Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1210: Đi gặp Lan Hinh (2)
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại.

“Bé con, vào đi.”

Ặc...

Thủy An Lạc liếc nhìn Sở Ninh Dực, đây là đang gọi bọn họ đấy à?

Tại sao lại gặp phải một lão thầy bói rồi!

“Vào không?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

“Vào.” Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang run lẩy bẩy. Lần này cho dù có là ổ sói, anh cũng phải dẫn cô ấy vào sưởi ấm.

Thủy An Lạc cố gắng đỡ Sở Ninh Dực lên cầu thang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Hơi ấm bên trong ùa vào mặt, khiến Thủy An Lạc trong nháy mắt thấy như được hồi sinh.

Thủy An Lạc tiến vào liền đóng cửa, quay đầu lại nhìn ông lão đang ngồi ở bên cạnh bàn.

Mà ông cụ kia không phải ai khác, chính là ông lão Tát Phổ Man.

Trên bàn bày đầy thảo dược. Tát Phổ Man đang dùng cối thuốc xay thảo dược nghiền thành chất lỏng.

“Lại đây ngồi đi.” Tát Phổ Man nói, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, lại nhìn xuống chân của anh một chút, “Vẫn cứu được, đến nhanh hơn tôi nghĩ đấy.”

Thủy An Lạc vội vàng đỡ Sở Ninh Dực bước tới. Ông cụ này sao còn kinh khủng hơn cả bà ngoại cô thế.

Nhưng mà, để cứu anh Sở, cô sẽ nhịn.

“Ông nói chân anh ấy không có vấn đề gì ạ?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng hỏi, đại khái là bởi vì độ ấm trong phòng cao hơn một chút, cho nên cô nói năng cũng lưu loát hơn nhiều.

“Mang theo cô nhóc này chạy vài bước nữa chắc sẽ thành tàn phế thật.” Tát Phổ Man nói, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, “Cũng giỏi chịu đựng lắm.”

Ặc!

Thủy An Lạc lẳng lặng đỡ Sở Ninh Dực không mở miệng nói chuyện nữa, hình như sai đều là do cô mà ra.

“Cô bé, nâng chân cậu ta lên.” Tát Phổ Man bưng nước thuốc đã nghiền xong bước tới bên cạnh bọn họ.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực gật đầu rồi cô mới vươn tay cẩn thận nâng chân Sở Ninh Dực đặt trên đùi của mình, máu đã khiến ống quần anh đông cứng, thế nhưng anh lại còn không nói tiếng nào dẫn theo cô đi xa như vậy.

“Ha, con bé này, không tin ông sao?”

“Trừ anh ấy ra, tôi không tin ai hết.” Thủy An Lạc khẽ nói. Trên đời này, ngoại trừ Sở Ninh Dực ra ai cũng gạt cô hết, ngay cả mẹ cô cũng vậy.

Bởi vì băng tan, trên đùi Sở Ninh Dực đau rát, nhưng nghe thấy những lời này của Thủy An Lạc, anh lại bật cười.

Tát Phổ Man đắp thuốc cho Sở Ninh Dực xong, sau đó bê bát thuốc bắc ấm vừa phải trên bàn lên: “Uống đi.”

Thủy An Lạc yên lặng ngẩng đầu, lại nhìn Tát Phổ Man.

Người này là thầy bói!

“Bé con, cái kia là của cháu đấy, uống đi.” Tát Phổ Man nói, lại hất cằm về phía bát thuốc trên bàn.

“Tôi cũng phải uống hả?” Thủy An Lạc hơi ghét bỏ, vì thuốc bắc với cô mà nói thật sự là quá đắng!

“Đó là canh gừng.” Sở Ninh Dực nhẹ giọng nói.

Oạch!

Xấu hổ quá đi mất thôi!

Người ta căn bản không định đun thuốc cho cô đâu nhé!

Thế nhưng anh Sở, anh nói ra như vậy không phải càng khó xử hơn sao?

Thủy An Lạc bưng chén thuốc lên, uống một hơi hết sạch. Hơi ấm bên trong bắt đầu lan tỏa ra ngoài.

“Sao ông biết tôi sẽ tới?”

“Ông nợ ba cháu một mạng, trước đây ba cháu có nhờ ông sửa lại mệnh cho cháu. Ai ngờ số mệnh của cháu vốn đã sai sẵn. Ơn này không báo, lão già này chết không nhắm mắt.” Tát Phổ Man ha hả mở miệng cười nói.

Ặc!

Lại là thầy bói thật à!

Nhưng mà người này hình như còn lợi hại hơn bà ngoại cô, chắc cũng là cao thủ trong giới thầy tướng số chăng.

Thủy An Lạc cúi đầu, cẩn thận thổi vết thương cho Sở Ninh Dực, đúng là cô không biết gì về mấy thứ thảo dược này thật.

“Ba tôi tới tìm ông?” Thủy An Lạc bỗng cất tiếng hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1211: Đi gặp Lan Hinh (3)
Tát Phổ Man lại quay về chỗ của mình ngồi xuống, tiếp tục sắp xếp đống thảo dược kia.

“Có tới đây tìm, nhưng chỉ một lát thôi rồi quay về luôn.” Tát Phổ Man nói rồi ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Bé con, cháu cũng được xem là người có số mệnh đặc biệt đấy.”

Mệnh đặc biệt thích tìm chết sao ạ?

Thủy An Lạc nghĩ thầm như vậy rồi lại tiếp tục cẩn thận làm ấm đôi chân băng giá của Sở Ninh Dực.

“Tuyết lớn sắp lấp núi rồi.” Tát Phổ Man nói xong lại có vẻ như thở dài một cái.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn ông, rồi lại quay sang nhìn Sở Ninh Dực.

“Sau khi núi bị tuyết lấp, ít nhất phải một tháng, không ai có thể ra vào ngọn núi này được cho đến khi tuyết tan hết sau Tết.” Sở Ninh Dực cất tiếng.

“Thế giờ mình đang ở trong núi hay ngoài núi thế?” Thủy An Lạc hỏi.

Tát Phổ Man: “...”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc chớp mắt, cô không biết thật mà!

“Sở Ninh Dực, mình không thể bị nhốt ở đây một tháng được. Tiểu Bảo Bối phải làm sao? Không có em thằng bé sẽ khóc mất.” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực. Lúc này cô cũng sắp khóc đến nơi luôn rồi.

