Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2370: Tiểu Bất Điểm vừa hôn anh trai rồi (7)
Thủy An Lạc bật tivi, câu hỏi này cô cũng từng hỏi rồi.

“Theo tin tức giải trí mới nhất, tối nay có người tận mắt trông thấy Phong Ảnh đế và nàng hoa đán mới nổi Triệu Uyển Uyển cùng nhau vào khách sạn, đến tận bây giờ vẫn chưa ra.”

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Nhìn kìa, mô tuýp tập kịch bản xuất hiện rồi kìa.”

Kiều Nhã Nguyễn dựa người vào sofa nhìn hai bóng lưng không rõ ràng trên màn hình, hơi nheo mắt lại.

Thủy An Lạc sững người, “Này, đùa tí thôi mà, mày tưởng thật đấy à?”

“Không phải.” Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, “Tao đang nghĩ nếu để mẹ tao nhìn thấy tin này thì sẽ nghĩ thế nào?”

Ặc...

Thủy An Lạc lại nhìn về phía bản tin, “Thật ra chắc mẹ mày có thể hiểu được thôi, những thứ như tin tức giải trí ấy mà, có rất ít cái là thật, hơn nữa...”

Thủy An Lạc chưa nói xong, điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn đã reo lên. Kiều Nhã Nguyễn với tay cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình liền sững lại, sau đó mở ra đưa cho Thủy An Lạc xem.

Thủy An Lạc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là vài tấm ảnh Phong Phong vừa gửi tới, địa điểm, khách sạn, nhân viên, tất cả đoàn phim và cả máy móc.

Bên dưới còn kèm theo một câu: Vợ ơi, tối nay anh quay phim thâu đêm, không về nhà, có ảnh chụp làm chứng.

“Chậc, chậc, chậc, chẳng trách có người nào đó chẳng buồn sợ hãi, không hề lo lắng tí nào.” Thủy An Lạc nói xong, tiện tay trượt lên trên, về cơ bản toàn là Phong Phong báo cáo lịch trình.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, không thì sao, nếu không phải như vậy, chắc bây giờ cô đã truy sát tới tận đoàn phim rồi.

“Hay lắm, rất cường thế.” Thủy An Lạc cười híp cả mắt, đưa điện thoại cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó dựa vào vai cô tiếp tục xem tivi, “Hôn lễ của hai người xếp vào đầu tháng hai hay cuối tháng hai?”

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc, sắc mặt hơi khó hiểu, “29 tháng 2, mẹ tao bảo hôm đấy là ngày đẹp.”

Thủy An Lạc khựng lại, sững người hồi lâu, cuối cùng mới nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ mặt không thể tin nổi, “Ngày 29 tháng 2, tao tưởng ngày 29 tháng 2 bốn năm mới có một lần?”

Kiều Nhã Nguyễn cười, “Chúc mừng, mày trả lời đúng rồi đấy.”

Thủy An Lạc, “...”

Đúng là ngày đẹp, sau này bớt đi được mấy ngày kỷ niệm.

“Mẹ ơi đi ngủ thôi.” Bánh Bao Đậu dụi mắt đi tới, trèo lên đùi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc ôm con gái lên. Cô bé lập tức chui vào lòng mẹ, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.

“Tao cho con bé đi ngủ trước, Tiểu Bất Điểm đã phải đi ngủ chưa?” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bất Điểm vẫn còn đang quậy với Bánh Bao Rau, trông có vẻ vẫn rất có tinh thần.

“Đợi thêm chút nữa đi, lúc trước giờ này đã ngủ lâu rồi. Tao thấy Bánh Bao Rau về rồi thì một chốc một lát không thể ngủ được ngay đâu, có khi còn không muốn về cùng tao luôn ấy.” Kiều Nhã Nguyễn đáp.

Thủy An Lạc không nói gì nữa, ôm Bánh Bao Đậu đã ngáp ngắn ngáp dài lên lầu.

Bánh Bao Đậu gác cằm lên vai mẹ, nhỏ giọng lầm bầm, “Mẹ ơi, Tiểu Bất Điểm vừa mới hôn anh trai đấy.”

“Hả?” Thủy An Lạc tò mò, quay đầu nhìn xuống dưới.

“Con nhìn thấy hết rồi, anh trai xấu lắm, cái gì con với Tiểu Bất Điểm không biết anh ấy đều bắt chúng con làm. Tiểu Bất Điểm không làm được, anh ấy bắt Tiểu Bất Điểm hôn anh ấy, không cho con hôn.” Bánh Bao Đậu tức giận mách tội anh trai.

Thủy An Lạc, “...”

Con trai, con đỉnh lắm, vậy mà cũng được nữa hả.

Thủy An Lạc ôm con gái đi lên, mở miệng nói, “Chúng ta không hôn anh trai con nữa, sau này muốn hôn phải hôn người nào đẹp trai hơn anh con.”

Bản tính mê cái đẹp phải rèn luyện từ nhỏ mới được.

Bánh Bao Đậu gật đầu rất nghiêm túc, nhưng lại không thể nhịn được nghĩ, có người nào đẹp trai hơn anh con nữa sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2371: Tiểu Bất Điểm vừa hôn anh trai rồi (8)
Thủy An Lạc dỗ con gái đi ngủ, lúc đi xuống cũng không thấy đứa nhóc nào nữa rồi, còn Sở Ninh Dực vẫn đứng trước cửa phòng bếp uống nước.

Thủy An Lạc thấy phòng khách trống trải liền không tiếp tục đi xuống nữa mà ghé vào lan can tầng hai nhìn người bên dưới.

“Anh chắc chắn là anh không giấu giếm em điều gì đấy chứ?” Thủy An Lạc nói.

Sở Ninh Dực đặt ly nước xuống đi lên lầu, vừa đi vừa nói, “Ví dụ như?”

“Ví dụ như Anh Xinh Trai với chị Mân Hinh làm sao này?” Thủy An Lạc thấy anh lên liền bổ nhào lên lưng anh.

Bước chân Sở Ninh Dực vững vàng vô cùng. Cho dù Thủy An Lạc đột nhiên tập kích, anh vẫn có thể ổn định cõng cô lên nhà tiếp, “Chuyện của họ, họ tự sẽ biết cách giải quyết, chúng ta nói về chuyện thanh mai trúc mã đi.”

Thủy An Lạc hộc máu, sao vẫn chưa chịu bỏ qua thế này hả trời?

Sở Ninh Dực cõng Thủy An Lạc về phòng, còn An Phong Dương cũng đã về đến nhà.

