Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2390: Bánh Bao Rau độc miệng login (7)
Ánh mắt của Sở Ninh Dực lướt qua tất cả các nhân viên cấp cao, nhìn đến mức bọn họ đều phải cúi đầu không dám nói lời nào nữa.

“Mấy ngày nay tôi quay trở lại công ty, bao nhiêu vấn đề xảy ra, tôi không nói thì các người lại càng không cảm thấy cần kiêng dè gì nữa rồi đúng không?” Giọng nói của Sở Ninh Dực lại càng lạnh lùng hơn.

“Trừ hết thưởng cuối năm của tất cả mọi người, nửa năm nay những ai tay chân không sạch sẽ thì tự mình xin từ chức, đừng để công ty phải động tay vào, William, trước sáu giờ tối mai đưa danh sách nhân viên từ chức cho tôi.” Sở Ninh Dực dặn dò trợ lí đặc biệt xong liền bế con bỏ đi.

Bánh Bao Rau vẫn chăm chú nhìn ba mình từ đầu tới giờ, chẳng thèm để ý tới mọi người trong buổi tiệc ai vui ai buồn làm gì.

Lúc lên xe, Sở Ninh Dực đặt Bánh Bao Rau vào ghế trẻ em, sau đó xoa lên gương mặt bé bỏng của nhóc, “Bị ba dọa sợ rồi hả?”

Bánh Bao Rau lắc đầu, “Làm sai thì nên bị phạt ạ.” Bánh Bao Rau nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực hài lòng gật đầu, “Con quyết đoán hơn anh còn nhiều, về nhà thôi.”

Bánh Bao Rau và Tiểu Bảo Bối là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, Bánh Bao Rau có vẻ giống anh hơn một chút, Tiểu Bảo Bối thuộc kiểu người khẩu xà tâm phật, tuy kiểu người này có lẽ sẽ có năng lực hơn, nhưng trong mặt quản lí công ty thì kiểu như Bánh Bao Rau vẫn thích hợp hơn.

Lúc Sở Ninh Dực về đến nhà thì Cố Thanh Trần đã ở đó rồi, hơn nữa nhìn cái dáng vẻ này chắc đã kể hết mọi chuyện cho Thủy An Lạc nghe rồi.

Thủy An Lạc đón lấy Bánh Bao Rau, cởi áo khoác của nhóc ra rồi ném lên sofa, sau đó liền bế nhóc vào phòng ăn, “Anh làm gì em không quan tâm, nhưng anh cũng không thể không để thằng bé ăn cơm thế chứ?”

Sở Ninh Dực nhướn mày, lại đá Cố Thanh Trần một cái, “Em chịu ra khỏi cửa rồi đấy hả? Mấy hôm trước dì còn gọi điện cho anh khóc lóc kêu là anh em không chịu về nhà, chuyện này là sao hả?”

Cố Thanh Trần ôm gối, ăn đồ ăn vặt của Bánh Bao Đậu, xem tivi, bực bội nói: “Về nhà làm gì? Để xem mắt à?”

“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Sở Ninh Dực cau mày, “Đã hơn bao mấy tuổi đầu rồi, không biết nghĩ cho dì à?”

“Sao anh giống y mẹ em thế nhỉ, phiền chết đi được.” Cố Thanh Trần nói xong liền quăng luôn đồ ăn vặt xuống, thay giày xách túi lên, “Chị dâu, em đi đây, hôm nay anh em thật sự đã bị một em gái ngực bự đùa giỡn đó.”

“Không phải nói ăn tối đã sao?” Lúc Thủy An Lạc đi ra thì Cố Thành Trần đã vẫy tay đi mất rồi, Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, “Anh... Thôi bỏ đi, nói rồi anh cũng không hiểu.” Thủy An Lạc nói xong lại quay lại cho con trai ăn cơm.

Sở Ninh Dực nhíu mày, anh thì sao chứ? Anh có cảm thấy anh bị làm sao đâu?

Sở Ninh Dực đứng dậy đi vào phòng ăn, Bánh Bao Rau bị đói thật rồi, vì mẹ đút gì bé cũng ăn cả.

Thủy An Lạc lườm anh, “Anh có muốn chỉnh lí công ty cũng không thể cho con trai anh trước đã được sao?

Sở Ninh Dực xoa xoa đầu con trai mình, “Lần này anh trở về, nội bộ công ty xảy ra quá nhiều vấn đề, nên nhân cô hội trong buổi tiệc tất niên của công ty anh xử sạch đám người đó luôn.”

Thủy An Lạc đút cho Bánh Bao Rau một thìa cháo, còn Bánh Bao Rau thì tự cầm thìa ăn cơm, nhưng nhóc vẫn nhìn về phía ba mẹ mình suốt.

“Em biết ngay mà, lần trước người bên phòng phim ảnh gọi điện cho anh mà không có gì anh cũng nổi điên lên, hóa ra là nín nhịn ở đây, lần này Sở Thị muốn thay một lượng máu lớn luôn hả?” Thủy An Lạc gắp thức ăn rồi bỏ vào miệng cho Bánh Bao Rao.

Sở Ninh Dực gõ gõ lên bàn rồi gật đầu, anh lấy giấy ăn ra lau miệng cho Bánh Bao Rau, Bánh Bao Rau lại hài lòng ăn cơm tiếp.

“Trước đây đã muốn thay rồi, nhưng vẫn chưa tìm được lí do thích hợp thôi.”

“Thế nên cái cô Christine gì gì đó kia là bia đỡ đạn à?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2391: Bánh Bao Rau độc miệng login (8)
Sở Ninh Dực nhướng mi nhưng không phủ nhận.

“Hôm nay thằng bé biểu hiện rất tốt.” Sở Ninh Dực hài lòng nói.

Hiếm khi có dịp mà Bánh Bao Rau toét miệng cười với ba mình.

Bánh Bao Rau cơm nước xong xuôi liền chạy ra ngoài, Sở Ninh Dực bắt đầu cầm đũa lên ăn cơm của mình.

Thủy An Lạc nhìn Bánh Bao Rau đang tự rửa tay rồi thu mắt lại, nói: “Bị người ta đùa giỡn sao?”

Sở Ninh Dực nhìn ai kia đang chống cằm, cười híp mắt nhìn mình thì đưa tay chỉ Bánh Bao Rau đang bước ra khỏi phòng tắm: “Là con trai em đi đùa giỡn người ta, còn chọc vào ngực người ta.”

“Ui chao ~ con em đi đùa giỡn sao, chắc anh thấy hụt hẫng lắm đấy nhỉ!” Thủy An Lạc vẫn cười tủm tỉm.

Sở Ninh Dực híp mắt nhìn vợ mình rồi đưa chân kẹp lấy chân của cô, tay thì nắm được cằm của Thủy An Lạc: “Anh chỉ muốn chọc em thôi!”

