Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1270: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (7)
Chơi xuân?

Thủy An Lạc biết đại khái, những công ty lớn chính quy định kỳ đều sẽ có phúc lợi cho công nhân viên, nhưng một tập đoàn lớn như Sở thị nếu tổ chức đi du xuân thì tốn bao nhiêu tiền cho vừa chứ?

Thủy An Lạc bắt đầu cúi đầu bấm ngón tay tính toán, thế nhưng tính tới tính lui cô cũng vẫn không tính ra được.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc lắc đầu, cô vừa mới đi làm lại, không tiện xin nghỉ nữa.

“Không cần đâu, mọi người cứ đi đi.” Sở Ninh Dực nói, mặc áo khoác đi ra ngoài.

Thư ký có chút thất vọng, nhưng cũng không dám nói gì.

Thủy An Lạc theo Sở Ninh Dực ra ngoài, sau khi hai người bước vào thang máy cô mới nói: “Sao anh không đi, đây chẳng phải là dịp để giao lưu với nhân viên à?”

“Phu nhân không đi, làm chồng sao có thể đi?” Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, tựa ở trên vách thang máy, ôm lấy hông Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc âm thầm nghĩ: Không muốn đi còn lấy em làm cớ.

Sau khi hai người lên xe, Thủy An Lạc mới than thở: “Bọn em có đề tài tốt nghiệp rồi, em còn chưa nghĩ ra làm cái gì?”

“Tùy tiện đi, bởi vì cho dù em có chọn cái gì, kết quả cũng giống nhau mà thôi.” Sở Ninh Dực cúi đầu chỉnh trang lại ống tay áo của mình, thản nhiên nói.

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở anh cứ như thế dễ bị đánh lắm đó.

“Ngày mai đi hỏi Lão Phật Gia là được.” Thủy An Lạc bỏ qua suy nghĩ của mình, quyết định vẫn nên nghe Kiều Nhã Nguyễn.

Nhắc tới Kiều Nhã Nguyễn, Sở Ninh Dực chỉnh trang xong trang phục của mình liền ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc: “Nếu như Kiều Nhã Nguyễn muốn rời khỏi thành phố A một thời gian, em có ý kiến gì không?”

“Sao Lão Phật Gia lại rời khỏi thành phố A, nhà nó bây giờ không phải đang ở thành phố A hay sao?” Thủy An Lạc trực tiếp hỏi ngược lại một câu.

Sở Ninh Dực nghẹn một lúc, vươn tay xoa đầu cô: “Không sao cả, anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”

“Lão Phật Gia sẽ không đi đâu.” Thủy An Lạc bĩu môi tự tin nói.

Sở Ninh Dực dùng sức xoa đầu cô một cái: “Không sao cả đâu.”

Trong lúc Thủy An Lạc đang buồn rầu vì đề tài tốt nghiệp, Kiều Nhã Nguyễn vẫn nằm đờ ra ở bệnh viện. May mà ba mẹ cô không hỏi gì cả, cô chỉ nói là hôm đi xem mắt đột nhiên mắc mưa, lại gần nhà Thủy An Lạc nên ở lại nhà cô ấy, không nghĩ tới lại phát sốt.

Mẹ Kiều không hỏi gì cả, chỉ tỉ mỉ chăm sóc cô, không hề nhắc đến chuyện ngày hôm qua.

Thế nhưng càng như vậy, Kiều Nhã Nguyễn càng đau lòng.

Không có ba mẹ nào thấy con mình bị khinh rẻ lại không đau lòng, thế nhưng mẹ Kiều vì không để cho con gái càng thêm lo lắng nên vẫn không có nói ra.

Ba Kiều bởi vì lý do sức khỏe, cho nên ở bệnh viện một lúc liền đi, lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai mẹ con cô.

“Mẹ, nếu như con nhập ngũ, mẹ có đồng ý không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

Động tác rót nước của mẹ Kiều hơi dừng lại một chút, cuối cùng bà ngồi xuống bên giường: “Sao đột nhiên lại muốn nhập ngũ? Con làm sao chịu nổi khổ sở trong đó.”

Kiều Nhã Nguyễn thu hồi tầm mắt của mình, quay đầu lại nhìn mẹ, “Mẹ, con không muốn tiếp tục thế này nữa, mệt chết mất.” Kiều Nhã Nguyễn nói, tựa vào trong lòng mẹ, “Tham gia quân ngũ, có thể khiến con bận rộn, có thể khiến con mệt mỏi, có thể khiến con không nhận được tin tức của anh ấy nữa, như thế là có thể quên được chăng.”

Mẹ Kiều nghe càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, “Nếu như đây là chuyện con muốn làm, ba mẹ đều sẽ ủng hộ con, có điều nhập ngũ rất vất vả.” Mẹ Kiều vẫn xót con gái.

Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi, Sư Hạ Dương nói, cô có hai tháng để suy nghĩ, nhưng mà bây giờ, cô không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn đi ngay lập tức thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1271: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (8)
Lúc Thủy An Lạc về đến nhà, Tiểu Bảo Bối còn đang chổng mông lên không biết là lôi kéo cái gì ra ngoài. Thím Vu đứng cạnh nhóc cũng không cho giúp, thím Vu vừa nhích một cái, nhóc liền giẫm chân muốn khóc.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực một cái, rồi lại con trai mình, thằng nhóc này lại làm cái gì đấy?

Từ sau khi Tiểu Bảo Bối tự đi được, nhóc phát hiện ra không ít “đại lục mới”, bình tường nhóc làm gì Thủy An Lạc cũng không thể hiểu nổi.

“Tiểu Bảo Bối, con đang làm gì thế?” Thủy An Lạc đi tới, nhìn con trai đang tóm cái đệm sofa kéo xuống, tiếc là nhóc nhỏ con quá, kéo không nổi.

Tiểu Bảo Bối quay lại nhìn mẹ, lảo đảo đi tới kéo tay của cô, sau đó hai mẹ con cùng kéo đệm.

Hóa ra không phải là không cho ai giúp, mà là chỉ cho mẹ mình giúp thôi.

Thủy An Lạc bị con mình xoay vòng vòng, “Bảo bối, con lấy cái này làm gì?”

“Chó chó, chó chó.” Tiểu Bảo Bối vội nói.

“Chó làm sao?” Thủy An Lạc nhíu mày hỏi.

