Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2380: Cậu là cướp đấy hả? (7)
Ba người ăn xiên nướng hết khoảng sáu trăm tệ, lúc này không còn mấy người xung quanh, bọn họ ăn từ bảy giờ rưỡi cho đến gần mười giờ.

Trên bàn đầy xiên trúc, ba người nhìn nhau, nhìn ông chủ mang vẻ mặt quái dị đếm xiên tính tiền.

Tân Nhạc kêu lên: “Trời ơi, tôi ăn nhiều thế này cơ á, hai bà phụ nữ có chồng mà ác quá, hai người kết hôn rồi, có béo cũng chỉ bị bỏ thôi, tôi còn chưa kết hôn đâu, làm sao bây giờ?”

Thủy An Lạc vươn tay chọc lên trán cô nàng một cái, “Bà thôi đi, có béo tôi cũng là bảo vật trong lòng bàn tay anh Sở nhà tôi nhé.”

Thủy An Lạc nói xong, Tân Nhạc và Kiều Nhã Nguyễn đều yên lặng, một lúc sau liền chửi bậy tập thể.

Rắc thức ăn cho chó quá đột ngột, bọn cô không kịp đề phòng.

Thủy An Lạc cười ngã lên vai họ. Ông chủ cuối cùng cũng tính ra bảy trăm hai mươi lăm tệ, ba cô nàng liền không cười nổi nữa.

Ông chủ hào phóng giảm giá cho các cô, còn cười ha hả nói, ba cô nhìn không to béo mà ăn giỏi phết.

Trong tiếng cười của ông chủ, Thủy An Lạc dứt khoát trả tiền rồi kéo hai người kia đi.

Ba người chạy thẳng ra phố nhỏ, còn có thể tưởng tượng được ánh mắt của mọi người xung quanh, thật sự là quá mất mặt!

Ba người ăn hết bảy trăm tệ tiền xiên nướng, các cô là heo chắc?

Sau khi cười xong, ba người túm chặt áo khoác trên người, Kiều Nhã Nguyễn nói, “Xe tôi ở bên kia, Tân Nhạc, tôi đưa bà về nhé.” Chỗ này cách chỗ Tân Nhạc ở một đoạn.

“Không cần đầu, hôm nay tôi trực đêm nên sẽ về bệnh viện với An Lạc.” Tân Nhạc túm chặt áo khoác, nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi nhìn hai người, “Vậy tôi về trước đây.”

“Đi đi, nhớ xin chữ ký lên ảnh của nam thần cho tôi đấy nhé, hoặc nếu bà không ngại thì cho nam thần ký lên thứ gì đó hay dính bên người thì tôi cũng không có ý kiến gì đâu.” Tân Nhạc cười híp mắt nói.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy cổ Tân Nhạc, “Người phụ nữ đã được nam thần đóng dấu rồi bà có lấy không?”

“Không cần, tởm chết được.” Tân Nhạc cười cười đẩy cô nàng ra.

Thủy An Lạc chép miệng hai tiếng: “Chẳng biết là show ân ái cho ai xem nữa?”

“Bà im đi ấy.” Tân Nhạc cười mắng một tiếng, nói như thế lúc nãy cô ấy không khoe vậy.

“Được rồi, đi đường cẩn thận đấy, về đến nhà thì báo một tiếng.” Thủy An Lạc và Tân Nhạc ôm nhau, nhìn Kiều Nhã Nguyễn nói.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, xoay người phất phất tay với hai người bọn họ. Thủy An Lạc và Tân Nhạc thấy Kiều Nhã Nguyễn đi rồi mới về bệnh viện.

Tân Nhạc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, “Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà chúng ta đã tốt nghiệp hơn ba năm rồi.”

“Đúng vậy, mới chớp mắt, tôi đã là mẹ của ba đứa nhóc rồi.” Thủy An Lạc nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô vội nhìn về phía Tân Nhạc lo lắng nói: “Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu.”

Tân Nhạc lắc đầu, nhanh chóng rũ bỏ cảm xúc trên gương mặt, mỉm cười nói: “Không sao đâu, đều đã qua cả rồi.”

Đứa bé kia đã định sẵn không có duyên với cô.

Thủy An Lạc hơi thở dài: “Tân Nhạc, bà và đàn anh thực sự không còn khả năng nào nữa sao?”

Tân Nhạc nhìn Thủy An Lạc, ôm lấy cánh tay cô rồi tiếp tục đi về phía trước, “Trước đây tại sao bà lại ly hôn với Sở tổng?”

“Tôi...” Thủy An Lạc suy nghĩ một chút liền hiểu cô ấy định nói gì.

“Tôi không có cách nào tiếp tục lừa dối bản thân được nữa, anh ấy không yêu tôi, đó là sự thật.” Tân Nhạc nhàn nhạt nói, “Mẹ tôi bảo lần này đã tìm cho tôi một người, làm việc ở ngân hàng ở quê tôi, dáng vẻ cũng không tệ, lại không chê tôi đã ly dị, cho nên tôi muốn trở về xem, tôi không thể cứ vấp ngã ở một chỗ suốt cả đời được.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2381: Cậu là cướp đấy hả? (8)
Thủy An Lạc còn muốn nói gì đó nhưng thấy Tân Nhạc như vậy cô lại không thốt ra lời được.

Hai người quay lại bệnh viện, Tân Nhạc run lẩy bẩy nói, “Trực đêm không phải là việc nhàn hạ gì, mệt thì vào phòng làm việc của tôi mà nghỉ một lát đi.”

“Không sao, chị đây cũng là người từng trực đêm rồi. Bà đi nghỉ trước đi, tôi qua đó trước.” Nói xong Thủy An Lạc liền tạm biệt Tân Nhạc rời đi.

Thủy An Lạc ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên liền nhìn thấy hộp cơm tối vẫn chưa có ai động tới được đặt bên kia.

“Sao thế, hai vị đây đang tu tiên hả hay là cảm thấy nơi này là bệnh viện nên dù có gục xuống thì cũng có thể cứu được?” Thủy An Lạc phụt cười. Cô cầm hộp cơm lên thì thấy cơm canh đã nguội ngắt từ lâu.

Mặc Lộ Túc ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc nhưng không nói gì.

Sở Ninh Dực ngửi mùi thịt nướng nồng nặc trên người cô, lại cau mày lại, “Lại đi ăn...”

“Không nói gì thì vẫn còn có thể làm bạn, chính là vậy đấy.” Thủy An Lạc cắt ngang lời Sở Ninh Dực, cô biết anh muốn nói gì.

Sở Ninh Dực nhìn cô với vẻ không tán thành. Thủy An Lạc cũng không để tâm mà cầm thức ăn đi hâm nóng lại cho họ.

