Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1230: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (2)
Phong Phong nhanh chóng rụt về ghế lái, phần áo trước ngực anh ta bị xé rách lộ ra mảng ngực trắng nõn.

Kiều Nhã Nguyễn chỉnh lại quần áo của mình rồi ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh ta vừa mới nói như vậy là có ý gì?

Là ghen sao?

Vì cô với Sư Hạ Dương đứng chung nói chuyện với nhau à?

Nhưng anh ta dựa vào đâu mà đòi ghen chứ?

Dẫu sao giữa cô và anh ta cũng đâu có bất cứ mối quan hệ nào, không phải sao?

Mà nếu có quan hệ cũng chỉ là đoạn quá khứ đầy hận thù kia mà thôi.

“Xuống xe!” Phong Phong đột nhiên lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ, như thể không thể tin nổi vào điều mà mình vừa nghe thấy, xuống xe á?

Anh zai à anh không nhầm đấy chứ?

Đây là xe của tôi cơ mà!

“Xuống xe!” Phong Phong tức giận lặp lại một lần nữa.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Được, bỏ đi, nếu không phải bộ dạng của anh ta bây giờ quá đau khổ thì còn lâu cô mới nghe theo anh ta!

Kiều Nhã Nguyễn giận dữ mở cửa xe rồi bước xuống, khi cô vừa mới đóng sầm cửa xe lại thì ai kia lập tức phóng xe lao đi.

Kiều Nhã Nguyễn hít một đống khói xe nhưng cũng chỉ có thể đấm mạnh vào không khí mấy cái, cái loại người thần kinh gì vậy hả.

Chẳng đàn ông chút nào, càng đừng nói đến chuyện ga-lăng.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn quanh bốn phía, ngoại ô lúc này cũng đã tối đen như mực.

Cô thấp giọng chửi một câu rồi cất bước tìm một hộ gia đình gần đó, ít nhất cô phải biết được nơi này là chỗ nào đã.

Khi Kiều Nhã Nguyễn mới bước được hai bước thì chiếc xe kia lại nhanh chóng lùi đến trước mặt cô rồi dừng lại.

Sau đó Kiều Nhã Nguyễn thấy Phong Phong bước xuống, anh ta nhìn cô một cái rồi dứt khoát quay người... đi!

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Kiều Nhã Nguyễn còn đang ngẩn ra thì mọi chuyện đã xong rồi.

Anh ta quay lại trả xe sao?

Vừa mới nãy còn hầm hè bắt cô xuống, bây giờ lại quay lại trả xe cho cô?

Phong Ảnh đế à, anh đang diễn cái quần què gì vậy hả?

Động một tí là đập tiệm cafe của người ta, đập xong thì muốn cướp xe của cô, bây giờ lại muốn làm cái gì tiếp đây?

Kiều Nhã Nguyễn nhìn người đàn ông trước mặt vừa đi vừa chửi cái gì đó không biết. Điên rồi! Chắc chắn là bị điên thật rồi!

Cô mở cửa xe rồi ngồi lên, có điều một màn vừa rồi lại hiện ra khiến cô nhịn không được mà lắc đầu một cái, không nên nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ quá nhiều.

Kiều Nhã Nguyễn vừa nghĩ vừa khởi động xe.

Cái tên kia chỉ lên cơn điên thôi mà, chẳng qua là lên cơn điên thôi.

Kiều Nhã Nguyễn âm thầm tự nhắc nhở trong lòng, cảnh cáo bản thân đừng rơi vào bẫy của anh ta một lần nữa.

Dưới ánh trăng, cái bóng của người đàn ông ấy đổ xuống mặt đất, khiến bộ dạng của anh ta trông có chút chán chường.

Đôi mắt của Kiều Nhã Nguyễn chăm chú nhìn cảnh tượng ấy qua kính chiếu hậu, cuối cùng cô thấp giọng chửi một tiếng rồi dừng xe.

Phong Phong cũng dừng chân lại, không tiếp tục bước về phía trước nữa.

Kiều Nhã Nguyễn mở cửa rồi xuống xe, sau đó tựa vào cửa xe nhìn người đàn ông phía sau.

Đôi mắt âm trầm của Phong Phong chiếu thẳng vào cô, giữa hai người chỉ cách nhau một ánh trăng.

Nhưng cả hai người đều biết ở đó còn có một ngôi mộ vô hình nữa.

“Phong Phong! Rốt cuộc anh có ý gì đây?” Có vẻ như Kiều Nhã Nguyễn đã chịu đủ cái cảm giác mơ hồ như có như không này rồi, cô giận dữ hỏi thẳng.

Nếu anh ta không thích cô thì tại sao cứ năm lần bảy lượt chọc vào cô như thế này chứ.

Hai bàn tay của Phong Phong lập tức siết chặt, giống như đang cố đè nén điều gì đó.

Tại sao lại chọc vào cô sao?

Bởi vì khi thấy cô đứng cùng một chỗ với gã đàn ông khác thì anh ta cũng phát điên luôn rồi.

Nhưng họ không có quyền để có thể đứng chung với nhau.

Kiều Nhã Nguyễn nhất định không chịu thua mà nhìn chằm chằm Phong Phong. Dường như cô nhất định phải có được đáp án, nếu không cô có chết cũng không yên lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1231: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (3)
Gió xuân ấm áp nhưng vẫn chẳng thể nào làm ấm lên nhiệt độ giữa hai người họ.

Kiều Nhã Nguyễn cố chấp muốn có một câu trả lời, nhưng Phong Phong lại nhất quyết không lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ chỉ cần anh ta có thể nói một câu thôi thì cô nguyện làm người vượt qua ngôi mộ đang chắn giữa bọn họ kia.

Hiện tại Phong Phong không phủ nhận thì cô vẫn sẽ thích anh ta.

Nếu đã yêu thì cô sẽ vì bản thân mà cố gắng.

Nếu trong lòng Phong Phong đã có cô thì tại sao không vì chính bản thân mình mà cố gắng một chút?

Cả người Phong Phong căng cứng, cuối cùng quay người đi.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên để mặc những giọt nước mắt lăn xuống.

“Được, tôi đã hiểu rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói dứt lời liền dứt khoát mở cửa ngồi vào xe, sau đó phóng xe rời đi.

Phong Phong quay đầu lại nhìn bóng dáng Kiều Nhã Nguyễn đang xa dần, cảm giác đau đớn khiến anh ta phải đưa tay siết chặt lấy lồng ngực của mình.

Lúc George chạy nơi đến thì thấy Phong Phong đang ngồi một mình bên vệ đường.