Sở Ninh Dực với tay xoa đầu cô, nhưng còn chưa kịp nói gì, Tát Phổ Man đã lên tiếng trước: “Cô bé, dù bé con nhà cháu có không nỡ xa thì cũng là không xa được ba nó thôi.”

Thủy An Lạc: “...”

Cô quay lại, tức giận nhìn Tát Phổ Man. Ông già chết tiệt này, sự thật mà ông nói linh tinh như thế là sao hả.

Sở Ninh Dực cúi đầu, cố gắng không để cô vợ đang nổi điên của mình trông thấy mình cười. Nếu không cô nhóc kia chắc chắn sẽ liều mạng với anh mất.

“Không ra được đâu, sắp lấp núi rồi.” Tát Phổ Man nói.

“Mấy hôm trước, không phải có người tới tìm ông khám bệnh sao?” Sở Ninh Dực hỏi.

Tát Phổ Man ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, rồi lại cất cái hộp thuốc của mình đi, “Tiết lộ thiên cơ sẽ bị giảm thọ đấy.” Thế nên, xác định luôn Long Nhược Sơ sẽ không có kết cục tốt đẹp rồi.

“Uỳnh uỳnh...”

Ngoài trời sấm rền khiến Thủy An Lạc giật mình.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô, “Sấm núi thôi, không sao đâu.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Thế là họ vẫn đang ở trong núi à.” Ý của cô tất nhiên là đám người vẫn đang truy lùng bọn họ kia.

“Không phải lo, không chết được đâu.” Tát Phổ Man nói rồi cầm hộp thuốc của mình đứng dậy, “Cứ nghỉ ngơi trước đi, một tháng tới, hai người vẫn phải ở trong này đấy.”

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực nhìn Tát Phổ Man đi vào một căn phòng liền đưa mắt nhìn nhau. Thủy An Lạc vội đỡ Sở Ninh Dực dậy, “Xem ra bói cũng chuẩn đấy nhỉ?”

Trước đây, cô từng thấy sạp bói toán ngoài đường, nhưng cô với Lão Phật Gia đều không tin, nên cũng chẳng thèm liếc lấy một cái.

Nhưng ông lão này lại bói ra được là họ sẽ tới, còn bói được ra cả chuyện Sở Ninh Dực bị thương nữa.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô. Lần này anh cũng không phủ nhận lời cô nói.

Trong phòng có điều hòa nên nhiệt độ rất cao.

“Ông ấy kéo điện ở đâu tới vậy?” Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, tò mò hỏi.

“Cách đây không xa có một trạm phát điện, để cung cấp cho người bảo vệ rừng và quân đội đóng quân ở đây dùng.” Nói rồi anh thấy Thủy An Lạc đang cởi cái quần đã ướt đẫm máu của anh ra, lại cẩn thận kéo chăn đắp lên chân anh.

“Để em đi giặt quần cho anh, nếu không mai sẽ không có gì mặc nữa mất.” Nói rồi Thủy An Lạc liền cầm quần của anh đứng dậy, đi được vài bước lại ngoảnh lại, “Anh cởi luôn áo sơ mi của anh ra đi, để lát em giặt luôn một thể.”

Thủy An Lạc nói xong mới hát hiện ra người đang nằm trên giường đã... ngủ mất rồi!

Thủy An Lạc mím môi, anh ấy chịu ngủ, chứng tỏ là anh tin ông lão kia.

Thủy An Lạc cúi nhìn đôi chân đang run lên của mình. Cô cũng mệt, nhưng cô không thể để mai anh Sở của cô phải ở trần được, đúng không nào?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1212: Đi gặp Lan Hinh (4)
Thủy An Lạc tìm nước nóng để giặt quần áo cho Sở Ninh Dực. Tát Phổ Man thấy vậy đi tới ngồi xuống cạnh cô: “Bé con, cháu là người nhà họ Long à?”

“Không phải.” Thủy An Lạc thẳng thừng phản bác.

Tát Phổ Man lại quay về phòng mình rồi lấy một bộ quần áo ra vứt vào trong chậu, “Nếu đã giặt rồi thì giặt luôn cho ông bộ này đi.”

Khóe môi Thủy An Lạc giật giật, nhưng nghĩ đến ơn cứu mạng của người ta nên cô cũng không phản đối.

“Nghe lời thế cơ à?” Tát Phổ Man ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh châm thuốc.

“Báo đáp ơn cứu mạng của ông.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.

“Tính cách của cháu tốt hơn cái bà lão kia nhiều.” Tát Phổ Man nói.

Thủy An Lạc biết ông đang nói tới bà ngoại của mình, nhưng giờ cô chẳng muốn nghe tới chuyện của bà ngoại cô chút nào. Suy cho cùng thì khó khăn lắm mới thoát khỏi được miệng hùm mà.

“Ông này, ông có biết dưới ngọn núi này có một thôn gọi là thôn Long Gia không?” Thủy An Lạc vừa giặt quần áo vừa hỏi.

“Thôn Long Gia?” Tát Phổ Man dập điếu thuốc đang cầm trên tay, ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, “Ai nói cho cháu biết chuyện này?”

“Một người thầy nói với cháu.” Thủy An Lạc trả lời.

“Bé con, cháu nhận không ít thầy đâu đấy nhỉ.” Tát Phổ Man bật cười lớn, nhưng lại bị Thủy An Lạc chặn lại. Anh Sở nhà cô vẫn còn đang nghỉ ngơi đấy.

“Không có thôn Long Gia nào đâu, mà có thì cũng không phải dưới chân núi này. Dưới chân núi này quả thật có một cái thôn. Người trong thôn đều họ Long cả, nghe nói là chấn long mạch. Nhưng thôn đó chẳng có gì đặc biệt đâu, cháu đừng tò mò thì hơn.”

“Không phải là thôn Long Gia sao ạ?” Thủy An Lạc thắc mắc.

“Không, trên đời có bao nhiêu là thôn Long Gia chứ, nhưng dưới chân núi này thì quả thật không có cái thôn mà cháu nói đâu.” Tát Phổ Man nói xong liền đứng dậy, thu dọn lại đống tàn thuốc kia, “Giặt xong nhớ ngủ sớm đi đấy.”

Không có?

Nhưng không thể có chuyện thầy lừa cô được.

Kỳ lạ quá.