***

Buổi tối tại Thấm Tâm Viên.

Bánh Bao Đậu cứ khăng khăng không chịu lên nhà đi ngủ. Bé nhớ mẹ, không có mẹ bé sẽ chết mất.

Bánh Bao Rau ngồi trên sofa liếc mắt nhìn cô em gái đang lăn lộn bên cạnh kêu gào đòi mẹ không chịu đi ngủ kia.

Tiểu Bảo Bối thấy vậy liền ngồi xuống cạnh em gái, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em, “Tối nay anh ngủ với em được không nào, mau đi ngủ thôi, bà Vu cũng phải đi ngủ rồi.”

“Em muốn mẹ, em muốn mẹ, em muốn mẹ cơ.” Bánh Bao Đậu vẫn tiếp tục lăn lộn, ai nói cũng không chịu nghe.

“Cụ bị ốm, mẹ phải chăm sóc cụ mà.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn về phía Bánh Bao Đậu, nói thật cho bé biết.

“Bao Đậu cũng cần được chăm sóc mà.” Bánh Bao Đậu lăn một hồi rồi ngồi dậy, trừng mắt nhìn anh mình.

“Thế em có bị ốm không? Cụ thì ốm rồi kia kìa.” Bánh Bao Rau tiếp tục lên tiếng.

Bánh Bao Đậu nghe vậy liền đổ bụp xuống sofa, “Anh ơi em khó chịu quá, hình như em bị ốm mất rồi.”

Tiểu Bảo Bối: “...”

Em gái, em có chắc là em bị ốm chứ không phải là lên cơn động kinh không?

Bánh Bao Rau: “...”

Đệch, sao nhóc lại có thể ở trong bụng mẹ cùng con bé này mười tháng được vậy, sao lại có thể cùng ra đời với cái con bé này cơ chứ.

“Cô chủ à, muộn lắm rồi mau đi ngủ thôi được không, nếu không mẹ cháu về sẽ không vui đâu.” Thím Vu lên tiếng khuyên lơn Bánh Bao Đậu, bà nhìn đồng hồ cũng sắp chỉ tới mười hai giờ rồi.

Nhưng Bánh Bao Đậu không nghe mà vẫn tiếp tục lăn lộn.

Tiểu Bảo Bối ngẩng lên nhìn thím Vu, “Bà Vu cứ đi nghỉ trước đi ạ, để cháu trông em cho.”

“Em không cần anh trông, em muốn mẹ cơ.” Bánh Bao Đậu nói rồi liền xuống sofa muốn chạy ra ngoài.

“Cô chủ, không thể ra ngoài được, bên ngoài lạnh lắm.” Thím Vu vội vàng đuổi theo bế bé con quay lại.

“Cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ...” Bánh Bao Đậu gào ầm ĩ cả lên.

Tiểu Bảo Bối day day trán mình, nhìn Bánh Bao Rau. Bánh Bao Rau cũng bất lực nhìn anh trai. Cô em gái này của hai nhóc mà phát điên lên thì đến chúng cũng phải bó tay.

“Bánh Bao Đậu, nếu em còn bướng nữa thì anh sẽ không để ý đến em nữa đâu.” Tiểu Bảo Bối nghiêm giọng nói.

Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bảo Bối, nhóc chưa từng thấy anh trai mình tức giận như thế bao giờ cả.

Bánh Bao Đậu sững sờ quay lại nhìn anh, tiếng khóc nhỏ dần xuống rồi không dám khóc nữa.

Lúc Kiều Nhã Nguyễn đưa Tiểu Bất Điểm về thì thấy Bánh Bao Đậu vẫn đang thút thít. Cô đặt con gái nhà mình xuống rồi lại bế Bánh Bao Đậu đáng thương lên.

“Sao thế này, mẹ nuôi ôm con ngủ có được không?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi vỗ nhẹ lên lưng cô bé.

Tiểu Bất Điểm nghe thấy như vậy liền lườm mẹ một cái, vậy còn bé thì sao? Bé thì sao hả?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2382: Cậu là cướp đấy hả? (9)
Bánh Bao Rau xuống khỏi sofa, từ từ đi tới chỗ Tiểu Bất Điểm, liếc cô bé một cái, “Cậu qua đây tôi trả lại ngọc cho cậu, cậu cũng trả lại ngọc cho tôi đi.” Nói xong Bánh Bao Rau kiêu ngạo đi thẳng lên lầu.

Tiểu Bất Điểm “í” một tiếng rồi nhanh chân chạy theo, hoàn toàn quên mất một sự thật rằng mẹ mình vẫn còn đang bế người khác.

Tiểu Bảo Bối đưa tay lên day day hai đầu lông mày nhỏ của mình, chiêu này của em trai tốt thật, rất tốt, cực tốt.

Kiều Nhã Nguyễn bảo thím Vu đi nghỉ rồi cúi nhìn Bánh Bao Đậu trong lòng, sau đó lại bảo Tiểu Bảo Bối đi nghỉ. Cô con gái rượu này của Thủy An Lạc bị Sở tổng chiều đến mức không thể đỡ nổi nữa rồi. Cô thấy bên này đèn vẫn còn sáng liền biết vị tổ tông này vẫn chưa ngủ, cho nên dù Phong Phong bất mãn cô vẫn ôm gái sắp ngủ của mình sang đây.

Quả nhiên, vừa vào tới nơi liền thấy bé con này đang khóc lóc.

Tiểu Bảo Bối đi tới khẽ gật với mẹ nuôi, “Mẹ nuôi ngủ ngon.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu nhìn Tiểu Bảo Bối đi lên nhà, rồi lại bế ngay Bánh Bao Đậu ra, “Đi ngủ thôi, mẹ nuôi ôm con nào ngủ.”

Bánh Bao Đậu lầm bầm gọi mẹ một hồi, cuối cùng không bao lâu sau đã bám vào áo trước ngực Kiều Nhã Nguyễn ngủ mất.

Trong phòng trên lầu, Bánh Bao Rau vào phòng ba mẹ lấy miếng ngọc ra đưa cho Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm vui sướng nhận lấy, còn Bánh Bao Rau thì vẫn nhìn cô bé như thể đang nói: Trả lại ngọc của tôi cho tôi đi.

Tiểu Bất Điểm có chút không vui, vội cái gì chứ, chờ bé đeo ngọc của bé lên đã thì có sao.

Tiểu Bất Điểm từ từ đeo vào, miếng ngọc của Bánh Bao Rau cũng vẫn đang đeo trên cổ bé.

“Cậu là đàn ông con trai, đeo vòng làm gì.” Tiểu Bất Điểm nổi lên ý đồ nói.

