Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2330: Thì ra là mày (7)
Bi kịch của đảo Kim Cương là do đài phun nước này gây ra.

Bị kịch của đám hải tặc, là do chủ nhân của đài phun nước này mà nên.

Bi kịch của người phụ nữ này, là do tình yêu vặn vẹo của một người đàn ông dành cho bà ấy tạo thành.

Mà đài phun nước này được xây dựng lên là vì... Phong Phong!

Thủy An Lạc không nhịn được mà bật cười, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

“Giờ thì chắc tôi biết tại sao từ lần đầu tiên gặp Phong Phong chúng tôi đã như nước với lửa rồi.” Thủy An Lạc khẽ cười, nói.

Phong Phong nhìn cô, trong cặp mắt đẹp đẽ chất chứa sự đau khổ, nhưng cũng đong đầy những hồi ức của quãng thời gian đó.

Bọn họ từ khi bắt đầu gặp đã xâu xé lẫn nhau, hận không thể bóp chết đối phương.

Đó cũng là một thứ đã được định sẵn chăng.

Thủy An Lạc ngồi trên tảng đá, bên dưới là lồng giam bằng kim cương đang giam cầm rồng của cô, cho nên lúc này đau đớn của cô đã dần biến mất, không còn sắc bén như trước nữa.

Long Man Ngân đi tới bên cạnh đài phun, nhìn nền đá đã bị nổ tung, sau đó bảo Thủy An Lạc đứng dậy.

Thủy An Lạc tò mò “vâng” một tiếng, được Sở Ninh Dực đỡ đứng dậy.

Long Man Ngân cúi đầu nhìn nền đá, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên trời, vươn tay chỉ về một hướng khác, “Ba giờ nó sẽ xuất hiện ở đó.”

Thủy An Lạc gật đầu, biết bà đang nói về thứ gì. Cảnh rồng lớn xuất hiện cô đã gặp một lần, khi đó, cô và Kiều Nhã Nguyễn còn tưởng đó là khúc xạ của kim cương ngũ sắc bên dưới.

Long Man Ngân nhìn hõm đất lõm dưới nền đá, cuối cùng vươn tay xuống, lục lọi bên trong một hồi, dường như tìm được thứ gì, khóe miệng của bà hơi nhướng lên, giây tiếp theo, nền đá từ từ mở ra.

Ánh mặt trời rọi xuống lớp kim cương lộ ra dưới mặt đất, có chút chói mắt.

Thủy An Lạc theo bản năng che mắt lại, ngay cả Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn cũng phải dời tầm mắt qua chỗ khác.

Dưới căn phòng băng, ánh sáng rọi vào đột ngột cũng khiến người bên trong thấy nhức mắt.

Chú Hạng đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua lớp kim cương gần như trong suốt, nhìn thấy những người bên trên.

Con rồng nhờ gặp được ánh mặt trời nên bắt đầu quẫy vùng bên trong, nhưng gần bên dưới lớp kim cương là từng mảng đỏ hồng. Thủy An Lạc ngồi xổm xuống, gần như quỳ gối lên trên, vươn tay vuốt ve hình ảnh dữ tợn vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cái đuôi của nó bị đè chặt, bởi vì giãy giụa, phần đuôi đã máu thịt mơ hồ.

“Thì ra là mày.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

Nó không phải muốn dọa cô trong mộng. Nó đang cầu cứu, nhưng cô lại không hiểu, thậm chí còn coi nó là ác mộng.

“Trước buổi trưa phải thả nó ra, khiến nó quay lại trong giấc mơ của Lạc Lạc, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.” Long Man Ngân trầm giọng nói, “Rồng không thể xuất hiện trước mặt người phàm, nếu không sẽ bị trời phạt.”

“Con phải làm gì đây.” Thủy An Lạc nói rồi cởi chuỗi ngọc trên cổ mình ra.

Chú Hạng bên dưới nhìn người phía trên, cặp mắt như muốn nứt ra, một khi rồng biến mất, Delia còn chưa bình phục, chắc chắn sẽ phải chết.

“Zero, nhịp tim của công chúa đang chậm lại.” Băng Tuyết trầm giọng nói.

“Cản bọn chúng lại, mau lên!” Chú Hạng quay trở về bên cạnh giường, gần như điên cuồng gào lên.

Thủy An Lạc nắm chuỗi ngọc trong tay, hơi khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, “Chú Hạng?”

Hình như cô nghe thấy giọng của sư phụ.

“Chú Hạng?” Thủy An Lạc đột nhiên đứng dậy, đứng trên lớp kim cương nhìn quanh bốn phía, “Hình như em nghe thấy tiếng của chú Hạng.”

Vào lúc Thủy An Lạc đứng dậy, Băng Tuyết đã tới nơi, đằng sau cô ta còn có một người mà họ đều quen biết... Bạch Dạ Hàn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2331: Thì ra là mày (8)
Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực, đề phòng người trước mặt và bảo vệ Thủy An Lạc đằng sau.

“Đúng là tai họa lưu ngàn năm. Bạch Dạ Hàn, anh đúng là giỏi vật lộn thật đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn hắn cười lạnh nói.

“Cô Long, không cần biết cô muốn làm gì, tôi xin cô hãy dừng tay lại ngay.” Băng Tuyết trầm giọng nói.

“Lạc Lạc, mau.” Long Man Ngân khẽ quát.

Thủy An Lạc cũng không kịp nghĩ đến việc tại sao lại nghe thấy giọng chú Hạng ở đây nữa. Cô quỳ xuống tìm miếng ngọc, chỉ khi trả lại rồng đầy đủ linh hồn bị nhốt trong miếng ngọc thì nó mới có thể ra được.

Băng Tuyết hơi nheo mắt lại, trực tiếp đề nghị tấn công.

Sở Ninh Dực chặn đường đi của cô ta, còn Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn chặn Bạch Dạ Hàn cũng đang xông tới lại.

Thủy An Lạc vẫn run lẩy bẩy tìm nốt những chỗ còn lại.

“Nhóc con, dừng tay.” Bên dưới mặt kim cương lại truyền tới âm thanh quen thuộc một cách rõ ràng.

Tay Thủy An Lạc khẽ run lên, con rồng dịch chuyển cơ thể luẩn quẩn quanh chân cô, như thể đang che lấp tầm nhìn phía dưới cho cô.

“Chú Hạng?” Cô khẽ gọi, bàn tay đang đè trên mặt kim cương bỗng dừng lại.

