Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

[Ngôn tình] Bẫy hôn nhân: Vợ trước ôm con chạy - Dou Zi

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2540: Cô gái hồ đồ (1)
Thủy An Lạc vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại thì nếu vì loại phụ nữ như Trần Thiến Đồng thực sự không đáng, thế nên cô cũng không nói gì nữa.

“Trưa nay cùng ăn bữa cơm đi, chiều bà phải khám nhỉ?” Thủy An Lạc vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.

“Ừ, đi ăn đâu giờ, tôi mời. Hôm đó về anh Sở nhà bà không giận chứ?” Tân Nhạc hỏi lại, dù sao thì trước giờ Sở Ninh Dực đều không thích Thủy An Lạc uống rượu.

Thủy An Lạc cười đầy thâm ý, không giận?

Lừa quỷ chắc?

Đoạn video kia vẫn còn đang nằm trong tay anh ấy, anh ấy có thể cầm nó để uy hiếp cô cả đời luôn đấy.

“Không, tôi ngủ một giấc tới tận buổi tối hôm sau luôn, sao anh ấy có thể giận được?” Thủy An Lạc cười ha hả rồi đi ra ngoài với Tân Nhạc.

Tân Nhạc cũng không nghĩ nhiều, hai người về thay quần áo rồi mới ra ngoài. Tân Nhạc lái xe, Thủy An Lạc thì hẹn sẵn địa điểm với Sở Ninh Dực sau đó mới nói lại với Tân Nhạc.

Tân Nhạc lái xe của ba mình, cô vẫn chưa có ý định mua xe.

“Bệnh của Trần Thiến Đồng bà thấy thế nào?” Tâm Nhãn đánh xe vào bãi lại hỏi.

Thủy An Lạc đang nghịch điện thoại và gửi tin nhắn cho Sở Ninh Dực, nghe thấy Tân Nhạc hỏi vậy cũng không ngẩng lên, vừa tiếp tục gõ chữ vừa nói: “Cái này cũng không dễ nói, về tình trạng sức khỏe của Trần Thiến Đồng, mỗi bệnh đều không đến mức nghiêm trọng nhất, nhưng mấy cái này mà gộp lại thì cũng có thể lấy mạng của cô ta trong nháy mắt.”

Tân Nhạc nhíu mày, “Nếu tách ra chữa thì sao?”

Cuối cùng Thủy An Lạc cũng ngẩng lên nhìn Tân Nhạc đang đánh xe, “Sao bà có vẻ để tâm tới cô ta vậy?”

“Cũng không phải là để tâm gì, dù gì thì cũng là bạn học, chúng ta lại là bác sĩ nên tôi...”

Nên bà căn bản không biết chuyện cô ta đe dọa tôi, cũng không biết rốt cuộc cô ta là cái dạng người gì!

Nhưng tất nhiên Thủy An Lạc không nói câu này ra cho Tân Nhạc biết, như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy đau lòng hơn thôi.

“Chữa ung thư gan thì chắc chắn sẽ liên quan tới thuốc kháng sinh. Một khi thần kinh của cô ta xảy ra vấn đề, thuốc an thần với thuốc kháng sinh, lại thêm thuốc khống chế nhịp tim nhanh, những thứ này có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào. Bà tưởng tôi chưa từng nghĩ tới việc tách ra chữa à, vô dụng thôi.” Nói rồi Thủy An Lạc liền đặt điện thoại xuống nhìn Tân Nhạc, “Bà còn nhớ trước đây tôi từng tiếp xúc với một đứa trẻ bị nhồi máu cơ tim cấp tính không, vì nó không thể khống chế được cảm xúc của mình, ba mẹ lại cưng chiều cho nên mới gây ra cái chết của nó đấy.”

Tân Nhạc biết chuyện này, nên cô gật đầu.

“Thế nên Tân Nhạc à, cái nghề bác sĩ này là gì chứ? Lần trước chúng ta từng xem một thuyết pháp nói là gì nhỉ, cuộc đời mỗi người đều sẽ đi về con đường chết, điểm cuối cùng của chúng ta đều giống nhau, chính là sẽ chết hết, tác dụng của bác sĩ chính là để duy trừ thứ tự của đội ngũ này, kéo những người có thể sẽ chen ngang lại, nhưng chúng ta không thể nào ép người đứng đằng trước kéo ra sau xếp hàng được.”

Tân Nhạc siết chặt vô lăng, “Chỉ không ngờ chết lại nhanh vậy, rõ ràng là chúng ta cùng học đại học với nhau.”

Thủy An Lạc nhún vai, dựa vào lưng ghế nhìn con đường trước mặt, “Trần Thiến Đồng không đơn giản như những gì bà thấy đâu, nếu như cô ta thật sự hối cải thì chắc đã sợ chết rồi.”

Chứ không phải là tới đe dọa cô thế này.

“Gì cơ?” Tân Nhạc không hiểu.

“Không có gì, tới phía trước rẽ phải nhé.” Thủy An Lạc không nói rõ ra, có lẽ trong thế giới của Tân Nhạc nên giữ lại sự ngây thơ này, chứ không nên từng bước đi đều phải có trù tính cặn kẽ như cô.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2541: Cô gái hồ đồ (2)
Tân Nhạc hiếu kỳ nhưng không lên tiếng hỏi mà rẽ theo hướng Thủy An Lạc chỉ.

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc, trước giờ Tân Nhạc vẫn luôn là người đơn giản nhất, hồi trước nghe lời Trần Thiến Đồng, giờ bị Trần Thiến Đồng nhắm vào nhưng cô vẫn không có cảm giác gì cả.

Người như vậy nói trắng ra chính là ngu.

Còn cô thì đã không còn sự ngu ngốc đó từ lâu nữa rồi.

Vậy nhưng chuyện này cứ để cô giải quyết đi vậy.

Xe đỗ bên dưới nhà hàng, Tân Nhạc ngẩng lên nhìn, nhíu mày: “Dạo này em tôi nằm viện, tôi nghèo lắm dấy.”

“Xì, bà mời nhưng có người trả tiền, đi thôi.” Thủy An Lạc xuống xe xong liền ôm Tân Nhạc đi vào, “Tôi cũng chưa tới đây bao giờ, anh Sở nhà tôi giới thiệu đấy, thử xem sao.”

“Người có tiền như anh Sở nhà bà liệu có thể tới nơi nào rẻ không chứ?” Tân Nhạc trợn trắng mắt nói, nhưng cũng không từ chối mà vẫn đi vào cùng Thủy An Lạc.

