Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2200: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (7)
“Không cần đâu, người sai cũng không phải là anh.” Thủy An Lạc nói rồi hơi nghiêng đầu của mình: “Lúc trước anh với Phong Phong tranh cãi về chuyện tình tiết trong kịch bản tôi cũng đã nghe nói. Tính cách của Phong Phong không được tốt, người trong giới đều biết cả, anh ít tiếp xúc với anh ta thôi là được.”

Cố Minh Hạo gật đầu rồi mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.

Mà trên cửa sổ lầu hai mươi hai có bóng một người đàn ông đang nhìn theo hai ngời họ, sắc mặt anh khó đăm đăm. Sao hai người này lại có lắm chuyện để nói với nhau vậy chứ?

Sở Ninh Dực nghĩ đây chắc chắn là lần cuối cùng, anh không thể để vợ mình cứ phải xuất đầu lộ diện như thế được.

Trong lòng Sở Ninh Dực còn đang mải nghĩ thì hai bóng người kia đã bước vào quán ăn, biến mất khỏi tầm mắt của anh. May mà cô ngốc kia không lừa anh, thật sự là ăn ở quán ăn gần đây.

Bởi vì trời quá lạnh nên quán ăn cũng chẳng có khách mấy, lúc bọn họ đến cũng chỉ một hai bàn có người mà thôi.

Thủy An Lạc gọi đồ ăn, Cố Minh Hạo để cô tùy ý chọn.

“Muốn chữa thử à?” Cố Minh Hạo hỏi.

Thủy An Lạc gật đầu: “Cách gì cũng thử cả rồi, nên ít nhất cũng phải thử cái này xem sao, biết đâu lại có tác dụng thì sao. Lần trước cũng hẹn vị bác sĩ này cho nên hôm nay coi như là tái khám đi.” Thủy An Lạc thở dài nói: “Từ sau khi anh ấy không đi lại được nữa thì tính tình thay đổi rất nhiều. Chuyện lần này tôi cảm thấy hẳn là có liên quan đến việc tính khí anh ấy thay đổi, anh cũng đừng để ý.”

Cố Minh Hạo lắc đầu, khẽ chuyển chuyển cái bát: “Sở Ninh Dực có được cậu là phúc của anh ta.”

Thủy An Lạc cúi đầu, cũng vuốt ve cái bát của mình: “Bình thường anh ấy tốt lắm, đối xử với tôi cũng tốt.”

Cố Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Lúc trước có nghe nói hai người ly hôn rồi lại tái hôn à?”

Thủy An Lạc gật đầu: “Ui chao, sao lại thành nói chuyện của tôi rồi, chẳng phải là định nói chuyện hợp đồng của anh sao? Giờ tuyển được bao nhiêu diễn viên rồi? Sửa lại hợp đồng rồi anh còn được chọn nữa không?”

“Hôm nay đã chọn xong hai diễn viên phụ quan trọng rồi, tiếp theo còn phải chọn thêm mấy người nữa.” Cố Minh Hạo khẽ nhấp một ngụm nước.

Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu mình nhìn chủ quán bán đồ ăn, sau đó cầm đũa lên, vừa ăn cơm vừa nói: “Tôi sẽ cố gắng giúp anh hết sức có thể. Thế nhưng tính tình của anh ấy không tốt nên tôi cũng không chắc là có được hay không nữa...”

“Không cần phải tự làm khó mình như vậy.” Cố Minh Hạo cắt lời rồi mỉm cười nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc thở dài: “Nhưng mà tôi thật sự không ngờ, tôi với anh ấy kết hôn nhiều năm như vậy rồi mà anh ấy còn gạt tôi. Lúc trưa tôi xem tin tức xong hỏi anh ấy, anh ấy còn nói là không biết, thật quá đáng.” Thủy An Lạc nói, mắt lại đỏ lên.

“Cãi nhau chỉ vì chuyện này sao?” Rõ ràng Cố Minh Hạo không tán thành, thế nhưng lúc Thủy An Lạc không thấy, hắn vẫn tỏ thái độ nghi ngờ cô.

Thủy An Lạc cúi đầu ăn, tựa như đang muốn che giấu sự đau lòng của mình nhưng thực ra cô đang tránh không để hắn nhìn ra điều gì.

Đây không phải lần đầu tiên cô với Cố Minh Hạo đấu với nhau, cho nên đều biết rõ phải làm thế nào để che giấu tâm tình của mình.

Cô có diễn tốt đến đâu thì Cố Minh Hạo cũng chưa chắc đã tin tưởng cô.

Cố Minh Hạo giả vờ vô tội thế nào thì Thủy An Lạc cũng không thể coi hắn là một người bị hại được.

Thủy An Lạc không lên tiếng, không khí cũng trở nên yên tĩnh lại.

Cố Minh Hạo tự gắp đồ ăn cho cô, sau đó mới nói: “Vợ chồng với nhau cũng không phải chuyện gì cũng có thể thẳng thắn được với nhau đâu.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Cố Minh Hạo, đôi mắt vẫn đỏ hoe: “Ý của anh là anh ấy gạt tôi là anh ấy đúng sao?”

“Cô ngốc này, tôi chỉ nói sự thật thôi, cậu nóng nảy cái gì chứ?” Cố Minh Hạo thở dài nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2201: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (8)
Thủy An Lạc hừ một tiếng, tiếp tục ăn.

Chỉ có điều lúc Thủy An Lạc đang ăn cơm, Sở Ninh Dực gọi điện tới. Cố Minh Hạo nhìn thấy hai chữ ông xã hiện lên trên màn hình thì hơi sững lại, lại thấy Thủy An Lạc ấn từ chối.

Điện thoại nhanh chóng reo lên lần nữa, Thủy An Lạc vẫn ấn từ chối, điện thoại reo lên lần thứ ba.

Đang lúc Thủy An Lạc định từ chối lần nữa, Cố Minh Hạo mở lời, “Bắt máy đi, chắc anh ta có việc cần.”

Thủy An Lạc mím môi nghĩ, cuối cùng cũng bực bội bắt máy, “Làm gì thế?”

Cố Minh Hạo cúi đầu ăn cơm, không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì.

“Em ăn cơm với ai thì liên quan gì tới anh? Sở Ninh Dực em nói cho anh biết, chuyện anh gạt em vẫn chưa xong đâu, ban đầu anh đồng ý với em là sẽ ký hợp đồng nhưng đâu có nói đến việc ký cái hợp đồng ngang ngược này đâu?”

Cố Minh Hạo ngẩng đầu, nhìn Thủy An Lạc đang kích động, mắt hắn lóe sáng.

“Dù sao em cũng không cần biết, nếu anh không sửa hợp đồng thì chúng ta cứ tiếp tục thế này đi.” Thủy An Lạc nói xong, bụp một tiếng, ngắt điện thoại.