Thủy An Lạc: “...”

Này này này, anh Sở à, anh đừng đang yên đang lành lại đòi lái xe chứ!

Sở Ninh Dực tiếp tục ăn cơm, Thủy An Lạc giãy giãy chân của mình một chút nhưng không giãy ra được nên cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện mình.

Thủy An Lạc mặc kệ anh, sau đó chống cằm nhìn Sở Ninh Dực đang dùng cơm: “Anh Sở, anh nói xem một người có thể cùng lúc yêu được hai người không?”

Sở Ninh Dực dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Động kinh à?”

Thủy An Lạc trợn trắng mắt: “Hôm nay em gọi video với mẹ, sau đó em nói em muốn tìm một người có thể chăm sóc cho ba của em, nhưng mà có vẻ như mẹ em không vui cho lắm, rõ ràng bà ấy đã kết hôn với người khác rồi cơ mà!”

“Cô ngốc này, em ngớ ngẩn đấy hả! Tình yêu có rất nhiều kiểu, vui hay không vui là quyền của mẹ em nhưng bà ấy không có quyền ngăn cản ba em muốn làm gì, nói chung là cái chuyện yêu hai người cùng lúc thế này chẳng khác nào tự hành hạ mình cả.” Sở Ninh Dực nói: “Hơn nữa việc tìm vợ cho ba em là do chính em đề xuất ý kiền! Em nói xem, những người trẻ tuổi bây giờ rất ít ai có thể chịu được nỗi khổ của vợ lính, lớn tuổi lại càng khó tìm.”

Thủy An Lạc giật giật hai chân mình rồi mạnh mẽ đá anh một cái: “Đang yên đang lành tự dưng anh tạt nước lạnh lên em làm gì hả?”

“Sự thực thôi.” Sở Ninh Dực cười rồi lại tiếp tục ăn cơm.

“Ba em bây giờ như vậy, ngay cả vào ngày nghỉ cũng chẳng có lấy một người trò chuyện cùng ông ấy.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Nếu em nói như vậy thì quanh năm suốt tháng, trước đây không nói nhưng chỉ năm nay thôi ba em không hề nghỉ ngơi, coi như là có nghỉ thì chừng một tháng khoảng ba mươi ngày! Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, ba mươi ngày là ba em nghỉ còn ba trăm ba mươi lăm ngày còn lại thì sao? Mẹ kế của em đối mặt với bức tường à? Anh nói cho em biết, đây là do ba em muốn, chứ nếu không em nghĩ rằng ba em chịu buông mẹ em ra dễ dàng như vậy chắc?” Sở Ninh Dực nói thẳng, chỉ là sự thật này có chút khiến người khác đau lòng.

Thủy An Lạc chống cằm của mình, có chút mất mát.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô: “Nếu như ba em còn ở cái tuổi trẻ cách đây mười hay hai mươi năm thì việc này không khó như vậy đâu.”

Thủy An Lạc lạnh mắt nhìn anh rồi trầm giọng nói: “Ba em mà còn trẻ lúc hai mươi tuổi thì anh có cô vợ này chắc.”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc dựa vào bàn rồi nhịn không được thở dài: “Em bảo Tiểu Bảo Bối mấy ngày tới qua với ba em, Tết chúng ta đón ba tới đây được không?”

“Đây là điều tất nhiên, chỉ là bữa cơm tất niên chúng ta phải về Sở gia, nhưng ba em có xích mích với ba mẹ anh, chuyện này tới lúc đó bàn lại sau vậy.” Sở Ninh Dực vừa nghĩ đã thấy đau đầu, cả hai bên đều không thể đắc tội cho nên tình cảnh của vợ chồng hai người lúc này chẳng khác nào nhân bánh bị kẹp ở giữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2392: Bánh Bao Rau độc miệng login (9)
Thủy An Lạc hiểu là vì chuyện lần trước cho nên ba cô đã có chút mâu thuẫn với ba mẹ của Sở Ninh Dực.

“Thế em sẽ ở nhà ăn cơm tất niên với ba em.” Thủy An Lạc buồn bực nói: “Đằng nào thì mẹ anh cũng không thích em.”

Sở Ninh Dực nghe cô nhỏ giọng lầu bầu như vậy liền dứt khoát đặt đôi đũa trong tay xuống.

“Em có chắc là muốn vì cái chuyện muôn thuở ăn tết ở nhà chồng hay nhà vợ ngàn năm thay đổi này mà để chúng ta cãi nhau không?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc khẽ mím chặt môi, cúi đầu không nói lời nào.

“Được rồi, đến lúc đó anh sẽ nghĩ cách!” Sở Ninh Dực không ngờ đến một ngày anh cũng phải đối mặt với vấn đề này.

Thủy An Lạc gật đầu, bản thân cô cũng không nghĩ mình sẽ phải đối mặt với chuyện này.

Về chuyện Sở Thị đột nhiên thay máu trước Tết đã khiến nền kinh tế của thành phố A run lên ba cái, tất cả mọi người đều cẩn thận ngóng xem, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó mà bọn họ không biết.

Hiếm khi có dịp Thủy An Lạc chịu xem bản tin kinh tế và tài chính, bởi vì lần này người tin tức đầu tiên của bản tin tài chính là ông chồng của cô.

“Chậc chậc chậc, còn chưa thay máu mà mấy bản tin tài chính đã tìm được đề tài rồi, bữa tiệc tất niên của Sở Thị thành cái lò sát sinh, ba mươi phần trăm nhân viên cấp đều bị cho thôi việc.” Thủy An Lạc đọc tin tức cho người nào đó còn đang làm việc.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên khỏi máy tình rồi nhìn Thủy An Lạc: “Ý của em là anh kẻ giết heo hả?”

Thủy An Lạc ngã ra sofa cười như rút gân: “Cái tên phóng viên này không thể dùng được, không thể dùng được, làm sao có thể nói Sở tổng giết heo chứ hả?”

Sở Ninh Dực không thèm để ý đến hành động thần kinh của cô vợ nhà mình mà tiếp tục xem xét tư liệu mà bộ phận nhân sự gửi tới cho anh.

Thủy An Lạc tiếp lục xem tin tức, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Chưa hết năm mà anh đã giết heo thế này thì chẳng phải không muốn cho người ta sống yên ổn sao?”

Vậy nền dù sao thì Sở tổng vẫn giết heo.

“Trước năm giết heo là truyền thống do tổ tông lưu lại từ ngàn đời, cái đó gọi là cầu cho năm mới an lành.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời.

Thủy An Lạc: “...”

Anh zai à, anh có một nắm mới an lành nhưng heo thì nó không muốn như vậy đâu.

