Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1290: Nợ tôi một lời xin lỗi (6)
Sở Ninh Dực xuống lầu rồi qua nhà hàng xóm.

Lúc này Tiểu Miên Miên đang ngủ, Mân Hinh đang ôm máy tính tra tài liệu.

An Phong Dương mở rộng cửa để Sở Ninh Dực bước vào, sau đó nói: “Đúng là Bạch Nhị đã về thành phố A rồi. Em Đẹp Gái không nhìn nhầm đâu.”

“Một mình cậu ta?”

Mân Hinh quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực rồi nói: “Tôi đã xem băng ghi hình an ninh ở sân bay, quả thật chỉ có một mình anh ta.”

Sở Ninh Dực nhíu mày.

An Phong Dương đưa tay xoa cằm mình, biếng nhác dựa vào tường.

Mân Hinh thấy hai người bọn họ như vậy thì quay lại tiếp tục nhìn màn hình máy tính.

“Mân Hinh, cô nghĩ cách liên hệ với Bạch Dạ Hàn, nói là tôi muốn gặp cậu ta.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh khẽ gật đầu: “Được, để tôi thử xem.”

“Tôi nói này, có phải cậu ra lệnh cho vợ tôi thuận miệng quá rồi không?” An Phong Dương duỗi tay ôm lấy Sở Ninh Dực, mỉm cười quyến rũ.

Sở Ninh Dực quay đầu lại cho người anh em của mình một cái liếc mắt lạnh thấu xương: “Tôi thấy cậu cũng chẳng có tiền đồ gì nữa rồi, không lăn đến công ty làm việc đi còn ở nhà làm cái gì?”

An Phong Dương chậc chậc lưỡi nói: “Tôi ăn bám đấy, có ý kiến gì không?”

Sở Ninh Dực gạt bỏ cánh tay đang khoác trên vai mình xuống, lại nói: “Chính cậu cũng phải cẩn thận một chút đi, đừng để bị người ta để mắt tới.”

“Ai để mắt tôi cơ? Ả đàn bà kia á?” An Phong Dương nói rồi lại ngồi xuống sofa, hai chân gác lên mặt bàn: “Nếu như Long Nhược Sơ làm quân sư cho Viên Giai Di thì chuyện lần này sẽ rất vui đây.”

Sở Ninh Dực đưa tay xoa chóp mũi của mình, sau đó liền quay người bỏ đi: “Mân Hinh, cô cứ thử liên hệ với Bạch Dạ Hàn trước đi.”

“Được.” Mân Hinh quay đầu nhìn cánh cửa nhà đã đóng lại, sau đó tiếp tục cố gắng liên lạc với Bạch Dạ Hàn.

“Không phải chứ, vợ ơi, sao em lại nghe lời cậu ta quá vậy?” An Phong Dương rất là bất bình. Thái độ này của vợ anh không đúng, cô còn chưa bao giờ tốt với anh như vậy nữa là.

Mân Hinh dừng động tác của mình lại, rồi quay sang nhìn ông chồng dở hơi của mình, sau đó thì dứt khoát mặc kệ luôn mà đi thẳng vào nhìn Tiểu Miên Miên đang ngủ.

“Này, bà xã, vợ ơi! Em vẫn chưa trả lời anh cơ mà?” An Phong Dương đứng dậy đuổi theo, kiểu gì thì cũng phải hỏi cho ra nhẽ mới chịu.

Lúc Sở Ninh Dực quay về nhà thì Thủy An Lạc vẫn chưa tỉnh lại.

“Thím Vu, gần đây có ai đến nhà chúng ta không?” Sở Ninh Dực lên tiếng hỏi.

Thím Vu ra khỏi bếp. Bà nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “Không có, gần đây không có ai tới cả, ngay cả chuyển phát nhanh cũng không có.”

Sở Ninh Dực gật đầu rồi lên lầu.

Thím Vu tò mò, rồi lại quay trở lại bếp.

Trong gian uống cafe của một khách sạn rất yên tĩnh, Kiều Nhã Nguyễn đang buồn chán ngồi trong đó.

Cô nhìn mẹ của mình cùng người đàn chị của bà đang trò chuyện đến khí thế ngất trời, còn chính mình một câu cũng không chen vào được thì liền cảm thấy... thật gượng gạo quá đi!

“Công việc của Hạ Dương có chút đặc biệt, vậy nên có lẽ sẽ tới muộn một chút.” Mẹ Sư áy náy nói.

“Chị nói gì vậy, bọn em hiểu cả mà.” Mẹ Kiều vừa nói vừa cố ý quay qua liếc con gái mình một cái.

Kiều Nhã Nguyễn lễ phép mỉm cười: “Vâng dì, cháu hiểu mà.”

Lúc này Sư Hạ Dương đang cùng Triệu Dương Dương làm xét nghiệm. Kiều Nhã Nguyễn thật sự không hy vọng Sư Hạ Dương sẽ qua đây lúc này.

“Thiều Khanh, chị đã nói con gái của em tốt lắm mà, có điều Hạ Dương nhà chị hơn tuổi Nhã Nhã nhiều quá.”

“Nhiều hơn là tốt, chẳng phải ba của Nhã Nhã cũng lớn tuổi hơn em đấy sao?” Mẹ Kiều quyết tâm muốn đẩy mạnh tiêu thụ, gả con gái mình đi cho bằng được.

Kiều Nhã Nguyễn cười xấu hổ, nhưng mới ngẩng đầu thì thấy Sư Hạ Dương đã đi đến cửa.

Anh ta đến rồi?

Nhanh thế sao?

Xét nghiệm xong nhanh thế à?

Trong đầu Kiều Nhã Nguyễn xoay vần muôn ngàn câu hỏi. Thế nhưng cô lại không ngờ ngay một giây tiếp theo, cô lại thấy được bóng hình của người mà cô không muốn gặp mặt nhất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1291: Nợ tôi một lời xin lỗi (7)
Cánh cửa xoay phân thành hai cánh.

Sư Hạ Dương và Phong Phong bước vào cùng một lúc.

Kiều Nhã Nguyễn lập tức che mặt đứng dậy: “Mẹ, con vào nhà vệ sinh một lát nhé.”

“Đi đi.” Mẹ Kiều đang nói chuyện với đàn chị của mình, nên không rảnh để ý đến con gái.

Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng chạy đi. Cô hoàn toàn không lo lắng cho Sư Hạ Dương, vì cô biết Phong Phong đánh không lại anh ta.

Vừa bước vào cửa xoay, Phong Phong và Sư Hạ Dương đều dừng bước.

Bầu không khí trong đại sảnh rất náo nhiệt, bởi vì đây cũng coi như là một khách sạn có giá phải chăng.

Phong Phong hơi nhíu mày lại, tuy có cái kính râm bự chảng giấu đi ánh mắt, nhưng vẫn có thể nhận ra anh ta đang không vui.

