Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1280: Đây là vợ thật của anh đấy (8)
Tuy Tiểu Miêu còn nhỏ, nhưng tay nghề lại rất tốt.

Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, bàn tay đang cầm nơi góc áo hơi nắm chặt lại.

Phần tóc chưa được búi hết lên được điểm xuyết bằng một chiếc trâm cài tóc Lưu Tô tinh xảo, gương mặt xinh đẹp lại được cô bé trang điểm kỹ càng, đôi mắt sáng ngời ngập xuân sắc. Da cô vốn trắng nõn, nhưng lúc này được dặm phấn hồng lên.

Thủy An Lạc không hề biết rằng, cô cũng có thể trở nên xinh đẹp được như vậy.

“Chị Sở, tới đây.” Tiểu Miêu kinh ngạc lên tiếng, lại đỡ Thủy An Lạc đứng dậy.

Một bộ đồ cưới đỏ chót mặc trên thân hình vòng eo con kiến của cô, ánh nắng mặt trời nhuốm vàng hắt lên cửa sổ, chiếu vào người cô, khiến cô như một giai nhân từ cổ đại tới vậy.

Khiến mọi người không thể dời mắt.

Tiểu Miêu kích động đỡ Thủy An Lạc ra ngoài: “Chị Sở, cho tới nay, chị là người duy nhất mặc đồ ông nội em may mà có thể toát ra được cái thần của nó đấy, mau ra cho ông nội em xem đi.”

Bên ngoài, Sở Ninh Dực đã đến được một lúc, có điều anh còn đưa thêm cả một người nữa đến.

Đó chính là vợ của ông lão, là chuyên viên trang điểm nổi tiếng quốc tế, Miêu Gia Thục.

Bầu không khí bên ngoài lúc này có chút kỳ lạ. Ông lão không ho he câu nào, còn Miêu Gia Thục thì có vẻ đang rất tức giận.

Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba, ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình. Sở Ninh Dực rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Thủy An Lạc đang đứng trước cửa.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi một bên thong thả uống nước, đang nghĩ xem rốt cuộc Sở Ninh Dực có ý gì, sao đi mua quần áo thôi mà cũng tìm luôn cả vợ của người ta về thế này?

“Két...”

Cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn được mở ra.

Đập vào thị giác chính là một màu đỏ nhức mắt.

Thủy An Lạc vừa ra tới cửa, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy Sở Ninh Dực đang ngồi trước mặt cô.

Anh ấy?

Sao lại tới đây?

Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy nhìn cô gái trước mặt mình.

Đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp hoàn mỹ, đẹp không bám bụi trần.

Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy theo, sự thán phục trong đôi mắt đã tỏ rõ tâm trạng và sự bất ngờ trong cô lúc này.

Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa thậm chí còn quên cả uống, cái tay với ra chỗ mẹ, “Đẹp, đẹp đẹp, ma ma~”

Tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối vừa cất lên liền phá tan sự tĩnh mịch trong cả căn phòng.

Thủy An Lạc không dám nhìn vào mắt Sở Ninh Dực. Cô chỉ có cảm giác tim đập mạnh như sấm thôi.

Lần đầu tiên thử váy cưới, cô một mình thấp thỏm đi ra, kết quả anh không ở đó, vì có chuyện phải đi.

Thế nhưng lần này cô không ngờ anh lại có mặt ở đây. Cô vừa bước ra, anh liền sáng bừng xuất hiện trước mặt mình.

Cô không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả.

Sở Ninh Dực từ từ bước tới lại gần cô, càng có thể nhìn rõ được sự xinh đẹp lúc này của cô hơn.

“Bộ đồ đỏ quá đẹp, cô gái yểu điệu với cặp lúm đồng tiền này cũng xinh đẹp quá đi mất.” Miêu Gia Thục kinh ngạc thốt lên.

Mặt Thủy An Lạc lại càng đỏ hơn, đỏ vì ngượng chứ không phải vì lớp phấn má hồng kia.

Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất, để nhóc đứng đó, sau đó nhận lấy đôi giày thêu uyên ương mà ông lão đưa cho, quỳ xuống từ từ cởi giày của cô ra.

“Sở... Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc khẽ thốt lên, trong giọng nói đã xen lẫn chút run rẩy khó có thể nhận ra.

Không ngờ anh lại tự tay thay giày cho cô, đã thế còn ở chỗ bao nhiêu người thế này nữa.

“Vịn vào vai anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Anh nhấc một chân của cô lên, tháo chiếc giày thể thao ra, từ từ xỏ đôi giày thêu vào cho cô.

Thay một chiếc xong, anh lại chậm rãi thay chiếc còn lại. Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa đứng cạnh ba, cứ ngẩng lên nhìn mẹ mình suốt.

“Xem ra, quyết định của tôi là chính xác rồi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1281: Đây là vợ thật của anh đấy (9)
Thủy An Lạc hơi sững sờ nhìn người đàn ông đang đứng dậy, trong mắt đã không còn sự quyến rũ mê hoặc, nhưng trái tim thì vẫn đập loạn nhịp như trước.

Sở Ninh Dực đứng dậy, hai tay của anh đặt lên vai cô, cái trán kề sát trán cô.

“Không nên để em tới trước mới đúng, xinh đẹp thế này sao có thể để những người khác nhìn thấy trước được.” Sở Ninh Dực thấp giọng thủ thỉ bên tại cô, trong giọng điệu còn có chút ảo não.

Thủy An Lạc: “...”

Tiểu Miêu tự động lui về phía sau một bước, đây là đang nói cô đó hả?

Cô là người đầu tiên nhìn thấy cơ mà, cô là người trang điểm cơ mà!

“Ma ma, ma ma~” Tiểu Bảo Bối bước đôi chân ngắn cũn tới bên cạnh mẹ, cái tay nhỏ nhắn ôm lấy chân của mẹ mình, đôi mắt to tròn của nhóc ta vẫn còn đang xoay xoay đánh giá Thủy An Lạc.

Mẹ thế này thật là đẹp quá đi.

“Lão già, sao không dùng hình Long Phượng? Tôi thấy cô bé này thích hợp với hình Long Phượng hơn đó!” Miêu Gia Thục bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi sững người.

Sở Ninh Dực nắm chặt bả vai của cô rồi quay đầu nhìn Miêu Gia Thục: “Là do tôi yêu cầu, hình họa Long Phượng tuy mang điềm lành nhưng không hợp với chúng tôi.”

“Nhưng mà...”