Việc Sở Ninh Dực giết heo trước năm mới cũng khiến lòng người trong An Thị bàng hoàng, không biết là ai tung ra lời đồn rằng Sở Ninh Dực với An Phong Dương là một đội cho nên Sở Ninh Dực muốn đại khai sát giới.

Lúc An Phong Dương nhận được tin này thì vẫn còn đang cần mẫn làm việc, đợi thư kí của mình nói xong, An Phong Dương ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Bây giờ con người đã lắm chuyện đến thế rồi cơ à?”

Thư ký âm thầm nghĩ: Đây không phải do mọi người lắm chuyện mà là do tin tức của ngài và vị Sở tổng kia chưa bao giờ dừng lại cả.

“Được rồi, nói cho người bên dưới rằng chuyện này là không thể nào, muốn nghĩ thì cứ nghĩ đến khi nào chán đi, tôi sẽ không để ý đến ba cái chuyện thay máu gì gì đó đâu.” An Phong Dương nhìn thư ký của mình rồi nở một nụ cười yêu nghiệt.

Thư ký lập tức xoay người rời đi, nửa phút cũng không dám lưu lại.

An Phong Dương nhìn thư ký vội vã chạy biến thì nhịn không được phải lắc đầu, nói: “Đám người này đúng là rảnh rỗi thật.”

Tin tức này về anh và Sở Ninh Dực chắc là cả đời này cũng không hết được mất.

Tối muộn Sở Ninh Dực đến bệnh viện, để Thủy An Lạc ở nhà chăm sóc tụi nhỏ, bởi vì lần này Bánh Bao Đậu đã lấy cái chết ra đe dọa rằng đêm không có mẹ thật khó ngủ.

Bánh Bao Rau dùng ánh mắt biểu đạt sự khinh bỉ tột độ đối với em gái mình.

Bánh Bao Đậu hừ một tiếng: “Em đâu phải là Tiểu Bất Điểm mà anh muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đấy hả, em sẽ không cãi nhau với anh đâu, lêu lêu lêu...” Bánh Bao Đậu le lưỡi nhăn mặt với anh trai mình.

“Ngu ngốc!” Bánh Bao Rau quả quyết quăng lại hai chữ rồi đi ngủ.

Thủy An Lạc: “...”

Con không thể dịu dàng với em gái mình một chút được hả?

Còn nữa con gái à, bị mắng là ngốc mà con vẫn vui vẻ như thế là sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2393: Bánh Bao Rau độc miệng login (10)
Đương nhiên là Bánh Bao Đậu hài lòng rồi, có mẹ ở nhà là bé hài lòng hết.

Thủy An Lạc không thèm để ý đến cô con gái lên cơn dở hơi của mình nữa mà nhìn Bánh Bao Rau đang đi lên lầu: “Con trai, miếng ngọc mẹ để trong phòng có phải con đã trả lại cho Tiểu Bất Điểm rồi không?”

“Vâng.” Bánh Bao Rau rầu rĩ trả lời rồi tiếp tục đi lên lầu, con nhỏ ăn cướp kia vẫn chưa trả lại miếng ngọc cho nhóc.

Thủy An Lạc nhìn nhìn con trai, phản ứng thế này là sao đây?

Bánh Bao Đậu cười khanh khách nhào vào lòng mẹ: “Tiểu Bất Điểm không chịu trả ngọc lại cho anh trai cho nên anh ấy không vui đấy mẹ.”

“Sao em nói nhiều như thế hả?” Bánh Bao Rau quay đầu nhìn chằm chằm em gái của mình.

Ui chao, Thủy An Lạc nhìn con trai mình, nhóc này đang thẹn quá hóa giận đấy hả?

Bánh Bao Rau kiêu ngạo hừ một tiếng rồi quả quyết xoay người lên lầu.

Bánh Bao Đậu vẫn tựa vào lòng mẹ rồi cười khanh khách: “Nếu anh trai không nói Tiểu Bất Điểm là kẻ trộm thì Tiểu Bất Điểm còn trả lại cho anh trai, Tiểu Bất Điểm còn nói anh trai xấu xa lắm, trả lại cho anh ấy thì anh ấy sẽ tặng cho cô bé khác!”

Má, bình dấm này của Tiểu Bất Điểm chua thật!

Thủy An Lạc bế Bánh Bao Đậu dậy: “Đi, mẹ dẫn con đi ngủ.”

Bánh Bao Rau lật tới lật lui không ngủ được, nhóc luôn cảm thấy chuyện mẹ mình biết miếng ngọc kia còn chưa được trả lại là không tốt, dù sao thì mẹ nói đó là ba đặc biệt làm cho chúng, nếu không lấy lại thì ba mẹ sẽ buồn!

Bánh Bao Rau nghĩ nghĩ rồi bò dậy lần nữa, nhóc mặc quần áo rồi mở cửa chạy ra ngoài.

Lúc này Thủy An Lạc vừa mới dỗ con gái ngủ, bước ra ngoài đã thấy Bánh Bao Rau đang mặc quần áo tử tế định đi ra ngoài: “Đã muộn thế này con còn muốn đi đâu?”

“Đi tìm Tiểu Bất Điểm ạ!” Bánh Bao Rau nói rồi đi thẳng xuống lầu.

Ui chao, con trai thẳng thắn ghê, nhưng mà bây giờ là hơn nửa đêm rồi, con không ngủ nhưng người ta thì ngủ mất rồi.

“Bánh Bao Rau, ba mẹ nuôi của con đang ngủ rồi.” Thủy An Lạc đuổi theo rồi bế con trai của mình lên.

Bánh Bao Rau nhíu mày: “Con không tìm ba mẹ nuôi.” Nhóc chỉ đi tìm tên cướp kia thôi.

Thủy An Lạc chảy mồ hôi ròng ròng, con trai à, logic của con thế này là sao, con đi tìm con gái nhà người ta mà người ta không phải rời giường để mở cửa cho con sao hả?

“Có việc gì để ngày mai nói, Tiểu Bất Điểm cũng ngủ rồi, đừng làm phiền con bé nữa.” Thủy An Lạc ôm con trai lên lầu.

“Nhưng mà...” Con nhỏ ăn cướp kia có chịu không phiền nhóc lúc nhóc đang ngủ đâu.

“Nghe lời mẹ.” Thủy An Lạc nói rồi ôm nhóc con về phòng.

Bánh Bao Rau thở dài một hơi, được rồi, mai lại đi tìm con nhỏ kia vậy, nhất phải lấy lại được miếng ngọc đó.

Thủy An Lạc cởi quần áo ra cho con trai, sau đó đắp kín chăn cho nhóc: “Ngủ đi, mẹ trông cho con ngủ.”

Bánh Bao Rau gật đầu rồi từ từ nhắm mắt lại, tuy bình thường nhóc đều nói không cần mẹ dỗ ngủ nhưng mà có đứa bé nào lại không muốn được mẹ yêu chiều đâu chứ?