Anh ta rất muốn hỏi là tên đạo diễn kia bị làm sao mà đi sắp xếp buổi thử vai ở chỗ này. Còn cả George nữa, tự dưng xe lại xảy ra vấn đề nên đến giờ này vẫn chưa thấy trở về.

“Sao Phong Ảnh đế lại tới đây vậy?” Sư Hạ Dương mở lời trước phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.

“Hiếm lắm mới thấy Đội trưởng Sư mặc thường phục một lần. Anh đi đâu đấy?” Phong Phong thản nhiên nói, nhưng nghe kỹ thì có thể nhận ra trong đó có vài phần không vui.

“Việc cá nhân.” Sư Hạ Dương nói rồi khẽ gật đầu với Phong Phong, sau đó đi về một phía.

Phong Phong thuận đường nhìn về phía mà Sư Hạ Dương đi tới, nhưng khi nhìn thấy một người thì lập tức tháo mắt kính xuống. Đó là mẹ của Kiều Nhã Nguyễn?

Lúc này Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang ở trong nhà vệ sinh xoay vòng vòng, sao lại trùng hợp như vậy được chứ?

Thủy An Lạc nhận được điện thoái báo tin này, thì lập tức thề với trời đất: “Tao cam đoan chuyện này tao không hề biết gì hết. Bây giờ tao cũng không biết mày với Sư Hạ Dương xem mắt ở chỗ nào thì làm sao báo cho Phong Phong biết được?” Thủy An Lạc lúc này vẫn đang ở bệnh viện trực ban.

“Thật sự không phải là mày sao?” Kiều Nhã Nguyễn tỏ vẻ hoài nghi.

“Chị hai à, Lão Phật Gia à, lần này thật sự oan uổng cho tiểu nhân quá.” Thủy An Lạc vội nói: “Chưa kể mày đâu có nói cho tao biết mày đang ở đâu? Tao cũng có phải là thần quái đâu!”

“Anh Sở nhà mày chính là thần!” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh một tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

“Mày nói như thế thì tao cũng chẳng biết nói sao nữa cả! Nhưng tao đảm bảo việc này anh Sở cũng không biết. Anh ấy không rảnh đi lo chuyện của mày đâu!” Thủy An Lạc tiếp tục mở miệng nói.

“Vậy sao có thể trùng hợp như thế được? Hai bọn họ còn đến cùng một lúc nữa cơ. Hơn nữa chẳng phải bây giờ Sư Hạ Dương nên ở bên Triệu Dương Dương sao?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.

“Tao vừa mới đi qua đó xem rồi, Triệu Dương Dương đang ngủ, chắc là không tỉnh lại ngay, cho nên Sư Hạ Dương mới đi đến đó.” Thủy An Lạc nói rồi ngồi xuống bàn làm việc.

“Được rồi, thật sự không phải là mày hả?” Kiều Nhã Nguyễn hỏi lại lần cuối.

“Không phải, không phải mà. Chị hai à, em thề với trời đất rằng lần này không phải do em.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt mà giải thích: “Thế mày phải làm sao bây giờ? Cũng đâu thể trốn trong toilet mãi được!”

“Tao...”

“Á, là Phong Ảnh đế! Tao thấy anh ấy ở ngoài sảnh kìa!”

“Ở đâu cơ, ở đâu cơ...”

“Nhanh lên, nhanh lên, tao qua gọi mày đó, nếu không một lát nữa anh ấy lại đi mất bây giờ.”

Cô gái bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng rời đi, thậm chí có người còn chạy thẳng đi mà không thèm rửa tay.

“Ha ha, hại nước hại dân, chính là chỉ loại người như anh ta!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận mắng.

Thủy An Lạc bĩu môi, phải công nhận ngoại hình của Phong Phong rất đẹp trai, mọi người xao xuyến cũng đúng thôi.

Kiều Nhã Nguyễn cúp máy xong, định tìm một cơ hội lén chuồn đi.

Sau khi cô ra ngoài thì thấy ở đại sảnh đã bị cả đoàn người bao vây, nên trong lòng nhất thời cũng thả lỏng một chút. Chuyện này rõ ràng là hoàn toàn không cần mình lo lắng mà.

“Gần đây không thấy Phong Ảnh đế có tác phẩm lớn nào, vậy mà giờ lại đến đây, có phải là có chuyện quan trọng gì không?” Có người dẫn dầu đặt câu hỏi, rõ ràng đây không phải fan mà là phóng viên.

Phong Phong ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kiều Nhã Nguyễn ở bên ngoài đám người.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1292: Nợ tôi một lời xin lỗi (8)
Lúc này Kiều Nhã Nguyễn đang cố gắng len lỏi đi ra ngoài, bởi vì bàn mà bọn họ ngồi ở gần cửa sổ, cho nên muốn qua đó thì phải xuyên qua đám người chen lấn này.

Nhưng không ngờ Phong Phong lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô.

Tạp âm xung quanh vẫn vang vọng, Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng tránh đi ánh mắt đang nhìn mình, tiếp tục chen đi trong đám người.

George vừa nhìn thấy Kiều Nhã Nguyễn thì trong lòng liền kêu lên xong rồi, lần này thật sự chỉ là trùng hợp thôi!

Phong Phong cứ đứng yên như vậy cho đến khi Kiều Nhã Nguyễn biến mất khỏi đám người. Anh mặc kệ nhân viện bảo vệ đang đuổi đám fan cuồng xung quanh mình đi.

Đoàn người phân tán ra. Phong Phong cuối cùng cũng nhìn thấy người con gái đang ngồi cạnh mẹ Kiều.

Trống ngực George đập thình thịch. Anh ta chỉ sợ ai đó không kiềm chế được mà bất ngờ vọt qua đánh người.

“Người kia là Sư Hạ Dương đó!” George nhỏ giọng nhắc nhở một câu, ý là nói bóng gió: Cậu đánh không lại anh ta đâu. Hơn nữa mẹ vợ tương lai còn đang ngồi ở đấy đấy!

Mẹ Kiều đã sớm chú ý tới bên này. Nhưng vừa thấy Phong Phong thì mẹ Kiều lập tức dời mắt, sau đó tiếp tục nói chuyện với người phụ nữ trước mặt.

“Đi thôi, Emi còn đang chờ cậu đấy!” George có lòng nhắc nhở.

“Tôi cảm thấy, tôi đã ra một quyết định sai lầm.” Phong Phong nhỏ giọng nói, không biết là anh đang nói cho George nghe hay nói cho chính mình nghe.

“Cái gì cơ?” George còn chưa kịp hiểu ra làm sao thì người bên cạnh đã không còn bóng dáng nào nữa.

“Này...” Cậu không đánh lại người ta đâu! George nhức đầu nhìn người bên kia, chắc mai lại lên trang nhất nữa mất thôi.

Phong Phong bước tới khiến bầu không khí tốt đẹp bị phá vỡ. Anh ta kéo tay Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy.

