Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1260: Phong ảnh đế đoạn tuyệt với CP Thái tử (2)
Chỉ mang tâm phúc theo?

An Phong Dương nhẹ nhàng ma sát cái ly trong tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Tôi có một suy đoán rất to gan đấy.”

“Nói đi.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn tỏ vẻ đáng thương trong lòng mình, cuối cùng anh phất tay lên đầu nhóc một cái.

“Sự biến mất của Long Nhược Sơ rất kỳ quái, cùng với đó còn biến mất thêm cả một người nữa... Viên Giai Di.”

An Phong Dương vừa mới dứt lời thì Sở Ninh Dực bỗng dừng tay lại.

Viên Giai Di, anh suýt nữa thì quên mất vẫn còn một người này.

Phong Phong đang định nói gì đó thì đám phóng viên bên ngoài đã tràn vào. Anh ta không nói hai lời mà dứt khoát quăng cái ly trong tay của mình qua, mảnh vỡ bắn đầy đất.

“Ai cũng đừng hòng khuyên tôi làm gì hết. Tôi nói cho các người biết, các người mà còn lắm mồm nữa thì chúng ta cũng khỏi phải anh em làm cái thá gì nữa!” Phong Phong tức giận nói rồi dứt khoát lật cái bàn trước mặt mình.

Sở Ninh Dực giơ tay ôm lấy hai cái tai của Tiểu Bảo Bối, sợ nhóc bị giật mình.

Có điều Tiểu Bảo Bối đâu có bị giật mình hay sợ hãi gì đâu, trái lại đôi mắt to tròn còn đang mở trừng trừng như thể nhóc ta thấy chuyện này rất chi là mới mẻ.

“Việc này chẳng có liên quan gì đến mấy người sất!” Phong Phong tức giận gào lên rồi lại tung chân đá vào cái bàn nằm chỏng chơ dưới đất, sau đó tức giận xoay người rời đi.

An Phong Dương định đuổi theo nhưng lại bị Sở Ninh Dực gọi lại: “Mặc kệ cậu ta, muốn đi thì cứ đi đi.”

Sở Ninh Dực nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy, sau đó lướt qua đám phóng viên đang ngơ ngác chẳng hiểu gì mà rời đi.

Sở nam thần ra ngoài cũng phải ôm Tiểu Thái tử đi theo sao?

Vậy Sở nam thần yêu chiều Tiểu Thái tử đến mức nào nữa chứ?

Hơn nữa tình hình này là Ảnh đến Phong đang cãi nhau với CP Thái tử x Vương gia sao?

Tin tức hôm nay quả nhiên là tin tức sốt dẻo.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đang tâm sự với nhau trong phòng ngủ. Ai cũng ôm điện thoại và xem tivi riêng, có thể thấy tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng mở cửa liền đặt di động xuống rồi đi ra ngoài: “Tao ra ngoài nói chuyện với anh Sở một lát.” Giường của anh bị người chiếm cứ rồi.

Hôm nay Tiểu Bảo Bối rất hưng phấn. Nhóc vừa nhìn ba vừa ê a nói cái gì đó, rõ ràng là chẳng bị dọa một chút nào.

Sở Ninh Dực lên lầu, đúng lúc Thủy An Lạc đi từ phòng ngủ ra, tiện thể lại đóng luôn cửa lại. Sở Ninh Dực liếc một cái liền biết ngay là có chuyện.

Tại sao cặp Phong Phong với Kiều Nhã Nguyễn cãi nhau thì người chịu xui xẻo lại là anh chứ?

Thủy An Lạc cười ngốc nghếch rồi đi qua đẩy anh vào phòng con trai: “Hôm nay anh ngủ với con trai của anh đi. Em muốn ngủ cùng Lão Phật Gia.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, ngay lúc cô định xoay người đi thì anh nhanh tay kéo người lại rồi dứt khoát đè ai kia lên cửa: “Ý của em là cứ ngày nào tâm trạng của cô ấy không tốt thì em sẽ theo cô ấy ngày đó sao?”

Thủy An Lạc cười cười rồi chỉ vào Tiểu Bảo Bối: “Chẳng phải vẫn còn con trai ở cùng với anh đấy sao?”

Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, tự dưng kéo nhóc vào là sao hả?

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, Thủy An Lạc vội chui ra ngoài: “Đến ngày mai thì tâm trạng của Lão Phật Gia sẽ tốt lên ngay thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

“Đi coi tin tức hôm nay đi, nói không chừng sẽ có tin vui bất ngờ đấy.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi ôm Tiểu Bảo Bối vào phòng tắm.

Tin tức?

Thủy An Lạc rời khỏi phòng của Tiểu Bảo Bối liền quay lại phòng ngủ luôn. Cô vẫn đang tò mò không biết Sở Ninh Dực muốn bọn cô xem tin gì đây?

Thủy An Lạc bò ra giường, với tay lấy di động.

“Sở tổng nhà mày thả người nhanh thế cơ à? Tao cứ tưởng tối nay có khi tao được độc chiếm cái giường bự này chứ?” Kiều Nhã Nguyễn thở dài nói.

Thủy An Lạc lườm cô một cái sau đó mở tin tức ra xem, mới chỉ nhìn thấy cái tiêu đề thôi đã thấy hết cả hồn rồi.

“Lão, Lão Phật Gia, mày xem này...” Thủy An Lạc vừa nói vừa giơ tay đưa di động cho cô bạn thân mình xem.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1261: Phong ảnh đế đoạn tuyệt với CP Thái tử (3)
Phong Ảnh Đế đoạn tuyệt với CP Thái tử tại quán bar.

CP Thái tử, chẳng phải là Thái tử gia và An Vương gia sao?

“Bọn họ thực sự đoạn tuyệt à?” Thủy An Lạc tỏ ra hoài nghi.

“Aiz, ngủ đi...” Kiều Nhã Nguyễn không màng đến sự hoài nghi của cô, bỏ di động xuống đắp chăn ngủ.

Thủy An Lạc bĩu môi, dù sao cô cũng không tin.

Thủy An Lạc tắt đèn, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

“Rốt cuộc mày nghĩ như thế nào?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

“Mày nói xem, tao nhập ngũ thì thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi một đằng đáp một nẻo.

“Trốn anh ta?” Thủy An Lạc nghiêng người, nhìn bóng lưng cô mở miệng hỏi.

