Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1220: Chém gió hơi ghê rồi đấy (2)
Thủy An Lạc cẩn thận đỡ sau người cu cậu tránh để cu cậu bị ngã.

Tiểu bảo Bối vào bếp, chỉ vào chỗ để sữa bột của nhóc: “Ừm~”

Thế này có nghĩa là Tiểu Bảo Bối đói, muốn uống sữa rồi đây.

Thủy An Lạc lại bế nhóc lên, “Nhà hết nước nóng rồi, để mẹ đi đun nước đã nhé.”

Tiểu Bảo Bối ôm tay mình nghiêm túc gật đầu, rất hiểu chuyện.

Sở Ninh Dực vào bếp, cầm lấy ấm đun nước Thủy An Lạc đưa cho đi đun nước.

“Mai anh sẽ gửi chút đồ cho Long Nhược Sơ, em có muốn gửi gì không?” Sở Ninh Dực hỏi.

Thủy An Lạc ngẩn ra, tò mò nhìn anh: “Gửi đồ?”

“Mấy quyển sách kinh dịch, với thuật thôi miên, và một bản ghi âm nữa.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.

Thủy An Lạc chớp mắt: “Ghi âm gì cơ?”

Mấy cái trước thì cô hiểu, nhưng còn sau thì là gì?

“Sự thật về chuyện người nhà họ Long chết, phải có người bồi táng.” Sở Ninh Dực nhếch môi, tựa vào bệ bếp đón lấy Tiểu Bảo Bối.

Thế có nghĩa là anh Sở muốn gửi mấy thứ này để tát vào mặt Long Nhược Sơ à.

Tất cả những gì bà có, đều là lừa đảo cả.

Lần này Long Nhược Sơ quay trở lại, gặp phải Sở Ninh Dực nên không đạt được lợi ích nào cả.

Ngược lại còn bị Sở Ninh Dực “tát” đốp cho một cái vào mặt.

“Anh nói xem, liệu bà ta có bị tức chết không?” Thủy An Lạc chớp mắt hỏi.

Sở Ninh Dực nhướng mày, đây không phải là điều mà anh quan tâm.

Thủy An Lạc chọc chọc cằm mình, trước khi mở nước thì đi lấy bình sữa với sữa ra.

“Chắc lần này bà ta phải nhìn rõ sự việc rồi nhỉ, đâu thể bị anh tát một cái như thế rồi còn dám quay lại đây chứ?”

“Chắc chắn sẽ quay lại, nhưng tạm thời thì bà ta đừng mơ. Bà ta chỉ đưa có mình Bạch Dạ Hàn rời khỏi đó chứng tỏ rằng bà ta cũng đã tổn thất rất nghiêm trọng. Còn vì tại sao thì anh nghĩ là em cũng đoán ra.” Sở Ninh Dực nói rồi nhấc siêu nước lên, bảo Thủy An Lạc đặt bình xuống sau đó rót nước sôi vào.

Thủy An Lạc tráng bình bằng nước sôi một lượt, cần thận sờ thử nước trong đó rồi mới cho sữa bột vào.

Để lấy được cỏ Long Lân, phải lấy mạng người để đánh đổi.

Long Nhược Sơ đúng là người không có chuyện gì là không làm được.

“Em đưa ngọc bội cho Tát Phổ Man rồi nên cũng chẳng còn gì để đưa bà ta nữa cả.” Nói rồi cô đặt bình sữa lên bàn, bảo Sở Ninh Dực rót nước vào.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Em có chắc không phải là cho nước trước, cho bột sau không thế?”

Ặc...

Thủy An Lạc chớp mắt ngẩng đầu, gần đây toàn là thím Vu chăm Tiểu Bảo Bối nên cô cũng quên mất không biết bao lâu cô chưa pha sữa cho con rồi.

“Không, không sao đâu.” Thủy An Lạc cười ha hả, sau khi Sở Ninh Dực rót nước vào liền vặn bình lại, khẽ lắc sữa.

Sở Ninh Dực: “...”

Anh không nói gì nữa, dù sao thì vợ anh còn biết cho sữa vào cũng đã là giỏi lắm rồi.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Thôi bỏ đi, nhóc có thể lớn lên đã là một kỳ tích rồi, cũng không cần phải yêu cầu quá cao với mẹ mình làm gì.

“Chiều nay thím Vu sẽ tới, giờ ra ngoài ăn trưa nhé?” Vì tủ lạnh lúc này còn sạch hơn cả cái mặt hai người nữa.

Thủy An Lạc quay lại nhìn một cái, sau đó lại ngó qua nhà hàng xóm, “Đi ăn chực đi.”

Đó chính là cái lợi của việc có hàng xóm đấy, không muốn nấu cơm thì nói một cách hay ho khác chính là có thể đi ăn chực được.

Sở Ninh Dực nhìn cái vẻ đắc ý của vợ mình. May mà Mân Hinh thuộc kiểu người trưởng thành, nếu không chắc anh thật sự không yên tâm nổi mất.

Đúng giữa trưa, An Phong Dương về đến nhà để nấu cơm cho vợ ăn, không ngờ lại gặp hai con châu chấu này, đã thế còn mang theo cả một con châu chấu con tới nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1221: Chém gió hơi ghê rồi đấy (3)
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối lướt qua An Phong Dương đi vào. Thủy An Lạc cười híp mắt chạy theo.

An Phong Dương hơi há miệng, trong nháy mắt anh cảm thấy muốn đạp hết mấy người này ra ngoài.

Khi xảy ra chuyện thì hai kẻ này mất hút con mẹ hàng lươn, đổ hết lên đầu anh. Bây giờ mọi chuyện xong xuôi rồi thì dắt díu nhau trở về. Mà về rồi thì cũng thôi đi, thế nhưng cái chuyện chạy đến chầu chực càn quét đồ ăn nhà người ta thế này là sao, định làm châu chấu đấy à?

Mân Hinh ôm Tiểu Miên Miên đi từ phòng ngủ ra, vừa thấy hai người thì mỉm cười nói: “Vừa nãy Phong Dương mới nói với tôi bảo hai người đã về rồi. Tôi đang định buổi tối sẽ gọi điện qua bên đó đấy.”

Tiểu Bảo Bối thấy em gái thì hai mắt lập tức sáng rực lên. Nhóc cười híp mắt với tay ra đòi nhìn em gái.

Sở Ninh Dực đưa Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc, còn anh thì đi vào phòng bếp với An Phong Dương.

Tiểu Bảo Bối thấy em gái liền hào phóng đem sữa bột trong tay chia sẻ cho Tiểu Miên Miên.

“Ây, em gái con không uống sữa này được đâu. Loại sữa này là cho em bé lớn như con uống thôi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa vội vàng cầm lại bình sữa cho nhóc.