Ngay lúc Phong Phong đi tới thì Kiều Nhã Nguyễn đã nhíu mày, bước chân cũng hướng về phía cửa theo bản năng. Chính vì thế cho nên bây giờ mới bị kéo ra ngoài cực dễ dàng.

“Này...” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng kêu một tiếng, nhưng Phong Phong không để ý đến điều đó. Anh vẫn chăm chăm kéo tay lôi Kiều Nhã Nguyễn ra ngoài, sau đó nhét cô vào trong xe trước khi đám người bên ngoài kịp xông tới, rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Mọi động tác đều nhanh gọn y như ở quán café lần trước, khi đó anh ta cũng làm như vậy.

Lần trước cũng là sau khi cô gặp Sư Hạ Dương.

Dù sao anh ta cũng đủ thông minh để biết rằng mình không đánh lại Sư Hạ Dương.

Trong khách sạn, George câm nín ngẩng đầu nhìn trời xanh, cơ mà một câu “Tôi cảm thấy, tôi đã ra một quyết định sai lầm” là có ý gì?

“Chuyện này?” Mẹ Sư sau một hồi khiếp sợ thì có chút khó hiểu cất tiếng hỏi.

Sắc mặt mẹ Kiều khó đăm đăm. Bà lại càng cảm thấy không thích Phong Phong hơn.

“Cậu ta là...”

“Dì à, cháu vẫn luôn cảm thấy cô Kiều và Phong Phong rất xứng đôi. Có lẽ trước đây có vài điều hiểu lầm, thế nhưng hiểu lầm qua rồi thì họ vẫn có thể bên nhau thôi.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, anh nói chuyện rất nhẹ nhàng.

Mẹ Kiều hơi nhíu mày, lúc này thật sự đã không vui chút nào nữa rồi.

“Hạ Dương, con biết chuyện của họ sao?” Mẹ Sư nói.

“Vì công việc đợt trước, nên bọn con cũng có quen biết với nhau. Mẹ, dì, cô Kiều với con không có duyên, hợp làm anh em chứ không hợp làm vợ chồng đâu, cho nên hai người đừng tốn công tốn sức nữa.” Sư Hạ Dương nghiêm túc nói.

“Hạ Dương, thật ngại quá, dì không biết...”

“Không sao ạ, lúc trước cô Kiều cũng từng giúp đỡ cháu, theo lý mà nói thì hẳn là cháu phải tự mình đến nhà nói lời cảm ơn, tiện thể thăm hỏi dì và chú mới đúng.”

Sự lễ phép và lịch sự của Sư Hạ Dương lại càng được lòng mẹ Kiều hơn, trong lòng bỗng dâng lên sự so sánh, vì thế mẹ Kiều dứt khoát quẳng Phong Phong sang tận đảo Java.

Chiếc xe lao nhanh trên đường kéo theo từng tiếng xé gió vun vút.

“Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Lại muốn ném tôi ra ngoại ô nữa hả?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1293: Nợ tôi một lời xin lỗi (9)
Phong Phong nhìn cô nhưng vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, cũng không hề đánh mất lý trí như lần trước.

Kiều Nhã Nguyễn không nhận được câu trả lời thì cũng lười để ý đến anh ta.

Trong tay cô đang cầm cái túi tiện tay vớ được lúc bị kéo đi. Kiều Nhã Nguyễn lấy di động trong đó ra, đang định gọi điện cho mẹ mình báo một câu thì bất ngờ lại bị Phong Phong cướp lấy. Sau đó cửa xe mở ra, di động của cô cứ thế bay ra ngoài.

Xe phía sau cũng vượt lên, trùng hợp cán qua di động của cô, nghiền nó thành mảnh vụn, còn cô thì ngay cả cơ hội để kêu lên một tiếng cũng không có.

Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt đầy tức giận nhìn người đang lái xe: “Anh bị điên đấy à?”

“Em có thuốc!” Phong Phong trả lời một cách nhẹ tênh, cô làm bác sĩ nên tất nhiên sẽ có thuốc.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tình huống này hình như không đúng lắm.

Lúc này chẳng phải anh ta nên lạnh lùng, kiêu ngạo, không thèm để ý đến cô hay sao?

Thế quái nào mà vẫn có thể bám vào lời của cô để bật lại cô cơ chứ?

Chẳng lẽ bị ma nhập à?

Chiếc xe rẽ vào vành đai hai, đây không phải đường ra khỏi thành phố mà hình như là đường đi về nhà của Phong Phong.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn bỗng run bắn lên, tình hình không ổn rồi.

Lần này Phong Phong không trả lời, mà chỉ im lặng lái xe.

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể áp chế cảm xúc muốn lao khỏi xe của mình xuống.

“Sao nào, mang tôi về, anh không sợ tôi với mẹ anh đánh nhau à?” Kiều Nhã Nguyễn bắt đầu khích bác Phong Phong, đến khi anh ta nóng nảy thì tất nhiên sẽ dừng xe lại.

Mà quan hệ giữa cô và mẹ anh ta chính là vấn đề lớn nhất.

Quả nhiên, khi Phong Phong nghe Kiều Nhã Nguyễn nói như vậy thì bàn tay cầm vô lăng hơi siết chặt lại, thế nhưng vẫn không hề tức giận.

“Chuyện ở bệnh viện, tôi...”

“Nếu anh định nói xin lỗi thì miễn đi. Người nợ tôi một lời xin lỗi là mẹ của anh!” Kiều Nhã Nguyễn cắt lời, sau đó lại nói: “Tôi chẳng phải người tốt đẹp gì đâu. Anh đừng coi tôi là người tốt nữa! Mẹ anh đã làm những gì tôi đều nhớ rõ. Trừ khi bà ta đích thân nói xin lỗi tôi, bằng không thì chuyện này còn chưa xong đâu!”

Lời nói của Kiều Nhã Nguyễn rất cứng rắn, đây là cách mà cô chọc giận Phong Phong, nhưng đồng thời đây cũng là suy nghĩ thật của cô.

Mẹ Phong Phong nợ cô một lời xin lỗi, và bà ta nhất định phải trả.

“Chắc chắn mẹ tôi sẽ không xin lỗi em đâu.” Phong Phong trầm giọng nói.

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhếch lên, kéo theo vài phần trào phúng: “Đương nhiên, cái loại người kiêu ngạo chỉ biết đạp lên đầu người khác như bà ta thì đâu biết cái gì gọi là xin lỗi chứ!”

Kiều Nhã Nguyễn cố gắng dùng những lời lẽ sắc nhọn, thế nhưng Phong Phong cũng chẳng có một chút ý tức giận nào.

Cô không nhịn được mà lập tức cảnh giác trong lòng. Cô đã nói đến thế rồi, tên này chẳng phải là đứa con yêu của mẹ đó sao?

Phong Phong lái xe vào khu biệt thự, sau đó mở cửa xe rồi kéo Kiều Nhã Nguyễn xuống.