“Tiền của anh Sở nhà tôi, tiền của cái người giàu có đó đang nằm trong tay tôi, thế nên mau nịnh nọt tôi đi nào.” Thủy An Lạc nói rồi ấn nút thang máy chờ thang xuống.

Tân Nhạc ôm lấy Thủy An Lạc nhướng mày, “Bao nuôi em với.”

“Ha ha ha, xin chị đi để chị xét.” Thủy An Lạc và Tân Nhạc cười đùa vào thang máy, Thủy An Lạc lại chọn tầng.

Tân Nhạc lục túi lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình, sau khi biết tình hình của Tân Dương hôm nay rất tốt cô mới thấy yên tâm.

Tân Nhạc dập máy xong liền nói: “Tôi gửi CV tới bệnh viện bên kia rồi, chắc sẽ nhanh chóng được thông qua thôi.”

Thủy An Lạc khựng lại, nhìn cô bạn với vẻ khó hiểu: “Thế là bà vẫn đi à?”

“Ừ.” Tân Nhạc khoác cánh tay Thủy An Lạc, khẽ nói: “Không còn gì để lưu luyến nữa rồi, mọi thứ nên kết thúc từ lâu rồi.”

“Sao lại kết thúc? Tân Nhạc à sao bà lại cố chấp quá vậy?” Thủy An Lạc cả giận nói.

“An Lạc, chuyện này không phải là cố chấp, mà là tôi đã nhìn thoáng ra rồi thôi.” Tân Nhạc nghiêm túc nói.

Thang máy mở ra, bên ngoài không có lấy một bóng người.

Thủy An Lạc không nhúc nhích, Tân Nhạc cũng đứng im. Cho đến khi thang máy sắp đóng lại, Tân Nhạc mới đưa tay ra giữ lấy cửa thang máy.

Thủy An Lạc thở hắt ra, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.

Phòng Sở Ninh Dực bao trọn nằm ở góc sâu cùng, lúc hội Thủy An Lạc đến anh vẫn còn chưa tới, cho nên hai cô đành vào trước.

Tân Nhạc đặt túi xuống nhìn xung quanh một lượt lại chậc lưỡi nói: “Anh Sở nhà bà đúng là biết hưởng thụ thật, còn có sạp để ngủ?” Nói rồi Tân Nhạc nằm luôn ra sạp, tính nghỉ một lát.

Thủy An Lạc gọi hai cốc nước lọc rồi nói lại với phục vụ là người vẫn chưa đến nên một lát nữa mới gọi món.

Thủy An Lạc nhìn người đang nằm trên sạp, đi tới một cái sạp khác rồi nằm lên, “Bận cả sáng, mệt chết bé rồi.”

“Bà đúng là sống trong cảnh phu nhân quyền quý lâu quá rồi đấy, mới bận có tí mà đã thấy mệt rồi à.” Tân Nhạc cười nói rồi lại nhìn trần nhà ngẩn ra, “Bà nói xem, anh Sở nhà bà nhiều tiền như thế, bà còn ra ngoài tranh bát cơm với người khác làm gì vậy?”

“Điều chị đây theo đuổi cưng không hiểu được đâu. Tôi ngủ một lát, có ngủ không, chắc phải một lát nữa anh Sở mới tới được cơ.” Thủy An Lạc nói.

“Bà ngủ đi.” Tân Nhạc đáp lại rồi lại lấy điện thoại ra nghịch.

Thủy An Lạc quay người qua nhìn Tân Nhạc: “Bà thật sự không cân nhắc lại một chút à? Tôi nghĩ chuyện này vẫn còn có thể suy nghĩ lại được đấy, biết đâu...”

Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng của nhân viên phục vụ, “Ngài Sở, cô Sở đã đến rồi.” Nhân viên vừa dứt lời thì cánh cửa được mở ra.

Tân Nhạc theo phản xạ nhìn lên, nhưng ánh mắt đầu tiên lại không phải đập vào Sở Ninh Dực đang tỏa sáng mà là người đàn ông theo anh vào.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2542: Cô gái hồ đồ (3)
Mặc Lộ Túc cũng không ngờ lại gặp Tân Nhạc ở đây nên lại quay ra nhìn Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực không chề cảm thấy mình làm sai mà đi vào ngồi luôn xuống vị trí trung tâm của bàn.

Thủy An Lạc chớp mắt, sao lại cảm thấy bầu không khí kỳ cục thế nhỉ, đặc biệt là ánh mắt của Tân Nhạc khiến cô phải tự động dời mắt đi.

Sở Ninh Dực ngồi xuống rồi lại thấy Mặc Lộ Túc quay người định bỏ đi. Anh liền đập mạnh tay xuống bàn, “Ngồi xuống cho tôi.”

Thủy An Lạc giật bắn mình, Tân Nhạc nhất thời cũng không dám lên tiếng nữa.

Dù sao vốn bản thân Sở Ninh Dực không cần giận cũng đủ uy rồi, giờ còn nổi giận thì ai còn dám ho he gì nữa.

Thủy An Lạc tự động ngồi xuống cạnh Sở Ninh Dực. Sở Ninh Dực cầm thực đơn chọn bừa vài món sau đó bảo phục vụ ra ngoài.

Tân Nhạc vẫn cúi gằm đầu nãy giờ, còn Mặc Lộ Túc thì ngồi ở vị trí cách xa cô nhất.

Vì anh biết Tân Nhạc không muốn gặp anh.

Chờ phục vụ đi ra rồi Sở Ninh Dực mới đón lấy cốc nước của Thủy An Lạc đưa cho anh trong dáng vẻ y như một nha hoàn, “Có tí chuyện thôi mà cũng vòng vèo mãi, vòng vèo cái gì đây hả? Cộng lại cũng đã là người năm sáu mươi tuổi rồi, làm trò cho ai xem hả?”

Thủy An Lạc: “...”

Anh Sở, anh thật sắc bén.

Tân Nhạc cúi đầu không dám cãi lại.

Đây gọi là làm trò sao?

Cô chỉ không muốn bị tổn thương lần thứ hai thôi mà.

Mặc Lộ Túc càng nhíu mày chặt hơn, nhưng vẫn mân mê cái cốc bên cạnh tay mình, “Cái này không phải...”

“Nếu đã tới rồi mà còn rụt cổ vậy mới đầu còn tới chọc nó làm gì.” Câu này là nói cho Tân Nhạc nghe.

“Tôi không...”

“Nếu như cô ở thành phố S thì hôm nay sẽ không ngồi ở đây đâu.” Sở Ninh Dực nhìn thẳng vào Tân Nhạc, Tân Nhạc chỉ có thể cúi đầu.