Sở Ninh Dực vào bếp rồi tựa người lên bàn bếp làm bằng ngọc lưu ly nhìn người bạn nối khố đang cặm cụi nấu cơm: “Lúc kiện Lan Hinh tôi quên không nói với cậu, chuyện của Triệu Miểu để sau này hẵng nói.”

“Chẳng ai nham hiểm như cậu đâu, không một lần giết chết cô ta luôn đi còn định kéo thêm phiền phức về sau nữa à?” An Phong Dương cười lạnh một tiếng. Anh nêm nếm món canh gà xong rồi quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Nhưng mà lần này không ngờ cổ phần của An thị và Sở thị thế lại tăng lên được mấy trăm điểm đấy.”

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, anh chỉ có thể nói trong cái thành phố A này có rất nhiều kẻ nhàm chán.

Tiểu Miên Miên được đặt trong nôi. Tiểu Bảo Bối cũng ngồi vào trong đó cùng em gái.

Thủy An Lạc thầm nheo mắt nhìn về phía phòng bếp bên kia. Hai người đó quả nhiên có gian tình với nhau, chỉ cần vừa gặp một cái là lập tức dính chặt với nhau luôn.

Khả năng nấu cơm của An Phong Dương cũng ngang ngửa với Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cảm thấy rất tò mò, lẽ nào trong quân đội cũng được dạy nấu ăn à?

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô ngoan ngoãn mà ăn cơm của mình đi.

An Phong Dương chăm sóc chuyện ăn uống của vợ mình xong rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Anh bảo này, em mau để của Anh Xinh Trai của em nhìn thử cái mắt của em xem nào.”

“Anh là đồ không biết nói chuyện phiếm!” Thủy An Lạc ngẩng lên lườm anh một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục và cơm.

Hiện tại điều mà Thủy An Lạc ghét nhất chính là đôi mắt của mình. Thậm chí có khi cô còn nghĩ thà không nhìn thấy còn hơn.

Sở Ninh Dực gắp đồ ăn cho cô rồi cười một cách cưng chiều: “Kỳ thực cũng không có gì, nhìn rất đẹp.”

Thủy An Lạc lại cúi đầu tức giận và cơm tiếp.

An Phong Dương biết mình chọc giận cô rồi nhưng cũng không xin lỗi, trái lại còn nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Có tin đồn lần này Sư Hạ Dương tuyển binh quá rầm rộ, đã hơn ba tháng rồi mà vẫn còn chưa tuyển xong nữa đấy.”

“Lần này đang tuyển quân y nên khác những lần trước, đối tượng toàn là sinh viên mới tốt nghiệp đại học cho nên có chút ngoại lệ.” Sở Ninh Dực bình thản nói.

Quân y?

Thủy An Lạc ngẩng đầu lên.

Sở Ninh Dực một tay đè cái đầu của cô xuống: “Ăn đi, không có việc của em đâu.”

Mân Hinh khẽ cười nhìn sang Thủy An Lạc. Kỳ thực cô rất hâm mộ kiểu quan hệ giữa Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc.

“Vậy hai người nói chuyện gì đó mà có việc của em đi, sợ em với chị Mân Hinh xen vào chuyện của hai người à?” Thủy An Lạc cứng cổ nói.

Ôi chao cái mùi dấm này...

Nói là tỏa hương mười dặm cũng không quá lời.

Sở Ninh Dực quay đầu lại rồi nhướng mày: “Em thấy em còn thiếu việc để làm chắc?”

“Em thì có chuyện gì?” Thủy An Lạc trừng mắt.

“Nếu đã khoác lác bảo muốn phá hết kỷ lục của người ta thì em nên học hành tiếng Anh của em cho cẩn thận đi.” Sở Ninh Dực nói: “Hoặc là bây giờ em có thể nói, những lời buổi sáng nay nói không tính.”

“Kỷ lục gì thế?” Mân Hinh tò mò hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1222: Chém gió hơi ghê rồi đấy (4)
Ây da...

Cái này nói ra đúng là lúng túng thật.

Sở Ninh Dực cười thầm nhìn Thủy An Lạc, anh đang chờ cô lên tiếng đây.

“Lại chém gió chứ gì.” An Phong Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói.

“Ai chém gió chứ!” Thủy An Lạc lập tức ngẩng đầu cãi lại: “Em đã nói thì em sẽ làm được. Em sẽ không để cô ta sống thoải mái như vậy đâu!”

“Vậy em đã nói gì thế?” An Phong Dương tiếp tục lên tiếng hỏi.

“Em đã nói là em sẽ phá hết kỷ lục của cô ta.” Thủy An Lạc nói xong lại cắm cúi vào ăn.

“Phá kỷ lục?” An Phong Dương lặp lại một lần: “Em để anh nhớ lại một chút đã, Lan Hinh này tuy nhân phẩm chẳng ra cái thể thống gì nhưng tài năng lại là hàng thật giá thật đấy! Để anh tính qua cho em nghe những kỷ lục của cô ta nhé! Ngoại trừ giải Nobel ra thì ước chừng cũng phải có bảy tám cái kỷ lục chính quy đấy!”

“Tại sao anh lại biết rõ chuyện của cô ta như thế hả?” Thủy An Lạc vừa nhướng mày nói một cách xấu xa vừa nhìn về phía Mân Hinh: “Chị Mân Hinh, chị nói xem tại sao Anh Xinh Trai lại hiểu rõ chuyện của Lan Hinh như thế nhỉ?”

“Cái con nhóc ngứa đòn này!” An Phong Dương vừa nói vừa cầm đũa định gõ lên tay Thủy An Lạc, thế nhưng lại bị Sở Ninh Dực chặn lại.

“Vợ của tôi mà cậu cũng dám đánh?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Ui chao, anh Sở lại vì em mà trở mặt với tình nhân sao? Thật kích động quá đi!” Thủy An Lạc cười tít cả mắt nói.

Sở Ninh Dực: “...”

An Phong Dương: “...”

Sở Ninh Dực buông tay của mình ra rồi lại tiếp tục ăn cơm: “Cậu cứ thoải mái đi!”

Vợ ngốc nhà anh quả nhiên ngứa đòn quá rồi.

Quậy một hồi như vậy thì sao An Phong Dương có thể đánh xuống được nữa. Anh thu lại chiếc đũa trong tay rồi tiếp tục ăn cơm.

“Vậy anh nói xem, cô ta có bao nhiêu cái kỷ lục? Về những phương điện gì?” Thủy An Lạc vừa ăn cơm thì hỏi thăm tình hình quân địch.