Tiểu Bảo Bối vội kéo mẹ ra ngoài ban công. Hóa ra hôm nay trong lúc dọn dẹp thím Vu cầm luôn cái thảm dưới ổ của Hắc Long đi giặt. Tiểu Bảo Bối sợ Hắc Long không có chăn đắp, sẽ bị lạnh nên mới lấy đệm trên sofa cho Hắc Long.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn dáng vẻ cuống quít của Tiểu Bảo Bối. Cô ngồi xuống xoa đầu nhóc: “Hắc Long không sợ lạnh đâu. Với cả cái thảm đấy dùng lâu lắm rồi, không sạch nên thím Vu mới đi giặt sạch cho Hắc Long ấy mà. Một lát nữa thảm khô là Hắc Long có thể dùng tiếp được rồi.”

Tiểu Bảo Bối ôm tay mình, nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ lời của mami nhà mình.

Thủy An Lạc bế cu cậu vào nhà, “Ăn cơm xong mẹ với con cùng đi trải lại thảm cho Hắc Long được không nào?”

Đôi mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối vẫn đảo quanh, có vẻ như vẫn đang suy nghĩ.

“Con đấy, mau nói “con xin lỗi” thím Vu đi.” Thủy An Lạc bế nhóc tới bên cạnh thím Vu, thấp giọng nói.

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, ba chữ dài quá, nhóc không nói được, mẹ ngốc quá đi.

Nhưng Tiểu Bảo Bối hiểu ý của Thủy An Lạc, nhóc vươn tay ôm lấy cổ thím Vu, hôn lên mặt bà một cái xem như là lời xin lỗi, sau đó lại rụt cổ rúc vào lòng mẹ.

Thím Vu bỗng bị sự đáng yêu của Tiểu Bảo Bối làm mềm nhũn hết cả người, thấy mình giặt thảm, Tiểu Bảo Bối bỗng nổi giận, cứ chỉ vào cái thảm kêu suốt, sau đó thấy cu cậu đi kéo đệm trên sofa ra thì bà mới hiểu. Nhưng bà muốn giúp thì Tiểu Bảo Bối lại giận nên khăng khăng không cho bà động vào.

“Thằng nhóc này thông minh thật đấy.” Nói xong thím Vu lại đi vào bếp, sao bà lại có thể chấp nhặt một đứa bé được chứ.

Sở Ninh Dực đi từ trên nhà xuống, Thủy An Lạc liền kể cho anh nghe hết một lượt.

Sở Ninh Dực liền đón lấy Tiểu Bảo Bối: “Nếu không vì Hắc Long già rồi anh cũng muốn để lại cho nó.”

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở, anh định từ giờ trở đi, cái gì cũng để lại hết cho nó đấy à?

Giao công ty cho con, hiện tại cũng bắt đầu bồi dưỡng các nhân viên quan trọng để giúp con sau này, giờ ngay đến cả Hắc Long anh cũng định cho nó nốt sao?

Rốt cuộc thì anh yêu thương Tiểu Bảo Bối đến mức nào vậy hả?

Có lẽ Thủy An Lạc không biết được rằng, trong nhận thức của Sở Ninh Dực, anh đã bỏ lỡ mất ngày con trai ra đời, điều đó có nghĩa là bỏ lỡ mất mọi thứ của con, thế nên giờ anh muốn dùng hết sức mình bù đắp lại cho nhóc.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối vào phòng khách rồi mới chậm rãi theo sau.

“Sở Ninh Dực, anh có thấy anh tốt với nó theo kiểu bất thường không?” Mấy ông bố khác chẳng phải đều thuộc kiểu người lạnh lùng nghiêm khắc sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1272: Đội trưởng Sư, có thể đi cửa sau được không? (9)
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, anh bế Tiểu Bảo Bối đặt vào ghế ăn của nhóc.

“Anh tốt với con trai mình thì có gì là không bình thường?”

Ặc...

Anh hỏi nghiêm túc như thế thì mới là không bình thường đấy.

Lúc ăn cơm, Sở Ninh Dực nhận được một cuộc điện thoại, Thủy An Lạc thấy sắc mặt anh thay đổi, rồi lại thấy anh nghe điện thoại xong liền ném di động lên bàn.

“Nhìn cái gì thế? Không ăn cơm à?” Sở Ninh Dực nói rồi cầm thìa đút cháo cho Tiểu Bảo Bối.

“Điện thoại của ai thế?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Em sẽ không muốn biết đâu.” Nói rồi anh lại nhìn cô một cái.

Thủy An Lạc hơi sững ra, “Anh đấy, thôi bỏ đi.” Trước mắt cô ghét nhất hai người, một là Phong Phong, một là Sư Hạ Dương. Nếu là Phong Phong, Sở Ninh Dực sẽ chỉ nhíu mày bất lực chứ không ghét bỏ, nhưng vừa rồi rõ ràng là anh có chán ghét, vậy chỉ có thể là Sư Hạ Dương thôi.

Sư Hạ Dương đang đứng trong phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn, nhìn điện thoại bị dập ngang hông, rồi lại nhìn về phía cô.

“Cánh cửa sau này, chắc phải mất một thời gian nữa tôi mới mở cho cô được rồi.” Sư Hạ Dương quay người đi vào.

“Không phải anh là lãnh đạo sao?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò, anh ta không phải là người có vị trí cao nhất trong đợt tuyển binh lần này à?

“Cô, có hơi ngoại lệ.” Kiều Nhã Nguyễn là bạn thân của vợ người kia, tất nhiên anh ta cũng không dám tùy tiện đưa người đi, nếu không chỉ sợ khúc mắc với Sở Ninh Dực sẽ ngày càng lớn mất.

“Tôi có gì ngoại lệ đâu, chỉ là thêm một người thôi mà.” Kiều Nhã Nguyễn khó hiểu hỏi.

“Nếu cô đã thật sự quyết định rồi, tôi nhất định sẽ mở cánh cửa sau này ra cho cô, có điều tạm thời vẫn chưa được, còn thời gian mà, tới lúc đó tôi sẽ báo lại với cô sau.” Sư Hạ Dương nói rồi đi đến bên giường, “Xem như để trả ơn cô đã cứu mạng Dương Dương.”

“Lấy công mưu tư à?”

“Không đến mức thế, quả thật là cô cũng có năng lực, xem như là chiêu mộ thêm một nhân tài cho tổ quốc, tiện thể tôi cũng có thể trả ơn luôn được thôi.” Sư Hạ Dương không hề cảm thấy bản thân mình như thế là sai chút nào.

“Quân nhân các anh đều máu lạnh như thế à? Vợ chưa cưới của anh đã...” như thế rồi mà anh vẫn còn bận bịu chuyện chiêu binh thế này là sao.

Sư Hạ Dương hơi sững ra, có vẻ như có chút giận vì Kiều Nhã Nguyễn hỏi câu này.

