Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2320: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (7)
Sở Ninh Dực nhướng mi, nhìn cô gái đang thản nhiên uy hiếp người ta kia.

Nhìn đi, đây là con quỷ nhỏ do anh nuông chiều mà ra dấy.

Thế nhưng cảm giác này cũng hay lắm.

Ít nhất thì con quỷ này là do anh chiều chuộng mà thành, kể cả ba mẹ của cô cũng không làm được.

Ít nhất thì bất cứ lúc nào con quỷ nhỏ này cũng đồng ý làm vật trang trí trên tay anh.

Ít nhất thì dù con quỷ nhỏ này có làm gì, giới hạn của cô cũng vẫn là anh.

Lawrence khẽ run lên, đầu không dám nhúc nhích nhìn Sở Ninh Dực.

“Cô gái kia vì người họa sĩ đó mà mặc kệ việc đứa bé sơ sinh kia mất đi rồng rồi sẽ thành như thế nào, vẫn mạnh mẽ giam cầm con rồng nhỏ đó.” Thủy An Lạc vừa nói vừa lắc lắc miếng ngọc trong tay mình: “Đáng yêu nhỉ! Tôi cảm thất nó đáng yêu lắm.”

Giọng của cô ngọt ngào như thể chỉ đang hỏi dò một chuyện thôi vậy.

Lawrence nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái: “Con quỷ!!!”

Thủy An Lạc “suỵt” một tiếng: “Những người nói tôi như thế... đều chết cả rồi!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, rồi lại tiếp tục lắc lắc miếng ngọc trong tay: “Con rồng nhỏ ấy bị giam cầm ở đây, người phụ nữ này liền khôi phục lại nhịp tim. Người họa sĩ vừa nhận được tin thì lập tức rời khỏi Provence. Đúng là nhẹ nhàng mà, vung một cái tay áo là rời đi, không vướng chút bụi nào!” Thanh âm của Thủy An Lạc nhẹ đến nỗi người thứ ba khó mà nghe được, sau đó tay của cô lại vẽ ra một đường màu máu trên mặt ông ta.

Lawrence kêu lên đầy đau đớn, mặt mũi rúm ró cả lại.

“Người họa sĩ đi dứt khoát như vậy nên cô gái kia đã phát điên, điên hẳn. Cô ta cảm thấy con rồng con kia không còn cách nào giúp cô ta giữ chân người họa sĩ ấy cho nên liền nói cho con trai của mình một bí mật rất lớn, nói cho cậu bé ấy biết làm tông chủ Long gia sẽ đau khổ thế nào, làm người có mắt tím, rồi con gái của cậu bé đó cũng sẽ giống như cô ta, biến thành dáng vẻ như vậy!” Giọng nói của Thủy An Lạc từ nhẹ nhàng đã chuyển thành căm phẫn: “Cho nên nhiều năm sau, một người đàn ông mắt tím đã cầm cái này tìm được đứa bé đã trưởng thành kia, là trưởng thành như một người bình thường, và báo thù nỗi hận của người phụ nữ kia lên đứa bé.” Thủy An Lạc nói tới đây liền bóp cổ Lawrence, với lực đó thì có thể bóp chết tươi ông ta. Gương mặt cô trở nên dữ tợn, “Đứa bé đó đã làm gì sai hả? Con bé có liên quan gì tới các người, tại sao lại bắt nó phải trả giá cho sai lầm của các người chứ?”

Mặt của Lawrence trở nên tím ngắt, như thể ông ta sẽ tắt thở ngay sau đó.

Còn Thủy An Lạc đang mất đi không chế chỉ muốn bóp chết ông ta, cho nên lực tay cũng không gìm lại chút nào, mãi đến khi cổ tay của cô được một bàn tay nắm lấy.

Cả người Thủy An Lạc lạnh run, chỉ có nơi cổ tay được nhiệt độ bàn tay của người đàn ông kia nắm lấy là có độ ấm.

Màu tím âm u trong mắt Thủy An Lạc dần nhạt đi, bàn tay cũng từ từ thả lỏng.

Anh nói: “Để ông ta chết như vậy quá hời cho ông ta.”

Vậy nên cô mới buông lỏng tay ra.

Thủy An Lạc là ma quỷ, đó là ma quỷ do Sở Ninh Dực nuôi, bởi vì anh mới là con quỷ thật sự.

Sở Ninh Dực nắm lấy tay Thủy An Lạc, ngón tay nhẹ nhàng tách bàn tay của cô ra rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau. Anh nhìn lão ta trượt xuống, nhổ con dao găm trên tường ra rồi ngồi xổm xuống, cong môi cười mỉm nhìn gã đàn ông dưới mặt đất.

Lawrence run rẩy kịch liệt, giờ ông ta muốn chạy trốn cũng không có sức, chỉ có thể ngước mắt nhìn người đàn ông kinh khủng trước mặt, nhìn dao găm của anh dần dần cắt qua hai chân của ông ta.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2321: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (8)
Thủy An Lạc đi theo Sở Ninh Dực, dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn khác với vẻ ác ma ranh mãnh khi nãy.

“Mấy năm nay vợ tôi đã nằm mơ thấy rất nhiều cơn ác mộng, tôi vẫn còn nhớ rõ đấy. Bbao nhiều lần trông thấy đuôi rồng vấy máu, tôi cũng nhớ. Nếu ngài Laurence đây không có đuôi, chúng ta hãy đổi sang cách khác nhé.” Sở Ninh Dực vẫn cười nhẹ nhàng như trước, có điều động tác trên tay lại không hề chần chừ.

Anh vừa rạch dao xuống mọi người liền nghe thấy Laurence gào thét, máu tươi bắn lên trên mặt đất và vách tường, nhanh chóng tản ra.

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn, không hề sợ hãi.

Mà lúc này, dưới lòng đất, Mân Hinh đã sớm biến sắc. An Phong Dương vội vàng tháo tai nghe của cô xuống, vươn tay ôm lấy cô. Nhưng dù không có tai nghe cô vẫn có thể nghe rõ ràng từng tiếng gào thét kia.

An Phong Dương không dừng lại lâu ở chỗ này, lập tức dẫn Mân Hinh đi. Lúc anh quay người lại thì phát hiện ra Lạc Hiên vốn đang đi cùng bọn họ đã biến mất.

