Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1240: Sinh con phải sinh cho sớm (2)
Hai tay của Sở Ninh Dực chống bên người cô, cái trán kề sát trán cô, giữa hai hàng lông mày còn có thêm vẻ mê hoặc người khác.

Mê hoặc.

Đôi mắt của anh Sở bây giờ tuyệt đối không làm hai chữ “mê hoặc” thất vọng.

Thủy An Lạc có chút miệng khô lưỡi đắng, chắc chắn anh Sở đang dùng sắc đẹp để dụ dỗ cô đây mà.

Thủy An Lạc nghiêng đầu định tránh khỏi hơi thở của anh, thế nhưng cái cằm lại bị anh giữ lấy.

“Sao thế, sức mạnh bổ nhào vào anh ngày hôm qua đâu rồi?” Sở Ninh Dực khẽ cắn lên môi cô một cái, vừa cắn vừa thủ thỉ.

Ầm...

Đầu óc của Thủy An Lạc lập tức nổ tung.

Bàn tay cô vô thức siết chặt tấm chăn dưới thân mình: “Ai, ai bổ nhào vào anh chứ?” Thủy An Lạc lảng mắt qua chỗ khác rồi nói, còn lâu cô mới thừa nhận cô đã làm mấy chuyện cầm thú như vậy.

Sở Ninh Dực lại nắm lấy khuôn mặt đang định trốn tránh của cô, nhưng mà lần này anh dùng đôi môi của mình.

Cảm giác bị gặm nhấm nhẹ nhàng trên đôi môi anh đào khiến Thủy An Lạc cảm thấy tê dại. Sự tê dại ấy lan ra toàn thân trong nháy mắt khiến cô không kiềm chế được mà khẽ giật mình một cái~

Mê người, quá mê người!

Anh Sở rõ ràng đang quyến rũ cô giữa thanh thiên bạch nhật!

Tiếng ngâm nga khe khẽ của Thủy An Lạc tràn ra từ khóe miệng, âm thanh mang theo mấy phần ái muội.

Động tác gặm nhấm của Sở Ninh Dực tăng mạnh hơn, đầu lưỡi linh hoạt chẳng tốn chút sức nào đã cạy được hàm răng đang đóng chặt của cô.

Thủy An Lạc không kịp ngăn lại nên chỉ có thể mặc anh công thành chiếm đất.

Còn cô thì đã hạ vũ khí đầu hàng.

“Từ từ đã...” Thủy An Lạc bỗng kêu dừng lại, vừa nói vừa thở hổn hển nhìn người đàn ông phía trên mình.

Sở Ninh Dực cau mày, tỏ rõ sự không vui khi bị cô cắt đứt chuyện tốt. Anh gạt đôi tay đang chống lên lồng ngực mình ra rồi dứt khoát ôm người đứng dậy, sau đó để cô ngồi ngang trên hông mình. Làm thế này thì anh dễ hành sự hơn nhiều.

Thủy An Lạc khẽ rên lên một tiếng rồi cắn xuống bả vai của anh, không biết do thoải mái hay là di bị chọc giận nữa.

“Hôm nay anh làm sao thế?” Thủy An Lạc bị anh đụng phát đau, giọng nói cũng có chút run rẩy.

Sở Ninh Dực không trả lời cô mà tiếp tục làm chuyện của mình, cái lưỡi nóng hổi lướt qua cổ của cô rồi để lại một dấu hôn đỏ thẫm.

Thủy An Lạc không vui, cô ngửa đầu về sau rồi đưa tay ôm lấy mặt anh: “Anh...”

Nhưng một giây sau đó, Sở Ninh Dực đã lật người sang một tư thế khác thế nhưng không hề rời xa thân thể của cô: “Đừng có nhìn anh như vậy, nếu không anh nghĩ rằng anh sẽ chết trên người em mất.” Giọng nói của Sở Ninh Dực có chút ấm ách, sau đó lại tiếp tục hôn lên tấm lưng trơn bóng mịn màng của cô.

Trong nháy mắt, cả người Thủy An Lạc tê dại đến xụi lơ. Nếu không nhờ người đằng sau vẫn một mực ôm lấy eo của cô thì chỉ sợ cô đã sớm ngã ngồi trên giường rồi.

Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì động tác lại càng kịch liệt hơn.

Đôi mắt màu tím của cô đối với người khác là một lại cám dỗ, mà nhất là đối với anh thì đó còn là sự cám dỗ trí mạng.

Một màn cờ bay phấp phới được hạ màn bởi hai tiếng gầm nhẹ của hai người đan vào nhau. Đầu óc Thủy An Lạc trống rỗng, cả người cứ như không còn là của mình nữa.

Người đàn ông kia vẫn không chịu ra khỏi cơ thể cô, thậm chí còn nhẹ nhàng tựa vào lưng của Thủy An Lạc, thấp giọng thủ thỉ bên tai cô: “Tiểu Bảo Bối có một mình, anh sợ con sẽ buồn, hay là mình sinh thêm cho thằng bé một cô em gái đi.”

Anh mở miệng, hơi thở nóng hổi phun ra phả vào bả vai cô khiến nó trở nên đỏ ửng.

Thủy An Lạc không nhịn được mà run một cái, cô không muốn lại chọc phải cái người này nữa đâu. Thế nhưng cô còn chưa kịp trốn thì ai kia đã kịp rút súng ra trận, khiến Thủy An Lạc không ngừng rên rỉ.

Cái người này muốn lấy mạng cô đấy hả?

Sở Ninh Dực cứ hỏi mãi xem có được hay không, nhưng Thủy An Lạc đã sớm bị anh hành hạ đến mức không thể phát ra âm thanh nào nữa rồi.

Nhưng mà em bé á?

Sao tự nhiên anh lại vội vàng muốn có thêm một đứa con nữa vậy?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1241: Sinh con phải sinh cho sớm (3)
Lăn lăn lộn lộn một hồi, Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực ôm đi tắm rửa sạch sẽ rồi quăng vào ổ. Vừa chạm vào ổ chăn ấm áp thì Thủy An Lạc đã thấy buồn ngủ, thậm chí bây giờ cô còn chẳng muốn cử động ngay cả một đầu ngón tay nữa.

Sở Ninh Dực kéo người vào lòng mình. Thủy An Lạc hơi giật mình một cái nhưng không giãy ra.

“Sinh thêm một đứa nữa nhé?” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.

Nhìn thì có vẻ anh đang thương lượng nhưng Thủy An Lạc biết cái người này đã tự mình quyết định rồi. Nếu không anh tự dưng liều mạng lăn đi lộn lại với cô như vậy để làm gì chứ?

Sở Ninh Dực cảm thấy cô chưa thể ngủ được, Sở tổng nhà cô lại lên cơn rồi.

Vậy nên Thủy An Lạc cố gắng vực dậy tinh thần mà mở mắt ra, cô nhìn thẳng vào người đàn ông đang chống đầu lên nhìn cô.