“Nếu hai năm sau, khi đối diện với Phong Phong, tôi hy vọng cô cũng có thể hỏi bản thân mình một chút xem liệu có phải cũng máu lạnh như thế không.” Sư Hạ Dương nói rồi, không chút khách khí rời khỏi đó.

Một dao này, chém cũng đủ ác đấy.

Rõ ràng anh ta biết hai chữ cấm kỵ nhất với cô lúc này chính là “Phong Phong” thế mà vẫn nói vậy.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, chắc là vì cô đã giẫm phải vết thương của Sư Hạ Dương rồi.

Hóa ra, anh ta cũng biết đau, chứ không phải là người sắt.

Sư Hạ Dương đi khỏi, vừa ra khỏi cửa được một đoạn thì lại gặp Phong Phong, anh ta đi ngang qua nhưng lại bị Phong Phong gọi giật lại.

“Tôi nhớ là gần đây đội trưởng Sư bận lắm cơ mà, sao lại có nhiều thời gian rảnh rỗi thế này vậy?” Lời này của Phong Phong rõ ràng có ý châm biếm.

Sư Hạ Dương biết lý do vì sao anh ta như vậy với mình, nghe vậy cũng chỉ ngoảnh lại nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh ta, “Tôi nghĩ lúc này chắc cô Kiều cũng không muốn trông thấy anh đâu.”

“Đó là chuyện của tôi!” Phong Phong tức giận phản bác.

Bị người ta đâm đúng vết thương, đau đến tê dại.

“Tất nhiên.” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật một cái rồi rời khỏi nơi này.

Sư Hạ Dương giỏi lắm, chỉ một câu nói của anh ta mà Phong Phong chỉ dám ngoảnh lại nhìn về phía phòng bệnh của Kiều Nhã Nguyễn chứ không có dũng khí bước tới. Cô và Sư Hạ Dương thật sự đã thân thiết đến thế này rồi sao?

Nhưng còn anh ta, lại càng ngày càng xa cô.

Phong Phong từ từ bước về phía cửa phòng bệnh, nhìn vào trong đã thấy người trong phòng đã nằm ngủ.

Nếu như mới đầu giữa hai người bị ngăn cách bởi Kỳ Nhu, thì bây giờ, đến chính anh ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1273: Đây là vợ thật của anh đấy (1)
Không biết Phong Phong đứng ngoài cửa bao lâu, nếu có thể, anh ta nghĩ anh ta có thể đứng đó cả một thế kỷ, chỉ cần cứ được nhìn thấy cô như vậy.

Người bên trong có vẻ ngủ không được ngon giấc lắm, nên cứ lật người suốt, khiến anh ta không nhìn thấy được hai hàng lông mày của cô nhíu lại.

Thế rồi anh ta lại bắt đầu tham lam muốn nhìn bóng lưng cô.

***

Lúc này trong phòng ngủ của Sở gia lại là một cảnh tượng ấm áp, Thủy An Lạc chơi với Tiểu Bảo Bối, còn Sở Ninh Dực thì có vẻ như đang lên kế hoạch cho buổi hôn lễ của hai người.

“Sao tự dưng lại gấp như thế, không phải nói tới mùa hè mới tổ chức sao?” Thủy An Lạc vừa chơi với Tiểu Bảo Bối vừa hỏi.

Sở Ninh Dực ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, nếu Kiều Nhã Nguyễn không tới tham dự hôn lễ, chắc chắn cô sẽ rất thất vọng, nếu đã như vậy, không bằng cứ tổ chức trước còn hơn.

“Mẹ nói đã tìm người xem ngày rồi, ngày mười lăm tháng sau là ngày hoàng đạo, rất tốt.” Sở Ninh Dực thản nhiên lôi mẹ ra đỡ đạn, nhưng anh cũng không nói dối, đúng là mẹ anh có nói như thế thật, có điều lúc đó bị anh bác bỏ luôn thôi.

“Hóa ra anh cũng tin cái này à.” Thủy An Lạc tò mò, cô bế Tiểu Bảo Bối lên, lúc này Tiểu Bảo Bối đang rất có tinh thần.

“Cốc cốc cốc...”

Thủy An Lạc còn chưa bước tới chỗ anh đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Thím Vu, cửa không khóa ạ.” Thủy An Lạc lên tiếng.

Thím Vu đẩy cửa ra, tay cầm một gói hàng, “Cái này ban chiều có người gửi tới, nhưng thím quên mất không lấy ra.”

“Của cháu ạ?” Thủy An Lạc tò mò, cô cũng chẳng nhớ là gần đây có đặt mua gì trên mạng không nữa.

“Là của thiếu gia.” Thím Vu nói.

Của Sở Ninh Dực à, vậy thì không còn chuyện của cô nữa rồi.

Sở Ninh Dực đặt laptop xuống, đứng đậy đi tới, nhận lấy chiếc hộp thím Vu đang cầm, “Cảm ơn thím Vu.”

Thím Vu giao đồ xong liền ra khỏi phòng. Sở Ninh Dực cũng tò mò không biết đây là gì, dù sao mấy thứ đặt trên mạng thế này anh chưa bao giờ làm cả.

Sở Ninh Dực tìm một cái kéo để bóc cái hộp ra, bên trong có một chiếc hộp kính, Sở Ninh Dực cau mày lôi ra.

“A...” Thủy An Lạc giật mình vội ôm Tiểu Bảo Bối lùi lại một bước.

Đó là ba con rắn dẫn đường bị cắt thành sáu khúc, vì để lâu rồi nên thân rắn đã thành một cái xác khô, nhưng Thủy An Lạc vẫn có thể nhìn ra.

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu, nhìn con rắn dẫn đường trong chiếc hộp kính, trên đó có một tờ giấy, Sở Ninh Dực cầm nó lên.

[Sở Ninh Dực, tôi đang rất mong chờ lần giao đấu thứ hai của chúng ta, bảo Lạc Lạc chuẩn bị sẵn hộ chiếu đi, bằng không thì chúng ta cứ chờ xem, lần này tôi có thể đưa con bé đi một cách hợp pháp được không.]

Thủy An Lạc đứng sau lưng Sở Ninh Dực, trông thấy mảnh giấy kia, tim không khỏi đập thịch một tiếng, sao nhanh như thế đã quay trở lại rồi?

Sở Ninh Dực ném tờ giấy vào thùng rác, sau đó lại bọc hộp kính kia lại, “Anh đi vứt cái này đã.”

Thủy An Lạc gật đầu, cô không muốn nhìn thấy cái thứ này một chút nào hết.