Sở Ninh Dực ngoan độc thế nào, chưa từng thấy bao giờ.

Sự ngoan độc nhất của Sở Ninh Dực, không phải nằm ở thủ đoạn giết người, mà là cách giết làm sao để kẻ đó không thể chết.

Trên mặt đất máu tươi tung tóe, trước mặt là cặp chân máu thịt lẫn lộn của người đàn ông. Lúc này người đó đã lạnh run lại không còn chút sức lực nào để gào thét đang nằm trên vũng máu.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa dồn dập.

Sở Ninh Dực vứt con dao xuống đất, “Từ ngày đầu lúc tới đây tôi đã nói rồi, giết ông là quá hời cho ông, đây mới chỉ là sự khởi đầu thôi, chúng ta vẫn còn thời gian, cứ từ từ mà thưởng thức.”

Nói xong, trước khi cánh cửa băng được đẩy ra, Sở Ninh Dực đặt ngón tay bên một huýt sáo một tiếng.

“Ầm...”

Trong nháy mắt khi cánh cửa bật mở, Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc nhảy xuống từ nơi vừa phát nổ.

Chú Hạng và Băng Tuyết dẫn người ùa vào. Nơi ông ta phong tỏa giờ đã bị nổ tanh bành. Bên trong, ngoại trừ người đàn ông đã đau đến bất tỉnh đang nằm trên mặt đất đầy máu tươi ra thì không có bất cứ ai.

Băng Tuyết nheo mắt nhìn cảnh tượng này, cho dù là cô ta cũng thấy thủ đoạn này quá mức tàn nhẫn.

Chú Hạng mặt mày đầy vẻ ngoan độc. Sở Ninh Dực, ông ta lại thua dưới tay Sở Ninh Dực, “Đuổi, đuổi theo cho tôi.” Ông ta tức giận nói, “Trông coi kỹ phòng nghiên cứu người cải tạo gien bên kia, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.”

Khi Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc thoát ra được từ đường cống ngầm, bên ngoài đã là một mảnh đen kịt.

A Sơ đứng bên ngoài chờ bọn họ, thấy hai người bước ra mới trầm giọng nói: “Đi thôi, Zero đã khởi động cơ quan trên đảo rồi.”

Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc, Phong Phong bảo vệ phía sau cùng đi theo A Sơ rời khỏi nơi này.

Lần này chú Hạng thực sự đã bị ép, cả hòn đảo chìm trong một màu đen kinh khủng.

A Sơ dẫn bọn họ đến chỗ hang động lúc trước, nơi này dễ thủ khó công, hơn nữa diện tích bên trong khá lớn, coi như là một nơi không tệ để giấu mình.

Khi đám người Thủy An Lạc quay lại hang động mới phát hiện ra bên trong có rất nhiều người. An Phong Dương rải một đống hùng hoàng trước cửa động. Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc ngồi xuống xong liền vươn tay cầm lấy laptop của Mân Hinh, sau đó bắt đầu thiết lập tia tử ngoại ngoài cửa vào.

Người đầu tiên Thủy An Lạc thấy là mẹ mình đang ngồi sâu bên trong. Tiếp đó là ba đang đứng bên cạnh bà. Sắc mặt của hai người đều không tốt.

Thủy An Lạc dựa lên vai Sở Ninh Dực, không quấy rầy đến anh, nhắm mắt lại không nhìn đến bọn họ.

Cô đã cầu xin, đã khóc, đã ầm ĩ đủ kiểu rồi.

Nhưng lúc này, cô đã mệt.

Con người không thể quá tham lam, có Sở Ninh Dực là đủ rồi.

Ngay từ lúc Thủy An Lạc bước vào Long Man Ngân đã nhìn theo cô. Những gì Thủy An Lạc nói, bà đều nghe thấy.

Nhưng cũng chính vì đã nghe thấy hết nên bà mới thấy đau lòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2322: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (9)
Thủy Mặc Vân cũng không khá hơn chút nào. Hai người đều yêu thương con gái nhưng thực chất lại không hề làm tròn được bổn phận của mình.

Long Man Ngân đỡ eo đứng dậy, từ từ đi về phía Thủy An Lạc, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thủy An Lạc mở mắt, có lẽ là vừa mới nói quá nhiều cho nên cổ họng cô lúc này đau đớn dữ dội, “Người mẹ đang bất tiện, tới đây làm gì?”

Thủy An Lạc nói, sờ sờ bụng Long Man Ngân, đứa nhỏ này tính ra thì cũng sắp ra đời rồi.

“Lạc Lạc, mẹ thực sự không biết...”

“Không có gì mà biết hay không cả, em sắp ra đời rồi đúng không, ba Lạc nhất định sẽ thương yêu em ấy.” Giọng của Thủy An Lạc rất trầm, dường như không chứa bất cứ cảm xúc nào.

Nhưng Long Man Ngân lại hiểu ý của Thủy An Lạc: Nếu đã chọn cách từ bỏ con, thì đừng từ bỏ nó.

Thủy Mặc Vân đứng sau lưng Long Man Ngân, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc.

Cô không ngẩng đầu còn hơi rũ mắt xuống.

“Lạc Lạc, ba mẹ có chuyện muốn nói với con.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói, giọng điệu không chút thương lượng.

Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, thấp giọng nói, “Qua đó đi, xong việc anh sẽ qua tìm em.”

Thủy An Lạc gật đầu, đứng dậy đỡ Long Man Ngân một tay.

Hang động rất lớn, Sư Hạ Dương dẫn binh sĩ chiếm cứ một góc sắp xếp lại trang bị. Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn ngồi một bên, có điều tâm trạng cũng không được tốt.

Thủy Mặc Vân dẫn hai mẹ con đến góc trong cùng.

Thủy An Lạc chán nản dựa vào tường.