Kiều Nhã Nguyễn cũng không nhịn được mà run lên, hai chân hơi lảo đảo một chút, cái người đàn ông này chắc chắn không chịu thả cô thật à?

“Phong Phong! Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?” Kiều Nhã Nguyễn không muốn lịch sự với anh ta nữa, mà dứt khoát chuyển sang dùng binh.

Chỉ tiếc rằng, Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp triển khai “binh pháp” của mình thì đã bị Phong Phong vác lên vai.

Vác?

Vác!

Bụng của Kiều Nhã Nguyễn đặt trên vai anh ta, nội tạng trong bụng cũng sắp bị đè nát đến nơi luôn rồi.

“Phong Phong! Anh thả tôi xuống ngay!” Tay chân không có điểm tựa nên Kiều Nhã Nguyễn chẳng thể mượn lực ở đâu được, vậy nên ngoại trừ dùng hai cái tay vung lên vung xuống thì không còn cách phản kháng nào khác.

Phong Phong đi đến trước biệt thự, sau khi xác nhận vân tay mở cửa, thì cạch một tiếng, cửa đóng lại.

Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được mà run rẩy một cái, tao có thù oán gì với mày sao hả cửa?

Sau khi vào biệt thư, cuối cùng Phong Phong cũng chịu thả người xuống. Có điều Kiều Nhã Nguyễn vừa chạm hai chân xuống đất thì lập tức muốn chạy trốn, nhưng lại bị Phong Phong áp chặt lên trên cửa.

“Chúng ta nói chuyện đi!” Giọng nói của Phong Phong trầm thấp, xen lẫn chút khàn khàn.

Kiều Nhã Nguyễn không thể động đậy được. Sau khi nghe Phong Phong nói như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên: “Được thôi, mẹ anh xin lỗi tôi đi rồi tôi sẽ nói chuyện với anh!”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1294: Nợ tôi một lời xin lỗi (10)
Kiều Nhã Nguyễn vừa dứt lời thì cả căn biệt thự vốn đã yên tĩnh lại càng thêm nặng nề không một tiếng động.

Cặp mắt hoa đào của Phong Phong khẽ nheo lại, hàng lông mi thật dài điểm xuyết lên đôi mắt sắc bén của anh ta.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, người đàn ông này sinh ra chính là để người ta đố kỵ.

Nhìn kỹ, thì vẻ đẹp của anh ra ma mị hơn so với Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực là yêu nghiệt, nhưng đó là yêu nghiệt huyết khí dương cương. An Phong Dương là kiểu quyến rũ, anh ta có thể xưng là một từ “đẹp”. Thế nhưng Phong Phong lại không giống như vậy. Anh là sự pha trộn giữa cả hai người trên. Anh không đẹp trai đến choáng ngợp như Sở Ninh Dực, cũng không quyến rũ như An Phong Dương. Vẻ đẹp của anh chỉ thuộc về một mình anh ta, đẹp đến mê người.

Nếu không thì đâu đến mức anh ta đi đến đâu sẽ có tiếng thét chói tai theo đến đó.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn đến ngây dại, thế nhưng dường như hành động này của cô lại khiến cho Phong Phong thỏa mãn.

Mặc kệ thế nào thì ít nhất cái mặt này cũng có khả năng hấp dẫn cô.

Anh ta là Phong Phong, từ trước đến nay vẫn luôn dựa vào cái mặt này để kiếm cơm, vậy nếu nó có thể hấp dẫn cô thì việc gì anh không lợi dụng nó chứ.

Nhưng bảo mẹ anh ta xin lỗi Kiều Nhã Nguyễn thì còn khó hơn cả việc khiến Kỳ Nhu sống lại.

“Anh ta không hợp với em!”

Một lúc lâu sau Phong Phong mới lên tiếng, nhưng mà lại nói ra một câu như vậy.

Anh ta?

Sư Hạ Dương sao?

Tất nhiên là Sư Hạ Dương không thích hợp với cô rồi. Kiều Nhã Nguyễn cô không có giác ngộ cao đến mức đi làm mẹ kế đâu.

“Có liên quan gì đến anh? Anh còn không thả tôi ra, thì tôi sẽ tố cáo anh tội - quấy - rối - tình - dục đấy!” Kiều Nhã Nguyễn nói từng chữ một, nhưng có lẽ do khoảng cách quá gần cho nên dường như đôi môi của cô như có như không chạm vào phiến môi mỏng của Phong Phong.

“Quấy rối tình dục?” Phong Phong dùng một tay nâng cằm của cô lên, rồi để đôi môi của cô chạm vào đôi môi của anh: “Nếu thế mà tôi còn không làm chút gì, thì chẳng phải có lỗi cho cái tội danh mà em đã đổ lên đầu tôi rồi sao?” Phong Phong thấp giọng thủ thỉ, hơi thở ấm áp phả vào đôi môi có chút nhợt nhạt của Kiều Nhã Nguyễn, khiến nó dần nhiễm lên một chút ửng đỏ.

Kiều Nhã Nguyễn hơi mím môi, hai tay cô nắm chặt cổ tay của Phong Phong, trong đôi mắt to ấy dấy lên luồng sáng không rõ ý.

“Bình thường Phong Ảnh đế vẫn đùa giỡn con gái nhà lành như vậy sao?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói, vừa đột nhiên nhấc chân lên nhè thẳng chỗ nào đó mà ra chiêu. Không ngờ thân thủ của Phong Phong lại nhanh hơn, anh ta dùng một tay nhấc chân của cô lên.

Chút ý đồ nho nhỏ của Kiều Nhã Nguyễn bị vạch trần, cô muốn đem chân của mình rút về nhưng anh lại không chịu thả.

Má nó!

Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được mà chửi tục một câu trong lòng, trình độ cảnh giác của người này còn cao hơn cô nghĩ nhiều.

“Hay là nói, Răng Mềm em thích mạnh bạo hơn?” Phong Phong đột nhiên thì thào một cách mập mờ bên tai cô.

Mạnh bạo cái đầu anh!

Kiều Nhã Nguyễn tức giận dùng mắt truyền ra năm chữ to đang bốc lên trong đầu.

“Thế nào, Phong Ảnh đế, anh muốn thế nào đây? Hay nói đúng hơn là Phong Ảnh đế đã quên luôn bạn gái cũ mà quay sang thích tôi luôn rồi?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nói.

Lần trước, khi nhắc tới vấn đề này, Phong Phong đã gần như phát điên, thậm chí còn suýt nữa bỏ mặc cô ở ngoại ô.

Vậy giờ thì sao?

Lần này nhắc đền, chắc anh ta cũng sẽ điên lên chứ.

Kiều Nhã Nguyễn cực kỳ không muốn nhắc tới Kỳ Nhu, bởi vì đây không chỉ là vết sẹo trong tim của một mình Phong Phong, mà còn là của cô nữa.