“Thực ra mà nói thì kỷ lục lớn cũng không nhiều, nhưng mà mấy cái kỷ lục nhỏ lẻ khác cũng phải bảy tám cái! Đa phần là về phương diện nghiên cứu tim mạch, để lát nữa bảo Mân Hinh tra cho em xem.” Lần này thì An Phong Dương kéo luôn cả vợ mình xuống nước.

Sở Ninh Dực giúp vợ mình gắp thức ăn: “Ăn cơm trước đã.”

Thủy An Lạc vừa cắn đũa vừa nghĩ, cuối cùng lên tiếng: “Không ngờ cô ta lại giỏi như vậy.”

Đáng tiếc, có tài mà không có đức.

Sau bữa cơm trưa, Sở Ninh Dực còn chưa kịp nghỉ ngơi thì Thái Thượng Hoàng nhà anh đã gọi một cú điện thoại tới bảo anh đến công ty. Thái Thượng Hoàng đã chán làm mấy cái việc này lắm rồi.

Sở Ninh Dực cúp máy xong yên lặng cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang nằm ngủ say tít trong nôi. Anh chỉ hy vọng cái thằng nhóc này lớn nhanh nhanh một chút, như vậy thì anh có thể tự do được rồi.

Vậy nên buổi chiều Sở Ninh Dực đành phải chạy đến công ty, vừa hay cũng đi cùng đường với An Phong Dương luôn.

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối về nhà ngủ trưa. Vì Tiểu Miên Miên không ngủ trưa lại rất có khả năng sẽ gây ra ồn ào, Mân Hinh sợ sẽ quấy rầy việc Tiểu Bảo Bối nghỉ ngơi cho nên không giữ họ lại.

Buổi chiều, lúc Kiều Nhã Nguyễn đến tìm Thủy An Lạc thì Tiểu Bảo Bối vẫn đang ngủ không biết trời trăng là gì. Vậy nên hai cô nàng liền lôi đồ ăn vặt ra rồi ngồi trên sofa vừa ăn vừa xem tivi.

“Giờ mày đang rảnh lắm hả?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Sau khi khai giảng nghiên cứu sinh, nghe nói một thời gian ngắn nữa mày sẽ phải đến bệnh viện để chính thức nhận chức bác sĩ ngoại khoa rồi. Tao có chút thương cảm cho những bệnh nhân tương lai của mày đấy.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa tựa đầu lên vai Thủy An Lạc, hai chân vẫn gác lên bàn trà.

Thủy An Lạc dứt khoát đẩy người ra rồi ghét bỏ nhìn cô bạn thân: “Mày không thể nói cái gì dễ nghe được à? Tao ngu đến thế chắc?”

“Ha ha ha...” Kiều Nhã Nguyễn bật cười rồi lăn người trở về, sau đó mới nói: “Chị đây phải đi rồi, ai kia rảnh rỗi quá thì cứ ngồi ở đây đi nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy định rời đi.

Thế nhưng vào lúc này, cửa nhà đột nhiên bị mở ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1223: Chém gió hơi ghê rồi đấy (5)
Thủy An Lạc vừa mới đứng dậy còn đang định nói gì đó thì lại thấy anh Sở vốn phải đi làm lại quay về!

“Chào Sở tổng.” Kiều Nhã Nguyễn cười tủm tỉm gật đầu.

“Định về à?” Sở Ninh Dực đặt chìa khóa xuống, nhướng mày hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi quay lại nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó lại nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Sở tổng có việc gì sao?”

Sở Ninh Dực đặt chìa khóa xuống, vừa đổi giày vừa nói: “Đúng là có chuyện cần nói với cô.”

Có chuyện thật sao?

Thủy An Lạc tò mò đi tới: “Anh Sở có chuyện gì thế?” Sao cô lại chẳng biết gì cả vậy?

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn Thủy An Lạc một cái, sau đó lại nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn: “Nếu dạo này cô không có gì làm, tôi muốn nhờ cô phụ đạo tiếng Anh cho Lạc Lạc.”

“What???”

“Cái gì???”

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn lập tức giật mình đồng thanh thốt lên.

Có thể thấy đối với chuyện học gia sư tiếng Anh thì giữa hai người bọn họ có kỷ niệm đau đớn nào đó không thể xóa nhòa rồi đây.

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn phản ứng dữ dội của hai cô gái trước mắt. Nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì Kiều Nhã Nguyễn đã chạy trốn nhanh gọn lẹ như thể lòng bàn chân được bôi dầu.

“Tôi không nhận cái này đâu Sở tổng, gặp lại sau!” Bộ dạng chạy trốn vội vàng như thế rõ ràng là trông như đang chạy nạn.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, trong mắt có sự nghiền ngẫm khó nói thành lời.

Chuyện mà có thể khiến Kiều Nhã Nguyễn sợ hãi thành cái bộ dạng như vậy là chuyện gì đây?

Thủy An Lạc xoa xoa chóp mũi của mình, nói: “Anh bảo nó dạy em thì thà anh giết em đi còn hơn!” Thủy An Lạc cũng mạnh mẽ từ chối.

Sở Ninh Dực gật đầu rồi từ từ tới gần Thủy An Lạc.

Cô không nhịn được mà lui về phía sau. Anh Sở thế này có chút khủng bố, thôi thì cô cứ lui về sau một bước cho an toàn cái đã.

Nhưng mà lùi đến cầu thang thì cô cũng hết đường lui rồi.

Lúc Thủy An Lạc sắp ngã ngửa ra, hai tay Sở Ninh Dực liền chống lên thành lan can, dứt khoát dồn lan can ôm gọn cô trong lồng ngực của mình.

Thủy An Lạc hơi ưỡn người lên, phía sau bị cản bởi lan can cầu thang nên chỉ có thể nói là tư thế dồn người của anh Sở lại lên một tầm cao mới rồi.

“Thử nói rõ xem, em đã làm gì Kiều Nhã Nguyễn rồi?”

“Rõ ràng là nó làm gì em thì có?” Thủy An Lạc vừa nói vừa muốn thoát khỏi cái tư thế dồn lan can có độ khó cực cao này, bởi vì eo của cô đau quá rồi. Cái tư thế bẻ eo vuông góc chín mươi độ so với chân và song song với sàn nhà thế này đau hông chết đi được~

“Ha~” Sở Ninh Dực tỏ ra rất có hứng thú nghe cô nói.

Thủy An Lạc đưa tay đẩy đẩy ngực của anh: “Anh Sở, đổi tư thế khác được không? Đau eo quá!”

“Đổi tư thế khác?” Sở Ninh Dực nhướng mày: “Hóa ra có tư thế mới còn thoải mái hơn nữa cơ à!”

Cái giọng điệu này cực kỳ mập mờ, tư thế thoải mái hơn?

Mấy câu đó nói ở chỗ này thích hợp sao?

