Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2340: Không xứng nói lời yêu (7)
Thủy An Lạc lẳng lặng nhìn Lạc Vân, anh trai đáng thương, ba anh còn chẳng buồn nhìn anh lấy một cái. Thật ra Lạc Hiên đánh nhau với Băng Tuyết cũng rất tốn sức, lúc này chắc cũng bị thương rồi.

Lạc Hiên hoàn toàn không để tâm tới chuyện này, anh cũng không có phản ứng gì quá khi thấy ba mình xuất hiện ở đây.

Sở Ninh Dực đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, cũng không hề thấy thương xót gì cho ông anh vợ này cả, chỉ có hai chữ: Đáng đời!

Sau khi PHong Chính tới cũng không để ý tới vấn đề giữa bọn họ mà lao thẳng xuống hầm băng.

Phong Phong đứng bất động tại chỗ, ánh mắt rời rạc nhìn vào nơi nào đó.

Kiều Nhã Nguyễn cố nhịn từng cơn đau trên người, đẩy đẩy Phong Phong ra hiệu cho anh xuống. Dù sao thì đó cũng là mẹ anh, bất luận có thế nào cũng phải gặp một chút chứ.

Phong Phong ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, ánh mắt cũng xem như có hồn trở lại, nhưng anh không đi xuống.

Chú Hạng muốn xuống lại nghe thấy tiếng máy bay trực thăng âm ầm cách xa đó. Ông ta ngẩng lên trông thấy chiếc trực thăng kia rời khỏi đảo Kim Cương.

Sắc mặt chú Hạng bỗng chốc liền như phát điên lên.

Thủy An Lạc lắc lắc cục pin trong tay rồi nói, “Đừng ấn nữa, pin ở chỗ cháu. Giờ là thời đại nào rồi mà vẫn còn có người dùng pin nhỉ?”

Hai mắt của chú Hạng như muốn phun ra lửa, sự tàn ác xung quanh ông ta khiến Thủy An Lạc nhìn thôi cũng thấy sợ.

“Các người!!!” Chú Hạng hét lên, hai chữ này dường như trút xuống toàn bộ nỗi căm hận của ông ta.

Thủy An Lạc nhìn ông ta, “Chú Hạng, chính chú đã nói cho cháu biết người sống đáng sợ hơn người chết, nhưng tại sao chú lại không biết đề phòng cháu vậy?”

Chú Hạng chỉ về phía lòng bàn tay đang siết chặt của cô, trong mắt dần dâng lên một cảm xúc khác.

Đề phòng con bé?

“Lúc cháu nói với chú về chuyện chai Trúc Diệp Thanh kia thì họ đã tiến vào rồi.” Nói rồi Thủy An Lạc từ từ giơ tay lên, sau đó thả tay ra, viên pin liền rơi xuống đất, làm nước trong vũng bắn lên.

Chú Hạng hơi khựng lại, nhìn những giọt nước bị bắn lên kia.

Vừa rồi ở bên dưới, ông ta vốn muốn hủy phòng nghiên cứu ngay lập tức rồi, nhưng con nhóc này lại lên tiếng cho nên ông ta mới nói chuyện với con bé trước.

Nhưng không ngờ, tất cả mọi thứ mà nó nói với ông ta chẳng qua cũng chỉ là để ngăn cản ông ta, muốn tranh thủ thời gian cho đám người bên kia.

“Trò giỏi hơn thầy, nhóc con, cháu xuất sư được rồi.” Chú Hạng cười ha hả nói.

Giọt nước mưa kia bắn lên chân, lành lạnh.

Thủy An Lạc đang nhìn cổ chân mình lại thu tầm mắt lại, nhìn người đàn ông đang nổi đầy gân xanh trên mặt.

Trong lúc đó, vì lồng kim cương bên dưới hầm băng bị phá vỡ nên khí lạnh cũng đang dâng lên cuồn cuộn, khiến cho cơ thể vốn đã lạnh lại càng rét buốt hơn.

Mặt chú Hạng trở nên dữ tợn. Nhưng dù lúc này mặt ông ta có dữ tợn đến đâu, cô vẫn có thể nhìn thấy chú Hạng năm đó tận tình chỉ bảo, dạy dỗ cho mình.

Cô còn nhớ buổi sáng hôm ấy, Sở Ninh Dực đưa cô tới nhà xác, cô trốn sau lưng anh có thế nào cũng không chịu ra, lần đầu tiên trông thấy chú Hạng cô còn sợ đến nỗi hét ầm lên.

Còn nhớ, cô thà chạy đi mua đồ ăn trưa cho chú Hạng cũng không muốn theo ông vào trong nhà xác.

Còn nhớ, lần đầu tiên cô vào trong nhà xác, chú Hạng còn cười cô nhát gan, nhưng vẫn luôn ở bên cô.

Còn nhớ, lần đầu tiên cô biết cô có thể làm chính mình trong bệnh viện, cô thích làm gì thì làm, có thể gác chân lên ghế trong canteen ăn cơm, có thể lớn tiếng thảo luận với chú Hạng về việc món gan lợn này nấu có ngon không, thái có đúng không.

Lần đầu tiên cô phẫu thuật là chú Hạng dạy cô, lần đầu tiên cô kê đơn thuốc là chú Hạng dạy cô, tới giờ hầu như mọi kỹ năng của cô đều là nhờ chú Hạng chỉ dạy.

Ông nói, nhóc con, chú lừa cháu rất nhiều điều, nhưng những gì chú dạy cho cháu đều là thật cả.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2341: Không xứng nói lời yêu (8)
Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay Sở Ninh Dực rồi nhìn người đàn ông đối diện, giọng nói khàn khàn đè nén: “Chú Hạng, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng, anh biết lúc này cô đang rất khó chịu.

Chú Hạng vốn đã buông tay xuống nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.

Mà ngay lúc Phong Chính ôm di thể của Công chúa Delia đi tới, chú Hạng vốn đang âm trầm lại gần như hóa điên chỉ trong nháy mắt: “Buông cô ấy ra! Buông cô ấy ra!”

Chú Hạng lao tới, Phong Phong dùng tốc độ cực nhanh để chặn chú Hạng lại: “Đây là mẹ của tôi!” Phong Phong tức giận nói: “Ba mươi năm rồi mà các người vẫn không chịu để bà ấy được yên nghỉ hay sao?”

“Các người buông cô ấy ra, các người không xứng mang cô ấy đi!!!” Chú Hạng gào lên, đấm thẳng một đấm vào lồng ngực của Phong Phong.