Thủy An Lạc giật giật góc áo Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”

“Anh, chuyện này không liên quan gì tới anh cả, anh cũng không việc gì phải nổi giận với cô ấy hết.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói rồi đứng dậy kéo cánh tay Tân Nhạc để cô đứng lên cùng mình.

Tân Nhạc sững ra, bị anh kéo nên loạng choạng một bước, nhưng lại trông thấy dáng vẻ cao lớn của anh.

“Không liên quan tới tôi? Hay là không liên quan tới bà nội? Hôm nay cậu có dám hỏi thẳng cô ấy cái dòng trạng thái cô ấy đăng hôm mùng một Tết là có ý gì không?” Sở Ninh Dực cười lạnh, nhưng âm thanh lạnh lùng này lại khiến Thủy An Lạc không nhịn được phải buông tay anh ra.

Bước chân của Mặc Lộ Túc khựng lại, Tân Nhạc cũng dừng lại theo.

Dòng trạng thái hôm mùng một?

Liên quan gì giữa họ?

Thủy An Lạc chống khuỷu tay xuống bàn, lại chống mặt lên, anh Sở, anh còn có thể thẳng hơn nữa được không?

Không ai lên tiếng, ngay đến một người cũng không!

Sở Ninh Dực lẳng lặng tách ngón tay ra một khoảng cách nhất định, nhìn hai người đứng cách đó không xa, trông Mặc Lộ Túc có vẻ như đang nhẫn nhịn điều gì đó, là sợ hãi hay là điều gì khác đây? Thủy An Lạc không thể hiểu nổi.

Người đàn ông bên cạnh thì cô không cần nhìn cũng biết giờ mặt mũi thế nào rồi.

Sở Ninh Dực ghét nhất là lằng nhằng lề mề, nếu không khi ấy sau khi biết có đứa trẻ, cô đã không bị người ta bắt về ngay sau khi thi xong như vậy rồi.

Giờ Mặc Lộ Túc lại lề mề đến mức ngay cả cô cũng không nhìn nổi nữa thì tất nhiên là Sở Ninh Dực chắc chắn đang thấy bực lắm rồi.

Người đàn ông này không thích quanh co lòng vòng, cho nên chỉ một câu nói thôi đã là điểm chết rồi.

Nhưng như vậy thì bối rối quá đi!

Giờ đã là 2017 rồi đấy. Trái Đất à, mày thật sự không bị nổ hả? Thật sự vẫn không nổ đấy hả?

“Không liên quan tới anh.” Mặc Lộ Túc lại thốt ra câu này một lần nữa rồi dứt khoát kéo Tân Nhạc đi.

“Ây ây ây...” Thủy An Lạc bỏ hai tay xuống, nhìn họ ra ngoài, “Lại bị anh làm cho tức giận bỏ đi rồi, haiz.”

“Ừm, vừa rồi anh chỉ gọi đồ ăn cho hai người thôi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt đáp.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2543: Cô gái hồ đồ (4)
Thủy An Lạc: “...”

Anh trâu lắm, vậy mà cũng được ấy hả!

“Em cảm thấy với tính cách của đàn anh chắc chắn sẽ không hỏi đâu.”

Thủy An Lạc thu lại tầm mắt của mình, nhìn Sở Ninh Dực nói.

Phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, hầu hết đều là những món mà Thủy An Lạc thích ăn, nhưng cô không biết cái mà Sở Ninh Dực nói là đồ ăn cho hai người này là muốn cô thành heo hay là thế nào?

Cả một bàn đầy ắp thức ăn, thật sự là cho hai người ăn sao?

Sở Ninh Dực đặt đũa vào tay cô, “Cậu ta sẽ không hỏi đâu, cái này phải xem xem rốt cuộc Tân Nhạc còn muốn tiếp tục với Mặc Lộ Túc không. Nếu như muốn thì cô ấy sẽ tự hỏi, còn nếu không vậy thì không cần thiết nữa rồi, mỗi người một ngả, mạnh ai người nấy đi. Sau này em cũng thôi đi, đừng có quan tâm nữa.” Sở Ninh Dực vừa nói vưa gắp thức ăn cho cô.

Thủy An Lạc cảm thấy ông xã mình nói đúng, ông xã nói gì cũng đúng hết.

Dù sao thì anh Sở mà đã ra tay thì giờ chỉ cần đợi kết quả thôi, chỉ có hai cái kết và anh Sở đều đã đưa ra hết rồi.

Hơn nữa kết quả cuối cùng của anh chính là: ĐỪNG - CÓ - QUAN - TÂM - NỮA.

Không sai, Thủy An Lạc cảm thấy đây mới là kết quả cuối cùng của anh Sở nhà cô hướng đến.

“Phải rồi, phải rồi.” Thủy An Lạc nhổ cục xương trong mồm ra, “Hôm nay em gặp Trần Thiến Đồng đấy. Cô ta bệnh nặng lắm, chắc không sống được bao lâu nữa rồi. Em kể anh nghe chuyện này, thái độ của cô ta đối với em và Tân Nhạc hoàn toàn khác nhau, kiểu như trước mặt em thì mới thật sự là cô ta, còn trước mặt Tân Nhạc thì cứ giả giả ấy.”

Sở Ninh Dực đang gắp thức ăn lại khựng lại, không khỏi phải ngẩng lên nhìn cô, “Giả?”

Thủy An Lạc gật đầu rồi lại tiếp tục ăn cơm.

“Hỏng rồi, gọi điện cho Tân Nhạc mau. Không, gọi cho Mặc Lộ Túc, bảo trông coi Tân Nhạc cẩn thận, đi mau.” Nói xong Sở Ninh Dực liền quăng đũa kéo Thủy An Lạc đứng dậy.

Lúc này Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc vừa mới xuống nhà còn đang đứng ở vị trí đón gió, như thể chỉ có vậy mới khiến hai người họ bình tĩnh lại được.

“Những gì anh anh nói em đừng để bụng, tính tình anh ấy trước giờ đều thế cả.” Quả nhiên, Mặc Lộ Túc không định hỏi về chuyện kia.

Tân Nhạc bấu chặt tay mình. Cô vốn đang cúi đầu, lúc này lại ngẩng lên nhìn Mặc Lộ Túc, “Dòng trạng thái hôm mùng một là nói cái dòng trạng thái em xoắn xuýt chuyện sủi cảo kia sao?”

Hai tay Mặc Lộ Túc bỗng siết chặt lại, ngay đến con ngươi cũng co lại.