Sau khi Sở Ninh Dực đi khỏi, Thủy An Lạc liền đặt Tiểu Bảo Bối lên giường, sau đó tìm hộ chiếu của mình, rồi lại tìm một cái chậu, rồi chạy xuống tìm cái bật lửa lên.

Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại thì cả phòng toàn là khói, Tiểu Bảo Bối cũng bị sặc khói mà ho khù khụ.

Sở Ninh Dực vội mở cửa sổ ra, cau mày nói: “Em làm gì thế?”

“Em đốt hết hộ chiếu các thứ rồi.” Thủy An Lạc thản nhiên nói, vì cửa sổ được mở ra nên khỏi cũng theo đó bay hết ra ngoài.

Hộ chiếu các thứ?

Các thứ?

Tay Sở Ninh Dực đang mở cửa sổ bỗng khựng lại. Anh quay lại nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình, “Ngoài hộ chiếu ra em còn đốt cái gì nữa?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1274: Đây là vợ thật của anh đấy (2)
Thủy An Lạc hơi gãi đầu.

Sở Ninh Dực không đợi cô kịp mở miệng vội đi đến bên giường, nhìn cái ngăn kéo được kéo ra. Lúc này Tiểu Bảo Bối vốn đang bám dính trong chăn cũng từ từ thò cái đầu ra, chớp mắt nhìn daddy nhà mình.

Sở Ninh Dực nhìn cái ngăn kéo lộn tùng phèo, nhưng những thứ đáng ra phải ở trong đó thì đều không thấy đâu nữa rồi.

Sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, hộ chiếu, còn cả một số giấy tờ trước đây ra nước ngoài phải dùng tới, tất cả đều không thấy đâu nữa cả.

“Thủy An Lạc, em!!!” Có bị ngáo không vậy hả, nhưng Sở Ninh Dực cảm thấy nói cái từ ngáo này, có chút sỉ nhục cái chữ ngốc đó.

“Em đốt của em thôi mà, sổ hộ khẩu em cũng chỉ đốt mỗi trang của em, của anh với Tiểu Bảo Bối vẫn còn.” Thủy An Lạc nói rồi vội đem ném mấy thứ chưa đốt đang cầm trên tay lên giường.

Sở Ninh Dực ngồi đần trên giường một hồi lâu vẫn không nói gì.

Trái tim bé nhỏ của Thủy An Lạc đạp thình thịch cả lên.

Sở Ninh Dực không hiểu, anh chỉ mới ra ngoài vứt rác thôi, sao về tới nhà thì hộ khẩu cũng bị đốt luôn rồi?

“Chứng minh thư của em đâu?” Nín nhịn nửa ngày, cuối cùng Sở Ninh Dực mới hỏi một câu.

Thủy An Lạc cúi đầu, từ từ liếc mắt về phía chậu lửa kia.

Nếu không phải sức chịu đựng của Sở Ninh Dực tốt, có lẽ lúc này đã hộc hết máu vào mặt cô vợ nhà mình luôn rồi.

Uỳnh!

Sở Ninh Dực bỗng đứng dậy, khiến Thủy An Lạc giật mình phải lùi lại một bước.

“Thủy An Lạc, em có bị ngốc không thế hả? Thôi bỏ đi, anh không thể có lỗi với cái chữ “ngốc” này được.” Hai tay Sở Ninh Dực bấm chặt vào hông, cố gắng kiềm chế tính khí của mình. Vợ anh là một kẻ ngớ ngẩn, ngớ ngẩn, ngớ ngẩn!!!

Thủy An Lạc sợ hãi vẫn cứ chớp mắt nhìn anh, “Không có hộ chiếu thì không thể ra nước ngoài được, không có hộ khẩu với chứng minh thư nhân dân thì không thể làm được hộ chiếu không đúng sao.”

“Thế em đốt giấy đăng ký kết hôn làm cái gì?!” Sở Ninh Dực thật bội phục vì giờ anh còn có định lực để nói chuyện với cô thế này.

Thủy An Lạc hơi mím môi, thỏ thẻ nói: “Nếu anh biết em đốt mất mấy cái kia rồi, nổi nóng lên đòi ly hôn với em thì làm sao?”

Sở Ninh Dực: “...”

Có cô vợ thế này, anh phải làm thế nào đây?

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực đanh mặt không nói gì, không nhịn được kéo kéo góc áo anh, “Dù sao cũng không dùng đến, tạm thời em cũng không có gì phải cần dùng đến chứng minh thư cả, chờ khi nào giải quyết xong chuyện của Long Nhược Sơ rồi, em làm lại là được mà.”

Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ nịnh nọt của cô vợ nhà mình, thấy vậy rồi anh còn nói gì được nữa đây?

Cô làm như vậy thật ra cũng chỉ vì sợ hãi, nên mới chọn cách đơn giản nhất, cũng là cách ngu xuẩn nhất.

Nhưng cô ấy không nghĩ tới sao? Người như Long Nhược Sơ, sao có thể thật sự nói chuyện phép tắc với cô được?

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc, Thủy An Lạc cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.

“Sao nhà em lại cháy nữa thế hả? Ngay tới cả nhà anh cũng ngửi thấy mùi khét rồi đấy.” Cửa còn chưa mở ra, giọng của An Phong Dương đã truyền vào.

Thủy An Lạc tiếp tục cúi đầu nhìn mũi chân, Sở Ninh Dực lại càng thấy bất lực hơn.

An Phong Dương nhìn cái cảnh tượng kỳ quái này, hai hàng lông mày nhíu chặt, đánh mắt dò hỏi Sở Ninh Dực có chuyện gì thế?

Sở Ninh Dực bảo hai mẹ con nghỉ ngơi trước, còn anh với An Phong Dương thì vào phòng làm việc, chỉ một lát sau, trong phòng làm việc đã truyền ra tiếng cười ầm ĩ của An Phong Dương.

Thủy An Lạc biết tại sao anh Sở chuyện gì cũng kể với CP của anh ấy rồi, chẳng để lại chút mặt mũi nào cho cô cả.

An Phong Dương cười đến nỗi không đứng thẳng dậy được nữa, Em Đẹp Gái của anh mới là nhân tài thiên hạ có một không hai đấy.

Sở Ninh Dực đưa tay lên bóp trán, không hiểu anh lấy phải vợ cái kiểu gì thế này nữa.