Lần này Kiều Nhã Nguyễn không nói gì, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, hẳn là đã ngủ.

Thủy An Lạc ngủ thẳng đến nửa đêm thì bị người ta bế đi.

Trong lúc mơ màng, cô mở mắt nhìn người đàn ông trên người mình, nhưng quả thực mệt muốn chết nên bèn vươn tay đẩy người kia ra: “Mệt.”

“Bà xã, muốn sinh con phải sinh cho sớm.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc nhịn không được run một cái, “Anh Sở, anh không sợ thận hư à?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, lần này cũng không ngủ được mất, đêm qua vừa mới giày vò xong.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày: “Em phải giày vò anh Sở nhà em đến khi thận hư thì anh Sở mới bỏ qua cho em được chứ.”

Mồ hôi lạnh của Thủy An Lạc rớt từng giọt, anh mà bị giày vò đến thận hư thì cô cũng tèo rồi.

“Nhưng mà em mệt thật.” Thủy An Lạc ấm ức cầu xin sự thương xót.

“Em cứ việc ngủ đi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cởi áo ngủ của cô ra.

Thủy An Lạc quay sang hôn chụt chụt lên mặt anh hai cái, sau đó xoay người ấn anh xuống dưới, “Nghiêm túc đi, em muốn nói chuyện với anh.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, không tiếp tục nữa, nắm tay kê dưới cổ mình, thản nhiên nói: “Sao?”

“Các anh lại đang âm mưu chuyện gì thế hả?” Thủy An Lạc nói, vươn tay chọc lên ngực anh.

“Sao hả, không tin Phong Tứ đoạn tuyệt với bọn anh thật à?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

“Có quỷ mới tin anh. Con người anh, đi một đoạn đường, nhất định phải rẽ mấy lần. Một đường đi thẳng tuyệt đối không phải kiểu của anh.” Thủy An Lạc nói, nhìn anh càng thêm nghiêm túc, “Là vì chuyện của Long Nhược Sơ à?”

“Cũng không hẳn vậy.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Nhưng em nghĩ, tên điên ép Lão Phật Gia như vậy, em thật sự sợ là nó sẽ làm chuyện dại dột.” Thủy An Lạc nghĩ đến những lời cô bạn mình nói tối hôm nay lại thấy có chút bất an.

“Dồn ép, có thể sẽ thoát ra được, còn chưa ngủ? Muốn tiếp tục à?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.

Thủy An Lạc vội vàng lăn qua một bên, ngủ.

Khóe môi Sở Ninh Dực hơi cong lên, tiếp tục ôm lấy cô vào trong lòng, sau đó mới chậm rãi thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, người đầu tiên tỉnh lại chính là Tiểu Bảo Bối. Nhóc ngồi dậy, nhìn người đang nằm ở bên cạnh, có gì đó sai sai nha.

Sao ba lại biến thành mẹ nuôi nhỉ?

Tiểu Bảo Bối vươn bàn tay nhỏ bé đẩy đẩy Kiều Nhã Nguyễn, giống như muốn đánh thức cô dậy.

Thế nhưng Tiểu Bảo Bối đẩy một hồi Kiều Nhã Nguyễn vẫn không tỉnh lại. Tiểu Bảo Bối lo lắng gọi, nhìn ra bên ngoài liền lớn tiếng kêu lên: “Ma ma~ ma ma~”

Thủy An Lạc đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Sở Ninh Dực đã xuống giường trước, giọng nói của Tiểu Bảo Bối không ổn, hình như sợ quá mà khóc rồi.

Sở Ninh Dực nhanh chóng đi sang rồi mở cửa phòng ra. Tiểu Bảo Bối ngồi ở trên giường, bàn tay nhỏ xíu chỉ thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn, cái miệng nhỏ còn kêu lên: “Nóng... nóng... “

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối lên. Thủy An Lạc ngồi ở bên giường sờ lên trán Kiều Nhã Nguyễn một lúc, ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực nói: “Sốt rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1262: Phong ảnh đế đoạn tuyệt với CP Thái tử (4)
Sở Ninh Dực nhíu mày, cho dù thế nào cũng phải đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã.

Sau đó phải báo cho Phong Phong biết chuyện.

Tiểu Bảo Bối cũng lo lắng nhìn mẹ nuôi. Nhóc chỉ cảm thấy người mẹ nuôi rất là nóng. Hơn nữa nhóc có đẩy mẹ nuôi thế nào, mẹ nuôi cũng không tỉnh lại.

Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa Kiều Nhã Nguyễn đến bệnh viện. Thủy An Lạc thấy anh ôm Tiểu Bảo Bối ở bên ngoài gọi điện thoại, chín phần mười là gọi cho Phong Phong.

Thủy An Lạc ngồi bên giường nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang phải truyền dịch. Ngày hôm qua dính một trận mưa lớn như vậy, hơn nữa tâm trạng cô ấy còn đang vô cùng tệ vậy nên mới đột nhiên phát sốt chăng.

Sở Ninh Dực gọi điện thoại xong liền quay lại, “Phong Tứ một lát nữa sẽ tới, chúng ta đi trước thôi.”

“Không cần báo cho ba mẹ nó à?” Thủy An Lạc lo lắng nói, sợ Phong Phong tới sẽ khiến cô ấy tức chết.

“Tạm thời không cần thiết.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục cúi đầu nhìn đồng hồ.

Thủy An Lạc khẽ gật đầu, “Vậy hay là anh về trước đi, em đi thăm sư phụ một lát.” Tiện đường lát nữa quay lại xem Kiều Nhã Nguyễn có bị anh ta làm cho tức chết không.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối nhìn lại ba mình, đừng nhìn bé, bé không biết gì hết.

Sở Ninh Dực hiểu ý cô cho nên không nói gì nữa mà chỉ ôm lấy Tiểu Bảo Bối rời khỏi bệnh viện.

Những nơi như bệnh viện thế này, trẻ con không nên ở lại lâu thì tốt hơn.

Thủy An Lạc tiếp tục nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới xoay người đi.

Con đường đi đến nhà xác vẫn rất yên tĩnh.

Thủy An Lạc nghĩ, chú Hạng luôn ở nơi này nên mới luyện được cách sống không chút sợ hãi như vậy.