“Xin lỗi khi đó anh không nghĩ tới hoàn cảnh của em, cho nên mới...” Mặc Lộ Túc nói rất khẽ, giọng nói còn khàn khàn.

Tân Nhạc nhìn vào đôi tay đang siết chặt cả anh, như thế bỗng hiểu ra điều gì đó.

Thủy An Lạc nói, anh ấy rất nhạy cảm trong chuyện tình cảm, cũng rất rụt rè sợ hãi thậm chí còn không dám chạm vào nó.

Vậy ra là anh ấy hiểu lầm chuyện dòng trạng thái kia sao?

Tân Nhạc đứng ở bậc thang cuối cùng, ngẩng lên nhìn người ở bậc trên, “Anh tưởng em xoắn xuýt như thế là vì anh à?”

Tân Nhạc bỗng muốn cười, lại muốn vạch đầu anh ra xem rốt cuộc trong đo có gì. Anh không hỏi gì cả, lúc nào cũng chỉ biết tự mình quyết định. Anh đang cho là cô cảm thấy anh gây phiền phức cho mình sao?

“Đi thôi, để anh tiễn em...”

“Mặc Lộ Túc...” Lúc anh tiến lại gần, Tân Nhạc bỗng lùi về sau một bước, bặm môi nhìn anh.

Mặc Lộ Túc tóm hụt, tay anh run lên giữa không trung rồi rụt lại.

Tân Nhạc chú ý tới từng động tác của anh, cuối cùng phụt cười thành tiếng, “Sao thế, sợ rồi hả? Lại muốn rút lui rồi sao? Lại đang tự cảm thấy đây là em đang từ chối anh hả? Hay đang...”

“Cẩn thận!!!”

Tân Nhạc còn chưa dứt lời đã bị ngã xuống bậc cầu tháng, phía sau truyền tới tiếng vang người bị xe đâm vào, tiêng vang như... tim bị xé rách!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2544: Cô gái hồ đồ (5)
Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc đi xuống liền trông thấy cảnh Mặc Lộ Túc bị tông bay người, nhưng người trong xe có vẻ như vẫn chưa chịu từ bỏ mà tiếp tục quay đầu lại tông về phía Tân Nhạc.

“Mặc Lộ Túc...” Tâm Nhạc hoảng sợ gọi anh, đứng dậy muốn chạy qua nhưng chiếc xe kia đã lùi lại.

Sở Ninh Dực lấy bút của mình ra, ném thẳng về phía chiếc xe kia.

Thủy An Lạc lúc này cũng không quan tâm tới việc Sở Ninh Dực lợi hại đến thế nào nữa mà đã chạy xuống chỗ Mặc Lộ Túc đang bị người ta vây lại.

“Đàn anh, đàn anh...” Thủy An Lạc đi tới, đẩy đám người kia ra rồi gần như quỳ xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc, anh gần như đã bị máu nhuộm đẫm người.

Bên ngoài đoàn người vẫn còn có những âm thanh chói tai do xe xẹt xuống mặt đất, nhưng Thủy An Lạc không lo cho Tân Nhạc, có Sở Ninh Dực ở đây, cô không cần phải lo.

Thủy An Lạc nhanh chóng cầm máu cho Mặc Lộ Túc, ngoảnh lại nhìn đám người kia, “Làm phiền gọi 120 giúp tôi với.”

Có một chàng trai đứng cách Thủy An Lạc không xa lúc này đang lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát. Cô gái bên cạnh cũng vội vàng gọi 120, sau đó mới đi tới, “Chị ơi, hay để em xem qua trước cho, em là sinh viên của đại học Y.” Nhưng khi cô gái này nhìn thấy động tác của Thủy An Lạc liền biết ngay được thân phận của cô cho nên không làm phiền cô nữa.

“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc...” Sau khi cái âm thanh nhức tai kia dừng lại, Tân Nhạc mới lảo đảo chạy tới, trông cô rất chật vật, chắc vì vừa rồi bị ngã mấy lần.

Nhưng khi cô nhìn thấy người đang nằm dưới dất, cả người lại bỗng run bần bật lên trong gió.

“Mặc Lộ Túc...”

Thủy An Lạc vẫn đang ấn kích nhịp tim cho anh nên không kịp nhìn xem Tân Nhạc có sao không.

Tân Nhạc lao tới quỳ xuống bên cạnh Mặc Lộ Túc.

“Mặc Lộ Túc, Mặc Lộ Túc, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, anh không thể chết được, Mặc Lộ Túc...”

Xe cứu hộ đến rất nhanh, là xe của bệnh viện Mặc Thị.

Mặc Lộ Túc được đưa lên xe, lúc Thủy An Lạc định lên theo lại bị Sở Ninh Dực giữ lại, nhìn Tân Nhạc trên xe, sau đó chiếc xe biến mất thì thấy xe cảnh sát đến.

Trên tay và trên người Thủy An Lạc dính đầy máu. Cô ngoảnh lại nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt bất lực.

“Cậu ấy sẽ không nhận thua nhanh vậy đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, tỏ ý bảo cô nhìn ra đằng sau. Trần Thiến Đồng như điên như dại bị cảnh sát lôi ra khỏi xe, chiếc bút của Sở Ninh Dực vẫn đang bị găm vào trong lốp xe, nhưng đã bị biến dạng nghiêm trọng.

Đó là chiếc bút máy mà Sở Ninh Dực thích nhất.

Đó chính là chiếc bút mà trong ngày của ba, Tiểu Bảo Bối đã dành tiền mừng tuổi của mình ra để đích thân chọn quà cho ba mình.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, lúc này anh đang nhíu chặt mày, buông tay cô ra rồi đi tới cạnh xe, khom người xuống rút cái bút ra, tiếc là khả năng khó có thể sửa lại như cũ được.

Cảnh sát cần cung cấp khẩu cung nhưng cũng không dám bắt Sở Ninh Dực đi theo họ, dù sao thì vị phật gia này mời tới đã khó rồi, tiễn đi còn khó hơn nữa.

“Sở tổng, cô gái này có vấn đề về thần kinh.” Cảnh sát trưởng nhìn người phụ nữ vẫn đang la hét ầm ĩ trên xe.

Thủy An Lạc thở hắt ra một hơi, vậy ra ngay từ đầu mục tiêu của Trần Thiến Đồng chính là Tân Nhạc sao.

“Cô ta bị rối loạn lưỡng cực.” Thủy An Lạc nói, “Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, cô ta đã lên kế hoạch cho chuyện này trong lúc tỉnh táo.”

“Cô Sở có thể đi theo chúng tôi về đề lấy lời khai được không.” Viên cảnh sát lên tiếng.