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về nhóc cho đến khi cu cậu ngủ sâu rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Hai đứa bé này đúng là oan gia, muốn thế nào thì thế, nhưng mà Thủy An Lạc cũng ước ao được như thế, tình cảm như vậy có lẽ là tốt nhất.

Chỉ là không biết tương lai sau này hai đứa bé có thể phân rõ đây là tình yêu hay là tình thân không thôi.

Thủy An Lạc về phòng, nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Sở Ninh Dực, hỏi thăm tình hình bên kia.

Bà nội đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường, cô Bạch Thiên và ba mẹ đều đến thăm bệnh nhưng tinh thần của bà vẫn không được tốt lắm nên lúc này đang ngủ.

Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói vậy cũng coi như là yên tâm, Sở gia bây giờ không thể chịu bất cứ đả kích gì, nhất là vào thời điểm cuối năm thế này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2394: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi (1)
Thủy An Lạc nói chuyện với Sở Ninh Dực một lát rồi anh liền bảo cô đi nghỉ ngơi.

Thủy An Lạc nhìn di động đã tắt ngúm rồi lại nhìn đồng hồ trên bàn, đã là mười một giờ khuya rồi, hôm qua đã không ngủ rồi, hôm nay lại muốn thức trắng một đêm sao?

Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi đứng dậy, sau đó thay đồ rồi vào bếp làm chút đồ ăn, nấu một suất cháo rồi gói lại kĩ càng.

“Ôi trời ơi, thiếu phu nhân của tôi ơi, hơn nửa đêm rồi cô còn làm gì thế?” Thím Vu đi ra khỏi phòng của mình liền thấy Thủy An Lạc đang sắp xếp cặp lồng thì nhịn không được nói.

Thủy An Lạc sắp xếp cặp lồng xong rồi bỏ vào túi xách: “Cháu không sao đâu thím Vu, thím cứ nghỉ ngơi đi! Cháu đến viện thay anh Sở một chút, hai ngày nay anh ấy chưa được nghỉ ngơi gì rồi ạ.”

Thím Vu nhìn Thủy An Lạc đi ra ngoài, bà không nhịn được phải lắc đầu, người có thể suy nghĩ cho thiếu gia nhà bà chắc cũng chỉ có thể là cô gái này thôi, ngay cả phu nhân cũng không để ý chuyện thiếu gia đã không nghỉ ngơi suốt hai ngày qua.

Thủy An Lạc ra ngoài gọi xe, lúc đến bệnh viện đã gần mười hai giờ đêm, đã qua thời gian thăm bệnh. Thế nhưng Thủy An Lạc có thân phận đặc biệt, lại có danh bác sĩ cũng mang theo thẻ bác sĩ cho nên không ai dám ngăn cản cô cả.

Lúc Thủy An Lạc đi vào thì thấy Sở Ninh Dực đang ngồi trên salon trong phòng bệnh xem tài liệu, bên tay anh đặt một cốc trà đặc, rõ ràng là để uống cho tỉnh ngủ.

Sở Ninh Dực nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng lên nhìn.

Vừa ngẩng đầu anh đã thấy vợ ngốc nhà mình mặc áo lông rất dày, chắc bên ngoài trời đang đổ tuyết cho nên trên mũ của cô vẫn còn những bông tuyết cố chấp bám vào, lúc này cô đang giậm giậm chân, cẩn thận hà hơi cho bớt lạnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn, tới đỡ cho em nào.” Thủy An Lạc nhìn người đàn ông phía đối diện khẽ nói.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, sau đó buông tài liệu trên tay xuống rồi đón lấy cặp lồng, anh làm như vô ý chạm vào bàn tay của cô, lạnh đến dọa người.

Sắc mặt của Sở Ninh Dực hơi đổi một chút, anh nhanh chóng kéo cô đi vào rồi đặt cặp lồng lên bàn, sau đó cầm hai tay của cô giúp cô sưởi ấm: “Trời lạnh như vậy em còn đến làm gì?”

Thủy An Lạc nhón chân nhìn giường bệnh trong phòng một chút, lại nhỏ giọng nói: “Bà nội thế nào rồi?”

“Lúc tối có tỉnh lại ăn một chút rồi lại ngủ.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa giúp cô làm ấm tay, vừa cầm lấy áo khoác cô cởi ra.

Thủy An Lạc đưa cặp lồng ra: “Em làm cho anh một chút đồ ăn khuya, anh tranh thủ ngủ một lát đi, tối nay để em trông bà nội cho, anh đã không ngủ suốt hai ngày rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa bày hết mấy món đồ ăn khuya lên mặt bàn.

Sở Ninh Dực nhìn vợ của mình rồi đưa tay xoa đầu cô: “Em thấy chồng em có vẻ gì là không chịu nổi hay sao hả? Chỉ mới hai ngày thôi mà.”

“Thôi đi, anh tưởng anh vẫn còn là thanh niên hai mươi tuổi khỏe mạnh phơi phới đấy à, chưa kể anh vừa mới bị thương nặng xong, nhỡ anh Sở của em bị làm sao thì anh có đền nổi không?" Thủy An Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi vào phòng bệnh.

Kiều Tuệ Hòa nằm trên giường bệnh ngủ yên ổn, chỉ số hiện trên máy móc cũng bình thường.

Thủy An Lạc cúi đầu kiểm tra thiết bị y tế cho bà cụ, lại giúp bà điều chỉnh tốc độ truyền dịch rồi mới cẩn thận đi ra ngoài.

Thủy An Lạc đi tới bên cạnh Sở Ninh Dực rồi thu dọn tài liệu anh đang đặt trên ghế lại: “Đúng là bà nội đang khôi phục tốt lắm, anh có thể yên tâm được rồi.”

Sở Ninh Dực vừa ăn vừa gật đầu, Thủy An Lạc giúp anh đặt cháo lên bàn rồi quay sang đổ chén trà đặc đã nguội ngắt kia đi.

Vì không yên tâm nên Hà Tiêu Nhiên lại tới bệnh viện, nhưng khi bà vừa đi tới cửa thì liền trông thấy con trai đang ngồi ăn cơm, còn Thủy An Lạc thì đang đi đổi nước nóng cho anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2395: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi (2)
Sở Mặc Bạch nhìn thoáng ra rồi lại nhìn vợ mình đã dừng bước.

“Có người còn lo lắng cho con trai của em hơn cả em rồi đấy, tuy rằng Lạc Lạc chưa đủ trưởng thành nhưng con bé cũng rất thật lòng quan tâm đến con trai chúng ta.”

Hà Tiêu Nhiên không mở cửa mà chỉ lẳng lặng đứng xem.