Thủy An Lạc giặt quần áo xong, đồ của Tát Phổ Man cô phơi trong phòng khách giúp ông, còn của Sở Ninh Dực cô mang về phòng ngủ đặt cạnh điều hòa, như vậy thì mai có thể mặc được rồi.

Thu dọn xong xuôi, Thủy An Lạc mới bò lên giường, tựa vào người Sở Ninh Dực ngủ thiếp đi.

Tin hai người đã thoát hiểm được Tát Phổ Man truyền cho người nhà hộ, còn về việc làm thế nào mà ông làm được như thế thì Thủy An Lạc không biết. Sở Ninh Dực nói, họ có cách liên lạc của riêng mình.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cũng không có ý định rời đi. Anh Sở nói, hiếm lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi thế này.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, cứ làm như trước đó anh bận lắm không bằng.

Người nhà họ Sở sau khi biết tin hai người vẫn an toàn đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Bảo Bối vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ đảo mắt nhìn mọi người trong nhà, như đang hỏi: Sao daddy với mami của con vẫn chưa về thế ạ?

Vụ kiện của Thủy An Lạc tại thành phố A đã hạ màn, dư luận cũng tự động dập tắt sau khi Lan Hinh bị bắt.

Ngoài tội vu cáo, tuyên truyền tin đồn, Lan Hinh còn mang tội giết người. Các tội ghép lại cô ta bị phán tử hình, hoãn lại hai năm mới xử.

Sở gia không ai có ý kiến gì, An Phong Dương càng không có ý kiến, ngược lại không đợi họ phải ra tay, ắt có người sẽ kết thúc khoảng thời gian hai năm này.

Sau khi bị tuyên án tử hình, Kiều Nhã Nguyễn nhìn người phụ nữ đi tới bên cạnh mình, khóe miệng nhếch lên, “Lan Hinh, ác giả áo báo. Xem ra cô đúng là điển hình của những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”

Lan Hinh lạnh lùng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Thủy An Lạc đâu? Không phải giờ là lúc để cô ta cười sao? Tại sao cô ta lại không đến?”

“Cô tưởng trên đời này ai cũng giống như cô chắc?” Kiều Nhã Nguyễn bật cười nói: “Cô ấy à, ngay đến tư cách được xưng là đối thủ của nó cũng chẳng có cửa đâu!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1213: Đi gặp Lan Hinh (5)
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Lan Hinh bị giải đi. Sau đó cô liền đỡ Hà Tiêu Nhiên đứng dậy rời khỏi đây.

Giờ chuyện đã được giải quyết xong xuôi, không biết hai cái người kia đang lang bạt vui vẻ với nhau ở đâu nữa.

Có điều, lúc Kiều Nhã Nguyễn và người của Sở gia vừa ra khỏi tòa án liền trông thấy Phong Phong và An Phong Dương đang nói chuyện với nhau.

Sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn khẽ biến, cô tự động di chuyển ánh mắt của mình đi.

“Bác gái, chuyện giải quyết xong rồi, vậy con xin phép về nhà trước. Hôm nay ba mẹ con cũng về rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

Hà Tiêu Nhiên gật đầu cảm ơn cô một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi. Cô cũng không tới chào hỏi An Phong Dương nữa mà lập tức rời khỏi đó.

Cách đó không xa, An Phong Dương trông thấy Kiều Nhã Nguyễn bỏ về, “Chuyện của Kỳ Nhu thật sự khiến cậu khó có thể chấp nhận đến thế sao?”

Dù sao, người của An gia cũng đều buông bỏ được chuyện này rồi mà.

“Tôi còn có chuyện, đi trước đây.” Phong Phong nói rồi đi ngược lại với hướng của Kiều Nhã Nguyễn.

An Phong Dương nhìn qua hai bên, được rồi, để xem trong hai người ai sẽ hối hận trước.

***

Tối nào trước khi ngủ Tiểu Bảo Bối cũng quay đầu khắp nơi tìm mẹ, không thấy sẽ ôm sự lạc lõng đi ngủ, nhưng không hề khóc quấy chút nào.

Long Nhược Sơ ở trong núi khoảng một tuần liền rời khỏi đó. Ngoài Bạch Dạ Hàn ra, những người bà ta đưa theo cùng lại không hề rời khỏi nơi này.

Long Man Ngân nhận được tin, là Thủy Mặc Vân báo cho bà biết để bà yên tâm.

Còn Lạc Hiên tạm thời cũng đã rời khỏi thành phố A, nghe nói là có công việc.

Thủy An Lạc ở trong căn nhà gỗ kia tới tuần thứ hai thì sắp phát điên đến nơi.

Sau khi chân đỡ, Sở Ninh Dực liền theo ông lão ra ngoài chăm sóc cây. Cô ghét lạnh, nên sống chết cũng không chịu ra khỏi nhà.

Ngoài cửa truyền tới tiếng cười nói, sau đó là tiếng mở cửa.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn thì thấy hai người kia đã đi chăm sóc cây về.

“Được rồi, hai đứa thu dọn qua một chút đi. Chiều nay quân đội sẽ gửi hàng bằng trực thăng lên núi. Hai đứa có thể đi theo họ rời khỏi đây.” Tát Phổ Man nói.

Ơn đã trả được rồi, giờ ông cũng không còn bất cứ vướng mắc gì trong lòng nữa.

“Có thể đi được rồi ạ?” Thủy An Lạc kích động lên tiếng.

Tát Phổ Man gật đầu, “Bé con, chắc cháu vui lắm đấy nhỉ.”

“Vâng vâng...” Thủy An Lạc không chút để ý gì mà gật đầu, “Hôm nào ấm lên cháu lại tới thăm ông nhé.”

“Thôi đừng, con nhóc nhà cháu đừng có tới đây. Ân tình mà ông nợ ba cháu coi như ông cũng đã trả được rồi.” Tát Phổ Man cười ha hả nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, cô đang bị ghét bỏ đấy hả?

“Bé con, cháu đưa miếng ngọc đó cho ông đi. Cháu cứ giữ nó sẽ thành mầm họa đấy.” Tát Phổ Man bỗng trở nên nghiêm túc nói.

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra. Cô cúi đầu nhìn sợ dây chuyền trên cổ mình, cuối cùng nghĩ một hồi vẫn tháo xuống đưa cho ông lão.

Dù sao thì đó cũng là vật gia truyền của Long gia, chẳng liên quan gì tới cô cả.

