Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2400: Chúng ta tái hôn đi (2)
Tân Nhạc hơi nghiêng đầu của mình, nghe giọng nói đầy giễu cợt của anh.

Giễu cợt!

Không sai, đó chính là giễu cợt.

Tân Nhạc không hiểu người này lấy đâu ra tư cách để giễu cợt cô?

“Bác sĩ Mặc, hóa ra chúng ta từng kết hôn rồi à, tôi cứ tưởng bác sĩ Mặc còn không nhớ được chuyện này nữa chứ.” Tân Nhạc cười rồi nói một câu nhẹ bẫng, nói xong liền quả quyết xoay người bỏ đi.

Mặc Lộ Túc siết chặt hai tay lại, lời nói của cô nghe thì nhẹ nhàng nhưng vào tai Mặc Lộ Túc lại như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào trái tim anh.

Anh hiểu ý của Tân Nhạc, cuộc hôn nhân trước đây là anh đã lợi dụng cô, vì cô là bạn cùng phòng với Thủy An Lạc cho nên anh mới cưới cô.

Tân Nhạc rời khỏi bệnh viện rồi gọi xe trước cổng.

Lúc này tuyết rơi còn dày hơn đêm qua, cô thấy được khuôn mặt của người đàn ông vẫn đứng ở cổng bệnh viện nhưng thu lại ánh mắt của mình rất nhanh.

Bởi vì cô không biết Mặc Lộ Túc muốn làm gì.

Thế nhưng mặc kệ anh muốn làm gì thì chuyện giữa bọn họ cũng chỉ còn là quá khứ thôi.

Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc rời đi, con mắt hơi nheo lại.

Chuyện giữa anh với Tân Nhạc là chỉ là chuyện quá khứ thôi sao?

Không phải, chỉ có mình anh biết nó chưa qua đi, vĩnh viễn không thể qua đi được!

Nửa năm nay, mỗi lần về đến nhà là anh lại nhớ đến hình bóng của cô, vào phòng làm việc thì lại nhớ đến hộp cơm của cô vốn đặt trên bàn, cho dù lúc trước anh vẫn cố gắng chối bỏ nhưng hiện tại anh đã biết, nó không thể thành quá khứ được, có những thứ mãi mãi không thể trôi qua được.

Giống như anh và Tân Nhạc vậy.

Có lẽ là vì đã nghĩ thông cho nên tâm trạng của Mặc Lộ Túc không còn nặng nề nữa, anh ta khẽ cong khóe môi rồi xoay người đi về phòng bệnh.

Tân Nhạc về nhà rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô ở trong một căn hộ đơn giản có một phòng ngủ và một phòng khách, ở thành phố A thì một căn hộ như vậy một tháng cũng tốn từ ba đến bốn ngàn tiền thuê nhà rồi, nếu như không nhờ tiền lương của bệnh viện Sở Thị cao hơn so với các bệnh viện khác thì chắc hàng tháng cô đã phải cạp đất mà ăn rồi, nghĩ vậy thì có lẽ về với ba mẹ cũng là lựa chọn tốt nhất.

Lúc Tân Nhạc dọn đồ đạc thì thấy Thủy An Lạc gửi tin nhắn trong nhóm chat, Thủy An Lạc hỏi Tân Nhạc đã tan làm chưa, cô sắp đến bệnh viện nên không biết Tân Nhạc có cần cô mang cơm tối cho không.

Tân Nhạc ngừng việc thu dọn của mình lại rồi ngồi xuống sofa bắt đầu trả lời lại tin nhắn.

[Tân Nhạc: Tôi tan làm rồi, đang thu dọn đồ đạc.]

[Thủy An Lạc: “Chẳng phải cuối tuần mới về sao? Sao đã thu dọn đồ đạc sớm thế?]

[Tân Nhạc: Cuối tuần tôi đổi lịch làm thứ năm với thứ sáu cho người khác, cho nên có thời gian thì thu dọn một chút.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi nói chứ, chỉ là về nhà ăn Tết thôi mà, có bao nhiêu đồ cần dọn chứ?]

Tân Nhạc: “...”

Quả nhiên, Kiều Nhã Nguyễn từ trước đến giờ vẫn luôn rất nhạy bén.

Tân Nhạc quay đầu nhìn cái vali để ở góc tường, lần này cô muốn gửi toàn bộ những thứ có thể gửi đi, đợi năm sau quay về đây chắc cũng chỉ cần làm thủ tục chuyển công tác nữa thôi.

[Tân Nhạc: Bà thì biết cái gì? Con gái về nhà cần nhiều đồ lắm đó.]

[Kiều Nhã Nguyễn: Xì, cái lần bà rời khỏi nhà của ai kia cũng đâu thấy bà có bao nhiêu đồ đạc đâu.]

Tân Nhạc: “...”

Không chỉ nhạy bén mà còn khiến người ta tổn thương nữa.

Tân Nhạc gửi một biểu tượng đau lòng qua.

[Tân Nhạc: Trái tim tôi đau quá man! Mau cầm đồ có chữ ký của ông chồng nam thần của bà tới bù đắp cho tôi đi!]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tặng tôi cho bà này, đồ riêng tư nhất của anh ấy đó.]

[Tân Nhạc: Chậc chậc chậc, da mặt càng ngày càng dày, tôi không thích cái này.]

Thủy An Lạc ngồi trên sofa đọc tin nhắn, thím Vu đứng một bên sắp xếp cặp lồng còn đang lẩm bà lẩm bẩm rằng nhất định phải ăn cơm lúc còn nóng, thiếu gia không về nhà mà cứ tới bệnh viện mãi thế này cũng không được.

Tân Nhạc dời chủ đề này đi không để lại chút dấu vết nào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2401: Chúng ta tái hôn đi (3)
Thủy An Lạc còn đang ngẩn người thì đột nhiên có một tin nhắn tới.

[Đàn anh: Cho anh phương thức liên hệ với Tân Nhạc.]

Một câu rất thẳng thừng, khiến Thủy An Lạc giật mình đến mức thiếu chút nữa là đánh rơi chiếc di động khỏi tay mình.

Phải biết đã lâu lắm rồi đàn anh không hề liên lạc gì với cô, vậy mà lần này đột nhiên liên lạc lại là để xin số điện thoại với Tân Nhạc.

Thủy An Lạc nghĩ, có lẽ mọi chuyện không bi quan như họ nghĩ.

Thủy An Lạc nhanh chóng tìm danh thiếp của Tân Nhạc, nhấn chia sẻ cho bạn bè, sau đó rất hào phóng gửi cả nick QQ và số điện thoại qua cho anh.

Còn kèm theo một cái icon cổ vũ tinh thần nữa.