Rõ ràng là một thằng đàn ông mà sao mỗi lần đối mặt với vấn đề lại ủy mị hơn cả phụ nữ như vậy?

Về điểm này thì anh ta cảm thấy Phong Phong còn chẳng bằng Kiều Nhã Nguyễn.

Chẳng lẽ vì Kiều Nhã Nguyễn mạnh mẽ quá sao? Vậy nên Phong Phong chỉ có thể đóng vai nữ trong cuộc tình này?

George đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phong Phong: “Lúc tôi đến thì thấy cô Kiều đang phóng xe đi, nếu là...”

Anh ta còn chưa kịp nói hết câu thì người vốn ngồi bên cạnh anh ta bỗng biến mất, đồng thời con xe của anh ta cũng mất tăm luôn.

George hơi nhún vai, hay ghê, vội vàng đến thế rồi mà vẫn không thể nói ra được sao?

***

Trong phòng ngủ của Sở gia, Thủy An Lạc đang ngáp ngắn ngáp dài bế Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui để ru nhóc ngủ. Trên bàn là di động đang ở chế độ bật loa ngoài, cô đã nghe Kiều Nhã Nguyễn mắng đến nửa tiếng đồng hồ rồi.

Xem ra Phong Phong lại chọc Kiều Nhã Nguyễn tức rồi.

“Mày nói xem có phải anh ta mắc bệnh lạ nào đó không? Đau cả trứng, tao chưa từng thấy một thằng đàn ông nào lại có thể đàn bà như vậy, còn đàn bà hơn cả ông đây nữa!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, một người vừa mở miệng là hô ông đây mà còn dám nói mình đàn bà sao?

“Tao bảo này, mày không thấy lần này Phong Ảnh đế chơi rất hay sao?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói: “Không ngờ anh ta lại có thể làm chuyện như vậy, nói mau, mày với Sư Hạ Dương làm cái gì thế? Đến mức độ mà anh ta phát điên đập luôn cả quán cafe của người ta?”

“Cút! Tao vừa ra cửa thì trùng hợp gặp mặt không được sao? Người ta thay mặt vợ nói một tiếng cảm ơn với tao thì có vấn đề gì chắc? Người ta lịch sự hơn anh ta thì là phạm pháp à?” Kiều Nhã Nguyễn càng nói giọng càng cao.

Thủy An Lạc vỗ nhẹ Tiểu Bảo Bối vừa bị giật mình rồi tiếp tục nói: “Gái à, mày bình tĩnh chút đi, giảm tốc độ xuống.”

Kiều Nhã Nguyễn nghe Thủy An Lạc nói vậy thì hơi ngừng lại một chút: “Sao bây giờ mày lại ăn nói bình tĩnh như vậy?”

“Chị đây lịch kiếp, sắp thăng rồi.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.

“Lượn đi!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng: “Giờ thì mày hạnh phúc quá rồi. Sở tổng chỉ còn thiếu mỗi nước treo mày trên lưng mang đi rêu rao thôi đấy.”

“Treo trên lưng mang ra ngoài? Phải là cõng trên lưng mang ra ngoài mới đúng chứ?” Thủy An Lạc chắc chắn ai kia đã bị kích động tới độ mụ não luôn rồi.

“Cút ra đây cho tao, đi uống rượu với tao.”

“Anh Sở không cho...”

“Thủy An Lạc!!!”

“Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!” Thủy An Lạc vội vàng sửa lời: “Nhưng mà người chị em à, trước đó có thể cho tao dỗ người đàn ông nhỏ của tao ngủ đã được không?”

Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn không phản đối, dù sao con cái vẫn là quan trọng nhất. Kiều Nhã Nguyễn nói địa điểm xong liền cúp máy.

Thủy An Lạc thở dài đánh thượt một cái, cô cúi đầu nhìn con trai đang buồn ngủ: “Mẹ nuôi của con chọn người yêu kiểu gì vậy hả?”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì đột nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống. Cô ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn anh Sở đang đứng trước cửa phòng tắm.

Có điều ánh mắt của anh có gì đó không được đúng lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1232: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (4)
[Đi, đi, đàn ông chỉ là mây bay, tình chị em mới là tình yêu đích thực!]

Một câu nói mà cứ như tiếng sấm vang vọng trong đầu.

Ôi mẹ ơi, sao mấy lời này lại khó nghe như vậy chứ?

Thủy An Lạc lúng túng cười trừ, người đàn ông bị coi chỉ là mây bay này nghe được thì đúng là khó xử thật rồi.

“Anh Sở, anh tắm xong rồi à, sao nhanh thế!” Thủy An Lạc cười trừ.

“Hừ...”

Trái tim của Thủy An Lạc lập tức run lên, cái hừ này của anh Sở không được đúng cho lắm thì phải.

Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối đã ngủ say lên giường rồi chân chó chạy qua cầm lấy máy sấy tóc: “Anh Sở, chốc nữa em có thể đi ra ngoài một lúc được không?”

“Nói với anh làm cái gì? Đằng nào anh cũng chỉ là mây bay thôi mà.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời.

Rào rào...

Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc lập tức vỡ vụn.

Cô thật sự muốn đem mấy câu đang thịnh hành trên mạng “gấu yêu của em” gì đó ra để dỗ dành anh Sở, nhưng cô thật sự không thốt ra nổi mấy câu đó.

Thủy An Lạc vừa giúp Sở Ninh Dực sấy tóc, lại dè dặt nói: “Là vì Phong Phong đó, anh em của anh như vậy anh có biết không?”

“Anh không biết chẳng lẽ anh bị ngu?” Sở Ninh Dực lại đâm vợ nhà mình một nhát.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, là cô bị ngu!

“Chẳng phải Phong Phong lại trêu chọc Lão Phật Gia đó sao? Anh nói xem, em cũng đâu thể để Lão Phật Gia cô đơn một mình ở quán bar chuốc rượu được đúng không nào?”

“Cho nên em đi cùng cô ấy? Thành hai người say?” Sở Ninh Dực vẫn khó ở.

Ầy...

Anh Sở à, anh cứ nói nửa câu trước thôi là được rồi mà!

“Vậy phải làm sao bây giờ? Để Lão Phật Gia một mình ở quán bar cũng đâu có được?” Thủy An Lạc buồn bực nói: “Em nhất định phải đi!”

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt lại, cuối cùng anh cướp lấy máy sấy vứt qua một bên rồi tức giận nói: “Không ngờ cũng có một ngày ông đây phải ghen với một đứa con gái!”

Hở?

Thủy An Lạc sửng sốt một hồi, Sở Ninh Dực đã đi đến tủ quần áo tìm quần áo để ra ngoài.