Tát Phổ Man nhận lấy miếng ngọc, đặt lên bàn, có vẻ như cũng chẳng đoái hoài gì đến nó lắm.

“Đi thu dọn đồ đạc đi.”

Lúc này Thủy An Lạc không đeo lens nên mắt cô phát ra ánh sáng tím nhạt. Thật ra cô không thích, thậm chí còn rất ghét đôi mắt này nữa, nhưng một khi gen lặn đã thể hiện ra thì chẳng ai làm gì được cả.

May mà cô còn có thể chọn đeo lens.

Ngày Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc quay về cũng là ngày có kết quả của kỳ thi tiếng Anh cấp bốn.

Chuyện này Sở Ninh Dực đã nói với cô ngay trước cả khi máy bay kịp hạ cánh xuống.

Thủy An Lạc vốn đang kích động vui sướng lúc này nghe tin xong liền buồn thiu, bỗng chốc yên lặng hoàn toàn.

“Ờ.” Lúc ở sân bay, Thủy An Lạc vừa đi mua lens với Sở Ninh Dực vừa buồn bực đáp lại.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Sao thế hả? Vì nó liên quan đến thánh chỉ treo của em à.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1214: Đi gặp Lan Hinh (6)
“Không qua được thì có tác dụng gì nữa chứ?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, tức giận nói.

“Hồi đó không phải tự tin lắm sao?” Sở Ninh Dực véo mũi cô một cái rồi dẫn cô ra ngoài.

Tự tin sau khi bị đày đọa hai tháng qua thì sớm đã chẳng còn chút nào nữa rồi.

Bên ngoài, chú Sở đã ở trong xe chờ sẵn hai người.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc lên xe, hỏi qua tình hình một lượt. Chú Sở nói Sở Mặc Bạch gần đây đã quay lại công ty nên cũng không có quá nhiều việc cần giải quyết nữa.

Thủy An Lạc hơi rụt cổ lại, chắc chắn ba chồng cô đang hận sao không bóp chết cô đi cho rồi đây.

“Lan Hinh đâu? Đã được đưa về Paris chưa?” Sở Ninh Dực hỏi.

Vừa nhắc đến Lan Hinh, sắc mặt của Thủy An Lạc liền thay đổi, tuy không còn vẻ tức giận như trước kia nữa nhưng cũng rất lạnh lùng.

Nếu cô ta vẫn còn ở đây, cô cũng muốn đi gặp cô ta một lần.

“An thiếu gia nói, chờ cậu về để cậu gặp rồi sẽ đưa đi.” Chú Sở mỉm cười nói, còn về việc có thể đưa được về đến nhà hay không thì họ cũng không biết.

“Có muốn gặp không?” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc.

“Sao lại không gặp, em nghĩ chắc cô ta có nhiều điều muốn hỏi em lắm đấy.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.

Đi gặp Lan Hinh à, tất nhiên là phải đi rồi.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu rồi bảo chú Sở quay xe chuyển hướng.

Vì vấn đề quốc tịch nên tạm thời Lan Hinh đang bị nhốt trong trại tạm giam, chuyện này vẫn phải nhờ An Phong Dương dựa vào quan hệ của mình để đè xuống.

Lúc Thủy An Lạc vào, thấy Lan Hinh có vẻ tiều tụy đi nhiều, trên mặt còn có cả vết thương.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực. Anh nhét hai tay trong túi, thờ ơ nói: “Không có gì đâu, anh bảo An Tam sai mấy người tới “chăm sóc” một chút ấy mà.”

Thủy An Lạc nhún vai, dù sao cô cũng chẳng thấy đồng tình gì với người phụ nữ này, ngược lại người trong bóng tối có cách xử lý của họ, cô không thấy lạ chút nào.

Lan Hinh vừa nhìn thấy Thủy An Lạc bỗng giật mình sợ hãi.

“Sao thế, không ngờ tôi vẫn còn sống hả?” Thủy An Lạc nhếch môi, ngồi xuống trước mặt Lan Hinh.

“Tôi không ngờ cô còn có thể trở về được cơ đấy.” Giọng Lan Hinh khàn đặc, chỉ cần nhìn cũng biết mấy ngày nay cô ta sống không tốt chút nào.

“Cũng phải, giờ chắc cô không mong tôi chết mà chỉ mong tôi không quay trở về được nữa thôi nhỉ.”

Hai tay Thủy An Lạc bắt vào nhau, chân cũng bắt chéo, cô dựa lưng vào ghế nhìn người trước mặt.

Sở Ninh Dực từ đầu tới cuối vẫn chỉ ngồi cạnh cô cúi đầu nghịch điện thoại, có vẻ như không định tham gia vào vấn đề giữa họ.

Giờ anh như vệ sĩ của bà xã nhà mình, địa vị tuy bị hạ xuống, nhưng anh vẫn thấy rất hài lòng.

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, hài lòng nhìn bà xã nhà mình đang trong vai chị đại, ít nhất không phải bánh bao chay là được rồi.

“Thủy An Lạc, quả nhiên cô đánh một ván bài hay đấy, có chuyện thì né đi, để bao nhiêu người vì cô mà tốn công tốn sức như thế.” Lan Hinh cười ha hả, xen lẫn cả sự trào phúng.

Thủy An Lạc khẽ gõ ngón tay lên mu bàn tay, “Tôi đang đợi cô phản kích đấy, nhưng tôi không ngờ cô lại dùng cách ngu xuẩn như vậy.” Thủy An Lạc nói rồi hơi rướn lên, cố chống hai khuỷu tay xuống mặt bàn chống cằm, “Chắc cô không ngờ tới đâu nhỉ, cô làm nhiều chuyện như vậy, nhưng cuối cùng người tung tin ra lại là tôi.”

“Cô!!!” Đồng tử của Lan Hinh bỗng chốc giãn ra. Cô ta nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi.

Thủy An Lạc nhếch môi: “Nhưng biểu hiện của cô khiến tôi thật thất vọng. Tôi chỉ tung tin ra thôi cô liền hấp tấp tiến hành bước tiếp theo. Cô không nghĩ tới việc, nếu tin này không phải là do cô tung ra thì sẽ có bao nhiêu chuyện cô không thể khống chế được à?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1215: Đi gặp Lan Hinh (7)
Hai bàn tay đang đặt trên bàn của Lan Hinh siết chặt lại, có vẻ như đã bị lời Thủy An Lạc vừa nói chọc tức.