“Lạc Lạc, ba mẹ không biết chuyện ly hôn sẽ ảnh hưởng đến con lớn như vậy.” Thủy Mặc Vân mở lời trước.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn ngón chân, “dạ” một tiếng, “Trước đây con cũng không biết.” Cho nên, cô mới chọn cách ly hôn với Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn bọn họ, “Trước đây con cũng không hề oán hận gì, nhưng con cái phần lớn đều ích kỷ. Lúc mẹ và ba Lạc kết hôn, trong lòng con rất phẫn uất, nhưng con vẫn thấy hài lòng, bởi vì như vậy mẹ sẽ được hạnh phúc. Nhưng khi con biết được thân phận của ba, con lại thấy tủi thân hơn. Ba mẹ nghĩ ly hôn chỉ là hai chữ, nhưng với con mà nói thì không phải. Ba của con là người tốt, ba lại yêu mẹ như vậy, tại sao mẹ lại phải lấy người khác?” Thủy An Lạc nói, giọng đầy chua chát, “Con đã khóc, đã làm ầm ĩ, thậm chí có người thích ba con cũng sẽ phản đối. Con thậm chí còn có suy nghĩ xấu xa là nếu mẹ không còn thích ba Lạc nữa thì hai người có thể quay về với nhau.”

Thủy An Lạc khản giọng nói, đầu cúi thấp.

“Người lớn lúc nào cũng nghĩ cho dù ly hôn, ba mẹ vẫn yêu thương con cái của mình, nhưng ba mẹ chưa từng đứng từ góc độ của con mà suy nghĩ. Cái con muốn là tình yêu thương đến từ cùng một gia đình.” Thủy An Lạc nói, ngẩng đầu lên, “Có phải ba mẹ thấy con rất ích kỷ đúng không, con cái lẽ ra phải suy nghĩ cho hạnh phúc của ba mẹ chứ? Nhưng con không làm được. Lúc con phải chịu đựng tất cả những chuyện này, con mới phát hiện ra, con đã làm một việc khiến bản thân hối hận cùng cực, đó chính là ôm Tiểu Bảo Bối đi ly hôn với Sở Ninh Dực. Thiếu chút nữa con đã khiến con của con cũng phải chịu đựng cảm giác đó, may mà bọn con đã kịp sửa chữa.”

Những lời Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân vốn định nói ra lại bị giọng nói của Thủy An Lạc chặn tại cửa miệng.

Long Man Ngân quay người đi, không muốn để Thủy An Lạc thấy bà rơi lệ.

Ngay cả vành mắt của Thủy Mặc Vân cũng đỏ lên.

Thủy An Lạc hít sâu, nhìn ba mẹ mình, “Nhưng làm người không thể quá tham lam được, con có Sở Ninh Dực rồi.” Thủy An Lạc quay đầu lại, nhìn anh đang bước tới, khóe miệng hơi cong lên.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2323: Để tôi kể cho nghe một chuyện nhé (10)
Sở Ninh Dực bước tới ôm lấy bả vai cô, “Ba mẹ.”

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc, nhìn sắc mặt nặng nề của ba mẹ vợ mình, lại nhìn Thủy An Lạc trong lòng, “Ba mẹ, hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt, có nói gì hơi khó nghe thì ba mẹ cũng đừng để trong lòng.”

Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng anh, cô nói năng khó nghe lúc nào?

Sở Ninh Dực vươn tay ấn đầu cô áp lên ngực mình, không cho cô ngẩng đầu lên, tiếp tục nói chuyện với ba mẹ vợ của mình: “Mấy năm qua, con với bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy quá cho nên mới phách lối như vậy.”

Thủy An Lạc giãy giụa nhưng đầu vẫn bị anh ấn chặt.

Nói gì thế?

Con và bọn trẻ đều cưng chiều cô ấy!

Con và bọn trẻ!

Bọn trẻ!

Thủy An Lạc không ngóc đầu lên được, tức giận véo hông Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực mặt không đổi sắc, tiếp tục nhìn ba mẹ vợ, “Con biết có những lời con không thích hợp để nói ra, nhưng ba mẹ, ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống riêng mà mình muốn, không liên quan đến việc thân phận của họ là gì, là cha là mẹ cũng vậy. Hơn nữa nếu ba mẹ đã giao cô ấy cho con thì sau này cô ấy như thế nào cũng là trách nhiệm của con. Những lời cô ấy nói ngày hôm nay ba mẹ đừng để ý, về nhà con sẽ nói chuyện với cô ấy.”

Sở Ninh Dực nói, chân mày hơi nhíu lại một chút. Cô nhóc chết tiệt kia lại dám cắn anh.

Thủy Mặc Vân hơi sững ra, sắc mặt vẫn khó đăm đăm.

Thử hỏi, có một ngày, con gái của mình đột nhiên nổi giận với mình, có người lại chạy tới nói rằng, xin lỗi, là do tôi dạy bảo không tốt.

Đó là cảm giác như thế nào.

Đứa con gái do ông sinh ra nuôi nấng lại nổi giận với ông, đã thế người khác còn lấy thân phận là chủ ra để nói xin lỗi với ông là cái kiểu gì.

Sở Ninh Dực nói như vậy bề ngoài là giúp bon họ, nhưng bên trong vẫn là đau lòng cho Thủy An Lạc, lẳng lặng đâm một nhát vào tim người cha người mẹ ruột là ông và Long Man Ngân đây.

Nhưng những lời này của Sở Ninh Dực cũng thức tỉnh Thủy An Lạc, ngầm chỉ ra sự bốc đồng của cô, chuyện theo đuổi hạnh phúc, cho dù là con cái cũng không thể có quyền quyết định, chỉ có quyền phát biểu ý kiến mà thôi.

Cho nên, Sở Ninh Dực vừa mở miệng đã vừa đấm vừa xoa cả hai bên, không ai có thể nói gì được anh cả.

Sở Ninh Dực xách cổ Thủy An Lạc lên, trầm giọng nói: “Xin lỗi ba mẹ đi.”

“Em không.” Thủy An Lạc gân cổ phản bác, trợn tròn mắt trừng anh chằm chằm.

Sở Ninh Dực trừng cô, Thủy An Lạc trừng lại.

Người khác có thể không dám nói gì Sở Ninh Dực, nhưng Thủy An Lạc đã bị Sở Ninh Dực cưng chiều đến mức này rồi, lần này nếu Sở Ninh Dực không ngấm ngầm gài cô một vố, chắc cô đã nói xin lỗi rồi.

Nhưng Sở Ninh Dực gài cô, lại còn ra lệnh cho cô, Thủy An Lạc liền bắt đầu dở chứng.

Thủy Mặc Vân vươn tay day day thái dương, nhìn bộ dạng kia của con gái, nào có tí ấm ức nào, cho nên Sở Ninh Dực nói cũng đúng. Từ lúc ông giao con gái cho cậu ta thì đã định trước rằng trên đời này cũng sẽ có một người đàn ông yêu con gái ông như ông rồi.