Sở Ninh Dực vẫn đang cúi đầu xót xa nhìn chiếc bút máy trong tay mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2545: Cô gái hồ đồ (6)
Thủy An Lạc nhìn anh, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, khẽ gật, xem như đồng ý với lời yêu cầu của cảnh sát.

Mặc Lộ Túc được đưa vào phòng cấp cứu. Tân Nhạc cả người đầy máu đứng đợi ở bên ngoài. Cô vẫn ôm lấy ngực mình, cảnh tưởng đó vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí cô, không thể xua tan đi được.

Tân Nhạc tựa vào tường ngồi xuống, mím chặt môi.

“Mặc Lộ Túc, em xin anh đừng xảy ra chuyện gì, chỉ cần anh không sao, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Kể cả anh có muốn lợi dụng em em cũng sẽ không rời xa anh nữa.” Tân Nhạc khẽ lẩm bẩm, chỉ hy vọng người bên trong sẽ nghe thấy tiếng của mình.

Ngay lúc Mặc Lộ Túc được đưa vào đây thì chuyện anh bị tai nạn xe đã được truyền đi khắp nơi rồi, một phần vì anh là Viện trưởng của bệnh viện, và còn là Chủ tịch chấp hành của bệnh viện. Vốn dĩ thân phận anh đặc biệt như vậy nên tất nhiên sẽ được quan tâm tới nhất.

Lúc Tân Dương đang xem thời sự với ba mình thì thấy ngay cảnh tai nạn này, lại nghe thấy cái danh Viện trưởng bệnh viện Mặc Thị kia, mẹ Tân Nhạc thốt lên một tiếng rồi vội vàng đứng bật dậy.

“Đó, đó không phải là Viện trưởng Mặc sao?” Mẹ Tân Nhạc không thể tin nổi lắp bắp, sáng nay vẫn đang yên đang lành, sao giờ lại bị tai nạn xe chứ?

Thời sự vẫn tiếp tục đưa tin, nói rõ đây là một vụ tai nạn đã được lên sẵn kế hoạch, chỉ có điều người gây ra vụ tai nạn này lại là một bệnh nhân tâm thần, hiện tại vẫn đang trong quá trình điều tra.

“Bệnh nhân tâm thần? Haiz, thời buổi này bệnh nhân tâm thần đều có đặc quyền đấy.” Mẹ Tân Nhạc thở dài rồi lại đưa miếng táo đã gọt vỏ cho con trai, “Hay mẹ thử đi xem xem sao nhỉ, dù sao thì Viện trưởng Mặc cũng từng quan tâm tới chúng ta mà.”

“Chị, chị... Mẹ, mẹ nhìn kìa, đó là chị đúng không.” Tân Dương hét lên chỉ vào đoạn video trên tivi, có thể thấy rõ được cảnh chiếc xe kia đang lao về phía Tân Nhạc trên đó, nhưng lại bị Mặc Lộ Túc kéo ra. Sau đó chiếc xe vẫn lao về phía Tân Nhạc, lại bị chiếc bút của Sở Ninh Dực cưỡng chế thay đổi hướng đi. Sau đó Tân Nhạc liền được Sở Ninh Dực kéo lên bậc thang, tới nơi mà chiếc xe không thể lái vào được.

Lúc này ba mẹ Tân Dương đều đang xem tivi, sau đó liền đưa mắt nhìn nhau.

Ba Tân Nhạc càng nhíu mày chặt hơn, nhưng trông có vẻ như đang xác định điều gì đó.

Mẹ Tân Nhạc không hiểu, họ vừa nói gì cơ? Con gái bà nổi giận như thế từ bao giờ vậy?

Sao lại nổi giận với Viện trưởng Mặc như thế?

Tân Dương cũng không nuốt nổi táo nữa, cậu e dè nhìn ba mẹ mình: “Chiếc xe này là nhằm vào chị con, chị con đâu rồi?”

“Phải, Nhạc Nhạc đâu rồi?” Ba Tân Nhạc vội đứng dậy cầm điện thoại gọi cho con gái, nhưng điện thoại lại không kết nối được.

“Không phải Viện trưởng Mặc được đưa đến bệnh viện rồi sao?” Tân Dương nói, sau đó vén chăn ôm lấy chỗ mổ của mình xuống giường, “Chắc chắn là chị con cũng theo qua đó rồi.”

“Bác sĩ Mặc tới bệnh viện rồi, chị con nó...”

“Ôi mẹ ơi, thôi để con nói thật với ba mẹ vậy, Viện trưởng Mặc chính là anh rể của con. Trước đây lúc ở thành phố S con từng thấy anh ấy rồi, nhưng chị con không cho anh ấy vào nhà.” Tân Dương nói vọng lại, còn người thì đã ra hẳn ngoài.

Ba Tân Nhạc ngược lại khá là bình tĩnh, có vẻ như đã đoán trước được chuyện này.

Nhưng còn mẹ Tân Nhạc thì lại ngẩn ra, con trai bà vừa mới nói gì?

Viện trưởng Mặc là thằng chồng vô tình trước đây của con gái bà sao!

Mẹ Tân Nhạc ôm ngực, tỏ ý bà không ổn rồi, tin tức này gây sốc quá.

Lúc Tân Dương và ba mẹ tới trước cửa phòng phẫu thuật, Tân Nhạc vẫn đang ngồi dưới đất vùi đầu khóc. Mẹ Tân Nhạc lúc này dù đang ngùn ngụt lửa giận, nhưng thấy con gái như vậy bà cũng không thể trách cứ nổi nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2546: Cô gái hồ đồ (7)
Mẹ Tân Nhạc từ từ đi tới, dừng lại trước mặt cô.

Tân Nhạc ngẩng lên, máu trên ống tay áo đã dính đầy vào mặt, trông nhếch nhác đến mức làm người khác có cảm giác người bị thương là cô.

“Mẹ... Mẹ...” Tân Nhạc cất tiếng gọi, cô ôm lấy mẹ mình, “Anh ấy mà xảy ra chuyện gì thì con phải làm sao đây? Mẹ ơi...”

Mẹ Tân Nhạc nghe cô nói vậy, lòng bỗng chua xót, đau đớn vô cùng.

Dù có trăm ngàn cái không hài lòng về Mặc Lộ Túc, nhưng khi trông thấy cảnh anh đẩy con gái của họ ra, mẹ Tân Nhạc không thể không nói, người đàn ông này thật sự vẫn rất tốt như những gì bà thấy.

Thế nên, lần này Mặc Lộ Túc không thể không nói là trong cái rủi có cái may rồi.