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, trong đầu anh Sở toàn là những cái gì vậy?

Sở tổng nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi lại nghiêm túc trả lời cô: “Rất rõ ràng, đều là em cả!”

Câu tâm tình này có chút bất ngờ, khiến cô không kịp phòng bị nữa.

Nhưng Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi thì lại cảm thấy có gì đó sai sai, ý của anh Sở trong câu này chính là: Thủy An Lạc ngang với đồ ăn hại!

Má nó...

Rõ ràng cô mới là người bị hại cơ mà!

Thủy An Lạc giận dữ nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực. Cái người này ngay cả lúc tâm tình cũng phải thuận đường đả kích cô một cái mới chịu được sao?

Sở Ninh Dực nắm lấy eo của Thủy An Lạc rồi xoay người dựa mình vào lan can, để Thủy An Lạc thì nằm gọn trong lòng anh.

“Nói rõ một chút xem nào.” Đương nhiên là anh muốn biết rõ rồi.

Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài xuyên qua song cửa sổ tràn vào trong nhà, vừa hay lại bao phủ lên hai người họ.

Thời tiết như thế này rất phù hợp để nghe chuyện xưa!

Nhất là những câu chuyện xưa khiến vợ ngốc nhà anh phải sợ hãi như thế này thì anh lại càng muốn nghe hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1224: Chém gió hơi ghê rồi đấy (6)
Thủy An Lạc thầm nghĩ trong lòng: Anh tỏ ra sung sướng như vậy cũng được hả anh Sở?

“Hồi đó là năm em học đại học năm thứ nhất, em thi tiếng Anh bị trượt hai lần.” Thủy An Lạc vừa rên rỉ vừa than thở kể lại kỷ niệm cay đắng của mình.

“Khoan đã! Năm thứ nhất đại học thì mới chỉ có một kỳ thi tiếng Anh thôi mà đúng không?” Anh Sở cũng chẳng tin tưởng trí nhớ của vợ mình cho lắm.

“Học lại vẫn trượt không được sao!” Thủy An Lạc hung hăng nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Được rồi, anh Sở anh chưa bao giờ thi lại thì làm sao biết được học lại là cái gì chứ.

Sở Ninh Dực tỏ ý bảo cô cứ nói tiếp đi.

“Khi đó em với Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng phải quen thân lắm, nhưng mà so với hai người cùng phòng ký túc xá khác thì tốt hơn rất nhiều, vậy nên sáng nào em cũng kéo nó đi học tiếng Anh với em.”

“Ý tưởng... rất hay!” Sở Ninh Dực chỉ có thể bình luận bằng bốn chữ này. Hóa ra bây giờ vợ anh cực kỳ ghét việc phải dậy sớm vào buổi sáng là vì bị ám ảnh từ lúc đó.

“Lúc đầu em nghĩ chắc là vì em với nó không thân với nhau lắm, cho nên nó mới ngại từ chối mà đồng ý với em.” Thủy An Lạc vừa nói vừa như thể chìm luôn vào cảm giác đau khổ năm ấy: “Chẳng đến mấy ngày mà nó đã ghét bỏ em, kêu em nói tiếng Anh quá khó nghe, lại còn không nhớ được cái gì. Nhưng ai mà ngờ được nó lại tập Taekwondo lên tới tận dai đen. Sau đó thì bọn em không đi học tiếng Anh nữa mà em liền trở thành bao cát sống cho nó tập võ luôn.”

Sở Ninh Dực: “...”

Tự dưng anh cảm thấy vợ ngốc nhà mình có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.

“Sau đó em cũng không thèm học nữa, dù sao nó vẫn phải dịch bài cho em! Em đâu thể cứ bị nó đánh không công như vậy chứ?” Thủy An Lạc giận dữ nói.

Tiền trao cháo múc kiểu này cũng đủ chua xót thật.

Anh e là Kiều Nhã Nguyễn quá kinh hãi với khả năng Anh văn của vợ mình cho nên mới chạy nhanh như vậy.

Thủy An Lạc nói xong thì thấy Sở Ninh Dực ngẩn người ra đó. Cô không nhịn được mà tò mò hỏi: “Phản ứng của anh như thế là sao hả?”

“Đang nghĩ xem có nên mời một học sinh tiểu học đến làm gia sư tại nhà cho em không.” Sở Ninh Dực nói với thái độ cực kỳ nghiêm túc.

Thủy An Lạc: “...”

“Chẳng lẽ anh không nghĩ bây giờ nên an ủi em mới đúng à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, tại sao anh Sở vẫn muốn hành hạ cô cơ chứ?

“An ủi?” Sở Ninh Dực dịu dàng lên tiếng, sau đó từ từ nhích lại gần Thủy An Lạc. Anh cúi đầu hôn nhẹ một cái lên cổ của cô: “Phải an ủi em thế nào đây? Không bằng...”

Hơi thở ấm áp khiến Thủy An Lạc không nhịn được mà rụt cổ mình lại: “Anh Sở, động dục bừa bãi sẽ bị bắt đấy.”

“Cái xe dưới lầu sao lại đỗ lung ta lung tung thế nhỉ, vừa rồi suýt nữa thì tôi bị...” Thím Vu cứ tưởng rằng Thủy An Lạc ở nhà một mình. Vì trước lúc bà về có gọi điện cho Thủy An Lạc thì chỉ có một mình cô.

Nhưng mà đây là cái tình huống gì đây hả?

Thủy An Lạc cũng sửng sốt, sau đó vội vàng nhảy khỏi lồng ngực Sở Ninh Dực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức vặn vẹo khó coi.

Cô biết ngay mà, động dục bừa bãi sẽ gặp xui xẻo!

May mà bọn cô còn chưa làm gì đấy.

Thím Vu cũng là một người nhanh nhạy, bà vừa thấy cảnh này thì lập tức giả bộ như không thấy gì hết, sau đó vừa đi vào bếp vừa lẩm bẩm: “Già rồi già rồi, mắt cũng không tốt nữa rồi.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc: “...”

Thím Vu làm như vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này đâu chứ, chẳng thà không nói gì còn hơn!

Thủy An Lạc phẫn hận ngẩng đầu trừng mắt với Sở Ninh Dực, lần nào cô mất mặt cũng là do anh hết.

Sở Ninh Dực cũng chẳng cho rằng chuyện bị bắt quả tang thế này có gì là mất mặt, trái lại còn cho rằng đây là vinh quang. Anh hơi cúi đầu áp sát vào Thủy An Lạc: “Thím Vu không ngại việc nhìn bọn mình tình cảm đâu, nói không chừng bà ấy còn đang mong một thời gian ngắn nữa còn có thể sinh một nàng công chúa nhỏ cho bà ấy bế nữa đấy.”