“Lạc Lạc mau lên!” Long Man Ngân đứng một bên nhắc nhở cô, lại thấy người bên kia đang xông tới.

Thủy An Lạc khẽ vươn tay ra, phủi phủi bề mặt kim cương, con rồng lớn bơi ra, đập vào mắt cô chính là chú Hạng đang ở bên dưới ngẩng lên nhìn cô.

“Chú Hạng.” Tay Thủy An Lạc vốn đang đặt trên kim cương lúc này bỗng siết lại thành nắm đấm.

“Nhóc con, dừng lại, dừng ngay chuyện cháu đang làm lại.” Chú Hạng ngẩng lên nhìn cô, ông nói với vẻ kích động, trong âm thanh ấy còn xen lẫn cả sự cầu xin.

“Lạc Lạc, con đừng do dự nữa, mau lên.” Long Man Ngân nói rồi liền trốn ra phía sau tảng đá lớn, nổ súng về phía những người đang đi tới, ngăn không cho bọn chúng tiến lại gần.

“Chú Hạng.” Thủy An Lạc vẫn quỳ bên trên còn ông thì ở bên dưới, cô cứ nhìn chú Hạng như vậy...

Người thầy thường gọi cô là nhóc con, thích ăn gan heo. Người thầy dạy cô nhiều điều, khiến cô khắc phục được nỗi sợ với dao phẫu thuật. Người thầy duy nhất không bị cô làm khắc tinh khiến cho phải bỏ đi.

Bên tai là tiếng đánh nhau cùng tiếng súng, bên dưới là ánh mắt của chú Hạng và Công chúa Delia đang nằm trên chiếc giường băng kia.

Nếu cứu rồng ra, Công chúa Delia không tỉnh lại được nữa.

Nhưng không cứu thì người chết có thể sẽ là cô.

“Lạc Lạc, nếu mày còn do dự nữa là bọn tao sẽ phải chết cùng với mày đấy.” Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng kêu lên, nhưng vì phân tâm nên lại cho Bạch Dạ Hàn cơ hội, bị hắn đá bay ra chỗ đài phun nước.

Thủy An Lạc quay phắt lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đã bị rơi xuống đất ho ra máu bên kia, tay cô nổi đầy gân xanh, lờ đi người bên dưới, tiếp tục tăng tốc để tìm lỗ khóa, nhất định là ở trên này.

Bạch Dạ Hàn đá bay Kiều Nhã Nguyễn xong liền bị Phong Phong đấm thẳng vào ngực, rồi anh lại chạy tới chỗ Kiều Nhã Nguyễn để đỡ cô dậy.

Bạch Dạ Hàn bắt hai tay ra sau lưng, từ từ tiếp cận bọn họ, “Các người có gộp nhau lại cũng không phải là đối thủ của tôi đâu, đưa miếng ngọc đây cho tôi.” Hắn đưa tay ra với Thủy An Lạc, nói.

Thủy An Lạc vẫn đang bò lồm cồm dưới đất để tìm, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt xuống đất, môi cô run lên bần bật, “Rốt cuộc là ở đâu? Ở đâu chứ?”

Thủy An Lạc nói mãi, đầu gối cũng bị kim cương lạnh giá phía dưới mài vào đến phát đau, bên dưới giọng chú Hạng vẫn vang lên, bên tai là tiếng rên đau đớn của Kiều Nhã Nguyễn, bên cạnh mẹ cô cũng sắp không chặn được đám người kia đến gần nữa rồi.

Nhưng cô vẫn không tìm thấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2332: Thì ra là mày (9)
“Xin mày đấy, mau ra đi.” Thủy An Lạc bò từ bên này qua bên kia, ngay một chi tiết nhỏ thôi cũng không bỏ sót.

Cô thật sự muốn chặn lại tất cả các âm thanh kia, nhưng những âm thanh ấy lại như ma chú, cứ lởn vởn bên tai cô.

Phong Phong đưa Kiều Nhã Nguyễn lùi lại một bước, lau đi vết máu trên khóe môi mình, “Bạch Nhị, vẫn chưa tới hồi kết, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được.” Nói rồi anh bỗng buông Kiều Nhã Nguyễn ra. Thấy Bạch Dạ Hàn muốn lao qua chỗ họ, anh vội nắm lấy cổ tay hắn, lộn qua bẻ ngược tay hắn ra phía sau.

Kiều Nhã Nguyễn thừa cơ xông lên tấn công vào phía dưới của hắn. Bạch Dạ Hàn bị tấn công cả trên lẫn dưới, nhất thời không chịu nổi, bị hai người quẳng ra xa năm mét. Hắn lăn dưới đất nhưng lại nhanh chóng đứng dậy.

Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong theo dõi sát hắn, chú ý tới từng hành động và cử chỉ của hắn ta.

Lúc này, Băng Tuyết vẫn đang quấn lấy Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực và cô ta đều thuộc kiểu ra tay dứt khoát nhanh chóng cho nên người ngoài cơ bản không nhìn thấy ai với ai cả.

Mãi cho đến khi Băng Tuyết bị Sở Ninh Dực đạp một nhát, bức lùi lại vài bước, giữa họ mới xem như tạm thời dừng lại.

Băng Tuyết phun ra một búng máu, rồi lại siết chặt lấy tay mình tấn công về phía Sở Ninh Dực.

“Nhóc con, chú là thầy của cháu đây.” Bên dưới, chú Hạng khẽ nói.

“Nhưng chú cũng là người đã hại cháu.” Thủy An Lạc lớn tiếng gắt lên, để nói với ông ta, cũng là để nhắc nhở chính bản thân mình.

“Nhóc con, những gì chú có thể dạy đã dạy lại hết cho cháu rồi.” Chú Hạng vẫn tiếp tục nói.

Thủy An Lạc vẫn cứ tự nói với chính mình rằng đừng nghe, đừng nghe, nhưng những điều đó lại cứ như mọc chân, chạy thẳng vào tai cô.

“Nhưng những người mà chú hại cũng có cả cháu nữa.” Thủy An Lạc vừa nói nước mắt vừa rơi xuống mặt kim cương.

“Sư phụ chỉ muốn cô ấy sống lại thôi.” Chú Hạng quay lại nhìn người phụ nữ nhịp tim đang ngày một yếu dần kia, điện tim đồ cũng đã thành một đường thẳng, hai mắt ông lại đỏ lên.

Thủy An Lạc khựng lại nhìn người bên dưới, “Nhưng chú Hạng, cháu cũng muốn sống mà.” Nói xong cô lại càng kiên quyết phải tìm cho bằng được lỗ khóa.