“Còn nữa.” Thủy An Lạc càng cười rộ hơn, “Chắc cô tìm đám người kia cũng tốn công tốn sức lắm đấy nhỉ, đập người ta đau thế cơ mà. Nhưng chẳng lẽ cô không phát hiện ra chuyện sau đó không thấy đám người đó đâu nữa à? Hay cô căn bản không hề để tâm gì tới đám người đó?”

Lan Hinh nheo mắt lại, “Là cô?!”

Thủy An Lạc nhún vai, “Tôi làm gì có cái khả năng đấy.”

Lan Hinh nắm tay thành quyền, trên tay đã nổi đầy gân xanh.

“Sau đó thì sao? Chắc vẫn phải có gì khác nữa chứ.”

“Phải, còn chứ. Cô hận tôi như vậy, hận tới nỗi không để ý tới tính chất hợp lý của một vấn đề, chỉ một mực muốn giết tôi thôi sao? Chuyện phóng hỏa cô muốn dùng cái xác đó để hại tôi. Chuyện của Triệu Miểu, là vì cô ta đã nhìn thấu cô, muốn tranh luận với cô. Cô giết cô ta, rồi mang xác đi cũng chỉ vì muốn hại tôi thôi à.”

Thủy An Lạc nói xong, trong phòng thăm hỏi bỗng yên tĩnh trở lại.

“Phải, tôi muốn giết cô, ngay từ ngày đầu tiên trở về thành phố A này tôi đã muốn giết cô rồi.” Lan Hinh tức giận nói, “Cô có gì tốt mà khiến anh ấy để tâm đến cô như vậy chứ? Cô có gì tốt để khiến Sở Ninh Dực vì cô mà không tiếc bỏ ra bất cứ giá nào để đối địch với tôi hả?”

Lan Hinh có chút kích động, “Cô có biết sau khi tôi bất ngờ biết được thân thế của cô, tôi đã vui đến thế nào không? Vì cuối cùng tôi cũng có thể phản kích lại được rồi.”

“Bất ngờ?” Thủy An Lạc nghiền ngẫm hai chữ này, chuyện của Long gia, trên thế giới này không có nhiều người biết, sao cô ta lại tình cờ biết chuyện được.

Nhưng rõ ràng là Lan Hinh cũng không định nhiều lời, cô cũng không nói nhiều nữa.

“Chuyện đã đến nước này, tôi cam bái hạ phong. Tôi biết, anh ta cũng sẽ không để tôi sống đâu. Nhưng Thủy An lạc, cô đừng rằng cô như vậy đã là thắng được tôi.” Lan Hinh nói xong bỗng đứng dậy.

Sở Ninh Dực lập tức đứng dậy kéo Thủy An Lạc ra sau lưng mình, phòng bị nhìn Lan Hinh, như thể muốn xem xem rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm gì.

Thủy An Lạc cũng bị giật mình, vì Lan Hinh suýt chút nữa đã bổ nhào vào người cô.

Nụ cười của Lan Hinh trở nên dữ tợn, “Thủy An Lạc, cô cũng dùng cách này để hại chết Lâm Thiến Thần đúng không? Lợi dụng chính cô ta để giết cô ta, cô mới thật sự là hung thủ giết người thật sự.”

Thủy An Lạc khẽ đẩy tay Sở Ninh Dực ra, lại bước tới phía trước, “Lan Hinh, người không vì mình trờ tru đất diệt. Cũng như chuyện này, người khác không gây sự với tôi tôi cũng không gây sự với người ta. Nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Thế nên, trừ khi cô chết, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác nữa cả.”

Giọng Thủy An Lạc không lớn, nhưng từng lời từng chữ như đánh vào tai Lan Hinh.

Lan Hinh cũng tới sát cô, “Cô cho rằng một người đàn ông có thể bảo vệ được cô bao lâu, trái tim của bọn họ có thể ở lại bên cô bao lâu chứ?”

Thủy An Lạc hơi nhếch môi lên: “Trước giờ tôi đều không bàn luận với những người không hiểu tình yêu là gì về chuyện này.”

Nói rồi Thủy An lạc quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Những gì em muốn nói em đều nói cả rồi, mình đi thôi.”

Sở Ninh Dực gật đầu đưa cô rời khỏi đây.

“Phải rồi.” Trước khi ra đến cửa, Thủy An Lạc quay lại nhìn Lan Hinh: “Cô yên tâm đi, cô sẽ không chết đâu. Ít nhất tôi sẽ để cô trông thấy thành tựu thuộc về cô, những kỷ lục mà không người nào có thể phá vỡ được của cô, tôi sẽ phá vỡ từng cái một. Nếu cô chết rồi thì tất cả những chuyện này đều còn ý nghĩa gì nữa.”

Hồi học đại học, Lan Hinh là một nhân tài, thế nên cô ta tự cho mình quyền kiêu ngạo chắc cũng vì những kỷ lục trước giờ chưa từng bị phá vỡ kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1216: Đi gặp Lan Hinh (8)
Lan Hinh ngẩng phắt đầu lên, nhìn người con gái đang cười như hoa trước mặt mình kia.

Đúng là ác quỷ, Thủy An Lạc đích thị là một con quỷ.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực rời khỏi trại tạm giam, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

“Em muốn cứu cô ta à?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi. Cô nói vậy là để ngầm ra hiệu cho anh đừng giết Lan Hinh sao.

“Làm gì có chuyện!” Thủy An Lạc hết hồn kêu lên, “Em chỉ muốn khiến cô ta đau khổ hơn thôi, dù sao thì chết cũng là một cách giải thoát mà.”

Sở Ninh Dực nhìn cô gái vui vẻ tung tăng chạy trước mặt mình.

Chắc cô biết, mạng của Lan Hinh không nằm trong tay họ, mà là trong tay Long Nhược Sơ.

Thủy An Lạc vừa về đến nhà lập tức chạy tới bế thốc Tiểu Bảo Bối đang chơi đồ chơi ở dưới đất lên, thậm chí còn quên luôn cả việc chào hỏi mẹ chồng mình. Cô hôn chụt lên mặt Tiểu Bảo Bối một cái.

“Mẹ nhớ con quá đi mất thôi.” Thủy An Lạc vừa hôn vừa nói.

Tiểu Bảo Bối ngẩn ra, chớp chớp mắt nhìn mẹ.

