[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 1280: Đây là vợ thật của anh đấy (8)
Tuy Tiểu Miêu còn nhỏ, nhưng tay nghề lại rất tốt.
Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, bàn tay đang cầm nơi góc áo hơi nắm chặt lại.
Phần tóc chưa được búi hết lên được điểm xuyết bằng một chiếc trâm cài tóc Lưu Tô tinh xảo, gương mặt xinh đẹp lại được cô bé trang điểm kỹ càng, đôi mắt sáng ngời ngập xuân sắc. Da cô vốn trắng nõn, nhưng lúc này được dặm phấn hồng lên.
Thủy An Lạc không hề biết rằng, cô cũng có thể trở nên xinh đẹp được như vậy.
“Chị Sở, tới đây.” Tiểu Miêu kinh ngạc lên tiếng, lại đỡ Thủy An Lạc đứng dậy.
Một bộ đồ cưới đỏ chót mặc trên thân hình vòng eo con kiến của cô, ánh nắng mặt trời nhuốm vàng hắt lên cửa sổ, chiếu vào người cô, khiến cô như một giai nhân từ cổ đại tới vậy.
Khiến mọi người không thể dời mắt.
Tiểu Miêu kích động đỡ Thủy An Lạc ra ngoài: “Chị Sở, cho tới nay, chị là người duy nhất mặc đồ ông nội em may mà có thể toát ra được cái thần của nó đấy, mau ra cho ông nội em xem đi.”
Bên ngoài, Sở Ninh Dực đã đến được một lúc, có điều anh còn đưa thêm cả một người nữa đến.
Đó chính là vợ của ông lão, là chuyên viên trang điểm nổi tiếng quốc tế, Miêu Gia Thục.
Bầu không khí bên ngoài lúc này có chút kỳ lạ. Ông lão không ho he câu nào, còn Miêu Gia Thục thì có vẻ đang rất tức giận.
Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba, ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình. Sở Ninh Dực rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Thủy An Lạc đang đứng trước cửa.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi một bên thong thả uống nước, đang nghĩ xem rốt cuộc Sở Ninh Dực có ý gì, sao đi mua quần áo thôi mà cũng tìm luôn cả vợ của người ta về thế này?
“Két...”
Cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn được mở ra.
Đập vào thị giác chính là một màu đỏ nhức mắt.
Thủy An Lạc vừa ra tới cửa, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy Sở Ninh Dực đang ngồi trước mặt cô.
Anh ấy?
Sao lại tới đây?
Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy nhìn cô gái trước mặt mình.
Đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp hoàn mỹ, đẹp không bám bụi trần.
Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy theo, sự thán phục trong đôi mắt đã tỏ rõ tâm trạng và sự bất ngờ trong cô lúc này.
Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa thậm chí còn quên cả uống, cái tay với ra chỗ mẹ, “Đẹp, đẹp đẹp, ma ma~”
Tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối vừa cất lên liền phá tan sự tĩnh mịch trong cả căn phòng.
Thủy An Lạc không dám nhìn vào mắt Sở Ninh Dực. Cô chỉ có cảm giác tim đập mạnh như sấm thôi.
Lần đầu tiên thử váy cưới, cô một mình thấp thỏm đi ra, kết quả anh không ở đó, vì có chuyện phải đi.
Thế nhưng lần này cô không ngờ anh lại có mặt ở đây. Cô vừa bước ra, anh liền sáng bừng xuất hiện trước mặt mình.
Cô không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả.
Sở Ninh Dực từ từ bước tới lại gần cô, càng có thể nhìn rõ được sự xinh đẹp lúc này của cô hơn.
“Bộ đồ đỏ quá đẹp, cô gái yểu điệu với cặp lúm đồng tiền này cũng xinh đẹp quá đi mất.” Miêu Gia Thục kinh ngạc thốt lên.
Mặt Thủy An Lạc lại càng đỏ hơn, đỏ vì ngượng chứ không phải vì lớp phấn má hồng kia.
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất, để nhóc đứng đó, sau đó nhận lấy đôi giày thêu uyên ương mà ông lão đưa cho, quỳ xuống từ từ cởi giày của cô ra.
“Sở... Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc khẽ thốt lên, trong giọng nói đã xen lẫn chút run rẩy khó có thể nhận ra.
Không ngờ anh lại tự tay thay giày cho cô, đã thế còn ở chỗ bao nhiêu người thế này nữa.
“Vịn vào vai anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Anh nhấc một chân của cô lên, tháo chiếc giày thể thao ra, từ từ xỏ đôi giày thêu vào cho cô.
Thay một chiếc xong, anh lại chậm rãi thay chiếc còn lại. Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa đứng cạnh ba, cứ ngẩng lên nhìn mẹ mình suốt.
“Xem ra, quyết định của tôi là chính xác rồi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.
Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, bàn tay đang cầm nơi góc áo hơi nắm chặt lại.