Lúc này Mân Hinh vẫn chưa ngủ, đang ngẩn người trước cửa sổ.

An Phong Dương bước vào ngồi xuống giường, nhìn người phụ nữ bên khung cửa sổ, ánh mắt thoáng vẻ thâm trầm, chất chứa một thứ cảm xúc không thể nói ra.

Trở về đã được một thời gian rồi mà bọn họ vẫn chưa nói chuyện tử tế được với nhau câu nào.

Nói xem vì sao cô lại giấu anh quyết định như vậy, hay nói xem tại sao cô vẫn không chịu nói với anh suy nghĩ thật sự của mình.

Mân Hinh quay đầu lại, lúc nhìn thấy An Phong Dương cô cũng hơi giật mình, như thể trước đó không hề biết là anh đã về.

“Em đi lấy nước tắm cho anh nhé.” Mân Hinh khẽ nói, định đi vào phòng tắm.

An Phong Dương lại đột nhiên đứng dậy, bước qua cầm lấy cổ tay cô. Trong khi cô còn đang trong cơn khiếp sợ, anh đã kéo cô lên giường rồi đè chặt dưới người mình.

“Phong Dương~” Mân Hinh thảng thốt kêu lên một tiếng, giống như không ngờ tới anh lại đột nhiên làm như vậy!

An Phong Dương nhìn người phụ nữ dưới thân mình. Họ đã ở bên nhau tròn năm năm, nhưng anh vẫn chưa thật sự hiểu được cô!

“Đối với em mà nói, rốt cuộc anh là cái gì chứ?” An Phong Dương gằn giọng giận dữ, cho dù đã tức giận đến cực hạn nhưng anh vẫn không thể nổi cáu với cô, bởi vì anh không làm được!

Mân Hinh hơi mím môi nhìn An Phong Dương, “Phong Dương, mấy năm qua anh thực sự rất tốt với em.”

“Anh không muốn nghe những lời này. Hinh Nhi, là anh chưa đủ tốt với em sao? Hay là anh chưa khiến em có được cảm giác an toàn? Hay là...”

“Không phải!” Mân Hinh có chút kích động vội nói. Cô vươn tay che miệng An Phong Dương lại. Cô thà để anh tức giận, thà để anh đánh mình, mắng mình, còn hơn là khiến anh phải yêu một cách hèn mọn như vậy.

“Phong Dương, anh rất tốt với em, nhưng cũng bởi vì anh quá tốt với em, cho nên em mới sợ, sợ có một ngày em sẽ hại cả mọi người. Phong Dương, em thật sự rất sợ.” Mân Hinh nói, rồi cô với tay ra ôm lấy người An Phong Dương.

Anh cảm nhận được người trong lòng mình đang run rẩy, trái tim lại đau dữ dội.

“Là anh chưa bảo vệ được em cho tốt.” An Phong Dương tự trách nói, nếu không phải xảy ra những chuyện vừa rồi, có lẽ cô ấy đã chẳng có cảm giác sợ hãi như vậy.

Mân Hinh liên tục lắc đầu trong ngực anh, rõ ràng anh đã làm rất tốt rồi.

“Phong Dương, em biết mấy năm nay anh đã vì em mà hy sinh rất nhiều, thực sự quá đủ rồi.” Mân Hinh khẽ ngẩng đầu, vươn tay vuốt ve gò má của An Phong Dương, “Phong Dương, điều may mắn nhất cuộc trong cuộc đời này của em chính là gặp được anh.”

An Phong Dương cúi đầu nhìn Mân Hinh, trước kia anh cố ý tiếp cận Mân Hinh là để trả ơn, nhưng sau đó, anh đã thực sự yêu cô gái này, yêu thứ khí chất điềm tĩnh trên con người cô, hoặc có thể nói là yêu sự an bình mà cô mang tới cho tâm hồn anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2372: Tiểu Bất Điểm vừa hôn anh trai rồi (9)
Tình yêu của bọn họ thuận buồm xuôi gió, không có sóng to gió lớn như Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực, cũng không đau cắt tim gan như Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong.

Nhưng chính sự yên bình này lại khiến anh không dám buông tay, cũng khiến anh sợ hãi, sợ một ngày nào đó sẽ có người đột nhiên phá vỡ sự bình yên này.

Mà quyết định trước đó của Mân Hinh, đơn giản chính là một cách để phá vỡ sự yên ả ấy.

Cho nên, thay bằng nói anh đang tức giận thì nên nói là anh bỗng không biết mình nên đối mặt như thế nào.

“Nhưng sau đó Lạc Lạc nói rất đúng, cho dù thế nào, em cũng là mẹ của Miên Miên, em cho con bé sinh mệnh, nhưng không có quyền quyết định thay con bé.” Mân Hinh thổ lộ nguyên nhân khiến mình hối hận.

“Vì muốn ở bên con bé không chút kiêng kỵ, em bắt con bé phải chịu đựng ba năm đau đớn vì thiếu em, như vậy không công bằng với con bé, cũng không công bằng với anh.” Mân Hinh nói, rồi lại tiếp tục vuốt ve khóe mắt anh, “Cho nên dù tương lai có như thế nào em cũng sẽ không để ý tới nữa, được ở bên con và anh mới là điều em mơ ước nhất.”

An Phong Dương vẫn nhìn cô, ánh mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn ra được bất cứ điều gì.

Mân Hinh có chút lo lắng, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

Anh ấy vẫn không chịu tha thứ cho cô sao?

Mân Hinh từ từ rụt tay lại, cặp mắt rũ xuống đầy vẻ lạc lõng.

An Phong Dương lại đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng nói, “Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất cứ sự nguy hiểm nào nữa, không bao giờ để em phải sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa cả!”

Trái tim vốn đang suy sụp của Mân Hinh bỗng được cứu vớt trong nháy mắt. Cô ôm chặt lấy An Phong Dương, thấp giọng ghé bên tai anh nói, “Em không sợ gì cả, chỉ cần có anh, em sẽ không sợ gì nữa hết.”

Có một số việc, chỉ có trải qua rồi mới hiểu được, không có gì quan trọng hơn là được ở bên nhau.

Giờ cô chỉ muốn trông nom căn nhà này, người đàn ông này, và con gái của họ, yên bình sống cả quãng đời.

“Mấy ngày ở trên đảo em đã suy nghĩ rất nhiều, trên đời này có quá nhiều người có vô vàn tiếc nuối, nhưng em không muốn để bản thân phải nuối tiếc điều gì cả. Phong Dương, em xin lỗi.” Mân Hinh khẽ thì thầm vào tai anh.