“Thủy An Lạc.” Sở Ninh Dực gỡ Thủy An Lạc đang làm vật trang trí trên cánh tay của mình ra, gọi thẳng cả họ cả tên cô ra.

“Xin lỗi.” Thủy An Lạc đá mũi chân, rầu rĩ nói.

Sở Ninh Dực hài lòng vỗ vỗ đầu cô. Nếu như người khác chọc cho vợ anh không vui, chắc anh đã ra tay rồi, nhưng đây là ba mẹ của vợ anh, ba mẹ vợ anh, anh có đau lòng cho vợ mình thế nào thì cũng chỉ có thể nhịn thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2324: Thì ra là mày (1)
Thủy Mặc Vân và Long Man Ngân nhìn cảnh này, không ai nói gì. Long Man Ngân vốn định nói gì đó nhưng lại bị Thủy Mặc Vân kéo tay lại, ông biết bà ấy định nói gì.

Con gái của chúng tôi có như thế nào với chúng tôi cũng không cần cậu phải ấn đầu nó bắt nó xin lỗi chúng tôi.

Nhưng Thủy Mặc Vân cũng đã biết thủ đoạn mà anh đối phó với Lawrence rồi, giờ anh đối xử với họ như vậy tức là anh cũng đã kiêng kỵ thân phận ba mẹ vợ của họ rồi thôi.

Con gái có được một người thương yêu mình như vậy, bậc làm cha mẹ như họ hẳn nên thấy vui mới đúng.

“Nếu như ba mẹ không còn chuyện gì nữa thì con xin phép dẫn cô ấy đi trước.” Sở Ninh Dực cười dịu dàng. Cho dù là câu hỏi nhưng anh cũng chẳng chờ câu trả lời mà dẫn Thủy An Lạc đi luôn.

Thủy An Lạc tiếp tục bám lấy cánh tay anh biến thành vật trang sức, không muốn bước một bước nào.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, Thủy An Lạc cười khúc khích.

Bỏ đi, cô nàng này trước mặt anh vẫn chỉ là một cô ngốc mà thôi.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực dẫn theo đến chỗ binh sĩ tập trung mới đột nhiên phát hiện ra, “Anh em đâu?” Thủy An Lạc nói, tiếp tục nhìn mọi người xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng của Lạc Hiên đâu cả?

Sở Ninh Dực nhíu mày, hiển nhiên vừa rồi anh cũng không chú ý tới chuyện này.

Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Không phải anh ấy đi tìm Laurence đấy chứ?”

Dù sao thì Laurence cũng đã lợi dụng mẹ anh ấy, sau đó cũng hại chết bà ấy.

Sở Ninh Dực cúi đầu chạm vào tai nghe, “Lạc Hiên, có nghe thấy không?”

Mân Hinh tìm kiếm tín hiệu của Lạc Hiên qua laptop, nhưng không sao tìm được.

Trong tai nghe không vang lên bất cứ tiếng đáp lại nào, cứ như thể từ trước đến giờ người kia chưa từng tồn tại vậy.

Thủy An Lạc bám lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Có phải do câu nói kia của em khiến anh ấy giận rồi hay không? Lúc đó em giận quá nên mới nói như vậy, từ lâu em đã không còn trách anh ấy nữa rồi.” Thủy An Lạc sốt ruột nói.

Lúc đó cô đang tính sổ với Lawrence, đương nhiên sẽ nói ra vì sao cô thay đổi, lại quên mất Lạc Hiên vẫn luôn để ý chuyện này.

Sở Ninh Dực vỗ vỗ đầu cô, ý bảo cô hãy bình tĩnh đừng nóng nảy, “Lạc Hiên có chừng mực, sẽ hiểu em định nói gì.”

Lúc Long Man Ngân bước qua Thủy An Lạc vẫn còn đang lo lắng. Bà trầm giọng nói: “Đừng lo, thằng bé biết mình đang làm gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”

Thủy An Lạc vẫn cau mày bất an.

A Sơ đứng ở cửa hang, liên tục chú ý đến tình hình bên ngoài.

“Mấy năm nay vì nghiên cứu người cải tạo gen, Zero đã nuôi không ít thứ trên đảo để nghiên cứu gen, những thứ kia cũng có thể làm vũ khí tấn công, cho nên mặc kệ thế nào, mọi người cũng nhất định phải thận trọng đấy.”

A Sơ nói, tiếp tục cầm kính viễn vọng của mình theo dõi tình hình bên ngoài.

An Phong Dương ôm Mân Hinh, chân mày từ đầu đến cuối vẫn nhíu lại.

Phong Phong túm lấy con rắn dẫn đường từ trong túi vải bên hông mình ra, ai ngờ con rắn nhỏ lại cuộn mình trong lòng bàn tay anh không chịu đi ra.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói: “Lần trước em từng gặp loại rắn này ở chỗ bà ngoại, khi gặp phải nguy hiểm chúng nó sẽ tự động rút lui.”

Cho nên, phản ứng này của rắn dẫn đường là đang muốn nói cho họ biết, nơi này không hề an toàn.

Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, sau một lát liền nói: “Dù có thế nào ba cũng phải đến chỗ đài phun nước một chuyến.”

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn ba mình, “Ba, đài phun nước đã bị phá hủy từ lâu rồi, ba đi tới đó làm gì.”

Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn con gái, có chút áy náy, “Nếu như ba làm chuyện này sớm hơn chứ không phải nghĩ đến chuyện phá hủy người cải tạo gen kia rồi mới đi thì có lẽ bây giờ vấn đề của con đã được giải quyết rồi.”

Thủy Mặc Vân nói xong, Long Man Ngân và Sở Ninh Dực đều ngẩng đầu nhìn về phía cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2325: Thì ra là mày (2)
Thủy An Lạc: “Vấn đề của con?”

Thủy Mặc Vân suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp đã sớm ướt đẫm, nhưng hình ảnh và chữ viết bên trên vẫn rất rõ ràng.