Nhưng lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã hết cách mất rồi. Ngoại trừ dùng An Kỳ Nhu nhắc nhở bọn họ, đó chính là khoảng cách mà họ không thể nào bước qua được thì cô cũng chẳng có cách nào khác có thể ngăn mình rơi vào tay giặc.

Nhưng nếu lần này cô bị thất thủ lần nữa, thì ngoài việc đối mặt với An Kỳ Nhu, thì còn có mẹ của anh ta. Mà người đó lại là người mà cô không thể nào thích nổi, thậm chí còn căm hận.

Bàn tay đang nắm chặt lấy chân Kiều Nhã Nguyễn của Phong Phong siết chặt lại.

Hành động này khiến chân cô bị đau.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1295: Nợ tôi một lời xin lỗi (11)
Nhất thời, bầu không khí trở nên xấu hổ.

Xương hông của cô cũng đau.

Thế nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Răng Mềm, vì sao em luôn tìm mọi cách thể chọc tức tôi như vậy?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng, thế nhưng không hề tức giận.

Giọng nói của Phong Phong vừa tao nhã lại trầm thấp, còn xen lẫn cả sự cưng chiều.

Kiều Nhã Nguyễn không khống chế được mà khẽ run lên. Răng Mềm, anh ta là người duy nhất gọi cô như vậy, thế nhưng đã bao lâu cô chưa nghe thấy cách xưng hô này rồi.

“Anh nghĩ nhiều rồi, tại sao tôi phải cố tình chọc anh tức giận cơ chứ?” Kiều Nhã Nguyễn chậm rãi dời mắt sang chỗ khác, tránh né đôi mắt sắc bén mang thâm ý khác của anh ta.

“Vậy sao?” Lời nói của Phong Phong lại càng thêm ái muội.

Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn lại điên cuồng chửi tục. Cái tên này hôm nay không được bình thường.

“Đừng có đứng cùng anh ta, tôi sẽ ghen.” Phong Phong đột nhiên lên tiếng

Anh ta bất ngờ thốt ra một câu khiến cô không kịp phòng bị.

Mà càng bất ngờ hơn chính là nội dung của câu này.

Anh ta nói anh ta ghen.

Là ghen với Sư Hạ Dương sao?

Bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay Phong Phong của Kiều Nhã Nguyễn thoáng chốc cứng đờ, mà anh ta lại cảm nhận rõ được điều này.

Anh ta ghen, ghen vì hình ảnh Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Sư Hạ Dương, lại càng ghen vì nụ cười mà cô dành cho anh ta.

Phong Phong hơi cúi đầu, phiến môi mỏng lạnh của anh chặt chẽ dán lên môi của cô.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng mặt. Phong Phong lại tiện thể mà hôn lên gò má của cô, rồi tiện đà trượt xuống cái cổ mảnh khảnh của cô.

“Răng Mềm, tại sao cho tới bây giờ em cũng không chịu cúi đầu, hoặc quay đầu lại?” Phong Phong thấp giọng nói, trong đó còn nghe ra cả sự khẩn cầu.

Hai bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn siết chặt lại, đầu móng tay dường như đã găm sâu vào tay của Phong Phong.

“Anh...”

“Reng, reng...”

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang inh ỏi.

“Có người!” Kiều Nhã Nguyễn lại đẩy Phong Phong ra, nhưng mà rõ ràng anh ta đâu thèm quan tâm người tới là ai, anh ta chỉ muốn làm tiếp chuyện lúc này.

“Reng, reng, reng...”

“Ai đấy!” Phong Phong tức giận gầm lên, sau đó đưa tay mở cửa ra.

“Tại sao lâu như vậy mới...” Có vẻ như mẹ Phong đứng bên ngoài hồi lâu đã mất hết kiên nhẫn, cho nên cửa vừa mới mở ra là bà ta lập tức lên tiếng trách mắng.

Kiều Nhã Nguyễn được Phong Phong kéo ra sau lưng, thế nhưng cô còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy giọng nói của người vừa tới.

Sắc mặt của cô hơi đổi một chút, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.

Kẻ thù gặp nhau thì đều đỏ con mắt hết.

Kiều Nhã Nguyễn vừa đứng vững thì lại bị Phong Phong kéo một lần nữa, xem ra là mẹ Phong đã ra tay với cô.

“Con hồ ly tinh nhà mày lại chạy tới dụ dỗ con trai tao!” Mẹ Phong tức giận nói.

“Mẹ, mẹ đủ chưa thế hả?” Phong Phong lên tiếng, chân mày nhíu chặt lại. Lúc này anh ta đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn rồi, nhưng lại có chút ảo não như đang tự hỏi tại sao mình lại mở cửa làm gì?

“Dụ dỗ con trai bà?” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.

Cái giọng này đúng là khiến người ta thấy đau đớn.

Nhưng Phong Phong lúc này lại không thể bị tổn thương được. Một người là mẹ của anh ta, một người là vợ mà vẫn chưa theo đuổi được, thì sao có thể bại trước được chứ?

“Chẳng lẽ lại không đúng? Đây là nhà của con tao!” Mẹ Phong trợn trừng hai mắt lên rồi hùng hổ nói.

Kiều Nhã Nguyễn gạt tay của Phong Phong ra, rồi đi thẳng tới trước mặt mẹ Phong - cái người nhìn như một phu nhân cao quý nhưng lại toát ra cái tác phong khiến người ta chán ghét kia.

“Phong phu nhân, thành phố A này không hợp với nhân vật lớn như bà đâu. Bà nên sớm rời khỏi đây đi thì hơn.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh, nói: “Nếu không thì bà cứ đợi tiếp đi, có khi cái mất đi cũng chẳng phải chỉ là một hợp đồng bản quyền thôi đâu.”

“Hợp đồng bản quyền gì?” Phong Phong nhíu mày nói.

“Quả nhiên là có liên quan tới hồ ly tinh này!” Mẹ Phong cứ như thể bị người ta giẫm phải đuôi mà bất ngờ nhảy dựng lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1296: Anh bị bệnh, em có thuốc (1)
Kiều Nhã Nguyễn nhìn hai mẹ con đồng thời lên tiếng. Cô nghĩ có lẽ Phong Phong còn chưa biết, chắc mẹ Phong hôm nay tới đây là để tố cáo đây mà!

Nhưng mà có tố cáo xong thì sao chứ, chuyện này là do Sở Ninh Dực làm, có bản lĩnh thì bà ta đi mà trách Sở Ninh Dực ấy.

Chân mày của Phong Phong nhíu chặt.

“Xem ra Phong phu nhân có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Phong Ảnh đế rồi. Tôi đây không quấy rầy hai người nữa!” Kiều Nhã Nguyễn hơi nhếch khóe môi thành một nụ cười có chút ma mị cùng trào phúng.

“Đứng lại!” Phong Phong trầm giọng nói, rồi đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Anh bảo ai đứng lại thế?" Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại tức giận mắng một câu.