Tầng hai mươi hai.

Sở Ninh Dực vẫn cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, từ đầu đến cuối anh không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ nghe vợ mình ở đầu dây bên kia gầm gừ như sư tử.

Cô ngốc này không đi làm diễn viên thì thật uổng phí tài năng, vở kịch lớn mà cô tự biên tự diễn này, ai có thể diễn được chứ?

Trừ vợ anh ra, không còn ai khác hết!

Bên trong nhà hàng, Thủy An Lạc ném điện thoại lên bàn rồi lại tiếp tục ăn cơm.

Cố Minh Hạo lắc đầu, thở dài, “Tính cách này của cậu vẫn giống y hệt hồi trước, động tí là bùng nổ.”

Thủy An Lạc thở dài, tính nết này của cô đa bị Sở Ninh Dực chỉnh từ lâu rồi. Từ hồi thực tập ở bệnh viện, Sở Ninh Dực đã sửa được tính cách của cô. Đến bây giờ, nếu như không phải vì diễn trò, cô thật sự không có cảm xúc gì để bộc phát hết.

Sau bữa cơm, vẫn chưa đến hai giờ, Thủy An Lạc nói vì cãi nhau với anh nên không muốn lên tầng, đành đi cùng Cố Minh Hạo xuống dưới lầu, tìm chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, Thủy An Lạc nhìn về phía Cố Minh Hạo đang nhìn mình chăm chú nãy giờ, không nhịn được mà mở lời trước, “Anh nhìn tôi làm gì?”

Cố Minh Hạo lắc đầu, hai tay chống sau lưng, ngước nhìn lên bầu trời, “Tôi chỉ nghĩ không ngờ rằng chuyện cãi nhau giữa vợ chồng lại xảy ra với hai người. Dù sao thái độ của Sở tổng cũng luôn cứng như thế.”

“Có phải chuyện gì hiếm hoi đâu, chúng tôi từng cãi nhau vô số lần, chỉ là người khác không biết thôi.” Thủy An Lạc dựa người vào cột, nhìn người đàn ông đang mải miết ngắm trời, “Nếu anh còn có việc thì anh lên nhà trước đi, tôi ở đây một lúc nữa mới lên.”

“Cũng không vội, tôi ngồi đây với cậu đợi người cậu hẹn nhé.” Cố Minh Hạo cười cười, tựa người vào lan can đối mặt với cô, “Chân của Sở tổng khỏi thì cậu cũng được nhàn hơn rồi.”

Thủy An Lạc, “Hy vọng nó có tác dụng.”

Cố Minh Hạo bật cười nhìn cô.

Thủy An Lạc vẫn cúi gằm đầu nãy giờ, “Dù sao chuyện này cũng từ tôi mà ra, tôi nhất định sẽ giải quyết nó.”

Cố Minh Hạo đang định nói gì đó, thấy có xe đỗ lại dưới sân. Hắn cúi đầu xem giờ, cười cười nói, “Xem ra Sở tổng không đợi được nữa, lần này gọi cả bác sĩ tới rồi, cậu mau lên nhà đi.”

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy Viện trưởng Lưu đang xuống xe.

Khóe miệng Thủy An Lạc co giật một hồi, xác định người trên lầu đang cố ý, cố ý để người ta đến sớm hơn giờ hẹn, như thế thì cô buộc phải lên nhà.

Thủy An Lạc cũng không chần chừ lâu hơn, đứng thẳng dậy, “Vậy tôi lên trước nhé.”

Cố Minh Hạo gật đầu, nhìn Thủy An Lạc chạy tới chào hỏi với người phụ nữ kia. Hắn thu lại nụ cười trên khuôn mặt, đôi mắt hơi nheo lại.

Sở Ninh Dực hẹn bác sĩ đông y tới khám lại?

Chơi trò gì đây?

Thủy An Lạc không biết sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2202: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (9)
Không, chắc chắn là cô ấy đã biết rồi.

Cố Minh Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ, nhưng bây giờ hắn bắt buộc phải lấy được quyền chọn người, như thế mới có thể gài người của mình vào được.

Ban đầu ký với Sở Ninh Dực hợp đồng như thế là vì hắn hoàn toàn không nghĩ rằng, có một ngày mình bị dồn đến bước đường cùng thế này.

Chính Sở Ninh Dực đã dồn hắn đến tình cảnh này, sớm muộn gì cũng có ngày hắn trả lại bằng đủ.

Thủy An Lạc tới chào hỏi Viện trưởng Lưu. Cô bảo chú Sở chờ, còn mình thì dẫn Viện trưởng Lưu lên nhà.

Thủy An Lạc ấn nút thang máy, chờ cho thang máy chạy xuống.

“Lần trước châm cứu kết quả thế nào?” Viện trưởng Lưu mở lời.

Khóe miệng Thủy An Lạc co rút, châm sai rồi có tính không?

Cũng may là châm sai, nếu không Sở Ninh Dực cũng không đứng lên nổi.

“Tôi cảm thấy kinh mạch của anh ấy đã được đả thông rất nhiều, nhưng anh ấy vẫn chưa đứng lên được, vẫn không có cảm giác gì cả.” Thủy An Lạc thất vọng trả lời.

Viện trưởng Lưu nghe cô nói vậy, theo cô vào thang máy, “Chuyện này cũng có khả năng, kinh mạch đã thông rồi, nhưng não bộ vẫn chưa truyền được mệnh lệnh xuống dưới, cho nên cần phải từ từ mới tốt lên được.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Cũng lâu thế rồi, tôi cũng nghĩ thoáng hơn rồi.” Thủy An Lạc nói xong, âm thầm thở hắt ra.

Lễ trao giải Oscar nợ cô một bức tượng vàng tí hon.

Cả ngày hôm nay, một mình cô phải tự biên tự diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.

Thang máy lên tới tầng hai mươi hai, Thủy An Lạc mời Viện trưởng Lưu vào nhà. Sở Ninh Dực đang ngồi trên xe lăn đọc sách ở phòng khách, khoảng thời gian này là giờ ngủ trưa của đám nhỏ, trong nhà rất yên tĩnh.

Sau khi Thủy An Lạc lên nhà, cô nghiến răng trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, vở kịch của cô vẫn chưa diễn xong, anh đã gọi cô lên rồi.

Sở Ninh Dực dịu dàng mỉm cười, bắt anh đợi tới tận ba giờ, anh sợ anh không kiềm chế được lại chạy xuống nhà tẩn cho tên kia một trận mất.

“Viện trưởng Lưu, lại làm phiền Viện trưởng rồi.” Sở Ninh Dực vào đầu với vẻ khách khí.