Lúc Thủy An Lạc đẩy cửa đi vào, chú Hạng đang hát. Xem ra không có cô, cuộc sống của chú Hạng cũng không hề nhàm chán chút nào?

“Chú Hạng.” Thủy An Lạc gọi.

Chú Hạng mở mắt nhìn thấy cô, cười ha hả: “Nghe bảo ngày mai cháu phải đến khoa ngoại thực tập hả?”

“Dạ.” Thủy An Lạc lên tiếng. Sau khi đi vào ngồi xuống băng ghế, cô ghé vào bàn nhìn chú Hạng, “Chú Hạng, lần này cháu đã nhìn thấy cỏ Long Lân đấy, nhiều lắm luôn.”

Chú Hạng sửng sốt một chút, “Có phải không, bây giờ mà vẫn còn thứ đó sao?”

“Hơn nữa, còn gặp được một người, ông ta nói bên dưới chân núi không hề có sự tồn tại của thôn Long Gia.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Chú Hạng chẳng hề thấy lạ, vươn tay tắt radio đi, “Nhóc con, kể cho chú nghe về cỏ Long Lân đi.”

Thủy An Lạc nhíu mày nghĩ, “Chỗ đó cách biên giới không xa, có hẳn một mảng lớn, còn có cả rắn kim hoa. Nhưng sau khi bọn cháu rút lui khỏi đó, ra đến ngoài, anh Sở nói, muốn quay lại đó tìm sẽ rất khó.”

Chú Hạng khẽ gật đầu, “Đúng vậy, có những thứ, lần đầu tiên thấy được, lần thứ hai chưa chắc còn có thể gặp lại. Lần này cháu đã trải qua không ít chuyện rồi.”

“Cỏ Long Lân thật sự có thể trị được bách bệnh ạ?” Thủy An Lạc nghĩ đến chuyện Long Nhược Sơ muốn mang cỏ Long Lân đi, liền có chút lo lắng.

“Bách bệnh thì có chút khoa trương, chỉ là nó đúng là một thứ thuốc dẫn rất tốt, nếu biết cách sử dụng, có thể thúc đẩy sự tái sinh của tế bào, tăng cường khả năng chống lại vi khuẩn trong cơ thể con người.” Chú Hạng nói, đứng dậy lấy từ trong ngăn kéo một bản ghi chép, bên trong có một tờ báo cáo đơn giản, “Đây là những gì năm đó đã thí nghiệm ra, khi đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển. Với khoa học kỹ thuật hiện giờ, có lẽ còn có thể tìm ra nhiều công dụng hơn.”

“Nói cách khác, nếu như một người bị bệnh nguy kịch, chỉ cần tìm được thứ này là có khả năng khỏi hẳn?” Cũng giống như... bà ngoại của cô?

Chẳng trách, bà ấy lại đi đến cùng như vậy, cỏ Long Lân và cô, bà ấy đương nhiên sẽ chọn cỏ Long Lân để giữ lấy tính mạng của mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1263: Phong ảnh đế đoạn tuyệt với CP Thái tử (5)
“Nhóc con, sao đột nhiên lại có hứng thú với chuyện này?” Chú Hạng mở miệng cười hỏi.

“Đâu ạ, vì chú từng nhắc tới, cho nên mới kể lại với chú thôi.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

“Đã biết sư phụ có hứng thú, sao không hái mấy cây về cho sư phụ?”

“Sư phụ, lúc đấy cháu sắp chết rồi đấy ạ?” Thủy An Lạc kinh hô một tiếng, giống như chuyện này rất nghiêm trọng.

“Ha ha...” chú Hạng cười to, “May mà, người gặp phải bọn chúng là cháu, nếu không e là đã xảy ra chuyện.”

Thủy An Lạc ha hả cười, đã xảy ra chuyện rồi, người gặp được đâu chỉ có mình cô.

“Chú vừa xem tin tức, ba thằng nhóc kia hôm qua đánh nhau ở quán bar?” Chú Hạng hiếm khi buôn dưa lê nói.

“Vâng ạ.” Thủy An Lạc vươn tay gãi đầu của mình, “Phong Ảnh đế vênh váo quen rồi, đáng bị đánh.”

Thủy An Lạc và chú Hạng hàn huyên một lúc liền đi.

Bởi vì biết Phong Phong sẽ đến, cho nên Thủy An Lạc lòng vòng ở bên ngoài một lúc mới quay về phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn.

Cô vừa đi tới cửa đã thấy bầu không khí có gì đó sai sai. Ngoài cửa có mấy cô y tá trẻ đang xì xào bàn tán.

Bởi vì Phong Ảnh đế đã tới à?

Thủy An Lạc bước qua, cô y tá đứng cuối cùng vội vàng quay đầu lại: “Bác... bác sĩ Thủy.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn vào trong, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng đẩy người trước mặt ra đi vào.

“Kiều tiểu thư, cái chiêu sinh bệnh thắt cổ đã cũ quá rồi, muốn quyến rũ đàn ông thì cô nên đổi bài khác đi.” Giọng nói lanh lảnh của Phong phu nhân chứa đầy sự trào phúng bên trong.

Kiều Nhã Nguyễn bởi vì sốt cao, sắc mặt lúc này vẫn còn ửng đỏ.

Cánh môi tái nhợt hơi cong lên trước câu nói của bà Phong.

“Vậy phiền Phong phu nhân quay về nói với con trai của bà, bảo anh ta đừng tiếp tục xuất hiện trong vòng một nghìn mét xung quanh tôi nữa.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, bởi vì bị bệnh mà khàn cả giọng.

“Con tôi xuất hiện ở trước mặt cô, nếu không phải cô cứ quấn lấy nó, xung quanh nó làm sao có thể xuất hiện nhiều tin tức không tốt như vậy. Giờ đến cả anh em tốt của nó cũng bị đồ đê tiện là cô làm cho ảnh hưởng mà tan rã rồi!”

“Phong phu nhân, bà có nói gì thì cũng nên chú ý một chút.” Thủy An Lạc tức giận nói, bước đến bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn.

Phong phu nhân thấy Thủy An Lạc, sắc mặt vẫn khó coi như trước, “Thì ra là cô tiểu thư phá sản, phải quấn lấy Ninh Dực, cuối cùng mới sống sót được...”