Mẹ anh ta bắt nạt cô thì cũng thôi đi. Bây giờ cả anh ta cũng muốn bắt nạt cô sao?

Đâu ra chuyện ngon ăn như vậy.

Phong Phong: “...”

Tính khí của Kiều Nhã Nguyễn còn khó nhằn hơn anh nghĩ nhiều.

“Mày quát ai đấy hả?” Mẹ Phong thấy con trai mình bị mắng thì lập tức tiến lên giằng tay Phong Phong ra, sau đó trợn mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Con hồ ly như mày tính khí cũng không phải vừa đâu!”

Phong Phong thấy nhức hết cả đầu.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn Phong phu nhân từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lại nhìn người giúp viêc đứng ở cửa kia. Đúng là lần nào bà ta ra cửa cũng phải dẫn theo người giúp việc hoặc vệ sĩ, chẳng lẽ làm nhiều chuyện xấu quá rồi nên sợ bị người ta đánh sao?

“Phong phu nhân, người có não đều nhìn ra người tôi mắng là ai! Cũng may bà có mặt ở đây, bà nợ tôi một lời xin lỗi. Giờ mà bà nói ra thì chúng ta không ai nợ ai nữa, thế nào?”

“Tao xin lỗi mày á? Mày xứng sao? Đồ khốn kiếp!” Phong phu nhân thét lên the thé.

“Lỗ mũi thẳng về phía trước chính là con heo, quả nhiên là giống y như Phong phu nhân.” Kiều Nhã Nguyễn không hề khách khí đốp lại một câu.

“Con thấy chưa Phong Phong! Hạng đàn bà thế này chẳng có chút tố chất nào cả đâu!”

“Tố chất của bà thì cao lắm, cao bằng trời luôn!” Giọng điệu của Kiều Nhã Nguyễn càng thêm khinh khỉnh.

Phong Phong đưa tay bóp trán của mình. Mẹ của anh mãi không rút ra được bài học, Kiều Nhã Nguyễn là kiểu người không chọc vào được.

Hiện tại anh cảm thấy Sở Đại nhà mình đúng là là yêu nghiệt.

Dùng cách come-out để ép mẹ ruột phải thừa nhận Thủy An Lạc là đối tượng thích hợp nhất làm con dâu Sở gia, tiếp đó lại giải quyết luôn bà nội, sau đó lại cưới được vợ vào cửa, đây không phải là chẳng còn chuyện gì nữa hay sao?

Nhưng hiện tại, mẹ đẻ và vợ tương lai của anh ta lại cãi nhau ầm ĩ đến thế này. Có vẻ như mẹ anh ta còn thà để anh ta come-out luôn cho rồi.

“Phong Phong! Mẹ nói cho con biết, con và cô ta tuyệt đối không có kết quả gì đâu! Trừ khi mẹ chết!”

“Thật ngại quá, bà không cần chết đâu. Tôi đâu có muốn bị người ta gọi là Phong phu nhân! Có một cái danh xưng giống bà thật khiến tôi buồn nôn!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền dứt khoát xoay người rời đi, thế nhưng lại bị vệ sĩ bên ngoài chặn lại.

Phong Phong nhíu chặt chân mày, tại sao cách nói chuyện của cô cứ phải khiến người khác bị tổn thương như vậy?

“Tránh ra!” Phong Phong trầm giọng nói, chân mày càng thêm nhíu chặt.

Vệ sĩ hơi sững người, sau đó quay sang nhìn Phong phu nhân.

“Tôi nói tránh ra mấy người không nghe thấy sao?” Giọng của Phong Phong càng lạnh lùng hơn, sau đó anh ta bước tới đẩy gã vệ sĩ đang chắn trước mặt Kiều Nhã Nguyễn ra: “Em về trước đi, một lát nữa tôi...”

“Không cần, Phong Ảnh đế cứ ở đây mà làm con trai bảo bối của mẹ anh đi!” Kiều Nhã Nguyễn cười nhạt một cái rồi cất bước rời khỏi nơi này.

“Tôi...”

“Phong Phong! Con đứng lại đó cho mẹ!” Mẹ Phong thấy anh ta định đuổi theo thì đột nhiên kêu lên.

Phong Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến mục đích mình ở lại thì không đuổi theo nữa.

“Phong Phong! Loại đàn bà như vậy...”

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì đây?” Phong Phong trầm giọng nói: “Chuyện tình cảm của con do con tự quyết định, chẳng liên quan gì đến mẹ hết!” Phong Phong nói rồi xoay người đi thẳng.

“Phong Phong! Hôm nay con mà dám đi tìm con ả kia thì mẹ sẽ chết cho con xem!” Mẹ Phong đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1297: Anh bị bệnh, em có thuốc (2)
Bước chân của Phong Phong bỗng khựng lại.

Trong lòng mẹ Phong Phong rất đắc ý. Bà ta biết con trai chắc chắn không thể để mặc cho bà ta xảy ra chuyện được.

Phong Phong quay đầu lại nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ mình.

“Được, vậy sau khi mẹ chết con sẽ tổ chức tang lễ cho mẹ, muốn chết thì cứ chết đi!” Phong Phong nói xong lại xoay người rời bỏ đi.

“Tiểu Phong!!!” Mẹ Phong Phong bàng hoàng không tin nổi hét lên. Đáng tiếc bà ta chỉ có thể thấy được bóng lưng của con trai mình: “Phong Phong!!!!” Mẹ Phong Phong điên cuồng gào thét.

“Phu nhân!” Người giúp việc đứng ở cửa vội vàng chạy vào đỡ lấy Phong phu nhân đang kích động.

“Con hồ ly tinh kia có gì tốt chứ? Thằng bé đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc hoàn toàn rồi!” Mẹ Phong lớn tiếng kêu gào.

“Phu nhân, có khi thiếu gia chỉ cảm thấy mới mẻ trong chốc lát thôi. Loại đàn bà đó sao có thể xứng với thiếu gia được?” Người giúp việc vội vàng khuyên bảo.

“Nó lại vì con khốn đó mà làm trái ý của tôi!” Mẹ Phong tức giận nói: “Kiều Nhã Nguyễn! Tôi nhất định không bỏ qua cho con khốn đấy đâu!” Mẹ Phong nói, trong mắt còn bốc lên sự căm hận.

Kiều Nhã Nguyễn đi ra khỏi khu biệt thự thì bắt xe đi thẳng tới bệnh viện, giờ này Thủy An Lạc vẫn chưa tan làm.

Quả nhiên lúc cô chạy đến bệnh viện thì Thủy An Lạc vẫn đang ngồi ở nhà xác ăn cơm trưa với chú Hạng.

Sau khi đi vào, Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc, chào hỏi chú Hạng xong liền dứt khoát gục xuống bàn giả chết.

“Mày làm sao thế?” Thủy An Lạc vừa ăn cơm vừa hỏi: “Chẳng phải mày đi gặp Sư Hạ Dương sao?”