Thủy An Lạc không thấy con trai phản ứng lại nên cũng chớp mắt nhìn cu cậu.

“Không quen mẹ à?” Nói rồi cô xoa lên mặt nhóc, “Tiểu Bảo Bối?”

Tuy con trai còn nhỏ, nhưng cô cũng mới chỉ đi có hai mươi mấy ngày thôi mà, sao giờ con trai cô lại không nhận ra cô nữa rồi?

Thủy An Lạc nghĩ vậy, khóc không ra nước mắt quay lại nhìn Sở Ninh Dực.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, muốn khóc nhưng lại kiêu ngạo quay phắt đi. Nhóc ghét mẹ bỏ rơi nhóc.

Sở Ninh Dực không nhịn được giật khóe miệng, thằng nhóc này làm cái gì vậy?”

“Con đi lâu như thế, chắc thằng bé giận thôi. Con cứ dỗ nó một lúc là được ấy mà.” Hà Tiêu Nhiên giơ tay xoa đầu cháu nội, nói rồi lại nhìn về phía con trai mình. Trước đây có những lúc bà phải đi mấy tháng lận, nhưng con trai bà chẳng giận bao giờ.

Quả nhiên, so sánh đúng là tức chết người mà.

Sở Ninh Dực lại phải gánh chịu ánh mắt phi dao của mẹ. Anh nghĩ anh rất vô tội mới đúng chứ nhỉ.

“Aiya, tổ tông nhà tôi, cuối cùng thì cô cũng về rồi.” Thím Vu chạy từ bếp ra, kêu lên.

Thủy An Lạc ngẩng lên, vành mắt chực đỏ, đây mới đúng là thím Vu của cô này.

Thím Vu cứ kéo lấy Thủy An Lạc hỏi xem cô có sao không, thấy cô thật sự không sao mới yên tâm.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo lên lầu, muốn dỗ con trai nhõng nhẽo của mình. Tuy nhóc con không chịu đoái hoài gì đến cô nhưng cũng không chịu buông cô ra.

Con trai cô mà nhiễu lên thì đúng là chỉ có hơn ba nó thôi chứ chẳng kém chút nào.

Lúc này Sở Ninh Dực đang phải ở lại dưới nhà để an ủi mẹ mình.

Hà Tiêu Nhiên nhìn anh, trước hết là nhìn vào chân anh.

Sở Ninh Dực đi tới ôm lấy mẹ ngồi xuống sofa: “Khỏi lâu rồi ạ, có điều vì tuyết lớn lấp núi nên bọn con mới về muộn thế này thôi.”

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu, cứ dỗ nhóc nói chuyện mãi nhưng Tiểu Bảo Bối vẫn không chịu hé răng lấy nửa lời.

“Để mẹ xem điện thoại xem còn dùng được nữa không nhé?” Thủy An Lạc nói rồi đi tìm sạc pin để sạc điện thoại.

“Không, không!” Tiểu Bảo Bối kêu lên, rồi giật luôn cái điện thoại Thủy An Lạc đang cầm ném đi.

Đùa đấy hả, mẹ vừa mới về sao có thể để ý đến cái gì khác ngoài nhóc được chứ?

“Không cho mẹ nghịch điện thoại hả? Vậy mẹ không nghịch, mẹ chỉ sạc pin thôi.” Nói rồi cô lại hôn lên mặt con trai một cái, sau đó lại khom người xuống nhặt điện thoại lên.

“Không, không!” Tiểu Bảo Bối cuống lên, vặn vẹo người muốn quấy.

“Được, được, được, mẹ không nhặt. Mẹ không nhặt nữa. Mẹ chơi với con nhé.” Thủy An Lạc nói rồi liền đá điện thoại đi. Như vậy Tiểu Bảo Bối mới chịu vui lên một chút.

Cái thằng nhóc mông to này, không ngờ còn biết ghen với điện thoại nữa cơ đấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1217: Đi gặp Lan Hinh (9)
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối nằm xuống giường, rồi lại với lấy con gấu bông trên gối tới trêu nhóc. Tiểu Bảo Bối mặt thì khinh bỉ chán ghét nhưng ngược lại không chịu rời mẹ ra.

“Lần này là mẹ không tốt. Mẹ hứa với con, sau này mẹ sẽ không bao giờ xa con lâu như thế nữa, được không?” Nói rồi Thủy An Lạc tì trán lên cái đầu bé xinh của cu cậu.

Tiểu Bảo Bối có chút kích động, “Súng~ súng~”

“Vâng thưa tổ tông, để mẹ lấy súng cho con.” Cô bế nhóc dậy, đi ra chỗ giỏ đồ chơi của nhóc lấy một khẩu súng nhỏ ra, “Tiểu Bảo Bối, mình đổi qua chơi cái khác được không?”

Tiểu Bảo Bối bĩu môi.

“Được, được, được, con chơi đi, chơi đi. Mẹ không nói gì nữa.” Thủy An Lạc bế nhóc quay lại giường, đây đúng là tổ tông của cô mà.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối vui, cười tít mắt gọi mẹ, còn muốn đưa đồ chơi của mình cho mẹ chơi nữa.

Thủy An Lạc hôn lên má nhóc, cuối cùng cũng nghe được một tiếng gọi mẹ rồi.

Lúc Sở Ninh Dực vào phòng liền giẫm ngay phải điện thoại đang nằm trước cửa.

Anh cau mày, khom lưng xuống nhặt điện thoại lên, “Kiều Nhã Nguyễn gọi điện vào máy em mà tắt máy nên gọi cho anh, thấy bảo giấy báo điểm thi cấp bốn của em được gửi tới trường rồi, hỏi em muốn tới lấy hay để cô ấy mang qua đây cho đấy.”

Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn trần nhà, bỗng cảm thấy cả cuộc đời bắt đầu trở nên u ám.

Kết quả thi cấp bốn à, cái thứ kinh khủng đó...

“Thế nó có nói là em thi qua rồi không?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi.

“Nghe giọng thì có vẻ không được tốt lắm.”

Thủy An Lạc thấy anh nói vậy liền cúi gằm xuống, thôi chắc toi đời rồi.

Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô.

“Em thật sự đã cố gắng hết sức rồi, nhưng ai biết được lúc thi "bọn nó" biết em mà em không biết "bọn nó" đâu cơ chứ.” Thủy An Lạc cúi đầu, trông như một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, tủi tủi nói.