“Bà...” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, ngẩng đầu nhìn Phong phu nhân, “Phong phu nhân, tuổi bà cũng không nhỏ, đừng làm những chuyện trẻ con khiến bản thân phải mất mặt thế này nữa.”

“Cô nói gì?”

“Tôi nói cách sống của bà không tương xứng với số tuổi gì cả, không hiểu tiếng người à?” Thủy An Lạc đã nổi đóa, “Đúng rồi, sống uổng phí bao nhiêu năm như vậy, làm sao nghe hiểu được tiếng người.”

“Thủy An Lạc!”

Thủy An Lạc vừa dứt câu, tiếng hô tức giận của Phong Phong đã vang lên.

Thân thể Thủy An Lạc theo bản năng run lên một cái, được Kiều Nhã Nguyễn vươn tay giữ lại.

“Thủy An Lạc, cô vừa mới nói gì?” Sắc mặt Phong Phong âm trầm nói.

“Cô ấy nói gì, không bằng anh hỏi xem mẹ anh vừa mới nói gì?”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt càng thêm băng lãnh.

Cô lần này đột nhiên phát bệnh, lại bệnh rất nghiêm trọng.

Phong Phong đối diện với ánh mắt của cô ấy, bàn tay đang duỗi thẳng bên người bỗng nhiên siết chặt.

“Bà ấy là trưởng bối, sự lễ phép căn bản của hai người đâu?” Phong Phong trầm giọng nói.

“Ngại quá, trước khi tôn kính trưởng bối thì phải với điều kiện tiên quyết là người đó xứng đáng.” Thủy An Lạc gân cổ nhìn Phong Phong, khóe miệng mang theo vài phần trào phúng, “Nếu Phong Ảnh Đế hiếu thuận như thế thì xin mời anh nhanh chóng cắt đứt sạch sẽ với Lão Phật Gia nhà tôi, đừng để cái người gọi là trưởng bối kia tới tận cửa chỉ vào mũi cô ấy mà mắng.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1264: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (1)
Ánh mắt Phong Phong nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Không biết có phải bởi vì cô đang ốm hay không mà hôm nay, dáng vẻ cô khiến người ta thương xót vô cùng.

“Tiểu Phong, con xem đứa con gái này có thái độ gì thế hả, con nhìn đi.”

“Mẹ, ai cho mẹ nghe trộm điện thoại của con?” Phong Phong đột nhiên nói.

Chuyện Kiều Nhã Nguyễn bị ốm nằm viện là Sở Đại vừa mới gọi điện thoại nói cho anh ta biết. Anh ta chỉ vì đi mua đồ mà Kiều Nhã Nguyễn thích ăn nên tới chậm một chút thôi, không ngờ mẹ anh ta đã tới trước rồi.

Phong phu nhân bởi vì chuyện nghe lén bị con trai mình nói toạc ra nên vẻ mặt có chút khó coi.

“Mẹ... mẹ chỉ sợ con bị con đàn bà này lừa.” Phong phu nhân tức giận nói.

“Mẹ, mẹ thôi đi.” Phong Phong tức giận nói.

Giọng nói của Phong Phong quá lớn, Thủy An Lạc cũng không nhịn được run một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

“Cút ra ngoài, cút hết ra ngoài.” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói, “Phong Phong tôi cảnh cáo anh, mau đưa mẹ anh cút đi, tôi không có quan hệ gì với anh hết, không việc gì phải nghe mẹ anh chửi rủa thế này cả.”

Phong Phong cầm hộp đồ ăn trong tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Thủy An Lạc vẫn cúi đầu quan sát tâm trạng của anh ta, nhưng lại không hề thấy đồng cảm với anh ta, người như thế, đáng đời!

Phong Phong bước qua đặt chiếc hộp trong tay lên bàn, “Em hãy nghỉ ngơi đi, tôi... “

“Cút...” Kiều Nhã Nguyễn nói, cầm chiếc hộp trên bàn quăng ra ngoài.

Cháo bên trong hất ra đầy đất.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, kim truyền dịch trên tay Kiều Nhã Nguyễn đã tuột mất, giờ máu đã theo mu bàn tay chảy ra.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn trên đất.

Thủy An Lạc cúi đầu xử lý vết thương trên mu bàn tay cho cô ấy, trong lòng càng đau xót.

“Đồ đê tiện, mày nói ai đấy?” Phong phu nhân thấy con trai mình bị đối đãi như vậy, bước tới định đánh Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc bị kéo mạnh ra. Nhưng trong nháy mắt khi trở mình, vào lúc Phong phu nhân túm lấy tóc Kiều Nhã Nguyễn, cô đã vung một cái tát đánh vào mặt bà ta.

Bốp...

Sau cái tát vang dội đó là sự yên lặng chết chóc.

Thủy An Lạc tuy đã cho Phong phu nhân một cái tát, nhưng cũng bị Phong phu nhân đẩy ngã ra đất, bởi vì ngã sấp xuống nên cổ tay cô bị đè trên đất, đau nhức nhối.

“Lạc Lạc...” Kiều Nhã Nguyễn kinh hãi hô lên một tiếng.

Bà Phong bị đánh, nhất thời nổi giận, bước tới túm lấy tóc Kiều Nhã Nguyễn, “Tiện nhân, con tiện nhân này, mày... “

“Mẹ...”

Toàn thân Kiều Nhã Nguyễn không có chút sức lực nào, chỉ biết dùng chút hơi sức cuối cùng đẩy bà Phong ngã xuống đất, sau đó gần như là lăn từ trên giường xuống.

“Lạc Lạc, không sao chứ?” Kiều Nhã Nguyễn đỏ mắt lo lắng mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc lắc đầu, chỉ là cổ tay bị trật mà thôi, giờ đang đau nhức dữ dội.

Phong Phong bước qua đỡ mẹ mình dậy, quay đầu lại đang định đỡ Kiều Nhã Nguyễn, lại bị ánh mắt của cô làm cho sợ hãi.

Ánh mắt cô đỏ bừng, thế nhưng hận ý bên trong lại nhắn nhủ rõ ràng.

“Con dám đỡ cô ta thử xem?” Bà Phong đột nhiên kêu lên the thé.

“Làm gì vậy?”

Sở Ninh Dực chỉ quay về đón bà xã mà thôi, không ngờ tới lại thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế này.

Phong Phong sững người, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, “Sở Đại?”