Thủy An Lạc vui sướng đi qua ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Em yêu anh Sở nhất!”

“Mặt mũi đâu rồi?” Sở Ninh Dực cài nút áo sơ mi nhưng lại không phản bác những lời này.

“Ở trước mặt anh thì em chẳng cần đến da chứ đừng nói đến mặt mũi làm gì!” Thủy An Lạc nói rồi xoay đến trước mặt anh rồi tự tay cài nút áo cho anh.

“Sao anh thích áo sơ mi thế?” Thủy An Lạc nhìn vào cái tủ quần áo chỉ có đúng một kiểu áo sơ mi liền nhịn không được tò mò hỏi.

“Vào trường quân đội rồi ngày nào cũng mặc áo sơ mi, trắng, xanh, xanh, trắng!”

Sở Ninh Dực nói xong thì lông mày nhíu chặt lại, có vẻ không vui.

Nhưng mà Sở tổng thế này thật sự đáng yêu quá đi mất!

Thủy An Lạc cười khanh khách, vậy ra Sở tổng mặc một loại quần áo tới mấy năm rồi mặc đến phát ói luôn rồi sao?

Mà rõ ràng Sở Ninh Dực đã đem Thủy An Lạc trở thành người anh có thể dựa vào trong cuộc sống này cho nên mới nói những lời oan ức như vậy.

Điều này khiến Thủy An Lạc cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Thủy An Lạc giúp anh cài chắc khuy áo rồi mới đi thay đồ của mình.

Có điều Thủy An Lạc vừa mới thay đồ xong liền thấy Sở Ninh Dực đang nói chuyện điện thoại, hình như là đang nói chuyện với George. Người đó chẳng phải là trợ lý của Phong Phong sao?!

Thủy An Lạc đi tới bế Tiểu Bảo Bối lên rồi đưa nhóc cho thím Vu trông nom.

“Anh gọi cho Phong Phong rồi à?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi. Nếu để Lão Phật Gia biết được cô liên lạc với Phong Phong thì chắc Kiều Nhã Nguyễn sẽ lôi cô ra chém mất!

Sở Ninh Dực nhét điện thoại vào túi, sau đó tự tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối: “Đi thôi, em lấy áo khoác đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của Sở Ninh Dực nhưng trong lòng lại có chút tức giận. Cô có cảm giác cái cổ của mình chắc khó giữ được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1233: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (5)
Quán rượu kia ở ngay gần trường học.

Lúc đi vào, Sở Ninh Dực cố tình nhìn vợ mình vài cái.

Thủy An Lạc lập tức giơ tay lên thề: “Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên em tới đây đấy!”

Sở Ninh Dực ném cho cô một ánh mắt: Em nghĩ anh sẽ tin sao?

Thủy An Lạc bĩu môi, không tin cũng đành chịu thôi.

“Tiểu Lạc Tử!” Kiều Nhã Nguyễn ngồi trước quầy bar vẫy vẫy tay với Thủy An Lạc.

“Anh Sở tự chơi một lúc nhá, em qua ngay.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Này...” Sở Ninh Dực đưa tay kéo vợ ngốc nhà mình lại, sau đó nhíu mày nói: “Không được phép uống rượu!”

Thủy An Lạc chỉ chỉ vào phía sau mình, rồi lại chỉ vào mình: “Em đến đây là để uống cùng với nó mà, không phải sao?” Thế mà lại không cho cô uống rượu là cái ý gì?

Sở Ninh Dực nhíu mày như đang nói: Em cứ thử xem!

Thủy An Lạc vội vàng ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực rồi nói: “Chẳng phải vẫn có anh ở đây đó sao?”

“Anh có thể chịu đựng cảm giác khó chịu hộ em khi say rượu sao?” Cái mà Sở Ninh Dực lo lắng chính là điều này, anh không muốn cô cảm thấy khó chịu.

Thình thịch...

Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc lập tức bị bắn trúng. Cô không thèm để ý đến ánh mắt của người khác mà dứt khoát nhào tới hôn chụt một cái lên mặt anh Sở nhà mình: “Có mấy lời này của anh thì em có khó chịu cũng đáng!”

Sở Ninh Dực đột nhiên bị hôn, rồi lại nhìn cô nhóc nhà mình đang vui sướng chạy đi.

Tại sao anh lại có thể nói ra những câu như vậy cơ chứ?

Xem ra sự vô thức bảo vệ cô gái này đã không còn là việc mà anh có thể khống chế được nữa rồi.

Sở Ninh Dực chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác mà tìm một chỗ có thể trông chừng hai người, nhưng lại là một góc khá yên tĩnh rồi ngồi xuống.

Thủy An Lạc đi qua rồi vỗ một cái lên vai của Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới nhảy lên ngồi trên cái ghế ở quầy bar.

“Chị mày đang khó chịu đây, mày làm cái vẻ mặt hạnh phúc này cho ai xem thế hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dứt khoát vỗ một cái lên mặt cô.

Sắc mặt của Thủy An Lạc lập tức thay đổi, quan trọng là cô vừa mới bị anh Sở nhồi cho một đống đường xong.

Thủy An Lạc gọi một ly cocktail để uống cùng Kiều Nhã Nguyễn.

“Không phải mày nói người đàn ông của mày không cho mày uống à?” Kiều Nhã Nguyễn lắc lắc ly rượu trong tay mình rồi bật cười nói: “Lo lắng đến mức phải theo mày tới đây luôn cơ à?”

Thành thật mà nói, Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy rất ngưỡng mộ Thủy An Lạc.

Tuy rằng có lẽ ban đầu không được hạnh phúc nhưng mà bây giờ khắp cái thành phố A này có người phụ nữ nào so được với Thủy An Lạc chứ?

Cả thế giới này chỉ có một Sở Ninh Dực, mà anh đã thuộc về Thủy An Lạc mất rồi.

Thủy An Lạc chống một tay nâng gò má của mình lên, khuỷu tay chống xuống bàn, tất nhiên cô sẽ không nói ra những lời kích thích cô bạn thân của mình rồi.

Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng nhấp một chút rượu trong ly, ánh đèn năm màu chiếu lên mặt cô khiến cô trông như đang đi vào một giấc mộng mờ ảo.

Kiều Nhã Nguyễn rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta kinh ngạc.

Mấy năm trở lại đây có rất nhiều người trong trường học theo đuổi Kiều Nhã Nguyễn, nhưng cô chưa bao giờ để ý đến mà chỉ nói: Nếu không phải của mình thì cô sẽ không lãng phí ánh mắt dù chỉ một chút.