Bánh Bao Rau lạnh lùng hừ một tiếng, “Mẹ tôi nói rồi, cái đó để giữ lại cho vợ tương lai của tôi, mau trả lại cho tôi đi!”

Bánh Bao Rau vừa dứt lời, Tiểu Bất Điểm liền nổi quạu, “Cậu đòi lại chỉ là để đưa cho người khác thôi á, thế thì còn lâu tôi mới trả lại cho cậu.”

Tức chết bé rồi, tức chết bé mất thôi, cái bánh bao nát này lại vì muốn tặng cho người khác nên mới đòi bé là sao chứ!

Nhưng Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không hề ý thức được rằng, người ta nói là để lại cho vợ, giờ bé khăng khăng giữ lại chẳng phải là thừa nhận mình là vợ người ta rồi hay sao?

Ánh mắt của Bánh Bao Rau càng lạnh lùng hơn, còn nhỏ như thế mà đã bắt chước được y hệt ánh mắt lạnh lùng của ba mình rồi.

Tiểu Bất Điểm nhét cả hai miếng ngọc vào trong áo mình rồi lại nhìn Bánh Bao Rau với vẻ đắc ý.

Bánh Bao Rau nheo mắt lại, “Cậu là cướp đấy à?”

“Tôi có là thổ phỉ cậu cũng không thể làm được gì tôi đâu.” Tiểu Bất Điểm làm mặt quỷ với Bánh Bao Rau, sau đó liền trèo lên cái giường lớn của nhóc, “Ngủ thôi, ngủ thôi.”

“Cút về nhà cậu mà ngủ.” Bánh Bao Rau nhìn con bé đang bò lên giường mình, cau mày nói.

“Mẹ tôi đang bế em cậu nên không thể bế tôi được, tôi còn chưa nói gì thì thôi sao cậu lắm điều thế hả.” Tiểu Bất Điểm xì một tiếng rồi chui tọt luôn vào trong chăn.

Bánh Bao Rau trèo lên giường, kéo kéo chăn của mình, “Mau về nhà cậu đi.”

“Sao con người cậu lại như thế nhỉ?” Tiểu Bất Điểm ngồi bật dậy, “Có muốn ngủ nữa không đây, cậu đuổi tôi về thì gọi mẹ tôi tới đây đi, tới lúc đó để Bánh Bao Đậu khóc cho các người phiền chết luôn.”

Bánh Bao Rau: “...”

Hình như đây đúng là vấn đề thật.

Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, nằm xuống ngủ tiếp, dù sao thì bé cũng thắng rồi~

Bánh Bao Rau còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ tới khả năng khóc lóc của em gái nhóc, nhóc đành lựa chọn từ bỏ.

Lần này, Tiểu Bất Điểm toàn thắng rồi!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2383: Cậu là cướp đấy hả? (10)
Lúc Kiều Nhã Nguyễn qua ngó thì hai đứa đã ngủ mất rồi, cô đi tới nhìn đứa con gái hận không thể lao thẳng vào lòng người ta ngủ, lại kéo chăn đắp tử tế lại cho cả hai đứa nhỏ.

“Chắc ba con lại sắp ôm tường khóc mất rồi, sinh ra một đứa như con đúng là lỗ vốn mà.” Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn cúi xuống hôn con gái, nhưng không bế bé đi mà rón rén rời khỏi căn phòng này.

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài phòng hồi sức tích cực, Thủy An Lạc dựa vào vai Sở Ninh Dực ngủ thiếp mất.

Sở Ninh Dực đang ngồi xử lý tài liệu, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ dánh thức người phụ nữ đang ngủ trên vai anh.

Một cốc trà nóng xuất hiện trước mặt anh, Sở Ninh Dực ngẩng lên liền nhìn thấy Mặc Lộ Túc đưa nước tới, bên trong vẫn còn có khói tỏa ra.

Không phải cafe, mà là trà đặc.

“Tôi biết anh không uống cafe.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, rồi lại đưa cốc nước tới.

Sở Ninh Dực đặt tài liệu sang một bên, nhận lấy cốc nước kia.

Tuy bên ngoài cốc giấy có bọc thêm một lớp giấy nữa, như khi cầm vào vẫn thấy nóng bỏng tay.

“Cảm ơn.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Mặc Lộ Túc ngồi xuống một bên, cầm cốc cafe thấy Sở Ninh Dực đặt cốc nước xuống, sau đó ngồi xích ra sau một chút, cẩn thận đặt đầu Thủy An Lạc xuống đùi anh, đặt chân của cô lên ghế, rồi lại chỉnh lại áo đắp trên người cô, sau đó mới lại cầm cốc nước lên.

Tất cả những hành động này của Sở Ninh Dực đều cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Từ trước đến giờ Mặc Lộ Túc chưa bao giờ thấy anh họ của mình lại có một mặt dịu dàng như vậy, tất cả chỉ vì cô gái trong lòng anh.

Mặc Lộ Túc dời mắt nhìn ra chỗ khác, nhấp một ngụm cafe mà thấy chát chát, đắng đắng.

Một người đàn ông quyết đoán, lại vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng thê này, anh lấy gì để bì với Sở Ninh Dực đây?

Mặc Lộ Túc dựa vào lưng ghê, ngẩng lên nhìn vách tường trắng như tuyết, chóp mũi phảng phất mùi thuốc khử trùng quen thuộc, và còn cả... mùi hương của cô.

Nếu như đứa bé kia không xảy ra chuyện thì chắc giờ cũng được vài tháng rồi, không biết đã mọc răng chưa nhỉ? Liệu có ê a kêu không, qua một thời gian nữa chắc sẽ biết gọi ba rồi.

Sở Ninh Dực nhấp một ngụm trà, tỉnh táo hơn một chút liền quay ra nhìn Mặc Lộ Túc đang đờ người bên cạnh.

Mặc Lộ Túc vẫn uống cafe, mặc cho mùi vị đắng chát lấp đầy khoang miệng và suy nghĩ của mình.

“Mệt rồi thì về đi, tôi ở đây trông cho.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Mặc Lộ Túc nhìn Sở Ninh Dực, cốc nước trong tay đã trống rỗng. Anh hơi dừng lại một chút rồi mới nói, “Cô ấy quan trọng với anh đến thế cơ à, ngay đến mạng sống của mình cũng mấy lần không cần tới nữa?”

Sở Ninh Dực đang vuốt ve Thủy An Lạc liền khựng lại, anh nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Cậu từng cảm nhận qua cái chết chưa?”

Mặc Lộ Túc lắc đầu, anh đã từng thấy rất nhiều người chết nhưng chưa từng biết được cảm giác đó thế nào.