An Phong Dương nhìn cô, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc, cuối cùng hôn lên môi cô.

Nụ hôn này không vội vàng, thậm chí còn đầy dịu dàng.

Mân Hinh thả lòng đáp lại nụ hôn của anh, cho đến khi anh hơi tách ra.

An Phong Dương nhìn người con gái hai má ửng hồng dưới người mình, cố nhịn xuống thứ cảm xúc khác biệt trong lòng, dịu dàng nói, “Hinh Nhi, anh không giỏi giang như Sở Đại, cũng không có dã tâm như cậu ấy. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình bên em. Anh không cần oanh oanh liệt liệt, không cần khắc cốt ghi tâm, anh chỉ cần em là đủ rồi.”

Mân Hinh rơi lệ gật đầu, ghì chặt lấy cổ anh. Thứ bọn họ cần đều không phải cái gì đó quá mãnh liệt, họ đều có mong muốn giống nhau, nhưng cô thiếu chút nữa đã đi lầm đường, là lỗi của cô.

An Phong Dương tiếp tục hôn lên môi cô, có điều lần này có chút nôn nóng hơn lần trước, lại hơi mạnh bạo hơn sau sự nhẫn nhịu kia.

Vì tính cách của hai người nên tình yêu của họ chung quy cũng sẽ không rầm rộ phô trương, nhưng như vậy không có nghĩa là tình yêu của họ không phải là thật.

Có một kiểu tình yêu giống như bọn họ, tựa như khe nhỏ sông dài.

“Hinh Nhi, anh yêu em.”

Giây phút tình cảm bùng nổ mãnh liệt, điều anh thốt ra không chỉ đơn giản là ba chữ này, mà còn là lời hứa hẹn cả cuộc đời này với cô.

Mân Hinh ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận thứ hạnh phúc mà chỉ có anh mới có thể mang lại cho cô trong thời khắc này, vậy mà thiếu chút nữa cô đã tự tay hủy hoại nó.

Sau ánh bình minh, hạnh phúc của họ vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2373: Tiểu Bất Điểm vừa hôn anh trai rồi (10)
Mười ngày sau, Phong Phong cần phải hoàn thành xong nội dung của mười tập phim để kết thúc công việc.

Kiều Nhã Nguyễn hiếm khi dẫn cả Tiểu Bất Điểm đến kiểm tra tiến độ.

Tiểu Bất Điểm vừa thấy Tiểu Sư Niệm, nháy mắt đã quên mất ba mình là ai. Hai đứa nhóc chơi đùa vui vẻ với nhau khiến Phong Phong ai oán thi thoảng lại liếc con gái mình một cái.

Kiều Nhã Nguyễn cười nhạo, Phong Phong liền ôm lấy vợ mình. Nhưng tiếc là anh lại tưởng bở rồi, lúc này Kiều Nhã Nguyễn lại chạy đi tìm Triệu Uyển Uyển đang hóa trang.

Phong Phong phẫn uất không thôi, hai mẹ con có chắc là đến thăm anh không thế hả?

Đám nhân viên của đoàn làm phim lúc này đã kích động lắm rồi. Mấy ngày nay Phong Phong và Triệu Uyển Uyển gần như ở bên nhau từ sáng tới tối, những tin đồn thất thiệt đã bay đầy trời, vậy mà chính chủ vẫn không ló mặt, không ngờ tới cuối cùng vẫn để bọn họ gặp được.

Kiều Nhã Nguyễn tựa bên bàn tran điểm, nhìn Triệu Uyển Uyển đang khép hờ mắt nghỉ ngơi, “Diễn chung với anh ấy mệt lắm đúng không?”

Triệu Uyển Uyển nghe thấy giọng nói của Kiều Nhã Nguyễn liền mở mắt, ánh mắt cô lại đầy mệt mỏi. Mười ngày qua cô và Phong Phong đã quay với tốc độ tối đa, vốn phải quay trong một tháng, giờ chỉ dùng có mười ngày, cô thực sự mệt lắm rồi.

“Cũng bình thường, thầy Phong có thể dạy cho tôi rất nhiều thứ.” Triệu Uyển Uyển nở một nụ cười với Kiều Nhã Nguyễn. Trong đoàn làm phim, cô vẫn luôn gọi Phong Phong là thầy.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai. Cô đã từng thấy Phong Phong quay phim, khi đóng phim anh rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không có tình người, “Bị chửi không ít đúng không?”

Triệu Uyển Uyển vươn tay day day trán, chỉ cười không nói, những lời này bà xã người ta có thể nói, nhưng cô thì không thể.

Cô quay đầu lại nhìn hai cô bé con đang chơi đùa với nhau. Phong Phong đang trông hai đứa nhóc, dịu dàng đến mức khiến cô có cảm giác người từng mắng chửi mình là người khác vậy.

“Tôi từ doanh trại qua đây đấy.” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.

Triệu Uyển Uyển thoáng giật mình, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng vẫn nhanh chóng quay lại vẻ bình thường, “Hôm nay cô được nghỉ à?”

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, cô gái này vẫn chưa muốn đối mặt rồi!

“Sư Hạ Dương nói hôm nay sẽ tới đón Niệm Niệm.” Kiều Nhã Nguyễn lại mở miệng nhắc, khiến cô bé chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh vô cùng bức bối, sao không có cảnh bà lớn đến đánh ghen cơ chứ?

Triệu Uyển Uyển siết chặt tay hơn, tròng mắt hơi rũ xuống nhưng lại không hề nói gì.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn cô, nhất thời nghĩ hai người này thật chẳng có gì thú vị, Sư Hạ Dương cũng có thái độ y như vậy.

Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn Tiểu Sư Niệm. Đứa nhóc này có lẽ là điểm chung duy nhất giữa hai người này, một người là ba con bé còn một người là dì con bé.

“Doanh trại sắp tổ chức tiệc mừng năm mới, đến lúc đó cô có thể tới cùng, Niệm Niệm vẫn luôn thích náo nhiệt mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói.

“Không cần đâu, Niệm Niệm đã nói với tôi rồi, nhưng dạo này có nhiều hoạt động quá, tôi không có thời gian.” Triệu Uyển Uyển mỉm cười nói.

Kiều Nhã Nguyễn không nói thêm nữa, bởi vì cô thực sự không biết mình có thể nói gì nữa đây.

Chính chủ tìm tới cửa, kết quả chẳng có tin tức gì, lại còn nói một vài câu mà bọn họ nghe không hiểu, điều này khiến cho đám nhân viên tỏ ra vô cùng nghẹn uất!