Đột nhiên, Thủy An Lạc bị một ngoại lực tác động bổ nhào xuống đất. Cô hét lên một tiếng, tay phải bị chế trụ, muốn cướp mất miếng ngọc trong tay cô.

Bị ngã xuống nền kim cương Thủy An Lạc vốn đã ngẩn ra rồi, lúc này thấy người đàn ông trên người mình đang cố gắng hết sức để nắm lấy tay cô.

Hàng Giả nhíu mày lại giống y hệt với Sở Ninh Dực, “Đưa đây.”

Kể cả cất tiếng cũng giống y như đúc.

Thủy An Lạc nắm chặt tay mình, cô không sao có thể tưởng tượng được rằng có một ngày, có một người đàn ông giống y như Sở Ninh Dực lại đè lên cô muốn cướp đi thứ cuối cùng bảo vệ sinh mạng của cô.

“Mày đừng có mơ.” Thủy An Lạc gằn từng chữ, tay phải của cô bị cậy đến phát đau, vai trái bị hắn tắm chặt, gần như muốn bóp nát người cô.

Đôi mắt tím của Thủy An Lạc nhìn chằm chằm vào Hàng Giả, nhưng có vẻ như hắn đã biết nên không hề nhìn vào mắt cô.

“Lạc Lạc!!!” Long Man Ngân hét lên rồi lại quay lại nã súng vào người đang đè trên người cô.

Hàng Giả né rất nhanh, Thủy An Lạc nhân cơ hội lăn đi rồi bò dậy, sau đó quay lại kéo lấy chân Hàng Giả về phía sau.

Thủy An Lạc bực tức hừ một tiếng, vì lúc này tay cô bị ở ngoài chỗ bề mặt kim cương nên miếng ngọc bị văng rơi thẳng lên bề mặt. Thủy An Lạc nhịn đau, ngẩng lên nhìn miếng ngọc đang quay tròn không ngừng rồi dừng lại. Cô cắn chặt răng, lúc xông tới chỗ người kia cô liền rút dao găm ra rạch thẳng vào chân hắn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2333: Thì ra là mày (10)
Hàng Giả bị đau, lúc quay lại Thủy An Lạc đã bò nhào tới, nhưng khi cô tóm được miếng ngọc lại bị Hàng Giả tóm lấy tóc.

Thủy An Lạc kêu lên, bị kéo giật ngược ra sau, con mẹ nó đau chết cô rồi.

“Lạc Lạc!!!” Tất cả mọi người đều đang bị quấn lấy nên hầu như không có ai có thể tới giúp cô được. Thủy An Lạc thấy tên Hàng Giả kia một tay tóm mình một tay cầm miếng ngọc. Cô cắn chặt môi, nhìn tay hắn ngày một sát lại.

“Lạc Lạc!!!” Sở Ninh Dực quay lại, lại cho Băng Tuyết có cơ hội tấn công, tuy anh tránh được nhưng vẫn bị Băng Tuyết đánh gió qua phải lùi lại phía sau.

“Số Bảy, mẹ mày gọi mày về nhà ăn cơm kìa.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng. Lúc Số Bảy ngoảnh lại nhìn cô, cô bất chấp cả việc da đầu đau rát, bỗng lật người lại, tay phải với tới miếng ngọc, sau đó cắn lên cánh tay của Hàng Giả. Hàng Giả bị đau, Thủy An Lạc liền trượt lại phía sau một khoảng cách nhất định.

Hàng Giả bị cắn đau đến mức phát điên. Hắn đứng giận tức giận nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc từ từ ngồi trên mặt kim cương lui về phía sau, tay vẫn nắm chặt miếng ngọc, như thể muốn khảm nó luôn vào lòng bàn tay mình vậy.

“Chú Hạng, Long gia còn có một bí mật mà chắc chú không biết, nó được gọi là: Long nữ chết, cây cỏ khô cằn, người phải bồi táng theo. Cháu chết rồi, mọi người cũng sẽ phải chết chung với cháu, kể cả là Công chúa Delia cũng không ngoại lệ.” Thủy An Lạc trầm giọng nói, lại nhìn Hàng Giả đang ngày càng áp sát tới.

Cô đang đánh cuộc, đánh cuộc xem chú Hạng có tin vào bí mật này không.

“Hơn hai mươi năm trước, bác cháu chết trong nhà, người làm trong một đêm chết sạch, ngay cả cây cỏ xung quanh cũng khô cằn hết cả. Ba năm trước, bà ngoại cháu chết, toàn bộ Long gia ở Rome không một ai sống sót. Nếu chú không tin, vậy có thể để hắn giết cháu.”

Thủy An Lạc nói rồi cứ nuốt nước bọt, vì đây chỉ là một truyền thuyết, thậm chí Sở Ninh Dực còn từng nói, tất cả những điều này chẳng qua chỉ là một mánh khóe Long Nhược Sơ dựng lên theo kiểu thần bí mà thôi.

Nhưng muốn để chú Hạng tin thì cô cũng buộc phải khiến bản thân mình tin vào điều đó.

Hàng Giả bỗng nhấc tay lên, như thể giờ chỉ cần hạ tay xuống thôi là có thể lấy mạng cô luôn.

Thủy An Lạc nhắm mắt, lúc này tim cô đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Lạc Lạc!!!” Sở Ninh Dực nổi điên, đạp bay Băng Tuyết ra năm mét, sau đó nhanh chóng lách người lăn một vòng ôm lấy cô lăn xuống khỏi bậc của bề mặt kim cương.

Thủy An Lạc bám vào người Sở Ninh Dực, thở hổn hển, suýt nữa... suýt chút nữa là cô bị đập chết rồi.

Hàng Giả nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực. Hắn đứng trên kim cương nhìn xuống họ, cảm giác thật ngạo nghễ.

Cả Hàng Giả và Băng Tuyết cùng lên thì dù Sở Ninh Dực có là thần cũng không thể là đối thủ của chúng được.

Sở Ninh Dực bảo vệ Thủy An Lạc phía sau, nhìn hai kẻ đang từ từ tiến về phía họ.

“Cô Long, giờ giao miếng ngọc ra đây, chúng tôi có thể thả các người đi.” Băng Tuyết trầm giọng nói.