“Em học y mà không tra cứu tài liệu nước ngoài à?” Sở Ninh Dực thật sự rất hiếu kỳ về chuyện này.

“Có Lão Phật Gia dịch hết ra giúp em mà!”

Sở Ninh Dực: “...”

Hóa ra... hóa ra vấn đề nằm ở đây!

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực không nói gì vội tiếp lời, “Vẫn còn một cơ hội nữa, kỳ thi tháng sáu này!”

Sở Ninh Dực nhìn gương mặt khẩn thiết lại đau trứng không gì sánh được kia, đành quay người đi, “Xuống nhà đi, anh đưa em tới trường lấy kết quả.”

Thủy An Lạc nghe anh nói xong liền như quả cà héo, ỉu xìu cả xuống.

Tiểu Bảo Bối ôm súng nhìn mami nhà mình, như đang hỏi: Mẹ à, mẹ sao thế?

Nhưng Thủy An Lạc có thể nói gì được đây? Liệu cô có thể nó với con trai cô rằng mẹ của con lại thi tạch nữa rồi không?

Thủy An Lạc trưng ra cái vẻ mặt đau trứng vô ngần bế theo Tiểu Bảo Bối xuống nhà.

Suốt dọc đường Tiểu Bảo Bối rất hưng phấn, cứ nhảy tưng tưng trên đùi mẹ, có thể thấy gần đây nhóc nhớ mẹ đến thế nào.

“Lần này không qua thì còn một cơ hội nữa mà.” Sở Ninh Dực vừa lái xe vừa an ủi.

Thủy An Lạc ngẩng lên, tức tối trừng mắt sau lưng Sở Ninh Dực.

Nói thế quá bằng không nói còn hơn.

“Sao anh không nói là đừng lo, biết đâu qua thì sao?” Thủy An Lạc tức giận nói.

Sở Ninh Dực hơi hé miệng, định nói gì đó, nhưng lời đến đầu môi lại lộn ngược lại.

“Bà xã à, em đang làm khó anh đấy.”

Phụt...

Chỉ một câu nói, Sở Ninh Dực đã đả kích trực tiếp tới Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc siết chặt hai tay, ly hôn, ly hôn, tôi đếch thèm cái kiểu chồng này nữa!

Xe lái thẳng vào ký túc xá của Thủy An Lạc, nhưng cô lại chẳng dám bước xuống khỏi xe.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1218: Đi gặp Lan Hinh (10)
“Đi đi, anh ở đây đợi em.” Sở Ninh Dực không định đi cùng cô lên đó, dù sao đây cũng là ký túc xá nữ.

Thủy An Lạc hít sâu một hơi, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối.

Tiểu Bảo Bối chớp mắt, cười khanh khách nhìn mẹ, như thể đang chiêm ngưỡng cái gương mặt đau trứng kia.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối xuống xe, thôi thì kiểu gì cũng chết, không bằng chết một cách thoải mái sung sướng một chút.

Sở Ninh Dực thấy Thủy An Lạc đi lên rồi mới bước xuống xe. Anh đứng tựa vào xe chờ cô xuống.

Lúc Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi qua chỗ cửa sổ hành lang, liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng dựa vào xe phía dưới.

Bộ đồ thoải mái màu đen vừa khít cơ thể anh, hai tay anh khoanh trước ngực, hơi dựa vào xe, đẹp đến nỗi như ánh nắng đầu xuân càng chiếu càng chói mắt.

“Lẳng lơ.” Thấy những ánh mắt xung quanh bắt đầu hướng về phía anh, cô lặng lẽ buông một câu, rồi lại hầm hừ đi tiếp lên lầu.

Sở Ninh Dực tính tình lạnh lùng, nhưng sau khi ở cùng vợ ngốc của mình một thời gian, trên khóe môi anh thỉnh thoảng cũng đã biết nở nụ cười.

Riêng chuyện này thôi chắc chắn cũng có thể khiến mị lực của Sở Ninh Dực tăng lên gấp bội. Chẳng trách anh cứ đứng đâu, nơi đó cũng sẽ trở thành phông nền cho anh.

Thủy An Lạc vào tới phòng thì thấy cả Kiều Nhã Nguyễn và Tân Nhạc đều ở đây.

Tân Nhạc đang thu dọn đồ đạc. Kiều Nhã Nguyễn thì đang gặm đồ ăn vặt xem phim truyền hình.

“Bà về rồi đấy à?” Tân Nhạc nhìn cô một cái, chào xong lại dọn dẹp tiếp.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối vào, lấy đồ ăn vặt của Kiều Nhã Nguyễn lên ăn chứ không hề nhắc tới kết quả thi, “Tân Nhạc, bà sắp đi rồi à?”

“Sắp rồi, tôi vừa tìm được nơi thực tập xong, tốt nghiệp xong có thể ở lại luôn, bên đó cũng phân nhà cho ở nữa.” Tân Nhạc đáp lại.

“Thế thì tốt.” Thủy An Lạc không khỏi cảm thán, nếu không thuê nhà ở cái thành phố A này chắc sẽ nghèo chết mất.

“Đừng có liếc mắt nữa, trên bàn, tự nhìn đi.” Kiều Nhã Nguyễn lườm cô nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, Lão Phật Gia ngứa đòn hả, sao nói thẳng toẹt ra như thế làm gì chứ?

Kết quả vẫn được đóng kín, Thủy An Lạc cầm lên nhưng lại không xem ngay.

“Mày nói xem, có phải tao lại chết rồi không?” Thủy An Lạc cúi đầu, từ bỏ việc xem kết quả thi.

“Mắt mày để làm bóng đèn à? Tự xem đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại ăn tiếp.

“Dạo này mồm mày bôi thạch tín đấy hả? Chị đây mới gặp nạn trở về, mày không thể thể hiện tình yêu nhân văn từ ái với tao một chút được à?” Thủy An Lạc hầm hừ.

“Hơ...” Kiều Nhã Nguyễn hơ một tiếng, “Chị đây không có mấy thứ gọi là nhân văn đó.”

“Quả nhiên con gái thất tình là không chọc vào được.” Thủy An Lạc bĩu môi nói, không nói thì thôi, cô tự xem là được chứ gì.

“Ai nói tao thất tình hả? Chị đây đã yêu chưa mà kêu thất tình?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng xù lông lên, tức giận trừng mắt với Thủy An Lạc.