Phần tóc chưa được búi hết lên được điểm xuyết bằng một chiếc trâm cài tóc Lưu Tô tinh xảo, gương mặt xinh đẹp lại được cô bé trang điểm kỹ càng, đôi mắt sáng ngời ngập xuân sắc. Da cô vốn trắng nõn, nhưng lúc này được dặm phấn hồng lên.
Thủy An Lạc không hề biết rằng, cô cũng có thể trở nên xinh đẹp được như vậy.
“Chị Sở, tới đây.” Tiểu Miêu kinh ngạc lên tiếng, lại đỡ Thủy An Lạc đứng dậy.
Một bộ đồ cưới đỏ chót mặc trên thân hình vòng eo con kiến của cô, ánh nắng mặt trời nhuốm vàng hắt lên cửa sổ, chiếu vào người cô, khiến cô như một giai nhân từ cổ đại tới vậy.
Khiến mọi người không thể dời mắt.
Tiểu Miêu kích động đỡ Thủy An Lạc ra ngoài: “Chị Sở, cho tới nay, chị là người duy nhất mặc đồ ông nội em may mà có thể toát ra được cái thần của nó đấy, mau ra cho ông nội em xem đi.”
Bên ngoài, Sở Ninh Dực đã đến được một lúc, có điều anh còn đưa thêm cả một người nữa đến.
Đó chính là vợ của ông lão, là chuyên viên trang điểm nổi tiếng quốc tế, Miêu Gia Thục.
Bầu không khí bên ngoài lúc này có chút kỳ lạ. Ông lão không ho he câu nào, còn Miêu Gia Thục thì có vẻ đang rất tức giận.
Tiểu Bảo Bối ngồi trên đùi ba, ngoan ngoãn ôm bình sữa của mình. Sở Ninh Dực rất bình tĩnh, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào Thủy An Lạc đang đứng trước cửa.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi một bên thong thả uống nước, đang nghĩ xem rốt cuộc Sở Ninh Dực có ý gì, sao đi mua quần áo thôi mà cũng tìm luôn cả vợ của người ta về thế này?
“Két...”
Cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn được mở ra.
Đập vào thị giác chính là một màu đỏ nhức mắt.
Thủy An Lạc vừa ra tới cửa, ánh mắt đầu tiên liền trông thấy Sở Ninh Dực đang ngồi trước mặt cô.
Anh ấy?
Sao lại tới đây?
Sở Ninh Dực từ từ đứng dậy nhìn cô gái trước mặt mình.
Đẹp, đẹp đến kinh người, đẹp hoàn mỹ, đẹp không bám bụi trần.
Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy theo, sự thán phục trong đôi mắt đã tỏ rõ tâm trạng và sự bất ngờ trong cô lúc này.
Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa thậm chí còn quên cả uống, cái tay với ra chỗ mẹ, “Đẹp, đẹp đẹp, ma ma~”
Tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối vừa cất lên liền phá tan sự tĩnh mịch trong cả căn phòng.
Thủy An Lạc không dám nhìn vào mắt Sở Ninh Dực. Cô chỉ có cảm giác tim đập mạnh như sấm thôi.
Lần đầu tiên thử váy cưới, cô một mình thấp thỏm đi ra, kết quả anh không ở đó, vì có chuyện phải đi.
Thế nhưng lần này cô không ngờ anh lại có mặt ở đây. Cô vừa bước ra, anh liền sáng bừng xuất hiện trước mặt mình.
Cô không có chút tâm lý chuẩn bị nào cả.
Sở Ninh Dực từ từ bước tới lại gần cô, càng có thể nhìn rõ được sự xinh đẹp lúc này của cô hơn.
“Bộ đồ đỏ quá đẹp, cô gái yểu điệu với cặp lúm đồng tiền này cũng xinh đẹp quá đi mất.” Miêu Gia Thục kinh ngạc thốt lên.
Mặt Thủy An Lạc lại càng đỏ hơn, đỏ vì ngượng chứ không phải vì lớp phấn má hồng kia.
Sở Ninh Dực đặt Tiểu Bảo Bối xuống đất, để nhóc đứng đó, sau đó nhận lấy đôi giày thêu uyên ương mà ông lão đưa cho, quỳ xuống từ từ cởi giày của cô ra.
“Sở... Sở Ninh Dực.” Thủy An Lạc khẽ thốt lên, trong giọng nói đã xen lẫn chút run rẩy khó có thể nhận ra.
Không ngờ anh lại tự tay thay giày cho cô, đã thế còn ở chỗ bao nhiêu người thế này nữa.
“Vịn vào vai anh.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói. Anh nhấc một chân của cô lên, tháo chiếc giày thể thao ra, từ từ xỏ đôi giày thêu vào cho cô.
Thay một chiếc xong, anh lại chậm rãi thay chiếc còn lại. Tiểu Bảo Bối ôm bình sữa đứng cạnh ba, cứ ngẩng lên nhìn mẹ mình suốt.
“Xem ra, quyết định của tôi là chính xác rồi.” Sở Ninh Dực khẽ nói.