“Haiz, có điều con bé có thể làm đến mức thế, chứng tỏ là nó vẫn còn sợ. Xem ra chuyện lần trước đã dọa con bé sợ chết khiếp rồi. Nếu lần này xử lý không tốt, tôi sợ con bé chỉ cần nghe thấy chứ rồng thôi cũng biến sắc mất.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1275: Đây là vợ thật của anh đấy (3)
Sao Sở Ninh Dực có thể không biết chuyện này được. Có điều anh cảm thấy vợ anh ngốc đến thế này cũng là một kiểu trình độ vượt bậc rồi, là trình độ không ai có thể đạt được đến ấy.

“Đây là chiến thư Long Nhược Sơ gửi cho cậu à? Bệnh của bà ta khỏi rồi sao?” Nói hết về chuyện cô em gái ngốc nghếch của mình rồi, rốt cuộc An Phong Dương cũng chịu quay về vấn đề chính.

“Khỏi hay chưa tạm thời không nói nới, nhưng chắc chắn là bà ta vẫn còn sống.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, khi ấy anh có hỏi ông lão Tát Phổ Man, nhưng người này lại quá kín miệng nên anh không hỏi được gì cả.

“Giờ tôi nghi có khi nào Lạc Lạc là bị Long Man Ngân bế nhầm khỏi bệnh viện không.” An Phong Dương bỗng lên tiếng.

Sở Ninh Dực: “...”

Vấn đề này, nếu không xảy ra chuyện của Lâm Thiến Thần và Lan Hinh thì anh cũng cảm thấy cô là đứa bé bị bế nhầm khỏi bệnh viện, chứ không sao lại có thể kết hợp sự thông minh và ngu đần một cách hài hòa như thế được chứ?

“Vậy giờ làm thế nào đây?” An Phong Dương lên tiếng.

“Cứ lặng yên để xem tình hình thế nào đã, kể cả bà ta có còn sống, tôi nghĩ nhất thời cũng không thể khỏe lại ngay được. Mà chuyện tôi bảo cậu làm thế nào rồi?”

“Tôi hỏi thăm rồi, lần này Sư Hạ Dương muốn thành lập một đội ngũ quân y đặc chủng, nên cần một đội ngũ y bác sĩ tinh anh. Cậu cũng biết đấy, trước đây cũng có tiền lệ về những đội kiểu này rồi, hơn nũa còn rất thành công nữa. Nếu như Kiều Nhã Nguyễn đi theo Sư Hạ Dương thật thì tôi nghĩ Phong Tứ xong chắc rồi đấy.”

Sở Ninh Dực nghe An Phong Dương nói vậy, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

“Lúc tối nay Sư Hạ Dương có gọi điện cho tôi, xem ra Kiều Nhã Nguyễn đã hạ quyết tâm muốn đi thật rồi.”

“Mẹ nó, Phong Tứ mới là nhân tài đấy, đi đi, đi rồi đỡ rách việc.” An Phong Dương bóp trán, “Thế tôi về trước đã nhé, còn tưởng lại cháy nhà nữa cơ.”

“Thất vọng lắm à?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

An Phong Dương cười thần bí, ánh mắt đó, bạn hiểu đấy.

Sở Ninh Dực ném cái bút trên bàn qua, nhưng An Phong Dương vẫn né kịp.

“Tôi về đây.” An Phong Dương nói rồi vẫy tay chào.

Sở Ninh Dực cố gắng ở lại phòng làm việc bình ổn lại tâm trạng của mình, tránh việc tự tay bóp chết vợ thân yêu của mình.

Lúc Sở Ninh Dực quay trở lại phòng ngủ đã không thấy người đâu nữa rồi.

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi đi sang phòng Tiểu Bảo Bối, quả nhiên hai mẹ con đã nằm trên giường ngủ mất rồi.

Sở Ninh Dực ngồi xuống giường, nhìn bà xã ngủ rồi vẫn nhíu chặt mày của mình.

“Sao em không thiêu em luôn đi chứ hả?” Sở Ninh Dực nói rồi lại cẩn thận bế cô lên, một tay đắp kín chăn lại cho Tiểu Bảo Bối, lại cúi xuống nhìn Hắc Long đang nằm bò dưới đất.

Con mắt đen láy của Hắc Long chớp chớp, lại nằm xuống chiếc thảm sạch sẽ của mình ngủ tiếp.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc quay trở lại phòng. Lúc này thím Vu cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng ngủ.

Sao cô có thể nghĩ ra chuyện đốt hết mấy thứ đó như thế chứ?

Đốt toàn thứ quan trọng như thế mà vẫn còn ngủ cho được?

Thủy An Lạc đúng là không phải con người mà.

Tối hôm đó, Sở Ninh Dực phải cất mẩu sổ hộ khẩu còn lại vào ngăn có khóa, đề phòng vợ mình hôm nào lại phát điên lên lấy phi tang.

***

Sáng hôm sau, Thủy An Lạc đi gặp giáo viên xong liền tới phòng Kiều Nhã Nguyễn.

Thủy An Lạc vừa vào liền nằm luôn ra giường bệnh nhìn trần nhà, “Chạy suốt cả buổi sáng, mệt chết tao rồi.”

“Tao nghe nói tối qua mày lại làm ra một chuyện kinh thiên động địa lắm à?” Sức khỏe của Kiều Nhã Nguyễn đã tốt lên nhiều, giờ cũng đã có tâm trạng đùa với Thủy An Lạc rồi.

Thủy An Lạc ngồi bật dậy, miệng còn lẩm bẩm, An Phong Dương đúng là đồ miệng quạ, sao anh ấy lại nhanh mồm nhanh miệng như thế cơ chứ?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1276: Đây là vợ thật của anh đấy (4)
“Đó gọi là "tiên hạ thủ vi cường" đấy.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

Kiều Nhã Nguyễn cố nhịn cười.

“Sở tổng nói sẽ tổ chức hôn lễ sớm, vào tháng sau luôn à?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng lên tiếng hỏi.

“Ừ, tao cũng không biết là tại sao nữa, đã nói là tháng sáu rồi, giờ tự nhiên lại tổ chức sớm.” Thủy An Lạc thắc mắc, rồi lại nằm xuống.

Sắc mặt nhợt nhạt của Kiều Nhã Nguyễn liện lên chút khác lạ, nhưng cũng nhanh chóng bình thường lại như cũ.

“Chắc sợ mày ra ngoài hại người khác đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nói.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô cầm gối đập Kiều Nhã Nguyễn: “Giờ mày cùng một giuộc với họ luôn rồi đúng không.”

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ra đỡ lấy cái gối, “Tổ chức hôn lễ sớm cũng tốt, chứng tỏ là Sở tổng cũng rất để ý tới mày chứ sao.”

Thủy An Lạc nghe vậy bĩu môi, rồi lại ngồi dậy, “Tao đi đây, thầy nói mười rưỡi còn có bệnh nhân nữa, tao phải đi theo.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, nhìn theo Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh.