Nhưng cái người nhận lấy toàn bộ ánh mắt của cô lại chẳng đủ dũng cảm để bước về phía trước.

“Lão Phật Gia, như vậy có đáng không?” Thủy An Lạc khẽ nói, trong đó còn mang theo cảm giác không nỡ.

Kiều Nhã Nguyễn đặt ly xuống rồi làm động tác y hệt Thủy An Lạc mà nhìn cô: “Mày đó, đã bao giờ hối hận với quyết định trở lại bên cạnh anh ấy chưa?”

“Tại sao lại phải hối hận?” Thủy An Lạc nói rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Cũng giống như mày nói đó thôi. Từ sau khi tao trở về thì mặc kệ là chuyện của nhà tao hay là chuyện riêng của tao thì anh ấy đã vì tao mà làm tất cả những việc mà anh ấy có thể làm rồi, đúng không nào?”

“Đúng vậy, trên đời này chỉ có duy nhất một Sở Ninh Dực, còn huy chương mà anh ấy đoạt được tên là Thủy An Lạc!” Kiều Nhã Nguyễn cười khổ một tiếng: “Đúng là mày đần, đần chết đi được, nhưng mà tao lại rất hâm mộ mày.”

Thủy An Lạc cười: “Mày quá thông minh, quá mạnh mẽ, nhưng vì thế tao lại thấy thương mày.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1234: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (6)
Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút, nụ cười trông lại càng buồn khổ hơn. Cô nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi đằng sau Thủy An Lạc không xa.

Bên cạnh anh có rất nhiều cô gái chỉ đang chực chờ nhào tới, thế nhưng ánh mắt của anh lại chỉ thủy chung khóa chặt trên bóng lưng của một người nào đó.

Cho dù chỉ là một bóng lưng nhưng anh vẫn có thể nhìn cả một thế kỷ.

“Này, quay đầu lại đi.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

“Cái gì?” Thủy An Lạc đáp lại một câu rồi quay đầu nhìn lại.

Trong ánh đèn, đôi mắt hơi nhuốm hơi men của cô nhìn thấy bóng dáng thâm tình của anh, đôi mắt chăm chú của anh.

Thủy An Lạc hơi cong môi. Sở Ninh Dực hơi cúi đầu rồi lắc nhẹ ly rượu trong tay mình.

Thủy An Lạc quay đầu lại, Kiều Nhã Nguyễn lúc này đã nằm bò ra quầy: “Lại bị ném cho một bao thức ăn cho chó!”

Thủy An Lạc chống cằm nhìn người đang ghé lên mặt quầy: “Bởi vì anh ta không trả lời, cho nên mày quyết định buông tay sao?”

“Nếu là mày thì mày sẽ làm thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn buồn phiền nói, lại gọi thêm một ly rượu mạnh nữa.

“Phong Phong không giống anh Sở. Anh Sở sẽ không cho tao cơ hội để tao tự hỏi phải làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc nói.

“Đúng vậy, Sở Ninh Dực luôn luôn quyết đoán! Vậy tại sao tên khốn đó lại chẳng bằng một đứa con gái thế!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói rồi dứt khoát đổ hết ly rượu vào miệng.

“Này, mày uống như thế dễ say lắm đấy!” Thủy An Lạc vội vàng nói.

“Say là tốt, say rồi tao sẽ không cần phải nghĩ về chuyện này nữa!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi lại gọi thêm một ly nữa: “Chẳng phải mày uống với tao sao?”

Thủy An Lạc buông tay không tiếp tục khuyên bảo cô bạn nữa.

Tiếng nhạc ở quán bar hơi lớn, Kiều Nhã Nguyễn uống lại càng hăng hơn.

“Không phải anh ta thì không được sao?” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

“Giống như thể tao vốn không chịu liếc mắt nhìn bất kỳ một ai, những ánh mắt đó tao đều tích góp lại! Nhưng mà đến một ngày tao bất ngờ thấy một người, rồi tao đem toàn bộ những ánh mắt tao tích góp bấy lâu đều tặng hết cho người đó. Như vậy tao chẳng còn gì cả, mày có hiểu được cảm giác đó không?”

Thủy An Lạc thành thực lắc đầu, cô không hiểu.

“Cho dù việc anh ta gặp gỡ mày là vì có mục đích khác?” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn hơi ngẩn ra. Cuối cùng cô nâng ly lên rồi chạm nhẹ vào ly của Thủy An Lạc: “Không nói nữa, uống ly này rồi đi nhảy với tao!”

Thủy An Lạc không từ chối, cho dù cô biết mình uống một ly này vào chắc chắn sẽ say nhưng vẫn chẳng nề hà mà uống hết, bởi vì cô biết ở nơi đây vẫn còn có anh Sở.

Hai người uống hết rượu, Kiều Nhã Nguyễn lôi kéo Thủy An Lạc đã bắt đầu đứng lảo đảo tiến vào sàn nhảy.

Sở Ninh Dực ngồi đằng xa không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo cái trán của mình, cái cô gái này luôn kéo vợ nhỏ nhà anh làm mấy chuyện chẳng ra đâu vào đâu.

Sàn nhảy rất loạn, Thủy An Lạc vốn từng học múa cho nên nhảy tốt hơn Kiều Nhã Nguyễn một chút.

Nhưng mà ở những chỗ thế này mà nhảy đẹp như vậy thì sớm muộn gì cũng có người để mắt tới.

Vậy nên chẳng bao lâu sau trên vai Thủy An Lạc có thêm một hai bàn tay. Thủy An Lạc nhíu mày rồi lắc người vòng ra đằng sau Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn cũng uống không ít, sau khi nghe được Thủy An Lạc nói thầm bên tai thì dứt khoát đạp thằng đàn ông ở đối diện một cái rồi lại tiếp tục nhảy.

Lúc gã đàn ông kia bị đạp xuống thì Sở Ninh Dực cũng vừa vặn buông di động trong tay mình ra. Cho nên anh cứ thản nhiên lướt qua mấy cô gái đang liếc mắt đưa tình với mình mà đứng dậy đi tới bên cạnh gã đàn ông đang định đứng dậy, sau đó vô tình cố ý kiểu gì mà đạp một bước lên đường con cháu của gã ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1235: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (7)
“A!!!”

Gã đàn ông kia gào lên một tiếng đau đớn, át luôn cả tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar.

Âm thanh ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía gã đàn ông vừa mới kêu lên thảm thiết.

Không biết là do uống rượu hay là do đang nhảy nhót mà lúc này hai má của Thủy An Lạc đỏ ửng, đôi mắt to tròn của cô cũng mang theo vẻ hấp dẫn kỳ lạ.