“Trước đây khi đối mặt với cái chết, tôi cũng chẳng thấy sợ sệt gì hết, nhưng giờ thì tôi sợ rồi. Tôi sợ nếu tôi chết đi, ai có thể đối xử với cô ấy tốt hơn tôi nữa.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Thế nên lúc còn sống lại muốn đối xử với cô ấy tốt hơn, tốt hơn nữa.”

Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn cốc nước trong tay mình, “Hồi còn nhỏ, ba thường nói với tôi rằng người nhà họ Sở đều là ma cà rồng hết. Anh cũng vậy, ngay từ khi còn nhỏ đã ác độc hơn người khác rồi, người như vậy là kẻ vô tình nhất. Thế nên hồi còn nhỏ tôi rất sợ anh.” Mặc Lộ Túc khẽ nói.

Sở Ninh Dực cũng không cãi lại lời đánh giá này của chồng cô mình, dù sao thì có rất nhiều người đều nói anh như vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2384: Bánh Bao Rau độc miệng login (1)
Bác sĩ đi tới kiểm tra thân thể cho Kiều Tuệ Hòa, sau khi ra ngoài mới nói với họ, “Viện trưởng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi, nhưng vì đã lớn tuổi rồi nên sau này e là sẽ phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”

Thủy An Lạc gật đầu, “Cảm ơn bác sĩ Lưu.”

Tiễn bác sĩ đi xong, Thủy An Lạc quay lại nhìn hai người đàn ông vẫn không nói gì kia, “Hai anh về trước đi, để em trông ở đây cho, mệt thì em sẽ vào văn phòng ngủ một lát.”

Sở Ninh Dực cau này, rõ ràng không muốn để cô ở lại một mình.

“Anh ở lại cho, hai người về đi.” Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc nói, “Anh ở lại thích hợp hơn em.”

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc cảm thấy hình như cô bị đàn anh khinh bỉ sau lưng rồi.

Ý của đàn anh là: Anh ở lại, kỹ thuật y học của anh tốt hơn em, ở lại cũng có tác dụng hơn em!

Má nó chứ, đàn anh, anh nói như vậy có thật sự tốt không?

Lần này Sở Ninh Dực cũng không phản đối, chỉ nói: “Tối chúng tôi sẽ tới.” Nói xong lanh liền đưa Thủy An Lạc rời khỏi đây.

Thủy An Lạc: “...”

Má má má, anh Sở, anh có cần thể hiện rõ ràng như thế không, vừa nãy còn cau mày, giờ lại chuồn nhanh như thế để làm gì hả?

Quả nhiên hai ông anh em họ này không ai dễ chọc cả, tốt nhất cô cứ ngậm miệng cho xong.

Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà, tắm rửa thay quần áo xong lại định ra ngoài.

Buổi tối Thủy An Lạc có ngủ nên lúc này cũng vẫn ổn, nhưng khi thấy Sở Ninh Dực sắp ra ngoài, cô không nhịn được nói: “Anh không nghỉ một lát đã à?”

Sở Ninh Dực vừa thắt cà vạt vừa nói: “Hôm nay là cuộc họp thường niên, anh không thể không xuất hiện được.”

Thủy An Lạc bước tới thắt lại cà vạt cho anh, cô quên mất chuyện anh buộc phải có mặt trong cuộc họp thường niên. Thủy An Lạc thầm ảo não, đáng ra cô nên nghĩ tới chuyện này từ hôm qua mới đúng.

“Em đưa Bánh Bao Rau qua đây đi, anh đưa thằng bé theo.” Sở Ninh Dực hôn Thủy An Lạc rồi đẩy cô ra ngoài.

Thủy An Lạc gật đầu, chuyện này trước đây họ đã nói trước với nhau rồi, lần này anh sẽ đưa Bánh Bao Rau theo.

Thủy An Lạc đi tìm Bánh Bao Rau, thay cho nhóc bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ trước, “Nhớ những gì mẹ đã nói với con không?”

Bánh Bao Rau giơ tay lên để mẹ mặc áo ấm vào cho nhóc, sau đó lại để mặc một chiếc quần yếm cho mình, gật đầu: “Không cho ba uống rượu ạ.”

“Không phải là không cho ba uống, là không được cho ba uống nhiều quá, ba ly thôi, sau ba ly con phải nói với các chú các bác chúc rượu ba con là, ba con không thể uống được nữa, biết chưa nào?” Thủy An Lạc dặn dò.

Bánh Bao Rau nghiêm túc gật đầu, tỏ ý đã nhớ kỹ.

Thủy An Lạc bế nhóc xuống giường, lại hôn lên mặt nhóc, “Ngoan lắm.”

Lúc Thủy An Lạc bế Bánh Bao Rau đi xuống, Sở Ninh Dực đã chờ sẵn bên dưới. Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm vốn đang chơi với nhau trông thấy Bánh Bao Rau liền cùng phát ra một âm thanh.

“Wow...” Bánh Bao Đậu chạy tới vài bước, “Hôm nay anh đẹp trai quá.”

Tiểu Bất Điểm thu lại ánh mắt si mê của mình, xì một tiếng, “So với anh Bảo Bối thì còn kém nhiều lắm.”

Tiểu Bảo Bối đang xem tivi tỏ ý mình nằm không cũng trúng đạn. Nhóc ngoảnh lại nhìn gương mặt lạnh lùng của em trai, tỏ ý: Anh vô tội!

Bánh Bao Rau được Sở Ninh Dực đón lấy, lạnh lùng nhìn Tiểu Bất Điểm, “Thế cũng vẫn đẹp hơn nhỏ mập nào đó.”

“Cậu!!!”

“Được rồi được rồi, đến giờ rồi, mau đi đi, đi nhanh đi.” Thủy An Lạc mặc áo khoác lông vào cho Bánh Bao Rau rồi đẩy hai ba con ra ngoài, nếu không thì hai đứa này sẽ lại đánh nhau mất.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2385: Bánh Bao Rau độc miệng login (2)
Tiểu Bảo Bối nhìn họ đi rồi lẳng lặng thở phào một hơi. Điều này chứng tỏ một vấn đề, ba đã thầm chấp nhận yêu cầu của nhóc. Sau này chuyện của công ty sẽ giao cho em trai nhóc, nhóc có thể hoàn thành ước mơ của mình rồi.

Nhưng mẹ đâu rồi?

Tiểu Bảo Bối nghĩ, rồi lại nhìn mẹ đang đứng ngoài cửa tiễn ba, nhóc phải nói thế nào với mẹ đây?