Viện trưởng Lưu mỉm cười gật đầu, đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, ngồi xuống chiếc ghế mà Thủy An Lạc mang tới, bắt mạch cho Sở Ninh Dực, “Sở tổng khách khí quá.” Viện trưởng Lưu nói xong, vừa bắt mạch vừa nhíu mày. “Các dây thần kinh đã thông hết rồi.” Viện trưởng Lưu nói xong, gõ nhẹ lên chân của Sở Ninh Dực, “Có cảm giác không?”

Sở Ninh Dực điềm tĩnh lắc đầu, như thể thực sự không có cảm giác gì vậy.

Thủy An Lạc xuống bếp rót nước. Ở phương diện này, anh Sở cũng là nhân vật mang tầm cỡ Ảnh đế đấy.

“Viện trưởng, uống ly nước trước đã.” Thủy An Lạc đặt cốc nước lên bàn, đi tới sau lưng Sở Ninh Dực, đặt tay lên vai anh.

Viện trưởng Lưu vẫn còn tò mò, cầm kim châm ra châm thử vào mấy huyệt vị trên chân của Sở Ninh Dực, sau đó ngẩng đầu lên, “Những dây thần kinh bị đóng thật sự đã được đả thông rồi, việc hồi phục hoàn toàn có lẽ chỉ là vấn đề thời gian thôi, cứ từ từ vậy.” Viện trưởng Lưu nói xong, rút kim ra, “Thông rồi là chuyện tốt.”

Tuy rằng cô cũng rất tò mò, lẽ nào phương pháp ấy có tác dụng thật sao?

Thủy An Lạc nói với vẻ xúc động, “Có phải bắt đầu từ bây giờ, có thể thực hiện một số bài tập đơn giản rồi không?”

“Cũng được, mỗi ngày kiên trì đi vài bước, ổn ổn rồi thì sẽ nhanh hơn.” Viện trưởng Lưu nói xong, nước cũng chưa uống ngụm nào đã phải rời đi, cô vẫn còn có vài việc ở trường.

Thủy An Lạc tiễn người ra cửa, tiễn đến tận thang máy, “Viện trưởng nói vậy là tôi yên tâm rồi, cảm ơn Viện trưởng. Tôi bảo người đợi Viện trưởng ở dưới nhà, để chú ấy đưa cô về.”

“Được rồi, cũng nhờ công của cô cả, sau này tiếp tục chăm sóc cậu ấy nhé.” Viện trưởng Lưu cười nói.

Thủy An Lạc nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, kêu lên “oh yeah” rồi chạy về, sau khi đóng cửa lại, lập tức nhảy thẳng lên người Sở Ninh Dực, “Bây giờ Cố Minh Hạo chắc chắn đang ở trong thang máy đợi Viện trưởng Lưu đó, mau trao giải Oscar cho em đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2203: Thế giới nợ tôi một tượng vàng tí hon (10)
Sở Ninh Dực đưa hai tay nâng mông cô, nhướng mày nhìn người nào đó đang ầm ĩ đòi được trao giải.

“Đi xuống dưới đấy với hắn ta lâu thế, nói những gì rồi?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.

“Nói xấu anh đấy, hay là em không làm bác sĩ nữa, đi đóng phim nhé.” Thủy An Lạc nheo mắt cười.

Sở Ninh Dực ôm cô, nhìn gương mặt của cô, “Diễn xuất bùng nổ, nhưng không bù đắp nổi cho khuôn mặt này.”

Thủy An Lạc, “...”

Thủy An Lạc tức giận nhảy từ trên người Sở Ninh Dực xuống đất, “Tuyệt giao, tuyệt giao, em muốn tuyệt giao với anh trong ba phút.”

Sở Ninh Dực không có động thái gì, ôm chặt người vừa nhảy xuống vào lòng, “Tư thế mới không? Có thể thử, nhưng anh đảm bảo ba phút tuyệt đối không đủ.”

Thủy An Lạc muốn hộc máu, trực tiếp phun thẳng một ngụm máu lên đầu người đàn ông đen tối hở ra là nghĩ bậy này.

Mà Thủy An Lạc không hề đoán sai, thang máy xuống tới tầng hai mươi mốt, Cố Minh Hạo bước vào.

Cố Minh Hạo nhìn Viện trưởng Lưu. Viện trưởng Lưu mỉm cười, gật đầu với hắn, sau đó tiếp tục nhìn đồng hồ, có thể thấy cô đang rất vội.

“Cô là Viện trưởng Lưu phải không, tôi có nghe Lạc Lạc nhắc tới cô.” Cố Minh Hạo mở lời trước.

Ánh mắt của Viện trưởng Lưu cuối cùng cũng rời khỏi đồng hồ chuyển tới Cố Minh Hạo. Cô khẽ gật đầu, nhìn Cố Minh Hạo, “Anh là...?”

“Tôi là bạn của Lạc Lạc, cũng sống ở đây. Nghe nói cô tới tái khám cho Sở tổng, không biết kết quả thế nào rồi?” Cố Minh Hạo nói xong còn bồi thêm một câu, “Nếu không tiện nói thì thôi vậy, khi nào về tôi qua thăm anh ấy cũng được.”

Viện trưởng Lưu chạm nhẹ lên gọng kính, dường như ban nãy có thấy hắn và Thủy An Lạc đứng cạnh nhau, “Không có gì không nói được, anh Sở hồi phục rất tốt, dây thần kinh đã được đả thông, bây giờ đã có thể hồi phục chức năng, qua một thời gian nữa là khỏi hẳn thôi.”

“Thần kinh thông rồi?” Cố Minh Hạo không nhịn được mà bật ra một câu nhắc lại, cho nên ý của câu này là, chân của Sở Ninh Dực đã khỏi thật rồi?

Thang máy xuống đến tầng một, Viện trưởng Lưu bước ra ngoài, Cố Minh Hạo không bước ra mà đợi thang máy đóng lại một lần nữa.

Sở Ninh Dực khỏi rồi?

Là bây giờ mới khỏi, hay đã khỏi lâu rồi?

Thang máy từ từ lên cao, sắc mặt của Cố Minh Hạo càng lúc càng khó coi.

Thủy An Lạc nằm rạp bên cửa sổ tầng hai mươi hai nhìn giáo sư Lưu rời khỏi khu nhà, không khỏi bật ra câu hỏi, “Bây giờ Cố Minh Hạo chắc đã biết chuyện chân của anh đã được đả thông dây thần kinh rồi, anh đoán xem hắn có tới tìm em không?”

Thủy An Lạc vừa nói xong, chiếc điện thoại cô để trên bàn bỗng vang lên âm báo tin nhắn tới.

Sở Ninh Dực tiện tay cầm lên xem, là tin nhắn wechat.