Trong bệnh viện, Mặc Lộ Túc ngồi trên ghế nhìn icon trên màn hình di động, khóe miệng hơi nhướng lên. Anh không trả lời lại, đến khi nhìn thấy dãy số điện thoại bên trên, anh mới phát hiện thì ra cô ấy đã đổi số, chẳng trách lúc nãy anh gọi mãi vẫn báo là số máy không tồn tại.

Sở Ninh Dực vừa xem tài liệu vừa nói: “Cái tốt không học, toàn học cái xấu thôi.”

Mặc Lộ Túc cất di động đi, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực, sau đó đứng dậy: “Anh họ dạy hay lắm.” Mặc Lộ Túc nói xong liền xoay người rời đi, “Sáng sớm mai tôi sẽ tới.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Mặc Lộ Túc.

Anh họ?

Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi anh như vậy.

Sở Ninh Dực cười xùy một tiếng. Trước kia anh và Thủy An Lạc có thể nhanh chóng quay về bên nhau là bởi vì giữa họ còn có một đứa con ràng buộc, cậu ta thì sao?

Khó mà nói được!

Vợ trước là một từ rất hay.

Sở Ninh Dực nghĩ một hồi rồi lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu. Y theo lệ cũ, vợ anh mà tới thì chắc chắn anh đừng hòng sờ tới đống tài liệu nữa.

Mặc Lộ Túc ra khỏi phòng bệnh, quay về xe của mình lấy di động ra kết bạn wechat với Tân Nhạc, bên kia gần như từ chối ngay trong vòng một giây, thấy vậy là biết cô đang online rồi.

Đang nói chuyện với ai à?

Là cái gã làm ngân hàng kia sao?

Mặc Lộ Túc nghĩ, ánh mắt u tối nheo lại.

Còn chưa gặp mặt mà đã trò chuyện vui vẻ như vậy rồi à?

Mà lúc này, Tân Nhạc quả thực đang ôm di động, có điều là cô đang tán dóc với Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc. Còn cậu bạn ngồi cùng bàn cấp ba kia, tạm thời cô chưa có mặt mũi để trả lời lại người ta.

Kiều Nhã Nguyễn gửi một đống ảnh chụp của Phong Phong tìm được trên mạng cho cô.

[Tân Nhạc: Đệch, Kiều Nhã Nguyễn, bà có cần phải như thế không, ảnh này ông đây cũng có thể tìm được mười ngàn tấm đấy bà có tin không hả?]

[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi sợ gửi ảnh thật xong bà sẽ vỡ mộng mất. Dáng vẻ bình thường của nam thần của bà quả thật sẽ khiến người nhìn mà tan tành giấc mộng đấy.]

[Tân Nhạc: Nhanh, nhanh, nhanh, cho tôi xem cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của nam thần khiến người ta vỡ mộng để đả kích tôi đi.]

[Thủy An Lạc: Cọ toilet? Quét dọn nhà cửa? Giặt quần áo trông con?]

[Tân Nhạc: Quào, những cái này nam thần phải làm hết á, Kiều Nhã Nguyễn, thế bà làm gì hả?]

[Thủy An Lạc: Nó đứng kiểm tra đấy! Bà xem, có phải mất nhân tính lắm không!

[Tân Nhạc: Mất nhân tính, quá mất nhân tính!]

[Tân Nhạc: Sao bà không nói gì thế? Bị phê phán nên đang tự kiểm điểm đấy à?]

Vào lúc hai người còn đang tán dóc quên trời quên đất, Kiều Nhã Nguyễn liền gửi một đoạn video đến, trong video Phong Phong vừa làm việc cả ngày cả đêm, ngủ đến chiều mới dậy. Lúc này Phong Ảnh đế đang mặc một bộ đồ ngủ nghe nói là hàng vỉa hè do vợ mình mua cho, chân lê dép, mái tóc bảnh bao lúc này rối tung như ổ gà, đang đi vào bếp mở tủ lạnh, sau đó liền gào lên: Bà xã, em lười đến mức không biết hâm nóng lại đồ ăn à? Cơm nước anh làm cho em từ sáng đến giờ vẫn còn trong tủ lạnh là thế nào?

[Tân Nhạc:...]

Tân Nhạc: Hự, bị trọng thương rồi, tôi muốn nhảy sông, Ảnh Đế thế này thì có mà tôi có cả nắm, ok?

Thủy An Lạc ôm di động cười ngất ngưởng trên ghế sofa. Phong Phong như vậy quả thực khiến người ta vừa vỡ mộng lại vừa cảm thấy ấm áp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2402: Chúng ta tái hôn đi (4)
“Mẹ, đừng cười như ngớ ngẩn thế có được không?” Bánh Bao Đậu nhắc nhở nói.

Tiểu Bất Điểm leo lên ghế sofa, nhìn thấy đoạn video dài một phút của ba mình, cái đầu nhỏ hơi lắc lắc: “Mất mặt, mất mặt quá, chị nói coi ba em đẹp trai như thế, dáng đẹp như thế, giỏi giang như thế, sao tự dưng lại dính phải cái người lười như mẹ em nhỉ.”

Bánh Bao Rau ngẩng đầu, từ tốn liếc Tiểu Bất Điểm một cái, “Nói như thể cậu chịu khó lắm không bằng.” Cậu ta mà chăm chỉ thì mỗi sáng mình đã không phải rửa mặt rửa tay cho cậu ta, ngay cả mặc quần áo cũng phải do mình mặc giúp cậu ta rồi.

“Tôi không chịu khó chỗ nào?” Tiểu Bất Điểm quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn Bánh Bao Rau.

“Ha, nói nghe hay ghê, thế cậu chịu khó chỗ nào?” Bánh Bao Rau tiếp tục phản bác lại cô nhóc, “Cậu chịu khó thì sáng mai tự mình mặc quần áo đi. Cậu chịu khó thì sau này lúc đánh răng rửa mặt đừng bắt tôi lấy khăn mặt hộ nữa. Cậu chịu khó thì sau này tự gấp chăn đi. Cậu chịu khó thì sau này...”

“A a a a a... cậu có phải con trai không thế, sao lại nhỏ mọn như vậy nhỉ, không phải chỉ vì tôi không biết tự mặc quần áo thôi sao? Tôi nhỏ hơn cậu mà.” Tiểu Bất Điểm đương nhiên nói.

“Nhỏ hơn tôi chứ gì, Đậu nó cũng nhỏ hơn tôi đấy, sao em ấy tự làm được?” Bánh Bao Rau tiếp tục khinh bỉ nhìn cô nhóc.

Tiểu Bất Điểm: “...”