Thủy An Lạc tự tóm lấy vai của mình rồi nói: “Anh Sở, hôm nay anh làm sao thế hả?”

Sở Ninh Dực nhìn cô, cuối cùng nằm xuống rồi kéo người vào trong lòng: “Không có gì, chỉ là anh muốn có một cô con gái giống em để cảm nhận được cảm giác của ba em thôi.”

“Sau đó ly hôn với em rồi đem con gái của em đi?”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời liền bị Sở Ninh Dực thẳng tay đập một phát lên đầu, cái cô ngốc không biết giữ mồm giữ miệng này lại ngứa đòn rồi.

Thủy An Lạc bị đau liền kêu lên một tiếng. Cô còn chưa kịp ý kiến thì đã bị Sở Ninh Dực bịt hai mắt lại: “Ngủ đi, nếu em không mệt thì lại thêm một lần nữa?”

“Ngủ, ngủ!” Thủy An Lạc vội vàng nói rồi chui vào lòng Sở Ninh Dực đi ngủ.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn vợ ngốc nhà mình, thấy cô đã ngủ rồi mới khẽ nói một câu: “Sớm sinh một cô con gái, cũng sớm biết được liệu có phải là mắt tím hay không.”

Sở Ninh Dực nhớ rõ, tin tức lấy được sáng hôm nay cho thấy bác sĩ tư nhân của Long Nhược Sơ đã đi vào lâu đài cổ, như vậy cũng có nghĩa là bà ta đã lấy được cỏ Long Lân, một khi có kết quả mà lúc đó anh mới chuẩn bị phòng vệ thì là quá muộn.

Một mình Tiểu Bảo Bối đúng là rất cô đơn, vậy nên sinh một đứa nữa cho thằng bé có bạn. Sau đó bọn họ sẽ không sinh tiếp nữa.

Lúc Thủy An Lạc tỉnh lại ngày hôm sau thì chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau.

Trong lòng cô âm thầm mắng Sở Ninh Dực một trận rồi mới đi vào nhà tắm rửa mặt.

Lúc Thủy An Lạc xuống lầu thì nghe thấy Sở Ninh Dực đang nói chuyện với một người khác. Tiểu Bảo Bối đang ê a ngồi trên đùi anh tự chơi lấy, người còn lại đang ngồi quay lưng về phía cô.

Liệu đây có phải gia sư mới của cô không?

“Anh Sở, thông thường thì một giờ gia sư có giá bốn mươi lăm tệ, anh lại đưa tôi một trăm rưỡi, liệu có phải có nhầm lẫn gì không?”

Gia sư lần này là một cậu học sinh, giọng nói của cậu ta rất dễ nghe.

Sắc mặt của Sở tổng không dễ chịu cho lắm, Thủy An Lạc nghĩ chắc lúc chú Sở tìm người lại quên mất không đưa cho Sở tổng duyệt trước rồi.

“Người nhà tôi có hơi khó dạy.” Sở Ninh Dực hời hợt nói.

Cậu gia sư kia hơi sửng sốt một chút. Cậu ta chẳng lạ gì Sở Ninh Dực nhưng mà đối với người vợ tên Thủy An Lạc của anh thì chỉ nghe được qua báo chí, người kia cũng chính là đàn chị của cậu ta. Còn cậu con trai của Sở Ninh Dực nghe nói cũng chưa đủ tuổi vào lớp một nữa là.

Chẳng lẽ là để cậu ta dạy nhóc đó?

Chính là nhóc con còn chưa biết nói đang ngồi trên đùi Sở Ninh Dực á?

“Anh Sở, tôi chưa từng dạy trẻ con bao giờ.” Cậu sinh viên kia có chút khó nói, bởi vì cậu nhóc kia còn kinh khủng hơn cả trẻ sơ sinh.

Trẻ em?

Cái quỷ gì thế?

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra.

Tiểu Bảo Bối ôm súng nhỏ của mình ngẩng đầu, cái gì thế? Đừng có lôi con vào chuyện này, con rất vô tội đấy nhé.

Nhưng mà Sở Ninh Dực lại rất bình tĩnh mà ngẩng đầu lên nhìn Thủy An Lạc: “Lạc Lạc, qua đây.”

Thủy An Lạc gãi gãi đầu mình rồi lết dép đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực.

“Đàn chị?” Cậu sinh viên kia bất ngờ kêu lên một tiếng, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì đó, cậu ta liền đứng phắt dậy, “Anh Sở, tôi còn có việc, tôi xin phép không nhận việc gia sư này.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1242: Sinh con phải sinh cho sớm (4)
“Phó Thanh Dương!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên định chạy theo kéo người kia lại nhưng không kịp.

Tốc độ chạy của cậu sinh viên tên là Phó Thanh Dương kia đảm bảo còn nhanh hơn cả thỏ.

Thủy An Lạc mới chạy ra tới cửa, cậu ta đã phi tít ra ngoài rồi.

Sở Ninh Dực không nhịn được mà nhướng chân mày, danh tiếng của bà xã nhà anh ở trường học phải lớn đến cỡ nào mà người ta mới nghe thấy tên đã chạy mất dép như thế hả?

Thủy An Lạc âm thầm mắng đàn em một lượt từ đầu tới chân!

“Anh bảo này, em nổi tiếng đến độ cả trường em đều nghe danh cơ à?” Sở Ninh Dực nói.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Anh tìm người thì cứ tìm đi, mò tới tận trường của em làm gì?”

“Được, là lỗi của chồng em.” Sở Ninh Dực quả quyết nhận sai, mà thực ra anh cũng không có ý định tìm một gã đàn ông khác đến dạy vợ mình học tiếng Anh.

Như thế này thì càng hay, anh không cần phải tìm lý do để đạp tên nhóc kia đi nữa rồi.

“Nhưng mà Kiều Nhã Nguyễn sợ em thì cũng thôi đi, chẳng lẽ cả Đại học Y cũng sợ em luôn hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy.

Thủy An Lạc lập tức ngó dáo dác xung quanh, chỉ riêng Sở Ninh Dực là không ngó đến.

“Cậu ta là trưởng câu lạc bộ tiếng Anh, trước đây cậu ta theo đuổi Lão Phật Gia nên từng xung phong nhận dạy kèm em, kết quả là...”

Không cần nói cũng biết.

Sở Ninh Dực giật giật khóe miệng, cái này thì không cần nói anh cũng có thể tưởng tượng ra được.

“Em ghét học tiếng Anh đến vậy sao?” Sở Ninh Dực nhíu mày, theo lý thuyết thì hẳn là không phải như vậy mới đúng.

Thủy An Lạc thở dài rồi đi tới ngồi xuống ghế, sau đó cô chống cằm nói: “Lúc em học tiểu học thì cậu bé cùng bàn em bảo là cậu ta thích em, thậm chí mỗi ngày đều mang đồ ăn ngon cho em.”