“Cô đừng có mơ!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

“Vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình.” Nói rồi Băng Tuyết liền tấn công về phía Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc lùi về sau một bước, nhưng vì phía sau toàn là mảnh vỡ nên cô bị ngã ngồi xuống mặt đất đầy mảnh vỡ kia, lòng bàn tay truyền tới cảm giác đau rát. Thủy An Lạc ngồi phệt dưới đất. Cô giơ tay lên nhìn thì thấy lòng bàn tay bị đá rạch vào, tay cũng bị găm đầy mảnh vỡ, may mà miếng ngọc vẫn chưa bị xứt mẻ gì.

Thủy An Lạc bò dậy, nhìn mọi người xung quanh, vì đau nên cô khẽ chửi một tiếng, lại lết thừng bước về phía bề mặt kim cương.

Băng Tuyết giơ tay ra tóm, lúc Sở Ninh Dực định giơ tay ra khống chế lại bị Hàng Giả chặn lại.

Băng Tuyết tóm lấy bả vai Thủy An Lạc, tay còn lại tóm lấy tay phải của cô. Lúc Thủy An Lạc giằng ra, bỗng có người gia nhập, đạp bay tay Băng Tuyết ra khỏi cánh tay của Thủy An Lạc, tay còn lại đẩy Thủy An Lạc lên chỗ mặt kim cương kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2334: Không xứng nói lời yêu (1)
Thủy An Lạc thấy Lạc Hiên chạy tới liền bò lên mặt kim cương, máu trên tay cô in dấu lên đó, màu đỏ của máu dưới ánh nắng mặt trời bỗng nhức mắt lạ thường.

Thủy An Lạc đứng trên đó cúi xuống nhìn xung quanh. Cô gần như không nhìn thấy bất cứ chỗ lồi lõm nào trên bề mặt trơn bóng đó cả.

Miếng ngọc trong lòng bàn tay nóng lên, Thủy An Lạc ngoảnh lại, nhìn chỗ đuôi rồng, mắt cô nheo lại nhìn vào chỗ máu đỏ nhức mắt ấy, sau đó từ từ đi tới.

Bên dưới mặt kim cương, chú Hạng đang chắp tay sau lưng, nhìn Thủy An Lạc đang bước từng bước tới, sắc mặt cũng ngày càng nghiêm lại.

“Nhóc con...”

Ông ta lên tiếng, nhưng Thủy An Lạc lại làm như không nghe thấy.

Cô đi tới phía sau, miếng ngọc lại càng nóng ran lên, thế rồi cô từ từ ngồi xuống.

Băng Tuyết ngoảnh lại, đang định ngăn cản thì Lạc Hiên đã chặn đường cô ta lại, không cho cô ta tiếp tục tới gần nữa.

Thủy An Lạc với tay tới, đúng cái chỗ bị lõm xuống có thể đặt miếng ngọc vào vừa in.

Bạch Dạ Hàn hơi nheo mắt lại, lúc Phong Phong ra tay với hắn, hắn cũng không tránh đi, ngược lại còn cố tình nhận lấy một đấm đó, sau đó nắm lấy cổ tay của Phong Phong, lật người anh ra phía sau.

“Phong Phong!!!” Kiều Nhã Nguyễn hét lên, cánh tay bị Bạch Dạ Hàn bẻ ngược ra sau. Lúc Bạch Dạ Hàn dùng sức, Kiều Nhã Nguyễn liền nhảy vọt lên, nện thẳng đầu gối vào mặt hắn. Bạch Dạ Hàn theo phản xạ lùi lại, còn Phong Phong ở đằng sau đang nửa ngồi nửa quỳ dưới đất liền nắm lấy hai chân của hắn, kéo mạnh một cái.

Mà lúc này, Thủy An Lạc đang đặt miếng ngọc vào cái rãnh lõm xuống kia, nhưng cái rãnh đó bị đẩy lên quá nhiều, cô ấn mãi cũng chỉ vào được một chút.

“Nhã...” Thủy An Lạc đè miếng ngọc xuống, quay lại gào lên.

Kiều Nhã Nguyễn thấy Bạch Dạ Hàn đang bị Phong Phong áp chế liền nhanh chóng nhảy lên bậc, sau đó ấn xuống tay Lạc Lạc, cố gắng dùng hết sức để ấn miếng ngọc vào.

Bạch Dạ Hàn bị Phong Phong đè xuống. Hắn giãy ra rồi bỗng móc chân lên đá vào lưng Phong Phong, để Phong Phong phải lăn xuống khỏi người hắn.

Bạch Dạ Hàn nhanh chân chạy tới chỗ kim cương, tóm lấy hai người kia. Kiều Nhã Nguyễn ngoảnh lại, thấy hắn đang tới liền bảo vệ Thủy An Lạc phía sau.

“A!!!”

Bạch Dạ Hàn không chút kiêng dè nện thẳng một đấm xuống lưng Kiều Nhã Nguyễn.

Nhưng cũng vì chính cái đập này của hắn mà miếng ngọc cũng được hai cô ấn vào vừa khít.

“Nhã!!!” Thủy An Lạc quay phắt lại.

Lúc này Phong Phong cũng đã nhảy lên, tóm lấy cổ áo của Bạch Dạ Hàn, lôi xềnh xệch hắn xuống.

Một cú đánh này của hắn gần như đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của Kiều Nhã Nguyễn, khiến cô mãi không thể phản ứng lại được.

Còn miếng ngọc thì đang dần dung hòa vào đó, con rồng nhỏ bên trong cũng từ từ bơi ra cho dến khi biến mất hoàn toàn.

Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn dậy, nhìn sự thay đổi trên bề mặt kim cương.

Nhưng bên dưới kim cương cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, Thủy An Lạc thấy vậy liền gắng sức đỡ Kiều Nhã Nguyễn đi xuống.

Lúc họ vừa nhảy được xuống dưới, con rồng lớn cũng phá vỡ bề mặt xuất hiện.

Dưới ánh mặt trời, sắc tím bỗng nhuộm cả một vùng đất lớn.

Long Man Ngân dựa vào cột đá, đỡ tay vào cái bụng đang đau lên của mình, lại nhìn con rồng lớn đang bay lượn trên bầu trời kia.

Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều dừng hết lại, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ lạ ấy.

Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn ngã xuống chỗ Long Man Ngân, thở hổn hển, rồng lớn quẩn quanh nhất thời khiến mọi người không thấy ánh cầu vồng đâu nữa, như thể nó đang nhường chỗ cho ánh sáng tím cao quý này vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2335: Không xứng nói lời yêu (2)
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn con rồng lớn. Đây là rồng của cô, vì nó mà đám người bọn họ gần như sắp mất mạng cả rồi.