Sở Ninh Dực mặc kệ gã đàn ông đang gào thét kia mà đi thẳng về phía Thủy An Lạc, sau đó bế cô lên. Dáng vẻ quyến rũ thế này sao anh có thể để người khác nhìn thấy được?

Kiều Nhã Nguyễn hơi bất ngờ, dưới chân không nhịn được mà lảo đảo một cái nhưng cũng không lên tiếng gọi người lại.

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc đứng dậy rồi quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Có vài chuyện dù có nói với cô ấy cũng vô ích.”

Đúng là Sở Ninh Dực vẫn có ý trách móc Kiều Nhã Nguyễn. Anh không muốn cô dẫn Thủy An Lạc đến những chỗ thế này.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn gã đàn ông đang nằm lăn lộn trên mặt đất, khóe môi khẽ cong lên: “Đa tạ Sở tổng không giết!”

Sở Ninh Dực nhíu mày nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ dứt khoát bế Thủy An Lạc rời khỏi đây.

Ngoài cửa, Phong Phong vừa lúc chạy tới.

Sở Ninh Dực nhìn Phong Phong rồi hơi nhíu mày, nhưng anh không nói gì hết mà chỉ ôm Thủy An Lạc đã say quắc cần câu rời đi.

Phong Phong quay đầu nhìn cô gái đã hơi say đang đứng trong sàn nhảy, đôi mắt hơi trầm xuống rồi nhanh chóng đi tới.

“Kiều Nhã Nguyễn, em làm cái gì thế hả?” Phong Phong tức giận nói.

“Anh là ai thế?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đưa tay đẩy người ra. Vất vả lắm cô mới có thể dựa vào người phía sau để đứng thẳng người dậy, để có thể nhìn rõ người trước mắt mình là ai.

“Hóa ra là Phong Ảnh đế à~”

Phong Phong thấy mấy lời điên khùng của cô, quyết định khiêng người đi trước khi có thêm bất cứ rắc rối nào khác, khiêng lên rồi nhanh chóng rời đi.

“Bỏ ra, anh bỏ ra mau Phong Phong!” Kiều Nhã Nguyễn dùng sức giãy hai chân, hai tay cũng đấm lên lưng của Phong Phong: “Tại sao trên đời này chỉ có một người đàn ông tốt là Sở Ninh Dực chứ? Nhưng mà Sở Ninh Dực lại thuộc về Thủy An Lạc mất rồi.”

Phong Phong nghe Kiều Nhã Nguyễn nói vậy thì bước chân hơi dừng lại một chút, cuối cùng nhịn không được mà đánh một cái lên mông của Kiều Nhã Nguyễn: “Cậu ta từng ly dị!”

Giờ khắc này thì anh ta lại có chút ghen tỵ với Sở Đại rồi.

Thế nên giọng điệu của anh ta cũng đã trở nên giận dữ hơn.

“Anh buông tôi ra Phong Phong! Anh không yêu tôi thì bỏ tôi ra!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên lớn tiếng hét lên.

Có lẽ là do bị khiêng, đầu hướng xuống dưới nên máu chảy ngược khiến đầu óc cô không được rõ ràng lắm, hoặc có lẽ là do chất cồn làm tê liệt thần kinh của cô rồi cho nên mới có thể hét lên những câu như vậy.

Bước chân của Phong Phong lập tức khựng lại, là vì lời nói vừa rồi nhưng nhiều hơn là vì sự tuyệt vọng của cô trong đó.

Phong Phong khom lưng thả người xuống, nhưng ngay một giây sau lại bị ôm chặt lấy.

“Phong Phong! Anh là đồ đáng chết, anh là đồ chết tiệt, anh buông tôi ra thật sao hả?” Kiều Nhã Nguyễn vừa khóc vừa nói, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh ta không chịu buông.

Phong Phong cũng ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn để tránh cho việc cô tuột xuống khỏi người anh ta.

Buông sao?

Anh ta buông thế nào đây?

Bởi vì anh ta đã bao giờ cầm được nó đâu, không phải sao?

Trong chiếc xe đậu cách đó không xa, Thủy An Lạc đang ghé người dựa vào cửa sổ, dáng vẻ biếng nhác, nhưng người hiểu cô thì sẽ biết là cô say rồi.

“Từ trước tới nay em chưa từng thấy Lão Phật Gia như vậy bao giờ.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái rồi bảo chú Sở lái xe đi, giờ họ phải về nhà thôi.

Chiếc xe càng lúc càng xa. Phía bên kia Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang khóc lóc trên người Phong Phong, nhưng Phong Phong lại chỉ mặc kệ cô muốn đánh muốn chửi thế nào thì tùy. Dường như chỉ có như vậy anh ta mới có thể để cho trái tim mình không chết lặng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1236: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (8)
Cho đến khi bóng dáng hai người kia hoàn toàn biến mất thì Thủy An Lạc mới từ từ thu tầm mắt của mình lại.

Sở Ninh Dực đưa tay kéo cô vào lòng mình: “Bị người ta sàm sỡ à?”

Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất bình thường, nhưng trong đó lại có cả sự tức giận.

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, có lẽ là vì đeo kính áp tròng khiến mắt của cô có chút khó chịu cho nên cô muốn xua sự khó chịu ấy đi.

Sở Ninh Dực vội cầm lấy tay cô, đã say thành cái dạng này thì đâu biết nặng nhẹ thế nào, nhỡ đâu lại làm hỏng luôn mắt mình thì anh lại đau lòng lắm.

Sở Ninh Dực cẩn thận giúp cô lấy kính áp tròng ra rồi cất vào trong cái hộp nhỏ, sau đó cất lại vào túi của cô.

Không có kính áp tròng che đi, đôi mắt màu tím biếc của Thủy An Lạc càng trở nên rõ ràng hơn dưới ánh đèn.

Màu tím này còn có sự lấp lánh của hơi nước.

“Nó nói nó rất hâm mộ em.” Thủy An Lạc dựa vào lòng Sở Ninh Dực rồi đưa tay vuốt ve mặt anh: “Anh biết không? Em cũng từng tự hâm mộ em lắm, bởi vì Sở Ninh Dực là của em, anh là của em.”

Sở Ninh Dực nghe lời nói lung ta lung tung không rõ tiếng của cô thì biết cô say thật rồi.

Một ly đã ngã, vậy mà còn chẳng biết xấu hổ đi uống rượu với người ta.

Sở Ninh Dực rút khăn tay ra giúp cô lau đi giọt lệ vương trên khóe mắt: “Thế sao em lại khóc thế này?”