Cảnh quay cuối cùng của năm bắt đầu quay, đó là cảnh buổi sớm đầu tiên sau khi nam nữ chính về bên nhau, rất ngọt ngào.

Có điều trạng thái của Triệu Uyển Uyển ngày hôm nay không được tốt lắm nên bị Phong Phong quở trách rất nhiều lần.

Tiểu Sư Niệm đồng cảm nhìn dì mình, đây không phải vấn đề lần một lần hai.

“Ba, ba làm gì mà dữ thế? Lúc mẹ quát ba ba cũng đâu dám nói gì đâu chứ.” Tiểu Bất Điểm tựa bên cạnh mẹ mình, lảnh lót nói.

Có điều cô bé vừa nói xong, toàn bộ đoàn làm phim bỗng trở nên yên lặng, cùng quay ra nhìn Phong Phong với ánh mắt không thể tin nổi.

Không ngờ Phong Ảnh đế ở nhà lại có địa vị như vậy!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2374: Cậu là cướp đấy hả? (1)
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày nhìn con gái mình. Cô con gái giỏi dìm ba mình nhất trong lịch sử, con gái cô đúng là việc nghĩa không từ mà.

Phong Phong cũng khóc không ra nước mắt nhìn con gái mình. Con đang rảnh quá nên đến để gây sự với ba có đúng không?

Tiểu Bất Điểm chớp mắt, tỏ vẻ “Con đâu có nói sai” nhìn Phong Phong, ở nhà ba đúng là sợ mẹ mà.

Tiểu Sư Niệm ômTiểu Bất Điểmcười ngất ngưởng. Ai da cô em gái này thật là đáng yêu, bé cũng chưa thấy vẻ mặt khóc không ra nước mắt này của ba đẹp trai bao giờ.

Cả đoàn làm phim không ai dám nói gì Phong Phong không phải, vậy mà giờ anh lại bị cô bé Tiểu Bất Điểm này trách mắng chứ.

Phong Phong đen mặt ôm Tiểu Bất Điểm đi ra ngoài. Anh phải trao đổi lại vấn đề này một cách tử tế với Tiểu Bất Điểm mới được, ra ngoài phải giữ cho ba chút thể diện chứ.

“Cô cố mà tìm lại cảm xúc ngày hôm nay đi.” Phong Phong quẳng lại những lời này cho Triệu Uyển Uyển rồi ôm con gái đi ra ngoài.

Triệu Uyển Uyển cố sức hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu siết chặt hai tay mình lại.

Kiều Nhã Nguyễn bước qua, đưa cho cô một chai nước, “Tính anh ấy thế đấy, cô đừng để ý làm gì.”

Triệu Uyển Uyển khẽ gật đầu. Phong Phong bình thường tuy không nói nhiều nhưng tính tình cũng tốt, chỉ có lúc nào cô làm sai thì anh mới nổi cáu mà thôi.

“Tôi biết.” Triệu Uyển Uyển đón lấy chai nước, “Là do hôm nay tôi không nhập tâm.”

Bởi vì, anh ấy nói buổi tối sẽ đến đón Sư Niệm, cho nên cô mới cứ mất tập trung thế này.

Biết rõ như vậy là không được, nhưng vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc của mình.

Kiều Nhã Nguyễn đương nhiên cũng biết lý do tại sao, nhưng cô cũng không vạch trần suy nghĩ này của Triệu Uyển Uyển.

***

Lúc này, tại Thấm Tâm Viên, Bánh Bao Rau đang nhàm chán đọc sách, chỉ bởi vì con nhóc nào đó hôm nay đã theo mẹ đi chơi mất rồi.

Bánh Bao Đậu cưỡi chiếc xe thân yêu của mình gào thét trong phòng. Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực bác bỏ yêu cầu đi làm lại vì lý do năm cùng tháng tận rồi, cho nên lúc này cô đang chán chường xem tivi trong phòng khách.

“Anh, anh xem trang đó lâu lắm rồi đấy.” Bánh Bao Đậu vạch trần hành vi của anh trai mình, lúc bị anh trai lườm lại liền cưỡi xe của mình phóng mất.

Thủy An Lạc liếc cậu con trai ngồi cách đó không xa, “Con thì biết cái gì, anh con đang mắc bệnh tương tư đó.”

Bánh Bao Rau: “...”

Mẹ, mẹ cũng thôi đi được rồi đấy~

Tiểu Bảo Bối vốn đang xem chuyện cổ tích cùng với Tiểu Miên Miên, nghe thấy mẹ mình nói vậy liền ngẩng đầu nhìn em trai, “Mẹ, hình như mẹ còn chưa trả miếng ngọc lại cho Tiểu Bất Điểm đúng không, miếng ngọc của Bánh Bao Rau còn chưa lấy về.”

“Ừ nhỉ, Tiểu Bất Điểm không đòi nên mẹ cũng quên luôn.” Thủy An Lạc nói, cô suy nghĩ một lát rồi nhìn cậu con út nhà mình, “Con không thấy sốt ruột khi chưa lấy lại được miếng ngọc ba con tặng con à?”

Bánh Bao Rau hơi nhíu mày, không thèm đáp lại ánh mắt của mẹ mình.

Bánh Bao Đậu tiếp tục cưỡi xe lao tới, “Anh muốn tặng cho người ta cơ.”

“Em im mồm đi.” Bánh Bao Rau quay lại trừng em gái mình một cái.

Bánh Bao Đậu làm mặt quỷ, tiếp tục cưỡi xe đẩy hò hét trong phòng khách, “Anh bị em nói trúng rồi, cho nên mới thẹn quá thành giận.”

Thủy An Lạc gật đầu, đồng ý với con gái.

Tiểu Bảo Bối chép miệng, “Mẹ, càng ngày em càng biết nhiều thành ngữ rồi.”

“Chuyện, vì em thông minh mà.” Bánh Bao Đậu cũng không hề biết khách khí một tí nào.

Bánh Bao Rau hừ một tiếng rồi lại tiếp tục đọc sách của mình.

Thủy An Lạc liếc con trai mình một cái, cuối cùng đứng dậy, “Được rồi, con cứ vờ vịt đi, mẹ đi đưa cơm cho ba đây.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2375: Cậu là cướp đấy hả? (2)
“Mẹ cho con đi với.” Bánh Bao Đậu nhảy ra khỏi chiếc xe thân yêu của mình, lập tức nhào lên đùi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn cô con gái như một cái đuôi nhỏ kia lại bế cô bé lên, len lén liếc con trai mình một cái, giống như thuận mồm mở miệng hỏi: “Chú Tư của con hôm nay hình như cũng quay cảnh trong nhà, ngay ở trong công ty của ba đấy.”