Phong Phong lùi lại một bước. Kiều Nhã Nguyễn lập tức đỡ lấy anh rồi cản lại bước chân của chú Hạng lại: “Chú Hạng! Chú tỉnh táo lại đi! So với việc bà ấy phải nằm ở đây thế này thì có khi bà ấy lại muốn được ở cũng một chỗ với người mình yêu hơn đấy!”

“Kẻ nào ngăn tao đều phải chết!” Chú Hạng căm hận nói, đôi mắt của ông ta đỏ ngầu lên như muốn ăn thịt người.

Phong Chính ôm lấy di thể của Công chúa Delia, gương mặt bị năm tháng rèn giũa đã nhìn không ra được biểu cảm nữa, hay nói chỉ khi nhìn Công chúa Delia thì ông ấy mới có thể thực sự dịu dàng.

“Hạng Võ! Ông có quyền gì mà làm như vậy hả?” Phong Chính tức giận nói, nếu như năm đó ông ấy có thể biết được mọi chuyện thì chắc chắn ông ấy sẽ không để những chuyện này xảy ra.

“Mày có quyền gì mà nói?” Chú Hạng cũng bị chọc tức, ông ta đẩy Kiều Nhã Nguyễn ra rồi hóa điên mà lao về phía Phong Chính:“ Nếu như không phải vì mày thì Công chúa sẽ không chết! Mày ích kỷ lại tham lam, mắt của Công chúa mù rồi mới để ý tới cái loại đàn ông như mày!”

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực, anh liền đưa tay lên xoa đầu cô.

Thủy An Lạc nghĩ chú Hạng nói không sai, người duy nhất không có tư cách để xuất hiện ở chỗ này chính là ba của Phong Phong, tình yêu của ông ta chỉ là một thứ tình yêu giả dối.

Xét cho cùng thì những việc mà chú Hạng đã làm đều là vì tình yêu của ông ta đối với Công chúa Delia, hoặc có lẽ đó không phải là tình yêu mà là sự cảm kích của ông ta dành cho Công chúa, một chấp niệm đối với bà. Thế nhưng thật đáng tiếc, ông ta dùng sai cách rồi.

Nhưng Phong Chính thì sao?

Tình yêu của ông ta còn chẳng thể gọi là tình yêu, nếu không thì đã chẳng có chuyện suốt mấy chục năm mà ông ta vẫn không biết thân phận thật sự của Phong Phong, không biết người phụ nữ mình yêu đã chết như thế nào.

Phong Chính nheo mắt lại: “Mày nghĩ mà làm như vậy thì Delia sẽ vui vẻ được sao?”

“Vui vẻ?” Chú Hạng đột nhiên cười lớn, tiếng cười kia mang theo cả sự châm chọc đến vô tận: “Từ khi quen mày, Công chúa chưa bao giờ vui vẻ cả! Phong Chính, kẻ đã hại chết Công chúa chính là mày...”

Chú Hạng căm hận gào thét, với tay muốn dành lại di thể của Công chúa Delia.

Phong Chính lui về sau một bước, chú Hạng tiến thêm một bước.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn thì bị Phong Phong kéo lại.

Cô ngẩng đầu nhìn Phong Phong, Phong Phong không quay lại mà mặc kệ chú Hạng cùng Phong Chính tranh giành lẫn nhau như thế.

Thủy An Lạc nhìn cảnh tượng này rồi lại quay lại nhìn Sở Ninh Dực.

“Có thể chú Hạng nói đúng.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Phong Chính có thật sự là vì yêu Công chúa không?

Hay chỉ là ông ta đang lừa mình dối người. Nếu đúng là như vậy thì chẳng thà để Công chúa Delia ở lại bên cạnh chú Hạng còn hơn.

Hai người đàn ông này, chẳng một ai có quyền nói mình yêu Công chúa Delia hết.

Phong Chính còn đang ôm công chúa Delia cho nên tất nhiên không chống đỡ được sự tấn công của chú Hạng, không bao lâu sau chú Hạng đã chiếm thế thượng phong, thế nhưng Phong Chính lại liều chết không chịu buông tay ra.

Thủy An Lạc mím môi quan sát tình hình, vừa quay đầu nhìn về phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen, nếu như trước đây ba Lạc chịu giúp họ một chút thì bọn họ đã không tốn nhiều công sức để tiêu diệt người cải tạo gen như thế này rồi.

Còn giờ ba cô đang ở đâu?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2342: Không xứng nói lời yêu (9)
Thủy An Lạc vẫn nhìn về phía sau, ba cô nói là chuyện bên kia đã kết thúc rồi, nhân viên cũng đã rút lui, ba Lạc cũng đã chạy tới, tại sao ba cô còn chưa thấy đâu?

“Ba Lạc, ba của con đâu rồi?” Cuối cùng, khi những mâu thuẫn bên kia còn chưa giải quyết xong, Thủy An Lạc nhìn về phía Lạc Vân rồi hỏi.

Lạc Vân nhíu mày, rõ ràng là ông không muốn trả lời câu hỏi này.

Long Man Ngân cũng luôn nhìn về phía sau nhưng mãi vẫn không thấy Thủy Mặc Vân đâu cả.

Thủy An Lạc sững ra, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là ba của con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lạc Vân nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn Long Man Ngân, đây là lần đầu tiên ông không muốn nói ra một việc gì đó.

Thủy An Lạc càng cảm thấy bất an hơn. Cô dứt khoát nắm lấy cổ tay của ông: “Có đúng là ba con đã xảy ra chuyện hay không? Ba con nói sau khi mọi chuyện xong xuôi thì ba con sẽ tới tìm con mà, ba chưa bao giờ lừa con cả! Có phải ông ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Lạc Lạc!” Lạc Vân nắm lấy cổ tay của cô: “Người cấy ký ức xảy ra chút vấn đề, ba của con vô tình bị cắn trúng! Trong môi trường nuôi cấy vì để ngăn ngừa người cải tạo gen bị biến chủng nên bọn họ đã đùng cách tẩm độc, thế nên hiện giờ ba con buộc phải cách ly một thời gian.”

Chân Thủy An Lạc như nhũn ra, may mà được Sở Ninh Dực đỡ lấy, nếu không e rằng cô đã ngã bệt xuống mặt đất rồi.

“Nhiễm độc?” Thủy An Lạc run rẩy nói.

“Chuyện không kinh khủng như con nghĩ đâu, chỉ cần cách ly tạm thời thôi!” Lạc Vân nhíu mày nói.

Long Man Ngân hơi cúi đầu, che đi toàn bộ nỗi lo của mình trong đáy mắt.

Mà ngay lúc này...

“Rầm rầm...” Một tiếng động lớn vang lên.