Thủy An Lạc nhìn theo chiếc xe của Sở Ninh Dực rời đi, đáng ra vốn là chú Sở sẽ tới đón hai ba con nhưng Sở Ninh Dực lại từ chối. Bánh Bao Rau không chịu ngồi xe của người khác dù là Sở Ninh Dực có bế nhóc, nhóc cũng sẽ vẫn cảm thấy căng thẳng, thế nên Sở Ninh Dực quyết định tự mình lái xe đưa Bánh Bao Rau tới đó.

Lúc Thủy An Lạc quay trở lại, Tiểu Bất Điểm vẫn đang tức phừng phừng hỏi Bánh Bao Đậu xem nhóc có mập không?

Bánh Bao Đậu cười lăn lộn trên thảm. Ai da, Tiểu Bất Điểm không mập chút nào hết, nhưng vì anh trai biết bé để ý đến chuyện vóc dáng nên lần nào cũng nói như vậy, lần nào cũng khiến Tiểu Bất Điểm tức đến mức giậm chân giậm tay.

“Không mập, không mập.” Bánh Bao Đậu cười khanh khách, trả lời cho có lệ.

Thủy An Lạc ngồi xuống sofa, ôm Tiểu Bảo Bối vào lòng, “Lần này ba không đưa con theo, con có thấy đau lòng không?”

“Không đâu ạ.” Tiểu Bảo Bối cười tủm tỉm dựa vào lòng mẹ, nhóc vui còn chẳng kịp ấy, sao lại buồn đau gì được?”

Thủy An Lạc xoa đầu con trai. Cô biết con cô nói thật lòng, “Ông ngoại con được nghỉ mấy ngày, giờ cụ lại đang bệnh thế này nên mẹ không tới chơi với ông được, con qua ở với ông vài ngày nhé.”

“Vâng ạ!” Tiểu Bảo Bối kích động nói, nhưng lại cảng thấy mình kích động quá rồi nên lại khôi phục lại khí chất nhã nhặn của nhóc thường ngày, nhóc tỏ ra lo lắng hỏi: “Sức khỏe của cụ thế nào rồi ạ? “

Sao Thủy An Lạc có thể bỏ lỡ cảm xúc hưng phấn của con trai mình được, tuy lúc này nhóc vẫn đang tỏ ra dịu dàng lịch thiệp, nhưng cô biết hết nên liền nhéo nhéo mặt con trai, “Sức khỏe của cụ tốt hơn rồi, nhưng cụ vẫn chưa tỉnh lại. Tết ông ngoại được nghỉ phép, con tới chơi với ông đi.”

Tiểu Bảo Bối nghiêm túc gật đầu, nếu không ông ngoại chỉ có một mình sẽ đáng thương lắm.

“Mẹ ơi, chúng ta có thể bảo ông tới đây với chúng ta mà.” Tiểu Bảo Bối lên tiếng.

“Ừ, Tết mẹ sẽ mời ông tới chơi với chúng ta vài ngày, con nhớ nói chuyện này cho ông biết nhé.” Nhớ tới ba mình, Thủy An Lạc nghĩ chắc cô thật sự nên tìm cho ông một người để bầu bạn rồi, nhưng cái cô Hồng Quân kia thì khỏi đi, quá trẻ so với ba cô.

Thủy An Lạc bảo Tiểu Bảo Bối xem tivi, còn mình thì lên nhà kể lại chuyện này cho mẹ nghe.

Long Man Ngân nghe rồi im lặng hồi lâu không đáp lại.

Thủy An Lạc cũng không vội, cứ đợi tới khi bà lên tiếng.

Dù sao thì mẹ cô cũng đã kết hôn rồi, ba chỉ có một mình thì cô đơn quá.

Long Man Ngân nhìn cậu con trai đã bắt đầu vỡ nét của mình, trắng nõn, đôi mắt to tròn đảo quanh, đáng yêu vô cùng.

“Cứ xem ý của ba con đi, nếu ông ấy muốn tìm thì con giúp ông ấy chọn.” Giọng Long Man Ngân rất khẽ, khiến Thủy An Lạc không thể nghe ra được cảm xúc của bà.

Thủy An Lạc cảm thấy bà đang không vui, nhưng cô không hiểu, mẹ cô đã kết hôn rồi, tại sao vẫn để ý tới việc ba cô có kết hôn hay không chứ?

“Mẹ, mẹ không vui sao?” Thủy An Lạc hỏi thẳng.

“Không, mẹ chỉ đang nghĩ tới một số chuyện thôi.” Long Man Ngân thu lại cảm xúc của mình. Tiểu Bảo Bảo đang tóm lấy ngón tay của bà, cái chân trắng nõn cứ động đậy mãi.

“Lạc Lạc, chuyện tình cảm của mỗi người người khác không bao giờ có thể xen vào được, chắc ba con có thể tự gặp được người trong lòng mình thôi, thế nên con không cần phải sốt ruột đâu.” Long Man Ngân nói.

Thủy An Lạc gật đầu “Nhưng con cảm thấy mẹ không vui.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2386: Bánh Bao Rau độc miệng login (3)
Long Man Ngân nghe thấy con gái nói vậy khẽ bật cười, “Chuyện này bình thường thôi mà, mẹ và ba con ai cũng ích kỷ cả, nhưng điều này không có nghĩa là tình cảm giữa ba mẹ là giả, lúc mẹ với Lạc Vân kết hôn, ba con sao mà vui được, nhưng ông ấy vẫn lựa chọn buông tay, nếu như ông ấy tìm một người phụ nữ khác mẹ cũng sẽ không vui, nhưng mẹ vẫn sẽ ủng hộ ông ấy.”

Thủy An Lạc nghe thấy mẹ nói vậy lại cảm thấy không thể hiểu nổi tình cảm giữa hai người họ, rõ ràng rất yêu đối phương nhưng lại vẫn ở bên cạnh người khác,

“Sao thế?” Nghe thấy tiếng thở dài của con gái, Long Man Ngân lại cười nói, “Có phải con cảm thấy ba mẹ rất ích kỉ không, thấm chí còn thấy làm vậy là không công bằng với người khác nữa?”

Thủy An Lạc không lên tiếng, đúng là cô nghĩ như vậy thật.

Long Man Ngân cười rồi bế Tiểu Bảo Bảo đang nằm khóc quấy lên, “Nào, chúng ta cùng nhìn chị con nhé.” Nói rồi bà nói lại với Thủy An Lạc một tiếng rồi tắt điện thoại, mở video call lên.