Khóe miệng của Sở Ninh Dực lại giật giật, tiểu học?

Vợ anh có số đào hoa sớm ghê!

“Cái vẻ mặt kia của anh là sao hả? Khi còn bé em cũng đáng yêu lắm chứ bộ.” Thủy An Lạc nghiến răng nhìn biểu cảm của Sở Ninh Dực, sau đó cười gằn một tiếng.

“Được rồi.” Nếu là chuyện từ hồi còn tiểu học đương nhiên anh sẽ không so đo đâu: “Sau đó thì sao, người hâm mộ của em đâu?”

“Xuất ngoại rồi, đi đến Anh. Trước khi đi cậu ta còn kéo tay em nói cái gì mà học cho giỏi tiếng Anh để sau này qua nước ngoài tìm cậu ta. Hứ, dựa vào cái gì mà em phải học tiếng Anh để đi tìm cậu ta chứ?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực: “...”

“Thực ra không học tiếng Anh cũng tốt lắm, mà bây giờ các loại tài liệu cũng đều có bản phiên dịch cả rồi.” Sở Ninh Dực quả quyết sửa lời.

Đùa gì thế, để vợ mình đi học tiếng Anh rồi chạy đi tìm thằng đàn ông khác ấy hả?

Quan trọng nhất là tên đàn ông kia còn là thanh mai trúc mã nữa chứ,

“Hề hề, Sở tổng anh minh.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói.

Vậy nên đôi khi lôi thanh mai trúc mã ra làm tấm bia cũng hữu dụng lắm, tuy rằng chính Thủy An Lạc cũng đã quên béng họ tên của cậu trai kia là gì rồi.

“Nếu không cần học thì nói chuyện một chút về việc sinh con đi!” Sở Ninh Dực chậm rãi nói.

Sinh con?

Hai chân của Thủy An Lạc lập tức run lên, sau đó không nhịn được mà kẹp chặt.

Anh Sở à, anh như vậy thật sự đáng sợ lắm đấy.

Bây giờ cái đùi của cô vẫn còn đang tê dại đây này biết không hả?

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, nhóc không hiểu sinh con là gì cả.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Tiểu Bảo Bối muốn có thêm em trai hay là em gái?”

“Em trai!” Tiểu Bảo Bối nắm chặt bàn tay bé xíu quả quyết lên tiếng.

Có điều hành động của nhóc lần này khiến cả Thủy An Lạc lẫn Sở Ninh Dực đều cảm thấy rất tò mò.

Thủy An Lạc đón lấy con trai rồi nói: “Chẳng phải là con thích em gái sao?”

“Em trai!” Tiểu Bảo Bối quả quyết.

Nói đùa, em gái là để yêu thương còn em trai là để bắt nạt đó~

“Khoan đã, khoan đã, Tiểu Bảo Bối, con biết phân biệt giữa em trai và em gái nữa hả?” Thủy An Lạc nghĩ, có khi Tiểu Bảo Bối còn chẳng biết đây là cái gì ấy chứ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1243: Sinh con phải sinh cho sớm (5)
Sở Ninh Dực: “...”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Sở Ninh Dực thật sự muốn phủ đầu vợ nhỏ nhà mình một câu: Em nghĩ con trai ngu ngốc như em chắc?

“Thật ấy chứ, bây giờ nó mới nhỏ tí xíu mà.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Tiểu Bảo Bối ê a kêu loạn lên, hai cái tay ngắn ngủn với ra đòi ba bế. Nhóc không thèm bà mẹ ngu ngốc này đâu.

Sở Ninh Dực đón lấy con trai: “Ngoan, em mau đi ăn cơm đi, ăn nhiều vào cho bổ!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô một cái.

Thủy An Lạc không nhịn được mà bĩu môi, thế mà anh lại không tin cô, rõ ràng cô đang nói cơ mà!

Lúc Thủy An Lạc ăn cơm, Tiểu Bảo Bối xoay xoay người liêu xa liêu xiêu dò dẫm đến bên cạnh mẹ mình, cái tay ú nần vỗ lên người mẹ mình một cái rồi lại xoay người đi về phía ba.

Thủy An Lạc cúi đầu, thực ra túm một cái là có thể bắt được Tiểu Bảo Bối rồi, dù sao cái chân ngắn cũn đó thì đi nhanh được đến cỡ nào cơ chứ. Nhưng Thủy An Lạc không thèm để ý tới con trai mà cúi đầu ăn cơm tiếp.

Tiểu Bảo Bối chạy về tới cạnh ba mình thì ngoảnh đầu lại nhìn nhìn. Ô kìa~ sao mẹ lại không có phản ứng gì thế?

Như vậy sẽ khiến nhóc không thấy có chút cảm giác thành tựu nào hết đó~

Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ rồi lại nhấc cái chân ngắển cũn đi qua, đang từ sinh vật bò bằng bốn chân thăng cấp lên làm sinh vật đi bằng hai chân mà Tiu Bảo Bối hoàn toàn không chút tiếc thương cặp giò của mình chút nào. Nhóc thích thì nhóc đi đấy có làm sao.

Lần này Tiểu Bảo Bối đi qua, vỗ một cái xong còn cố ý ngừng lại một chút. Nhóc ta nghĩ thầm chắc lần này mẹ sẽ bắt được đúng không?!

Có điều Tiểu Bảo Bối xoay người chạy về cạnh ba mình rồi mà mẹ vẫn chẳng chịu nhúc nhích gì cả.

Tiểu Bảo Bối nổi giận, nhóc nổi giận đùng đùng nhìn ba mình: Sao vợ của ba lại ngốc thế hả?

Sở Ninh Dực tỏ vẻ bất đắc dĩ: Mẹ con ngốc như vậy là trời sinh, sao con vẫn không chịu thừa nhận chứ?

Tiểu Bảo Bối: Được rồi!!!

Vậy nhóc sẽ phải làm cho mẹ chú ý bằng được mới thôi.

Tiểu Bảo Bối cứ thế chạy qua chạy lại mấy lần, thậm chí còn cố tình dừng lại lâu một chút thế nhưng Thủy An Lạc vẫn không hề bắt lấy nhóc.

“A!!!” Tiểu Bảo Bối nóng nảy. Nhóc ta thò tay ra kéo mẹ mình một cái, như thế rồi còn không chịu bắt nhóc là sao?

Thủy An Lạc từ từ cúi đầu xuống nhìn cái đầu đầy mồ hôi của Tiểu Bảo Bối. Cô còn tưởng con trai mình đang chạy đến sung sướng rồi cơ.

Cái móng nhỏ của Tiểu Bảo Bối vỗ rồi vỗ, đôi mắt to tròn cứ chớp chớp nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của mẹ mình, ngón tay bé xíu giơ lên: “Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc dứt khoát bế con trai lên. Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi mẹ rồi dùng ánh mắt tò mò nhìn mắt của mẹ mình, tại sao lại không giống của nhóc thế?

