghĩ trong lòng: May mà anh không hiểu anh ấy, nếu như anh hiểu, chẳng phải tôi sẽ bị anh Sở khinh bỉ đến chết sao?

Bạch Dạ Hàn rõ ràng đang tiến lại gần bên gốc cây này. Thủy An Lạc không kìm được căng thẳng hơn vài phần, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhìn cô khẽ lắc đầu, ra hiệu cho cô không cần căng thẳng.

Bạch Dạ Hàn tìm kiếm ở lùm cây bên dưới, ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ đang đứng ở trên cây.

Ánh mắt của anh ta trong nháy mắt đã dời đi, không dừng lại một chút nào, thật sự giống như chưa từng nhìn thấy bọn họ.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Cô chắc chắn Bạch Dạ Hàn đã thấy bọn họ.

Cho nên, Bạch Dạ Hàn đang giúp bọn họ sao?

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn Sở Ninh Dực. Gã này này thật là tốt với anh, đến bây giờ mà còn giúp bọn mình.

Bạch Dạ Hàn tìm mấy nơi nữa, giống như vẫn đang nghiêm túc tìm kiếm, chỉ có những chỗ này đều không có người mà thôi. Trước khi kẻ khác bước tới anh ta trầm giọng nói: “Bên này tôi đã tìm rồi, tìm thử chỗ khác xem.” Bạch Dạ Hàn nói xong, xoay người bước tới bên cạnh Long Nhược Sơ, “Sở Ninh Dực sẽ không ngốc đến mức ở chỗ này chờ chúng ta bắt đâu.”

“Cậu vừa nói cậu không hiểu cậu ta.” Long Nhược Sơ trầm giọng nói.

“Tôi không thể hiểu hết suy nghĩ của cậu ta, nhưng chút hiểu biết này thì vẫn có. Vì Thủy An Lạc, cậu ta chưa bao giờ dám lưu lại một chút nguy hiểm nào, cho nên cậu ta sẽ không đứng tại chỗ chờ chúng ta đến bắt đâu.”

Long Nhược Sơ suy nghĩ lời nói của Bạch Dạ Hàn, lại nghĩ đến tin tức nửa năm qua.

“Bà biết đấy, Sở Ninh Dực rất tin tưởngThủy An Lạc. Mọi người đều nói cô ấy là yêu nghiệt, chỉ có Sở Ninh Dực dám ở bên tin tưởng cô ấy. Một người đàn ông như vậy, sẽ đặt cô ấy trong nguy hiểm sao?” Bạch Dạ Hàn trầm giọng nói.

“Tông chủ, không có.” Thuộc hạ của bà ta đến hồi báo.

Long Nhược Sơ cất bước, đi về phía Bạch Dạ Hàn vừa mới qua.

“Con người Sở Ninh Dực, người ta nói ra cái gì, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm cái đó, cho nên lời của cậu, tôi cũng không tin.” Long Nhược Sơ nói rồi lại càng tiến gần tới gốc đại thụ kia.

Thình thịch...

Tiếng tim đập của Thủy An Lạc càng lúc càng lớn, chân cũng không nhịn được run rẩy theo vài cái.

Bà ta chỉ cần đi về phía trước, ngẩng đầu một cái là có thể thấy bọn họ.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực vẫn giữ nguyên phong phạm tiên phong đạo cốt của mình như trước, không hề tỏ vẻ sợ hãi gì cả.

Chỉ có điều bàn tay đang đặt bên hông cô của anh đang mò mẫm cái gì thế?

Anh zai à, bọn mình sắp bị phát hiện rồi, đừng bình tĩnh như vậy có được không?

“Gâu... gâu... “

“Tông chủ, bên kia có động tĩnh.”

Bước chân Long Nhược Sơ khựng lại, nheo mắt nhìn về phía xa.

Hắc Long, là tiếng của Hắc Long.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, ánh mắt đầy vẻ kích động. Hắc Long tới, cho nên, cứu binh của bọn họ tới rồi.

“Hắc Long? Là Hắc Long của Sở Ninh Dực.” Bạch Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng.

Long Nhược Sơ thấy anh ta nói vậy, tức khắc mang người đi tới.

Chờ đến khi đám người Long Nhược Sơ đi xa, Sở Ninh Dực mới dẫn Thủy An Lạc tụt từ trên cây xuống. Thủy An Lạc ngồi phịch xuống mặt đất, hù chết cô rồi.

Sở Ninh Dực vươn tay kéo cô đứng dậy, “Chúng ta phải đi mau lên, bọn họ sẽ nhanh chóng quay lại đây đấy.”

“Không phải Hắc Long à?” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực lôi kéo đứng dậy, không khỏi tò mò, đi về hướng trái ngược với hướng bọn họ vừa đi.

“Không phải, là máy ghi âm anh sắp đặt trước.”

Oạch!

Anh Sở, anh giỏi lắm!

Cho nên, vừa nãy anh bình tĩnh tiên phong đạo cốt như vậy, thật ra là đang tìm nút bật bên hông cô hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1209: Đi gặp Lan Hinh (1)
Thủy An Lạc phát hiện, Sở Ninh Dực đi càng ngày càng chậm.