Thủy An Lạc nhìn thấy Tiểu Bảo Bảo xuống hiện trước mặt mình, lúc này trông xinh xắn hơn trước nhiều, Long Man Ngân một tay ôm lấy cơ thể bé xinh của thằng nhóc, bảo nó nhìn vào màn hình, “Em trai con giống y hệt con hồi nhỏ chứ không giống Lạc Vân cũng chẳng giống Lạc Hiên, giống mỗi mình con thôi.”

Thủy An Lạc nhìn thịt viên nhỏ bé đang chảy dãi kia, tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Thủy An Lạc chọc thằng bé còn Long Man Ngân thì nhìn con gái, “Mẹ với ba con nếu như mỗi người chịu nhường một bước cũng sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay.” Long Man Ngân lên tiếng, “Trên thế gian này tình cảm được chia ra thành rất nhiều kiểu, có người sau khi ly hôn thì cả đời không qua lại với nhau nữa, có những người ly hôn rồi vẫn có thể làm bạn, đây cũng là tình yêu, kể cả là mẹ với ba con, ly hôn rồi không có nghĩa là không cảm thấy đố kỵ khi đối phương ở bên một người khác, tình yêu này rất ích kỷ, nhưng nó vẫn tồn tại thật.”

“Nhưng như vậy có công bằng với ba Lạc không ạ?” Thủy An Lạc lí nhí hỏi.

“Tình cảm này chỉ hành hạ ba mẹ thôi, còn mẹ không hề phản bội Lạc Vân, trong lòng mẹ, ông ấy và ba con có vị trí ngang nhau.” Long Man Ngân nói.

“Nhưng một người sao có thể yêu hai người cùng một lúc được ạ?” Thủy An Lạc cảm thấy khó hiểu.

“Tình cảm chính là một thứ kỳ quặc như thế đây, mẹ mong là cả đời này con chỉ yêu một mình Sở Ninh Dực mà thôi.” Long Man Ngân khẽ đung đua viên thịt nhỏ trông lòng mình, lại nhìn con gái trong màn hình.

Thủy An Lạc khẽ gật, “Con sẽ không ép ba con tìm người phụ nữ khác đâu, con chỉ mong là sau này sẽ có người bầu bạn với ông ấy, ít nhất thì như vậy lúc không có con thì vẫn có người khác bên cạnh ba.”

Long Man Ngân khẽ mỉm cười, “Xem chị con hiểu chuyện chưa kìa, chị con lớn rồi, con thì bao giờ mới lớn lên đây?”

“Kìa mẹ...” Thủy An Lạc bất mãn nói.

Long Man Ngân bật cười, ngẩng lên nhìn con gái, “Nếu như có thể, mẹ mong là cả đời này con sẽ không lớn lên, mẹ muốn bảo vệ con cả đời này, nhưng mẹ lại nuốt lời mất rồi.”

Thủy An Lạc sờ lên màn hình, trên đó đang là hình ảnh viên thịt nhỏ kia đang cắn ngón tay mình, “Hồi con còn nhỏ chắc chắn không mập thế này.”

“Ha ha, lúc con còn nhỏ con bụ bẫm hơn thằng bé nhiều, hồi đó, mẹ bế con đi vài bước là đã mệt rồi, ba con thì bế con suốt cả ngày, cứ có người tới chơi ba con lại bế con xuống bảo người ta nhìn xem cô con gái của ông ấy xinh không này, còn ông nội còn chỉ hận không thể để cả thế giới này biết con gái Thủy gia họ là một tiểu mỹ nhân, rõ ràng chỉ là một viên thịt tròn mủm thôi mà.” Mỗi lần Long Man Ngân nhắc tới chuyện con gái hồi còn nhỏ cũng có nhiều chuyện để nói hơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2387: Bánh Bao Rau độc miệng login (4)
Thủy An Lạc khẽ cúi đầu, vẫn không nói gì, chỉ nghe mẹ kể lại chuyện cô hồi nhỏ, những chuyện ấy mẹ cô đều nhớ cả, hơn nữa còn nhớ rõ hơn bất cứ ai.

Thịt viên nhỏ nghe lời nằm trong lòng mẹ, hai mắt đen láy cứ liếc liếc lên người Thủy An Lạc.

Lúc này Sở Ninh Dực cũng đã đưa Bánh Bao Rau tới khách sạn, hai ba con lên thẳng phòng họp lớn ở tầng mười ba, còn mấy tầng dưới là nơi tổ chức họp thường niên cho nhân viên cấp dưới.

Bánh Bao Rau được ba bế, ôm lấy cổ ba, nhóc không nhìn ngó thăm dò xung quanh như những đứa trẻ khác, Bánh Bao Rau hoàn toàn không như vậy, nhóc bình tĩnh được ba bế vào thôi.

Lúc Sở Ninh Dực bước vào, buổi tiệc cuối năm cũng bắt đầu rồi.

MC đang phát biểu lời hay ý đẹp trên sân khấu, chọc cho mọi người bên dưới cười ha hả.

“Giờ chúng ta hãy vỗ một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng Sở tổng của chúng ta nào.” MC nhanh mắt trông thấy người vừa bước vào cửa liền lớn tiếng nói.

Sở Ninh Dực khẽ gật rồi bế Bánh Bao Rau đi vào.

Người khác đưa vợ tham gia tiệc cuối năm Sở tổng lại không phải lần đầu đưa con trai tới, nhưng lần này mọi người phát hiện ra, người đi cùng anh không phải là Thái tử mà là Tiểu hoàng tử.

Sở Ninh Dực có người kéo ghế cho anh, trên bàn Sở tổng vẫn là mấy vị phó tổng cấp cao của công ty, họ đều đưa vợ tới cùng.

Sau khi ngồi xuống, Sở Ninh Dực liền đặt con trai lên đùi mình, quay lại nhìn MC: “Tiếp tục đi.”

MC nhận được lệnh lại tiếp tục đứng trên sân khấu làm nóng bầu không khí.

Sở Ninh Dực không đưa Thủy An Lạc tới dự tiệc tất nhiên vì sau việc ngoài ý muốn năm đầu tiên anh đưa cô đi thì bắt đầu từ đó Thủy An Lạc không thích đi dự tiệc tất niên của công ty nữa.

Còn về chút ngoài ý muốn kia thì những vị phu nhân phó tổng ở đây là rõ ràng nhất.

Chương trình vẫn đang tiếp tục, một người phụ nữ mặc bộ lễ phục màu đỏ cầm ly rượu đi tới, cô ta giám đốc mới thay thế vị trí cho Cố Thanh Trần, là nhân tài quản lí cấp cao mà Sở Thị bỏ cả đống tiền ra để đào từ công ty khác về.

Cô gái này tên là Christine, eo nhỏ mông tròn, vòng một cực bự, có thể làm mù mắt người khác.