Thủy An Lạc nhảy tới, nhìn Sở Ninh Dực nhập mật mã, mở khóa màn hình, sau đó một dòng tin nhắn trên màn hình lập tức đập vào mắt.

[Cố Minh Hạo: Kết quả kiểm tra thế nào rồi?]

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, như đang hỏi anh, câu này phải trả lời thế nào?

Chắc chắn hắn đã biết được kết quả, cho nên không thể nói dối được, nếu không sẽ là giả.

Thủy An Lạc nghĩ ngợi, Sở Ninh Dực đã bắt đầu gõ chữ. Thủy An Lạc thò cổ nhìn sang, muốn xem xem Sở Ninh Dực trả lời hắn thế nào.

[Thủy An Lạc: Cũng coi như tin tốt.]

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật: Anh ra vẻ lạnh nhạt thế làm gì? Nói thẳng nói thật là xong mà.

Sở Ninh Dực: Em không hiểu đâu.

Thủy An Lạc: Có mình anh hiểu!

[Cố Minh Hạo: Cũng coi như tin tốt? Nói vậy thì chắc hẳn là một tin tốt rồi.]

Thủy An Lạc cười ha hả, “Hai người đang tranh giải Oscar đấy à?”

Thủy An Lạc nói xong, cầm lấy điện thoại, bắt đầu gõ câu trả lời.

Sở Ninh Dực sờ huyệt thái dương, nhìn người phụ nữ đang đề phòng mình này, không biết cô ấy có thể gõ ra câu gì đây?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2204: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (1)
Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa đề phòng Sở Ninh Dực, trong mắt Sở Ninh Dực, hành động này trông lại chẳng khác gì đề phòng trộm cắp cả.

Sở Ninh Dực nhìn cô đang lén lén lút lút, điềm nhiên mở lời, “Nếu như em nói sai một câu thôi, màn kịch trước đó đổ sông đổ biển hết, đừng nói tới tượng vàng Oscar, đến tượng đất không có mà cho em đâu.”

Thủy An Lạc, “...”

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy, dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi bị cô tạch tạch tạch tạch ấn xóa bằng sạch, sau đó cô quả quyết nộp điện thoại cho Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhận lấy điện thoại, nhìn cô với vẻ hài lòng.

Thủy An Lạc trợn mắt đến tận trần nhà luôn, cô thèm gì tượng vàng Oscar, chỉ sợ làm hỏng chuyện của anh thôi.

[Thủy An Lạc: Cũng coi như tin tốt, có điều muốn đi đứng bình thường được vẫn cần thời gian.]

Sở Ninh Dực trả lời một câu như vậy xong liền trả lại điện thoại cho Thủy An Lạc, “Mai mốt nhớ nhắc đến chuyện sửa hợp đồng với hắn.”

Thủy An Lạc nhận lấy điện thoại, nhìn Cố Minh Hạo trả lời một câu đây là tin tốt, không thèm để ý nữa, đặt điện thoại lên trên bàn.

“Kỳ lạ, ban đầu anh đưa ra yêu cầu này, sao mà hắn lại đáp ứng hay vậy?” Thủy An Lạc hỏi với vẻ hiếu kỳ.

Sở Ninh Dực ngồi xuống ghế sofa, vươn tay cầm đại một quyển sách mà đâu đâu cũng thấy, lật vài trang rồi mới nói, “Hắn quá tự phụ, không nghĩ tới chuyện mọi việc sẽ phát triển đến mức này. Bây giờ có ngay lỗ hổng là bản hợp đồng này, tất nhiên phải nghĩ tới chuyện nhặt nó lên dùng trước tiên.”

Thủy An Lạc nghĩ ngợi, nằm xuống bên cạnh anh, gối hẳn đầu lên đùi anh, lật một trang trong cuốn binh pháp trên tay anh, cảm thấy quá nhàm chán, đành bỏ cuộc.

“Hình như anh đã hỏi đến vị trí của căn cứ, ba Lạc nói gì với anh rồi?” Thủy An Lạc nghịch ngón tay anh, hai chân đung đưa trên thành ghế sofa, đây là tư thế thoải mái nhất.

Sở Ninh Dực không thể đọc sách với một tay, đã thế trong lòng anh còn có một cô ngốc không chịu yên thế này nữa, “Những chuyện này thực ra anh không muốn nói với em.”

“Đừng nói những điều có có không không này, dù sao thì anh vẫn phải nói với em.” Thủy An Lạc thẳng thừng, lại bị anh nhéo mũi.

“Ý của Lạc Vân là, căn cứ nằm bên dưới đảo Kim Cương.” Sở Ninh Dực trầm giọng đáp.

Thủy An Lạc sững người, vội ngồi bật dậy, “Bên dưới đảo Kim Cương, anh chờ chút~” Thủy An Lạc nói xong, nghiêm túc suy nghĩ, lúc đó cô và Kiều Nhã Nguyễn thoát ra từ một đường ống thoát nước bên dưới lòng đất, là một đường ống nhân tạo.

Lẽ nào đó chính là căn cứ?

Là nơi họ đã từng đi qua?

“Nhưng mà không phải khi ấy Bạch Dạ Hàn đã cho nổ toàn bộ đảo Kim Cương rồi sao?” Cũng vì trận nổ đó mà Sở Ninh Dực suýt nữa đã không đứng lên nổi.

Đối với Thủy An Lạc mà nói, đây là cơn ác mộng ám ảnh cả đời.

Sở Ninh Dực dựa người vào ghế nhìn Thủy An Lạc đang trưng ra cái mặt hiếu kỳ, “Cho nên anh vẫn phải tới đảo Kim Cương một chuyến.”

“Gì cơ?” Thủy An Lạc chấn động, cô mở to mắt nhìn anh, “Anh tự đi?”

“Lẽ nào còn phải kêu gọi nhóm? Em nghĩ là đi du lịch chắc?” Sở Ninh Dực bật cười mắng cô.

“Không được, em không đồng ý!” Thủy An Lạc túm chặt lấy quần áo của Sở Ninh Dực, hai mắt rưng rưng.

Sở Ninh Dực nhìn đôi mắt cô, đưa tay ấn đầu cô vào hõm vai mình, “Chỉ đi xem thế nào thôi, sẽ nhanh chóng quay về.”

“Thế cũng không được, một BOSS lớn như anh cho cấp dưới một cơ hội thì sao chứ? Cần gì anh phải đích thân làm chuyện này?” Giọng Thủy An Lạc cuống lên, có thể thấy cô đã rất kích động.