Còn chưa bị ba mẹ vợ làm khó, đã được thừa nhận rồi.

“Cậu ấy sẽ không sao đâu, cậu ấy nợ con nhiều như vậy, không trả sao mà được chứ?” Mẹ Tân Nhạc vỗ về khuyên nhủ con gái mình.

Tân Dương cũng nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật. Người anh rể này của cậu tuy trước đây không ra gì, nhưng giờ xem ra cũng không phải quá kém phải vậy không?

Lúc này trong đồn cảnh sát, Thủy An Lạc nhìn Trần Thiến Đồng đang phát điên lên bên trong.

“Đây mới là mục đích của cô phải không.” Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế, cười lạnh nói.

Trần Thiến Đồng ngoảnh lại, bỗng chạy tới, đè tay lên bàn, cách tấm kính thủy tinh nói với Thủy An Lạc: “Nó chết chưa? Nó đã chết chưa? Nó đáng chết. Rõ ràng nó là bạn tao, dựa vào cái gì mà sau khi tao đi rồi, nó lại thành bạn của chúng mày chứ, dựa vào đâu hả?”

Thủy An Lạc nhìn bộ dạng điên rồ của Trần Thiến Đồng, không cảm thấy cô ta đáng thương chút nào, “Biết tại sao không?”

“Tại sao?” Trần Thiến Đồng cấp thiết hỏi lại.

Thủy An Lạc đứng dậy, đèn hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt cô ta thông qua tấm kính, thấy cô ta cuống cuống muốn biết như vậy cô lại cười, “Mày sẽ không bao giờ biết được là tại sao đâu, đó là thứ mà mày không có.”

“Mày nói cái gì?” Trần Thiến Đồng như điên lên nhào vào tấm kính, tức giận nói: “Nói cho tao biết, nói cho tao biết đi, nói cho tao biết đi mà, tại sao nó lại phản bội tao, tại sao mày lại chấp nhận một người từng bắt nạt mày, tại sao chứ?”

Thủy An Lạc lùi lại một bước, nhìn cô ta vừa gào thét vừa đập đến mức móng tay gãy đôi.

Thủy An Lạc biết Trần Thiến Đồng bức thiết muốn biết được đáp án này, nhưng cô không muốn nói, như vậy mới có thể khiến cô ta tự giày vò mình, đấy chính là sự bi đát của những người mắc bệnh tâm thần.

“Nói cho tao biết, nói cho tao biết đi...”

“Để tao nói cho mày biết một chuyện, mày sẽ phải trả một cái giá rất đắt cho hành động ngu xuẩn của mình, cái giá của một chiếc bút máy.” Nói rồi Thủy An Lạc liền quay người rời khỏi phòng giám sát.

Còn phía sau vẫn là tiếng chất vấn “tại sao” điên cuồng của Trần Thiến Đồng.

Trong phòng ghi chép của đồn cảnh sát, Sở Ninh Dực vẫn đang nhìn ngắm chiếc bút trong tay mình, nhưng khi cảnh sát sắp kết luận bệnh tình của Trần Thiến Đồng, anh lại nhàn nhạt nói: “Tôi thấy cô ta rất bình thường.”

Cảnh sát: “...”

Sở tổng, anh coi chúng tôi đều là lũ mù cả sao?

Lúc Thủy An Lạc đi vào liền nghe thấy câu này, trong lòng cô bỗng hiểu ra.

Xem đi, cô đã nói rồi mà, kể cả không phải vì mạng của Mặc Lộ Túc, chỉ dựa vào việc chiếc bút máy mà Tiểu Bảo Bối đã tặng anh thôi, Trần Thiến Đồng cũng sẽ không được yên thân rồi.

“Con gái tôi có bệnh tâm thần, nó thật sự bị thần kinh đấy.” Mẹ của Trần Thiến Đồng cầm bản báo cáo của Trần Thiến Đông, khẩn thiết nói với cảnh sát, “Anh này, anh dựa vào cái gì mà nói con gái tôi bình thường hả, anh dựa vào đâu...”

Sở Ninh Dực đứng dậy, lại nhét chiếc bút vào túi áo của mình, riêng khí thế của anh thôi cũng đủ để thắng cặp vợ chồng đối diện rồi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2547: Cô gái hồ đồ (8)
Mẹ của Trần Thiến Đồng không khỏi phải lùi lại phía sau một bước.

“Nếu như biết cô ta bị thần kinh, các người thân làm bố mẹ lại vẫn để mặc cho cô ta ra ngoài, thậm chí còn đưa chìa khóa xe cho cô ta là làm sao hả?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Con bé tự cầm chìa khóa đi, chúng tôi căn bản không hề biết chuyện.” Mẹ Trần Thiến Đồng cãi lại.

“Phải.” Sở Ninh Dực cầm chìa khóa trên bàn lên, xoay hai cái trước mặt mẹ Trần Thiến Thần, “Bà Trần, có một số chuyện tôi không nói rõ ràng là vì nể mặt tuổi tác của hai người đã lớn, nếu đã như vậy, vậy không bằng tôi hỏi bà Trần, bà nói chìa khóa là do con gái bà tự ý cầm đi, vậy tại sao cả ba ngày con gái bà đều lái chiếc xe này xuất hiện trước mặt Tân Nhạc, ba ngày các người đều không biết sao?”

Mẹ Trần lùi lại một bước, cơ thể run lên.

“Giờ em họ tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện chưa rõ sống chết thế nào, các người lại dung túng cho con gái mình lái xe đâm người. Tôi có thể để cả nhà các người đoàn tụ với nhau trong tù bất cứ lúc nào đấy nên giờ con mẹ nó bớt lảm nhảm với ông đây mấy cái lời bệnh tâm thần hay thần kinh gì đó đi.” Nói rồi anh liền ném chìa khóa lên bàn, “Tâm thần à, giỏi thì bà đưa bản báo cáo xác nhận bệnh tâm thần cho tôi xem nào.”

Mẹ Trần có vẻ như bị dọa sợ, liền giấu ngay bản báo cáo ra sau lưng.

Thủy An Lạc đứng ngoài cửa lắc đầu thở dài, đây là mẹ đẻ đấy, là mẹ đẻ thật đấy.

Đúng là một bà mẹ đáng thương.

Nếu bà ta dám đưa ra, có lẽ Sở Ninh Dực sẽ thật sự nể mặt người mẹ này mà để cho Trần Thiến Đồng chết dễ chịu một chút, nhưng bà mẹ này đúng là khiến người ta thật thất vọng.

Sở Ninh Dực rời khỏi đồn cảnh sát, đồn trưởng tự mình tiễn anh ra ngoài.