“Sở Ninh Dực đâu rồi, Sở Ninh Dực đâu?” Thủy An Lạc đột nhiên ngồi dậy khỏi lòng Sở Ninh Dực, ánh mắt nhìn dáo dác xung quanh như thể đang tìm người.

Sở Ninh Dực: “...”

Đây chính là mượn rượu làm càn trong truyền thuyết đấy hả?

“Anh là Sở Ninh Dực của em.” Sở Ninh Dực nói rồi lại kéo người ngã vào lòng ngực mình, sau đó lại trầm giọng nói tiếp: “Em say rồi à?”

“Anh là Sở Ninh Dực á?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, sau đó ợ một cái: “Không phải, anh không phải, Sở Ninh Dực dữ lắm, dữ cực kỳ luôn ấy.”

Thủy An Lạc vừa nói vừa làm một cái mặt quỷ để chứng minh điều cô nói là thật.

Sở Ninh Dực: “...”

Xem ra điên không nhẹ rồi.

“Sở Ninh Dực dữ thế nào?” Cái trán của Sở Ninh Dực đã hơi thấy đau đau, vợ anh uống rượu xong điên không nhẹ chút nào.

Có điều Sở Ninh Dực còn chưa xong thì người trong lòng đã dịu lại.

“Ba, em muốn ba em, em muốn ba...” Thủy An Lạc nhỏ giọng lầm bầm, có vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Sở Ninh Dực thầm thở dài một cái rồi vỗ nhè nhẹ lên bả vai của cô: “Ba vợ của tôi đã về chưa?”

“Thủy tổng đã về từ mấy hôm trước rồi, có vẻ như ông ấy định giao hẳn Viễn Tường cho thiếu phu nhân để đi tiếp, còn chưa trở lại nữa.” Chú Sở lên tiếng trả lời, ông có chút không yên lòng nhìn về phía Thủy An Lạc.

“Ông ấy dám làm vậy sao?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ trong lòng mình, một khi đã giao cho cô thì Công ty Khoa học kỹ thuật Viễn Tường sẽ phá sản thật mất.

Chú Sở chăm chú lái xe, không nói gì khác nữa.

***

Trước cửa quán bar, Phong Phong đợi đến khi Kiều Nhã Nguyễn khóc mệt rồi thiếp đi trên vai mình mới ôm cô quay về xe.

George bất đắc dĩ nhìn cặp đôi oan gia này, cho tới bây giờ anh ta cũng không hề biết hóa ra Phong Phong lại là một thằng đàn bà đến vậy.

Phong Phong đặt Kiều Nhã Nguyễn ở băng ghế sau, anh ta ngắm nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy lui ra: “Đưa cô ấy về đi.

“Cậu nói gì cơ? Tôi đưa cô ấy về á?” George bàng hoàng nói.

Đây là cơ hội tốt đến nhường nào chứ?

Cái tên này điên thật rồi sao?

“Tôi không có cách gì để cho cô ấy một tương lai chung đôi cho cả hai chúng tôi cả. Mà nếu đã không thể cho cô ấy thì thà rằng tôi không cho cô ấy bất cứ thứ gì còn hơn.” Phong Phong vừa nói vừa nhìn Kiều Nhã Nguyễn một lần nữa rồi đóng cửa xe lại, sau đó nhanh chóng xoay người rời khỏi đây.

George thở dài, cuộc đời của hai người này chẳng phải chỉ có một Kỳ Nhu đang kẹp ở giữa thôi sao? Nhưng mà người tên Kỳ Nhu ấy cũng đã qua đời rồi còn gì?

Thực sự là khiến những kẻ ngoài cuộc như anh ta rầu đến chết mất!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1237: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (9)
Khi Thủy An Lạc tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng hôm sau.

Cô đấm đấm cái trán đang đau nhức của mình rồi ngồi dậy. Thủy An Lạc cũng giống con trai mình ở chỗ mỗi lần tỉnh ngủ đều phải tiến hành một lần tự hỏi: Tôi là ai? Đây là đâu?

Thím Vu bưng canh giải rượu đi vào, thấy Thủy An Lạc đã tỉnh dậy thì vội vàng tiến đến đỡ lấy cô: “Tổ tông của tôi ơi, sao cô lại uống nhiều như thế hả?”

Thủy An Lạc từ từ quay đầu lại, dường như cuối cùng cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

Thủy An Lạc đập đập cái trán của mình rồi hỏi: “Cháu về nhà kiểu gì vậy?” Cô nhớ rõ cô đang nhảy với Lão Phật Gia ở quán bar, sau đó hình như nghe thấy một tiếng hét thảm, sau đó nữa là thấy Sở Ninh Dực đang đi về phía cô.

Lại sau đó nữa thì cô đã xỉn quắc cần câu luôn rồi...

“Là thiếu gia bế cô về đó, con gái con đứa uống rượu không tốt đâu.” Thím Vu cứ thao thoa bất tuyệt nói.

Thủy An Lạc nhận lấy bát canh giải rượu rồi nghiêm túc nghĩ xem lúc cô say xỉn đã làm ra những việc gì.

Hôm qua sau khi về đến nhà thì hình như Sở Ninh Dực bế cô đến phòng tắm để tắm một lượt, sau đó thì hình như bị Sở Ninh Dực đem ra... nhào nặn!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi cái tay run một cái, suýt nữa thì đổ cả canh lên giường, may mà thím Vu nhanh tay đỡ được.

“Lại sao nữa thế?” Thím Vu hỏi.

Thủy An Lạc cười ha hả không dám trả lời, cái này nói ra thì mất mặt quá đi mất.

Thảo nào cô chỉ say rượu thôi mà hai chân cũng tê dại luôn.

“Sở Ninh Dực đâu rồi ạ?” Thủy An Lạc hỏi.

“Đang ở dưới lầu nói chuyện với ông thông gia đấy.” Thím Vu trả lời.

Thủy An Lạc đang định xuống giường liền khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn thím Vu: “Ba của cháu tới sao?”

Sở gia chỉ có một đứa con trai là Sở Ninh Dực, như vậy thì ông thông gia cũng chỉ có một mình ba của cô mà thôi!

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi chẳng kịp xỏ dép mà đã vội vàng lao xuống.

Lúc Thủy An Lạc chạy xuống đến nơi thì Sở Ninh Dực đang ngồi nói chuyện với Thủy Mặc Vân. Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt của anh rơi vào chân của cô thì khẽ nhíu mày lại, sau đó liền bước tới bế ngang người lên.

Thủy An Lạc hoảng sợ kêu lên một tiếng. Cô muốn nói ba cô còn đang ngồi đây đấy!