“Quan mới nhậm chức phải đánh phủ đầu, em tưởng bao nhiêu người như thế đều phục chồng em hết hả? Không nắm được căn cứ, anh ngồi ở vị trí đó, không biết có bao nhiêu kẻ khác dị nghị nữa.” Sở Ninh Dực đưa tay ra vuốt ve mặt cô. “Lần trước có người lên kế hoạch sẵn, anh chỉ đi dò đường thôi, không có gì nguy hiểm đâu.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2205: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (2)
Thủy An Lạc vẫn không buông anh ra, “Không phục thì không ngồi nữa thôi, như lão Tần thì có gì hay không? Cả đời cô đơn không nơi nương tựa.”

“Thế lúc đầu ai nói với anh, cho dù phải quỳ xuống cũng sẽ cùng anh leo hết con dốc này? Hửm~” Sở Ninh Dực cố tình lên giọng ở âm cuối cùng, có cảm giác như đang cố tình quyến rũ cô vậy.

Thủy An Lạc cúi đầu với vẻ thất bại, trầm giọng nói, “Em.”

Thủy An Lạc âm thầm nghiến răng với mình, đang yên đang lành nhắc đến chuyện căn cứ làm gì? Thích ngược đãi bản thân à?

“Vậy anh mang người tình bé nhỏ của anh theo đi, nếu không em sẽ không cho anh đi.” Thủy An Lạc yêu cầu.

Anh và An Phong Dương ở cạnh nhau mới là thiên hạ vô địch, cô mới có thể yên tâm hơn một chút.

Sở Ninh Dực hơi hé miệng, cuối cùng mới thốt ra một chữ, “Được.”

Nếu anh nói, lần này anh vốn định đi cùng An Phong Dương, anh nghĩ chắc vợ anh sẽ bùng cháy mất!

Thủy An Lạc kêu ầm lên một tiếng, có chút buồn bực.

Thế là cô lại đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách, trông như con thú nhỏ bị giam cầm, không thể nào giãy giụa được.

Sở Ninh Dực biết cô vẫn còn lo lắng chuyện vụ nổ trước đó, cho nên không hề mở lời an ủi cô.

Thủy An Lạc xoay qua xoay lại mấy vòng, đột nhiên dừng lại. Cô nhìn Sở Ninh Dực, “Em đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, nếu như đại bản doanh của căn cứ đặt ở đảo Kim Cương, vậy thì thi thể của mẹ Phong Phong không phải là mẫu vật nghiên cứu tốt nhất để họ nghiên cứu gen người sao? Công chúa của nước M, bất cứ lúc nào cũng có thể lên ngôi vị Nữ Hoàng.”

Thủy An Lạc cảm thấy, mọi chuyện đi một vòng, hình như đã quay lại.

Mà họ chỉ là một bộ phận trong cái vòng đó, hoặc nói cách khác, một chỗ nối trong cái vòng đó mà thôi.

Một kế hoạch mấy chục năm, lúc đó, đừng nói là cô, đến cả Sở Ninh Dực cũng chưa ra đời, cho nên không nào đối đầu với họ được.

Sở Ninh Dực tiếp tục dựa người vào ghế, tỏ ý để cô nói tiếp.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Em không biết.”

“Cho nên, đáp án thực sự phải tới đảo Kim Cương mới tìm được.” Vấn đề mà Thủy An Lạc nói tới, Sở Ninh Dực cũng từng nghĩ tới khi xác định vị trí của căn cứ.

“Anh đi rồi Cố Minh Hạo phải làm sao? Anh bảo là Janis cũng tới mà? Em làm hỏng việc rồi anh đừng có trách em đấy.” Thủy An Lạc hừ một tiếng.

Sở Ninh Dực, “...”

“Không đi nhanh thế đâu, ít nhất cũng phải sau khi Cố Minh Hạo và Janis đấu đá nhau.” Sở Ninh Dực nhìn cô, đứng dậy nhìn đồng hồ, “Anh đi họp đây, em đi ngủ đi.”

“Vậy chuyện tin tức thì sao?” Thủy An Lạc kéo tay Sở Ninh Dực, “Cố Minh Hạo vừa nói hắn muốn làm sáng tỏ chuyện này.”

“Lời hắn nói mà em cũng tin?” Sở Ninh Dực gõ tay lên đầu cô, “Đi ngủ đi, xem xem có thể bổ sung lại tí tế bào não nào không.”

Thủy An Lạc, “...”

Thủy An Lạc há miệng, suýt nữa ném ra hai chữ “tuyệt giao” vào mặt Sở Ninh Dực. Nhưng nghĩ tới chuyện trước đó, cô dứt khoát ngậm miệng lại, kiêu ngạo quay về phòng ngủ.

Sở Ninh Dực hơi nhếch môi, cô ngốc này sao không đi theo lối mòn trước đó nhỉ? Anh chuẩn bị xong lời thoại của mình rồi mà.

Chuyện tin tức, Sở Thị vẫn không hề công khai giải thích, nhưng Cố Minh Hạo có đăng bài lên weibo, nói rằng hợp đồng là do hắn ký, hắn không nên vì sách mà làm trái hợp đồng, tuy rằng hắn rất muốn tìm được diễn viên phù hợp với nhân vật mà hắn đã xây dựng ra, nhưng vẫn phải tuân thủ hợp đồng.

Lúc Thủy An Lạc nhìn thấy bài đăng weibo này, cuối cùng cũng hiểu ra câu “lời hắn nói mà em cũng tin” của Sở Ninh Dực là ý gì!

Những dòng chữ này này sặc mùi oan khuất, càng đẩy Sở Thị lên một tầm cao mới của sự không thấu tình không đạt lý.

Thủy An Lạc nghĩ, Cố Minh Hạo vì muốn lấy lại quyền chủ động, bây giờ cũng có thể coi như đã dốc hết mưu mô thủ đoạn ra rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2206: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (3)
Thủy An Lạc ôm điện thoại nhìn một lúc, nhìn tới nhìn lui liền lăn ra ngủ mất.

Lúc Sở Ninh Dực quay lại, cô đang cuộn mình, ôm điện thoại ngủ ngon lành.

Sở Ninh Dực đi tới lấy điện thoại ra khỏi tay cô, màn hình hiển thị của điện thoại vẫn dừng ở weibo của Cố Minh Hạo. Sở Ninh Dực nhìn qua một cái rồi tắt màn hình, đặt nó trên bàn, ôm người đang ngủ say vào giường ngủ, đắp chăn cẩn thận cho cô.

“Ba ơi, đi tè~” Bánh Bao Đậu dụi dụi mắt ngồi dậy, bàn tay nhỏ vươn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực ôm bé lên, đưa bé vào phòng vệ sinh.

Bánh Bao Đậu mơ màng buồn ngủ giải quyết xong chuyện đại sự của đời người, cuối cùng cũng có tinh thần hơn một chút, sau khi được ba kéo quần lên cho, bé day day mũi, “Anh con đâu?”