“Oa, thế là có thể gặp Tiểu Bất Điểm rồi.” Bánh Bao Đậu cố ý lớn tiếng tiếp lời mẹ mình.

Tiểu Bảo Bối đồng cảm nhìn cậu em trai, mẹ và em gái đúng là một cặp đôi kỳ quặc.

Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn hai mẹ con. Thủy An Lạc cười dịu dàng đi tới nhận lấy bữa trưa thím Vu đưa cho, “Vậy mẹ với em đi nhé?”

Bánh Bao Rau tiếp tục nhíu mày.

Tiểu Bảo Bối không đành lòng nhìn em trai rầu rĩ như vậy liền mở miệng hỏi, “Mẹ, mẹ định bảo chú Tiểu Lý đưa đi ạ?”

Thủy An Lạc nghĩ một chút rồi gật đầu.

Bánh Bao Rau bỏ quyển sách xuống, kiêu ngạo xoay người lên lầu.

Không phải ba lái xe, bé không đi! Ai mà biết có an toàn không cơ chứ!

Thủy An Lạc: “...”

Con trai, con như thế có thật sự tốt không hả?

Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ rồi nhún vai, giống như đang nói: Nhìn thấy chưa, con trai mẹ yêu quý tính mạng của mình lắm đó.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, lại vò vò đầu cậu cả, sau đó ôm cái đuôi nhỏ nhà mình ra khỏi nhà.

Bánh Bao Rau lên lầu liền đi thẳng về phòng mình, sau đó lên giường ngủ, ngay cả bữa trưa cũng không buồn ăn nữa.

Tiểu Miên Miên đứng bên cạnh Tiểu Bảo Bối, hiếu kỳ nói: “Bao Rau sao thế ạ, hôm nay còn im lặng hơn cả bình thường.”

Tiểu Bảo Bối quay lại xoa đầu cô bé, người có thể khiến nó nổi điên không có ở đây, có thể không ngoan ngoãn được hay sao?

Lái xe mới Tiểu Lý đưa hai mẹ con đến dưới tòa nhà của Sở Thị. Bánh Bao Đậu bám trên người mẹ không muốn xuống, bởi vì bên ngoài quá lạnh.

Thủy An Lạc một tay cầm cặp lồng cơm, một tay ôm con gái, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh xắn trắng nõn của bé con, “Con đi theo để thêm phiền phức cho mẹ hả?”

Bánh Bao Đầu khịt khịt cái mũi nhỏ, chờ mẹ ôm mình bước qua cửa lớn công ty rồi mới nói: “Mẹ, rõ ràng là con đang nâng tầm quan trọng lên mà.”

Thủy An Lạc: “...”

Con giỏi lắm, mẹ không phải là đối thủ của con.

Sau khi Thủy An Lạc và Bánh Bao Đậu bước vào, cô lễ tân liền bước tới nghênh đón, nhanh chóng giúp Thủy An Lạc ấn thang máy, “Chào cô Sở.”

Thủy An Lạc khẽ gật đầu. Bánh Bao Đậu vén cái mũ của mình lên, lộ ra gương mặt tinh xảo của cô bé, khiến cô lễ tân nhìn đến ngớ cả người.

Thang máy mở ra, Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu bước vào.

Bánh Bao Đậu cười tít mắt vẫy tay với cô lễ tân, “Cảm ơn chị, tạm biệt chị.”

Tháng máy khép lại, chỉ thấy công ty lại có thêm một em gái điên cuồng, công chúa nhỏ nhà Tổng giám đốc thực sự là quá quá quá đáng yêu rồi!

Thủy An Lạc liếc con gái một cái, Bánh Bao Đậu liền cười hì hì, “Cái này gọi là sức hút!”

Thủy An Lạc: “...”

Quả nhiên không thể để cho con bé xem tivi nhiều, học nhiều từ ngữ quá, nếu không sớm muộn gì cô cũng không phải đối thủ của con bé.

Lên đến nơi, cửa thang máy vừa mở ra, Thủy An Lạc đã nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa. Bánh Bao Đậu hưng phấn với tay đòi ba mình bế.

Thủy An Lạc bế con bé đưa cho anh, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, “Tốc độ mật báo nhanh thật đấy, em còn định tập kích bất ngờ cơ.”

Sở Ninh Dực đón lấy cô con gái rượu của mình, ném cho cô một ánh mắt tự mình cảm nhận đi, sau đó xoay người đi vào phòng làm việc.

Thủy An Lạc cười dịu dàng, từ từ tiến vào trong một loạt những âm thanh “Xin chào cô Sở.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2376: Cậu là cướp đấy hả? (3)
Phòng làm việc của Sở Ninh Dực vẫn mang màu sắc đơn điệu như trước. Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối đã tới đây khá nhiều, chỉ có Bánh Bao Đậu gần như chưa tới, cho nên vừa được ba thả xuống cởi áo khoác ra là cô nhóc liền vội vàng đi thám hiểm luôn.

Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn anh mở hộp cơm ra.

Mở xong Sở Ninh Dực nhìn con gái đang chạy tới chạy lui, ngoắc ngoắc gọi con gái ra ăn cơm.

Bánh Bao Đậu chạy tới đứng giữa hai chân Sở Ninh Dực, một tay đặt trên đùi ba, tay còn lại còn cố ý chụm bên tai ba mình, thì thà thì thầm.

Thủy An Lạc: “...”

Sinh cô con gái này ra quả nhiên là để chọc điên cô mà.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, nghe con gái thì thầm một câu không tính là bí mật.

“Mẹ bảo anh tới nhưng anh không tới, chỉ bởi vì chú Tiểu Lý là người lái xe.” Bánh Bao Đậu thì thầm mách lẻo.

Thủy An Lạc lạnh lùng nhìn con gái, mẹ nghe được hết đấy!

Sở Ninh Dực nghe xong liền xoa đầu con bé, lại liếc nhìn Thủy An Lạc. Cô nhún vai, đâu còn cách nào khác, chí ít thì con trai đã khá hơn trước nhiều rồi.

Sau bữa cơm trưa, Bánh Bao Đậu đòi đi gặp Tiểu Bất Điểm.

Thủy An Lạc nhìn cô bé đang lôi kéo tay mình, thản nhiên nói: “Con muốn đi xem chú Tư lồng lộn của con đóng phim hả?”