Thủy An Lạc giúp Sở Ninh Dực đổi một cốc nước ấm, lúc này Sở Ninh Dực cũng vừa ăn xong cháo: “Được rồi, em đừng vội, em ngủ một lát đi rồi trời sáng anh đưa em về.”

Thủy An Lạc quay đầy giật lấy tập tài liệu trong tay anh rồi ném qua một bên: “Anh zai à, anh mới là người phải ngủ một lát đi thì có, nếu không ngày mai anh đừng hòng đi làm, hai chọn một!” Thủy An Lạc cười híp mắt nhìn Sở Ninh Dực, rõ ràng cô đang nói: Nhìn đi, em biết nghĩ cho anh bao nhiêu nhé, còn cho anh lựa chọn nữa đấy.

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc cười cong mắt thu dọn bát đũa rồi để vào phòng vệ sinh, định lát nữa sẽ rửa sạch, lúc cô đi ra ngoài thì thấy Sở Ninh Dực đang nhìn mình liền cười cười rồi đi qua ôm lấy cổ của anh, cô cúi người nói: “Có phải đột nhiên anh cảm thấy vợ của anh cực kì xinh đẹp đúng không?”

Sở Ninh Dực đưa tay đập một cái vào gáy cô, sau đó mới nói: “Đẹp hay không thì chưa biết, nhưng mà da mặt quả thật dày lên không ít.”

Thủy An Lạc không thèm để ý tới lời của anh mà đỡ anh nằm xuống: “Anh ngủ đi, em trông bà nội cho, đợi ngày mai anh Bạch Thiên tới rồi em sẽ về nhà ngủ.”

Sở Ninh Dực híp mắt nhìn cô, Thủy An Lạc dứt khoát ôm gối đặt lên mặt anh: “Mau ngủ đi mau ngủ đi, nếu không thì ai kiếm tiền nuôi bốn mẹ con em đây hả! À, tận bốn miệng ăn cơ đấy, nhiệm vụ của anh Sở nặng nề thật đó!”

Sở Ninh Dực lấy gối ôm ra, anh nhìn Thủy An Lạc đang cười híp mắt rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô: “Nếu không chịu nổi nữa thì cứ ngủ một lát đi nhé.”

Thủy An Lạc gật đầu: “Anh nhanh ngủ đi, nhanh ngủ đi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn Sở Ninh Dực khép đôi mắt lại, sau khi Sở Ninh Dực ngủ say, cô cẩn thận đi vào phòng bệnh để lấy một chiếc chăn ra đắp cho Sở Ninh Dực.

Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc đi vào phòng tắm rồi mới xoay người rời đi, không đi vào nữa.

“Đi thôi, sáng sớm mai rồi quay lại.” Sở Mặc Bạch nói với vợ mình.

Hà Tiêu Nhiên khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa mà cùng đi về với chồng mình.

Sở Ninh Dực ngủ một giấc đến tám giờ sáng. Lúc này Mặc Lộ Túc đã đến, hiện đang ngồi trên chiếc sofa đơn bên cạnh anh để lật xem bệnh án của Kiều Tuệ Hòa.

“Tỉnh rồi à?” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt nói.

Sở Ninh Dực bóp bóp trán của mình rồi vén chăn đứng dậy: “Lạc Lạc đâu rồi?”

Mặc Lộ Túc hất cằm chỉ vào bên trong, ý bảo anh nhìn sang.

Lúc này Thủy An Lạc đang làm kiểm tra cho Kiều Tuệ Hòa, cô đã mặc áo blouse trắng vào rồi.

Kiều Tuệ Hòa đã tỉnh, tinh thần cũng coi như tốt hơn.

“Thật không ngờ nhóc con năm đó chỉ biết gây rắc rối, không một ai kèm cặp được mà đến hôm nay lại có thể khám bệnh cho người khác rồi.” Kiều Tuệ Hòa cười ha ha nói, thanh âm có chút trầm thấp.

Thủy An Lạc kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Kiều Tuệ Hòa, sau đó ngồi xuống giường đo huyết áp của bà: “Chuyện nhồi máu cơ tim cấp tính lần đó thực tình tạo thành đả kích rất lớn với cháu, cháu cứ nghĩ rằng đời này sẽ không tiếp tục làm bác sĩ nữa, nhưng mà...” Thủy An Lạc vẫn chưa nói hết nhưng nghĩ đến chú Hạng, cô lại không nói tiếp được nữa: “Bà nội, sức khỏe của bà nội khôi phục rất tốt, tại sao tự dưng lại xuất huyết não vậy ạ?”

Kiều Tuệ Hòa nghe Thủy An Lạc nói vậy liền nắm chặt lấy tay cô: “Nhóc con, cháu nói cho bà nội biết, có phải Mặc Lộ Túc đã li dị rồi đúng không, có phải thằng bé từng có một đứa con không?”

Kiều Tuệ Hòa bất ngờ nghe được cái tin này nên mới bị kích động đến mức xuất huyết não.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2396: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi (3)
Thủy An Lạc thoáng khựng lại, nhìn Kiều Tuệ Hòa đang kích động.

“Bà nội.” Thủy An Lạc cầm lấy tay của bà rồi nói: “Chuyện của đàn anh bà cứ để anh ấy tự giải quyết đi! Đàn anh cũng không còn là trẻ con nữa rồi.”

“Nói như vậy tức là thằng bé thực sự đã kết hôn rồi ly hôn sao? Còn mất một đứa bé nữa?” Kiều Tuệ Hòa bỗng kích động nói.

Bàn tay của Thủy An Lạc bị nắm có chút đau, cô cũng không ngờ bà nội lại không hề biết chuyện này.

“Bà nội, bà đừng kích động, hiện tại bà không thể kích động được đâu ạ.” Thủy An Lạc đứng dậy rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng của Kiều Tuệ Hòa.

Kiều Tuệ Hòa dần bình tĩnh lại rồi nhìn Thủy An Lạc: “Rốt cuộc thì chuyện này là sao chứ?”

“Bà nội, đúng là họ đã có một đưa con, nhưng mà đứa bé đó mới chỉ là một bào thai thôi.” Thủy An Lạc thấp giọng nói.

“Bào thai?” Thai chết lưu ở thời bây giờ cũng không hiếm thấy cho nên Kiều Tuệ Hòa vẫn có thể chấp nhận được, ít nhất đứa bé ấy còn chưa thành người.

Thủy An Lạc gật đầu: “Sao bà lại biết được chuyện này ạ?”

“Làm sao mà bà biết được, nếu không phải hôm trước Viện trường Lưu đã về hưu đã đến thăm bà, nói với bà chuyện này thì có phải mấy đứa định lừa gạt bà già này cả đời đúng không?” Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc với vẻ hơi oán giận.

Thủy An Lạc cúi đầu, cô thật sự không biết là đàn anh đã giấu Kiều Tuệ Hòa.