Công chúa nhỏ?

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, có phải anh Sở nghĩ xa quá rồi không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1225: Chém gió hơi ghê rồi đấy (7)
Quả thật thím Vu rất vui vẻ, vậy nên lúc này đang sung sướng gọi điện thoại tán phét với Hà Tiêu Nhiên rằng mối quan hệ giữa hai người tốt đến nhường nào.

Thủy An Lạc có chút ưu sầu, thím Vu ơi, mấy chuyện này không cần phải báo cáo tỉ mỉ như vậy đâu, cũng không cần nói lớn như thế đâu mà!

Có điều cũng nhờ có cái tính dở hơi này của thím Vu mà họ đã không bị lừa ngay phút cuối.

Dẫu sao không phải ai cũng có thể là thím Vu được.

Tiếng chuông gió trên lầu vang lên, Thủy An Lạc vội vàng đẩy Sở Ninh Dực ra rồi nhanh chóng lên xem thế nào. Tiểu Thái tử nhà cô tỉnh dậy rồi.

Khóe miệng Sở Ninh Dực khẽ cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng.

Có điều lúc Sở Ninh Dực xoay người lên lầu thì lại thở ơ buông một câu khiến thím Vu không bình tĩnh nổi.

“Thím Vu, cái xe kia là tôi đậu!”

Bàn tay đang lấy đồ trong tủ lạnh của thím Vu hơi khựng lại. Má ơi, muốn hù chết cái thân già này sao?

Lúc này Tiểu Bảo Bối đã tự mình bò dậy, cơ mà nhóc chỉ vừa mới thức cho nên vẫn còn đang trong trạng thái đi vào cõi thần tiên, vẫn đang tự hỏi một câu hỏi lặp đi lặp lại hằng ngày: Con là ai? Đây là đâu?

Nhưng sau khi nhìn thấy mẹ thì câu hỏi này lập tức bị cu cậu quẳng ngay ra sau đầu, cái tay ú nần chống xuống giường, cái mông cố gắng nhấc lên để chuyển thành tư thế đứng bằng hai chân.

“Ma ma~”

Thủy An Lạc đi tới bế con trai lên.

Tiểu Bảo Bối vô cùng thắm thiết ôm chặt lấy cổ của mẹ, miệng thì ê a nói ngôn ngữ của hành tinh mình, thế nhưng Thủy An Lạc vẫn hiểu đại khái rằng nhóc đang hỏi xem Hắc Long đã về nhà hay chưa?

Con trai à, trong lòng con chỉ có mỗi Hắc Long thôi sao?

Sở Ninh Dực đi vào. Tiểu Bảo Bối lại bi bô một tiếng, đôi mắt to lập tức trừng lớn.

Thủy An Lạc nhìn con trai, phản ứng này là thế nào đây?

Sở Ninh Dực bước qua định bế nhóc, nhưng Tiểu Bảo Bối đá đá cái chân mấy cái rồi quay người không để cho ba ôm, chui tọt luôn vào lòng mẹ.

Ô hay?

Chuyện này là sao đây?

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, chẳng phải thằng nhóc này thích ba nó nhất sao?

Sở Ninh Dực cũng cau mày, thằng nhãi này muốn chống đối đấy à?

“Tiểu Bảo Bối, con đang ghét bỏ ba con đấy hả?” Thủy An Lạc vừa cười híp mắt vừa nói, cuối cùng ôm con trai đi ra ngoài.

Anh... bị ghét bỏ?

Đường đường là Sở Ninh Dực mà lại bị ghét bỏ!

Sở tổng không bình tĩnh nổi, anh Sở nổi giận rồi.

Thằng nhóc này muốn lật trời có đúng không?

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi dứt khoát xoay người, bước mấy bước đuổi kịp Thủy An Lạc, sau đó giằng lấy Tiểu Bảo Bối!

Cái động tác kia chính xác là cướp!

Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã trống rỗng.

Trống trơn!

Tiểu Bảo Bối cũng sửng sốt. Nhóc còn chưa kịp biết chuyện gì đã xảy ra thì người đang bế nhóc từ mẹ đã biến thành ba rồi, sự biến hóa này hơi quá rồi đấy nha!

Không được, để nhóc từ từ ngẫm lại đã.

Sở Ninh Dực kiêu ngạo bế con trai xuống nhà. Anh không tin anh không bế được thằng nhóc này.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh làm dáng vẻ kiêu ngạo thế này là để cho ai nhìn thế?

Thủy An Lạc vội vàng đuổi theo. Tiểu Bảo Bối vừa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra liền vùng vằng đòi mẹ.

Sở Ninh Dực đưa tay tét một cái lên cái mông toàn thịt mẩy tưng tưng của nhóc. Tiểu Bảo Bối trề môi nhìn ba, sau đó không thèm khách khí mà thả một quả bom thối trên tay ba mình.

Quan trọng là quả bom thối này còn đi kèm cả tiếng nổ nữa ấy.

Cái mông nổ xong, mọi thanh âm đều trở nên yên lặng.

Chân của Thủy An Lạc vẫn lưng trừng trong không khí chưa đặt xuống.

Khuôn mặt của Sở Ninh Dực lúc này đã đen hơn cả đít nồi thép không rỉ của thím Vu luôn rồi.

“Ha ha...” Tiểu Bảo Bối thả bom thối thành công xong lập tức cười khanh khách.

Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút rồi lập tức vọt tới ôm lấy con trai đang cười ngặt nghẽo kia, sau đó ôm nhóc vào phòng vệ sinh: “Thằng bé ị đùn đó, anh đừng có tới đây!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1226: Chém gió hơi ghê rồi đấy (8)
Thủy An Lạc ôm con trai chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại rồi mới dám cười to. Con trai của cô đúng là một bảo bối lớn mà, cười chết mất.

Thủy An Lạc vừa cười vừa giúp con trai thay quần chíp, sau đó cho nhóc ngồi vào cái bô in hình hoạt hình của nhóc rồi hôn một cái thật mạnh lên má Tiểu Bảo Bối.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn tay mình, mặc dù cách một lớp quần cho nên không dính vào tay nhưng cái cảm giác âm ấm đó lại cực kỳ rõ ràng.

Ngón tay của Sở tổng thon dài lại trắng nõn, từng khớp ngón tay rõ ràng, đây chính là bàn tay có thể giết chết đám người cuồng tay.

Nhưng mà hiện giờ nhìn kiểu gì cũng thấy không được thoải mái lắm.

Không chỉ cái mùi không được thoải mái mà có gì đó vẫn không đúng cho lắm.

Nhẫn cưới của anh, hình như anh chưa bao giờ đeo nhẫn cưới cả.

Sở Ninh Dực nghĩ vậy liền từ từ nắm chặt tay mình lại, sau đó đi lên phòng làm việc trên lầu.