“Ai thèm xem chú Tư lồng lộn chứ, con muốn đi gặp Tiểu Bất Điểm thôi.” Rõ ràng, Bánh Bao Đậu vẫn còn ghét bỏ chú Tư lồng lộn nhà mình lắm.

“Ở tầng mười sáu ấy, hai mẹ con đi xem đi, làm xong việc anh sẽ qua đó.” Sở Ninh Dực nói xong liền gọi một thư ký đưa hai mẹ con họ xuống dưới.

“Nhưng con còn phải ngủ trưa mà.” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con gái.

“Mẹ, không tiêu hóa được là không tốt đâu, mẹ không biết cái này à?” Bánh Bao Đậu bày ra cái vẻ “Mẹ thật là ngốc” mà nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc quyết định nằm vật ra sofa, xua tay nói, “Mang đi đi, lập tức đưa nó đi đi.” Quả nhiên, con gái chỉ gần gũi với ba thôi, vẫn là con trai tốt hơn.

Sở Ninh Dực nín cười, bảo thư ký dẫn Bánh Bao Đậu đi tìm Tiểu Bất Điểm, nhìn cái bộ dạng kia của Thủy An Lạc là anh biết cô không muốn đi rồi.

Sau khi thư ký đi ra ngoài rồi, Sở Ninh Dực liền nhìn người phụ nữ đang nằm giả chết trên sofa. Anh bước qua ngồi xuống cạnh cô, Thủy An Lạc thấy vậy liền gối đầu lên đùi anh.

Sở Ninh Dực day trán cho cô, dịu dàng nói: “Có chuyện gì à?”

Thủy An Lạc gối trên đùi anh, hai chân gác lên tay vịn của ghế, lúc này cô còn đang chơi đùa với ngón tay anh, “Cũng không tính là chuyện, hôm qua em nói chuyện phiếm với Tân Nhạc, cô ấy nói mấy ngày nữa sẽ về quê. Sau đó hỏi em với Lão Phật Gia có muốn đi tụ tập trước khi sang năm mới không.”

“Nhà cô ấy không ở thành phố A, về quê ăn Tết không phải rất bình thường hay sao?” Sở Ninh Dực không hiểu chuyện này có gì mà khiến vợ mình không vui.

“Nhưng mà Tân Nhạc nói, mẹ cô ấy đã giúp cô ấy tìm đối tượng xem mắt rồi. Nếu lần này thành công, cô ấy có thể sẽ không quay về nữa.” Thủy An Lạc thở dài, cô phiền lòng chính là vì chuyện này.

Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Vẫn còn nghĩ đến thằng nhóc kia à?”

“Anh nói gì thế? Em chỉ cảm thấy hai người bọn họ cứ thế mà xa nhau thì thật là đáng tiếc.” Thủy An Lạc vỗ vỗ tay Sở Ninh Dực, “Nói thế nào thì đàn anh cũng là em họ anh mà, hơn nữa, cô đã mất rồi, đàn anh có một mình cũng rất đáng thương.”

Ánh mắt của Sở Ninh Dực lại càng có vẻ nguy hiểm hơn, “Nó có đáng thương hay không còn cần em quan tâm chắc?”

Thủy An Lạc cúi đầu cắn nhẹ một cái lên cổ tay anh, “Sao anh đáng ghét thế, anh ấy có phải em họ anh không hả?”

“Là em họ của anh không có nghĩa là vợ anh sẽ phải quan tâm đến cậu ta.” Sở Ninh Dực mặc cho cô cắn, giọng điệu vẫn khó chịu như trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2377: Cậu là cướp đấy hả? (4)
Thủy An Lạc trợn trắng mắt nhìn trần nhà, người này đúng là không thể cứu chữa được nữa rồi.

“Nhưng mà...”

Thủy An Lạc còn định nói tiếp, di động của Sở Ninh Dực bỗng vang lên. Anh đẩy Thủy An Lạc ngồi dậy, sau đó bước tới trước bàn làm việc cầm lấy di động, nhìn qua màn hình hiển thị, hơi nhíu mày ấn nghe: “Ba, có chuyện gì thế?”

Bên kia chỉ nói một câu, Sở Ninh Dực liền cúp máy, cầm áo khoác kéo Thủy An Lạc đi, “Bà nội bị xuất huyết não, đang cấp cứu.”

Đại não của Thủy An Lạc bỗng trống rỗng khi nghe anh nói vậy, mặc cho Sở Ninh Dực kéo ra ngoài, cuối cùng lên xe thế nào cũng không biết.

Xuất huyết não?

Rõ ràng mấy ngày hôm trước khi đến thăm bà vẫn còn bình thường, còn chơi đùa với đám Bánh Bao Đậu được cơ mà.

Bàn tay nắm vô lăng của Sở Ninh Dực rõ ràng siết chặt hơn mấy phần, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng hơn.

Thủy An Lạc nắm chặt tay mình, mong là bà nội sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, ca cấp cứu còn chưa kết thúc. Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên đều đã có mặt. Còn có một người mà Thủy An Lạc đã lâu không gặp nữa - Mặc Lộ Túc.

“Bà nội sao rồi?” Sở Ninh Dực mở miệng hỏi.

Hà Tiêu Nhiên lắc đầu, lúc này bọn họ cũng chưa biết tình hình ra sao.

Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc vẫn dựa bên tường. Anh hơi cúi đầu, mặc một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, gầy hơn trước nhiều.

Thủy An Lạc bước tới bên cạnh anh khẽ hỏi: “Đàn anh, anh vẫn ổn đấy chứ?”

Mặc Lộ Túc chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt không có bất cứ biểu cảm thừa thãi nào, lúc thấy Thủy An Lạc liền nhếch môi: “Anh không sao.”

Anh không sao, chẳng qua là khi nghe nói bà ngoại xảy ra chuyện, anh có chút ngoài ý muốn không biết phải làm sao mà thôi, rõ ràng hận bà ấy muốn chết, nhưng lúc này anh lại thấy sợ hãi.

Người phụ nữ đó, là người duy nhất có quan hệ máu mủ với mình.

Bà ấy là mẹ của mẹ anh, là người đã mang đến sinh mệnh cho mẹ anh, nhờ đó mới có anh.

Bao nhiêu năm hận thù, đến lúc này, anh lại sợ bà ấy thực sự sẽ ra đi.

Mặc Lộ Túc nhìn về phía phòng giải phẫu, còn nhớ mấy năm nay anh đấu tranh với bà ấy, quay đầu ngẫm lại, anh có được cái gì?