“Bà nội!” Tiểu Miêu vội vàng lên tiếng cắt đứt lời bà mình. Cô gái này năm nay mới mười bảy mười tám tuổi, đúng tuổi thích xem mấy tin đồn bát quái cho nên cũng phần nào biết đến lời đồn ác long lúc trước, vậy nên cũng hiểu Thủy An Lạc chán ghét rồng tới cỡ nào: “Bà nội, bà mới về lúc nào vậy?”

“Vừa mới về thôi, lần này về rồi không đi nữa.” Miêu Gia Thục kéo tay cháu gái nói.

“Thật vậy sao?” Tiểu Miêu hưng phấn nói rồi lại nhìn ông nội của mình.

“Tôi cho bà biết, bà đừng có hòng nghĩ đến chuyện bán những thứ tổ tiên để lại!” Ông lão rõ ràng đang vui nhưng vẫn còn có chút không được tự nhiên, nhất định kiên trì giữ vững ý kiến của mình.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực rồi nhỏ giọng nói: “Hồi nãy cũng rùm beng một trận rồi.” Chỉ có điều đối tượng lúc nãy là con trai của ông lão thôi.

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô rồi cũng nhỏ giọng hỏi một câu: “Em thích bộ váy này không?”

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu: “Rất đẹp, rất tinh xảo.”

“Vậy thì tốt rồi.” Sở Ninh Dực nói, trong âm thanh nghe ra được sự dịu dàng êm ái như dòng nước.

Hửm?

Thủy An Lạc tò mò nhìn Sở Ninh Dực quay người, sau đó cô khom lưng bế Tiểu Bảo Bối lên. Đôi tay nhỏ bé của Tiểu Bảo Bối lập tức mò qua túm lấy chùm tua rua trên đầu Thủy An Lạc, cứ như phát hiện ra một đại lục mới nào đó vậy.

“Lão Trạc.” Sở Ninh Dực đi qua, rồi nói: “Tôi biết gần đây ông đang vướng vào tình hình bị người ta thu mua.”

Lão gia tử nhíu mày.

Miêu Gia Thục quay đầu lại nhìn lão gia tử: “Đừng có làm màu nữa. Thiếu Vinh đều nói với tôi cả rồi. Chẳng phải gần đây có vị phu nhân nào đó muốn mua mấy bản thảo thiết kế của ông sao? Lại còn muốn bán toàn bộ bản quyền của ông nữa.”

Phu nhân nào đó?

Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi nhích đến gần Thủy An Lạc, rồi thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Có vẻ là mẹ của Phong Phong. Mấy ngày trước anh Sở có nói, lần này mẹ của Phong Phong tới là để thu mua cái gì đó, mày hiểu mà.” Thủy An Lạc nhàn nhạt trả lời.

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật: “Vừa nãy anh Sở nhà mày nói với mày cái gì hả?”

“Không có gì cả, chỉ hỏi tao có thích thiết kế này của ông ấy hay không thôi?” Thủy An Lạc tỏ vẻ đương nhiên nói.

Kiều Nhã Nguyễn muốn dùng một ngụm máu phun chết Thủy An Lạc. Cái này mà còn nói là không có gì sao? Mẹ trẻ à, anh Sở nhà mày đang tìm nhà thiết kế riêng cho mày đấy!

Thủy An Lạc nhìn cái vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép của Kiều Nhã Nguyễn, hoàn toàn không hiểu nổi cái vẻ mặt đau trứng này là sao!

“Lão gia tử, hôm nay tôi tới đây, thứ nhất là để lấy váy cưới. Thứ hai là muốn nói chuyện bản quyền với ông.” Sở Ninh Dực trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1282: Đây là vợ thật của anh đấy (10)
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì sắc mặt của lão gia tử thay đổi.

Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái, nhớ tới cái người vừa mới bị đánh, chắc anh Sở sẽ không bị đánh đâu nhỉ!

“Cậu Sở đây cũng đã nói chuyện này với tôi rồi, tôi cảm thấy chuyện này hoàn toàn có thể.” Miêu Gia Thục trầm giọng nói: “Chẳng phải ông cứ sợ có người phá hủy thiết kế của ông sao? Tôi đã nói qua với Sở tổng rồi, ý của cậu ấy là bản quyền cứ mua nhưng quyền quản lý vẫn thuộc về chúng ta, cậu ấy sẽ không can thiệp.”

Lão gia tử nhíu mày lại nhưng không lên tiếng trả lời.

Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Lão gia tử, ngày hôm nay tôi đích thân tới đây đã là thành ý lớn nhất mà tôi hướng tới ông rồi. Hơn nữa cái tôi muốn cũng không nhiều, trang phục do ông thiết kế rất hợp với vợ của tôi, đây mới là nguyên nhân chính để tôi đến đây.”

Trang phục do ông thiết kế rất hợp với vợ của tôi.

Thủy An Lạc không nhịn được mà run lên một cái. Ánh mắt cô nhìn Sở Ninh Dực mang theo vẻ không thể tin nổi.

Chỉ vì hợp với cô cho nên anh muốn mua bản quyền của người ta á!

Bởi vì mẹ của Phong Phong từng tổn thương cô cho nên anh muốn chặt gãy đường của bà ta sao?

Đều là vì cô cả!

Sở Ninh Dực vừa dứt lời thì cả căn phong đều yên tĩnh lại.

Bên ngoài cửa sổ, từng cơn gió xuân lướt qua, khẽ lay động mấy mầm non mới nhú trên những chạc cây.

“Cái duy nhất mà tôi muốn chính là bản quyền bản thiết kế của ông, còn về số lượng sản phẩm đưa ra, là sản phẩm giới hạn chỉ có một chiếc hay là sản xuất đại trà, thì đều do ông quyết định.” Sở Ninh Dực tiếp tục nói: “Tôi chỉ có một điều kiện, trang phục của vợ và con tôi phải là duy nhất, không hơn.”

Thủy An Lạc đứng cách đó không xa. Cô cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không kìm được mà thấp giọng mắng một câu: “Lại rắc đồ ăn cho chó rồi, có để người ta sống không nữa đây hả!”

“Bình tĩnh đừng nóng, anh Sở làm việc chưa bao giờ chỉ đơn giản như những gì thể hiện bên ngoài đâu. Tao cảm thấy phía sau còn có trò hay nữa đấy!” Thủy An Lạc cười híp hai mắt nói.

Lão gia tử đứng đối diện Sở Ninh Dực, chân mày của ông nhíu chặt lại như thể đang suy nghĩ về những gì Sở Ninh Dực vừa nói.

“Chắc tôi sẽ không bán đâu.” Lão gia tử trầm giọng nói.