“Sở tổng, tôi là Christine, trước đây vì cứ phải đi công tác suốt nên không thể gặp được Sở tổng, hôm nay tôi mời anh ly rượu này.” Christine mìm cười nói, trước đó cô ta cũng nghe nói cô Sở sẽ không tham gia tiệc tất niên, nhưng không ngờ lại là thật.

Điều này khong phải chứng tỏ tình cảm của họ không tốt sao? Vậy thì cơ hội của cô ta tới rồi.

Xem đi, trên đời này thừa thãi nhất chính là những kẻ luôn cho mình là đúng thế này.

Sở Ninh Dực nghiêng đầu qua nhìn, đập vào mắt anh là bộ ngực căng đầy của cô ta, cô ta dựa vào quá gần.

“Tránh ra, hôi chết đi được.” Bánh Bao Rau nhỏ nhưng giọng không ngờ, nhóc giơ tay lên đập bụp một cái lên ngực người phụ nữ kia.

Christine nhìn hạt đậu nhỏ này với ánh mắt không thể tin nổi, hôi!

Thằng nhóc này dám nói mùi nước hoa của cô ta hôi?

Đây là loại nước hoa mà có tiền cũng không mua được đâu đấy.

Bánh Bao Rau ngẩng lên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, “Ba bảo cô ta đi đi.”

Sở Ninh Dực dựa vào lưng ghế, hai tay anh đặt hai bên người để đỡ lấy thân thể bé nhỏ của nhóc.

“Không nghe thấy à?” Câu này rõ ràng là anh đang nói với Christine.

“Sở tổng, anh bảo tôi đi?” Christine rít lên.

“Người thì hôi, tai còn điếc, lúc cô bị rơi vào bồn cầu nên bị bít luôn tai rồi hả?” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói, còn nói độc mồm giống y như ba nhóc thường ngày nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2388: Bánh Bao Rau độc miệng login (5)
Bánh Bao Rau nói xong thì tất cả đều im lặng, ngay cả MC cũng ngẩn cả ra.

Tiểu hoàng tử, cậu mới ba tuổi thôi đấy hả?

Cậu còn trâu bò hơn cả ba cậu rồi đó!

Người phía sau nghe không rõ, người đằng trước liền có lòng tốt thuật lại cho, thế nên mới khiến tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc đến mức ngớ ra như vậy.

Trên mặt Sở Ninh Dực xen lẫn vẻ hài lòng, không hổ danh là con trai anh, làm tốt lắm.

“Mày nói gì cơ?” Christine không ngờ bản thân lại bị một thằng nhóc con ba tuổi nói như vậy nên nhất thời liền nổi đóa lên.

“Ba ơi, cái bà này tai nghễnh ngãng thật đấy.” Bánh Bao Rau chốt lại kết luận của mình.

“Bà?” Christine rít lên.

Bánh Bao Rau nhíu mày, lại nhìn Christine, “Mẹ nói, nếu lớn hơn mẹ một ít thì gọi là cô, còn lớn hơn mẹ nhiều thì phải gọi là bà, tôi thấy bà còn già hơn cả bà ngoại tôi, tôi gọi bà là bà thì làm sao chứ?” Bánh Bao Rau thản nhiên nói.

Bà ngoại của Bánh Bao Rau là ai?

Đó chính là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Viễn Tường trước đây, phu nhân trong giới thượng lưu của cả cái thành phố A này không ai có thể đẹp được bằng bà, tuy đã lớn tuổi nhưng chỉ cần đứng ra vẫn có thể khiến tất cả mọi người ở đây chết trong tích tắc.

Thế nên Bánh Bao Rau nói, bà trông còn già hơn bà ngoại tôi là không hề sai chút nào.

Christine tức giận đến mức cả người run lên bần bật, từ trước đến giờ cô ta luôn là đối tượng được theo đuổi, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một thằng nhóc ba tuổi chế nhạo.

“Sở tổng, tôi là người mà anh phải dùng mức lương cao để mời về đấy.” Christine cố gắng kiềm chế cơn điên của mình lại, cất tiếng.

“Thế thì có làm sao? Tôi có thể đuổi việc cô, tiền vi phạm hợp đồng tôi còn không thèm quan tâm thì liệu sẽ quan tâm tới chút tiền lương cao đó của cô chắc?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, từ lúc cô ta vừa tới đã có ý định quyến rũ anh thì đã là đi ngược lại với quy tắc của anh rồi.

Tiền vi phạm hợp đồng tôi còn không thèm quan tâm thì liệu sẽ quan tâm tới chút tiền lương cao đó của cô chắc?

Vẫn là Sở tổng quyền lực nhất.

Cô gái người nước ngoài này không hiểu tình hình, dù cho cô Sở không thường xuất hiện trong các bữa tiệc của công ty, nhưng điều này cũng không có nghĩa là người khác có thể tới lay chuyển thay thế được ví trí của cô ấy, nếu không thì đám phụ nữ ở đây đã ra tay từ lâu rồi, còn chờ cô ta tới đây nữa chắc?

Sở Ninh Dực tỏ ra lạnh nhạt, Bánh Bao Rau cũng trưng ra vẻ mặt giống y hệt ba mình.

Lần đầu tiên Tiểu hoàng tử đi dự tiệc tất niên mà đã khiến cho tất cả mọi người ở đây một phen khiếp vía rồi.

Mặt Christine hết đỏ lại trắng, một kẻ trong nhiều năm tình trường như cô ta không ngờ vừa mời miệng ra đã bị lật thuyền trong tay một thằng oắt con.

“Sở tổng có thật sự yêu vợ mình như người ta vẫn nói ngoài kia không? Hay thật ra thì Sở tổng thích đàn ông?”

Ví dụ như... An Phong Dương chẳng hạn!

Tin tức này thì lớn rồi, ai ai cũng biết, Vương gia và Thái tử là một đôi, vợ chẳng qua chỉ là để che mắt mọi người mà thôi, giờ cô gái xinh đẹp này đứng trước mặt Sở tổng mà Sở tổng không có cảm giác gì, vậy chỉ có thể chứng tỏ là... Ai da, có khi tin kia là thật rồi.

Sở Ninh Dực bình thản ngẩng lên, cuối cùng anh lại nhìn về phía một vị Phó tổng nào đó, đây là nhân tài mà ông ta dùng lương cao để giành về đấy hả?

Phó tổng đổ mồ hôi ròng ròng, cẩn thận lau mồ hôi đi.

“Thua một người phụ nữ thì thôi, giờ cô Christine đây lại cứ phải đặt mình vào vị trí thua một người đàn ông mới chịu được hả?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Sắc mặt của Christine càng khó coi hơn, thậm chí cô ta cũng bắt đầu trở nên kích động.