Cánh cửa phòng giải phẫu bật mở, người bước ra đầu tiên là bác sĩ mổ chính.

Mọi người vội vàng chạy tới, bác sĩ gỡ khẩu trang ra, nói: “Sở đổng, Sở tổng, Viện trưởng hiện giờ đã không có gì đáng ngại, nhưng còn phải quan sát một thời gian nữa, hai mươi tư tiếng sau mới có thể xác định được.”

Sở Mặc Bạch gật đầu nói cảm ơn, nhìn Kiều Tuệ Hòa được đẩy từ bên trong ra.

Sau đó bác sĩ phụ tá cũng đi ra ngoài, mà người đó lại chính là... Tân Nhạc.

Ánh mắt của Tân Nhạc chỉ lướt qua Mặc Lộ Túc, sau đó rơi vào người Thủy An Lạc, “Tình hình giải phẫu rất tốt, không phải lo lắng.”

Thủy An Lạc gật đầu, vươn tay cầm lấy cánh tay của Tân Nhạc: “Cảm ơn bà.”

Tân Nhạc mỉm cười, “Tôi đi trước nhé, tối nay gọi Kiều Nhã Nguyễn cùng ăn một bữa đi, cuối tuần tôi phải về quê rồi.”

Thủy An Lạc đồng ý, rồi nhìn Tân Nhạc rời đi, toàn bộ quá trình cô ấy không hề liếc Mặc Lộ Túc lấy một cái.

Thủy An Lạc thở dài, quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc đang dựa bên tường vẫn cúi đầu không để người ta thấy được biểu cảm của anh lúc này. Giờ cô không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của đàn anh như thế nào, cho nên cô chẳng dám nói gì cả.

Kiều Tuệ Hòa được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, giờ vẫn không thể vào thăm được.

Sở Mặc Bạch ngồi trên băng ghế bên ngoài, còn Hà Tiêu Nhiên ngồi cạnh chồng mình.

“Ba, mẹ, ba mẹ đừng lo lắng quá, bà nội không sao đâu, lúc trước chẳng phải bà đã nói, phải nhìn ba đứa nhóc lớn lên đấy sao?” Thủy An Lạc khẽ an ủi.

Sở Mặc Bạch gật đầu, lại ngẩng lên nhìn họ, “Ninh Dực bận thì cứ đi làm đi.”

Sở Ninh Dực không trả lời, chỉ đứng yên bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn người đang nằm bên trong.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2378: Cậu là cướp đấy hả? (5)
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực, lại không biết làm sao để an ủi anh.

Kiều Tuệ Hòa đột nhiên nhập viện nằm ngoài dự đoán của mọi người. Mặc Lộ Túc dù cho vẫn luôn đứng từ xa nhìn không hề đến gần, nhưng cũng không bỏ về.

Suy cho cùng anh ấy vẫn không thể tháo gỡ được khúc mắc đối với Sở Gia.

Thủy An Lạc bước tới cũng dựa bên vách tường song song với anh, nghiêng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Lần trước khi em với Sở Ninh Dực đến thăm bà nội, anh biết bà nói gì với em không?”

Mặc Lộ Túc nhìn cô một cái, không đáp lại.

Thủy An Lạc biết, anh ấy đang ngầm cho phép cô nói tiếp.

“Bà nói, tâm nguyện lớn nhất cuộc đời này của bà là thấy anh kết hôn sinh con, thấy anh có người chăm sóc, như thế đến khi gặp mẹ anh, bà mới có thể nói cho mẹ anh biết rằng anh vẫn ổn được.” Thủy An Lạc nói, vẫn quan sát từng biểu cảm của Mặc Lộ Túc, thực ra thì anh cũng rất quan tâm tới bà đúng không!

Hai tay Mặc Lộ Túc hơi siết chặt lại, ngay cả gương mặt vốn không có biểu cảm nào cũng xuất hiện một chút cảm xúc không nói thành lời.

Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc tiếp tục cúi đầu, đứng thẳng người, không nói thêm gì nữa mà đi về phía Sở Ninh Dực.

Lúc này tâm trạng của Sở Ninh Dực cũng không tốt, Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy cánh tay anh, thấp giọng nói: “Bà nội sẽ không sao đâu, tâm nguyện của bà còn chưa hoàn thành mà.”

Sở Ninh Dực gật đầu, lại nắm lấy bàn tay đang đặt trên cánh tay mình của Thủy An Lạc, “Anh không sao.” Chỉ là không ngờ mọi chuyện lại tới đột ngột như vậy.

Thủy An Lạc nhìn người phụ nữ nằm bên trong, trước kia, cô nhìn thấy Kiều Tuệ Hòa sẽ sợ đến nhũn cả chân, nhưng cũng chính bà ấy đã dạy cô rất nhiều điều.

Thủy An Lạc nghĩ, bà ấy còn nhiều tâm nguyện như vậy, nhất định bà có thể kiên trì được.

Mãi cho đến tối, Kiều Tuệ Hòa vẫn chưa tỉnh lại, Thủy An Lạc bảo Sở Mặc Bạch và Hà Tiêu Nhiên về nhà nghỉ ngơi trước, dù sao họ cũng đã hơn sáu mươi rồi, không thích hợp ở lại bệnh viện trông đêm.

Thủy An Lạc nói qua tình hình bên này với thím Vu, báo cho bà ấy biết đêm nay cô và Sở Ninh Dực sẽ không về, dặn bà cho bọn nhỏ nghỉ ngơi sớm.

Thím Vu than thở vài tiếng, nhắc nhở họ chú ý thân thể, sau đó lẩm bẩm “già rồi, già rồi” liền tiện đà cúp máy.

Thủy An Lạc đi ra ngoài mua cơm tối trở về. Hai anh em vẫn giữ nguyên tư thế từ lúc cô đi, một đứng bên ngoài phòng bệnh, một dựa vào tường.

Thủy An Lạc nghĩ, lúc cô đi, hai người này nhất định đến cựa quậy cũng không cựa lấy một cái chắc luôn.

Buổi chiều cô Hai và anh họ nhà cô Hai cũng tới, bởi vì sức khỏe của bà ấy không tốt cho nên họ không ở lại lâu, bây giờ cũng chỉ có Sở Ninh Dực và Mặc Lộ Túc trông nom.

Thủy An Lạc thả cặp lồng cơm xuống băng ghế, “Hai người ăn chút gì đi.”

Sở Ninh Dực rốt cuộc cũng quay đầu lại, nhìn Thủy An Lạc, “Anh đưa em đi.” Anh đang nói đến cuộc hẹn ăn cơm tối của Thủy An Lạc với Tân Nhạc.