Kiều Tuệ Hòa bình tĩnh trong chốc lát rồi cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: “Bà hỏi cháu, cô bé kia tên là gì?”

Thủy An Lạc liếc liếc nhìn ra bên ngoài rồi nhỏ giọng nói: “Bà nội, đàn anh đang ở bên ngoài, nếu không thì để cháu gọi anh ấy vào nhé?” Cái này cô không muốn gánh mà có gánh cũng gánh không nổi, Thủy An Lạc thấy Kiều Tuệ Hòa không phản đối thì lập tức đứng phắt dậy, tư thế kia còn kích động hơn cả khi cô thi chạy tám trăm mét nữa.

Thủy An Lạc đi ra ngoài kéo luôn người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa đơn vào rồi nói: “Bà nội gọi anh vào, cứ thế đi, đừng có hỏi vì sao.” Thủy An Lạc nói rồi dứt khoát đẩy Mặc Lộ Túc vào trong.

Sở Ninh Dực nhìn vợ ngốc nhà mình đang vỗ vỗ ngực liền nheo mắt lại hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Thủy An Lạc nhún vai: “Em chỉ không muốn gánh trách nhiệm thôi, anh có biết vì sao bà nội bị xuất huyết não không? Là do bị đàn anh làm cho tức quá đó! Em không ngờ là bà lại không hề biết chuyện đàn anh đã kết hôn lại còn suýt có một đứa con!”

Tuy rằng Kiều Tuệ Hòa còn có những đứa cháu ngoại khác, thế nhưng Mặc Lộ Túc vẫn là một cây gai găm sâu trong tim của bà, Kiều Tuệ Hòa muốn yêu thương đứa cháu này nhưng có lẽ là vì chuyện con gái mà giữa hai người họ lại vô hình chung có một khoảng cách, mà Kiều Tuệ Hòa lại chẳng thế mặc kệ anh.

Mặc Lộ Túc đi vào, mặt không có chút cảm xúc gì mà chỉ đứng đó nhìn bà lão đang nằm trên giường.

Kiều Tuệ Hòa nhìn Mặc Lộ Túc, dường như đã không còn tức giận như vừa rồi nữa.

“Mặc kệ cháu oán bà, hận bà thế nào thì bà vẫn là bà ngoại của cháu.” Kiều Tuệ Hòa vỗ vỗ lên tấm chăn: “Chuyện cháu kết hôn lớn như vậy tại sao lại không nói cho bà biết, chuyện có con cũng chẳng nói một câu, chuyện thai chết lưu, ly hôn đều là do người khác nói cho bà biết là sao hả! Mặc Lộ Túc, cháu muốn bà già này tức chết hay sao?” Kiều Tuệ Hòa vừa nói, thân thể cũng khẽ run lên.

Mặc Lộ Túc hơi nhíu mày: “Không có gì đáng nói cả.”

“Cháu...” Kiều Tuệ Hòa nói không hết câu, thiết bị y tế bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai.

Sở Ninh Dực cùng Thủy An Lạc vội vàng chạy vào trong, Thủy An Lạc đẩy Mặc Lộ Túc ra ngoài: “Anh làm cái gì thế hả?”

Chân mày của Mặc Lộ Túc càng nhíu chặt, anh đứng nhìn Thủy An Lạc đang trấn an Kiều Tuệ Hòa đồng thời cầm lấy thuốc đặt trên bàn tiêm vào ống truyền dịch của Kiều Tuệ Hòa.

Chỉ là anh đã quen nói chuyện với bà ngoại như vậy rồi mà thôi.

“Cô gái kia đâu, bà muốn gặp cô ấy.” Kiều Tuệ Hòa tỉnh lại, nói một cách kiên định đến lạ thường.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2397: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi (4)
Thủy An Lạc tiêm thuốc xong rồi quay sang nhìn Mặc Lộ Túc.

Mà lúc này các bác sĩ đã phát hiện ra tình huống bất thường liền chạy tới, theo sau còn có cả Tân Nhạc.

“Chủ nhiệm Thủy ở đây sao?” Bác sĩ kia thoáng sửng sốt rồi khẽ gật đầu.

Thủy An Lạc đứng thẳng người dậy, ném kim tiêm vừa sử dụng vào thùng rác rồi khẽ gật đầu với vị bác sĩ kia.

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Tân Nhạc nhưng cô không nhìn lại anh mà quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Có chuyện gì vậy?”

“Vừa rồi bà nội có chút kích động, nhưng bây giờ thì không sao rồi.” Thủy An Lạc nói.

“Là cô ấy.” Mặc Lộ Túc vừa nhìn Tân Nhạc vừa nói.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc, cô còn tưởng rằng đàn anh của mình còn chưa biết thua đủ cơ chứ.

Tân Nhạc nhíu mày, cái quỷ gì vậy?

Kiều Tuệ Hòa nhìn về phía Tân Nhạc, dáng vẻ không phải kiểu quá xinh đẹp nhưng cũng không tệ.

“Các người ra ngoài hết đi! Cô bé này ở lại.” Kiều Tuệ Hòa vừa nới vừa chỉ vào Tân Nhạc.

Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc với vẻ chẳng hiểu gì cả.

Thủy An Lạc cho cô bạn một ánh mắt bảo trọng rồi kéo Sở Ninh Dực đi ra ngoài.

Cuối cùng Tân Nhạc cũng nhìn về phía Mặc Lộ Túc rồi dùng mắt hỏi anh chuyện này rốt cuộc là sao, ai mà biết lần này Mặc Lộ Túc lại chẳng thèm đề ý đến cô mà dứt khoát xoay người bỏ ra ngoài.

Gương mặt của Tân Nhạc bỗng trở nên dữ tợn trong nháy mắt, cái gã này... xem ra cô đã thật sự nhìn rõ anh ta rồi.

Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Tân Nhạc, cô liền hít sâu một hơi, sau đó quay lại nhìn Kiều Tuệ Hòa: “Viện trưởng Kiều, bà còn thấy không thoải mái ở đâu sao ạ?”

“Cô tên là gì?” Kiều Tuệ Hòa hỏi thẳng.

Tân Nhặc lặng lẽ cúi đầu nhìn thẻ công tác treo trên ngực mình, nhưng nghĩ đến việc Viện trưởng đã là bà lão lớn tuổi như vậy có nhìn không rõ cũng là điều bình thường, vì thế liền ngẩng đầu, nói: “Viện trưởng Kiều, tôi tên là Tân Nhạc, là bác sĩ ngoại khoa...”

“Tân Nhạc?” Kiều Tuệ Hòa không để cô nói tiếp.

Tân Nhạc quả quyết không lên tiếng nữa, gật đầu.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Dạ?” Tân Nhạc ngơ ngác, đến xem bệnh còn cần hỏi tuổi của bác sĩ sao?