Mắt của Tiểu Bảo Bối to tròn đen nhánh, nhưng mà lại không giống với màu mắt của mẹ.

Vậy nên Tiểu Bảo Bối cảm thấy rất kỳ lạ.

Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ mình xong lại quay đầu nhìn ba mình. Nhóc ta thấy màu mắt của ba với của mình giống nhau thì an tâm, chắc là do mẹ ngốc quá nên mới không giống mình đó.

Thủy An Lạc ôm nhóc đứng lên đùi mình, hai tay đỡ dưới nách của nhóc: “Con đang muốn làm cái gì thế hả?”

Hôm nay chọc giận mẹ đến nghiện rồi sao?

“Em trai~ em trai~” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt nói.

Sở Ninh Dực nghe Tiểu Bảo Bối nói như vậy thì khẽ nhướng mày nhìn Thủy An Lạc ngồi đối diện bàn ăn, ý của anh là: Đây không phải do anh nói, là do con trai em muốn.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Nhưng mà ba của con lại muốn em gái cơ.” Đây chính là tâm nguyện từ trước tới nay của Sở tổng đó.

“Có! Có!” Tiểu Bảo Bối nóng nảy, ý của nhóc là đã có em gái rồi.

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, em gái đó cũng không phải em gái con, cũng chẳng phải con gái rượu của ba con đâu.

Sở Ninh Dực gõ tay lên bàn một cái để dẫn sự chú ý của Tiểu Bảo Bối: “Tiểu Bảo Bối, con là con trai rồi, vậy nên có thêm em gái mới tốt.”

Sở tổng luôn cảm thấy cần mở một cuộc họp gia đình về vấn đề này. Tiểu Bảo Bối mới một tuổi được liệt vào danh sách đối tượng trọng điểm của cuộc họp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1244: Sinh con phải sinh cho sớm (6)
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai.

“Không phải, không phải...” Tiểu Bảo Bối kiên quyết giữ vững quan điểm cá nhân của mình: “Em trai, em trai...”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày nói: “Em trai sẽ cướp súng đồ chơi của con.”

“Cho...” Cho nó cái giả, bản bảo bảo đây tự lấy cái thật chơi, hứ!

“Mẹ con sẽ thích em trai hơn con.” Sở Ninh Dực lại lên tiếng uy hiếp.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu nhìn mẹ mình với vẻ mặt tủi thân.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, chuyện này có liên quan gì đến cô hả?

“Mẹ yêu con nhất.” Thủy An Lạc nói rồi cúi đầu hôn chóc một cái lên khuôn mặt bánh bao phúng phính của con trai.

Tiểu Bảo Bối hài lòng rồi cất cái giọng giòn tan nói: “Em trai~”

OK, cứ thế Tiểu Bảo Bối vỗ cái móng toàn thịt xuống bàn một cái coi như đại cục đã định.

Lần này thì cả đuôi mắt của Thủy An Lạc cũng giật. Cô nhìn Sở Ninh Dực nói: “Con trai là người xuyên không đấy à?!”

Sở Ninh Dực híp mắt lạnh lùng liếc Tiểu Bảo Bối một cái. Đây là lần đầu tiên trong đời anh đàm phán thất bại, thế mà lại bị đánh bại bởi thằng nhóc một tuổi đầy một bụng xấu xa này?

Tiểu Bảo Bối còn lâu mới sợ. Nhóc ta xoay mông muốn nhấc người bò xuống bên dưới, cảm giác làm người thắng cuộc thật thích quá đi.

Thủy An Lạc nhìn khuôn mặt đen còn hơn cả đít nồi của anh Sở nhà mình liền dứt khoát tựa vào bàn cười như nắc nẻ.

Tiểu Bảo Bối vừa mới đi được hai bước, bất thình lình nghe thấy tiếng cười của mẹ mình khiến cả người run lên một cái. Nhóc vội vàng quay đầu lại nhìn, mẹ lại lên cơn hấp hả? Hù chết bảo bảo rồi!

Thủy An Lạc cười xong thì cảm thấy có gì đó là lạ.

“Khoan đã, hai người bàn bạc cái khỉ ý mà bàn bạc? Sinh em bé chẳng phải là chuyện của em sao?” Tại sao không có ai hỏi ý kiến của cô vậy hả? Tại sao chứ?

Khuôn mặt đen như đít nồi của Sở Ninh Dực cuối cùng cũng trắng lên được một chút. Ở đây vẫn còn có người để anh bắt nạt là được rồi.

Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy, rồi lại từ từ đến gần Thủy An Lạc rồi tiến hành áp ghế cô, sau đó lại thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Sinh con đúng là chuyện của em, nhưng cũng cần cả hai ta tiếp tục cố gắng, đúng không nào?”

Thủy An Lạc: “...”

Nếu mà còn tiếp tục cố gắng thì khác nào muốn lấy cái mạng này của cô luôn hả?

Thủy An Lạc vội vàng giơ tay đẩy người ra rồi nhíu mày nói: “Con trai anh còn đang nhìn đấy.”

Quả thực là lúc này Tiểu Bảo Bối đang ngơ ngác đứng xoay mông nhìn ba mẹ mình. Dường như nhóc ta chẳng hiểu đã có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ rồi quyết định xoay cái mông chạy lại, bàn tay ú nần gắng sức kéo ba mình lại như thể nhóc muốn ba mau đi khỏi đây.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn hai cái tay ngắn ngủn đang bám lấy đùi mình.

“Bạ bạ, đi đi...” Tiểu Bảo Bối muốn ba mau mau tránh ra, mẹ là của nhóc mà.

Tiểu Bảo Bối kéo được ba ra rồi vươn tay nhỏ muốn mẹ ôm một cái, sau đó lại mạnh mẽ hôn chóc một cái lên môi của mẹ, ừ, thế này là được rồi.

Thím Vu cười tít mắt cầm di động chụp ảnh. Tiểu Bảo Bối càng ngày càng lớn, chuyện hay sẽ càng lúc càng nhiều đây.

Trong nhận thức của trẻ con thì mẹ chỉ là của một mình nhóc, đương nhiên tụi nhỏ sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đụng vào. Ở phương diện này thì Tiểu Bảo Bối lại càng mãnh liệt hơn những đứa trẻ khác.

Sở Ninh Dực nhíu mày, đương nhiên anh sẽ không chấp nhặt với con trai mình, nhưng mà nếu lại sinh thêm một thằng con trai nữa thì khác nào anh tự bê đá đập chân mình chứ?

Vậy nên kiến nghị của con trai có thể hoàn toàn bác bỏ.

Sở Ninh Dực chống một tay lên bàn ăn rồi cúi người tới gần hai mẹ con: “Anh đi ra ngoài một chút, buối tối về sẽ tiếp tục nghiên cứu việc sinh con sau.” Sở Ninh Dực cố ý nhấn mạnh hai chữ nghiên cứu.