Ô, câu này mà cậu cũng thốt ra được, cậu ấy nhỏ hơn cậu ba phút, ông đây nhỏ hơn cậu ba tháng có được không hả?

“Không cần cậu giúp nữa, không cần cậu nữa, chỉ mình cậu biết mặc đồ thôi chắc? Sáng mai tôi sẽ đi tìm anh Bảo Bối, hừ...” Tiểu Bất Điểm kiêu ngạo nói.

Tiểu Bảo Bối đang nằm trên ghế đọc sách “soạt” một tiếng ngồi thẳng dậy, đối diện với ánh mắt nhìn không ra hàm nghĩa của em trai, nhóc nằm không cũng trúng đạn à?

Liên quan quái gì đến mình chứ!

Hai đứa cãi nhau có thể đừng liên lụy đến người vô tội được không?

Thủy An Lạc nhìn con trai cả nhà mình với ánh mắt đồng cảm, ai da, bị thành tình địch mất rồi.

Tiểu Bảo Bối vô cùng tủi thân, nhóc chỉ đang nằm đọc sách thôi mà!

Tiểu Bất Điểm bước tới vươn tay choàng lấy cánh tay của Tiểu Bảo Bối, “Anh Bảo Bối sẽ chăm sóc em phải không?”

Phải không?

Tiểu Bảo Bối dịu dàng mỉm cười, đương nhiên là không rồi!

“Ừ, anh Bảo Bối cũng sẽ chăm sóc em.” Tiểu Bảo Bối mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm nghe Tiểu Bảo Bối đáp như vậy lập tức cười rộ lên như một đóa hoa.

“Đồ háo sắc.” Bánh Bao Rau khinh bỉ nói một câu rồi bỏ luôn lên lầu.

“Nè, đồ bánh bao rau kia, đứng lại đó, ngày nào cũng nói ai háo sắc hả, ông đây đẹp thế này rồi còn phải đi mê người khác chắc?” Tiểu Bất Điểm đuổi theo cậu nhóc.

Tiểu Bảo Bối lại nằm xuống, nhìn mẹ mình với ánh mắt ai oán rồi lại giả vờ làm một động tác con tim tan nát.

Dạo này sao lúc nào cậu cũng dính đạn vậy, vì sao, vì sao, cớ làm sao?

“Mẹ, con nghĩ giờ con nên đi sang nhà ông ngoại, nếu không con sẽ bị bắn thành cái sàng mất.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc nói, với tần suất trúng đạn hiện giờ, xác suất biến thành cái sàng quả thực không thể lớn hơn.

Thủy An Lạc chỉ cười mà không đáp, chỉ có thể nhìn cậu Cả nhà mình bằng ánh mắt thương cảm.

Vua nằm không cũng trúng đạn trong truyền thuyết không nó thì còn ai được nữa?

Cho nên, ông anh Bảo Bối tốt bụng đã hứa sẽ chăm sóc cho Tiểu Bất Điểm giờ lại đang tính đến việc sáng hôm sau sẽ thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Còn Tiểu Bất Điểm lúc này hoàn toàn vẫn chưa hề hay biết gì.

Thím Vu chuẩn bị xong hộp cơm liền đặt lên bàn. Bà còn nhắc nhở Thủy An Lạc nhất định phải bảo Sở Ninh Dực dùng cơm sớm nữa.

Thủy An Lạc đồng ý với bà rồi ôm con gái đứng dậy, tránh để chuyện hôm trước xảy ra, cô nhất định phải vác cái đuôi nhỏ này theo.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2403: Chúng ta tái hôn đi (5)
Kiều Nhã Nguyễn và Tân Nhạc nói chuyện một hồi mà không thấy Thủy An Lạc đâu liền biết là cô đã tới bệnh viện rồi.

[Tân Nhạc: Được rồi, đi chơi với Phong Ảnh đế đi, tôi dọn dẹp tiếp đây.]

[Kiều Nhã Nguyễn:...]

Tân Nhạc vừa định đặt di động xuống, lại thấy yêu cầu kết bạn từ Mặc Lộ Túc. Cô không cần suy nghĩ lập tức từ chối. Giữa bọn họ đã chẳng còn quan hệ gì nữa rồi, cô cũng không muốn có bất cứ liên quan gì tới anh nữa.

Mặc Lộ Túc nhìn yêu cầu bị từ chối, mắt hơi nheo lại, vẫn đang nói chuyện với gã kia à?

Đã hơn nửa tiếng rồi.

Thế là lúc Thủy An Lạc đang trên đường đi lại nhận được một tin nhắn.

[Đàn anh: Gửi anh địa chỉ nhà Tân Nhạc.]

Ôi má ơi.

Thủy An Lạc ôm con gái, hai tay bắt đầu gõ chữ.

[Thủy An Lạc: Không phải em đã cho anh wechat của cô ấy rồi sao, cả điện thoại nữa, sao anh còn hỏi em làm gì?]

[Đàn anh: Cô ấy không đồng ý kết bạn!]

Thủy An Lạc chớp mắt, câu này sao nghe ấm ức quá vậy?

Nhưng ngẫm lại, anh ấm ức cái lông ấy, mới đầu là anh sai trước, giờ đòi trách ai!

[Thủy An Lạc: Ồ.]

[Đàn anh: Ồ cái gì? Địa chỉ.]

[Thủy An Lạc: Em rất đồng cảm với anh, nhưng em đã cho anh phương thức liên lạc rồi, nếu còn cho cả địa chỉ nữa thì rất có khả năng Tân Nhạc sẽ tuyệt giao với em luôn.]

[Đàn anh:...]

[Đàn anh: Cả phương thức liên lạc cũng cho rồi, giờ cho thêm cái địa chỉ mà cũng sợ sao?]

[Thủy An Lạc:...]

Bạn tốt của bạn không muốn nói chuyện với bạn, đồng thời thả cho bạn một con chó.

Mặc Lộ Túc nhìn dòng tin bên trên, lòng đầy phiền muộn. Sau khi Tân Nhạc dọn đi, anh dường như đã hoàn toàn mất tin tức về cô.

Cảm giác này khiến anh rất bí bách.

Còn bí bách hơn cả hồi trước lúc biết Thủy An Lạc là chị dâu của anh.

Anh vỗ mạnh lên vô lăng một cái, chiếc xe vang lên một tiếng động lớn, khiến người đang đi bên ngoài cũng phải giật mình.

Thủy An Lạc cất di động đi, hừ một tiếng, nên để anh ấy sốt ruột một chút, cái gì cũng dễ dàng quá anh ấy sẽ không biết quý trọng.