“Không...” Tiếng gào bên dưới bề mặt vỡ nứt truyền ra, như muốn rung chuyển cả một ngọn núi.

Con rồng lớn bay lượn vài vòng trên bầu trời trong mấy giây ngắn ngủi rồi biến mất ngay trên đỉnh đầu Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc khẽ nhắm mắt lại, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ánh sáng tím cao quý dần biến mất cùng sự tan biến của con rồng. Lúc Thủy An Lạc mở mắt ra, mắt cô đã là một đôi mắt nâu trong sáng, sáng hơn trước kia rất nhiều.

“Mắt mày...” Kiều Nhã Nguyễn kinh ngạc, chỉ tay vào Thủy An Lạc thốt lên.

Long Man Ngân cũng xoa lên mặt Thủy An Lạc, “Cuối cùng con cũng được trở thành một người hoàn chỉnh rồi, một người bình thường thật sự.”

Thủy An Lạc đưa tay lên ôm lấy tay mẹ, từ nay về sau sẽ không còn Long gia nữa, không có cái thứ gọi là “rồng” này xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mọi người nữa rồi.

Long gia ở Rome từ nay mới chính thức biến mất hoàn toàn.

Tiếng máy móc trong hầm băng phát ra tiếng động chói tai, sau đó cũng hoàn toàn biến mất, tiếng gào thét điên cuồng của chú Hạng truyền ra, “Tao sẽ bắt tất cả chúng mày bồi táng theo.”

Thủy An Lạc vịn vào cái cột đã rạn nứt đứng dậy một cách khó khăn. Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô với vẻ lo lắng.

Long Man Ngân kéo tay cô lại, “Lạc Lạc...”

Thủy An Lạc nhìn mẹ, lại nhìn gương mặt tái nhợt của Kiều Nhã Nguyễn và mấy người lại bắt đầu lao vào đánh nhau bên kia, “Có một số chuyện con phải hỏi cho rõ mới được.”

Kiều Nhã Nguyễn vật lộn muốn đứng dậy, lại bị Thủy An Lạc ngăn lại, cô khẽ nói: “Để tao tự đi.”

Cô muốn tự mình giải quyết ân oán giữa cô và chú Hạng.

Hơn nữa, bên phía phòng nghiên cứu người cải tạo gen vẫn chưa có tin tức gì. Cô phải giữ chân chú Hạng cho họ, ngăn ông ta không khởi động cơ quan thoát khí độc.

Bề mặt kim cương bị nổ tung đồng thời cũng phá vỡ con đường trước đây bị bịt kín. Thủy An Lạc cố nhịn cơn đau buốt bước từng bước xuống bậc thang, đi về phía người đàn ông đang ôm lấy cơ thể của Công chúa Delia mà đã gần như phát điên kia.

Thủy An Lạc bước một bước lại phải hít vào một hơi. Cho đến khi đi tới bậc cuối cùng, cô dựa vào tường, từ từ ngồi xuống, cũng không đứng dậy được nữa.

“Chú Hạng.” Thủy An Lạc khẽ cất tiếng gọi.

Chú Hạng quay phắt lên, nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sát ý.

“Vậy ra người vợ ở núi Châu màChú Hạngnói với cháu, chuyện người thanh niên trí thức mà chú nói với cháu, chuyện thôn Long Gia mà chú nói với cháu đều là giả hết sao, là chú đã lừa cháu ngay từ đầu rồi ạ.” Thủy An Lạc dựa vào tường, lại thỏ thẻ cất tiếng, “Hay nói người thầy thích ăn gan heo, thích uống Trúc Diệp Thanh cũng đều là giả hết?”

Ánh mắt căm phẫn của chú Hạng đã dịu dần xuống.

“Trước đây lúc tới Provence, ba Lạc của cháu nói ông ấy được một người bạn Trung Quốc tặng một hộp trà rất ngon, là Trúc Diệp Thanh. Cháu còn nịnh ông ấy để xin về cho chú, nói là làm quà tặng chú khi ở núi Châu về.” Thủy An Lạc cười ha hả, trong nụ cười ấy còn xen lẫn cả sự tự giễu.

Giờ cuối cùng thì cô cũng đã hiểu tại sao khi ấy Sở Ninh Dực lại nói phải thận trọng đánh tường bước, nhưng cuối cùng bỗng lại ra quyết định bất ngờ rồi. Cô từng nói, anh không biết Zero là ai? Lỡ “hắn” chạy mất thì làm sao?

Nhưng anh không trả lời cô.

Vì anh đã biết từ trước, cho nên mới muốn tốc chiến tốc thắng, để tên Zero này biến mất trước khi “hắn” xuất hiện trước mắt cô, để rồi chú Hạng của cô chỉ giống như sau khi tới núi Châu thì không quay về nữa mà thôi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2336: Không xứng nói lời yêu (3)
Công chúa Delia vốn không tỉnh lại, giờ đây ngay cả nhịp tim cũng không còn nữa. Chú Hạng đặt Công chúa xuống giường rồi từ từ đứng dậy đi về phía Thủy An Lạc: “Những gì chú dạy cho cháu đều là thật cả.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Phải, đều là thật, ngay cả việc ở lại nhà xác cũng chỉ là để nghiên cứu người chết, để cứu sống người mà chú yêu sâu đậm.” Thủy An Lạc thấy chú Hạng đang tiến lại về phía mình, nhưng cô cũng không hề sợ hãi.

Chú Hạng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô giống như trước đây, giống như khi họ còn cùng làm việc trong nhà xác vậy.

“Còn nhớ khi ấy cháu bị người ta hại bảo là yêu quái, chú đã nói gì với cháu không?” Chú Hạng bỗng nói.

Thủy An Lạc nhìn chú Hạng. Buổi trưa hôm ấy, cô phải đi mua cơm cho chú Hạng, chú Hạng bỗng hỏi cô cảm thấy trong này thế nào?

Chú Hạng nói: Trong này rất yên tĩnh, cũng không có ai dám tới gần, vì họ đều sợ người chết, nhưng bất cứ khi nào người sống đều đáng sợ hơn người chết.

“Người sống đều đáng sợ hơn người chết.” Thủy An Lạc chậm rãi nói.

Chú Hạng cười ha hả, “Con nhóc này, lúc bà cháu giao cháu cho chú, chú cũng không muốn dìu dắt cháu đâu, vì dù gì thì trước đó cháu cũng có nhiều phốt quá rồi, khiến bao nhiêu giáo viên bị bức bỏ đi không thì bức chết, khi ấy chú còn nghĩ cháu cũng tài phết đấy.”