“Lão gia tử, tôi dễ nói chuyện như thế đều là vì vợ tôi, nhưng cũng không có nghĩa là người khác cũng sẽ dễ nói chuyện như thế đâu.” Người khác ở đây tất nhiên là ám chỉ Phong phu nhân.

Lão gia tử hơi run lên, có thể thấy gần đây đã có chuyện gì đó không được tốt đẹp xảy ra, cho nên mới khiến ông hiểu được sâu sắc ý của cụm “người khác” kia.

“Tôi nói cho ông biết, Phong phu nhân kia chẳng phải cái thứ người tốt lành gì đâu!” Miêu Gia Thục cười khẩy một tiếng: “Nếu bản quyền của ông mà bị bà ta nắm vào tay, vậy thì ông chứ chờ toàn thế giới này đều xuất hiện hàng fake quần áo của ông đi.”

Tiểu Miêu đưa tay ôm lấy lão gia tử, lo lắng nói: “Có phải người kia chính là cái người gần đây cứ đến tìm ba suốt, lại còn bảo ba ra mặt cướp bản quyền của ông nội không?”

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhau, quả nhiên là chuyện mà Phong phu nhân có thể làm ra được.

“Phong phu nhân kia có thương hiệu trang phục của riêng mình ở nước ngoài, nhưng đa phần sản phẩm của bà ta đều là hàng nhái cả. Lần này nếu không nhờ cậu Sở đi tìm tôi thì tôi còn chẳng biết bà ta nhắm vào ông đâu. Ông nói xem, cái bộ xương già như ông có thể làm đối thủ của bà ta sao?” Tuy Miêu Gia Thục ẩm ương với chồng mình suốt mấy chục năm, nhưng vẫn rất quan tâm đến chồng của mình.

Chân mày của lão gia tử lại càng nhíu chặt. Đúng là gần đây con trai ông rất hay ghé qua, hơn nữa nghe ý tứ thì con trai ông là muốn bán đứt toàn bộ, cũng có nghĩa là ngày sau tên người thiết kế cũng chẳng phải ông, thậm chí có khi còn chẳng phải của người Trung Quốc.

Đây mới nguyên nhân mà lão gia tử một mực từ chối.

Lão gia tử ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, sau đó nghiêm túc nói: “Chỉ vì vợ của cậu thôi sao?”

“Tất nhiên, Phong phu nhân đã từng gây chuyện với vợ tôi, vậy nên đương nhiên tôi sẽ không đem cơ hội này nhường cho bà ta.” Nói trắng ra là dám bắt nạt vợ anh, anh khó chịu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1283: Đây là vợ thật của anh đấy (11)
Kiều Nhã Nguyễn lại mắng một tiếng, bị đột kích rồi, nơi này không thể ở lại được nữa. Sở tổng à, anh nói mấy câu này đã nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?

Lão gia tử nghiêm túc suy nghĩ. Ông cũng biết ông không có năng lực phản kháng, nếu không thì sớm muộn gì con trai ông cũng sẽ bán nó cho người khác.

“Được, tôi bán bản quyền cho cậu! Nhưng những gì mà cậu đã nói thì buộc phải giữ lời.” Lão gia tử trầm giọng nói.

Sở Ninh Dực cong môi nói: “Một lát nữa thư ký của tôi sẽ đưa hợp đồng tới. Những gì tôi nói đều đã viết trong hợp đồng! Hơn nữa Tập đoàn Sở Thị sẽ cung cấp phòng làm việc cho ông. Ông muốn làm việc ở nhà hay ở công ty thì đều là quyền tự do của ông, có muốn dùng nhân viên trong công ty hay không cũng là tùy ông, tiền lương công ty trả.”

Sở Ninh Dực đưa ra điều kiện rất tốt.

“Cuộc buôn bán chỉ lỗ không lời này, cũng chỉ là vì vợ của cậu thôi sao?” Lão gia tử vẫn có chút không thể tin nổi mà hỏi lại.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối, khóe môi của anh lại cong lên, nhưng lần này còn mang theo sự dịu dàng: “Cô ấy đáng giá để trở thành độc nhất vô nhị.”

Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì viền mắt của Thủy An Lạc liền đỏ ửng, một giọt nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Sở Ninh Dực, cuộc đời này em có được anh thì còn gì phải hối tiếc?

“Lão già, tôi nói cho ông biết, lần này tôi trở về cũng là do Sở tổng tìm tôi đấy! Cậu ta giúp chúng ta gây dựng thương hiệu nên tôi mới quay về. Nếu không tôi cũng chẳng muốn trở lại ở cạnh cái ông già cứng nhắc như ông đâu. Nếu ông mà còn không đồng ý thì tôi đi đây!” Miêu Gia Thục giả vờ giận giữ nói.

Trong lòng Thủy An Lạc buồn bã, cho nên vừa rồi là Sở tổng đến sân bay là để đón lão phu nhân này à.

Anh Sở chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc kết quả cả.

Thủy An Lạc nghĩ, lần này, nhất định Phong phu nhân sẽ bị tức đến hộc máu luôn cho mà xem!

Thư ký nhanh chóng đưa hợp đồng tới. Thủy An Lạc đi thay đồ rồi cùng Tiểu Miêu cất bộ váy vào.

“Chị Sở, Sở tổng đối xử với chị tốt thật đấy!” Tiểu Miêu hâm mộ nói.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang chơi bông hoa nhỏ thêu trên vạt áo thì khẽ cong môi. Tuy rằng trước đây lý do bọn họ quay về bên nhau là vì Tiểu Bảo Bối, thế nhưng bây giờ Sở Ninh Dực lại hoàn toàn là vì cô.

“Ma ma, hoa~” Tiểu Bảo Bối híp mắt cười toe toét nói.

Thủy An Lạc khom lưng bế con trai đứng dậy: “Mẹ đi tìm hoa cho con nhé.”

Bên ngoài, hợp đồng đã ký xong xuôi.

Sở Ninh Dực bảo thư ký cất hợp đồng, rồi bắt tay với lão gia tử: “Cảm ơn ông!”

Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời thì cánh cửa bị người mở ra. Con trai của lão gia tử cũng vội vàng tiến vào.

“Ba, có khách ạ?” Con trai của lão gia tử vừa bước vào đã cảnh giác nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi sao?”

“Đừng có gọi ta là mẹ!” Miêu Gia Thục tức giận mắng.

Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng thì vừa hay lại trông thấy Phong phu nhân vừa bước vào cửa. Bà ta mặc một bộ sườn xám bằng vải bông, thoạt nhìn vô cùng tao nhã, chỉ có điều sắc mặt của bà ta lại cực kỳ khó coi.