Thủy An Lạc vươn tay nhận lấy, hình ảnh bên trên là bức tượng Delia ôm Phong Phong khi còn nhỏ, chính là bức tượng đã bị phá hủy, trước kia cô từng nhìn thấy bên cạnh đài phun nước, đằng sau là một hàng chữ nhỏ, bên trên viết: Phá hủy đài phun nước.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, càng thấy khó hiểu hơn, không phải đài phun nước đã bị phá hủy từ lâu rồi sao?

“Ai đưa cho ba vậy?” Thủy An Lạc mở miệng hỏi.

“Ba mới nhận được cách đây không lâu, là do ông già Tát Phổ Man gửi.” Thủy Mặc Vân nói, “Cho nên lúc trước, khi con hỏi tại sao ba lại phải tới đây, lý do ngoài nhiệm vụ ra thì cũng là vì bức ảnh này.”

Thân thể Thủy An Lạc run lên, cả một bầu trời tự trách ùa tới.

Trước đó cô đã giận dữ chất vấn ba mình như vậy, thậm chí đến vừa rồi vẫn còn cảm thấy ba mẹ không để ý đến mình.

Nhưng lúc này, Thủy An Lạc nghĩ đến hành động của mình vừa nãy giống như đang tự vả vào mặt mình vậy.

“Ba...” Thủy An Lạc tủi thân, thỏ thẻ thốt lên.

Thủy Mặc Vân vươn tay vỗ vỗ lên vai con gái mình, “Cho dù thế nào, ba cũng phải nghĩ cách tới đó một chuyến.”

Sở Ninh Dực cũng nhìn thấy, “Bức tượng ở đài phun nước đã bị nổ từ lâu rồi. Tát Phổ Mạn cũng biết điều này, tại sao ông ta còn gửi cho ba cái này?”

“Gì kia?” Thủy Mặc Vân ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, rõ ràng ánh mắt đó còn xen lẫn cả vẻ khó tin.

Thủy An Lạc gật đầu: “Chính là cái lần Sở Ninh Dực bị thương đó, đảo Kim Cương bị nổ, đài phun nước này bị phá hủy từ chuyện lần đó ạ.”

“...” Sắc mặt của Thủy Mặc Vân có chút khó coi.

Long Man Ngân cầm lấy bức ảnh, con rồng bên trên lập tức đập vào mắt bà.

“Trên gia phả của Long gia có ghi chép lại cách trói buộc một con rồng, nhưng đó là điều cấm kỵ của Long gia, mẹ không tìm được cách phá giải, nhưng có thể bắt ắt có thể thả, vạn vật tương đối, tương sinh tương khắc, biện pháp phá giải hẳn là nằm ngay trên bức tượng.” Long Man Ngân nói.

“Anh Cả.” Mân Hinh đột nhiên kêu lên, giọng nói lớn đến mức đủ để mọi người đều chú ý tới.

Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhanh chóng bước tới bên cạnh Mân Hinh.

Trên màn hình laptop là một bản vẽ sơ lược, Mân Hình chỉ vào đường nét bên trên, “Anh Cả, anh nhìn chỗ này xem.”

An Phong Dương đứng dậy, Sở Ninh Dực vươn tay cầm lấy laptop, bên trong đường thẳng có một lượng lớn dịch thể màu đỏ đang lưu động, ngay giữa hai đường thẳng, cúng chính là giữa vách tường.

Cho nên, nơi này là...

“Bản vẽ phòng nghiên cứu người cải tạo gen.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mân Hinh gật đầu, “Tín hiệu này là của bọn chúng, cho nên không ngờ tới có thể thăm dò đến thứ này, anh Cả, có thể tìm ra được kẽ hở không?”

Sở Ninh Dực thay đổi độ lớn mỗi góc độ của bản vẽ, cấu tạo của căn phòng này, ngay cả giữa cánh cửa cũng đầy khí độc, cho nên muốn dùng sức mạnh để phá hủy là không có khả năng.

Cho nên chỉ có thể đi vào dưới tình huống cửa được mở ra một cách bình thường.

An Phong Dương cắn ngón tay, nhìn hình vẽ bên trên, “Hạ Dương, cậu qua đây.”

Sư Hạ Dương nghe thấy giọng nói của An Phong Dương liền bỏ khẩu súng trong tay xuống bước tới, “Sư thúc.”

An Phong Dương chỉ vào một chấm đỏ đang ló ra dưới góc phải của màn hình, “Góc bên phải của căn phòng, chỗ này hẳn là chốt mở khống chế khí độc thoát ra ngoài, đến lúc đó phải phái người bảo vệ chỗ này đầu tiên, giành lấy cái nút này vào tay người của chúng ta, biết chưa?”

“Nhưng giờ phải nghĩ xem chúng ta sẽ đi vào bằng cách nào đã.” Mân Hinh quay đầu lại nhìn chồng mình, không kìm được nhắc nhở nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2326: Thì ra là mày (3)
Thủy An Lạc nghĩ, đột nhiên nhảy lên một cái, “Em biết.”

“Nói tử tế, nhảy nhót cái gì?” Sở Ninh Dực không buồn ngẩng đầu, nói thẳng một câu.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc bĩu môi, quả nhiên liền ngoan ngoãn lại, “Số Bảy có thể vào mà, chỉ cần số Bảy đi vào, cửa cũng sẽ được mở ra.”

Số Bảy là tên Sở Ninh Dực giả kia.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn vợ mình, đây là một ý kiến hay.

“An Tam, cậu dẫn người đến phòng nghiên cứu người cải tạo gen, bọn tôi sẽ đến chỗ đài phun nước. Trong lúc bọn tôi cầm chân Zero, các cậu nhanh chóng giải quyết vấn đề bên kia, sau đó dẫn đội đến sân bay trực thăng, chuẩn bị rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào.”

Việc này vốn nên do Phong Phong làm, nhưng là cho dù thế nào Phong Phong cũng phải đến chỗ đài phun nước một lần. Dù sao, nơi đó có mẹ của anh, cho nên lần này quyết định cặp đôi Sở Ninh Dực và An Phong Dương sẽ phải xa nhau.

An Phong Dương gật đầu, cúi đầu nhìn vợ mình, “Hinh Nhi, em và bác gái ra sân bay chờ trước đi.”

Mân Hinh hé miệng, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nghe theo anh.

Long Man Ngân nhíu mày, “Chuyện này mẹ phải...”

“Mẹ.” Thủy An Lạc ngắt lời Long Man Ngân, chỉ về phía cái bụng tròn vo của bà, “Mẹ nghĩ cho em con một chút có được không?”