Phía bên trên mọi người đánh nhau dầu sôi lửa bỏng, dưới này họ lại yên bình nói chuyện với nhau.

“Cháu bức Lâm Thiến Thần chết, bức bà cháu phải bỏ đi, bức Lan Hinh phát điên, đến cuối cùng lại hại anh Lý Tử chịu tổn thương phải rời khỏi bệnh viện. Cả cái bệnh viện này ai cũng biết cháu là Sát thủ hại giáo viên, không ai dám nhận cháu cả. Lúc bà bảo cháu tới làm việc ở nhà xác, cháu còn nghĩ liệu có phải ý của bà là “Mày có giỏi thì bức người chết sống lại luôn đi” không ấy.” Thủy An Lạc khẽ nói, vết thương trên người cũng không còn đau như trước nữa.

“Lúc chú thấy con nhóc nhà cháu dè dặt tới cùng với Sở Ninh Dực chú liền biết chú chắc chắn sẽ nhận con bé này rồi.”

“Vì Sở Ninh Dực sao ạ?”

“Không, vì dáng vẻ cháu trốn sau lưng cậu ta, thò đầu ra muốn nhìn nhưng lại không dám nhìn rất giống với chú hồi nhỏ. Có khi cháu cũng không thấy sợ đâu, nhưng vì có cậu ta ở đó nên cháu liền có cảm giác là mình đang sợ, đúng không?” Chú Hạng cười hỏi.

Thủy An Lạc cúi đầu không trả lời lại câu hỏi này của ông ta.

Chú Hạng ngồi trong góc tường, dưới nền đất vẫn còn vết máu của Lawrence, lúc này đã không thấy ông ta đâu nữa rồi, nên sau khi chú Hạng ngồi xuống, hai chân liền đè lên vũng máu đó.

Thủy An Lạc lẳng lặng nhìn, trong đôi mắt sáng ngời không biết đang ánh lên suy nghĩ gì.

“Ba chú là người giàu nhất của nước Z, năm ấy chú mười tuổi đã ra biển cùng với ông ấy. Nhưng ba chú lại bị đám cướp biển giết, đám người hầu kia cũng bị giết sạch. Chú được ba đặt trong một chiếc thùng gỗ, sau đó trôi dạt lên hòn đảo này.” Chú Hạng nói rồi lại nghiêng đầu qua nhìn Thủy An Lạc, “Có nhớ chú từng nói với cháu, chú sống trong một nhà làm nông ở núi Châu, sau này đã lấy con gái của họ không?”

Thủy An Lạc gật đầu, “Nhưng chú đã lừa cháu.”

“Chú sống một mình trên hòn đảo nhỏ này vài năm, mãi cho đến khi Công chúa Delia xuất hiện. Cô ấy rất đẹp, rất lương thiện, sau khi phát hiện ra một kẻ như người rừng là chú cũng không hề tỏ ra chán ghét, thậm chí còn cho chú cái ăn, cho chú chỗ ở. Cô ấy đối xử tốt với tất cả người hầu kẻ hạ. Rồi tới khi đám cướp biển kia càng ngày càng hung hăng ngang ngược, cô ấy cũng bắt đầu tìm cách giải quyết.”

Thủy An Lạc nhìn chú Hạng, “Bà ấy tới tìm Lạc Vân là vì khi ấy Lạc Vân đang làm ăn rất phát đạt, tiếng tăm lừng lẫy trong giới, thế nên tất cả mọi người đều nghĩ, Công chúa Delia để ý tới Lạc Vân nên mới chạy theo ông ấy khắp nơi?”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2337: Không xứng nói lời yêu (4)
Chú Hạng lắc đầu, “Đúng là Công chúa thích ngài Lạc thật, khoảng thời gian đó là quãng ngày tháng mà cô ấy vui vẻ nhất, nhưng ngài Lạc vẫn từ chối cô ấy, thế nên Công chúa liền quay trở lại đảo. Cũng chính vào lúc đó chú biết được hang ổ của lũ cướp biến chính là ở đây.” Chú Hạng nói rồi lại chỉ về một phía của hầm băng, “Chú rời khỏi tòa lâu đài, nghĩ mọi cách để vào được đây, tới bên cạnh Zero. Những năm ấy, chú đều tỏ ra rất thật thà, vờ câm giả điếc, chỉ là để có một ngày có thể bắt tay với quốc gia tiêu diệt đám cướp hại nước hại dân này.”

“Nhưng chú lại không ngờ được rằng lũ cướp biển này lại cấu kết với Quốc vương của nước M. Thậm chí sau khi bị Công chúa Delia phát hiện ra, ông ta liền cấu kết với Bá tước để giết chết Công chúa. Thế nên chú đã giết Zero vì bà ấy, chú đã giết ông ta ngay chính tại trong căn phòng tối mà ông ta đã giết chết Công chúa Delia sao.”

Thủy An Lạc cảm thấy tình yêu của chú Hạng hèn mọn như một hạt cát bụi, nhưng cũng lại mãnh liệt không ai sánh được bằng.

Tình yêu là gì?

Đây là một thứ không ai có thể hiểu được, nó chiến thắng ý chí của tất cả mọi người, khiến bạn có thể làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Trước giờ ông ấy đều không khẩn cầu có được sự coi trọng của Công chúa Delia, thậm chí chỉ là một ánh mắt, nhưng vì bà ấy, ông ấy cũng vẫn muốn giải quyết chuyện lũ cướp biển mà bà ấy luôn bận tâm trong lòng tới.

Thủy An Lạc nghĩ, đời này Công chúa Delia yêu hai người đàn ông nhưng lại bỏ lỡ mất người yêu bà ấy nhất rồi.

Trong mắt Thủy An Lạc, ba của Phong Phong chính là người đàn ông sai lầm nhất mà Công chúa yêu.

Chú Hạng nhìn Thủy An Lạc: “Có phải chú ngốc quá không?”

Thủy An Lạc lắc đầu, lúc này đây cô lại không thể hận ông được, dù ông đã khiến cô đau khổ bao nhiêu năm qua, nhưng cô cũng không thể hận nổi.