“Hai mươi lăm ạ, tôi với An Lạc là bạn học.” Tân Nhạc chỉ chỉ ra ngoài.

“Nguyên nhân gì khiến thai chết lưu?”

Kiều Tuệ Hòa vừa dứt lời thì bàn tay đang ôm bệnh án của Tân Nhạc siết chặt vài phần, thậm chí cả sắc mặt cũng trở nên khó coi: “Nếu viện trưởng Kiều không có chỗ nào khó chịu nữa thì tôi xin phép đi trước!”

Đứa bé, đã lâu lắm rồi không có ai nhắc việc này với cô, chỉ cần vừa nhắc tới thôi là trái tim của cô lại đau đớn dữ dội.

“Bác sĩ Tân!” Kiều Tuệ Hòa đột nhiên nói.

Tân Nhạc dừng bước nhưng không quay đầu lại.

“Thời gian của tôi không còn nhiều lắm, nhưng tôi không yên lòng về thằng bé Lộ Túc kia.” Thanh âm của Kiều Tuệ Hòa vang lên.

“Bác sĩ Mặc rất tuyệt vời, sớm muộn gì anh ấy cũng tìm được người trong định mệnh của mình.” Tân Nhạc nhẹ nhàng nói, thế nhưng thân thể cứng đờ của cô lại bán đứng rằng cô không hề bình tĩnh như vậy.

Người định mệnh của Mặc Lộ Túc không phải là cô, cũng chắc chắn không thể nào là cô.

Kiều Tuệ Hòa nhìn Tân Nhạc nhanh chóng rời đi rồi tựa vào gối đầu, nhẹ nhàng khép đôi mắt của mình lại.

Phía ngoài, Thủy An Lạc nhìn dáng vẻ rời đi như chạy nạn của Tân Nhạc liền muốn gọi người lại cũng không gọi được, nhưng Mặc Lộ Túc lại đuổi theo.

“Chuyện gì thế này?”

“Ngốc ạ, đi thôi!” Sở Ninh Dực gõ đầu vợ mình một cái, nói: “Đi thay quần áo đi, anh đưa em về.”

Này mà còn không hiểu thì chẳng phải là ngốc thật rồi sao.

Rõ ràng là Mặc Lộ Túc đang muốn gặm lại có cũ chứ còn sao nữa.

Sở Ninh Dực nhìn vợ của mình, lẽ nào nhà của bọn họ có truyền thống gặm lại cỏ cũ sao?

Mặc Lộ Túc đuổi theo rồi kéo cánh tay của Tân Nhạc lại.

Tân Nhạc quay đầu nhìn anh, thế nhưng trên mặt cô chẳng hề có chút cảm xúc gì, ngay cả vẻ chán ghét cũng không có.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2398: Có một quá khứ gọi là không thể qua đi (5)
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc, mắt hơi nheo lại: “Chúng ta cần nói chuyện!”

Tân Nhạc cúi đầu nhìn bàn tay to của anh đang nắm lấy cổ tay của mình, cô hy vọng bàn tay này có thể mãi mãi nắm lấy cô như vậy nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ là những ảo tưởng của chính cô mà thôi.

Tân Nhạc ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Mặc Lộ Túc: “Chắc bác sĩ Mặc đến đây không phải để khám bệnh nhỉ! Dù sao thì bác sĩ Mặc cũng là bác sĩ mà, bây giờ tôi đang trong thời gian làm việc, còn có bệnh nhân đang chờ tôi nên xin lỗi, tôi không có thời gian nói chuyện với anh!” Tân Nhạc nói rồi giằng tay ra khỏi tay của anh, sau đó xoay người rời đi.

Mặc Lộ Túc nhìn theo bóng lưng của Tân Nhạc, hai bàn tay vô thức siết chặt lại.

Thủy An Lạc nhìn người bạn của mình đang bỏ đi, cô chắp hai tay sau lưng rồi đi tới bên cạnh Mặc Lộ Túc: “Ui chao, hình như đàn anh bị từ chối rồi.”

Mặc Lộ Túc: “...”

Em rảnh rỗi lắm đúng không hả?

Thủy An Lạc cười ưu nhã: “Đàn anh này, hôm trước bọn em ăn hết bảy trăm tệ tiền thịt xiên nướng đó.”

“Sau đó thì sao? Bị tiêu chảy à?”

Thủy An Lạc đen mặt nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh như vậy sẽ giết chết cả cuộc trò chuyện đó! Thật là!” Thủy An Lạc vừa nói vừa phấy phẩy tay của mình: “Sau đó thì sao, bảy trăm tệ tiền ăn thịt xiên nướng này là để mấy ngày sau tiễn Tân Nhạc đi đấy, nghe nói cuối tuần này cô ấy phải về nhà đi xem mắt theo lời ba mẹ, đối phương nhìn như làm trong ngành ngân hàng, rất cao lớn thì phải?”

Xem mắt?

Làm việc ở ngân hàng?

Mặc Lộ Túc quay đầu nhìn bóng lưng đã sớm biến mất kia đột nhiên cảm thấy lòng mình chua chát.

Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo rời đi, cô nhóc này không những đi ăn thịt xiên nướng mà còn ăn hết tận bảy trăm tệ, sao không đem cái bụng của mình phá nát luôn cho rồi hả?

“Này, này...” Thủy An Lạc vừa kêu vừa bị ai kia lôi ra ngoài.

“Được rồi, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi!" Sở Ninh Dực lôi kéo Thủy An Lạc ra khỏi bệnh viện.

Thủy An Lạc kêu lên một tiếng rồi chạy đến phía trước Sở Ninh Dực: “Ý của anh là hai người họ còn có cơ hội đúng không?”

“Chuyện này chưa chắc lắm, anh thấy hiện giờ Tân Nhạc hoàn toàn không có chút cảm giác nào với cậu ta cả!” Sở Ninh Dực nói thật, nếu như ngay cả hận cũng chẳng có thì quả thật đã không còn chút tình cảm nào nữa rồi.

Thủy An Lạc có chút đau đầu, cô cũng có cảm giác ấy, dường như Tân Nhạc hoàn toàn mất hết hi vọng với đàn anh rồi.

Tân Nhạc bận bịu cả một ngày, tan làm xong cô vừa thay quần áo vừa gọi điện thoại cho mẹ mình: “Tuần này con được nghỉ thứ ba và thứ tư, hôm đó chắc chắn con sẽ về nhà mà! Mẹ, mấy ngày nay mẹ cứ gọi điện mãi như vậy mẹ không thấy mệt à?”

Tân Nhạc nói xong liền thấy được người đàn ông đang đứng ngoài cửa, đôi mi thanh tú của cô khẽ nhíu một chút rồi không thèm để ý đến anh nữa mà đi thẳng ra ngoài.