“Ma ma...” Tiểu Bảo Bối thấy mẹ đang ngồi trên mặt đất, nhỏ giọng kêu lên, còn đầy đau lòng, giống như đang nói: Mẹ bị làm sao thế?

Sở Ninh Dực bước nhanh qua, vội vàng cúi người đỡ Thủy An Lạc lên. Thủy An Lạc vươn tay kéo Kiều Nhã Nguyễn cùng nhau đứng lên, nhìn Sở Ninh Dực mắt đỏ ngầu.

“Phong Tứ, cậu giỏi lắm rồi, đây là chị dâu của cậu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng đã nổi giận.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1265: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (2)
Sở Ninh Dực xuất hiện, Phong phu nhân cũng biết điều hơn rất nhiều.

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống, sau đó vươn tay túm lấy cổ tay của mình, hơi sưng lên, may mà không quá nghiêm trọng.

“Chị dâu nói chuyện cũng quá khó nghe.” Phong Phong trầm giọng nói.

Thủy An Lạc hơi mím môi, “Lẽ nào Phong phu nhân nói thì dễ nghe, mở miệng là tiện nhân. Bà ta thì tốt hơn chỗ nào?”

“Thủy An Lạc.”

“Em nói sai sao?” Thủy An Lạc gân cổ cãi lại.

“Phong Phong, cậu ngày càng giỏi rồi đấy, còn sợ chưa đủ ầm ĩ đúng không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Sở Đại, rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ. Vì một Thủy An Lạc mà anh biến thành người khác rồi.” Phong Phong cũng nổi giận, lớn tiếng nói.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút, định cãi nhau đấy à?

Phong Phong thực sự muốn đoạn tuyệt với CP Thái tử sao?

“Cút, tôi bảo cút ra ngoài.” Kiều Nhã Nguyễn nói, quăng cái chén trên bàn đi.

Thủy An Lạc hơi sững sờ, thấy tâm trạng cô ấy đang kích động, vội vàng bảo Phong Phong đi ra ngoài, “Còn không đi, sợ cô ấy không tức chết được à?”

Phong Phong còn định nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra, chỉ có thể kéo mẹ mình đi.

Khi Phong Phong đi tới cửa, lại vừa vặn thấy Sư Hạ Dương đang đi cùng bạn gái đến bệnh viện.

Bước chân Phong Phong hơi dừng lại một chút. Sư Hạ Dương nhìn anh ta gật đầu chào hỏi, ánh mắt rơi vào đống hỗn độn trong phòng, có thể thấy vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

Sư Hạ Dương gật đầu rồi đi luôn.

Phong Phong nhìn theo bóng lưng anh ta, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thấy bất an.

Sư Hạ Dương, lần nào cũng là anh ta.

“Tiểu Phong, con còn chưa nhìn thấu à? Cô ta xứng với con ở điểm nào?” Bà Phong tức giận nói.

Phong Phong chỉ là lạnh lùng nhìn mẹ mình một cái, sau đó nhanh chóng bước đi.

Phong phu nhân quay đầu lại nhìn phòng bệnh, lại nhìn theo hướng con trai mình đi, cuối cùng vẫn phải đuổi theo con trai rời khỏi chỗ này.

“Lạc Lạc, mày trở về với Sở tổng trước đi, tao muốn yên tĩnh một mình.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói, có thể thấy lần này cô thực sự đã bị tổn thương.

Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy tay cô, đứng bên cạnh giường, “Tao ở đây với mày không được à?”

“Tao không sao, về đi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên vai cô, “Đi thôi.”

Thủy An Lạc gọi y tá qua cho cô ấy, “Vậy có chuyện gì mày phải gọi điện cho tao đấy.”

“Ừm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vươn tay day trán mình, dường như rất mệt mỏi.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo đi, tâm trạng cũng sa sút không ít.

Thời gian này, vấn đề giữa Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong quá nhiều, cô trở tay không kịp.

“Tay em làm sao vậy?” Sở Ninh Dực thấy cô cứ xoa cổ tay của mình, nhíu mày mở miệng hỏi.

“Vừa nãy lúc bị xô ngã không cẩn thận bị trẹo, không sao cả đâu.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục xoa xoa.

“Mẹ của Phong Phong xô?” Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm khó coi.

“Chẳng lẽ là Phong Phong? Anh ta còn chưa dám làm vậy đâu.” Thủy An Lạc nói, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng của Tiểu Bảo Bối, lại nhìn gương mặt nặng nề của Sở Ninh Dực, “Làm sao vậy?”

“Chỉ là đột nhiên nhớ ra, lần này mẹ Phong Phong về nước hình như cũng vì một dự án hợp tác thì phải.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó dẫn Thủy An Lạc đi.

Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo hai vòng, anh Sở đây là muốn xuống tay với người ta hả? Cảm giác này cũng không tệ lắm.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn y tá cắm kim truyền dịch cho mình một lần nữa, khi ngẩng đầu lên đã thấy Sư Hạ Dương đứng trước cửa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1266: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (3)
Sư Hạ Dương đỡ Triệu Dương Dương tiến vào, nhìn cô khẽ gật đầu.

Cô y tá trẻ đổi thuốc xong liền đi.

“Cô Kiều, không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ, vừa nãy Hạ Dương nói nhìn thấy cô, cho nên tôi chỉ muốn qua xem một chút.” Sắc mặt Triệu Dương Dương tái nhợt, thân thể rất gầy, chỉ có bụng là hơi nhô ra.

Kiều Nhã Nguyễn đang rất nhức đầu nhưng cũng không cự tuyệt Triệu Dương Dương. Dù sao người phụ nữ này cũng đáng để bất cứ ai cũng phải kính nể.

“Chính thức giới thiệu một chút, vợ chưa cưới của tôi, Triệu Dương Dương.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng không muốn biết tên của cô, có những người phụ nữ, sự tồn tại của họ là một kỳ tích.

“Thân thể của cô Triệu chưa khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi thì hơn.” Kiều Nhã Nguyễn thật tình nói.

“Không có gì phải nghỉ ngơi hay không nghỉ ngơi, tôi đã thông suốt rồi, chỉ khổ cho đứa bé này thôi.” Triệu Dương Dương mỉm cười nói.

“Đừng nói nhảm.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.

Triệu Dương Dương quay đầu lại nhìn Sư Hạ Dương, vươn tay cầm tay anh ta, “Để anh phải chịu thiệt rồi, cũng bị xử phạt.”

Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà chóp mũi có chút cay cay. Người phụ nữ như Triệu Dương Dương khiến người ta có cảm giác không chỉ dùng hai chữ đau lòng là có thể hình dung.

“Thân thể em không khỏe, đi về nghỉ ngơi trước đi.” Sư Hạ Dương nói, đỡ cô ấy đứng dậy.

Sư Hạ Dương đưa Triệu Dương Dương đi về, có điều lúc đii tới cửa lại bị Kiều Nhã Nguyễn gọi lại.

“Sư thủ trưởng, cửa sau mà ánh nói, có còn tính không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên mở miệng hỏi, bàn tay đặt phía dưới lớp chăn lại nắm thật chặt, hình như là đang rất căng thẳng, lại giống như đang buộc bản thân phải làm gì đó.

Sư Hạ Dương quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Kiều Nhã Nguyễn.

“Kiều tiểu thư, quân đội không phải nơi để cô trốn tránh tình cảm. Nếu như là cô đã suy nghĩ chắc chắn thì có thể tới tìm tôi. Cánh cửa sau này, tôi nghĩ, trong vòng hai tháng tôi đều có thể mở ra cho cô.” Sư Hạ Dương nói xong, tiếp tục đỡ Triệu Dương Dương rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn như bị những lời nói của Sư Hạ Dương tát thẳng vào mặt.

Anh ta có thể thẳng thừng như vậy ư?

Một chút uyển chuyển cũng không lưu lại cho cô.

Đúng là vì cô muốn trốn tránh tình cảm của mình, nhưng cũng không đâu cần phải... nói rõ ràng như vậy chứ?

Quả nhiên là làm lính, thẳng thắn đến mức khiến người ta không thể chấp nhận nổi.

Tin Phong Phong và Sở Ninh Dực cãi nhau đã truyền ra trước, hơn nữa rất tỉ mỉ.

Mẹ của Phong Phong đến bệnh viện tìm bạn gái tin đồn của Phong Phong. Mà Sở phu nhân vì che chở bạn tốt mà đánh mẹ của Phong Phong. Sau đó Phong Phong đánh Thủy An Lạc, bị Sở Ninh Dực thấy, cuối cùng cuộc chiến hết sức căng thẳng.

Thủy An Lạc hôm sau mới đọc được tin tức, lúc đó cô đang ở trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc xem xong, đặt điện thoại di động lên trên bàn, bảy phần thật, ba phần giả, viết như thật vậy.

Lúc này Thủy An Lạc đang mặc một chiếc áo blouse trắng, rõ ràng là đã vào ca làm.

Kiều Nhã Nguyễn túm lấy chăn trùm lên cả người: “Thật là xui xẻo, gặp đúng phải lang băm.”

“Nói cái gì đấy?” Thủy An Lạc vỗ một cái vào đống chăn, “Ra đây nói chuyện với tao.”

“Nói đi, đồ lang băm.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vén chăn lên nhìn cô.

“Cái tên Phong Phong kia...”

“Cút ra ngoài...”

“Mày xem, nếu mày không thèm để ý, mày còn có thể không cho tao nói à?” Thủy An Lạc trừng mắt nói, “Mày vẫn không thể quên được.”

“Ông đây không thể quên được không có nghĩa là muốn nói, đúng không chị em tốt? Còn mày nữa, không đi làm à?” Kiều Nhã Nguyễn hung tợn nói.

Thủy An Lạc nhún vai, “Được rồi, không nghe thì thôi, dù sao mày cũng không phải bồi thường.” Thủy An Lạc nói, viết lên bệnh án của cô nàng mấy chữ to: tính khí nóng nảy, không có lợi cho việc khôi phục.

Bồi thường?

Bồi thường gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1267: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (4)
Thủy An Lạc kiểm tra cẩn thận cho cô nàng xong liền xoay người định đi

“Đứng lại cho tao.”

“Lão Phật Gia, tiểu nhân đi làm đây.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Ai gia là bệnh nhân của ngươi, giờ có chuyện, lăn lại đây cho ông.” Kiều Nhã Nguyễn khí phách nói.

Thủy An Lạc âm thầm nói lẩm bẩm, biết ngay con người này là như vậy, nói chuyện tử tế thì không nghe, cứ phải dùng biện pháp mạnh.

“Mày vẫn chưa nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Kiều Nhã Nguyễn không nén được sự tò mò trong lòng, không hỏi ra miệng cô thấy rất bức bối.

“Mày ấy, lần đầu tiên mày đi xem mắt, lúc mày về rồi, Phong Phong quay lại đánh cho thằng cha tự đại kia một trận. Lần thứ hai mày xem mắt, lúc Phong Phong đến nơi thì mày và đối tượng hẹn hò của mày đã đi rồi, nên anh ta đã đập banh quán cà phê nhà người ta ra. Sau đó buổi đêm anh ta lại phá banh cả quán rượu, đoạn tuyệt với CP Thái tử rồi.” Thủy An Lạc nói xong, thấy Kiều Nhã Nguyễn không có ý định nói chuyện, liền xoay người bỏ đi.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, thật sự cô không thể nắm bắt được Phong Phong muốn làm gì?

Thủy An Lạc đứng ở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua, cuối cùng lắc đầu bước đi.

Cho dù nói sẽ không phân người hướng dẫn cho Thủy An Lạc nhưng như vậy thật là coi rẻ mạng người, cho nên lần này người được tìm làm hướng dẫn cho cô chính là chủ nhiệm khoa ngoại, một người phụ nữ rất hiền lành.

Thủy An Lạc vẫn theo bà ấy đi khám bệnh, lúc xế chiều lại nhận được điện thoại của Sở Ninh Dực.

“Cuộc họp của anh còn chưa kết thúc, anh bảo chú Sở qua đón em rồi đấy, đến chỗ anh trước, chờ tan họp mình cùng về nhà.” Sở Ninh Dực đi thẳng vào vấn đề.

“Em có thể bắt xe... tự về mà.” Ba chữ cuối, Thủy An Lạc xác nhận Sở Ninh Dực không nghe được, bởi vì người bên kia đã cúp điện thoại.

Xem ra là bận thật.

“Cô ơi, không còn chuyện gì nữa thì em đi trước nhé.” Thủy An Lạc nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó đến chỗ Kiều Nhã Nguyễn chờ chú Sở tới đón mình.