“Má, mày đừng nói nữa, tao vừa đụng phải mẹ của Phong Phong đấy, phiền chết đi được!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cướp luôn đũa của Thủy An Lạc, sau đó bắt đầu ăn cơm trưa.

Thủy An Lạc thoáng giật mình, cô thấy bộ dạng thâm cừu đại hận của cô bạn thân thì cũng chẳng dám cướp lại đôi đũa kia nữa, cho nên cũng chỉ có thể mặc kệ việc cơm trưa của mình chui vào dạ dày của người khác.

“Tao nhớ không nhầm thì là mày đụng phải Phong Phong cơ mà? Tại sao lại biến thành mẹ Phong Phong rồi?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Quỷ mới biết, phiền chết đi được!” Kiều Nhã Nguyễn lại nói.

Thủy An Lạc chống má của mình nhìn ai kia đang căm phẫn ăn cơm.

Hai lần nhắc đến từ “phiền chết” chứng tỏ Kiều Nhã Nguyễn đã bị chọc cho phát cáu thật rồi.

“Mày với Phong điên lại cãi nhau à?”

“Không, tao với mẹ của anh ta làm ầm một trận!”

“Mày thua?”

“Nực cười, chị đây mà lại thua á?” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa và cơm với tốc độ mạnh bạo hơn.

“Nếu thắng thì mày còn tức cái gì?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Tao...”

Tức cái gì sao?

Tức vì lúc đó Phong Phong chẳng nói câu nào?

Chính là tức vì Phong Phong cứ im ỉm không nói tiếng nào!

Kiều Nhã Nguyễn càng nghĩ càng thấy giận, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn.

Thủy An Lạc quay sang nhìn chú Hạng cũng đang tò mò: “Để cháu đi lấy thêm một phần, chú Hạng còn muốn ăn gì nữa không?”

Chú hạng khẽ phất tay, ý bảo ông không cần nữa.

Thủy An Lạc đứng dậy đi ra ngoài. Chú Hạng thì quay sang nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang hùng hổ và bữa cơm trưa: “Nhóc con, tình cảm thì là chuyện của hai người, thế nhưng chuyện hôn nhân lại chuyện của cả hai gia đình.”

“Cháu với anh ta chẳng có tình cảm gì hết, cũng chẳng có hôn nhân luôn!!!” Kiều Nhã Nguyễn đáp lời, cơm trắng trong miệng bị hàm răng nghiền nát nhừ.

Chú Hạng khẽ lắc đầu nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Nếu đã không có tình cảm thì việc gì phải quan tâm nhiều như vậy.

Thủy An Lạc ra ngoài gọi điện cho Sở Ninh Dực, vừa hay lúc này anh cũng vừa rời khỏi công ty.

“Anh đi đâu đấy?” Thủy An Lạc tò mò hỏi, phía trước chính là canteen bệnh viện.

“Phong Tứ xảy ra chút việc, anh qua xem thế nào!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, giọng điệu có chút không vui vẻ gì lắm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1298: Anh bị bệnh, em có thuốc (3)
Phong Phong gặp chuyện không may?

Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, bên này là Lão Phật Gia chạy qua đây, bên kia thì vội vàng tới xem, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

“Ờ, vậy anh đi đi.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Em không hỏi là có chuyện gì sao?” Sở Ninh Dực lên xe, thắt dây an toàn rồi cười hỏi lại cô.

“Dù sao thì anh ta cũng chẳng chết được.” Thủy An Lạc tức giận nói, tất cả những kẻ làm Lão Phật Gia tức giận thì đều không phải người tốt.

Sở Ninh Dực: “...”

Đây chính là phong thủy luân chuyển đó hả?

Nhớ lại lúc trước Phong Phong chán ghét Thủy An Lạc đến cỡ nào, mà hiện tại sự chán ghét của Thủy An Lạc đối với Phong Phong cũng chẳng kém gì so với sự chán ghét của Phong Phong khi ấy.

“Ăn cơm cho ngon đi, buổi chiều anh sẽ tới đón em, sau đó qua khách sạn chọn thực đơn tiệc cưới.” Sở Ninh Dực dịu dàng nói.

“Ừ, em biết rồi!” Thủy An Lạc trả lời, nói cô phải đi ăn cơm, sau đó cúp máy, nhét vào túi áo, cuối cùng lấy cơm rồi xoay người trở về.

Sở Ninh Dực và An Phong Dương đến phòng cấp cứu cùng lúc. Lúc này Phong Phong cũng đi ra, trên trán anh ta băng kín vải xô trắng bóc, bộ vest vốn thẳng thớm giờ cũng trở nên nhăn nhúm.

“Chuyện gì xảy ra thế?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

An Phong Dương nhìn phía sau một chút, sau đó lại nhìn Sở Ninh Dực, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Qua chỗ khác nói đi.”

Cuối hành lang của phòng cấp cứu có một cái ban công nhỏ, cũng vắng người.

Ba người đi đến đó, Phong Phong đưa tay day day cái trán của mình, giờ anh ta vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

An Phong Dương tựa người vào lan can, khoanh tay trước ngực nhìn người anh em của mình: “Chuyện này là sao? Cậu cảm thấy số lần lên trang nhất của cậu gần đây vẫn còn chưa đủ nhiều à?”

Từ lúc bước vào bệnh viện đến giờ sắc mặt của Sở Ninh Dực đã chẳng tốt đẹp gì, lúc này anh cũng đứng dựa vào lan can.

“Vì Kiều Nhã Nguyễn sao?”

“Không phải, do tôi gặp Bạch Nhị!” Phong Phong thả lỏng thân thể của mình rồi tựa người lên cánh cửa, hai tay cũng khoanh trước ngực, khiến anh ta nom có vài phần biếng nhác: “Nhưng lúc tôi bám theo thì lại bất ngờ bị người ta phục kích!”

Phong Phong nói xong, An Phong Dương lập tức đứng thẳng người dậy, không dựa vào lan can nữa. Anh nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Đã xảy ra chuyện rồi.”

“Không còn kịp nữa đâu.” Sở Ninh Dực nhíu mày rồi trầm giọng nói.

Sở dĩ làm Phong Phong bị thương, mục đích là vì muốn dẫn hai người ra ngoài, để bọn họ sang đây xem tình hình của Phong Phong.

Mà ngay từ đầu hai người họ cho rằng Phong Phong bị thương là vì Kiều Nhã Nguyễn, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

“Rốt cuộc là Bạch Nhị muốn làm cái gì vậy chứ?” Gương mặt đẹp của An Phong Dương đã có chút nhăn nhó.

“Mân Hinh vẫn chưa liên lạc được với cậu ta sao?” Sở Ninh Dực nói.

An Phong Dương lắc đầu: “Vị trí của cậu ta thay đổi liên tục. Hinh Nhi không có cách nào xác định được.”