Thủy An Lạc nghe vậy lập tức run lên một cái, cái nghiên cứu này không phải là sinh con, mà là muốn mạng người!

“Đi, đi~” Tiểu Bảo Bối xòe hai cái tay ú na ú nần của mình ra trước mặt ba mình, không cho ba tới gần mẹ thêm nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1245: Sinh con phải sinh cho sớm (7)
Sở Ninh Dực nắm lấy cái tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối rồi hôn nhẹ lên đấy một cái, sau đó anh vỗ vỗ lên đầu con trai nhà mình rồi xoay người rời đi.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mẹ mình. Thủy An Lạc cũng chẳng hiểu ra làm sao nên ôm con trai đứng dậy chạy theo ra ngoài: “Anh đi đâu thế?”

“Người giám sát Long Nhược Sơ đã có tin tức, anh nghĩ em cũng không muốn nghe chuyện này nên đã hẹn gặp bên ngoài.” Sở Ninh Dực quay đầu lại trả lời.

Long Nhược Sơ à.

Cô thật sự không muốn nghe chuyện về bà ta chút nào.

“Anh giám sát bà ta làm gì?” Thủy An Lạc thấp giọng lầm bầm, người thì đã chạy tới bên cạnh Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô một cái: “Em coi người đàn ông của em thành tiên thật đấy hả? Lần trước chúng ta cũng chỉ có thể trốn chứ chưa phải là đối thủ của bà ta đâu. Anh chưa đối đầu được với bà ta, cho nên ít nhất lần này phải chuẩn bị để tránh chuyện trở tay không kịp.”

Trong lòng Thủy An Lạc chợt cảm thấy nặng nề.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô xong mới ra khỏi nhà.

“Bạ bạ?” Tiểu Bảo Bối chớp mắt gọi một tiếng. Dường như nhóc ta đang hỏi ba mình đi đâu thế?

Thủy An Lạc bế con trai về phòng khách rồi nói: “Ba của con đi làm việc rồi, phải làm việc để kiếm tiền nuôi mẹ con mình đấy.”

Thủy An Lạc chưa kịp ngồi xuống thì Kiều Nhã Nguyễn đã gọi tới bảo muốn cô bế Tiểu Bảo Bối cùng đi xem mắt với mình.

“Mày nói đùa hay thật thế hả?" Thủy An Lạc ngạc nhiên hỏi lại.

“Nói nhảm, đương nhiên là tao nói thật rồi! Mày thực sự nghĩ rằng không có anh ta thì tao không sống nổi chắc?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Thủy An Lạc nghe được tiếng đẩy cửa, thế là ra ngoài rồi đấy hả.

“Vậy mày đi thì cứ đi đi, bảo tao bế Tiểu Bảo Bối theo làm gì?” Thủy An Lạc hỏi.

“Mày quá thừa, để tao với Tiểu Bảo Bối là được rồi!”

Thủy An Lạc: “...”

“Lão Phật Gia, tao nói cho mày biết! Mày muốn dùng đạo cụ thì cũng phải trả tiền thuê đạo cụ chứ! Mày làm tổn thương chủ nhân của đạo cụ như vậy cũng được sao?” Thủy An Lạc tức giận nói: “Thế nào, định bảo Tiểu Bảo Bối là con trai mày chắc?”

“Bớt nói nhảm!” Kiều Nhã Nguyễn đáp trả: “Ai gia đã nghĩ kỹ rồi, nếu như ai gia chướng mắt người kia thì Tiểu Bảo Bối là con trai của ai gia. Còn nếu ai gia coi trọng thì thằng bé là con của mày.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối: “Vấn đề mẹ con là ai được quyết định y như cho có lệ.”

Tiểu Bảo Bối vừa tự chơi tay mình vừa chớp chớp mắt, nhóc không hiểu mẹ đang nói cái gì cả.

Thủy An Lạc âm thầm oán hận, tại sao ba con nói phức tạp như thế mà con đều có thể hiểu, mẹ con nói câu nào thì câu đấy con nghe không hiểu, cứ ngây ngây ngô ngô là thế nào.

Thủy An Lạc cúp máy rồi thu dọn qua một chút, sau đó liền ôm “đạo cụ” nhỏ nhà mình ra khỏi nhà.

Lúc Thủy An Lạc đến nơi thì Kiều Nhã Nguyễn còn chưa tới.

Dạo này thời tiết ấm áp hơn nhiều, cho nên hôm nay Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối mặc một cái quần yếm, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông mỏng, so với những lần trước ra ngoài là quấn tròn như cục bông thì lần này Tiểu Bảo Bối nhẹ nhàng hơn nhiều lắm rồi.

Thủy An Lạc bế con trai đi vào, vừa đi vừa gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn: “Tao đến rồi này, tao vào trước tìm một chỗ chờ mày đã nhé, lúc nào mày đến thì gọi tao.”

“Ừ, vào đi, bọn tao hẹn gặp mặt ở bàn số 17, mày đừng có ngồi chỗ nào xa quá đấy.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa nhìn con đường phía trước.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng nhìn quanh một vòng, thấy ở đây không viết số bàn liền gọi một nhân viên phục vụ rồi hỏi: “Xin hỏi bàn số mười bảy là bàn nào?”

“Bàn số mười bảy chính là bàn thứ ba bên ngoài hành lang.” Nhân viên phục vụ kia mỉm cười trả lời.

Thủy An Lạc gật đầu nói cảm ơn rồi ôm con trai đi qua.

Đối tượng coi mắt lần này cũng kỳ lạ thật, chẳng lẽ người kia không thích ngồi ở vị trí ngồi gần cửa sổ sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1246: Sinh con phải sinh cho sớm (8)
Dãy hành lang này thế mà vô cùng náo nhiệt, không còn bất cứ chỗ trống nào.

Thủy An Lạc nhìn quanh, cô cố gắng tìm một vị trí nào đó gần một chút, như vậy mới có thể dễ dàng chuyển đạo cụ qua.

“Thật không ngờ hôm nay lại có cơ hội thấy Sở tổng với Phong Ảnh đế, hy vọng lát nữa sẽ có thể chụp được một tấm ảnh!”

“Chẳng phải Sở tổng và An tổng mới là một đôi sao? Thế quái nào bây giờ lại quay ra hẹn hò với Phong Ảnh đế rồi?”

“Nhà giàu ý mà, chúng ta cứ có tin để lấy là được rồi.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật.

“Trước đây ảnh của Sở phu nhân đều bị “thủ tiêu” hết, tìm cả thành phố A này cũng không có một tấm, cô đã từng gặp vợ của Sở tổng chưa?”

Ảnh của cô bị “thủ tiêu”?

Là do Sở Ninh Dực làm sao?

Có lẽ là vì khoảng thời gian trước có quá nhiều những tin tức liên quan đến cô, nên anh không muốn cô bị ảnh hưởng về sau.