Long Man Ngân xoa bụng mình, lông mày nhíu chặt lại.

“Chuyện này không còn gì để mà thương lượng nữa hết.” Long Man Ngân kiên trì nói.

“Mẹ, sao nói mãi mẹ vẫn không thông vậy. Mẹ đi qua cũng chỉ vướng tay vướng chân thôi. Nếu mẹ xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao, ba phải làm sao? Mẹ không để ý đến ba con nữa, vậy ba Lạc thì làm sao?” Thủy An Lạc tiếp tục bị chọc tức đến giậm chân.

“Lại nhảy?” Sở Ninh Dực dường như đang soi mói cô, nhảy một cái là bị nói một câu.

Thủy An Lạc quay đầu lại, ném cho anh một cái liếc mắt, sau đó lại nhìn về phía Long Man Ngân, “Mẹ, con biết mẹ sợ con gặp bất trắc, nhưng mẹ như thế này...”

Không cảm thấy sẽ dễ xảy ra chuyện hơn sao?

“Man Ngân, trong chuyện này anh tán thành với cách nói của Lạc Lạc, em không thể đi được, quá nguy hiểm.” Thủy Mặc Vân cũng nói theo.

“Anh khỏi phải tán thành ai hết, việc này em quyết định.” Giọng của Long Man Ngân không chút khách khí.

Phải biết rằng, ở chỗ này, người có địa vị cao nhất chính là Thủy Mặc Vân, mà Long Man Ngân là người đầu tiên dám sẵng giọng với ông.

Thủy An Lạc: “...”

Bà mẹ hiểu hết sự đời của cô, từ lúc thân phận của ba cô bị vạch trần đã không còn nể mặt ba cô nữa rồi.

Thủy An Lạc cun cút chạy về bên Sở Ninh Dực, khẽ thì thầm câu gì đó.

Sở Ninh Dực dở khóc dở cười vò vò đầu vợ mình. Cô ấy đang sợ lát nữa mẹ cũng sẽ xử lýmình đây mà.

Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngập, không ai dám nói thêm câu nào.

Mân Hinh thấp giọng nói với An Phong Dương điều gì đó. Kiều Nhã Nguyễn cũng ghé bên tai Phong Phong nói một câu.

Kiều Nhã Nguyễn có chút hiểu biết về Long Man Ngân. Dù sao trước kia cô cũng hay đến nhà Thủy An Lạc ăn trực. Trong ấn tượng của Kiều Nhã Nguyễn, Long Man Ngân là một sự tồn tại tựa như nữ thần.

“Em cứ có cảm giác như kiểu ba mẹ Lạc Lạc vẫn chưa ly hôn vậy, tình cảm này, còn giống vợ chồng hơn so với lúc chưa ly hôn.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng nói với Phong Phong.

Phong Phong nhướng mày nhìn cô, “Quan hệ của hai người này đúng là vi diệu đến mức nhìn không thấu.”

Lúc bầu không khí đang chìm trong sự ngượng ngập, A Sơ lại bảo mọi người cẩn thận, có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Anh ta nói là thứ gì đó, càng khiến mọi thứ trở nên ảo diệu hơn.

Sở Ninh Dực đóng laptop lại giao cho Mân Hinh. Cô dùng bọc chống thấm bao lại rồi mới đeo lên lưng.

Tất cả mọi người trong hang động đều vào tư thế chuẩn bị. A Sơ và người của Sư Hạ Dương canh giữ ở cửa hang, duy trì trạng thái sẵn sàng phản công.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2327: Thì ra là mày (4)
Lỗ tai Sở Ninh Dực hơi nhúc nhích, “Mọi người cẩn thận, là rắn.”

Thủy An Lạc ố một tiếng rồi bám luôn lên người Sở Ninh Dực. Cô ghét nhất là cái thứ lạnh như băng kia.

Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ đang ôm lấy cánh tay mình chỉ hận không thể leo lên người anh, trêu ghẹo: “Rồng mà còn sợ rắn à?”

“Rồng mạnh cũng không đánh được rắn nhà, anh không biết à? Hơn nữa, em mà rồng gì chứ, một con rồng tàn phế, dựa theo mô-típ thần thoại thì hồn rồng của em vẫn còn bị người ta trấn áp kia kìa.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục ôm Sở Ninh Dực, ôm một cách đương nhiên.

Sở Ninh Dực: “...”

Nói hay lắm, tìm được một lý do chính đáng cho sự nhát gan của mình rồi.

An Phong Dương đã rải hùng hoàng ở trước cửa, bọn rắn chưa dám tiến vào, nhưng cứ bắn từng con thế này cũng không khả quan, không biết lúc nào mới tiêu diệt được hết bọn chúng, còn lãng phí đạn nữa.

“Em nhớ Hoàng Dung trong Anh Hùng Xạ Điêu, người ta bắn ngân châm qua vèo vèo ấy.” Thủy An Lạc thò đầu muốn nhìn ra ngoài, lại bị Sở Ninh Dực vươn tay ấn trở lại.

Sở Ninh Dực quay đầu nhìn cô, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhìn Phong Phong, ánh mắt rõ ràng đang nói: Có ba bác sĩ ở đây, thật mất mặt!

Ba bác sĩ: “...”

Bọn họ làm sao hả? Bọn họ đâu phải bác sĩ đông y, cũng không học châm cứu. Thủy An Lạc nghịch một lần, thiếu chút nữa nghịch đến tàn phế, tuy là chó ngáp phải ruồi chữa khỏi được cho Sở Ninh Dực nhưng thế cũng đâu thể lúc nào cũng mang châm theo bên mình được.

Đốt lửa căn bản không thực hiện được bởi vì bên ngoài đang mưa to, có đốt cũng bằng không.

“Anh Xinh Trai, còn hùng hoàng không?” Thủy An Lạc quay lại hỏi.

An Phong Dương nhíu mày, ném một bao cho cô, “Dùng tiết kiệm chút, cái này nồng độ cao đấy.”

Thủy An Lạc làm động tác OK, nhảy lò cò ra cửa, trước khi Sở Ninh Dực kịp lên tiếng đã quay lại chỉ vào anh, “Cấm nói, nếu không về em sẽ bảo con em đánh anh đấy.”