Đáng tiếc Lão Phật Gia đã đi rồi, nếu không nhất định phải để cô nàng nhìn xem vị Phong phu nhân lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo hơn người này hiện giờ sắc mặt xấu xí tới cỡ nào.

Vào lúc Phong phu nhân nhìn thấy Sở Ninh Dực thì đã đại khái đoán được có chuyện gì đang xảy ra rồi. Hơn nữa bà ta còn vừa nhìn thấy có một người mặc âu phục đi ra, đó là thư ký của Sở Ninh Dực.

Phong phu nhân nghĩ, trong lòng cũng hiểu là mọi chuyện hỏng rồi, cho nên sắc mặt lại càng khó coi hơn.

“Sở Ninh Dực! Cậu có ý gì đây?” Phong phu nhân tức giận nói.

Trong lòng Thủy An Lạc cũng có một vài suy nghĩ. Phong phu nhân không phải người ngu, có lẽ là đã đoán ra được. Đáng tiếc, bà ta đã đến muộn rồi.

Cũng đáng tiếc, Lão Phật Gia đi sớm quá.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1284: Đây là vợ thật của anh đấy (12)
Nước cờ này của Sở Ninh Dực hẳn đã được tính toán từ khi ở cửa tiệm đá quý.

Khi đó, mặc dù cô đánh mẹ của Phong Phong, thế nhưng quả thật cô cũng bị bà ta làm bị thương một chút, cho nên anh Sở thực ra đã tức giận từ khi đó rồi.

Vì thế, anh mới ra tay trước một bước mà tìm đến vợ của lão Trạc.

Cái người đàn ông kinh khủng này!

“Bác gái, trong chuyện kinh doanh thì cái quan trọng chính là tốc độ. Bác gái nói có phải phải không?” Sở Ninh Dực hờ hững nói.

“Cậu là anh em với Phong Phong đấy!” Sắc mặt của Phong phu nhân đã tức đến biến đen.

“Bác gái còn nhớ rõ tôi với Phong Phong là anh em, vậy vì sao cứ năm lần bảy lượt làm khó vợ tôi thế?” Sở Ninh Dực trầm giong nói. Anh giận thật rồi.

Mẹ Phong bị một câu này chặn ngang họng.

Dường như bà ta hoàn toàn không ngờ được Sở Ninh Dực lại làm đến mức này.

“Cậu vì một người phụ nữ mà muốn đối đầu với tôi sao?” Mẹ Phong Phong nghĩ, rồi dứt khoát nói một cách không thể tin được.

“Chẳng lẽ tôi sẽ vì một người không quen biết mà để vợ tôi chịu thiệt thòi?” Sở Ninh Dực hờ hững nói, thế nhưng cái giọng điệu này cũng đủ khiến đối phương nghẹn chết.

Thủy An Lạc ôm con trai đang không hiểu chuyện gì xảy ra mà tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn Phong phu nhân bị Sở Ninh Dực chọc tức đến hộc máu, tâm trạng phải nói rất là sung sướng.

Thủy An Lạc cũng không phải là người tốt đẹp gì, lại càng không có thuộc tính Bạch Liên Hoa mà qua đó cầu xin cho bà ta.

Hôm đó, lúc mẹ Phong la lối om sòm, nếu không phải bà ta quá khỏe thì cô tuyệt đối không chỉ đơn giản cho bà ta một cái tát như thế đâu.

Bây giờ Sở Ninh Dực cướp mối làm ăn của bà ta, cảm giác này đúng là sướng chết đi được.

“Vị phu nhân này, tôi đã bán bản quyền cho Sở tổng rồi. Bà tới chậm rồi.” Lão gia tử chỉ hờ hững nói. Ông thích kiểu người có tính cách như Sở Ninh Dực.

Có quá nhiều người vì cái gọi là thể diện mà khiến cho người nhà của mình phải chịu thiệt thòi, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ rằng, những người đó có quan hệ gì với mình đâu, vì sao phải vì họ mà khiến cho những người mình quan tâm phải chịu thiệt thòi chứ.

Tính cách của Sở Ninh Dực lại phù hợp với ông.

Vậy nên cái hợp đồng này đáng để ký.

Phong phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn Thủy An Lạc đang đứng một bên: “Là cô làm chuyện này đúng không?!”

Thủy An Lạc lại càng cảm thấy chán ghét bà ta: “Thật ngại quá thưa Phong phu nhân, bà suy nghĩ nhiều rồi!” Thủy An Lạc hờ hững nói rồi chậm rãi bước tới: “Nếu tôi mà có cái khả năng ấy, thì tôi đâu chỉ đơn giản là cướp một mối làm ăn này của bà như vậy.” Thủy An Lạc thấp giọng nói bên tai bà ta.

“Mày là đồ...”

“Chửi người khác là đồ khốn thì tầm thường quá rồi, hơn nữa Phong phu nhân chỉ biết mỗi một từ đó để chửi người khác thôi hay sao ấy? Hay là để tôi dạy bà thêm vài từ nữa nhé?” Thủy An Lạc lạnh lùng cắt lời của bà ta: “Phong phu nhân, người đang làm có trời đang nhìn, bà cố giữ chút mặt mũi cho con trai mình đi!”

“Mày, mày...” Phong phu nhân đã tức đến mức ôm ngực thở hổn hển.

Thủy An Lạc quay lại bên cạnh Sở Ninh Dực, rồi quay đầu nhìn Phong phu nhân: “Những điều tôi cần nói đều nói cả rồi, chỉ tiếc là ngày hôm nay Lão Phật Gia nhà chúng tôi không có ở đây, chẳng phải bà vẫn nợ cô ấy một câu xin lỗi đó sao.”

“Cái con khốn khiếp đó...”

“Phong phu nhân, ăn nói thì phải giữ ý tứ một chút, đừng hạ thấp thân phận bề trên của bà!” Thủy An Lạc lớn tiếng chặn họng bà ta.

Sở tổng thích dùng hành động đả kích người ta, còn chuyện đả kích người khác bằng mấy câu ngoài miệng này thì cứ giao cho cô là được rồi.

Phong phu nhân tức giận ôm ngực lùi lại, Thủy An Lạc giật mình, chắc không phải cô khiến bà ta tức đến ngỏm luôn rồi chứ! Cô cũng đã nói gì quá đâu?

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: Tức chết người thì làm sao đây?