Cô hơi cúi đầu, không khỏi thở dài một tiếng, hy vọng Thủy An Lạc sau này biết chuyện rồi sẽ không hận mình.

***

Trong lúc Sở Ninh Dực chuẩn bị đám cưới. Kiều Nhã Nguyễn cũng đã gửi công văn lên. Sư Hạ Dương chỉ bảo cô chờ tin, cũng không nói chuyện gì khác nữa.

Sở Ninh Dực đặt riêng áo cưới ở Pháp, nhưng còn trang phục cổ truyền thì vẫn được người của thành phố A bản địa làm.

Lúc này Sở Ninh Dực bận việc nên đành phải nhờ Kiều Nhã Nguyễn đi xem đồ cưới cổ truyền cùng Thủy An Lạc.

“Em tự đi cũng được mà.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối theo Sở Ninh Dực xuống lầu.

Vào thang máy rồi, Sở Ninh Dực quay lại lạnh lùng liếc vợ mình một cái, “Bộ đồ đó mấy chục vạn lận, anh sợ em lại đốt mất đấy.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh đâm em một nhát như vậy có thật sự ổn không hả?

Lúc Sở Ninh Dực đưa hai người xuống lầu thì đúng lúc Kiều Nhã Nguyễn cũng tới.

Sở Ninh Dực giao Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối cho Kiều Nhã Nguyễn, “Chắc tầm khoảng mười một giờ tôi qua, trước đó cô trông coi tay cô ấy hộ tôi là được rồi.”

Kiểu Nhã Nguyễn tỏ ý đã nhận: “Sở tổng cứ yên tâm, tôi thuyệt đối sẽ trông kỹ nó. Tiểu Bảo Bối còn biết nghe lời hơn nó nhiều.”

Thủy An Lạc: “...”

Bạn thân và chồng cùng bắt tay vào tính kế cô, mẹ nó muốn chơi trò gì đây hả.

“Đừng nói như kiểu tao chỉ biết gây họa như thế được không hả?” Thủy An Lạc tức giận phản bác.

“Người ngay đến cả hộ khẩu còn dám đốt thì còn gì không thể làm nữa?” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói, rồi lại đẩy Thủy An Lạc lên xe, “Đi mau lên không lát lại tắc đường bây giờ.”

“Sao tao cứ có cảm giác việc kết hôn của tao mà mày còn tích cực hơn cả tao vậy nhỉ?” Thủy An Lạc đang nói dở đã bị Kiều Nhã Nguyễn đẩy lên xe.

Sở Ninh Dực nhìn Kiều Nhã Nguyễn lái xe đi, sau đó mới lên chiếc xe chú Sở vừa đánh tới, “Đi thôi, tới sân bay.”

Kiều Nhã Nguyễn trước giờ lái xe rất thoải mái, nhưng vì hôm nay trên xe có thêm Tiểu Bảo Bối nên cô cũng đi chậm hơn trước.

“Sở tổng nhà mày rõ ràng biết hôm nay sẽ đi thử đồ cưới mà không rút chút thời gian ra à?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

Thủy An Lạc bế cho Tiểu Bảo Bối đứng trên đùi mình, nghĩ một hồi rồi nói, “Hôm qua bọn tao nói rõ với nhau rồi, nhưng sáng nay anh ấy lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói phải tới sân bay đón người nên không có thời gian đi với tao.”

“Người nào mà phải đích thân Sở tổng nhà mày đi đón? Bố mẹ chồng mày à?” Dù gì người như Sở Ninh Dực, ngoài vợ con với ba mẹ ra thì ai còn cái quyền bảo anh đích thân đi đón được nữa.

“Không thế nào, ba mẹ chồng tao đều ở thành phố A cả mà. Mẹ tao có tới cũng chẳng cần anh ấy đi đón đâu, ai biết được là anh ấy đón ai chứ?” Thủy An Lạc nói xong lại chơi với con trai tiếp.

“Chậc chậc chậc, thế này là sắp có chuyện rồi đây, có vẻ như hôm nay anh Sở nhà mày sẽ không đến được rồi.” KIều Nhã Nguyễn hóng hớt không ngại lớn chuyện nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1277: Đây là vợ thật của anh đấy (5)
Thủy An Lạc nhíu mày, mặc kệ bạn mình nói linh tinh, lại tiếp tục cúi chơi với Tiểu Bảo Bối,

Tiểu Bảo Bối kích động cứ nhảy tưng tưng trên chân mẹ, hiếm lắm mới thấy mẹ đưa nhóc ra ngoài đi chơi thế này.

“Bạ bạ~ bạ bạ~”

“Bạ bạ bận mất rồi, lát nữa sẽ tới.” Thủy An Lạc nói rồi lại ôm nhóc ngồi xuống đùi mình.

Nhưng Tiểu Bảo Bối không chịu được buồn tẻ nên sau đó lại bắt đầu ngồi trên đùi mẹ vặn vẹo, cái nhân nhỏ cứ đòi được giẫm xuống bằng được mới chịu.

Thủy An Lạc đỡ tay hai cánh tay của cu cậu, tất nhiên cô không dám để nhóc tự đi lại giống như lúc ở nhà được.

Tiểu Bảo Bối vương tay muốn bám lấy lưng ghế, nhưng tiếc là nhóc nhỏ quá nên không bám vào được, chỉ biết ê a quay lại đòi mẹ giúp mình.

Thủy An Lạc thấy vậy liền bế con đứng dậy, rồi lại đặt cho đứng lên chân mình, “Nguy hiểm lắm, lát xuống xe rồi chơi tiếp.”

“Đó, đó...” Tiểu Bảo Bối chỉ vào lưng ghế kêu lên.

“Ở đó không có gì hết.” Thủy An Lạc tỏ ý không rõ lắm về ngôn ngữ sao hỏa của con trai mình.

“Đó, đó...” Tiểu Bảo Bối cuống lên, bàn chân giẫm thẳng lên đùi mẹ, rồi lại cố gắng vặn vẹo người mình.

“Nó nói gì thế?” Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được nhíu mày hỏi.

“Ngoài Sở tổng vĩ đại ra, không ai hiểu được nó nói gì đâu.” Thủy An Lạc không chống đối lại được con trai, đành phải nghe theo con trai, nó muốn làm gì thì theo nó là được.

Tiểu Bảo Bối được mẹ đỡ đến chỗ lưng ghế của Kiều Nhã Nguyễn, cái chân nhỏ cứ muốn cho vào cái lưới đựng rác sau lưng ghế.