Thủy An Lạc lắc đầu, “Không cần đâu, chờ Tân Nhạc tan tầm bọn em đi cùng nhau cũng được.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Mặc Lộ Túc, từ đầu đến cuối anh vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Thủy An Lạc bất đắc dĩ, dặn bọn họ không nên cãi nhau ở bên ngoài phòng bệnh của bà nội, ngoài ra phải nhớ ăn cơm, sau đó liền đi tìm Tân Nhạc.

Cãi nhau?

Cô nghĩ nhiều rồi!

Hai người này đến một câu còn không nói, đến cả ném cho đối phương một ánh mắt còn thấy lãng phí, làm sao có thể cãi nhau được?

Thủy An Lạc trốn ở ngã rẽ nhìn một hồi, thấy hai người đã khôi phục lại trạng thái lúc đầu. Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Hai người này làm sao có thể cãi nhau được?

Có thể mở miệng đã là không tệ rồi!

Cô có thể an tâm đi ăn cơm được rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2379: Cậu là cướp đấy hả? (6)
Bởi vì ăn bữa tối xong Thủy An Lạc còn phải quay lại bệnh viện cho nên bọn họ chọn một quán ăn nhỏ có thể ăn xiên nướng gần bệnh viện.

Mùa đông hợp nhất là ăn xiên nướng, cho nên quán buôn bán khá tốt.

Ba người khoác áo lông dày cộp mà vẫn cóng đến mức giậm chân, khó khăn lắm mới tìm được chỗ trống, ba người chen vào, Kiều Nhã Nguyễn chọn một đống xiên nướng, Thủy An Lạc cũng chọn không ít, Tân Nhạc chỉ nói một câu, “Ông chủ, cho nhiều ớt vào.”

“A, được thôi, không cay không lấy tiền nhé.” Ông chủ mở miệng cười đáp lại một câu.

Chọn xong, ba người liền cầm cốc nước ấm do bà chủ bưng tới để uống rồi nói chuyện phiếm.

“Chậc chậc chậc, để vợ của Thái tử gia và Ảnh đế phải ăn xiên nướng ở chỗ này với tôi, thật là thiệt cho hai vị quá.” Tân Nhạc nói xong liền bị Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn hai bên trái phải đá cho một phát.

“Nói thật, hồi đại học chúng ta cũng ít khi đi ăn chung như thế này, tốt nghiệp xong lại đi nhiều hơn.” Tân Nhạc cảm khái nói.

Thủy An Lạc nhấc tay, “Tôi với Lão Phật gia hay đi lắm, bọn tôi thích đến thiên đường xiên nướng ở bên Hậu Hải cơ, ăn ngon cực, lần sau bọn mình qua đó đi.”

Tân Nhạc gật đầu, “Được chứ, có cơ hội đi liền.”

Kiều Nhã Nguyễn đá Thủy An Lạc một cái, ai bảo cô chọc đúng chỗ không nên chọc.

Thủy An Lạc bĩu môi, cô quên mất thôi mà.

Kiều Nhã Nguyễn hỏi thăm tình hình của bà nội, Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, Tân Nhạc nói: “Viện trưởng chẳng qua là lớn tuổi rồi mà thôi, hơn nữa tôi thấy ý thức muốn sống của bà rất mạnh mẽ, chắc là không có gì phải lo lắng đâu.”

“Dù sao tâm nguyện của bà vẫn chưa hoàn thành.” Thủy An Lạc đang nói dở, ông chú đã mang món đầu tiên lên, “Không nói nữa, ăn đã, nhìn ngon quá đi mất.”

Đối với những thứ này, Sở Ninh Dực lúc nào cũng chỉ cho một đánh giá: Thực phẩm bẩn.

Cho nên anh chưa bao giờ cho phép Thủy An Lạc ăn những thứ này.

Nhưng theo Thủy An Lạc, Sở tổng như vậy là không biết hưởng thụ mỹ vị, một bữa cơm Tây tiền triệu mà được có một tí, ăn cái gì chứ.

“Này, chồng bà dạo này đang có bộ Vương Phi gì đó hot lắm, chậc chậc chậc, khiến đám bác sĩ y tá ở bệnh viện bọn tôi mê mẩn không thôi, bà nói xem nếu tôi bảo tôi là bạn của bà xã Phong Ảnh đế, liệu bọn họ có nuốt sống tôi không nhỉ?” Tân Nhạc khẽ cười, nói.

Thủy An Lạc chép miệng, “Tôi kể cho mà nghe, tôi mới ra ngoài mua một bữa cơm tối thôi mà dọc đường đi toàn nghe thấy tên nào đó đẹp trai thế này thế nọ, sao lại đẹp trai như thế chứ, thật muốn sinh con cho anh ấy nữa kìa.”

Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng liếc hai người, “Hai người biến đi.”

Thủy An Lạc và Tân Nhạc ôm đầu cười, không thể không nói, tình địch của Kiều Nhã Nguyễn thật sự quá nhiều, không biết có bao nhiêu người muốn sinh con cho Ảnh Đế lận.

Xiên nướng quá cay, ba người nhanh chóng đổ mồ hôi, cho nên cởi áo khoác ra cũng không lạnh.

Nơi này rất ồn ào, ồn ào đến mức bọn họ phải nâng cao decibel lên mới có thể khiến đối phương nghe thấy được.

“Bà chủ gia đình, lúc nào đi làm lại thế?” Tân Nhạc huých Thủy An Lạc một cái, mở miệng hỏi.

“Sang năm đi, sau hôn lễ của mụ này.” Thủy An Lạc cầm que xiên chỉ chỉ Kiều Nhã Nguyễn.

“Này, này, này, làm gì thế, cẩn thận ngộ thương đấy.” Kiều Nhã Nguyễn đẩy que xiên ra, nhìn về phía Tân Nhạc, “Sang năm bao giờ bà về, đừng có bỏ lỡ hôn lễ của tôi đấy, cho bà cơ hội ngắm nam thần.”

Tân Nhạc tựa lên đầu vai Thủy An Lạc giả chết: “Nam thần sắp kết hôn rồi, cô dâu không phải là tôi, đáng ghét hơn nữa là cô dâu còn mời tôi đến ngắm nam thần, con tim tôi đau dã man.” Tân Nhạc nói, làm bộ đáng thương nhìn Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc bật cười to, không ai trong số họ nhắc đến chuyện về Mặc Lộ Túc cả nên bầu không khí vẫn rất sôi nổi.
 
Top