Con bé này, vừa mở mắt ra đã tìm anh rồi.

Sở Ninh Dực ôm con gái ra ngoài, “Anh con ở trên gác, vẫn chưa dậy đâu.”

“Anh là con heo nhỏ.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách.

Sở Ninh Dực nhướng mày, để con trai anh nghe thấy câu này chắc chắn mặt mũi nó sẽ như cái đít nồi cho xem.

Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Đậu đi ra ngoài, cô nhóc chơi một mình trong phòng làm việc, cũng không quậy phá Sở Ninh Dực, tự cưỡi chiếc xe nhỏ của mình, tự hò hét tìm niềm vui.

Sở Ninh Dực vừa họp vừa để ý đến con gái. Bánh Bao Đậu cưỡi xe một hồi, sau đó cất bước, trèo lên đùi Sở Ninh Dực.

Khuôn mặt trẻ thơ bé nhỏ đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người trong phòng họp sững sờ. Tiểu thái tử và Tiểu hoàng tử thường xuyên xuất hiện, bởi vì Sở Ninh Dực thường đưa hai đứa tới công ty, nhưng Tiểu công chúa rất ít khi lộ diện.

Sở Ninh Dực mặc cho con gái vần vò, chỉ đưa một tay ra ôm lấy cơ thể bé nhỏ để con gái không bị ngã.

“Tiếp tục~” Thấy bên kia ngừng lại, Sở Ninh Dực nhíu mày nhắc nhở.

Bánh Bao Đậu ngồi trên đùi Sở Ninh Dực, vươn tay rút vài tờ giấy ra, quay đầu lại nhìn ba mình, có vẻ như đang hỏi cái này ba có dùng nữa không?

Sở Ninh Dực sờ đầu con gái, “Chơi đi.”

Những người đối diện với khung cảnh này đều vã mồ hôi lạnh. Tổng giám đốc à, đây là báo cáo quý mới nhất đó!

Quả nhiên, Tiểu thái tử và Tiểu công chúa, không một đồng chí nào dễ dây vào. Chỉ có Tiểu hoàng tử tuy hơi lạnh lùng nhưng vẫn tốt hơn một chút.

Bánh Bao Đậu cười khanh khách, quơ tay lấy chiếc bút Sở Ninh Dực để trên bàn, sau đó trượt leo xuống khỏi chân Sở Ninh Dực, chạy mất dạng.

Sở Ninh Dực lo con bé cầm bút sẽ làm mình bị thương, nhưng không thể ngờ rằng sau khi con bé nhảy xuống, đặt giấy bút trên nền nhà, lại chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, cơ thể bé nhỏ ấy kéo một tấm thảm to hơn người về bên này, đặt trên nền đất, sau đó hài lòng nằm bò trên thảm bắt đầu vẽ tranh.

Cô bé rất chịu khó, chăm chú làm việc mình muốn làm, lần này không rời khỏi tầm mắt anh nữa. Sở Ninh Dực cũng yên tâm hơn, ánh mắt quay trở lại với cuộc gọi video.

“Mức độ phát triển ghi trên báo cáo quý của mùa đông này là 78%, thấp hơn mùa thu hẳn 50%, chuyện này là thế nào?”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, bên đó đã yên tĩnh hẳn.

“Nói đi, tôi mời các người tới không phải để ăn không ngồi rồi!” Sở Ninh Dực trầm giọng, hiển nhiên anh đã rất tức giận.

“Tổng giám đốc, trước đó vì tin tức anh bị thương truyền ra ngoài, có ảnh hưởng ở mức độ nào đó tới cổ phiếu, lại cộng thêm chuyện trước đó thu mua công ty của James, trước mắt không có lợi nhuận.” Trợ lý lí nhí báo cáo lại.

Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ trên bàn, thanh âm đó thông qua đường truyền mạng vang lên trong phòng họp im ắng.

“Đợi đến khi tòa nhà kia được khai trương, sẽ nhanh chóng xoay chuyển được tình hình hiện tại.” Trợ lý hoảng sợ, không tự chủ được mà nói thêm một câu.

Sở Ninh Dực không nói gì nữa, đợi họ tiếp tục tìm lý do bao biện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2207: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (4)
“Về bộ phận phim ảnh, gần đây Phong Phong có quá nhiều tin tức tiêu cực, hơn nữa tuyên truyền của Triệu Uyển Uyển cũng khởi động phương án cấp một rồi, trước mắt Triệu Uyển Uyển vẫn còn trong bệnh viện, Sở tổng, về bộ phim “Vương Phi” của Triệu Uyển Uyển và Phong Phong, tôi đề nghị sắp xếp lần tuyên truyền này vào Tết Nguyên Đán.”

“Nếu như sắp xếp vào thời điểm Tết Nguyên Đán thì bộ phim mở đầu năm mới phải làm sao?” Có người đưa ra ý kiến phản đối.

“Nhưng với tình hình trước mắt không có cách nào tốt hơn cả. Tuyên truyền của Triệu Uyển Uyển đứt đoạn giữa chừng, đồng nghĩa với việc tất cả cố gắng trước đó đều lãng phí cả, kinh phí mấy triệu đó anh có bù lại được không?”

“Nếu như không có bộ phim mở màn, đến lúc đó tổn thất còn nặng nề hơn nữa!” Người kia vẫn kiên trì với quan điểm của mình.

“Bộ phận phim ảnh ngày mai tới chỗ tôi họp, “Vương Phi” định ngày vào dịp Tết Nguyên Đán.” Sở Ninh Dực quyết đoán nói vậy, coi như đã ra quyết định cuối cùng.

Sở Ninh Dực đã mở lời rồi, người kia còn định nói gì đó, nhưng không dám phản bác Sở Ninh Dực.

“Vậy việc liên quan đến bộ “Trúc Mã” kia thì sao?” Kịch bản của Cố Minh Hạo tạm thời là Trúc Mã, chỉ là để tiện cho việc thương lượng, tên phim chính thức vẫn chưa được quyết định.

“Về tin tức của Cố Minh Hạo, Sở Thị không cần phải đưa ra bất kỳ lời hồi đáp nào, cứ làm tốt bộ phim này là được.” Sở Ninh Dực hơi giơ tay lên, chỉ để ngắt lời người kia thôi.

Nói xong, ánh mắt của Sở Ninh Dực liếc tới Bánh Bao Đậu. Con bé đang đứng lên, chạy tới chỗ anh, trong tay cầm tờ báo cáo quý.

“Ba ơi rồng nè!” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa lắc lắc tờ giấy trong tay.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, thấy một con rồng lớn hiển hiện trên tờ giấy A4, mà con rồng này sinh động như thật, không thể nào do một cô bé ba tuổi vẽ ra được.