“Chú liều mạng học y, muốn nghĩ mọi cách để bảo vệ tính mạng của cô ấy, cuối cùng mới biết được chuyện của Long gia ở Rome qua Lawrence, khi ấy chú liền biết niềm hy vọng của chú đến rồi. Về sau, Lawrence đề cập tới vấn đề người cải tạo gen, như vậy thì có thể thay thế được người thật, cũng từ lúc đó trở đi chú bắt đầu nghĩ, nếu như chú khống chế được cả thế giới này, vậy những chuyện như cướp biển cấu kết với quốc gia sẽ không xảy ra nữa, tất cả những cuộc giao dịch bẩn thỉu trong bóng tối của những nước kia đều có thể ngăn chặn được hết.”

Đầu ngón tay Thủy An Lạc chạm vào vết thương khiến cô đau rát.

“Thế nhưng dục vọng của con người là một vực sâu không đáy, cháu càng nắm giữ được nhiều thì càng cần phải có dã tâm lớn hơn để khống chế năng lực của cháu, lớn đến mức chú thật sự muốn khống chế cả thế giới này.” Chú Hạng nói rồi giơ nắm tay ra, như thể muốn nắm cả thế giới này trong lòng bàn tay mình thật vậy.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia, thật ra người phụ nữ này rất hạnh phúc, bà ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai khác nhiều.

“Nhưng, tất cả những điều này đều bị các người hủy hoại mất rồi, đều bị các người hủy cả rồi.” Chú Hạng cất tiếng, ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh. Ông ta đứng dậy nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc sững cả người, sao tự dưng nói giận là giận luôn thế?

Thủy An Lạc vịn vào tường đứng dậy, nhìn gương mặt dữ tợn của chú Hạng, “Chú Hạng, dục vọng của con người là cái vực sâu không đáy, nhưng dục vọng không phải là cái cớ để chú làm ra tất cả những chuyện này.”

Thủy An Lạc tỏ ý: Dục vọng người ta không có gánh cái tội này đâu.

“Hình như trước đây cháu từng nói với Lâm Thiến Thần, tình yêu không phải là nguyên nhân để cô làm sai thế này nhỉ.” Chú Hạng cười lạnh.

Thủy An Lạc muốn lùi lại phía sau nhưng cô không thể, “Chẳng lẽ không phải sao ạ? Lấy bất cứ chuyện gì ra để thỏa mãn việc làm ra sai lầm của mình thì đều là sai cả.”

Chú Hạng cười lạnh.

“Cũng giống như là, cháu có thể tha thứ hết tất cả những việc mà chú làm với cháu, nhưng điều đó không có nghĩa là chú đúng.” Thủy An Lạc khẽ nhúc nhích.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2338: Không xứng nói lời yêu (5)
Chú Hạng bật cười ha hả rồi bỗng vươn tay ra bóp cổ Thủy An Lạc: “Long nữ chết, cỏ cây khô cằn, người bồi táng theo, vậy thì chú sẽ để tất cả đám người các cháu sẽ chết cùng cô ấy, nếu cháu chết rồi thì ở đây cũng chẳng ai sống nổi.”

Thủy An Lạc bám tay vào bức tường phía sau lưng mình, nhìn người đàn ông trước mặt, cô đâu có bảo ông ấy tin lời cô nói vào lúc này đâu cơ chứ.

“Chú Hạng, Long gia vẫn còn nhiều bí mật lắm.” Nói tới đây cô liền nắm lấy cổ tay của chú Hạng, “Ví dụ như...” Nói rồi cô liền nhìn chú Hạng không hề chớp mắt, con ngươi màu nâu cũng từ từ chuyển thành tím.

Chú Hạng nheo hai mắt lại, nhưng ngay sau đó lại lùi về sau một bước.

Thủy An Lạc cũng lùi lại, khẽ vỗ lên cổ mình, nhìn người đang ngã xuống đất ôm đầu, “Xem ra Lawrence cũng không nói cho chú biết hết các bí mật của Long gia rồi.”

Chú Hạng nửa quỳ dưới đất, nhìn Thủy An Lạc đang thở hổn hển trên bậc. Ông ta cố lắc mình đầu để mình tỉnh táo lên một chút.

“Cô nghĩ làm như vậy thì các người có thể chạy được sao?” Nói rồi chú Hạng lại run rẩy đứng dậy, đi tới bên cạnh giường băng, sau đó liền với tay lấy cái điều khiển từ xa mà ông ta vẫn luôn giấu bên dưới giường băng.

“Tôi biết, người của các người giờ đang hủy đống người cải tạo gen kia, hiện tại chỉ cần tôi ấn cái nút này, đám người đó không ai sẽ chạy thoát được cả, độc sẽ thuận theo đường nước ngầm chảy tới đây, các người đều sẽ phải chết.” Chú Hạng nở một nụ cười dữ tợn, chỉ khi cúi xuống nhìn Công chúa Delia, nụ cười của ông ta mới không còn hung dữ nữa.

Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, “Chú Hạng, giờ chú quay đầu lại vẫn còn kịp, chú còn muốn hại bao nhiêu người nữa đây?” Thủy An Lạc trầm giọng nói.

“Chỉ các người mà thôi. Từ nay trở đi, mọi người sẽ quên đi hòn đảo này, nó sẽ biến mất giống như các người vậy.” Chú Hạng nói, vẻ mặt lại như một ác ma.

Thủy An Lạc không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn chiếc điều khiển từ xa trong thay chú Hạng. Cô muốn gọi người xuống đây, nhưng mọi người ở trên không có ai rảnh rỗi để có thể xuống giúp cô được cả.

“Chú Hạng, chú bình tĩnh lại đi.” Thủy An Lạc trầm giọng cất tiếng, “Phong Phong là con trai của Delia, là con trai duy nhất của bà ấy, đó chính là người tiếp tục sinh mệnh của bà ấy, chú muốn anh ấy cũng chết ở đây sao?”

Khóe mắt chú Hạng giật giật, nhìn Thủy An Lạc đang từ từ đi xuống, “Như vậy cũng tốt, tên nhãi đó vốn không làm tròn được trách nhiệm của mình, nếu đã vậy không bằng cứ để nó bồi táng theo Công chua Delia luôn.”

Thủy An Lạc thầm chửi một câu, cô không muốn đi bồi táng cho Công chúa Delia gì đó đâu.

Rõ ràng chú Hạng không muốn nói chuyện với Thủy An Lạc tiếp nữa, hay nói cách khác, từ khi Delia thật sự chết đi thì ông ấy đã điên rồi.

Thủy An Lạc cứ chốc chốc lại nhìn vào thứ trong tay chú Hạng, “Anh Sở, anh Sở!!!”

Thủy An Lạc nhìn chằm chằm chú Hạng gọi ầm lên.