Sở Ninh Dực dịu dàng xoa đầu vợ mình: Cứ tự nhiên, chết đã có chồng em lo rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1285: Nợ tôi một lời xin lỗi (1)
Nhưng dù thế nào thì đây vẫn là mẹ của Phong Phong, Thủy An Lạc cũng chẳng thế khiến người ta thăng thiên được. Nếu không sau này cô biết phải đối mặt với Phong Phong như thế nào đây.

“Nếu mọi việc đã xong rồi, vậy chúng ta đi thôi.” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực đến đây chủ yếu là vì chuyện bản quyền. Bây giờ hợp đồng đã được giải quyết thì tất nhiên anh cũng không còn chuyện gì muốn làm nữa.

Lý do vẫn chưa rời đi là vì vợ nhà anh phải tiếp tục vả mặt người ta, cho nên anh mới ở đây hỗ trợ. Bây giờ vợ đã nói đi thì tất nhiên anh sẽ không nán lại.

Mẹ Phong Phong bị tức đến tựa hồ muốn ngất đi. Trước khi rời đi Thủy An Lạc còn gửi một tin nhắn cho Phong Phong, ý bảo anh ta mau đến đón mẹ mình, nếu không nhỡ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cô cũng đền không nổi.

Trên đường về, Thủy An Lạc làm bộ si mê mà nhìn chồng.

Sở Ninh Dực rất thỏa mãn, nói: “Ngoan, cứ tiếp tục như thế tới khi về đến nhà đi.”

Thủy An Lạc chống tay lên cằm, cực kỳ ngoan ngoãn phối hợp mà si mê đám đuối tiếp.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn luôn nhảy nhót trên đùi mình, sao tự dưng thằng nhóc lại vui vẻ thế nhỉ?

“Kiều Nhã Nguyễn đâu rồi?”

Khuôn mặt si mê của Thủy An Lạc lập tức biến mất không còn bóng dáng. Cái người này nhất định cố tình! Anh đem thức ăn cho chó đập người ta đến bầm dập như vậy mà bây giờ còn hỏi người đâu được nữa à?

“Bị anh kích bỏ đi mất rồi.” Đến giờ Thủy An Lạc vẫn nhớ ánh mắt tức giận lúc rời đi của Kiều Nhã Nguyễn, nhưng mà mấy cái này không có liên quan gì đến cô đâu.

Sở Ninh Dực không thèm để ý, sau này có muốn kích nữa cũng không có cơ hội.

“Sao anh lại biết lần này bà ta trở về là vì lão Trạc?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Bà ta có thương hiệu thời trang riêng ở nước ngoài. Anh xem qua trọng tâm gần nhất của bà ta chính là sườn xám. Bà ta chủ động tới thành phố A, một là vì Phong Tứ, còn một là vì lão Trạc. Bộ sườn xám em mặc lần trước cũng là tác phẩm của lão Trạc đấy.”

Thủy An Lạc bĩu mỗi, quả nhiên là anh Sở thận trọng.

“Cơ mà chuyện này cũng là chuyện tốt, coi như trút giận cho Lão Phật Gia luôn.” Thủy An Lạc vừa nói vừa tựa vào đầu vai Sở Ninh Dực.

“Hợp đồng này anh muốn chịu lỗ chứ không phải kiếm tiền thật đấy à?” Thủy An Lạc không yên lòng nói.

“Cũng không hẳn, khoảng thời gian đầu có thể sẽ lỗ, thế nhưng giai đoạn sau có thể kiếm bù lại.” Sở Ninh Dực hờ hững nói.

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút thấy cũng đúng, sao mà anh Sở có thể làm chuyện buôn bán lỗ mà không lãi được chứ?

“Anh tìm nhà thiết kế riêng cho em làm gì. Em cũng chẳng mấy khi mặc lễ phục mà.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày: “Bổn thiếu gia thích cưng chiều vợ mình đấy.”

Ôi mẹ ơi...

Một câu của anh Sở làm trái tim của Thủy An Lạc tan thành nước.

“Phù dâu là Lão Phật Gia, thế phù rể thì sao? Anh Xinh Trai đã kết hôn rồi nên đâu thể làm phù rể được, cùng hội với anh cũng chỉ còn mỗi Phong điên thôi?!” Thủy An Lạc tựa đầu vào vai anh hỏi.

Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày. Sau hôn lễ chắc chắn Kiều Nhã Nguyễn sẽ rời đi. Anh nghĩ chắc chắn phù rể của anh sẽ là Phong Phong.

Lần này có lẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau trong suốt hai năm tới rồi.

“Anh nghĩ gì thế?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực không trả lời mình.

“Không có gì, phù rể là Phong Tứ.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói. Tiểu Bảo Bối ngồi chơi trong chốc lát rồi lại chui vào lòng ba mình đánh một giấc.

Tiểu Bảo Bối nằm một lúc, có thể là thấy là lạ, nên động đậy một chút, giơ tay nhỏ muốn tìm mẹ. Nhóc vẫn là muốn mẹ bế ngủ cơ.

Sở Ninh Dực nhướng mày, thằng nhóc này ghét bỏ anh đấy sao?

Sở Ninh Dực cố tình chơi xấu không chịu thả. Tiểu Bảo Bối dứt khoát đá chân nhỏ của mình rồi giùng giằng bò về phía mẹ.

Chắc là Tiểu Bảo Bối cũng thực sự buồn ngủ rồi, cho nên lúc bị ba túm lại thì òa một tiếng khóc lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1286: Nợ tôi một lời xin lỗi (2)
Thủy An Lạc vội vàng đón lấy con trai: “Nó buồn ngủ thật rồi.”

Nếu là bình thường thì chắc chắn Tiểu Bảo Bối sẽ còn quậy với ba, thế nhưng hôm nay lại khóc òa lên chứng tỏ nhóc đã buồn ngủ lắm rồi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa một cái trên đầu con trai. Tiểu Bảo Bối thở hổn hển nhìn ba mình, hai cái tay nhỏ bám vào quần áo của mẹ rồi nhanh chóng ngủ luôn.

“Rốt cuộc là Phong điên đang nghĩ cái gì vậy? Thích thì cứ theo đuổi đi! Tự mình không chịu theo đuổi lại còn không để cho người khác theo đuổi Lão Phật Gia. Anh ta muốn làm gì vậy chứ?” Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối, có chút không vui nói.

Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn bộ dạng tức giận của vợ mình rồi thò tay xoa đầu cô một cái: “Có lẽ thời điểm thích hợp còn chưa tới.”

“Chờ được, thì cũng thành vợ người ta rồi!” Thủy An Lạc hừ một tiếng: “Nói không chừng có khi Lão Phật Gia với Sư Hạ Dương thật sự thành một đôi đấy!”