“Từng gặp rồi, trông chẳng ra làm sao cả. Không hiểu cô ta dựa vào cái gì mà dám cướp người của Vương gia chứ!” Cô gái đứng bên cạnh Thủy An Lạc tức giận nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, bộ dạng của cô trông chẳng ra làm sao thật à?

Rõ ràng là đẹp lắm mà!

“A...” Tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mẹ mình. Dường như nhóc ta đang hỏi mấy người kia đang nói gì thế?

“Cô Kiều! Xin chào!”

Lúc Thủy An Lạc còn đang hóng chuyện thì một người đàn ông ngồi ở bàn số 17 đột nhiên đứng lên nói với Thủy An Lạc: “Cô đã nói sẽ mang một đứa bé đến cùng, đứa bé này quả thật rất đáng yêu.”

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, hóa ra Kiều Nhã Nguyễn đã nói trước là sẽ mang trẻ con đến cùng. Lá gan của con nhỏ này cũng lớn thật, không sợ dọa đối tượng coi mắt chạy luôn sao?

“Nếu cô Kiều đã tới vậy thì mời ngồi!” Người đàn ông kia lịch sự nói.

Thủy An Lạc cười ha hả rồi lúng túng ngồi xuống, cái người đang ngồi đối diện cô lúc này không đẹp trai bằng hội Sở Ninh Dực, nhưng cũng được tính là hàng trung bình, không đến nỗi xấu đến dọa người.

“Kỳ thực tôi...”

“Chuyện của cô tôi đã được nghe mẹ tôi nói qua rồi. Cô Kiều vẫn còn đang đi học thế sao lại vội vã muốn xem mắt như vậy?” Người đàn ông kia hỏi.

Thủy An Lạc thầm tỏ ra chán ghét, em gái anh ấy, ai vội vã muốn đi xem mắt hả.

Hơn nữa, chẳng phải người này nên tự giới thiệu bản thân mình một chút trước sao?

Cái tên đàn ông này muốn bị điểm âm à?

“Chẳng phải tôi đã mang cả thằng bé đến đây rồi sao? Tôi nghĩ là anh hiểu được.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, hoàn toàn coi con trai bảo bối nhà mình thành đạo cụ.

“Đây là con của cô à?” Người đàn ông kia giật mình, có ai thích làm ba của đứa bé không phải do mình sinh ra chứ.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt: “Đúng thế, lẽ nào mẹ của anh không nói gì với anh à? Đây chính là con trai tôi đấy!”

Sắc mặt của tên đàn ông kia cực kỳ khó coi, hắn ra đứng phắt dậy: “Cô còn là sinh viên mà đã sinh con là sao hả?”

Thủy An Lạc không nhịn được mà liếc mắt một cái, tên đàn ông này nhìn bề ngoài thì có vẻ tử tế nhưng bên trong cũng chỉ là một tên ngụy công tử mà thôi.

Thủy An Lạc ôm con trai đứng dậy: “Đang đi học mà sinh con thì sao? Ai dám nói đang ngồi trên ghế nhà trường thì không được sinh con?”

“Cô là đồ vô liêm sỉ!” Người đàn ông kia đứng lên rồi giật lấy cái túi của mình: “Cái loại đàn bà như cô mà mẹ tôi còn khen lên tận trời, thảo nào vội vã muốn coi mắt như thế, hóa ra là muốn bắt tôi đổ vỏ!”

“Anh nói ai là đồ vô liêm sỉ đấy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa mới bước chân vào cửa đã nghe được câu này, cô không cần nghĩ nhiều mà lập tức nổi giận đáp trả một câu.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đến thì cửa phòng được bao cũng được kéo ra.

Thủy An Lạc âm thầm rủa một tiếng, thế này đúng là khó xử thật!

“Bạ bạ, bạ bạ~” Người hưng phấn nhất đương nhiên là Tiểu Bảo Bối. Nhóc vừa trông thấy ba mình liền sung sướng cứ như phát hiện ra đại lục mới.

Sở Ninh Dực vươn tay đón lấy Tiểu Bảo Bối rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Sao em lại ở đây?”

Tại sao cô lại ở đây ấy hả?

Thủy An Lạc sờ sờ cái cổ của mình, đây đúng là câu hỏi hay đấy, cô mà há mồm nói là đi xem mắt thì kiểu gì cũng bị Sở tổng cho một tát thăng thiên luôn quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1247: Sinh con phải sinh cho sớm (9)
Người đàn ông kia nhìn Sở Ninh Dực rồi lại nhìn Phong Phong đi đằng sau anh. Đương nhiên là hắn ta biết hai người này, một là ông chủ của công ty hắn ta, còn một người là Ảnh đế nổi tiếng.

Cơ mà đứa nhỏ kia vừa mới gọi ông chủ của hắn ta là ba á?

Chẳng lẽ là...

“Cô không phải là Kiều Nhã Nguyễn?” Khí thế của gã kia lập tức xẹp xuống, hắn phát hiện mình nhận nhầm người rồi, đây chính là tổng tài phu nhân đấy.

“Tôi là Kiều Nhã Nguyễn, vừa rồi anh mới nói ai vô liêm sỉ hả?” Kiều Nhã Nguyễn hơi đẩy Thủy An Lạc, rồi tức giận nói.

Lúc này thì tên đàn ông kia chắc chắn là mình mắng sai người rồi, thế mà dám mắng cả tổng tài phu nhân luôn.

“Thật ngại quá, vừa rồi tôi nhận lầm người, tôi nhận nhầm Sở phu nhân thành cô Kiều.” Tên đàn ông vội vàng xin lỗi, thái độ của hắn cũng không quá uất ức.

Phong Phong tựa người vào cửa, ánh mắt của anh ta khóa vào một vị trí từ đầu tới cuối.

Chính là vị trí của cô gái ấy.

“Nói như vậy thì người mà anh mắng là tôi à?” Giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn lại càng lạnh lùng hơn.

“Thật xin lỗi cô Kiều, vì cô đã nói là sẽ mang theo một đứa bé đến cùng. Sở phu nhân cũng không nói gì cho nên tôi cho rằng đứa bé kia là con riêng do cô chưa kết hôn mà đã sinh.” Tên đàn ông này cũng được tính là thành thật.

“Con trai tôi thành con riêng?” Nghe đến đó thì trong đầu Sở Ninh Dực chỉ còn mỗi một câu cuối cùng, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Em dám dẫn con trai anh đi xem mắt?”

Lời này lạnh ngang gió ở Bắc cực luôn~

Thủy An Lạc tiếp tục gãi đầu nhìn quanh bốn phía, đây là một sự hiểu lầm khó mà giải thích được mà hu hu.

“Sự thật là...”

“Lạc Lạc theo tôi tới đây, là do tên này mắt mù nên nhận nhầm người.” Kiều Nhã Nguyễn đại nghĩa lên tiếng giải vây cho Thủy An Lạc.

“Cô tới xem mắt?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa quay đầu nhìn lướt qua ai kia đang dựa người vào cửa, vở kịch này hay đây.