Thủy An Lạc lập tức quay đầu nhìn về phía bên kia, sức mạnh phá trời, những mảnh kim cương nát vụn bay khắp nơi, còn có một vật thể nhìn không ra hình dáng gì đang nương theo luồng sức mạnh kia mà bay lên bầu trời.

Nguồn năng lượng này tỏa ra cũng khiến những người xung quanh bị hất văng ngã xuống mặt đất.

Mãi đến khi chấn động cùng tiếng vang hoàn toàn biến mất, Sở Ninh Dực mới cẩn thận buông Thủy An Lạc ra rồi híp mắt nhìn ánh lửa xung quanh do cơn chấn động kia gây nên, và cả những mảnh kim cương vỡ tan khắp nơi.

Thủy An Lạc ho khan một hồi, rõ ràng cô đã bị cơn chấn động làm ảnh hưởng.

Tuy rằng Long Man Ngân đã được Lạc Vân bảo vệ chặt chẽ trong lòng nhưng vẫn bị ảnh hưởng một chút. Bà ôm lấy bụng của mình nhưng không nói cái gì.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực cũng đang nhìn cô.

Nơi đó là nơi chú Hạng cùng Phong Chính đang đánh nhau, vậy sau vụ nổ thì sao?

Kiều Nhã Nguyễn được Phong Phong ôm chặt, tai vẫn còn đang ù ù: “Đó là cái gì vậy?”

“Hẳn là lựu đạn còn sót lại từ lần trước, mọi người cẩn thận dưới chân mình một chút!” Phong Phong trầm giọng nói, ánh mắt vẫn nhìn về phía bên kia.

Lựu đạn?

Kiều Nhã Nguyễn cùng Thủy An Lạc nhìn nhau, nói như vậy tức là hai người kia đang đánh nhau nhưng giẫm phải lựu đạn, cho nên...

Cả hai người nhịn không được mà quay đầu nhìn phía bên kia một lần nữa, nhất thời cảm thấy trái tim ngừng đập.

Ba người dây dưa nhau cả một đời cứ như thế nổ tung đến mức thi thể cũng không còn.

Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt lấy cánh tay của Phong Phong, nhưng mà Phong Phong hoàn toàn không tỏ vẻ đau lòng chút nào.

“Nổ tung?” Thủy An Lạc run lên, nói một cách không tin nổi, ngay cả động tác dưới chân của cô cũng trở nên luống cuống vài phần.

Thân thể của cô run lẩy bẩy, ánh mắt vẫn dính chặt vào biển lửa trước mặt, có lẽ do lúc này đang là ban ngày cho nên ánh lửa không quá mức rõ ràng, nhưng ngoại trừ kim cương sáng lấp lánh đến chói mắt dưới ánh mặt trời thì còn có... người!

Còn có thầy của cô.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực. Chú Hạng sống cả một đời chỉ vì Công chúa Delia, hiện giờ hai người họ cùng nhau nổ tung đến mức thây cũng không được toàn vẹn có được coi làm kết thúc tốt đẹp không?

Sở Ninh Dực kéo đầu cô vào lồng ngực của mình, thấp giọng nói: “Đừng nhìn nữa.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2343: Không xứng nói lời yêu (10)
Cơ thể của Thủy An Lạc run rẩy như miếng vải bay trong gió, không chỉ cơ thể của cô đang run lên mà ngay cả linh hồn cũng không được yên bình.

Cô vừa mới tận mắt nhìn thấy cảnh tượng nổ tung kia, tận mắt nhìn thấy ánh lửa lóa mắt kinh người, ánh sáng rực rõ của kim cương, còn có một vũng máu đỏ tung tóe.

Mà người đang đứng đối điện với bọn họ cũng đứng lên. Băng Tuyết thét lên một tiếng thật dài rồi quay phắt lại, ánh mắt cô ta nhìn bọn họ lúc này ngập tràn lửa giận: “Các người phải đền mạng cho ông ấy!”

Băng Tuyết là người hoàn toàn trung thành với chú Hạng, thậm chí sự trung thành còn nhiều hơn cả phần tình cảm.

Những đòn tấn công của Băng Tuyết vừa độc lại hiểm. Cô ta lao thẳng về phía Sở Ninh Dực. Anh lập tức đẩy Thủy An Lạc ra đằng say một bước rồi đón lấy đòn tấn công của Băng Tuyết.

An Phong Dương vì xử lý một chút chuyện nên đến sau, lúc này cũng đang chạy tới.

Đối diện cũng chỉ còn Bạch Dạ Hàn cùng tên Hàng Giả, tên Hàng Giả hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc lập tức lui lại một bước theo bản năng, nhưng sợ giẫm phải lựu đạn cho nên bước chân của cô rất cẩn thận.

“Tối muốn đánh nhau với anh ta!” Hàng Giả chỉ vào Sở Ninh Dực, giọng nói giống Sở Ninh Dực như đúc vang lên trong không gian.

Từ đầu tới cuối hắn vẫn duy trì cái mặt nhăn nhó của Sở Ninh Dực từ mười năm trước, mắt của hắn lóe lên sự hưng phấn. Hóa ra hắn vẫn luôn chờ đợi để được đọ sức với Sở Ninh Dực.

Đây chính là sự đọ sức giữa bản gốc và bản giả mạo.

Gã Hàng Giả vừa mới dứt lời, Băng Tuyết liền quay lại nhìn hắn.

Sở Ninh Dực đưa tay chỉnh lại ống tay áo của mình, rõ ràng là anh đã chấp nhận ứng chiến.

An Phong Dương huýt sao một cái: “Hai Sở Ninh Dực quyết đấu, lúc này mới đáng để xem chứ.”

Những người khác, ai mới có thể là đối thủ của Sở Ninh Dực?

Nhưng mà ánh mắt của An Phong Dương lại hướng về phía Bạch Dạ Hàn, khóe miệng của anh cong lên: “Lâu rồi không gặp nhỉ Bạch Nhị.”

Một tiếng “Bạch Nhị” này sặc mùi mỉa mai.

Bạch Dạ Hàn cũng đang nhìn anh, lúc này tuy cả người hắn toàn là vết thương chồng chất nhưng cũng không hề tỏ ra yếu kém trước mặt bọn họ.

“Đúng là lâu rồi không gặp thật.”Bạch Dạ Hàn cong môi.

An Phong Dương đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình ném ra đằng sau, vỗ vỗ hai tay rồi nhìn về phía Bạch Dạ Hàn: “Lần này xem như là tôi thanh lý môn hộ rồi.”

Bạch Dạ Hàn duỗi tay nắm chặt lấy cánh tay gần như đã bị Phong Phong bẻ gãy kia.