“Đi đến phía trước nghỉ một lát đi, bọn họ nhất thời sẽ không quay lại được đâu.” Thủy An Lạc nói, đỡ Sở Ninh Dực tìm một khoảnh đất trống trải trước mặt ngồi xuống.

Sở Ninh Dực cố gắng duỗi chân mình ra một chút, nhịn không được nhíu mày lại.

Cơn đau có thể khiến cho Sở Ninh Dực phải nhíu mày, chắc hẳn là anh đã không thể chịu đựng được nữa rồi.

Thủy An Lạc nhìn xung quanh, muốn tìm chút thảo dược cho anh.

Sở Ninh Dực vươn tay nắm lấy tay cô, “Đừng lãng phí thời gian, em cũng đâu biết gì đâu.”

Ặc...

Câu sau mới là trọng điểm đúng không!

“Anh Sở, anh làm thế không sợ khiến vợ anh bị đả kích đến mất niềm tin vào cuộc sống à? Em mà đỏng đảnh hơn một chút nữa, chỉ cần anh nói một câu như thế thôi đã đủ em bật khóc rồi đấy biết không?” Thủy An Lạc tức giận bất bình nói.

Sở Ninh Dực nghỉ ngơi một chút, đỡ cánh tay của cô đứng dậy, “Được rồi, quen biết em lâu như vậy, anh chưa bao giờ thấy hai chữ đỏng đảnh ở trên người em cả.”

Thủy An Lạc: “...”

Đã không thể đùa giỡn vui vẻ, thôi thì cô vẫn nên tuyệt giao với anh Sở thì hơn.

“Chúng ta tìm đường xuống núi, nếu vận may không tệ còn có thể tìm được thôn Long Gia đấy.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục quấn thật chặt quần áo trên người cô lại, “Lạnh không?”

“Anh nói xem?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt. Lời này quả thực đúng là nói thừa, nếu như không phải nhờ có suy nghĩ không muốn chết chống đỡ, cô đã nghẻo từ lâu rồi đấy.

“Lạnh là được rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi cởi chiếc áo khoác trên người mình ra khoác lên vai cô, “Đi thôi.”

“Anh điên à?” Thủy An Lạc nói xong liền muốn trả áo lại cho anh.

Sở Ninh Dực lại ôm chặt lấy cô, “Chút nhiệt độ thấp ấy không thể gây thương tổn tới anh được, thế nhưng có thể lấy mạng của em đấy.”

Thủy An Lạc hơi mím môi, nhưng cũng không vùng vẫy, giằng co với anh nữa.

Thứ nhiệt độ âm đến mười mấy độ này, áo lông gì đó chỉ là trò cười.

“Trong tivi có cảnh làm lính đều mặc áo cộc tay giữa trời băng giá tuyết để huấn luyện, là thật à?” Thủy An Lạc tìm đề tài nói chuyện để có thể giúp mình quên đi cái lạnh.

“Ừ, để đề cao ý niệm và thể chất.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Thì ra đều là thật, không sợ cóng chết sao?”

“Trong lúc huấn luyện, đúng là cũng có người chết thật.” Sở Ninh Dực thấy cô có hứng thú, liền mở miệng nói với cô.

Ặc...

Thủy An Lạc nhịn không được vươn tay ôm chặt lấy anh, may mà anh đã giải ngũ, may mà anh đã sống sót qua khoảng thời gian đó.

“Vậy anh phải đội ơn quân đội không giết chết anh đấy.” Thủy An Lạc ngẩng đầu, muốn cười, thế nhưng lạnh quá cười không nổi.

“Em có nhớ vị trí cụ thể của thôn Long Gia mà chú Hạng nói với em không?” Sở Ninh Dực hỏi.

Thủy An Lạc nghiêm túc nghĩ, cuối cùng run run lắc đầu, “Chú Hạng nói, chỗ đó nằm dưới chân núi Châu, thế nhưng rất hẻo lánh, cho dù chú ấy có đến tận nơi bây giờ cũng chưa chắc có thể tìm được. Em nghĩ mình không tìm thấy đâu.”

Sở Ninh Dực gật đầu, vốn đã là chuyện may rủi rồi.

“Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực anh xem...” Thủy An Lạc đột nhiên kích động kêu lên.

Sở Ninh Dực nhìn theo hướng tay cô chỉ, là ánh đèn.

Có ánh đèn, chứng tỏ là có người.

Mà ở giữa sườn núi, có người cũng chỉ có thể là người ở rừng phòng hộ.

“Đi.” Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc đi về phía đó. Trạm gác ở rừng phòng hộ có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên bọn họ cuối cùng cũng tìm được đường cứu rồi.

Hai người đi gần nửa giờ mới đến được căn nhà gỗ của người sống trong rừng phòng hộ. Bên trong đèn sáng, những nơi như thế này bên trên đã được thiết kế tốt, được trang bị giữ ấm nhất định, cho nên mới đứng ở cửa hai người đã cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong đó rồi.
 
Top