“Đệch mẹ, từ lúc nào Sở Thị bắt đầu dựa vào ngực bự để ra ngoài giao dịch thế hả, sau khi ông đay đi rồi, các người đối xử với Phong quan hệ của ông đây như thế đấy hả?”

Tiếng chửi của Cố Thanh Trần khiến tất cả mọi người trong hội trường đều giật mình hoảng sợ, mọi người không nhịn được ngoảnh lại nhìn liền trông thấy Cố nữ vương của họ đột nhiên xuất hiện.

Quả nhiên, đây mới là kiểu mẫu mà phòng Quan hệ công chúng nên có này, cái người ta dựa vào là khí thế chứ không phải là vóc dáng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2389: Bánh Bao Rau độc miệng login (6)
Cố Thanh Trần sải bước đi tới, đánh giá Christine một lượt từ trên xuống, “Người mới à? Không hiểu cái gì gọi là động vật giống cái kể cả muỗi đều không được tới gần Tổng giám đốc trong phạm vi ba mét hay sao hả?

Christine nheo mắt nhìn Cố Thanh Trần: “Cô là ai?”

Cố Thanh Trần đi vòng quanh nhìn cô ta, không nhịn được lại chọc chọc vào ngực cô ta một cái, “Chậc chậc chậc, tiêm bao nhiêu silicon vào đây thế này không sợ lúc đi bàn chuyện làm ăn với người ta lại bị chọc cho nổ bùm à?”

“Cô nói cái gì?” Christine nổi khùng nổi điên lên.

“Tôi nói sai rồi sao? Vừa rồi không phải cô muốn giao tiếp với Tổng giám đốc của chúng ta như vậy đấy à? Mà đó là giao tiếp nhỉ? Nhưng không biết giao tiếp là phải đối ngoại chứ không phải là đối nội sao hả?” Cố Thanh Trần bễ nghễ nói, “Con mẹ nó là tên nào tuyển Trưởng phòng phòng Quan hệ công chúng này đấy hả? Muốn khiến cơ nghiệp bà đây gây dựng lên trở nên bẩn thỉu xấu xa như vậy à?”

Cố Thanh Trần vừa nói, mồ hôi của vị Phó tổng kia lại càng túa ra nhiều hơn.

Cố Thanh Trần buông Christine ra, đi tới đằng sau vị Phó tổng kìa, “Lương cao? Giành tới? Sao thế, ông bị người ta “mua chuộc” luôn rồi hả?”

“Trưởng phòng Cố, không phải như vậy đâu, tôi là, tôi chỉ vì công ty...” Phó tổng tiếp tục vã mồ hôi, sao có thể nói là ông ta đã bị “mua chuộc” nên mới lôi cô ta về đây được, nhưng ông ta không ngờ rằng mục tiêu của người phụ nữ này lại là Tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, không có em một cái là cái phòng Quan hệ công chúng này có thể treo đèn đỏ lên khai trương luôn được rồi, Sở thị phải dựa vào việc treo đèn để xã giao rồi hả?” Cố Thanh Trần chậc lưỡi nói.

“Cô ơi, cái gì gọi là treo đèn đỏ ạ?”

“Treo đèn đỏ chính là...”

“Cố Thanh Trần.” Sở NInh Dực thấy cô thật sự muốn giải thích cho thằng bé liền đanh giọng cảnh cáo.

“Được rồi, em cũng không muốn phá hoại mầm non của nước nhà đâu.” Cố Thanh Trần bị anh họ nhà mình uy hiếp liền chọn cách im lặng.

“Con mẹ nó, ai tuyển con mẹ này vào đây thì người đó phụ trách đuổi cô ta cho tôi, phí vi phạm hợp đồng cũng tự đi mà trả, đừng có coi Sở Thị là cái nhà chữa, ai cũng có thể nhét vào được.” Cố Thanh Trần lớn tiêng snois.

“Ba ơi, cái gì là nhà chứa cơ?”

“Cố Thanh Trần, em có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Sao cứ nói năng như mấy tên đầu đường xó chợ thế hả?” Sở Ninh Dực lên tiếng trách mắng.

“Em nói thật mà, Bánh Bao Rau, để cô nói cho cháu biết, cái này... Anh, sao anh lại đá em?” Cố Thanh Trần gào lên.

Sở Ninh Dực lạnh lùng nhìn cô, “Anh cảnh cáo em, em có thể biến đi được rồi đấy.”

“Đệch.” Cố Thanh Trần trợn trắng mắt nhìn anh họ mình, đúng là tên qua cầu rút ván.

Sở Ninh Dực không hề cảm thấy bản thân làm như vậy là có gì sai cả, anh mỉm cười nhìn Cố Thanh Trần, “Không biến thì lăn về làm việc ngay.”

“Anh đang xin em hả?”

Sở Ninh Dực lại nhấc chân lên, Cố Thanh Trần thấy vậy liền chuồn nhanh như một làn khói, “Anh có đá em cũng không thay đổi được sự thật là anh đang cầu xin em đâu, em phải đi nói cho chị dâu biết chuyện anh bị em gái ngoại giao ngực bự này đùa giỡn mới được.”

Sở Ninh Dực: “...”

Tại sao anh lại đi rước một con điên về giúp chỉ để đuổi một tên Phó tổng đi thế này?

“Tổng giám đốc, chuyện này...” Phó tổng cũng căng thẳng hẳn lên.

“Tôi không biết quy tắc dùng người của Sở Thị từ khi nào đã bị anh đổi lại vậy, hay vì các người cảm thấy quá lâu rồi tôi không tới công ty nên công ty này đổi chủ rồi?” Sở Ninh Dực đập bộp một cái lên bàn rồi nói, anh bế Bánh Bao Rau đứng dậy nhìn tất cả đám quản lí đang không dám ho he nửa lời kia.

“Nửa năm nay tôi ít khi quản chuyện của công ty nên các người cảm thấy quy củ của công ty này cũng thay đổi rồi đúng không? Hiệu suất công việc thì giảm sút, thậm chí còn có người gọi điện thoại cho tôi nói công việc không thể hoàn thành đúng tiến độ? Khi ấy lúc quyết định sao các người không nói với tôi là không hoàn thành được đi? Chưa cố gắng đã gọi điện nói với tôi là không thể hoàn thành được là sao? Còn nữa, bắt đầu từ khi nào mà việc bỏ tiền lương cao ra mời một nhân viên cấp Trưởng phòng với cấp cao hơn về không cần thông qua sự đồng ý của tôi rồi thế hả!”

Sở Ninh Dực lên tiếng khiến tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh lại.
 
Top