Phong Phong nhìn thì bình tĩnh nhưng tâm tình thực tế e là chỉ có mỗi anh ta và Sở Ninh Dực biết được.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cái dáng vẻ như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình kia thì trong lòng không nhịn được cười khẩy một cái, đã trắng mắt ra chưa? Người ta đâu thèm quan tâm đến cô đâu.

Thủy An Lạc đứng ngay giữa hai người, sống lưng của cô đột nhiên cảm thấy rét lạnh nên vội vàng ôm lấy cánh tay Sở Ninh Dực: “Anh xong việc rồi hả? Xong rồi thì về nhà đi thôi!”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì bị Kiều Nhã Nguyễn trừng mắt một cái, cái đồ không có lương tâm này, nhanh như thế mà đã muốn chạy trốn rồi.

“Lão Phật Gia, người này không hợp với mày đâu, thật đấy, tin tao đi!” Thủy An Lạc nói ra suy nghĩ của mình rồi vội vàng kéo tay Sở Ninh Dực chạy đi.

“Em muốn xem mắt?” Rốt cuộc Phong Phong cũng chịu mở miệng. Giọng nói của anh nghe không ra bất cứ cảm xúc nào nhưng lại khiến người xung quanh không dám thở mạnh.

Những tin tức về Phong Phong vẫn luôn là tin nóng, chuyện trước đây anh ta điên cuồng theo đuổi Kiều Nhã Nguyễn, thậm chí còn vì cô mà đến trường làm giáo viên vẫn có còn người nhỡ kỹ.

Mà bây giờ Kiều Nhã Nguyễn lại đi xem mắt, vậy nên tình hình bây giờ có chút khó xử, thế nhưng đây cũng là cơ hội tốt để có tin nóng.

Kiều Nhã Nguyễn khẽ ngẩng đầu lên, thái độ đã có chút buông xuôi: “Sao nào, tôi đi coi mắt cũng phải báo cáo với Phong Ảnh đế nữa hả?”

Phong Phong nhíu mày, rốt cuộc trên khuôn mặt cứng đờ không cảm xúc của anh ta đã có một chút biểu cảm.

Anh ta đứng thẳng người lên rồi từ từ đi về phía Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn mím chặt môi lại rồi nhìn anh ta từ từ tiến lại gần mình.

Phong Phong đi tới bên cạnh cô rồi nhìn xuống.

Hôm nay Kiều Nhã Nguyễn có trang điểm nhẹ, đây là chuyện mà cô chưa bao giờ làm.

Vì chuyện xem mắt sao?

Vì tên đàn ông kia sao?

Thân thể của Phong Phong cứng đờ, anh ta hơi khom lưng xuống: “Em còn nhỏ, không vội, đừng vì bụng đói ăn quàng mà ảnh hưởng đến chuyện cả đời của mình!”

Bụng đói ăn quàng?

Anh ta dám nói cô là bụng đói ăn quàng?

Đôi mắt đẹp của Kiều Nhã Nguyễn mở to, cô tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Kể cả tôi có đói bụng ăn quàng đấy thì đã sao? Dù sao Kiều Nhã Nguyễn tôi đây cũng có rất nhiều người thèm khát đấy nhé!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1248: Sinh con phải sinh cho sớm (10)
Từng chữ mà Kiều Nhã Nguyễn thốt ra giống như từng con dao găm vào trái tim Phong Phong.

Hai bàn tay anh ta siết lại thật chặt, cố ép mình ưỡn thẳng lưng lên rồi cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Chúc em may mắn!” Phong Phong nói rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Có trời mới biết, nếu như anh ta không rời khỏi đây ngay lập tức thì anh ta sẽ làm ra những chuyện gì?

Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa thì hai bàn tay buông bên hông siết lại thật chặt.

Chúc em may mắn?

Hay cho một câu chúc em may mắn!

“Cô Kiều?” Người đàn ông kia cảm thấy anh ta hiểu ra được điều gì đó.

“Cút!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói rồi xoay người rời đi. Lần đầu tiên đi xem mắt mà gặp phải anh ta đúng là xui xẻo muốn chết.

Nếu anh ta đã chúc cô may mắn thì sớm muộn gì cô cũng cho anh ta thấy cô may mắn đến nhường nào.

Thủy An Lạc ngồi trong xe ô tô đậu bên ngoài đang nhìn Phong Phong đi ra, bước chân của anh ta dường như nhanh hơn bình thường một chút nhưng do khoảng cách quá xa nên cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh ta, không biết là vui hay buồn.

“Sao lại đi nhanh thế chứ?” Thủy An Lạc tò mò nói, ngay sau đó cô liền thấy Kiều Nhã Nguyễn đang thở phì phò đi ra, nhưng hướng đi lại ngược lại hướng của Phong Phong.

“Lại tan rã trong không vui rồi?” Thủy An Lạc thở dài rồi quay đầu lại liền thấy sắc mặt đen như đít nồi của Sở Ninh Dực. Lúc này Thủy An Lạc mới sực nhớ ra cô vẫn còn một chuyện chưa xong đây này.

“Chuyện là... anh Sở, em thực sự chỉ mang Tiểu Bảo Bối tới làm công cụ thôi mà, ai biết được cái người đó đột nhiên nhận nhầm em là Lão Phật Gia đâu chứ. Sau đó hắn ta còn soi mói em nữa nên em đã khiến hắn tức điên lên!” Thủy An Lạc nhanh chóng mở miệng kể lại toàn bộ sự việc lại một lượt.

“Con trai anh làm đạo cụ?” Sở tổng thật biết nắm bắt trọng điểm, cái khác đối với anh mà nói thì chỉ là mây bay.

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, anh lại bắt sai trọng điểm rồi, trọng điểm là tên kia nhận nhầm, không phải là lỗi của em!

“Vậy giờ phải làm sao đây, em thấy tên Phong điên kia bắt gặp Lão Phật Gia đi coi mắt rồi mà vẫn chẳng có phản ứng gì cả là sao?” Thủy An Lạc càng nghĩ càng thấy lo lắng.

“Không có phản ứng? Em cứ chờ mà xem!” Sở Ninh Dực hời hợt trả lời

Không có phản ứng?

Có mà phản ứng cực lớn thì có.

Anh hiểu người anh em của mình, càng tỏ vẻ bình tĩnh như vậy thì lại càng chứng tỏ vấn đề này càng nghiêm trọng.

Thủy An Lạc tỏ ý không thể hiểu nổi thế giới của các đại thần. Nhưng mà Sở tổng à, ngài còn chưa đi là định làm cái gì thế?

Một giây sau thì cô đã hiểu anh định làm cái gì.

Lúc Thủy An Lạc quay đầu lại liền thấy tên đàn ông coi mắt Kiều Nhã Nguyễn đi ra, sau đó Phong Phong dứt khoát đi tới rồi mạnh mẽ lôi người ra đánh. Chân của anh ta vừa đá vừa đạp không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng vẫn nhờ George dứt khoát kéo đi trước khi bị phóng viên bắt gặp.