Nhưng mà Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý. Anh bế Thủy An Lạc đặt xuống cạnh Thủy Mặc Vân, sau đó lên lầu lấy dép cho cô.

“Ba, ba về từ bao giờ thế?” Thủy An Lạc vui sướng ôm lấy cổ Thủy Mặc Vân rồi hỏi.

Trên môi Thủy Mặc Vân nở một nụ cười dịu dàng. Từ lúc Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày vì Thủy An Lạc đi chân trần thì ông vẫn luôn quan sát Sở Ninh Dực. Sự cưng chiều của anh đối với cô đã hơn cả người làm ba như ông rồi, cho nên ông cũng chẳng còn gì để lo lắng nữa.

“Ba vừa về đêm qua, Ninh Dực nói với ba là Tát Phổ Man đã cứu hai đứa hả.” Thủy Mặc Vân đưa tay xoa đầu con gái của mình rồi nói.

Thủy An Lạc gật gật đầu rồi tựa vào vai Thủy Mặc Vân: “Nhưng thật ra là ba đã cứu bọn con, nếu không có ba thì làm sao ông ấy có thể cứu bọn con được, ông ấy làm vậy là vì muồn trả ơn thôi.”

“Vậy cũng phải cảm ơn chứ.” Thủy Mặc Vân vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực thả đôi dép xuống đất, sau đó anh mới xoay người ngồi xuống ghế.

Có một thằng con rể thế này ông thấy rất hài lòng.

“Vậy chuyện trước đây ba đồng ý với con thì sao? Phải đi gặp mẹ ấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Thủy Mặc Vân hơi khựng lại một chút, “Ba gặp rồi, chính ba là người đã báo cho mẹ con biết tin hai đứa đã bình an. Ba mẹ gặp nhau rồi.”

“Gặp rồi ấy ạ?” Thủy An Lạc bật dậy khỏi vai của Thủy Mặc Vân, có chút khó hiểu: “Ba đã gặp mẹ rồi á?”

“Lúc đi ngang qua thì có gặp một lần, hiện tại mẹ con đang sống rất tốt.” Thủy Mặc Vân thản nhiên nói, như thể ông thật sự không để tâm đến những chuyện đã qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1238: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (10)
Thủy An Lạc yên lặng cúi đầu, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng đau lặng đi, đau đến tê dại.

Rõ ràng là ba rất yêu mẹ cô, nhưng lại chỉ có thể buông tay.

Thủy Mặc Vân duỗi tay ra nắm chặt lấy tay con gái mình: “Ninh Dực bảo hôm qua con chạy ra ngooài uống rượu hả?”

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên trừng mắt với người vừa tố cáo mình.

Sở Ninh Dực hơi cong môi, tuy rằng ba cái việc tố cáo này anh không thích làm, nhưng nếu ba vợ đã hỏi thì anh cũng chẳng thể nào không nói ra đúng không?

“Không đâu, là do Kiều Nhã Nguyễn tâm trạng không tốt cho nên con mới đi uống với nó thôi.” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng giải thích: “Con chỉ uống có đúng một ly thôi!”

“Một ly đã gục còn uống được ly thứ hai sao?” Thủy Mặc Vân nhàn nhạt lên tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Oa, người nào ở đây cũng chỉ biết nói mấy lời ác độc.

“Lần này ba về rồi có định đi nữa không?” Thủy An Lạc vội vàng lên tiếng để đánh trống lảng qua chuyện khác.

“Ngày kia còn phải đến thành phố Q một chuyến, có lẽ sẽ mất tầm mấy tháng.” Thủy Mặc Vân nói: “Lần này ba về là vì muốn cho Viễn Tường sát nhập vào tập đoàn Sở thị, đến khi Lạc Ninh lớn lên rồi thì mấy cái này đều của thằng bé hết.”

“Không phải là của con sao?” Thủy An Lạc chớp chớp mắt, tại sao lại cảm thấy có chỗ nào là lạ thế nhỉ?

Thủy Mặc Vân: “...”

Sao con gái ông chẳng có chút tự giác nào thế?

“Nhưng mà ba muốn bán công ty Viễn Tường à? Đó là tâm huyết cả đời của ông nội mà!” Thủy An Lạc bất mãn nói.

“Không phải bán đi, mà là để Sở Ninh Dực quản lý tạm thời, đến cuối cùng chẳng phải vẫn phải giao cho Lạc Ninh đấy sao.”

“Kết quả như vậy cũng có khác gì đâu, đến cuối cùng thì Sở thị cũng là của con trai con thôi mà.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn con trai đang chơi súng đồ chơi trên thảm.

Vừa mới một tuổi mà đã là đại Boss của hai công ty lớn trên thị trường, ai da, đây mới là thằng bé sinh ra đã ngậm thìa vàng chân chính đây này.

Dường như Tiểu Bảo Bối cảm nhận được ánh mắt của mẹ mình cho nên liền quay đầu sang nhìn.

Tiểu Bảo Bối: Mẹ đang trách con đấy à?

Sở Ninh Dực khẽ cong môi: “Lần này ba đến thành phố Q là vì việc thành lập quân đoàn mới ạ?”

“Ba định quay về quân đội thật đấy à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nhìn Thủy Mặc Vân, vậy sao ba cô không cưới luôn vợ là quân nhân, rồi sinh ra đứa con cũng là quân nhân luôn đi cho rồi?

Thủy Mặc Vân lại siết chặt nắm tay của mình, cũng nắm chặt tay con gái lại: “Fool đã mất rồi, mọi thứ nên có người tiếp quản.” Ông nói rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Người mà Fool xem trọng nhất chính là Sở Ninh Dực, nhưng xuất phát từ suy nghĩ riêng của một người làm ba nên ông đành nhận lấy. Ông biết người mà con gái yêu dấu của ông dựa vào suốt cả cuộc đời này chính là Sở Ninh Dực.

Còn ông thì có thể cùng đi với cô được bao xa đâu?

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, ân tình những năm qua của Thủy Mặc Vân anh xin nhận.

Lại là ông già kia, người chết là lớn nhất cho nên Thủy An Lạc cũng không tiện nói gì.

“Thành lập xong rồi ba có thể trở về không?” Thủy An Lạc nhỏ giọng hỏi.

“Trở về chứ, nhà ở đây, con gái ba ở đây, sao ba có thể không về được?” Thủy Mặc Vân cười nói.

Tiểu Bảo Bối chơi một mình quá buồn chán cho nên liền lắc lắc thân hình mũm mĩm của mình đứng dậy, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới bên cạnh mẹ rồi duỗi tay nắm lấy quần mami nhà mình, ngón tay khác thì chỉ ra bên ngoài: “Em gái, em gái...”