Lúc Thủy An Lạc đến bệnh viện, Sở Ninh Dực đang ngồi nói chuyện với Kiều Tuệ Hòa. Bánh Bao Đậu vừa đi vào đã nhấc cặp chân ngắn tũn chạy tới, còn liên mồm kêu cụ ơi con nhớ cụ chết mất.

Thủy An Lạc thấy vậy cũng chẳng còn tâm trạng lườm nguýt nữa.

Sở Ninh Dực thấy Bánh Bao Đậu tới liền bế con gái lên đặt lên giường.

“Ừ, không uổng công cụ thương Bánh Bao Đậu nhà chúng ta.”

Banh Bao Đậu vươn tay vuốt mặt Kiều Tuệ Hòa, nghiêm túc nói: “Cụ ơi cụ phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, như vậy mới mau khỏi bệnh được.”

“Được rồi, hai cháu đi ra ngoài đi, có Bánh Bao Đậu ở đây là được rồi.” Kiều Tuệ Hòa không chút khách khí bắt đầu đuổi người.

Thủy An Lạc: “...”

Quả nhiên, bọn họ đã bị ghét bỏ rồi.

Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi ra ngoài, lúc đóng cửa lại Sở Ninh Dực mới nói: “Sao em đưa con bé đến đây?”

“Không đưa đi theo thì làm gì? Sáng hôm nay vừa dậy biết em không ở nhà, thiếu chút nữa khóc ngập cả nhà rồi, lúc em về đã khóc gần tắt thở. Con gái anh khác người thế nào anh còn không biết?” Thủy An Lạc trợn mắt lấy cơm tối ra.

“Mẹ đừng có mà nói xấu con, con nghe thấy đấy.” Bánh Bao Đậu thở phì phì nói.

“Mẹ nói con đáng yêu mà.” Thủy An Lạc lấp liếm nói.

Sở Ninh Dực: “...”

Vợ à, em còn có thể lấp liếm giỏi hơn được nữa không?

Bánh Bao Đậu: “...”

Mẹ tưởng con ngốc giống mẹ chắc?

Thủy An Lạc đặt cơm nước ra trước mặt Sở Ninh Dực rồi ngồi nhìn anh ăn: “Đàn anh đi tìm Tân Nhạc rồi.”

“Anh biết.” Sở Ninh Dực nói.

“Sao anh biết được?” Thủy An Lạc khiếp sợ, hình như cô chưa kể gì với anh mà.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2404: Chúng ta tái hôn đi (6)
Sở Ninh Dực vò vò đầu cô vợ ngốc của mình rồi tiếp tục ăn, không để ý đến câu hỏi của cô nữa.

Chờ anh ăn cơm xong, hai cụ cháu bên trong cũng đã ngủ rồi. Thủy An Lạc tiến vào cẩn thận bế Bánh Bao Đậu ra, không để cho con bé quấy rầy Kiều Tuệ Hòa nghỉ ngơi.

Sở Ninh Dực đón lấy cô con gái đang ngủ, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi đặt bé xuống sofa. Cũng may sofa khá lớn, hai ba con nằm cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Bánh Bao Đậu chép chép cái miệng nhỏ, dang chân ngủ còn đàn ông hơn cả đàn ông.

Sở Ninh Dực kéo chăn đắp lên người cho con gái, nhưng bé con này lập tức giơ chân đá văng ra.

Thủy An Lạc: “...”

Cho nên muốn ngủ chung với bạn nhỏ Bánh Bao Đậu thì nhất định phải có sự giác ngộ là sẽ bị đá tỉnh.

Sở Ninh Dực đè chân của cô bé xuống, tiếp tục nhét vào trong chăn. Lần này cô nhóc lăn một cái, rúc luôn vào trong lòng Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực không hề mất kiên nhẫn, vẫn nhìn cô con gái rượu nhà mình.

Thủy An Lạc biết ngay sẽ như thế, con gái anh cái gì cũng là tốt nhất, có phiền chết người cũng là tốt nhất.

Cô thu dọn bát đũa xong ra sofa ngồi liền thấy Sở Ninh Dực đang chỉnh lại mấy sợi tóc mái cho con gái.

“Bao Đậu càng lớn càng xinh hơn em.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.

Thủy An Lạc: “...”

“Sở tổng, anh nói chuyện cái kiểu này là sẽ mất hết bạn bè đấy.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.

Sở Ninh Dực cười nhẹ, “Hôm nay anh không mệt, em ngủ đi, anh trông cho.”

“Em đã ngủ cả ngày rồi, coi như em đi trực đêm, anh mau ngủ đi.” Thủy An Lạc nhìn đồng hồ nói, đã sắp mười một giờ rồi, không biết đàn anh đã tìm được Tân Nhạc chưa nữa?

Bánh Bao Đậu là một đứa trẻ đến ngủ cũng không quên làm trò. Lúc này ba mẹ cô bé còn đang nói chuyện, cô nhóc bỗng ngồi bật dậy, hai người dừng nói chuyện nhìn cô bé.

Ánh mắt Bánh Bao Đậu không có tiêu cự, đến khi nhìn đến mẹ mình lại nằm phịch xuống ngủ tiếp.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật. Sở Ninh Dực vỗ vỗ thân hình nhỏ bé của con gái, không thể không nói, chứng tăng động này không khác mẹ con bé là mấy.

Lúc Sở Ninh Dực ngủ rồi, Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng đứng dậy đi vào. Thấy Kiều Tuệ Hòa đang cố gắng ngồi dậy cô liền bước qua đỡ lấy bà: “Bà nội, bà muốn đi toilet à?”

Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc, phẩy phẩy tay, dựa vào gối đầu ngồi thẳng dậy.

Thủy An Lạc chỉnh lại chăn cho bà.

Kiều Tuệ Hòa nhìn ra bên ngoài: “Tuyết vẫn đang rơi à?”

“Vâng, một ngày một đêm rồi, bây giờ vẫn chưa ngừng, chắc phải rơi đến cuối năm.” Thủy An Lạc rót nước đưa cho Kiều Tuệ Hòa rồi trả lời.

“Cháu và Sở Ninh Dực không cần tối nào cũng phải đến đây trông đâu, bà khỏe rồi.” Kiều Tuệ Hòa vừa uống nước vừa mở miệng nói.

“Ban ngày bọn cháu cũng đâu phải trông, toàn là đàn anh trông thôi. Dạo này thân thể của cô Hai không được tốt, anh họ không thể phân thân ra được. Còn cháu thì dù gì cũng đang rảnh rỗi, Ninh Dực thì rất lo lắng cho bà.” Thủy An Lạc cúi đầu, thao thao bất tuyệt nói, tiếp tục chỉnh lại chăn cho Kiều Tuệ Hòa.