“Khoan đã!” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng, cô kéo tay An Phong Dương lại rồi nhìn về phía Bạch Dạ Hàn đang đứng đối diện: “Bạch Dạ Hàn! Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu, người anh thích là Sở Ninh Dực hay là tôi?”

An Phong Dương: “...”

“Chuyện này quan trọng lắm hả?” An Phong Dương nhịn không được phải lên tiếng.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào An Phong Dương: “Đương nhiên rồi, nếu hắn thích em thì anh muốn đánh thế nào cũng được! Còn nếu hắn thích anh Sở thì anh đánh chết hắn cho em, đánh chết rồi tính cho anh Sở!”

“Được, mạnh mẽ lắm!” An Phong Dương gật đầu, đánh người là anh nhưng người chịu trách nhiệm là Sở Ninh Dực, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới cô cả.

Bạch Dạ Hàn nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng hắn lại khẽ nhếch môi cười: “Cô đoán xem.”

Thủy An Lạc: “...”

Mọe nó, bà đây mà đoán được thì còn phải hỏi mày chắc?

“Đánh đi đánh đi, đánh chết tên này cho em!” Thủy An Lạc vừa nói vừa giơ tay mình lên, sau đó xoay người định rời đi, thế nhưng cô chỉ vừa mới đi được mấy bước đã nghe một một tiếng động thanh thúy của kim loại ngay dưới chân mình vang lên.

Thủy An Lạc lập tức dừng bước lại, cúi đầu nhìn xuống.

Cô vừa mới giẫm vào cái gì vậy?

Thủy An Lạc hơi run lên, cảm giác ớn lạnh xẹt qua sống lưng cô, tiếng đánh nhau xung quanh rất ầm ĩ nhưng Thủy An Lạc lại chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2344: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (1)
Đầu óc của Thủy An Lạc trở nên trống rỗng, cô chỉ biết điên cuồng nuốt nước miếng.

Nghĩ tới cảnh tượng trước đó, Thủy An Lạc chỉ cảm thấy cả người vốn đã ướt lại bị mồ hôi thấm ướt thêm một tầng nữa.

Vừa nãy cô đã rất cẩn thận rồi, nhưng không ngờ lại vẫn trùng hợp giẫm phải như vậy.

Thủy An Lạc đứng đờ ra đó, ngay cả can đảm giơ tay lên cũng không có.

Mà hiện tại Lạc Hiên đang chung tay với Phong Phong đánh nhau với Băng Tuyết vẫn được coi là dư sức.

Còn cuộc chiếc giữa Sở Ninh Dực và Hàng Giả mới là một cuộc chiến đặc sắc.

Thủy An Lạc lắng nghe tiếng đánh nhau vang lên bên tai. Cô cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình rồi nhìn sang Long Man Ngân đang đứng cách cô không xa.

“Ba Lạc! Vụ nổ vừa nãy có thể đã khiến mẹ con bị thương rồi, trước hết ba đưa mẹ con về trước đi!” Thủy An Lạc có chút lo lắng nói.

Lạc Vân cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Long Man Ngân rồi lại nhìn hai người bên kia. Ông nghĩ hai người họ hoàn toàn có thể giải quyết việc này nên đành gật đầu.

Long Man Ngân đi qua nắm lấy cánh tay của Thủy An Lạc: “Con đi với mẹ luôn đi, ở đây bọn họ có thể giải quyết được!”

Thủy An Lạc vội lắc đầu, thậm chí còn hơi căng thẳng lập tức rút tay của mình ra: “Mẹ cũng nói họ có thể giải quyết được mà, xong xuôi con sẽ rời đi với anh Sở, mẹ mau về trước đi!” Thủy An Lạc sốt ruột nói, như thể chỉ sợ hai người họ không chịu đi mà thôi.

“Nó sẽ không sao đâu, giả thì cả đời này cũng chỉ có thể là giả được thôi, sẽ không phải là đối thủ của nó, trước hết chúng ta...”

“Mẹ! Mẹ cứ về với ba Lạc trước đi, chuyện hôm nay thực sự cảm ơn ba Lạc đã giúp bọn con mở được cửa phòng nghiên cứu gen!” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Lạc Vân nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, ông nhìn dáng vẻ của Thủy An Lạc lại muốn nói gì đó.

“Ba Lạc đi mau đi, ba không thấy trán mẹ con toát đầy mồ hôi rồi à? Chắc chắn là mẹ con đang khó chịu lắm đấy!” Thủy An Lạc lớn tiếng nói, vừa hay có thể chặn được việc Lạc Vân lên tiếng.

Lạc Vân cúi đầu nhìn Long Man Ngân rồi dứt khoát bế bà lên: “Chúng ta đi về trước, mấy đứa cẩn thận một chút!”

“Nhưng mà...”

“Mẹ về trước xem tình hình của ba con thế nào, nếu không con sẽ lo lắng!” Thủy An Lạc nói.

Long Man Ngân nhíu mày.

“Đi thôi, chuyện của bọn nó thì bọn nó có thể giải quyết được!” Lạc Vân nói.

“Vâng, vâng, vâng, ba Lạc đi đường cẩn thận một chút!” Thủy An Lạc nói rồi cuống quýt vẫy tay để bọn họ rời đi.

Sau khi thấy bóng lưng của Lạc Vân cùng Long Man Ngân biến mất, ý cười trong mắt Thủy An Lạc lập tức biến mất, cô thở mạnh một hơi rồi nhìn xuống dưới chân mình.

Kiều Nhã Nguyễn khập khiễng đi về phía Thủy An Lạc. Thủy An Lạc đột nhiên hét lên một tiếng sợ hãi: “Tránh xa con đường này ra!”

Thủy An Lạc vừa mới tính toán xong, đám người kia đánh lâu như vậy vẫn không bị đạp vào lựu đạn vì bọn họ vẫn luôn ở phạm vi khu vực tập hợp, không lan đến bên này.

Cho nên rất có thể ở đây còn có quả lựu đạn khác.

Kiều Nhã Nguyễn dừng một chút rồi đứng lại nhìn Thủy An Lạc: “Mày làm sao thế?”

Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì thấy khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Thủy An Lạc đang lấy ngón tay chỉ chỉ dưới chân của mình.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn đôi giày lấm lem bùn đất của Thủy An Lạc, đây là hậu quả của việc mấy ngày nay tạo thành: “Cái gì cơ?” Kiều Nhã Nguyễn dè dặt hỏi.

“Hình như tao đạp nhầm chỗ rồi!” Thủy An Lạc nói, thanh âm run rẩy hơn vài phần.

Khuôn mặt thả lỏng của Kiều Nhã Nguyễn lập tức biến sắc, cô nhìn về phía chân của Thủy An Lạc lần nữa.