Lúc Thủy An Lạc đến nơi, ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn đã tới.

Kiều Nhã Nguyễn thấy cô liền trừng mắt một cái. Thủy An Lạc chớp mắt tỏ ra rất vô tội, không phải cô gọi tới.

“Chào cô chú.” Thủy An Lạc khéo léo chào hỏi.

“Lạc Lạc tan làm rồi à?” Mẹ Kiều dịu dàng mở miệng hỏi.

“Dạ, tan rồi.” Thủy An Lạc nói, đặt cơm tối lên bàn, “Cô chú ở lại, cháu xin phép về trước.”

“Ừ, Lạc Lạc à, hai ngày này làm phiền cháu quá. Đáng lẽ cháu nên báo chúng ta sớm mới phải.” Mẹ Kiều tiễn Thủy An Lạc đi ra ngoài, còn vừa đi vừa mở miệng nói.

“Cháu?” Thủy An Lạc sửng sốt một chút, tiếp tục nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn lầm bầm hai tiếng, cứ giả vờ đi.

Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt. Lão Phật Gia không mở miệng, cô ấy làm sao dám tấu lên thiên đình chứ.

Thủy An Lạc nghĩ, ngoại trừ tên nào đó ra, cũng chẳng có ai mượn danh nghĩa của cô để làm chuyện này hết.

Phong Phong, anh đấy, đánh chị đây còn muốn lợi dụng chị, anh giỏi lắm, cứ chờ đấy.

Thủy An Lạc lúng túng cười hai tiếng, “Cháu về trước ạ.” Thủy An Lạc nghĩ, mình mà cứ tiếp tục ở lại kiểu gì cũng bị ánh mắt của Lão Phật Gia giết chết.

Thủy An Lạc rời khỏi bệnh viện như chạy nạn. Chú Sở đến vừa kịp lúc. Sau khi lên xe Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ, Phong Phong sao lại lấy danh nghĩa của mình mà nói cho ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn biết?

Có bản lĩnh tự mình đi mà nói, giả danh người khác làm gì?

Lúc Thủy An Lạc đến công ty, Sở Ninh Dực vẫn còn đang họp, nhưng cô lại tìm thấy một người rảnh rỗi, Cố Thanh Trần.

Lúc này Cố Thanh Trần đang tựa cả người trước cửa sổ phòng pha trà, nhìn bên ngoài đờ ra.

Thủy An Lạc nói với chú Sở một tiếng rồi lặng lẽ đi tới.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1268: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (5)
Thủy An Lạc đứng đằng sau cô ấy, nghe tiếng thở dài của cô ấy, nhịn không được bĩu môi. Cố Thanh Trần vẫn cho cô một cảm giác rất mạnh mẽ, cho nên thở dài gì đó, quả thực không hợp với cô ấy.

“Cô đứng đằng sau định đẩy tôi xuống đấy à?” Cố Thanh Trần lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc trừng mắt bước tới bên cạnh Cố Thanh Trần, sau đó xoay người tựa trước cửa sổ nhìn cô ấy, “Cố nữ vương cũng biết than thở?”

Cố Thanh Trần nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Nhà cô đúng là không có ai là đèn cạn dầu.” Cố Thanh Trần nói xong liền xoay người đi thẳng.

Thủy An Lạc chớp mắt, cô chọc vào cô ấy lúc nào vậy?

“Cố Thanh Trần, cô có giận Lạc Hiên cũng đừng hắt lên người tôi chứ.” Thủy An Lạc ở phía sau nói.

Cố Thanh Trần quay đầu lại, cười nheo mắt nói: “Nào có, tôi chẳng giận dữ gì anh ta cả, sau này anh ta đừng xuất hiện ở trước mặt tôi là OK.”

Thủy An Lạc bĩu môi, đứng dậy bước tới bên cạnh cô ấy, “Cố Thanh Trần, tôi kể cô nghe một chuyện nhé.”

Cố Thanh Trần nhướng mày, ý bảo cô cứ nói.

“Lạc gia ấy, nói về ba dượng tôi đi, có người nói ông ấy vì mẹ tôi điên vài chục năm. Lạc Hiên ấy à, cũng là kiểu người này, chỉ cần bọn họ đã nhận định thì sẽ nhất định là cô.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.

“Dọa tôi à?”

“Dọa cô làm cái gì? Lạc Hiên ấy à, không chỉ là anh họ của tôi mà còn là anh kế của tôi, tôi cũng hiểu anh ấy phần nào.” Thủy An Lạc nói.

Cố Thanh Trần nhíu mày.

Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy vai Cố Thanh Trần: “Cho nên, nếu như cô bị Lạc Hiên nhìn trúng, cho cô một đề nghị, không phản kháng được thì hãy hưởng thụ đi.”

“Thủy An Lạc, em đang làm gì thế?” Giọng nói Sở Ninh Dực có chút không vui chợt vang lên, Thủy An Lạc liền bị kéo vào trong lòng người nào đó.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật. Đại ca, đây là nữ mà, nữ đó, cũng là em họ của anh có được không hả?

Cố Thanh Trần cũng giật khóe miệng, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Có tặng tôi cũng không thèm cô ta được không hả?

Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn Cố Thanh Trần: “Anh cho em trở về để đần người ở đây à?”

Cố Thanh Trần trực tiếp phất tay xoay người: “Biết rồi, biết rồi, Sở bóc lột.”

Sở Ninh Dực nhìn Cố Thanh Trần đi, sau đó mới đưa Thủy An Lạc quay về phòng làm việc, “Sao em lại về cùng phe với nó rồi?”

“Tuy trước đây cô ấy từng nhắm vào em, nhưng lúc đó cũng là do bị Lâm Thiến Thần lừa mà. Hơn nữa, cô ấy là em họ của anh, chẳng lẽ em còn phải kết thù cả đời với cô ấy à?”

“Cho nên, em đang vì bản thiếu gia?” Sở Ninh Dực vào phòng, ấn cô lên cửa, hoàn mỹ thể hiện cái gọi là dồn cửa.

Cặp mắt to của Thủy An Lạc đảo quanh, sau đó cô vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực: “Tên điên lợi dụng em gọi ba mẹ Lão Phật Gia đến bệnh viện.”