Bà cầm cốc nước nhìn Thủy An Lạc: “Con bé này, nhìn cháu cũng không ngốc không đần, sao không được mẹ chồng thích nhỉ?”

Thủy An Lạc cười nhẹ một tiếng, “Bà nội, mẹ chồng cháu cũng không ngốc không đần, không phải bà cũng không thích mẹ chồng cháu hay sao?”

“Mẹ chồng cháu thì lại quá tinh ranh, khác hẳn cháu.” Kiều Tuệ Hòa bất đắc dĩ lắc đầu, với tay đặt cốc nước xuống, “Con bé kia là bạn học của cháu hả, nói cho bà nội nghe xem con bé là người thế nào.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2405: Chúng ta tái hôn đi (7)
Thủy An Lạc thoáng sững ra nhưng cũng biết ngay người bà nội đang nói đến là Tân Nhạc.

“Tân Nhạc rất tốt, trước kia...” Thủy An Lạc nói, lại không biết nói thế nào, “Có lẽ là trước kia đàn anh chưa ý thức được tình cảm của mình.”

“Aiz, mấy đứa nhóc nhà họ Sở này làm sao vậy. Thiều Khanh nhà cô Hai cháu ly hôn xong cũng cầu xin người ta quay về. Sở Ninh Dực cũng thế. Giờ đến cả Lộ Túc cũng như vậy.” Kiều Tuệ Hòa nói, chân mày càng nhíu chặt hơn.

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, lẽ nào đây là gen của Sở gia, đều phải ly dị một lần mới có thể biết rõ lòng mình?

Thủy An Lạc cũng từng nghe nói tới Thiều Khanh nhà cô Hai của Sở Ninh Dực, nhưng mấy năm qua cũng chỉ gặp mấy lần vào dịp lễ Tết, dáng người hao hao Sở Ninh Dực, cũng là kiểu đẹp trai đi trên đường sẽ được đám con gái hò hét.

Vợ anh ta, Thủy An Lạc cũng nhớ, một người con gái rất hiền hậu dịu dàng, là mẹ của một cặp song sinh.

Thực sự không nhìn ra giữa hai người này đã từng xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy.

“Bà nội, anh họ và Sở Ninh Dực không phải đều đã tái hôn rồi hay sao, chuyện đàn anh bà cũng đừng lo, sẽ không sao cả đâu.” Thủy An Lạc an ủi.

“Thằng bé Lộ Túc này băn khoăn quá nhiều, vẫn là do chuyện của mẹ nó đã gây cho nó cú sốc quá lớn. Nếu năm đó bà cương quyết mang thằng nhóc về thì chuyện đã không như thế này rồi.” Kiều Tuệ Hòa tiếc hận nói.

Lời này khiến Thủy An Lạc không biết trả lời thế nào, nên cô chỉ đành im lặng.

“Cháu nói thật cho bà nội nghe đi, đang yên đang lành sao tự nhiên lại sẩy thai.” Kiều Tuệ Hòa nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng không thể cho qua vấn đề này.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, sao thai lại chết trong bụng, thời gian đó cô bận rộn vô cùng, Sở Ninh Dực lại vừa gãy chân, đàn anh quan tâm cô nhiều quá, lại lạnh nhạt với Tân Nhạc, cô ấy có khúc mắc trong lòng, dẫn đến chuyện lưu thai.

Lời này cô biết nói thế nào đây?

“Cháu...”

“Bà nội, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ bà hỏi cái này có ích gì?” Sở Ninh Dực đẩy cửa bước vào, ngắt lời Thủy An Lạc. “Hiện giờ bà nên quan tâm xem làm sao để hai người họ làm hòa với nhau, chứ không phải chuyện quá khứ.”

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn anh, “Sao anh đã dậy rồi?”

Bị con gái đá một phát, vậy có tính không?

Nhưng Sở Ninh Dực làm sao có thể nói xấu con gái rượu nhà mình được?

“Anh không ngủ được.” Sở Ninh Dực trả lời qua loa.

Kiều Tuệ Hòa trừng cháu trai mình một cái. Sở Ninh Dực kéo ghế ngồi nói chuyện phiếm với bà cụ, tránh để vợ mình bị tra hỏi không biết nên làm thế nào.

“Em đi ra trông Bánh Bao Đậu đi, con bé ngủ không yên ổn gì cả, đừng để chốc nữa lại ngã xuống đất.” Sở Ninh Dực vỗ vỗ tay Thủy An Lạc, bảo cô đi ra ngoài.

Thủy An Lạc gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Ninh Dực ngồi xuống chỗ Thủy An Lạc vừa mới ngồi, ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch vẫn đang nhỏ giọt.

Căn phòng có chút yên tĩnh, Kiều Tuệ Hòa không nói gì, Sở Ninh Dực cũng giữ im lặng.

Kiều Tuệ Hòa lập tức trừng mắt nhìn cháu mình, “Nói đi, sốt ruột vào đây để che chở cho vợ cháu chứ gì?”

“Nghe bà nói kìa.” Sở Ninh Dực khẽ cười. Kiều Tuệ Hòa nắm lấy tay Sở Ninh Dực. Anh lại nắm lại tay bà, “Việc này thực sự không liên quan đến vợ cháu, Lộ Túc không hiểu được chính mình. Thời gian đó chân cháu cũng bất tiện, Lộ Túc có tâm tư khác, lúc đó vợ cậu ta không phải đang mang thai đấy sao, cứ thế qua lại liền xảy ra chuyện, nhưng không liên quan gì đến vợ cháu hết.”

Sở Ninh Dực nói rất nhanh, chỉ sợ người ta trách móc đổ lên đầu vợ mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2406: Chúng ta tái hôn đi (8)
Kiều Tuệ Hòa nhìn chằm chằm cháu trai mình, Sở Ninh Dực vẫn cảm thấy mình nói không sai.

“Vậy cháu nói cho bà nghe, thái độ của cô bé kia giờ thế nào?” Kiều Tuệ Hòa giống như bởi vì cuối cùng cũng tìm được chuyện để làm nên cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Nhưng sự tỉnh táo này khiến Sở Ninh Dực thấy bất an, giờ bà cụ vẫn còn quan tâm đến chuyện của Mặc Lộ Túc, nhưng anh sợ một khi sự nhiệt tình này cạn kiệt, mọi chuyện sẽ xấu đi.

“Bây giờ là Lộ Túc nhà chúng ta đang theo đuổi người ta. Cháu nghe Lạc Lạc nói, lần này Tân Nhạc mà về quê xem mắt thành công thì sẽ không quay lại nữa.” Sở Ninh Dực thở dài nói.