“Sư Hạ Dương?” Sở Ninh Dực hờ hững lặp lại cái tên này, dường như đang suy nghĩ gì đó.

“Em rất tò mò, anh với Sư Hạ Dương rốt cuộc là có mâu thuẫn gì vậy? Bình thường anh đâu có coi người khác thành đối thủ đâu!” Bởi vì Sở tổng khinh thường đám người kia.

“Không có gì.” Sở Ninh Dực nói rồi để chú Sở đỗ xe lại ở phía trước: “Chờ một lát, anh đi lấy vài thứ.”

Thủy An Lạc hơi bất ngờ. Cô nhìn tòa nhà thương mại bên ngoài, ở đây thì có cái gì muốn lấy?

Lúc này Tiểu Bảo Bối đã ngủ khò khò, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm vì ngủ say mà trở nên ửng hồng, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên má con trai một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài. Cô bất ngờ nhận ra một bóng người quen thuộc.

“Bạch Dạ Hàn?” Thủy An Lạc khẽ nói. Lúc cô định mở cửa xe thì đã không thấy người đâu nữa.

Thủy An Lạc không xuống xe nhưng trong lòng lại tò mò, tại sao lại là anh ta?

Chẳng phải anh ta đang ở Rome sao?

Thủy An Lạc còn đang mải nghĩ ngợi thì Sở Ninh Dực đã quay về, hơn nữa cũng không thấy tay anh cầm gì cả.

“Đồ đâu?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

Sở Ninh Dực bảo chú Sở lái xe rồi mới nhìn về phía Thủy An Lạc: “Đồ gì?”

“Chẳng phải anh bảo đi lấy đồ sao?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn anh từ trên xuống dưới.

“Để trong túi, tạm thời không cho em xem được.” Sở Ninh Dực nói rồi xoa đầu cô một cái.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi nhưng cũng không nói gì nữa.

“Em vừa mới nhìn thấy Bạch Dạ Hàn. Chẳng phải anh ta đang ở Rome sao?” Thủy An Lạc nói.

“Bạch Dạ Hàn?” Sở Ninh Dực nhíu mày.

Thủy An Lạc hơi cúi đầu, thế là không phải anh đi gặp Bạch Dạ Hàn rồi.

Nhìn phản ứng hoàn toàn không biết gì của Sở Ninh Dực, có lẽ không phải là đi gặp anh ta thật.

“Ừ, vừa mới thấy bên ngoài nhưng thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật.

Sở Ninh Dực nhìn thoáng qua bên ngoài, ngoại trừ những người xa lạ đi đường thì chẳng còn người nào khác.

“Chắc em nhìn nhầm đấy!” Sở Ninh Dực nói rồi đưa tay xoa đầu cô một cái: “Xem ra gần đây em mệt mỏi quá rồi.”

Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài một lần nữa, thật sự là do cô quá mệt mỏi nên mới nhìn nhầm sao?

Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi Trạc gia quả thật là vì bị Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đả kích.

Thế nhưng cô cũng vui mừng cho bạn thân của mình. Dù sao có được một người đàn ông yêu mình đến vậy thì đó là một chuyện tốt.

Kiều Nhã Nguyễn lái xe về đến nhà, thấy ba Kiều đang tập thể dục trên ban công, mẹ Kiều đang làm cơm trong bếp.

Kiều Nhã Nguyễn dựa vào cửa nhìn cảnh tượng này, thực ra như vậy cũng rất tốt.

“Con làm cái gì đấy, về rồi sao còn chưa vào nhà?” Ba Kiều cười nói.

“Nhã Nhã về rồi đấy à? Vừa hay ngày mai đi gặp một người với mẹ nhé.” Mẹ Kiều ra khỏi bếp nói.

“Xem mắt ạ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1287: Nợ tôi một lời xin lỗi (3)
Kiều Nhã Nguyễn vốn chỉ nói đùa một câu, không ngờ mẹ cô lại gật đầu thật.

Lần này thì Kiều Nhã Nguyễn cười không nổi nữa, nên chỉ có thể lúng túng giật giật khóe miệng của mình, cuối cùng ngắc ngứ nói: “Mẹ, mẹ đừng nói đùa, chẳng phải đã bảo không đi nữa sao?”

Mẹ Kiều nhìn con gái của mình, rồi kéo cô ngồi xuống.

“Người lần này là con của một đàn chị của mẹ, lớn hơn con tầm bảy tám tuổi! Cơ mà người này tốt lắm, hơn nữa còn là quân nhân. Bây giờ con nhập ngũ rồi sau này hai đứa nói chuyện cũng có chủ đề chung.” Mẹ Kiều vui vẻ nói, rõ ràng là mẹ Kiều rất ưng ý về đối tượng coi mắt lần này.

“Là quân nhân? Họ Sư sao? Tên là Sư Hạ Dương ạ?” Kiều Nhã Nguyễn uể oải nói. Hiện giờ cô cũng quen một người quân nhân nhưng sao lại chẳng có cảm giác sẽ có tiếng nói chung gì cả.

“Làm sao con biết, chẳng phải đã nói là ngày mai mới gặp nhau sao?” Mẹ Kiều tò mò hỏi.

“Mẹ của con ơi?” Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát ngã ra ghế sofa: “Mẹ, Sư Hạ Dương kia con biết, anh ta là...” Kiều Nhã Nguyễn vừa định nói gì đó thì đột nhiên cảm thấy không đúng.

Nếu như người nhà của Sư Hạ Dương biết chuyện anh ta có bạn gái, thì làm sao còn sắp xếp cho anh ta xem mắt chứ?

“Cậu ta làm sao?” Mẹ Kiều chờ con gái nói tiếp.

Kiều Nhã Nguyễn vội vàng lắc đầu: “Không có gì, chỉ là con từng nghe Lạc Lạc nhắc đến thôi. Dường như anh ta có chút quan hệ với Sở Ninh Dực.”

Kiều Nhã Nguyễn nói rồi gãi gãi cái cằm của mình. Tại sao Sư Hạ Dương lại không nói với người nhà chuyện đã có bạn gái chứ?

“Nhã Nhã, mẹ nói với con này, đàn chị này của mẹ là người tốt lắm! Con trai của chị ấy cũng chắc chắn không tồi đâu. Mặc dù cậu ấy lớn hơn con bảy, tám tuổi nhưng mà nhiều tuổi hơn sẽ biết thương con. Con xem chẳng phải Sở Ninh Dực lớn hơn Lạc Lạc nhiều tuổi vậy sao? Giờ Lạc Lạc hạnh phúc thế còn gì.”

Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, nhưng trông có vẻ như muốn khóc đến nơi rồi.

“Con nghiêm túc một chút xem nào.” Mẹ Kiều có chút không vui đập vào mu bàn tay Kiều Nhã Nguyễn: “Có phải con còn nhớ Phong Phong kia đúng không? Chẳng phải cậu ta cũng lớn hơn con cả tám, chín tuổi đấy còn gì? So với con trai đàn chị của mẹ thì còn lớn hơn một chút đấy!”

“Mẹ mẹ mẹ mẹ, con đi, con đi! Con lên phòng nằm chút đây, chạy cả buổi trưa với Lạc Lạc rồi!” Kiều Nhã Nguyễn nghe được tên của Phong Phong thì liền trốn luôn lên lầu.

Ba Kiều từ ban công đi vào. Mẹ Kiều liền thở dài: “Con bé này thật là hết hy vọng rồi. Tôi thấy cả đời này nó cũng không thoát được khỏi chuyện của Phong Phong kia đâu.”

Ba Kiều đưa tay vỗ vỗ vai vợ mình: “Bà đã biết rồi, còn tìm đối tượng cho nó làm gì?”

“Chẳng phải là do tôi xót con gái mình sao? Hơn nữa thằng bé nhà đàn chị của tôi quả thật không tệ. Mấy năm nay làm trong quân đội cũng tốt lắm, về sau con gái nhập ngũ cũng có thể chăm sóc cho nhau, không phải à?”

Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn xuống dưới lầu. Ba mẹ lo lắng cho cô thế nào cô đều biết. Nhất là ba của cô, ông vì cô mà bán cả công ty, nhưng bây giờ cô lại vẫn khiến họ phải lo lắng.

Kiều Nhã Nguyễn thở dài, sau đó đi về phòng của mình.

Thủy An Lạc vừa mới đặt con trai xuống thì di động vang lên. Cô giơ tay cầm lấy di động, nhìn tên hiển thị bên trên thì nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi: “Lão Phật Gia, mày đi đâu thế?”

“Về nhà thôi. Chị đây toi đời rồi. Mẹ tao lại bảo tao đi xem mắt.” Kiều Nhã Nguyễn thở dài nói.

“Lại?” Thủy An Lạc khựng một chút nói: “Chẳng phải đã bảo không đi nữa rồi sao?”

“Quan trọng, là mày biết đối tượng xem mắt lần này là ai không? Sư Hạ Dương đó!” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói.

Thủy An Lạc kinh ngạc.

Sư Hạ Dương?

Đó chẳng phải là người đã có vợ con rồi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1288: Nợ tôi một lời xin lỗi (4)
Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra trên giường rồi ôm lấy búp bê của mình nghịch: “Không ngờ người nhà của Sư Hạ Dương lại không biết đến sự tồn tại của Triệu Dương Dương. Mày không cảm thấy kỳ quái à?”

“Vẫn còn tốt chán! Mày nghĩ xem, Triệu Dương Dương chỉ là một cô gái mồ côi. Người nhà Sư Hạ Dương chắc chắn sẽ không chấp nhận đâu! Hơn nữa Sư Hạ Dương chưa kết hôn đã có con, việc này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của anh ta. Người nhà anh ta mà biết còn không hận chết Triệu Dương Dương ấy chứ!” Thủy An Lạc phân tích một cách lý trí.

“Cũng đúng, cơ mà tao cũng đồng tình với Triệu Dương Dương, người tốt đoản mệnh mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xoay người tiếp tục nằm xuống: “Tao đoán chừng là cô ấy chỉ chống đỡ được đến lúc đứa bé được bảy tháng thôi, sau đó chắc là sẽ sinh mổ.”

Thủy An Lạc cũng từng xem bệnh án của Triệu Dương Dương, cho nên cô cũng hiểu đó thật sự là một ca bệnh không cứu nổi. Vậy nên việc duy nhất mà bệnh viện có thể làm chính là cố gắng làm cho cô đỡ đau hơn, giúp cô bảo vệ đứa bé trong bụng.

“Vậy ngày mai mày sẽ đi gặp Sư Hạ Dương à?” Thủy An Lạc ngồi bên giường nói.

“Gặp chứ, không gặp thì mẹ tao sẽ chẳng bỏ qua cho tao đâu.” Kiều Nhã Nguyễn buồn bực nói.

“Anh Sở còn không muốn gặp Hạ Sư Dương hơn cả tao. Tao đoán chắc cũng chẳng hỏi ra được gì đâu! Có điều hình như lúc còn trong quân ngũ thì quan hệ của anh Sở với anh ta không tệ. Tao còn thấy ảnh hai người họ chụp chung nữa.” Thủy An Lạc tiếc hận nói.

“Tao chỉ sợ ngày mai sẽ đụng mặt Phong Phong, rồi mẹ tao lại kích động thôi.” Kiều Nhã Nguyễn có chút tức giận nói.

“Vậy thì trốn thôi, anh ta là nhân vật lớn thì chắc cũng chẳng đến mấy chỗ quá nhiều người đâu. Mày với bác gái cứ tìm chỗ nào nhiều người mà hẹn là được.” Thủy An Lạc nói, Tiểu Bảo Bối đột nhiên hơi giật mình một cái. Thủy An Lạc vội vàng vỗ vỗ lên người con trai để bé ngủ tiếp.

“Ý kiến này không tồi!” Kiều Nhã Nguyễn cười híp mắt nói: “Sau đó thế nào vậy?”

“Sở tổng vả mặt người ta chẳng nể tình chút nào. Mày đi sớm quá, mẹ của Phong Phong suýt nữa bị tao làm cho tức chết đấy. Tao nghĩ giờ Phong Phong mà gặp tao chắc muốn bóp chết tao luôn quá.” Thủy An Lạc bĩu môi nói.

“Được rồi, cưng giúp chị đây báo thù cũng không uổng công trước đây chị thương cưng như vậy. Chị đi tìm cái gì ăn đã.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi tắt cuộc gọi, sau đó ném di động lên trên giường.

Thủy An Lạc cúp máy xong thì cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đang ngủ say sưa, sau đó lại kéo chăn cẩn thận đắp lên cho nhóc, rồi mới đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực đang ở dưới lầu gọi điện thoại dặn dò việc chuẩn bị hoa hồng dùng trong hôn lễ. Thủy An Lạc cứ thế dựa vào lan can cầu thang nhìn anh, mọi việc lớn nhỏ trong hôn lễ lần này đều do tự tay Sở Ninh Dực phụ trách.

Cô làm cô dâu mà lại rảnh rỗi vô cùng.