Kiều Nhã Nguyễn chầm chậm nhích người qua, mỗi bước đi đều cực kỳ thận trọng, mãi đến khi cô đến bên cạnh Thủy An Lạc rồi mới ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng đào bùn đất ở hai bên chân của Thủy An Lạc lên.

Một tay của Thủy An Lạc chống xuống vai của Kiều Nhã Nguyễn, môi mím lại thật chặt.

Cô muốn nói, có thật là rồng sẽ bảo vệ cô không vậy hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2345: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (2)
Rõ ràng là đang chơi cô thì có!

Cô chỉ vừa mới thoát chết một lần, bây giờ lại định chơi tiếp lần thứ hai sao?

Kiều Nhã Nguyễn cẩn thận đào bới một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Là bom trọng lực!”

Vừa rồi bọn họ ở đây đánh nhau lâu như vậy mà chẳng ai đụng tới, nhưng lại bị một bước của Thủy An Lạc đạp phải, Kiều Nhã Nguyễn nắm chân cô bạn thân nói đùa: “Về rồi mày nhớ mua vé số đấy! Thôi bỏ đi, kể cả có trúng thì anh Sở nhà mày cũng chẳng thèm để vào mắt!”

Thủy An Lạc dở khóc dở cười: “Mày đừng trêu tao nữa, chân tao nhũn hết ra rồi đây này!”

Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng mắng một tiếng, Sư Hạ Dương biết những việc bên này cơ bản đều đã giải quyết xong cho nên đã dẫn hết người của mình lui về, bao gồm cả mấy chuyện gia gỡ bom đạn.

“Làm sao bây giờ, để bọn họ phát hiện ra thì toi mất.” Thủy An Lạc run rẩy nói.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn xung quanh thấy cái áo khoác vừa được An Phong Dương quăng ra liền cầm tới, sau đó rút khẩu súng trong áo khoác của anh ra, trong băng đạn chỉ còn đúng hai viên đạn.

“Tốc chiến tốc thắng!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cầm súng đứng dậy.

“Không được! Không thể dùng súng với người giả được, nhỡ đâu...” Thủy An Lạc vẫn còn nhớ rõ mấy món hàng giả này là được nuôi dưỡng bởi độc dược.

“Giết Băng Tuyết với Bạch Dạ Hàn trước đã, sau đó sẽ dễ đối phó hơn. Nếu không chỉ cần một trong hai người bọn họ chạy tới đẩy mày một cái thì chúng ta ngỏm hết luôn đấy!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi hướng nòng súng về phía Băng Tuyết.

Thủy An Lạc mím môi: “Chỉ có hai viên đạn!”

“Đúng, bắn trượt một viên thì chúng ta cùng nhau bị nổ chết!” Kiều Nhã Nguyễn căng thẳng nói. Kể từ sau khi tham gia quân ngũ, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy căng thẳng đến vậy.

Thủy An Lạc nắm chặt hai tay của mình, mắt vẫn nhìn chằm chằm Kiều Nhã Nguyễn.

Thình thịch, thình thịch...

“Mày muốn giải quyết hai người kia trong hai giây thì tao thấy nguy cơ chúng ta chết vì bị bom nổ còn cao hơn đấy Lão Phật Gia.” Trái tim của Thủy An Lạc đập rộn lên như sấm.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn liếc người bên kia: “Mày có thể câm miệng được rồi đấy!”

“Hơn nữa nhỡ đâu mày bắn...”

“Thủy An Lạc, mày im ngay cho tao!”

“Đoàng! Đoàng...”

Tiếng hét của Kiều Nhã Nguyễn đi kèm với hai tiếng nổ súng đinh tai, âm thanh đó chói tai đến nỗi khiến Thủy An Lạc cảm thấy lỗ tai của mình điếc luôn rồi.

Viện đạn sượt qua trán của Băng Tuyết, tốc độ nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Phát súng thứ hai của Kiều Nhã Nguyễn nhắm thẳng vào Bạch Dạ Hàn. Cô cũng nổ súng không chút do dự nhưng chính vào lúc này thì Bạch Dạ Hàn lại bất ngờ phát hiện ra nên đã tránh được.

Kiều Nhã Nguyễn trợn to hai mắt của mình, nhìn Bạch Dạ Hàn dùng một chiêu lừa mà tránh thoát được khỏi An Phong Dương rồi chạy về phía cô và Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nhìn người càng ngày càng tiến gần về phía mình, hô hấp trở nên dồn dập, tựa như chỉ một giây sau đó thì cô sẽ bị bom nổ cho banh xác.

Bạch Dạ Hàn vọt đến bên cạnh bọn họ, Kiều Nhã Nguyễn lập tức cản hắn ta lại, thế nhưng ánh mắt của hắn đã kịp nhìn xuống đôi chân không dám nhúc nhích của Thủy An Lạc, hắn nhếch môi cười: “Thủy An Lạc! Xem ra lần này chúng ta có thể cùng chết được rồi!”

“Ai muốn cùng chết với anh chứ! Muốn chết thì tự đi mà chết!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Dạ Hàn muốn xông đến chỗ của Thủy An Lạc nhưng lại bị An Phong Dương kéo một tay lại, sau đó hắn bị An Phong Dương quăng mạnh qua vai.

Bạch Dạ Hàn cố gắng ổn định lại thân thể của mình, một chân của hắn quỳ trên mặt đất, khóe miệng cong lên, tầm mắt hoàn toàn dính chặt vào Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc nhìn sang Kiều Nhã Nguyễn, khóc không ra nước mắt, nói: “Quả nhiên, tin mày thì chẳng thà tao đi mua vé số cho rồi!”

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn giật giật. Cô đã đánh giá quá thấp tốc độ phản ứng của Bạch Dạ Hàn, thậm chí hắn còn chẳng cần mất đến một giây đồng hồ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2346: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (3)
“Số Bảy! Đối phó với Thủy An Lạc, cô ta đang giẫm lên lựu đạn!” Bạch Dạ Hàn lớn tiếng nói.

Sở Ninh Dực bỗng dưng dừng lại khiến tên Hàng Giả có được một cơ hội để mạnh mẽ ra một đòn đánh thẳng vào ngực anh.

Sở Ninh Dực lùi về phía sau một bước rồi ổn định thăng bằng của mình, nơi khóe miệng có một tơ máu tràn ra bị anh lau đi.

Thủy An Lạc nhìn Bạch Dạ Hàn rồi tức giận mắng một câu: “Đê tiện! Bạch Dạ Hàn! Mày câm miệng ngay cho bà!”