“Vậy làm sao được?” Kiều Tuệ Hòa vội vàng thốt lên, “Không được, bà phải nghĩ cách, nếu không sang bên kia biết ăn nói thế nào với cô cháu.”

“Bà nội, bà nói gì vậy?” Chân mày Sở Ninh Dực càng nhíu lại chặt hơn.

Kiều Tuệ Hòa cười giả lả hai tiếng coi như lấp liếm cho qua, cuối cùng nói với Sở Ninh Dực: “Đi nghỉ ngơi đi, bà cũng buồn ngủ rồi.”

Sở Ninh Dực đỡ bà cụ nằm xuống, chờ bà ngủ rồi mới đi ra ngoài.

Lúc Sở Ninh Dực bước ra Thủy An Lạc đang đứng ở cửa, vừa thấy Sở Ninh Dực cô liền vội vàng cầm lấy cánh tay anh, “Không có chuyện gì chứ?”

Sở Ninh Dực xoa đầu vợ mình: “Sao em ngốc vậy?”

Thủy An Lạc chớp mắt, sao cô lại ngốc được?

“Bà mới hỏi thôi em đã ôm hết mọi chuyện về mình rồi?” Sở Ninh Dực dẫn cô ra sofa, khinh bỉ hỏi.

Thủy An Lạc: “...”

“Nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến em mà.”

“Liên quan gì đến em? Nếu thực sự liên quan đến em, em cảm thấy bây giờ quan hệ của Tân Nhạc với em còn có thể tốt như vậy à? Tân Nhạc còn nhìn thấu mọi chuyện mà sao em lại không rõ như thế chứ?” Sở Ninh Dực chỉ hận sắt không rèn được thành thép mà chọc chọc đầu Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc theo lực từ ngón tay anh mà hơi lệch đầu một chút, quay lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang khinh bỉ mình.

“Cho nên giờ phải làm sao đây?”

“Làm sao cũng không liên quan gì đến em hết.” Sở Ninh Dực nằm xuống sofa nói, Bánh Bao Đậu lập tức leo như leo núi bò lên người của Sở Ninh Dực, rõ ràng vẫn còn đang ngủ, con bé này thật biết tìm góc nhìn tốt nhất cho mình, không cho người ta quên mất sự tồn tại của con bé.

Sở Ninh Dực thấy vậy liền vỗ nhẹ lên thân mình bé nhỏ của con gái.

Thủy An Lạc liếc anh: “Đấy không phải em họ của anh à?”

“Cũng đâu phải con anh.”

Thủy An Lạc: “...”

Anh thắng!

Nhưng hiện giờ xem ra con trai anh cũng không cần anh giúp đâu.

Sở Ninh Dực ôm con gái nhắm mắt nghỉ ngơi, Thủy An Lạc cũng không nói gì, chỉ chú ý động tĩnh bên trong phòng.

Chờ Sở Ninh Dực ngủ rồi, cô định ôm Bánh Bao Đậu đi, Sở Ninh Dực lại mở mắt nhìn cô, “Em làm gì đấy?”

“Lát nữa nó đá loạn lên là anh không ngủ được đâu.”

Sở Ninh Dực xoay người ôm con gái vào trong lòng, “Không sao cả, sao em còn lắm trò hơn cả con thế, anh ngủ đây.”

Khóe miệng Thủy An Lạc hơi giật giật, hận không thể vung tay đập chết anh. Cô chỉ muốn anh ngủ ngon thôi có được không hả? Lại còn nói cô lắm trò.

Thời gian còn lại Bánh Bao Đậu coi như cũng ngoan ngoãn, chỉ đá mấy lần, Sở Ninh Dực cũng không tỉnh lại nữa.

Thủy An Lạc vào phòng giúp Kiều Tuệ Hòa thay thuốc hai lần, đỡ bà đi toilet hai lần rồi đêm nay mới coi như trôi qua.

“Mẹ, đi xè...” Bánh Bao Đậu còn chưa tỉnh, bàn tay nhỏ xíu vừa dụi mắt vừa kêu lên.

Sở Ninh Dực vươn tay day day trán mình, mở mắt ôm Bánh Bao Đậu lên đi vào toilet.

Cặp chân nhỏ của Bánh Bao Đậu được ba đỡ lấy, cái đầu nhỏ còn gật gù, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.

Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên tóc con bé một cái, có nhìn kiểu gì cũng vẫn thấy con gái của anh là đáng yêu nhất.

Thủy An Lạc tựa ở cửa phòng tắm không còn lời gì để hỏi trời xanh, cái tên cuồng con gái này đúng là hết cứu nổi rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2407: Chúng ta tái hôn đi (9)
Ôm Bánh Bao Đậu giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Thủy An Lạc đón lấy cô bé, để Sở Ninh Dực rửa mặt bên trong.

“Con chưa tỉnh đâu, em đừng có chọc nó.” Sở Ninh Dực dặn dò.

Thủy An Lạc quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, “Anh có tin em ném nó đập vào đầu anh ngay lập tức không?”

Sở Ninh Dực hừ một tiếng, đóng cửa rửa mặt.

Thủy An Lạc ôm con gái ra sofa, vừa thả người xuống Bánh Bao Đậu đã bắt đầu khóc ầm ĩ.

Sở Ninh Dực mở phắt cửa ra. Thủy An Lạc nhún vai, không liên quan gì đến cô nha, con anh tự khóc đấy chứ.

Bánh Bao Đậu khóc lóc bò dậy, dụi mắt nhìn mẹ mình, cái đầu nhỏ quay xung quanh, giống như đang hỏi: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Thủy An Lạc nhìn bộ dạng ngốc ngếch đáng yêu của con gái, tiếp tục bế cô bé lên, “Bé ngốc của mẹ, ngủ đến ngơ ngẩn rồi đúng không?”

Bánh Bao Đậu nhìn mẹ mình, may quá, bé biết người này, vậy là tốt rồi, ít nhất có một người quen.

Mặc Lộ Túc đẩy cửa vào, Thủy An Lạc liền ngẩng đầu nhìn.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông vừa bước vào, quần áo vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, mái tóc có chút rối loạn, bọng mắt to đùng.

Bộ dạng này của Mặc Lộ Túc trông có vẻ khá là... chật vật hơn so với anh lúc bình thường.

“Đàn anh, hôm qua anh không về nhà à?” Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu cất tiếng hỏi.

Mặc Lộ Túc vươn tay day day cái trán đang đau nhức của mình, ngủ trong xe cả đêm, không đau đầu mới lạ.

“Ừ.” Mặc Lộ Túc ngồi xuống sofa nói, “Hai người về đi, ban ngày anh trông cho.”