Đáng thương nhất chính là... cô chưa kịp yêu mà đã thất tình rồi.

Trên đời này, chắc không còn ai đáng thương hơn cô nữa đâu nhỉ.

“Tao nói mày nghe, anh Sở nói, cuộc đời này không có cái mộ nào tránh đường cho người đi hết, chỉ có người đi qua mộ thôi. Nếu mày không bỏ được thì mày đi vòng qua đi.” Thủy An Lạc lên tiếng.

“Ai nói chị đây không bỏ được, anh ta tưởng anh ta là ai chứ, anh ta...”

“A...” Thủy An Lạc bỗng kêu toáng lên, sau đó nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn, kích động nói: “Tao qua rồi! Ôi, tao qua rồi này!!!”

Kiều Nhã Nguyễn nheo mắt, hừ hừ...

“Tốt quá rồi, thôi tao đi đây.” Nói rồi Thủy An Lạc bế luôn con trai vừa bị giật mình chạy thẳng ra ngoài.

“Này... mày vội đi đầu thai hả? Tao còn chưa nói xong cơ mà.” Kiều Nhã Nguyễn gọi với theo.

“Tao phải đi đòi thánh chỉ đây...” Thủy An Lạc hét lên, vừa về ký túc đã bị chửi một trận, nhưng thôi cô cũng chẳng để bụng chuyện này làm gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1219: Chém gió hơi ghê rồi đấy (1)
Thủy An Lạc xuống tới nơi, anh Sở vẫn đứng đó.

Thủy An Lạc thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ. Cô vui sướng bế Tiểu Bảo Bối đứng cạnh anh.

“Anh Sở, thánh chỉ của em đâu?” Thủy An Lạc cười tít mắt hỏi, trông cứ như con mèo vớ được cá rán vậy.

Sở Ninh Dực nhướng mày, vươn tay với lấy kết quả trong tay cô, nhìn điểm số phía dưới cùng của tờ kết quả. Anh có cảm giác chắc lúc giáo viên chấm thi vừa chấm vừa ngủ gật mất rồi.

“Đi thôi.” Sở Ninh Dực nói xong liền mở cửa xe cho cô dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bao nữ sinh đang lén nhìn về phía này.

Thủy An Lạc cười tít mắt lên xe, cảm giác được anh đẹp trai hầu hạ thật thích quá đi.

Nhưng Thủy An Lạc vừa đi khỏi, Kiều Nhã Nguyễn ở trên lầu ăn đồ ăn vặt cũng không thấy vị gì nữa.

Mộ sẽ không bao giờ nhường đường cho người đi cả.

Quả nhiên Sở Ninh Dực vẫn luôn có thể nói trúng tim đen của người khác.

Giữa cô và Phong Phong quả thật vẫn bị ngăn cách bởi ngôi mộ của Kỳ Nhu.

Nhưng cô không thấy Phong Phong thích cô, cùng lắm thì cũng chỉ là có cảm giác tội lỗi, áy náy thôi.

Ít nhất, trước giờ anh ta chưa từng nói gì với cô cả.

Không đúng, là có nói, nhưng đó là vì mục đích của anh ta.

Thế nên, kỳ thực chưa chắc là anh ta đã thích cô.

“Mai tôi đi rồi, bà vẫn ở lại trong ký túc hả? Nếu không ở nữa thì trả lại chìa khóa nhé.” Tân Nhạc thu dọn đồ đạc xong quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.

“Các bà đi hết rồi, mình tôi ở lại đây làm gì nữa?” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn cũng định thu dọn đồ đạc để chuyển về nhà ở.

Tân Nhạc gật đầu, “Thế khi nào rảnh thì hẹn nhau ăn bữa cơm nhé.”

Đây chính là cơm giải tán trong truyền thuyết sao?

Thật ra Tân Nhạc cũng không quá thân thiết với hai người, nhưng dù gì cũng sống chung ký túc bốn năm với nhau, nên kiểu gì tiệc chia tay cũng vẫn phải tổ chức.

“Ừm, có gì tính sau, vẫn còn chưa phản biện mà, phản biện xong rồi đi.” Kiều Nhã Nguyễn lên tiếng.

Tân Nhạc gật đầu, lại thu dọn đồ tiếp.

“Nhã Nguyễn, hôm qua tôi có xem được một tin, nghe nói Phong Phong sắp quay phim mới rồi. Tới lúc đó bà xin chữ ký anh ấy giúp tôi nhé.” Tân Nhạc vẫn chưa biết chuyện sau này giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sững ra, có chút buồn bực nói: “Tôi không thân với anh ta.”

Nói rồi cô đứng dậy ra khỏi ký túc.

Tân Nhạc ngẩn người, lại sao nữa đây?

***

Thủy An Lạc thi đỗ, bên phía chung cư cũng đã được sửa xong, giờ họ có thể chuyển về ở được rồi.

Về tới nhà, người vui nhất là hai mẹ con, cuối cùng cũng được quay về cái ổ bé xinh của mình rồi.

Có điều, lúc cả nhà về, trước cửa lại được đặt một chùm chìa khóa.

Thủy An Lạc không chú ý đến, nhưng lúc Sở Ninh Dực cất chìa khóa thì nhìn thấy.

Sở Ninh Dực đặt chìa khóa của mình xuống, lại cầm chùm chìa khóa kia lên. Nếu như anh không nhận nhầm thì đây là chìa khóa nhà Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi vòng vòng trong nhà, xuống nhà cô liền đặt Tiểu Bảo Bối xuống thảm: “Không được rồi, tay mẹ sắp gãy rồi này.” Thủy An Lạc nói xong lại nhìn người đang đứng trước cửa, “Anh làm gì đấy?”

Sở Ninh Dực ném chìa khóa tới. Thủy An Lạc vội bắt lấy. Sau khi nhìn thấy chìa khóa, sắc mặt cô khẽ biễn, cuối cùng liền bỏ chìa khóa vào trong chiếc hộp dưới bàn.

“Lạc Hiên rời khỏi thành phố A rồi.” Sở Ninh Dực nói.

“Thế à.” Hình như chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa rồi.

Tiểu Bảo Bối vùng vẫy đứng dậy, lại ôm chặt lấy chân mẹ, “Ma ma~ ma ma~” Tiểu Bảo Bối gọi rồi lại nắm lấy tay mẹ, đi vào bếp.
 
Top