Sở Ninh Dực: “...”

Bà xã à, nhất định em phải nói lời này trước mặt nhiều người như vậy sao?

Nhưng có lẽ là do lời nói của Thủy An Lạc, tâm trạng của mọi người cũng thả lỏng hơn nhiều.

Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh Phong Phong nói: “Chỗ nào có nó, mọi người khó mà căng thẳng được.”

Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Thủy An Lạc. Cô lách ra khỏi vòng bảo vệ trước mặt, ngồn xổm trong vòng hùng hoàng, có thể nhìn thấy đám rắn nhỏ trong bóng tối, Thủy An Lạc vươn tay mở bọc hùng hoàng mà An Phong Dương vừa đưa cho ra, cười híp mắt nói: “Mặc dù chúng mày là bọn rắn độc, nhưng ông đây không phải rồng mạnh, ông lại là một con rồng tàn phế cơ, đàn áp chúng mày một chút thì vẫn được.” Thủy An Lạc lẩm bẩm, vươn tay định giật túi áo của mình xuống.

Thử một lần, không nhúc nhích.

Thử lần thứ hai, vẫn không nhúc nhích.

Thủy An Lạc nổi giận, lại chạy về bên cạnh Sở Ninh Dực, “Anh mua cái thể loại áo gì thế này, xé cũng không xé được, xé ra cho em đi.”

Sở Ninh Dực kìm nén cơn xúc động muốn quăng vợ mình ra cho rắn ăn, cúi đầu xé miếng vải trên túi cô xuống, sau đó đưa cho Thủy An Lạc, cô nhận lấy rồi quay lại chỗ cũ.

Thủy An Lạc ngồi xuống đổ một ít hùng hoàng vào miếng vải rồi bọc lại, sau đó quay sang nhìn A Sơ, “Anh có thể giúp tôi ném đến chỗ tập trung nhiều rắn nhất được không?”

A Sơ bỗng hiểu rõ trong nháy mắt, cơn mưa to này vừa hay có tác dụng, hùng hoàng sẽ nhanh chóng hòa tan trong nước, cho dù có thể lập tức bị nước mưa xối đi nhưng cũng có thể xua đi không ít rắn, hơn nữa cô đã dùng vải bọc lại, có thể giảm thiểu tối đa thời gian hùng hoàng bị nước mưa xối đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2328: Thì ra là mày (5)
A Sơ đón lấy, sau đó ném một cú ném tiêu chuẩn.

“Oh yeah.” Thủy An Lạc kêu lên một tiếng, chú ý đến hiệu quả bên kia. Cô phát hiện cũng không tệ lắm, đám rắn nhỏ chạy loạn xung quanh, hẳn là trong chốc lát cũng không dám tới gần nơi này.

Thủy An Lạc còn chưa kịp vui vẻ xong, A Sơ đã vươn tay đẩy cô vào trong, bắn một phát đạn xử lý một con sói vừa nhào tới.

“Làm tôi sợ muốn chết.” Thủy An Lạc vừa được Sở Ninh Dực đón vào lòng liền vỗ vỗ ngực mình.

Sở Ninh Dực vươn tay chọc lên trán cô một cái, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cứ tiếp tục thế này nhất định không ổn, cho nên bọn họ phải đổi cách khác.

Con rắn dẫn đường bỗng thò đầu ra khỏi túi của Phong Phong. Anh cúi đầu, nhìn con rắn dẫn đường muốn bò ra ngoài, vừa nãy không phải còn nhát chết trốn đi sao?

Phong Phong thả nó xuống đất, con rắn nhỏ bắt đầu bò vào trong hang động.

“Bên này.” Phong Phong trầm giọng nói.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Phải cảm ơn Tiểu Bất Điểm ở xa, lại cứu chúng ta một lần rồi.”

Đám A Sơ bọc hậu, những người phía sau đi theo trước.

Kiều Nhã Nguyễn nói: “Lúc Tiểu Bất Điểm đưa cho ba nó còn tiếc lắm đấy, bắt ba nó phải chăm sóc tốt, đừng để lạc mất.”

Thủy An Lạc đỡ Long Man Ngân, Kiều Nhã Nguyễn đỡ lấy cánh tay còn lại của bà.

“Lần này chắc Tiểu Bất Điểm tủi thân lắm, miếng ngọc thì đưa cho tao, rắn thì giao cho vợ chồng mày.” Thủy An Lạc ăn ngay nói thật. Cô bé hôm đó khóc lóc cực kỳ đau lòng, may mà còn có Bánh Bao Rau có thể an ủi con bé.

Kiều Nhã Nguyễn cũng đau lòng cho con gái nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể chờ khi nào về sẽ đền bù cho con gái sau.

Hang động càng đi càng nhỏ hẹp lại, cho đến cuối cùng chỉ có thể lách vừa một người.

Con rắn dẫn đường bò rất nhanh, có thể thấy đằng trước rất an toàn.

“Ầm...”

“Á...”

Vách núi chấn động kịch liệt một cái. Thủy An Lạc va vào vách đá, chịu đựng cơn đau tê tái từ hai chân.

Sở Ninh Dực vươn tay giữ lấy vai cô, “Lạc Lạc.”

Thủy An Lạc cắn chặt môi, ngẩng đầu chịu đựng cơn đau, run rẩy nói: “Lần này anh mà đánh ngất em thì chắc chỉ có thể kéo em đi thôi.” Dù sao nơi này cũng quá nhỏ hẹp.

Sở Ninh Dực nhíu mày.

Long Man Ngân giữ lấy cánh tay cô, bàn tay dần trượt xuống nắm chặt lấy bàn tay cô.

Sở Ninh Dực cũng vậy.

Thủy An Lạc từ đầu đến cuối vẫn ngẩng đầu, giống như chỉ có vậy cô mới có thể khiến bản thân mình thấy ổn hơn một chút.

Đây là lần thứ ba trong hai ngày qua con rồng kia giãy giụa rồi, tần suất cao đến kinh người.

Thủy An Lạc nghĩ, cứ tiếp tục thế này chắc cô sẽ tạch mất.

“Đi thôi, em không sao.” Thủy An Lạc cắn răng nói, bọn họ còn đang cản trở đường đi.

Sở Ninh Dực áp sát thân thể bước lên trước cô, sau đó cúi người cõng cô lên, “Đến đài phun nước.”