Nhìn Sở Ninh Dực ăn một đòn vừa rồi khiến Thủy An Lạc xót hết cả lòng.

Còn tên Hàng Giả nghĩ muốn phân cao thấp với Sở Ninh Dực cho nên hoàn toàn chẳng thèm để ý tới lời nói của Bạch Dạ Hàn.

Đám Phong Phong ba người khống chế một Bạch Dạ Hàn thì chẳng có bất cứ vấn đề gì, cho nên chỉ một thoáng Bạch Dạ Hàn đã bị An Phong Dương ép xuống đất, hai tay của hắn bị anh bẻ ngược ra đằng sau rồi dùng sức đè mạnh một cái, rắc một tiếng, chắc cánh tay của hắn đã bị gãy luôn rồi.

Thủy An Lạc rụt cổ nhìn An Phong Dương đứng lên.

Bạch Dạ Hàn nằm dưới đất, trán đổ đầy mồ hôi hột.

Nếu như không phải lúc này Thủy An Lạc không thể di chuyển thì chắc chắn đã đi qua cho hắn hai đạp rồi.

Bên này khống chế được Bạch Dạ Hàn, Sở Ninh Dực tạm thời chuyên tâm đối phó với tên Hàng Giả kia. Không thể không nói kỹ thuật của món đồ giả này chẳng hề thua kém anh chút nào, thậm chí còn cao hơn một chút vì tốc độc của tên này nhanh hơn anh.

Phong Phong ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Dạ Hàn: “Bạch Nhị, cần gì phải thế chứ?”

Nghe Phong Phong nói vậy, khóe miệng Bạch Dạ Hàn liền nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Mày thì biết cái gì chứ?”

“Tôi không biết cái gì à?” Giọng nói của Phong Phong còn lạnh lẽo hơn cả hắn, người vừa mới bị nổ chết chính là ba và mẹ của anh, mọi chuyện này xảy ra cũng vì mẹ của anh, còn ai có thể đau buồn hơn Phong Phong sao?

“Bạch Dạ Hàn, đừng có đem cái thân thế của mình ra để làm nguyên nhân biến thái của mình. Thân thế của Phong Điên còn đáng thương hơn anh kìa, người ta có biến thái không?” Thủy An Lạc khinh bỉ nói.

Lạc Hiên với An Phong Dương ngồi xổm xuống nhìn bom trọng lực dưới chân Thủy An Lạc, sau đó liếc nhau một cái. An Phong Dương tìm tới phía bên trái của Thủy An Lạc, Lạc Hiên thì tìm về hướng bên phải.

“Phong Tứ, đưa Nhã Nhã đi trước đi!” An Phong Dương đột nhiên lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt, Thủy An Lạc cũng sửng sốt theo.

“Cái gì? Có ý gì?” Thủy An Lạc cảm thấy bất an.

“Giải thưởng lớn nhất của xổ số “được” em đạp trúng rồi, giỏi thật đấy!” An Phong Dương cười, nói.

Thủy An Lạc: “...”

Má, đừng dọa người như vậy có được không hả? Lá gan của cô bé lắm đó~

Lạc Hiên nheo mắt nhìn về phía hai người vẫn đang đánh nhau, sau đó chỉ chỉ An Phong Dương: “Thử cược xem trước khi bên kia giải quyết xong thì chúng ta có thể lấy phần thưởng lớn nhất này ra được không.”

“Cược cái em gái anh ý!” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, thế này là muốn lấy giải hay muốn lấy cái mạng này của cô luôn đây hả?

“Em gái!” Lạc Hiên mỉm cười nói.

Thủy An Lạc: “...”

Em gái gì gì đó thật đáng ghét, sao tự dưng cô lại nói như vậy chứ?

“Em không đi!” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói, cô phải ở đây với Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cảm động nhìn Kiều Nhã Nguyễn, sau đó lại nhìn hai người đàn ông đang ngồi xổm bên chân mình: “Em bảo này, chẳng lẽ hai người thích nhìn người khác đánh nhau à? Phát minh ra súng ống là để mấy người ngắm hả?”

Thủy An Lạc vừa mới dứt lời thì cả An Phong Dương và Lạc Hiên đều ngẩng đầu lên.

An Phong Dương: “Không hiểu sao tự dưng muốn cho quả bom này nổ luôn.”

Lạc Hiên: “Đồng cảm.”

Thật ra chỉ là bọn họ quên béng mất thôi mà.

Vào những lúc thế này thì cảm giác ra tay trực tiếp sẽ càng mãnh liệt hơn.

Thủy An Lạc: “...”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2347: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (4)
Thủy An Lạc lo lắng nhìn Sở Ninh Dực, hai người này khó mà phân cao thấp được, có vẻ như tên Hàng Giả kia lợi hại hơn bọn họ nghĩ.

Mà quan trọng là lúc Sở Ninh Dực đối phó với hắn lại có quá nhiều cố kỵ.

Thủy An Lạc hơi mím môi, ánh mắt nhìn về phía cửa ra vào hầm băng cách đó không xa.

“Anh, anh bảo em có thể nhảy vào kia trước khi bom nổ không?” Thủy An Lạc đột nhiên nói.

Lạc Hiên quay đầu nhìn thoáng qua rồi hừ một tiếng, tiếp tục nghiên cứu quả bom dưới chân cô: “Khả năng em bị nổ banh xác lớn hơn.”

“Anh Xinh Trai! Anh ra ngăn cái tên giả mạo kia lại đi, em với anh Sở nhà em nói chuyện một chút.” Thủy An Lạc vỗ vỗ vai của An Phong Dương, nói.

An Phong Dương nhíu mày: “Em muốn làm gì?”

“Nhanh đi, nếu không chúng ta sẽ phải chết ở chỗ này đấy, hay là anh cũng bị đồ giả kia cảm nhiễm virus rồi?” Thủy An Lạc trầm giọng nói: “Anh Sở không giết được hắn ta đâu.”

An Phong Dương nhíu mày rồi đứng dậy, đi qua thay thế vị trí của Sở Ninh Dực, tuy rằng anh đánh không lại tên Hàng Giả này nhưng ngăn cản một, hai phút thì vẫn được.

Sở Ninh Dực nhanh chóng đi về phía Thủy An Lạc rồi cúi đầu nhìn lựu đạn dưới chân cô.

Thủy An Lạc kéo cổ tay của anh, để anh khom lưng rồi ghé sát vào tai anh thì thầm to nhỏ.

“Không được!” Sở Ninh Dực không đợi cô nói xong đã lập tức phản đối.

Thủy An Lạc tức muốn giậm chân: “Bây giờ đã không còn thời gian nữa rồi! Anh không giết được tên đó, nếu cứ tiếp tục thế này thì rất có thể người thua chính là anh!”