Đêm qua, anh nhắn tin cô ấy không trả lại, sau đó còn kéo anh vào danh sách đen, wechat và QQ đều không chấp nhận kết bạn. Anh cũng đã nghĩ đến chuyện về nhà, nhưng mỗi lần về nơi đó anh lại đều nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, cho nên anh mới ngủ trong xe cả đêm.

Thủy An Lạc rùng mình một cái. Lúc Sở Ninh Dực theo đuổi cô lại từ đầu có thể nói là ngầu đến một ngàn tám vạn cấp, quả nhiên khí chất là một thứ rất quan trọng.

“Em thực sự không định nói cho anh biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu à?” Mặc Lộ Túc tiếp tục hỏi.

Thủy An Lạc quyết đoán lắc đầu, “Anh có thật sự chắc chắn là lần này anh nghiêm túc không? Không phải bởi vì áy náy hoặc bởi vì nghĩ rằng so với việc bà nội bắt anh tìm một người mới, không bằng lấy người cũ đấy chứ?”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, rõ ràng có chút hoang mang.

“Chết tiệt, xem đi.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Đàn anh, chính bản thân anh cũng không biết lý do tại sao? Vậy đừng đi trêu chọc cô ấy nữa, khó khăn lắm cô ấy mới thoát ra khỏi nỗi đau mất con, nếu anh không thật lòng thì hãy rủ lòng thương, buông tha cho cô ấy, cũng buông tha cho chính mình đi. Quá khứ, cứ mặc nó trôi qua đi, sau này hai người trời Nam đất Bắc, không ai ảnh hưởng đến ai nữa không được à?”

Quá khứ, cứ mặc nó trôi đi?

Trời Nam đất Bắc?

Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu, rõ ràng đang bài xích những gì Thủy An Lạc nói.

Không qua được, anh vĩnh viễn không thể cho qua như vậy được.

Sở Ninh Dực rửa mặt xong bước ra, không buồn để ý đến cậu em họ sống dở chết dở của mình: “Đi, anh đưa hai mẹ con đi ăn, sau đó về nhà rồi anh đến công ty.”

Thủy An Lạc vâng một tiếng, cầm lấy cái balo chuyên dụng của Bánh Bao Đậu, ôm cô nhóc giao cho Sở Ninh Dực, sau đó cùng anh đi ra ngoài. Lúc đi đến cửa Thủy An Lạc lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, anh suy nghĩ cho kỹ. Nếu Tân Nhạc đúng là người dành cho anh thì anh nên nghĩ cách cướp cô ấy lại đi, dù sao người ta còn chưa xem mắt. Nếu như chính bản thân anh cũng không chắc chắn thì thôi, Tân Nhạc đã tổn thương lắm rồi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2408: Chúng ta tái hôn đi (10)
Mặc Lộ Túc hơi vung tay lên, ý bảo cô có thể đi được rồi.

Thủy An Lạc xoay người đóng cửa, để lại sự yên tĩnh cho anh.

Tân Nhạc đúng là người dành cho anh sao?

Có lẽ là vậy đi.

Dù sao, trước kia cho dù có từ bỏ Thủy An Lạc, anh cũng chưa từng có cảm giác như thế này.

Quả nhiên, thói quen là một thứ thật đáng sợ.

Anh đã quen với cuộc sống có cô ở nhà, quen với việc ở bệnh viện lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô, quen với việc nửa đêm tỉnh dậy, cô vẫn còn ngủ bên cạnh mình.

Hơn một năm ngắn ngủi, anh đã quen với nhiều thứ, những thứ còn đáng sợ hơn việc quen với sự tồn tại của Thủy An Lạc.

Sáng hôm đó, bệnh tình của Kiều Tuệ Hòa bỗng trở nên nguy kịch, tiếp tục bị đưa vào phòng cấp cứu. Thủy An Lạc vừa về đến nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, Sở Ninh Dực cũng chưa đi làm đã vội vã trở lại bệnh viện. Lần này, ngay cả ba mẹ anh và cô Hai, chú, anh họ của họ đều đã đến.

Tim của Thủy An Lạc giật thót một cái, thế này là... không ổn?

Cô Hai nôn nóng đi đi lại lại ngoài phòng bệnh, “Hôm qua vẫn còn bình thường, sao hôm nay đã trở nặng thế này?”

“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, bà ngoại sẽ không sao đâu.” Con của cô Hai - Thiều Khanh đỡ lấy bả vai của mẹ mình khuyên nhủ.

Thủy An Lạc nhìn Mặc Lộ Túc vẫn tựa bên tường, sắc mặt trắng bệch. Cô cất bước đi tới, “Đàn anh, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc thấy dáng vẻ của anh liền giật mình.

Mắt của Mặc Lộ Túc đang sưng lên, rõ ràng là đã khóc!

Thủy An Lạc hé miệng, lại không biết mình nên nói gì, chỉ có thể đứng nhìn anh như vậy.

Cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, tất cả mọi người xúm lại, có điều lần này bác sĩ lại lắc đầu, “Tình hình không tốt lắm, ý chí muốn sống của Viện trưởng dường như không còn mạnh mẽ như trước nữa.”

Chân cô Hai mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.

Sắc mặt của Sở Mặc Bạch thoáng chốc tái nhợt hơn mấy phần.

Mặc Lộ Túc siết chặt tay, từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu.

[”Có phải cháu muốn bà chết cũng không an lòng không, như vậy là có thể trả thù cho mẹ cháu hả?”

“Chuyện của cháu cháu sẽ tự giải quyết, không cần bà phải lo.”

“Được, cháu giải quyết, cháu giải quyết, cháu chỉ muốn bà tức chết thôi, bà tức chết rồi cháu cũng...”

“Bà ngoại, bà ngoại...”]

Cuộc đối thoại cuối cùng cứ một mực vang lên bên tai. Mặc Lộ Túc đột nhiên ngẩng đầu, lướt qua đám người túm lấy cổ tay Tân Nhạc, đi ra ngoài.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nhìn thấy Mặc Lộ Túc đi rất nhanh, Tân Nhạc bị anh kéo đi có chút lảo đảo.

Bên ngoài tuyết rơi rất dày, đạp lên lạo xạo.

“Mặc Lộ Túc, anh làm gì thế?” Tân Nhạc giật tay ra, không khí bên ngoài rất thấp, nhiệt độ trong nháy mắt đã xuyên qua thân thể cô, lạnh như băng.

Mặc Lộ Túc hơi nheo mắt, nhìn người con gái đang ôm lấy thân thể run rẩy, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô.