Phong Phong dựa người lên cửa: “Mấy ngày trước đã cắt đường làm ăn của mẹ tôi, có thể đây là một thời cơ, chỉ cần tôi với hai người có sự xích mích triệt để nào đó, thì tôi nghĩ chẳng mấy chốc mà Viên Giai Di sẽ đến tìm tôi thôi.”

“Xích mích triệt để sao?” An Phong Dương sờ sờ cằm: “Vậy cũng đúng, nhưng nếu muốn cả thành phố đều biết thì chúng ta cần có một thời cơ.”

“Hôn lễ, hôn lễ của tôi và Lạc Lạc!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Phong Phong và An Phong Dương liếc nhau một cái, cuối cùng gật đầu.

An Phong Dương nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì kỳ lạ liền quay lại nói: “Cậu không làm sao đấy chứ?”

“Không sao, đầu óc hơi choáng váng chút thôi.” Phong Phong hời hợt trả lời một câu, “Lần này nhất định phải bắt được cô ta, còn cả cái người đem cô ta đi nữa!”

Sở Ninh Dực và An Phong Dương liếc nhau một cái, tiên hạ thủ vi cường, thay vì chờ Viên Giai Di đủ lông đủ cánh rồi quay lại báo thù, thì chẳng thà bây giờ bọn họ dẫn người ra rồi bóp chết nguy cơ ngay từ trong trứng nước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 1299: Anh bị bệnh, em có thuốc (4)
Buổi chiều, Thủy An Lạc phải theo thầy giáo đi khám bệnh tại nhà. Kiều Nhã Nguyễn thì giả chết trong phòng làm việc của cô. Căn phòng này chính căn phòng mà trước đây Kiều Tuệ Hòa phân cho Thủy An Lạc.

Bốn giờ chiều, Thủy An Lạc tha tài liệu quay về. Kiều Nhã Nguyễn vẫn đang chiếm đoạt máy tính của cô chơi game.

“Đề tài luận án của mày không cần bảo vệ sao?” Thủy An Lạc nhìn bạn thân chơi game thì trong người thấy khó ở. Cô sắp bận chết rồi đây này.

“Bảo vệ mà có thể làm khó chị đây sao? Dành một tuần để chuẩn bị là đủ rồi!” Kiều Nhã Nguyễn vừa chơi game vừa trả lời.

Thủy An Lạc ngoái đầu nhìn vào màn hình. Kiều Nhã Nguyễn đang điều khiển nhân vật của mình điên cuồng chém một nhân vật khác tên là “Phong Ảnh đế”, thấy vậy cô hỏi: “Có người đặt tên như thế thật ấy hả?”

“Là tài khoản phụ của tao!”

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, mày thắng, đem tên người ta đặt cho acc phụ của mình rồi chém. Mày hận anh ta cỡ nào vậy hả?

“Tao còn chưa chọn được đề tài nữa, làm sao bây giờ?” Thủy An Lạc nói rồi nằm bò ra bàn phía đối diện.

“Lắm chuyện, mặc kệ mày chọn cái đề tài nào thì cuối cùng vẫn là tao làm cho mày. Mày cứ chọn cái nào đơn giản nhất là được. Chị đây lười động não!” Kiều Nhã Nguyễn chém chết cái acc phụ kia rồi lại hồi sinh nó sống lại, sau đó tiếp tục điều khiển nhân vật của mình nhảy tới chém giết.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người nào đó đang điên cuồng chém giết. Cô định nói là Phong Phong đã xảy ra chuyện, nhưng chính cô cũng chẳng biết cụ thể là có chuyện gì, vậy nên không nói nữa.

“Vậy tao chọn ai đây?”

“Đừng chọn Yêu quái bà bà. Có người nói lúc bảo vệ bà ta đều hỏi mấy câu khó muốn chết. Tao làm luận văn cho mày nên chắc mày cũng không trả lời được câu hỏi của bà ta đâu.” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói.

Yêu quái bà bà chính là giáo sư dạy môn Y học lâm sàng của bọn cô.

Thủy An Lạc: “...”

Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa học sinh xuất sắc và học sinh cá biệt sao?

Vì sao lúc cô vẫn đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì Kiều Nhã Nguyễn đã nghĩ xong xuôi hết thảy phương án rồi?

Thủy An Lạc xoa cằm mình, sau khi nghĩ nghĩ một chút thì nói: “Quả nhiên, việc học đại học mà có một người bạn cùng phòng là học sinh xuất sắc đúng là rất quan trọng.”

“Hừ, anh Sở nhà mày trả tiền!” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một câu: “Đằng nào mày cũng phải mua luận văn thôi, thà rằng mua của tao còn hơn!”

“Cút, ai nói thế!” Thủy An Lạc cũng cười mắng: “Anh Sở nói tan tầm hôm nay định đi chọn thực đơn, mày có muốn đi cùng không?”

“Phải đi chứ, hôm nay tao có bị thức ăn cho chó đập chết thì tao cũng phải đi, nhỡ đâu mấy món mà hai người chọn tao đều không thích, thì chẳng phải tao mất trắng tiền mừng mà không được miếng nào à?” Kiều Nhã Nguyễn đang nói thì acc phụ kia lại chết: “Sao chết nhanh thế?”

“Chị hai à, acc chính của chị đã là cấp cao nhất rồi, acc nhỏ của chị còn chưa tới cấp mười được không hả? Mày có muốn chém thì cũng phải cho nó thăng cấp đã chứ!” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.

“Tao lười thăng cấp cho nó.” Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng rồi cho acc phụ kia sống lại.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Mày có bản lĩnh thì đi chém người thật đi!”

“Phạm pháp, chị đây là dân lành!” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững trả lời.

Thủy An Lạc bĩu môi. Cô ném toàn bộ báo cáo viết hôm nay cho Kiều Nhã Nguyễn để cô bạn thân kiểm tra giúp mình, sau đó lại mở di động nhắn tin cho Sở Ninh Dực.

[Bà xã: Em bảo Lão Phật Gia cùng đến khách sạn với chúng ta. Nó đồng ý rồi!]

Sở Ninh Dực đọc tin nhắn vừa gửi đến, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Phong vẫn đứng bên cửa sổ phòng làm việc của anh.

Cuối cùng vợ đần độn nhà mình cũng làm được một chuyện đúng đắn rồi.

“Một lát nữa tôi với Lạc Lạc sẽ đến khách sạn chọn thực đơn, cậu có muốn đi cùng không?” Sở Ninh Dực đặt di động xuống rồi làm như lơ đãng hỏi một câu.

“Không đi.” Phong Phong trầm giọng nói, tỏ ý không hứng thú.

“Ừ, chỉ là Lạc Lạc vừa mới nói Kiều Nhã Nguyễn cũng đi cùng, tôi tưởng cậu sẽ...”

“Lúc nào đi?” Phong Phong đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Sở Ninh Dực.
 
Top