Sở Ninh Dực trong lòng thoáng hoảng sợ, nhưng mặt vẫn không hề biến sắc. Anh nói một câu hôm nay đến đây thôi rồi tắt màn hình cuộc gọi video, đưa tay cầm lấy bức tranh của con gái.

“Cái này vẽ thế nào đó?” Sở Ninh Dực vẫn dùng ngữ khí rất bình tĩnh.

Bánh Bao Đậu giơ tay chỉ lên nóc nhà, cười híp cả mắt, “Chỗ đó có con rồng lớn.”

Sở Ninh Dực nhìn theo ngón tay của con bé, trên trần nhà trắng tinh không có gì cả!

Không có gì cả!

Nhưng Bánh Bao Đậu đã nhìn thấy gì?

Rồng!

Đối với Sở Ninh Dực mà nói, đây không phải một tin tốt.

Nhưng nhìn Bánh Bao Đậu, phản ứng của con bé không giống Thủy An Lạc, con bé không sợ hãi mà còn có vẻ thích thú.

“Vẽ đẹp lắm, ba nhờ người mua tập tranh vẽ cho con nhé?” Sở Ninh Dực cất bức tranh vẽ rồng kia vào ngăn kéo, ôm con gái ngồi lên đùi mình.

Tranh vẽ được ba công nhận, Bánh Bao Đậu rất vui, vỗ tay đòi một tập tranh có rồng.

Thần sắc của Sở Ninh Dực hơi thay đổi nhưng vẫn không cự tuyệt yêu cầu của con gái. Nếu như con bé có thể chung sống hòa bình với rồng, Sở Ninh Dực nên thấy vui.

“Con muốn cho mẹ xem.” Bánh Bao Đậu nói xong, túm lấy ngăn kéo, lôi bức tranh của mình ra.

Sở Ninh Dực nắm lấy bàn tay nhỏ của con bé, rất muốn nói, con đừng có kích thích mẹ con quá mức như vậy.

Để Thủy An Lạc nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ sợ chết khiếp mất.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con gái, tại sao Bánh Bao Đậu còn nhỏ thế đã có thể chung sống hòa bình với rồng còn Thủy An Lạc lại không thể?

Đôi mắt màu nâu của Bánh Bao Đậu lấp lánh, không có chút dấu tích gì của màu tím, nhưng trong giấc mơ của nó có rồng.

Trong giấc mơ của Thủy An Lạc xuất hiện rồng là sau khi đồng tử tím của cô bị kích phát.

“Mẹ đang nghỉ ngơi, con đừng làm phiền mẹ.” Sở Ninh Dực cự tuyệt yêu cầu của con gái.

Bánh Bao Đậu bĩu môi, “Ba yêu mẹ nhất, ba không yêu Bánh Bao Đậu chút nào.”

Sở Ninh Dực nhướng mày, con nhỏ không có lương tâm này, trong nhà anh thương nó nhất, hai thằng anh của nó không bằng nổi một nửa, thế mà còn dám nói vậy à?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2208: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (5)
Bánh Bao Đậu nhìn Sở Ninh Dực rồi lại cười hí hí làm nũng trong lòng ba.

Sở Ninh Dực cũng không nỡ trách mắng con bé, Tiểu Bảo Bối và Bánh Bao Rau từng bị anh mắng, chỉ duy mỗi cái bánh bao ngốc này là anh chưa to tiếng với con bé bao giờ.

Bánh Bao Đậu muốn xem tivi. Sở Ninh Dực ôm con bé tới phòng khách, anh bật ti vi tìm mấy con cừu mà con gái thích xem. Đến giờ Sở tổng vĩ đại cũng phân biệt rõ được mấy con cừu đó tên gì.

Bánh Bao Đậu xem đến mức khua chân múa tay. Sở Ninh Dực ngồi trên sofa chỉ nhìn con gái. Trong mắt anh, con gái anh là xinh xắn nhất, không ai bì được.

Bánh Bao Đậu khua chân múa tay mệt rồi, lại chui vào lòng Sở Ninh Dực cười khanh khách. Sở Ninh Dực lấy khăn giấy lau mồ hôi cho con bé.

“Ba ơi, con thích Cừu Mập.” Bánh Bao Đậu nói đầy hứng thú.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu, một hồi lâu cũng không nhận ra nổi con nào là Cừu Mập.

Nhưng mà, con gái anh thích là được.

“Thím Vu, mấy ngày này thím thu dọn đồ đạc dần đi, mấy hôm nữa chúng ta chuyển nhà.” Sở Ninh Dực nói với thím Vu vừa ra khỏi phòng.

Thím Vu sững người, không hỏi tại sao phải chuyển nhà, mà đáp ngay một tiếng, sau đó đi chuẩn bị bữa tối.

“Ba ơi chúng ta phải chuyển đi đâu?” Bánh Bao Đậu hiếu kỳ hỏi anh.

“Chuyển đến một nơi to hơn, ở đó có vườn, có thể nuôi thú cưng nho nhỏ.”

“Vậy có phải con cũng có thể mang Hắc Long ra ngoài chơi không?” Bánh Bao Đậu kích động.

Sở Ninh Dực gật đầu.

Bánh Bao Đậu càng lúc càng kích động, “Ba ơi chuyển nhà, mau chuyển nhà!”

Sở Ninh Dực bị bàn tay của con gái nhỏ lắc tới lắc lui, tính khí này giống y hệt Thủy An Lạc.

Bánh Bao Đậu lắc người anh một hồi, lại chạy tới ban công tìm Hắc Long, bởi vì sống ở tầng hai mươi hai nên họ rất ít khi đưa Hắc Long xuống nhà chơi.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Bánh Bao Nhỏ rủ rỉ rù rì nói chuyện cùng Hắc Long. Họ chuyển đến Thấm Tâm Viên là vì an toàn, đối với đám trẻ mà nói, đó là một vùng trời mới.

Thấm Tâm Viên an toàn là vì có một đặc điểm rất lớn, hệ thống vệ tinh không quét tới được, hơn nữa khuôn viên rất lớn, được người của FOOL bố trí nhiều tầng phòng vệ. Tổng kết lại một câu: Hết sức an toàn!

Nhưng cho dù như thế, trước khi qua đó, Sở Ninh Dực vẫn phải tự tay bố trí đầy đủ tia tử ngoại, dù sao thì trên phương diện an nguy, anh chỉ tin tưởng mỗi bản thân mình.

An Phong Dương đưa con qua, Sở Ninh Dực liền nói với anh chuyện này.

An Phong Dương nhìn con gái theo mình vào Sở gia, một lần nữa cảm thấy mình đang nuôi một con sói nhỏ vô ơn.