Tân Nhạc như bị sét đánh, khó tin ngẩng đầu lên nhìn anh, lại tự nhủ với bản thân một lần nữa, anh ta lúc nào cũng lịch thiệp như vậy, không có gì đáng để cảm động cả.

“Tân Nhạc, chúng ta tái hôn đi.” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói, giống như đã hạ quyết tâm.

“Hả?” Tân Nhạc nghe anh nói vậy, đột nhiên nở nụ cười, “Mặc Lộ Túc, anh không sao đấy chứ? Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào cả.” Tân Nhạc nói xong liền trả áo lại cho anh ta, xoay người định bỏ đi.

“Bà ngoại vì chuyện của chúng ta mà bệnh tình mới trở nên xấu hơn, anh không muốn bà ấy gặp chuyện không may.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.

Bước chân Tân Nhạc thoáng dừng lại. Cô quay đầu lại nhìn Mặc Lộ Túc, trên gương mặt đầy vẻ trào phúng. Khi anh nói câu kia, cô ngượng ngập nhưng còn có chút vui mừng, nhưng khi nghe đến hết, cô mới biết bản thân mình hèn mọn đến nhường nào, “Bác sĩ Mặc thật là hiếu thảo, nhưng tôi không cần thiết phải vì sự hiếu thuận của anh mà tự đẩy bản thân vào hố lửa chứ.” Tân Nhạc nói xong cũng không lưu luyến thêm một giây nào mà nhanh chóng bỏ đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,846
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2409: Gặp lại Thương Huy (1)
Tân Nhạc rất tức giận, tức đến nỗi quay về phòng làm việc lại bật cười, rồi không kìm được mà tự giễu.

Xem đi, xem mày đã nhìn trúng người đàn ông như thế nào.

Lúc Thủy An Lạc bước vào, Tân Nhạc đang ở trong trạng thái không khóc không cười rất quái dị. Cô bước vào rồi đóng cửa lại, Tân Nhạc vội vàng nhìn ra phía cửa sổ, điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Thủy An Lạc bước qua ngồi xuống phía đối diện, “Đàn anh nói gì với bà thế?”

Tân Nhạc điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khẽ lắc đầu, “Không có gì, chỉ hỏi qua về tình trạng sức khỏe của Viện trưởng Kiều mà thôi.”

Thủy An Lạc biết cô ấy đang nói dối, nhưng không vạch trần.

“Bà nội thế nào rồi?” Thủy An Lạc nói.

Tân Nhạc khẽ lắc đầu, “Người cấp cứu là chủ nhiệm Lưu, thực ra tôi cũng không chú ý lắm, nhưng nhìn sắc mặt của ông ấy, tình hình có vẻ không được tốt.”

Thủy An Lạc khựng lại một lúc, cho dù chủ nhiệm là người cấp cứu nhưng y bác sĩ trợ giúp cũng không thể không biết gì được, chí ít lúc cô làm phẫu thuật, bác sĩ hỗ trợ bên cạnh phải hiểu rõ tất cả bệnh trạng.

“Bà nội để ý nhất là đàn anh, chuyện của mẹ anh ấy chắc bà chưa biết, cho nên...”

“An Lạc, thực ra tôi không muốn biết chuyện của anh ta, tuần sau tôi đi rồi.” Tân Nhạc ngắt lời Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, cuối cùng gật đầu, “Được rồi, tôi tôn trọng sự lựa chọn của bà, tuần sau tôi đưa bà ra sân bay nhé.”

“Bà biết lái xe à?” Tân Nhạc tỏ ra hoài nghi.

Thủy An Lạc bò ra bàn, “Đau lòng quá.”

Tân Nhạc hừ một tiếng, với tay xem lịch, “Cuối tuần là hai mươi bảy, sắp tới Tết Âm lịch rồi, cảm thấy ngày càng mất đi không khí Tết hồi trước.”

Thủy An Lạc thở dài, “Đúng đấy, hồi chúng ta còn nhỏ ngày Tết náo nhiệt bao nhiêu, giờ ba đứa nhóc nhà tôi Tết đến cũng chẳng có cảm giác gì cả, điều duy nhất chúng nó thích khi Tết đến là ba mẹ không phải đi làm mà ở nhà chơi với bọn nó, còn cho chúng nó lì xì.”

Tân Nhạc nở nụ cười, “Ừ nhỉ, hồi xưa chúng ta còn có thể đi ra ngoài đốt pháo, có thể được mua quần áo mới, sau đó quan trọng nhất là khi Tết đến có thể được ăn những món mà bình thường mẹ không làm.”

Thủy An Lạc vươn tay chống cằm, “Aiz, bà đi rồi, Lão Phật Gia thì ở doanh trại đến qua Tết, chẳng có ai đi dạo phố với tôi nữa.”

“Chồng bà đâu.” Tân Nhạc nói.

“Haiz...” Thủy An Lạc thở dài một tiếng, “Ngoại trừ việc cầm di động của tôi phát lì xì cho nhân viên của anh ấy ra thì chỉ biết xem Gala cuối năm với ba mẹ anh ấy thôi, phải đến N năm tôi không xem chương trình cuối năm nữa rồi ấy.”

“Bà õng ẹo cái gì, tiền trong thẻ của bà không phải người ta cho à?” Tân Nhạc mở miệng cười, “Tôi tò mò quá, chồng bà năm ngoái đưa bao nhiêu tiền lì xì?”

Thủy An Lạc nhíu mày, suy nghĩ một lúc, “Chừng mười vạn thì phải, chờ đến Tết tôi kéo bà vào nhóm Quản lý cấp cao, tiền lì xì của bọn họ đã đủ để phát tài rồi.”

“Ha ha, cái này được.” Tân Nhạc cười to lên, tâm trạng tồi tệ lúc nãy đã biết mất.

“Quả nhiên, ông chủ biết phát lì xì mới có triển vọng.” Tân Nhạc nói, nhìn Thủy An Lạc, “Còn bà thì sao, anh Sở nhà bà cho bà bao nhiêu tiền lì xì?”

“A, ông đây làm gì được nhận tiền lì xì, đến cả thẻ lương của tôi năm nào cũng bị anh ấy tiêu sạch.” Thủy An Lạc thở dài.

Tân Nhạc: “...”

“Ha ha ha, thương bà quá đi mất thôi.” Tân Nhạc cười phá lên hận không thể đập bàn.

Thủy An Lạc nhìn cô ấy lại luôn cảm thấy, cười được là tốt rồi, cười được là tốt rồi.

Tân Nhạc cười xong, nhìn Thủy An Lạc: “Này, bà nói xem tôi như thế này, sao người ta còn không chê nhỉ? Từng kết hôn, từng có con, còn từng sẩy thai nữa chứ.”
 
Top