Thủy An Lạc cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Gần đây Tiểu Bảo Bối quá nhớ mẹ nên có chút nóng trong người. Vì vậy cu cậu bài tiết có hơi mất sức, khuôn mặt nhỏ nhắn dứt khoát phồng lên thành cái bánh bao nhỏ.

Thủy An Lạc cúi đầu thấy con trai như vậy liền vội vàng đứng cạnh nhóc, sau đó khẽ cau mày xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, bị nóng trong rồi.

“Đều do mẹ không tốt.” Mặc dù mẹ chồng sẽ chăm sóc nhóc rất tốt, nhưng Tiểu Bảo Bối rất nhạy cảm, nhóc cố nhịn khóc, nhịn quấy nên mới dẫn đến việc nóng trong người thế này.

Tiểu Bảo Bối mất rất nhiều sức mới giải quyết xong vấn đề nhân sinh này. Thủy An Lạc giúp con trai chùi cái mông xong mới bế nhóc ra rửa mông, phải mau chóng nghĩ cách để nhóc không bị nóng trong nữa mới được.

Lúc Thủy An Lạc bế con trai đi ra thì không thấy Sở Ninh Dực đâu nữa cả, chẳng lẽ lại đi rửa tay rồi à?

Dựa theo sự hiểu biết của Thủy An Lạc đối với Sở Ninh Dực thì nhất định là anh đang đi rửa tay rồi, đặc biệt là còn rửa tay theo cái kiểu muốn lột da tay ra luôn ấy.

“Người dám thả bom thối trên tay ba con thì cả thiên hạ này chắc cũng chỉ có một mình con thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa bế con trai lên lầu. Cô định xem xem Sở tổng đã rửa tay thành cái dạng gì rồi.

Tiểu Bảo Bối cười khanh khách, khuôn mặt trắng nõn còn đang đỏ ửng do vừa mới dùng sức bài tiết cho nên nhìn cực kỳ đáng yêu.

Thủy An Lạc ôm con trai lên lầu, lúc đi đến cửa phòng ngủ thì cánh cửa phòng làm việc lại mở ra.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại thì thấy Sở Ninh Dực đang đi từ trong ra.

Hóa ra không ở trong phòng ngủ.

Tiểu Bảo Bối thấy ba mình thì ê a một tiếng rồi lại với tay ra muốn ba bế mình.

Khóe miệng Thủy An Lạc khẽ giật giật. Con vừa mới chọc tức ba con đấy có biết không hả? Vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng thế này còn định làm gì nữa?

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn con trai, nhưng dưới sự nhiệt tình bất diệt của thằng bé với mình thì cuối cùng anh cũng đành phải đưa tay ra đón lấy cu cậu.

“Bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối thân thiết gọi một tiếng, cái miệng nhỏ còn hôn chụt một cái lên mặt ba mình.

Thủy An Lạc chớp chớp mắt. Lại chuyện gì đây, con trai cô thay đổi thái độ nhanh như thế là sao hả?

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con trai không chút tự trọng trong lòng mình, tốc độ thay đổi thái độ của thằng nhóc này đúng là nhanh đến mức khiến người ta phải líu cả lưỡi luôn đấy.

Tất nhiên là Tiểu Bảo Bối không ngốc. Nhóc biết mình đã gây ra chuyện gì cho nên bây giờ đang tranh thủ lấy lòng ba mình để đỡ bị ăn đòn mà thôi.

Thủy An Lạc khinh bỉ con trai nhà mình, cứ tưởng bản lĩnh thế nào.

Có điều lúc Thủy An Lạc đang khinh bỉ Tiểu Bảo Bối thì ánh mắt vô tình lại nhìn vào tay ai kia.

Ừ, nhìn đẹp lắm, tay còn đẹp hơn cả tay cô nữa.

Nhưng mà trên ngón áp út của anh là cái gì thế?

Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không nhịn được mà đập thịch một cái, khuôn mặt già, à mà không, khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ lên.

Đây là chiếc nhẫn kết hôn trước đây của họ, hình như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ đeo nó cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1227: Chém gió hơi ghê rồi đấy (9)
Trái tim nhỏ bé của Thủy An Lạc không kiềm chế được mà run lên.

Vậy ra bây giờ Sở tổng đeo nó vào là đế chứng minh rằng đối với anh cô là duy nhất sao?

Vì dù sao thì hình như người đàn ông này cũng không thích đeo nhẫn cho lắm.

Sở Ninh Dực tiếp nhận sự nịnh hót của con trai mình, tất nhiên cũng thấy cả khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên của Thủy An Lạc, thậm chí còn nhìn được cả khóe miệng cười trộm kia.

Đôi chân thon dài của Sở Ninh Dực bước lên hai bước rồi ôm lấy ai kia vào lòng, sau đó anh nói: “Sao tự dưng mặt em lại đỏ thế?”

Anh biết rõ rồi còn hỏi.

Thủy An Lạc run lên. Cô quyết định không nghĩ đến mấy hình ảnh kiều diễm đang bay lởn vởn trong đầu cô nữa.

Chỉ là một cái nhẫn thôi mà, cô nghĩ đi đâu vậy chứ?

Quả nhiên gặp phải anh Sở là cô điên luôn rồi.

“Ai, ai thèm đỏ mặt!” Thủy An Lạc vừa nói vừa muốn gạt tay anh ra.

Nhưng mà ngay khi cô cầm lấy tay của Sở Ninh Dực thì anh lại trở tay nắm ngược lại bàn tay của cô, chiếc nhẫn cưới xuất hiện trước mắt cô lại càng rõ ràng hơn.

Thình thịch... thình thịch...

Nhịp tim của Thủy An Lạc lại càng đập rộn ràng hơn.

“Cái tay này, anh còn chưa rửa đâu.” Sở Ninh Dực thì thầm nói bên tai cô.

Một giây kế tiếp, bên tai Thủy An Lạc đột nhiên vang lên tiếng cười khanh khách của Tiểu bảo Bối.

Thủy An Lạc: “...”

Vậy ra cái tay mà cô đang nhìn ở ngay trước mặt mình đây chính là cái tay mà con trai thả bom thối vào sao.

Thẹn thùng gì đó, cảm động gì đó, tim đập thình thịch gì đó lập tức đều dừng lại hết.

Má nó...

Chắc chắn là anh Sở cố ý.

Thủy An Lạc gạt phắt tay của anh ra rồi nhìn anh với ánh mắt chán ghét: “Bệnh sạch sẽ của anh đâu rồi hả anh Sở?”

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Thủy An Lạc đã thoát ra được.

Làm sao anh có thể không rửa tay được cơ chứ, chẳng qua anh muốn nói vậy để trêu cô một chút thôi.