Thủy An Lạc: “...”

Nó đang muốn bọc nó lại đấy hả?

“Tiểu Bảo Bối, con đang làm gì thế?” Thủy An Lạc giật giật khóe miệng hỏi.

“Vào, vào...” Tiểu Bảo Bối hô lên, cứ muốn cho chân vào bằng được.

Thủy An Lạc thấy nhóc cuống lên, vội đỡ chân nhóc nhét vào, sau đó Tiểu Bảo Bối tự động ôm chặt lấy lưng ghế.

“Không, không phải chứ, nó đang làm cái gì vậy?” Kiều Nhã Nguyễn vừa cẩn thận lái xe, vừa thắc mắc hỏi.

“Muốn đứng ở chỗ cao, nhìn cho xa.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt giải thích, con trai cô có cái sở thích gì thế này không biết.

Nhưng đứng trong cái lưới đó không thoải mái chút nào. Tiểu Bảo Bối đứng được một lúc đành phải từ bỏ, lại phải đổi chỗ khác để chơi.

“Ma ma, đó~” Lần này, Tiểu Bảo Bối chỉ vào chỗ cao nhất trên lưng ghế.

Nhưng lần này Thủy An Lạc không nghe theo nhóc nữa rồi.

“Đó đó cái gì, sao con không lên trời mà sánh vai với mặt trời luôn đi hả.” Thủy An Lạc bế nhóc ngồi lại tử tế, sau đó đặt nhóc vào ghế trẻ em, “Con ngoan ngoãn ngồi trong này cho mẹ đi.”

Tiểu Bảo Bối bị nhét vào ghế trẻ em, cả người liền đần cả ra, sao lại bị đặt lại vào đây thế này? Con không muốn ngồi đây đâu.

“Ma ma, ma ma...” Tiểu Bảo Bối vươn tay đòi mẹ bế, nhóc không muốn ngồi đây chút nào cả.

Thủy An Lạc vươn tay lên xoa đầu con, “Con ngoan đi, một lát nữa là mình đến rồi.”

“Không, không...” Tiểu Bảo Bối kêu lên, cả người vặn vẹo muốn được ra ngoài, nhưng cu cậu vùng vẫy một hồi không ngờ mẹ lại không đoái hoài gì đến mình nữa, “Oa...”

Tiểu Bảo Bối một khi đã khóc thì cái âm lượng đó lên đến trời vẫn có thể nghe thấy được.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi bế cu cậu ra, “Tổ tông à, con đúng là tổ tông của mẹ mà.”

Ha...

Tiếng khóc ngừng bặt, khóe mắt Tiểu Bảo Bối vẫn còn đọng nước mắt, nhưng lúc này cu cậu lại bật cười, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cổ mẹ. Quả nhiên thế này vẫn thoải mái hơn, ai mà thèm ngồi trong cái ghế đó chứ!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1278: Đây là vợ thật của anh đấy (6)
“Quả nhiên làm trẻ con vẫn là tốt nhất, khóc một cái là cái gì cũng có rồi.” Kiều Nhã Nguyễn cảm thán.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, trong mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng khóe mắt thì đã tràn ngập ý cười.

Đứa trẻ hạnh phúc.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối thân thiết gọi một tiếng.

Thủy An Lạc khẽ vỗ vỗ lưng cu cậu, nhìn ra ngoài đường, “Đây là đâu thế?”

“Vanh đai hai phía Nam, chồng mày cho tao địa chỉ này, phía trước cách đây không xa nữa đâu.”

“Ở Tứ Hợp Viện à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi. Cô còn tưởng là một cửa hàng lớn nào đó cơ, dù sao thì đó cũng là nơi bán chiếc váy cưới lên đến cả trăm vạn tệ cơ mà.

“Chắc thế, ẩn sâu trong thành phố, đại thần đều ở những nơi mà mày không nghĩ tới.” Kiều Nhã Nguyễn chậc lưỡi. Cô đỗ xe xuống trước cửa ngõ, vì ngõ này khá nhỏ xe không lái vào được.

“Ẩn sâu trong thành phố á.” Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối xuống xe, “Ở thành phố A này mà còn Tứ Hợp Viện thì chắc hẳn là giàu lắm đấy.”

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn địa chỉ mà Sở Ninh Dực cho cô, lại ngẩng lên nhìn vị trí trước mặt, “Chắc là đây rồi.”

Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi theo Kiều Nhã Nguyễn vào, “Tại sao nói với mày mà không nói với tao?” Thủy An Lạc không phục nói.

Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, “Hờ hờ...” Sau đó lại tiếp tục đi tới phía trước.

Thủy An Lạc: “...”

Mày còn có thể khinh bỉ trực tiếp hơn nữa được không?

Lúc hai người bế Tiểu Bảo Bối đứng trước cửa, bên trong bỗng xuất hiện một người. Người đó bị đánh bật ra. Người này nhìn khoảng tầm bốn mươi tuổi, ăn mặc trông cũng có vẻ là người giàu có, nhưng tiếc là lúc này đã bị đánh bầm giập trông có chút chật vật.

Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng liền đứng chắn trước Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối.

“Ba, ba giữ cái kỹ thuật tồi tệ có ích lợi gì chứ, giờ có người trả giá cao mua lại thương hiệu của nhà mình không tốt sao?” Một người đàn ông cả tiếng quát lên.

“Những gì tổ tiên để lại ngàn vàng khó mua, đừng có dùng mấy cái thứ rác rưởi của bọn Tây tới làm hỏng vải vóc của tao. Mày cút ngay cho tao.” Ông lão đứng trong khoảng bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất khỏe khắn, có điều lúc này có vẻ đang rất tức giận.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, hai cô đến không đúng lúc à?

“Ba bảo thủ quá, giờ còn bao nhiêu người may thủ công đâu cơ chứ, bộ quần áo ba mất một hai tháng mới may xong, người ta một ngày là làm xong rồi, trông còn đẹp hơn ba may nữa, có gì không tốt hả ba?” Người đàn ông trung niên lên tiếng, “Ba, con cứ nói trước với ba như vậy. Người ta chỉ muốn mua bản thiết kế áo cưới của ba thôi. Ba nghĩ kỹ rồi gọi điện cho con.” Người đàn ông kia nói xong bất đắc dĩ phải rời khỏi đây.

Ông lão kia có vẻ như bị tức không nhẹ, cứ thở hồng hộc mãi.

Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc tiến vào, trông thấy hai người tâm trạng ông mới khá hơn được một chút.

“Là cô Sở sao?” Ông lão bình ổn lại được tâm trạng của mình, lên tiếng.

