[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,846
- Điểm cảm xúc
- 5,554
- Điểm
- 113
Chương 2350: Kết thúc cũng là sự khởi đầu (7)
Thủy An Lạc bò đến bên cạnh Kiều Nhã Nguyễn rồi dựa đầu vào vai cô bạn thân.
Kiều Nhã Nguyễn cũng dựa vào cô, cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thủy An Lạc: “Long nữ, hình như nữ thần người hơi yếu thì phải.”
“Nữ thần cái em gái mày ấy, sau này đừng nhắc đến cái thứ đó với tao!” Thủy An Lạc nhắm mắt, nói.
Kiều Nhã Nguyễn bật cười theo: “Thêm lần nữa chắc bọn mình ngỏm chắc luôn đấy!”
Lạc Hiên cũng đứng dậy dựa vào vách tường, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thủy An Lạc: “Em thật sự không muốn biết Long gia có bí tịch gì, có khả năng đặc biệt gì thật sao?”
Thủy An Lạc nghiêm túc lắc đầu: “Chẳng muốn biết một chút nào cả, Long gia quỷ quái gì đó đi gặp ma hết đi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn miếng ngọc mà anh Sở nhà cô vừa đưa lại cho cô, thấp giọng nói: “Em muốn làm người bình thường, cùng anh Sở sống bình an nốt mấy chục năm cuối đời này thôi.”
Lạc Hiên nhìn cô, phải qua mấy phút sau mới gật đầu.
Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương đã ở đây hai ngày cho nên họ nhanh chóng tìm được bếp, bên trong còn có một chút thức ăn. Sau khi An Phong Dương kiểm tra những đồ ăn đó đều là đồ ăn bình thường mới cầm ra cùng với Sở Ninh Dực.
“Mân Hinh đã về chưa?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
An Phong Dương gật đầu một cách đương nhiên: “Tất nhiên là về rồi, chuyện chúng ta bên này cũng không cần cô ấy hỗ trợ nên tôi đã bảo Sư Hạ Dương đưa cô ấy về rồi.”
Sở Ninh Dực gật đầu một cái, không nói gì nữa.
An Phong Dương bỗng dừng bước lại, nhìn Sở Ninh Dực trước mặt: “Sở Đại, cậu nói thật cho tôi biết, trước khi xảy ra chuyện này có phải cậu với Hinh Nhi đã lên kế hoạch gì đó rồi đúng không?”
Sở Ninh Dực dừng bước lại rồi quay đầu nhìn người đàn ông mang ánh mắt cố chấp kia, như thể anh nhất định phải lấy được một đáp án mới chịu thôi.
“Nếu về rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa cả.” Sở Ninh Dực nói rồi lại quay người bỏ đi.
“Cô ấy đã chuẩn bị để chết rồi đúng không? Tôi nhớ trước đây cậu bảo tôi cân nhắc một vấn đề, biến thái cùng biến báo khác nhau chỗ nào, chính từ lúc đó tâm trạng của Hinh nhi bắt đầu có điều gì đó trở nên bất ổn.” An Phong Dương vẫn không chịu buông tha.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn An Phong Dương: “Tôi đã đề nghị với cô ấy, để cô ấy mượn chuyện lần này biến mất ba năm, ba năm sau thay tên đổi họ xuất hiện lại, như vậy thì cô ấy không cần phải tiếp tục trốn tránh nữa.”
“Sở Đại!!!” An Phong Dương tức giận gào lên.
Sở Ninh Dực không vì An Phong Dương nổi giận mà tức giận theo, chỉ nói: “Chuyện lúc trước Mân Hinh đã mạnh mẽ chống đỡ, chuyện lần này đã khiến cô ấy không chịu nổi nữa rồi, những ánh mắt nhăm nhe vô hình của đám người ngoài đó lúc nào cũng gây ra áp lực lớn cho cô ấy.”
An Phong Dương cau mày, hai tay nắm chặt.
“Nhưng mà nếu lần này Mân Hinh đã lựa chọn tiếp tục như vậy thì cứ để tiếp tục như vậy đi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa xoay người rời đi.
An Phong Dương nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực, đang định đuổi theo thì chợt thấy một bóng người ở khúc quanh, anh lập tức hô lên: “Sở Đại...”
An Phong Dương lao tới đè Sở Ninh Dực ngã nhào xuống đất.
“Đoàng...” Tiếng súng vang lên.
Mấy người kia vốn đã thả lỏng, nhưng vì nghe thấy tiếng súng nên lập tức căng thẳng trở lại. Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Lạc Hiên với Phong Phong tiến tới nhìn về phía tiếng súng vừa vọng tới.
“Chẳng lẽ vẫn còn sót người?” Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được thốt lên.
“Janis! Tôi nghĩ ra rồi! Là Janis!” Thủy An Lạc kích động nói: “Vừa nãy chúng ta không thấy Janis.”
Còn Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương ở cách đó không xa đã kịp lăn vào trong góc. An Phong Dương khẽ chửi một câu, bọn họ đã quên mất con cá lọt lưới này.