Sau khi Thủy An Lạc phản ứng lại mới nhận ra là mình lại bị lừa rồi, Sở tổng thật đáng giận, càng ngày càng thích lấy việc trêu chọc cô làm vui.

Thủy An Lạc xoay người xuống lầu, Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối đi theo phía sau.

“Anh không phải đi làm à?” Thủy An Lạc hỏi.

“Nhiều việc quá nên về.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa lướt qua người Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lập tức dừng bước, khóe miệng giật giật nhìn ai kia, nhiều việc quá nên về?

Về?

Đáng ra phải ở lại công ty tăng ca mới đúng chứ hả?

“Nhiều việc quá, dù sao làm đến lúc tan làm cũng không hết được cho nên tan sớm luôn.” Sở Ninh Dực hờ hững trả lời.

Nói... thật có đạo lý!

“Giờ đã sang xuân rồi, tuần tới em sẽ chính thức đi làm đấy.” Thủy An Lạc đi xuống lầu, vừa nằm bò lên người Sở Ninh Dực vừa nói.

“Ừ, giấc ngủ đông của em nên kết thúc được rồi.” Sở Ninh Dực quay đầu lại rồi mổ chóc một cái lên môi cô.

Thủy An Lạc nằm bò lên trên lưng ghế sofa. Cô trừng mắt lườm Sở tổng một cái, anh mới ngủ đông ấy.

“Tuần tới anh giúp em tìm một gia sư tiếng Anh tại nhà, thứ bảy và chủ nhật ở nhà học đi.”

“Thế anh làm gì mà không dạy em?” Thủy An Lạc bĩu môi.

“Anh sợ sẽ bị em chọc tức chết!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa thả Tiểu Bảo Bối đang nhõng nhẽo xuống, tiện chân còn đẩy bàn trà ra một khoảng để con trai không ngã đập đầu vào đó.

Tiểu Bảo Bối được đặt xuống nhưng hai tay nhỏ vẫn nắm chặt ống quần của ba. Cu cậu đứng dưới đất nhìn xung quan như thể đang nghĩ xem nên đi đến chỗ nào trước?

Thủy An Lạc bị một câu của anh Sở làm cho đứng tim, có kinh khủng đến thế không hả?

Tiểu Bảo Bối tìm được mục tiêu liền buông tay ra để vịn vào thành ghế, sau đó nhấc hai cái chân ngắn ngủn của mình lên bắt đầu bước đi.

Thủy An Lạc cẩn thận giơ tay ra canh chừng nhóc, chỉ sợ con trai đi không vững lại bất ngờ ngã xuống.

“Gần đây không có tin tức gì của Phong Phong à?” Thủy An Lạc bỗng tò mò hỏi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1228: Chém gió hơi ghê rồi đấy (10)
Phong Phong?

“Sao tự dưng lại hỏi đến cậu ta?” Sở Ninh Dực vừa hỏi vừa dựa lưng vào ghế nhìn hai mẹ con họ. Tiểu Bảo Bối đi tới sọt đồ chơi của mình, không biết nhóc đang tìm cái gì.

“Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ đến thôi.” Thủy An Lạc đáp lại, thật ra từ lúc cô về đến giờ còn chưa đọc báo chí gì cả, nên vừa rồi chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi nhà Thủy An Lạc thì không về nhà luôn mà còn lang thang trên đường một hồi.

Mẹ nói vừa thấy cái mặt này của cô liền phiền.

Vậy nên cô chỉ có thể về nhà sau khi trời tối.

Kiều Nhã Nguyễn nhàm chán đến quán cafe giết thời gian, nhưng vẫn cứ có cảm giác là có người ở phía sau đang nhìn cô suốt dọc đường.

Kiều Nhã Nguyễn tò mò nhìn về phía sau mấy lần, sự thật chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mặt trời đã ngả về Tây, tách cafe trong tay cô cũng đã nguội lạnh.

Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy xách túi của mình lên định rời đi.

Lúc cô định vẫy xe thì bị chiếc xe khác cản đường lại.

Mà trong tiệm cafe cũng có một người khác dừng chân, cặp kính mắt quá khổ dường như giấu kín toàn bộ khuôn mặt của người này.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trong xe.

“Đội trưởng Sư?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa quay đầu nhìn xung quanh, đây gọi là hữu duyên năng tương ngộ trong truyền thuyết đấy à?

“Chào cô Kiều, trùng hợp thật đấy.” Sư Hạ Dương vừa nói vừa xuống xe đứng trước mặt Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai: “Đội trưởng Sư không ở bên bạn gái à, đến đây làm gì thế?”

“Tôi bận chút việc. Dương Dương bảo lần sau tôi có gặp cô thì chuyển lời cảm ơn của cô ấy tới cô.” Sư Hạ Dương lịch sự nói.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu coi như chấp nhận lời cảm ơn này.

“Nhưng giờ mà anh vẫn còn phải làm việc à? Thật ra thì anh nên ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn một chút thì tốt hơn.” Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không có chút ưu tư nào trong đó cả.

“Tôi sẽ làm như vậy, chuyện lúc trước rất cảm ơn cô Kiều. Sau này nếu cô có chuyện gì, tôi nhất định sẽ gắng sức giúp đỡ.”

“Giúp tôi nhập ngũ à?” Kiều Nhã Nguyễn cười nói: “Một cái nhấc tay thôi mà, anh đừng để ý nhiều như vậy.”

Sư Hạ Dương đang định nói gì đó nhưng lái xe lên tiếng nhắc nhở anh ta bị muộn giờ rồi: “Tôi còn phải đến sư đoàn để họp. Nếu cô Kiều có việc cứ đến trực tiếp đến tìm tôi là được.”

Kiều Nhã Nguyễn không hề để ý đến mấy lời này một chút nào, bởi vì cô không cảm thấy cô sẽ có việc gì phải nhờ cậy đến anh ta cả.

Sư Hạ Dương nhanh chóng rời đi, nhưng trước khi Kiều Nhã Nguyễn đi thì lại nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc vọng ra từ quán cafe sau lưng.

“Dạo này có thật nhiều người nóng tính thật đấy.” Kiều Nhã Nguyễn vừa lầm bẩm vừa đi về phía chiếc xe bên cạnh.

“Cô Kiều, cô Kiều!”

Lần này Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp đụng vào xe thì đã bị người ta gọi giật lại. Lúc cô quay đầu lại thì nhận ra người vừa lên tiếng không phải ai khác mà chính là trợ lý của Phong Phong - George.

Anh ta ở đây sao?

Cũng có nghĩa là, người kia cũng ở đây?