Thủy An Lạc ghé vào trên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, thân thể đau đến run rẩy nhưng cô vẫn cố chịu đựng ngăn mình không khóc lên.

Sở Ninh Dực cõng cô, bước chân tăng tốc lên nhiều. Lúc Thủy An Lạc ở nhà cho dù chỉ bị đứt tay một tí cũng sẽ kêu đau cả nửa ngày với anh, nhưng lúc này cô đến một câu cũng không nói, khiến Sở Ninh Dực càng cảm thấy đau lòng hơn.

Ra khỏi hang động, bọn họ vẫn còn ở trên núi, hẳn là đã đến sau núi.

Họ quyết định chia nhau ra tại chỗ này. Sở Ninh Dực, Thủy An Lạc, Thủy Mặc Vân, Long Man Ngân, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đến chỗ đài phun nước. Những người còn lại đi giải quyết phòng nghiên cứu người cải tạo gen.

Hướng đi nào cũng quan trọng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2329: Thì ra là mày (6)
Trước khi đi, Phong Phong giao một chiếc USB cho An Phong Dương, “Trong này là tín hiệu của sóng siêu âm. Trước đây Tôm Lớn đã dùng cách này để lấy ký ức, trong này còn bao gồm cả ký ức của bản thể đám người cải tạo gen.”

An Phong Dương nhận lấy, người cải tạo gen không thể giết một cách cưỡng ép, vậy chỉ có thể để bọn chúng tự sát.

“Mọi người cẩn thận.” An Phong Dương nắm chặt chiếc USB trong tay, nhìn về phía Sở Ninh Dực.

Lúc này Sở Ninh Dực đang cõng Thủy An Lạc, anh vươn tay đập tay với An Phong Dương.

Đây là lần đầu tiên bọn họ tách nhau ra hành động.

“Mân Hinh, trước khi Zero đến đài phun nước phải hủy được hệ thống điện trên đảo.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, anh phải loại trừ mọi nguy cơ đến từ thiết bị điện tử.

Mân Hinh gật đầu, “Được, em biết rồi, anh cả cũng phải thận trọng đấy.” Mân Hinh nhìn Thủy An Lạc, cầm lấy tay cô, “Lạc Lạc, bọn trẻ còn đang ở nhà chờ em đấy.”

Thủy An Lạc vô lực ghé lên vai Sở Ninh Dực, mồ hôi như mưa. Cô gật đầu, mỉm cười một cái cũng rất khó khăn.

“Em Đẹp Gái, tình nhân bé nhỏ của anh giao cho em đấy, không giữ thì sau này cậu ta là của anh nhé.” An Phong Dương lưu manh nói.

Thủy An Lạc cắn răng nhìn anh: “Anh nằm mơ đi.”

An Phong Dương cười, trong nụ cười mang theo sự lo lắng dành cho cô.

Thủy Mặc Vân dặn dò Sư Hạ Dương một vài chuyện, sau đó cởi bộ đồng phục tác chiến trên người xuống. Lúc này, ông chọn người thân, chọn con gái mình.

Thủy An Lạc liếc thấy ba mình cởi từng cúc áo. Cô ngả trên vai Sở Ninh Dực, đau đớn giống như không phải đến từ chân, mà là từ tim.

“Ba.” Thủy An Lạc đột nhiên gọi.

Thủy Mặc Vân cởi đồng phục ra giao cho Sư Hạ Dương, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc, “Ba già rồi, quân đội này không phải chỉ có mình ba, sớm muộn gì ba cũng phải cởi bỏ bộ quân phục này thôi.”

Thủy An Lạc ôm chặt lấy Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực là quân nhân không mặc quân phục, ba là quân nhân mà lại vì cô nên mới cởi bỏ nó ra.

Thủy An Lạc quay lại nhìn Thủy Mặc Vân, “Ba, ba đi đi, ba đã hứa với con rồi, xong chuyện lần này sẽ xuất ngũ, con cũng không muốn ba hối hận đâu.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Long Man Ngân vươn tay vỗ lưng con gái, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh bọn họ, “Đi thôi, bao nhiêu năm rồi khó được một lần hai mẹ con em ủng hộ anh.”

Bàn tay duỗi bên người Thủy Mặc Vân siết chặt mấy lần, sau đó buông ra, vươn tay ôm lấy Long Man Ngân, lại hôn lên trán Thủy An Lạc một cái, “Chờ ba trở lại.”

Thủy Mặc Vân nói rồi vươn tay đón lấy bộ quân phục mà Sư Hạ Dương sớm định trả lại, sau đó nhanh chóng bước đi.

“Anh Xinh Trai, em giao ba em cho anh đó.” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên. An Phong Dương từ xa quay lưng về phía cô phất phất, ý bảo anh nghe thấy rồi.

“Chúng ta cũng đi thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi liền cõng Thủy An Lạc xuống núi.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong đỡ Long Man Ngân, thân thể của bà trái lại rất tốt, đang mang thai, đi bộ lâu như vậy mà vẫn không có vấn đề gì.

Thân thể này khiến Kiều Nhã Nguyễn cũng thấy xấu hổ, hình như cô chưa từng thấy Long Man Ngân sinh bệnh hay làm sao, đúng là thần kỳ thật.

Đi thẳng xuống núi, người truy đuổi bọn họ rất nhiều nhưng không kẻ nào dám xuống tay.

Khi bọn họ đến gần đài phun nước, mặt trời đã nhú lên từ phía Đông, cơn mưa ròng rã suốt đêm cũng dừng lại. Theo ánh dương ló dạng, một dải cầu vồng rực rỡ cũng hiện lên phía xa.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn theo, “Đẹp quá.”

Sở Ninh Dực cẩn thận thả cô xuống, lúc này Thủy An Lạc gần như đã đau đến nỗi mất cảm giác, vừa ngồi xuống đã rã rời trên đài phun nhìn cầu vồng phía xa.

Phong Phong ngồi xổm dưới dất, vươn tay vuốt ve gương mặt của người phụ nữ, đứa bé đã bị tách rời khỏi người phụ nữ, lăn lóc một bên.

Kiều Nhã Nguyễn đứng bên cạnh anh nhìn. Thủy An Lạc ngoảnh lại, cũng nhìn về phía Phong Phong.
 
Top