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang tức đến phát khóc rồi lại nhìn An Phong Dương sắp không chống đỡ được, anh hơi nheo mắt lại.

Thủy An Lạc cắn môi nhìn anh: “Không thử xem thì làm sao mà biết được?”

“Thành tích chạy tám trăm mét của em thảm hại như thế, không cần thử cũng biết!” Sở Ninh Dực vừa nói vừa cởi khuy áo trong ra, sau đó xắn tay áo lên: “Theo chân của anh từ từ lui về phía sau.”

“Hả?” Thủy An Lạc khó hiểu.

Sở Ninh Dực đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Sợ đến nỗi nghe không hiểu nữa rồi à?” Sở Ninh Dực bật cười, rồi dùng mũi chân chậm rãi đẩy chân của Thủy An Lạc ra.

“Không được!” Thủy An Lạc nắm chặt cánh tay của anh: “Em không muốn anh giẫm nó cho em.”

“Lẽ nào em có thể chạy qua bên kia trước khi bom nổ sao? Anh thì có thể.” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, không muốn lui lại: “Mỗi lần anh muốn đẩy em đi thì toàn lừa em cả.”

“Thủy An Lạc, em nghe lời, đói bụng mấy ngày rồi chẳng lẽ em không muốn về nhà à?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Em không muốn!” Thủy An Lạc cắn môi.

Sở Ninh Dực hạ mắt nhìn cô: “Lần này để anh chạy!”

“Nhưng mà chân anh đã từng bị tàn phế một lần rồi, để anh chịu tiếp một lần nữa thì chẳng thà để em nổ chết đi còn hơn!” Thủy An Lạc cắn chặt môi.

“Thủy An Lạc! Em thử nói một câu “Anh không thể” nữa thử xem?” Sở Ninh Dực trở tay nắm chặt lấy tay cô, dưới chân tăng mạnh lực khiến chân của Thủy An Lạc bị đá ra ngoài, lúc này chân của anh đã giẫm lên quả bom.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc cúi đầu, mím chặt môi, nhìn chằm chằm Sở Ninh Dực đang giẫm chân lên bom trọng lực.

“Lạc Hiên, đưa mọi người lui về hầm băng đi!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Lạc Hiên hơi nhướng mày nhưng cũng hiểu Sở Ninh Dực muốn làm gì.

“Em không muốn!” Thủy An Lạc nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Đây là ý của em cơ mà!”

“Rõ ràng là em không có khả năng để thực hiện nó!” Sở Ninh Dực nhướng mày nói sau đó đặt tay lên vai cô: “Đây là một ý hay, thế nhưng để anh thực hiện thì vẫn tốt hơn, em nghe lời anh đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2348: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (5)
Thủy An Lạc trợn mắt nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói nổi.

“Em dám mở mồm nói câu đấy lần nữa xem?” Sở Ninh Dực nhíu mày nhìn cô: “Em muốn tự đi vào hay là để Lạc Hiên đánh ngất em rồi bế vào?”

Thủy An Lạc ảo não nhìn anh, sao tự dưng cô lại đưa ra cái ý dở hơi thế này.

“Để em tự đi.” Thủy An Lạc buồn bực nói, sau đó cẩn thận bước từng bước một nhưng vẫn nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực thấy bọn họ đã rời khỏi liền nheo mắt lại, nhìn hai người đang chiến đấu cách đó không xa.

“An Tam!!!” Sở Ninh Dực trầm giọng gọi một tiếng.

An Phong Dương quay đầu lại, bị tên Hàng Giả kia đánh tới một đòn rồi mượn lực của cú đánh để vòng lại, sau đó chạy thẳng vào hầm băng.

Hàng Giả ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực: “Mày tự tin đến thế sao?”

“Đối phó với mày thì tao vẫn thừa tự tin.” Sở Ninh Dực nhìn kẻ đang đứng phía đối diện rồi cười một nụ cười tao nhã.

Thủy An Lạc bị Lạc Hiên kéo đền gần đường hầm phía sau hầm băng, chỗ đó là hầm tránh bom cũng là chỗ an toàn nhất.

Thủy An Lạc nhìn An Phong Dương đang lăn vào thì hô lên thất thanh: “Bạch Dạ Hàn! Tên biến thái kia vẫn còn ở đó!” Thủy An Lạc nói rồi giằng ra khỏi tay của Lạc Hiên, không thèm để ý đến lời khuyên ngăn của anh mà chạy ra ngoài.

“Lạc Lạc...”

Thủy An Lạc bò lên cầu thang, vừa trông thấy cảnh tượng bên ngoài, tim cô dường như vỡ nát

Lúc này, Bạch Dạ Hàn tuy đã bị gãy lìa hai tay nhưng hắn đang dùng hai chân của mình để kẹp chặt lấy chân của Sở Ninh Dực, ngăn không cho Sở Ninh Dực rời đi.

Hai tay của Sở Ninh Dực so chiêu với tên Hàng Giả, hai chân lại bị người khác giữ chặt.

Thủy An Lạc lớn tiếng hét lên: “Anh Sở!!!”

Chỉ có điều cô còn chưa kịp bò ra ngoài thì đã bị An Phong Dương kịp thời đuổi tới giữ chặt cổ tay.

An Phong Dương nhìn tình hình bên ngoài rồi liếc Sở Ninh Dực một cái, sau đó khom lưng xuống, nhặt một cục đã lên rồi nheo mắt nhìn qua bên kia.

“Viu...”

Cục đá nhắm thẳng vào sống lưng của tên Hàng Giả. Hhắn vô thức quay đầu lại, đúng lúc này Sở Ninh Dực đột nhiên nhấc chân, giẫm nát chân của Bạch Dạ Hàn rồi dùng chân của hắn đè xuống quả bom phía dưới, sau đó xoay người, đạp thẳng vào tên Hàng Giả còn chưa phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra. Sở Ninh Dực mượn phản lực của cú đạp kia mà lui về sau, lăn về phía hầm băng rồi ôm cả Thủy An Lạc lăn xuống, sau đó là tiếng nổ mạnh vang lên cùng lúc anh lăn được vào.

Chấn động khiến cả hầm băng bị san phẳng. Đám người Sở Ninh Dực không chịu nổi áp lực này nên bị đẩy ngã vào tít tận bên trong.

Nhưng may cho mấy người họ cũng chị bị ngất xỉu một lúc lâu rồi lại tỉnh lại.

Tốc độ hai chân của Sở Ninh Dực quá nhanh, nhanh đến mức Thủy An Lạc còn không kịp nhìn rõ anh lao đến như thế nào thì đã bị anh ôm xuống dưới.