“Cũng chỉ có thể lợi dụng em thôi.” Sở Ninh Dực không thấy ngạc nhiên chút nào, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Xem ra ngày đầu tiên đi làm cũng không tệ lắm.”

“Không ai nói gì em cả, ngay cả bàn tán cũng không.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói, đây là điểm cô thấy vui nhất.

Sở Ninh Dực gật đầu, đương nhiên là không ai nói cô ấy, nếu không người làm ông chủ là anh đây cũng mất tôn nghiêm quá.

Sở Ninh Dực cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi cô, “Còn ba hợp đồng nữa, xem xong là có thể tan ca rồi.”

“Các anh tăng ca tập thể à?” Thủy An Lạc nhìn lên đồng hồ, đã là sáu rưỡi.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ông chủ còn chưa tan tầm đây!” Ai dám đi về?

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, anh là ông chủ, anh có quyền.

Sở Ninh Dực tiếp tục đòi hỏi một cái hôn, sau đó mới buông Thủy An Lạc ra xoay người đi. Anh vừa xoay người, hình như lại nghĩ tới điều gì nên quay người lại định nói gì đó với Thủy An Lạc.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1269: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (6)
Thủy An Lạc chớp mắt thấy Sở Ninh Dực quay đầu lại, hình như là đang đợi anh nói gì.

Sở Ninh Dực như suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Quên đi.” Trước khi chuyện này vẫn chưa xảy ra thì không nên nói cho cô biết thì hơn.

“Cái gì hả?” Thủy An Lạc hiếu kỳ lẽo đẽo theo sau, tựa vào bàn vừa nhìn anh làm việc, vừa đảo đống văn kiện trên bàn anh: “Không phải anh là tổng giám đốc à sao? Phụ trách bóc lột nhân công là được rồi mà, sao còn lắm việc thế?”

Sở Ninh Dực: “...”

Câu này, nếu như bị nhân viên của anh nghe được, chắc sẽ bóc phu nhân tổng giám đốc là cô trước.

“Qua một bên chơi đi, anh sẽ xem xong nhanh thôi.” Sở Ninh Dực vươn tay chọc một cái lên trán cô, giục cô đi.

Thủy An Lạc bĩu môi, tự mình đứng dậy loanh quanh trong căn phòng làm việc to đùng của anh.

Phòng làm việc của Sở Ninh Dực cô tới không phải lần đầu tiên, cho nên cũng không phải lần đầu tiên khinh bỉ. Căn phòng rất đơn điệu, phù hợp với con người anh.

Thủy An Lạc ngồi xuống chiếc ghế sofa bên ngoài, cúi đầu nhìn thấy một cuốn album ảnh phía dưới, nhịn không được vươn tay lấy ra, “Album ảnh này là của anh à?”

Sở Ninh Dực nhíu mày sửng sốt một chút, không nhớ rõ mình có album nào.

“Chắc là ba để lại từ hồi trước.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

Thủy An Lạc vươn tay mở quyển album ra, xem bộ dạng là do ba chồng để lại đây rồi, bởi vì bên trong đều là ảnh hồi nhỏ của Sở Ninh Dực, giống Tiểu Bảo Bối đến mấy phần. Tiểu Bảo Bối quả thực đúng là phiên bản của Sở Ninh Dực hồi nhỏ.

Thủy An Lạc hiếu kỳ xem, thì ra từ bé Sở tổng đã vác cái mặt liệt vênh váo kia rồi, không đáng yêu như Tiểu Bảo Bối chút nào.

Nửa sau Sở Ninh Dực dần dần trưởng thành, còn có ảnh anh mặc quân trang, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Thì ra anh ấy mặc quân trang đẹp trai như vậy, kiểu nam thần cấm dục.

“Ba mẹ chồng giữ gìn tốt thật, từ nhỏ đến lớn, đều ở đây cả.” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày, không mở miệng.

Đối với chuyệ ba mình lúc nào cũng lôi album ảnh ra để ôn lại kỷ niệm xưa của anh, anh nghĩ mãi cũng không hiểu được, dù sao anh cũng còn trẻ.

Thủy An Lạc tiếp tục xem. Sau khi nhìn thấy một tấm ảnh, cô bỗng sửng sốt một chút, “Sư Hạ Dương, anh và Sư Hạ Dương quen nhau à?” Trong tấm ảnh chụp chung này lại có cả Sư Hạ Dương.

“Không quen!” Thái độ của anh Sở không được tốt cho lắm, giống hệt như lần Sư Hạ Dương đến tìm anh.

Mà theo lý những thứ có thể khiến tâm trạng Sở Ninh Dực thay đổi chính là thứ anh để tâm đến.

Cho nên, giữa anh và Sư Hạ Dương hẳn là có chút qua lại.

Dù sao, trong tấm hình này, có thể nhìn ra, quan hệ của họ không tính là quá tệ.

Thủy An Lạc tiếp tục lật album, “Em cũng không thích anh ta.” Thủy An Lạc bĩu môi nói, mỗi lần thấy anh ta đều chẳng có chuyện gì tốt.

Sở Ninh Dực khẽ ngẩng đầu, nhìn Thủy An Lạc ngồi bên kia buồn bực mở miệng, xem ra tiếp đây, Sư Hạ Dương còn có thể làm một chuyện còn khiến cô ghét hơn.

Thủy An Lạc lật tiếp, ảnh chụp không còn nhiều lắm, cuối cùng toàn là ảnh của Tiểu Bảo Bối, có thể thấy được ba mẹ chồng thực sự rất để tâm.

Thủy An Lạc xem xong ảnh chụp, Sở Ninh Dực cũng gần như đã xong việc.

Thủy An Lạc khép album lại nhìn ra bên ngoài. Trời tháng hai, mới bảy giờ, bên ngoài đã đầy những ánh đèn màu rực rỡ.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, anh đang gọi thư ký đến nhận công văn.

“Phát cái này xuống phía dưới, mọi người có thể tan việc.” Sở Ninh Dực nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thư ký gật đầu, nhưng không hề bước ra.

Sở Ninh Dực đứng dậy cầm áo khoác của mình, nhíu mày nhìn cô ấy: “Còn có việc?”

“Tổng giám đốc, là thế này, cuộc du xuân của công ty năm nay, không biết tổng giám đốc có thể đưa phu nhân cùng tham gia không?” Thư ký nói, còn quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc một cái.
 
Top