“Cô Kiều, may quá cô ở đây. Tôi xin cô mau vào khuyên nhủ Phong Phong giúp tôi với. Cậu ta đập nát tiệm cafe của người ta mất thôi. Một lát nữa có phóng viên tới thì phải làm sao đây?” George lo lắng nói.

Anh ta biết ngay Phong Phong chỉ cần thấy cô gái này thôi là sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành cả mà.

Đầu ngón tay của Kiều Nhã Nguyễn hơi nóng lên, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ không thèm quan tâm mà nói: “Không sao đâu, anh ta có tiền, bồi thường là được.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa mở cửa xe: “Hơn nữa anh cũng chẳng cần lo lắng việc phóng viên sẽ kéo tới đây đâu. Dạo này chỉ cần có cái mặt đẹp trai thì làm gì cũng đúng hết cả thôi.”

George: “...”

Phong Phong mà nghe được câu này thì kiểu gì thì kiểu cũng hộc máu cho mà xem~

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn mở cửa xe ra còn chưa kịp ngồi vào thì đã bị ai đó nắm lấy cổ tay, sau đó bị kéo đến bên phía ghế phó lái, rồi lại bất ngờ bị người ta đẩy vào trong xe.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1229: Sở Ninh Dực chỉ thuộc về Thủy An Lạc (1)
Kiều Nhã Nguyễn chẳng hiểu sao tự dưng bị người ta đẩy vào. Lúc cô ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy được bóng lưng của Phong Phong.

Anh ta nhanh chóng đi tới ghế lái, mở cửa rồi ngồi vào, sau đó khởi động xe.

Một chuỗi hành động diễn ra một cách chóng vánh, hoàn toàn không cho Kiều Nhã Nguyễn chút thời gian nào để phản ứng lại.

Tốc độ của chiếc xe quá nhanh cho nên Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng đầu về phía trước, suýt nữa thì cái trán đập thẳng vào kính chắn gió của xe ô tô.

“Phong Phong, anh điên rồi đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn vội vàng nắm lấy tay vịn trên xe, tức giận nói.

Nhưng Phong Phong đâu thèm để ý, anh ta vẫn điều khiển chiếc xe lướt nhanh vun vút.

Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn bình tĩnh hơn một chút. Cô với tay đeo dây an toàn vào. Anh ta không muốn sống nhưng cô còn muốn giữ cái mạng này đó.

Nhưng sao tự dưng anh ta lại đi đập tiệm cafe của người ta làm gì?

Chưa kể sao tự dưng anh ta lại nổi điên thế này nữa?

Hai phiến môi mỏng của Phong Phong mím lại thật chặt. Anh ta cứ tưởng là Kiều Nhã Nguyễn nhàm chán cho nên mới đến tiệm cafe giết thời gian, ai ngờ hóa ra cô lại đợi Sư Hạ Dương cả một buổi chiều.

Vậy nên một khắc ấy Phong Phong liền bùng giận.

Vậy nên một khắc ấy anh ta đã phát điên mà đập phá tiệm cafe của người ta.

Chỉ vì anh ta đã không thể khống chế được hành động của mình nữa rồi.

Anh ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà Kiều Nhã Nguyễn có thể gây ảnh hưởng tới anh ta đến mức như vậy, nhưng đến khi anh ta kịp nhận ra thì nó đã thành như thế mất rồi.

Chiếc xe nhanh chóng lao đến một nơi mà Kiều Nhã Nguyễn cũng không biết là đâu.

Cô nhìn quanh bốn phía, nơi đây có chút vắng vẻ. Cô nghĩ chắc hai người đã ra đến vành đai sáu rồi cũng nên.

Sự căng thẳng suốt dọc đường vừa rồi của Phong Phong đến lúc này đã được lơi lỏng, nhưng lúc anh ta nhìn Kiều Nhã Nguyễn thì lại lộ ra vẻ tức giận.

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay muốn tháo đai an toàn ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?”

Nhưng khi cô vừa mới cởi dây an toàn ra xong thì lại bị Phong Phong ghìm chặt xuống ghế phó lái.

“Rốt cuộc em với gã đàn ông kia có quan hệ gì với nhau?” Phong Phong trầm giọng tra hỏi, tròng mắt ánh lên màu đỏ thẫm.

Gã đàn ông kia?

Kiều Nhã Nguyễn hơi bất ngờ nên không phản ứng kịp.

Thế nhưng hơi thở nóng bỏng chỉ Phong Phong mới có lại phả thẳng lên mặt cô, khiến cô cảm nhận được cái cảm giác nóng hừng hực đó.

“Buông ra, anh buông tôi ra... ối...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp nói xong thì đôi môi đã bị ai kia chặn lại.

Nụ hôn của người đàn ông này mang theo mùi tanh của máu.

Sức mạnh kia như thể muốn nuốt cả người cô vào bụng.

Kiều Nhã Nguyễn giãy giụa, thế nhưng cô càng giãy thì cảm giác đau đớn trên môi lại càng mãnh liệt hơn.

Phong Phong cứng rắn ép cô phải mở hàm răng ra, một tay anh ta đặt sau gáy Kiều Nhã Nguyễn, cứ như thể anh ta cho rằng tiếp tục làm như vậy có thể khiến cô hòa vào cơ thể của mình vậy.

Sự vùng vẫy của Kiều Nhã Nguyễn chỉ đổi lại cái ôm ngày càng chặt của Phong Phong.

Kiều Nhã Nguyễn đang giãy thì đột nhiên cảm thấy trước ngực mình trở nên nặng nề, cả người như có một dòng điện xẹt qua, anh ta đang làm cái gì vậy?

“Buông tôi ra, anh buông tôi ra!” Kiều Nhã Nguyễn cố gắng tránh né nụ hôn của anh ta, vừa tránh vừa tức giận kêu lên.

Nhưng người đàn ông phía trên dường như đã phát điên rồi, sao anh ta có thể nghe lời cô được.

Cả người Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong nắm chặt đến phát đau, trên cổ còn mang theo cảm giác bị người ta gặm cắn trong mùi máu tanh nồng.

Khuôn ngực của Kiều Nhã Nguyễn phập phòng thở dốc, cô đột nhiên lên tiếng: “Tôi không phải là Kỳ Nhu.”

Giọng của Kiều Nhã Nguyễn không lớn, nhưng nó lại giống như một tiếng sấm rền vang trong xe.

Người đàn ông phía trên quả nhiên lập tức dừng lại, anh ta thở hổn hển nhìn cô gái trước mặt, đôi môi đỏ sưng tấy và mái tóc xõa xượi.

Kỳ Nhu.

Hai chữ này chính là đòn cảnh tỉnh.

Kiều Nhã Nguyễn thuận thế đẩy anh ta ra rồi chỉnh lại quần áo vừa bị ai kia lôi kéo.
 
Top