Nhóc muốn đi tìm em gái để chơi cùng đây mà.

Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy sau đó xỏ chân vào dép đang đặt trên sàn nhà: “Ba, trưa nay ba ở lại nhé?!” Tới khi thấy Thủy Mặc Vân gật đầu rồi Thủy An Lạc mới yên tâm nói: “Con sang nhà bên chơi đây, hai người cứ nói chuyện đi.”

“Nhớ ăn cái gì đi đấy.” Sở Ninh Dực nhíu mày nhắc nhở.

“Em biết rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối ra khỏi nhà.

“Nhìn con bé như thế thì ba biết quyết định để con bé trở về là chính xác.” Thủy Mặc Vân thấp giọng nói: “Chỉ có Sở Ninh Dực thuộc về một mình Thủy An Lạc, mới có thể là chỗ dựa cả đời của con bé được.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1239: Sinh con phải sinh cho sớm (1)
Sở Ninh Dực khiêm tốn đón nhận sự thừa nhận của ba vợ mình.

Sau khi thả con trai đi tìm đồng loại để chơi đùa, Thủy An Lạc tiện thể về nhà lấy di động của mình gọi cho Kiều Nhã Nguyễn, không biết hiện tại cô bạn mình thế nào rồi?

Kiều Nhã Nguyễn lúc này vẫn đang say rượu chưa tỉnh lại, thế nhưng lại bị cú điện thoại của Thủy An Lạc đánh thức.

“Gì thế hả?” Đầu cô đau đương nhiên tính tình cũng sẽ không tốt.

“Mày còn chưa dậy cơ à? Thủy An Lạc ngồi trên ghế sofa trông chừng con trai cách đó không xa, miệng thì chậc chậc nói: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?”

“Ông đây đau đầu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói thì vừa hay lại thấy mẹ Kiều đang tiến vào, khóe miệng của cô hơi giật giật rồi lập tức khôn khéo nói: “Tiểu Lạc Tử à, chị không có việc gì đâu, đừng lo lắng nha.”

Thủy An Lạc âm thầm trợn mắt, thay đổi thái độ cũng nhanh quá đi.

Mẹ Kiều đi tới ngồi xuống cạnh giường. Bà bất đắc dĩ nhìn cô con gái của mình: “Con gái con đứa ở bên ngoài uống say thành như thế nguy hiểm đến thế nào chứ, may mà cậu George đưa con về đấy.”

George?

Trái tim của Thủy An Lạc lập tức đập thình thịch, người đó chẳng phải là trợ lý của Phong Phong sao?

Cô nhớ hình như anh Sở đã gọi điện bảo Phong Phong tới, nhưng mà sau đó cô lại không thấy Phong Phong xuất hiện. Chẳng lẽ anh ta tới sau lúc bọn cô đã say hết rồi à.

Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy cái tên George thì cũng hơi sửng sốt, không ngờ anh ta lại để George đưa cô về!

“Mẹ à, con không sao đâu, mẹ cứ ra ngoài trước đi! Con với Lạc Lạc đang nói chuyện với nhau mà!” Kiều Nhã Nguyễn sợ mình không nhịn được mà văng mấy câu thô tục, vậy nên trước hết cứ bảo mẹ mình ra ngoài cái đã.

Thủy An Lạc cũng không lên tiếng, bởi vì cô không biết mình nên nói gì bây giờ cả.

“Cả ngày chỉ biết gọi điện cho Lạc Lạc, con bé nó có chồng có con đàng hoàng rồi! Con nhìn con mà xem, ngay cả một người bạn trai cũng không có, con...”

“Mẹ, mẹ, mẹ...” Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt rồi làm động tác ý bảo mẹ cô mau mau đi ra đi.

Mẹ Kiều có chút bất đắc dĩ nhưng cuối cùng cũng đành phải ra ngoài.

“Chậc chậc chậc, trực tiếp ép cưới à nha.” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói. Cô thấy Mân Hinh mang bánh kem ra cho mình thì cười híp mắt nói cảm ơn một tiếng.

“Thôi mày phắn đi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đứng dậy vào phòng tắm: “Thủy An Lạc, để ông đây cho mày biết, từ hôm nay trở đi ông đây sẽ bắt đầu đi xem mắt. Ai còn nhắc một chữ Phong Phong trước mặt ông đây thì ông đây sẽ giết chết người đó!”

Nếu anh ta đã vĩ đại đến mức để trợ lý đưa cô về nhà thì xem ra cô đã chẳng còn ý nghĩa gì với người ta nữa rồi, như thế cô cũng không mặt dày mày dạn mà xán tới nữa.

“Coi mắt? Chẳng phải cô bé ấy cũng chỉ mới được hai mươi hai tuổi thôi sao?” Mân Hinh tò mò hỏi, chẳng lẽ như thế đã là già lắm rồi à? Mới hai mươi hai mà đã muốn đi xem mắt?

Thủy An Lạc dùng khẩu hình nói cho Mân Hinh biết, đây là bị thất tình.

“Mày nói xem nếu mày đi xem mắt thì anh ta có đập cả cái khách sạn luôn không?” Thủy An Lạc vừa nghĩ đến chuyện Phong Phong đập nát cả quán cafe của người ta thì không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.

“Ha Ha...” Càng nói thì trong lòng Kiều Nhã Nguyễn càng khó chịu, bởi vì cô có cảm giác cô chẳng thể nào nắm bắt được người đàn ông kia.

Kiều Nhã Nguyễn đã mở ra con đường xem mắt, Thủy An Lạc cũng phải mở ra con đường học tập của mình đi thôi.

Tối thứ sáu Sở Ninh Dực nói với cô là đã giúp cô tìm một gia sư, là một sinh viên học năm thứ ba đại học.

Năm thứ ba đại học, nhưng mà anh zai ơi, vợ anh đã học năm thứ tư rồi đó!

Như vậy thật sự có chút mất mặt đấy.

Sở Ninh Dực nói xong thì đi vào thay quần áo. Anh phát hiện vợ ngốc nhà mình không đáp lại cho nên quay đầu sang nhìn, vợ ngốc đang ngẩn người.

Bàn tay đang tháo khuy cổ tay của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại, rồi anh lại từ từ đi tới.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang chậm rãi tới gần mình.

“Anh, anh làm cái gì thế?” Thủy An Lạc vừa nói vừa hơi ngửa người ra phía sau, ấy thế mà lại cho Sở Ninh Dực một cơ hội tốt để dồn giường cô.
 
Top