Sau khi lên xe Thủy An Lạc mới nói: “Trần Thiến Đồng cũng thật đáng thương khi có bà mẹ như vậy.”

Sở Ninh Dực liếc Thủy An Lạc một cái, lại thắt dây oan toàn tử tế lại cho cô, “Anh vừa mới liếc qua hồ sơ của Trần Thiến Đồng, cô ta còn có một người em trai nữa.”

Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng, chẳng trách, đúng là mẹ nào con nấy.

Sở Ninh Dực lái xe thẳng tới bệnh viện Mặc Thị. Tới giờ bên phía Mặc Lộ Túc vẫn chưa có tin tức gì, trên dường Mặc Doãn đã gọi điện tới rõ ràng là đã được người ta báo cho biết rồi.

Sở Ninh Dực thản nhiên nói, “Vẫn đang trong viện.”

Người bên kia dừng lại một chút, “Có nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm thì sao? Không nguy hiểm thì cũng sao nào? Chú muốn nói là nếu không có chuyện gì to tát thì không về hả?” Sở Ninh Dực cười lạnh nói, “Nếu chú có ý định này vậy tôi không thể trả lời được, chú cũng không cần thiết phải trở về đâu, vì tôi hy vọng là cậu ấy không sao.” Sở Ninh Dực nói xong liền dập điện thoại luôn.

Thủy An Lạc: “...”

“Thật ra chắc là vì chú ấy không muốn đối mặt với đàn anh nhỉ, dù gì thì cô út cũng...”

“Một người làm cha mà có thể bỏ mặc con cái của mình thì ông ta không xứng được làm cha nữa rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Thủy An Lạc bĩu môi, dựa vào ghế nhìn anh lái xe, nhưng không phải người cha nào cũng coi con cái của mình như bảo bối giống anh đâu.

Lúc họ tới bệnh viện, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, nhưng may là không truyền ra bất cứ tin nguy kịch gì.

Thủy An Lạc vừa đến liền đi tới bên cạnh Tân Nhạc. Sở Ninh Dực thì đứng sau lưng ba Tân Nhạc.

“Cuối cùng thì chú vẫn thua mất nước cờ cuối cùng rồi.” Sở Ninh Dực nói.

Ba Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn anh, “Đánh cờ với ông trời, lấy mình làm quân cờ, nước cờ cuối cùng mà Sở tổng để lại là một nước cờ hay, tôi thua rồi, tâm phục khẩu phục.” Một người đàn ông vì con gái của ông mà không tiếc cả tính mạng mình, dù có từng làm sai thì cũng có sao chứ? Đời người được mấy ai chưa từng đi vài bước lỡ lầm đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2548: Cô gái hồ đồ (9)
Cuộc phẫu thuật của Mặc Lộ Túc kết thúc sau tám tiếng đồng hồ đằng đẵng. Bác sĩ đi ra thở phào một hơi. May mà lúc bị đâm, Mặc Lộ Túc vẫn có ý thức bảo vệ lấy đầu mình, không làm bị thương ở đầu, nhưng xương cổ tay, xưng ngực và chỗ xương sườn thì đều bị thương cả, có chăm sóc nửa năm cũng chưa chắc đã bình phục hoàn toàn được.

Với Tân Nhạc mà nói thì người còn sống đã là câu trả lời tốt nhất rồi, đừng nói là nửa năm, có phải hầu hạ anh cả đời cô cũng chịu.

Thủy An Lạc vỗ vỗ vai cô, khẽ nói: “Không sao nữa rồi, anh ấy không nỡ bỏ mặc bà ở lại đâu.”

Mặc Lộ Túc được đưa tới phòng bệnh thường. Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực cũng về, chỉ là họ không ngờ còn chưa ra khỏi viện đã thấy Mặc Doãn.

Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, sao người này lại về đây?

“Thằng bé thế nào rồi?” Mặc Doãn hỏi thẳng.

Sở Ninh Dực ôm lấy vợ mình, quay lại nhìn vào trong, cười khẩy một tiếng rồi lại ôm vợ mình rời đi.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, đàn anh trở nên như vậy nhất định là có liên quan tới ba anh ấy, thừa nhận tình cảm của mình thật sự khó đến vậy sao?

Mặc Doãn thấy hai người đi rồi liền vào phòng bệnh. Lúc này người nhà họ Tân đều đang ở đây, Mặc Doãn đi vào lại giống như một người ngoài vậy.

Tân Nhạc đứng dậy khỏi giường, ngoảnh lại nhìn Mặc Doãn. Mặc Doãn cũng đang đánh giá cô. Ông ta từng gặp cô gái này rồi.

“Chú là...”

“Chủ tịch, ngài tới rồi à?” Chủ nhiệm khoa lớn tuổi vội đi ra tiếp đón, vào rồi liền chào hỏi.

Chủ... tịch?

Tân Nhạc lại quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang nằm trên giường, thế nên đây chính là ba anh - Mặc Doãn sao.

Người đàn ông mất tích bao năm qua, chỉ liên lạc với con trai mình qua điện thoại.

Mặc Doãn khẽ gật, “Nó thế nào rồi?”

“Lộ Túc bị thương rất nghiêm trọng, nhưng vẫn may là không nguy hiểm đến tính mạng.”Chủ nhiệm khoanói.

Mặc Doãn gật đầu xong cũng chỉ nhìn con trai một cái rồi liền quay người bỏ đi.

“Xin đợi một lát ạ.” Tân Nhạc bỗng cất tiếng gọi. Cô thật sự không hiểu, một người làm cha sao lại có thể lạnh lùng đến mức độ này, đây không phải là con trai ông sao?

Chẳng lẽ ông chỉ đến đây để xác nhận xem con trai mình có chết không thôi à?

Mặc Doãn quay lại nhìn cô gái vừa gọi mình, trong mắt đã ánh lên vẻ không vui.

Tân Nhạc bước tới chỗ ông rồi mới ngẩng lên nhìn ông. Người đàn ông này có vài nét giống với Mặc Lộ Túc, chỉ có điều trông vô tình hơn anh thôi.

“Cháu xin lỗi vì trước đây chưa gặp chú, cháu có thể nói chuyện với chú một lát không ạ?” Tân Nhạc nghiêm túc nói.

Mặc Doãn vẫn nhìn Tân Nhạc, “Dựa vào cái gì?”