Chú Hạng cầm điều khiển, chỉ cần ấn tay xuống một cái là có thể ấn vào công tắc, “Không kịp nữa rồi, mọi thứ đều...”

“Vút...” Một viên đá từ phía bên trên xuyên qua không khí bắn thẳng vào tay chú Hạng, chú Hạng bị đau liền đánh rơi chiếc điều khiển.

Thủy An Lạc vội vàng sải bước chân ngắn tũn của mình tới, ai nói chân ngắn vô dụng, chạy nhanh là đủ rồi.

Đúng vào lúc này, Hàng Giả và Băng Tuyết cùng nhảy xuống, theo sau đó là Sở Ninh Dực và Lạc Hiên.

Thủy An Lạc vừa nhặt được điều khiển lên, vai liền bị người ta kéo lấy. Cô vẫn chưa kịp hét lên thì người vừa kéo vai cô đã bị người chạy theo sau đó kéo đi mất. Thủy An Lạc run rẩy, cố tránh xa khu vực đánh nhau nhanh nhất có thể.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2339: Không xứng nói lời yêu (6)
Chỉ có điều khi Thủy An Lạc vừa bò lên được hai bậc thang lại đã bị Băng Tuyết bức xuống. Thủy An Lạc “ai da” một tiếng, giữ chặt lấy chiếc điều khiển lùi lại về sau, nhìn Lạc Hiên chặn ngay trước mặt cô ta, còn chú Hạng lúc này cũng đã trèo lên rồi.

“Lão Phật Gia, Lão Phật Gia đón lấy này.” Lúc thấy Kiều Nhã Nguyễn xuất hiện ở phía trên, cô liền ném mạnh ra ngoài ngay khi chú Hạng nhào tới.

Lúc này Bạch Dạ Hàn cũng đã đuổi kịp tới ngay phía trên. Hắn phi người qua chộp lấy điều khiển rồi lăn sang một bên.

Thủy An Lạc thầm chửi một câu, nhân cơ hội luống cuống bò lên. Chú Hạng cũng theo sát cô. Đám người ở bên dưới đánh nhau không nổi ắt cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lên trên này.

Kiều Nhã Nguyễn chẳng những không bắt được điều khiển mà còn bị Bạch Dạ Hàn lật người đá một cái, lúc này đang được Phong Phong đỡ nửa quỳ dưới đất.

Thủy An Lạc bò lên tới nơi liền trông thấy Bạch Dạ Hàn đang đứng thẳng dậy, “Má nó, Bạch Dạ Hàn, con mẹ nó sao anh vẫn chưa chết thế hả?”

“Cô chưa chết sao tôi dám chết được?” Bạch Dạ Hàn khẽ nhếch môi, chắc vì quần với đám Phong Phong quá lâu nên giờ quần áo của hắn xộc xệch, trên mặt cũng đầy vết thương.

Sau khi chú Hạng lên tới nơi, Bạch Dạ Hàn liền đưa điều khiển cho ông ta.Băng Tuyết và Hàng Giả cũng đều đã trở lại bên cạnh chú Hạng.

Hai bên đứng chống cự lẫn nhau. Thủy An Lạc đỡ Long Man Ngân tới. Ngăn cách ở giữa là hầm băng của Công chúa Delia.

Chú Hạng cầm điều khiển từ xa nhìn họ.

“Nhóc con, chú nói rồi, cháu không thắng nổi đâu.” Chú Hạng nhếch miệng, “Chỉ cần chú ấn xuống, bọn bọ đều sẽ phải chết.”

Thủy An Lạc đỡ Long Man Ngân, mặt Long Man Ngân tái nhợt nhưng cơ thể vẫn xem là ổn định. Thủy An Lạc không thể không nói, mẹ cô đúng là cái máy chiến đấu kinh người, sức chiến đấu của em trai cô cũng mạnh thật, đến thế này rồi mà cũng vẫn không sao.

Nhưng điều cô hiếu kỳ là không ngờ ba Lạc của cô tới giờ vẫn chưa hề xuất hiện.

Long Man Ngân khẽ thì thầm một câu gì đó vào tai Thủy An Lạc khiến cô trợn tròn mắt.

Long Man Ngân vỗ lên vai cô, nhìn chú Hạng nói, “Nhiều năm về trước, Công chúa Delia từng đề bạt ông với Lạc Vân, cho nên tôi cũng như được xem là từng nghe tới chuyện của ông.”

Chú Hạng nheo mắt lại nhìn Long Man Ngân, “Bà là Long Man Ngân?”

Long Man Ngân gật đầu, “Công chúa Delia vẫn luôn coi trọng ông. Nếu cô ấy biết ông thành ra cái bộ dạng này chắc chắn sẽ không vui đâu.”

“Khi nào tôi chết sẽ tới bồi tội với cô ấy, nhưng cũng phải kéo các người bồi táng theo nữa.” Chú Hạng không hề bị lay động.

Thủy An Lạc thầm chửi một tiếng, chú Hạng thế này đúng thuộc kiểu khó chơi rồi.

“Nhưng ông Hạng đây cảm thấy ông có khả năng ấy không?” Long Man Ngân cười từ tốn, giống như chính là Long Man Ngân mà Kiều Nhã Nguyễn từng thấy trước đây, mọi điều trên thế gian này đều không liên quan gì tới bà cả, bà chỉ là một tiên nhân bước ngang qua nhân gian mà thôi.

Chú Hạng nắm chặt chiếc điều khiển, “Chỉ cần tôi ấn xuống là xong.”

Long Man Ngân khẽ gật, “Phải, đó quả thật là thiết bị rất ghê gớm của ông, nhưng ông cứ thử xem.”

Long Man Ngân vừa dứt lời thì có hai bóng người cách đó không xa đi tới. Thủy An Lạc và những người khác quay lại nhìn. Người đi đầu là Lạc Vân, theo sau ông không phải ai khác mà chính là ba của Phong Phong - Phong Chính.

Chú Hạng thoáng sững sờ, ấn mạnh xuống công tắc trên điều khiển.

Lạc Vân đi tới bên cạnh Long Man Ngân, nắm lấy cánh tay bà rồi kiểm tra lại một lượt từ trên xuống, “Em không sao chứ?”

Long Man Ngân lắc đầu, Lạc Vân thấy bà không sao rồi mới quay ra nhìn Thủy An Lạc: “Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi, xem ra chuyện cũng được giải quyết rồi.”

Lạc Vân quan tâm vợ và con gái của vợ xong mới ngẩng lên nhìn chú Hạng.
 
Top