Kiều Nhã Nguyễn cũng dựa vào cô, cúi đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thủy An Lạc: “Long nữ, hình như nữ thần người hơi yếu thì phải.”
“Nữ thần cái em gái mày ấy, sau này đừng nhắc đến cái thứ đó với tao!” Thủy An Lạc nhắm mắt, nói.
Kiều Nhã Nguyễn bật cười theo: “Thêm lần nữa chắc bọn mình ngỏm chắc luôn đấy!”
Lạc Hiên cũng đứng dậy dựa vào vách tường, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Thủy An Lạc: “Em thật sự không muốn biết Long gia có bí tịch gì, có khả năng đặc biệt gì thật sao?”
Thủy An Lạc nghiêm túc lắc đầu: “Chẳng muốn biết một chút nào cả, Long gia quỷ quái gì đó đi gặp ma hết đi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn miếng ngọc mà anh Sở nhà cô vừa đưa lại cho cô, thấp giọng nói: “Em muốn làm người bình thường, cùng anh Sở sống bình an nốt mấy chục năm cuối đời này thôi.”
Lạc Hiên nhìn cô, phải qua mấy phút sau mới gật đầu.
Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương đã ở đây hai ngày cho nên họ nhanh chóng tìm được bếp, bên trong còn có một chút thức ăn. Sau khi An Phong Dương kiểm tra những đồ ăn đó đều là đồ ăn bình thường mới cầm ra cùng với Sở Ninh Dực.
“Mân Hinh đã về chưa?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói.
An Phong Dương gật đầu một cách đương nhiên: “Tất nhiên là về rồi, chuyện chúng ta bên này cũng không cần cô ấy hỗ trợ nên tôi đã bảo Sư Hạ Dương đưa cô ấy về rồi.”
Sở Ninh Dực gật đầu một cái, không nói gì nữa.
An Phong Dương bỗng dừng bước lại, nhìn Sở Ninh Dực trước mặt: “Sở Đại, cậu nói thật cho tôi biết, trước khi xảy ra chuyện này có phải cậu với Hinh Nhi đã lên kế hoạch gì đó rồi đúng không?”
Sở Ninh Dực dừng bước lại rồi quay đầu nhìn người đàn ông mang ánh mắt cố chấp kia, như thể anh nhất định phải lấy được một đáp án mới chịu thôi.
“Nếu về rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa cả.” Sở Ninh Dực nói rồi lại quay người bỏ đi.
“Cô ấy đã chuẩn bị để chết rồi đúng không? Tôi nhớ trước đây cậu bảo tôi cân nhắc một vấn đề, biến thái cùng biến báo khác nhau chỗ nào, chính từ lúc đó tâm trạng của Hinh nhi bắt đầu có điều gì đó trở nên bất ổn.” An Phong Dương vẫn không chịu buông tha.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn An Phong Dương: “Tôi đã đề nghị với cô ấy, để cô ấy mượn chuyện lần này biến mất ba năm, ba năm sau thay tên đổi họ xuất hiện lại, như vậy thì cô ấy không cần phải tiếp tục trốn tránh nữa.”
“Sở Đại!!!” An Phong Dương tức giận gào lên.
Sở Ninh Dực không vì An Phong Dương nổi giận mà tức giận theo, chỉ nói: “Chuyện lúc trước Mân Hinh đã mạnh mẽ chống đỡ, chuyện lần này đã khiến cô ấy không chịu nổi nữa rồi, những ánh mắt nhăm nhe vô hình của đám người ngoài đó lúc nào cũng gây ra áp lực lớn cho cô ấy.”
An Phong Dương cau mày, hai tay nắm chặt.
“Nhưng mà nếu lần này Mân Hinh đã lựa chọn tiếp tục như vậy thì cứ để tiếp tục như vậy đi.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa xoay người rời đi.
An Phong Dương nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực, đang định đuổi theo thì chợt thấy một bóng người ở khúc quanh, anh lập tức hô lên: “Sở Đại...”
An Phong Dương lao tới đè Sở Ninh Dực ngã nhào xuống đất.
“Đoàng...” Tiếng súng vang lên.
Mấy người kia vốn đã thả lỏng, nhưng vì nghe thấy tiếng súng nên lập tức căng thẳng trở lại. Thủy An Lạc nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Lạc Hiên với Phong Phong tiến tới nhìn về phía tiếng súng vừa vọng tới.
“Chẳng lẽ vẫn còn sót người?” Kiều Nhã Nguyễn nhịn không được thốt lên.
“Janis! Tôi nghĩ ra rồi! Là Janis!” Thủy An Lạc kích động nói: “Vừa nãy chúng ta không thấy Janis.”
Còn Sở Ninh Dực cùng An Phong Dương ở cách đó không xa đã kịp lăn vào trong góc. An Phong Dương khẽ chửi một câu, bọn họ đã quên mất con cá lọt lưới này.