“Khụ khụ...”

Thủy An Lạc cùng Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu ho khan, bởi vì cú nổ kia khiến hai cô bị sặc bụi.

An Phong Dương nằm trên sàn đường hầm lạnh như băng nhìn mặt tường còn đang rung động, thở dốc kịch liệt một hồi lâu mới nói: “Hô, mười năm rồi!”

Sở Ninh Dực liếc An Phong Dương một cái, anh biết người này đang nói tới chuyện gì.

Quả thực là mười năm rồi bọn họ chưa từng liên thủ như vậy, chỉ cần một liếc mắt là hiểu rõ đối phương muốn làm gì.

Lúc này Sở Ninh Dực cũng đứng dậy khỏi người của Thủy An Lạc rồi nằm nghiêng sang một bên, vừa nãy gần như anh đã dùng hết sức mạnh của đôi chân của mình, nếu như tốc độ của anh chậm hơn một chút thì trong cái đám bị nổ chết kia đã nhiều hơn một người rồi.

Thủy An Lạc vội vàng ngồi dậy, quỳ bên cạnh mà nhìn anh: “Anh không sao chứ?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cuống quýt kiểm tra cơ thể của anh.

Sở Ninh Dực duỗi tay ra nắm chặt lấy tay của cô rồi khẽ lắc đầu một cái, ý bảo rằng anh không sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2349: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (6)
Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong nâng đỡ nhau ngồi dựa vào tường. Kiều Nhã Nguyễn đưa tay vỗ vỗ đầu mình để giảm bớt ảnh hưởng chấn động còn chưa biến mất hoàn toàn.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn mọi người rồi thở hắt ra một hơi: “Nhưng mà hình như chỉ có tôi là được vinh danh trên trường quốc tế thôi, mấy người đều là người ngoài biên chế cả!”

Mấy người họ quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, bọn họ đâu có thèm để ý tới mấy cái đó chứ.

Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực không có việc gì rồi ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh, nhìn cửa băng đã bị bít chặt.

Thủy An Lạc hơi duỗi tay ra, đầu ngón tay lành lạnh, có giọt nước rơi xuống.

Cô ngẩng lên nhìn chỗ giọt nước nhỏ xuống, rồi lại bới chỗ bùn đất cùng băng hỗn tạp kia ra.

Đầu ngón tay của cô lạnh cóng, Thủy An Lạc kéo một miếng ngọc ra ngoài, đó là một miếng ngọc bình thường, con rồng nhỏ màu tím trong đó đã hoàn toàn biến mất.

Thủy An Lạc lắc lắc miếng ngọc trong tay cho Kiều Nhã Nguyễn xem: “Làm sao bây giờ? Còn phải trả lại cho Tiểu Bất Điểm nữa mà.”

Vừa nhắc tới Tiểu Bất Điểm, Kiều Nhã Nguyễn lại hơi ngẩn ra, sau đó quỳ dậy nhìn Phong Phong: “Rắn dẫn đường của con bé đâu rồi?”

Thủy An Lạc bị giật mình, tự dưng có cảm giác lúc này còn nguy hiểm hơn cả vừa rồi.

Rắn con là bảo bối của Tiểu Bất Điểm, còn miếng ngọc này là thứ cuối cùng mà Tát Phổ Man để lại cho con bé.

Nhưng mà con rồng nhỏ trong khối ngọc đã không còn nữa rồi, nếu như con rắn nhỏ cũng mất mất thì...

Thủy An Lạc run lên rồi yên lặng lui vào trong lòng Sở Ninh Dực.

Chuyện này nghiêm trọng rồi đây.

Phong Phong cũng giật mình, mặc kệ bản thân đang mệt mỏi cỡ nào cũng cố gắng đứng dậy, lật tung mớ vải rách nát trên người ra hy vọng tìm được bóng dáng con rắn nhỏ.

Lạc Hiên nhìn dáng vẻ căng thẳng như sắp bị giết tới nơi của hai người họ thì nhịn không được liền nói, “Vợ chồng hai người đã khốn cùng đến mức này rồi cơ à? Chẳng phải chỉ là một con rắn thôi sao?”

“Anh thì hiểu cái quái gì chứ!” Phong Phong tức giận nói.

Thủy An Lạc gật đầu, cô cũng muốn nói câu đó. Dù sao thì đắc tội với Tiểu Bất Điểm cũng khó mà nói được.

Sở Ninh Dực cầm lấy miếng ngọc rồi đặt trong tay mình nhìn một hồi: “Cái này không thành vấn đề, chuyện rắn dẫn đường thì chờ chúng ta ra ngoài rồi nó sẽ tự quay về.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn qua bọn họ: “Còn được không?”

Lạc Hiên lắc đầu: “Tàn rồi.”

Thủy An Lạc nhấc chân đá anh một cái rồi bị Lạc Hiên lườm lại.

“Chuyện Lawrence giao cho tôi, còn những cái khác tôi không quan tâm!” Lạc Hiên nhìn Sở Ninh Dực rồi trầm giọng nói.

“Chẳng phải anh đã đưa ông ta đi rồi sao?” Sở Ninh Dực hừ lạnh.

Lạc Hiên hơi nhún vai tựa như đang nói: Tôi chỉ đang nói với cậu một tiếng thôi.

Thủy An Lạc nghĩ một hồi rồi cũng không phản đối, dù sao thì Lawrence cũng đã hại chết Long Man Việt - là mẹ của anh ấy. Tuy rằng cô cũng hận Lawrence nhưng so ra thì Lạc Hiên còn hận ông ta hơn cả cô.

“Em chỉ có một yêu cầu, anh đừng để ông ta chết sớm!” Thủy An Lạc căm hận nói.

“Cứ yên tâm đi!” Lạc Hiên cong môi cười, là một nụ cười tàn độc.

Thủy An Lạc đưa tay xoa xoa cái bụng của mình rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Mấy ngày chưa được ăn cơm rồi.”

Nếu như không phải mấy ngày nay chiến hỏa liên miên khiến cô không có thời gian để ý xem bụng của mình có đói hay không thì có lẽ cô đã chết đói từ lâu rồi.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô rồi vịn vách tường đứng dậy: “Mọi người chờ một lát, AnTam.”

An Phong Dương bất đắc dĩ vịn tường đứng dậy theo: “Xem như tôi đã thấy rõ lòng dạ của cậu rồi, vợ của cậu là để yêu thương, còn tôi là để hành hạ.”

Sở Ninh Dực quăng cho anh một ánh mắt tự biết là tốt, sau đó rời đi trước.
 
Top