Thủy An Lạc nhìn mà mắt chữ O mồm chữ A.

Thế này... cũng được luôn hả?

Trong tất cả những kẻ đi hành nghề đánh ghen thì cô chỉ phục mỗi Phong điên này thôi đấy.

Lần trước thì đập tiệm cafe của người ra, lần này thì lôi người ra đập.

George ra sức kéo Phong Phong đang nổi điên vào trong xe, sau đó vội vàng cho xe rời đi.

“Cậu điên rồi hả? Cậu có còn nhớ mình là nhân vật của công chúng nữa không thế?” George trách mắng nói.

“Nhìn thằng đó ngứa mắt!” Phong Phong vừa nói vừa kéo kéo ống tay áo của mình, sau đó dựa lưng vào ghế bắt đầu thở dốc.

Cái thằng chó chết kia dựa vào đâu mà dám xem mắt với Kiều Nhã Nguyễn chứ, bộ dạng thì xấu xí, lại còn thiểu năng nữa, xứng sao?

George câm nín, lý do lý trấu gì nữa, chẳng qua là do người ta là đối tượng coi mắt của Kiều Nhã Nguyễn chứ gì? Cho nên cậu mới thấy người ta không vừa mắt!

Phong Phong kéo hết ống tay áo xuống rồi lại tháo khuy cổ áo, nhưng dù có làm gì cũng không khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn được.

“Anh nói xem, cô ấy thiếu đàn ông đến thế cơ à? Mới lớn được bao nhiêu mà đòi đi xem mắt hả?” Phong Phong vừa nói vừa căm hận đạp một phát ra đằng trước.

George: “...”

George muốn hỏi một câu: Người ta đi xem mắt thì đã làm sao? Có liên quan gì đến cậu không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1249: Lão Phật gia đi xem mắt (1)
Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực rời đi, suốt dọc đường vẫn há mồm kinh ngạc.

Không ngờ Phong điên lại đi đập con người ta?

Thế này thì cũng điên quá rồi đấy?!

Trên đường về, Tiểu Bảo Bối vẫn ngồi trong lòng ba ê a nói cái gì đó, thi thoảng còn liếc liếc mẹ mình một cái.

“Bạ bạ?” Tiểu Bảo Bối há miệng gọi rồi bám vào tay ba mình định đứng lên.

Sở Ninh Dực đỡ cánh tay của con trai để nhóc đứng lên, sau đó lặng yên xem nhóc muốn làm gì?

Tiểu Bảo Bối đứng dậy rồi còn biết cẩn thận mà vịn vào ba, cái chân ú nần muốn thò qua bên mẹ. Nhưng Thủy An Lạc vừa mới định ôm nhóc thì thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối lập tức rụt về lòng ba mình.

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, con trai, con đang trêu mẹ đấy hả?

Sở Ninh Dực nhướng mày, gần đây Tiểu Bảo Bối biết đùa rồi, thích nhất là trêu mẹ mình.

Chắc là con trai anh cảm thấy chỉ số IQ của mẹ với của nhóc ở cùng một bậc.

Tiểu Bảo Bối đùa như vậy mấy lần, Thủy An Lạc lạnh lùng liếc nhìn con trai một cái rồi không chịu phối hợp nữa.

Xe về đến nhà, Tiểu Bảo Bối muốn tự mình bước xuống nên Sở Ninh Dực chỉ có thể buông nhóc ra. Thủy An Lạc đi theo phía sau cẩn thận đề phòng nhóc bị ngã. Cô bất ngờ đánh nhẹ một cái lên vai của con trai, sau đó lập tức tránh đi, Tiểu Bảo Bối quay đầu lại ngó ngó, là ai vừa đánh con đấy hả?

Sở Ninh Dực nhìn vợ và con trai của mình thì không nhịn được mà toát hết cả mồ hôi lạnh. Quả nhiên là vợ anh và đứa con trai một tuổi có chỉ số IQ bằng nhau, không sai chút nào.

Hai mẹ con vừa đùa vừa đi về nhà, thím Vu đã chuẩn bị bữa trưa xong xuôi.

Tiểu Bảo Bối được mẹ bế, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, nhóc còn chu mỏ nói: “Gì, gì?”

Tiểu Bảo Bối càng biết nói nhiều từ thì lại càng thích nói, chắc chắn đây sẽ là một thằng nhóc lắm điều đây.

“Khoai tây.” Thủy An Lạc nói.

“Tây, tây~” Tiểu Bảo Bối lập tức học theo, cái tay ngắn tũn tiếp tục chỉ: “Gì...”

“Đây là thịt thịt, thịt thịt...”

“Tịt tịt~”

“Ha ha, là thịt chứ, con ngốc quá đi!” Thủy An Lạc bật cười rồi ôm con trai vào nhà tắm rửa tay.

Sở Ninh Dực nhướng mày rồi cũng vào nhà tắm theo hai mẹ con.

***

Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi khách sạn thì về thẳng nhà luôn.

Mẹ Kiều thấy Kiều Nhã Nguyễn trở về thì có chút ngạc nhiên.

“Sao lại về sớm thế này?”

“Mẹ, mẹ tìm người kiểu gì thế hả? Mẹ cũng không biết hắn ta làm cái gì sao?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận đùng đùng nói rồi ngồi xuống cạnh ba mình.

Ba Kiều và mẹ Kiều không hiểu gì cả: “Làm sao thế?”

Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát kể hết mọi chuyện lại cho mẹ Kiều nghe một, nghe xong mẹ Kiều cũng có chút thổn thức: “Là người khác giới thiệu, mẹ thấy cậu ta làm việc ở công ty lớn nên nghĩ cũng không đến nỗi nào.”

“Thôi được rồi, về sau ba với mẹ không cần quan tâm chuyện của con nữa, để con tự chọn.” Ba Kiều duỗi tay nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn rồi nói.

“Đừng, con vẫn phải nhờ mẹ kiếm đối tượng gặp mặt khác cho con cơ mà? Chỉ là con không muốn kiểu người như vậy nữa thôi.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nghĩ tới những gì Phong Phong nói hôm nay là lại cảm thấy tức giận.

Mẹ Kiều nhíu mày: “Nhã Nhã, mẹ đâu có ép buộc con phải tìm đối tượng đâu, con vẫn còn nhỏ mà.”

“Là tự con muốn tìm, mẹ nhớ là phải tiếp tục tìm đối tượng cho con là được.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền chạy biến lên lầu.

Ba Kiều nhịn không được thở dài một cái: “Chắc con bé vẫn chưa quên được cậu ta đây mà.”

Kiều Nhã Nguyễn lên lầu rồi quăng mình lên giường, sau đó dùng cái gối che kín đầu mình lại. Phong Phong cái gì chứ, Ảnh đế cái gì chứ, đúng là gặp quỷ mà!
 
Top