Thủy An Lạc khẽ gật, “Liệu có phải đã quấy rầy ông rồi không ạ?”

Ông lão phất tay đáp: “Không có gì đâu, vào đây đi.”

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng theo vào trong.

Tứ Hợp Viện nguyên sơ nhất, trong sân còn có giàn nho. Nghĩ tới việc không lâu nữa, nơi đây sẽ ngập tràn cảnh xuân phơi phới.

Vừa bước vào phòng, khắp nơi đều là vải vóc, trên bàn làm việc là một mảnh đỏ chót, có vẻ như là áo cưới của cô.

Ông lão đi tới nâng bộ áo cưới lên, nhìn như đang nâng niu tác phẩm nghệ thuật quý báu nhất của mình.

Bộ đồ cưới truyền thống dùng kiểu dáng của Hán phục, trong trong ngoài ngoài có tận mấy lớp, trên ống tay áo còn thêu một đôi chim uyên ương đang nô đùa, trông rất sống động. Thủy An Lạc vừa nhìn một cái liền mê luôn.

“Đãng lẽ ra định thêu rồng phượng, nhưng cậu Sở nói không muốn có rồng, nên tôi chọn chim uyên ương.” Ông lão cất tiếng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1279: Đây là vợ thật của anh đấy (7)
Không muốn xuất hiện rồng.

Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, sự quan tâm của anh đối với cô luôn thể hiện ra từ những chuyện nhỏ nhặt nhất.

“Đẹp quá.” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc nói.

Thủy An Lạc cũng muốn thốt lên câu này, tuy váy cưới cũng rất đẹp nhưng cô thích những trang phục truyền thống thế này hơn.

“Đẹp đẹp...” Tiểu Bảo Bối cười tít mắt chỉ vào bộ đồ, có thể thấy nhóc cũng rất thích bộ đồ cưới này.

“Tiểu Miêu, giúp cô Sở thay bộ này vào xem.” Ông lão gọi cháu gái mình từ trong phòng ra, rồi đưa Thủy An Lạc vào.

Thủy An Lạc giao Tiểu Bảo Bối cho Kiều Nhã Nguyễn, “Mẹ đi thay đồ một chút, con ở đây với mẹ nuôi trước đã nhé.”

Tiểu Bảo Bối “trịnh trọng” gật đầu một cái, có vẻ như cũng muốn bảo mẹ mau vào thay đồ ra xem thế nào.

Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bảo Bối nhìn vào trong phòng, còn ông lão lại đi may đồ tiếp, chắc có lẽ vẫn còn chỗ chưa khâu xong.

Trong phòng bị vải vóc chiếm cứ, trên bàn có một cái khung ảnh. Bức ảnh trong đó là một nhà bốn người, người đàn ông chủ gia đình nhìn một cái liền biết ngay là ông lão kia. Người phụ nữ mặc bộ sườn xám rất xinh đẹp, sau lưng là hai người con một trai một gái.

Kiều Nhã Nguyễn thầm nghĩ, có lẽ gia đình này cũng có cả một câu chuyện đây.

Thủy An Lạc và người cháu gái tên Tiểu Miêu vào phòng. Tiểu Miêu trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mũi sáng sủa thanh tú.

“Cô Sở, xin cô hãy cởi đồ ra trước rồi tôi sẽ mặc lên cho cô.” Tiểu Miêu mỉm cười nói.

Thủy An Lạc gật đầu, nhưng cô vẫn hơi ngại khi phải cởi đồ trước mặt người lạ thế này. Thế nên Thủy An Lạc đành phải tìm chủ đề để nói: “Em là cháu gái của Trạc lão tiên sinh à?”

“Vâng, chủ nhật em thường tới đây may đồ giúp ông nội.” Cô bé cười rất tươi nói.

“Ồ, thế thì chắc hẳn là em thích may quần áo lắm đấy nhỉ.”

“Vâng, em thích học theo ông nội, học theo ông còn có ích hơn học ở trường học nhiều, tiếc là ba em cứ muốn bán kỹ thuật của ông nội em, đáng ghét.” Tiểu Miêu bực bội nói.

Ba cô bé?

Là cái người đàn ông vừa mới ra khỏi nhà sao?

Có điều Thủy An Lạc cũng không hiểu gì mấy về nghề liên quan tới quần áo thế này, nên cô cũng không tiện đưa ra ý kiến của mình.

“Chị Sở, người chị đẹp thật đấy, mặc vào nhất định sẽ đẹp lắm cho mà xem.” Tiểu Miêu nói rồi còn đặc biệt chỉnh điều hòa nhiệt độ cao lên mấy độ, khiến Thủy An Lạc cảm thấy cô bé cũng là một người rất chu đáo.

Tiểu Miêu mặc từng lớp hỉ phục lên cho Thủy An Lạc, cô vừa mặc vừa nói: “Đồ long phượng cũng thế, sườn xám cũng thế, hay kể cả đồ Hán phục cũng vậy, những cái này phải khâu bằng tay thì mới tôn lên được phong thái của nó. Đồ do ông nội em thiết kế đều mang lại được cảm giác thủ công này, bán cho đám người đó, rồi dùng máy móc gia công thì sẽ rất khô khan, sao ông nội có thể đồng ý được?

Thủy An Lạc cứ để Tiểu Miêu mặc đồ cho mình, nghe thấy cô bé nói vậy cô không thể không nói, mỗi một quốc gia đều có một điểm đặc sắc riêng, không ai có thể học được, mà máy móc cũng chẳng thể làm ra.

“Chị Sở, để em buộc tóc lên cho chị nhé.” Tiểu Miêu không muốn nói tới chuyện không vui nữa.

Thủy An Lạc nhìn cô bé hoạt bát trước mặt mình, khẽ gật: “Được, làm phiền em rồi.”

Tiểu Miêu đưa Thủy An Lạc ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược lên, “Bà nội em vấn tóc là đẹp nhất, có điều thấy ông em bảo, vì bà ghét cái sự cứng nhắc của ông em nên đã đi mất rồi.”

Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, từng lọn tóc của cô trong tay cô bé giờ được chải mượt rồi búi lên, khiến gương mặt nhỏ bé của cô lại càng trở nên rõ ràng và xinh đẹp hơn.

“Vì ông em không chịu bán bản thiết kế à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Có lý do này, chắc còn là vì bà em có hoài bão lớn nữa, mà giờ em cũng đang là một chuyên viên trang điểm có tiếng trên thế giới đấy.” Tiểu Miêu tự hào nói.

Tim Thủy An Lạc bỗng đập thịch một cái, anh Sở, anh đang muốn làm cái gì đây hả?
 
Top