Lần trước là một mình cô theo chân mẹ chồng chạy xuôi ngược khắp nơi, đồng thời cũng nhận lấy sự lạnh nhạt của mẹ chồng, nhưng mà bây giờ... Cho nên mới nói cuộc đời cần có sự so sánh.

Sở Ninh Dực dặn dò xong, vừa quay đầu đã thấy được cô gái đang ở trên cầu thang chống cằm nhìn mình.

Lúc này Thủy An Lạc đang ngồi ở giữa bậc thang, một tay chống cằm nhìn anh chăm chú.

Sở Ninh Dực bỏ di động xuống rồi bước từng bước về phía cô.

Thủy An Lạc vẫn duy trì tư thế vừa rồi mà nhìn người đàn ông cách mình ngày càng gần, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.

Sở Ninh Dực dừng bước ở bậc thang ngay sát bên chân cô. Thủy An Lạc ngẩng đầu còn Sở Ninh Dực đang khom lưng xuống.

Hai đôi môi nhẹ nhàng tiếp xúc.

Trên gương mặt của Thủy An Lạc ẩn chứa ý cười nhẹ nhàng, cái tay chống cằm nhẹ nhàng giơ ra, sau đó bám vào cổ của Sở Ninh Dực: “Sao anh biết em không thích hoa hồng đỏ?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1289: Nợ tôi một lời xin lỗi (5)
Sở Ninh Dực kề trán sát trán của cô rồi nói: “Những gì anh biết có lẽ còn nhiều hơn thế, chỉ là em không biết mà thôi.” Anh nói rồi bất ngờ bế cô lên, sau đó ôm người về phòng ngủ.

“Ngày mai Lão Phật Gia lại phải đi xem mắt đấy, đối tượng là Sư Hạ Dương.” Thủy An Lạc duỗi tay ôm lấy cổ anh rồi nói.

Bước chân của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục ôm cô về phòng, sau đó đặt lên giường: “Vậy thì sao? Em lại muốn nói cho Phong Phong biết à?”

“Vậy nên ngày mai anh phải kéo chân Phong Phong.” Thủy An Lạc né tránh đôi môi đang tiến tới của anh. Ban ngày ban mặt, người đàn ông này đủ rồi đó.

Sở Ninh Dực dùng một tay bắt lấy cái cằm của cô rồi đặt lên môi cô một nụ hôn, sau đó mới nói: “Tại sao em muốn kéo chân cậu ta? Thành phố A lớn như vậy, chẳng lẽ còn đụng mặt cậu ta được sao?”

“Cũng đúng, dù sao thì em cũng không biết địa điểm coi mắt ở đâu. Thành phố A lớn như vậy, làm gì có chuyện trùng hợp gặp mặt được chứ.” Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cũng không lo lắng nữa.

Sở Ninh Dực lại tiếp tục làm chuyện của mình.

“Sở Ninh Dực! Anh có thể đừng suốt ngày nghĩ về mấy cái chuyện này nữa được không hả!” Thủy An Lạc lắc cái đầu của mình không cho anh hôn. Một lát nữa là đến giờ cơm trưa rồi, bất cứ lúc nào thím Vu cũng có thể đi lên gọi họ đấy.

“Thằng nào có vợ mà không muốn ôm, thì thằng đó chắc chắn không phải đàn ông!” Sở Ninh Dực nói khoác không biết ngượng mồm, sau đó lại rủ rỉ bên tai vợ mình một câu còn mập mờ hơn.

Thủy An Lạc á một tiếng, rồi suýt nữa quăng một cái tát qua.

Sở Ninh Dực cúi đầu tặng một quả dâu tây nhỏ đo đỏ trên xương quai xanh của cô. Thủy An Lạc mím môi lại thật chặt nhưng vẫn có một tiếng ưm nhỏ khẽ bật ra.

Sở Ninh Dực chậm rãi cắn lên môi của cô rồi thấp giọng nói: “Đây là của bản thiếu gia, lỡ cắn bị thương rồi thì em có chịu trách nhiệm được không? Hơn nữa bản thiếu gia thích nghe giọng của em.”

Thủy An Lạc lại càng xấu hổ hơn. Cô dứt khoát xoay người ngồi lên người Sở Ninh Dực, hai tay chống lên lồng ngực của anh.

Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống ngực anh một cách tùy tiện, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng không rơi xuống.

“Anh Sở, anh như vậy là không nói lý lẽ.”

“Lẽ nào em không muốn?” Hai tay Sở Ninh Dực đặt lên cặp mông mềm mại của cô, giọng điệu khàn khàn đầy ái muội.

Thủy An Lạc hơi run lên, thân dưới của anh còn khẽ đẩy lên chạm vào nơi nào đó.

Muốn...

Muốn cái mông ý!

Mấy ngày gần đây tối nào cô cũng bị anh hành hạ cho gần chết, nghĩ thôi cũng không muốn rồi được không hả!

“Em...”

“Thiếu gia, thiếu phu nhân, cơm trưa nấu xong rồi!” Thím Vu đứng ngoài cửa lên tiếng gọi. Nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy thím Vu gọi cũng chỉ cho có lệ.

“Vâng...” Thủy An Lạc cố gắng trả lời nhưng mà vẫn không nói được hết câu.

Cô lại bị Sở Ninh Dực lật lại đặt dưới thân: “Thím Vu đi xuống rồi, không bằng chúng ta cứ tiếp tục làm việc vừa nãy còn chưa hoàn thành đi, cũng thỏa mãn hy vọng của mọi người.”

“Ối...” Thủy An Lạc không tránh kịp nên đã bị Sở Ninh Dực chiếm lấy quyền chủ đạo.

Thím Vu ơi, sao thím gọi người ta xuống ăn cơm mà sao không cố gắng kiên trì hơn một chút nữa vậy?

Có lẽ cả ngày hôm nay cô đừng mong xuống giường được mất thôi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thủy An Lạc hy vọng chính mình nhanh chóng mang thai! Nếu không cái mạng nhỏ này của cô sẽ bị anh Sở xài hết trên giường mất.

Trước khi cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ, thì được Sở Ninh Dực đút cho một ít sữa, sau đó thì ngủ say.

Sở Ninh Dực đặt cái tách xuống, giúp cô đắp chăn lại cẩn thận, sau đó lại đặt một nụ hôn lên trán của cô, rồi mới cởi áo tắm thay thành áo ngủ.

Thủy An Lạc đã buồn ngủ lắm rồi. Cô nghe thấy anh rời đi nhưng cũng chẳng quan tâm mà co người ngủ tiếp.
 
Top