“Phải quy hoạch lại một lần nữa, ai mà biết được thứ đồ cổ ấy còn dùng được không. Có điều phạm vi phòng ngự của tia tử ngoại đại khái chỉ có một tầng lầu như thế này, còn bên đó diện tích quá lớn.” An Phong Dương dựa người vào khung cửa, không có ý định đi vào.

“Bố trí phòng ngự ở ba tòa nhà chính là được.” Sở Ninh Dực điềm tĩnh trả lời, “Mấy ngày tới qua đó cùng tôi một chuyến, bản đồ của Thấm Tâm Viên ở chỗ ba vợ tôi.”

An Phong Dương gật đầu, đứng thẳng người lên, “Được rồi, cậu tính hôm nào qua đó thì gọi tôi, gần đây tâm tình vợ tôi không ổn lắm, tôi ở nhà suốt.”

Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương nhíu mày quay về nhà, vốn đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

An Phong Dương đi đến cửa ra vào, lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, “Cố Minh Hạo chó cùng rứt giậu rồi, sắp tới cậu định làm gì?”

“Hắn muốn lấy quyền chủ động, cho hắn ta hai cái cũng được, dạng quyền chủ động này hắn có lấy về rồi cũng không dám dùng, muốn có quyền chủ động, lại sợ đấy chỉ là tương kế tựu kế của chúng ta, đến lúc đó người đau khổ là hắn thôi.” Sở Ninh Dực rất thản nhiên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2209: Sự lạnh lùng kiêu ngạo của bánh bao rau (6)
An Phong Dương dừng lại, hiểu ra ý của Sở Ninh Dực trong chớp mắt, bất kể Cố Minh Hạo có làm gì thì cũng là sai cả.

An Phong Dương nghĩ vậy, mở cửa nhà mình ra, chậc chậc một tiếng, “Cùng nhau chuyển nhà, cảm thấy tình thế ở thành phố A lại sắp thay đổi rồi, Thái tử gia chiều vợ chỉ là ngụy tạo, thực chất lại muốn cùng Vương gia song túc song phi.”

Sở Ninh Dực nhíu mày, trách ai bây giờ đây?

Ban đầu người kéo Sở Ninh Dực come-out là anh.

Khi Phong Phong quay trở lại vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh hai người nhìn nhau dạt dào tình cảm. Phong Phong không nhịn được mà chửi thề một tiếng.

“Vừa vừa phai phải thôi, vợ hai người ở sau lưng đấy, có vụng trộm cũng phải biết ý tí chứ.”

Sở Ninh Dực, “...”

An Phong Dương, “...”

Sở Ninh Dực, “Ngứa đòn.”

An Phong Dương, “Không sai.”

Phong Phong, “...”

Anh chỉ có lòng tốt nhắc nhở tí thôi được chưa hả? Được chưa hả?

“Tôi xem tin tức rồi, Cố Minh Hạo đúng là kẻ làm nghệ thuật, tự biên tự diễn một vở kịch, cũng không sợ bị tâm thần phân liệt.” Phong Phong đổi một chủ đề khác.

“Hắn vốn dĩ đã là một tên thần kinh rồi.” Sở Ninh Dực nói xong, đóng cửa về nhà.

Phong Phong sững sờ.

An Phong Dương cũng đi vào nhà, bỏ lại một câu, “Ngốc ạ, cậu chẳng biết gì cả.”

Phong Phong giận, rõ ràng là mấy người không hề nói với tôi!

Phong Phong về nhà, gọi điện cho vợ oán thán chuyện này, ai ngờ, Kiều Nhã Nguyễn kinh hô, “Thế mà anh không biết hả?”

Uỳnh~

Phong Phong trong chớp mắt cảm thấy trái tim mình vỡ vụn!

Hóa ra ai cũng biết, chỉ mình anh không biết!

“Đâu có ai nói gì với anh! Làm gì có ai nói với anh đâu!” Phong Phong phẫn nộ.

Kiều Nhã Nguyễn, “...”

“Em nói này, Ảnh đế, ảnh nổi cáu với ai thế? Ai cũng biết hết, chỉ mình anh không biết, anh không cảm thấy đây là vấn đề của bản thân anh sao?” Kiều Nhã Nguyễn chế giễu, lúc này cô vừa về tới ký túc xá, chỉ tiếc là trong ký túc xá chỉ có mình cô.

Trong những ngày cô trở về, quân doanh mất đi vài người, bên chính phủ trả lời: Về nhà rồi.

Nhưng Kiều Nhã Nguyễn biết, đó là những Con Mắt bị xử lý.

Kết quả này có chút đáng sợ, một quân doanh, lại có tới tận bốn Con Mắt.

Cho nên, hiện tại quân doanh đang ở trong thời kỳ chấn chỉnh, đi đến đâu cũng thấy dồn nén.

“Tiểu Bất Điểm đâu? Tuần này em không về được, bên này nhiều việc quá.” Kiều Nhã Nguyễn bóp trán mình.

Phong Phong nghẹn lời, đây là ngày nghỉ đếm được trên đầu ngón tay của anh đó, nói không về là không về thật hả?

“Kiều Nhã Nguyễn, sao em bận thế? Em không sợ anh bị cô gái khác câu mất sao?” Phong Phong nói như một oán phu.

“Ai yo, anh đi thử đi cho em xem.” Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh.

Phong Phong lại nghẹn lời, thầm mắng một câu, người phụ nữ này đúng là không có lương tâm.

“Quân doanh của em quan trọng hơn cả anh!” Phong Phong nghiến răng nghiến lợi.

Kiều Nhã Nguyễn nằm trên giường, ngừng một lúc, đồng tử tối sầm, sau đó mở miệng nói, “Phong Phong, đây mới chỉ là bắt đầu.”

Kiều Nhã Nguyễn nói nghiêm túc, không chỉ có vợ quân nhân mới khổ, thực ra làm người đàn ông có vợ làm quân nhân cũng phải chịu đựng nỗi khổ chia ly.

Không khí nhất thời nặng nề hơn, Phong Phong tự thấy nản, tại sao lại nhắc đến chủ đề này chứ, tự ngược đãi bản thân đó hả?

“Tiểu Bất Điểm bên nhà đối diện, mẹ em bảo anh ngày mai đưa Tiểu Bất Điểm qua đó.” Phong Phong quả quyết chuyển đề tài, không nhắc đến cái chuyện khiến người ta khó chịu kia nữa.

“Anh có chắc là mẹ em bảo anh đưa Tiểu Bất Điểm qua đó không?”

“Kiều Nhã Nguyễn, hôm nay em cố tình phải không, cứ phải chọc anh bực mới chịu được hả?” Phong Phong lại bùng nổ lần nữa, chỉ vì theo đúng như mẹ vợ anh nói, gửi Tiểu Bất Điểm qua đó, chứ không phải đưa qua đó.
 
Top