Mẹ Tân Nhạc nghe thấy giọng điệu khinh khỉnh này của Mặc Doãn liền nói thẳng: “Con người ông sao lại thế hả? Người đang nằm ở đây có phải là con trai của ông không? Cậu ấy vẫn chưa tỉnh mà ông đã muốn đi rồi à? Thật không biết tại sao Viện trưởng Mặc tốt như vậy mà lại có một người cha như ông nữa.”

Tân Nhạc nhìn người đàn ông đã sầm mặt xuống kia liền nói: “Xin lỗi, mẹ cháu nói chuyện không được dễ nghe, nhưng lời bà ấy nói là sự thật.”

“Phụt...” Tân Dương không nhịn được liền phụt cười, sau khi bị chị mình lườm một cái lại lẳng lặng câm miệng.

“Nếu chú tới đây chỉ để xác nhận xem anh ấy còn sống hay không thì chú có thể gọi điện cho cháu, cháu có thể nói với chú tình hình của anh ấy bất cứ lúc nào, còn không muốn quan tâm thì đừng cho anh ấy hy vọng.” Tân Nhạc nói rồi liền viết số điện thoại của mình lên một cái thẻ rồi đưa cho Mặc Doãn.

Mặc Doãn nheo mắt nhìn cô gái trước mặt mình. Dù ông ta đang nhìn chằm chằm nhưng cô cũng bướng bỉnh không chịu cúi đầu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,845
Điểm cảm xúc
5,554
Điểm
113
Chương 2549: Cô gái hồ đồ (10)
Sự bướng bỉnh này ông ta đã nhìn thấy trên gương mặt của một cô gái khác nhiều năm trước đây.

Cô gái mà ông ta từng lấy.

Sự ương bướng này, sự vô tri ngốc nghếch này.

Có điều như vậy mới là đơn thuần nhất.

Nhưng tình cảm ấy đã bị chính ông ta hủy hoại mất rồi.

Ông ta cúi nhìn mảnh giấy mà cô đưa cho, “Cô định quay lại bên nó rồi à? Cho dù nó là một kẻ vĩnh viễn không bao giờ hiểu được tình yêu là gì sao?”

“Cháu yêu anh ấy, vậy là đủ rồi.” Tân Nhạc vẫn cương quyết đưa mảnh giấy kia qua rồi nói.

Mặc Doãn cầm lấy rồi nhét vào túi áo mình, “Đi, chúng ta nói chuyện một lát.” Mặc Doãn nói xong liền ra khỏi phòng bệnh trước.

Tân Nhạc hít sâu một hơi rồi cũng theo ra.

Mẹ Tân Nhạc cứ ai ôi thở dài, “Làm cha cái kiểu gì thế, con còn bệnh mà nói câu đó xong là đi hả? Thân làm cha sao có thể như vậy được?”

Ba Tân Nhạc vỗ vai bà, lúc biết tin Tân Dương bị xuất huyết dạ dày phải phẫu thuật, hai người họ đều cuống đến phát điên, thật sự không thể bình tĩnh được như người đàn ông trước mặt vừa rồi.

Tân Dương quay lại nhìn Mặc Lộ Túc, bỗng cảm thấy xót xa cho anh. Người anh rể này của cậu đúng là sống cũng không dễ dàng gì.

Tân Nhạc đi theo Mặc Doãn ra ngoài. Trời tối muộn có hơi lạnh, Mặc Doãn ngẩng lên nhìn bầu trời.

Tân Nhạc đứng sau lưng ông, dáng người vẫn thẳng tắp.

“Cô rất giống với mẹ nó.” Mặc Doãn bỗng lên tiếng, “Nói dễ nghe một chút thì hơi hồ đồ, ngây ngô còn nói trắng ra thì là ngu ngốc.”

Tân Nhạc nhíu mày, ông ấy đang mắng cô hả?

“Tôi nghĩ tôi biết tại sao Lộ Túc lại động lòng với cô rồi. Lần trước nó vốn từ chối chuyện tôi đề nghị nó đi xem mắt, nhưng vì cô đi, cho nên nó mới đi, chỉ có điều Lộ Túc nó vẫn không thể tháo được khúc mắc chuyện giữa tôi và mẹ nó.”

“Vì chú luôn không chịu đối mặt mới khiến anh ấy cũng không chịu đối mặt vậy đấy.” Tân Nhạc lên tiếng đáp lại.

“Chắc là vậy đấy cô gái.” Mặc Doãn nói tới đây lại ngoảnh lại nhìn cô. “Đã gặp mẹ nó chưa?”

Tân Nhạc khựng lại, mẹ của Mặc Lộ Túc, Sở An Tâm sao? Chính là người phụ nữ bên cạnh bia mộ của con gái họ. Cô từng thấy bà, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Tân Nhạc liền gật đầu theo phản xạ.

Lúc này Mặc Doãn bỗng hiểu ra điều gì đó, “Hai đưa từng có con à?”

Tân Nhạc lùi lại một bước, cơ thể cũng trở nên căng thẳng hơn.

“Chẳng trách.” Mặc Doãn cười, nhưng lại có chút cay đắng, “Tháng mười năm ngoái nó gọi điện cho tôi, nói là nó muốn dùng miếng đất phần mộ tôi để dành. Đó là lần đầu tiên mà con trai tôi nói với tôi rằng tôi đã nợ nó.”

Tân Nhạc lại siết chặt hai tay của mình, phần mộ của con gái họ là của Mặc Doãn?

Anh ấy cư nhiên lại giành lấy miếng đất mộ ba mình để dành cho một đứa nhỏ còn chưa có cả hô hấp sao?

Rốt cuộc Mặc Lộ Túc còn làm việc gì mà cô chưa biết nữa đây?

Tân Nhạc khẽ cúi đầu, thỏ thẻ nói: “Cháu xin lỗi.”

Là cô đã không giữ được đứa bé đó.

“Không có gì phải xin lỗi cả, đứa bé đó không có duyên với họ Mặc chúng ta, không trách cô được, cũng tốt, như vậy có thể để nó ở bên An Tâm.” Mặc Doãn nói rồi lại nhìn Tân Nhạc, “Tôi giao Lộ Túc lại cho cô, hy vọng những gì cô vừa nói không phải chỉ nói để tôi nghe thôi.”

“Tất nhiên là không rồi ạ.” Tân Nhạc vội ngẩng lên đáp lại.

Mặc Doãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, vẫn có thể nghĩ tới người phụ nữ năm ấy, tính khí đúng là giống y nhau.

Hoặc có lẽ, cô gái này chính là người cứu vớt con trai ông, còn ông thì không ai có thể cứu được nữa rồi.

Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng của Mặc Doãn, không hiểu sao lại bỗng cảm thấy buồn rầu khó tả.
 
Top