“Mẹ mệt? Mẹ chỉ mong mệt hơn thôi đây? Này, con nói đi, lần trước con vội vội vàng vàng lấy người ta mà ngay đến người ba mẹ còn chưa được gặp, ly hôn rồi cũng chỉ nói cho bố mẹ biết một câu! Như vậy thì mẹ với ba con có thể yên tâm nổi không?” Mẹ của Tân Nhạc ở đầu bên kia thở phì phò nói.

Tân Nhạc hết nói nổi, cô nghe tiếng bước chân đằng sau của mình, hai chân mày càng nhíu lại chặt hơn, rốt cuộc thì người đàn ông này muốn làm gì đây?”

“Mẹ đã nói với Tiểu Thương rồi, cậu ấy nói đến khi con về sẽ ra sân bay đón con, thời gian đã quyết không thể đổi đâu đấy!” Mẹ Tân đổi tâm tình, nói.

Tiểu Thương?

Ông chủ của ngân hàng nhỏ?

Khóe miệng của Tân Nhạc giật giật, bất đắc dĩ nói với mẹ mình: “Mẹ, còn chưa xem mắt mà, sao mẹ đã sai người ta đi đón con rồi?”

“Sai cái gì mà sai chứ? Tiểu Thương là cấp dưới của chú con đó, biết rõ gốc tích của người ta có thể tin tưởng được.” Rõ ràng mẹ Tân rất hài lòng với người gọi là Tiểu Thương này.

Thế nhưng rõ ràng có một người không hài lòng, chính là người đàn ông đang đi đằng sau Tân Nhạc!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2399: Chúng ta tái hôn đi (1)
Một câu nói của mẹ Tân khiến Tân Nhạc không biết nói gì nữa cả.

Hiểu rõ gốc gác đáng tin cậy, Tân Nhạc hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên sự tự giễu, không thể không nói là mẹ của cô nói đúng, quả thực cô cần tìm một người đáng tin cậy.

Khi người kia nói kết hôn đi khiến cô vô cùng vui mừng, hoàn toàn không để bụng chuyện không có hôn lễ, không để bụng chuyện không một ai biết chuyện, thậm chí còn vì anh không thích phiền phức nên cô cũng chẳng nói với người nhà, làm vậy là để người nhà của cô tới phiền anh ấy.

Nhưng kết quả thì sao?

Người thua cuộc đến thảm hại chính là cô.

Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi nói: “Con biết rồi, con sẽ không thay đổi thời gian đâu.”

Người đi sau lưng hô hấp nặng nề hơn vài phần, thậm chí còn mơ hồ xen lẫn cả sự tức giận.

Nhưng dù là vậy thì có liên quan gì đến cô đâu?

“Thế không phải là được rồi sao, mẹ nói cho con biết này, cậu Tiểu Thương này tốt lắm, quan trọng là cậu ta không ngại quá khứ của con, mẹ đã bảo chú của con cho cậu ta phương thức liên lạc của con rồi, cái gì mà QQ mà tụi trẻ các con hay chơi rồi wechat gì gì đó ấy.”

Tân Nhạc: “...”

Mẹ thân yêu, mẹ đây là đang gả con gái đi hay là muốn bán con gái đi thế hả?

“Tít tít...” Không đợi Tân Nhạc hỏi ra câu hỏi này thì đột nhiên trong di động vang lên một âm thanh nhắc nhở, Tân Nhạc vội vàng nói: “Mẹ, con có tin nhắn nên cúp máy trước đây, cuối tuần con sẽ về nhà, thời gian không thay đổi, cái này tự con sẽ liên hệ với anh Thương.”

Mẹ Tân vui vẻ cúp máy, con gái đã thông suốt thì sao bà có thể không vui được?

Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi cúi đầu nhìn tin nhắn đến trong điện thoai, quả nhiên là thông báo cái người tên Thương kia thêm cô làm bạn.

Mặc Lộ Túc vẫn đứng đằng sau Tân Nhạc, có điều sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi.

Về nhà xem mắt, ông chủ ngân hàng, công tác ổn định?

Cô đi xem mắt cũng sớm thật đấy, bọn họ ly hôn còn chưa được nửa năm!

Tân Vui đồng ý kết bạn trên wechat với Thương Huy, cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, ngay khi Tân Nhạc còn đang mải nghĩ thì Thương Huy đã gửi tới một tin nhắn xác nhận.

[Thương Huy: Lâu rồi không gặp, thánh học cùng bàn.]

Tân Nhạc nhìn tin nhắn đến, nhất thời không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.

Đối tượng hẹn hò mà mẹ cô tìm cho cô lại là bạn cùng bàn năm xưa của cô!

Trên thế giới này có chuyện nào lúng túng hơn chuyện này nữa không hả?

Tân Nhạc đưa tay che mặt mình, mất mặt, mất mặt quá đi mất!

Mặc Lộ Túc vẫn chú ý quan sát tới từng động tác của cô, ngay lúc sắc mặt của Tân Nhạc thay đổi anh liền dứt khoát đi tới: “Tân Nhạc, chúng ta cần nói chuyện!”

Tân Nhạc khẽ cứng người lại, bàn tay đang che mặt cũng từ từ hạ xuống, vẻ lúng túng cũng lập tức biến mất mà thay vào đó là một khuôn mặt không chút cảm xúc.

Tân Nhạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc đứng sau mình: “Bác sĩ Mặc có việc gì thế?”

Thái độ nói chuyện của cô vô cùng lạnh lùng.

Không phải, đây còn chẳng thể coi là nói chuyện lạnh lùng được, dù sao dù lạnh lùng cũng được coi là một loại thái độ, thế nhưng đối với anh thì chỉ giống như một người hoàn toàn xa lạ.

Loại cảm giác này khiến Mặc Lộ Túc rất khó chịu.

Trong nửa năm nay có trời mới biết anh đã phải trải qua những cái gì?.

Khi về nhà đã không còn ngọn đèn thắp sáng vì mình, trong nhà đã không còn ai dịu dàng nói với mình là: Anh về rồi à, cơm tối cũng vừa xong, nhanh rửa tay rồi ăn cơm đi.

Lúc tăng ca cũng không còn người đưa cơm cho mình.

Lúc trực đêm cũng chẳng còn một phần ăn khuya cùng một tờ giấy nhắn bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi đặt trên bàn.

Kết hôn một năm, Tân Nhạc đã dùng một cách nhẹ nhàng như vậy để ngấm dần vào cuộc sống của anh.

Ly hôn nửa năm, cô rời đi một cách phóng khoáng còn người chịu khổ sở lại là anh.

“Tân Nhạc! Chúng ta chỉ vừa mới ly hôn mà em đã vội vàng tìm người mới như vậy sao?” Mặc Lộ Túc nói, giọng nói cực kì khó chịu.
 
Top